ZingTruyen.Asia

Dm Hoan Ghi Chep Xuong Nui Cua Than Con Diep Uc Lac

Chương 405: Rời khỏi Thảo Đan Môn

Edit: OnlyU

Lung Dạ Tiên Vương nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, do dự nói: “Tình hình không ổn, các ngươi không đi thật sao?”

“Tiền bối đi trước đi, chúng ta đợi thêm một lúc nữa.” Diệp Đình Vân đáp.

Cậu là đạo lữ của Giang Thiếu Bạch đã nhiều năm, đương nhiên biết rõ dù hiện tại nét mặt hắn bình thường nhưng chắc chắn đang dốc toàn lực hấp thu tử khí. Mà hấp thu tử khí quá nhiều, có khả năng thần trí sẽ hỗn loạn. Dựa theo tình hình trước mắt, hắn không tiện trả lời câu hỏi.

Lung Dạ Tiên Vương không hiểu nổi: “Rốt cuộc các ngươi muốn chờ cái gì? Chẳng lẽ định đi lên trên thăm dò?”

Lung Dạ vừa hỏi xong lập tức hối hận, có câu “vợ chồng như chim trong rừng, đại nạn kéo đến mạnh ai nấy bay đi”, vợ chồng còn như vậy huống chi cô ta không có quá nhiều giao tình với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.

Hiện tại bản thân cô bị trọng thường, chưa biết rõ hai người trước mặt là địch hay bạn, hai người không muốn đi cùng cô ngược lại là chuyện tốt.

Lung Dạ Tiên Vương bụm vết thương, tâm trạng buồn bực, vết thương của cô là bị người trong nhà ám hại.

Khoảng thời gian trước Lung Dạ Tiên Vương chiêu mộ trợ thủ nhưng không tìm được người thích hợp, Mặc Đình tự tiến cử. Tuy y đã ở Thảo Đan Môn rất lâu nhưng tư chất tầm thường, tâm khí lại cao, Lung Dạ chê thuật luyện đan của y chưa đủ bèn từ chối.

Cô không ngờ rằng vì thế mà Mặc Đình ôm hận trong lòng, cấu kết người ngoài ám hại cô.

Nhưng dù sao Lung Dạ vẫn là tu sĩ có tu vi đỉnh Tiên Vương, mặc dù bình thường tác phong làm việc hơi cẩu thả nhưng vẫn có các biện pháp bảo vệ tính mạng, Mặc Đình không chiếm được thứ gì tốt.

Diệp Đình Vân nhìn thoáng ra ngoài: “Ta muốn ra ngoài xem một chút.”

Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu, thầm đoán Diệp Đình Vân muốn thừa dịp hỗn loạn tìm kiếm tài nguyên tu luyện, cô không kiềm được khuyên một câu: “Môn chủ đã làm như vậy chứng tỏ tình hình bên ngoài không hề lạc quan, nếu ngươi muốn ra ngoài tìm kiếm thì nên cẩn thận một chút.”

“Đa tạ Lung Dạ tiền bối nhắc nhở.”

Lung Dạ Tiên Vương lắc lắc đầu, dứt khoát dùng trận truyền tống rời đi.

Diệp Đình Vân thấy bóng dáng đối phương biến mất mới thở phào một hơi.

Cậu phóng linh hồn lực ra thăm dò một vòng xung quanh, Thảo Đan Môn loạn cào cào, các loại cấm chế được khởi động chồng lên nhau, sơ ý một chút sẽ khiến cấm chế bộc phát, nguy cơ trùng trùng.

Đệ tử tinh anh Thảo Đan Môn đã rút lui, các đệ tử còn lại trở thành dê đợi bị làm thịt.

Những kẻ tấn công tựa hồ chia Thảo Đan Môn ra nhiều khu vực, bắt đầu càn quét bốn phía.

Giang Thiếu Bạch ở trong mật thất liên tục hấp thu tử khí bay tới, mật thất tương đối kín đáo. Hắn ở trong mật thất hơn nửa canh giờ, vô số tử khí tiến vào người, khiến hắn có cảm giác như đã ăn mấy chục viên Tiểu Thiên Tôn Đan mà Diệp Đình Vân luyện chế.

Cậu nhìn hắn hỏi: “Sắp xong chưa?”

Giang Thiếu Bạch mở mắt ra, khẽ gật đầu: “Gần xong rồi.” Hắn hấp thu tất cả tử khí vào người rồi phong ấn qua loa.

Diệp Đình Vân hít sâu một hơi: “Gian phòng bên ngoài bị người ta lục soát mấy lần, tiếp tục ở đây không an toàn, chúng ta nên đi thôi.”

“Trận truyền tống có vấn đề gì không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Cậu lắc đầu: “Không quá.”

“Lung Dạ tiền bối quá lơ là không cảnh giác.”

Lúc rời đi, Lung Dạ Tiên Vương đã bị thương nặng, nếu là hắn thì sau khi rời đi, hắn sẽ hủy trận truyền tống đi, không phải lo lắng bị người ta đuổi theo. Vậy nhưng Lung Dạ Tiên Vương không làm thế, không biết có phải lo lắng người đến sau không thể rời đi qua trận truyền tống, hay là do quá can đảm, cho rằng không quan trọng.

Lung Dạ Tiên Vương không cảnh giác ngược lại là chuyện tốt đối với hắn và Diệp Đình Vân.

Giang Thiếu Bạch hít một hơi: “Đi thôi.”

“Ừ.”

Hai người dùng trận truyền tống rời khỏi mật thất, được đưa đến một đảo nhỏ xa lạ.

“Cuối cùng hai người các ngươi chịu đi rồi.” Lung Dạ Tiên Vương nhìn hai người nói.

“Tiền bối vẫn chưa đi.” Diệp Đình Vân nhìn đối phương, thầm nghĩ cô quá to gan, thế mà vẫn chưa đi.

Lung Dạ một mực lưu lại nơi này, tựa hồ đang chờ cậu và Giang Thiếu Bạch, không sợ bọn họ đầu hàng kẻ địch rồi dẫn địch đuổi theo.

Cô ta lắc đầu nói: “Trên hòn đảo nhỏ này vốn có trận truyền tống, có thể rời khỏi đây, nhưng trận truyền tống bị hủy rồi.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, thì ra là thế, xem ra Lung Dạ Tiên Vương muốn đi nhưng không được. Hắn thuận tay xuất chiêu, hủy đi trận truyền tống vừa sử dụng, Lung Dạ Tiên Vương thấy thế nhíu mày nhưng không nói gì thêm.

“Lúc các ngươi rời đi, Thảo Đan Môn thế nào rồi?”

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, hắn luôn ở trong mật thật, tử khí liên tục truyền tới, có lẽ người chết không ít đâu, e là tình hình không tốt đẹp gì. Tử khí hắn hấp thu được có không ít là của tu sĩ Hư Tiên, hắn lắc lắc đầu, đệ tử tinh anh lập tức gom bảo vật chạy trốn, chỉ còn lại đệ tử ngoại môn gặp nạn.

Ở Tiên giới phải có thực lực, nếu không dễ trở thành con tốt thí.

“Tình hình sau đó rất loạn, chúng ta ở trong mật thất một lúc, không rõ tình hình bên ngoài.” Diệp Đình Vân nói.

Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu nói: “Thôi, việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều vô dụn, tiếc linh thảo trong linh thảo đường mà thôi, có lẽ bị bọn khốn kiếp kia cướp sạch rồi.”

Giang Thiếu Bạch nhìn đối phương, không biết vị Tiên Vương đại nhân này nhìn thoáng hay là không nhận ra tình hình nữa.

“Vết thương của tiền bối không sao chứ?” Diệp Đình Vân hỏi.

Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu: “Không có việc gì, vài vết thương nhỏ mà thôi. Chuyện lần này chắc chắn do Bích Đan Môn cầm đầu, không ngờ Bích Đan Môn lại độc ác như thế.”

“Lung Dạ tiền bối đừng quá sầu lo, chắc chắn môn chủ đã chạy thoát, Thảo Đan Môn có hy vọng Đông Sơn tái khởi.” Diệp Đình Vân nói.

Tiên Tôn cường giả vẫn có chút sức nặng, có điều muốn thành lập một môn phái phải tích lũy mấy đời người. Lần này Thảo Đan Môn bị hủy, muốn xây dựng lại chỉ sợ không dễ.

Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu nói: “Khó.”

Cô thoáng nhìn về phía Diệp Đình Vân: “Có phải ngọc giản ghi chép nghiên cứu Tiểu Thiên Tôn Đan của ta nằm trong tay ngươi không? Ngươi nghiên cứu thành công Tiểu Thiên Tôn Đan rồi?”

Diệp Đình Vân cười xấu hổ, đan dược của cậu được tiến hành dựa trên cơ sở nghiên cứu của Lung Dạ Tiên Vương, nghiêm túc mà nói thì đây là hành vi gian lận.

“Không có, chỉ nghiên cứu ra một loại đan dược tinh tiến tu vi.”

Lung Dạ Tiên Vương hăng hái nói: “Thật sao? Lấy cho ta xem.”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn cô, thầm nghĩ Lung Dạ tiền bối đúng là “đan si”. Thảo Đan Môn đã bị hủy diệt, đệ tử tông môn bỏ mạng không ít, vậy mà vừa nghe Diệp Đình Vân nói nghiên cứu ra loại đan dược mới, trông dáng vẻ cô dường như rất cao hứng. Hắn nghĩ kỹ lại thông suốt, Lung Dạ Tiên Vương đã sống trên vạn năm, có lẽ đã nhiều lần chứng kiến các đại thế lực biến đổi, cô ta đã quen rồi.

Trên thực tế, hắn không có cảm giác gì khi Thảo Đan Môn bị diệt.

Diệp Đình Vân lấy một viên đan dược ra đưa cho Lung Dạ, cô dứt khoát ăn vào.

Giang Thiếu Bạch nhìn động tác của cô, thầm đoán không biết làm thế nào mà đối phương sống được đến ngày nay, đan dược đưa ra cứ tùy tiện ăn, không hề sợ có độc.

Lung Dạ Tiên Vương nhìn Diệp Đình Vân nói: “Đan dược không tồi, tìm được con đường riêng. Tuyết Nhi nói không sai, ngươi rất có thiên phú, so với Lộ đan sư thì mạnh hơn rất nhiều.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Tiền bối quá khen.”

“Ta không chiếm lợi của ngươi, cho ngươi đan dược này.” Lung Dạ Tiên Vương đưa một lọ đan dược ra.

Ánh mắt cậu lóe lên tia sáng: “Chẳng lẽ đây chính là Tiểu Thiên Tôn Đan?”

“Đúng vậy. Ta nhận không ít đơn đặt hàng Tiểu Thiên Tôn Đan, nay Thảo Đan Môn xảy ra chuyện, không biết phải xử lý đơn đặt hàng thế nào đây.”

Diệp Đình Vân nhận đan dược, trong lòng thầm kích động. Cậu rất muốn một viên Tiểu Thiên Tôn Đan để nghiên cứu, nhưng cậu còn chưa kịp bắt đầu kế hoạch thì Thảo Đan Môn đã bị diệt môn, không ngờ hiện tại lại có được một viên Tiểu Thiên Tôn Đan.

Giang Thiếu Bạch: “…” Xử lý đơn hàng thế nào, nghe như là một việc rất phiền phức, nhưng dù sao không liên quan đến hắn.

“Lung Dạ tiền bối, hiện tại tình hình thế này, tiền bối có dự tính gì?” Hắn lên tiếng hỏi.

Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu: “Tu sĩ thích ứng mọi hoàn cảnh, cuộc sống vẫn tiếp diễn.”

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ thấy rất đúng, với thân phận của Lung Dạ Tiên Vương, không có Thảo Đan Môn vẫn có thể dễ dàng đầu quân vào tông môn luyện đan khác. Với bản lĩnh của cô, không ít tông môn sẽ chủ động chìa cành ô liu.

Lung Dạ Tiên Vương nhìn hắn, ngờ vực nói: “Sao tu vi của ngươi đột ngột tăng lên cao như vậy?”

Hắn cười cười: “Chắc tiền bối nhìn lầm.”

Vừa nãy ở Thảo Đan Môn quá gấp gáp, hắn đành hấp thu tử khí vào người rồi phong ấn, chưa kịp tiêu hóa bao nhiêu. Dù vậy thực lực của hắn vẫn tăng lên khá nhanh, chờ hắn tiêu hóa hết toàn bộ tử khí, thực lực sẽ tiến bộ nhảy vọt.

Thảo Đan Môn gặp đại kiếp nạn lại là cơ duyên đối với hắn.

Lung Dạ Tiên Vương nhíu mày, thấy Giang Thiếu Bạch không muốn nhiều lời, cô cũng không hỏi thêm.

“Tiếp theo hai ngươi có dự tính gì?”

Diệp Đình Vân lắc đầu đáp: “Lần này đại nạn thình lình kéo đến, chúng ta vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì tiếp theo.” Cậu nhìn xung quanh rồi nói tiếp: “Tiền bối, đây là nơi nào vậy?”

Lung Dạ lướt mắt nhìn quanh một vòng: “Đây là một hòn đảo thuộc sở hữu Thảo Đan Môn, hai ngàn năm trước phát hiện một quặng mỏ trên đảo, tông môn bèn sai đệ tử đến khai thác. Mấy trăm năm sau, quặng mỏ dần cạn kiệt, hòn đảo từ từ bị bỏ hoang.”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Thì ra là thế. Hòn đảo này khá yên tĩnh.”

“Tiền bối, nơi này cách Thảo Đan Môn bao xa, Bích Đan Môn có thể tìm đến được không?” Cậu không yên tâm hỏi tiếp.

Lung Dạ Tiên Vương cười cười: “Yên tâm đi, hòn đảo này bị bỏ hoang gần ngàn năm, chỉ có một trận truyền tống ở Thảo Đan Môn thông đến đây, hiện giờ trận truyền tống đã bị hủy, chắc chắn không dễ tìm ra nơi này.”

Diệp Đình Vân nghe vậy khẽ gật đầu, cậu không ngại phiền phức, có điều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Tình hình vừa nãy quá hỗn loạn, hai người thu hoạch được khá nhiều, hiện tại nên dành thời gian soạn lại, xem thứ nào có thể sử dụng. Giang Thiếu Bạch vừa hấp thu không ít tử khi, nên nhân dịp này tiêu hóa hết.

Hết chương 405

Chương 406: Âu Dương Tuyết đến

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thương lượng với nhau, quyết định tạm thời ở lại đảo nhỏ một thời gian. Trên đảo từng có người đến khai hoang linh mạch, còn lưu lại khá nhiều động phủ. Hai người chọn một động phủ bỏ hoang vào ở.

Giang Thiếu Bạch giao hết nhẫn không gian thu hoạch được cho Diệp Đình Vân, sau đó hắn bế quan tiêu hóa tử khí hấp thu được.

Cậu kiên nhẫn phân loại, sắp xếp đồ đạc trong nhẫn không gian.

Nhẫn không gian của các tu sĩ chứa đủ loại đồ vật, ngoại trừ linh thảo linh tài, vài tu sĩ còn cất ngọc giản tiêu khiển, có người cất không ít thoại bản, xem ra là người hâm mộ tiểu thuyết Tiên giới. Có người thì đặc biệt sưu tầm gương, trong nhẫn không gian có hơn trăm cái gương khác nhau. Diệp Đình Vân nghĩ chủ nhân sưu tầm gương như vậy, chắc là rất thích soi gương.

Có người thì chồng chất tầm mười cái rương lớn trong nhẫn không gian, bên trong là quần áo đủ mọi kiểu dáng khác nhau, có đến mấy ngàn bộ quần áo. Đây là lần đầu tiên cậu thấy nhẫn không gian của nam tu lại cất nhiều quần áo như vậy, cậu không khỏi cạn lời.

Ngoài ra Diệp Đình Vân còn tìm được không ít ngọc giản đan thuật, có Thảo Đan Môn mà cũng có Bích Đan Môn.

Trong đống nhẫn không gian, Diệp Đình Vân phát hiện được một chiếc nhẫn có không gian vô cùng rộng lớn.

Nhẫn có không gian bên trong càng rộng lớn thì càng có giá trị, đa số nhẫn có không gian không quá lớn, nhưng chiếc nhẫn này lại cực lớn.

Ngọc giản đan thuật của Bích Đan Môn được phát hiện trong chiếc nhẫn này. Diệp Đình Vân còn phát hiện đây không phải ngọc giản đan thuật tầm thường, mà chính là ngọc giản đan thuật cấp sáu, trong đó liên quan khá nhiều đến thuật luyện đan cao thâm, tựa hồ là truyền thừa cơ mật của Bích Đan Môn.

Diệp Đình Vân nhìn ngọc giản có được, trong lòng vui sướng một lúc lâu, câu “Hữu tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu xanh um“ nói chung là thế này đây.

Cậu luôn muốn có được truyền thừa đan thuật nòng cốt của Thảo Đan Môn, ai ngờ không có được, trái lại đạt được truyền thừa đan thuật của Bích Đan Môn.

Cậu cũng tìm được không ít ngọc giản trong phòng của Âu Dương Tuyết, nhưng lúc hai người đến đã muộn một bước so với Lung Dạ Tiên Vương, ngọc giản đan thuật quan trọng một là không có, hai là đã bị người khác lấy mất rồi.

Dù vậy trong phòng Âu Dương Tuyết vẫn còn rất nhiều ngọc giản, có giá trị không nhỏ.

Ngoại trừ những thứ này, Diệp Đình Vân còn phát hiện nguyên thạch thượng phẩm trong chiếc nhẫn không gian cỡ lớn kia.

Ở tinh vực cấp bảy thường gặp nguyên thạch trung phẩm, còn nguyên thạch thượng phẩm thì không thấy nhiều. Trong nhẫn không gian này có đến mấy trăm nguyên thạch thượng phẩm, đây là tài sản không nhỏ.

Nguyên thạch thượng phẩm có chất lượng cực tốt, lúc tiến giai Tiên Tôn, chuẩn bị nhiều một chút có thể tăng tỷ lệ đột phá.

Người sở hữu nhẫn không gian này chắc chắn có lai lịch bất phàm.

Diệp Đình Vân nhớ mang máng nhẫn không gian này thuộc về gã tu sĩ vừa nhìn thấy hai người đã hô lên “cá lọt lưới”, đối phương có thân phận gì thì hai người hoàn toàn không biết.

Cậu giật mình nhớ lại, lúc hai người gặp gã kia, xung quanh gã có năm tu sĩ Tiên Vương, tu vi của năm người đó cao hơn gã một chút, thế mà ẩn ẩn có cảm giác xem gã là người dẫn đầu. Hiện giờ nghĩ kỹ lại, thân phận của gã rất không bình thường.

Đám tu sĩ đó bị Giang Thiếu Bạch tấn công thần hồn, quay qua chém giết lẫn nhau, sau đó bị cậu hạ độc, khiến chúng đánh nhau càng thêm kịch liệt.

Thần thức của Giang Thiếu Bạch đã có thể so sánh với tu sĩ Tiên Tôn, muốn làm rối loạn thần hồn tu sĩ Tiên Vương là chuyện dễ như trở bàn tay. Sau khi bị hắn tấn công thần hồn, đám tu sĩ kia đánh nhau quá dữ dội, một phần là vì bọn chúng chất chứa oán hận đã lâu, nay coi như có chỗ đột phá, cuối cùng để lộ ra.

Diệp Đình Vân liên tục sắp xếp, chỉnh lý đồ đạc, cậu còn phát hiện rất nhiều linh thảo, linh đan và linh tài quý giá.

Cậu có cảm giác như đang bóc quà vậy, những chiếc nhẫn không gian này chứa rất nhiều đồ, thỉnh thoảng sẽ có kinh hỉ.

Diệp Đình Vân mất hơn mười ngày mới chỉnh lý xong mọi thứ.

Lần này Thảo Đan Môn đại biến, cậu và Thiếu Bạch lại có thu hoạch ngoài dự đoán, sau khi sắp xếp xong xuôi, cậu có cảm giác giàu sụ mà trước nay chưa từng có. Cảm giác phất nhanh này không tồi, khiến cậu hưng phấn vài ngày mới tỉnh táo lại.

***

Đảo hoang bao la rộng lớn, trên đảo không có người nào khác, có thể vì buồn chán nên thỉnh thoảng Lung Dạ c sẽ sang chơi với hai người.

Diệp Đình Vân luôn cho rằng vị Tiên Vương này có phần gan dạ, cô ta bị thương không nhẹ, hiện tại chính là thời cơ tốt để ra tay, ngay lúc này mà cô ta còn lắc lư trước mặt cậu, không sợ cậu lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Lung Dạ Tiên Vương rất có hứng thú với Tiểu Thiên Tôn Đan mà Diệp Đình Vân nghiên cứu được, thỉnh thoảng sẽ đến tìm cậu thảo luận về thuật luyện đan.

Lúc đầu Diệp Đình Vân không quen, nhưng sau vài lần trò chuyện, quan hệ giữa hai người đã được cải thiện không ít.

“Lung Dạ Tiên Vương đến à?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ, tiền bối tìm ta bàn luận vài vấn đề đan thuật.”

“Hai người trò chuyện vui vẻ ghê.”

Cậu cười cười: “Chúng ta chỉ nói về luyện đan thôi.”

Lung Dạ Tiên Vương sống rất lâu rồi, hiểu rõ dược tính các loại dược liệu như lòng bàn tay, đồng thời thuộc lòng cách điều phối linh dược. Diệp Đình Vân đến tinh vực cấp bảy chưa được bao lâu, vẫn chưa tiếp xúc đến đan thuật nòng cốt của Thảo Đan Môn, còn thiếu sót rất nhiều điểm.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ngươi thích là được.”

Được đan sư cấp cao chỉ dạy là cơ hội chỉ có thể gặp mà không thể cầu, hiếm hoi lắm mới gặp một đan sư “ngốc bạch ngọt” thiếu tâm cơ như Lung Dạ Tiên Vương, hai người trò chuyện thảo luận nhiều một chút cũng tốt, qua rồi sẽ không còn cơ hội nữa.

Dạo gần đây Diệp Đình Vân đang nghiên cứu các ngọc giản đan thuật, lý giải đan thuật tiến triển cực nhanh. Thình lình tiếp nhận rất nhiều truyền thừa đan thuật, cậu vẫn còn hoang mang nhiều điểm, nay được Lung Dạ Tiên Vương giảng giải, cậu bớt được rất nhiều thời gian.

“Các ý tưởng của Lung Dạ Tiên Vương rất thú vị, ngươi có thể ngồi nghe cùng ta.” Diệp Đình Vân nói.

“Ừ, nhưng tiền bối cứ chê ta ngu dốt.”

Cậu cười cười: “Tính cách tiền bối là vậy mà.” Lòng dạ ngay thẳng, nghĩ gì nói đó.

Lúc mới bắt đầu, Diệp Đình Vân cũng bị Lung Dạ Tiên Vương quở trách, tuy cậu có thiên phú đan thuật cực cao, nhưng vì tuổi tác còn trẻ, chưa kế tục hoàn chỉnh nên cậu có thể dễ dàng nắm giữ vài thủ pháp luyện đan cao thâm, còn vấn đề cơ sở cần phải nắm chắc thì cậu không hiểu rõ lắm.

Có vài vấn đề khi cậu hỏi ra, Lung Dạ Tiên Vương còn tưởng cậu đang cố tình đùa giỡn.

Mấy ngày gần đây, Lung Dạ Tiên Vương không còn quở trách Diệp Đình Vân nữa, chỉ thường xuyên nhìn cậu với ánh mắt khác lạ, khiến cậu nổi cả da gà.

***

Khoảng thời gian Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sống trên đảo vô cùng yên bình, mặc dù nguyên khí trên đảo nhỏ này khá mỏng manh, nhưng lúc Thảo Đan Môn gặp biến cố, hai người thu hoạch được không ít nguyên thạch, có đầy đủ tài nguyên tu luyện, hai người không quan tâm chút nguyên khí bên ngoài.

Giang Thiếu Bạch đã tiêu hóa toàn bộ tử khí, thực lực tăng vọt.

Tuy thực lực của Diệp Đình Vân không tiến bộ rõ rệt, nhưng thuật luyện đan lại tăng lên rất nhanh.

Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã một tháng trôi qua, tin tức Thảo Đan Môn bị diệt môn lan truyền khắp nơi.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở trên đảo nhỏ hoang vu, tin tức không thông, không biết bên ngoài đã ầm ĩ tung trời.

Địa bàn của Thảo Đan Môn rộng lớn bao la, Bích Đan Môn diệt Thảo Đan Môn xong, nuốt không nổi khu vực rộng lớn như vậy, đương nhiên các thế lực khác không muốn Bích Đan Môn ăn một mình, thế nên các thế lực đang đấu nhau loạn xạ.

Diện tích hòn đảo này khá rộng, chuột ngố và Ma Huyết Đằng chạy quanh khắp đảo vui chơi cả ngày.

Hơn một tháng sau, sau bao lần trắc trở, cuối cùng Âu Dương Tuyết tìm đến được hòn đảo nhỏ.

“Sư cô, cuối cùng con tìm thấy người rồi.” Âu Dương Tuyết nhìn thấy Lung Dạ Tiên Vương, lập tức thở ra một hơi thật dài.

Thảo Đan Môn gặp biến cố lớn, nàng thấy tình hình không ổn bèn dẫn đệ tử tinh anh rời đi. Tài sản của tông môn được chuyển đi không ít nhưng vẫn còn rất nhiều tài sản chưa kịp thu dọn, để bọn xâm nhập được lợi. Lúc đó tình hình quá loạn, tuy nàng kịp thời thông báo cho Lung Dạ Tiên Vương, nhưng sư cô vẫn không lộ diện, khiến nàng vô cùng lo lắng.

Lung Dạ Tiên Vương nhìn Âu Dương Tuyết, cười nói: “Tuyết Nhi đến rồi, phụ thân vẫn ổn chứ?”

Nàng thở dài: “Phụ thân không có việc gì, chỉ bị thương nhẹ, tất cả là tại tên khốn kiếp La Dịch, không ngờ hắn cấu kết với Độc Cô Dương của Bích Đan Môn, hãm hại Thảo Đan Môn chúng ta.”

Lung Dạ nghe vậy, buồn bã nói: “Cũng là ta không phải.” Nếu cô đồng ý hôn sự với La Dịch thì Thảo Đan Môn đã không gặp họa như vậy.

“Sư cô đừng nghĩ lung tung, ngay từ đầu lão quái vật La Dịch đã nhắm đến Thảo Đan Môn chúng ta, cầu hôn chỉ là cái cớ mà thôi, dù không có cớ này thì hắn vẫn tìm cớ khác.” Âu Dương Tuyết an ủi nói.

“Có lẽ vậy.”

“Lão khốn Độc Cô Dương là lão già chẳng ra gì, có lẽ lần này lão già kia cũng không dễ chịu.” Âu Dương Tuyết hả hê nói.

“Sao lại nói vậy?” Lung Dạ Tiên Vương không hiểu hỏi.

Âu Dương Tuyết cười tươi: “Độc Cô Tề chết rồi.”

Cô nghe thế kinh ngạc: “Thật sao?”

Nàng khẽ gật đầu: “Gã chẳng có tài cán gì nhưng luôn huênh hoang tự cao, chết là đáng đời.”

Tu sĩ có tu vi càng cao càng khó có con nối dõi, Độc Cô Dương chỉ có một con trai duy nhất là Độc Cô Tề, bình thường cưng chìu như bảo bối, dồn hết tài nguyên quan trọng cho con trai. Lần này xâm chiếm Thảo Đan Môn, ông ta cũng đưa con trai theo cùng, có lẽ muốn kiếm công trạng, nào ngờ con trai bị giết chết.

Lung Dạ Tiên Vương ngờ vực nói: “Độc Cô Tề chết không có gì đáng tiếc, chỉ là… Hắn bị ai giết chết? Từ xưa đến nay Độc Cô Dương rất yêu chìu đứa con trai này, có lẽ ông ta sẽ không để yên.”

Âu Dương Tuyết lắc đầu đáp: “Con không biết ai giết gã. Nghe nói gã đánh nhau với mấy tên hộ vệ mà Độc Cô lão tặc phái đi theo bảo vệ gã, sau đó bị giết chết, có thể vì chia của không đều.”

“Sao lại như vậy? Bọn chúng điên rồi sao?”

“Độc Cô Tề là một gã ăn chơi trác táng, ngày thường thích ỷ vào phụ thân ức hiếp người khác, bọn hộ vệ uất hận đã lâu, gã bị phản bội cũng bình thường thôi.” Âu Dương Tuyết nói tiếp.

Gã Độc Cô Tề có một chứng bệnh, gã thích mỹ nữ, nhưng lại chê các mỹ nữ được đưa đến trước mặt mà thích nhất là vợ của người khác. Vài người vì lấy lòng Độc Cô Tề mà hai tay dâng vợ mình cho gã, hễ ai trái ý sẽ bị gã âm thầm xử lý.

Lung Dạ Tiên Vương lắc lắc đầu: “Vô lý.”

Người bên cạnh oán hận Độc Cô Tề là chuyện bình thường, nhưng Độc Cô Dương còn sống sờ sờ, giết con trai của ông ta, Độc Cô Dương chắc chắn không bỏ qua.

Âu Dương Tuyết cười nói: “Kệ bọn chúng, dù sao người đã chết rồi, vừa khéo xem chó cắn chó. Sư cô bị thương sao? Là ai làm?”

Nét mặt Lung Dạ trở nên lạnh lùng: “Mặc Đình cấu kết với người ngoài gây ra.”

Âu Dương Tuyết biến sắc: “Không ngờ sư huynh lại làm ra chuyện này.”

Nàng đã nhận ra Mặc Đình có tính đố kỵ từ lâu, nhưng dù thế nào nàng cũng không ngờ y sẽ phản bội tông môn, phải biết Thảo Đan Môn chưa từng bạc đãi y!

“Sư cô, nơi này chỉ có một mình người thôi sao?”

“Không, Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch cũng ở đây.”

Âu Dương Tuyết khá bất ngờ: “Sư cô ở chung với hai người họ? Mọi người đồng thời tới đây?”

Lung Dạ Tiên Vương nghiên cứu ra Tiểu Thiên Tôn Đan, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cũng ở đây, Âu Dương Tuyết không nén được nghi ngờ mục đích của hai người.

Lung Dạ lắc đầu nói: “Ta đến trước, bọn hắn đến sau. Tuyết Nhi nói không sai, đúng là thuật luyện đan của Diệp Đình Vân rất lợi hại.”

Âu Dương Tuyết nghi ngờ hỏi: “Sư cô trò chuyện với Diệp Đình Vân rồi sao?”

“Ở trên đảo rảnh rỗi buồn chán, thỉnh thoảng ta sẽ tìm hắn trò chuyện. Đôi khi Diệp Đình Vân luyện chế đan dược, tỷ lệ luyện chế thành công cực cao. Nếu lúc còn ở Thảo Đan Môn mà hắn dốc toàn lực thì trong vòng một năm có thể kiếm được mười vạn điểm cống hiến cũng là chuyện trong khả năng.”

Âu Dương Tuyết nhíu mày, sư cô của nàng chuyện gì cũng nói ra, nếu gặp người có thiên phú đan thuật sẽ không để ý đó có phải là chuyện cơ mật hay không. Nàng hít sâu một hơi, sư cô ở trên đảo một thời gian dài, không biết có sơ ý để lộ phương pháp luyện chế Tiểu Thiên Tôn Đan không nữa.

“Sư cô, phương pháp bào chế Tiểu Thiên Tôn Đan…”

Lung Dạ cười cười: “Yên tâm đi, ta không có nói với Diệp Đình Vân, nhưng có lẽ hắn đã nghiên cứu ra rồi.”

Âu Dương Tuyết khó hiểu: “Sư cô, không phải người đã nói dù có được ngọc giản đó cũng không dễ nghiên cứu sao?”

Lung Dạ xấu hổ cười cười: “Là ta đánh giá Diệp Đình Vân quá thấp. Hắn nghiên cứu ra một loại Tiểu Thiên Tôn Đan khác, có thể tinh tiến tu vi. Ta có mấy viên đây, con nếm thử một viên đi.”

Diệp Đình Vân vốn chỉ đưa cho cô một viên, sau đó hai người gặp nhau thường hơn, cô đã xin thêm mấy viên đan dược.

Âu Dương Tuyết sửng sốt: “Thật sự nghiên cứu thành công sao?”

Tuy nàng từng ngửi được đan hương tương tự Tiểu Thiên Tôn Đan từ người Diệp Đình Vân, nhưng nàng không xác định đối phương có nghiên cứu thành công hay không.

Âu Dương Tuyết nuốt viên đan dược, nguyên khí đậm đặc lập tức tan ra trong người nàng, Âu Dương Tuyết cảm nhận được rõ ràng thực lực tăng lên: “Sư cô, đan dược này…”

“Rất lợi hại đúng không? Hiệu quả gia tăng thực lực hiện rõ ngay lập tức, không kém Tiểu Thiên Tôn Đan của ta là bao.” Cô than thở nói: “Tư chất của Diệp Đình Vân không tầm thường đâu. Với tư chất đó, rất có khả năng tương lai hắn sẽ trở thành đan sư cấp sáu.”

Âu Dương Tuyết hít sâu một hơi, trong lòng chợt buồn vô cớ, nàng đã đánh giá Diệp Đình Vân hơi thấp rồi. Nàng hiếu kỳ nói tiếp: “Sư cô, gần đây người luôn bàn luận đan thuật với hắn sao?”

“Cũng không nhiều, Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch dính lấy nhau suốt ngày, ta chỉ thỉnh thoảng bàn luận với hắn thôi.” Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu, vô cùng cảm thán nói tiếp: “Diệp Đình Vân vẫn còn quá nhi nữ tình trường, nếu hắn dồn hết tâm trí vào đan thuật, có lẽ đã trở thành tiên đan sư cấp năm từ lâu rồi.”

Hết chương 406

Chương 407: Âu Dương Tuyết đến

Edit: OnlyU

“Sư cô, giờ họ đang ở đâu vậy? Con muốn đến thăm.” Âu Dương Tuyết nói.

Thảo Đan Môn gặp biến cố, nhiều đệ tử tông môn làm phản, cũng may tông môn vẫn còn nền tảng, phụ thân đang cân nhắc thành lập tông môn lần nữa, nếu Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân gia nhập, chắc chắn sẽ trợ giúp Thảo Đan Môn xây dựng lại.

Từ nhỏ đến lớn Âu Dương Tuyết luôn thuận buồm xuôi gió, lần này Thảo Đan Môn gặp nạn là một đả kích cực lớn đối với nàng.

Lung Dạ Tiên Vương ngẫm nghĩ rồi nói: “Lúc này chắc hai người họ đang ở bờ biển nướng cá.”

Âu Dương Tuyết ngờ vực hỏi lại: “Nướng cá?”

“Đúng vậy, hai người họ thích ăn hải sản, vừa khéo bãi biển quanh đây có không ít cá.”

“Không phải đã tích cốc từ lâu rồi sao?” Nàng nghi ngờ hỏi.

“Chắc là có sở thích ăn uống.”

Âu Dương Tuyết nhíu mày, không thể hiểu nổi.

***

Diệp Đình Vân ngồi trên một bãi cỏ gần bờ biển, gió biển thổi đến, Đa Đa lăn qua lăn lại trên bãi cỏ.

Giang Thiếu Bạch vươn tay, hơi ôm cậu vào lòng.

“Đừng làm rộn.” Diệp Đình Vân thì thầm trách một câu.

Hắn không buông tay, ngược lại còn siết chặt cánh tay hơn một chút rồi cười nói: “Rất lâu rồi chúng ta không nhàn nhã thế này.”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Ừ.”

Cậu nhắm mắt lại, gió biển ấm áp thổi vào mặt, như mang theo sự thảnh thơi an nhàn, trộm được nửa ngày phù du. Nhìn lên trời xanh mây trắng, lại nhìn xuống mặt biển mênh mông bát ngát, cậu cảm thấy tinh thần căng thẳng được thả lỏng ít nhiều.

“Hôm nay không thấy Lung Dạ tiền bối nhỉ.” Diệp Đình Vân bỗng nói.

“Âu Dương Tuyết đến, có lẽ hôm nay không gặp được tiền bối đâu.”

Gần đây thực lực của hắn đã tăng lên, đồng thời linh hồn lực bành trướng. Tuy Lung Dạ Tiên Vương đã nói hòn đảo nhỏ này rất an toàn, nhưng trong lòng hắn không quá tin tưởng lời nói của tiền bối hồ đồ, thế nên vừa lên đảo không lâu, hắn thường xuyên dùng linh hồn lực quan sát động tĩnh bốn phương. Âu Dương Tuyết vừa đến là hắn lập tức nhận ra.

“Quả nhiên Âu Dương tiểu thư còn sống.” Diệp Đình Vân nói tiếp.

Giang Thiếu Bạch cười khẽ: “Đương nhiên rồi.”

Các tu sĩ cấp cao Thảo Đan Môn rút đi rất nhanh, dù tông môn bị diệt nhưng hắn xem chừng các nhân vật cấp cao vẫn an toàn, chỉ đáng thương những đệ tử cấp thấp.

“Âu Dương tiểu thư đến, có lẽ tiền bối sẽ đi với nàng ta.” Diệp Đình Vân tiếc nuối nói.

“Chắc là vậy.”

Lung Dạ Tiên Vương là sư huynh muội với Âu Dương môn chủ, môn chủ muốn xây dựng lại Thảo Đan Môn, đương nhiên Lung Dạ tiền bối phải về hỗ trợ.

***

Âu Dương Tuyết nghe Lung Dạ Tiên Vương nói Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đang nướng thức ăn, nàng vốn không tin lắm, đến khi tới bờ biển mới thấy đúng là hai người đang nướng đồ ăn.

Âu Dương Tuyết nhìn thấy cái vỉ sắt, trên đó có đủ các loại hải sản, có cá cầu vồng, cá ngân văn, sò thiên tinh, mực bích thủy…

Đảo hoang có đủ các loại hải sản, nhưng hải sản trên vỉ nướng chỉ là những loại hiếm thấy, dù là ở địa phương như thế này cũng khó bắt được, phỏng chừng hai người phải tốn chút tâm huyết mới bắt được.

Một hỏa diễm vô cùng đẹp mắt đang bay tới bay lui trên vỉ sắt.

“Tinh Không Diễm!”

Ngay từ đầu Âu Dương Tuyết không nhận ra Tinh Không Diễm, vì Không Không đã thu lực hỏa diễm lại rất nhiều, có điều dù sao nàng vẫn là luyện đan sư, biết được đặc tính của Tinh Không Diễm, nhìn lâu sẽ nhận ra thôi.

“Diệp đan sư, đây là hỏa diễm của ngươi sao?” Âu Dương Tuyết hỏi Diệp Đình Vân.

“Không phải, là hỏa diễm của Giang đạo hữu.” Lung Dạ Tiên Vương trả lời thay.

Lần đầu tiên khi Lung Dạ nhìn thấy Tinh Không Diễm, cô cũng nghĩ đó là hỏa diễm của Diệp Đình Vân, sau này mới biết được là của Giang Thiếu Bạch. Có linh hồn lực mạnh mẽ, lại có hỏa diễm ưu việt, vậy mà không phải là luyện đan sư, chỉ biết ăn cơm chùa, thật đáng tiếc.

Lung Dạ Tiên Vương lắc lắc đầu, chuyện tình cảm ấy mà, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, thuật luyện đan của Diệp Đình Vân không tồi, nếu hắn sẵn lòng nuôi Giang Thiếu Bạch thì cô không tiện nói gì thêm.

“Sao lại như vậy?” Hỏa diễm mạnh như thế mà không phải của Diệp Đình Vân.

Ánh mắt Âu Dương Tuyết khóa chặt lấy Tinh Không Diễm, nàng luôn muốn tìm kiếm một hỏa diễm ưu việt, giúp thuật luyện đan tiến thêm một bước. Tiếc là hỏa diễm tốt quá ít, luyện đan sư lại quá nhiều, mỗi khi có một hỏa diễm siêu việt xuất thế sẽ bị các tu sĩ tranh giành ngay lập tức, căn bản không đủ chia.

Âu Dương Tuyết không ngờ người bên cạnh nàng lại có hỏa diễm mà người người tha thiết ước mơ, nhưng người sở hữu nó lại không phải là luyện đan sư, còn dùng hỏa diễm quý giá như vậy để nướng hải sản, đây là dị hỏa cực quý báu đó!

Có được hỏa diễm quý hiếm mà không biết trân trọng, còn chà đạp như vậy.

Không Không chú ý thấy ánh mắt của Âu Dương Tuyết, hai mắt nó lóe lên một cái rồi tiếp tục bay tới bay lui trên vỉ nướng.

Giang Thiếu Bạch giơ tay ra, Tinh Không Diễm bay đến lòng bàn tay hắn: “Âu Dương tiểu thư, có phải hỏa diễm của ta rất đẹp không?”

Âu Dương Tuyết cười cứng ngắc: “Đúng là rất đẹp.” Nàng thầm trợn mắt, hỏa diễm xuất sắc rơi vào tay Giang Thiếu Bạch, thế mà hắn chỉ chú trọng đến bề ngoài, phung phí của trời.

Lung Dạ Tiên Vương liếc nhìn Âu Dương Tuyết, tâm trạng bỗng tốt lên, cuối cùng có người cảm nhận được tâm tình của cô khi lần đầu tiên thấy Tinh Không Diễm rồi.

Giang Thiếu Bạch cầm một xâu đồ nướng trên vỉ, quét tương lên rồi đưa Diệp Đình Vân, cậu tươi cười nhận lấy.

Lung Dạ Tiên Vương nhìn Diệp Đình Vân, cứ có cảm giác bầu không khí giữa hai người này khiến người ta ngán phát sợ luôn, cô và Tuyết Nhi ở đây như người thừa vậy.

Âu Dương Tuyết nhìn Tinh Không Diễm một lúc, lại nhìn sang Đa Đa, hai cái móng vuốt của chuột ngố đang cầm đến mấy xâu đồ nướng, ăn bên trái một miếng lại quay qua cắn bên phải một miếng, miệng đầy dầu mỡ.

Âu Dương Tuyết đã gặp rất nhiều yêu thú rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy một con chuột mập như vậy.

“Hai vị vui chơi thong dong quá nhỉ.” Âu Dương Tuyết không kiềm được nói.

Thảo Đan Môn bị người ta giết đến tận nhà, gần đây Âu Dương Tuyết sứt đầu mẻ trán. Hiện giờ nhìn thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhàn nhã ăn ăn uống uống ở bờ biển, giống như đang nghỉ dưỡng, tâm trạng vốn đang buồn bực của nàng càng tồi tệ hơn.

Dường như nhận ra Âu Dương Tuyết không vui, Giang Thiếu Bạch nhiệt tình nói: “Cá vừa nướng xong, Âu Dương tiểu thư phong trần mệt mỏi tới, vẫn chưa ăn gì, tiểu thư có muốn ăn gì không?”

Âu Dương Tuyết cường gượng: “Đa tạ, ta không ăn đâu.”

Nàng cảm giác trái tim như bị tắc nghẽn, không hề có cảm giác thèm ăn.

Giang Thiếu Bạch dời tầm mắt nhìn Lung Dạ Tiên Vương sau lưng Âu Dương Tuyết: “Lung Dạ tiền bối có muốn ăn một chút không?”

“Ừ.” Lung Dạ Tiên Vương rất tự nhiên đồng ý.

Âu Dương Tuyết nghe sư cô trả lời như vậy mà hết hồn, không kiềm được quay đầu nhìn đối phương.

Lung Dạ đi đến cạnh Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch, cầm một con cá nướng lên bắt đầu ăn.

Âu Dương Tuyết không ngờ sư cô sẽ nhận lời mời của hai người, nhìn ba người tụ tập ăn ăn uống uống, khiến nàng có cảm giác hoang đường khó tả.

Lung Dạ nhìn Giang Thiếu Bạch cười nói: “Giang đạo hữu, tay nghề của ngươi lại tiến bộ.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Tiền bối vừa ý là tốt rồi.” Hắn giơ cao gia vị trong tay: “Đây là gia vị ta mới điều phối, Lung Dạ tiền bối đánh giá xem.”

Cô nhìn Giang Thiếu Bạch, thì thầm nói: “Có tâm tư này mà không dùng vào chính đạo.”

Khóe miệng hắn cười nhẹ, mấy câu như vậy hắn đã nghe Lung Dạ đan sư nói không chỉ một lần. Mới đầu có lẽ là đối phương ghét hắn lãng phí thiên phú, hiện giờ ngược lại như đã thành thói quen.

Mặc dù nói như vậy nhưng Lung Dạ vẫn làm theo đề nghị của Giang Thiếu Bạch, thử gia vị mới.

Âu Dương Tuyết nhìn ba người ăn đồ nướng, mơ hồ có cảm giác bị loại trừ ra ngoài.

“Giang đạo hữu, hình như thực lực của ngươi tăng lên không ít.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Âu Dương tiểu thư thấy vậy sao? Ta cũng thấy thực lực của ta tiến bộ không ít.”

Lung Dạ Tiên Vương nghe thế liếc nhìn Giang Thiếu Bạch, ngày đó ở trong mật thất, cô đã cảm nhận được nguyên khí cả người hắn dao động dị thường, sau đó hắn và Diệp Đình Vân truyền tống đến đảo nhỏ, thực lực của Giang Thiếu Bạch tăng vọt, cô hoài nghi hắn lấy được cơ duyên gì đó khi Thảo Đan Môn bị diệt.

Âu Dương Tuyết hơi ảm đảm trong lòng, lại có chút tức giận, Thảo Đan Môn đã bị diệt môn, vậy mà Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lại sống rất tốt.

Vừa nãy nếm thử Tiểu Thiên Tôn Đan của Diệp Đình Vân, nàng thầm hoài nghi thực lực Giang Thiếu Bạch tiến bộ nhanh như vậy là nhờ vào đan dược.

“Diệp đan sư, Giang đạo hữu, Thảo Đan Môn gặp nạn, phụ thân ta muốn gầy dựng lại Thảo Đan Môn, hai vị có hứng thú gia nhập không?”

Giang Thiếu Bạch nhìn nàng, áy náy nói: “Thật có lỗi, Âu Dương tiểu thư, Thảo Đan Môn gặp biến cố, ta và Đình Vân hoảng sợ quá độ, ta nghĩ hai chúng ta vẫn nên làm tán tu, ngao du khắp nơi thì thích hợp hơn.”

Âu Dương Tuyết nhíu mày, hoảng sợ? Nhìn Giang Thiếu Bạch giống hoảng sợ lắm hả?

Giang Thiếu Bạch thì thầm nghĩ Bích Đan Môn xâm chiếm Thảo Đan Môn, hai bên đã kết thù, e là bên kia sẽ không từ bỏ ý đồ. Thảo Đan Môn muốn Đông Sơn tái khởi không dễ đâu. Với tình hình trước mặt, bọn họ không nên lội xuống vũng được đục này mới tốt.

Âu Dương Tuyết phỏng chừng đoán được suy nghĩ của Giang Thiếu Bạch, nàng lên tiếng: “Người có chí riêng, đã vậy ta không miễn cưỡng.”

“Đa tạ Âu Dương tiểu thư thông cảm.”

Nàng quay qua Lung Dạ Tiên Vương nói: “Sư cô, chúng ta đi thôi.”

“Chưa được, con để lại bùa truyền tin cho ta, một thời gian ngắn nữa ta sẽ đến gặp các ngươi.”

Âu Dương Tuyết khó xử nói: “Sư cô, bên ngoài có rất nhiều người đang lùng sục sư cô, nếu hành tung của người bị lộ thì không thể tưởng tượng nổi đâu.”

Lung Dạ Tiên Vương không để ý nói: “Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.”

“Sư cô…”

Cô phất tay áo nói: “Yên tâm, ta vẫn có chút năng lực tự vệ.” Cô nói xong lấy một ngọc giản giao cho Âu Dương Tuyết: “Đây là tâm đắc đan thuật của ta, con mang về giao cho phụ thân.”

Nàng chần chờ một chút, sau đó khẽ gật đầu: “Vâng.”

Giang Thiếu Bạch thở phào một hơi, không xen vào chuyện của hai người.

Diệp Đình Vân nhìn ngọc giản, đoán chừng trong đó chính là phương pháp luyện chế Tiểu Thiên Tôn Đan. Dạo gần đây cậu thường trò chuyện với Lung Dạ Tiên Vương về đan thuật, mặc dù đối phương không nói cho cậu biết phương pháp luyện đan, nhưng trong tay cậu đã có một viên Tiểu Thiên Tôn Đan do cô luyện chế, muốn biết rõ đan phương không phải là chuyện khó.

“Âu Dương tiểu thư không nếm thử thật sao? Hương vị hải sản ở đây khá lắm.” Thấy bầu không khí hơi cứng ngắc, Giang Thiếu Bạch lại mời lần nữa.

Âu Dương Tuyết nhìn hắn nói: “Cũng được.”

Lúc đầu nàng không muốn ăn, nhưng nhìn Lung Dạ Tiên Vương ăn ngon miệng như vậy khiến nàng hiếu kỳ hương vị hải sản.

Âu Dương Tuyết cầm một con cá nướng lên ăn thử, bất ngờ phát hiện mùi vị không tồi. Nàng thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sống thật ung dung tự tại, sư cô ở cùng hai người một thời gian cũng sa đọa theo.

Âu Dương Tuyết ở lại đảo nhỏ mấy ngày, khuyên nhủ Lung Dạ Tiên Vương rời đi. Có điều Lung Dạ chỉ dẫn Âu Dương Tuyết đi đến chỗ Diệp Đình Vân bàn luận về đan thuật, sau đó lại ăn hải sản, không hề có ý rời đi. Mấy ngày tiếp theo, nàng dần dần quen với cuộc sống trên đảo.

Âu Dương Tuyết ở lại đảo nhỏ mấy ngày, cho rằng không thể tiếp tục như vậy được, rốt cuộc nàng thuyết phục thành công Lung Dạ Tiên Vương rời đi.

Đối với việc này, Diệp Đình Vân rất không nỡ, “nghe vua nói một buổi hơn hẳn đọc sách mười năm”, thời gian tiếp xúc với Lung Dạ Tiên Vương giúp cậu dễ dàng giải quyết nhiều vấn đề. Có điều thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn.

***

Tinh thuyền lao nhanh trên không trung, Lung Dạ Tiên Vương có vẻ không yên lòng ngồi trong thuyền.

“Sư cô đánh giá Diệp Đình Vân rất cao sao?” Âu Dương Tuyết hỏi.

Lung Dạ Tiên Vương khẽ gật đầu: “Khả năng lĩnh ngộ của hắn cực cao, khác biệt hẳn với ba đan sư đến từ tinh vực cấp sáu.”

Lúc đầu cô có thể chỉ dạy Diệp Đình Vân nhiều vấn đề đan thuật, nhưng năng lực phân tích của đối phương rất cao, qua nửa tháng, cô không còn gì để dạy Diệp Đình Vân, lại nửa tháng sau, có vài vấn đề đến lượt cô thỉnh giáo hắn.

Năng lực lĩnh ngộ thuật của Diệp Đình Vân cao đến nỗi khó tưởng tượng được, mỗi ngày trên đảo hoang, Lung Dạ đều cảm nhận được thuật luyện đan của cậu tiến bộ vượt bậc.

“Nếu phát hiện sớm đã có thể lôi kéo hắn, xem phản ứng hiện tại của hai người họ, có lẽ không có tình cảm gì với Thảo Đan Môn.”

Lung Dạ Tiên Vương lắc lắc đầu, thực lực của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không thấp, với tình hình hiện giờ của Thảo Đan Môn, dù cưỡng ép chiêu mộ hai người vào tông môn, sợ là sau này cũng không giữ được người.

“Là con xem thường hắn.” Âu Dương Tuyết không nhịn được, chua xót nói.

Diệp Đình Vân là người do nàng chọn, tuy biết đối phương có chút bản lĩnh nhưng nàng không ngờ rằng thuật luyện đan của Diệp Đình Vân lại bỏ xa nàng.

Ngày Âu Dương Tuyết rời khỏi đảo nhỏ trùng hợp là ngày Diệp Đình Vân luyện chế ra một lò Tân Lạc Đan cấp năm, chính thức trở thành đan sư cấp năm.

Luyện chế tiên đan cấp năm có độ khó khác biệt một trời một vực với tiên đan cấp bốn, mà Tân Lạc Đan không tính là dễ luyện chế, thế mà Diệp Đình Vân luyện chế dễ như trở bàn tay.

Từ đan sư cấp bốn tiến giai đan sư cấp năm là đại sự, nếu Thảo Đan Môn có đan sư tiến giai thành công sẽ tổ chức khánh điển, ăn mừng một phen, đáng tiếc…

Đối với việc bản thân trở thành tiên đan sư cấp năm, Diệp Đình Vân biểu hiện rất bình thường, dường như đây là việc đương nhiên, mục tiêu của cậu không chỉ là đan sư cấp năm.

Lung Dạ Tiên Vương lắc đầu nói: “Không trách con, hai người kia còn giấu bí mật gì đó nên hành sự rất khiêm tốn.”

Âu Dương Tuyết lắc đầu, Thảo Đan Môn bị diệt, Diệp Đình Vân lại trở thành tiên đan sư cấp năm, thế sự vô thường.

“Người này là con chọn, hai người họ là người của Đan Đỉnh Các ở tinh vực cấp sáu phải không?”

Nàng khẽ gật đầu: “Nói là người của Đan Đỉnh Các, thật ra chỉ là ngoại viện.”

Khi Âu Dương Tuyết đến chiêu mộ đan sư, ngay từ đầu Đan Đỉnh Các không đề cập đến Diệp Đình Vân, tựa hồ không muốn cho cậu cơ hội. Chẳng qua sau đó nàng chê đan sư của Đan Đỉnh Các kém cỏi, lúc này bọn họ sợ mất mặt mới đẩy Diệp Đình Vân ra.

Hết chương 407

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia