ZingTruyen.Info

Dm Hoan Ghi Chep Xuong Nui Cua Than Con Diep Uc Lac

Chương 461: Quay về chốn cũ

Edit: OnlyU

Huyền Khánh và Ngao Hùng thảo luận một lúc lâu, lát sau lại dời mắt nhìn Ngao Dạ. Ông ta nhìn chằm chằm đánh giá y vài lần rồi nói: “Linh khí cả người tiểu hữu dâng cao, xem ra gần đây đã dùng không ít thứ tốt.”

Ngao Dạ chớp mắt, mấy năm qua Giang Thiếu Bạch phát tài, y đi theo cũng được lợi kha khá, ăn không ít linh quả, đan dược và linh tửu, còn được dùng qua linh quả tương tự Huyền Thiên linh quả.

Ngao Dạ cười nói: “Không nhiều lắm.”

“Tiểu hữu, cơ duyên tốt!” Huyền Khánh cười cười, rất nhiều tu sĩ gặp được cơ duyên của riêng mình, ông ta nghĩ Ngao Dạ đã gặp được cơ duyên kỳ ngộ gì đó, nhưng ông không liên tưởng đến tộc Bất tử.

“Tiền bối quá khen.” Y khiêm tốn nói.

Huyền Khánh lại bàn bạc với Ngao Hùng thêm một lúc nữa rồi mới rời đi.

Ngao Dạ dẫn Lạc Kỳ đi đến chỗ ở tạm thời của Long tộc, y lên tiếng hỏi: “Ngươi sao vậy, sao lại căng thẳng?”

Lạc Kỳ ngờ vực hỏi lại: “Nhìn ta rất căng thẳng sao?”

Y lắc đầu: “Thoạt nhìn ngươi rất bình thường, nhưng ta cảm nhận được ngươi đang căng thẳng.”

Lạc Kỳ: “…”

Ngao Dạ khó hiểu hỏi: “Ngươi đang lo lắng chuyện gì?”

Lạc Kỳ hít sâu một hơi: “Không có gì.”

“Chắc chắn có! Có phải ngươi lo lắng đệ đệ sẽ giống tiền bối tộc Bất tử, bị tẩu hỏa nhập ma rồi ra tay với ngươi, huyết tế ngươi?”

Lạc Kỳ nghe y suy đoán, nhịn không được trợn mắt. Ngao Dạ đang nghĩ cái quái gì vậy?

“Sao Thiếu Bạch có thể làm như thế được?”

Ngao Dạ thầm nghĩ lúc bình thường thì đúng là sẽ không, nhưng đến lúc nào đó Giang Thiếu Bạch phát điên thì phải làm sao đây?

“Không lo Giang Thiếu Bạch nổi điên, vậy ngươi đang lo lắng chuyện gì?” Y quay đầu hỏi.

Lạc Kỳ lăc đầu nói: “Không có gì.” Anh lo lắng chính là chuyện tu sĩ tộc Bất tử đầu tiên cải tử hồi sinh.

***

Giang Thiếu Bạch nhìn tin tức Lạc Kỳ truyền tới, như đang ngẫm nghĩ gì đó.

Diệp Đình Vân hỏi hắn: “Đại ca nói gì?”

“Đại ca nói các tộc đang tìm kiếm dư nghiệt tộc Bất tử, định cướp của hắn.” Nét mặt hắn rất phức tạp nói.

Cậu nghe vậy khẽ gật đầu đáp một tiếng.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, hắn lại thành cái cần cổ thơm lừng nữa rồi! Sao hắn cứ được hoan nghênh như vậy nhỉ?

“Có ai nghi ngờ ngươi không? Đại ca có nói không?”

Diệp Đình Vân khá lo lắng, di vật trong di tích tại Hắc Thạch Vực đã rơi vào tay Giang Thiếu Bạch, không biết có ai liên hệ hai chuyện này với nhau không.

Hắn lắc đầu: “Tạm thời không ai nghi ngờ ta. Có điều tin tức Hồng Dịch tử vong đã truyền đi.”

Hồng Dịch có lực chiến cao tại Tiên giới, người có thể giết chết Tiên Hoàng chỉ có thể là Tiên Hoàng mà thôi, thế nên mọi người cho rằng dư nghiệt tộc Bất tử cũng là tu sĩ Tiên Hoàng.

Ở Tiên giới, rất nhiều người biết Ngao Dạ là một tên giàu có đội vợ lên đầu, mà Giang Thiếu Bạch may mắn có chút quan hệ thân thích với Ngao Dạ nên mới may mắn tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn.

Bọn họ không nghĩ tới hắn sẽ tiến giai Tiên Hoàng trong thời gian ngắn như vậy. Nếu không phải tử khí tích tụ không tan trong vương thành phù hợp với thể chất của hắn thì đúng là hắn không có khả năng lên Tiên Hoàng trong thời gian ngắn như vậy.

Hiện tại các tu sĩ tới đây đều đang điều tra Tiên Hoàng, tạm thời không ai nghi ngờ hắn. Có điều nếu để người khác phát hiện hắn đã là Tiên Hoàng, vậy thì…

“Đại ca bảo chúng ta rời đi trước, đại ca và Ngao Dạ sẽ đi cùng người Long tộc.” Giang Thiếu Bạch nói tiếp.

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Vậy cũng tốt.”

“Cứ để đại ca đi cùng Long tộc.”

Lạc Kỳ đi cùng Long tộc, hắn có thể yên tâm hơn. Nếu hắn bị bại lộ thân phận tộc Bất tử, sau này sẽ rất phiền phức, Lạc Kỳ đi cùng Ngao Dạ an toàn hơn đi với hắn.

“Hình như Ngao Dạ cũng có ý quay về Long tộc.” Diệp Đình Vân nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Hắn về Long tộc cũng tốt.”

Ngao Dạ sắp tiến đến cảnh giới Tiên Hoàng, mà Long vực có không ít tu sĩ Tiên Hoàng, nếu y muốn tiến giai, quay về Long vực tìm tiền bối học hỏi kinh nghiệm sẽ tốt hơn nhiều.

Trong việc tu luyện, có tiền bối chỉ dẫn sẽ giảm bớt rất nhiều khó khăn.

Nói đi nói lại, hắn có thể thuận lợi tiến giai Tiên Hoàng như vậy cũng nhờ có tiền bối tộc Bất tử chiếu cố.

Diệp Đình Vân thấy hắn thả hồn trên mây bèn thắc mắc hỏi: “Sao vậy, đại ca còn nói gì à?”

“Đại ca nói tu sĩ tộc Bất tử đầu tiên là một người cải tử hồi sinh.”

Cậu nghe vậy mở to hai mắt: “Có chuyện này sao?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ngao Hùng trưởng lão nói vậy.”

“Vậy ngươi là?”

Năm đó xem như hắn đã đi một vòng âm phủ, nếu lời đồn là thật thì có thể giải thích vì sao hắn đến từ hạ giới mà lại có đặc điểm của tộc Bất tử.

***

Không muốn phát sinh thêm sự cố, nhân lúc các tu sĩ Tiên Hoàng còn chưa phát hiện, Giang Thiếu Bạch điều khiển Tinh thần luân rời khỏi tinh vực Ly Thiên.

Từ khi lên Tiên Hoàng, hắn điều khiển Tinh thần luân dễ hơn trước rất nhiều. Trước kia hắn rất hài lòng tốc độ của phi thuyền, nhưng hiện giờ hắn chợt phát hiện tốc độ của Tinh thần luân hơi chậm.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Lão đại định đi đâu?”

Hắn lắc đầu đáp: “Không biết.”

Chuột ngố cạn lời liếc nhìn hắn, sau đó trách móc nói: “Không biết đi đâu? Sao ngươi lại không có lý tưởng, không có mục tiêu như vậy hả?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Con chuột ngốc suốt ngày ăn no chờ chết mà dám chê hắn không có mục tiêu, thế đạo gì thế này!

Hắn quay qua nhìn Diệp Đình Vân: “Chúng ta đi tham quan tinh vực mà tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ từng tung hoành trước kia, được không?”

“Tinh vực Thiên Huyền?”

Khi còn ở Long tộc, Diệp Đình Vân có điều tra về tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ, địa bàn của bọn họ ở tinh vực Thiên Huyền. Tiên giới có tổng cộng bốn tinh vực cấp chín, bao gồm Viêm Hoàng, Thiên Ma, Cổ Yêu và Thiên Huyền. Trong số các tinh vực này, ngoại trừ Viêm Hoàng có tình trạng tốt thì ba tinh vực còn lại đều rơi vào tình trạng năng lượng sống đang cạn kiệt.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, chính là tinh vực Thiên Huyền.”

Hắn có thể tìm được cơ duyên tại địa bàn của tộc Bất tử, Diệp Đình Vân mang huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ, có lẽ cũng sẽ tìm được cơ duyên của riêng cậu tại tinh vực Thiên Huyền.

Cậu khó xử nói: “Tinh vực Thiên Huyền đang trong trạng thái phong tỏa.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Chúng ta có thể nghĩ biện pháp.” Tu sĩ Tiên Hoàng muốn tìm tài nguyên tu luyện không dễ, gặp khó khăn là chuyện bình thường.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Ngươi biết tinh vực Thiên Huyền nằm ở đâu sao?”

“Không biết!”

Đa Đa liếc mắt nói: “Không biết?! Không biết thì làm sao mà đi hả? Sao ngươi làm việc gì cũng không có kế hoạch vậy?”

Giang Thiếu Bạch lườm chuột ngố, con chuột ngốc nghếch này ồn ào quá.

“Ha, ngươi có kế hoạch, vậy ngươi định làm thế nào đánh bay đống mỡ trong người?”

Đa Đa tức giận trừng Giang Thiếu Bạch, cuối cùng cáu kỉnh bỏ đi.

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Trước tiên chúng ta đến tinh vực gần đây thăm dò tin tức về tinh vực Thiên Huyền rồi tính tiếp.”

Hắn gật gù tán thành: “Ừ.”

Hắn mở bản đồ ra xem, chợt nói: “Thật trùng hợp.”

“Cái gì cơ?”

“Tinh vực Huyền Thiên ở ngay gần đây.”

Cậu đề nghị: “Vậy chúng ta đến đó đi, quay lại địa phương quen thuộc cũng tốt.”

Bí cảnh Thương Huyền mở tại tinh vực Huyền Thiên, năm xưa Ngao Dạ đi vào bí cảnh, hai người họ chờ ở bên ngoài rất nhiều năm.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Năm đó chúng ta còn mở một cửa hàng đan dược ở đây.”

Lúc hai người rời đi, hắn thuận tay đóng cửa hàng đan dược, nhiều năm trôi qua, không biết cửa hàng năm xưa có còn không.

Diệp Đình Vân cười nói: “Nếu đã đến thì chúng ta có thể trở lại chốn cũ.”

Giang Thiếu Bạch cười khẽ, thầm nghĩ chuyện tu luyện có đôi khi càng nóng vội càng không thành, có cơ hội thì nên đi xung quanh thăm thú, bồi dưỡng tâm cảnh cũng là chuyện tốt.

***

Hai người điều khiển pháp khí phi hành đáp xuống bên ngoài bi cảnh Thương Huyền. So với năm xưa, các cửa hàng ở đây vắng vẻ hơn rất nhiều.

Cửa hàng đan dược của hai người vẫn còn, chẳng qua hơi cũ nát.

Giang Thiếu Bạch nhìn cửa hàng đan dược mà hắn từng kinh doanh nhiều năm, thầm cảm thán như một giấc mộng.

“Bát Trân Lâu vẫn còn kìa!” Diệp Đình Vân ngạc nhiên nói.

“Không ngờ vẫn chưa đóng cửa.”

Lúc hai người mở cửa hàng đan dược, bọn họ có quan hệ không tồi với Hàn Đông – chưởng quỹ Bát Trân Lâu, hai người thường xuyên đến tửu lâu dùng cơm.

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực, tùy tiện lướt vào bên trong tửu lâu: “Hàn Đông đang ở trong.”

Diệp Đình Vân ngờ vực: “Hắn chưa đi sao?” Cậu nhớ năm đó Hàn Đông thường phàn nàn ở đây không có gì chơi, luôn muốn rời đi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Xem ra hắn không đi.”

“Vậy chúng ta vào xem sao.” Cậu nói.

“Ừ.”

Mùi vị thức ăn tại Bát Trân Lâu không tồi, Giang Thiếu Bạch đột nhiên cảm thấy nhớ.

Hàn Đông vừa thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vào nhà, suýt chút nữa cho rằng y bị hoa mắt: “Ngươi… các ngươi?”

Giang Thiếu Bạch nhìn y cười nói: “Hàn đạo hữu, đã lâu không gặp. Không ngờ ngươi vẫn còn ở đây, ta tưởng ngươi đã đi rồi chứ.”

“Đừng nhắc nữa.”

Hàn Đông thầm trợn trắng mắt, nếu không phải tại hai người thì y đã có thể rời đi từ lâu rồi. Có điều ông già nhà y đúng là lợi hại, không ngờ biện pháp ôm cây đợi thỏ lại có hiệu quả. Hàn Đông cảm thán gừng càng già càng cay, sau đó lại nghĩ không chừng ông chỉ là mèo mù vớ cá rán.

“Ta nghe nói các ngươi đi đến Long tộc, sau đó lại cùng Ngao Dạ ra ngoài rèn luyện. Ngao Dạ đâu rồi?” Y hiếu kỳ hỏi.

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Ngao Dạ không có chí cầu tiến gì cả, ta và bọn họ tách ra rồi.”

Diệp Đình Vân: “…”

Hàn Đông cười cười: “Ra là vậy.”

Y liếc nhìn Diệp Đình Vân, hoài nghi Giang Thiếu Bạch tách khỏi Ngao Dạ là vì muốn hưởng thụ thế giới riêng của hai người. Y nhìn hắn chằm chằm dò xét một lúc, đoán không ra tu vi của Giang Thiếu Bạch bèn dứt khoát mặc kệ không tìm tòi nữa.

“Hai vị có dự định gì mà quay lại chốn cũ vậy?” Hàn Đông tò mò hỏi.

“Trùng hợp đến đây nên quay lại xem sao. Nơi này vắng vẻ hơn nhiều nhỉ.”

“Đúng vậy.” Mấy năm qua không kinh doanh gì được, nếu Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không đến, e rằng y đã không đợi được nữa mà rời đi, bỏ lỡ cơ hội gặp lại nhau.

“Hai vị mau vào đi, tửu lâu chúng ta vừa nhập một số nguyên liệu nấu ăn thượng hạng, để linh trù sư nấu cho hai vị một bữa.” Hàn Đông ân cần nói.

Giang Thiếu Bạch: “Đa tạ.”

Thịt rượu được bày lên bàn, Giang Thiếu Bạch ăn uống một bữa thỏa thích.

Hàn Đông nhịn một lúc lâu, cuối cùng không kiềm được nói: “Giang đạo hữu, ngươi còn Chân Linh Chi Thủy không?”

“Còn, Hàn đạo hữu muốn đổi?”

Hàn Đông vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Được thôi.”

Hắn đã tìm được Chân Linh Chi Thủy chất lượng cao hơn trong các bảo tàng tại tinh vực Ly Thiên, do đó hắn không quá để tâm đến Chân Linh Chi Thủy tại Hắc Thạch Vực nữa.

Hàn Đông thở phào một hơi, trong lòng thầm mừng rỡ. Y biết sau khi đến Long tộc, Giang Thiếu Bạch đã dùng số lượng lớn Chân Linh Chi Thủy ủ chế thành linh tửu, y khá lo lắng không biết đối phương đã dùng linh thủy hết chưa.

Cuối cùng Hàn Đông đổi một lượng lớn Chân Linh Chi Thủy.

Giang Thiếu Bạch thấy đối phương trân trọng cất Chân Linh Chi Thủy vào, tâm trạng hắn hơi khác thường. Trước kia hắn cũng rất quý trọng Chân Linh Chi Thủy, nhưng sau khi tìm được các bảo vật của tộc Bất tử, hắn không còn quý trọng Chân Linh Chi Thủy như trước nữa.

Hắn bán cho Hàn Đông chính là số Chân Linh Chi Thủy cuối cùng mà năm xưa hắn vất vả lắm mới giữ được tại Long tộc. Kết quả từ khi đến tinh vực Ly Thiên, linh thủy luôn bị nhét dưới đày hòm, nếu không phải Hàn Đông muốn giao dịch thì hắn đã quên luôn rồi. Sau khi lên Tiên Hoàng, Chân Linh Chi Thủy chất lượng thế này không còn nhiều tác dụng đối với hắn.

Hàn Đông tò mò hỏi hắn: “Giang đạo hữu sống ở Long tộc thế nào?”

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Tốt lắm, kỳ thật tu sĩ Long tộc rất dễ ở chung.”

Hàn Đông chớp mắt, xem ra Giang Thiếu Bạch sống ở Long tộc không tồi. Quả nhiên người có bản lĩnh thì ở đâu đều sống tốt được.

“Lần này hai vị về đây là muốn mở lại cửa hàng đan dược sao?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Tạm thời chưa có ý định này, ta chỉ quay lại xem thế nào thôi.”

Tuy không cần thiết mở lại cửa hàng đan dược, nhưng hắn cần mài giũa thuật luyện đan. Hắn thu hoạch không ít linh quả cấp tám tại địa bàn tộc Bất tử, phải luyện chế linh quả thành đan dược thì mới có thể phát huy hết tác dụng.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, năm xưa tiến giai đan sư cấp bảy cực kỳ khó khăn, muốn lên cấp tám càng không dễ dàng, hắn nghĩ nếu muốn trở thành đan sư cấp tám, e là phải trà trộn vào các thế lực luyện đan tại Tiên giới mới được.

Hàn Đông gật gù: “Ra là vậy, thật đáng tiếc.”

Y nghĩ hai người luyện chế đan dược có chất lượng rất tốt, giá cả lại phải chăng, đã nhiều năm trôi qua, có lẽ thuật luyện đan của cả hai đã tiến bộ rất nhiều.

Hết chương 461

Chương 462: Tiên Hoàng què chân

Edit: OnlyU

Hai người trò chuyện với Hàn Đông một lúc, chợt có một tu sĩ khập khiễng đi từ trên lầu xuống.

Hàn Đông vừa nhìn thấy người kia, lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Phi Trần đạo hữu ra về à?”

Tu sĩ què chân còng lưng nhìn Hàn Đông, mặt không cảm xúc khẽ gật đầu. Hắn ta dời mắt nhìn Giang Thiếu Bạch, ánh mắt hơi dao động rồi nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản.

Hàn Đông ân cần nói: “Đạo hữu bảo trọng, nhớ cẩn thận.”

Diệp Đình Vân nhìn người kia, cậu có cảm giác kỳ quái, thoạt nhìn hắn ta rất bình thường, nhưng lại khiến cậu có cảm giác không hài hòa.

Sau khi người kia đi rồi, Diệp Đình Vân chợt phát hiện cậu không nhớ rõ mặt mũi của đối phương. Với trí nhớ của cậu, dù mặt mày hắn ta có thông thường cỡ nào đi nữa thì cậu vẫn nhớ được mới đúng.

Giang Thiếu Bạch hứng thú hỏi Hàn Đông: “Hàn thiếu, đó là ai vậy?”

“Là một khách hàng lớn trong tửu lâu của ta, thường đến tới dùng cơm uống rượu, ăn mặc mộc mạc, chi tiền lại cực kỳ hào phóng.”

“Vậy sao?”

“Phi Trần đạo hữu đi đứng không tiện, lại mang theo không ít nguyên thạch, đang có rất nhiều người nhìn chằm chằm hắn. Có điều vận may của vị đạo hữu này không tồi, đến giờ vẫn bình an vô sự.” Y nhìn về hướng xa xa, tựa hồ lo lắng cho an nguy của vị khách hàng lớn.

“Nhiều người để mắt đến hắn sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Hàn Đông khẽ gật đầu, vô cùng đồng tình nói: “Đúng vậy. Phi Trần đạo hữu đi đứng không tiện, không dễ dàng gì. Đám tu sĩ kia thật quá đáng, chỉ biết chọn quả hồng mềm mà bóp.”

Giang Thiếu Bạch nhịn không được phụt cười.

Hàn Đông khó hiểu hỏi: “Giang đạo hữu cười cái gì vậy?”

“Không có gì.” Quả hồng mềm ư? Nhưng người ta có phải là quả hồng mềm đâu.

Y cau mày, buồn bực nói: “Giang đạo hữu đang lừa ta đó hả?”

Giang Thiếu Bạch nói: “Người kia là Tiên Hoàng, ngươi không cần phải lo lắng an nguy của hắn.”

Tu sĩ Tiên Tôn chặn cướp Tiên Hoàng còn khuya mới thành công, Hàn Đông căn bản không cần lo lắng chuyện này.

Diệp Đình Vân hơi bất ngờ nhìn Giang Thiếu Bạch, tuy cậu cảm thấy người kia hơi kỳ quái nhưng không ngờ đối phương lại là Tiên Hoàng. Nếu Thiếu Bạch đã nói như vậy thì không sai đâu.

Hàn Đông cạn lời, sau đó lắc đầu nói: “Giang đạo hữu nói gì vậy?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ta nói Phi Trần đạo hữu là tu sĩ Tiên Hoàng, là khách hàng lớn thật sự, ngươi tuyệt đối đừng đắc tội với người ta.”

Hàn Đông: “…”

Giang Thiếu Bạch chống cằm, Tiên Hoàng khá hiếm gặp, không ngờ hắn tùy tiện đi một chuyến lại gặp được một người. Vị Tiên Hoàng này mang đến cho hắn một cảm giác rất kỳ quái, nếu như hắn đoán không sai thì tu vi của Phi Trần Tiên Hoàng còn cao hơn cả Hồng Dịch hắn từng đụng độ.

Tiên giới chỉ có vài người có tu vi hậu kỳ Tiên Hoàng, Long Hoàng có tu vi cao nhất Long tộc cũng chỉ là hậu kỳ Tiên Hoàng, là một người đã sống hơn mấy chục vạn năm. Người này có tu vi tương đương thái thượng trưởng lão Long tộc, chắc hẳn là một vị Tiên Hoàng lão làng.

Tuy tu vi của đối phương cực cao nhưng Giang Thiếu Bạch không quá để ý, hai chân của hắn ta không phải giả vờ, hẳn là bị người ta đả thương thật. Mặc dù hắn ta có tu vi hậu kỳ Tiên Hoàng nhưng lại bị thương, không cách nào toàn lực vận dụng nguyên lực, vì vậy lực chiến giảm xuống tầm trung kỳ Tiên Hoàng.

“Giang đạo hữu thật biết nói đùa, bí cảnh Thương Huyền đã đóng rất lâu rồi, Tiên Hoàng chạy đến nơi này làm chi?” Hàn Đông lắc đầu nói.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ ai nói bí cảnh Thương Huyền đã đóng thì sẽ không có Tiên Hoàng đến? Không phải hắn đã đến sao? Hàn Đông đúng là có mắt như mù.

Không biết tu sĩ đi khập khiễng vừa nãy có nhìn thấu lai lịch của hắn hay không. Đối phương có tu vi hậu kỳ Tiên Hoàng, hẳn là người có kiến thức rộng rãi. Thuật ngụy trang của hắn có thể qua mặt được tu sĩ cùng cấp, nhưng muốn giấu giếm một tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng thì không dễ.

“Có lẽ là ngoài ý muốn.” Giang Thiếu Bạch nói.

“Nếu là tu sĩ Tiên Hoàng, tại sao ngay cả chân mình bị thương mà cũng trị không hết?” Hàn Đông lắc đầu nói.

Giang Thiếu Bạch híp mắt, tu sĩ Tiên Hoàng bình thường có năng lực tái sinh cơ thể, tứ chi bị chặt đứt cũng có thể mọc lại, chân người kia bị thương khá đặc biệt, nếu không đến mức không thể khôi phục thì với tu vi của hắn ta, người làm hắn ta bị thương không hề đơn giản.

“Giang đạo hữu, sao vậy?” Thấy Giang Thiếu Bạch thả hồn trên mây, Hàn Đông gọi một tiếng.

“Không có gì.” Hắn thầm nghĩ tuy Hàn Đông không tinh mắt nhưng nói câu này khá có lý.

Địa phương này hẳn là không có thứ gì đáng để Tiên Hoàng ước ao, thế mà lại có một vị hậu kỳ Tiên Hoàng đến đây, nói không chừng đã phát hiện có thứ gì tốt.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ăn một bữa linh đình trong tửu lâu, sau đó thuận tiện ở lại. Tửu lâu kinh doanh vắng vẻ, phòng khách dư khá nhiều.

Giang Thiếu Bạch dựa vào giường, như đang ngẫm nghĩ gì đó.

Diệp Đình Vân thấy hắn lại suy nghĩ bay xa bèn cười hỏi: “Ngươi đang có ý đồ gì với tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng kia hả?”

Hắn cười đáp: “Ta chỉ hiếu kỳ, vì sao hắn ta lại đến đây?”

Đồ vật được tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng nhìn trúng chắc chắn không tầm thường, tuy hắn sở hữu nhiều thứ tốt, nhưng nhiều thêm một món cũng không sao, dù sao bọn họ không vội đi đến địa bàn tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ.

***

Mấy ngày sau, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đáp xuống bên ngoài ranh giới Phong Lôi Cốc.

Hắn hơi bất ngờ nói: “Gần bí cảnh Thương Huyền có một nơi thế này, vậy mà trước kia ta không phát hiện ra.”

Diệp Đình Vân phóng linh hồn lực ra thăm dò rồi nói: “Phong Lôi Cốc trước kia hẳn là một tiểu sơn cốc, từ khi bí cảnh Thương Huyền mở ra, nó mới dần dần được mở rộng.”

Giang Thiếu Bạch khoanh tay, phấn khởi nói: “Có vẻ như Phi Trần đạo hữu thường xuyên ra vào sơn cốc này.”

Theo như lời Hàn Đông thì Phi Trần đạo hữu là người rất dễ bị “ăn”, vì thế khi hắn ta đi vào sơn cốc, thường xuyên có nhiều người theo vào, có điều nơi này vào thì dễ, chứ muốn ra thì khó. Những người đi theo hắn ta vào sơn cốc đã bặt vô âm tín, Giang Thiếu Bạch đoán bọn họ bị giết chết hết rồi.

Có mắt không tròng, dám để mắt tới Tiên Hoàng, chết cũng đáng.

“Khí tức sấm sét ở đây quá mạnh!” Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn vào trong Phong Lôi Cốc.

Khí tức sấm sét trong Phong Lôi Cốc rất hỗn tạp, đây là lần đầu tiên hắn gặp một nơi sấm sét hỗn loạn như thế.

Đa Đa đột nhiên nhảy ra hỏi: “Đây là đâu vậy?”

Giang Thiếu Bạch đáp: “Phong Lôi Cốc.”

Chuột ngố cau mày: “Không phải muốn đến địa bàn tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ sao? Ngươi chạy tới đây làm gì?”

“Tinh vực Thiên Huyền không dễ đi, cứ từ từ sẽ đến.”

“Ngươi cứ luôn do dự, gặp chút khó khăn đã lùi bước.” Đa Đa gào ầm ĩ.

Giang Thiếu Bạch tức giận: “Nếu ngươi sợ hoàn cảnh ở đây thì cứ trốn đi, đừng có suốt ngày ồn ào.”

Đa Đa như bị chọt trúng tim đen, nó buồn rầu trốn đi.

Hắn lắc lắc đầu: “Con chuột ngố Đa Đa này vẫn nhát gan sợ phiền phức như trước.”

Diệp Đình Vân bất đắc dĩ nói: “Không thể trách nó, môi trường ở đây đúng là không hợp với Đa Đa.”

Giang Thiếu Bạch tán thành: “Cũng đúng, con chuột ngốc nghếch, nhiều năm rồi mà vẫn không tiến bộ, nếu đi vào Phong Lôi Cốc, không được bao lâu nó đã bị đánh thành than.”

Diệp Đình Vân lườm hắn.

Giang Thiếu Bạch cười cười nói tiếp: “Tuy Đa Đa không tiến bộ gì nhiều nhưng mấy năm qua nó đã ăn không ít thứ tốt, nếu nó bị nướng cháy, không chừng thơm lắm đây.”

Cậu bất đắc dĩ quát mắng: “Thiếu Bạch!”

Hắn phất tay: “Được rồi, ta chỉ đùa chút thôi mà, không nói nữa.”

Diệp Đình Vân: “…”

Hắn nhìn thoáng vào trong Phong Lôi Cốc nói: “Chúng ta đi vào đi.”

“Ừm.”

Vừa đi vào Phong Lôi Cốc, sấm sét lập tức điên cuồng đánh xuống người Giang Thiếu Bạch. Hắn nhanh chóng ngưng tụ một vòng phòng hộ, bảo vệ Diệp Đình Vân sau lưng. Thôn phệ võ hồn vẫn luôn tiến hóa, khi tiến giai Tiên Hoàng, hắn hấp thu tinh huyết của Đình Vân, biến hóa càng rõ ràng hơn. Khí tức sấm sét ở đây không có tác dụng với tu sĩ lôi võ hồn bình thường, nhưng đối với hắn thì rất có lợi. Lôi lực đi qua vòng bảo hộ, bị thôn phệ nên ôn hòa hơn nhiều.

Giang Thiếu Bạch vận chuyển nguyên lực, hấp thu lôi lực. Hắn nghĩ dù nơi này không có bảo vật thì ở lại rèn luyện cơ thể cũng tốt.

Giang Thiếu Bạch không vội đi tìm Phi Trần Tiên Hoàng, hắn dẫn Diệp Đình Vân tìm một nơi dừng chân trong lôi cốc.

Lúc hắn tiến giai Tiên Hoàng đã xảy ra quá nhiều sự cố, vì thế hắn rất chú trọng rèn luyện cơ thể. Sấm sét trong Phong Lôi Cốc rất dữ dội, càng đi vào sâu thì lôi lực càng tăng, thậm chí sấm sét ở trung tâm Phong Lôi Cốc mạnh tương đương lôi lực trong lôi kiếp Tiên Hoàng của hắn.

Có Giang Thiếu Bạch đi phía trước cản phần lớn lôi lực, Diệp Đình Vân có thể gắng gượng đi theo phía sau.

Hắn nắm tay cậu nói: “Ngươi làm quen lôi lực ở đây trước đi.”

Lần trước hắn độ kiếp quá vất vả nên hắn khá bận tâm Diệp Đình Vân, trước khi độ kiếp, tập làm quen thích ứng với lôi lực từ trước sẽ có lợi hơn.

Tu luyện không tính năm tháng, hắn vốn hướng về phía bảo vật Phi Trần Tiên Hoàng nhìn trúng, có điều khi đi vào Phong Lôi Cốc, phát hiện hoàn cảnh nơi này rất thích hợp tu luyện, hắn bèn dứt khoát ở lại đây tu luyện.

Giang Thiếu Bạch ở lại Phong Lôi Cốc mài giũa lôi lực, thể chất tăng cường không ít. Lúc ở tinh vực Ly Thiên, hắn tu luyện thiên về thôn phệ võ hồn, hiện tại rèn luyên lôi lực, trùng hợp bổ sung nhược điểm của hắn. Tuy lôi lực trong Phong Lôi Cốc rất mạnh, nhưng hắn đã tiến giái Tiên Hoàng, thoát thai hoán cốt, nhờ vậy chịu đựng nổi.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Nếu ngươi muốn đi vào trung tâm thăm dò thì cứ đi đi, đừng để ý đến ta.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không quan trọng, ta ở đây giúp ngươi.”

Hắn chỉ hiếu kỳ mục tiêu của Phi Trần chứ không phải quá chấp nhất.

Năm xưa Diệp Đình Vân bị mất tinh huyết quá nhiều, dù đã bù lại nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn lo lắng thể chất của cậu.

Cậu khẽ gật đầu: “Ừm.”

Diệp Đình Vân đắm mình trong lực sấm sét, được lôi lực rèn luyện, thể chất của cậu tiến bộ khá nhiều. Sau đó cậu lấy một viên Tôi Thể Đan trong nhẫn không gian ra dùng, có sấm sét hỗ trợ, Tôi Thể Đan càng phát huy hiệu quả.

Tu vi của cậu bị kẹt tại đỉnh Tiên Tôn, thời gian này tiến cảnh rất chậm, có điều ở lại Phong Lôi Cốc vỏn vẹn mấy ngày, dù chưa cảm nhận được bình cảnh Tiên Hoàng nhưng thế chất lại tăng cường không ít. Thể chất đã mạnh hơn, hai người dần dần xâm nhập sâu vào Phong Lôi Cốc.

Hai người ở lại Phong Lôi Cốc mấy tháng, chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi này, lôi lực của Giang Thiếu Bạch tăng vọt. Còn Diệp Đình Vân rèn luyện dưới sấm sét nhiều lần, thể chất tăng cường rất nhiều.

“Còn chịu nổi không? Nếu chịu không nổi thì chúng ta lui ra ngoài một chút.” Giang Thiếu Bạch nhìn cậu hỏi.

“Yên tâm đi, ta không sao.”

Thực tế bị sấm sét đánh vào người không phải là cảm giác tốt đẹp gì, có điều trong lòng cậu hiểu rất rõ, nếu ngay cả chút lôi lực này cũng không chịu nổi thì không có khả năng vượt qua lôi kiếp Tiên Hoàng.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy được rồi.”

Hắn nhìn quanh bốn phía, luôn cảm giác có người đang theo dõi hắn.

“Làm sao vậy?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không có gì..”

Hình như Phi Trần Tiên Hoàng ở gần đây, mấy ngày nay luôn có người nhìn lén hắn. Nhớ lại mấy tháng trước là hắn đi theo người ta vào đây, Giang Thiếu Bạch chợt cảm thấy xấu hổ.

Phỏng chừng Phi Trần Tiên Hoàng biết bản thân bị phát hiện bèn dứt khoát lộ diện.

“Đạo hữu tuổi còn trẻ mà linh hồn lực thật mạnh.”

Giang Thiếu Bạch chắp tay hướng người vừa tới: “Đạo hữu quá khen.”

“Nhìn đạo hữu khá lạ, là Tiên Hoàng mới tiến giai phải không?” Phi Trần lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy.”

Phi Trần cười lạnh: “Các hạ ân cần nói cho Hàn Đông tiểu hữu biết ta là Tiên Hoàng, sao lại không nói cho hắn biết ngươi cũng là Tiên Hoàng?”

Lông mày Giang Thiếu Bạch giật một cái, Hàn Đông bán hắn rồi sao? Hắn nghĩ kỹ lại thấy sự tình có lẽ không như vậy, Hàn Đông căn bản không tin lời hắn nói, có khả năng y cho rằng hắn đang nói đùa.

Đúng như suy đoán của Giang Thiếu Bạch, Hàn Đông không coi lời Giang Thiếu Bạch là thật, còn kể lại chuyện này cho Phi Trần nghe như câu chuyện cười, khiến Phi Trần biết đến Giang Thiếu Bạch.

Hắn thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên không nên nhiều lời với đồng đội heo.

“Tiểu hữu thật lợi hại. Nghe nói hơn trăm năm trước mới dùng Huyền Thiên linh quả tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn, không ngờ nhanh vậy đã lên Tiên Hoàng. Ta sống rất lâu rồi, nếu bàn về tốc độ tăng tu vi thì tiểu hữu là đệ nhất.”

Giang Thiếu Bạch cười gượng: “Tại hạ kiến thức nông cạn, tiền bối nguyên lực dồi dào, ta theo không kịp, e là thái thượng trưởng lão Long tộc cũng chưa chắc bì kịp được.”

Hết chương 462

Chương 463: Tiên Hoàng giả mạo

Edit: OnlyU

Phi Trần nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Tiểu hữu tới nơi này làm gì?”

Giang Thiếu Bạch đảo mắt, hắn theo dõi người ta mới đi vào đây, tất nhiên chuyện này không tiện nói thẳng ra.

“Ta nghe nói khí tức lôi lực ở đây rất mạnh nên cố tình đến rèn luyện cơ thể.”

Phi Trần dời tầm mắt nhìn sang Diệp Đình Vân, híp mắt nói: “Tu vi vị tiểu hữu này cũng rất cao, sắp tiến giai Tiên Hoàng rồi.”

Diệp Đình Vân khách sáo nói: “Tiền bối quá khen, tại hạ còn kém nhiều lắm.”

“Nghe nói Long tộc có một nhân vật thiên tài, ngắn ngủi mấy trăm năm đã tiến giai đỉnh Tiên Tôn, trưởng lão Long tộc vui mừng muốn tổ chức buổi lễ long trọng chúc mừng hắn, lên đỉnh Tiên Tôn là có hy vọng lên Tiên Hoàng. Có lẽ Long tộc không biết tốc độ tiến giai của hai vị không hề thua kém vị thiên chi kiêu tử Long tộc kia.” Phi Trần Tiên Hoàng nói.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Nhờ may mắn, may mắn thôi.”

Diệp Đình Vân mím môi, đối phương nhắc đến Ngao Dạ, chứng tỏ đã điều tra rõ thân phận của hai người, biết rõ quan hệ giữa bọn họ và Ngao Dạ.

Phi Trần cười lạnh: “Muốn tiến giai Tiên Hoàng, chỉ có vận may là không đủ.”

“Các hạ nguyên lực mạnh mẽ, Thiếu Bạch theo không kịp.”

Phi Trần Tiên Hoàng khẽ hừ một tiếng, không để ý đến hai người nữa, dứt khoát rời đi.

***

Diệp Đình Vân nhìn theo bóng lưng đối phương, cậu hít sâu một hơi. Vừa rồi Phi Trần Tiên Hoàng không hề che giấu uy áp, lần đầu tiên cậu đối diện với uy áp tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng, áp lực cực lớn.

“Hậu kỳ Tiên Hoàng và trung kỳ Tiên Hoàng chênh lệch rất nhiều.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Đúng là nhiều lắm.”

Hắn vốn cho rằng lực chiến của một tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng bị thương sẽ bị giảm mạnh, nhưng vừa rồi đối phương lộ khí thế, hắn nhận ra bản thân đã xem thường đối phương rồi.

Diệp Đình Vân nhíu mày nói: “Chúng ta có nên rời khỏi đây không?”

“Không cần đâu.”

Giang Thiếu Bạch phát hiện hoàn cảnh tại Phong Lôi Cốc rất thích hợp cho hắn thuần luyện thể chất, trăm năm qua hắn đã dùng vô số linh dược, nhiều dược lực lắng đọng trong cơ thể, được sấm sét mài giũa, dược lực đã tan ra không ít.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Vậy chúng ta ở lại.”

Năm xưa dưới sự hỗ trợ của Ngao Dạ, Giang Thiếu Bạch đã thành công giết chết tu sĩ trung kỳ Tiên Hoàng, vả lại mấy năm qua thực lực của hắn đã tiến bộ không ít, hiện tại dù có gặp tu sĩ trung kỳ Tiên Hoàng vẫn đủ sức đối phó. Tuy phải đề phòng tu sĩ Tiên Hoàng vây công, nhưng bọn họ không đến mức bó tay bó chân.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Trong Phong Lôi Cốc còn có mấy khí tức khá đặc thù.”

“Của Tiên Hoàng sao?”

“Có lẽ vậy.”

“Bọn họ đến vì ngươi, hay là vì thứ ở trong Phong Lôi Cốc?”

Giang Thiếu Bạch đáp: “Ta nghĩ là vì thứ trong Phong Lôi Cốc.”

Diệp Đình Vân cau mày: “Rốt cuộc đó là thứ gì?”

“Tạm thời chưa thể biết được, cứ để bọn người kia dò đường trước, chờ ít ngày nữa xem có cơ hội hớt tay trên không.”

Cậu thoáng nhìn vào trung tâm Phong Lôi Cốc: “Thứ bọn họ muốn tìm chắc hẳn nằm ở trung tâm Phong Lôi Cốc.”

Chẳng qua sấm sét ở trung tâm Phong Lôi Cốc dữ dội ngang ngửa lôi kiếp tiến giai Tiên Hoàng của Giang Thiếu Bạch, nếu cậu đi vào đó, tất nhiên sẽ không chịu nổi. Xét trình độ sấm sét ở đây, người có thể vào trong chỉ có thể là tu sĩ Tiên Hoàng. Đừng nói khu vực trung tâm, ngay tại đây thôi, nếu không có Giang Thiếu Bạch cản phía trước thì cậu đã không đứng vững được từ lâu rồi.

Hắn gật đầu: “Có lẽ vậy.” Sấm sét ở đây hơi kỳ quặc, không chừng trung tâm sẽ có bảo vật lôi hệ.

Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch quyết định ở lại Phong Lôi Cốc, nhóm Ngao Hùng lục soát khắp tinh vực Ly Thiên không có kết quả, cuối cùng đành quay về trước.

Hiện tại Ngao Dạ đang nằm dài trong pháp khí phi hành, uể oải lắc đuôi, nghiền ngẫm “Phi Long Cửu Biến” trong tay.

Phi Long Cửu Biến do một trưởng lão Tiên Hoàng của Long tộc sáng tạo, có thể giúp tu sĩ đỉnh Tiên Tôn tăng tỷ lệ tiến giai Tiên Hoàng. Trước kia Ngao Dạ không đủ tu vi nên trưởng lão không truyền thụ pháp quyết này cho y.

Ngao Dạ nghiên cứu pháp quyết này đã một thời gian, mơ hồ cảm nhận được bình cảnh Tiên Hoàng.

Ngao Hùng đi đến gần, nhìn chằm chằm Ngao Dạ không dời mắt.

Y bị ông nhìn đến mất tự nhiên, khó hiểu hỏi: “Trưởng lão nhìn ta như vậy làm chi?”

“Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Hoàng rồi phải không?”

Ngao Dạ chớp mắt, chuyện cậu em vợ lên Tiên Hoàng bị lộ rồi sao?

“Vậy sao?” Y giả ngu hỏi lại.

Ngao Hùng cau mày: “Ngươi không hề ngạc nhiên, có phải đã biết từ lâu rồi không?”

Bại lộ thì cho lộ luôn, y gật đầu nói: “Có biết.”

Ngao Hùng cạn lời: “Người ta đã lên Tiên Hoàng, vậy mà ngươi dám nói hắn không có chí cầu tiến?”

Ngao Dạ lời lẽ chính nghĩa đáp: “Giang Thiếu Bạch lên Tiên Hoàng là do hắn may mắn, chứ bản chất hắn vẫn là người không có chí tiến thủ.”

Ông phất tay áo nói: “Nếu ngươi có được may mắn như hắn thì ngươi có thể không cần cầu tiến.”

Ngao Dạ: “…”

“Hắn tiến giai cách nào?” Ông hỏi tiếp.

Giang Thiếu Bạch sống ở Long tộc nhiều năm, ông hiểu khá rõ thực lực của hắn, đối phương tiến cảnh không tồi nhưng lên Tiên Hoàng thì quá nhanh rồi.

Y nghiêm mặt nói: “Hắn độ kiếp Tiên Hoàng, sau đó tiến giai Tiên Hoàng!”

Ngao Hùng: “…” Ông hỏi chính là quá trình, đương nhiên ông biết phải độ lôi kiếp Tiên Hoàng mới tiến giai Tiên Hoàng rồi. Ông chợt nghĩ đến chuyện gì đó bèn vội hỏi: “Có phải các ngươi lấy được di sản của tộc Bất tử?”

Ngao Dạ xoa xoa mũi, thầm nghĩ Ngao Hùng trưởng lão phản ứng thật nhanh.

Ngao Hùng nhìn nét mặt chột dạ của y, đầu óc lại nghĩ đến chuyện khác: “Chẳng lẽ là… tại tinh vực Ly Thiên, Giang Thiếu Bạch….”

Ngao Dạ: “…”

Ngao Hùng càng nghĩ càng thấy chuyện này có khả năng: “Giang Thiếu Bạch là người tộc Bất tử?”

Y vội lắc đầu: “Không phải! Tộc Bất tử là một đám điên, tuy Giang Thiếu Bạch không đáng tin cậy nhưng tạm thời xem như bình thường.”

Ông ngẫm nghĩ rồi nói: “Lạc Kỳ cũng không giống người tộc Bất tử.”

Ngao Dạ kích động: “Đương nhiên A Kỳ không phải người tộc Bất tử rồi!”

Ngao Hùng lắc đầu nói: “Lạc Kỳ tu luyện rất nhanh, không giống Nhân tộc bình thường, nếu có huyết mạch tộc Bất tử thì có thể lý giải rồi.”

Từ khi đến Long tộc, tốc độ tu luyện của Lạc Kỳ rất nhanh, có điều mọi người lại cho rằng là do đối phương song tu với Ngao Dạ, y còn nhường nhiều tài nguyên tu luyện cho đạo lữ. Bây giờ nghĩ lại, nếu thiên phú của Lạc Kỳ chỉ thường thường thì dù có Ngao Dạ hỗ trợ cũng sẽ không tiến bộ nhanh như vậy được.

Ngao Dạ: “…”

“Được rồi, phải hay không đều tốt, tuy tộc Bất tử hơi điên khùng nhưng huyết mạch khá cao, ngươi tu luyện cho tốt đi.”

Ngao Dạ khẽ gật đầu đáp một tiếng.

Ngao Hùng đi ra cửa, trùng hợp gặp Lạc Kỳ đi vào. Anh đang cúi đầu, ông nhìn anh vài lần rồi xoay người rời đi.

Lạc Kỳ đi vào, nhìn Ngao Dạ hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Ổng đã biết đệ đệ tiến giai Tiên Hoàng.”

Anh hơi bất ngờ: “Vậy à.”

“Có lẽ hiện giờ Thiếu Bạch đang ở Phong Lôi Cốc, sấm sét ở đó rất mạnh, càng đi sâu vào trong sẽ càng mạnh, có tu sĩ Tiên Hoàng hoài nghi dị bảo xuất thế ở đó.”

Lạc Kỳ sửng sốt: “Thiếu Bạch không sao chứ?”

Ngao Dạ chống cằm nói: “Yên tâm đi, dù sao hắn đã là Tiên Hoàng, thay vì lo cho hắn, ngươi nên nghĩ cách tiến giai Tiên Hoàng đi.”

Anh bất đắc dĩ nói: “Tiến giai Tiên Hoàng nào có dễ như vậy.” Em trai anh lên Tiên Hoàng thành công là nhờ nhặt được của hời từ tộc Bất tử.

Y quay đầu nói: “Lạc Kỳ, ngươi đừng thiếu tự tin như vậy. Ngươi xem, ngươi chính là đại ca của Thiếu Bạch mà.”

Lạc Kỳ: “…” Ngao Nhai còn là phụ thân của Ngao Dạ đó, vậy mà từ khi đến được Tiên giới, Ngao Nhai tiến cảnh chậm hơn Ngao Dạ rất nhiều, lần này y lên đỉnh Tiên Tôn, chênh lệch giữa hai cha con càng lớn.

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sống tại Phong Lôi Cốc gần hai năm rồi mới rời khỏi đó.

“Bát Trân Lâu vẫn còn mở kìa!” Hắn bất ngờ nói.

Giang Thiếu Bạch vốn cho rằng Hàn Đông đổi được Chân Linh Chi Thủy sẽ rời đi, nào biết y vẫn chưa đi.

“Giang đạo hữu chưa đi sao?” Hàn Đông đang chào hỏi khách khứa trong tiệm, rất nhanh chú ý thấy hai người vừa tới cửa.

Hắn cười nói: “Thời gian qua chúng ta ở gần đây thôi, đạo hữu vẫn chưa đi sao?”

Y bất đắc dĩ nói nói: “Ta vốn có thể rời đi rồi, nhưng có vẻ như như gần đây xuất hiện dị bảo, ta không tiện rời đi.”

Hàn Đông thở dài, chỉ sợ y phải ở lại đây đến mục xương mất.

“Vậy Phi Trần đạo hữu đâu, còn thường xuyên đến đây không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Hàn Đông khẽ gật đầu: “Vẫn còn.”

Hắn nghe thế chỉ gật đầu không nói gì.

Hàn Đông nhìn Giang Thiếu Bạch một hồi, muốn nói lại thôi.

Thấy nét mặt đối phương như vậy, hắn cười nói: “Hàn đạo hữu muốn nói gì xin cứ nói thẳng.”

“Ừm, dạo gần đây phổ biến trêu đùa nhau đúng không? Phi Trần đạo hữu nói với ta Giang đạo hữu là Tiên Hoàng.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Không sai, ta chính là Tiên Hoàng.”

Hàn Đông thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ta biết Giang đạo hữu rất lợi hại, có năng lực khiêu chiến vượt cấp, có điều ngươi không nên giả mạo Tiên Hoàng. Dù sao Tiên Hoàng chính là Tiên Hoàng, bọn họ rất kiêu ngạo, ngươi nói hươu nói vượn như vậy sẽ đắc tội bọn họ.”

Giang Thiếu Bạch khoanh tay, hào hứng nói: “Sao ngươi biết chắc chắn ta không phải là Tiên Hoàng?”

Hàn Đông nói như lẽ đương nhiên: “Đương nhiên Giang đạo hữu không thể nào là Tiên Hoàng rồi, không phải hơn trăm năm trước ngươi vừa lên hậu kỳ Tiên Tôn sao? Sao có thể lên Tiên Hoàng nhanh như vậy được? Vả lại lôi kiếp Tiên Hoàng rất dữ dội, nếu tiến giai tại Tiên giới, không có lý nào không nghe được phong thanh gì.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nhìn Hàn Đông có vẻ ngốc nghếch, nhưng đôi khi ăn nói rất có lý, đúng là hắn tiến giai Tiên Hoàng ở địa phương khá đặc biệt. Nếu không phải toàn bộ tinh vực Ly Thiên bị phong bế thì động tĩnh khi hắn tiến giai sẽ thu hút không ít tu sĩ kéo đến.

Lúc này Phi Trần Tiên Hoàng từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy đối phương, hắn hơi ngẩn ra. Lần trước hắn có thể dễ dàng nhận ra khí tức của đối phương, nhưng lần này thì không. Giang Thiếu Bạch thầm đoán vì bị hắn nhìn thấu nên Phi Trần đã che giấu khí tức.

“Đạo hữu, thật là trùng hợp.”

Giang Thiếu Bạch nhàn nhạt gật đầu.

“Giang đạo hữu tới đây dùng cơm sao?”

“Vâng, đạo hữu có muốn ngồi cùng không?”

Phi Trần Tiên Hoàng cười cười: “Đạo hữu đã có lòng mời, ta từ chối thành bất kính.”

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, hắn chỉ khách sáo vậy thôi, có ý mời thật đâu. Hắn không kiềm được thoáng nhìn Diệp Đình Vân xin giúp đỡ, nào ngờ cậu chỉ cười cười mà không nói gì. Giang Thiếu Bạch trợn mắt, cảm thấy cậu có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Hàn Đông nhìn Phi Trần Tiên Hoàng, lại nhìn qua Giang Thiếu Bạch, cảm thấy bầu không khí giữa hai người khá vi diệu.

“Hai vị vào phòng riêng ngồi đi.” Y thầm nghĩ cả hai đều là khách hàng lớn, lại ăn cơm cùng nhau, y phải phục vụ thật tốt mới được.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đạo hữu, mời!”

Phi Trần Tiên Hoàng không khách sáo, dứt khoát đi vào phòng. Hàn Đông đi theo vào, thu xếp cả bàn thức ăn.

Phi Trần nhìn Diệp Đình Vân nói: “Thể chất của Diệp tiểu hữu tăng rất nhanh nhỉ.”

Cậu cười đáp: “Rèn luyện dưới sấm sét nên tăng nhanh.”

Hắn ta lắc đầu nói: “Sấm sét ở Phong Lôi Cốc rất dữ dội, tuy nhiên không có tác dụng rèn luyện thể chất, thời gian lâu dài còn có thể tổn thương thân thể. Tình trạng của Diệp tiểu hữu khá đặc biệt.”

“Có lẽ vậy.” Cậu cười đáp.

Diệp Đình Vân cúi đầu, không muốn giải thích rõ với Phi Trần Tiên Hoàng rằng cậu được như vậy là nhờ thôn phệ võ hồn và lôi võ hồn của Giang Thiếu Bạch.

Hắn ta nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Thực lực Giang đạo hữu tiến bộ rất nhanh, thể phách rất mạnh mẽ, thật khiến người ta bội phục.”

“Đạo hữu quá khen, trước kia tại hạ thiên về luyện thể, vậy mà suýt mất mạng dưới lôi kiếp, hiện tại nhớ lại vẫn còn sợ hãi.”

Hàn Đông hoang mang nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Giang đạo hữu, ngươi khiêm tốn quá vậy, ngươi độ kiếp Tiên Tôn rất thuận lợi mà?”

Hàn Đông chưa từng xem hình ảnh hắn độ kiếp Tiên Tôn tại Hắc Thạch Vực nhưng có nghe người ta kể lại. Phi Trần Tiên Hoàng cười lạnh, Hàn Đông khó hiểu mấp máy môi, cứ có cảm giác bản thân bị loại trừ ra ngoài.

Giang Thiếu Bạch chợt cảm nhận được dao động nguyên lực bèn nhìn ra cửa.

Phi Trần Tiên Hoàng cũng nhìn ra: “Nơi này càng lúc càng náo nhiệt, Giang đạo hữu nói đúng không?”

Hắn khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Giang Thiếu Bạch quay đầu, tu sĩ Tiên Hoàng là nhân vật đứng đầu Tiên giới, bình thường rất hiếm khi gặp được họ, kết quả hắn lại gặp hết người này đến người khác.

Hết chương 463

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info