ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

429_430_431_432

TuyenTuyen202

Chương 429: Rời khỏi Hắc Thạch Vực

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch chiết một bình nhỏ Chân Linh Chi Thủy đưa qua, Tường Nguyệt phấn khởi nhận lấy.

Hắn đưa Chân Linh Chi Thủy cho y ít hơn Hồng Dịch rất nhiều, nhưng Tường Nguyệt hiểu rõ chút nguyên thạch của y có giá trị kém xa Thiên Toại Thạch của đại thiếu gia nhà người ta, thế nên y khá hài lòng cuộc giao dịch này.

“Lôi kiếp của Diệp đan sư sắp kết thúc rồi.”

Ánh sáng màu xanh lượn lờ quanh người Diệp Đình Vân, Giang Thiếu Bạch ngửi được mùi hương thảo mộc tỏa ra từ người cậu, khiến hắn ấm áp cả người.

“Ầm!” Tia sét cuối cùng giáng xuống, lôi kiếp của Diệp Đình Vân kết thúc.

Ngay khoảnh khắc tiến giai, khí tức của cậu tăng vọt.

Tường Nguyệt Tiên Tôn cảm nhận được dao động nguyên khí của Diệp Đình Vân không thua gì y. Trong lòng y hơi phiền muộn, Tường Nguyệt tiến giai Tiên Tôn đã rất lâu rồi, thực lực tiến bộ hơn khi vừa tấn cấp rất nhiều, còn Diệp Đình Vân chỉ vừa mới tiến giai, nhưng có lẽ lại tương đương với y. Về phần Giang Thiếu Bạch thì khỏi cần phải so sánh.

Độc Cô Dương chọn hai kẻ thù thật hay. Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đều trở thành tu sĩ Tiên Tôn cường giả, muốn mua mạng hai người thì vài viên Thiên Tôn Đan không giải quyết được đâu.

May mắn y kịp thời thu tay, nếu không rắc rối to.

Sau Tường Nguyệt Tiên Tôn, lại có vài Tiên Tôn muốn đổi Chân Linh Chi Thủy. Bọn họ mặt mày tươi cười chúc mừng, nhìn ai cũng hiền lành, có vẻ như chưa từng xảy ra chuyện hợp mưu hại hắn trong đại điện. Có câu không thể đánh mặt người tươi cười, người cầm đầu là Nam Cương Tứ Hùng, những người này chỉ coi là đồng lõa.

Giang Thiếu Bạch không canh cánh trong lòng chuyện lúc trước, nên giao dịch vẫn giao dịch.

Hắn nhìn trái nhìn phải, Nam Cương Tứ Hùng đã chết ba người, sau khi Hùng Phong Tiên Tôn tử vong, người còn lại đã bỏ chạy mất. Khóe miệng hắn nhếch lên, rốt cuộc tình nghĩa huynh đệ không quan trọng bằng tính mạng. Hắn đã tiến giai Tiên Tôn, không thèm để ý gã đào tẩu kia.

Tu sĩ Tiên Tôn ít nhiều gì đều có thể lấy ra thứ tốt, Giang Thiếu Bạch thu hoạch một hồ Chân Linh Chi Thủy, chỉ đổi một chút đã thu được rất nhiều nguyên thạch.

Sau khi hoàn thành mấy vụ giao dịch, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời khỏi Hắc Thạch Vực.

***

Tuy hai người rời khỏi Hắc Thạch Vực, nhưng đã để lại không ít lời đồn.

Trong lúc nhất thời, các tu sĩ Hắc Thạch Vực trà dư tửu hậu đều đàm luận về Giang Thiếu Bạch, bọn họ ảo tưởng có thể phất nhanh như hắn, trở thành tu sĩ Tiên Tôn giàu có nhất.

“Giang đạo hữu thật lợi hại.” Phục Lệ nói.

Phục Vi gật gù: “Đúng vậy.”

Trước khi di tích xuất hiện, nhóm Phục Lệ có đi thăm dò, nhưng hoàn cảnh ở khu vực sâu trong Hắc Thạch Vực quá tồi tệ, bọn họ thăm dò một chút đã trở ra. Sau đó sâu trong Hắc Thạch Vực xuất hiện hiện di tích, có lời đồn bảo vật xuất hiện, các tu sĩ Tiên Vương đều chạy đến di tích. Phục Lệ cũng muốn đi, nhưng Phục Vi xảy ra xung đột với người khác, vừa khéo bị thương nhẹ, y không an tâm em gái nên ở lại.

Những người trong đội y không chống lại được sức hấp dẫn của bảo vật, tất cả đều chạy vào di tích, cuối cùng chết trong cung điện.

Tái Ông mất ngựa, sao biết không phải là phúc.

Nếu không phải Phục Vi bị thương thì có lẽ lúc này y đã chết rồi. Tuy cơ duyên là chuyện tốt, nhưng không phải ai cũng đạt được.

“Không ngờ Diệp đan sư và Giang Thiếu Bạch lại lợi hai như vậy.” Phục Lệ cảm thán nói.

Năm đó khi Diệp Đình Vân vừa đến Hắc Thạch Vực còn mua Mặc Huyết vương thú của bọn họ, chuyện xưa như vừa xảy ra hôm qua, kết quả chỉ một cái chớp mắt, hai người đã trở thành tiền bối Tiên Tôn.

Phục Vi tiếc nuối nói: “Giang Thiếu Bạch trao đổi Chân Linh Chi Thủy với rất nhiều người, nếu chúng ta có thể đổi được một chút thì tốt quá.”

Phục Lệ lắc đầu nói: “Chân Linh Chi Thủy ấy hả, đâu phải là thứ người bình thường có thể giữ được.” Nếu bọn họ thật sự đổi được, chỉ sợ sẽ bị người ta để mắt tới ngay lập tức.

“Nói cũng đúng. Đại ca, dạo này có rất nhiều người đến đây.”

Mọi người nghe tin Chân Linh Chi Thủy xuất hiện, ai cũng ùn ùn kéo đến Hắc Thạch Vực. Tuy Giang Thiếu Bạch đã rời đi, nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ ý định, đến đây tìm kiếm tung tích Giang Thiếu Bạch.

Ngoài ra, lại có người chạy đến di tích thăm dò. Bọn họ cho rằng trong di tích có một hồ Chân Linh Chi Thủy, có lẽ còn có bảo vật khác.

“Đại ca, Hắc Thạch Vực không còn thái bình, có vài tu sĩ đỉnh Tiên Vương cũng đến đây.”

Phục Lệ cười cười: “Bọn họ sẽ bỏ đi nhanh thôi.”

Đúng như dự đoán của Như Lan Tiên Vương, sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lần lượt tiến giai Tiên Tôn, lời đồn Hắc Thạch Vực là nơi thích hợp cho tu sĩ Tiên Vương tiến giai bắt đầu xuất hiện. Phục Lệ cho rằng lời đồn này rất hoang đường, nhưng vẫn có vài tu sĩ đỉnh Tiên Vương tin là thật.

Tại Hắc Thạch Vực này, nguyên khí thiên địa không tính là đậm đặc, trọng lực lại lớn, sẽ kiềm hãm thực lực của tu sĩ. Tiến cấp ở đây chẳng những không tăng tỷ lệ thành công mà còn giảm khả năng thành công.

“Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân quyết định tiến cấp ở đây có lẽ vì không còn cách nào khác. Nghe nói trong di tích không thể dẫn lôi kiếp đến, sau khi ra khỏi di tích, hai người họ áp chế tu vi không nổi nữa.”

Phục Vi hít sâu một hơi: “Quả nhiên Chân Linh Chi Thủy rất thần kỳ.”

Nhiều tu sĩ muốn đột phá bình cảnh Tiên Vương không biết đã tốn bao công sức, rất hiếm thấy ai giống hai người, không áp chế nổi phải tiến giai ngay lập tức.

Lúc Giang Thiếu Bạch vừa đến Hắc Thạch Vực, hắn chỉ là tu sĩ trung kỳ Tiên Vương, kết quả mới mấy năm trôi qua, tu vi hắn đã lên đến Tiên Tôn, tốc độ tu luyện khó mà tin được.

“Đúng là tiến cảnh kinh người.” Phục Lệ cảm thán.

Có lẽ chưởng giáo Bích Đan Môn không thể nào ngờ Giang Thiếu Bạch trở thành đồng đạo với lão nhanh như vậy.

***

Sau khi rời khỏi Hắc Thạch Vực, Giang Thiếu Bạch đến một sơn cốc hoang vắng điều dưỡng.

Hắn lấy thanh đao tìm được trong mật thất ra, thử vung đao lên.

Diệp Đình Vân mong chờ nói: “Dùng tốt không?”

Chân Linh Chi Thủy trong cung điện đã mang đến kinh hỉ cực độ cho cậu, thanh đao này cũng từ trong cung điện, thế nên cậu vô cùng chờ mong.

Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Đao vẫn còn rất nặng.”

Cậu ngờ vực: “Còn nặng?”

“Ừ, nặng xấp xỉ lần trước.”

“Không thể nào.” Diệp Đình Vân khó hiểu nói.

Giang Thiếu Bạch đã tiến giai Tiên Tôn, thực lực tăng lên gấp mấy lần, sức lực cũng tăng lên theo, tại sao hắn vẫn còn cảm thấy nặng như lần trước?

“Có vẻ như thanh đao không muốn ta sử dụng nó.”

“Đao có suy nghĩ sao?” Trong đao có khí linh?

Vũ khí có khí linh sẽ có linh tính, có điều nếu khí linh không có cảm tình với chủ nhân, vào thời điểm mấu chốt dễ xảy ra chuyện không hay.

Đã từng có một vị kiếm khách sở hữu một thanh bảo kiếm tuyệt thế, trong kiếm có kiếm linh, kiếm khách và kiếm linh làm bạn mấy ngàn năm, tình cảm rất sâu đậm, sau này kiếm khách bị sư huynh ám hại tử vong, kiếm của hắn thuộc về sư huynh kia. Khi vị sư huynh kia đối địch với người khác, bị kiếm linh phản bội mà chết.

Pháp khí có khí linh mặc dù tốt, nhưng nếu không thu phục được khí linh, ngược lại có khả năng chôn một mầm họa.

Nhiều khí linh vô cùng khí khái, cả đời chỉ nhận một chủ nhân, những người sở hữu sau này đều không dùng được nó.

Đôi khi khí linh bướng bỉnh không nghe lời, tu sĩ hoàn toàn bất đắc dĩ, đành phải hủy khí linh trong pháp khí.

“Thanh đạo nhẹ đi rồi.” Giang Thiếu Bạch bỗng nói.

Diệp Đình Vân híp mắt, quả nhiên có khí linh.

Hắn nhíu nhíu mày, vì hắn tự hiểu bản thân nên thanh đao mới nhẹ đi, nể mặt hắn sao? Có điều thanh đao nhẹ đi không lâu thì nặng lại như cũ.

Giang Thiếu Bạch quơ quơ thanh đao, nó càng lúc càng nặng hơn. Hắn trợn mắt, cuối cùng thu thanh đao vào nhẫn không gian.

“Sao vậy?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Khí linh trong thanh đao cho rằng thực lực của ta quá thấp, không muốn làm việc cho ta.”

Diệp Đình Vân: “…”

***

Thảo Đan Môn.

Lung Dạ Tiên Vương vô cùng bất ngờ, nhìn Âu Dương Tuyết hỏi lại: “Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đều trở thành Tiên Tôn, con không lầm chứ?”

Nàng lắc đầu đáp: “Không sai đâu ạ, hiện tại tin tức truyền khắp nơi rồi.”

Lung Dạ Tiên Vương vẫn không tin nổi: “Sao có thể? Mới mấy năm thôi mà.”

Âu Dương Tuyết hít sâu một hơi: “Vốn không nhanh như vậy, nhưng Hắc Thạch Vực xuất hiện di tích, hai người họ lấy được một hồ Chân Linh Chi Thủy nên mới tấn cấp.”

Trong lòng Âu Dương Tuyết hơi khó chịu, năm đó nàng là thiên chi kiêu nữ của Thảo Đan Môn, hai người kia chỉ là người ở tinh vực cấp dưới nàng mời đến hỗ trợ, bây giờ bọn họ lại ngồi ngang hàng với phụ thân nàng.

Theo tin tức truyền tới, mặc dù Giang Thiếu Bạch mới tiến giai Tiên Tôn nhưng thực lực rất mạnh, ngay cả Hùng Phong Tiên Tôn cũng chết dưới tay hắn, phụ thân nàng chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.

“Chân Linh Chi Thủy?” Lung Dạ ngạc nhiên hỏi lại.

“Vâng.”

“Hắc Thạch Vực có thứ này sao?” Cô vô cùng ước ao hỏi lại, Chân Linh Chi Thủy rất quý hiếm tại tinh vực cấp bảy, tinh vực cấp tám thì có.

Chân Linh Chi Thủy có giá trị không thấp, Thảo Đan Môn gom góp linh thảo đan dược mấy ngàn năm mới đổi được tầm ba mươi giọt Chân Linh Chi Thủy từ tinh vực cấp tám, lúc đó Lung Dạ Tiên Vương được chia mấy giọt.

Chân Linh Chi Thủy có nhiều công dụng, dùng nó luyện chế đan dược có thể đề cao chất lượng đan dược rất nhiều.

Âu Dương Tuyết gật đầu đáp: “Có, cả một hồ lớn.”

Lung Dạ cau mày: “Một hồ lớn?”

Cô hít một hơi lạnh, Chân Linh Chi Thủy có thể tính bằng hồ sao? Nhớ lại năm đó cô trân trọng mấy giọt Chân Linh Chi Thủy đến cỡ nào, lại nghĩ Giang Thiếu Bạch có cả một hồ, trong lòng cô có cảm giác người so người phải chết.

“May mắn! Vận may quá tốt!”

Lung Dạ đã dừng ở đỉnh Tiên Vương rất lâu rồi, nay nghe được hai hậu bối đều tiến giai Tiên Tôn, trong lòng cô ít nhiều cảm thấy chua xót.

“Đúng vậy, quả thật rất may mắn.”

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tiến giai Tiên Tôn ngay tại Hắc Thạch Vực, nghe nói lúc đó động tĩnh rất lớn, cuối cùng hắn vẫn thành công vượt qua.

Lúc nghe tin Hắc Thạch Vực xuất hiện di tích, Âu Dương Tuyết đã có trực giác Giang Thiếu Bạch sẽ đạt được đại cơ duyên trong đó, chẳng qua nàng không ngờ mình lại đoán chuẩn như thế. Cơ duyên của hắn vượt xa dự đoán của nàng.

Lung Dạ Tiên Vương thở dài nói: “Không biết hắn đi đâu rồi, nếu không chúng ta có thể đổi một ít Chân Linh Chi Thủy.”

Tình hình hiện tại của Thảo Đan Môn rất gay go, muốn đi đến tinh vực cấp tám liên hệ vài thế lực đổi tài nguyên hữu dụng không dễ. So sánh với việc đó thì tìm Giang Thiếu Bạch đổi Chân Linh Chi Thủy dễ hơn rất nhiều, dù sao hai bên cũng có chút giao tình.

Âu Dương Tuyết thở dài, nàng từng nghĩ như vậy, nhưng căn bản không gặp được hai người kia. Nàng có đi nghe ngóng tin tức của Giang Thiếu Bạch, có điều hai tu sĩ Tiên Tôn đã che giấu tung tích thì muốn tìm không dễ.

Nay không giống xưa, Giang Thiếu Bạch không còn là Tiên Vương bị người ta dễ dàng bắt chẹt, dù muốn tìm hắn cũng không dám làm quá ồn ào.

Tin tức về Chân Linh Chi Thủy đã truyền đi  khắp nơi, rất nhiều Tiên Tôn đang tìm hai người, có lẽ ngại phiền phức nên bọn họ đã tránh đi.

Nghe nói lúc đó có vài Tiên Tôn đổi được Chân Linh Chi Thủy, những người chậm chân đã bỏ lỡ cơ hội.

“Giang Thiếu Bạch đã tiến giai Tiên Tôn, Độc Cô Dương rút treo thưởng rồi phải không?” Lung Dạ Tiên Vương lên tiếng hỏi.

Âu Dương Tuyết cười giễu: “Đương nhiên phải rút rồi.”

Giang Thiếu Bạch đã là tu sĩ Tiên Tôn, hiện tại Độc Cô Dương không yên lòng, không phải vì chuyện báo thù cho con trai mà là không biết Giang Thiếu Bạch có quay lại gây khó dễ với lão không. Có lẽ dạo này lão ta không ngủ ngon giấc.

Tuy Giang Thiếu Bạch chỉ vừa tiến giai Tiên Tôn, nhưng thực lực lại rất mạnh, có thể khiêu chiến vượt cấp, nếu hắn để bụng, muốn giải quyết Độc Cô Dương không phải là việc khó.

“Ta nghe nói Giang Thiếu Bạch giao thiệp khá tốt với Tường Nguyệt Tiên Tôn.” Tường Nguyệt còn đổi được không ít Chân Linh Chi Thủy.

Tường Nguyệt Tiên Tôn vốn được Độc Cô Dương phái đi giết Giang Thiếu Bạch, lần này hay rồi, không biết có thể gọi hai người là “không đánh nhau không quen biết” hay không.

Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu nói: “Không biết Độc Cô Dương nghĩ gì mà tìm đến Tường Nguyệt Tiên Tôn.”

Âu Dương Tuyết châm chọc nói: “Có lẽ vì Tường Nguyệt Tiên Tôn ra giá rẻ.” Mà hàng rẻ thì không tốt.

“Giang Thiếu Bạch là do Đan Đỉnh Các đưa tới phải không? Bọn họ có người thân quen ở Đan Đỉnh Các không?”

Nàng lắc đầu nói: “Con đường này sợ là không thông.”

Quan hệ giữa hai người với Đan Đỉnh Các cũng tương tự Thảo Đan Môn bọn họ vậy, giao tình không sâu. Tuy khả năng không lớn nhưng có thể thử một lần, bây giờ hai người họ có thân phận khác xưa, nếu có thể làm thân thì tất cả đều đáng giá.

Hết chương 429

Chương 430: Tửu lâu kiến thức

Edit: OnlyU

Bích Đan Môn.

Đối với tin tức vừa nhận được, Độc Cô Dương cực kỳ đau đầu.

Lão ta không ngờ mới qua mười năm thôi mà Giang Thiếu Bạch đã trở thành tu sĩ Tiên Tôn ngang tầm với lão, hắn còn sở hữu Chân Linh Chi Thủy, nghĩ đến cơ duyên hai người gặp được, Độc Cô Dương đố kỵ muốn phát điên.

“Sư phụ, chuyện Giang Thiếu Bạch…”

Độc Cô Dương lạnh lùng nói: “Hắn đang sở hữu rất nhiều Chân Linh Chi Thủy, chắc chắn các tu sĩ Tiên Tôn đang nhìn chằm chằm hắn, hắn chưa chắc dám lộ diện.”

Tin tức về Chân Linh Chi Thủy truyền đi, các tu sĩ lập tức chạy đến Hắc Thạch Vực, nhưng bọn họ đã chậm một bước, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã rời đi rồi. Theo lão được biết thì tin tức Chân Linh Chi Thủy còn lan truyền đến các tinh vực khác.

Các tu sĩ đỉnh Tiên Tôn đứng ngồi không yên, vì Chân Linh Chi Thủy có tác dụng hỗ trợ tu sĩ tiến giai. Nếu bọn họ có đủ Chân Linh Chi Thủy thì có thể tiến đến cảnh giới Tiên Hoàng.

Đừng nói tinh vực cấp bảy, ngay cả tinh vực cấp tám cũng cực kỳ hiếm Chân Linh Chi Thủy, mà một hồ Chân Linh Chi Thủy đương nhiên không ít, khỏi bàn đến Tiên Tôn, ngay cả Tiên Hoàng cũng động lòng.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân là hai tu sĩ vừa tiến cấp, có lẽ lúc nào đó sẽ bị Tiên Tôn hoặc Tiên Hoàng giết chết.

Mặc dù ngoài miệng Độc Cô Dương nói thản nhiên như vậy nhưng trong lòng lại không nắm chắc.

Sự thật là có nhiều người thoát ra khỏi đại điện trong di tích, thế nên chuyện Giang Thiếu Bạch giao đấu ngang hàng với hai Tiên Tôn thuộc Nam Cương Tứ Hùng được truyền đi, mọi người cho rằng dù hắn vừa tiến giai Tiên Tôn nhưng lực chiến thực tế không thua gì tu sĩ hậu kỳ Tiên Tôn.

Tuy lão ta cho rằng lời đồn hơi khoa trương nhưng vẫn rất kiêng dè hai người.

Khoảng thời gian này mọi người ở Bích Đan Môn đều bàng hoàng, các đan sư hết sức bất an.

“Tường Nguyệt chết tiệt!” Độc Cô Dương cực kỳ hối hận năm đó tìm đến tên cặn bã như Tường Nguyệt, làm lỡ thời cơ tốt nhất tiêu diệt hai tên kia, hiện tại hậu họa vô tận.

Nghĩ đến Tường Nguyệt Tiên Tôn, Độc Cô Dương càng buồn bực, y đổi được Chân Linh Chi Thủy từ Giang Thiếu Bạch, có được thứ này, thực lực của y chắc chắn tăng lên không ít trong thời gian ngắn.

Giờ phút này Độc Cô Dương cực kỳ chán ghét Tường Nguyệt, ghen ghét cơ duyên đối phương đạt được.

***

Giang Thiếu Bạch đang ngồi trong tửu lâu khoan thai uống rượu, hắn và Diệp Đình Vân gọi một bàn đầy các món ngon.

Hai người đều ngụy trang dung mạo, Giang Thiếu Bạch vừa ra khỏi Hắc Thạch Vực lập tức phát hiện hắn lại “hot” rồi, khắp tinh vực đều thảo luận về hắn. Gần như tất cả tu sĩ Tiên Tôn đều muốn gặp hắn, hy vọng đổi được chút Chân Linh Chi Thủy, người nào có bản lĩnh cao cường thì muốn giết chết hắn, chiếm trọn Chân Linh Chi Thủy.

Giang Thiếu Bạch thực hành chiến lược im hơi lặng tiếng giấu tài, sau khi ra khỏi Hắc Thạch Vực, hắn thay hình đổi dạng, che giấu tung tích, suốt đoạn đường đến đây không bị ai phát hiện mánh khóe.

Giang Thiếu Bạch có thể che giấu tung tích hoàn mỹ có liên quan đến một chiếc nhẫn không gian hắn thu hoạch trong vùng lốc xoáy hắc ám, có một chiếc nhẫn không gian phẩm chất cực cao, trong đó chứa vô số linh tài và nguyên thạch, còn có mấy ngàn rương đựng mặt nạ không giống nhau, tất cả đều vô cùng thần kỳ, đeo lên còn có thể che giấu khí tức.

Sau này hắn nghe ngóng được, thì ra mấy vạn năm trước, ở tinh vực này từng xuất hiện một Bách Biến Đạo Nhân. Người này am hiểu dịch dung, thích dịch dung thành nhiều dáng vẻ khác nhau, sau đó lẻn vào các thế lực lớn để ăn trộm.

Thủ đoạn của y rất cao siêu, ban đầu các thế lực lớn không biết chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng có câu “lên núi nhiều sẽ gặp hổ”, y gây án quá nhiều, rốt cuộc bị các thế lực chú ý. Vì để bắt người này mà bọn họ lập bẫy, dẫn y sa vào lưới, lại không ngờ Bách Biến Đạo Nhân đã sớm nhìn thấu mưu kế của bọn họ, còn đùa bọn họ một trận.

Các thế lực lớn vây bắt mấy lần đều không thành công, sau này Bách Biến Đạo Nhân đột ngột mất tích, dù mọi người không biết y đi đâu nhưng đều vui sướng khi y biến mất.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, thầm nghĩ một đạo tặc tung hoành tứ hải, nơi nào cũng có mặt, cuối cùng bị kẹt trong đại điện, thân tử hồn tiêu trong vùng lốc xoáy hắc ám, thật đáng tiếc.

Hắn thong thả ăn uống, nghe mấy tu sĩ bên cạnh nói chuyện.

“Các ngươi có nghe nói đến chuyện của Giang Thiếu Bạch không?”

“Bây giờ ai mà không biết chuyện này! Nghe đồn Tiên Vương có được Chân Linh Chi Thủy sẽ tiến giai thẳng lên Tiên Tôn, khỏi phải sợ lôi kiếp.”

“Thật sao? Lôi kiếp Tiên Tôn không dễ vượt qua đâu.”

“Còn phải nói sao? Ngươi nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân một trước một sau tiến giai Tiên Tôn đi, nghe đồn dễ như trở bàn tay đó, tốt số thật.”

“Chân Linh Chi Thủy thật hữu dụng.”

“Ai nói không phải đâu.”

Giang Thiếu Bạch nghe các tu sĩ thảo luận mà thầm trợn mắt, hắn có thể tiến giai Tiên Tôn nhanh như vậy đương nhiên có liên quan đến Chân Linh Chi Thủy, nhưng nói có được Chân Linh Chi Thủy thì không phải sợ lôi kiếp nữa thì là nói bậy.

“Giang Thiếu Bạch ra khỏi Hắc Thạch Vực là không thấy tăm hơi nữa.”

“Nghe đồn hắn bị một vị Tiên Hoàng đi ngang qua giết chết rồi.”

“Thật hay giả vậy?”

“Nhiều người nói vậy lắm, hắn là Tiên Tôn vừa tiến giai, sao giữ được Chân Linh Chi Thủy.”

“Là Tiên Hoàng nào vậy?”

“Chuyện này có thể để ngươi biết sao?”

“Không biết là vị Tiên Hoàng nào, vậy tại sao biết Giang Thiếu Bạch đã chết rồi?”

“Chuyện này đơn giản thôi, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vừa tiến giai, chuyện quan trọng trước mắt là gì, chính là tài nguyên tu luyện! Tiên Tôn và Tiên Vương cần tài nguyên tu luyện khác nhau rất nhiều, nếu Giang Thiếu Bạch còn sống, chắc chắn phải tìm kiếm tài nguyên tu luyện khắp nơi. Tuy Chân Linh Chi Thủy rất tốt nhưng tu luyện không phải một thứ là đủ.”

“Ta nghe nói rất nhiều thế lực đang muốn đổi Chân Linh Chi Thủy với Giang Thiếu Bạch, vậy mà hắn không lộ diện, đúng thật khả năng cao là đã chết rồi.”

“…”

Giang Thiếu Bạch cau mày, hắn lại “chết” một lần nữa rồi. Thực ra dạo này hắn đang nghĩ xem có nên loan tin đồn rằng hắn đã “ngủm” rồi không, để bên ngoài bớt chú ý đến hắn. Không ngờ hắn chưa kịp ra tay thì đã có lời đồn rồi, còn lan truyền có đầu có đuôi đầy đủ câu chuyện.

Thế mà có nhiều “bằng chứng” chứng minh hắn đã tử vong như vậy.

Đoán chừng do hắn gặp cơ duyện quá lớn khiến không ít người đố kỵ, mong ngóng hắn chết đi cho rồi, sau đó hắn bị nhiều người ngầm thừa nhận đã tử vong.

Tài nguyên tu luyện cái gì, hắn vốn không cần nhọc lòng, trong đống nhẫn không gian hắn thu hoạch được chứa rất nhiều nguyên thạch, cộng lại thành một con số khổng lồ.

Diệp Đình Vân liếc nhìn hắn, cười nói: “Thức ăn ở đây có hương vị không tồi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

Hai người sống tại Hắc Thạch Vực nhiều nắm, hiện tại ra ngoài, nên thả lỏng một chút. Khó có được thời gian nhàn nhã, Giang Thiếu Bạch thưởng thức sơn hào hải vị trước mặt, hơi hơi say rượu.

“Đình Vân, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”

Cậu lắc đầu đáp: “Ta không biết nữa. Có muốn đi tìm đại ca không?” Hai người đã tiến giai Tiên Tôn, có thể đến Long tộc tìm đại ca.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không vội, có duyên ắt sẽ gặp.”

Đã nhiều năm trôi qua, lúc này không phải vội vàng, năm đó hắn nhờ Đan Đỉnh Các điều tra tin tức Ngao Dạ, ban đầu còn có chút tin tức, sau này không điều tra được gì nữa. Có vẻ Ngao Dạ đã rời khỏi tinh vực ban đầu, hướng đến tinh vực cao cấp hơn.

Diệp Đình Vân hỏi tiếp: “Ngươi thật sự không sốt ruột sao?”

Hắn cười cười: “Đại ca rất ổn.”

“Ngươi cảm nhận được?”

“Ừm.” Giang Thiếu Bạch có chút năng lực bói toán, đến khi trở thành tu sĩ Tiên Tôn, năng lực này của hắn tăng mạnh.

Diệp Đình Vân thở phào: “Đại ca không sao là tốt rồi.”

Giang Thiếu Bạch nghiêng đầu nói: “Tuy mấy năm nay chúng ta tiến cảnh rất nhanh, nhưng Ngao Dạ có chỗ dựa là Long tộc, chắc chắn tu vi của y tiến bộ không chậm.”

Năm xưa khi bọn họ vừa đến đây, Ngao Dạ được Long tộc đón đi, điểm xuất phát của y cao hơn bọn họ, dù hai người tiến bộ rất nhanh nhưng vẫn phải tiếp tục tu luyện không được lười biếng. Nếu gặp lại nhau mà tu vi kém đối phương thì mất mặt lắm.

Diệp Đình Vân nở nụ cười: “Nói cũng đúng.”

Tiên giới dựa vào thực lực nói chuyện, chuẩn bị sẵn sàng công việc sẽ suôn sẻ, thực lực tăng cao muốn làm gì cũng thuận tiện.

Hiện tại tài nguyên của hắn chất thành đống, trong thời gian ngắn, muốn tăng một hai cấp bậc nhỏ là chuyện đơn giản.

Sức ăn của Giang Thiếu Bạch rất mạnh, hắn nhanh chóng càn quét sạch một bàn đồ ăn, hắn lại gọi tiểu nhị mang một bàn thức ăn khác.

“Tỷ tỷ, hai tên thùng cơm bên kia ăn nhiều quá.” Một nữ tu mặc áo xanh lam ngồi cách bàn hắn không xa cười nói.

Đối diện cô ta là một nữ tu áo tím, cô tức giận nói: “Lo ăn đi, đừng nói lung tung đắc tội người ta.”

Người kia thè lưỡi cười nói: “Được rồi mà.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, lâu rồi không ăn một bữa đàng hoàng, vậy mà bị người ta coi như thùng cơm, nhưng mà kệ đi, thùng cơm thì thùng cơm. Có câu “ăn cơm của mình, mặc người khác nói”, miệng của người ta, còn dạ dày là của mình.

“Tỷ tỷ nghĩ Giang Thiếu Bạch đã chết chưa?” Nữ tu áo lam bỗng hỏi.

“Không biết.”

Nữ tu áo lam chống cằm, mặt mày hớn hở nói: “Tỷ tỷ, muội nghĩ có lẽ hắn chết rồi.”

Cô chị hiếu kỳ hỏi: “Tại sao nói vậy?”

“Nhìn ngoại hình hắn có tướng đoản mệnh, có câu “vui quá hóa buồn”, hắn thình lình có được cơ duyên kỳ ngộ hiếm có, đã dùng hết vận may trong đời rồi, chẳng phải chết đến nơi sao?”

“Muội đó!” Nữ tu áo tím cưng chiều liếc em gái.

Giang Thiếu Bạch nghe vậy nhíu mày, câu “có mắt không tròng” chính là thế này đây, nha đầu này nhìn mặt suy tướng, còn nói mặt mũi hắn là tướng đoản mệnh, thật sự buồn cười.

Diệp Đình Vân nhìn nữ tu áo lam nói: “E là nữ tu kia sẽ gặp phiền phức.”

Cô gái áo lam chừng mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo không tồi, khi cô vừa tiến vào đã bị người khác chú ý. Tiên giới cũng có vài tu sĩ thích “ấm dâu”, trong tửu lâu vừa khéo có một tên.

Diệp Đình Vân vào tửu lâu, sau đó thả linh hồn lực giám sát động tĩnh tứ phương, vừa khéo nghe được tên con ông cháu cha trên lầu nổi sắc tâm.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Mặc kệ cô ta.”

“Ngươi đừng thù dai.”

Hắn lắc đầu nói: “Không phải ta thù dai, vì không cần chúng ta hao tâm tổn trí, hai nữ tu đó là tu sĩ Tiên Tôn, gã “ấm dâu” kia có mắt không tròng.”

Không biết tửu lâu này bị sao nữa, toàn là những người có mắt không tròng. Nữ tu ẩn khí tức, nhưng hắn không đoán sai, nữ tu kia luyện thể tu, những người như vậy rất hiếm gặp, tương tự, những người chọn luyện thể đều hơi nóng nảy.

Diệp Đình Vân bất ngờ nói: “Không ngờ nhanh vậy đã gặp đồng đạo Tiên Tôn.”

Ở tinh vực cấp bảy, Tiên Tôn cường giả không hiếm như tinh vực cấp sáu, nhưng cũng không dễ gặp.

Tu sĩ Tiên Tôn có thể trở thành người đứng đầu một thế lực tầm trung, Diệp Đình Vân suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy gặp được đồng đạo Tiên Tôn ở đây cũng bình thường thôi, tửu lâu này tên là Bát Trân Lâu, cực kỳ nổi tiếng, giá thức ăn rất cao, người thường không trả nổi giá này.

Giang Thiếu Bạch phất tay nói: “Ăn thôi, ăn cơm đi.”

Cậu liếc mắt nhìn hắn, sau đó tập trung vào mấy món ăn trước mặt.

Giang Thiếu Bạch lắc lư chén rượu trong tay, như có điều suy nghĩ.

“Ngươi đang nghĩ gì đó?”

Hắn cười nói: “Ta đang nghĩ xem, chúng ta có nên đến tìm Độc Cô Dương nói chuyện không.”

Lão thất phu kia treo thưởng muốn mạng của hắn và Diệp Đình Vân, làm hắn ngột  ngạt thời gian dài, hiện giờ hắn đã là Tiên Tôn, nên lấy lại danh dự một chút.

“Bích Đan Môn cách nơi này không gần.”

Vả lại rất nhiều người biết ân oán giữa hai người và Độc Cô Dương, có thể bọn họ sẽ mai phục sẵn ở Bích Đan Môn. Đang có rất nhiều người muốn có được Chân Linh Chi Thủy, nếu hai người bại lộ hành tung, dù không đến mức nguy hiểm tính mạng cũng sẽ rất phiền phức.

Hắn thấy cậu đảo mắt bèn hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Cậu nở nụ cười: “Ngươi lấy được rất nhiều ngọc giản truyền thừa của Bích Đan Môn đúng không? Chúng ta có thể bán đi.”

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Ý kiến hay!”

Truyền thừa đặc biệt của một thế lực chính là nền tảng của thế lực đó, nếu bọn họ bán truyền thừa của Bích Đan Môn, Độc Cô Dương nhất định tức đến giậm chân.

“Nhưng ngươi nỡ sao?”

Cậu cười cười: “Có gì mà không nỡ.” Truyền thừa vốn không phải của cậu.

Trong những chiếc nhẫn không gian hai người thu hoạch tại vùng lốc xoáy, có vài chiếc chứa ngọc giản đan thuật, dù không nhiều nhưng chất lượng cao, có mấy cái hoàn toàn không thua kém ngọc giản truyền thừa của Bích Đan Môn.

Đối với Diệp Đình Vân, tuy ngọc giản truyền thừa thuật Bích Đan Môn không tệ, nhưng không phải là không thể thiếu, huống chi cậu đã đọc hết rồi, bây giờ bán cũng không sao.

Diệp Đình Vân uống một hớp rượu, cậu đã tiến giai Tiên Tôn, sau này sẽ có được ngọc giản thuật quý hơn.

Cậu cười cười: “Được rồi, chúng ta chơi chết lão ta đi.”

Hết chương 430

Chương 431: Tộc Bất tử

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vừa thưởng thức mỹ thực, vừa trò chuyện trên trời dưới biển.

“Bây giờ đã tiến giai Tiên Tôn, Đình Vân, đan thuật của ngươi có thể tiến thêm một bước rồi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Diệp Đình Vân vô cùng tự tin nói: “Chắc chắn rồi.”

Bị kẹt trong cung điện mấy năm, cậu không thể luyện chế đan dược nhưng thời gian qua cậu nghiên cứu không ít ngọc giản thuật, trong đầu có nhiều ý tưởng, nhận ra không ít cảm ngộ. Cậu đã mô phỏng quá trình luyện đan trong đầu hơn ngàn lần rồi, chỉ còn thiếu cơ hội luyện tập.

“Tiếc là thiếu rất nhiều linh thảo.”

Năm xưa tiền bối Mộc tộc đã cho hai người rất nhiều dược liệu, nhiều năm qua cậu không cần sầu lo vấn đế linh thảo, nhưng hiện tại linh thảo đã trở thành một vấn đề nan giải. Vì tu vi của cậu và Thiếu Bạch đã tăng cao, cần các loại linh thảo hoàn toàn khác biệt trước kia.

Trong những chiếc nhẫn không gian Giang Thiếu Bạch lấy được có linh thảo phù hợp, nhưng nhiều chiếc nhẫn không có chức năng ngưng đọng thời gian. Thời gian trôi qua, linh thảo trong nhẫn mất hoạt tính, lãng phí rất nhiều linh thảo và đan dược.

Giang Thiếu Bạch cười cười, tùy tiện nói: “Không đủ linh thảo thì mua thôi.”

Luyện đan chính là một việc làm đốt tiền, vừa khéo hiện tại hắn có thể đốt.

Cậu khó xử nói: “Sợ là sẽ tiêu tốn rất nhiều nguyên thạch.”

“Đừng lo lắng.”

Hắn còn rất nhiều thứ tốt không dùng đến, vừa khéo có thể dùng để đổi tài nguyên.

Diệp Đình Vân nghe vậy khẽ gật đầu: “Ừm.”

Tinh vực cấp bảy có không ít tiên đan sư cấp năm, tiên đan sư cấp sáu thì hiếm, địa vị của họ khá cao.

Hiện tại cậu có kha khá truyền thừa đan thuật các loại, tu vi và linh hồn lực cũng tăng cao, nếu có đầy đủ linh thảo luyện tập, trở thành đan sư cấp sáu không phải chuyện khó.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đang ăn cơm thì bàn bên cạnh bắt đầu ồn ào.

“Hai vị tiểu thư, thiếu gia nhà ta mời hai vị lên lầu một chuyến.”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn hai tu sĩ Tiên Vương, thầm nghĩ Tiên Vương tinh vực cấp bảy thật sự không có khí phách, đi làm chó săn cho mấy tên con ông cháu cha. Tuy hai người này là Tiên Vương nhưng nguyên khí trong người phập phồng, hẳn là dùng biện pháp đặc thù thúc đẩy tu vi.

Tiên giới có vài tu sĩ như vậy, tư chất không đủ, vô vọng tiến giai, bèn sử dụng vài biện pháp bàng môn tả đạo để tiến giai. Đôi khi Hư Tiên có thể thành công tiến giai Tiên Vương, nhưng dù thành công vẫn không có được tuổi thọ mà tu sĩ Tiên Vương bình thường nên có, sức chiến đấu cũng kém hơn Tiên Vương bình thường rất nhiều.

Mặc dù Tiên giới nhiều cao thủ nhưng càng có nhiều tu sĩ không có thực lực hơn, vì để tăng tu vi, dù biết rõ có hậu họa vẫn có nhiều người thử nghiệm.

Nữ tu áo lam khinh thường liếc nhìn đối phương, lười biếng nói: “Ta không có hứng thú với thiếu gia nhà ngươi, các ngươi cút đi.”

Hai Tiên Vương thấy nữ tu áo lam không nể mặt, sắc mặt rất khó coi.

“Tiểu thư vẫn nên cân nhắc lại đi, thiếu gia nhà ta rất có thành ý.”

Cô gái áo lam híp mắt, dằn mạnh chén rượu trong tay xuống bàn, khó chịu nói: “Bảo ngươi cút đi, có hiểu không hả?”

Giang Thiếu Bạch ngồi bàn bên cạnh ung dung bưng chén rượu lên uống một hớp.

Rất nhanh vang lên tiếng lật bàn, sau đó hai Tiên Vương bị cô gái áo lam ném mạnh ra ngoài, bãi đất trống trước tửu lâu bị nện thành một cái hố to.

Giang Thiếu Bạch nhìn hai gã tu sĩ ngã lộn đầu cắm mặt xuống đất, thầm nghĩ đây là một loli bạo lực, không dễ chọc.

Không biết có phải bị đánh đến ngu người hay không mà một lát lâu sau, hai gã kia mới rút người ra khỏi đất, mọi người tụ lại xem không ít.

Vị đại thiếu gia trên lầu vốn đang chờ đùa giỡn tiểu mỹ nữ, thấy tùy tùng bị đánh, gã ở trên lầu thò đầu ra nhìn. Nữ tu phất tay một cái, gã lập tức từ trên lầu nhào xuống, làm bạn với hai tên tùy tùng dưới đất luôn.

Nữ tu áo lam ghét bỏ liếc nhìn ba tu sĩ bên ngoài rồi phủi phủi tay, gọi tiểu nhị mang bàn thức ăn khác lên. Có vẻ như tiểu nhị đã quen với những tình huống như thế này rồi, rất nhanh một bàn thức ăn khác được mang lên.

Cô gái áo lam tức giận nói: “Ra ngoài ăn một bữa còn gặp lắm chuyện.”

Nữ tu áo tím thoáng nhìn Giang Thiếu Bạch, như có điều suy nghĩ.

“Tỷ tỷ đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.” Cô lắc đầu đáp.

Cô em nương theo tầm mắt nhìn sang, trông thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Nhận ra hai cô gái đang chú ý đến hắn, Giang Thiếu Bạch bình thản tiếp tục dùng bữa.

“Người bên kia ăn nhiều ghê.” Nữ tu áo lam nhếch miệng nói.

Một bàn thức ăn vừa được dọn lên, chưa bao lâu đã còn phân nửa, vả lại vừa nãy mấy tên kia kiếm chuyện với hai cô, vậy mà hai tu sĩ này không hề có ý làm anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ biết ăn mà thôi.

Cô gái áo lam lấy cái gương nhỏ mang theo ra nhìn lại trang dung, hoài nghi có phải đi đến địa phương khác nên mị lực của cô giảm xuống hay không.

Nữ tu áo tím thấy thế cười nói: “Đừng nhìn nữa, hai người kia là một đôi.”

Cô em buồn bực: “Thì ra là đoạn tụ.” Vậy là không liên quan đến mị lực của cô.

“Tỷ không nhận ra được thực lực của hai người này.”

“Không phải Tiên Vương sao?”

“Không giống.”

Cô gái áo tím tu tập thuật vọng khí đặc biệt, môn pháp này giúp cô có khí huyết mênh mông kinh người, tuy thoạt nhìn tu vi đúng là Tiên Vương nhưng xét khí huyết thì không đơn giản như vậy.

Cô em lắc đầu nói: “Xem ra là Tiên Tôn thích giả vờ yếu đuối, nhàm chán.”

Câu nói của cô truyền vào tai Giang Thiếu Bạch, hắn thầm nghĩ hai người này cũng che giấu tu vi, vậy mà còn quở trách hắn nhàm chán.

Nữ tu áo tím nói tiếp: “Thôi được rồi. Chúng ta đi ra ngoài chuyến này mục đích là tìm Giang Thiếu Bạch, đừng gây thêm rắc rối.”

Giang Thiếu Bạch nghe đối phương nói xong suýt bị sặc một cái, không ngờ hai cô gái kia đang tìm kiếm hắn.

Cô gái áo lam lắc lắc đầu, cảm thán nói: “Không ngờ một nơi hoang vu như tinh vực cấp bảy này mà lại xuất hiện cả một hồ Chân Linh Chi Thủy.”

“Thỉnh thoảng tinh vực cấp thấp cũng xuất hiện đồ tốt, chỉ là khá ít thôi.”

“Dựng dục Chân Linh Chi Thủy cực kì gian nan, môi trường tại Hắc Thạch Vực chắc chắn không thể sản sinh ra Chân Linh Chi Thủy, e là có người nào đó mang tới.” Cô em gái nói.

“Di tích trong Hắc Thạch Vực không đơn giản, có thể là tộc Bất tử lưu lại.”

Nữ tu áo lam khẽ gật đầu: “Ở đó mọc rất nhiều Mặc Huyết thảo, mà Mặc Huyết thảo chỉ hữu dụng đối với tộc Bất tử. Đúng là di tích này giống như do tộc Bất tử lưu lại, nhưng chẳng phải tộc này đã diệt tuyệt rồi sao?”

Cô gái áo tím nói: “Tộc Bất tử đã từng xưng bá một thời gian, hẳn là đã lưu lại không ít thứ cho hậu bối.”

“Di tích mở ra rồi lại phong bế, tình hình cụ thể bên trong thế nào khó mà biết được. Nghe nói trong di tích có một vùng lốc xoáy hắc ám, đây rất có thể là “tác phẩm” của tộc Bất tử.”

Cô gái áo lam như có điều suy nghĩ: “Đúng vậy, tộc Bất tử thích nhất là sử dụng thủ đoạn quỷ dị, hắc ám pháp tắc chính là một trong những chiêu mà bọn họ thích dùng nhất.”

“Bộ tộc này coi trọng huyết mạch nhất, người ngoài rất khó lấy được thứ tốt từ họ. Nghe nói các tu sĩ tiến vào cung điện, dù tu vi cao đến cỡ nào đều bỏ mạng. Giang Thiếu Bạch lại thành công, chẳng lẽ hắn là người sống sót của tộc Bất tử?”

“Không biết, nhưng khả năng này khá cao.”

Giang Thiếu Bạch vốn nhàm chán nên mới để ý xem hai cô gái nói chuyện gì, kết quả bị cuộc đối thoại của hai người làm hắn kinh hãi. Có vẻ hai người này đến từ tinh vực cấp cao, còn rất có hứng thú đối với hắn.

Giang Thiếu Bạch mím môi, trái tim đập như nổi trống, khi phát hiện thông đạo tử khí trong vùng xoáy hắc ám, hắn đã nghĩ cung điện tồn tại có ẩn ý gì đó, hiện giờ nghe hai cô gái kia nói chuyện đã chứng thực suy đoán của hắn.

Hắn có thể dễ dàng hấp thu năng lượng trong Mặc Huyết thảo, chẳng lẽ hắn thật sự là người tộc Bất tử?

Hắc Thạch Vực xuất hiện di tích, tu sĩ ở tinh vực cấp bảy không biết nguyên do là gì, vậy mà hai nữ tu này lại biết không ít.

Giang Thiếu Bạch không khỏi cảm thán, quả nhiên là người của thế lực lớn, kiến thức rất rộng.

Hắn nghĩ bản thân đã đánh giá Chân Linh Chi Thủy hơi thấp rồi, ngay cả tu sĩ từ tinh vực cấp tám đều đến vì nó. Có một sẽ có hai, chắc hẳn không chỉ có hai nha đầu này đến từ tinh vực cấp tám.

Nữ tu áo tím có vẻ đã nhận ra gì đó, nhưng không nghĩ hắn là người bọn họ muốn tìm, đại khái không thể nào ngờ người mà bọn họ tốn công tốn sức tìm kiếm lại gần ngay bên cạnh.

***

Giang Thiếu Bạch từ tốn ăn xong bữa, sau đó thanh toán rồi cùng Diệp Đình Vân rời khỏi tửu lâu.

Hai người vừa đi, nữ tu áo tím lập tức đuổi theo, nhưng đã không kịp nữa rồi.

“Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô gái áo tím kích động nói: “Hai người vừa rồi rất có thể chính là Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân!”

“Hả???” Cô em giật mình mở to hai mắt.

Hai nữ tu đến từ Thiên Khung Môn tinh vực cấp tám, Thiên Khung Môn có qua lại với nhiều thế lực nơi này. Sau khi hai người đến đây đã vận dụng mạng lưới tình báo của các thế lực, nhưng không có được tin tức gì, thế nên nữ tu áo tím không liên tưởng đến Giang Thiếu Bạch ngay lập tức. Nhưng khi người vừa đi, cô chợt nhận ra.

Cô đã gặp rất nhiều Tiên Tôn ở tinh vực cấp tám, nên khi nhìn thấy hai Tiên Tôn đi cùng, cô không hề bất ngờ, đến khi hai người đi rồi cô mới chợt nhớ lại, đây là tinh vực cấp bảy, Tiên Tôn còn khá ít, mà cặp đạo lữ Tiên Tôn thì càng ít.

Cô phóng linh hồn lực lục soát bốn phía, kết quả không thu hoạch gì.

Nữ tu áo lam buồn bực nói: “Chạy rồi, quả nhiên hai người kia có vấn đề.”

Cô chị cau mày, nghi ngờ vừa nãy cô và sư muội nói chuyện đã bị đối phương nghe được.

***

Giang Thiếu Bạch vừa ra khỏi tửu lâu lập tức dắt Diệp Đình Vân chạy thật xa.

Hắn không biết khi hắn vừa đi, nữ tu áo tím đã đoán được thân phận của hắn, càng không biết tên đại thiêu gia bị nữ tu áo lam trừng trị một trận kia đã kéo người quay lại tửu lâu. Kết quả thêm thảm, Giang Thiếu Bạch chạy mất khiến cô em áo lam tức giận, tâm trạng không tốt nên đã rút giận lên đám người này. Đám tu sĩ đến kiếm chuyện bị cô ta đánh một trận thê thảm.

“Người đến từ tinh vực cấp tám. Ngươi có bị Tiên Hoàng chú ý không đây?” Ra khỏi tửu lâu, Diệp Đình Vân không yên tâm nói.

“Không biết nữa.” Mà dù bị Tiên Hoàng để ý thì phải một thời gian nữa người ta mới đến được đây. Nếu thật sự gặp phải Tiên Hoàng, đánh không lại còn không thể chạy sao?

“Không ngờ Mặc Huyết thảo là của tộc Bất tử.”

Tuy xảy ra vài việc ngoài ý muốn, nhưng Giang Thiếu Bạch vẫn làm theo kế hoạch ban đầu, đi bán ngọc giản truyền thừa của Bích Đan Môn.

Truyền thừa đan thuật của Bích Đan Môn là thứ nóng phỏng tay, tuy vậy nó có giá trị cao, chắc chắn sẽ có người sẵn sàng mạo hiểm.

Cuối cùng Giang Thiếu Bạch bán được ngọc giản truyền thừa với giá không tồi. Vừa nhận nguyên thạch xong, hắn lập tức mua gần trăm gốc linh thảo cấp sáu.

Các thế lực rất xem trọng truyền thừa, Giang Thiếu Bạch lại khác, hắn bán hơn mười lần ngọc giản truyền thừa của Bích Đan Môn, càng về sau giá càng thấp.

Lúc đầu chỉ có mình hắn bán, sau đó những người mua được rồi bắt đầu tham gia cạnh tranh. Đám người này không chút kiêng kỵ bán đổ bán tháo truyền thừa của Bích Đan Môn. Người bị ảnh hưởng nhất chính là Bích Đan Môn, những thế lực có đan thuật tương tự Bích Đan Môn cũng bị ảnh hưởng.

Đan thuật cao cấp rất nhiều nơi đều tương thông, Giang Thiếu Bạch bán như vậy khiến truyền thừa đan thuật cao cấp không còn quý giá nữa, các thế lực bị ảnh hưởng nhất định.

Ngược lại các tán tu vô cùng hưng phấn, nhiền đan tu có thiên phú rất cao, có điều truyền thừa đan thuật đều bị các thế lực lớn nắm giữ, bình thường họ rất hiếm khi có được.

Chính vì vấn đề này mà vài đan sư vốn có thiên phú cao lại không thể tiến bộ được. Hiện tại truyền thừa của Bích Đan Môn bị truyền bá rộng rãi, đây là cơ hội hiếm có đối với các đan sư không có chống lưng.

Độc Cô Dương nhận được tin nhưng đã không còn kịp, tốc độ truyền bá quá nhanh, lão ta không cách nào ngăn cản.

Độc Cô Dương bị Giang Thiếu Bạch chọc tức đến giậm chân, còn hắn và Diệp Đình Vân thì vội vàng chạy đến một thành trấn, càng quét sạch sẽ các loại linh thảo cao cấp.

Linh thảo cấp sáu không dễ mua được, đôi khi đi hết một thành nhỏ cũng chỉ mua được năm sáu cây, nếu xui xẻo thì không mua được cây nào luôn.

Giang Thiếu Bạch vừa tiến giai Tiên Tôn, hắn không vội, hai người vừa đi vừa nghỉ ngơi dưỡng sức, đến mỗi địa phương khác nhau thì bán một số đồ vật, đổi một ít linh thảo và nguyên thạch.

Giang Thiếu Bạch lần lượt bán nhẫn không gian,  chỉ cần bán nhẫn không gian thôi đã thu được một số nguyên thạch khổng lồ.

Số lượng nhẫn không gian hắn thu được trong vùng lốc xoáy thực tế rất nhiều, mà mang theo quá nhiều cũng vướng víu, thế nên hắn chỉ giữ những chiếc chất lượng cao, còn lại thì lần lượt bán đi.

Hết chương 431

Chương 432: Nguyên thạch thành đống

Edit: OnlyU

Khi Giang Thiếu Bạch đi ngang qua Kim Sa Thành, vừa khéo khu phố chợ ở thành thị này mới khai trương, rất nhiều tu sĩ đang bày sạp bán hàng. Hắn cũng góp vui, đến thuê một quầy hàng.

Giang Thiếu Bạch ngồi trước gian hàng, chọn một số món mang ra bán, bảng hiệu để bên cạnh có ghi “Một trăm nguyên thạch trung phẩm một món, không trả giá“.

Hắn lấy ra đủ loại đồ vật, pháp khí, linh tài, có cả đan dược, tất cả đều có giá một trăm nguyên thạch trung phẩm.

Cách bán hàng của hắn khá đặc biệt, khiến mọi người tò mò túm lại xem.

Một trăm nguyên thạch trung phẩm một món không tính là đắt, nhiều người sẵn lòng chi tiền mua một hai món.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Ngươi mô phỏng theo cách thức bán hàng của cửa hàng mười tệ đó hả?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy.”

Bán thế này khá nhanh, giao dịch tương đối đơn giản, không cần tốn nhiều nước bọt cò kè mặc cả, mà lợi nhuận thu được không thấp.

Diệp Đình Vân cười nói: “Bán thế này khá thú vị.”

Hắn cũng cười đáp: “Còn không phải sao.” Thỉnh thoảng trải nghiệm cuộc sống phố chợ cũng không tồi.

Quầy hàng bày bán đủ các món hàng nhanh chóng thu hút các tu sĩ đi dạo chợ, trước quầy trở nên nhộp nhịp. Đông người thì nhiều cạnh tranh, rất nhiều người cùng nhìn trúng một món đồ, lập tức xem ai ra tay nhanh hơn.

Diệp Đình Vân nhìn xung quanh, khu phố chợ có rất nhiều quầy hàng, chỉ có quầy của bọn họ là náo nhiệt nhất. Có người tinh mắt mua một lúc mười mấy món. Giang Thiếu Bạch có nhiều thứ tốt, bán vơi bớt lại bổ sung ngay.

Giang Thiếu Bạch đang nói chuyện với Diệp Đình Vân thì có mấy nữ tu đi đến, chọn chọn lựa lựa trước gian hàng của hắn.

“Cây trâm gỗ đào này không tồi.”

“Phòng hộ của ngọc bội phòng thân này rất cao cấp nha!”

“Khuyên tai tinh xảo quá!”

Các nữ tu thì thầm trò chuyện một hồi, sau đó chọn không ít đồ trang sức rồi rời đi.

Trong mấy chiếc nhẫn không gian mà Giang Thiếu Bạch thu thập được có vài chiếc thuộc về nữ tu, hai người họ không dùng được đồ của nữ tu, lúc này mang ra lại bán rất chạy. Vài người mua mười mấy món trang sức luôn. Nhiều thứ có công dụng trùng nhau, người mua thích trang sức kiểu dáng khác biệt nên mới mua nhiều như vậy.

Trước quầy hàng của Giang Thiếu Bạch người đến người đi, khách mua nối đuôi nhau không dứt.

Có một tu sĩ chọn trúng hơn trăm món đồ, ánh mắt người này rất tinh, những món y chọn đều là thượng phẩm, giá trị tương đối cao, hẳn là nhà buôn. Tuy Giang Thiếu Bạch không quá thích khách hàng kiểu này, nhưng người tới mua là khách, buôn bán giao dịch với ai cũng là buôn bán, không lý gì cự tuyệt.

Giá cả mỗi món đồ hắn bán không tính là đắt, nhưng một ngày thu được mấy vạn nguyên thạch trung phẩm, đây là con số không nhỏ.

Vì thu thập linh thảo, hai người đã lăn lộn khắp nơi. Tuy bọn họ luôn chạy ngược chạy xuôi nhưng không chểnh mảng việc tu luyện. Có được vô số tinh thạch màu đen trong di tích, thực lực của Giang Thiếu Bạch tiến bộ rất nhanh.

***

Giang Thiếu Bạch bên này thuận buồm xuôi gió, Độc Cô Dương bên kia thì khác.

Lão ta luôn đề phòng hắn đến gây chuyện, thế nên lão có thử mời vài người bạn tốt đến tông môn tọa trấn. Những Tiên Tôn này ngày thường có quan hệ không tồi với Độc Cô Dương, bọn họ cũng biết chuyện Giang Thiếu Bạch, thế nên vừa nghe lão đề nghị lập tức từ chối.

Độc Cô Dương không nhờ được ai giúp đỡ, đã vậy mấy kẻ thù của lão còn hoạt động mạnh.

Truyền thừa của Bích Đan Môn bị bại lộ, gây ảnh hưởng cực kỳ lớn. Vì có được truyền thừa, các đan sư mới ở lại tông môn, cần cù tận tụy luyện đan tích điểm cống hiến, hy vọng đổi được truyền thừa đan thuật.

Truyền thừa đan thuật cao cấp vốn phải phí công sức trí lực mới có được bỗng nhiên trở thành thứ rẻ mạt đầy đường, các đan sư trong tông môn khó mà tiếp nhận được.

Độc Cô Dương không ngờ Giang Thiếu Bạch sẽ chơi chiêu này, lão ta giận điên mà không có chỗ xả.

Truyền thừa bị lộ, trên dưới Bích Đan Môn bàng hoàng, Độc Cô Dương cũng sứt đầu mẻ trán.

Mọi người không rõ tại sao truyền thừa lại đột nhiên bị lan truyền khắp nơi, Độc Cô Dương không dám nói rõ cho bọn họ biết, là lão ta giao truyền thừa của tông môn cho con trai.

Mặc dù Độc Cô Dương là chưởng giáo Bích Đan Môn, nhưng tất cả tông môn đều có nội quy luật lệ. Tùy ý giao truyền thừa cho người nhà là không phù hợp quy củ. Xét cống hiến của Độc Cô Tề đối với tông môn thì còn lâu mới có thể được ban thưởng truyền thừa tông môn.

Tuy Độc Cô Dương không nói ra, nhưng thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, vẫn có người điều tra đến Độc Cô Tề.

Sự tình truyền ra, Độc Cô Dương thiên vị con trai, hành sự mập mời, nội bộ tông môn bắt đầu đồn đãi, tất cả mọi người đều cho rằng lão ta quá bất công.

***

Thảo Đan Môn.

“Giang Thiếu Bạch bán truyền thừa Bích Đan Môn khắp nơi?” Lung Dạ không thể tin nổi.

Âu Dương Tuyết khẽ gật đầu: “Dạo này có một người chào bán ngọc giản truyền thừa Bích Đan Môn khắp nơi, chắc chắn là Giang Thiếu Bạch.”

Vật hiếm thì quý, Giang Thiếu Bạch mang đi bán khắp nơi, mà còn càng bán càng rẻ nữa. Sự tình phát triển đến nước này, ngọc giản truyền thừa của Bích Đan Môn đã trở thành thứ rẻ mạt đầy đường.

Hắn bán như vậy căn bản không thu được lợi ích tối đa, chỉ sợ hắn bán không phải vì nguyên thạch.

Thảo Đan Môn và Bích Đan Môn luôn cạnh tranh nhau, Âu Dương Tuyết cũng rất hiếu kỳ mấy loại đan phương và thủ pháp luyện đan đặc hữu của Bích Đan Môn. Năm xưa bọn họ cài không ít mật thám vào Bích Đan Môn nhưng không thể tiếp cận đến những cơ mật của đối phương.

Âu Dương Tuyết không ngờ, năm xưa tốn tâm tư công sức không thu hoạch được gì, bây giờ chỉ cần bỏ ra chút nguyên thạch đã mua được.

Có được ngọc giản truyền thừa Bích Đan Môn, nhưng nàng không cảm thấy vui. Cảm giác này tựa như mọi người cùng tranh đoạt một viên linh đan cấp tám, đến khi đoạt được về tay mới phát hiện linh đan đã mất gần hết dược lực, hiện giờ chỉ tương tự đan dược cấp năm.

Truyền thừa đan thuật cao cấp chính là đại cơ mật của các tông môn, bây giờ Bích Đan Môn bị lộ truyền thừa, tương lai sau này, thế cân bằng giữa các thế lực đan thuật có thể sẽ bị phá vỡ.

Âu Dương Tuyết lắc đầu, hiện tại không nên suy nghĩ quá nhiều như vậy. Tình hình trước mắt, Bích Đan Môn bị các thế lực bóp nghẹt, Độc Cô Dương không dễ dàng gì, đây chính là cơ hội tốt để Thảo Đan Môn đoạt lại lãnh địa.

Lung Dạ lên tiếng hỏi: “Giang Thiếu Bạch có được ngọc giản từ Độc Cô Tề phải không?”

Âu Dương Tuyết gật đầu: “Có lẽ vậy.” Ngoại trừ giả thuyết này thì không còn cách giải thích nào khác.

Cô lắc đầu nói: “Độc Cô Dương nuông chiều con trai quá mức, hiện tại sự tình đến nước này. Có điều, nếu Giang Thiếu Bạch bán ngọc giản khắp nơi, vậy chẳng phải hắn bị lộ hành tung sao?”

“Đúng vậy.”

Ban đầu có người bán ngọc giản truyền thừa Bích Đan Môn, người mua vốn cho rằng tông môn có gian tế, sau đó tin tức truyền đến tai Độc Cô Dương, lão ta hoài nghi Giang Thiếu Bạch, lúc này mọi người mới kịp phản ứng. Thế nhưng đã muộn rồi, sau Giang Thiếu Bạch, có rất nhiều người đầu cơ trục lợi, bọn họ đã phân tán sự chú ý, khó nhận định ai mới là Giang Thiếu Bạch.

Lung Dạ Tiên Vương cau mày nói: “Giang Thiếu Bạch biết chơi lắm.” Một mình hắn mà khiến các thế lực đan dược loạn cào cào.

Âu Dương Tuyết lắc lắc đầu, dạo này có nhiều Tiên Tôn đến tìm phụ thân nàng. Dù sao Giang Thiếu Bạch cũng từng là người Thảo Đan Môn, nhiều người cho rằng hắn sẽ có tình cảm nhất định với tông môn ban đầu nên đến đây nghe ngóng tin tức.

Âu Dương Tuyết cười khổ, thực tế quan hệ giữa hai người kia với Thảo Đan Môn không sâu, nàng không cho rằng hai người sẽ quay lại tìm bọn họ.

Trong lòng nàng hơi hối hận, năm đó khi hai người còn ở tông môn, nàng luôn giữ thái độ quan sát mà không có quan hệ thân thiết.

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vừa đi vừa nghỉ, cứ thế hơn ba năm, hai người thu thập các loại tài nguyên tu luyện, rồi lại lần lượt bán đi.

Hắn bán tài nguyên tu luyện bằng nhiều cách khác nhau, đôi khi bày sạp bán hàng, lúc thì bán cho thương hội, thỉnh thoảng đưa cho phòng đấu giá.

Dựa vào việc bán tài nguyên tu luyện, mấy năm nay hắn thu được mấy ngàn vạn nguyên thạch trung phẩm. Mười mấy tu sĩ Tiên Tôn bình thường cộng tất cả tài sản lại cũng chưa chắc bằng số tiền này.

Sau khi lần lượt bán hết tài nguyên tu luyện, Giang Thiếu Bạch nghĩ chạy ngược chạy xuôi không hay lắm, nên ổn định lại.

Hai người đi đến Tân Lạc Thành, nguyên khí nơi này khá tốt, có không ít đỉnh núi thích hợp tu luyện.

Thành chủ Tân Lạc Thành mở các động phủ trên từng đỉnh núi, thu hút tu sĩ đến thuê. Tiền thuê không rẻ, tu sĩ bình thường không thuê nổi, có điều Giang Thiếu Bạch đã giàu sụ, hắn không quan tâm chút tiền thuê đó.

Cuối cùng hắn trả một cái giá trên trời, thuê đỉnh núi Ngạo Thiên, nơi cao cấp nhất trong thành, chuẩn bị dừng chân một thời gian.

Các đỉnh núi tại Tân Lạc Thành đều riêng biệt, bên ngoài có trận phòng hộ cao cấp, sau khi thuê, tu sĩ có thể cải tạo đỉnh núi trong phạm vi nhất định.

Giang Thiếu Bạch cầm lệnh bài, đi lên đỉnh Ngạo Thiên. Trên đỉnh núi có không ít động phủ, hai người chọn một cái vào ở.

Bỏ ra nhiều tiền nên động phủ này vô cùng rộng rãi, Giang Thiếu Bạch lấy nguyên thạch ra chất đầy động phủ.

Diệp Đình Vân nhìn nguyên thạch chất thành đống, cho rằng cách làm này có vẻ giống nhà giàu mới nổi.

Yêu Yêu và Đa Đa thì lại rất vui sướng, hai đứa hào hứng nhảy nhót trên đống nguyên thạch.

“Nhanh tu luyện đi, nếu không dùng bớt nguyên thạch thì không đủ nhẫn không gian cất chúng đâu.” Hắn phiền muộn nói.

Diệp Đình Vân: “…” Người khác mà nghe hắn nói câu này, có lẽ sẽ muốn đập hắn một trận.

“Không gian trong nhẫn không đủ sao?” Cậu hỏi.

Hắn khẽ gật đầu: “Ừ, thiếu một chút.”

Lúc trước vì có quá nhiều nhẫn không gian nên hắn đã bán bớt đi, sau đó nguyên thạch thu được ngày càng nhiều, chất đầy mấy chiếc nhẫn còn lại. Giang Thiếu Bạch không ngờ có một ngày hắn sẽ phải phát rầu vì sở hữu quá nhiều nguyên thạch.

Diệp Đình Vân gật gù, sau đó cười nói: “Chúng ta có nhiều nguyên thạch như vậy, hẳn là có thể tu luyện được lâu.”

Thế là hai người bắt đầu tu luyện cạnh đống nguyên thạch.

Có các loại tài nguyên dồi dào, tu vi của Giang Thiếu Bạch tăng vọt, nguyên khí trong nguyên thạch nhanh chóng bị rút cạn. Vì đầy đủ nguyên thạch dự trữ nên hắn không hề kiêng dè hấp thu nguyên khí.

Tốc độ hấp thu nguyên khí của hắn cực nhanh, mỗi ngày đều có một đống lớn nguyên thạch bị hắn hấp thu biến thành bột phấn.

Từ sau khi tiến giai Tiên Tôn, nhu cầu dùng nguyên thạch của hắn tăng vọt, hoàn toàn không thể so sánh với trước đây. Nếu hắn không thu được số lượng lớn nhẫn không gian trong vùng xoáy hắc ám thì hắn căn bản không chịu nổi tiêu tốn nguyên thạch thế này. Nhờ có nguyên thạch dồi dào mà tu vi của hắn tiến bộ cực nhanh.

Mọi người đang tìm kiếm Giang Thiếu Bạch đến phát điên, còn hai người thì lánh mặt ở đây tu luyện, vô cùng nhãn nhã.

Hắn nhìn ngọc giản trong tay, khóe miệng cười nhẹ.

Khắp Tiên giới đều biết đến ngọc giản này, nó được mua bán rộng rãi, giống như báo chí ở Tiên giới vậy. Mỗi ngày có chuyện đại sự gì đều thông qua ngọc giản này lan truyền khắp Tiên giới. Lần trước hắn thấy ngọc giản thú vị bèn mua một cái.

Người đăng tin hàng ngày rất có tâm, vì thế thông qua ngọc giản, Giang Thiếu Bạch có thể biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì, dù mấy năm nay hắn luôn tu luyện trong động phủ không ra ngoài.

Diệp Đình Vân hỏi hắn: “Có tin tức gì à?”

“Có vài tin đồn thất thiệt, nơi nào đó lại xuất hiện di tích, chỗ này có Tiên Tôn trở mặt, chỗ kia có huynh đệ bất hòa, lại có cả chuyện tu sĩ ngủ với chị dâu…”

Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Sao giống mấy tờ báo lá cải quá vậy?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Bó tay, so với những chuyện đại sự thì mọi người càng có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác.”

“Vẫn có vài chuyện liên quan đến chúng ta này, ví dụ như Bích Đan Môn nội loạn, Độc Cô Dương bị trọng thương phải chạy trốn, Thảo Đan Môn đã đoạt lại địa bàn ban đầu.”

Diệp Đình Vân cau mày, khá bất ngờ nói: “Thảo Đan Môn phản công rồi?”

“Ừ.”

Năm xưa Bích Đan Môn xâm chiếm Thảo Đan Môn, các nhân vật cấp cao rút lui kịp thời, thực tế thì năng lực của Thảo Đan Môn vẫn tương đối hoàn chỉnh, gặp được thời cơ thích hợp thì việc giành lại địa bàn cũng bình thường thôi.

Vả lại trước đó hai người đã bán truyền thừa của Bích Đan Môn, tình hình của bọn chúng sẽ không tốt.

“Bích Đan Môn bị mấy thế lực liên hợp tiến công, đã tan tác, Độc Cô Dương bị người ám toán, bị thương phải trốn xa.”

Diệp Đình Vân lắc lắc đầu: “Quả nhiên là Tiên giới biến ảo vô thường.”

Mấy năm trước, vì cướp địa bàn của Thảo Đan Môn, Độc Cô Dương đã khiến Bích Đan Môn phát triển rực rỡ, bây giờ lại có kết cục giống Âu Dương Hồng năm đó, quả nhiên là phong thủy luân chuyển!

Nghĩ đến Thảo Đan Môn, Diệp Đình Vân chợt nhớ đến Lung Dạ đan sư, cậu nói: “Nếu có cơ hội, chúng ta có thể quay về thăm Lung Dạ Tiên Vương. Ta cũng coi như đã nhận nhân tình của người ta.”

Giang Thiếu Bạch suy nghĩ rồi nói: “Sau này hẵng tính.”

Ấn tượng của hắn về Lung Dạ đan sư khá tốt. Khi còn ở Thảo Đan Môn, nếu không ngoài ý muốn có được phương pháp bào chế Tiểu Thiên Tôn Đan của cô ta thì tu vi của hai người sẽ không tiến bộ nhanh như vậy được. Lung Dạ Tiên Vương lại dừng ở đỉnh Tiên Vương nhiều năm, muốn dựa vào biện pháp tự nhiên tiến giai sợ là không dễ, nếu có Chân Linh Chi Thủy sẽ có thêm vài phần hy vọng.

Hết chương 432

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info