ZingTruyen.Com

Dm Hoan Ghi Chep Xuong Nui Cua Than Con Diep Uc Lac

Chương 417: Linh thảo màu đen

Edit: OnlyU

Động đất liên tục ba ngày mới ngừng, lúc này một di tích trồi lên.

Trong vòng ba ngày, các yêu thú ẩn nấp dưới lòng đất đều chết trong cơn động đất. Toàn bộ di tích tràn ngập tử khí nồng nặc.

Giang Thiếu Bạch bay lơ lửng giữa không trung, hắn nhìn di tích xa xa, cảm giác huyết dịch cả người đang sôi trào.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Hắn lắc đầu: “Không có gì, ta cảm giác có thứ gì đó vô cùng hấp dẫn, thôn phệ võ hồn nóng lên.”

Cậu suy nghĩ rồi nỏi: “Hay là di tích này do tu sĩ có thôn phệ võ hồn lưu lại?”

“Có khả năng này.” Tuy từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp ai có võ hồn tương tự hắn, nhưng thế giới bao la rộng lớn, không ít chuyện lạ, nếu có người có võ hồn cùng loại với hắn cũng không kỳ quái.

“Đi thôi.” Diệp Đình Vân lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

Di tích xuất thế, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, đến trễ chỉ còn chút canh thừa thịt nguội.

Động đất đã giết chết không ít tu sĩ, thế nhưng số người sống sót càng nhiều hơn.

Động đất vừa ngừng, các tu sĩ không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, đám đông ùa vào trong di tích.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cũng xông vào, trong di tích đầy sương đen lượn lờ, thần thức bị hạn chế rất nhiều.

“Không cách nào dùng thần thức ở đây.” Không thể dùng thần thức đồng nghĩa với việc không thể nhận ra nguy hiểm từ sớm, tỷ lệ rơi vào hiểm cảnh tăng cao.

Đây không phải lần đầu tiên Diệp Đình Vân gặp tình huống bị hạn chế thần thức, nhưng đây là lần bị áp chế nghiêm trọng nhất. Thần thức chỉ có thể triển khai chưa đến 30m, còn không bằng dùng mắt thường quan sát.

Trong di tích đầy sương đen, tầm nhìn rất ngắn, do đó tầm mắt bị ảnh hưởng không nhỏ.

Giang Thiếu Bạch nói: “Tình hình bây giờ lại tốt, chúng ta không thể dùng thần thức, phỏng chừng người khác cũng thế.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Đúng vậy.”

Hắn bắt lấy một đoạn hắc khí kiểm tra một lúc.

Cậu thấy thế hỏi: “Đây là tử khí hả?”

“Vừa giống tử khí, lại vừa không giống, nhưng ta có thể hấp thu.”

“Nếu vậy thì…”

Hắn cong khóe miệng cười nhẹ, khẽ gật đầu: “Tu luyện ở đây một thời gian, ta có thể nhanh chóng tiến giai hậu kỳ Tiên Vương.”

Diệp Đình Vân cười tươi: “Vậy thì tốt quà.”

Giang Thiếu Bạch nhắm mắt lại, vô số nguyên khí tiến vào người hắn, khiến hắn có cảm giác như đang ngâm mình trong đại dương nguyên thạch.

Tu luyện từ trước đến nay, đây là nơi mà hắn cảm thấy thích hợp để tu luyện nhất, mỗi một tế bào trong người đều sảng khoái lạ thường.

Giang Thiếu Bạch vận dụng thôn phệ võ hồn, mỗi hơi thở đều cảm nhận được vô số nguyên khí tiến vào người.

Diệp Đình Vân nhìn nét mặt hắn, cười nói: “Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi, cứ tu luyện ở đây một thời gian đi.”

“Được.”

Cậu cười khẽ, tâm trạng không tồi.

Tường Nguyệt Tiên Tôn thất bại, không biết Độc Cô Dương có hành động gì tiếp theo, nơi này không thể thi triển thần thức, Tiên Tôn cường giả đại khái bị ảnh hưởng tương tự, nếu hai người họ ở lại đây, dù Độc Cô Dương phái Tiên Tôn cường giả tới cũng không tìm được tung tích của họ trong thời gian ngắn.

***

Hắc Thạch Vực xuất hiện di tích, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Độc Cô Dương và Âu Dương Tuyết nhận được tin gần như cùng lúc.

“Tiểu thư, Hắc Thạch Vực xuất hiện di tích, nghe nói các tu sĩ đang chạy đến đó.”

“Di tích xuất thế, mọi người ở Hắc Thạch Vực sẽ không nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch nữa.” Âu Dương Tuyết nói.

“Nghe nói lần này di tích xuất thế gây ra động tĩnh cực lớn, không chừng sẽ có nhiều thứ tốt. Mà di tích lần này còn cực kỳ cổ xưa, có thể do thế lực nào đó mười mấy vạn năm trước lưu lại.”

Âu Dương Tuyết hơi khó xử, Hắc Thạch Vực cách nơi ở của bọn họ khá xa, bây giờ đến đó cần rất nhiều thời gian, chỉ sợ đến nơi đã mất tiên cơ.

Thảo Đan Môn từng tổn thất không ít tu sĩ trong bí cảnh, hiện giờ di tích xuất hiện tại Hắc Thạch Vực, không biết rốt cuộc bên trong có thứ gì. Nếu tùy tiện chạy tới, lỡ như lại chết vài đan sư sẽ rất phiền phức. Thảo Đan Môn bây giờ không còn nhiều đan sư, không chịu nổi tổn thất.

“Tiểu thư, Giang Thiếu Bạch và Diệp đan sư có đi thăm dò di tích không nhỉ?”

Nàng khẽ gật đầu: “Chắc là có.”

Hai người đang ở ngay Hắc Thạch Vực, di tích đột nhiên xuất hiện, gần ngay trước mắt, không có lý nào không thử thăm dò một phen.

Nàng luôn có cảm giác nếu hai người đi vào di tích, nhất định sẽ gặp được kỳ ngộ, sau này gặp lại, thực lực của họ sẽ thay đổi rất nhiều.

“Bích Đan Môn có phái người đi không nhỉ?” Liễu Diệp hỏi tiếp.

Âu Dương Tuyết híp mắt: “Ta nghĩ là có.”

Độc Cô Dương vốn muốn đối phó với Giang Thiếu Bạch, trùng hợp di tích xuất hiện, một công hai chuyện. Có điều Giang Thiếu Bạch không phải người dễ chọc, hai việc gộp chung, sợ là không dễ xử lý.

***

Chuyện Hắc Thạch Vực xuất hiện di tích nhanh chóng lan truyền khắp nơi, trong lúc nhất thời, vô số tu sĩ ùn ùn kéo đến.

Trong Hắc Thạch Vực người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.

“Cái nơi quỷ quái, chả có cái gì là sao?”

“Trọng lực ở đây mạnh quá, mệt chết ta rồi. Rốt cuộc có bảo vật không vậy? Nếu không thì chúng ta nhanh rời khỏi đây đi.”

“Di tích này thoạt nhìn không tầm thường, chắc chắn có đồ tốt.”

“Nửa tháng trước ngươi cũng nói vậy, nhưng chúng ta tìm lâu rồi mà có tìm được cái gì đâu.”

“Thật kỳ quái, di tích xuất hiện gây động tĩnh lớn như vậy, thế mà không tìm thấy thứ gì tốt.”

“Đây là cỏ gì? Khắp nơi đều mọc thứ này, hay là thu thập một chút đi, không chừng có thể bán cho đan sư?”

“Linh khí từ linh thảo này rất mỏng, e là không phải linh thảo quý giá, hái cũng vô dụng.”

“Khó nói lắm.”

Một tu sĩ cúi người hái một nhánh linh thảo màu đen, chợt phát hiện linh thảo cực kỳ cứng, không dễ hái lên.

“Đây là cái gì?” Linh thảo bỗng chảy ra chất lỏng màu đen, lòng bàn tay hắn lập tức bị bỏng.

“Ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao, chất lỏng này có tính ăn mòn, thật là xúi quẩy.”

“Đã nói với ngươi rồi, linh khí từ linh thảo rất mỏng, chả có tác dụng gì đâu. Nếu nó hữu dụng thì đã bị người ta hái từ lâu rồi.”

“Nói cũng đúng.”

Bọn họ đi một vòng quanh đó, cuối cùng rời đi.

Vì khó vận dụng linh hồn lực trong di tích nên các tu sĩ không phát hiện ra Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đang có mặt gần đó.

Diệp Đình Vân nhìn theo bọn họ rời đi, lắc lắc đầu. Gần đây cậu thấy rất nhiều tu sĩ đầy lệ khí, tất cả bọn họ đều ôm mộng phát tài, sau khi vào di tích lại phát hiện nơi này vô cùng nghèo nàn, điều kiện lại kém, bọn họ lập tức thất vọng, đồng thời nổi nóng.

Di tích có trọng lực rất lớn, lại đầy chướng khí dày đặc, tu sĩ ở lâu dễ bị hoa mắt chóng mặt, cả người khó chịu.

Giang Thiếu Bạch mở phòng tu luyện tạm thời ở đây, xung quanh có rất nhiều linh thảo màu đen, sau khi chất lỏng màu đen từ linh thảo được hấp thu, nó sẽ biến thành màu trắng. Bên cạnh hắn đã chồng chất linh thảo bị hấp thu sạch sẽ.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không tồi.”

Cậu nhìn linh thảo màu đen trong tay, lắc đầu nói: “Không biết linh thảo này là giống gì, ta không thấy trong điển tịch.”

Khi Thảo Đan Môn gặp biến cố, Diệp Đình Vân thu gom được rất nhiều ngọc giản đan thuật, kiến thức được mở mang hơn rất nhiều, nhưng cậu chưa từng thấy ghi chép liên quan đến loại linh thảo trong di tích này.

Cậu nghi ngờ linh thảo này là đặc sản của Hắc Thạch Vực.

Giang Thiếu Bạch từng thử cấy ghép linh thảo màu đen vào trong Tiên Vân Chi Cư để bồi dưỡng, nhưng vừa trồng không lâu, tất cả chúng đều bị héo khô.

Hắn lên tiếng: “Để ý nó là thứ gì làm chi, chỉ cần có ích là được.”

Lúc đầu Giang Thiếu Bạch không để ý đến loại linh thảo màu đen này, tình cờ nắm một cái, phát hiện có dược lực tiến vào người, dược lực có thể hỗ trợ hắn cô đọng thái cổ thánh huyết, cường hóa thể chất.

Phát hiện chuyện này, Giang Thiếu Bạch mừng rỡ không thôi, hắn hái số lượng lớn linh thảo để rèn luyện thể chất.

Diệp Đình Vân cũng thử sử dụng linh thảo, nhưng loại này không có tác dụng với cậu, còn có độc tính nhỏ.

Cậu gật đầu nói: “Cũng đúng, thời gian gần đây các tu sĩ đi vào di tích càng lúc càng đông.”

“Tới thì tới đi, có lẽ bọn họ dạo một vòng rồi sẽ rời đi.”

“Có lẽ vậy.”

Di tích xuất hiện đã rất nhiều ngày rồi, nhưng tạm thời chưa ai phát hiện có gì đặc biệt, cũng không xảy ra tình huống tranh chấp vì giành bảo vật.

Sâu trong di tích có rất nhiều độc trùng, đã có nhiều tu sĩ thực lực thấp bị độc chết.

Có vẻ di tích này là loại di tích kém nhất, đầy nguy hiểm mà lại không có gì tốt, nếu một thời gian nữa các tu sĩ vẫn không thu hoạch được gì, có khả năng bọn họ sẽ rút đi.

Giang Thiếu Bạch ở lại di tích hơn một tháng, tu vi tăng đến đỉnh trung kỳ Tiên Vương.

Tử khí và linh thảo trong di tích vô dụng đối với người khác, nhưng đối với hắn lại là bảo vật vô giá. Người khác không thu hoạch được gì, hắn thì yên lặng phát tài.

Vô số nguyên khí tiến vào người, khiến nguyên khí trong người hắn vô cùng đậm đặc, tu vi mỗi ngày đều biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Giang Thiếu Bạch vốn cho rằng cần phải tu luyện ít nhất mấy năm nữa mới có thể tiến giai hậu kỳ Tiên Vương, không ngờ di tích xuất hiện, đẩy hắn tiến bộ vượt bậc.

Các tu sĩ người đến người đi, nhiều người đến tìm cơ duyên, tay trắng ra về, cuối cùng bọn họ xác định đây là một di tích vô ích.

Ma Huyết Đằng thu một đống linh thảo màu đen, mang về chất trước mặt Giang Thiếu Bạch.

Hắn luyện hóa linh thảo quá nhanh, hàng ngày dùng rất nhiều linh thảo. Ma Huyết Đằng có thể phân hoá ra ngàn vạn dây leo, dễ dàng hái linh thảo, thế nên linh thảo mà hắn dùng tu luyện đa số là nhờ Yêu Yêu hái cho.

Diệp Đình Vân lên tiếng: “Đây là linh thảo mới nhất. Ta tình cờ nghe các tu sĩ gọi đây là Mặc Huyết thảo, tương tự Mặc Huyết thú, là đặc sản của Hắc Thạch Vực. Xưa kia chúng từng mọc bên ngoài, nhưng môi trường bên ngoài Hắc Thạch Vực đã thay đổi rất nhiều, dần dần không còn thấy loại linh thảo này bên ngoài Hắc Thạch Vực nữa, vậy mà lại xuất hiện không ít trong di tích này.”

Quả nhiên sống lâu nhiều kiến thức, chuyện liên quan đến Mặc Huyết thảo là cậu nghe được từ miệng hai tu sĩ ẩn cư tại Hắc Thạch Vực gần vạn năm.

Giang Thiếu Bạch quay đầu hỏi: “Không biết Mặc Huyết thảo còn có cách dùng khác không?”

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Hình như không có.”

Các tu sĩ tiến vào di tích không có nhiều hứng thú với linh thảo này, hiện tại chỉ có hai người họ là thu thập linh thảo.

Giang Thiếu Bạch nhìn Yêu Yêu nói: “Vất vả cho ngươi quá.”

Yêu Yêu hiếm khi được hắn cám ơn, nó hơi xấu hổ lắc lắc dây leo, bày tỏ không cần cám ơn, chuyện nhỏ mà thôi.

Giang Thiếu Bạch vươn tay, một đống linh thảo màu đen nhanh chóng khô héo. Diệp Đình Vân nhìn hắn, cảm nhận được huyết khí trong người hắn càng ngày càng bành trướng.

“Thể chất của ngươi thay đổi không ít phải không?” Cậu lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, linh thảo không chỉ hỗ trợ cô đọng thái cổ thánh huyết, nếu ta đoán không sai thì nó còn giúp hoàn thiện Hoang Cổ Thánh Thể.”

Hắn có thể cảm nhận được khí huyết tăng lên từng ngày, hiện tại hắn có thể tự tin nói cơ thể hắn cứng rắn không kém gì tu sĩ Tiên Tôn.

“Cảm giác khi luyện hóa linh thảo và dùng đan dược từ Mặc Huyết vương thú tương tự nhau, nhưng cũng có chút khác biệt.” Mặc Huyết vương thú hiếm có, còn linh thảo thì mọc đầy đất.

“Nếu vậy thì linh thảo này có giá trị vượt xa tưởng tượng của chúng ta.”

Diệp Đình Vân nghi ngờ linh thảo phối hợp với Mặc Huyết thú, chỉ sinh tồn trong lãnh thổ có Mặc Huyết thú.

“Mặc Huyết thảo vô dụng với người khác, quá tốt rồi.” Giang Thiếu Bạch cảm thấy may mắn nói.

Hiện tại rất đông tu sĩ nghe tin ngàn dặm xa xôi chạy tới di tích, Diệp Đình Vân nghe lén được bọn họ phàn nàn đã đến nhầm chỗ, nơi quỷ quái này không có thứ gì tốt, vậy mà lúc xuất hiện còn gây động tĩnh lớn như vậy.

Diệp Đình Vân thầm nghĩ hắn nói không sai, cảm giác ăn một mình là tốt nhất. Mặc dù Mặc Huyết thảo mọc rất nhiều, nhưng các tu sĩ tiến vào cũng không ít, nếu linh thảo có giá trị thì không chừng đã bị hái sạch rồi.

Giang Thiếu Bạch trích một giọt máu ra: “Cho ngươi.”

Cậu nhận lấy tinh huyết: “Ngươi không cần trích máu cho ta, ta không bị khó chịu.”

Trong di tích dày đặc sương mù đen, là thuốc bổ đối với Giang Thiếu Bạch, nhưng lại là thuốc độc đối với người khác. Ở lâu trong di tich sẽ bị hoa mắt chóng mặt, tình huống nghiêm trọng còn có thể bị tẩu hỏa nhập ma. Do đó nhiều người tiến vào, phát hiện không có thứ gì tốt lập tức rút lui.

Hai người ở lại trong di tích thời gian dài, coi như thích ứng với hoàn cảnh ở đây, nhưng ở lâu cậu vẫn bị choáng váng chóng mặt. Sau khi dùng tinh huyết của Giang Thiếu Bạch, cậu không bị ảnh hưởng nữa

Hắn cười nói: “Yên tâm đi, chút tinh huyết không ảnh hưởng gì đến ta, nơi này mọc rất nhiều Mặc Huyết thảo, sẽ nhanh chóng bù lại.”

Cậu gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Diệp Đình Vân luyện hóa tinh huyết, thái cổ thánh huyết hắn vừa cô đọng chứa nguyên khí dồi dào, luyện hóa xong rất có lợi.

Hết chương 417

Chương 418: Cung điện dưới lòng đất

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch tu luyện trong di tích hai tháng, tu vi luôn dừng ở đỉnh trung kỳ Tiên Vương.

Tinh huyết cô đọng trong cơ thể hắn ngày càng nhiều, thể chất biến hóa nghiêng trời lệch đất từng giây từng phút, thế mà tu vi lại không tăng lên, Giang Thiếu Bạch đoán tu vi hắn đã tiến vào bình cảnh.

Hắn luyện hóa hoàn toàn cọng linh thảo cuối cùng trong tay, sau đó từ từ mở mắt ra.

“Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”

“Không ít tu sĩ ra ra vào vào, hiện tại bắt đầu giảm dần.” Diệp Đình Vân đáp.

Di tích vô cùng cằn cỗi, đa số tu sĩ thất vọng ra về. Gần đây có vài tầm bảo sư cực kỳ nổi tiếng đến đây, bọn họ thăm dò một vòng, cuối cùng nhận định giá trị của di tích có hạn.

Tầm bảo sư di tích là tu sĩ chuyên môn nghiên cứu các loại di tích, bọn họ có phương pháp đặc biệt, có thể tìm hiểu lai lịch di tích, hiểu rõ nơi nào trong di tích có giá trị.

Đương nhiên tầm bảo sư di tích cũng có phần giống chuyên gia thăm dò di tích, trình độ chuyên gia có cao có thấp.

Chuyên gia chính là chuyên gia, chỉ cung cấp giá trị tham khảo.

Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Xem ra mọi người hết cảm giác mới mẻ rồi.”

“Có lẽ vậy.”

“Ít người cũng tốt, chúng ta dễ hành động hơn.”

“Dường như có vài Tiên Tôn đến đây.”

Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi: “Tiên Tôn? Còn đến vài người?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ.”

Ở tinh vực cấp bảy này, tài nguyên dành cho Tiên Tôn không nhiều, tuy rằng di tích bị đồn là nghèo nàn nhưng vẫn có người muốn thử vận may, biết đâu tìm được tài nguyên giấu kín.

Giang Thiếu Bạch đứng lên, giơ tay nện một quyền xuống trọng lực thạch bên cạnh, tảng đá to lớn bị đánh mạnh, lập tức chia năm xẻ bảy.

Diệp Đình Vân nhìn tảng đá dưới đất, hô lên: “Lợi hại nha!”

Đa số trọng lực thạch rất cứng, Giang Thiếu Bạch đánh nát tảng đá có phẩm chất cực kỳ tốt, cậu đoán chừng cơ thể hắn rắn chắc không thua kém gì tu sĩ trung kỳ Tiên Tôn.

“Mặc Huyết thảo có công dụng ngoài dự kiến.” Giang Thiếu Bạch vui vẻ nói. “Chúng ta đi thôi, đi xem có gặp cơ duyên gì không.” Hắn nói tiếp

Tu luyện đã tiến vào bình cảnh, tiếp tục tu luyện cũng vô dụng, hắn định đi xung quanh tìm xem có bước ngoặt đột phá hay không.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Được.”

***

Hai người tìm kiếm suốt mấy ngày, di tích có diện tích cực lớn, thăm dò không dễ, hai người lục soát bốn phía mà không phát hiện được gì.

Giang Thiếu Bạch đi một vòng, cảm giác di tích này đúng là trống không, các cung điện còn lại không ít nhưng bên trong rỗng tuếch.

“Phía trước có một vị Tiên Tôn.” Giang Thiếu Bạch kéo Diệp Đình Vân nấp qua một bên.

Trong di tích, cậu không cách nào thi triển linh hồn lực, Giang Thiếu Bạch lại khác, nhất là sau khi luyện hóa số lượng lớn Mặc Huyết Thảo, hắn có thể tăng phạm vi thăm dò. Mặc dù phạm vi thăm dò không đạt trình độ bằng bên ngoài nhưng cũng cỡ một phần ba.

Càng ở lâu trong di tích, hắn càng cảm giác di tích này có duyên với hắn, dường như hắn có thể phát huy thực lực mạnh hơn bình thường.

Vừa nãy Giang Thiếu Bạch cảm nhận được luồng nguyên khí rất mạnh, đoán chừng là của tu sĩ Tiên Tôn. Ban đầu hắn chỉ cảm nhận được khí tức của tu sĩ Tiên Tôn, không rõ người kia là ai, đến khi đám đông đến gần, hắn mới nhìn thấy rõ, ra là người quen cũ.

“Tiên Tôn đại nhân, hình như ở đây chả có gì cả.”

“Đúng vậy, trọng lực lại mạnh, muội không đi nổi luôn nè.”

“Tiên Tôn đại nhân, muội thấy cái nơi quỷ quái này chướng khí mù mịt, chúng ta nên về Xuân Phong Viện thôi, quay về Như Lan gảy một khúc cho ngài nghe nha.”

“Được.”

“Tiên Tôn Tôn đại nhân, đến lúc đó Thải Điệp múa một khúc vì ngài.”

“Rất tốt.”

“Đi đến đây đúng là sai lầm, đều do lão già khốn kiếp Độc Cô Dương, biết vậy ta đã không đến.” Tường Nguyệt Tiên Tôn lắc đầu phàn nàn.

Y vốn đến Hắc Thạch Vực vì Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, sau lần thất bại, y đã chuẩn bị rời đi, sau đó nghe nói di tích xuất hiện tại Hắc Thạch Vực, vừa khéo y chưa đi quá xa bèn quay lại.

Diệp Đình Vân khá bất ngờ: “Là y!”

Cậu đã nghe nói duyên nữ nhân của Tường Nguyệt Tiên Tôn không tồi, bây giờ xem ra quả đúng như lời đồn, đang có bốn nữ tu vây quanh Tường Nguyệt Tiên Tôn.

Các nữ tu này có dung mạo không tồi, vây quanh Tường Nguyệt nói cười vui vẻ, y được các nữ tu vây quanh, tựa hồ diễm phúc không nhỏ,

“Quả nhiên lời đồn không sai!” Nghe đồn Tường Nguyệt Tiên Tôn rất có duyên với nữ nhân, nhiều nữ tu xem y như “khuê mật”.

“Tiên Tôn đại nhân, có lẽ Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cũng ở trong di tích, ngài có muốn thử tìm bọn họ không?”

Tường Nguyệt lắc đầu: “Không cần, ta đã trở mặt với Độc Cô Dương, dù có lấy được đầu hai người kia cũng không đổi được thứ ta muốn, không nên phí công làm gì.”

“Tiên Tôn đại nhân, Độc Cô Dương đã hứa hẹn gì với ngài vậy?” Một nữ tu tò mò hỏi.

Tường Nguyệt cười cười: “Không có gì to tát, là Bách Điệp Ngọc Dung Lộ.”

“Là Bách Điệp Ngọc Dung Lộ có thể giúp người ta thoát thai hoán cốt, có được da thịt như vừa sinh ra sao?” Một nữ tu kinh ngạc hỏi.

Y gật đầu: “Không sai, chính là nó.”

“Thì ra là thứ này, muội cũng muốn.”

“Mặc dù là thứ tốt nhưng ngài là Tiên Tôn, Độc Cô môn chủ chỉ hứa hẹn như vậy có hơi keo kiệt.” Một cô gái khác lên tiếng.

Tường Nguyệt phe phẩy cái quạt: “Độc Cô Dương luôn keo kiệt bủn xỉn, hết cách, lúc đầu ta nghĩ đồ vật nằm trong người đồ đệ của lão, kết quả trên người mấy tu sĩ Bích Đan Môn đều không có. Độc Cô Dương đúng là lão hồ ly!”

Diệp Đình Vân nghe Tường Nguyệt Tiên Tôn phàn nàn, thầm nghĩ chắc chắn Độc Cô Dương không còn ai để sai phái nên mới tìm đến một người kỳ lạ hiếm có như Tường Nguyệt để đối phó cậu và Thiếu Bạch. Nếu đã vậy, xem ra cậu không cần phải quá dè chừng Độc Cô Dương.

Tường Nguyệt Tiên Tôn dẫn các nữ tu rời đi, Giang Thiếu Bạch lườm trắng mắt nhìn theo bọn họ.

“Bách Điệp Ngọc Dung Lộ cái quái gì!”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, hắn luôn rất tò mò, không biết Độc Cô Dương làm thế nào mời được Tường Nguyệt Tiên Tôn, không ngờ y bị lôi kéo chỉ vì một lọ Bách Điệp Ngọc Dung Lộ, không khỏi quá rẻ. Mạng của hắn và Đình Vân chỉ đáng giá một lọ Bách Điệp Ngọc Dung Lộ thôi sao?

Độc Cô Dương xem thường người ta quá!

Tường Nguyệt Tiên Tôn cũng thế, dù sao đã là Tiên Tôn mà không có chút khí tiết gì cả, Độc Cô Dương hứa hẹn cho chút đồ là để mặc người ta sai khiến, tự cam đọa lạc.

Lúc trước Tường Nguyệt nhanh chóng ra quyết định lui trận có khả năng không chỉ vì bộ quần áo bị cháy, mà còn vì lão bủn xỉn Độc Cô Dương trả thù lao quá thấp, chưa đủ khiến y liều sống liều chết.

Diệp Đình Vân lên tiếng: “Tường Nguyệt Tiên Tôn đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

Hắn đi về phía nơi sâu nhất trong di tích, càng đi sâu vào trong, hắc khí càng đậm đặc.

“Đừng cách ta quá xa.” Hắn nói với Diệp Đình Vân.

“Ta biết.”

Giang Thiếu Bạch trông thấy không ít kiến trúc kỳ quái, nhiều cung điện quá cổ xưa chỉ còn lại tường đổ.

Mặc dù cung điện bị hư hỏng nghiêm trọng, nhưng từ những cảnh tượng còn sót lại, có thể lờ mờ tưởng tượng được cung điện năm xưa rộng lớn hoành tráng đến cỡ nào.

Diệp Đình Vân nhìn xung quanh, sương đen dày đặc lượn lờ bốn phía, có vẻ như sương đen kiêng kỵ Giang Thiếu Bạch nên không đến gần hắn. Trong di tích đầy sương đen bay lượn lờ nhưng quanh người hắn lại sạch sẽ.

“Hình như đằng trước có người.”

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực, thám thính bọn họ nói chuyện.

Nhóm tu sĩ này là đệ tử của một vị Tiên Tôn, vài ngày trước, sư tôn của bọn họ phát hiện ra một cung điện dưới lòng đất, một mình tiến vào cung điện. Vì lo lắng trong cung điện có nguy hiểm nên các đệ tử Tiên Vương ở lại bên ngoài.

Vị Tiên Tôn đi vào cung điện dưới lòng đất, sau đó mất tin tức, đến giờ đã mười ngày trôi qua, các tu sĩ Tiên Vương đang cãi nhau xem có nên đi xuống tìm người hay không.

Một nữ tu không yên lòng, muốn đi xuống thăm dò tình hình, những người khác thì cho rằng ngay cả sư tôn còn bị kẹt bên dưới, bọn họ đi xuống cũng không làm được gì, không bằng rời khỏi đây rồi nghĩ cách khác.

Cung điện dưới lòng đất được phát hiện nửa tháng trước, một tầm bảo sư di tích cầm pháp khí đi đến gần cung điện, lúc này pháp khí lập tức sáng chói. Sau đó có một tầm bảo sư khác xác nhận cung điện dưới lòng đất có đồ tốt.

Di tích xuất hiện gây động tĩnh cực lớn, vậy mà không mấy người có thu hoạch, hiện tại hai tầm sư xác nhận cung điện dưới lòng đất có đồ tốt, trong lúc nhất thời, các tu sĩ đứng ngồi không yên. Mọi người lục tục đi xuống, hiện tại đã có hơn trăm tu sĩ Tiên Vương đi xuống cung điện rồi, thế mà không một ai trở lên, nhiều người thấy tình hình không ổn bèn đánh trống lui quân.

Cho đến giờ, nhưng người vào trong cung điện vẫn chưa thể ra.

“Có cảm nhận được tử khí không?” Diệp Đình Vân hỏi Giang Thiếu Bạch.

Theo lời những người này, đã có hơn trăm tu sĩ Tiên Vương đi xuống dưới, trong đó có cả Tiên Tôn, nếu bọn họ đã tử vong thì phải có luồng tử khí cực lớn mới đúng.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu đáp: “Không thể nói rõ.”

Diệp Đình Vân khó hiểu: “Không nói rõ được là sao?”

“Khí tức bên dưới cung điện rất hỗn tạp, không phân biệt rõ được.” Giang Thiếu Bạch híp mắt, hắn lờ mờ cảm nhận được hơn trăm loại tử khí khác nhau, tử khí này rất mỏng manh, có lẽ bị thứ gì đó ngăn cản.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Ngươi muốn xuống dưới thăm dò phải không?”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừm.”

Thôn phệ võ hồn trong người hắn đang sôi sục, dường như dưới lòng đất có thứ gì đó cực kỳ hấp dẫn. Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nếu lấy được thứ này thì đừng nói hậu kỳ Tiên Vương, có khả năng còn tiến lên đỉnh Tiên Vương hoặc Tiên Tôn luôn

“Ta đi với ngươi.”

Hắn khó xử nói: “Phía dưới khá nguy hiểm.”

Diệp Đình Vân không để ý, chỉ cười nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn để ta chờ ở dây?”

Giang Thiếu Bạch thở dài, bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi phải cẩn thận một chút.”

“Yên tâm đi.”

Hai ngươi tìm được lối đi xuống cung điện dưới lòng đất rồi đi xuống, đi không lâu thì gặp một phiến cửa đá, cửa đá như có cảm ứng tự động, chủ động mở ra cho hai người đi qua.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhìn nhau một lúc, cuối cùng quyết định đi vào trong. Hai người vừa bước vào, cửa đá tự động đóng lại.

Giang Thiếu Bạch nhìn cửa đá đóng chặt sau lưng nói: “Cửa đá này giống cửa cảm ứng tự động vậy.”

“Đúng là khá giống.”

Cung điện dưới lòng đất mở rộng bốn phương, có không ít ngã rẽ, dọc đường hai người gặp rất nhiều của đá, chỉ cần bọn họ đến gần là cửa đá sẽ tự động mở ra. Hai người vừa bước qua, cửa đá sẽ tự động đóng lại.

Càng đi sâu vào trung tâm cung điện, tử khí càng dày đặc.

Giang Thiếu Bạch nhìn từng phiến cửa đá đóng lại, có cảm giác như đang bước vào cạm bẫy.

Diệp Đình Vân nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

Hắn lắc đầu đáp: “Không có gì, nơi này trống trải quá.”

“Ừ.”

Không biết tu sĩ xây dựng cung điện này nghĩ gì mà phòng nào cũng xây vô cùng cao và rộng, bên trong lại rỗng tuếch. Diệp Đình Vân nghi ngờ không biết có phải tộc cự nhân xây dựng cung điện hay không.

Đa Đa thò đầu ra khỏi túi linh tú, nó hơi choáng váng: “Hai ngươi đi tới chỗ nào vậy? Nơi này ô nhiễm rất nghiêm trọng.”

Giang Thiếu Bạch nhìn chuột ngố nói: “Đây là cung điện dưới lòng đất.”

Đa Đa thử cảm ứng một chút rồi nói: “Có lẽ chủ nhân ban đầu của cung điện không dư dả gì. Trong cung điện trống trơn, dường như không có thì gì tốt.”

Hắn gật đầu: “Tạm thời chưa thấy thứ gì tốt cả.”

Chuột ngố lắc lắc đầu: “Không có bảo vật, đã vậy ta đi ngủ một lúc.”

Giang Thiếu Bạch thấy dáng vẻ chuột ngố như vậy bèn nói: “Ừ, ngủ đi.”

Linh khí trên người Đa Đa không ổn định, hắn đoán chuột ngố sắp đột phá. Trước đó Đa Đa đào được một mỏ nguyên thạch, thu hoạch được không ít nguyên thạch, còn không ít lần tỏ vẻ dễ thương đáng yêu với Diệp Đình Vân để cầu đan dược, tính đi tính lại thì chuột ngố cũng nên đột phá rồi.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi qua mấy chục phiến cửa đá, rốt cuộc đến được trung tâm cung điện dưới lòng đất. Vừa bước vào, hắn lập tức cảm nhận được tử khí đậm đặc.

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, chẳng lẽ những người tiến vào đã chết hết rồi sao?

Trong lòng hắn đầy ngờ vực, nếu tất cả mọi người đã tử vong thì phải có thi thể, nhưng nơi này lại không có gì cả.

“Lại có hai tu sĩ kìa!”

“Người này của ta, không ai được tranh giành!”

“Ngươi nói của ngươi thì là của ngươi hả? Ai cướp được trước thì của người đó!”

Giang Thiếu Bạch kinh ngạc phát hiện ở đây có một tế đàn, trong tế đàn lại có hơn mười hồn thể, bọn chúng vô cùng lợi hại, có thể đoán được tu vi khi còn sống rất cao.

Hai hồn thể lao về phía Giang Thiếu Bạch, nét mặt chúng rất dữ tợn, ánh mắt nhìn hắn như con chó đói nhìn thấy miếng thịt vậy.

Hắn lập tức vận chuyển thôn phệ võ hồn, sau đó xòe lòng bàn tay giơ về phía hai hồn thể.

Hồn thể vừa đến gần hắn lập tức bị hút vào vòng xoáy ở lòng bàn tay. Hồn thể còn lại nhìn thấy lòng bàn tay Giang Thiếu Bạch có một vòng xoáy, nó nhận ra tình hình không ổn, kinh hoàng muốn chạy nhưng đã không kịp nữa rồi.

Giang Thiếu Bạch thấy mấy hồn thể này có phần giống quỷ hồn.

Hắn vận chuyển thôn phệ võ hồn, luyện hóa hai hồn thể vừa thu được.

Hết chương 418

Chương 419: Hậu kỳ Tiên Vương

Edit: OnlyU

Hồn thể chứa nguyên lực khổng lồ, tu vi Giang Thiếu Bạch đang bị bình cảnh, thực lực tiến bộ cực chậm. Nhưng nhờ tiêu hóa mấy hồn thể, bình cảnh trung kỳ Tiên Vương của hắn vỡ ra không ít.

Hơn mười hồn thể còn lại thấy cảnh này lập tức lộ vẻ sợ hãi. Bọn chúng vốn đang ngấp nghé thân xác Giang Thiếu Bạch, hiện tại lật đật trốn qua một bên.

Thấy mấy hồn thể không tấn công nữa, hắn dần bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát tình cảnh ở trung tâm cung điện.

Nơi này cực kỳ rộng lớn, trên vách tường bốn phía có viết văn tự mà hắn không hiểu, hình như là chữ viết cổ đại. Hắn còn phát hiện một lỗ đen sâu thăm thẳm ngay giữa trung tâm cung điện, lỗ đen như cái giếng sâu không thấy đáy, thông đến một khu vực không rõ.

Theo lời đám hồn thể, Giang Thiếu Bạch biết được lỗ đen này thông đến một hồ chân linh tẩy tủy, Chân Linh Chi Thủy có giá trị cực cao, nhưng muốn đến đó phải đi qua một vùng tối đen đầy lốc xoáy.

Đám hồn thể ở đây đều là những tu sĩ đã đi qua vùng lốc xoáy, thân xác bị cắt nát. Còn những tu sĩ tiến vào cung điện dưới lòng đất trước Giang Thiếu Bạch đã bị đám hồn thể này cướp xác, mượn thân xác đi qua vùng lốc xoáy, cuối cùng cơ thể họ bị cắt nát trong lốc xoáy.

Lúc Giang Thiếu Bạch tiến vào chỉ thấy hồn thể mà không thấy thi thể chính là vì nguyên nhân này.

Các tu sĩ vào trước đó đã hình thần đều diệt trong lốc xoáy.

Hắn bỗng có cảm giác kỳ quái, không chừng Mặc Huyết thảo ngoài kia được chuẩn bị dành riêng cho hắn, hỗ trợ hắn đi qua con đường tối đen đầy gió lốc kia. Muốn đi qua được con đường này cần phải có thể phách mạnh mẽ, sau khi dùng Mặc Huyết thảo, đúng là thể chất của hắn đã tăng cường hơn không ít.

Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng qua lỗ đen, Diệp Đình Vân không yên lòng túm lấy hắn: “Cẩn thận một chút.”

Hắn khẽ gật đầu: “Ta biết. Có vẻ như cung điện được xây dựng vì hồ chân linh tẩy tủy bên dưới.”

Diệp Đình Vân khá bất ngờ cau mày, tuy cung điện không có bảo vật gì lại được xây dựng vô cùng rộng lớn, còn cực kỳ kiên cố, có thể đoán được không thể xây xong một sớm một chiều.

Chân Linh Chi Thủy là bảo vật vô giá, nếu cung điện được xây dựng vì nó thì có thể giải thích thông rồi.

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực, cảm nhận được gió lốc đen thui bên dưới. Gió lốc cực mạnh, hắn lập tức cảm giác không ổn. Sau đó hắn lục lọi trong nhẫn không gian, lấy một khối kim thiết tuyết ném xuống, khoáng thạch vừa được ném xuống lập tức bị gió xoáy xé nát chỉ còn bột phấn.

Giang Thiếu Bạch thấy cảnh đó mà hít một hơi lạnh. Hắn nghĩ với tố chất cơ thể của hắn hiện tại, nếu rơi xuống thì tỷ lệ tử vong phải đến chín phần mười, quá nguy hiểm.

Giang Thiếu Bạch đảo mắt nhìn một vòng, đám hồn thể dè chừng nhìn lại hắn.

“Thằng ranh con, nhà ngươi muốn làm gì?”

“Không có gì.” Chỉ là hắn đói bụng rồi.

Giang Thiếu Bạch nhìn đám hồn thể, bụng sôi sùng sục kêu lên. Lúc nãy vừa vào đã hấp thu một hồn thể, bình cảnh trung kỳ Tiên Vương vỡ ra không ít, bình cảnh bị vỡ, hắn lập tức có cảm giác bụng trống không. Hắn đảo mắt nhìn lướt qua đám hồn thể, thầm nghĩ chỉ cần hấp thu hết bọn chúng thì hắn có thể tiến vào hậu kỳ Tiên Vương.

Chỉ cần đột phá lên hậu kỳ Tiên Vương, cơ thể hắn sẽ rắn chắc hơn rất nhiều, tỷ lệ thành công khi đi qua lỗ đen cũng sẽ tăng lên.

Hai mắt Giang Thiếu Bạch phát sáng, tâm trạng hơi kích động.

Mấy ngày trước Diệp Đình Vân đã tiến giai hậu kỳ Tiên Vương, hắn vốn nghĩ phải mất một thời gian dài nữa hắn mới đuổi kịp tiến độ tu luyện của cậu, không ngờ đi vào cung điện, chỉ cần… ăn hết đám hồn thể này thì sẽ…

Đám hồn thể nhìn ra tâm tư Giang Thiếu Bạch, cả đám dè chừng nhìn hắn.

Có thể tồn tại đến bây giờ, đám hồn thể cũng không đơn giản, khí tức của chúng rất hỗn tạp, hẳn là chúng đã thôn phệ nhiều hồn thể khác.

“Điểm binh điểm tướng, điểm đến ai ta ăn kẻ đó.” Giang Thiếu Bạch gảy gảy ngón tay nói.

Hành vi của hắn rõ ràng chọc giận đám hồn thể trong điện.

“Khốn kiếp, ngươi muốn làm gì?”

“Thằng khốn muốn chết!”

“Ranh con cuồng vọng.”

Muốn giữ thần hồn bất diệt trong gió lốc không dễ dàng gì, khi còn sống, đám hồn thể trong đại điện này đều có tu vi Tiên Tôn, Giang Thiếu Bạch chỉ là Tiên Vương, có thể nói chính là hậu bối.

Giang Thiếu Bạch ra tay tóm lấy một hồn thể ồn ào nhất gần đó, nhanh chóng nuốt đối phương vào bụng.

Thôn phệ võ hồn là khắc tinh của âm hồn, đứng trước thôn phệ võ hồn, hồn thể có lực tấn công mạnh cỡ nào cũng vô dụng.

Giang Thiếu Bạch liếm liếm môi, lại tiếp tục nuốt thêm hai hồn thể. Những hồn thể ở đây đều không đơn giản, ăn một cái có thể bằng tử khí của mấy Tiên Vương luôn.

Liên tục nuốt ba hồn thể, hắn bắt đầu no lửng dạ. Nguyên lực trong người hắn nhanh chóng lưu động, bình cảnh vỡ ra từng mảnh.

“Rốt cuộc ngươi là thứ gì?”

Vì giữ linh hồn bất diệt, đám hồn thể thường xuyên thôn phệ lẫn nhau, chúng không phải nhân vật dễ đối phó. Những tu sĩ vào cung điện trước đó chính là thịt tự đưa tới cửa, Giang Thiếu Bạch lại khác. Thợ săn và con mồi đảo vị trí, đám hồn thể trong điện không quen.

Giang Thiếu Bạch nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn chúng, thầm nghĩ hắn chỉ là tu sĩ bình thường, chẳng qua khẩu vị hơi đặc biệt thôi.

Đám hồn thể cực kỳ mạnh, dù là Tiên Tôn cường giả cũng dễ dàng bị chúng xâm chiếm thần hồn, đáng tiếc… Đối với Giang Thiếu Bạch có thôn phệ võ hồn thì tấn công linh hồn không có chút tác dụng.

Hắn vận chuyển nguyên lực, nguyên khí trong người hắn tăng lên rất nhiều, cuối cùng sắp đột phá rồi. Hồn thể xung quanh sợ hãi bất an nhìn hắn. Mặc dù chúng không rõ hắn là thứ gì, nhưng tất cả bọn chúng đều cảm thấy không ổn.

“Mọi người cùng xông lên, xử lý hắn, nếu không tất cả chúng ta sẽ phải chết!”

Không biết là hồn thể nào hô lên, sau đó tất cả nhào về phía Giang Thiếu Bạch.

Hắn vốn đã no, nhưng nhiều hồn thể nhào tới, hắn cũng không từ chối. Hắn giang hai tay ra, hút đám hồn thể vào người. Lòng bàn tay hắn tương tự như lỗ đen vậy, hồn thể vừa đến gần ngay lập tức tan thành mây khói.

Giang Thiếu Bạch nuốt liên tục ba hồn thể, đám còn lại thấy thế sợ hết hồn.

Hắn cảm nhận được thôn phệ võ hồn nơi ngực nâng lên hạ xuống, lực linh thể nhanh chóng được chuyển hóa.

Một hồn thể cho rằng không thể tấn công Giang Thiếu Bạch bèn nhắm thẳng về phía Diệp Đình Vân.

Giang Thiếu Bạch muốn ngăn cản nhưng đã chậm một bước.

Thức hải của Diệp Đình Vân như bị trăm ngàn cây kim thép ghim vào cùng một lúc, đau đớn khủng khiếp khiến cậu muốn ngất đi cho xong.

Cậu nghe được giọng nói không ngừng la hét trong thức hải, thần hồn sắp bị đuổi ra khỏi cơ thể.

Giang Thiếu Bạch thấy tình trạng của cậu như vậy, hắn tức giận thả Tinh Không Diễm ra.

Lực hỏa diễm của Không Không chính là khắc tinh của những thứ âm u, Không Không lại nhiễm thuộc tính thôn phệ của Giang Thiếu Bạch, đối phó với đám hồn thể dễ như trở bàn tay.

Hồn thể xâm nhập vào thức hải Diệp Đình Vân bị ép ra, tuy Tinh Không Diễm nhằm vào hồn thể kia, nhưng cậu vẫn bị ảnh hưởng phần nào.

Sợ đêm dài lắm mộng, Giang Thiếu Bạch điên cuồng hấp thu đám hồn thể còn lại. Quá nhiều hồn thể được hút vào người cùng một lúc, khiến hắn bị hoa mắt chóng mặt. Mà dù bọn chúng đã bị hấp thu nhưng vẫn không an phận, chúng kêu gào la hét trong cơ thể hắn, có xu hướng thoát ra được.

Giang Thiếu Bạch liên tục vận chuyển thôn phệ võ hồn, chống cự những suy nghĩ tạp nham trong đầu.

Đại khái do ăn quá no, thôn phệ võ hồn cũng không có tác dụng quá lớn.

Diệp Đình Vân thấy con ngươi hắn đỏ ngầu, cậu cực kỳ lo lắng: “Ngươi có sao không?” Cậu mím môi, trong lòng khó chịu không thôi.

Đám hồn thể vốn không thể uy hiếp được Giang Thiếu Bạch, nhưng vì lo lắng cho cậu mà hắn mới hấp thu một lúc nhiều như vậy. Một khi hắn ăn quá nhiều sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Khi còn ở Trung Quốc, Giang Thiếu Bạch bị mất lý trí, từng làm cậu…

Có điều từ sau khi thực lực tăng lên, hắn rất ít khi bị phản phệ như vậy, sau khi đến Tiên giới, tình trạng bị tẩu hỏa nhập ma cực ít. Tuy nhiên Giang Thiếu Bạch vừa nuốt quá nhiều hồn thể, chỉ sợ là tật cũ tái phát.

Hiện tại linh khí trong người hắn vô cùng hỗn tạp. Diệp Đình Vân nắm tay hắn, truyền mộc linh khí cho hắn.

Cậu cảm nhận được rõ ràng, so với nguyên khí khổng lồ đang chạy loạn trong người Giang Thiếu Bạch thì mộc linh khí mà cậu truyền cho hắn chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Giang Thiếu Bạch ôm đầu rên khẽ một tiếng, hấp thu mười hồn thể hoàn chỉnh một lúc vẫn quá sức đối với hắn.

Diệp Đình Vân liên tục truyền mộc linh khí, hắn theo bản năng đè cậu xuống.

Nguyên khí trong người hắn xao động dữ dội, nguyên lực lưu thông bất ổn, hiện tại hắn chẳng khác gì quả bom nguyên khí có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Hai người quấn lấy nhau, nguyên khí cuồn cuộn từ người hắn chảy vào người Diệp Đình Vân. Được truyền nguyên khí quá nhiều khiến cậu có cảm giác như vừa dùng mấy chục viên đan dược đại bổ một lúc. Thực tế nguyên khí của hắn quá đậm đặc, khiến kinh mạch cả người cậu trướng đau.

Diệp Đình Vân không thể không vận chuyển công pháp, hóa giải nguyên khí trong người. Không đợi cậu kịp hóa giải, nguyên khí cứ ùn ùn truyền vào người.

Nguyên khí trong người Giang Thiếu Bạch cứ đấu đá lung tung, may nhờ kết hợp với mộc linh khí, chúng nhanh chóng được chuyển hóa. Trong lúc hắn mơ mơ màng màng, hắn thành công đột phá hậu kỳ Tiên Vương.

Tu vi tăng cao, nguyên lực thình lình hấp thu vào người bỗng trở nên ôn hòa hơn, nhưng vẫn còn chút xao động.

Hai người lăn lộn ba ngày, Giang Thiếu Bạch mới dần dần khôi phục lý trí.

“Ngươi không sao?” Hắn đỡ lấy Diệp Đình Vân đang nằm dưới đất.

Cậu lắc đầu, gương mặt hơi đỏ lên: “Không sao.”

Mặc dù hai người đã làm những việc cần làm từ lâu rồi, nhưng đã lâu cả hai không điên cuồng như vậy, gương mặt cậu hơi nóng lên.

Cậu đổi đề tài nói: “Ngươi tiến giai rồi?”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ.”

Cuối cùng hắn đã tiến giai hậu kỳ Tiên Vương, nguyên lực của đám hồn thể mà hắn nuốt cực kỳ khổng lồ, vẫn còn một bộ phận nguyên lực chưa kịp tiêu hóa, lắng đọng trong cơ thể hắn. Chờ đến khi hắn hoàn toàn luyện hóa, thực lực sẽ còn tăng lên nữa.

Diệp Đình Vân thử vận chuyển nguyên khí, phát hiện nguyên khí trong người tăng lên rất nhiều.

Lúc nãy khi hai người song tu, linh lực trong người Thiếu Bạch truyền qua cậu rất nhiều, có lẽ bằng mấy năm khổ tu luôn. Dựa vào đó có thể đoán được Thiếu Bạch đã hấp thu bao nhiêu nguyên khí.

Diệp Đình Vân từ từ thích ứng tu vi mới, cậu thầm nghĩ nếu tình huống thế này xảy ra thêm hai lần nữa, có lẽ cậu sẽ trở thành tu sĩ đỉnh Tiên Vương được luôn. Cậu lắc lắc đầu, ném suy nghĩ không đáng tin này ra khỏi đầu.

“Đình Vân, ngươi đang nghĩ gì vậy? Làm gì mà lắc đầu như vậy?”

Cậu đỏ mặt nói: “Không có gì. Rốt cuộc ngươi tiến giai hậu kỳ Tiên Vương rồi.”

Tuy Độc Cô Dương mãi chưa có động tĩnh gì, nhưng sự thật là hai người đã giết chết Độc Cô Tề, mối thù giết con, tất nhiên lão ta sẽ không từ bỏ ý đồ, không chừng một ngày đẹp trời nào đó, lão ta sẽ đích thân ra tay. Hiện tại Giang Thiếu Bạch tiến giai hậu kỳ Tiên Vương, nếu gặp phải tu sĩ Tiên Tôn, hắn đã có năng lực tự vệ hơn mấy phần.

Giang Thiếu Bạch cười cười, hắn đã tiến giai thành công, nhưng thực lực vẫn tiếp tục tăng lên không ngừng.

Trong cung điện này không chỉ có hồn thể còn sót lại mà còn có tử khí rất đậm đặc. Hắn nghĩ chờ đến lúc hắn luyện hóa xong toàn bộ tử khí, tu vi của hắn sẽ còn tiến bộ hơn nữa, đến lúc đó dù không đột phá được đỉnh Tiên Vương đi nữa thì cũng ngang ngửa.

Có điều hiện giờ hắn vừa tiến giai hậu kỳ Tiên Vương, không cần quá nóng vội, tình hình trước mắt vẫn nên củng cố tu vi thì tốt hơn.

Đa Đa nhảy ra khỏi túi linh thú, đảo mắt nói: “Lão đại, đây là đâu?”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn chuột ngố, cảm thấy Đa Đa xuất hiện rất đúng lúc, không sớm không muộn. Hắn thầm hoài nghi lúc hắn và Đình Vân đang “vật” nhau, chuột ngố đã ló ra sau đó rụt lại vào túi linh thú.

Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán, hắn bị tẩu hỏa nhập ma, thần trí không minh mẫn, không lưu ý đến tình trạng của Đa Đa.

Hắn lắc đầu đáp: “Nơi này là cung điện dưới lòng đất, có lẽ chúng ta gặp rắc rối rồi.”

Diệp Đình Vân không hiểu: “Rắc rối? Rắc rối gì cơ?”

Giang Thiếu Bạch giải thích: “Ta luyện hóa đám hồn thể, từ ký ức của chúng biết được cung điện dưới lòng đất này chỉ có thể vào mà không thể ra được, từ khi bước qua phiến cửa đá đầu tiên là đã không có đường quay về.”

Trước kia rất nhiều tu sĩ bị kẹt đến chết trong di tích này.

Diệp Đình Vân sửng sốt: “Chỉ có thể vào mà không thể ra? Sao lại như vậy?”

Lúc đi vào, cửa đá mở ra dễ như trở bàn tay, lúc đó cậu còn nghĩ đi vào cung điện quá thuận lợi. Hiện tại xem ra không phải vậy mà là dễ vào ra khó.

Đa Đa khó khăn nói: “Chẳng lẽ phải ở đây mấy trăm năm, vậy thì thảm quá, ở một nơi không có ánh mặt trời thế này chán lắm.”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn chuột ngố nói: “Ở lại đây cũng tốt, vừa khéo ngươi có thể tu thân dưỡng tính.”

Hắn thầm nghĩ Đa Đa là con chuột nhỏ, thế mà suốt ngày trong đầu toàn là mấy thứ đồi trụy, để nó ở đây tỉnh táo một chút cũng tốt.

“Tu thân dưỡng tính?” Hai mắt Đa Đa lóe sáng, hàm ý sâu xa nhìn Giang Thiếu Bạch.

Hắn bị chuột ngố nhìn mà nóng mặt, nhớ lại chuyện vừa làm, hắn chợt cảm thấy chột dạ.

Hết chương 419

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com