ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

445_446_447

TuyenTuyen202

Chương 445: Bí cảnh mở ra

Edit: OnlyU

Trong tửu lâu.

Lan Lâm nhìn lên bầu trời, lông mày cau lại: “Dị tượng khi đan dược thất cấp thành đan, là đan sư luôn đóng cửa không ra ngoài ở cửa hàng Hoa Hạ luyện chế sao?”

“Hình như là người khác.”

“Là tên không biết quản mồm quản miệng đó hả?” Lan Lâm khó chịu nói.

Tử Nguyệt khẽ gật đầu: “Có thể chính là hắn. Nghe nói gần đây hắn dốc sức luyện chế đan dược cấp bảy, hiện giờ nhìn dị tượng này, hẳn là hắn đã thành công.”

Lan Lâm đen mặt nói: “Không thể nào. Dù đan sư cấp bảy không hiếm như cấp tám, nhưng muốn tấn cấp không dễ đâu. Tên bại hoại kia cũng có thể trở thành đan sư cấp bảy sao?”

Lần trước cô bị chọc giận trong tiệm đan dược, thế nên mỗi khi nhắc đến Giang Thiếu Bạch, cô đều nghiến răng nghiến lợi.

“Chủ cửa hàng kia có chút bản lĩnh. Chẳng hiểu tại sao tỷ luôn thấy hắn không đơn giản. Có điều nói đi thì nói lại, rất ít ai trở thành đan sư cấp bảy mà lại là người đơn giản.”

Lan Lâm chống cằm nói: “Một cặp đạo lữ đều là luyện đan sư cấp bảy, đúng là hiếm thấy.”

Luyện đan sư phần lớn quý trọng đồ vật của mình, quan hệ giữa các đan sư cao cấp thường là cạnh tranh, không mấy thân thiết, nhưng nếu kết thành đạo lữ vui buồn có nhau có lẽ sẽ đối đãi thật lòng. Có một đạo lữ là đan sư cấp bảy bên cạnh sẵn lòng chỉ dạy, đan sư cấp sáu tiến vào cấp bảy sẽ dễ dàng hơn.

Tử Nguyệt nhìn dị tượng xa xa, tâm tư phập phồng.

Năm đó cô muốn cẩn thận tìm hiểu về hai đan sư ở cửa hàng Hoa Hạ, nhưng Lan Lâm bị chủ tiệm chọc điên lên, cô lại không phát hiện có gì bất thường từ hai người kia, thế là dần quên mất chuyện này.

Dị tượng hình thành đan dược cấp bảy thu hút sự chú ý của nhiều người, rất nhanh tin tức cửa hàng Hoa Hạ lại có một đan sư cấp bảy nhanh chóng lan truyền.

“Quả nhiên là người còn lại, vậy là cửa hàng đan dược Hoa Hạ đã có hai đan sư cấp bảy.” Tử Nguyệt lên tiếng.

Lan Lâm híp mắt, hơi khó chịu nói: “Không nói chuyện này nữa, nghĩ tới tên chủ cửa hàng khốn kiếp đó là muội lại nổi nóng. Bí cảnh sắp mở chưa tỷ?”

“Sắp rồi, không biết lần này có bao nhiêu người sống sót, không biết các sư tỷ muội của chúng ta thế nào rồi.”

Không phải ai cũng lưu hồn bài tại tông môn, hồn bài gửi gắm một tia hồn phách của tu sĩ, nếu rơi vào tay kẻ địch sẽ gây họa rất lớn, thế nên các sư tỷ muội của Tử Nguyệt không lưu lại hồn bài.

Lan Lâm không chắc nói: “Chắc là không có chuyện gì đâu.”

***

Ngao Cấm đang ngồi trong tửu lâu, vừa nhìn dị tượng tại cửa hàng Hoa Hạ, vừa nghe các trưởng lão Long tộc thảo luận sôi nổi.

“Có đan dược cấp bảy thành hình?”

“Đan dược này thơm quá!”

“Hiện tại nơi này nhiều đan sư cấp bảy quá.”

Ngao Cấm như đang ngẫm nghĩ chuyện gì đó, không tham gia thảo luận với mọi người.”

“Ngao Cấm trưởng lão đang nghĩ gì đấy?”

“Ta đang nghĩ đến Chân Linh Chi Thủy.” Ông ta cau mày đáp.

Ngao Giang hỏi lại: “Chân Linh Chi Thủy sao? Thời gian trước ngươi luôn thu thập thứ này, không tìm được sao?”

Ngao Cấm lắc đầu nói: “Có thu thập được một chút, nhưng còn thiếu rất nhiều.”

Rất ít người sở hữu Chân Linh Chi Thủy, nếu có cũng chỉ là vài giọt đến vài chục giọt mà thôi, ông ta thu thập một thời gian mà không gom được bao nhiêu, sự nhẫn nại ngày càng kém.

Ngao Giang cười nói: “Ở tinh vực cấp bảy có hai người lấy được cả một hồ Chân Linh Chi Thủy, nếu tìm được hai người kia thì không cần phải mua từng giọt nữa rồi. Ta nhớ ngươi rất chú ý đến hai người kia.”

“Hai người đó… có thể là người ta quen.”

Ngao Giang khó hiểu hỏi: “Người quen? Ngươi quen họ khi nào?”

“Có thể là ta lầm.”

Ngao Giang càng không hiểu ra sao, tức giận nói: “Ngươi đang nói cái quái gì vậy, lộn xộn quá.”

Ngao Cấm lắc đầu, không nói gì nữa.

Ngao Dạ mang huyết mạch Tổ long, năm đó khi Ngao Cấm dẫn y về Long tộc đã được khen thưởng không ít, có điều sự tồn tại của Lạc Kỳ lại khiến ông phải nhận không ít lời phàn nàn.

Ngao Dạ về đến Long tộc, tu vi tiến bộ thần tốc, y tham gia thăm dò di tích mấy lần, biểu hiện vô cùng xuất chúng.

Sau khi Ngao Dạ tiến lên Tiên Tôn thì danh tiếng của y ở Long tộc càng tăng cao, không ít Long nữ hâm mộ kính trọng y, nhưng tất cả nữ tu Long tộc đều bị y từ chối, bọn họ không thể trút giận lên Ngao Dạ bèn chê trách Ngao Cấm không nên đưa Lạc Kỳ về Long tộc, ông rất là bất đắc dĩ.

Gần đây Ngao Cấm tu luyện cần dùng đến Chân Linh Chi Thủy, ông bèn đi nghe ngóng, sau đó thăm dò được Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Ngay từ đầu ông chỉ thấy tên hai người này quen quen, sau đó mới từ từ nhớ ra, hai người này cùng tên với người nhà của Lạc Kỳ, chính là hai người năm xưa ông gặp ở tinh vực cấp sáu.

Ngao Cấm bỏ chút thời gian điều tra, phát hiện Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sống tại tộc Cổ Hùng không lâu đã rời đi, sau đó gia nhập Đan Đỉnh Các rồi lại được người của Thảo Đan Môn dẫn đến tinh vực cấp bảy.

Ngao Giang nhìn Ngao Cấm, cảm thấy sự tình không đơn giản bèn hỏi tiếp: “Chẳng lẽ ngươi thật sự quen biết họ?”

“Chuyện từ mấy trăm năm trước.”

Ngao Giang ngờ vực: “Mấy trăm năm trước, ngươi đi đến tinh vực cấp bảy sao?”

“Không có.”

“Không có, ngươi đang nói đùa cái gì vậy?” Ngao Giang trợn mắt nói.

Ngao Cấm lắc lắc đầu, tuy rất khó tin nhưng rất có thể hai tu sĩ mà năm xưa ông xem như con sâu con kiến đã trở thành tu sĩ Tiên Tôn. Nếu lời đồn không sai, Giang Thiếu Bạch có khả năng khiêu chiến vượt cấp, so ra không kém ông bao nhiêu.

Long tộc tốn rất nhiều tài nguyên mới bồi dưỡng được Ngao Dạ, Giang Thiếu Bạch không nơi nương tựa, thế mà cũng trở thành tu sĩ Tiên Tôn.

Đối với Long tộc, tu sĩ Tiên Tôn không phải là hạng xoàng. Nếu người lấy được Chân Linh Chi Thủy ở tinh vực cấp bảy chính là Giang Thiếu Bạch thì không chừng hai người đó đã đi đến tinh vực cấp tám. Họ đã trở thành tu sĩ Tiên Tôn thì sẽ không giậm chân tại chỗ, sẽ nghĩ mọi biện pháp vượt qua tinh hà.

Ngao Giang nói tiếp: “Ngươi thật sự quen biết hai người kia thì tốt, nếu có gặp họ thì đổi Chân Linh Chi Thủy nhiều một chút, ta cũng muốn một ít.”

Ngao Cấm trợn mắt: “Còn không biết người ta đang ở đâu.” Không biết tung tích đối phương, thế mà Ngao Giang còn đòi chia phần.

“Cũng đúng, không chừng bị giết chết từ lâu rồi.”

Ngao Cấm đen mặt: “Đừng nói lung tung.”

Ngao Giang khó hiểu: “Ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ có giao tình với hai người kia?”

Ngao Cấm: “…” Nhìn tình cảm giữa Ngao Dạ và Lạc Kỳ là biết, nếu đệ đệ của Lạc Kỳ xảy ra chuyện, chắc chắn Ngao Dạ sẽ ra mặt cho đối phương

***

Bí cảnh Thương Huyền.

Ngao Dạ đang nằm dưới đất, trên người bị thương không ít.

Lạc Kỳ nhìn y, lo lắng nói: “Hết đan dược chữa thương rồi.”

Ngao Dạ thờ ơ như không: “Mấy đan dược đó vốn không có tác dụng gì, hết rồi thì thôi, lát nữa sẽ tốt thôi.”

Long tộc phục hồi sức khỏe khá nhanh, nhiều người không để ý đến vết thương nhẹ, lần này Ngao Dạ bị thương nhẹ, tuy nhiên vẫn bị giày vò.

Lạc Kỳ khẽ thở dài, bọn họ tiến vào bí cảnh hơi vội vàng, nếu chuẩn bị đầy đủ đan dược thì tình hình đã khá hơn rồi. Anh nhắm mắt lại, không nhịn được nghĩ đến Diệp Đình Vân.

Theo tin tức anh điều tra trước đó thì Đình Vân là đan sư, trải qua nhiều năm, không biết thuật luyện đan đã tiến bộ đến trình độ nào rồi, nếu có em trai và Đình Vân ở đây…

Ngao Dạ liếm liếm vết thương trên người, cáu kỉnh nói: “Mấy tên kia điên rồi hả, không nhắm vào người khác mà cứ nhằm vào ta.”

Lạc Kỳ thở dài, vì người ta không có nhiều thứ tốt. Tuy trong bí cảnh có nhiều thứ giá trị, nhưng những thứ như Huyền Thiên linh quả – dùng trực tiếp có thể tăng một cấp bậc nhỏ – thì chỉ có số ít. Huống chi chính bản thân Ngao Dạ đã là “đồ tốt” rồi, máu thịt Long tộc là bảo vật vô giá, y còn có huyết mạch Tổ long.

Lạc Kỳ hít sâu một hơi: “Tạm thời thoát khỏi vòng vây rồi.”

Ngao Dạ không độn mấy lần, rốt cuộc mới thoát khỏi đám người đuổi theo sau lưng. Y không cam lòng nói: “Bọn khốn kiếp chết tiệt, đừng để ta gặp lại chúng.”

Lạc Kỳ thấy y tức giận như vậy, trong lòng hơi áy náy, nếu không phải vì bảo vệ anh thì y đã không bị thương nghiêm trọng như vậy.

Bí cảnh sắp mở ra rồi, chỉ cần đợi đến lúc được truyền tống ra ngoài là ổn, hy vọng Long tộc phái người đến tiếp viện, nếu không với hình trạng hiện giờ của Ngao Dạ, ra ngoài mà gặp phải Tiên Hoàng sẽ rất nguy hiểm.

Ngao Dạ chợt hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì đấy?”

“Không có gì, vết thương đau không?”

Y lắc đuôi, không thèm để ý nói: “Không có chuyện gì, ngươi đừng lo lắng.”

Lạc Kỳ thấy y có vẻ uể oải, có thể vì bị thương cần điều dưỡng, hoặc là ăn nhiều quá cần thời gian tiêu hóa.

***

Giang Thiếu Bạch đứng trong đình viện, nhìn lên bầu trời.

Diệp Đình Vân đứng bên cạnh, nheo mắt nhìn: “Dao động không gian rất mãnh liệt.”

“Ừ, thông đạo không gian sắp mở ra rồi, người trong bí cảnh sắp ra.”

Diệp Đình Vân cười khẽ: “Tốt quá.”

Giang Thiếu Bạch cau mày nhìn rất đông tu sĩ xung quanh. Đã có vài Tiên Hoàng đến đợi bên ngoài bí cảnh, trong bí cảnh Thương Huyền có nhiều linh dược phù hợp với tu sĩ Tiên Hoàng, vài người đến tiếp viện cho hậu bối, vài người lại người đến vì linh dược trong bí cảnh.

“Tới rồi!” Diệp Đình Vân nheo mắt nói.

Một trận dao động không gian kịch liệt truyền tới, Giang Thiếu Bạch nhìn lên bầu trời, trông thấy Ngao Dạ nhảy ra khỏi bí cảnh, Lạc Kỳ đang ngồi trên đầu y.

“Hậu kỳ Tiên Tôn!” Diệp Đình Vân đánh giá khí tức Ngao Dạ rồi nói.

Khí tức trên người Ngao Dạ lộ rõ mồn một, xem ra là sử dụng thiên tài địa bảo nhưng chưa tiêu hóa hết. Chẳng lẽ y đã tìm được Huyền Thiên linh quả, đồng thời dùng luôn?

“Quả nhiên để hắn qua mặt.” Tuy hắn hơi ghen tỵ nhưng ít nhiều gì vẫn mừng cho đối phương.

Khá đông tu sĩ ra khỏi bí cảnh, hắn chú ý thấy không ít người dùng ánh mắt ao ước ghen tỵ nhìn Ngao Dạ.

Giang Thiếu Bạch híp mắt, Ngao Dạ lấy được đại cơ duyên trong bí cảnh sao? Còn khiến nhiều người mơ ước ghen tỵ như vậy.

“Khí tức của Ngao Dạ không ổn, có lẽ đã bị thương.” Diệp Đình Vân nói.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, nét mặt nghiêm trọng: “Ta nhìn ra.”

Với thực lực của Ngao Dạ, đấu tay đôi sẽ không bị thương nặng như vậy, y bị thương thế này có lẽ là bị bao vây tấn công trong bí cảnh. Dù bị thương hơi nặng nhưng với sức khôi phục của Long tộc, chỉ cần y giữ được tính mạng thì sẽ từ từ khỏe lại thôi.

Ngao Dạ ra khỏi bí cảnh, y không khinh địch mà bay về phía Long tộc. Vị Tiên Hoàng của Long tộc lập tức che chắn cho y sau lưng.

Ngao Hùng nhìn Ngao Dạ, lông mày cau chặt: “Sao lại bị thương nặng như vậy?”

Y bực bội nói: “Cả đám bọn chúng muốn cướp một mình ta.”

Ngao Hùng nghe vậy lập tức sầm mặt: “Bọn chúng là ai?”

“Đông người quá, không nhớ rõ.”

Ngao Hùng cạn lời, lắc đầu trừng y.

Lạc Kỳ cúi đầu, đám tu sĩ tấn công Ngao Dạ trong bí cảnh một là che giấu thân phận, hai là cùng thuộc một thế lực lớn, không dễ đối phó.

“Sư tôn, Huyền Thiên linh quả có Thiên Khô thú bảo vệ, Ngao Dạ nhân lúc mọi người giao chiến với Thiên Khô thú, dùng võ hồn không gian di chuyển cây linh quả.”

“Sư tôn, Ngao Dạ ăn liên tục sáu linh quả, đạo lữ của hắn chiếm một quả.”

“Hình như Ngao Dạ tìm được di tích Tổ long.”

Giang Thiếu Bạch nghe đủ giọng truyền âm xung quanh, tất cả nội dung không khác nhau bao nhiêu. Quả nhiên Ngao Dạ đã lấy được Huyền Thiên linh quả, còn là nhiều quả, có lẽ hơn phân nửa Huyền Thiên linh quả trong bí cảnh đã rơi vào tay y.

Với tính cách của Long tộc, đồ vật đã ăn vào miệng không có lý nào phun ra. Dù Ngao Dạ chiếm được một nửa Huyền Thiên linh quả, Long tộc cũng sẽ không lấy được.

Các tu sĩ thuộc những thế lực khác nhau cứ nhìn về phía Long tộc, bọn họ nhìn một hồi, cuối cùng đi theo người tiếp ứng rời đi.

Huyền Thiên linh quả có dược lực rất mạnh, nếu một tu sĩ Tiên Tôn không quyền không thế ăn nhiều linh quả như vậy, có lẽ sẽ bị người ta bắt đi lấy máu, tinh luyện dược lực trong máu. Nhưng Long tộc có Tiên Hoàng tọa trấn, dù Huyền Thiên linh quả có quý giá cỡ nào đi nữa thì mấy Tiên Hoàng ở đây cũng không vì nó mà đắc tội Long tộc.

Tu sĩ các thương hội đang tiếp xúc với những người vừa ra khỏi bí cảnh, muốn thu mua linh thảo. Những người ra khỏi bí cảnh đều là bánh bao thơm ngon.

Giang Thiếu Bạch thừa dịp hỗn loạn truyền âm cho Lạc Kỳ một câu. Hắn vừa truyền âm xong liền cảm nhận được một luồng linh hồn lực quét tới, chính là của vị Tiên Hoàng Long tộc. Hắn hít sâu một hơi, xem ra bản thân đã xem nhẹ tu sĩ Tiên Hoàng rồi. Dù thuật pháp chủ đạo họ tu luyện không thiên về linh hồn thì linh hồn của tu sĩ Tiên Hoàng vẫn vượt xa tu sĩ bình thường.

“Đại ca có nhận được truyền âm không?” Diệp Đình Vân dùng truyền âm hỏi Giang Thiếu Bạch.

Cậu luôn nhìn kỹ Lạc Kỳ, từ khi ra khỏi bí cảnh, nét mặt anh vẫn vô cùng bình thản.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Hẳn là nhận được rồi.”

“Chắc chắn chứ?”

“Ừ, chắc chắn.” Có lẽ đại ca đoán được hắn sẽ đến nên khi nhận được truyền âm, anh không có vẻ gì là ngạc nhiên.

Ngao Dạ thì cứ quay phải quay trái, không biết đang nhìn cái gì.

Hết chương 445

Chương 446: Huynh đệ gặp mặt

Edit: OnlyU

Các tu sĩ ra khỏi bí cảnh sợ bị cướp nên ai cũng rời đi ngay lập tức. Trái lại Ngao Dạ và Lạc Kỳ ở lại một quán trọ gần lối ra bí cảnh.

“Ngươi bị thương, nhanh về Long tộc xuống Bích Long Đàm ngâm mình đi.” Ngao Hùng đi vào nhà, nhìn Ngao Dạ nói.

Bích Long Đàm là một linh đầm cấp bậc cực cao của Long tộc, đầm nước trị thương rất tốt, Long tộc có tu sĩ bị thương sẽ xuống linh đàm tu dưỡng một thời gian.

Ngao Dạ lắc đầu nói: “Không cần, linh đàm không có hiệu quả gì nhiều, ta muốn ở lại đây chơi mấy ngày.”

“Ở đây có gì đâu mà chơi?” Ngao Hùng không đồng ý nói.

“Ta thu hoạch được một số linh thảo, muốn ở lại giao dịch.”

“Cũng được. Ngươi lấy được tổng cộng bảy quả Huyền Thiên linh quả trong bí cảnh đúng không?”

Y khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Linh quả còn thừa đâu?” Ngao Hùng hỏi.

“Ăn hết rồi.”

Ông ta ngờ vực hỏi: “Một mình ngươi ăn hết thật sao?”

Ngao Dạ gật đầu: “Đúng vậy. Tuy dùng nhiều linh quả, hiệu quả sẽ giảm bớt nhưng vẫn có chút tác dụng.”

Ngao Hùng cau mày, tiếc nuối nói: “Ngươi làm vậy hơi lãng phí dược lực.”

Ngao Dạ thờ ơ nói: “Ăn nhiều một chút vẫn có tác dụng, chẳng quả đến quả thứ hai thì dược lực kém xa quả thứ nhất, sau đó thì chẳng có tác dụng gì.”

Ngao Hùng thở dài nói: “Ăn cũng tốt, tuy ngươi ăn hết sẽ lãng phí dược lực nhưng còn hơn rơi vào tay kẻ khác, khiến người ta được lợi.”

Ngao Dạ cười nói: “Chính là đạo lý này.”

Ngao Hùng trò chuyện với y vài câu rồi rời đi, Ngao Dạ nghiêng đầu thầm nghĩ tiền bối Long tộc này thật dễ bị lừa, nói vậy mà cũng tin.

***

Tử Nguyệt ngồi trong tửu lâu uống một chén rượu.

“Trong bí cảnh xuất hiện tổng cộng mười quả Huyền Thiên, nghe nói Ngao Dạ vận dụng võ hồn không gian cắt cây linh quả, độc chiếm bảy quả.”

Lan Lâm cau mày nói: “Bảy quả sao? Vận may quá tốt!” Huyền Thiên linh quả có dược lực kinh người, hái được một quả đã là cực kỳ may mắn rồi, không ngờ y một lần lấy được đến bảy quả.

Lan Lâm nhắm mắt lại, trong lòng hơi ước ao. Dùng linh quả trực tiếp sẽ tăng một cấp bậc, bớt được mấy ngàn mấy vạn năm khổ tu, nếu cô có được…

Tử Nguyệt nói tiếp: “Nghe nói nhiều người chằm chằm linh quả của Ngao Dạ, muốn cướp của hắn, thế là hắn nuốt luôn sáu quả.” Còn lại một quả đại khái dành cho Lạc Kỳ.

Lan Lâm cau mày: “Nuốt một lúc sáu linh quả, không thể nào, không bị trướng chết sao?”

Tuy Huyền Thiên linh quả là thứ tốt nhưng dùng quá nhiều sẽ không chịu nổi dược lực khổng lồ, chỉ có hại vô lợi.

Tử Nguyệt lắc đầu nói: “Không biết. Ngao Dạ nuốt linh quả ngay trước mặt mọi người.”

Lan Lâm nheo mắt: “Hắn ăn hết thật sao? Ngao Dạ có võ hồn thời không, hay là hắn giả vờ ăn rồi vận dụng võ hồn thời không dời linh quả đi.”

“Đúng là có khả năng này. Nhưng tỷ còn nghe nói sau khi Ngao Dạ ăn linh quả xong, cả người hắn phát ra kim quang chói mắt, linh lực bộc phát ngay lập tức, không dùng bảo vật sẽ không có hiện tượng này, vả lại đúng là nguyên khí trong người hắn rất hỗn loạn.”

Lan Lâm nửa đố kị nửa trào phúng nói: “Không hổ là Long tộc làm việc bất chấp hậu quả.”

Tử Nguyệt gật đầu: “Còn phải nói sao.”

Tuy tác phong làm việc của Long tộc luôn khiến người ta chán ghét, nhưng không thể không thừa nhận Long tộc thật sự rất mạnh.

“Sáu quả Huyền Thiên, nếu là tu sĩ Tiên Tôn bình thường có lẽ sẽ bị nổ tung.”

Trong tất cả các chủng tộc, huyết nhục Long tộc mạnh hàng đầu, do đó mới chịu đựng nổi dược lực cỡ này.

***

Trong quán trọ.

Ngao Dạ thấy Ngao Hùng đi rồi mới thả lỏng một chút.

Y quay qua Lạc Kỳ hỏi: “Đệ đệ ngươi đang ở đây thật sao?”

Anh gật đầu đáp: “Ừ, vừa nãy ra khỏi bí cảnh, ta nhận được truyền âm của Thiếu Bạch.”

“Hay là ngươi nhớ hắn quá nên nghe lầm?”

Lúc đó y không cảm nhận được dao động truyền âm, vả lại ở cự ly gần như vậy, Ngao Hùng trưởng lão phải cảm nhận được mới đúng.

Lạc Kỳ lắc đầu nói: “Mặc dù ta rất nhớ Thiếu Bạch nhưng chưa đến mức không phân rõ ảo giác hay thực tế.”

Ngao Dạ gật đầu, hào phóng phất tay nói: “Hắn đến cũng tốt, ta có thể tặng hắn hai quả Huyền Thiên. Dù sao là người thân, ta nên chiếu cố hắn một chút.”

Lạc Kỳ cười cười: “Vậy đa tạ ngươi.”

Lần này Ngao Dạ thu hoạch rất nhiều trong bí cảnh, không chỉ hái được Huyền Thiên linh quả mà còn lấy được Long Hoàng Quả trong một di tích do tiền bối Long tộc lưu lại.

Khí tức của Long Hoàng Quả khá tương đồng với Huyền Thiên linh quả, dược lực lại mạnh hơn đến mấy lần. Huyền Thiên linh quả thiên về tăng linh lực, Long Hoàng Quả lại thiên về rèn luyện huyết nhục.

Y lấy hơn phân nửa Huyền Thiên linh quả trong bí cảnh nên bị mọi người tấn công liên tục, bị ép vào đường cùng, y đành nuốt hết Huyền Thiên linh quả, thế nhưng thực tế tất cả linh quả đó được y đưa vào một không gian tự mở, vì để tạo hiện tượng giả, y đành phải thúc đẩy dược lực của Long Hoàng Quả.

Long Hoàng Quả và Huyền Thiên linh quả đều là bảo vật khó gặp, Ngao Dạ dùng hai loại cùng lúc, thực lực tăng lên rất nhiều. Nhưng cũng vì dùng hai loại linh quả mà dược lực khổng lồ tích tụ trong người y, nếu không hấp thu cho nhanh sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện sau này. Càng phiền phức chính là dược tính của hai loại linh quả xung đột nhau, thời gian lâu dài sẽ có vấn đề.

Lạc Kỳ trầm ngâm một lúc, nếu có Chân Linh Chi Thủy, Ngao Dạ có thể nhanh chóng hóa giải dược lực. Chân Linh Chi Thủy hỗ trợ điều trị nguyên khí, chỉ cần tìm được Thiếu Bạch thì muốn Chân Linh Chi Thủy không phải là việc khó.

Ngao Dạ nhìn anh hỏi tiếp: “Ngươi muốn tìm hắn sao?”

Lạc Kỳ gật đầu: “Âm thầm tìm là được.”

Long tộc không tiếp thu ngoại nhân, nếu để bọn họ biết đến Thiếu Bạch và Đình Vân, chưa chắn bọn họ sẽ nể mặt anh, có lẽ còn dòm ngó Chân Linh Chi Thủy của Thiếu Bạch.

Lạc Kỳ ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta đi ra ngoài xem sao, nơi này có rất nhiều thương hội, không chừng mua được thứ gì tốt.”

Nếu Thiếu Bạch đợi anh ở đây từ trước thì không chừng hắn đã mở cửa hàng, Đình Vân là luyện đan sư, rất có khả năng hai người mở cửa hàng đan dược.

Ngao Dạ gật đầu: “Được thôi, ngươi muốn mua gì?”

“Nên chuẩn bị các loại đan dược thường dùng nhiều một chút, đề phòng tình huống cấp bách, chúng ta đi một vòng các cửa hàng đan dược đi.”

“Cũng tốt, vừa khéo ta có một số linh thảo.”

Lần này vào bí cảnh, thu hoạch lớn nhất của Ngao Dạ là Huyền Thiên linh quả và Long Hoàng Quả, tuy vậy ngoại trừ hai thứ này, y còn thu được rất nhiều loại linh thảo khác.

Long tộc không có nhiều luyện đan sư thực lực cao siêu, bọn họ lại thích hành động đơn giản tiện lợi nên thường dùng sống linh thảo. Nhân cơ hội này đổi linh thảo lấy đan dược là lựa chọn tốt.

“Gọi Ngao tiền bối cùng đi.” Lạc Kỳ nói.

Ngao Dạ gật đầu: “Ừm.”

Tuy y rất tự tin vào thực lực bản thân, nhưng hiện tại khu vực này tập trung không ít Tiên Hoàng, y lại đang bị thương. Ngao Dạ không ngại đụng độ Tiên Hoàng, chẳng qua lo lắng cho Lạc Kỳ.

Cuối cùng mọi người ra ngoài dạo chơi, bọn họ vào từng cửa hàng đan dược mở bên ngoài lối vào bí cảnh.

Lạc Kỳ vốn cho rằng phải tốn nhiều công sức mới gặp được Giang Thiếu Bạch, không ngờ sự tình thuận lợi hơn anh nghĩ rất nhiều. Vì anh vừa nhìn thấy bảng hiểu cửa hàng Hoa Hạ là đoán được mọi chuyện, đi vào trò chuyện qua loa đôi ba câu lập tức xác nhận thân phận của đối phương.

***

Cửa hàng Hoa Hạ.

Diệp Đình Vân nhìn Huyền Thiên linh quả trên tay: “Không ngờ Ngao Dạ lừa gạt tất cả mọi người, cố tình giấu vài linh quả.”

Giang Thiếu Bạch chống cằm nói: “Tên này thông minh hơn ta nghĩ. Ta còn tưởng hắn ỷ có sức ăn mạnh, cái gì cũng ăn lung tung.”

Cậu cau mày nói: “Ta cảm nhận được nguyên khí trong người Ngao Dạ sôi trào, có vẻ là ăn quá nhiều, một quả Huyền Thiên không có nhiều dược lực như vậy.”

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là hắn còn ăn cái khác?”

“Có lẽ vậy.” Có thể so sánh với Huyền Thiên linh quả thì chắc chắn không phải là vật tầm thường.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Tìm cơ hội dùng linh quả đi.”

Hắn nhắm mắt lại, trong lòng hơi bất đắc dĩ, hắn không ngờ Ngao Dạ vừa ra khỏi bí cảnh đã tặng một phần đại lễ thế này. Tuy Chân Linh Chi Thủy rất hiếm, nhưng luận trình độ quý giá thì Huyền Thiên linh quả vẫn hơn linh thủy một bậc, hắn chỉ sợ phải thiếu Ngao Dạ một phần ân tình. Mà thôi, thiếu thì thiếu vậy, sau này từ từ trả.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ.”

Cậu hít sâu một hơi, nếu linh quả có hiệu quả như trong lời đồn, dùng một quả trực tiếp tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn, thì với thực lực hiện giờ của cậu, tùy tiện luyện chế Huyền Thiên linh quả thành đan dược mà lỡ như luyện hỏng thì mất nhiều hơn được.

Giang Thiếu Bạch mím môi, mấy chục năm qua, tu vi của hắn tiến bộ không ít, nhưng vẫn còn cách hậu kỳ Tiên Tôn rất xa, linh quả đến rất đúng lúc.

Đến cảnh giới Tiên Tôn, mỗi lần tăng một cấp bậc nhỏ là thực lực chênh lệch rất nhiều. Nếu hắn tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn, vậy thì có thể rút ngắn khoảng cách với tu sĩ Long tộc rồi.

***

Trong quán trọ.

Ngao Dạ nhìn Lạc Kỳ hỏi: “Ngươi xác định ông chủ cửa hàng Hoa Hạ chính là Giang Thiếu Bạch sao? Chắc lầm rồi đó, tên kia nhìn đẹp trai hơn đệ đệ ngươi.”

Hôm nay Lạc Kỳ đưa hai quả Huyền Thiên cho người ta, không phải y tiếc linh quả, có điều lỡ như đưa lộn người thì phiền phức lắm.

Lạc Kỳ liếc nhìn y một cái, rõ ràng Thiếu Bạch rất đẹp trai, khi còn học tại học viện ở Trung Quốc, em trai anh còn là hotboy đó. Thiếu Bạch dịch dung là chuyện thường không có gì lạ, chẳng qua dung mạo cũ đẹp hơn một chút.

Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Thiếu Bạch có Chân Linh Chi Thủy, đương nhiên không thể dùng dung mạo thật.”

“Nghe nói tên kia là đan sư, còn là đan sư cấp bảy, mà ta chưa từng nghe nói đệ đệ ngươi biết luyện đan.”

“Không biết có thể học mà.” Với tư chất của em trai anh, học mấy năm trở thành đan sư cấp bảy là chuyện bình thường thôi.

Ngao Dạ nhíu mày: “Nhưng hắn là đan sư cấp bảy!” Luyện đan không dễ học, Giang Thiếu Bạch thông minh như vậy sao?

“Yên tâm đi, ta không lầm.” Lạc Kỳ chắc chắn nói.

Ngao Dạ trừng mắt: “Ngươi giấu cũng kín lắm.”

Khi hai người vào cửa hàng đan dược, Lạc Kỳ tiếp xúc với Giang Thiếu Bạch, lúc ấy Ngao Dạ không phát hiện thân phận của Giang Thiếu Bạch, mà anh cũng không hề nói, ra khỏi cửa hàng Hoa Hạ, Lạc Kỳ còn đi dạo các cửa hàng khác. Đi dạo một vòng lớn, đến khi quay về quán trọ, anh mới nói cho y biết.

Lạc Kỳ lấy mấy lọ đan dược ra: “Đây đều là đan dược chữa thương.”

Chắc hẳn Thiếu Bạch nhìn ra Ngao Dạ đang bị thương nên chuẩn bị đan dược khác không nhiều, đan dược chữa thương là nhiều nhất. Ngao Dạ lấy một viên, nhai nhai rồi nuốt xuống.

“Đan dược này mùi vị không tệ! Giang Thiếu Bạch rất biết điều đó.”

Lạc Kỳ bất đắc dĩ cười cười, vì trên đan dược có một lớp mật ong hoàng kim nên là biết điều sao?

Mặc dù bản thân Ngao Dạ phục hồi rất nhanh, nhưng có đan dược phụ trợ thì thương thế khôi phục nhanh hơn.

Lạc Kỳ xem nhẫn không gian: “Đây chính là Chân Linh Chi Thủy, không phải ngươi hiếu kỳ nó có mùi vị gì sao? Bây giờ có cơ hội rồi nè.”

“Có Chân Linh Chi Thủy rồi sao?”

“Ừ.” Thiếu Bạch tặng mấy thùng, hẳn là đủ dùng thời gian dài.

Ngao Dạ uống một chén Chân Linh Chi Thủy, sau đó lắc đầu chê bai: “Mùi vị bình thường thôi. Không ngon như nước mật ong hoàng kim, vậy mà nổi tiếng như vậy. Hắn có cho ngươi mật ong không?”

Lạc Kỳ lắc đầu: “Không có mật ong hoàng kim.”

“Sao lại không có?”

“Mấy năm nay Thiếu Bạch chạy ngược chạy xuôi, làm gì có thời gian nuôi ong.” Mật ong phủ trên đan dược này có chất lượng khá thấp, chỉ dùng để cải thiện khẩu vị.

Ngao Dạ gật gù: “Nói cũng đúng, chắc chắn hắn nuôi ong không giỏi bằng ta.”

Y nuôi bầy ong hoàng kim béo tròn trùng trục, mấy năm qua y rời khỏi Long tộc, không biết bầy ong thế nào rồi, có gầy đi không.

Ngao Dạ thử vận chuyển nguyên lực, Chân Linh Chi Thủy chả có mùi vị gì nhưng hiệu quả không tồi, sau khi dùng linh thủy, linh lực trong người y lưu thông dễ dàng hơn. Dùng liên tục Huyền Thiên linh quả và Long Hoàng Quả khiến y luôn cảm thấy bụng căng căng khó tiêu, hiện tại thì đỡ hơn rất nhiều. Dược lực hai loại linh quả thấm vào người, khí huyết cả người dâng lên một chút.

Lạc Kỳ lại lấy ra một vò rượu: “Đây cũng là Thiếu Bạch tặng, hình như Diệp Đình Vân dùng Chân Linh Chi Thủy ủ ra linh tửu.”

Ngao Dạ mở to hai mắt: “A, đưa ta nếm thử.”

Y cầm lấy vò rượu, rót một chén uống thử rồi hài lòng gật đầu: “Mùi vị không tệ.”

Linh tửu do Diệp Đình Vân ủ chế giữ nguyên đặc tính của Chân Linh Chi Thủy, lại thêm mấy vị linh dược, có hiệu quả đề cao tu vi.

Ngao Dạ uống ừng ực cả vò, vẫn chưa thỏa mãn nói: “Còn nữa không?”

Lạc Kỳ nhìn động tác của y, lo lắng nói: “Đừng uống quá nhiều.”

Linh tửu có dược lực không nhỏ, mà trong người y vẫn còn dược lực tích tụ chưa tan hết.

Y cười nói: “Yên tâm đi, ta có chừng mực.”

Ngao Dạ uống rượu xong, dược lực vẫn chưa tiêu hóa trong người được hấp thu không ít, y có thể cảm nhận rõ ràng dược lực bất tuân kia được chuyển hóa thành thực lực bản thân.

Hết chương 446

Chương 447: Ngao Dạ về Long tộc

Edit: OnlyU

Tiếng bước chân truyền đến, Lạc Kỳ phất tay thu hết đồ đạc trước mặt vào nhẫn không gian.

“Tiền bối đến?”

Ngao Dạ chống cằm, lười biếng nói: “Đại khái là giục ta quay về Long tộc.”

“Vậy chúng ta về đi.”

Y chớp mắt: “Ngươi không muốn…”

Anh lắc đầu nói: “Không sao. Lâu rồi ngươi không về Long tộc, có lẽ các trưởng lão không vui đâu.”

Đã gặp nhau rồi, chuyện sau này không cần nóng nảy. Thiếu Bạch và Đình Vân đã nhận được Huyền Thiên linh quả, trước mắt cần thời gian tiến cấp. Ban ngày khi giao dịch, Thiếu Bạch đưa cho anh nhẫn không gian, trong đó không chỉ có Chân Linh Chi Thủy mà còn có ngọc giản truyền tin cao cấp, có thể đưa tin ở cự ly xa. Có ngọc giản này rồi, sau này hai anh em liên lạc với nhau sẽ thuận tiện hơn, vả lại còn nhiều thời gian.

Ngao Hùng đẩy cửa đi vào phòng: “Mùi rượu nồng nặc, hai đứa uống rượu hả? Rượu gì đó?”

“Chỉ là rượu bình thường thôi.”

Ngao Dạ đảo mắt, tiền bối Ngao Hùng là con sâu rượu, nếu để ông biết được đây là linh tửu được ủ từ Chân Linh Chi Thủy là xong đời. Diệp Đình Vân ủ rượu khá ngon, nếu để người khác uống thì tiếc lắm.

“Rượu bình thường? Mùi rượu này tựa hồ không tầm thường đâu.”

Ngao Dạ qua loa nói: “Rượu này thơm thì có thơm nhưng uống vào chả có gì đặc biệt.”

“Dù mùi vị kém nhưng mùi rượu thơm thế này cũng hiếm có. Ở đâu ra vậy, hôm nay mua à?” Ngao Hùng hỏi tiếp.

Y lắc đầu đáp: “Không phải, là chiến lợi phẩm trong bí cảnh.”

Ông tiếc nuối nói: “Không phải mua sao?”

Ngao Hùng xoắn xuýt vụ rượu chè một lúc lâu mời dời sự chú ý qua Ngao Dạ: “Dược lực trong người ngươi đã tan không ít nhỉ.”

“Vâng.”

Ông cảm thấy kỳ quái hỏi: “Sao bỗng nhiên tan ra vậy?”

Dược lực trong người Ngao Dạ đang rất hỗn loạn, Ngao Hùng hơi lo lắng, hiện tại dược lực trong người y dịu hơn rất nhiều, hẳn là sẽ không lưu lại mầm họa.

“Có thể do hôm nay mua được đan dược hỗ trợ tiêu hóa, hiện tại có tác dụng.” Ngao Dạ ậm ờ nói.

Ông khẽ gật đầu: ” Vậy sao? Hôm nay mua đan dược tựa hồ chỉ là đan dược chữa thương bình thường mà.”

“Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, dược lực bỗng nhiên được hấp thu, vết thương cũng khá lên ít nhiều.” Y thản nhiên nói.

“Ừm, dù lý do gì, vết thương khôi phục nhanh là chuyện tốt.”

Ngao Hùng kiểm tra tình trạng cơ thể Ngao Dạ, không phát hiện dị thường bèn rời đi.

***

Cửa hàng Hoa Hạ.

“Đại ca gửi tin đến sao?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, bọn họ lập tức lên đường về Long tộc.”

“Vậy à.”

Trưởng lão Long Hoàng của Long tộc chủ trương đón người rồi đi ngay, là Ngao Dạ kiên trì ở lại dạo một vòng mới lưu lại thêm hai ngày, hiện giờ phải đi rồi.

Hắn nói tiếp: “Đại ca bảo chúng ta đừng lo lắng, tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn trước rồi tính sau.”

Cậu gật đầu: “Cũng tốt.“

Lạc Kỳ cũng dùng Huyền Thiên linh quả, tu vi lên đến trung kỳ Tiên Tôn. Tại Long tộc, tu vi này không tính là quá cao nhưng không dễ bị chèn ép, vả lại Ngao Dạ đang bị thương, xem ra mấy năm qua y sống trong bí cảnh không yên ổn, về Long tộc điều dưỡng một thời gian cũng tốt.

Diệp Đình Vân hít sâu một hơi, nếu cậu tiến giai hậu kỳ Tiên Tôn thì thuật luyện đan của cậu sẽ tiến bộ một chút. Hiện tại cậu không luyện chế được nhiều đan dược cấp bảy, nếu tiến cấp thành công, không chừng cậu sẽ luyện được đan dược hỗ trợ tiến giai đỉnh Tiên Tôn.

Giang Thiếu Bạch thở dài nhắm hai mắt, hắn và anh trai không gặp nhau nhiều năm, kết quả chỉ gặp vội vội vàng vàng lại phải chia xa. Nói cho cùng là do tu vi hắn chưa đủ, nhưng hắn không gấp gáp, đã có Huyền Thiên linh quả, hậu kỳ Tiên Tôn nằm chắc trong tầm tay.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Gần đây các thương hội lớn đang cố gắng thu mua các loại linh thảo.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy chúng ta cũng thu mua một ít đi.”

Hắn mở cửa hàng ở đây chủ yếu để tìm cơ hội tiếp xúc với Lạc Kỳ, nếu bây giờ đột ngột rời đi thì quá kỳ quái, huống chi bí cảnh Thương Huyền có vô số linh thảo quý giá, trước mắt chính là thời cơ tốt thu mua linh thảo, bỏ lỡ cơ hội lần này sẽ không dễ tìm cơ hội lần sau.

Cậu gật đầu: “Được rồi.”

Cậu và Giang Thiếu Bạch đều là đan sư cấp bảy, ngày thường cần số lượng lớn linh thảo cấp bảy để luyện tập, mà linh thảo cấp bảy không dễ mua, các tu sĩ vừa ra khỏi bí cảnh lại có không ít.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Nguyên thạch không đủ dùng.”

Linh thảo cấp bảy có giá không rẻ, mấy năm qua hắn bán đan dược thu được không ít nguyên thạch, nhưng hai người tiêu xài cũng nhiều nên số lượng nguyên thạch còn lại không nhiều.

Cậu nói: “Mua được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

“Đành vậy.”

***

Một chiếc phi thuyền kim sắc lướt nhanh trên bầu trời, Ngao Dạ buồn chán dựa lên mạn thuyền nhìn phong cảnh xung quanh.

“Dạ thiếu, cơ thể khôi phục rồi sao?” Ngao Cấm đi tới chào hỏi.

Y nhìn ông ta, uể oải gật đầu: “Đúng vậy.”

Ngao Dạ thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch tặng đan dược chữa thương và Chân Linh Chi Thủy rất hiệu quả, nhất là đan dược chữa thương, không biết bỏ thêm cái gì vào mà hiệu quả hồi phục vết thương cực kỳ tốt.

Nhờ phúc của Chân Linh Chi Thủy, vấn đề xung đột dược tính đã được giải quyết. Khoảng thời gian này y củng cố vững chắc tu vi hậu kỳ Tiên Tôn, thực lực tiến bộ không ít.

Ngao Dạ thử vận chuyển nguyên lực, cảm giác được nguyên lực hùng hậu lưu thông trong người. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, nguyên khí trong cơ thể y tăng lên hai tầng, có lẽ việc tiến lên đỉnh Tiên Tôn cũng nằm trong tầm tay. Y híp mắt, hơi đắc ý nghĩ nếu lúc này gặp lại đối thủ cũ trong bí cảnh, y sẽ không chật vật như trước nữa.

“Dạ thiếu đã có Chân Linh Chi Thủy phải không?” Ngao Cấm chợt hỏi.

Ngao Dạ quay đầu qua, khó chịu nói: “Ông nói gì vậy?”

Ngao Cấm bất đắc dĩ cười cười: “Gần đây ta tu luyện còn thiếu Chân Linh Chi Thủy, rất gấp, nếu Dạ thiếu có, hy vọng chia cho ta một chút, ta có thể đổi Hoàng Long Huyết Ngọc.”

Mấy ngày nay ông ta luôn quan sát tình trạng của Ngao Dạ, cơ thể y hồi phục rất nhanh, nguyên lực tăng vọt. Ngao Hùng Tiên Hoàng hết sức ngạc nhiên tốc độ khôi phục của y, cuối cùng nhận định đây là đặc thù của huyết mạch Tổ long. Ngao Cấm lại cho rằng Ngao Dạ đã tiếp xúc với Giang Thiếu Bạch, chỉ là không biết lúc nào.

Hoàng Long Huyết Ngọc là một vị linh dược, dùng để rèn luyện thể chất, Ngao Dạ không cần đến nhưng rất hữu dụng đối với Lạc Kỳ.

Ngao Dạ chớp mắt, trong lòng hơi dao động.

“A Dạ!” Lạc Kỳ từ trong khoang thuyền đi ra.

Ngao Dạ nghe tiếng nhìn sang anh, sau đó quay đầu lại, xòe tay nói: “Ta thật sự không có.”

Ngao Cấm hơi thất vọng, thở dài một hơi rồi quay người đi.

Lạc Kỳ nhìn theo bóng lưng ông, ngờ vực hỏi: “Ngao Cấm tiền bối làm sao vậy?”

“Ổng muốn Chân Linh Chi Thủy.”

Ánh mắt Lạc Kỳ hơi dao động, Ngao Cấm tiền bối đoán ra được sao? Mà dù đoán được cũng không kỳ quái. Người ngoài không biết quan hệ giữa họ và Thiếu Bạch, nhưng ông thì biết. Có điều đã nhiều năm trôi qua, ông vẫn còn nhớ rõ tên của em trai sao?

“Thật ra chia cho tiền bối một ít Chân Linh Chi Thủy cũng được.”

So với Chân Linh Chi Thủy nhạt nhẽo vô vị, Ngao Dạ thích linh tửu được ủ từ Chân Linh Chi Thủy hơn. Từ khi có rượu, gần như mỗi ngày y đều uống một vò,  nếu không phải Lạc Kỳ ngăn cản thì không chừng y đã uống hết sạch tất cả rượu rồi.

Ngao Dạ trừng mắt nói: “Chia cho ổng, được không đó?”

“Không sao đâu.”

Thiếu Bạch cho anh rất nhiều Chân Linh Chi Thủy, hai người dùng chắc chắn không hết, em trai đưa nhiều như vậy hẳn là để anh mang đi đổi thứ khác.

“Chân Linh Chi Thủy thì không sao nhưng đan dược chữa thương không thể rơi vào tay người khác.” Lạc Kỳ cau mày, đan dược chữa thương là Thiếu Bạch cố ý nhắn nhủ, sợ là bên trong có thành phần đặc biệt.

Ngao Dạ khẽ gật đầu: “Được rồi. Đan dược đó có hiệu quả không tồi, ta cảm thấy bên trong có tinh huyết.” Còn là tinh huyết tương tự Long tộc cao cấp.

Lạc Kỳ cau chặt lông mày: “Đừng nghĩ lung tung.”

Anh cúi đầu, bỏ thêm tinh huyết sao? Năm xưa trong bí cảnh, Ngao Dạ bị Vu tộc nguyền rủa liên lụy đến anh, Diệp Đình Vân đã dùng tinh huyết của Thiếu Bạch, miễn cưỡng áp chế nguyền rủa, trong đan dược lần này đúng là có hương vị tinh huyết.

Lạc Kỳ hít sâu một hơi, em trai anh có thể chất rất đặc biệt, tốc độ khôi phục thương thế còn nhanh hơn Long tộc rất nhiều.

“Có thể trao đổi Chân Linh Chi Thủy, ta đi đổi lấy Hoàng Long Huyết Ngọc.” Ngao Dạ nói.

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừm.”

***

Trong khoang thuyền.

“Chân Linh Chi Thủy?” Ngao Giang vừa thấy Ngao Cấm đặt Chân Linh Chi Thủy lên bàn liền muốn cướp, ông vội vàng thu linh thủy vào.

Ngao Giang nghi ngờ hỏi: “Ở đâu ra vậy.”

“Dạ thiếu chủ.”

Ngao Cấm lắc lắc đầu, Ngao Dạ mới nói không có, thế mà vừa quay lưng đã dùng Chân Linh Chi Thủy đổi lấy Hoàng Long Huyết Ngọc. Ông suy đoán y đã thương lượng với Lạc Kỳ, được đạo lữ cho phép mới thay đổi quyết định.

Ngao Cấm thầm trợn mắt, Ngao Dạ là hậu bối mà các Long Hoàng coi trọng, một con rồng như thế có đạo lữ là Nhân tộc thì thôi đi, còn bị vợ quản nghiêm, thật sự quá mất mặt. Một con rồng mà nghe lời Nhân tộc răm rắp!

Ngao Giang khó hiểu hỏi: “Dạ thiếu chủ? Thiếu chủ tìm được Chân Linh Chi Thủy trong bí cảnh hả? Không nghe nói trong bí cảnh có thứ này.”

“Giang Thiếu Bạch là đệ đệ của Lạc Kỳ.”

Ngao Giang khiếp sợ trợn to hai mắt: “Giang Thiếu Bạch, chính là người lấy được hồ Chân Linh Chi Thủy?”

Ngao Cấm gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nói vậy Dạ thiếu đã gặp Giang Thiếu Bạch?“

“Đại khái là vậy.”

Ngao Giang lắc đầu: “Dạ thiếu giấu quá kín, không lộ chút manh mối, chẳng lẽ sợ chúng ta ngấp nghé Chân Linh Chi Thủy của Giang Thiếu Bạch sao?”

Ngao Cấm cười khổ, thầm nghĩ đây chính là nguyên nhân.

“Thiếu chủ nghĩ nhiều rồi.” Nhưng nếu Giang Thiếu Bạch thật sự có một hồ Chân Linh Chi Thủy thì đúng là dễ khiến người ta động lòng.

***

Ngao Dạ đang uống rượu, có vẻ ngất ngây nói: “Diệp Đình Vân cất rượu ngon lắm.”

“Ngươi uống ít thôi, rượu Thiếu Bạch đưa không còn nhiều đâu.” Lạc Kỳ nói.

Y lười biếng nói: “Sao hắn không đưa nhiều một chút?”

Lạc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Thiếu Bạch đưa không ít, mà là ngươi uống quá nhanh.”

“Thật sao? Ta uống có nhiều đâu.”

Lạc Kỳ: “…”

Cửa phòng bỗng nhiên bật mở, Ngao Hùng đi vào, giật lấy vò rượu Ngao Dạ đang uống một nửa, ông uống một hớp, sảng khoái nói: “Rượu ngon!”

Khách không mời thình lình xuất hiện, Lạc Kỳ giật nảy mình.

Lần trước Ngao Hùng phát hiện mùi rượu, thế nên sau này mỗi khi Ngao Dạ uống rượu đều lập trận pháp phòng hộ ngăn cản mùi rượu. Hiện tại y đang say, một lúc sau mới nhận ra vò rượu bị người khác giật đi.

“Trả cho ta!”

Ngao Hùng hất y ra: “Con rồng chết tiệt này, không câu nào là thật!”

Cơ thể Ngao Dạ khôi phục rất nhanh, nguyên lực ngày càng mạnh mẽ, Ngao Hùng nghĩ mãi không ra, còn nghi ngờ Ngao Dạ cùng cách thức không hay giải quyết khó khăn trước mắt mà không màn hậu quả sau này. Cho đến cách đây không lâu ông nghe được Ngao Cấm và Ngao Giang nói chuyện, lúc này ông mới biết Ngao Dạ có thể hóa giải dược lực trong người nhanh như vậy là nhờ có Chân Linh Chi Thủy.

Ngao Hùng uống một hớp rượu, thích chí hít sâu một hơi: “Không hổ là linh tửu ủ từ Chân Linh Chi Thủy, mùi vị rất ngon.” Tên khốn Ngao Dạ còn lừa ông, nói là chiến lợi phẩm thu được trong bí cảnh.

Ông quay qua Lạc Kỳ hỏi: “Đây là linh tửu đệ đệ ngươi cho sao?”

Anh mím môi không nói gì.

“Khi hai đứa vừa ra khỏi bí cảnh, có một giọng truyền âm đến, là đệ đệ ngươi phải không?”

Ánh mắt Lạc Kỳ hơi dao động: “Vâng.”

“Tinh thần lực không tồi! Lúc đó ta chỉ cảm nhận được có người truyền âm nhưng không nghe rõ nội dung.” Một tu sĩ Tiên Tôn truyền âm mà tránh được tai mắt của ông, lợi hại!

Ngao Hùng nói tiếp: “Ngươi nên tín nhiệm Long tộc chúng ta hơn một chút, dù Chân Linh Chi Thủy rất hữu dụng nhưng chúng ta sẽ không trắng trợn cướp đoạt.”

Anh cúi đầu, hơi áy náy nói: “Là lỗi của ta, Long tộc đất rộng của nhiều, vô số bảo vật, Chân Linh Chi Thủy không đáng là gì.”

Ngao Hùng cười cười, không dây dưa vấn đề này nữa mà đổi đề tài: “Đệ đệ ngươi đưa bao nhiêu rượu? Chia cho ta một nửa đi.”

Ngao Dạ lập tức bùng nổ: “Đó là của ta!”

Ngao Hùng không vui tóm y ném qua một bên: “Tửu lượng ngươi kém như vậy còn uống cho nhiều.”

Lạc Kỳ đáp: “Thiếu Bạch đưa rượu không nhiều lắm.”

Anh lấy năm vò rượu đưa cho Ngao Hùng, ông vội vàng thu vào rồi quay người rời đi.

Ngao Dạ bực bội nói với Lạc Kỳ: “Làm gì mà chia cho ổng nhiều vậy?”

Anh nhún vai: “Đó là tiền bối Long Hoàng mà.” Nếu không có Ngao Hùng đến tiếp viện thì e rằng Ngao Dạ không dễ toàn thân mà về.

Y bực dọc vung đuôi: “Long Hoàng thì làm sao, ta sẽ nhanh chóng tiến giai Hoàng cấp thôi.”

Lạc Kỳ gật gù: “Ừ, ừ, ngươi sẽ nhanh trở thành Long Hoàng.”

Tựa hồ nhìn ra anh đáp cho có lệ, y bực bội nhe răng nhếch miệng.

Lạc Kỳ nhắm mắt lại, chính là Long Hoàng đó. Khoảng cách giữa Long Tôn và Long Hoàng không dễ vượt qua đâu. Nếu không vào bí cảnh, chỉ việc tu luyện đến hậu kỳ Tiên Tôn đã rất khó khăn rồi.

Hết chương 447

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info