ZingTruyen.Info

Dm Hoan Ghi Chep Xuong Nui Cua Than Con Diep Uc Lac

Chương 127: Người xông vào bữa tiệc

Edit: OnlyU

Lạc Kỳ đang ở trong phòng làm việc, anh liên tục nhận được mấy cuộc điện thoại. Chủ yếu là người nhà mấy đại thiếu gia kia, đầu tiên là nói đông nói tây một hồi, cuối cùng đều giống nhau chuyển đề tài đến Giang Thiếu Bạch.

Lạc Kỳ do dự một lúc, sau cùng quyết định gọi điện hẹn gặp Giang Thiếu Bạch.

Hết giờ học, Giang Thiếu Bạch đi thẳng đến khách sạn đã hẹn với Lạc Kỳ. Lúc hắn đến nơi thì vài món ăn đã được dọn lên,

“Anh.” Nhìn thấy Lạc Kỳ, Giang Thiếu Bạch thân thiết kêu một tiếng.

Lạc Kỳ đang nhàn nhã ngồi trên ghế, anh chống cằm nói: “Ngồi xuống đi. Đến Mê Hồn Cốc một chuyến, cảm giác thế nào?”

Giang Thiếu Bạch cầm đũa gấp thức ăn, vừa ăn vừa phàn nàn: “Hoàn cảnh rất ác liệt, còn không thể tắm rửa, thảm lắm, ăn cũng không ngon…” Thức ăn chán òm kia bị tinh tinh ăn mất, không những hắn phải tìm thức ăn cho bản thân mà còn phải tìm cho tất cả mọi người nữa.

Lạc Kỳ cười cười: “Anh đã nói rồi, phiền phức quá thì từ chối đi, cũng không thiếu mấy chục triệu.”

Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thể kiếm được tiền thì cứ kiếm thêm thôi anh.” Hắn không thể để người ta nói hắn là tiểu bạch kiểm ăn bám.

“Người nhà họ Triển và họ Đoàn gọi điện tìm anh hỏi chuyện của em…”

Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi: “Họ hỏi cái gì?”

“Cũng không có gì, hỏi chuyện trên núi Nguyệt Minh được giải quyết thế nào.”

“Họ nhanh nhạy nhỉ.”

Lạc Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói: “Thật ra các nhiệm vụ của đội Phi Long rất khắc nghiệt, nếu em thật sự muốn kiếm tiền thì có thể lan truyền chuyện ở núi Nguyệt Minh, em xem phong thủy cho người ta càng kiếm tiền nhanh hơn.”

Giang Thiếu Bạch nghe thế, hai mắt sáng lên: “Thật không? Đúng là có thể làm vậy.” Nói đi nói lại, từ khi hắn đến thủ đô đã tiếp xúc đến mấy chuyện kỳ quái rồi.

Lạc Kỳ đáp: “Đương nhiên có thể.”

Giang Thiếu Bạch cắn đũa, suy tư một chút: “Nếu vậy thì cứ để tự nhiên đi.”

Ngay từ đầu che che giấu giấu chủ yếu vì hắn không cẩn thận xô ngã Diệp Đình Vân, không tiện để lộ. Nhưng hiện giờ chuyện núi Nguyệt Minh đã lộ, có giấu nữa cũng vô dụng. Cưỡng hôn một lần và ba lần cũng không khác gì lắm, chắc là vậy, đại khái là vậy, một lần chưa quen thì lần hai sẽ quen.

Giang Thiếu Bạch chống cằm, giống như thấy được cảnh tượng tương lai tiền vào như nước.

“Em nghĩ gì vậy hả?” Lạc Kỳ gõ trán em trai một cái.

Hắn ngượng ngùng xoa trán.

“Thật ra em đi Mê Hồn Cốc cũng có thu hoạch chút đỉnh.”

Tiền bạc là thứ yếu, lần này hắn còn tìm được vài thảo dược quý và thu hoạch được một viên yêu châu, nếu có thể hắn thì sẽ đi thêm một chuyến nữa.

“Sau khi em về có gặp Diệp Đình Vân chưa?”

Giang Thiếu Bạch gãi đầu, hơi chột dạ đáp: “Bọn em là bạn học mà, đã gặp rồi.”

“Ăn cơm rồi à?” Lạc Kỳ hỏi.

Hắn lúng túng đáp: “Ăn rồi…”

Giang Thiếu Bạch bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, hắn vừa về là mời Diệp Đình Vân đi ăn cơm, vậy mà ông anh ruột thì… hơi chậm trễ.

“Quan hệ giữa hai đứa rất tốt nhỉ.”

“Tàm tạm thôi anh.”

“Làm gì mà ngại ngùng vậy?” Tuy bên ngoài đều nói em trai chân đạp hai thuyền, nhưng họ đều biết không phải là vậy. “Thấy sắc quên anh ruột là chuyện bình thường, anh không để ý đâu.”

Giang Thiếu Bạch cầm menu bên cạnh cười gượng gạo.

“Anh, anh thích ăn gì, gọi thêm vài món đi. Em mời, anh biết em mới kiếm được nhiều tiền mà, cứ thoải mái gọi món, đừng khách sáo.”

Lạc Kỳ chống cằm nói: “Một bữa cơm mà muốn lấy lòng anh sao?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Anh nghĩ gì vậy, anh nào dễ lấy lòng như vậy.”

Anh nghe thế buồn cười: “Em biết là tốt rồi.”

Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, hai người đàn ông trung niên xuất hiện ở cửa.

Giang Thiếu Bạch vừa nhìn thấy hai người ở cửa lập tức chấn động. Lạc Kỳ cũng nhìn qua, anh hơi cau mày.

“Lão nhị, em nói không sai mà, thật trùng hợp, Lạc Kỳ cũng đang ở đây ăn cơm.” Lạc Văn Võ lên tiếng.

Lạc Kỳ đứng lên: “Cha, chú ba, hai người cũng ở đây à?”

Giang Thiếu Bạch cầm menu, lén nhìn Lạc Kỳ một cái.

Anh nhíu mày, tâm trạng hơi phức tạp, gần đây anh đang cân nhắc xem có nên cho cha và em trai gặp mặt hay không, ai ngờ anh còn chưa sắp xếp thì chú ba… đã ra tay trước anh một bước.

“Lạc Kỳ, không ngại ngồi chung với chúng ta chứ.” Lạc Văn Võ nhìn Lạc Kỳ, cười nói.

Anh nghe vậy liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, thấy hắn không phản đối bèn cười nói: “Chú ba cứ tự nhiên đi ạ.”

Lạc Văn Phong ngồi xuống cạnh Giang Thiếu Bạch, Lạc Văn Võ thì ngồi cạnh Lạc Kỳ.

“A Kỳ, đang mời cơm bạn à?”

Lạc Kỳ cười cười: “Vâng ạ. Còn chú ba thì mời cha cháu phải không? Thật là trùng hợp.”

“Chú và cha cháu đã lâu không gặp nên ra ngoài ăn một bữa. Vị này chính là cậu Giang phải không, nghe danh đã lâu.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu với ông một cái, miễn cưỡng nói: “Chào Lạc tiên sinh.” Hắn cầm ly rượi uống một hớp, Lạc Văn Võ nói “nghe danh đã lâu” như châm chọc vậy, đoán chừng đối phương tới kiếm chuyện.

“Nghe nói quan hệ giữa cậu Giang và Diệp Đình Vân không tồi, cũng rất thân thiết với cháu tôi.” Lạc Văn Võ giễu cợt nói.

Giang Thiếu Bạch ngượng ngùng đáp: “Nói ra thật xấu hổ, nhưng nhân duyên của cháu rất tốt nên có nhiều bạn bè, ai cũng có thể thân với cháu.”

“Tôi còn nghe nói mấy ngày trước cậu và Diệp Đình Vân đi ăn cơm, còn đi xem phim, đúng là rất thân thiết.”

Hắn gật đầu, tùy ý nói: “Đúng vậy! Cháu đang theo đuổi Diệp Đình Vân, nhưng còn chưa thổ lộ…” Hắn biết ông đang ngầm ám chỉ hắn bắt cá hai tay bèn đơn giản hùa theo ý ông, tránh việc ông ngầm ném đá giấu tay.

“Sao còn chưa thổ lộ?”

“Còn thiếu chút đồ.” Giang Thiếu Bạch đáp.

Lạc Văn Võ liếc nhìn Lạc Kỳ đang uống rượu, sau đó hỏi tiếp: “Thiếu gì vậy?”

“Cỡ 10 tỷ.”

Với gia thế của Diệp Đình Vân thì nếu hắn không có nhiều tài sản, hắn không tiện mở miệng.

Lạc Văn Võ cười lạnh: “Đúng là thiếu không ít.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng không gấp.” Dù sao hắn mới học đại học năm nhất, còn lâu mới tốt nghiệp, từ từ sẽ đến.

“Cậu Giang thật có lòng tin.” Lạc Văn Võ không buông tha.

“Tàm tạm thôi.”

Lạc Kỳ nhịn không được nói: “Chú ba, hình như chú hỏi hơi nhiều rồi đó. Giang Thiếu Bạch thân thiết với ai là việc riêng của cậu ấy.”

Lạc Văn Võ nhìn Lạc Kỳ, thấy nét mặt anh vẫn bình thản như thường, ông bỗng có cảm giác như đánh vào bông vậy.

Lạc Văn Phong nói với em trai: “Đây là thực đơn, em chọn món rồi ăn nhiều chút đi.”

Lạc Văn Võ: “…”

“Cháu đang học đại học phải không?” Lạc Văn Phong bỗng hỏi Giang Thiếu Bạch.

Hắn gật đầu đáp: “Vâng ạ.”

“Yên Đại là một trường tốt, có thể thi đậu chứng tỏ cháu rất thông minh.”

Giang Thiếu Bạch cười gượng: “Cũng tạm thôi ạ.” Ngẫm lại thấy ngại quá, hắn có thể thi đậu Yên Đại, công lớn thuộc về con quỷ kia.

“Việc học vẫn thuận lợi chứ?” Lạc Văn Phong hỏi tiếp.

“Vâng.” Nếu mấy giảng viên không tìm hắn la mắng thì càng tốt.

“Thuận lợi thì tốt rồi.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Hắn ăn bữa cơm mà cứ nơm nớp lo sợ, khó khăn lắm mới xong bữa.

“Không sao chứ?” Lạc Kỳ nhìn hắn hỏi.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không có việc gì.” Chỉ là bất ngờ gặp cha nên hơi lúng túng, hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong.

“Anh, anh đi với em không sao chứ?”

Lạc Kỳ lắc đầu: “Không sao đâu. Cha nói ông về một mình được rồi, bảo anh không cần lo.”

Chuyện hôm nay rõ ràng không phải là trùng hợp, chú ba biết rõ anh hẹn em trai ăn cơm nên cố tình dẫn cha anh đến “bắt gian tại trận”.

“Mà em nói thật à, có 10 tỷ sẽ thổ lộ với Diệp Đình Vân?”

Giang Thiếu Bạch quay đầu lại: “Không phải, em chỉ muốn cho ổng biết em là người có hoài bão thôi.”

Lạc Kỳ: “…” Em trai nói như vậy, chú ba sẽ không nghĩ hắn có hoài bão mà sẽ nghĩ hắn mơ mộng hão huyền.

“Thật ra cha hiền lắm.” Lạc Kỳ bỗng nói.

Giang Thiếu Bạch dừng bước: “Cha chăm sóc bản thân rất tốt, đẹp lão lắm.” Ông đã hơn 50 tuổi rồi nhưng nhìn còn rất trẻ, hắn từng xem hình chụp của ông, so với người thật không giống lắm.

“Đúng vậy.”

Trong khách sạn.

“Anh hai, A Kỳ giao du với người như vậy mà anh yên tâm sao?” Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ ra về, trong phòng riêng chỉ còn hai anh em Lạc Văn Phong và Lạc Văn Võ.

Lạc Văn Phong thản nhiên nói: “Chuyện này không tốt sao? A Kỳ hiếm khi chơi thân với ai.”

Lạc Văn Võ cau mày: “A Kỳ lớn từng tuổi này mà chưa yêu đương nhiều, trông Giang Thiếu Bạch lại không phải người hiền lành.”

“Anh lại thấy Giang Thiếu Bạch là người thẳng thắn, em không nên nghĩ xấu cho người ta.”

Lạc Văn Võ cau mày, Giang Thiếu Bạch thẳng thắn thừa nhận đang theo đuổi Diệp Đình Vân làm ông khá bất ngờ.

“Hắn theo đuổi Diệp Đình Vân nhưng lại làm cố vấn trong công ty Lạc Kỳ, không phải là Diệp thị xếp gián điệp vào bên cạnh A Kỳ sao?”

Lạc Văn Phong ngẩng đầu, hờ hững nói: “Lão tam, nghĩ quá nhiều rồi đó. Diệp thị và Lạc thị đang hợp tác mà.”

Lạc Văn Võ đứng lên: “Anh hai, anh không thấy tên Giang Thiếu Bạch này rất buồn cười sao? Hắn nói có 10 tỷ sẽ thổ lộ với Diệp Đình Vân, tiền này ở đâu ra, không phải là muốn A Kỳ cho hắn sao? Người như vậy giao du làm gì?”

Lạc Văn Phong uống rượu, qua một lúc lâu mới từ từ nói: “Mười tỷ, quả thật không ít.”

Lạc Văn Võ nhìn thái độ thái độ không lạnh không nóng của anh trai, không khỏi tức đến khó thở: “Tuổi trẻ bây giờ, đứa nào cũng nói như rồng leo, làm như mèo mửa, mới tốt nghiệp đã dám đòi tiền lương hai ba vạn, em nghĩ đó là quá đáng lắm rồi, không ngờ Giang Thiếu Bạch còn hơn thế, vừa mở miệng là muốn 10 tỷ, quá vớ vẩn…”

Lạc Văn Phong nhìn chằm chằm em trai một lúc rồi nói: “Lão tam, thanh niên trẻ có hoài bão là chuyện tốt, em không nên chửi mắng người ta.”

Lạc Văn Võ cau mày, cảm thấy Lạc Văn Phong có gì đó khác thường. Ông nghĩ Lạc Kỳ như bị tẩu hỏa nhập ma, bây giờ Lạc Văn Phong cũng có vẻ không bình thường luôn rồi.

Hết chương 127


Chương 128: Nhà họ Lạc nghi ngờ

Edit: OnlyU

Nhà họ Diệp.

“Đình Vân.” Diệp Hà gọi Diệp Đình Vân lại.

“Anh, có chuyện gì à?” Diệp Đình Vân hỏi.

Diệp Hà gật đầu: “Ừ, anh muốn bàn với em về tình hình của Lâm đại sư.”

Diệp Đình Vân nghi ngờ nói: “Không phải đưa đến bệnh viện rồi sao? Có vấn đề gì ạ?”

“Lâm đại sư không khá lên, mấy chuyên gia hội chẩn cũng không có ích gì, chuyên gia của Diệp thị chúng ta cũng bó tay không có biện pháp.” Diệp Hà nói.

Diệp Đình Vân: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

Diệp Hà gật đầu: “Rất nghiêm trọng, có thể nguy hiểm đến tính mạng.”

“Vô Ưu đại sư nói thế nào ạ?” Lúc đầu chính Vô Ưu đại sư cấp cứu cho Lâm Tri Nguyên, nhờ thế mà mới kéo dài mạng sống đến giờ.

“Anh đang muốn thương lượng với em chuyện này đây. Vô Ưu đại sư nói ông đã bó tay với bệnh của Lâm đại sư, còn nói Giang Thiếu Bạch có cách.”

Diệp Đình Vân không hiểu ra sao: “Giang Thiếu Bạch? Tại sao Vô Ưu đại sư lại khẳng định như vậy?”

Diệp Hà cười khổ: “Vô Ưu đại sư nói mấy đại thiếu gia kia phát sốt trong rừng, sau khi uống thuốc của Giang Thiếu Bạch thì khỏe lại, chỉ qua một đêm đã khôi phục nguyên khí.”

Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu chỉ có vậy mà Vô Ưu đại sư lập tức kết luận Giang Thiếu Bạch có cách giải độc thì quá hài hước, có lẽ còn có lý do gì khác.

“Anh muốn em nhờ Giang Thiếu Bạch giúp đỡ à?”

Diệp Hà bất đắc dĩ nói: “Lâm đại sư đã giúp nhà chúng ta không ít việc, hơn nữa người có va chạm với Giang Thiếu Bạch hẳn là Lâm Bằng, nếu Lâm đại sư tử vong thì rất đáng tiếc.”

“Tình hình nghiêm trọng như vậy sao?” Diệp Đình Vân hỏi.

Diệp Hà gật đầu: “Bệnh viện đã bó tay buông xuôi, hiện tại chỉ ôm tâm lý chữa ngựa chết thành ngựa sống mà kéo dài điều trị, nếu kéo dài nữa sợ là không xong.”

Diệp Đình Vân gật đầu đáp: “Em biết rồi ạ, em sẽ hỏi ý Giang Thiếu Bạch, nhưng em không chắc hắn sẽ giúp đỡ.”

“Anh biết. Đúng rồi, anh nghe nói núi Nguyệt Minh vốn có vấn đề, chính là Giang Thiếu Bạch giải quyết phải không?” Diệp Hà bỗng hỏi.

Cậu nghe thế nghi ngờ hỏi lại: “Anh nghe được từ đâu vậy?”

“Đã truyền khắp giới phong thủy rồi, Giang Thiếu Bạch còn là cố vấn môi trường của Thiên Kỳ.”

Không ít thầy phong thủy lấy chức danh cố vấn môi trường làm việc trong các công ty lớn, nhưng Giang Thiếu Bạch còn quá trẻ, lại có đồn thổi không minh bạch với Lạc Kỳ nên ngay từ đầu không ai nghĩ đến phương diện kia. Nhưng sau khi vừa có tiếng gió thì rất nhiều việc có thể liên hệ thông suốt với nhau.

Diệp Đình Vân gật đầu nói: “Đúng là Giang Thiếu Bạch đã giải quyết “thứ” trên núi Nguyệt Minh.”

“Hắn cũng giỏi quá nhỉ.”

“Vâng.”

Hai anh em nói chuyện một lúc thì Diệp Đình Vân rời đi, cậu vừa xoay lưng, đập vào mắt chính là ánh mắt hóng chuyện của Diệp Diểu.

“Em làm gì đó hả?”

Diệp Diểu mở to mắt, đi đến gần Diệp Đình Vân thần thần bí bí nói:: “Anh hai, Giang Thiếu Bạch chính là tên dê xồm kia đúng không?”

Diệp Đình Vân: “…”

Tại nhà họ Lạc.

Lạc Dương lên tiếng hỏi Lạc Hải: “Em nói chú ba mời chú hai đi ăn cơm, trùng hợp gặp được Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch à?”

Lạc Hải gật đầu: “Em nghe chú ba nói, chính miệng Giang Thiếu Bạch thừa nhận đang theo đuổi Diệp Đình Vân ngay trước mặt Lạc Kỳ.”

Lạc Hải suy nghĩ một chút, Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch quá thân thiết, chú ba đứng ngoài nhìn lâu như vậy, rốt cuộc ngồi không yên rồi.

“Chú hai rất nể mặt chú ba!” Lạc Dương nói.

Lạc Hải gật đầu: “Đúng vậy.”

Từ sau khi Lạc Văn Phong từ chức thì luôn nghỉ ngơi trong trang viên ở ngoại ô thủ đô. Thường ngày ông rất ít liên lạc với hai người anh em còn lại, có tiệc tùng gì mà có thể từ chối là sẽ không đi. Lần này Lạc Văn Võ có thể mời Lạc Văn Phong ra ngoài ăn cơm khiến Lạc Hải hơi bất ngờ.

Lạc Dương gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Thật ra nếu Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ có quan hệ mờ ám thì lại là chuyện tốt, nếu không phải thì mới phiền toái.”

Lạc Hải không hiểu hỏi lại: “Anh nói vậy là sao? Họ không yêu đương thì có gì mà phiền toái.”

Lạc Dương nhắm mắt lại: “Anh nhận được tin, khoảng thời gian trước Lạc Kỳ có bí mật làm xét nghiệm ADN, kết quả xét nghiệm hai người là anh em ruột.”

Lạc Hải nghe thế đứng bật dậy, khó tin nói: “Tại sao hắn lại làm vậy? Xét nghiệm cho ai?”

Thật ra Lạc Hải nghe anh trai nói đến đây thì trong lòng đã có suy đoán, thế nhưng trong tiềm thức hắn lại không muốn tin.

Lạc Dương lắc đầu nói: “Không có ghi tên, chỉ biết là kết quả này. Có điều, năm xưa chú hai tìm vợ mất tích, lúc đó bà ta đang có thai.”

Lạc Kỳ chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đi làm xét nghiệm ADN.

“Anh đã điều tra hồ sơ của Giang Thiếu Bạch ở trường học, thời gian trùng khớp.”

Lạc Hải không hiểu: “Nhưng trong hồ sơ của bệnh viện thì đứa bé kia đã chết rồi mà?”

“Năm đó tình hình hỗn loạn, có lẽ còn sống cũng không chừng.”

Lạc Hải nhăn mặt: “Thật sao?” Nếu thằng nhãi kia còn sống thì Lạc Kỳ phải rất ghét nó mới đúng, mẹ hắn kia vì sinh em trai mới phải chết, mà bản thân Lạc Kỳ là một phế nhân, em trai có thể hoàn toàn khỏe mạnh. Cơ nghiệp của Thiên Kỳ lớn như vậy, kết quả lại thành của người khác.

Lạc Dương nhìn em trai nói: “Em không thấy quan hệ giữa Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ rất kỳ quái sao?”

Rõ ràng Lạc Kỳ biết rõ Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rất thân thiết, vậy mà còn đưa thẻ phụ cho hắn.

Lúc đầu Lạc Dương nghĩ Lạc Kỳ bị ma ám nên thay đổi tính tình, nhưng sau khi biết tin về chuyện giám định ADN, anh bỗng nghĩ tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được.

Nếu Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ là anh em cùng cha cùng mẹ thì có thể giải thích thông suốt tất cả mọi chuyện! Bọn họ là anh em, Lạc Kỳ biết em trai hẹn hò với Diệp Đình Vân, đương nhiên không có chuyện ghen tuông.

Lạc Hải nóng nảy nói: “Cũng không chắc là quan hệ này.”

Lạc Dương xoa trán: “Chinh tín xã điều tra được, Giang Thiếu Bạch gọi Lạc Kỳ là anh.”

Lạc Hải siết chặt nắm tay: “Vậy cũng không chứng tỏ được cái gì, “anh” là xưng hô rất phổ biến…”

Dù Lạc Kỳ không thể sinh con nhưng vẫn còn rất trẻ, nếu hiện giờ lại có thêm một Giang Thiếu Bạch thì e là tập đoàn Thiên Kỳ sẽ hoàn toàn không liên quan gì đến họ nữa. Giang Thiếu Bạch bao nhiêu tuổi đâu, vẫn chưa đến hai mươi.

Lạc Dương xoa trán: “Việc cấp bách hiện giờ là phải làm rõ Giang Thiếu Bạch có phải là em ruột của Lạc Kỳ hay không?”

Lạc Hải hít sâu một hơi: “Anh, nếu đúng hắn là em ruột Lạc Kỳ, mà Lạc Kỳ cũng đã làm xét nghiệm ADN, vậy anh nói xem chú hai có biết không?”

Lạc Dương lắc đầu: “Chắc là chưa biết.” Nếu chú hai biết thì đã nói với ông nội rồi.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đang ngồi đối diện nhau trong thư viện. Học viện vừa bắt đầu đi học lại, trong thư viện vắng hoe.

“Hôm qua cậu ăn cơm với Lạc Kỳ à?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừm, tôi vốn định mời cơm nhưng có người giành trả tiền, thế là tôi không thanh toán luôn.” Dù sao trong mấy người đó thì ai cũng giàu hơn hắn, hắn nghèo nhất, kiếm tiền cực khổ lắm.

“Gặp Lạc tổng Lạc Văn Phong rồi à?” Diệp Đình Vân hỏi.

Hắn gật đầu: “Gặp rồi, rất đẹp trai.”

Cậu nghe vậy gật đầu, rất tán thành nói: “Quả thật Lạc tổng Lạc Văn Phong rất đẹp trai, lúc ông còn trẻ thường lên bìa tập chí kinh tế tài chính, là hoàng tử bạch mã trong lòng rất nhiều thiếu nữ thế gia ở thủ đô.”

“Ừm, cha tôi không tồi, nhưng Lạc Văn Võ thì không, tôi nhìn kỹ rồi, tóc rụng nghiêm trọng lắm, sắp thành *Địa Trung Hải rồi, khỏi phải hóa trang cũng có thể diễn Sa hòa thượng được luôn, ha ha ha há há há…”

*Bị hói.

Mặc dù hai người kia là anh em nhưng ngoại hình khác biệt khá nhiều, rõ ràng cha hắn là người lớn tuổi hơn nhưng thoạt nhìn lại trẻ đẹp hơn ông chú ba kia nhiều. Mà ông chú ba cũng thật là, xấu người còn xấu nết, hôm nay gọi cha hắn tới, nhất định là cố tình, không có ý tốt.

Diệp Đình Vân: “…” Đúng là ngoại hình Lạc Văn Võ không bằng Lạc Văn Phong nhưng đâu đến nỗi như Giang Thiếu Bạch nói!

Cậu nhìn Giang Thiếu Bạch đang cười ha hả, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là thư viện đó, nhỏ giọng chút đi!”

Giang Thiếu Bạch: “…”

“À, cậu nói có chính sự muốn nói với tôi, chuyện gì vậy?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Diệp Đình Vân do dự một lúc, cuối cùng nói chuyện của Lâm Tri Nguyên.

Hắn nghe thế không hiểu hỏi lại: “Tôi nghe nói đã chuyển ông ta đến bệnh viện nổi tiếng, còn tìm nhiều chuyên gia đến trị bệnh mà?”

Tiếng tăm của Lâm Tri Nguyên không nhỏ, thời điểm thế này phải có không ít người chạy đến xum xoe mới đúng, rất hiếm có cơ hội để thuật sư nổi tiếng nợ ơn cứu mạng nha. Mà giới thuật sư rất trọng nhân quả, thiếu nhân tình phải trả, nếu không sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm.

Diệp Đình Vân gật đầu nói: “Đúng là thế, nhưng không tìm được biện pháp.”

Giang Thiếu Bạch hoài nghi: “Không phải các chuyên gia rất tài giỏi sao?” Rắn độc cắn thôi mà không chữa được, phế vật quá vậy?

Diệp Đình Vân cười cười nói: “Cậu có cách không?”

Hắn gãi đầu: “Có thì có.”

Lúc Lâm Tri Nguyên bị thương, Vô Ưu đại sư đã xử lý cho ông nhưng bệnh tình luôn chuyển biến xấu, hắn sợ Lâm Tri Nguyên chết ở Mê Hồn Cốc sẽ phát sinh nhiều phiền phức nến lấy danh nghĩa Vô Ưu đại sư cho Lâm Tri Nguyên uống một chén thuốc, kéo dài mạng sống của ông.

Lúc ấy Vô Ưu đại sư đã bó tay hết cách, ôm thái độ ngựa chết thành ngựa sống bèn nhận chén thuốc rồi cho Lâm Tri Nguyên uống.

Thật ra lúc đó Giang Thiếu Bạch có cách giải độc, nhưng hắn nghĩ bản thân không có nghĩa vụ làm vậy nên chỉ kéo dài thời gian.

“Vậy…”

Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi viết toa thuốc cho cậu, cậu lấy danh nghĩa người nhà họ Diệp, tìm bác sĩ trị cho ông ta.”

“Cậu đồng ý à?” Diệp Đình Vân vốn nghĩ phải mất rất nhiều công sức thuyết phục hắn, không ngờ hắn dễ dàng đồng ý, cậu không khỏi bất ngờ.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Cậu đã lên tiếng thì đương nhiên tôi sẽ đồng ý.”

Thật ra ấn tượng của hắn về Lâm Tri Nguyên không tồi,  hắn chỉ ghét Lâm Bằng mà thôi.

“Cậu lấy danh nghĩa người nhà họ Diệp, nhưng tiền khám bệnh phải lấy cho tôi, nhớ đòi ông ta nhiều một chút, ổng giàu lắm.” Lần trước Lâm Tri Nguyên còn đòi mua bức tranh của hắn mà.

Diệp Đình Vân tò mò hỏi: “Cậu học y thuật từ ai vậy? Sư phụ thật sự chỉ là thầy lang miệt vườn thôi sao?”

“Ừ, sư phụ tôi chẳng có bằng cấp gì đâu, ổng thường thường thôi.” Giang Thiếu Bạch đáp.

“Vậy sao cậu lại biết cách chữa trị cho Lâm đại sư?” Trông dáng vẻ Giang Thiếu Bạch, dường như đây không phải là vấn đề khó khăn.

Hắn cười nói: “Sư phụ tôi ở quê nên mới biết nhiều như vậy, bây giờ nhiều bác sĩ tôn sùng tây y, bỏ luôn trung y, kỳ thật không phải chuyện gì khó khăn, chỉ là tìm không đúng thầy thuốc thôi.”

Diệp Đình Vân: “…” Có lẽ là vậy.

“Sư phụ cậu là người thế nào? Hôm tết cậu có gặp ông không?”

“Ông đi du lịch rồi, tôi cũng không biết ông đi đâu nữa, muốn gặp ông mà không biết đi đâu tìm.”

Diệp Đình Vân bất ngờ: “Du lịch?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

“Sư phụ cậu cũng tân tiến quá nhỉ!”

“Hơi hơi thôi chứ ổng nhà quê lắm.”

Sư phụ hắn còn biết “chỉ phúc vi hôn” đó, Diệp Đình Vân mà biết thì thể nào cũng bùng nổ.

Hết chương 128

Chương 129: Lạc Kỳ nhận phỏng vấn

Edit: OnlyU

Thời gian qua nhanh, chớp mắt mà Giang Thiếu Bạch đã quay về học viện chừng 10 ngày rồi. Lúc rảnh rỗi hắn đi dạo phố đồ cổ, làm vài “món ăn thôn quê”, cuộc sống trôi qua coi như phong phú.

Sau khi quay về thủ đô không lâu thì hắn đã ăn viên yêu châu có được từ Mê Hồn Cốc, thực lực tăng thêm một ít.

Giang Thiếu Bạch đang ngồi trên giường, hai chân ngâm trong chậu, như đang suy nghĩ gì đó.

Bách Quang Vũ thấy thế nói: “Lão tứ, đang nghĩ gì vậy? Muốn chơi game không?”

Hắn chống cằm, hơi nhức đầu đáp: “Thôi, không có tâm trạng.”

Bách Quang Vũ bất ngờ: “Sao đột nhiên không có tâm trạng? Cãi nhau với Diệp Đình Vân à?” Lão tức trắng trợn bắt cá hai tay, kết quả cháy nhà rồi sao?

“Không có, tôi cảm thấy mấy ngày nay có người theo dõi tôi.”

Cậu bạn nghe hắn nói thế, không thèm để ý nói: “Hay là người ta thấy cậu đẹp trai nên chụp lén?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Không giống. Có phải gần đây thường có người đến phòng chúng ta không?”

Bách Quang Vũ gật đầu: “Ừ, dạo này nhiều nữ sinh đến lắm, mà họ rất tò mò về cậu, thường hỏi cậu nằm giường nào.”

Giang Thiếu Bạch khoanh tay ngẫm nghĩ, lần trước ông anh ruột thuận lợi lấy được tóc của hắn trên giường đi làm giám định ADN, sau vụ đó hắn rất để ý đến tóc rụng, rụng cọng nào là nhặt cọng đó, vả lại thực lực tăng lên nên tóc không còn rụng nữa.

Mấy người kia có mục đích gì?

“Họ có đi vào phòng vệ sinh của chúng ta không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

“Hình như có.” Vì mấy cô gái cứ đi nhờ phòng vệ sinh nên dạo này hắn rất chú ý giữ vệ sinh sạch sẽ trong phòng.

Giang Thiếu Bạch buồn bực, bất đắc dĩ thở dài.

“Lão tứ, cậu sao vậy?”

“Tôi nghĩ vài chuyện, dạo gần đây thanh danh tôi ngày càng tồi tệ!” Hắn nhức đầu đáp.

Bách Quang Vũ: “…”

“Lão tứ, hay là cậu hành động khiêm tốn một chút đi!”

Thời buổi tin tức loạn cào cào thế này, chỉ cần mấy minh tinh tùy tiện liếc mắt nhìn, lỡ tay nhấn like hay không để ý bình luận một câu thôi cũng bị người ta xì xào bán tán, tưởng tượng ra vô số ý tứ. Mặc dù Giang Thiếu Bạch không phải là minh tinh nhưng ngày nào cũng lái xe của Lạc Kỳ, dùng thẻ của Lạc Kỳ, lại suốt ngày đi với Diệp Đình Vân. Cứ vậy mà thanh danh tốt mới là lạ.

Giang Thiếu Bạch thở dài: “Tại sao thanh danh tôi lại kém như vậy cơ chứ? Rõ ràng tôi là người hiền lành chính trực.”

Bách Quang Vũ chớp mắt: “Đại khái do cậu nổi tiếng lại đẹp trai nên người ta gato?”

“Lão đại, cậu nói rất có lý.”

Bách Quang Vũ: “…”

Lạc Kỳ ngồi trong phòng làm việc, trong tay là kết quả xét nghiệm ADN, anh đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Sau khi có kết quả giám định, anh đã cất kết quả trong két sắt ở phòng làm việc, anh không dùng đến nữa nên quên béng. Bây giờ ngẫm lại, lúc anh và Giang Thiếu Bạch đi đến sa mạc đã nhờ cha đến công ty, không biết ông có nhìn thấy xét nghiệm này chưa.

Tuy trên này không có ghi tên nhưng dựa vào số liệu trên này, nếu ông thấy được là sẽ đoán ra ngay thôi. Mà dạo này anh thấy bầu không khí ở nhà chính không đúng lắm, hai ngày trước anh còn gặp Lạc Hải, trông hắn có vẻ khá bất thường.

Lúc anh làm giám định ADN rất bí mật, nhưng hiện tại người của chinh tín xã có mặt khắp nơi, không biết bên kia đã nghi ngờ chưa?

Trong nhà hàng.

Diệp Đình Vân ngồi đối diện Giang Thiếu Bạch, tò mò hỏi: “Cậu có tâm sự à?”

Hắn cười gượng: “Không có gì, chẳng qua dạo này luôn có người theo dõi tôi, còn muốn ám toán.”

“Ám toán cậu?” Diệp Đình Vân kinh ngạc.

“Ừ, nhưng thủ đoạn của chúng quá vụng về, hôm nay có người đứng trên lầu ném đá tôi, tôi đành bắt người lại. Kết quả chúng nói được người ta thuê, muốn lấy tóc hoặc là máu của tôi.”

Tên bị bắt lại còn ngu xuẩn nói tóc của Giang Thiếu Bạch chắc khỏe quá, căn bản không rụng một sợi nào làm nhiệm vụ của chúng khó khăn hơn nhiều, vốn tưởng là một nhiệm vụ nhẹ nhàng thoải mái lắm.

Diệp Đình Vân uống một hớp rượu: “Bên kia nghi ngờ rồi à?”

Lạc Kỳ đã biết nên sẽ không điều tra, hẳn là Lạc Văn Trí hoặc là Lạc Văn Võ, nếu là Lạc Văn Phong thì sẽ không muốn lấy máu của Giang Thiếu Bạch.

Hắn gật đầu nói: “Có lẽ vậy.” Do hắn quá thân thiết với Lạc Kỳ đây mà.

“Vậy cậu định làm thế nào?” Diệp Đình Vân hỏi tiếp.

“Tôi không biết nữa.”

“Cậu không nghĩ đến việc công bố thân phận à?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Tôi đang suy nghĩ đây.”

Tin đồn hắn bắt cá hay tay càng lúc càng quá đáng, cộng thêm Lạc Kỳ, vì tình trạng cơ thể mà anh cũng bị đồn lung tung.

Gần đây đồn là Lạc Kỳ bị điên, bị Giang Thiếu Bạch mê hoặc đầu óc, vài người nói rất khó nghe rằng Lạc Kỳ vì vấn đề sinh lý mà tâm lý cũng không bình thường, cam tâm tình nguyện làm lốp xe phòng hờ cho người ta. Có người thì bảo Giang Thiếu Bạch biết yêu thuật, có thể mê hoặc người ta.

Hắn thì không để ý danh tiếng bản thân, nhưng thấy ông anh ruột bị hất nước bẩn là hắn tức giận không thôi.

Diệp Đình Vân cười cười: “Cậu công bố thân phận rồi thì không cần phải lén lén lút lút qua lại với anh Lạc Kỳ nữa.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Cái gì mà lén lén lút lút, hắn có lén lút đâu. Có thể vì hắn quá quang minh chính đại nên mọi chuyện mới thành như vậy. Nhưng nếu bây giờ công bố thân phận thì phỏng chừng càng có nhiều phiền phức hơn.

Nhà họ Lạc.

“Anh, thế nào rồi?” Lạc Hải hỏi Lạc Dương.

Hắn lắc đầu đáp: “Chưa có kết quả gì.”

Lạc Hải nóng nảy: “Đám ngu chinh tín xã làm ăn kiểu gì vậy?!”

Lạc Dương cân nhắc một chút rồi nói: “Dịp Tết vừa rồi Kinh Thành Tứ Thiếu đi thám hiểm Mê Hồn Cốc rồi bị mất liên lạc, đội Phi Long phái người đi tìm, nghe nói Giang Thiếu Bạch cũng đi, hắn chính là huấn luyện viên của đội Phi Long, thân thủ rất cao.”

Lạc Hải nghe vậy cau mày: “Hắn giỏi như vậy sao?”

“Ừ.” Mấy người được phái đi lấy tóc đều đã bị tóm gọn, đúng là vô dụng.

Lạc Hải nghi ngờ: “Anh, hay là anh lầm rồi. Nếu Giang Thiếu Bạch chính là em trai Lạc Kỳ thì hắn đã sớm công bố rồi, không lý gì lại che giấu.”

Nếu Giang Thiếu Bạch đúng là con của người phụ nữ kia thì hắn cũng có quyền thừa kế Thiên Kỳ, mà Thiên Kỳ khổng lồ như vậy, Lạc Kỳ chỉ cần chia cho hắn chút đỉnh cũng đủ để hắn không phải lo ăn lo mặc cả đời. Ai có thể từ chối món lợi khổng lồ như vậy?

Mấy năm nay, quy mô của Thiên Kỳ càng lúc càng mở rộng, Lạc Hải đã thèm nhỏ dãi từ lâu, nhưng vì Lạc Văn Phong và Lạc gia quá căng thẳng nên hắn không tiện vươn tay vào.

Lạc Dương: “Em nói cũng có lý.”

Nhưng nếu muốn biết rõ chân tướng thì phải làm giám định, một dám vô dụng, một cọng tóc cũng không lấy được.

Lạc thị.

Lý Doanh bước ra khỏi phòng tổng tài, nét mặt hơi kỳ lạ.

Doãn Phương Phương thấy thế bèn hỏi: “Doanh Doanh, xảy ra chuyện gì hả?”

“Lạc tổng nói muốn nhận phỏng vấn của tạp chí Thương Nghiệp Chi Tinh.”

Doãn Phương Phương khó hiểu: “Sao Lạc tổng lại bất ngờ đồng ý vậy?”

Lạc Kỳ rất khiêm tốn, luôn từ chối các loại phỏng vấn.

Lý Doanh lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa.”

Cô đồng nghiệp cau mày nói: “Tạp chí Thương Nghiệp Chi tinh có tiếng là tạp chí về tài chính kinh tế, thường phỏng vấn các doanh nhân thành công, nhưng tờ tạp chí này lại không hứng thú với quá trình khó khăn để đạt đến thành công của các doanh nhân xí nghiệp mà lại đặc biệt chú ý đến đời tư.”

Đó là chuyện hiển nhiên rồi, dù sao hứng thú của dân chúng không phải là chuyện các doanh nhân vất vả gây dựng sự nghiệp thế nào mà là những tin tức đời tư của họ, ai có quan hệ với minh tinh, ai có con riêng bên ngoài, vợ ai đánh ghen với bồ nhí, hoặc là doanh nhân nào vừa thấy mỹ nữ đã yêu, điên cuồng theo đuổi.

Doãn Phương Phương khó hiểu nói: “Nhưng tại sao Lạc tổng lại đồng ý nhận phỏng vấn tạp chí này? Kỳ lạ quá.” Dù nhận phỏng vấn cũng không nên là tờ tạp chí này.

Dạo gần đây chuyện giữa Lạc tổng, Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch rất ồn ào, Lạc thị và Diệp thị lại hợp tác nhiều dự án, nếu lúc phỏng vấn mà phóng viên hỏi những câu khó xử thì rắc rối lắm.

Lý Doanh nhún vai: “Có lẽ Lạc tổng đã cân nhắc rồi.”

“Tôi nghe nói lần này người đến phỏng vấn là một đại mỹ nhân.”

Doãn Phương Phương khinh thường nói: “Lạc tổng chúng ta còn ít gặp mỹ nhân sao?” Dù là mỹ nhân cũng không khiến Lạc tổng rung động đâu.

Yên đại.

Giang Thiếu Bạch đang ngồi trong góc phòng, lười biếng ngáp dài.

Thời đại học mà nghiêm túc học hành thì đúng là một chuyện cần rất nhiều nghị lực. Xung quanh ai cũng chơi di động, ai mà không chơi lại trông có vẻ kỳ quái.

Giang Thiếu Bạch chống cằm, lười biếng nghe giáo viên giảng bài ở trên. Mới đi học lại đã cúp cua nên hắn trở thành đối tượng được “chăm sóc đặc biệt” trong giờ học.

Hắn bỗng phát hiện mấy sinh viên ngồi phía trên cứ liên tục quay đầu nhìn hắn, còn xì xào bàn tán, giống như hắn bị dính nhọ trên mặt vậy. Mà càng lúc càng có nhiều người quay đầu lại nhìn hắn, như lây lan vậy.

Giang Thiếu Bạch nghe được cái gì mà “Con nhà giàu”, “Quá may mắn”, “Hoàng tử ếch”.

“Móa!”

Hắn chợt nghe một tiếng hô lớn ngay bên cạnh vang lên, quay đầu nhìn qua thì thấy Bách Quang Vũ đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ, đang trong lớp học mà thằng bạn la lối cái gì, đang xem hàng cấm hả? Xem 18+ trong lớp còn dám la lên, xem có bị đánh dấu không?

Trên bục giảng, giáo viên không nhịn được nữa cầm viên phấn ném trúng phóc ngay đầu Bách Quang Vũ: “Ồn ào cái gì vậy hả, nghiêm túc nghe giảng cho tôi!”

Giáo viên phát uy, phòng học lập tức yên tĩnh, cũng không ai quay đầu nhìn Giang Thiếu Bạch nữa.

Hết chương 129



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info