ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

c105_106

TuyenTuyen202

Chương 105: Mảnh đất ở núi Nguyệt Minh

Edit: OnlyU

Lạc Hân Hân quay lại phòng riêng, mấy người bạn nam có nữ có đang chờ cô.

“Hân Hân, anh họ Lạc Kỳ của cậu đang ở phòng kế bên thật à?”

Lạc Hân Hân gật đầu: “Ừ. Mọi người cứ ăn uống tự nhiên, để tôi tính hết cho.”

“Hân Hân, vậy tôi không khách sáo đâu đó.”

Lục Kỳ Kỳ cười cười: “Hân Hân, anh cậu đi với bạn à? Là Giang Thiếu Bạch phải không?”

“Chính là hắn.”

Trong những người trẻ tuổi ở nhà họ Lạc, người mà Lạc Hân Hân khâm phục nhất chính là Lạc Kỳ, nhưng anh lại không thân thiết với bà con họ hàng. Trong ấn tượng của cô, Lạc Kỳ là người rất lạnh nhạt, dù đối xử với cô không tồi nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Vừa nãy khi cô vào phòng bên, phát hiện Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch rất hợp nhau, bầu không khí giữa họ rất tốt, trong lòng cô hơi buồn bực. Rõ ràng cô và Lạc Kỳ mới là người nhà, thế mà tụ họp lại luôn ra về trong không vui. Lạc Kỳ vậy mà lại có quan hệ tốt với một người ngoài.

Trước đó Lạc Kỳ còn đi đến sa mạc cùng Giang Thiếu Bạch, nếu không phải nhìn thấy ảnh chụp thì cô tuyệt đối không tin.

“Hân Hân, anh cậu đang hẹn hò với Giang Thiếu Bạch phải không?” Một thanh niên lên tiếng hỏi.

Lạc Hân Hân không cho là đúng: “Sao có thể?” Tuy cơ thể anh cô không tốt nhưng chắc chắn không phải là gay! Vả lại Giang Thiếu Bạch rất thân thiết với Diệp Đình Vân mà.

“Tôi nghe nói anh họ cậu đã quyên cho Yên Đại mười triệu tệ, hình như vì muốn trường học mắt nhắm mắt mở với việc Giang Thiếu Bạch thường xuyên trốn học.”

Lạc Hân Hân ngạc nhiên: “Cái gì?” Còn có chuyện này nữa sao, không giống tác phong làm việc ngay thẳng của Lạc Kỳ cho lắm.

Cô gái vừa lên tiếng thấy Lạc Hân Hân ngạc nhiên như vậy, cô cũng bất ngờ: “Hân Hân, cậu không biết sao?”

Cơm nước xong xuôi, Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ bước ra khỏi nhà hàng. Hắn nhìn chiếc xe của anh trai, hai mắt sáng ngờ nói: “Anh đổi xe rồi à?”

Lạc Kỳ gật đầu nói: “Ừ. Chiếc xe lần trước bị tai nạn, dù sửa rồi nhưng anh vẫn không dám lái, đã mang đi rồi.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đúng là có tiền tùy hứng.

“Chiếc này cũng rất đẹp, bao nhiêu tiền vậy anh?”

“Tám trăm vạn.”

“Chờ em thi bằng lái xong thì anh tặng em chiếc này được không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

“Em thích thì cứ lấy, nhưng phải sau khi có bằng lái.” Lạc Kỳ tùy tiện đáp.

Giang Thiếu Bạch ngồi vào xe, nghiêm túc nhìn nội thất chiếc xe: “Không tồi, em thích. Xem ra phải nhanh lấy bằng lái mới được.”

“Em thi qua đợt ba chưa?” Lạc Kỳ hỏi.

Hắn đắc ý đáp: “Qua rồi.”

Anh gật đầu: “Vậy nhanh thôi.”

Lạc Kỳ nổ máy xe, trò chuyện vui vẻ với em trai suốt dọc đường đi, anh lái xe đến núi Nguyệt Minh rồi dừng xe dưới chân núi.

“Chính là chỗ này.”

Vì mảnh đất bỏ hoang nhiều năm nên mọc không ít cỏ dại, so với những tòa nhà cao tầng san sát nhau xung quanh thì trông không hòa hợp chút nào.

Giang Thiếu Bạch bước xuống xe, tùy tiện nhìn thoáng qua: “Nơi này không tồi.”

Lạc Kỳ cười khổ: “Coi là vậy.” Đường xá giao thông xung quanh mảnh đất này đều rất tốt.

“Em đi lên xem một chút.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Lạc Kỳ gật đầu: “Anh đi với em.”

Càng lên núi thì nhiệt độ càng rét lạnh, Lạc Kỳ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

“Tới rồi.” Giang Thiếu Bạch bình tĩnh nói.

Hắn phất tay, nháy mắt ngưng tụ ra hơn mười cái khóa âm hồn, trói chặt “thứ” xông tới. Hắn thấy được một mãnh thú quái dị, không khác gì con quái vật do long mạch ngưng tụ lần trước.

“Phá!”

Tuy Lạc Kỳ không nhìn thấy gì nhưng lại nghe được tiếng động đinh tai nhức óc như có mấy chục mồi nổ đồng loạt nổ tung, làm đau cả màng nhĩ.

“Tụ!” Một hạt châu màu xanh đen rơi xuống tay Giang Thiếu Bạch.

Lạc Kỳ nhìn hạt châu trong tay em trai, vô cùng tò mò hỏi: “Giải quyết xong rồi sao?”

Hắn lắc đầu đáp: “Chưa đâu, để nó chạy thoát rồi, nhưng không phải vấn đề gì quá lớn.”

Con quái vật dùng chiêu thằn lằn đứt đuôi để chạy trốn, tuy thoát được lần này nhưng nó cũng đã bị thương rồi.

“Biết nó là thứ gì không?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Địa linh chiếm núi xưng vua, bắt nó ăn luôn là được.”

Lạc Kỳ sửng sốt: “Ăn luôn?”

Hắn chắp tay sau lưng nói: “Ý của em là xử lý nó xong là tốt thôi.” Nếu anh trai biết hắn thích ăn quỷ thì sợ rằng anh sẽ lo lắng, nhưng kỳ thật quỷ cũng không phải thứ gì ghê gớm.

“Tên kia khá khó chơi, em về chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa sẽ quay lại xử lý nó. Có thể nó sẽ phát tán bệnh dịch, em thì không sao nhưng người khác thì khó nói, khá nguy hiểm. Anh, anh di tản những bảo vệ trông coi mảnh đất này đi chỗ khác đi.” Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói.

Lạc Kỳ gật đầu: “Được. Nếu nguy hiểm quá thì bỏ hoang lun6 cũng được.”

Thức ăn mà thôi, nguy hiểm cái gì chứ, căn bản không đáng để nói tới.

“Không sao đâu, em có chừng mực, anh không tin năng lực của em sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Anh cười đáp: “Đương nhiên anh tin em rồi.”

“Đúng rồi, anh có biết sự kiện ở hầm đậu xe không? Chính là em xử lý đó!” Giang Thiếu Bạch đắc ý khoe.

Lạc Kỳ khó hiểu: “Là em sao? Nhưng anh nghe nói là Lâm đại sư và Vô Ưu đại sư mà.”

Hắn buồn bực đáp: “Có em nữa, hai người kia chỉ lãnh công thôi.” Giải quyết được một sự việc khó khăn còn bị người khác lãnh công, thế mà hắn còn không thể nói ra sự thật, Giang Thiếu Bạch đã bị nghẹn từ lâu lắm rồi.

Lạc Kỳ quay đầu nhìn em trai, thầm nghĩ hình như em trai anh hơi tức giận.

Hai người đi xuống chân núi, Lạc Kỳ trông thấy một chiếc ô tô đậu cạnh xe anh, lập tức buồn bực nói: “Đúng là âm hồn không tan.”

Hắn nghe anh trai nói thế, nhíu mày hỏi: “Có người tới à?”

Cửa xe BMW bật mở, một người đàn ông bước ra. Giang Thiếu Bạch vừa thấy người nọ lập tức hỏi nhỏ: “Là Lạc Hải à?”

Hắn đã điều tra hết tất cả người nhà họ Lạc, biết đại khái ai là ai. Lạc Kỳ gật đầu, cũng nhỏ giọng đáp: “Đúng vậy, con trai thứ nhà bác cả.”

Giang Thiếu Bạch đi theo Lạc Kỳ đến cạnh xe, anh nhìn Lạc Hải nói: “Sao anh lại tới đây?”

Lạc Hải cười cười: “A Kỳ, đừng có lúc nào cũng lạnh lùng như vậy. Vị này là Dương Bính Huy – Dương tiên sinh đến từ Nam Dương. Ông có ý muốn mua mảnh đất này của em đó.”

*Nam Dương (tiếng Trung: 南洋; bính âm: nányáng) là tên do người Trung Hoa đặt cho một vùng địa lý nằm phía Nam Trung Hoa, đặc biệt là vùng Đông Nam Á. Cái tên “Nam Dương” nghĩa là “vùng biển phía Nam”, hiện nay có nghĩa thông dụng ám chỉ cộng đồng Hoa kiều sống ở Đông Nam Á, cụ thể là ở Việt Nam, Singapore, Philippines, Malaysia, Thái Lan và Indonesia .

Ngoài Nam Dương, người Trung Hoa còn dùng các tên Tây Dương để ám chỉ các nước phương Tây và Đông Dương để ám chỉ Nhật Bản.

“Không bán!” Lạc Kỳ không hề suy nghĩ mà nói.

Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn về phía Dương Bính Huy, bên cạnh ông ta có một người mặc áo choàng xám, xem ra có chút đạo hạnh. Hắn đảo mắt, nhớ lại lão thần côn từng nói, năm xưa Trung Quốc từng phá tứ cựu, rất nhiều đại sư trong giới thuật sư bị chèn ép, không ít người quy ẩn, nhưng ở Nam Dương và nước T thì không có những chuyện này nên đại sư ở đó rất được tôn trọng.

Năm xưa khi chính phủ chèn ép thuật sư, rất nhiều người đi đến Nam Dương. Hiện tại hoàn cảnh trong nước khá lên, không ít người đã quay lại.

Lạc Hải bày vẻ mặt thành khẩn: “A Kỳ, em đừng cố chấp như vậy, vị trí mảnh đất này không tồi nhưng không khái phá được, đúng không nào? Nếu đã vậy không bằng bán đi kiếm chút tiền vốn, không coi là quá vô dụng.”

Lạc Kỳ lành lạnh nói: “Tài chính của tập đoàn dư dả, chưa muốn bán thu chút tiền.”

“Ai lại chê có thêm tiền chứ? Anh cũng vì tốt cho em thôi, em giữ mảnh đất này chỉ chứng minh em có kế hoạch sai lầm, không có lợi ích gì.”

“Sai lầm, chưa chắc đâu. Năm đó em mua 1 tỷ 8, bây giờ tăng đến 5 tỷ, chỉ là em không muốn bán mà thôi.” Lạc Kỳ thản niên đáp lời anh họ.

Dương Bính Huy cười cười lên tiếng: “Lạc tổng, chúng ta có thể thương lượng giá cả. Chứ người thường không thể khai phá mảnh đất này đâu.”

“Xin lỗi, mảnh đất này là dự án đầu tiên tôi phụ trách, nó có ý nghĩa rất quan trọng đối với tôi. Nếu có thể thì tôi muốn tự xử lý.” Lạc Kỳ đáp.

Dương Bính Huy gật gật đầu: “Lạc tổng là người quyết đoán, nhưng nếu ngài đổi ý thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

Lạc Kỳ cười cười: “Tôi sẽ cân nhắc.”

Sự tình không thành, Dương Bính Huy dẫn người rời đi trước.

Lạc Hải nghiến răng, nhìn Giang Thiếu Bạch đứng cạnh Lạc Kỳ: “A Kỳ, gần đây em thường hay giao thiệp với người không đứng đắn hả?”

Giang Thiếu Bạch mím môi, hơi tức giận nhìn Lạc Hải. Con mắt người này bị cái gì mà thấy hắn không đứng đắn?!

Lạc Kỳ híp mắt: “Em thân thiết với ai không cần anh quan tâm.”

“Cậu Giang, cậu không nghĩ cậu có khẩu vị quá lớn rồi sao? Tôi nghe nói cậu và nhị thiếu gia nhà họ Diệp cũng rất thân.” Lạc Hải chỉa qua Giang Thiếu Bạch.

Hắn híp mắt, Lạc Hải xem hắn là một tên bám theo người có tiền hay là vừa bắt cá hai tay vừa bám người có tiền nhỉ.

Hắn cười tỉnh bơ: “Tiên sinh nói không sai, nhưng anh yên tâm đi, tôi chỉ có hứng thú với đại nhân vật thôi, tuyệt đối sẽ không để ý đến anh đâu.”

“Cậu…”

Lạc Hải lại quay qua em họ nói: “A Kỳ, dù cơ thể em không được nhưng cũng đừng sa ngã như vậy.”

Lạc Kỳ giận tái mặt: “Không cần anh quan tâm chuyện của tôi!” Anh quay qua em trai nháy mắt ra hiệu: “Chúng ta đi.”

Giang Thiếu Bạch mở cửa xe ngồi vào.

Lạc Hải nhìn chiếc xe đi xa, ánh mắt lóe lên tia âm độc. Hắn nhìn một lúc rồi đuổi theo Dương Bính Huy.

“Xin lỗi Dương tiên sinh.” Lạc Hải hơi áy náy nói.

Dương Bính Huy cười cười: “Không sao, mua bán không thành nhưng vẫn còn tình nghĩa mà, mặc dù mảnh đất này không tồi nhưng muốn khai phá cũng không dễ đâu.”

“Đúng vậy, năm đó đã xảy ra không ít sự cố, đáng tiếc em họ tôi là vậy, không có tầm nhìn.”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Lạc Hải đang cực kỳ ghen tỵ.

Năm đó Lạc Văn Phong đào hôn khiến danh sự nhà họ Lạc bị ảnh hưởng không nhỏ. Dưới cơn tức giận, ông Lạc đuổi Lạc Văn Phong ra khỏi gia môn. Kết quả, Lạc Văn Phong kinh doanh phất lên như diều gặp gió, từ nước ngoài trở về, sự nghiệp càng như mặt trời ban trưa.

Không cần dựa vào nhà họ Lạc mà Lạc Văn Phong đã thành lập được tập đoàn thương nghiệp lớn như vậy, khiến người nhà phải nhìn ông với cặp mắt khác xưa.

Tuy mẹ của Lạc Kỳ mất sớm nhưng Lạc Văn Phong vẫn giữ nguyên tình cảm với bà.

Còn nhà Lạc Hải, tuy bề ngoài cha mẹ hắn là cặp vợ chồng kiểu mẫu nhưng bên trong lại là “tương kính như băng”. Ngoài hắn và anh trai thì cha hắn còn có mấy đứa con riêng nữa.

Lạc Kỳ thì ngược lại, Lạc Văn Phong chỉ có một người con trai duy nhất, dù Lạc Kỳ không được thì ông vẫn sẵn lòng trao hết tất cả tài sản cho con trai.

Năm đó Lạc Kỳ mua mảnh đất này bị ngã đau, Lạc Hải nhìn mà hả hê trong lòng. Kết quả không ngờ mấy năm trôi qua, giá nhà tăng vọt, giá đất cũng tăng mấy bậc so với mấy năm trước, dù mảnh đất này có vấn đề nhưng hiện giờ đang được tranh nhau mua.

Lạc Hải ân cần nói chuyện với Dương Bính Huy một hồi nhưng thấy đối phương phản ứng hờ hững, hắn đành hậm hực rời đi.

Hết chương 105


Chương 106: Tái khởi động dự án

Edit: OnlyU

Dương Bính Huy ngồi vào xe, nét mặt nghiêm trọng.

“Triệu đại sư, ngài thấy thế nào?”

Đối phương thở dài nói: “Người bên cạnh Lạc Kỳ không đơn giản, có lẽ chúng ta sẽ không mua được mảnh đất kia.”

“Người thanh niên kia à?” Dương Bính Huy hỏi.

Triệu đại sư gật đầu: “Vừa rồi luồng khí trên núi hơi rối loạn, hẳn là vì thanh niên đó giao đấu với thứ trên núi, thứ kia đã rút lui, thanh niên chiếm thế thượng phong.”

“Không thể nào, hắn còn trẻ tuổi như vậy mà.” Nghe ý của Lạc Hải thì đây chỉ là một tên vô sỉ bám theo người có tiền.

Dương Bính Huy có ý mua mảnh đất kia cũng vì Triệu đại sư có cách giải quyết vấn đề trên núi. Nhưng hiện giờ nghe ý của ông thì rất khó giải quyết, thuật sư thông thường không làm được.

Triệu Tịnh có danh tiếng không nhỏ ở Nam Dương, Dương Bính Huy tốn không ít công sức mới mời được ông. Triệu đại sư thở dài, hơi buồn rầu nói: “Nhóm chúng tôi cũng có vài thiên tài, tuổi còn trẻ mà đã đạt được trình độ cao, người như vậy hiếm như lông phượng sừng lân. Không ngờ lại gặp được một người như vậy ở đây.”

Sau khi Triệu đại sư từ Nam Dương quay về Trung Quốc, ông đã gặp vài người được gọi là đại sư ở đây, ông cảm thấy họ cũng chỉ tàm tạm mà thôi, không quá lợi hại. Nhưng bây giờ gặp Giang Thiếu Bạch khiến ông thay đổi suy nghĩ, cảm thấy Trung Quốc ngọa hổ tàng long, vẫn còn rất nhiều cao thủ.

Dương Bính Huy suy tư một chút rồi nói: “Người được Lạc Kỳ và Diệp nhị thiếu để mắt tới đương nhiên không phải là nhân vật đơn giản rồi.”

Thế mà Lạc Hải ngu ngốc còn tưởng đối phương chỉ là một tên vô sỉ bám lấy người có tiền.

“Thật sự không khéo.”

Lạc Kỳ bỏ hoang mảnh đất đã lâu, đến lúc ông có ý mua mảnh đất thì đối phương lại gặp được đại sư lợi hại.

“Hình như tổ chức Huyết Sát cũng do người này tiêu diệt toàn bộ.” Không thể đắc tội nhân vật nguy hiểm như vậy. Người này còn rất trẻ, nhưng trọng điểm chính là hắn còn trẻ mà đã có đạo hạnh như vậy, chứng tỏ sư phụ hắn còn khủng khiếp hơn rất nhiều.

Trong giới thuật sư, muốn tìm một truyền nhân xuất sắc không dễ, nếu có thể dạy dỗ được một đệ tử xuất sắc thì đó cũng là một việc đáng để kiêu ngạo. Triệu đại sư nhớ đến một đối thủ của ông, người nọ dạy dỗ được một đệ tử giỏi, sau đó suốt ngày đi khoe khoang khắp nơi.

Dương Bính Huy thở dài: “Xem ra tìm Lạc Hải là một sai lầm.”

Ông vốn nghĩ tốt xấu gì Lạc Hải và Lạc Kỳ cũng là anh em họ, có thể nói giúp một hai câu. Nhưng giờ nhớ lại tình hình vừa nãy thì có vẻ quan hệ giữa hai anh em họ rất tệ.

Giang Thiếu Bạch ngồi trong xe, cau mày nói: “Tên kia khó ưa quá!”

Lạc Kỳ gật gù: “Quen rồi là được.”

Hắn hiếu kỳ hỏi anh trai: “Tên kia định trả bao nhiêu mua mảnh đất?”

Anh cười khẽ: “Hai tỷ.”

“Cái gì, năm đó anh mua một tỷ tám đúng không?”

Anh gật đầu: “Ừ, chỉ cho anh lãi chút thôi.” Lúc đó anh mua mảnh đất giá một tỷ tám nên phải vay ngân hàng khá nhiều, vì trả tiền vay ngân hàng mà anh tốn không ít tâm trí.

Thật ra lúc mua với giá đó là hơi cao, chỉ là những năm gần đây giá nhà tăng chóng mặt nên giờ nhìn lại giá khi xưa mới rẻ như vậy.

Tuy mảnh đất có vấn đề, ít người muốn mạo hiểm nhưng nếu anh muốn sang tay thì vẫn có nhiều người mua thôi.

“Thuật sư đi cùng ông Dương vừa nãy có danh tiếng khá cao.” Lạc Kỳ lên tiếng.

Rất nhiều đại gia trả thù lao rất cao mời thầy phong thủy về để đề phong tình huống không hay. Thù lao cho những người này luôn đi bên cạnh không rẻ chút nào, vì thế họ luôn tận dụng mọi trường hợp cho đỡ lãng phí tiền bạc.

Giang Thiếu Bạch xoa cằm: “Nhìn cũng được.”

Thật ra Dương Bính Huy nhìn trúng mảnh đất này là do có Lạc Hải giật dây. Lạc Hải đã đề cập với Lạc Kỳ nhiều lần, anh có thể bán được giá 5 tỷ, tội gì phải bán có 2 tỷ? Lạc Hải giới thiệu người như vậy cho anh mà còn làm như đã nể mặt anh lắm rồi.

“Chắc chắn hắn định ăn hoa hồng.” Giang Thiếu Bạch nói.

Lạc Kỳ cũng nghĩ như vậy, chắc chắn có tiền hoa hồng, nếu bán cho Dương Bính Huy thì Lạc Kỳ có thể kiếm được ba bốn chục triệu, nếu không thì Lạc Hải sẽ không tận tâm như vậy. Người nhà bác cả có tâm tư cao ngất nhưng năng lực chỉ có hạn.

Kỳ thật Lạc Hải không dư dả gì, vì giữ hình tượng thanh liêm, ngoài mặt bác cả quản thúc hai đứa con trai rất nghiêm, nhưng ông lại đối xử không tồi với mấy đứa con riêng.

Giang Thiếu Bạch chống cằm nói: “Thật phiền phức! Hay là em giúp anh đánh hắn một trận?”

Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Đừng nói giỡn, lỡ bị lộ thì cha sẽ rất khó xử.”

Hắn không thèm để ý, nhún vai đáp: “Em sẽ không bị lộ đâu.”

Anh cười cười: “Anh biết em sẽ ra tay gọn gàng sạch sẽ, nhưng không cần đâu.”

Lạc Kỳ biết rất rõ thân thủ của em trai, thành viên đội Phi Long được gọi là tinh anh mà so với em trai anh cũng chẳng là gì. Nhưng nếu lúc này mà Lạc Hải xảy ra vấn đề thì nhà bác cả sẽ nghi ngờ anh.

Thực tế thì anh luôn hoài nghi, lần trước anh bị tổ chức Huyết Sát theo dõi, không biết có phải do nhà đó động tay động chân hay không. Anh mà chết thì tập đoàn phải tìm người khác thừa kế, dù cha anh có bất hòa với Lạc gia thế nào đi nữa thì cũng phải để cho họ thừa hưởng.

Chuyện Lạc Kỳ có được ngũ sắc liên rất bí mật, không biết là ai đã truyền tin này ra, chuyện bí mật mà cuối cùng ồn ào ai cũng biết.

Giang Thiếu Bạch buồn bực nói: “Anh sống cũng không dễ dàng gì.”

Dù điều kiện của Lạc Kỳ rất tốt nhưng phương diện kia lại có vấn đề, có lẽ bị không ít người khinh thường, ngồi ở vị trí cao mà bị nhiều lời đồn nhảm quấn quanh, hẳn là áp lực rất lớn.

Lạc Kỳ cười nói: “Cha không thân với người nhà họ Lạc nên cũng không sao. Mà em và Diệp Đình Vân thế nào rồi?”

Giang Thiếu Bạch chống cằm: “Không biết nữa, tính tình cậu ấy sáng nắng chiều mưa thất thường lắm.”

Lạc Kỳ suy nghĩ một chút rồi khuyên bảo: “Dù sao Diệp Đình Vân cũng là cậu ấm con nhà giàu, nếu em thích người ta thì phải chủ động một chút…”

Anh nghĩ Diệp Đình Vân luôn là người chủ động trước, cho mượn tiền này, lái xe đưa đón này, một cậu ấm sống trong nhung lụa mà làm thế cũng không dễ dàng gì.

Giang Thiếu Bạch gãi đầu: “Chủ động hả?” Nếu hắn chủ động thì Diệp Đình Vân sẽ không đánh hắn chứ? Hắn cười gượng nói: “Giải quyết vấn đề trên núi Nguyệt Minh trước đã.”

“Cũng được.”

Tại nhà họ Lạc.

Lạc Hải nổi giận đùng đùng về đến nhà, Lạc Dương thản nhiên liếc nhìn em trai một cái rồi hỏi: “Sao vậy, tâm trạng không tốt à?”

Lạc Hải ngồi xuống sô pha, hậm hực nói: “Lạc Kỳ quá kiêu ngạo, chỉ là một phế nhân có gì đặc biệt hơn người chứ.”

Tốt xấu gì hắn cũng là anh họ của Lạc Kỳ, thế mà đối phương không hề nể mặt hắn, trước mặt người ngoài làm hắn mất thể diện, không có nhà họ Lạc thì Lạc Kỳ có được như ngày nay sao?!

Tập đoàn Thiên Kỳ do một tay Lạc Văn Phong thành lập, nhưng người nhà họ Lạc luôn nghĩ Thiên Kỳ phát triển rực rỡ được như ngày nay là vì có mặt mũi của Lạc gia.

Lúc đầu thì họ chưa hẳn nghĩ như vậy, nhưng chỉ nói như thế mới có thể xen vào chia chén canh, tự lừa mình dối người nhiều năm, kết quả chính họ cũng tin là vậy luôn.

Lạc Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Lạc Kỳ không muốn bán miếng đất kia à?”

Lạc Hải lắc đầu, vô cùng kích động nói: “Không chịu bán! Ai dính vào mảnh đất đó sẽ bị xui xẻo, bán đi có gì không tốt. *Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”.

*Nói về tích tình bạn của Lã Động Tân và Cẩu Diễu. Trong dân gian lưu truyền câu nói rằng: “Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm”, tạm hiểu là: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết (hiểu nhầm) lòng tốt của người kia. Bởi vì “Cẩu Diễu” (苟杳) đồng âm với “cẩu giảo” (狗咬) nghĩa là ‘chó cắn’, nên mới bị đọc chệch ra thành “chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”.

Điều thú vị là câu thành ngữ “Chó cắn Lã Động Tân” trở nên quá phổ biến, khiến người ta quên mất câu chuyện gốc ban đầu. Câu thành ngữ này cũng được dịch sang tiếng Anh và mang một ý nghĩa khá mới mẻ: “A dog biting Lu Dongbin, not being able to recognize a kind-hearted man. The goodness of a person is of no consequence to the ungrateful”, tạm dịch là: Chó cắn Lã Động Tân, không nhận biết ai là người tâm lành hạnh tốt, đức thiện hảo của một người thường là chẳng quan trọng gì đối với phường bạc bẽo vong ân.

Đọc thêm tại đây https://www.dkn.tv/van-hoa/cho-can-la-dong-tan-y-nghia-cau-thanh-ngu-ve-mot-trong-tam-vi-tien-huyen-thoai.html

“Hiện tại đất đai đang sốt, rất nhiều người muốn mua mảnh đất kia.”

Lạc Dương có thể đoán đại khái tại sao Lạc Hải tích cực với việc này như vậy, nhưng Lạc Kỳ vốn không thích hai anh em họ, e là Lạc Hải sẽ thất bại.

Hắn nhăn nhó nói: “Phiền phức quá, thằng Lạc Kỳ không để ý đến hai anh em mình mà lại thân thiết với một thằng sinh viên đại học, không biết chúng nó có gì với nhau không.”

“Em nói Giang Thiếu Bạch hả?”

Lạc Hải gật đầu: “Đúng, là thằng đó.”

Hắn đang cân nhắc có nên dạy cho Giang Thiếu Bạch một bài học hay không thì nghe Lạc Dương nói: “Giang Thiếu Bạch không đơn giản đâu. Nghe nói lần trước khi Lạc Kỳ bị tổ chức Huyết Sát đuổi giết, chính là Giang Thiếu Bạch giải quyết.”

Mấy tên sát thủ kia rất lợi hại, đội Phi Long còn phải bó tay, nếu không có Giang Thiếu Bạch đánh một gậy thì có lẽ Lạc Kỳ đã bị giết rồi. Nếu Lạc Kỳ chết thì nhà họ Lạc sẽ không như bây giờ.

Lạc Hải híp mắt: “Em cũng nghe đồn như vậy. Giang Thiếu Bạch vì nhận nhiệm vụ này mới gia nhập đội Phi Long, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ? Một tên không rõ lai lịch, thế mà Lạc Kỳ lại tin tưởng hắn như vậy. Theo em thấy thì chắc chắn hắn cố ý tiếp cận Lạc Kỳ, không biết có mục đích gì?”

Lạc Dương như có điều suy nghĩ: “Giang Thiếu Bạch không đơn giản.”

Lạc Hải buồn bực: “Không đơn giản cái gì, hắn giống một tên tiểu bạch kiểm đang bám người có tiền mà thôi.”

Lạc Dương thở dài nói: “Lạc Kỳ rất tín nhiệm Giang Thiếu Bạch, còn cùng đi đến sa mạc.”

Lần đó hắn nhận được tin là Lạc Kỳ ra nước ngoài chữa bệnh, hắn tưởng em họ chưa từ bỏ ý định. Kết quả là ba người kia chạy ra sa mạc chơi, tạp chí kinh tế tài chính lại đăng bài tập đoàn Thiên Kỳ hợp tác với Diệp thị, khiến cổ phiếu của Thiên Kỳ tăng lên. Lạc Kỳ không làm việc bỏ đi chơi mà lại có kết quả như thế khiến Lạc Dương ấm ức không thôi. Lạc Kỳ càng xuất sắc thì càng khiến bọn họ trông có vẻ vô năng.

Tại nhà họ Diệp.

Diệp Đình Vân đang ngồi trong sân, Diệp Diểu hào hứng đi về phía cậu nói: “Anh hai, Lâm đại sư tìm anh chi vậy?”

“Không có gì.”

Lâm Tri Nguyên tìm cậu chủ yếu vì muốn hỏi thăm cậu có phát hiện gì trong sa mạc không. Mấy cái trứng Giang Thiếu Bạch tìm được đã ăn vào bụng hết rồi, Diệp Đình Vân cũng không để lộ tin tức gì với Lâm Tri Nguyên.

Nói cho cùng, ông chỉ là khách quý của nhà họ Diệp, quan hệ giữa họ vẫn chưa thân thiết đến độ chuyện gì cũng tiết lộ. Vả lại chuyện xảy ra trong sa mạc quá ly kỳ, nếu truyền ra ngoài thì cậu và Giang Thiếu Bạch sẽ bị người ta để ý.

Sau khi họ rời khỏi sa mạc thì vẫn còn không ít người đang tìm kiếm ở đó. Rất nhiều người đang đào bới tìm vàng, lúc đầu là một vài thuật sư, sau đó không biết là ai đồn đãi nói đào được vàng trong sa mạc, thế là mọi người lập tức ùn ùn kéo tới, thậm chí có người còn mang cả máy đào đất.

Lúc này ngoài sa mạc đang rất náo nhiệt, nhưng chuyện này không liên quan gì đến bọn họ nữa.

“Anh hai, em nghe nói trong sa mạc Taklamakan có kho báu, anh có tìm được không?” Diệp Diểu lên tiếng hỏi.

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Không, làm gì dễ tìm được kho báu.”

“Tiếc quá.” Diệp Diểu vô cùng tiếc nuối nói.

“Trên đời này làm gì có nhiều kho báu như vậy, chỉ là đồn nhảm mà thôi.”

Diệp Diểu lại hỏi: “Anh à, Lạc gia có ý tái khởi động dự án trên núi Nguyệt Minh đấy.”

Cậu ngẩng đầu lên: “Làm sao em biết?”

Y nhún vai đáp: “Anh cả nói, Lạc Kỳ có hỏi ý anh cả, hỏi anh có muốn hợp tác hay không.”

Diệp Đình Vân như có điều suy nghĩ: “Thật vậy sao?”

Diệp Diểu chống cằm nói: “Lạc Kỳ có ý tái khởi động dự án, có phải anh ta nắm chắc sẽ giải quyết được vấn đề ở mảnh đất kia?”

Cậu nghĩ nghĩ rồi đáp: “Có lẽ vậy.”

Lạc Kỳ thua lỗ không ít vì dự án này, nếu không nắm chắc thì lần này anh sẽ không tùy tiện mời hợp tác. Nếu Lạc Kỳ tìm người xử lý mảnh đất kia thì người đó chắc chắn sẽ là Giang Thiếu Bạch. Diệp Đình Vân chống cằm, trong lòng hơi tò mò.

Diệp Diểu hoài nghi hỏi: “Anh hai đang nghĩ gì vậy?”

Cậu lắc đầu: “Không có gì.”

Thứ trên núi Nguyệt Minh khá lợi hại, cậu muốn đi xem sao.

Hết chương 106

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info