ZingTruyen.Asia

Dm Hoan Ghi Chep Xuong Nui Cua Than Con Diep Uc Lac

Chương 485: Cơ thể thần thánh

Edit: OnlyU

Phảng phất như mấy năm trôi qua, cuối cùng lôi kiếp kết thúc.

“Chúc mừng đại ca tiến giai Tiên Hoàng!” Thấy Lạc Kỳ thanh congg6 vượt qua lôi kiếp, rốt cuộc Giang Thiếu Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lạc Kỳ hơi yếu ớt nói: “Đều nhờ phúc của đệ.”

Tiến giai Tiên Hoàng rất khó, tuy nhiên nhiều người không tiến giai được là do vấn đề tài nguyên. Lạc Kỳ thì khác, trên con đường tu luyện từ trước đến nay luôn được cung cấp đầy đủ thiên tài địa bảo các loại, do đó tiến lên Tiên Hoàng dễ hơn người khác rất nhiều.

Mặc dù anh thành công lên cấp nhưng vẫn bị thương nhẹ dưới lôi kiếp, cần phải điều dưỡng một lúc. Nhưng so với việc đã tiến cấp thành công thì vài vết thương nhỏ đó không có gì đáng ngại.

“Có phải huyết mạch của đại ca đã thay đổi?”

“Ta cũng không biết, có điều dường như thể chất của ta mạnh lên.”

Ngao Dạ vui vẻ nói: “Huyết khí trong người ngươi rất nồng, không hề thua kém Yêu tộc cao cấp.”

“Vậy thì tốt.” Lạc Kỳ thử vận chuyển nguyên lực, cảm thụ được nguyên lực mênh mông phun trào trong kinh mạch, anh mừng rỡ không thôi.

Từ khi em trai và Đình Vân bộc lộ tài năng, địa vị của anh tại Long tộc được nâng cao rất nhiều, nhưng nói cho cùng vẫn là dựa hơi người khác, bây giờ anh đã tiến giai Tiên Hoàng, không còn phải sầu lo tương lai sau này nữa.

Lạc Kỳ nhìn xung quanh, cảm thấy đất trời hoàn toàn thay đổi.

“Thiếu Bạch, linh hồn lực của đệ thật mạnh!” Khi còn là Tiên Tôn anh không cảm nhận được gì, bây giờ đã tiến giai Tiên Hoàng, tầm mắt lập tức thay đổi. Cùng là Tiên Hoàng, Lạc Kỳ nhận thấy rõ linh hồn lực của anh không cùng đẳng cấp với em trai.

Ngao Dạ liếc nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Tháng trước linh hồn lực của hắn không mạnh như vậy. Có phải ngươi lén ăn cái gì rồi không?”

Hắn lắc đầu đáp: “Không có, chẳng qua ta lý giải linh hồn lực sâu hơn.”

Tu luyện từ trước đến nay, hắn đã hấp thu linh hồn lực của rất nhiều người, nên linh hồn lực của hắn rất hỗn tạp.

Mặc dù nghiên cứu của tộc Thiên Cơ hơi hoang đường nhưng không thể không thừa nhận về phương diện linh hồn lực, nghiên cứu của bọn họ có điểm độc đáo.

Gần đây Giang Thiếu Bạch luôn thuần hóa linh hồn lực của mình, dung luyện hồn thể lắng đọng trong người, nhờ vậy mấy ngày nay hắn cảm giác linh hồn lực càng ngày càng tinh khiết. Sau khi linh hồn lực tinh khiết hơn, nó có khuynh hướng giống ám hồn thể trong ký ức của Liên Nguyệt.

Đại khái vì linh hồn lực thay đổi nên đan thuật của hắn mới tiến bộ vượt bậc như vậy.

Ngao Dạ đảo mắt nhìn quanh: “Hình như vừa nãy có bảo tàng bị sét đánh lộ ra phải không?”

Vừa nãy khi Lạc Kỳ tiến giai, Ngao Dạ tập trung chú ý vào anh, không để ý đến động tĩnh trong bí cảnh, đến khi anh tiến giai kết thúc, lúc này y mới phát hiện bí cảnh có thay đổi.

“Một không gian bí ẩn bị đánh lộ ra, còn có phải là bảo tàng hay không thì chưa biết được.”

Ngao Dạ hào hứng nói: “Đi xem là biết ngay thôi.”

Có điều y phấn khởi không được bao lâu, nét mặt dần dần sa sầm.

Giang Thiếu Bạch thấy thế khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là ta chợt nghĩ có khả năng tộc Thiên Cơ không để lại bảo vật gì đâu, không chừng toàn là mấy thứ kỳ kỳ quái quái.”

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ, thấy suy đoán này có khả năng rất cao.

Ngao Dạ nói tiếp: “Thôi kệ đi, cứ đi xem sao.”

Hắn đồng ý: “Ừ, dù sao cũng đến rồi, không đi xem thế nào thì uổng lắm.”

***

“Chính là chỗ này.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Ngao Dạ nhìn cung điện hiện ra: “Nhìn cấu tạo nơi này, xem ra đây là phòng thí nghiệm.”

Vừa đi vào trong cung điện, Giang Thiếu Bạch lập tức cảm nhận được khí huyết cuồn cuộn, hắn thầm đoán có người từng tiến hành nghiên cứu huyết mạch ở đây.

Ngao Dạ bước vào, trông thấy bản vẽ kinh mạch cực đại. Trên tường treo đầy bản vẽ kinh mạch các chủng tộc, loại nào cũng có.

Y cau mày nói: “Có khả năng ở đây giấu huyết dịch cùng loại với máu Tổ long, ta cảm nhận được huyết khí dâng trào.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Không hẳn là đế huyết mà là dung hợp mấy trăm loại huyết dịch.”

Tuy hắn cảm nhận được được huyết khí dồi dào, nhưng huyết khí này như được hòa trộn từ nhiều loại khác nhau, có chút không hài hòa.

Trong đại sảnh trưng bày tiêu bản các khung xương đủ loại chủng tộc, khiến hắn có cảm giác như đang đi trong viện bảo tàng.

Ngao Dạ đi một vòng đại sảnh rộng lớn trang trọng rồi lắc đầu nói: “Tộc Thiên Cơ không chỉ có hứng thú với linh hồn lực và huyết mạch mà còn có hứng thú với xương cốt.”

Lạc Kỳ đọc vài bản vẽ kinh mạch, sau đó thu tất cả vào nhẫn không gian.

Ngao Dạ nhìn động tác của anh, nhíu mày nói: “Ngươi đang làm gì đó?”

“Mấy thứ này khá thú vị.”

Y bất đắc dĩ nghĩ Lạc Kỳ bị Giang Thiếu Bạch làm hư rồi.

“Tùy tiện xem là được rồi, đừng nghiên cứu quá sâu.” Ngao Dạ dặn dò.

Lạc Kỳ quay đầu nhìn y: “Ta biết nặng nhẹ.”

Bốn người lục soát khắp cung điện, phá vỡ từng cánh cửa đi vào trong trung tâm phòng thí nghiệm.

Lạc Kỳ nhìn trung tâm đại sảnh, kinh ngạc nói: “Có quan tài kìa!”

Ngao Dạ: “Tộc Thiên Cơ biến thái quá, xây dựng một nơi bí ẩn như vậy chỉ để giấu quan tài.”

Quan tài có chất lượng cực tốt, nếu dùng để luyện chế pháp khí phỏng chừng sẽ luyện ra được pháp khí chất lượng cao, thế mà lại dùng làm quan tài, đúng là phung phí của trời. Người tộc Thiên Cơ thật lãng phí! Không biết đây là lần thứ mấy Ngao Dạ cảm thán tộc Thiên Cơ phá của rồi.

Diệp Đình Vân hiếu kỳ hỏi: “Trong quan tài là nhân vật quan trọng của tộc Thiên Cơ sao?”

“Huyết khí truyền ra từ trong quan tài này.”

Ngao Dạ đến gần quan tài nhìn kỹ: “Người bên trong… đúng là…” Ngoại hình không tồi!

Trong quan tài là một người có dáng người cân xứng, mặt mày sáng sủa thông minh, từng tấc từng tấc trên cơ thể như được mài giũa tỉ mỉ mà thành.

Ngao Dạ nghiêng đầu, đây là vị Tiên Hoàng nào đó của tộc Thiên Cơ sao? Không nghe nói bọn họ có ai như thế này.

Giang Thiếu Bạch cũng đến gần quan tài quan sát, sau đó hắn cau mày, hít sâu một hơi: “Thế mà… làm đến bước này sao?”

Ngao Dạ tò mò hỏi: “Ngươi biết cái gì hả?”

“Kế hoạch tạo thần chính là muốn tạo ra một cơ thể thần thánh, sau đó dung nhập thần hồn mạnh nhất vào đó, trực tiếp thành thần.”

“Ý của người đây chính là cơ thể thần thánh tộc Thiên Cơ sáng tạo ra?”

Nếu như đây chính là cơ thể tộc Thiên Cơ tốn công tốn sức bao năm tạo ra thì có thể hiểu được tại sao họ dùng quan tài cao cấp như thế.

Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Ừ, nhưng không trọn vẹn.”

Ngao Dạ mở to mắt: “Nếu đúng là cơ thể thần thánh thì chắc chắn nó vô cùng rắn chắn.”

Y nói xong tung chiêu đánh lên cơ thể trong quan tài, cơ thể không hề bị tổn thương trầy xướt gì.

Ngao Dạ khẽ ồ một tiếng: “Cứng rắn lắm nha.”

Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Tộc Thiên Cơ dốc hết sức tạo ra cơ thể thần thánh, đương nhiên phải rắn chắc mạnh mẽ rồi, bọn họ đã tốn hao không ít để tạo ra cơ thể này mà.”

“Có nguyên thạch làm gì không được, khi không lại đi tạo ra cơ thể kỳ quái.”

“Dựa theo kế hoạch của tộc Thiên Cơ, có được cơ thể mạnh nhất rồi, bọn họ sẽ dung hợp linh hồn lực, tạo ra người đứng đầu Tiên giới.”

“Mơ hay quá nhỉ!” Ngao Dạ nhịn không được nói.

Lạc Kỳ suy nghĩ rồi nói: “Vừa nghe thì thấy rất khó khăn nhưng đúng là vẫn có khả năng thành công.”

Ngao Dạ liếc nhìn cậu em vợ hỏi: “Thiếu Bạch, ngươi thấy bọn họ có thành công không?”

Hắn lắc đầu: “Không biết.” Có lẽ không thành công, nếu thành công thì cơ thể này đã không nằm ở đây.

Ngao Dạ quan sát cơ thể trong quan tài: “Huyết mạch trong cơ thể này không tồi.”

Y cảm giác huyết dịch từ cơ thể có phần giống máu Tổ long, y thầm hoài nghi nó có mang dòng máu Tổ long trong người. Có điều dù có hay không, không có linh hồn thì đây chỉ như con rối gỗ không thể cử động mà thôi.

Giang Thiếu Bạch nhìn chằm chằm cơ thể trong quan tài, quan sát một hồi rồi kết luận: “Máu trong cơ thể này là thành quả nghiên cứu của tộc Thiên Cơ.”

Ngao Dạ cau mày nói: “Ta cứ có cảm giác máu này có vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Hắn hỏi lại.

Y lắc đầu: “Không nói rõ được, máu này rất mạnh nhưng lại có gì đó bất thường.”

Giang Thiếu Bạch khoanh tay suy nghĩ, đây là trực giác của Ngao Dạ sao? Tuy thỉnh thoảng y không đáng tin nhưng trực giác lại khá đúng.

Diệp Đình Vân nhìn xung quanh: “Đừng đoán mò, tìm xem ở đây có quả cầu thủy tinh truyền thừa không?” Nếu tìm được quả cầu thủy tinh truyền thừa sẽ biết được năm xưa tộc Thiên Cơ đã làm những chuyện gì.

Ngao Dạ quay đầu hỏi: “Lại tìm nó hả, tiếp xúc nhiều có bị tẩy não không đây?”

Diệp Đình Vân: “Dù sao cũng tiếp xúc nhiều rồi, thêm một chút cũng không sao.”

Y gật gù: “Nói cũng đúng.” Ngao Dạ thầm nghĩ nếu Giang Thiếu Bạch bị điên thì sớm muộn gì cũng sẽ phát điên thôi.

Bốn người lục soát khắp phòng thí nghiệm, quả thật tìm được một quả cầu thủy tinh truyền thừa. Giang Thiếu Bạch đặt tay lên quả cầu, các tài liệu về nghiên cứu huyết mạch lập tức truyền vào thức hải hắn. Thình lình tiếp nhập quá nhiều truyền thừa các loại khiến thức hải Giang Thiếu Bạch căng ra đau đớn.

Truyền thừa bên trong quả cầu này còn cao cấp hơn và phong phú hơn cái lần trước. Giang Thiếu Bạch từ từ nhắm hai mắt, cảm thụ truyền thừa trong quả cầu truyền vào thức hải, hơn nửa canh giờ sau, quả cầu thủy tinh dưới tay hắn hóa thành bột phấn.

Hắn mở mắt ra, Ngao Dạ đến gần hỏi: “Thế nào rồi?”

“Cơ thể ngoài kia chính là tộc Thiên Cơ tạo ra, bọn họ thử nghiệm hòa các loại huyết mạch khác nhau vào làm một, dựa theo kế hoạch của họ thì người được tạo ra sẽ sở hữu tất cả các loại võ hồn.”

“Vậy kết quả thế nào?” Ngao Dạ tò mò hỏi.

Giang Thiếu Bạch thở dài, lắc đầu nói: “Kết quả tạo ra một tu sĩ không có võ hồn?”

Y cau mày: “Không có võ hồn?”

Ngao Dạ hít một hơi lạnh, không có võ hồn thì không thể nào tu luyện, tuy có thể đi theo con đường luyện thể nhưng tu luyện vô cùng khó khăn. Tại Tiên giới, tu sĩ không có võ hồn tương đương phế thể.

Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Phải biết muốn dung hợp huyết mạch các tộc làm một không phải chuyện dễ. Các cao thủ tộc Thiên Cơ dùng mọi biện pháp mới cân bằng được các huyết mạch khác nhau, khiến chúng hòa tan vào nhau. Có lẽ chính vì thế đã hình thành một loại phong tỏa nào đó, tạo nên cơ thể không có võ hồn.”

Ngao Dạ liếc mắt: “Người quá thông minh cũng không tốt.”

Người quá thông minh sẽ có nhiều suy nghĩ thiếu thực tế, tốn quá nhiều công sức chỉ nghiên cứu ra được một cơ thể không võ hồn, đây chẳng phải là uổng công vô ích sao?

Giang Thiếu Bạch tán thành: “Đúng vậy.”

Y lắc đầu nói tiếp: “Không chừng chính vì vậy mà người nghiên cứu kia phát điên.”

Tốn công tốn sức bao năm, kết cuộc nghiên cứu ra một thứ như vậy, chắc chắn trong lòng không dễ chịu gì, không chừng vì vậy mà bị đả kích mạnh, cảm xúc không bình thường.

“Cơ thể ngoài kia cứ bỏ phế vậy sao?” Ngao Dạ hỏi.

“Kỳ thật cơ thể đó rất rắn chắc, có thể luyện chế thành con rối.”

Ngao Dạ trợn mắt, tộc Thiên Cơ tốn công sức nhiều như vậy không phải vì một con rối.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không nói chuyện này nữa. Ở đây có mấy bảo tàng đó.”

Y nghe thế lập tức mừng rỡ: “Thật sao? Có bảo tàng, không phải trống không đó chứ?”

“Chắc không đâu.” Mấy nhà nghiên cứu năm xưa rời đi vội vã không kịp thu thập đồ đạc, còn một đi không trở lại.

“Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi.” Ngao Dạ hào hứng nói.

Giang Thiếu Bạch dẫn mọi người đi đến một mật thất, hắn đẩy cửa ra, đập vào mắt là đủ loại tinh huyết.

“Sao lại là thứ này nữa?” Ngao Dạ chán ghét liếc mắt.

Giang Thiếu Bạch thì ngược lại, hăng hái lướt mắt nhìn các kệ: “Tinh huyết bên này còn đầy đủ hơn mật thất bên kia.”

Y khó chịu nói: “Đám điên tộc Thiên Cơ không cất giữ thứ gì khác ngoài tinh huyết hả?”

Lạc Kỳ nhìn y nói: “Trong này có mấy loại tinh huyết cực kỳ quý giá, có cả tinh huyết yêu thú gần như tuyệt chủng, giá trị không tầm thường, mang đến nhà đấu giá càng bán được nhiều tiền hơn.”

Ngao Dạ trợn mắt: “Phiền phức.”

Giang Thiếu Bạch phất tay thu hết tất cả tinh huyết vào nhẫn không gian: “Ngươi không cần thì ta lấy, ta không sợ phiền phức.”

“Ngươi định hấp thu hết tinh huyết này sao? Coi chừng võ hồn biến mất.” Ngao Dạ lo lắng nói.

“Ta biết cân nhắc.”

Giang Thiếu Bạch đã hấp thu tinh huyết của Diệp Đình Vân và Ngao Dạ, kết quả không xảy ra vấn đề gì, thậm chí nhờ vậy thái cổ thánh huyết còn tiến hóa, xem ra việc hấp thu tinh huyết không thành vấn đề.

Đồ đạc trong phòng thí nghiệm này phong phú hơn lần trước, Ngao Dạ còn phát hiện không ít tài nguyên tu luyện cổ quái kỳ lạ. Vì các thí nghiệm của tộc Thiên Cơ, y không có hứng thú với tinh huyết, chỉ thích các loại tài nguyên tu luyện của bọn họ thôi.

Bốn người tiếp tục lục soát, coi như thu hoạch không nhỏ.

Sau đó bọn họ lại tìm kiếm một vòng khắp bí cảnh, xác nhận không bỏ sót thứ gì mới rời đi.

Hết chương 485

Chương 486: Đan Lĩnh

Edit: OnlyU

Bốn người ra khỏi bí cảnh, quay lại Thiên Cơ Thành.

Ngao Dạ nhìn quanh một vòng rồi nói: “Trong thành hơi đông người, đều là Tiên Tôn. Người tộc Bạch Hổ đã đi rồi.”

“Chỉ cần mấy tháng trôi qua là họ thấy chán ngay, có lẽ vì vậy họ đã bỏ đi.”

Bốn người ở trong tiểu bí cảnh không lâu nhưng tính sơ đã hơn hai năm rồi.

Ngao Dạ khoanh tay nói: “Bây giờ chúng ta làm gì? Rời khỏi đây sao?”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ, đi thôi.”

Y hơi lưỡng lự: “Cứ bỏ đi như vậy, không tiếp tục tìm bảo vật hả?”

Hắn lắc đầu đáp: “Không cần đâu, năm đó tộc Thiên Cơ bị càn quét sạch sẽ, đa số bảo vật đã bị mang đi, vài món còn sót lại cũng bị các nhóm người đến tầm bảo sau này lấy hết rồi.”

Tiểu bí cảnh kia vốn không dễ tìm, từ trong ký ức của Liên Nguyệt, Thiên Cơ Thành không có bao nhiêu đồ tốt.

Ngao Dạ gật gù: “Vậy đi thôi.”

Bốn người đi ra ngoài, lại gặp thiếu niên lái thuyền bên hồ.

“Các vị tiền bối muốn qua hồ sao?” Cổ Dương nhiệt tình chào hỏi.

Đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh, dù cố kiềm chế nhưng nét mặt vẫn hiện rõ vẻ kích động, hẳn là đã biết thân phận của bọn họ.

“Ừ.” Ngao Dạ đáp.

“Các vị muốn du ngoạn ngắm cảnh hồ không?”

Ngao Dạ lười biếng nói: “Không hứng thú, lần trước du ngoạn rồi, bây giờ cứ đưa chúng ta thẳng đến bờ bên kia đi.”

Cậu ta khẽ gật đầu: “Vâng.”

“Gần đây có nhiều người lui tới Thiên Cơ Thành không?” Giang Thiếu Bạch lên tiếng hỏi.

Cổ Dương không hề suy nghĩ đã đáp: “Nhiều hơn bình thường.”

“Tới tham quan di tích xưa à?”

“Chỉ một vài người.” Cổ Dương nhìn bốn người, ánh mắt hơi lảng tránh. Dạo gần đây có khá nhiều người đến thăm dò tin tức nhóm Giang Thiếu Bạch, ai cũng có thực lực rất mạnh, cậu ta đành phải khai ra tất cả.

“Có người tới tìm chúng ta phải không?” Giang Thiếu Bạch cười hỏi.

Cổ Dương lặng lẽ quan sát nét mặt hắn rồi mới khẽ gật đầu đáp: “Vâng, rất nhiều người tới tìm các vị tiền bối.”

Tộc Bạch Hổ là những người đến sớm nhất, sau đó không ít người lục tục đến đây, sau đó không phát hiện khí tức của nhóm Giang Thiếu Bạch trong thành, bọn họ cho rằng đối phương đã rời đi, thế là bọn họ cũng lần lượt rời đi.

Cổ Dương cũng cho rằng nhóm Giang Thiếu Bạch ngại phiền phức nên đã lén đi từ trước. Tuy Thiên Cơ Hồ có cấm chế hạn chế tu sĩ vận dụng linh lực, nhưng nếu Tiên Hoàng muốn thật sự rời đi thì đây là chuyện dễ như trở bàn tay.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy.”

***

Tiễn nhóm Giang Thiếu Bạch đi xong, Cổ Dương hơi kích động. Lần trước gặp bốn người, cậu ta không biết thân phận của họ, chỉ xem như những người bình thường đến kiếm di tích cổ, nhưng lần này thì khác.

“Đại ca, chúng ta được nói chuyện với đan sư cấp tám đó!” Cổ Hải Nhi hí hửng nói.

“Ừ.”

Cổ Dương gãi đầu, trong lòng hơi chán nản, lúc biết rõ thân phận của bốn người, cậu ta cứ tiếc nuối vì không nói thêm vài câu với tiền bối, kết quả khi có cơ hội lại khẩn trương đến nỗi không biết nói gì.

Lúc rời đi, Diệp Đình Vân đưa cho Cổ Dương và Cổ Hải Nhi một viên đan dược tinh tiến tu vi làm thù lao.

“Đại ca nói xem, có phải mấy ngày qua bọn họ luôn ở trong Thiên Cơ Thành không?” Cổ Hải Nhi hỏi.

“Nếu đi từ Thiên Cơ Thành ra thì đương nhiên họ ở trong đó suốt mấy ngày nay rồi.” Cậu anh suy nghĩ rồi đáp.

Cô bé ngờ vực nói: “Nhưng những người kia không phát hiện bọn họ.”

Cổ Dương đứng thẳng lưng lên: “Tu sĩ Tiên Hoàng muốn che giấu khí tức là chuyện dễ như trở bàn tay.”

“Thế nhưng sau này cũng có nhiều Tiên Hoàng đến đây mà. Đại ca, có khi nào bọn họ tìm được bí cảnh nào đó không?”

Cậu ta ngẫm nghĩ một lúc: “Có khả năng này, có điều chuyện của các đại nhân vật không liên quan đến chúng ta.”

Kỳ thật Cổ Dương từng đi thăm dò Thiên Cơ Thành nhưng không phát hiện được gì. Cậu ta lắc đầu, thầm nghĩ dù Thiên Cơ Thành có bí cảnh thì hai anh em vẫn không có duyên với nó.

“Muội cảm thấy Lạc Kỳ tiền bối có gì đó khang khác.” Cổ Hải Nhi bỗng nói.

Cậu anh hỏi lại: “Khác chỗ nào?”

“Muội cảm thấy khí tức của Lạc Kỳ tiền bối trở nên giống những người khác.”

“Ý muội là Lạc Kỳ tiền bối tiến giai Tiên Hoàng?”

Cổ Hải Nhi khẽ gật đầu: “Ừm, có lẽ vậy đó.”

Cổ Dương không tin nói: “Không thể nào! Tiến giai Tiên Hoàng gây ra động tĩnh không nhỏ, mà mấy ngày nay Thiên Cơ Thành gió êm sóng lặng.”

Cô bé cười cười: “Vậy chắc là do muội nghĩ nhiều rồi.”

Cổ Hải Nhi thở dài, tu vi của cô bé còn quá thấp, căn bản không nhìn ra tu vi của tu sĩ cấp cao.

Cậu anh lắc đầu nói: “Được rồi, chúng ta cứ lo chăm chỉ đưa đò thôi.” Có phải là Tiên Hoàng hay không đều không liên quan gì nhiều đến bọn họ, nói cho cùng Tiên Hoàng cách bọn họ rất xa.

***

Ngao Dạ lười biếng nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Chẳng có việc gì làm, đi du sơn ngoạn thủy bốn phương đi.” Giang Thiếu Bạch nhàn nhã nói.

Ngao Dạ đồng ý: “Cũng tốt, du sơn ngoạn thủy rất tốt.”

Hắn hơi bất ngờ nhìn y: “Cửu hoàng tử không sao đó chứ?” Không ngờ y không chê hắn không có chí cầu tiến, lạ lắm nha.

Ngao Dạ khoanh tay đáp: “Ta không sao. Tiên Hoàng có tuổi thọ rất dài, đi xung quanh mở mang tầm mắt vừa hay giết thời gian, dù sao cũng tốt hơn nghiên cứu mấy thứ linh tinh.”

“Nói có lý.”

Ngao Dạ nhìn hắn nói tiếp: “Ngươi muốn đi đâu du ngoạn?”

“Đến Đan Lĩnh đi.”

Y khẽ gật đầu: “Được thôi, nơi nó cũng khá lý tưởng.”

Rất nhiều đan sư thường giữ kín của riêng, nhưng cũng có vài người thích truyền bá tâm đắc nghiên cứu khắp thiên hạ. Đan Lĩnh được một số đan sư thành lập, bọn họ khắc đan thuật mà họ tâm đắc nhất lên bia đá trên Đan Lĩnh.

Đan Lĩnh là một nơi mà các đan sư có thể giao lưu với nhau mà không cần gặp mặt nhau.

So với tâm đắc đan thuật, nhiều đan sư càng thích khắc phương pháp luyện đan trong suy nghĩ của họ lên bia đá. Một số người có ý tưởng phong phú nhưng thực lực không đủ để thực hiện bèn khắc lên bia đá, có người khác thực hành thành công, sau đó cả hai người đều nổi danh thiên hạ.

Lạc Kỳ hỏi Giang Thiếu Bạch: “Đệ muốn đến đó đấu giá đan dược lần nữa hả?”

Hắn gật đầu: “Đúng là đệ có ý này.”

Giang Thiếu Bạch đến Đan Lĩnh chủ yếu là muốn tăng cường thuật luyện đan, nếu có cơ hội tổ chức đấu giá đan dược kiếm nguyên thạch thì càng tốt.

Bốn người vừa đi đường vừa ngắm cảnh, mất hơn nửa tháng mới đến được Đan Lĩnh.

Đan Lĩnh phồn hoa như gấm, cảnh sắc tuyệt đẹp.

Nhóm Giang Thiếu Bạch có đến bốn Tiên Hoàng, vừa nhìn đã thu hút sự chú ý của mọi người. Đan Lĩnh tập trung không ít luyện đan sư, thế nên tin tức bọn họ đến Đan Lĩnh nhanh chóng lan truyền.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến Đan Lĩnh không lâu đã lần lượt luyện chế mấy lô đan dược cấp tám, khiến các đan sư ở đây bàn tán xôn xao.

Long tộc có một căn cứ tại tinh vực Thiên Yêu, không ít tu sĩ Long tộc sinh sống ở đây. Sau khi tin tức Ngao Dạ đến Đan Lĩnh truyền ra, lão tổ Long tộc là Ngao Dũng nghe tin đã đến gặp Ngao Dạ: “Ngươi chính là tiểu tử rất nổi tiếng ở Long tộc gần đây? Thực lực không tồi.”

Y ngẩng lên nhìn ông, thầm nghĩ thực lực của y không chỉ không tồi mà là rất cao cường.

“Thực lực của tiền bối cũng rất cao thâm.” Ngao Dạ khách sáo đáp lời.

Ngao Dũng thoáng nhìn ra ngoài cửa: “Người bên ngoài chính là đạo lữ Nhân tộc của ngươi.”

Y khẽ gật đầu: “Vâng đúng vậy.”

“Nghe nói là Tiên Tôn, sao lại biến thành Tiên Hoàng rồi?” Ngao Dũng thắc mắc hỏi.

“Vừa tiến giai không lâu.”

“Không ngờ cũng lên Tiên Hoàng.” Tiến giai Tiên Hoàng là chuyện đại sự, Lạc Kỳ được coi như là người Long tộc một nửa rồi, phải ăn mừng mới đúng.

“Sao lại dễ dàng tiến giai như vậy, chẳng lẽ các ngươi lấy được truyền thừa tộc Thiên Cơ?”

Ngao Dạ lắc đầu: “Không liên quan đến tộc Thiên Cơ, Lạc Kỳ chỉ dùng nhiều đan dược cấp tám thôi. Mấy tên biến thái tộc Thiên Cơ chẳng để lại gì tốt ở Thiên Cơ Thành.” Một đám điên chỉ biết phung phí thứ tốt, có nhiều thiên tài địa bảo như vậy làm gì tốt chẳng được, khi không lại làm thành quan tài, luyện chế thi thể, phung phí của trời.

Ngao Dũng tò mò hỏi: “Dùng nhiều đan dược cấp tám? Đã dùng bao nhiêu rồi?”

“Không biết nữa. Để xem nào, đan dược tăng tu vi, tăng cường linh hồn lực, đề cao thể chất, tẩy kinh phạt tủy, phụ trợ đột phá, cộng lại chắc tầm mười mấy viên.”

“Mười mấy viên!” Mười mấy viên đan dược cấp tám, đúng là không ít. Thảo nào Lạc Kỳ có thiên phú không mấy xuất sắc vẫn tiến giai Tiên Hoàng thành công.

“Giang Thiếu Bạch có nhiều đan dược, chẳng qua trước đó tu vi A Kỳ quá thấp, không thể dùng quá nhiều.” Ngao Dạ lắc đầu nói tiếp.

Ngao Dũng khẽ gật đầu, cười khan một tiếng: “Thì ra là thế.”

Đan dược cấp tám đó, Tiên Hoàng muốn có được cũng không dễ. Ông đã sống mấy vạn năm, nếm qua đan dược cấm tám chỉ tầm mười viên mà thôi, Lạc Kỳ mới bao nhiêu tuổi mà đã dùng nhiền đan dược cấp tám nhiều như vậy, quá xa xỉ.

Đối với người khác, chuyện khó là làm cách nào có được đan dược cấp tám, còn đối với Lạc Kỳ, khó khăn chính là phải làm cách nào tiếp thu hết dược lực của đan dược cấp tám, đúng là “gánh nặng ngọt ngào” khiến người ta đố kỵ.

Em trai và em dâu đều là đan sư cấp tám, Lạc Kỳ có thể thoải mái dùng đan dược cũng là chuyện dễ hiểu.

“Sao Giang Thiếu Bạch lại biến thành đan sư cấp tám luôn vậy?” Ngao Dũng hỏi. Căn cứ theo tin tức ông có được thì Diệp Đình Vân là đan sư cấp tám, về phần Giang Thiếu Bạch thì đan thuật kém một chút.

Ngao Dạ chống cằm suy nghĩ, y không hiểu nhiều về luyện đan, làm sao biết tại sao Giang Thiếu Bạch lại là đan sư, y đáp bừa: “Là Diệp Đình Vân dạy.”

Ông gật gù: “Thì ra là vậy, có điều ta lại nghe nói đan dược Giang Thiếu Bạch luyện chế còn tốt hơn Diệp Đình Vân.”

“Là do hắn may mắn thôi, kỳ thật thuật luyện đan của hắn không cao, chẳng qua nhờ may mắn luyện chế được đan dược chất lượng cao một chút.”

Ngao Dũng thầm nghĩ có thể luôn gặp may mắn cũng là một loại bản lĩnh.

“Diệp Đình Vân có giao tình với Bạch Ngự tộc Bạch Hổ hả?” Lúc ông tới đây đã nhìn thấy Bạch Ngự đang trò chuyện với Diệp Đình Vân.

Ngao Dạ nghĩ nghĩ rồi nói: “Bạch Ngự từng đưa cho Diệp Đình Vân một ít linh thảo, cậu ta bảo đảm nếu luyện chế Minh Hoàng Đan sẽ ưu tiên đưa cho hắn một viên.”

“Tên này đủ gian trá.”

“Hắn tặng linh thảo rất đúng lúc. Lạc Kỳ tiến giai cần dùng Minh Hoàng Đan, chính là nhờ những linh thảo này luyện ra.”

***

Trụ sở Tộc Bạch Hổ.

“Trưởng lão, Lạc Kỳ tiến giai Tiên Hoàng rồi.” Bạch Ngự báo cáo.

Bạch Tế khẽ gật đầu: “Nhìn ra.” Lạc Kỳ không che giấu tu vi, tu sĩ cùng cấp nhìn một cái là nhận ra ngay.

“Không ngờ ngay cả Lạc Kỳ cũng tiến giai.” Bạch Cốc nhịn không được nói.

Bạch Tế cau mày: “Không phải Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đều là luyện đan sư cấp tám sao? Hai luyện đan sư cấp tám muốn kéo một người lên Tiên Hoàng không phải là chuyện khó, huống chi còn có Ngao Dạ, giữa hai người tồn tại khế ước. Ngao Dạ là Tiên Hoàng, Lạc Kỳ muốn tiến cấp dễ hơn người khác rất nhiều.”

“Trưởng lão, Lạc Kỳ tiến giai Tiên Hoàng mà không hề có chút động tĩnh, chắc hẳn đã độ kiếp trong tiểu bí cảnh. Có lẽ nào bọn họ đã lấy được di sản của tộc Thiên Cơ?” Bạch Cốc lên tiếng.

Bạch Ngự nghĩ khả năng này rất cao, hiện tại nhiều Tiên Hoàng đang hoài nghi tương tự. Có điều dù bọn họ lấy được di sản tộc Thiên Cơ thì sao chứ, bốn tu sĩ Tiên Hoàng đủ để tung hoành khắp Tiên giới rồi, ai mà làm lại.

Ngao Dạ và Lạc Kỳ còn có võ hồn thời không, dù gặp kẻ thù không địch nổi thì bọn vẫn có thể vận dụng võ hồn thoát thân.

Còn võ hồn của Giang Thiếu Bạch thì khá đặc biệt, có năng lực khiêu chiến vượt cấp, chỉ cần bốn người liên thủ, Tiên giới không có mấy người là đối thủ của họ.

Bạch Ngự cau mày nói: “Long tộc thật may mắn.”

Hắn đã nghe tin về Ngao Dạ từ trước, y có huyết mạch Tổ long, đã chuẩn bị tiến giai Tiên Hoàng từ lâu, chẳng qua không ngờ đạo lữ của y mới ghê gớm, im hơi bặt tiếng đã tiến cấp.

Bạch Ngự mở hộp ra nói: “Minh Hoàng Đan thượng phẩm, Giang Thiếu Bạch ra tay khá hào phóng.”

Ban đầu Bạch Ngự tặng Diệp Đình Vân không ít linh thảo chính là muốn có Minh Hoàng Đan, có điều hắn vốn chỉ cần một viên đan dược hạ phẩm đã hài lòng rồi, không ngờ đối phương tặng lại đan dược thượng phẩm.

Bạch Ngự nhìn xuống cái hộp trong tay, không lạ gì Lạc Kỳ có thể tiến cấp, Giang Thiếu Bạch đưa cho hắn đã là đan dược thượng phẩm, cho Lạc Kỳ dùng tất nhiên sẽ không kém, không chừng chính là đan dược cực phẩm.

“Đưa cái này cho Giang đan sư, nói là tạ lễ.” Bạch Ngự cầm một bồn linh thảo nói.

Bạch Cốc gãi gãi đầu: “Trưởng lão, không phải chúng ta đã đưa rồi sao?”

Bạch Ngự liếc mắt nhìn đối phương, lắc đầu nói: “Tốn chút linh thảo mà tạo được mối quan hệ tốt với hai luyện đan sư cấp tám, chuyện này không lỗ vốn.”

Hắn thầm nghĩ Long tộc nhặt được món hời lớn rồi, có Lạc Kỳ là sợi dây liên kết, Long tộc không phải tốn sức tạo quan hệ tốt đẹp với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân như tộc Bạch Hổ bọn họ. Năm đó Long tộc còn muốn chia rẽ Lạc Kỳ và Ngao Dạ, kết quả Ngao Dạ dẫn đạo lữ bỏ trốn, nếu năm đó các trưởng lão Long tộc chia rẽ uyên ương thành công thì giờ vui rồi. Mấy trưởng lão Long tộc thật vô dụng, ngay cả tiểu tử hậu bối cũng không chia rẽ được.

Hết chương 486

Chương 487: Bách Mạch Huyết Đan

Edit: OnlyU

Điều kiện tu luyện ở Đan Lĩnh khá tốt, cảnh vật lại hữu tình, thế là bốn người quyết định ở lại đây, mua một viện tử để định cư.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rất có hứng thú với đủ loại bia đá trên Đan Lĩnh, mỗi khi rảnh rỗi thường đi dạo chơi trên núi. Rừng bia đá trên Đan Lĩnh là tất cả những tâm đắc lĩnh ngộ của các đan sư lưu lại, hai người mở mang kiến thức rất nhiều, cả hai thường lưu luyến quên về khi dạo chơi trong rừng bia đá.

Trong phòng.

Diệp Đình Vân hỏi Giang Thiếu Bạch: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”

Hắn chống cằm nói: “Ta đang nghĩ đến một loại đan dược thấy trên bia đá hôm nay.”

“Bách Mạch Huyết Đan?”

Giang Thiếu Bạch kinh ngạc nhìn cậu: “Ngươi đoán được sao?”

“Từ sau khi nhìn thấy bia đá kia, nét mặt ngươi trở nên khác thường, không khó đoán ra đâu.” Cậu đáp.

“Ừm, ý tưởng của đan sư kia khá thú vị.” Bách Mạch Huyết Đan có nguyên liệu là trăm loại tinh huyết, thêm vài linh thảo rồi luyện chế thành đan dược. Theo như dự đoán, Bách Mạch Huyết Đan có tác dụng đề cao huyết mạch tu sĩ.

Có điều đan dược này không được mọi người công nhận, vì muốn thu thập trăm loại tinh huyết không phải là chuyện dễ, vả lại muốn cân bằng các tinh huyết, không để xảy ra xung đột càng khó hơn.

Dường như từng có một số đan sư dựa theo phương pháp ghi trên bia đá luyện chế đan dược, tiếc là thất bại.

Luyện chế một lần cần hơn trăm loại tinh huyết khác nhau, mà thu thập tinh huyết không dễ, vài đan sư cấp tám thử nghiệm không thành công bèn không lãng phí thời gian vô ích nữa.

Giang Thiếu Bạch cho rằng điểm khó nhất trong việc bào chế Bách Mạch Huyết Đan chính là điều hòa các loại tinh huyết, về điểm này thì các nghiên cứu của tộc Thiên Cơ lại có ghi chép, vừa lúc bổ sung vào phương pháp.

Diệp Đình Vân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nếu ngươi muốn thì có thể thử luyện chế xem sao.”

Hắn cười hỏi: “Ngươi cho rằng có thể luyện chế thành công?”

“Thử một lần có sao đâu.” Dù sao trùng hợp trong tay bọn họ có đủ nguyên liệu. Cậu nói tiếp: “”Chẳng phải ngươi đang nghĩ cách xử lý các tinh huyết tộc Thiên Cơ lưu lại sao? Dù chúng ta luyện đan thất bại cũng chẳng ảnh hưởng gì.” Còn nếu thành công thì có thể đề cao huyết mạch của bọn họ.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ngươi nói đúng, vậy ta sẽ chuẩn bị luyện đan.” Chính hắn cũng đang phiền não chưa biết phải xử lý đống tinh huyết kia thế nào, nếu có thể dùng để luyện đan thì quá tốt, có thể sử dụng triệt để không lãng phí.

***

Lạc Kỳ nhìn hộp quà trong tay, như đang suy tư điều gì đó.

“Lại có người đến tặng lễ à?” Ngao Dạ hỏi.

Anh khẽ gật đầu: “Ừ.” Ban đầu đống lễ vật được đưa đến cho Thiếu Bạch và Đình Vân, tuy nhiên hai người không rảnh nên chuyển đến cho anh.

“Đám người này thật hào phóng.”

Ngao Dạ chua lè nhớ lại lúc y lên Tiên Hoàng, y phải trông mong vào yến hội do Long tộc tổ chức để phát tài, kết quả không thu hoạch được gì nhiều. Giang Thiếu Bạch thì không cần làm gì cả, chỉ đốt lò luyện chế mấy lô đan dược lập tức có rất nhiều người đến tặng lễ, thật khiến người ta ghen tỵ.

“Lấy tiền tài của người ta thì phải đền đáp cho người ta, đồ vật tuy quý giá đó, nhưng cầm vào là phỏng tay.” Lạc Kỳ lo lắng nói.

Ngao Dạ thản nhiên nói: “Có người sẵn lòng tặng thì chúng ta cứ nhận thôi, không cần để tâm nhiều làm gì.”

Lạc Kỳ: “…” Đôi lúc y nói cũng có lý.

“Đệ đệ ngươi lại chạy lên Đan Lĩnh rồi hả? Hay là tham gia tụ hội với các đan sư?”

“Đều không phải, dạo này Thiếu Bạch đang nghiên cứu đan dược gì đó.” Anh đáp.

“Nghiên cứu đan dược? Rất tốt, mà có thật là nghiên cứu đan dược không đó?” Ngao Dạ hỏi lại.

Lạc Kỳ nhìn nét mặt y, bất đắc dĩ nói: “Thiếu Bạch sẽ không phát điên đâu.”

Y gãi đầu, ra vẻ vô tội nói: “Ta có nói hắn sẽ phát điên đâu.”

Lạc Kỳ: “…” Ờ không có nói, nhưng trên mặt viết rõ hết rồi kìa.

Ngao Dạ đổi đề tài: “Hình như gần đây xung quanh càng lúc càng đông người nhỉ.”

“Ừm.”

Viện tử bọn họ đang ngụ là do Ngao Dạ lựa chọn, vì Lạc Kỳ thích yên tĩnh nên y cố tình chọn một nơi vắng vẻ, thế mà sau khi bọn họ vào ở, các tòa nhà xung quanh vốn không ai thèm dòm ngó bỗng trở nên đắt hàng.

Lúc này một mùi thơm bay đến, Ngao Dạ hít hít mũi, bật thốt lên: “Thơm quá, mùi gì thơm quá vậy?”

Lạc Kỳ mở cửa ra nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên trời hội tụ mấy trăm vầng hào quang, mà giữa trung tâm hào quanh chính là phòng luyện đan của Giang Thiếu Bạch.

“Có lẽ là linh đan xuất thế.”

Ngao Dạ cũng nhìn lên dị tượng trên trời, mừng rỡ nói: “Xem ra là đan dược không tầm thường.” Y ngửi ngửi mùi hương, có cảm giác chếch choáng say.

“Ngươi rất thích đan dược này sao?” Lạc Kỳ hỏi.

Ngao Dạ gật đầu nói: “Đan dược này cực kỳ thơm.” Chỉ ngửi mùi hương tỏa ra thôi đã rất có lợi với y rồi.

Lạc Kỳ đảo mắt, trong lòng hơi ngờ vực. Thiếu Bạch và Đình Vân luyện chế đan dược cấp tám không phải chỉ một hai viên, trước kia thấy đan dược cấp tám, Ngao Dạ đều biểu hiện bình thản, lần này lại khát khao như vậy.

Ngao Dạ ngửi mùi đan hương liền có cảm giác huyết dịch sôi trào, muốn trở lại nguyên hình, trong lúc mơ mơ màng màng, y biến về nguyên hình thật luôn. Ngao Dạ thình lình hóa nguyên hình, cơ thể to ra gấp mấy lần, khiến căn phòng lộn xộn lung tung hết cả lên.

Cùng lúc đó mấy trăm luồng yêu khí thình lình kéo tới, Lạc Kỳ phóng linh hồn lực thăm dò, cảnh tượng đập vào mắt khiến anh cạn lời câm nín.

Xung quanh viện tử của bọn họ là Khiếu nguyệt thiên hầu, Thất vĩ yêu hồ, Xích diễm lưu ly mã, Thái cổ long hùng… Tất cả nhao nhao hóa hình, Lạc Kỳ có cảm giác như lạc vào vườn bách thú. Bình thường thì yêu thú tu luyện đến thành tựu nhất định có thể thu yêu khí, nhưng hiện tại dường như tất cả bọn họ không khống chế được bản thân. Một tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc vang lên, sau đó là sói tru, ngựa hí liên tiếp liên tiếp. Ngao Dạ nghe thấy tiếng yêu thú gào thét cũng há to miệng ra…

“Ngậm miệng!” Lạc Kỳ quát lớn.

Ngao Dạ bị anh quát một tiếng đành ấm ức ngậm miệng.

Lạc Kỳ xoa xoa trán, tiếng rồng gào thét có lực sát thương rất lớn, nếu Ngao Dạ rống lên thật thì e là căn nhà sẽ đổ sập mất. Chuyện gì xảy ra vậy, vì đan dược vừa xuất thế sao? Lần này Thiếu Bạch luyện chế ra đan dược có vẻ không bình thường.

Đan hương tỏa ra một lúc lại thình lình biến mất.

Ngao Dạ nằm rạp dưới đất lười biếng ngáp một cái rồi hóa lại hình người.

Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Ngươi không có năng lực tự kiềm chế gì cả.”

Y trợn mắt, thật ra nếu muốn thì y có thể kiềm chế đó chứ, có điều không hiểu sao y muốn thuận theo khát vọng trong lòng hơn.

***

Diệp Đình Vân đi đến cạnh Giang Thiếu Bạch hỏi: “Luyện chế xong rồi hả?”

Hắn nhìn xuống đáy lò luyện đan: “Ừ, ra rồi, nhưng không biết có được hiệu quả như mong đợi hay không.”

Ba viên đan dược tỏa ra ánh sáng lung linh xoay một vòng tại đáy lò, phía trên mỗi viên thuốc đều có hơn trăm đường vân khác nhau, thoạt nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Diệp Đình Vân nhíu mày nói: “Hình như đan dược này có thể khiến Yêu tộc biến thành nguyên hình.”

Vừa nãy đan hương tỏa ra, không ít Yêu tộc chung quanh trực tiếp hóa thành nguyên hình, gây ra động tĩnh không nhỏ. Cậu đành thiết lập cấm chế ngăn cản đan hương, tuy vậy cậu ra tay hơi chậm, đã có người chú ý đến bên này.

Giang Thiếu Bạch nghi ngờ: “Còn có tác dụng này sao?”

Lúc này Ngao Dạ gào thét lao đến gần lò luyện đan.

“Đây là đan dược gì?” Y vịn lò đan nhìn vào trong, ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm đan dược trong lò.

Không đợi Giang Thiếu Bạch trả lời, Ngao Dạ dứt khoát cầm lấy một viên cho vào miệng, hắn muốn ngăn cản cũng không kịp.

“Ngươi ăn rồi?” Hắn hoảng hồn hỏi.

Thấy nét mặt và giọng nói kinh hãi của cậu em vợ, y hơi chột dạ nói: “Đừng nhỏ mọn vậy chứ, không phải vẫn còn sao?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Không phải hắn tiếc của mà đan dược này chỉ là vật thí nghiệm, chính hắn cũng không biết hiệu quả cụ thể thế nào.

Hắn vốn đang cân nhắc xem có nên tìm ai đó thử thuốc hay không, không ngờ chưa gì Ngao Dạ đã ăn luôn rồi.

Y nhìn nét mặt cậu em vợ như vậy, y bỗng nhiên nhận ra tình hình có gì đó không đúng: “Có vấn đề gì sao?”

“Ngươi… có biết đây là đan dược gì không?”Giang Thiếu Bạch hỏi.

Ngao Dạ không cần suy nghĩ đã lắc đầu đáp: “Không biết.”

“Không biết gì mà cũng ăn hả?”

Y nghe vậy chợt đề phòng nhìn hắn: “Không phải là độc dược đó chứ?”

“Không phải.”

Ngao Dạ thở phào một hơi: “Không phải độc dược là được rồi.”

Hắn ngập ngừng nói: “Ngươi… có cảm thấy không thoải mái không? Vận dụng võ hồn thời không được không?”

Y thấy mặt mày hắn nghiêm trọng, không hiểu ra sao hỏi: “Chẳng phải ngươi nói không phải là độc dược sao?”

Giang Thiếu Bạch cười ngượng: “Theo lý thuyết đúng là không phải độc dược, nhưng không chừng luyện ra độc dược thật.”

“Lý thuyết?”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, xấu hổ nói: “”Ừm, đây là một loại đan dược mới, luyện chế theo ý tưởng của một đan sư.”

Ngao Dạ tức giận: “Sao ngươi không nói sớm?”

“Ngươi hành động quá nhanh, ta có nói kịp đâu.”

Ngao Dạ: “…”

“Ngươi không sao chứ?” Hắn lo lắng hỏi.

Ngao Dạ vận chuyển nguyên lực, rất nhanh khôi phục tinh thần, tùy tiện nói: “Không có việc gì, dù ngươi luyện ra độc dược vẫn không hề hấn gì với thể chất của ta đâu.”

“Đúng, ai mà không biết thể chất Long tộc đứng đầu chứ.”

“Đan dược này không tồi, dường như còn nâng cao huyết mạch.” Ngao Dạ có thể cảm nhận được huyết mạch trong người sôi sùng sục, máu Tổ long trở nên dồi dào hơn.

Tiên giới có vài loại đan dược đề cao huyết mạch, tuy nhiên đa số có hiệu quả rất thấp, đan dược này lại có hiệu quả nhanh chóng, đây là lần đầu y gặp được.

Giang Thiếu Bạch nhìn phản ứng của đối phương, thầm đoán ý tưởng của đan sư kia đúng rồi.

Ngao Dạ thấy nét mặt hắn như vậy, hoang mang hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?”

“Không có gì..”

“Đan dược này dùng cái gì luyện chế?”

Hắn cười cười: “Dùng tinh huyết thu được trong phòng thí nghiệm đó.”

Vẻ hưng phấn trên mặt Ngao Dạ lập tức bị quét sạch sành sanh, y trợn to hai mắt: “Dùng đống tinh huyết kia? Đan dược này có vấn đề gì không đó?”

Giang Thiếu Bạch trấn an: “Ngươi đừng kích động như vậy, chẳng phải ngươi vừa nói không có vấn đề gì sao?”

Ngao Dạ: “…”

Giang Thiếu Bạch thu hai viên đan dược còn lại vào, quan sát xung quanh rồi nói: “Hình như gây ra động tĩnh hơi lớn.”

Hắn cảm nhận được xung quanh có không ít ánh mắt đang nhìn chòng chọc hai viên đan dược trong lò đan, có điều bọn họ không xông vào như Ngao Dạ.

“Đan dược này khá kỳ quái, có sức hấp dẫn rất lớn đối với Yêu tộc.” Ngao Dạ nói.

“Ta nhìn ra.” Hắn nói xong cầm một viên nuốt vào bụng.

Đan dược vừa được nuốt vào lập tức bị võ hồn hóa giải, huyết khí mênh mông lan truyền cả người, thái cổ thánh huyết trở nên dồi dào hơn.

Ngao Dạ thấy hành động của hắn, trừng lớn hai mắt: “Ngươi cũng dùng luôn sao? Không phải ngươi nói chưa xác định dược hiệu, còn phải quan sát sao?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không sao đâu.”

“Mùi vị đan dược không tồi, nhưng có khi nào dùng xong sẽ mất luôn võ hồn không?” Y lo lắng nói.

Hắn ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không chừng có khả năng này.”

Ngao Dạ đen mặt: “Không chừng?!”

“Chưa xác định được dược hiệu nên tất cả đều có khả năng.”

Y bực bội nói: “Sao ngươi lại nói không chắc chắc như vậy?”

Giang Thiếu Bạch cất viên đan dược còn lại: “”Được rồi, chúng ta đi thôi.”

***

Trong phòng.

Diệp Đình Vân kiểm tra viên Bách Mạch Huyết Đan còn lại rồi nói: “Nhìn không tồi. Ngươi dùng rồi có bị ảnh hưởng gì xấu không?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Tạm thời không có cái gì xấu.” Có điều thể chất hắn đặc thù, không có tính tham khảo.

Cậu chống cằm nói: “Đan dược này rất quý hiếm.” Lúc luyện chế Bách Mạch Huyết Đan đã gây ra động tĩnh không nhỏ, hơn nữa đan hương còn có sức hấp dẫn trí mạng đối với Yêu tộc.

“Ta chưa xác định chính xác dược hiệu mà đơn đặt hàng đã nhiều như vậy rồi.”

Diệp Đình Vân cười nói: “Ta đã nói với bọn họ đây là loại đan dược mới, vẫn chỉ là vật thí nghiệm, không chừng có tác dụng xấu.”

Tuy cậu nói vậy nhưng đơn đặt hàng vẫn không giảm bớt, vả lại mọi người đã chứng kiến cảnh Ngao Dạ cướp lấy đan dược trong lò nuốt vào bụng, sau đó Thiếu Bạch còn nếm thử một viên, nhiều người cho rằng nếu đan dược có vấn đề thì hai người đã không đích thân thử. Nói đan dược có vấn đề chỉ là khiêm tốn từ chối mà thôi.

“Bọn họ nói không ngại lấy thân ra thử.” Diệp Đình Vân cười khổ nói.

Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ: “Dạo này muốn làm chính nhân quân tử không dễ, nói thật mà không ai tin.”

“Ừ, mà đan dược không có vấn đề thật sao?”

Hắn hít sâu một hơi: “Tạm thời không có vấn đề gì, hiệu quả cũng tương tự ý tưởng của đan sư kia.”

Diệp Đình Vân cảm thán: “Vậy mới nói, kỳ thật đan sư nghĩ ra Bách Mạch Huyết Đan rất lợi hại. Thiên hạ rộng lớn này có rất nhiều ngọa hổ tàng long.”

Hết chương 487

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia