ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

479_480_481

TuyenTuyen202

Chương 479: Thiên Cơ Thành

Edit: OnlyU

Trong một thành trì gần nơi nhóm Giang Thiếu Bạch đáp xuống, có mấy tu sĩ nét mặt căng thẳng nói chuyện với nhau.

“Sư phụ, vừa nãy có tinh thuyền đến gần.” Một nữ tu áo lam nói.

Tu sĩ áo xám gật đầu: “Biết rồi, sóng năng lượng trinh sát được ba nguồn năng lượng Tiên Hoàng và một năng lượng Tiên Tôn, có đại nhân vật đến.” Một Tiên Hoàng đã đủ đáng sợ rồi, vậy mà một lần đến ba.

“Cứ để bọn họ tiến vào như vậy sao? Bọn họ không có thông hành lệnh, chúng ta tùy tiện cho họ vào, chỉ sợ cấp trên sẽ có ý kiến.” Nữ tu áo lam lo lắng nói.

Tuy tinh vực cấp chín có tài nguyên phong phú, nhưng dù tài nguyên nhiều thế nào đi nữa, thêm một người vào là bị chia mất một chén canh. Từ mấy vạn năm trước, liên minh Tiên Hoàng tinh vực Thiên Yêu đã hạ lệnh cấm, trước khi đến đây phải có thông hành lệnh.

Vị Tiên Tôn áo xám lắc đầu nói: “Báo cáo lên cấp trên là được rồi, đây không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào.”

Sau khi dò ra dao động năng lượng, vị Tiên Tôn áo xám lập tức chủ động bỏ cấm chế phong tỏa. Cấm chế này có thể ngăn cản Tiên Tôn bình thường, nhưng muốn ngăn không cho Tiên Hoàng tiến vào là chuyện không thể. Nếu vừa rồi hắn không chủ động dỡ bỏ cấm chế phong tỏa, chỉ sợ toàn bộ hệ thống phong tỏa trên không của bọn họ sẽ bị đánh nát.

Lệnh cấm vào tinh vực Thiên Yêu do tu sĩ Tiên Hoàng đặt ra, thế nên nó có tác dụng hạn chế đối với Tiên Hoàng. Nếu một vị Tiên Hoàng đến thì thôi đi, lần này lại ba người đến cùng một lúc.

“Sao lại có đến ba Tiên Hoàng, sư phụ, ai đến vậy?” Nữ tu áo lam dừng một chút rồi nói tiếp: “Chúng ta thường thấy một Tiên Hoàng dẫn ba đệ tử Tiên Tôn đến rèn luyện, nhưng ba Tiên Hoàng dẫn một Tiên Tôn đến rèn luyện thì không nhiều. Không biết vị Tiên Tôn nào mà có mặt mũi lớn như vậy?”

“Có lẽ là Diệp đan sư và Ngao Dạ.”

Nữ tu áo lam mở to hai mắt: “Diệp đan sư? Là đan sư vừa lên cấp tám?”

Tiên Tôn áo xám gật đầu: “”Đúng vậy.”

“Nói vậy vị Tiên Tôn đi cùng chính là?”

“Còn có thể là ai, chính là đạo lữ của Ngao Dạ – thiên tử chi kiêu của Long tộc, còn là ca ca của Giang tiền bối – Giang Thiếu Bạch thiên mệnh chi tử trong truyền thuyết.”

Nữ tu áo lam khẽ gật đầu, hâm mộ nói: “Con đã nói mà, Tiên Tôn bình thường làm gì có tư cách đi chung với ba vị Tiên Hoàng.”

Một Tiên Tôn bình thường có thể tìm được một vị Tiên Hoàng làm chỗ dựa đã ghê gớm lắm rồi, Lạc Kỳ còn khủng khiếp hơn, có đến ba người chống lưng.

Tiên Tôn áo xám ước ao nói: “Nghe nói Lạc Kỳ sắp lên Tiên Hoàng rồi.”

Cô gái hoang mang nói: “Con nghe đồn tư chất của Lạc Kỳ chỉ thường thường thôi mà.” Năm xưa Long tộc còn rất phản đối Ngao Dạ và Lạc Kỳ ở bên nhau.

Người kia chua lè nói: “Tư chất tầm thường cũng không chịu nổi có một đạo lữ, em trai và em dâu tốt.”

Diệp Đình Vân vừa tổ chức một buổi đấu giá đan dược tại Thập Phương Thành, rất nhiều Tiên Hoàng tại tinh vực Cổ Yêu có hứng thú, nhưng buổi đấu giá tổ chức quá gấp gáp, đường xá xa xôi không đến kịp, thế nên bọn họ đành từ bỏ.

Nghe nói Diệp Đình Vân đưa một nửa nguyên thạch thu được cho Lạc Kỳ.

***

Ngao Dạ vận dụng võ hồn không gian ngày càng thuần thục, bốn người chỉ mất mấy ngày đã đến được Thiên Cơ Hồ bên ngoài Thiên Cơ Thành.

Thiên Cơ Hồ cực kỳ rộng lớn, mặt hồ gợn sóng lấp loáng.

Ngao Dạ cau mày nói: “Chính là chỗ này sao?”

Lạc Kỳ lật xem bản đồ vừa mua tại một thành nhỏ gần đây, anh lên tiếng: “Giống trong bản đồ, Thiên Cơ Thành được Thiên Cơ Hồ bao quanh, muốn đi vào Thiên Cơ Thành, trước tiên phải đi qua hồ.”

“Không ngờ nơi này lại đẹp như vậy.” Nét mặt Ngao Dạ khá kỳ quái.

Trong hồ mọc khá nhiều hoa sen, bên cạnh bờ cũng mọc rất nhiều rũ xuống, tuy cây cối hoa lá không phải loại quý giá nhưng đẹp mắt.

Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Hình như ở đây bị hạn chế vận chuyển linh lực.”

Ngao Dạ gật đầu: “Hình như vậy.”

Đại khái là thủ đoạn đặc thù của tộc Thiên Cơ lưu lại.

Năm đó Thiên Cơ Thành được vinh danh là Thánh Thành, hết sức phồn hoa, để tỏ lòng tôn kính, tu sĩ đến đây sẽ không ngự không phi hành mà chỉ đi thuyền tiến vào. Khi đó đua thuyền trên Thiên Cơ Hồ cũng là một cảnh tượng náo nhiệt.

Một chiếc thuyền nhỏ từ trong hồ nhẹ nhàng lướt tới, rất nhanh đã đến gần bốn người. Trên thuyền là một cặp huynh muội trẻ tuổi.

“Bái kiến các vị tiền bối. Các vị đến thăm Thiên Cơ Thành?” Một thiếu niên mặt bánh bao chắp tay, nhiệt tình chào hỏi mọi người.

Giang Thiếu Bạch chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Đúng vậy.”

“Các vị tiền bối có thể ngồi thuyền của vãn bối đi đến đó, Thiên Cơ Hồ có cấm chế tự nhiên, cản trở vận hành nguyên lực nên không dễ bay qua, ngồi thuyền của vãn bối có thể bớt chút sức lực, đồng thời có thể nhân cơ hội này du hồ ngắm cảnh hai bên.” Thiếu niên mặt mày tươi cười nói.

Nét mặt Giang Thiếu Bạch trở nên kỳ quái nhìn thiếu niên, đột nhiên cảm thấy hắn không đi thăm dò di tích mà là đến thắng cảnh du lịch nào đó.

Diệp Đình Vân thử vận chuyển nguyên lực, mặc dù trong hồ có cấm chế nhưng không triệt để, tuy có ảnh hưởng đến việc vận chuyển nguyên lực, nhưng với tu vi của bọn họ thì không bị ảnh hưởng gì nhiều.

Thiếu niên mặt bánh bao không ngừng cố gắng nói: “Đi thuyền qua sông chỉ cần mười nguyên thạch thượng phẩm.”

Ngao Dạ chớp mắt: “Rẻ vậy.”

Từ khi lên Tiên Hoàng, y luôn dùng nguyên thạch cực phẩm để tu luyện hoặc mua đồ dùng, thường ngày tiêu tiền như nước, sơ ý một chút sẽ lâm vào cảnh nghèo trắng tay, bỗng nhiên nghe nói chỉ cần mười nguyên thạch thượng phẩm, Ngao Dạ đột nhiên có cảm giác kỳ thật y vẫn còn giàu có lắm.

Thiếu niên tên là Cổ Dương nghe Ngao Dạ nói như vậy, trong lòng vui mừng.

Ngao Dạ hào phóng ném một viên nguyên thạch cực phẩm cho Cổ Dương: “Khỏi thối, lái thuyền đi.”

Cổ Dương trong lòng vui mừng, kích động cất nguyên thạch đi rồi cung cung kính kính nói: “Mời các vị.”

“Các vị tiền bối muốn du hồ không?” Cổ Dương hỏi tiếp.

Ngao Dạ thầm nghĩ bọn họ đến tìm bảo vật, không phải đi du ngoạn ngắm cảnh, cứ đi thẳng đến trung tâm Thiên Cơ Thành là được.

Lúc này Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Được.”

Ngao Dạ liếc nhìn hắn, khó chịu nói: “Ngươi nghĩ gì vậy? Hồ có gì đẹp mà ngắm.”

Hắn cười đáp: “Không vội, đi xem bốn phía cũng tốt.”

“Các vị tiền bối ngồi xuống đi, vãn bối lái thuyền đây.” Cổ Dương nhiệt tình nói.

Giang Thiếu Bạch nhìn thiếu niên, thuận miệng nói chuyện phiếm: “Tiểu hữu chở khách ở đây từ đó đến giờ à?”

Cổ Dương mặt mày sáng sủa nói: “Đúng vậy. Vãn bối lái thuyền chở khách ở đây đã ba trăm năm, rất quen thuộc nơi này, nơi nào đẹp ta đều biết hết.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Xem ra là người đưa đò rất có kinh nghiệm.

“Nhiều người đến đây ngắm cảnh không?”

Cổ Dương ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có lúc nhiều, có lúc lại ít, vẫn có người lục tục đến.”

Hắn gật gù: “Thì ra là thế. Bọn họ đến đây làm gì?”

“Vãn bối cũng không rõ, chắc là đa số tu sĩ đến để chiêm ngưỡng di tích tộc Thiên Cơ lưu lại, có lẽ do di tích bên trong không vừa ý nên nhiều người thất vọng ra về.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Thiếu niên này đang nói trước phòng hờ bọn họ sao?

Nhóm Giang Thiếu Bạch dạo một vòng Thiên Cơ Hồ, cuối cùng tiến vào Thiên Cơ Thành.

Cổ Dương làm người đưa đò rất xứng chức, nói rõ ràng mạch lạc lịch sử Thiên Cơ Thành, thế nên trước khi rời đi, Giang Thiếu Bạch khen thưởng thêm một viên nguyên thạch cực phẩm.

***

Cổ Dương ngồi trên thuyền, tâm tình không tệ. Được hai viên nguyên thạch cực phẩm, Cổ Dương và Cổ Hải Nhi chia nhau mỗi người một viên.

“Ca ca, mấy người vừa nãy là ai vậy, không ngờ toàn trả bằng nguyên thạch cực phẩm.” Cổ Hải Nhi hỏi.

“Nhìn mặt lạ lắm, có lẽ người từ tinh vực khác đến.”

Cổ Hải Nhi nghiêng đầu: “Muội thấy bọn họ khí độ bất phàm. Đại ca có nhìn ra tu vi của bọn họ không?”

Cậu ta lắc đầu đáp: “Không nhìn ra.”

Cổ Dương thở dài trong lòng, tu vi của cậu còn khá thấp, cậu không nhìn ra tu vi phần lớn những người đến đây, có điều mặc kệ người đến là ai, chỉ cần mặt mày tươi cười chào đón khách là được.

Cổ Hải Nhi ngồi trên thuyền, hai chân thả xuống hồ đung đưa, cô bé cười nói: “Là ai cũng được, chỉ cần ra tay hào phóng.”

Cổ Dương tán thành: “Đúng vậy.”

Hai huynh muội cười toe toét trò chuyện, Cổ Dương chợt nhìn sang bên bờ, sau đó hưng phấn nói: “Hình như có khách đến.”

“Đại ca, có tiếp không?”

“Tiếp chứ, sao lại không tiếp?” Dù vừa thu được hai viên nguyên thạch cực phẩm, nhưng hai người không thể miệng ăn núi lở, không chừng lần này cũng là khách lớn.

Cổ Dương chèo thuyền nhỏ đến bên bờ.

“Các vị ngồi thuyền không?”

Trên bờ, một tu sĩ lấy quang ảnh thạch chiếu ra vài bóng người rồi hỏi: “Các ngươi từng gặp những người này chưa?”

Cổ Hải Nhi nhìn hình ảnh vừa xuất hiện, giật mình mở to hai mắt: “A!”

Tu sĩ áo lam thấy phản ứng của cô bé như vậy, đoán chừng hai đứa đã từng gặp qua.

“Gặp rồi đúng không?” Người áo lam hỏi.

Cổ Dương gãi gãi đầu đáp: “Các vị tiền bối tìm bọn họ có chuyện gì sao?”

“Sư huynh, đúng là Ngao Dạ và Diệp đan sư đã đến đây.” Người áo lam lên tiếng.

Một tu sĩ mặc áo đen cau mày nói: “Không ngờ bọn họ cũng có hứng thú với đồ vật của tộc Thiên Cơ.”

“Chúng ta cũng đi qua đi.”

Cuối cùng các tu sĩ vừa đến lên thuyền nhỏ đi vào Thiên Cơ Thành.

Cổ Dương thấy mặt mày bọn họ nghiêm túc nên không dám tán gẫu, chọn đoạn đường ngắn nhất đưa bọn họ đi vào trong thành.

“Đại ca, bọn họ nói Ngao Dạ, có phải là Ngao Dạ kia không?” Cổ Hải Nhi nhìn theo bóng người đi xa, lên tiếng hỏi.

Cổ Dương khẽ gật đầu: “Chắc là hắn.”

Cô bé hiếu kỳ nói: “Vậy Diệp đan sư kia chẳng lẽ là đan sư vừa lên cấp tám?”

“Ừ.”

Hai huynh muội đưa thuyền ở Thiên Cơ Thành đã lâu, thường trò chuyện với khách đi thuyền, nhờ vậy hai người từng được nghe khách kể về sự tích của nhóm Giang Thiếu Bạch.

Cổ Hải Nhi kích động nói: “Đại ca, chúng ta gặp được đan sư cấp tám đó.”

Cậu anh gật đầu: “Ừ, chẳng những có đan sư cấp tám mà còn có cả thiên kiêu Long tộc nữa.”

Cổ Dương có chút huyết mạch Xà tộc, chủng tộc này phụ thuộc Long tộc, rất sùng kính Long tộc. Vừa nãy khi tiếp xúc với Ngao Dạ, cậu cảm nhận được luồng uy áp nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do tu vi đối phương quá cao nên mới như vậy.

Cổ Dương làm đưa đò trên Thiên Cơ Hồ đã lâu, gặp đủ loại tu sĩ nhưng người lợi hại nhất mà cậu gặp được chỉ là tu sĩ Tiên Tôn mà thôi.

Cổ Hải Nhi thở dài nói: “Biết vậy đã trò chuyện thêm mấy câu.”

Cậu anh nghiêng đầu, vậy là giờ cậu trở thành người từng tiếp đón Tiên Hoàng cường giả rồi đó, sau này khi tán gẫu với khách, lại có thêm đề tài để kể rồi.

***

Ngao Dạ đi vào trong thành, không khỏi thất vọng nói: “Cái quái gì thế này?”

Thiên Cơ Thành khiến người ta có cảm giác âm u đầy tử khí, bốn người đi trên đường, chỉ thấy nhà cửa đổ nát, cỏ dại mọc đầy đất.

Ngao Dạ cau mày: “Nghe đồn tộc Thiên Cơ am hiểu cơ quan con rối, năm xưa Thiên Cơ Thành là thành trì lớn hạng nhất hạng nhì Tiên giới, có kỹ thuật cao nhất Tiên giới, xem ra lời đồn này hơi nói quá sự thật…”

Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng nói là năm xưa.”

Tiên giới có nhiều tu sĩ thích *nhạn quá bạt mao, Thiên Cơ Thành càng phồn hoa thì càng dễ bị càn quét.

*Nhạn quá bạt mao – Nhổ lông chim nhạn bay qua. Đây là nói về tính tình một người. Chim nhạn bay ngang mà còn tính chuyện nhổ lông thì phàm việc gì có lợi, họ quyết chẳng bỏ qua.

Ngao Dạ quay qua nói với Giang Thiếu Bạch: “Ngươi có cảm nhận được hồi thể tu thổ tộc Thiên Cơ không?”

Hắn lắc đầu: “Không.” ủng hộ ăn cắp/ nghiệp quật cả đời

Y thất vọng nói: “Không có hả? Nơi này từng chết rất nhiều người mà.”

“Thời gian quá lâu, tử khí tiêu tan hết rồi.”

Giang Thiếu Bạch thở dài, đại cơ duyên như ở tộc Bất tử đại khái chỉ đến một lần là đủ.

Mọi người đi dạo một vòng Thiên Cơ Thành, Ngao Dạ liên tục vận dụng võ hồn không gian thăm dò xung quanh, tìm kiếm không gian bí mật. Thế nhưng tìm kiếm xuống đoạn đường mà y không phát hiện ra không gian bí mật nào.

Ngao Dạ nghiêng đầu, hơi thất vọng nói: “Sai rồi sao?”

Giang Thiếu Bạch hỏi: “Sai cái gì?”

“Thiên Cơ Thành là thánh địa tộc Thiên Cơ, vì kế hoạch tạo thần, bọn chúng thành lập rất nhiều phòng thí nghiệm. Mọi người đều cho rằng Thiên Cơ Thành tồn tại phòng thí nghiệm tạo thần lớn nhất, thế nên sau khi tộc Thiên Cơ bị tấn công, các tu sĩ tiến hành lục soát Thiên Cơ Thành mấy lần mà không phát hiện được gì, đến nay vẫn còn người chưa từ bỏ.”

Tộc Thiên Cơ tập trung hơn phân nửa cơ quan thuật sư đứng đầu Tiên giới, nếu lời đồn là thật, vậy bọn chúng có khả năng đã dùng kỹ thuật của mình che giấu phòng thí nghiệm.

Lạc Kỳ nhìn y nói: “Ngươi nói có lý, nhưng còn một cách nói khác, đó là tộc Thiên Cơ cho rằng kế hoạch tạo thần làm người khác kiêng kỵ nên sẽ không lập phòng thí nghiệm tại nơi dễ bị chú ý là Thiên Cơ Thành.”

Dù sao Thiên Cơ Thành cũng là đại bản doanh tộc Thiên Cơ, bị phát hiện là chuyện dễ hiểu.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Đã đến đây rồi, cứ cố gắng tìm kiếm đi.”

Nếu thật sự không phát hiện được gì thì có thể coi đây là một chuyến du lịch.

Hết chương 479

Chương 480: Sản phẩm thí nghiệm

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn ra sau lưng, hai mắt bỗng sáng lên.

“Sao thế?” Diệp Đình Vân hỏi hắn.

“Không có gì, hình như có tu thổ khác đến.”

“Xem ra rất nhiều người thích đồ cổ đến đây, không cần để ý, chỉ cần bọn họ không có gì đáng ngại là được.” Cậu nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, tòa thành rộng lớn như vậy, gặp được người đồng hành cũng không kỳ quái.”

Mọi người đi một vòng trong thành cổ, Giang Thiếu Bạch đến gần đỡ một con rối nằm dưới đất lên.

Ngao Dạ xúm lại nhìn: “Hình như đây là con rối người hầu của tộc Thiên Cơ. Đa số thành trì hay cửa hàng đều dùng mỹ nữ các loại chiêu đãi khách, tộc Thiên Cơ lại khác, bọn họ cực kỳ tôn sùng thuật cơ quan con rối, toàn bộ người hầu tại Thiên Cơ Thành đều là các loại con rối, con rối Thiên Cơ Thành rất nổi tiếng.”

Con rối cao cấp có thể đạt đến trình độ y như thật, tu sĩ cấp thấp căn bản nhìn không ra điểm khác biệt giữa con rối và người thật.

Năm xưa Thiên Cơ Thành nổi tiếng về sản xuất con rối, còn bán cho các đại lục khác.

Sau khi Thiên Cơ Thành bị diệt, con rối cao cấp không chết trong trận chiến thì cũng bị tu sĩ khác mang đi nghiên cứu. Trong thành còn thừa lại không ít con rối, đa số là loại hư hỏng nặng nề hoặc không đáng tiền.

Nhiều con rối bị gió sương ăn mòn, dần dần mất đi vẻ ngoài ban đầu, trầm luân cùng tòa thành.

Bốn người tiếp tục đi trong thành, một con rối có hình dạng con khỉ bỗng nhảy bổ lên người Lạc Kỳ.

Ngao Dạ xách con rối khỉ ném ra: “Tộc Thiên Cơ thật ngớ ngẩn, nghiên cứu ra cái quỷ gì vậy?”

Lạc Kỳ nhìn con rối bị y vứt qua một bên nói: “Kỳ thật khá đáng yêu.”

Theo anh được biết, tộc Thiên Cơ đã phát triển thuật con rối đến cực hạn, khi đó bọn họ có con rối phụ trách đón khách, ca múa, có cả con rối hình dáng thú cưng đáng yêu, khiến người khác vui vẻ.

Ngao Dạ trợn mắt: “Đáng yêu chỗ nào?”

Lạc Kỳ: “…”

Giang Thiếu Bạch nhặt con rối khỉ lên, mặt ngoài của nó đã bị rỉ sét loang lổ, còn bị thiếu một mắt, thoạt nhìn rất quỷ dị.

Hắn phóng linh hồn lực vào dò xét, con mắt trên mặt con rối bỗng chuyển động, nó lập tức nhảy khỏi tay hắn thoát ra ngoài, thoắt cái đã chạy đi.

Giang Thiếu Bạch nhìn theo hướng con rối bỏ chạy, nhíu mày nói: “Chạy mất rồi, ta vốn định giải phẫu nó ra xem sao.”

Diệp Đình Vân đến gần nói: “Có lẽ vì ngươi nghĩ vậy nên con khỉ kia mới bỏ chạy.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt: “Chẳng lẽ con rối tộc Thiên Cơ có thần trí.”

Ngao Dạ lắc đầu đáp: “Con rối phải nghe theo lệnh làm việc, có điều tộc Thiên Cơ từng nghiên cứu dung hợp con rối và thần hồn, không biết nghiên cứu đến đâu rồi.” Y xoa xoa tay nói tiếp: “Muốn ta bắt nó lại không?”

Hắn lắc đầu: “Không cần. Chúng ta đi thôi.”

“Được rồi.”

Bốn người đi vào một cung điện bỏ hoang, cung điện được xây rất chắc chắn, bảo tồn tương đối hoàn chỉnh dù đã trải qua trận đại chiến.

Chắc hẳn cung điện đã bị càn quét nhiều lần, phàm là đồ vật có chút giá trị đều không còn.

“Cung điện này vốn là đại lâu nghị sự của tộc Thiên Cơ, các nhân vật cao cấp thường tập trung tại đây.”

Mọi người đi vào trong cung điện, Ngao Dạ tiếp tục vận dụng võ hồn không gian tìm kiếm xung quanh, vẫn không phát hiện có gì bất thường.

“Trong cũng điện phải có mật thất mới đúng, không biết nơi này dùng vật liệu xây dựng gì, nó có thể bắn ngược võ hồn không gian thăm dò.” Y lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch nhíu mày: “Đúng vậy, phải có mật thất mới đúng, ta cảm nhận được tử khí.”

“Không phải vừa nãy ngươi nói không có sao?”

Hắn lắc đầu: “Có lẽ lúc nãy khoảng cách quá xa nên không cảm nhận được, giờ đến gần mới nhận ra. Tử khí này còn rất mới, phỏng chừng chết trong mấy trăm năm gần đây.”

Ngao Dạ quay đầu: “Trong Thiên Cơ Thành còn lưu lại không ít cơ quan, nhiều tu sĩ đến dò tìm di tích lỡ chân bước vào rồi không ra được.”

Diệp Đình Vân hỏi hẳn: “Có thể cảm nhận được tử khí từ đâu truyền đến không?”

“Hình như từ bên kia.”

Ngao Dạ phấn chấn nói: “Được rồi, chúng ta đi qua đó đi, không chừng sẽ tìm được bảo vật.”

Bốn người đi vào một gian phòng, bên trong có vài cái bàn ngã ngang ngã dọc, dưới đất tích đầy bụi bặm.

Diệp Đình Vân quét mắt nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cậu bị hai con mèo điêu khắc trên cây cột thu hút sự chú ý.

Lạc Kỳ nhìn theo tầm mắt cậu rồi nói: “Hai con mèo này có vẻ giống mèo cầu tài.”

Diệp Đình Vân tán thành ý kiến: “Đúng vậy.”

Ngao Dạ khó hiểu hỏi: “Mèo cầu tài là mèo gì?”

Giang Thiếu Bạch đáp: “Là mèo có thể chiêu tài tiến bảo.”

Y càng ngờ vực: “Có loại mèo này sao, ta chưa từng nghe nói Miêu tộc có loại mèo này. Nếu thật sự có thể phát tài thì nên nuôi hai con.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Ngao Dạ muốn phát tài đến điên rồi. Hắn nói tiếp: “Loại mèo này đã bị tuyệt chủng rồi.”

Y tiếc nuối nói: “Coi như thua.”

Đa Đa ngồi trên vai Giang Thiếu Bạch chợt phụt cười.

Ngao Dạ thấy phản ứng của chuột ú như vậy, hơi tức giận nhìn Giang Thiếu Bạch: “Ngươi gạt ta đúng không?”

Lạc Kỳ thấy Ngao Dạ nổi giận bèn kéo cánh tay y nói: “Chúng ta nên đi tìm mật thất thôi.”

Ngao Dạ bực dọc liếc nhìn ba người, Lạc Kỳ thường nói với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mấy chuyện mà y nghe không hiểu, thật đáng ghét. Y bực bội lườm Giang Thiếu Bạch một cái, sau đó tiếp tục phóng lực không gian ra thăm dò xung quanh. Y từ từ nhắm hai mắt, cẩn thận cảm nhận nhiều lần, mơ hồ cảm thấy dưới đất gian phòng này có một không gian giấu kín.

Giang Thiếu Bạch đi tới chuyển vị trí hai con mèo sang hướng khác, sàn nhà đột nhiên tách ra, lộ ra một thông đạo đi xuống.

Giang Thiếu Bạch nhìn xuống dưới nói: “Tử khí từ dưới này truyền lên.”

“Đi xuống xem sao.” Lạc Kỳ đề nghị.

Hắn đồng ý: “Vâng.”

Bốn người theo thứ tự men theo cầu thang đá lần lượt đi xuống dưới, rất nhanh đã thấy mấy chục thi thể. Tử thi phân hủy không giống nhau, thời gian tử vong hẳn là khác nhau.

Ngao Dạ hỏi Giang Thiếu Bạch: “Ngươi cảm nhận được tử khí từ những tu sĩ này phải không?”

“Ừ.”

Giang Thiếu Bạch từ từ nhắm hai mắt, hấp thu tử khí trong không khí, vì thời gian quá lâu nên tử khí còn lại không nhiều. Thông qua tử khí này, hắn chỉ lờ mờ biết được đối phương vừa đi xuống hầm thì đột ngột bị giết chết.

Ngao Dạ quan sát thi thể, trên ngực bọn họ đều bị thủng một lỗ, dường như bị thứ gì đó móc trái tim mà chết.

“Cẩn thận một chút.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Ngao Dạ gật đầu: “Ta biết rồi.”

Bốn người đẩy một cánh cửa ngầm ra đi tiếp vào trong, phía sau cánh cửa là một phòng thí nghiệm rất rộng rãi. Bọn họ thấy các bình dược thủy đủ mọi màu sắc, bên trong ngâm các phôi thai hình thù kỳ quái, đa số là hỗn hợp các loại, nhìn chẳng ra ngô ra khoai gì.

Ngao Dạ nhìn các phôi thai trong dược thủy nói: “Rốt cuộc mấy thứ này còn sống hay đã chết vậy?”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Chắc chắn chết rồi.”

Dược thủy trong bình này là dịch dinh dưỡng, bổ sung dinh dưỡng cần thiết cho phôi thai, dịch dinh dưỡng phải được thay đổi liên tục. Tộc Thiên Cơ bị diệt, các phòng thí nghiệm không ai quản, dinh dưỡng không đủ, đương nhiên phôi thai không thể nào phát triển.

Một tia sáng đen thình lình lóe lên, Giang Thiếu Bạch phóng một tia chớp đánh yêu thú đột kích văng ra ngoài.

Ngao Dạ nhìn theo yêu thú bị đánh bay, chỉ thấy đó là một thứ quái dị giống quả bóng da. Yêu thú bóng da bay lên không trung, ánh mắt thăm thẳm nhìn bốn người. Bóng da quái dị có đến mười mấy bàn tay không giống nhau, còn có cả móng vuốt cực kỳ sắc bén.

Giang Thiếu Bạch phỏng đoán những thi thể kia đã bị thứ này tập kích.

Ngao Dạ cau mày: “Đây là thứ gì vậy? Có vẻ giống con rối?” Khí tức từ người yêu thú rất nhẹ, nếu không để ý sẽ dễ dàng bỏ qua nó.

Giang Thiếu Bạch đáp: “Có thể đây chính là sản phẩm thí nghiệm.” Vì dưới tình huống bình thường, không thể nào sinh ra yêu thú quái dị đến cỡ này.

Ánh mắt yêu thú bóng da hơi lóe lên, tham lam nhìn bốn người.

Ngao Dạ cau mày, lập tức tung mấy lưỡi đao không gian tấn công, thân hình yêu thú chợt lóe, không ngờ nó tránh thoát được.

Giang Thiếu Bạch chứng kiến một màn này mà kinh ngạc trợn to hai mắt.

Ngao Dạ nghiêm mặt, nét mặt khá khó coi.

Lưỡi đao không gian có tốc độ cực nhanh, yêu thú bóng da không tránh được mới đúng. Đẳng cấp của nó khá kỳ quái, vừa giống Tiên Hoàng lại vừa giống Tiên Tôn, lại có cảm giác như Tiên Hoàng kết hợp với Tiên Tôn. Nó có thể né được đòn tấn công của Ngao Dạ, phỏng chừng nó có năng lực thuấn di.

Những thi thể bên ngoài phòng thí nghiệm có khả năng do bất ngờ không đề phòng, bị yêu thú bóng da móc mất trái tim mà chết.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Hình như nó có đến mấy trái tim lận.”

Ngao Dạ chợt nghĩ tục ngữ có câu “ăn gì bổ nấy”, chẳng lẽ yêu thú ăn nhiều tim, bổ quá mức nên mọc thêm mấy trái tim?

Giang Thiếu Bạch phất tay, các tia sét lập tức xuất hiện, đan vào nhau như cái lưới khổng lồ đánh úp về phía yêu thú bóng da, nó hét lớn một tiếng, vội tránh trái tránh phải.

Ngao Dạ trông thấy lớp da bên ngoài của nó bỗng có thêm một màn sáng rất mỏng, ánh chớp tấn công đều bị màn sáng này hấp thu.

“Tộc Lưu Ảnh?” Lạc Kỳ nhíu mày.

Khi còn ở Long tộc, anh đã được xem tài liệu về tộc Lưu Ảnh, cơ thể người tộc này yếu ớt nhưng lại cực kỳ giỏi ẩn thân, khi bị tấn công, bọn họ sẽ bộc phát một lớp màn sáng bao quanh cơ thể, màn sáng này sẽ triệt tiêu phần lớn công kích.

Ngao Dạ vận dụng võ hồn thời gian cố định hành động của yêu thú. Tia chớp lóe sáng khắp nơi, cuối cùng yêu thú quái dị bị sét đánh thành than, cơ thể chia thành mấy phần rơi xuống đất.

Yêu thú bóng da vừa chết, Giang Thiếu Bạch lập tức cảm nhận được luồng tử khí rất quái dị, tử khí này giống như tử khí của Tiên Hoàng và Tiên Tôn trộn lẫn vào nhau, xem xét kỹ có thể nhận ra là đỉnh Tiên Tôn và sơ kỳ Tiên Hoàng.

Ngao Dạ nhìn mấy phần thi thể yêu thú, cau mày nói: “Thứ này quá kỳ quái.”

“Nó là sản phẩm thí nghiệm, được dùng để canh gác phòng thí nghiệm. Chúng ta đi tiếp thôi.”

“Ừm.”

Bốn người đi sâu xuống cung điện dưới lòng đất, lại bị một cánh cửa lớn chắn ngang. Bọn họ tìm kiếm hồi lâu vẫn không cách nào mở cửa được.

Ngao Dạ quay đầu nhìn mọi người nói: “Các ngươi tránh ra, ta dùng lưỡi đao không gian mở cửa là được, không cần phí tâm tìm chìa khóa.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu rồi tránh qua một bên.

Ngao Dạ phóng lưỡi đao không gian cắt lên cánh cửa. Cửa lớn được cắt vuông vức, Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ tay nghề đối phương không tồi, cắt cửa lớn như cắt đậu phụ.

Cánh cửa vừa bị cắt mở, một tràng tiếng gầm gừ truyền ra. Sau đó một con yêu thú từ bên trong nhảy ra, Giang Thiếu Bạch nhanh tay lẹ mắt đánh bay yêu thú xông tới.

Ngao Dạ nhìn thấy rõ yêu thú, lông mày y cau chặt.

Con yêu thú này gầy trơ xương, khóe miệng chảy đầy nước dãi, có lẽ bị đói lâu ngày, coi bốn người là bàn tiệc ngon.

Yêu thú trong điện có phần giống tộc Tử Huyết Tinh Sư, đây chính là vương tộc Sư tộc, có địa vị cực cao trong Sư tộc.

Có điều Tử Huyết Tinh Sư này rất khác sư tử bình thường, Ngao Dạ không chắc nó có phải là Sư tộc hay không.

Con yêu thú đối diện bọn họ có đến ba cái đầu, bên cạnh cái đầu sư tử to lớn còn có một cái đầu sói và một cái đầu báo, so sánh với cái đầu sư tử to đùng thì hai cái đầu còn lại có vẻ khá nhỏ.

Ngao Dạ nhìn kỹ yêu thú, trong lòng có cảm giác quái dị. Yêu thú này như đã chết rồi, trên người bốc mùi hôi thối, thế nhưng nó vẫn còn cử động được.

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra ngưng tụ thành hồn thú, xông về phía yêu thú kia, một hồn thể từ thân mình yêu thú vọt ra. Trong khoảnh khắc hồn thể vọt ra ngoài, thân mình yêu thú lập tức ngã xuống, mất đi sức sống.

Ngao Dạ khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc nó là thứ gì?”

Giang Thiếu Bạch đáp: “Cơ thể này là sản phẩm tộc Thiên Cơ nghiên cứu ra, nhưng hồn thể không hợp với cơ thể, có người cưỡng ép dung hợp hồn thể vào cơ thể yêu thú.”

Hắn nhận thấy yêu thú này và yêu thú bóng da ngoài kia có điểm giống nhau ở vài phương diện, xem ra đều là sản phẩm của cùng một kế hoạch cải tạo.

Hết chương 480

Chương 481: Phòng thí nghiệm dưới lòng đất

Edit: OnlyU

Mặc dù tộc Tử Huyết Tinh Sư kém hơn Long tộc nhưng vẫn chiếm địa vị cực cao trong Yêu tộc, nhìn thấy vương tộc Sư tộc bị cải tạo thành hình dạng này, trong lòng Ngao Dạ mơ hồ có cảm giác thương cảm đồng loại.

Y buồn bực nói: “Rốt cuộc tộc Thiên Cơ đã làm cái quái quỷ gì vậy, dám nghiên cứu ra một đám quái vật hình thù kỳ quái.”

Lạc Kỳ ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể đây là nghiên cứu về dung hợp các chủng tộc.”

Anh nhớ lại từng đọc một ngọc giản ở Long tộc, trong đó ghi tộc Thiên Cơ cho rằng dung hợp các huyết mạch và linh hồn lực cao cấp nhất sẽ tạo ra được một tu sĩ hoàn mỹ.

Ngao Dạ lắc đầu nói: “Người thông minh thật đáng sợ. Mỗi chủng tộc đều có điểm mạnh và điểm yếu, vậy mới là bình thường. Trên đời này làm gì có tu sĩ hoàn mỹ.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ bởi vì không có nên mới phải tạo ra đó.

Diệp Đình Vân hỏi hắn: “Trong trí nhớ yêu thú có gì đặc biệt không?”

“Ký ức yêu thú rất hỗn loạn.”

Linh hồn lực trong người yêu thú gồm nhiều linh hồn lực cưỡng ép dung hợp với nhau hình thành nên, từ những ký ức mơ hồ, Giang Thiếu Bạch thấy được hình ảnh các thí nghiệm. Con sư tử này là bán thành phẩm, nghiên cứu của tộc Thiên Cơ bị bại lộ dẫn đến thí nghiệm bị gián đoạn.

Năm xưa những người làm thí nghiệm muốn mang con sư tử và yêu thú bóng da ngoài kia đi, chúng đều là vật thí nghiệm quan trọng, có điều khi ấy chúng khá khó khống chế, mà người chế ngự được chúng lại không có mặt ở đây, thế nên bọn họ đành phải đau lòng từ bỏ.

Tộc Thiên Cơ làm thí nghiệm rất quá đáng, thảo nào bị bao vây tiêu diệt.

Ngao Dạ nhìn Giang Thiếu Bạch, ngờ vực nói: “Nét mặt ngươi không tốt lắm.”

Hắn lắc đầu: “Ta không sao.”

Y nói tiếp: “Mặc kệ mấy thứ này, chúng ta tới chỗ khác xem có bảo vật không.”

Ngao Dạ đi một vòng quanh phòng thí nghiệm dưới lòng đất, tuy nhiên không tìm được tài nguyên tu luyện y mong muốn. Lạc Kỳ tìm thấy vài tư liệu lịch sử rải rác trong một căn phòng ngầm, còn có một quả cầu thủy tinh.

Ngao Dạ nhìn thấy quả cầu thủy tinh, trong lòng vui mừng nói: “Nơi quỷ quái này chẳng có thứ gì tốt, chỉ có quả cầu thủy tinh này, không chừng có chút giá trị.”

Quả cầu thủy tinh sáng lấp lánh, chất lượng không tầm thường, Ngao Dạ vừa thấy đồ vật sáng lấp lánh, lập tức không kiềm chế được.

“Cẩn thận!” Lạc Kỳ kéo mạnh Ngao Dạ ra, nhưng vẫn chậm một bước.

Tay y vừa tiếp xúc với quả cầu thủy tinh, vô số thông tin lập tức tràn vào thức hải, Ngao Dạ cảm tưởng đầu đau sắp nứt ra.

Lạc Kỳ kéo y ra nhưng không thể, tay Ngao Dạ như dính chặt vào quả cầu, không gỡ ra được.

Giang Thiếu Bạch nhanh tay lẹ mắt đánh y bay ra ngoài. Ngao Dạ nằm dưới đất ôm đầu kêu rên thảm thiết.

Diệp Đình Vân thấy linh hồn lực đối phương hỗn loạn, lập tức nhét vào miệng y một viên Định Hồn Đan. Dùng đan dược xong, Ngao Dạ dễ chịu hơn khá nhiều, lát lâu sau y lắc lắc đầu, cuối cùng mới bình phục.

Giang Thiếu Bạch hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao.” Ngao Dạ lắc đầu đáp. Y cắn răng nhìn quả cầu thủy tinh trên bàn, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Trong quả cầu thủy tinh có thứ gì vậy?” Hắn hỏi tiếp.

“Một đống nghiên cứu về linh hồn lực, huyết mạch và cơ thể tu sĩ.”

“Đầu óc ngươi quá nhỏ, thình lình tiếp nhận nhiều tri thức nên chịu không nổi hả?”

Ngao Dạ kích động trừng hắn: “Ngươi nói cái gì hả?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn chỉ đoán bừa thôi mà.

Y xoa xoa trán cảm thán: “Rốt cuộc đám khùng điên tộc Thiên Cơ đã nghĩ cái quái gì vậy?!”

Lạc Kỳ nhìn quả cầu thủy tinh nói: “Có khả năng đây chính là truyền thừa của tộc Thiên Cơ, bên trên có cấm chế đặc thù, không phải người tộc Thiên Cơ, một khi tiếp xúc với quả cầu sẽ bị phản phệ.”

Ngao Dạ cào tóc, phàn nàn nói với Lạc Kỳ: “A Kỳ, sao ngươi không nói sớm?” Y ôm đầu, trong đầu vẫn còn âm thanh oong oong, nghe rất nhức đầu. Tuy cảm giác đau nhức không còn dữ dội khiến y muốn đập nát đầu mình ra như vừa nãy, nhưng vẫn rất khó chịu.

Lạc Kỳ áy náy nhìn y: “Lúc đầu ta không biết đây là thứ gì.” Đến khi thấy phản ứng của Ngao Dạ như vậy anh mới nhớ ra.

“Để ta xem.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Diệp Đình Vân lo lắng nói: “Cẩn thận một chút.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Yên tâm đi.” Hắn thầm nghĩ linh hồn lực của hắn có khả năng tương thích khá cao, chắc hẳn sẽ không bị phản phệ.

Lạc Kỳ cau mày, lộ rõ vẻ lo lắng giữa hai đầu lông mày.

Ngao Dạ thấy nét mặt anh như vậy liền vỗ vỗ ngực nói: “A Kỳ, ngươi đừng lo lắng, nếu hắn có gì bất thường ta sẽ lập tức đánh hắn một chưởng.” Giống vừa nãy Giang Thiếu Bạch đá bay y vậy đó.

Lạc Kỳ: “…”

Giang Thiếu Bạch đặt tay lên quả cầu thủy tinh, vô số thông tin lập tức tràn vào thức hải. Quả cầu chứa đủ loại truyền thừa, trong đó có một phần liên quan đến kế hoạch tạo thần.

Kế hoạch tạo thần có quy mô vô cùng đồ sộ, những nhân vật cao cấp đã chia toàn bộ kế hoạch ra làm nhiều phần, giao cho nhiều người phụ trách, các tu sĩ Tiên Hoàng ở đây phụ trách triển khai và dung hợp các chủng tộc khác nhau.

Thí nghiệm gốc vốn tiến hành theo chất lượng, nhưng thí nghiệm nơi này không thành công, không thể đuổi kịp tốc độ những đồng đạo khác, người phụ trách ở đây bèn đi đường vòng.

Giang Thiếu Bạch hấp thu truyền thừa tộc Thiên Cơ, cảm thấy không khác gì dung hợp tử khí thường ngày, có phần quen tay quen việc.

Quả cầu thủy tinh chứa rất nhiều thông tin, còn có một phần truyền thừa đan thuật. Khi xưa tộc Thiên Cơ có rất nhiều đại sư đan thuật, đạt thành tựu không tầm thường.

Các loại truyền thừa liên tục tràn vào thức hải Giang Thiếu Bạch, quả cầu thủy tinh dưới bàn tay hắn bỗng vỡ toang. Hắn từ từ nhắm hai mắt, cố gắng hấp thu tri thức vừa mới nhận được.

Ngao Dạ kinh hãi nhìn Giang Thiếu Bạch, miệng thì thào: “Xong, tiêu rồi!”

Hắn sắp xếp sơ các ý nghĩ trong đầu, vừa mở mắt đã thấy gương mặt kinh hãi của Ngao Dạ bèn hỏi: “Làm cái gì vậy?”

Ngao Dạ mở to hai mắt hỏi: “Ngươi tiếp thu truyền thừa tộc Thiên Cơ đúng không?”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”

Vấn đề gì? Là vấn đề rất lớn đó! Y thầm nghĩ trong đầu, mở miệng lại nói: “Ngươi có xu thế sắp phát điên!”

Giang Thiếu Bạch vốn đã tiếp tu truyền thừa tộc Bất tử, nay lại có thêm truyền thừa tộc Thiên Cơ, nhìn thế nào cũng thấy rất có vấn đề.

Y thăm dò hỏi: “Bây giờ ngươi muốn làm gì nhất?”

Ngao Dạ hít sâu một hơi, nhớ lại đám yêu thú quái dị và các phôi thai gặp phải ngoài kia, nếu Giang Thiếu Bạch bị tẩy não mà tiếp bước đám điên tộc Thiên Cơ thì xong đời.

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn y, ác liệt nói: “Ta muốn bắt ngươi giải phẫu, rút tinh huyết Tổ long trong người ngươi ra nghiên cứu.”

Ngao Dạ: “…”

Lạc Kỳ thấy nét mặt y đầy sợ hãi bèn lên tiếng: “Thiếu Bạch nói đùa thôi mà.”

Y quan sát kỹ cậu em vợ, hắn đang nói đùa sao, không chừng đang nói thật đó.

“Sao ngươi có thể xác định hắn đang đùa?” Tộc Bất tử và tộc Thiên Cơ có lắm kẻ điên, đều mất hết tính người không nhận người thân.

Giang Thiếu Bạch nhìn y nói: “”Được rồi, ta không điên. Dù ngươi có phát điên thì ta vẫn không bị đâu, ta chỉ tiếp nhận truyền thừa của tộc Thiên Cơ thôi.”

“Ngươi thấy truyền thừa này thế nào?”

“Có thể dùng một phần.”

Ngao Dạ lo lắng nhìn cậu em vợ rồi vội kéo Lạc Kỳ cách xa hắn mấy bước.

“Làm gì nhìn ta như vậy?”

“Không có gì.” Y lắc đầu đáp.

Giang Thiếu Bạch: “Đùa một chút thôi mà, coi ngươi bị dọa sợ kìa, Long tộc có lá gan như ngươi hả?”

“Ai sợ chứ?” Ngao Dạ dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu ngươi thật sự muốn máu của ta thì ta có thể đưa cho ngươi một chút.”

“Ngươi…” Giang Thiếu Bạch vừa định từ chối, hắn chợt do dự rồi nói: “Cũng được.”

Tinh huyết trong người hắn có tính tương thích rất cao, nguyên nhân là vì lần trước khi đang độ kiếp Diệp Đình Vân đã vẩy tinh huyết của cậu lên người hắn, nếu giờ hắn dung hợp thêm tinh huyết Tổ long, không chừng tinh huyết trong người lại biến hóa lần nữa.

Ngao Dạ nhìn hắn nói: “Chỉ có thể cho ngươi một chút thôi.”

“Yên tâm, ta cũng không muốn nhiều đâu.” Nồng độ tinh huyết Tổ long trong người Ngao Dạ có liên quan trực tiếp đến địa vị của y ở Long tộc, nếu bị mất tinh huyết quá nhiều, e là Long tộc sẽ có ý kiến.

Ngao Dạ lấy con dao nhỏ ra cắt lên đầu ngón tay, nặn ra mấy giọt tinh huyết Tổ long vàng óng vô cùng kỳ lạ. Giang Thiếu Bạch có thể cảm nhận được khí tức dồi dào từ nó, trong giọt máu nho nhỏ kia còn có bóng dáng một con rồng mờ ảo đang bay. Đây là lần đầu tiên hắn được thấy máu Tổ long, trong lòng thầm thán phục.

Giang Thiếu Bạch thu tinh huyết vào nhẫn không gian, dự định có thời gian rảnh sẽ nghiên cứu.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Trong quả cầu thủy tinh có cái gì? Kế hoạch tạo thần?”

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không tính là kế hoạch tạo thần hoàn chỉnh, chỉ là một phần trong đó, còn có nghiên cứu huyết mạch và tinh thần lực, kỳ thật rất bình thường.”

Giang Thiếu Bạch phát hiện tộc Thiên Cơ nghiên cứu huyết mạch và linh hồn rất sâu, hắn đã có thể lý giải linh hồn lực sâu hơn sau khi được tiếp thu truyền thừa.

Ngao Dạ lại hỏi tiếp: “Ngươi không bị tộc Thiên Cơ tẩy não đó chứ?”

“Yên tâm đi, ta không điên.” Hắn thật sự muốn cạn lời luôn.

Y nghiêng đầu nói: “Năm xưa tên điên chỉ đạo các thí nghiệm này cũng cho rằng bản thân không điên, hắn không những cảm thấy bản thân không bị điên mà còn cho rằng khắp thiên hạ chỉ có một mình hắn thông minh, tất cả những người không hiểu hắn đều là đồ ngốc.”

Kết quả tên điên bị đánh chết, cũng may hắn chết rồi. Một kẻ điên bình thường thì sức phá hoại có hạn thôi, chứ một tên điên vừa có thực lực vừa có ý tưởng, sức phá hoại là không thể tưởng tượng nổi.

Giang Thiếu Bạch: “…”

Diệp Đình Vân lên tiếng: “Cửu hoàng tử đừng đoán mò nữa, dao động tinh thần của Thiếu Bạch rất ổn định, hắn thật sự không phát điên.”

Ngao Dạ gật đầu: “Không điên thì tốt, tốt rồi.” Nếu Giang Thiếu Bạch phát điên, dù y vì đại nghĩa diệt thân cũng chưa chắc đánh thắng được hắn.

Diệp Đình Vân: “…”

Ngao Dạ bỗng đảo mắt, hào hứng nói: “Quả cầu thủy tinh có nói vị trí bảo tàng tộc Thiên Cơ không?”

“Không có.” Giang Thiếu Bạch đáp.

Y thất vọng ảo não nói: “Không có sao?”

Hắn thở dài nói: “Cơ duyên chỉ đến một lần, nó là thứ chỉ có thể gặp không thể cầu.”

“Ngươi còn mặt mũi nói câu này hả, chẳng phải ngươi luôn gặp may mắn sao?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Ngao Dạ nói cũng không sai. Hắn nhìn trái nhìn phải rồi nói tiếp: “Trong phòng thí nghiệm vẫn còn mật thất khác có bố trí trận truyền tống, tất cả những thứ giá trị đã bị mang đi hết rồi.”

Những phôi thai bọn họ thấy ngoài kia là vật thí nghiệm không đạt hiệu quả như dự tính nên đã bị người tiến hành thí nghiệm vứt bỏ.

Ngao Dạ gãi đầu phàn nàn: “Thật đáng ghét.”

Tộc Thiên Cơ không có nhiều tu sĩ gì chứ thuật sư thì rất nhiều, trong Thiên Cơ Thành có bốn trận truyền tống cỡ lớn, trận truyền tống nhỏ thì có đến năm cái. Năm xưa khi bọn họ bị lộ kế hoạch, nhiều tu sĩ dùng trận truyền tống chạy trốn, vì vậy có không ít cá lọt lưới. Muốn bố trí trận truyền tống khoảng cách xa không dễ dàng gì, Thiên Cơ Thành ỷ có trận pháp sư nên đã bố trí rất nhiều.

Khi đó những người đánh vào Thiên Cơ Thành cũng hiểu được nên chạy đến khống chế trận truyền tống trước, nhưng Thiên Cơ Thành có quá nhiều trận truyền tống bí mật, căn bản khó lòng phòng bị.

Bốn người lục soát phòng thí nghiệm dưới lòng đất một hồi, lại phát hiện thêm mấy mật thất bí mật.

Ngao Dạ tìm được tinh huyết đủ mọi màu sắc trong một mật thất cực kỳ bí ẩn, các loại tinh huyết được phân loại trưng bày trên kệ.

Căn phòng chứa tinh huyết được bố trí phòng hộ cực tốt, xem ra chỉ có tu sĩ Tiên Hoàng phụ trách thí nghiệm mới có thể vào được. Thiên Cơ Thành bị tấn công, các tu sĩ Tiên Hoàng đi ra ngoài nghênh chiến, rất có thể người phụ trách thí nghiệm đã bị giết chết.

Ngao Dạ nhìn mấy trăm loại tinh huyết màu sắc khác nhau, lắc đầu nói: “Quả nhiên có thứ này, tộc Thiên Cơ lợi hại thật, không ngờ bọn chúng thu thập được đến mấy trăm loại tinh huyết các chủng tộc khác nhau.”

Tinh huyết các tộc khác nhau đương nhiên không giống nhau, được các biện pháp đặc thù bảo tồn, dù trải qua thời gian rất lâu, tinh huyết vẫn được bảo quản như cũ.

Ngao Dạ cầm một lọ tinh huyết hơi trong suốt lên nói: “Đây là tinh huyết Băng Tộc, còn đây là Hỏa tộc.” Tinh huyết Băng Tộc sờ lên lành lạnh, còn Hỏa tộc thì ngược lại. Y nói tiếp: “Tinh huyết Băng Tộc và Hỏa tộc tương khắc, đám điên tộc Thiên Cơ muốn dung hợp huyết mạch hai chủng tộc hoàn toàn khác biệt vào một cơ thể.”

Giang Thiếu Bạch phất tay thu tất cả tinh huyết vào nhẫn không gian, Ngao Dạ thấy thế cũng không ngăn cản. Y rất hài lòng tinh huyết Tổ long của bản thân, không muốn trong người có lẫn tinh huyết chủng tộc khác. Nhớ lại hai con yêu thú quái dị vừa gặp, Ngao Dạ vẫn còn nổi da gà.

Y dặn dò Giang Thiếu Bạch: “Ngươi dùng tinh huyết này phải cẩn thận một chút.”

“Yên tâm đi, ta có chừng mực.”

Khả năng tương thích của thôn phệ huyết mạch rất cao, Giang Thiếu Bạch có trực giác hắn hấp thu hết tinh huyết này cũng không có vấn đề gì.

Ngoại trừ tinh huyết, trong mật thất còn có tài nguyên tu luyện, Giang Thiếu Bạch chỉ lấy tinh huyết, còn lại đưa hết cho Ngao Dạ.

Y xoa xoa cánh tay nói: “Nơi này âm u quá, tìm đồ xong rồi chúng ta mau rời khỏi đây.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừm.”

Bốn người lục soát thêm lần nữa, thấy không thứ gì giá trị bèn rời đi.

Hết chương 481

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info