ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

396_397_398

TuyenTuyen202

Chương 396: Khách từ tinh vực cấp bảy

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch ở lại Đan Đỉnh Các một thời gian, tu vi lại tăng lên một chút nhưng tốc độ không nhanh, cuối cùng kẹt ở đỉnh sơ kỳ Tiên Vương.

Diệp Đình Vân được mở thiên phú trong Vạn Phương Cốc, từ đó thực lực tiến bộ cực nhanh, mỗi ngày hắn đều cảm nhận được thực lực của cậu tăng lên.

Đa Đa dùng móng vuốt chống cằm, thở dài một hơi.

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn chuột ngố: “Than thở cái gì đó?”

“Ta lo lắng thay cho Giang lão đại đó! Với tiến độ tu luyện hiện giờ của ngươi, muốn tiến giai trung kỳ Tiên Vương rất khó, ngược lại tu vi của Diệp lão đại tăng rất nhanh. Cứ theo xu hướng này thì có khi Diệp lão đại tiến giai hậu kỳ Tiên Vương rồi mà ngươi vẫn còn sơ kỳ.”

Giang Thiếu Bạch lườm Đa Đa, thầm mắng chuột ngố miệng quạ đen.

“Lão đại, gần đây ta nghe nói các nữ tu đang bàn luận về Diệp lão đại, mấy nha đầu đó rất có hứng thú với Diệp lão đại.” Hai mắt Đa Đa sáng lên.

Giang Thiếu Bạch nhếch miệng: “Nhớ thương thì cứ nhớ thương đi, bọn họ cũng chỉ có thể nhớ thương mà thôi.”

Đan Đỉnh Các có người nhớ thương Diệp Đình Vân không phải chuyện ngày một ngày hai, sau buổi đấu giá thì số người còn tăng theo cấp số nhân. Diệp Đình Vân kiếm được mấy trăm triệu nhờ buổi đấu giá, hiện tại cậu đại biểu cho nguyên thạch. Ở Tiên giới, mấy ai lại không thích nguyên thạch đâu?

Đa Đa nghiêng đầu nói: “Ngươi rất có lòng tin vào bản thân? Làm người quá kiêu ngạo tự mãn không tốt đâu, dễ bị lật thuyền trong mương.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Với khả năng tiềm tàng của hắn, tình hình trước mắt chỉ là tạm thời rồng bơi chỗ cạn mà thôi, hắn hoàn toàn khác biệt với con chuột ngố bùn nhão không dính lên tường này.

Giang Thiếu Bạch chống cằm, như có điều suy nghĩ, đúng là dạo này tu vi của Diệp Đình Vân tiến bộ quá nhanh. Không biết có phải do huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ của cậu được kích phát hay không mà tốc độ hấp thu nguyên khí của cậu cực kỳ nhanh, không thua gì hắn luôn.

Diệp Đình Vân từng nói với hắn, cậu nghi ngờ huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ cũng có thuộc tính thôn phệ.

Đúng là tốc độ tu luyện của cậu khiến hắn bị áp lực một chút, nhưng nói chung hắn vẫn vui mừng nhiều hơn.

Giang Thiếu Bạch nhìn Đa Đa nói: “Chuyện của ta, ngươi khỏi nhọc lòng, có thời gian thì lo chuyện của mình đi. Yêu Yêu cứ đè ngươi ra đánh, lần nào gặp nó ngươi đều phải độn thổ, không khỏi quá ấm ức.”

Đa Đa gãi gãi cổ, lúng túng nói: “Ta không cần thiết so sánh với nó.”

Yêu Yêu cực kỳ hung bạo, không thèm nói đạo lý, không biết Diệp lão đại trúng tà gì mà nhận một tiểu đệ như thế. Yêu Yêu hung ác thô bạo như vậy trái lại phù hợp với sở thích của lão quái vật trong Vạn Phương Cốc, chẳng những ông ta thiên vị Diệp Đình Vân mà còn đối xử rất tốt với Yêu Yêu.

Khi còn ở trong Vạn Phương Cốc, lão quái vật đã dạy cho Yêu Yêu mấy sát chiêu, còn cho nó tài nguyên tu luyện, có thể nói là dốc lòng đào tạo Yêu Yêu.

Yêu Yêu vốn đã cực kỳ hung tàn, sau khi được lão quái vật chỉ dạy, hung tính càng bộc phát.

Chỉ có Đa Đa đáng thương, bị ép làm bạn với phần tử bạo lực Yêu Yêu, thỉnh thoảng còn bị nguy hiểm đến tính mạng.

Giang Thiếu Bạch không vui nhìn chuột ngố nói: “Ngươi không có tiền đồ gì cả.”

Đa Đa quơ móng vuốt, biểu thị như nhau cả thôi.

Hắn nhìn dán vẻ bại hoại của chuột ngố, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Diệp Đình Vân đi ra khỏi phòng luyện đan, lướt mắt nhìn Giang Thiếu Bạch và Đa Đa rồi cười nói: “Đang nói chuyện gì vậy?”

Giang Thiếu Bạch hơi lúng túng: “Không có gì. Ngươi lại luyện chế đan dược sao?”

Cậu khẽ gật đầu đáp: “Dạo này rất nhiều người đến nhờ ta luyện đan giúp.”

Tiếng tăm của Diệp Đình Vân trong Đan Đỉnh Các ngày càng tăng cao, rất được các Tiên Vương đồng đạo tín nhiệm. Nhiều người mang theo đan phương quý hiếm đến, mà các phương pháp luyện đan do tu sĩ Tiên Vương sưu tầm đa số không phải là phàm phẩm, Diệp Đình Vân xét theo đan phương mà nhận không ít nhiệm vụ, thử luyện chế các đan dược mới. Dần dần nhiều người hiểu ý, hễ ai đến cửa đều mang theo các đan phương mới lạ.

Có lẽ vì xác suất luyện chế đan dược thành công tương đối cao nên thanh danh của cậu ngày càng vang xa trong số các tu sĩ Tiên Vương, từ đó số người tìm đến cứ thế tăng lên.

“Ta lại biết thêm hai loại đan dược tinh tiến tu vi cho tu sĩ Tiên Vương.”

Dùng một loại đan dược quá nhiều sẽ sinh ra kháng tính, đổi sang loại đan dược khác thì hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều. Giang Thiếu Bạch có thể chất đặc biệt, nhu cầu dùng đan dược của hắn cao hơn người ta, thế nên Diệp Đình Vân rất chú trọng thu thập các phương pháp luyện đan.

Hắn nhìn cậu nói: “Ngươi vất vả rồi.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Không có gì.”

Giang Thiếu Bạch quay đầu, thầm nghĩ cuộc sống của Diệp Đình Vân rất phong phú, so sánh với cậu thì hắn có vẻ hơi lười nhác. Hắn thở dài một hơi, trong lòng hơi chột dạ.

***

“Giang trưởng lão, Diệp trưởng lão.” Mục Đông đi vào, chào hỏi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân

Hắn vừa nhìn thấy y, lập tức đứng lên cười nói: “Chúc mừng tiểu trưởng lão tiến giai Tiên Vương.”

Mục Đông cười cười: “May mắn mà thôi, so với hai vị tích lũy tu vi rồi mới tiến giai, dễ dàng như nước chảy thành sông, ta chỉ là dùng đan dược miễn cưỡng vượt qua. Tuy may mắn tiến giai Tiên Vương nhưng muốn lên Tiên Tôn thì hơi khó.”

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Tiểu trưởng lão quá khiêm tốn rồi, với tư chất của ngươi, rất có khả năng trở thành Tiên Tôn.”

Mục Đông lắc đầu nói: “Lôi kiếp Tiên Tôn không thể coi thường, dù sau này có cơ hội tiến giai Tiên Tôn, chỉ sợ ta cũng không dám thử.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày: “Tiểu trưởng lão thiên tư bất phàm, tội gì nói mấy lời nhụt chí như vậy.”

“Không nói chuyện này nữa. Giang trưởng lão, gần đây ngươi luôn nghe ngóng về tinh vực cấp bảy đúng không?”

Hắn khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Tiểu trưởng lão có biện pháp gì sao?”

Hắn đã hỏi thăm cách từ tinh vực cấp sáu đi đến tinh vực cấp bảy, chuyện này khó khăn hơn hắn tưởng một chút. Tựa hồ không thể tùy tiện đi đến tinh vực cấp bảy, nếu tự tiện xâm nhập sẽ bị coi là nhập cư bất hợp pháp, bị phát hiện sẽ rất nghiêm trọng.

Nhiều người ở tinh vực cao cấp không cho người ở tinh vực cấp thấp tùy tiện đi vào, muốn có thân phận hợp pháp ở tinh vực cấp bảy thì phải được vài thế lực ở đó tiến cử.

Mục Đông hít sâu một hơi: “Trước mắt có một cơ hội.”

Giang Thiếu Bạch hơi kinh ngạc: “Thật sao?”

Vừa nghe đối phương nói thế, hắn ẩn ẩn mừng rỡ. khoảng thời gian này tu vi của hắn tiến bộ quá chậm, khiến hắn càng thêm mong ngóng đến tinh vực cấp bảy.

“Tinh vực cấp bảy đất rộng của nhiều, tài nguyên tu luyện hơn tinh vực cấp sáu chúng ta rất nhiều. Vài linh dược có thể phụ trợ tu sĩ Tiên Vương tiến giai Tiên Tôn chỉ tìm được ở tinh vực cấp bảy. Nhưng tương tự, vài loại linh thảo ở tinh vực cấp sáu chúng ta có sức hấp dẫn đối với bọn họ.”

“Đan Đỉnh Các có qua lại với một tông môn ở tinh vực cấp bảy gọi là Thảo Đan Môn. Thảo Đan Môn chỉ là một tông môn bình thường ở đó nhưng bọn họ có một vị Tiên Tôn tọa trấn, thực lực mạnh hơn Đan Đỉnh Các rất nhiều.”

Mục Đông thầm thở dài trong lòng, mỗi lần Đan Đỉnh Các giao dịch linh thảo với Thảo Đan Môn đều phải trả rất nhiều vật tư. Nếu mang số vật tư này đến tinh vực cấp bảy có thể thu được lợi nhuận gấp mấy lần, tiếc là bọn họ không thể tùy tiện xông vào tinh vực cấp bảy, thế nên biết rõ bị thiệt mà họ vẫn phải chịu.

Giang Thiếu Bạch híp mắt, đúng là tinh vực cấp bảy có khác. Đan Đỉnh Các là thế lực đứng nhất đứng nhì ở tinh vực cấp sáu, thế mà lại bị một tông môn nhỏ ở tinh vực cấp bảy dễ dàng giết chết.

“Tiểu trưởng lão muốn nói với bọn ta về Thảo Đan Môn sao?”

Mục Đông gật đầu: “Không sai. Thảo Đan Môn cũng là tông môn luyện đan, khoảng thời gian trước mấy tiên đan sư của bọn họ đi thăm dò bí cảnh, chết không ít người, trong đó có hai tiên đan sư cấp năm và vài tiên đan sư cấp bốn.”

Mục Đông thầm thở dài, là đan sư cấp năm đó. Mức độ nguy hiểm ở tinh vực cấp bảy đúng là rất cao, lần này chết mất hai tiên đan sư cấp năm, phải biết toàn bộ Đan Đỉnh Các không có lấy một tiên đan sư cấp năm.

Diệp Đình Vân lập tức hiểu ra bèn hỏi: “Thảo Đan Môn không đủ đan sư sao?”

Mục Đông khẽ gật đầu: “Không sai. Thảo Đan Môn thiếu đan sư nên muốn tìm viện trợ bên ngoài, mà lần này Đan Đỉnh Các chúng ta cũng tìm ngoại viện. Xưa kia muốn đi đến tinh vực cấp bảy không dễ, hiện tại có cơ hội, chỉ cần ký khế ước, luyện chế đan dược cho bọn họ trong vòng mười năm là có thể đến Thảo Đan Môn.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Làm không công cho người ta suốt mười năm, có phải hơi lâu rồi không?”

Hắn thầm nghĩ muốn đến tinh vực cấp bảy giống như lấy thẻ xanh của nước Mỹ vậy, nhiều người khi còn ở quê nhà luôn cảm thấy thế giới bên ngoài rất đặc sắc và tươi sáng, thực tế như thế nào thì ai mà biết trước được. Mười năm! Thời gian mười năm không dài không ngắn nhưng đủ để xảy ra rất nhiều việc.

Mục Đông cau mày nói: “Đối với nhiều tu sĩ thì thời gian mười năm không hề lâu dài.” Y cười nói tiếp: “Đương nhiên Giang đạo hữu tư chất hơn người, không bao lâu đã tiến giai Tiên Vương nên cho rằng mười năm hơi lâu. Có điều đối với rất nhiều tu sĩ thì trăm năm cũng chỉ là một cái búng tay mà thôi.”

Diệp Đình Vân cười nói: “Thời gian mười năm đúng là không lâu.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, nhận ra bản thân hơi nóng nảy. Hắn đã là Tiên Vương, tu vi càng cao thì muốn tiến cấp sẽ càng chậm, sau khi trở thành Tiên Vương, hắn đã có đủ tuổi thọ, tu vi tăng chậm cũng không có gì to tát.

Mười năm, đối với tu sĩ Tiên Vương mà nói hẳn chỉ là một cái búng tay mà thôi, từ trước đến giờ tốc độ tu luyện của hắn luôn rất nhanh, gần đây tu vi bị Đình Vân qua mặt, tựa hồ có chút ma chướng.

Mục Đông nhìn Diệp Đình Vân nói: “Thảo Đan Môn không phải nơi ai muốn đến là đến, muốn đến đó phải thông qua khảo nghiệm của bọn họ.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, Thảo Đan Môn quá phô trương thanh thế, tìm người làm không công mà còn phải thông qua khảo nghiệm của bọn họ.

“Muốn đến Thảo Đan Môn phải luyện đan không công cho bọn họ mười năm, nhưng đây cũng là cơ hội tiếp xúc với các đan phương và các linh thảo đặc biệt ở tinh vực cấp bảy, nếu may mắn có thể được tiên đan sư cấp năm của Thảo Đan Môn chỉ dạy.”

“Trường hợp bình thường mà muốn có cơ hội này còn phải tìm các mối quan hệ mà nhờ vả.”

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, theo cách nói của Mục Đông thì có vẻ làm không công cho người ta tựa hồ không phải chuyện gì xấu.

Mục Đông nhìn hắn hỏi: “Giang đạo hữu đang nghĩ gì đấy?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không có gì. Thảo Đan Môn có những ai tới?”

Mục Đông khẽ gật đầu: “Một đại tiểu thư của Thảo Đan Môn đến đây, cô ta là Âu Dương Tuyết, con gái của môn chủ Thảo Đan Môn. Còn có một tu sĩ Tiên Vương, người này là sư huynh Mặc Đình của đại tiểu thư kia. Tính khí của Mặc Đình không dễ chịu, chỉ sợ… Cần hai vị lượng thứ.”

Giang Thiếu Bạch đáp: “Tiểu trưởng lão yên tâm, chúng ta biết nặng nhẹ.”

Người từ các thế lực lớn luôn xem thường người từ thế lực nhỏ, đây là chuyện bình thường thôi. Tuy Giang Thiếu Bạch còn trẻ nhưng đã gặp không ít trường hợp như vậy.

Diệp Đình Vân nhìn Mục Đông nói: “Người của Thảo Đan Môn đã tới rồi sao?”

Mục Đông gật đầu: “Ừ.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, người của tinh vực cấp bảy đã tới rồi mới nói cho bọn họ biết.

Mục Đông nhìn hắn nói tiếp: “Đan Đỉnh Các chúng ta có trao đổi với Thảo Đan Môn, nhưng những tu sĩ bình thường của Đan Đỉnh Các lại không biết, mà Thảo Đan Môn cũng không hy vọng quá nhiều người biết chuyện.”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt, Thảo Đan Môn không muốn người khác biết là ý gì? Chẳng lẽ bọn họ cho rằng kết giao với người từ tinh vực cấp thấp sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng? Có vẻ khả năng này khá lớn.

Hắn nhìn tiểu trưởng lão nỏi: “Rốt cuộc Thảo Đan Môn muốn mấy đan sư cấp bốn?”

Mục Đông hít sâu một hơi: “Bọn họ không nói rõ muốn mấy người. Có điều theo ý của đại tiểu thư thì thà ít mà tốt, không đạt tiêu chuẩn thì có khả năng cô ta không cần lấy một ai.”

Giang Thiếu Bạch khó hiểu nói: “Không phải nói Thảo Đan Môn đang thiếu người sao?”

Mục Đông gật đầu: “Đúng là vậy, nhưng Thảo Đan Môn còn qua lại với vài thế lực tương tự Đan Đỉnh Các chúng ta.”

Có không ít tinh vực cấp sáu, Đan Đỉnh Các có sức ảnh hưởng khá lớn ở tinh vực này, nhưng đối với các tinh vực cấp sáu khác thì ngoài tầm tay.

“Thảo Đan Môn lợi hại như vậy sao?” Hắn hơi hoang mang hỏi.

Mục Đông lắc đầu: “Không phải, là do khác tinh vực, dù chỉ chênh lệch một cấp bậc nhưng điều kiện tu luyện ở các tinh vực chênh lệch rất lớn.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Ra là vậy.”

Mục Đông nhìn về phía Diệp Đình Vân: “Diệp đan sư không cần lo lắng, người khác có thể không qua được khảo nghiệm, nhưng với thuật luyện đan của ngươi chắc chắn không thành vấn đề.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Nào có, tiểu trưởng lão quá khen.”

Mục Đông cúi đầu, rốt cuộc thuật luyện đan của Diệp Đình Vân cao đến đâu, chính y cũng không rõ lắm. Mấy ngày trước y so tài với cậu luyện chế vài loại đan dược, y phát hiện tốc độ luyện đan của cậu cực nhanh, xác suất thành công cũng cao hơn đan sư bình thường rất nhiều.

Đại khái vì nguyên nhân này Diệp Đình Vân mới có thể luyện chế được nhiều đan dược trong thời gian ngắn ngủi như vậy, còn có thể tăng tu vi lên trung kỳ Tiên Vương.

Mục Đông nhìn cậu nói tiếp: “Diệp đan sư có muốn nắm bắt cơ hội lần này không?”

Cậu khẽ gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Thấy Diệp Đình Vân đồng ý, Mục Đông thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu có người của Đan Đỉnh Các thông qua khảo hạch, trở thành một thành viên của Thảo Đan Môn thì Đan Đỉnh Các có lợi không ít.

Lần này số người tham gia tuyển chọn còn có vài đan sư từ các thế lực tương đương Đan Đỉnh Các ở tinh vực cấp sáu khác, nếu Đan Đỉnh Các không có ai trúng tuyển thì không khỏi quá mất mặt.

Hết chương 396

Chương 397: Đan hương

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi đến khu luyện đan ngoài trời, trông thấy một nữ tu tướng mạo diễm lệ, thần thái lười biếng dựa vào ghế.

Nữ tu mặc váy áo màu tím lộng lẫy, thoạt nhìn vô cùng sang quý, cao cao tại thượng như một nàng công chúa, xem ra nữ tu còn rất trẻ, mấy trưởng lão Đan Đỉnh Các đang vây quanh nàng ta.

Các trưởng lão ngày thường mắt cao hơn đầu, rất khó gặp được bọn họ, lúc này người sau im lặng hơn người trước, rất có dáng vẻ người hầu.

Giang Thiếu Bạch phát hiện rất nhiều thanh niên trẻ tuổi tài giỏi của Đan Đỉnh Các đều đến đây, hắn nghĩ có lẽ đây là ý của các trưởng lão, người đến chính là đại tiểu thư Thảo Đan Môn, có thể lọt vào mắt vị tiểu thư này thì sẽ một bước lên mây.

Các công tử Đan Đỉnh Các ngày thường rất rành rẽ trêu ghẹo nữ nhân, nhưng lúc này bọn họ có phần câu nệ, vẻ ăn nói khéo léo, phong độ nhẹ nhàng không lộ nổi ba phần so với ngày thường. Mà ánh mắt bọn họ nhìn Âu Dương Tuyết còn có vẻ say mê, tựa hồ thật sự động lòng.

Bản thân Âu Dương Tuyết đã là một mỹ nữ hiếm có, cộng thêm bối cảnh và thực lực không tầm thường càng lộ vẻ quyến rũ phi phàm, mấy công tử động lòng cũng là chuyện bình thường.

Mặc Đình hơi khinh thường nhìn các thanh niên bên cạnh, rõ ràng không để bọn họ vào mắt.

Bình thường thì các thanh niên tuấn kiệt ai cũng rất kiêu ngạo, vậy mà lúc này đành phải nhẫn nhịn.

“Đan sư trong Đan Đỉnh Các các ngươi chỉ có trình độ này thôi sao?” Mặc Đình lành lạnh nói.

Một trưởng lão lúng túng đáp: “Tề trưởng lão có thể luyện chế Tam Văn Thanh Long Đan, đan thuật không tồi.”

Mặc Đình khinh thường nói: “Tam Văn Thanh Long Đan, lại không phải là đan dược gì ghê gớm, biết luyện chế đan dược này chẳng có gì to tát.”

Diệp Đình Vân nhìn các luyện đan sư có mặt ở đây mà cau mày.

Tề trưởng lão là đan sư số một số hai trong Đan Đỉnh Các, bình thường được vạn người kính ngưỡng, vậy mà lại bị người khác xem thường ở đây. Bị người ta xem thường thì thôi đi, còn không đối đáp lại được.

Giang Thiếu Bạch cau mày nhìn Mặc Đình, trên đường tới đây tiểu trưởng lão đã nhắc đến người này.

Âu Dương Tuyết là đại tiểu thư cao quý của Thảo Đan Môn, tuy có phần cao ngạo nhưng tính cách còn được, còn người tên Mặc Đình bên cạnh Âu Dương Tuyết thì có vẻ chỉ cần đúng lý là không buông tha người ta.

Y là người của Thảo Đan Môn, là sư huynh của Âu Dương Tuyết, tựa hồ có ý với nàng, thế nên có địch ý với những “thanh niên tài giỏi đẹp trai” của Đan Đỉnh Các.

Diệp Đình Vân thì cho rằng các trưởng lão Đan Đỉnh Các hơi quá tham vọng, Âu Dương Tuyết là con gái môn chủ Thảo Đan Môn, ngày thường gặp không ít thanh niên tuổi trẻ tài giỏi, nàng còn có tu vi trung kỳ Tiên Vương, mà thoạt nhìn tuổi tác nàng cũng không lớn.

Mấy thanh niên của Đan Đỉnh Các có tu vi và thiên phú kém hơn nàng, mà nhiều người đã có tam thê tứ thiếp, hưởng thụ *tề nhân chi phúc, khí tức trên người đã vô cùng hỗn tạp, sao có thể lọt vào mắt tiểu công chúa người ta.

*齐人之福 tề nhân chỉ phúc: chỉ cuộc sống sung sướng, thê thiếp đầy đủ.

Âu Dương Tuyết nhìn thấy Diệp Đình Vân đi tới, ánh mắt chợt lóe, hỏi một tu sĩ bên cạnh: “Vị kia cũng là đan sư của Đan Đỉnh Các các ngươi?”

“Không sai, Diệp đan sư cũng là đan sư của Đan Đỉnh Các chúng ta.”

Âu Dương Tuyết hứng thú nhìn Diệp Đình Vân nói: “Đan hương trên người ngươi rất nồng.”

Cậu cười nói: “Ta vừa luyện chế chút đan dược.”

Nàng lắc đầu nói: “Đan hương trên người ngươi như được tích lũy nhiều năm. Mấy năm qua ngươi luyện chế không ít tiên đan phải không?”

Ngoài mặt Diệp Đình Vân không biểu hiện gì khác thường nhưng trong lòng lo ngay ngáy, chuyện cậu luyện chế được số lượng lớn đan dược trong năm năm ở trong Vạn Phương Cốc vẫn là bí mật, dù đã mang một số đan dược ra bán đấu giá nhưng đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

Diệp Đình Vân không ngờ, cách nhiều năm như vậy lại bị người khác phát hiện. Người ở tinh vực cấp bảy đều lợi hại như vậy sao? Chỉ dựa vào mùi hương đã đoán ra được nhiều việc như vậy.

“Phần lớn chỉ là tiên đan cấp ba phổ thông mà thôi.” Diệp Đình Vân đáp.

Âu Dương Tuyết đi đến bên cạnh cậu: “Đan hương trên người ngươi rất hỗn tạp, đa số là mấy năm gần đây lưu lại, hẳn là trên trăm loại. Ngươi luyện chế không ít đan dược nhỉ.”

Cậu cười cười: “Tiểu thư quá khen.”

Âu Dương Tuyết khẽ gật đầu: “Chính là ngươi. Ngươi muốn đi đến tinh vực cấp bảy thì chuẩn bị một chút rồi đi theo ta.”

Mặc Đình bên cạnh nàng lập tức kích động nói: “Sư muội, làm vậy có phải quá qua loa rồi không?”

Âu Dương Tuyết không vui liếc nhìn y: “Sư huynh đang chất vấn quyết định của ta?”

Mặc Đình thấy nàng tức giận, y xấu hổ cười nói: “Sao có thể, chỉ là sư phụ dặn dò thà thiếu chứ không làm ẩu, huynh nghĩ nên thận trọng một chút vẫn hơn…”

Mặc Đình liếc mắt nhìn Diệp Đình Vân, ánh mắt không có ý tốt.

Giang Thiếu Bạch khẽ cong khóe miệng cười nhẹ, ở Tiên giới, ngoại hình của Diệp Đình Vân coi như vô cùng xuất chúng, có lẽ gã Mặc Đình này cho rằng nguyên nhân Âu Dương Tuyết chọn Diệp Đình Vân là vì dung mạo.

Âu Dương Tuyết nhìn cậu hỏi: “Diệp đan sư thấy sao? Có đồng đi theo ta đến Thảo Đan Môn không?”

Cậu cười nói: “Đương nhiên ta bằng lòng, nhưng ta muốn đưa đạo lữ theo cùng.”

Nàng nghe thế nhìn sang Giang Thiếu Bạch đứng cạnh cậu, khẽ gật đầu hỏi: “Là vị này sao?”

Diệp Đình Vân gật đầu.

“Được thôi.” Nàng sảng khoái đồng ý.

Mặc Đình trông thấy Giang Thiếu Bạch, địch ý bớt đi một chút nhưng ánh mắt nhìn Diệp Đình Vân vẫn không vui như cũ.

“Đa tạ.” Cậu nhàn nhạt đáp.

***

Được sự đồng ý của Âu Dương Tuyết, Diệp Đình Vân lập tức quay về chuẩn bị đồ đạc, Mục Đông đi theo cùng hai người.

Giang Thiếu Bạch nhìn y nói: “Tiểu trưởng lão cứ rời đi như vậy có được không? Không cần nói vài câu với đại tiểu thư sao?”

Mục Đông hít một hơi: “Không cần, ta không am hiểu trò chuyện với đại tiểu thư như thế, có thời gian rảnh rỗi không bằng luyện chế hai lô đan dược.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ quả nhiên là tiểu trưởng lão, tư tưởng giác ngộ cao hơn mấy trưởng lão Đan Đỉnh Các rất nhiều.

Mục Đông nhìn Diệp Đình Vân nói: “Âu Dương tiểu thư quyết định nhanh chóng như sấm rền gió cuốn.”

Cậu cười nói: “Đúng vậy, ta cũng không ngờ.” Cậu còn tưởng cần phải trổ tài luyện chế đan dược, khảo nghiệm trình độ luyện đan của cậu, vậy mà chỉ vì trên người cậu có đan dương, Âu Dương Tuyết lập tức tin tưởng thuật luyện đan của cậu.

Mục Đông tò mò hỏi Diệp Đình Vân: “Diệp đan sư, Âu Dương tiểu thư nói trên người ngươi có đan hương của mấy trăm loại đan dược, ngươi luyện chế được nhiều như vậy trong Vạn Phương Cốc sao?”

Tuy Diệp Đình Vân đã mang hơn trăm viên đan dược đi đấu giá, nhưng nhiều loại trùng nhau, tính ra chỉ có mấy chục loại đan dược.

“Âu Dương tiểu thư có phần khoa trương.”

Mục Đông khẽ gật đầu, không hỏi nhiều thêm, chỉ là trong lòng y nghĩ Âu Dương Tuyết không nói thì thôi, một khi đã nói ra đương nhiên có nắm chắc mới nói.

Diệp Đình Vân đổi đề tài: “Xem ra tu sĩ bên cạnh Âu Dương tiểu thư không thích ta.”

Mục Đông cười cười: “Người đến từ tinh vực cấp bảy khó tránh khỏi kiêu ngạo, kỳ thật ta thấy thái độ của Âu Dương tiểu thư đối với vị sư huynh này cũng bình thường, hắn chỉ ra vẻ ta đây trước mặt chúng ta thôi.”

Giang Thiếu Bạch nhìn Mục Đông, cảm thấy tiểu trưởng lão cũng chướng mắt gã Mặc Đình kia. Hắn thầm nghĩ điều kiện tu luyện ở tinh vực cấp bảy tốt hơn cấp sáu rất nhiều, nến như điều kiện tu luyện ngang nhau, thành tựu của Mục Đông sẽ không kém gì Mặc Đình, có điều trên đời này không có “nếu như”.

Tuy Mặc Đình gọi Âu Dương Tuyết là sư muội nhưng tu vi lại yếu hơn nàng một chút, phỏng chừng nhập môn sớm hơn đối phương nên mới giành được cái danh sư huynh, mà ở Tiên giới lấy tu vi luận cao thấp. Thiên phú Mặc Đình không bằng Âu Dương Tuyết, muốn giành được trái tim người ta e là không dễ.

Mục Đông cười cười, cảm thán nói: “Ta nghe nói Âu Dương Tuyết rất nổi tiếng ở Lạc Nguyệt tinh vực, vô số người quỳ dưới váy, Mặc Đình chỉ là một trong số đó.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Ra là vậy.”

Xem chừng Mặc Đình không quá nổi bật trong số những người theo đuổi Âu Dương Tuyết, lần này gã đi cùng nàng, gần quan được ban lộc, đoán chừng gã đang sốt ruột biểu hiện. Giang Thiếu Bạch nhìn thế nào cũng thấy biểu hiện của gã hơi quá lố.

Mục Đông thở dài nói: “Bên cạnh Âu Dương tiểu thư có một người như vậy, Diệp đan sư không khỏi phải chịu ấm ức. Có điều Âu Dương tiểu thư có vẻ xem trọng ngươi.”

Diệp Đình Vân chỉ cười mà không nói gì.

Kỳ ngộ trong Vạn Phương Cốc luôn là bí mật của cậu, Diệp Đình Vân không rõ, rốt cuộc Âu Dương Tuyết đã nhìn ra được bao nhiêu, so với Mặc Đình thì cậu càng kiêng kị Âu Dương Tuyết hơn.

Diệp Đình Vân nghĩ kỹ lại thấy cậu lo lắng quá mức rồi, điều kiện tu luyện ở tinh vực cấp bảy vượt xa tinh vực cấp sáu, có lẽ có rất nhiều địa phương tương tự Vạn Phương Cốc. Những linh thảo cậu lấy được trong Vạn Phương Cốc phỏng chừng không quý hiếm như tưởng tượng của cậu.

***

Trong phòng.

“Sư muội rất xem trọng Diệp Đình Vân?” Mặc Đình lên tiếng hỏi.

Âu Dương Tuyết khẽ gật đầu: “Không sai, đan hương trên người hắn rất nồng, chắc hẳn là một luyện đan sư không tồi.”

Mặc Đình cười cười: “Ta vừa ra ngoài hỏi thăm, mấy năm trước Diệp Đình Vân vẫn là tu sĩ Hư Tiên, kết quả trong thời gian ngắn đã tiến giai trung kỳ Tiên Vương, đoán chừng là dùng đan dược chồng chất, cách làm này rất tiêu hao tiềm lực, e là tương lai tiến cảnh có hạn.”

“Hắn thân là luyện đan sư, bởi vì mau chóng đột phá mà chọn cách làm chỉ vì cái lợi trước mắt, quả thật không biết sợ là gì.”

Âu Dương Tuyết không thèm để ý nói: “Tương lai của hắn như thế nào không liên quan gì nhiều đến Thảo Đan Môn chúng ta, chỉ cần hắn luyện chế đan dược cho chúng ta mười năm, mười năm sau, người này đi con đường nào không liên quan gì đến chúng ta.”

Mặc Đình nghe nàng nói như vậy thì yên tâm hơn một chút, y nói tiếp: “Hắn có được không? Tông môn từng nhận hai đan sư ở tinh vực cấp sáu, trình độ hai người này chẳng ra làm sao, chỉ lãng phí cả đống linh thảo, đan dược luyện chế ra cũng không nhiều.”

Âu Dương Tuyết thản nhiên đáp: “Hẳn là Diệp Đình Vân không tồi, đan dương trên người hắn cực nồng, ta chỉ ngửi được đan hương phức tạp như vậy từ Lung Dạ sư cô.”

“Sư muội quá đề cao hắn rồi, một tu sĩ vừa tiến giai Tiên Vương  như hắn sao có thể so sánh với Lung Dạ sư cô.” Mặc Đình khinh thường nói.

Đa số đan sư tập trung luyện chế các loại đan dược phù hợp với bản thân, nhưng Lung Dạ Tiên Vương thì khác, cô thích nghiên cứu đan dược bàng môn, biết luyện chế rất nhiều chủng loại. Vì say mê luyện chế đan dược bàng môn, còn thích nghiên cứu các đan phương chưa hoàn chỉnh mà Lung Dạ Tiên Vương tự sáng tạo ra được không ít chủng loại mới.

Vì quá say mê các loại đan dược kỳ quái mà Lung Dạ Tiên Vương chậm trễ tu luyện tu vi nhiều năm.

Thiên phú của Lung Dạ Tiên Vương vốn cực tốt, vậy mà nhiều tu sĩ vốn ngang hàng với cô nay đã trở thành Tiên Tôn, chỉ có cô vẫn là Tiên Vương. Mà Lung Dạ Tiên Vương cũng không để ý cho lắm, cứ chìm đắm vào việc nghiên cứu đan thuật.

Âu Dương Tuyết nhìn Mặc Đình, không tranh luận gì thêm, vừa nãy nàng đã hỏi thăm những chuyện liên quan đến Diệp Đình Vân. Đối phương vừa mới tổ chức một buổi đấu giá đan dược, vừa vặn xác minh suy đoán của nàng.

Âu Dương Tuyết xoa xoa trán, nếu không phải trước đó Thảo Đan Môn tổn thất mấy tiên đan sư thì họ đã không cần đến tinh vực cấp sáu chọn người. Tầm mắt các đan sư ở tinh vực cấp sáu vẫn còn khá hạn hẹp, nhiều người đến tinh vực cấp bảy mà biểu hiện không được như ý muốn của bọn họ.

Nhưng vẫn có vài người tài năng xuất chúng, mấy năm trước Bích Đan Môn tìm được một đan sư từ tinh vực cấp sáu, thiên phú rất cao. Người này đến Bích Đan Môn không lâu đã thăng thành tiên đan sư cấp năm, nghe nói còn có thể luyện chế được đan dược cấp năm, có khả năng một thời gian nữa sẽ trở thành tiên đan sư cấp sáu.

Từ trên xuống dưới Bích Đan Môn đều gửi gắm hy vọng vào người này, vì lôi kéo đối phương, thậm chí môn chủ còn gả con gái cho hắn.

Thảo Đan Môn và Bích Đan Môn có quan hệ cạnh tranh, hiện tại Bích Đan Môn phát triển không ngừng, Thảo Đan Môn lại hơi xuống dốc.

Trước đó Thảo Đan Môn bọn họ vốn định bộc lộ tài năng trong bí cảnh, kết quả bí cảnh kia chính là một cái bẫy, chẳng những bọn họ không kiếm được thứ gì tốt mà còn bị tổn thất những người đi vào.

Thảo Đan Môn đang đứng trên bờ vực nguy hiểm, một cây chẳng chống vững nhà, một mình phụ thân chèo chống Thảo Đan Môn to lớn, dù có lòng nhưng lực không đủ.

Nếu không nhanh chóng bổ sung máu mới, Thảo Đan Môn sẽ từ từ xuống dốc. Tuy tình hình trước mắt không ổn chút nào nhưng không thể tùy tiện nhận người, không cẩn thận lỡ nhận gian tế vào tông môn thì vô cùng tai họa.

Tinh vực cấp bảy vốn có rất ít tán tu, vài đan sư có năng lực đều được thế lực lớn thu nhận, thân thế trong sạch lại có thực lực thì không dễ chiêu mộ, vì vậy phải nghĩ cách tìm người từ tinh vực cấp thấp hơn.

Nếu gặp được một hai đan sư có tư chất, từ từ bồi dưỡng thì tốt. Chẳng qua đưa đan sư từ tinh vực cấp sáu đến tinh vực cấp bảy, nếu không phải là người được thế lực lớn bồi dưỡng từ nhỏ thì họ không có lòng trung thành quá lớn. Từng có trường hợp thế lực lớn chiêu mộ được vài đan sư có tư chất, nhưng khi được bồi dưỡng xong họ đã rời đi.

Mặc Đình nhìn Âu Dương Tuyết nói: “Sư muội thấy người này được thì cứ nghe theo muội.”

Mặc Đình đã dò la không ít tin tức liên quan đến Diệp Đình Vân, tu sĩ Đan Đỉnh Các đánh giá cậu cực cao, có người nói với y Diệp Đình Vân từng giao chiến với Tiên Vương hậu kỳ lôi tu có lôi võ hồn. Có điều Mặc Đình không coi đó là chuyện to tát, y cho rằng Đan Đỉnh Các không có nhân tài nên tự biên tự diễn.

Hết chương 397

Chương 398: Hư không lưu huỳnh

Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân thu dọn đồ đạc qua loa rồi cùng Giang Thiếu Bạch đi lên phi thuyền của Thảo Đan Môn.

Sau khi lên phi thuyền, cậu phát hiện trên thuyền còn có ba đan sư, hình như Âu Dương Tuyết tìm từ nơi khác, Giang Thiếu Bạch thầm cảm thán năng lực làm việc của thế lực tinh vực cấp bảy.

Đan sư cấp bốn là cao nhất ở Đan Đỉnh Các, vậy mà Thảo Đan Môn dễ dàng chiêu mộ được đến mấy người.

Giang Thiếu Bạch chống cằm, ngồi trong khoang thuyền như đang suy tư điều gì đó.

“Nghĩ gì thế?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.

Hắn lắc đầu đáp: “Không có gì, ta chỉ đang nghĩ không biết rốt cuộc hoàn cảnh ở Thảo Đan Môn như thế nào.”

Cậu bình thản đáp: “Tới đó rồi biết.”

Đã lên phi thuyền rồi, bây giờ muốn từ phi thuyền nhảy xuống cũng đã muộn.

Nhìn dáng vẻ các trưởng lão Đan Đỉnh Các cung cung kính kính với Âu Dương Tuyết, có thể thấy rõ tinh vực cấp bảy cực kì khác biệt với tinh vực cấp sáu.

Cậu đã xem qua khế ước sơ bộ, trong vòng mười năm, chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ tông môn giao ra, thời gian còn lại có thể tự do hoạt động, vì vậy chỉ cần tốc độ của cậu đủ nhanh là có thể nhận nhiệm vụ luyện đan khác, kiếm chút tiền lẻ. Có điều hiện giờ bàn chuyện này thì còn quá sớm.

Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán: “Nói cũng đúng.”

Con đường tu luyện vốn rất gian nan nguy hiểm, nếu vì chút lo lắng mà sợ đầu sợ đuôi thì sao tiến giai Tiên Tôn được.

Giang Thiếu Bạch nhìn ra ngoài phi thuyền, tinh hà bao la một màu đen kịt, thỉnh thoảng có một hai ngôi sao lóe lên.

Thể tích phi thuyền Thảo Đan Môn không lớn nhưng chất lượng không tồi, phi thuyền không hề tốn công sức xuyên qua các tinh hạch. Đoạn đường từ tinh vực cấp sáu đến tinh vực cấp bảy thỉnh thoảng sẽ gặp phải gió lốc sao trời, vì thế phi thuyền luôn bật vòng bảo hộ.

Tính năng của vòng bảo hộ cực tốt, thiên thạch va vào mà phi thuyền vẫn di chuyển ổn định, nhưng duy trì vòng bảo hộ phải tiêu tốn rất rất nhiều nguyên thạch. Có điều Thảo Đan Môn giàu nứt đố đổ vách, không hề để tâm nguyên thạch tiêu tốn trên đường.

Giang Thiếu Bạch nói: “Hơi nhàm chán.”

Tinh thuyền di chuyển trong tinh hải, hắn còn tưởng tinh võ hồn của hắn sẽ có đất dụng võ, nhưng Thảo Đan Môn giàu sụ, cả đoạn đường đều bật vòng phòng hộ né tránh mảnh vỡ ngôi sao, không cần hắn nhọc lòng.

Diệp Đình Vân như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cậu lên tiếng: “Bớt việc cho ngươi còn không tốt.”

“Nói cũng đúng. Mà hình như chúng ta bị bỏ quên rồi.”

Trước đó Giang Thiếu Bạch khá bận tâm không biết Diệp Đình Vân có bị Âu Dương Tuyết để mắt tới không. Thế nhưng đã nhiều ngày trôi qua, Âu Dương Tuyết ngay cả cái mặt cũng không lộ, tựa hồ không để ý đến bọn họ. Giang Thiếu Bạch thở dài một hơi, lại mơ hồ có cảm giác ấm ức bị người khác khinh thường.

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Như vậy không tốt sao? Vừa khéo được vui vẻ hưởng thụ sự yên tĩnh.”

“Ừ.”

Thời gian trên phi thuyền rất nhàm chán, Giang Thiếu Bạch có đi tìm mấy đan sư khác trò chuyện, nhưng Diệp Đình Vân và bọn họ lại là quan hệ cạnh tranh. Lúc hắn tìm đến, thái độ hai đan sư kia vô cùng lạnh lùng, thế nên hắn không tiếp tục tiếp xúc với bọn họ nữa.

Tinh hải mênh mông lại yên tĩnh, khiến người ta có cảm giác trống vắng.

Thấy không có việc gì làm, Giang Thiếu Bạch bèn tập trung vào tu luyện. Hắn lấy một viên đan dược ra dùng, sau đó bắt đầu luyện hóa dược lực.

Diệp Đình Vân luyện chế rất nhiều đan dược trong Vạn Phương Cốc, khi quay lại Đan Đỉnh Các còn tiếp tục luyện chế thêm một số, thế nên hiện tại hai người có không ít đan dược và nguyên thạch.

Dược lực trong đan dược rất mạnh, nhưng Giang Thiếu Bạch lại cảm thấy thôn phệ võ hồn của hắn như cái động không đáy, đan dược vừa vào bụng rất nhanh đã tiêu tán.

Hắn phát hiện thôn phệ võ hồn có một điểm tốt, người thường dùng một loại đan dược, sau một hai viên sẽ phát sinh kháng tính, còn hắn thì khác, dù dùng bảy tám viên vẫn có thể hấp thu đầy đủ dược lực. Ở trình độ nào đó, thể chất của hắn đã giảm độ khó tiến giai.

Giang Thiếu Bạch vận chuyển nguyên lực, sau ba canh giờ, dược lực được hấp thu hoàn toàn. Hắn lại lấy thêm một viên đan dược ra.

Giang Thiếu Bạch nhìn viên thuốc trong tay, như đang suy nghĩ gì đó, Diệp Đình Vân thấy thế bèn hỏi: “Làm sao vậy?”

Hắn lắc lắc đầu: “Không có gì.”

Chẳng qua hắn nhớ lại chuyện xảy ra trong buổi đấu giá, biết bao nhiêu Tiên Vương vì một viên đan dược mà vung tiền như rác, đan dược hắn dùng chính là nguyên thạch. Ở tinh vực cấp sáu không có mấy người dùng đan dược như hắn, nếu tiếp tục không biết đủ như vậy thì có lẽ thiên lý khó dung.

“Đình Vân, trình độ luyện đan của ngươi lại tiến bộ nữa rồi.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Diệp Đình Vân lắc lắc đầu: “Ngươi quá khen rồi, vẫn như cũ thôi.”

“Đan dược ngươi luyện chế mấy tháng gần đây chứa nguyên khí nhiều hơn trước kia không ít đâu.”

Cậu nghiêng đầu nói: “Đại khái là quen tay hay việc.”

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Ta thấy hai đan sư kia tựa hồ tránh trong khoang thuyền luyện đan. Ngươi không cần luyện tay nghề sao?”

Mấy ngày nay thỉnh thoảng hắn ngửi được đan hương, là do mấy đan sư luyện đan trong phòng. Nếu thiết lập trận phòng hộ thì đan hương sẽ không nồng như vậy, thế nên việc thỉnh thoảng hắn ngửi được là có người cố ý.

Còn chưa đến Thảo Đan Môn mà đã bắt đầu cạnh tranh trong bóng tối rồi.

Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Không cần đâu, dù sao mấy ngày nay trải qua không tồi.”

Điều kiện trên phi thuyền không quá tốt, sẽ ảnh hưởng đến xác suất luyện đan thành công, vả lại cậu không mấy hứng thú với việc “lâm thời ôm chân Phật” thế này.

Giang Thiếu Bạch ngồi bên cạnh thở dài, tuy có được cơ hội đi đến tinh vực cấp bảy nhưng hắn luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu.

Bất cứ lúc nào đều là vạn sự khởi đầu nan! Có lẽ sau khi đến Thảo Đan Môn, tình hình sẽ từ từ tốt lên.

“Hình như phi thuyền dừng lại rồi.” Giang Thiếu Bạch không chắc nói.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ. Chẳng lẽ gặp rắc rồi gì rồi?” Cậu thầm cảm thán, quả nhiên là tinh thuyền cao cấp, đột ngột dừng lại mà thân thuyền không hề rung lắc.

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra, trông thấy vô số điểm sáng màu xanh, mấy điểm huỳnh quang giống như huỳnh hỏa trùng trong đêm tối.

“Hư không lưu huỳnh, thì ra là thứ này, thảo nào phi thuyền dừng lại.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt, hư không lưu huỳnh không phải là sinh linh mà là một loại dược liệu tồn tại ở hư không. Loại dược liệu này có thể dùng để luyện chế linh đan hỗ trợ tu sĩ Tiên Vương trở thành Tiên Tôn. Tốc độ di chuyển của hư không lưu huỳnh cực nhanh, đến vô ảnh đi vô tung, có thể gặp được hay không hoàn toàn dựa vào vận may. Gặp được hư không lưu huỳnh ở đây là chuyện cực kỳ may mắn.

Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân, hơi kích động nói: “Ta ra ngoài bắt lấy nó.”

Hắn híp mắt, hình như hư không lưu huỳnh có giá trị không nhỏ, nhân cơ hội này kiếm thêm một mớ cũng tốt. Thời gian gần đây hắn luôn xài tiền của Đình Vân, ngẫm lại cũng thấy xấu hổ.

“Ta cũng đi.” Diệp Đình Vân lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Được.”

Hai người ra đến nơi hơi trễ, đã có rất đông người trên phi thuyền chạy ra bắt lấy hư không lưu huỳnh, ai ai cũng bộc lộ tài năng.

Phương pháp dễ nhất để bắt được hư không lưu huỳnh chính là dùng thần thức, mà cường độ thần thức là một trong những tiêu chuẩn quan trọng đánh giá thực lực luyện đan sư. Hiện tại có cơ hội trước mắt, các đan sư ra sức biểu hiện.

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra, lợi dụng thôn phệ võ hồn tập trung hư không lưu huỳnh lại một chỗ, sau đó một lưới bắt hết.

Hư không lưu huỳnh nhìn từ xa giống huỳnh hỏa hrùng, nhìn gần lại giống hoa tuyết, có hình lục giác, giống như bông hoa.

Mấy tu sĩ nhao nhao đuổi theo hư không lưu huỳnh, mỗi lần bỏ lỡ cơ hội, trông dáng vẻ bọn họ không được tốt cho lắm.

Giang Thiếu Bạch đứng ở một bên, hư không lưu huỳnh nhận chỉ dẫn của thôn phệ võ hồn, ào ào đâm về phía hắn. Trong thời gian ngắn mà hắn đã thu hoạch được mấy trăm mảnh hư không lưu huỳnh.

Hư không lưu huỳnh cứ như yến về tổ, nhào vào lòng hắn.

Các tu sĩ chú ý thấy tình hình bên phía Giang Thiếu Bạch, bọn họ vừa kinh ngạc lại vừa ghen tỵ.

Tốc độ của hư không lưu huỳnh rất nhanh, không lâu sau, đợt sóng hư không lưu huỳnh trôi qua, hư không lưu huỳnh vốn kết thành đội biến mất không còn thấy tăm hơi. Mọi người nhộn nhịp trở lại khoang thuyền, phi thuyền tiếp tục lao đi vun vút.

Giang Thiếu Bạch vuốt ve một mảnh vỡ một mảnh hư không, như có điều suy nghĩ.

“Một mảnh vỡ nho nhỏ đã ẩn chứa nguyên khí dồi dào. Không biết ăn trực tiếp vào người sẽ ra sao?”

Diệp Đình Vân nhắc nhở hắn: “Ngươi đừng làm bậy. Hư không lưu huỳnh ẩn chứa nguyên lực mênh mông, nhưng nguyên lực này vô cùng hung bạo, nhất định phải dùng linh dược điều hòa. Dùng trực tiếp sẽ bị thương ngũ tạng lục phủ.”

Giang Thiếu Bạch nheo mắt nhìn mảnh vỡ hư không lưu huỳnh trong tay, hắn vẫn có chút lòng tin vào thể chất của hắn. Giang Thiếu Bạch có trực giác nếu hắn dùng trực tiếp cũng không có vấn đề gì, có điều e là lãng phí dược lực.

***

Một tràng tiếng gõ cửa vang lên. Giang Thiếu Bạch đi ra mở cửa, mời Âu Dương Tuyết vào phòng.

“Sao Âu Dương tiểu thư lại đến đây?” Hắn cười hỏi.

Tinh thuyền đã lên đường gần một tháng, đây là lần đầu tiên Âu Dương Tuyết đến phòng bọn họ. Giang Thiếu Bạch vừa thấy nàng ta đến, tâm trạng hơi khác thường.

“Vừa nãy gặp được một đợt hư không lưu huỳnh, Giang đạo hữu đại hiển thần uy, tựa hồ bắt được rất nhiều mảnh vỡ hư không lưu huỳnh. Linh hồn lực của các hạ không tầm thường.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Nào có, Âu Dương tiểu thư quá khen.”

Âu Dương Tuyết nhìn hắn nói: “Giang đạo hữu cũng là luyện đan sư sao?”

“Không phải.”

“Linh hồn lực của các hạ rất cao thâm, có linh hồn lực mạnh như vậy lại không phải là đan sư, quá lãng phí.”

“Tiểu thư quá khen.”

Thiên phú luyện đan của hắn rất khá, nhưng Diệp Đình Vân là đan sư, hắn không cần phải phí tâm nữa.

Âu Dương Tuyết nhìn sang Diệp Đình Vân, tựa hồ hiểu ra.

“Vừa rồi các hạ thu hoạch được không ít hư không lưu huỳnh đúng không?”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Có thể nói vậy.”

Nàng cười nói: “Hư không lưu huỳnh có tác dụng rất lớn đối với ta, không biết Giang đạo hữu có thể chia sẻ yêu thích.”

“Tiểu thư nói quá lời rồi.” Giang Thiếu Bạch lấy một hộp ngọc ra, trong hộp đựng một trăm mảnh vỡ hư không lưu huỳnh.

Âu Dương Tuyết nhận hộp ngọc, ánh mắt phức tạp lướt nhìn hắn, sau đó cười nói: “Ta không chiếm lợi của ngươi, cái này cho ngươi.”

“Đa tạ tiểu thư.” Giang Thiếu Bạch nhận nhẫn không gian, thăm dò sơ qua bên trong, phát hiện là một đống nguyên thạch, có điều nguyên thạch này khác với loại nguyên thạch mà hắn từng tiếp xúc, chỉ một viên nguyên thạch đã ẩn chứa nguyên lực gấp mấy chục lần nguyên thạch trước kia.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ, đây hẳn là nguyên thạch trung phẩm, tinh vực cấp sáu có nguyên khí mỏng mnah, không sản xuất được nguyên thạch cao cấp.

Âu Dương Tuyết cười cười: “Ta đi trước đây.”

Giang Thiếu Bạch chờ nàng đi rồi mới cẩn thận xem xét nguyên thạch trong nhẫn không gian.

Âu Dương Tuyết ra tay hào phóng, đưa ba ngàn vạn nguyên thạch trung phẩm, linh lực trong đống nguyên thạch này phải bằng vài tỷ nguyên thạch hạ phẩm.

Giang Thiếu Bạch phát hiện nguyên thạch thu được từ việc bán hư không lưu huỳnh còn nhiều hơn số nguyên thạch Diệp Đình Vân bán đấu giá đan dược.

“Hư không lưu huỳnh đúng là rất có giá.”

Vừa nãy hắn bắt được gần 300 mảnh hư không lưu huỳnh, chỉ mới lấy ra một phần ba, mà Âu Dương Tuyết hào phóng như vậy, Giang Thiếu Bạch nghĩ giá trị thật sự của hư không lưu huỳnh có lẽ còn vượt xa dự đoán của hắn.

Diệp Đình Vân nói: “Ta đã thấy cổ tịch ghi chép về thứ này, có điều ta không hiểu rõ lắm.”

Giang Thiếu Bạch đảo mắt: “Đến Thảo Đan Môn rồi từ từ sẽ biết.”

Hắn phỏng đoán hư không lưu huỳnh có thể luyện chế đan dược, mà không phải chỉ một hai loại, nếu không thì Âu Dương Tuyết đã không mua nhiều như vậy.

***

“Sư muội về rồi?” Mặc Đình cười nói với Âu Dương Tuyết.

Nàng khẽ gật đầu: “Vận may không tồi.”

“Nhìn dáng vẻ sư muội như vậy, xem ra đã lấy được hư không lưu huỳnh rồi đúng không?”

“Không sai. Một trăm mảnh, đúng là ngoài dự kiến.”

Mặc Đình cau mày: “Nhắc đến tên kia lại thấy kỳ quái, hư không lưu huỳnh đều hướng về phía hắn, đúng là may mắn.”

Âu Dương Tuyết lắc đầu: “Không phải do may mắn đâu, hắn dùng thủ đoạn đặc biệt thì có. Giang Thiếu Bạch khá kỳ quái, không phải luyện đan sư mà linh hồn lực lại mạnh như vậy, đúng là hiếm thấy.”

Mặc Đình lành lạnh nói: “Huynh đã nghe nói về Giang Thiếu Bạch, hắn chỉ là một tên ăn bám, có đạo lữ là đan sư, chuyện luyện đan đều do Diệp Đình Vân gánh, hắn không phải nhọc lòng bất cứ chuyện gì.”

Âu Dương Tuyết nhìn ra thái độ của Mặc Đình đối với đan sư từ tinh vực cấp sáu không hề tốt đẹp, nhưng nàng không khuyên nhiều.

“Sư muội trả cho Giang Thiếu Bạch bao nhiêu?”

Âu Dương Tuyết thản nhiên nói: “Không nhiều, ba ngàn vạn nguyên thạch.”

“Sư muội quá hào phóng rồi, mấy tên từ tinh vực cấp sáu chưa từng thấy nguyên thạch trung phẩm, tầm mắt vô cùng hạn hẹp, sư muội trả hắn một ngàn vạn nguyên thạch đã quá phúc hậu.”

Âu Dương Tuyết nhàn nhạt nói: “Bọn họ ở tinh vực cấp sáu nên tầm mắt hạn hẹp, đợi đến Thảo Đan Môn rồi sẽ dần dần mở rộng tầm mắt thôi.”

Giang Thiếu Bạch tựa hồ không đơn giản, bán một phần ân tình từ trước cũng tốt, nếu chèn ép quá ác khó bảo đảm đối phương không có oán hận.

Hết chương 398

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info