ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

464_465_466

TuyenTuyen202

Chương 464: Tiên Hoàng thật sự

Edit: OnlyU

Cánh cửa bị đẩy ra, Hàn Đông nhìn thấy người đứng ngoài cửa lập tức đứng lên, ngạc nhiên nói: “Tổ gia gia, sao ngài tới đây?”

Ánh mắt Hàn Ly lướt qua Hàn Đông, dừng lại trên hai người còn lại trong phòng.

“Hai vị đạo hữu quang lâm tửu lâu, tiểu điếm của tại hạ lấy làm vinh hạnh! Mong là thức ăn ở đây hợp khẩu vị của hai vị.”

Hàn Đông nghe vậy trợn to hai mắt, trái tim bỗng đập nhanh một nhịp.

“Tổ gia gia, ngài…” Tổ gia gia là Tiên Hoàng, ông lại gọi hai người kia là đạo hữu, chẳng lẽ họ cũng là Tiên Hoàng?

Vây là không ai lừa gạt y, tất cả đều là thật sao? Thật sự quá…

Hàn Đông liếc nhìn Giang Thiếu Bạch và Phi Trần, chỉ thấy hai người bình tĩnh ngồi đó, thần thái như thường, ai cũng bình thản ung dung.

Hàn Đông hít sâu một hơi, y từng nghĩ Phi Trần đạo hữu là người bị thọt, Giang Thiếu Bạch thì không đáng tin, nhìn thế nào cũng thấy hai người không giống Tiên Hoàng, nhưng giờ nhìn kỹ lại thấy hai người này ai cũng đầy vẻ tiên phong ngạo cốt, tựa như tu sĩ Tiên Hoàng nên có dáng vẻ này, thoạt nhìn không lộ chút cốt cách, nhưng kỳ thật là thâm tàng bất lộ.

Hàn Đông sờ sờ mũi, nhớ lại những chuyện ngu xuẩn bản thân từng làm, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không dám nghĩ nhiều nữa, y chợt có xúc động muốn đập đầu chết quách cho xong.

Giang Thiếu Bạch chắp tay hướng Hàn Ly: “Chào Hàn đạo hữu, mời ngài ngồi.”

Hàn Ly cười cười: “Đã vậy ta từ chối thành bất kính.”

Đa Đa nấp sau lưng Diệp Đình Vân, nó luôn là con chuột ngố không sợ trời sợ đất, nhưng hiện giờ Giang Thiếu Bạch thấy nó có vẻ ỉu xìu. Hắn nhìn kỹ Đa Đa, con chuột ngốc nghếch này dường như chỉ giỏi bạo lực gia đình, gặp người ngoài là héo liền.

Hắn quay qua nhìn Hàn Đông, chợt cảm thấy nét mặt y cũng tương tự Đa Đa.

Hàn Đông chịu áp lực quá lớn ăn một bữa cơm, chẳng còn cảm nhận được mùi vị gì. Thế mà Giang Thiếu Bạch lại ăn rất ngon miệng, còn ăn nhiều nữa.

***

Vất vả lắm mới kết thúc bữa tối, Hàn Đông quay về phòng.

“Sao tổ gia gia lại đến đây ạ?” Y lên tiếng hỏi.

“Tình hình ở đây khá phức tạp, ta đến xem sao.” Hàn Ly dựa vào lưng ghế nói.

Hàn Đông gật đầu “À” một tiếng.

“Con muốn hỏi cái gì?”

Y do dự một chút rồi thắc mắc hỏi: “Tổ gia gia, Giang Thiếu Bạch thật sự là tu sĩ Tiên Hoàng sao?” Mặc dù có nhiều dấu hiệu cho thấy Giang Thiếu Bạch chính là tu sĩ Tiên Hoàng, nhưng y vẫn thấy rất khó tin.

Hàn Ly khẽ gật đầu: “Không sai, hắn đúng là Tiên Hoàng.”

Vừa nãy khi ăn cơm, ông đã âm thầm thăm dò nguyên lực của hắn, Giang Thiếu Bạch tiến giai chưa lâu, thế mà nguyên khí dồi dào không thua gì một Tiên Hoàng lâu năm. Ông cũng thăm dò nguyên lực Phi Trần Tiên Hoàng, có điều nguyên lực đối phương như có như không, ông không thể nhìn thấu hắn ta.

Hàn Đông không thể hiểu nổi nói: “Thế nhưng…”

“Hiện tại sấm sét ở Phong Lôi Cốc rất mãnh liệt, tu sĩ Tiên Tôn không thể ở lại đó, vậy mà có người trông thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở trong đó.” Hàn Ly nói.

“Diệp Đình Vân chỉ có tu vi Tiên Tôn mà, chẳng phải hắn cũng ở lại Phong Lôi Cốc đó sao?” Hàn Đông càng khó hiểu.

Ông gật đầu đáp: “Đúng là Diệp Đình Vân chỉ có tu vi Tiên Tôn, nhưng có Giang Thiếu Bạch che chở cho hắn mà. Giang Thiếu Bạch ngăn cản phần lớn lôi lực cho Diệp Đình Vân, vì thế hắn mới có thể ở lại Phong Lôi Cốc.”

Dù là tu sĩ Tiên Hoàng, muốn ở lại Phong Lôi Cốc cũng không dễ dàng, thế mà Giang Thiếu Bạch vừa ở trong đó vừa che chở cho một người, khó mà đoán được thực lực của hắn.

Hàn Đông hoang mang nói: “Rốt cuộc Giang Thiếu Bạch làm cách nào tiến giai Tiên Hoàng nhanh như vậy?”

Y không tin Giang Thiếu Bạch lên Tiên Hoàng là vì còn một lý do quan trọng khác. Tiến giai Tiên Hoàng cần một số lượng lớn tài nguyên, các tu sĩ Tiên Hoàng có thể tiến cấp đa số đều thuộc thế lực lớn, khi lên cấp, bọn họ dùng gần hết số tài nguyên tồn kho của cả thế lực. Tiến giai Tiên Hoàng là một việc cực kỳ tốn nguyên thạch.

Trước kia có tán tu vận khí nghịch thiên, dựa vào cơ duyên nghịch thiên có thể tiến cấp Tiên Hoàng. Có điều bây giờ người có thể làm được như vậy càng ngày càng ít, không có thế lực lớn làm hậu thuẫn, tu sĩ gần như không thể tiến giai Tiên Hoàng.

Dù Giang Thiếu Bạch có đủ tư chất tiến cấp đi nữa thì vẫn không có đủ tài lực để tiến giai.

“Có khả năng Giang Thiếu Bạch có quan hệ với tộc Bất tử.” Hàn Ly đáp.

Không chỉ Giang Thiếu Bạch, Ngao Dạ, Lạc Kỳ và Diệp Đình Vân đều tiến bộ rất nhanh, có thể đoán được bọn họ đã thu hoạch được không ít tại tinh vực Ly Thiên.

Ngao Dạ là người Long tộc, không thể động vào y. Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Hoàng, cũng không dễ chọc.

“Là vậy sao?” Chuyện tinh vực Ly Thiên đã phá phong ấn lan truyền khắp nơi, Hàn Đông có nghe thấy. Y nhiều chuyện nói tiếp: “Con nghe nói lần này tinh vực Ly Thiên phát hiện không ít bảo tàng, không biết có bao nhiêu thứ tốt.”

“Bảo tàng ẩn dưới lòng đất mới được mở ra, hẳn là có nhiều thứ tốt rồi.”

Hàn Ly khá hứng thú với tài sản của Giang Thiếu Bạch, nhưng vừa rồi đối mặt với hắn, lại nhớ đến kết cục bi thảm của Hồng Dịch Tiên Hoàng, ông đành bỏ ý nghĩ đó.

“Tổ gia gia, cái chết của Hồng Dịch Tiên Vương là do Giang Thiếu Bạch sao?”

Hàn Ly lắc đầu: “Tạm thời chưa thể xác định, có điều năm phần mười là hắn.”

Hồng Dịch lên Tiên Hoàng đã lâu, lại có võ hồn khôn gian, loại võ hồn này thần diệu vô biên, dù là tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng cũng chưa chắc làm gì được ông ta. Giang Thiếu Bạch vừa lên Tiên Hoàng, muốn giết chết Hồng Dịch là chuyện cực kỳ khó khăn, có điều xét theo tin tức trước mắt thì hắn là người khả nghi nhất.

***

Long tộc.

Ngao Dạ buồn chán nằm dài trên giường thở ngắn than dài.

Lạc Kỳ tò mò nhìn y: “Ngươi sao vậy? Tâm trạng không tốt?”

Y phiền muộn đáp: “Cả tộc đã biết chuyện đệ đệ ngươi tiến giai Tiên Hoàng.” Rõ ràng Ngao Hùng trưởng lão nói sẽ không nói cho người khác biết, ai mà ngờ…

“À.” Lạc Kỳ lắc lắc đầu, tin tức truyền nhanh như vậy sao?

Anh nghĩ kỹ lại thấy tin này lan truyền nhanh cũng bình thường thôi, tu sĩ Tiên Hoàng chính là người mạnh nhất thế giới này, mấy vạn năm qua, tiến giai Tiên Tôn ngày càng khó, hiện tại xuất hiện một tu sĩ vừa lên Tiên Hoàng, đúng là một chuyện rất mới mẻ.

“Mọi người biết chuyện của Giang Thiếu Bạch thì sao chứ?”

Ngao Dạ cau mày: “Trước kia các trưởng lão cho rằng tư chất của ta rất tốt, bây giờ lại thấy ta không tiến bộ.”

Lạc Kỳ: “…” So sánh tu vi ấy hả… Đúng là đỉnh Tiên Tôn vẫn kém Tiên Hoàng khá nhiều.

Y hơi tức giận nói tiếp: “Các trưởng lão vốn định tổ chức tiệc mừng cho ta, bây giờ không ai nói gì nữa, một đám mắc dịch.”

Long tộc có không ít tu sĩ hậu kỳ Tiên Tôn, đỉnh Tiên Tôn thì ít hơn một chút, từ hậu kỳ lên đỉnh Tiên Tôn rất khó khăn. Ngao Dạ tu luyện rất nhanh, đã là người đầu tiên trong vòng mấy vạn năm nay, chẳng qua… Rốt cuộc thì đỉnh Tiên Tôn và Tiên Hoàng là hai khái niệm khác nhau.

Lạc Kỳ trấn an nói: “Không phải ngươi không thích tiệc mừng, chê phiền phức sao?”

Y khẽ hừ một tiếng: “Ta có thích hay không là một chuyện, có tổ chức cho ta hay không lại là chuyện khác.”

Lạc Kỳ: “…” Con rồng khó hầu hạ này!

Ngao Dạ hậm hực nói tiếp: “Gần đây các trưởng lão luôn đi theo ta hỏi thăm về đệ đệ ngươi.” Không ngờ các trưởng lão lại có hứng thú với một Nhân tộc, rõ ràng trước kia không ai quan tâm đến Nhân tộc.

“Các trưởng lão chỉ thấy mới mẻ mà thôi, qua một thời gian ngắn sẽ hết. Với tư chất của ngươi, hẳn là không lâu nữa sẽ lên Tiên Hoàng.”

“Khó nói lắm.”

Khi nhìn Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Hoàng, Ngao Dạ còn cho rằng chuyện này rất đơn giản, rồi sẽ đến lượt y thôi, nhưng sau đó y chợt phát hiện tiến giai Tiên Hoàng không đơn giản như vậy.

“Các trưởng lão nói muốn lên Tiên Hoàng cần phải có nguyên thạch, Long tộc chỉ hỗ trợ cho ta một nửa, còn lại một nửa ta phải tự nghĩ cách.” Y buồn bực nói.

“Nên vậy.” Lạc Kỳ gật đầu. Dù sao người tiến giai là Ngao Dạ, Long tộc không thể ôm đồm hết tất cả mọi chuyện, thứ dễ dàng có được thường không biết quý trọng.

“Nên cái gì chứ, Long tộc bảo ta chuẩn bị ít nhất ba mươi vạn nguyên thạch cực phẩm.”

Lạc Kỳ cau mày: “Cần nhiều như vậy sao?” Đây chính là nguyên thạch cực phẩm đó.

Ngao Dạ gật đầu: “Theo lời trưởng lão thì ít nhất phải được số lượng này, bằng không khi tiến giai sẽ không đủ nguyên lực.”

Lạc Kỳ tự hỏi chẳng lẽ tiến giai Tiên Hoàng tiêu tốn nguyên thạch đến vậy sao? Đây chính là nguyên thạch cực phẩm đó! Khi Thiếu Bạch tiến giai tựa hồ không cần nguyên thạch, có vẻ như em trai anh hấp thu thứ khác.

Ngao Dạ thở dài nói tiếp: “Không ngờ tiến giai Tiên Hoàng cần nhiều nguyên thạch như vậy.” Nếu vậy dù y cảm nhận được bình cảnh Tiên Hoàng thì cũng vô dụng thôi.

Anh cười nói: “Ngươi đừng quá uể oải, không phải chúng ta còn rất nhiều thứ không dùng đến sao, lấy ra đổi nguyên thạch, gom góp từng chút sẽ đủ thôi.” Di sản của Hồng Dịch Tiên Hoàng đều thuộc về bọn họ, tài sản của một tu sĩ trung kỳ Tiên Hoàng rất có giá. Vả lại bọn họ cũng thu hoạch được không ít thứ từ các bảo tàng của tộc Bất tử.

Ngao Dạ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Ừ, đành phải dùng cách này.”

“Không biết Thiếu Bạch thế nào rồi?”

“Hình như đệ đệ chui vào Phong Lôi Cốc cho sét đánh chơi, mình hắn chịu sét đánh thì thôi đi, còn dẫn theo Diệp Đình Vân vào bị sét đánh cùng.” Ngao Dạ lắc lắc đầu nói.

Y cho rằng cậu em vợ hơi quá đáng, hắn đã lên Tiên Hoàng, bị sét đánh phỏng chừng cũng không đau không ngứa, nhưng Diệp Đình Vân thì khác.

Lạc Kỳ cười đáp: “Thiếu Bạch làm vậy chắc là đã có suy tính rồi.” Anh nhìn y nói tiếp: “Chuyện tiến giai Tiên Hoàng, ngươi đừng nóng vội, ngươi nên rèn luyện thể chất trước.”

Ngao Dạ gật đầu: “Ta biết.” Tuy Long tộc có thể chất mạnh mẽ, nhưng vẫn có không ít tu sĩ ngã xuống dưới lôi kiếp. Từ khi y trở về Long tộc, các trưởng lão đã nhắc nhở y không nên nóng vội. Gần đây một vị trưởng lão đưa cho y một quyển thư tịch luyện thể, một vị trưởng lão khác thì đưa cho y linh quả tăng cường thể chất.

Lạc Kỳ lên tiếng: “Thiếu Bạch dẫn Đình Vân vào Phong Lôi Cốc chịu sét đánh, có lẽ là muốn tăng cường thể chất cho Đình Vân.”

Ngao Dạ gật đầu: “Ừ có khả năng này. Có điều ta nghe nói Phong Lôi Cốc xuất hiện chí bảo.”

“Biết là bảo vật gì không?” Lạc Kỳ thuận miệng hỏi.

“Hình như là một khối Lôi Nguyên Thạch.”

“Căn Nguyên Chi Thạch?” Lạc Kỳ hơi kích động hỏi lại.

Y gật đầu: “Đại khái là nó.”

Anh cau mày, Tiên giới có một loại đồ vật được gọi là Nguyên, hình như có liên quan đến việc tiến giai Tiên Đế, Lôi Nguyên Thạch chính là tảng đá sở hữu Căn Nguyên Chi Khí.

Nghe đồn Căn Nguyên Chi Khí sinh ra từ thời Tiên giới sơ khai, tồn tại dưới nhiều hình thức, năm dài tháng rộng, Căn Nguyên Chi Khí đã dần dần tiêu hao hết.

Có người nói sở dĩ Tiên giới không còn xuất hiện Tiên Đế chính là vì căn nguyên đã hết.

Hiện tại ở Tiên giới, Tiên Đế chỉ còn là truyền thuyết. Căn Nguyên Chi Thạch có quan hệ với Tiên Đế, có thể đoán được giá trị của nó cao đến cỡ nào.

“Nếu quả đúng là Căn Nguyên Chi Thạch, vậy chẳng phải các tu sĩ Tiên Hoàng đều có hứng thú với nó sao?”

Ngao Dạ gật đầu: “Nếu là Căn Nguyên Chi Thạch thông thường thì đúng là vậy, có điều khối đá tại Phong Lôi Cốc hơi khác biệt, hình như nó đã bị Cửu U Minh ma khí làm ô nhiễm, tới gần sẽ bị ma khí ảnh hưởng, tẩu hỏa nhập ma.”

“Sao ngươi biết?”

Y nhún vai đáp: “Ta vừa đi gặp thái thượng trưởng lão, thuận miệng hỏi thăm.”

Lạc Kỳ kích động nói: “Sao ngươi không nói sớm?”

“Ngươi cũng biết đó, tin tức không truyền đi được mà. Vả lại chuyện này chỉ là lời đồn, huống chi ngươi không cần phải lo lắng cho Thiếu Bạch, không phải hắn thích ăn mấy thứ kỳ kỳ quái quái sao? Cửu U Minh ma khí là độc dược cực độc đối với tu sĩ bình thường, nhưng không chừng lại là thuốc bổ đối với Thiếu Bạch.”

Lạc Kỳ ngẫm nghĩ, cảm thấy rất có khả năng.

“Ta chỉ nghe nói lôi lực tại Phong Lôi Cốc rất mạnh, không nghe nói đến ma khí.” Anh nói tiếp.

“Nghe đồn năm xưa các Tiên Hoàng tranh nhau khối đá này, có điều hễ ai tiếp xúc với Lôi Nguyên Thạch đều bị tẩu hỏa nhập ma, sau đó bọn họ phát hiện đây là một tai họa bèn liên thủ phong ấn nó lại.”

Lạc Kỳ khó hiểu hỏi: “Đã phong ấn, vậy bây giờ… phong ấn bị phá sao?”

“Lần trước bí cảnh Thương Huyền mở ra, phong ấn Lôi Nguyên Thạch bị hỏng một phần, chắc là bị bí cảnh làm ảnh hưởng.”

Anh thắc mắc hỏi: “Trưởng lão Tiên Hoàng trong tộc không có hứng thú với nó sao?”

Ngao Dạ hít một hơi: “Lôi Nguyên Thạch chỉ có tác dụng với tu sĩ lôi võ hồn, nó lại còn bị ô nhiễm, có lẽ các trưởng lão không muốn uổng công vô ích.”

Lạc Kỳ nghe vậy gật đầu “À” một tiếng.

Y nhìn anh nói: “Ngươi đừng quá lo lắng, Thiếu Bạch không phải trẻ còn, hắn đã là Tiên Hoàng cường giả, đánh không thắng, còn không thể chạy sao? Vả lại vận may của hắn luôn rất cao.”

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừm.”

Tại Tiên giới, Tiên Hoàng cường giả là chủ một phái, anh thật sự không cần quan tâm quá mức.

Hết chương 464

Chương 465: Căn Nguyên Chi Thạch

Edit: OnlyU

Phong Lôi Cốc.

Giang Thiếu Bạch đang ở trong Phong Lôi Cốc, hơi tò mò nhìn về phía trung tâm.

“Hình như gần đây sấm sét bão táp trở nên dữ dội hơn phải không?” Diệp Đình Vân ngờ vực hỏi.

Hắn khẽ gật đầu: “Đúng vậy, mấy ngày trước có hai vị Tiên Hoàng đi vào trung tâm Phong Lôi Cốc, sau đó sấm sét trong cốc bỗng trở nên mãnh liệt hơn, có lẽ hai người kia đã phá hỏng trận pháp phong ấn.”

“Ngươi muốn vào trung tâm thăm dò thì cứ đi đi.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “So với bảo vật thì ngươi càng quan trọng hơn. Chúng ta đến Bát Trân Lâu ăn một bữa đi, nhiều ngày rồi, ta hơi nhớ thức ăn ở đó.”

Hắn phóng linh hồn lực lướt quanh bốn phía, gần đây hắn thường xuyên có cảm giác ai đó đang nhìn lén hắn, chỉ sợ đã có người nghi ngờ di sản tộc Bất tử lọt vào tay hắn. Với tu vi hiện tại, hắn không quá bận tâm Tiên Hoàng bình thường, nhưng Đình Vân thì khác.

Cậu quay qua nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

“Không có việc gì.”

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Hai người đi đến Bát Trân Lâu, phát hiện tửu lâu kinh doanh rất đắt khách.

Hàn Đông vừa nhìn thấy Giang Thiếu Bạch đi vào, nét mặt lập tức thay đổi.

“Giang tiền bối đến rồi.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Hàn thiếu, chúng ta là bạn bè cũ nhiều năm, đừng câu nệ như vậy.”

Hàn Đông cười cười xấu hổ nói: “Mời hai vị vào trong.”

Từ khi biết Giang Thiếu Bạch là Tiên Hoàng, Hàn Đông không còn giữ thái độ tùy ý khi tiếp xúc với hắn, lời ăn tiếng nói cũng câu nệ hơn mấy phần.

“Hàn thiếu, tửu lâu làm ăn khá nhỉ.”

Y cười khổ: “Buôn bán không tồi nhưng áp lực lớn quá.”

Hàn Đông lắc lắc đầu, dạo này tửu lâu xuất hiện một vài nhân vật kỳ kỳ quái quái. Có vết xe đổ là Giang Thiếu Bạch và Phi Trần Tiên Hoàng, y cảm thấy có khả năng Tiên Hoàng xen lẫn vào các khách hàng mới, mỗi lần nghĩ như vậy là y lại bị áp lực, không thể đắc tội bất cứ ai.

Hàn Đông nhỏ giọng nói: “Giang thiếu, ngươi nhìn xem trong tửu lâu của ta còn vị Tiên Hoàng nào khác không.”

Giang Thiếu Bạch yên lặng quét linh hồn lực một vòng trong lầu rồi nói: “Không có.”

Y thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Hắn nhìn bộ dạng như trút được gánh nặng của đối phương, cười nói: “Hàn thiếu không cần khẩn trương như vậy, kỳ thật tu sĩ Tiên Hoàng nào có đông như vậy?”

Hàn Đông quay đầu nhìn hắn, cười gượng nghĩ câu này mà Giang Thiếu Bạch nói ra được, không hề có sức thuyết phục.

“Phi Trần tiền bối có ở đây không?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.

Y lắc đầu đáp: “Không có ở đây. Lần trước tiền bối ra về, đã lâu rồi không quay lại. Diệp thiếu muốn gặp Phi Trần tiền bối sao?”

Cậu lắc đầu: “Không, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Nếu Phi Trần Tiên Hoàng không ở đây, vậy có lẽ đang ở Phong Lôi Cốc, với tu vi của đối phương chắc hẳn có thể đi vào trung tâm lôi cốc.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi vào phòng riêng rồi gọi một bàn thức ăn. Khi hắn đang ăn uống ngon lành, thông tin phù bỗng nhiên vang lên.

Diệp Đình Vân ngẩng đầu lên, hiếu kỳ hỏi: “Ai truyền tin vậy?”

“Đại ca.”

“Đại ca ư? Chẳng lẽ đại ca đang ở gần đây?” Cậu vui mừng hỏi.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không phải. Đại ca đang ở Long tộc, tin này là đại ca sai người truyền tới.”

Diệp Đình Vân thở dài: “Đại ca ở lại Long tộc cũng tốt.” Ở lại Long tộc sẽ bảo đảm an toàn.

“Ngao Dạ đang chuẩn bị tiến giai Tiên Hoàng, trong thời gian ngắn, trưởng lão Long tộc sẽ không để Ngao Dạ rời khỏi Long vực.” Hắn tiếc nuối nói.

Tuy Long tộc rất mạnh, thế nhưng tại Tiên giới vẫn có không ít thế lực nhòm ngó máu thịt của Long tộc. Bọn họ hùng bá một phương, kỳ thật nguy hiểm rình rập khắp nơi.

Tại Tiên giới, các thế lực so thực lực chính là so số lượng Tiên Hoàng, thêm một vị Tiên Hoàng, Long tộc sẽ có thêm một phần sức mạnh.

Diệp Đình Vân nói: “Hy vọng Ngao Dạ thuận lợi lên Tiên Hoàng.”

“Hy vọng là vậy.”

Nếu Ngao Dạ tiến giai Tiên Hoàng thành công, y sẽ trở thành trưởng lão Long tộc, đương nhiên địa vị sẽ tăng vọt, đến lúc đó địa vị của đại ca sẽ tăng theo, hắn không phải lo lắng cho anh nữa.

“Đại ca còn nói gì không?” Diệp Đình Vân thầm nghĩ Lạc Kỳ là người có suy nghĩ chính chắn và thấu đáo, nếu anh đã sai người đưa tin thì chắc chắn không chỉ có tin tức của Ngao Dạ.

“Đại ca còn kể chuyện Lôi Nguyên Thạch.” Giang Thiếu Bạch đã biết trung tâm Phong Lôi Cốc có thứ tốt từ lâu, nhưng hắn không ngờ đó là Căn Nguyên Chi Thạch.

“Lôi Nguyên Thạch? Căn Nguyên Chi Thạch?” Diệp Đình Vân vô cùng ngạc nhiên.

“Ừ.”

“Chẳng lẽ… đồ vật ở trung tâm Phong Lôi Cốc chính là…”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Đình Vân hít một hơi lạnh, cậu chỉ nhìn thấy Căn Nguyên Chi Thạch trong cổ tịch, đây chính là chí bảo đỉnh cấp tại Tiên giới, trăm vạn năm trước đã cực kỳ quý giá, nhiều đời tiêu hao, hiện tại Căn Nguyên Chi Thạch còn sót lại ở thế giới này chỉ lác đác rất ít.

“Nếu vậy thì không kỳ quái tại sao nhiều Tiên Hoàng đua nhau đến đây.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Không phải Căn Nguyên Chi Thạch bình thường, đây là khối đá bị ô nhiễm.”

“Bị ô nhiễm?”

“Ừ, nghe nói khối Căn Nguyên Chi Thạch này đầy tà khí, ai đến gần sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.”

“Thì ra là thế, nhưng cũng đúng thôi, nếu nó không bị ô nhiễm thì sao có thể lưu lại đến giờ được.” Cậu nói tiếp.

“Nói cũng đúng.” Giang Thiếu Bạch tự hỏi không biết các vị Tiên Hoàng đua nhau đến đây có biết rốt cuộc thứ trong Phong Lôi Cốc là vật gì không, hay là cũng như hắn, thấy có Tiên Hoàng đi vào bèn tò mò đi theo hóng chuyện.

“Hiện tại chúng ta không còn nhiều đan dược, tranh thủ mấy ngày nay luyện chế một ít đan dược đi.” Giang Thiếu Bạch nói.

“Vậy phải mất một thời gian đó.” Cậu dừng một chút rồi nói: “Theo lời đại ca thì khối đá kia rất phù hợp với ngươi.”

Nghe nói Căn Nguyên Chi Thạch có nhiều thuộc tính khác nhau, Căn Nguyên Chi Thạch đã ít, Lôi Nguyên Thạch càng ít hơn, nếu đúng là Căn Nguyên Chi Thạch, bọn họ bỏ qua như vậy thì rất đáng tiếc.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không vội.”

Nếu tin tức từ Long tộc không sai thì các Tiên Hoàng từng liên thủ phong ấn Căn Nguyên Chi Thạch, muốn phá vỡ phong ấn không phải là chuyện dễ. Muốn có được loại thiên tài địa bảo này, ngoại trừ dựa vào thực lực thì còn phải có duyên phận. Nên là của hắn thì có tránh cũng không xong, còn nếu không phải thì có cầu cũng không được.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Được rồi.”

Luôn ở trong Phong Lôi Cốc cũng không tốt, đi ra ngoài điều dưỡng một thời gian sẽ tốt hơn.

Diệp Đình Vân chợt nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch một lúc, hắn ngờ vực hỏi: “Sao vậy? Sao lại nhìn ta như vậy?”

“Không có gì, chỉ là ta cảm thấy từ khi lên Tiên Hoàng, ngươi trở nên trầm tĩnh thong dong hơn.”

Nghe nói thứ trong Phong Lôi Cốc chính là Lôi Nguyên Thạch mà còn bình tĩnh được như thế.

Đa Đa đang ăn uống say sưa bên cạnh nghe vậy cười ha hả: “Giang lão đại làm gì trầm tĩnh thong dong chứ, rõ ràng là không có chí cầu tiến, sau khi lên Tiên Hoàng càng lười biếng.”

Giang Thiếu Bạch buồn bực trừng chuột ngố, thầm nghĩ con chuột ngốc này lại gây sự, hắn nên ném Đa Đa vào Phong Lôi Cốc rèn luyện, để chuột mập hiểu rõ cuộc sống không đơn giản như nó nghĩ đâu.

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sửa sang cửa hàng đan dược cạnh tửu lâu rồi đi vào ở. Cửa tiệm không quá tệ, thu dọn một chút liền rực sỡ sáng sủa hẳn lên.

Giang Thiếu Bạch ngồi trên ghế dựa bập bênh làm từ ngọc thạch, từ từ nhắm hai mắt, nhớ lại ký ức trong thức hải.

Hắn tiếp thu rất nhiều ký ức của tu sĩ tộc Bất tử tại tinh vực Ly Thiên, có điều các ký ức này rất lộn xộn, những năm sống ở đó, hắn luôn sắp xếp chúng lại rõ ràng mạch lạc nhưng mới chỉ làm được một phần.

Tuy nhiều người tộc Bất tử thích cướp bóc, không có hứng thú với luyện đan hay luyện khí, nhưng chung quy luôn có vài người ngoại lệ.

Khi tu vi đã lên đến Tiên Hoàng, thời gian còn lại dài đằng đẵng, nên tìm vài việc làm giết thời gian, tộc Bất tử cũng có một vài người đạt trình độ cao trong luyện đan.

Diệp Đình Vân lấy vài ngọc giản đan thuật ra nghiên cứu. Khi tìm được bảo tàng tộc Bất tử, bọn họ có thu hoạch được không ít ngọc giản, tuy số lượng ngọc giản tu luyện khá nhiều thế nhưng thuộc về luyện đan thì lại không nhiều. Vả lại số ngọc giản này đã quá lâu đời, chữ viết đều là văn tự cổ đại, Diệp Đình Vân đã sống tại Tiên giới nhiều năm, biết một chút văn tự cổ đại, tuy nhiên văn tự của tộc Bất tử lại rất hiếm thấy, vì thế muốn hiểu rõ ngọc giản nói gì không dễ dàng. Cậu cho rằng cần dành thời gian nghiên cứu kỹ lưỡng.

Diệp Đình Vân nhìn qua Giang Thiếu Bạch, trong lòng hơi ước ao. Hắn tiếp thu ký ức của tu sĩ tộc Bất tử, tự nhiên nhận biết chữ viết của bọn họ, vì thế dễ dàng đọc hiểu ngọc giản.

Giang Thiếu Bạch đang nhìn ngọc giản trên tay ngẫm nghĩ chuyện gì đó, vừa quay đầu đã thấy cậu đang nhìn hắn chằm chằm.

Hắn hoang mang hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, đại ca có tin mới sao? Ảnh nói gì?”

Giang Thiếu Bạch quơ quơ ngọc giản: “Ngao Dạ đang chuẩn bị tài nguyên để tiến giai Tiên Hoàng, chuyện này cần rất nhiều nguyên thạch, thế nên y đang phát sầu vì vấn đề này.”

Diệp Đình Vân: “…”

Lúc Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Hoàng không cần dùng nhiều nguyên thạch, có điều tình huống của hắn tương đối đặc biệt, cơ bản không có giá trị tham khảo.

“Nếu Ngao Dạ đổi hết tài nguyên đang có thành nguyên thạch, ta nghĩ đủ để tiến giai Tiên Hoàng đó.” Cậu suy nghĩ rồi nói. Những năm tháng sống tại Ly Thiên, bọn họ có chia cho đối phương không ít thứ tốt.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Nếu đổi hết thì gần đủ, vả lại Long tộc sẵn lòng chi một nửa nguyên thạch cho hắn tiến giai.”

Diệp Đình Vân hít sâu một hơi: “Một nửa nguyên thạch!” Quả nhiên có thế lực lớn chống lưng thật tốt.

“Tên keo kiệt Ngao Dạ tựa hồ không muốn dùng tài nguyên đổi nguyên thạch.” Hắn lắc đầu nói.

“Cửu hoàng tử thật là.” So với việc tiến giai Tiên Hoàng thì chút tài nguyên tu luyện đó không đáng gì, vẫn nên bỏ ra.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta nên dành thời gian nghiên cứu đan thuật.”

Khi tiến giai Tiên Hoàng, nếu tu sĩ có đan dược cấp tám hỗ trợ là có thể tăng tỷ lệ thành công. Chẳng qua đan dược cấp tám cực hiếm, đồng thời Tiên giới không có nhiều luyện đan sư có thể luyện chế. Nếu hắn có thể luyện chế ra đan dược cấp tám, hắn sẽ đưa cho Ngao Dạ hai viên, có điều xét tình hình trước mắt thì không kịp rồi.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ, đúng là nên nghiên cứu, rèn luyện đan thuật.”

Kỳ thật bọn họ tìm được không ít đan dược tại tinh vực Ly Thiên, Diệp Đình Vân cười khổ, vì thời gian quá lâu nên một phần đan dược đã mất dược lực, số còn lại thì bọn họ chưa từng thấy qua, không biết rõ công dụng. Cậu lắc lắc đầu, có đan dược trong tay mà lại không biết dược hiệu, không biết tác dụng, thật là bất đắc dĩ.

Cậu nghĩ nên dành chút thời gian nghiên cứu ngọc giản thuật của tộc Bất tử, chỗ nào không hiểu có thể gọi Teddy ra hỏi.

Thế là từ đó, hàng ngày hai người nghiên cứu đan thuật, những lúc rảnh rỗi thì đi qua Bát Trân Lâu dùng cơm. Sinh hoạt của hai người khiến Hàn Đông có cảm giác như thời gian quay ngược lại.

Cho dù Giang Thiếu Bạch cảm thấy cuộc sống hiện tại thế nào đi nữa thì Đa Đa vẫn cực kỳ hài lòng.

“Giang thiếu lại đang luyện đan hả?” Hàn Đông lên tiếng hỏi.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

“Khi nào mở cửa hàng lại?” Y mong chờ hỏi.

“Cửa hàng đan dược hả? Không có mở.”

Y hoang mang hỏi lại: “Không mở?”

Hắn khẽ gật đầu: “Tạm thời không thiếu nguyên thạch nên đan dược luyện chế chỉ để dùng chứ không bán.”

Y nghe thế thầm nghĩ hiệu suất luyện đan của hai người rất cao, đan dược luyện ra căn bản dùng không hết. Có kỹ thuật cao siêu lại không bán đan dược, thật đáng tiếc. Giang Thiếu Bạch có vẻ giàu sụ, xem ra tài sản của tộc Bất tử đã rơi vào tay hắn thật rồi.

“Dạo gần đây rất nhiều Tiên Hoàng chạy đến Phong Lôi Cốc, Giang thiếu không có hứng thú sao?” Hàn Đông không nhịn được lên tiếng hỏi.

Y cho rằng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vốn chỉ là tâm huyết dâng trào nên mới quay lại chốn cũ nhìn một cái, trùng hợp gặp được sự kiện tại Phong Lôi Cốc, có hứng thú với thứ bên trong nên mới lưu lại. Thế nhưng nhìn phản ứng tiếp theo của hai người, y có phần không hiểu nổi, cả hai bắt đầu luyện chế đan dược, chẳng lẽ bọn họ cứ ở yên chỗ này luyện đan sao?

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Đã có nhiều đồng đạo đến đó tham gia náo nhiệt rồi, ta không đi nữa.”

Hàn Đông: “…”

“Thuật luyện đan của ngươi tiến bộ không ít nhỉ.” Y hâm mộ nói.

“Sao ngươi biết?”

“Mùi đan dược rất thơm, khiến khách trong tửu lâu chẳng còn tâm trạng dùng cơm.” Hàn Đông buồn phiền nói.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Thật sao? Ta thấy tửu lâu kinh doanh rất tốt mà.”

Y khiêm tốn nói: “Nào có, tiền bối quá khen.”

Đúng là gần đây tửu lâu của y khá đông khách, khách mới đến cũng nhiều hơn, y lại thường xuyên hoài nghi không biết có tu sĩ Tiên Hoàng trà trộn vào không, lại sợ sơ ý đắc tội người ta, thế nên Hàn Đông luôn nơm nớp lo sợ.

Đan thuật của Giang Thiếu Bạch đúng là đã tiến bộ khá nhiều, sau khi lên Tiên Hoàng, nguyên lực và linh hồn lực tăng vọt, nhờ đó khi luyện chế vài đan dược vốn phải tiêu hao rất nhiều nguyên lực và linh hồn lực trở nên dễ dàng hơn.

Kỳ thật hắn đã tiếp thu ký ức của vài đan sư tộc Bất tử, ký ức nằm trong trí nhớ của hắn, bình thường không có cảm giác gì nhưng ký ức đã trở thành một phần của hắn, khi muốn sử dụng, những ký ức kia tự động nhảy ra trong đầu. Đối với Giang Thiếu Bạch thì cảm giác này không tồi.

Hắn có thể cảm nhận được đan thuật đã tiến bộ không ít, đáng tiếc, dù hắn đề cao đan thuật thế nào đi nữa thì việc luyện chế đan dược có tác dụng đối với Tiên Hoàng vẫn không dễ dàng.

“Đúng là thuật luyện đan của ta đã tiến bộ, nhưng muốn luyện chế đan dược cấp tám vẫn không dễ.” Hắn hơi tiếc nuối nói.

Hàn Đông cười gượng: “Với thiên phú của ngươi, ta tin là sớm muộn gì cũng sẽ thành đan sư cấp tám.”

Toàn bộ Tiên giới chỉ có lác đác vài đan sư cấp tám, Giang Thiếu Bạch mới lên đan sư cấp bảy chừng hơn trăm năm trước, hiện tại đã muốn lên cấp tám rồi sao? Có điều đối phương là thiên tài, chuyện mà người khác rất khó hoàn thành, đối với hắn lại không phải là việc gì khó.

Hết chương 465

Chương 466: Mưu Lôi Nguyên Thạch

Edit: OnlyU

Hàng ngày Giang Thiếu Bạch luyện chế đan dược, ngẫu nhiên sẽ chú ý đến tình hình tại Phong Lôi Cốc. Theo hắn được biết, sấm sét ngay trung tâm lôi cốc rất mãnh liệt, tu sĩ sơ kỳ Tiên Hoàng không dám tùy tiện đến gần.

Có lời đồn rằng Lôi Nguyên Thạch có thể tự động hấp thu lôi lực, dù bị phong ấn, đặc tính của nó vẫn không thay đổi. Lôi Nguyên Thạch bị phong ấn nhiều năm, hiện giờ phong ấn bị phá, vì vậy lôi lực tràn ra, tạo ra cảnh tượng sấm sét dữ dội trong Phong Lôi Cốc.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã mấy tháng.

Giang Thiếu Bạch đang luyện đan trong cửa hàng thì một tràng tiếng gõ cửa vang lên. Hắn đi ra mở cửa, trông thấy Hàn Đông đứng bên ngoài.

“Hàn thiếu, sao ngươi lại đến đây?”

Hàn Đông cạn lời, nhìn hắn một lúc rồi nói: “Giang thiếu vẫn ngồi yên ở đây được sao? Phong Lôi Cốc xảy ra chuyện rồi?”

Hắn hiếu kỳ hỏi: “Xảy ra chuyện, chuyện gì vậy?”

“Vì tranh giành bảo vật trong Phong Lôi Cốc, các Tiên Hoàng đã ra tay đánh nhau, không biết bọn họ kinh động đến thứ gì mà mưa gió sấm sét bên trong bỗng chốc mạnh hơn đến mấy lần. Vài Tiên Tôn chạy vào hóng chuyện đã bị đánh chết, nhiều người trọng thương trốn ra được.” Hàn Đông vẫn còn sợ hãi trong lòng nói.

Diệp Đình Vân híp mắt, chẳng lẽ lịch sử tái diễn? Theo tin tức từ Lạc Kỳ, năm xưa Lôi Nguyên Thạch từng là nguyên nhân gây ra cuộc chiến.

Tục truyền năm đó, thời điểm Lôi Nguyên Thạch bị phong ấn, vài Tiên Hoàng thật sự không muốn từ bỏ tảng đá này bèn bày ra Tịnh Hóa Trận, đã nhiều năm trôi qua, chẳng biết Tịnh Hóa Trận có hiệu quả như thế nào? Không biết bọn họ đánh nhau đơn thuần là vì tranh giành bảo vật hay là bị Lôi Nguyên Thạch ảnh hưởng?

Giang Thiếu Bạch nhìn Hàn Đông hỏi: “Tổ gia gia của ngươi đâu?”

Y phát sầu nói: “Ta không liên lạc được với ông.” Dù sao ông cũng là Tiên Hoàng, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, Hàn Ly cũng chạy tới đó tham gia náo nhiệt sao? Bảo vật nằm ngay trước mặt, chạy đến hóng chuyện cũng bình thường thôi, ai mà không hóng mới là lạ đó.

Hàn Đông hỏi: “Giang thiếu, ngươi thật sự không có hứng thú sao?”

Hắn cười cười: “Đương nhiên là có, ta luôn có hứng thú với đồ tốt.”

“Vậy ngươi…”

“Tuy ta khá hứng thú, nhưng ta sợ chết! Nói tới chuyện này, xem ra khá nhiều người đã bị thương trong Phong Lôi Cốc, sắp tới đan dược chữa thương sẽ bán rất chạy đây.”

Hàn Đông thầm trợn mắt, vậy mà lúc trước Giang Thiếu Bạch còn nói không thiếu nguyên thạch, muốn luyện đan tự dùng. Không phải các tu sĩ Tiên Hoàng đều rất kiêu ngạo sao? Giang Thiếu Bạch lại ăn nói bừa bãi như vậy.

Giang Thiếu Bạch tiễn Hàn Đông ra về, sau đó quay vào nhà hai mặt nhìn nhau với Diệp Đình Vân.

Cậu lên tiếng: “Diễn kịch lâu vậy rồi, ngươi muốn đi xem chưa?”

Giang Thiếu Bạch vừa lên Tiên Hoàng không lâu, hiện giờ cân nhắc chuyện tiến giai Tiên Đế còn quá sớm, tuy nhiên nếu đợi đến đỉnh Tiên Hoàng mới suy xét thì sợ là không kịp.

Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Có thể xem xét.”

Tuy thời gian qua hắn không đi vào Phong Lôi Cốc, nhưng không phải thật sự không quan tâm đến sự tình xảy ra ở đó. Đã có nhiều tu sĩ Tiên Hoàng dò đường trước, hiện giờ chính là thời điểm thích hợp đến Phong Lôi Cốc.

Diệp Đình Vân cười cười: “Ngươi đi một mình đi, ta không đi cùng ngươi.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Cũng được, ngươi tìm nơi nào đó lánh mặt trước đi.”

“Ừ.”

***

Giang Thiếu Bạch yên lặng đáp xuống bên ngoài Phong Lôi Cốc, sấm sét ở đây đã mạnh hơn gấp mấy lần so với lần trước hắn đến.

Sấm sét dữ dội hơn thì thôi đi, đã vậy còn mang theo khí tức nguyền rủa.

Giang Thiếu Bạch đi vào trong Phong Lôi Cốc, vừa tiến vào đã có vô số lôi lực truyền vào người hắn. Nhờ từng sống thời gian dài trong cốc nên hắn khá thích ứng hoàn cảnh ở đây. Vả lại Diệp Đình Vân không có mặt, hắn hành động không bị bó tay bó chân như trước.

Hiện tại cường độ sấm sét ở trung tâm cốc còn mạnh hơn lôi kiếp độ kiếp Tiên Hoàng của hắn năm xưa.

Từ sau khi lên Tiên Hoàng, Giang Thiếu Bạch thoát thai hoán cốt, cộng thêm việc hắn không lười biếng luyện thể, nhờ đó hắn vẫn thong dong đi dưới sấm sét.

Giang Thiếu Bạch đắm mình dưới cơn mưa sấm sét, vừa vận chuyển lôi võ hồn, vừa thỏa thích hưởng thụ tẩy lễ lôi lực, cảm giác rất vui sướng sảng khoái.

Sau khi được thôn phệ võ hồn chuyển hóa, sấm sét hung bạo chuyển hóa thành lôi lực tinh thuần.

Lúc này Teddy hiện ra, nó là khí linh, có thể chịu đựng được hoàn cảnh trong Phong Lôi Cốc.

“Khí tức nơi này hơi quen quen.” Teddy nghiêng đầu, ngờ vực nói.

Giang Thiếu Bạch hào hứng hỏi: “Thật sao? Chẳng lẽ ngươi từng đến đây?”

Hắn thầm nghĩ con chó Teddy này giống như già rồi bị lú lẫn, nó đã quên rất nhiều chuyện, hiếm khi nó cảm thấy thân quen với nơi nào đó, đúng là thần kỳ.

Teddy cau mày nói: “Khí tức lôi lực rất kỳ lạ.”

“Nghe nói nơi này phong ấn một khối Căn Nguyên Chi Thạch thuộc tính lôi, nhưng Căn Nguyên Chi Thạch này có vấn đề, nó bị ô nhiễm.”

Teddy cau mày ngẫm nghĩ, bỗng nhiên trợn to hai mắt: “Lôi Nguyên Thạch? Chẳng lẽ chính là khối Lôi Nguyên Thạch đó?”

Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ: “Khối nào?”

“Xưa kia có một thời gian Vu tộc vô cùng hùng mạnh, xuất hiện rất nhiều đại năng, sau đó có một người phát hiện ra một khối Lôi Nguyên Thạch, người này để lộ tin tức, kết quả bị các tu sĩ Tiên Hoàng chú ý, dẫn đến bị trọng thương. Trước khi chết, người này dùng máu Tổ Vu nguyền rủa khối Lôi Nguyên Thạch kia, khiến nó trở nên cực kỳ tà dị.”

“Máu Tổ Vu?”

Teddy khẽ gật đầu: “Đúng vậy, máu Tổ Vu, hình như hàm lượng rất cao.”

Có lời đồn rằng, khi một tu sĩ trở thành Tiên Đế thì huyết dịch sẽ tự động chuyển hóa thành máu thánh tổ, huyết mạch tu sĩ đồng tộc sẽ biến hóa theo, máu Vu Tổ tương tự thánh huyết của Tiên Đế Vu tộc.

Ngao Dạ có huyết mạch Tổ long cũng như thế. Máu thánh tổ có giá trị cực cao, theo lời đồn, tu sĩ có máu thánh tổ thì tỷ lệ tiến giai Tiên Đế sẽ cao hơn tu sĩ khác mấy phần.

Vu tộc là chủng tộc tinh thông huyết chú, nếu tu sĩ Vu tộc kia vận dụng máu Tổ Vu tiến hành tự nguyền rủa thì nguyền rủa trên Lôi Nguyên Thạch đó rất khó đối phó.

“Sau này khối Lôi Nguyên Thạch kia rơi vào tay vài tu sĩ Tiên Hoàng, ai tiếp xúc với nó đều phát điên. Sau đó một tu sĩ phong ấn nó lại, mấy vạn năm trôi qua, khí tức Lôi Nguyên Thạch lộ ra, khiến các tu sĩ Tiên Hoàng đại chiến một trận. Sau trận chiến, bọn họ phát hiện khối Lôi Nguyên Thạch căn bản không thể dùng được bèn phong ấn nó lại lần nữa.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt, tin tức của Teddy tương tự tin tức của đại ca, nhưng vẫn có điểm khác biệt. Chuyện này không lạ, dù sao lời đồn vốn thật thật giả giả, thời gian qua lâu, truyền đi truyền lại nên xuất hiện điểm khác biệt cũng là chuyện thường.

Lôi Nguyên Thạch này có vẻ giống một tai họa!

Hắn lắc lắc đầu, bắt đầu đi từng bước vào trung tâm Phong Lôi Cốc. Càng tiếp cận khu vực trung tâm càng cảm nhận được một lực cản rất lớn, sấm sét cuồn cuộn liên tục truyền vào cơ thể.

Giang Thiếu Bạch phát hiện không ít dấu vết giao chiến, từ những dấu vết để lại có thể đoán được trước đó có ba tu sĩ Tiên Hoàng hỗn chiến, hiện trường còn có vết máu hai tu sĩ Tiên Hoàng.

Hắn vận chuyển lôi võ hồn, hấp thu lôi lực, đồng thời vận chuyển cả thôn phệ võ hồn. Ngoại trừ lôi lực, hắn còn hấp thu được lực nguyền rủa, lực lượng này tựa hồ có thể ảnh hưởng thần hồn, khiến người ta trở nên kích động, táo bạo hiếu chiến.

Lôi lực không ngừng tràn vào người Giang Thiếu Bạch, hắn có thể cảm nhận được nguyên lực đang liên tục tăng lên.

Không hổ là Lôi Nguyên Thạch, chỉ chút khí tức lôi lực tỏa ra ngoài thôi mà đã cực kỳ hữu dụng rồi, nếu có thể đoạt được toàn bộ thì khỏi bàn đến giá trị của nó. Thảo nào dù các Tiên Hoàng đã biết Lôi Nguyên Thạch có vấn đề từ lâu nhưng vẫn khó từ bỏ được khối đá ẩn chứa năng lượng dồi dào này.

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra càn quét bốn phía. Lúc linh hồn lực thăm dò xuống mặt đất bỗng gặp trở ngại, có điều linh hồn lực của hắn mạnh đến dị thường, chút cản trở đó không ảnh hưởng gì lớn đến hắn.

Giang Thiếu Bạch tìm thấy một khối đá cao đến hai mét, có màu xanh tím, bề ngoài bị hắc khí bao phủ tầng tầng lớp lớp không tan. Cả khối đá bị mười hai sợi xích sắt cột chặt, trên xiềng xích quấn quanh Lôi Nguyên Thạch có khắc kim quang chú ấn.

Giang Thiếu Bạch phỏng đoán xiềng xích này dùng để hao mòn tà khí trên Lôi Nguyên Thạch. Thế nhưng âm khí của nó quá mạnh, dần dần xiềng xích bị ảnh hưởng ngược lại.

Từ xưa đến nay, khối Lôi Nguyên Thạch này đã gây ra không ít trận chiến, nếu hắn đoán không sai thì mỗi lần nó gây ra chiến tranh, máu Tổ Vu trên đó sẽ hấp thu cảm xúc tiêu cực của các tu sĩ, khiến khối đá càng thêm tà dị, tích lũy năm dài tháng rộng, tà khí đã rất khó tiêu trừ.

Khí tức lôi lực từ Lôi Nguyên Thạch rất mạnh, Giang Thiếu Bạch không đến gần ngay lập tức mà đợi tại trung tâm sấm sét, cẩn thận cảm thụ khí tức này. Sấm sét cực mạnh, có điều thể chất của hắn có thể so sánh với tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng nên hắn vẫn chịu đựng được.

Thời gian dần trôi, Giang Thiếu Bạch dần thích ứng với cường độ sấm sét. Không đợi hắn thả lỏng, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn có cảm giác như Lôi Nguyên Thạch mở mắt ra, khiến hắn lập tức rợn cả tóc gáy.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, chẳng lẽ Lôi Nguyên Thạch có ý thức, sấm sét bỗng trở nên dữ tợn hơn, dường như bị Lôi Nguyên Thạch điều khiển.

Lôi Nguyên Thạch tựa hồ chú ý đến hắn, đang lặng lẽ quan sát hắn, bị một khối đá nhìn chòng chọc khiến toàn thân hắn nổi hết da gà.

“Giang đạo hữu thật lợi hại!” Phi Trần Tiên Hoàng thình lình xuất hiện cách hắn không xa.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Đạo hữu quá khen.”

Trên đầu Phi Trần Tiên Hoàng đội một cái bát úp ngược, cái bát màu vàng kim bao phủ cả người đối phương.

Giang Thiếu Bạch thấy dáng vẻ này của Phi Trần hơi buồn cười, có điều so với việc giữ tính mạng thì buồn cười gì đó chẳng còn quan trọng. Hắn thầm đoán cái bát màu vàng kim này là bảo vật thuộc Phật môn, có tác dụng phòng ngự cực kỳ kín kẽ, nó đã ngăn cản đến chín phần mười sấm sét ở đây.

Nhờ món pháp khí này, Phi Trần Tiên Hoàng có thể thong thả đi lại trong Phong Lôi Cốc. Hiện tại hắn ta vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Thiếu Bạch, sấm sét tại trung tâm cốc cực kỳ dữ dội, tu sĩ trung kỳ Tiên Hoàng khó mà chịu nổi, vậy mà Giang Thiếu Bạch không cần dùng đến pháp khí, trực tiếp lộ thân dưới sấm sét, dù đối phương có lôi võ hồn, có thể thích ứng hoàn cảnh nơi này hơn tu sĩ có võ hồn khác, nhưng chuyện này quá khoa trương rồi.

“Phi Trần đạo hữu cũng ở đây?” Giang Thiếu Bạch lên tiếng hỏi.

“Giang đạo hữu luôn không xuất hiện, ta còn tưởng ngươi không có hứng thú nhiều với bảo vật ở đây, bây giờ xem ra… Giang đạo hữu rất biết chọn thời cơ. Cơm ngon không sợ muộn, có lẽ chính là thời điểm này đây.”

Hắn cười nhạt: “Đạo hữu quá khen, Thiếu Bạch chỉ là Tiên Hoàng vừa lên cấp, nghe nói các vị đạo hữu đều đến đây, ta nghĩ rằng không có việc gì cho ta bèn không đến tham gia náo nhiệt.”

Phi Trần nhìn hắn nói: “Tuy đạo hữu vừa mới lên cấp nhưng thể chất không tệ.”

“Khiến đạo hữu chê cười rồi.”

“Đạo hữu có được thể chất đặc thù, không biết là thể chất gì?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ta sinh ra bình thường, làm gì có thể chất đặc biệt, chỉ là da dày mà thôi.”

Phi Trần Tiên Hoàng cười cười: “Chỉ là da dày? Đạo hữu thật biết nói đùa.”

“Sấm sét ở đây ngày càng nghiêm trọng, ta nên rút lui trước.” Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói. Hắn vận chuyển tinh võ hồn, nhanh chóng rời khỏi Phong Lôi Cốc.

Phi Trần nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, rồi lại nhìn về phía trung tâm lôi cốc. Hắn ta đã ngầm mưu tính muốn lấy bảo vật bên trong rất nhiều năm rồi, nghiên cứu nhiều năm, bây giờ Lôi Nguyên Thạch gần ngay trước mắt, thế mà hắn ta lại cảm thấy lực bất tòng tâm.

Phi Trần đã thử đến gần Lôi Nguyên Thạch mấy lần rồi, mỗi lần đến gần, trái tim lại đập nhanh hơn. Khi nhìn thấy Giang Thiếu Bạch, hắn ta chợt mơ hồ có cảm giác giữa đối phương và Lôi Nguyên Thạch có duyên phận gì đó.

***

Giang Thiếu Bạch ra khỏi Phong Lôi Cốc, sấm sét bên trong quá mức kịch liệt, hắn hấp thu lôi lực chỉ hai ba ngày nay đã bằng gấp hai ba lần lôi lực hấp thu trong quá khứ. Hắn hít sâu một hơi, thầm tính toán trong đầu, lôi lực tại trung tâm Phong Lôi Cốc quá mạnh, nếu muốn tiếp cận Lôi Nguyên Thạch, e là phải tăng cường thể chất hơn nữa.

Giang Thiếu Bạch lấy một viên đan dược chữa thương ra dùng, vừa nãy sấm sét ở trung tâm đột ngột tăng mạnh, khiến cơ thể hắn bị ảnh hưởng nhất định.

Hết chương 466

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info