ZingTruyen.Asia

Dm Hoan Ghi Chep Xuong Nui Cua Than Con Diep Uc Lac

Chương 392: Tiến cảnh kinh người

Edit: OnlyU

Sau khi tiểu trưởng lão ra về, Giang Thiếu Bạch không thanh tĩnh được bao lâu, vì khách khứa nối đuôi nhau đến thăm không dứt.

“Hai vị tiền bối, có Lâu Cẩn tới chơi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Mời vào đi.”

Trong toàn bộ Đan Đỉnh Các, Giang Thiếu Bạch không quen biết nhiều người, hiện giờ bạn cũ tới, vẫn phải nể mặt một chút.

Lâu Cẩn và mấy người bạn cùng đi vào.

“Giang tiền bối, Diệp tiền bối, chúc mừng hai vị!” Nhóm Lâu Cẩn cung kính nói.

Giang Thiếu Bạch nhìn y nói: “A Cẩn, mọi người quá khách sáo rồi, ngồi đi.”

Lâu Cẩn cười cười, hâm mộ nói: “Không ngờ hai vị tiến giai nhanh như vậy.”

Trước đó Lâu Cẩn và mấy người bạn đi thám hiểm, bị kẹt trong một di tích gần mười năm, bỏ lỡ sự kiện bí cảnh Vạn Phương Cốc mở ra. Thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đồng loạt tiến giai Tiên Vương, vậy mà y vẫn còn là Hư Tiên, Lâu Cẩn không nhịn được ao ước.

Y thầm lắc đầu, xét theo góc độ nào đó thì ánh mắt muội muội y rất tinh, trước sau coi trọng hai người đều là nhân vật tài năng xuất chúng, đáng tiếc vận mệnh vô duyên.

Giang Thiếu Bạch nhìn Lâu Cẩn, hơi nghi ngờ hỏi: “A Cẩn, ngươi bị thương sao?”

Lâu Cẩn hơi lúng túng đáp: “Lúc ta đi thăm dò bí cảnh có gặp chút rắc rối, bị thương nhẹ thôi, không phải chuyện gì to tát, tu dưỡng một thời gian là được.”

Lâu Cẩn hít một hơi, lần đó y có mời Giang Thiếu Bạch cùng tham gia nhiệm vụ thăm dò bí cảnh, nhưng lúc ấy Diệp Đình Vân vừa xuất quan, hắn muốn ở lại bên đạo lữ nên đã từ chối lời mời của y.

Khi ấy Lâu Cẩn cho rằng Giang Thiếu Bạch quá mức nhi nữ tình trường, bây giờ nghĩ lại, cơ duyên đúng là thứ không thể đoán trước được. Nếu lúc đó Giang Thiếu Bạch đồng ý đi với y thì không chừng đã bỏ lỡ bí cảnh Vạn Phương Cốc rồi.

Lâu Cẩn nhìn Diệp Đình Vân hỏi: “Nghe nói Diệp tiền bối sắp tổ chức buổi đấu giá phải không?”

Cậu gật đầu đáp: “Đúng vậy. Đến lúc đó A Cẩn nhớ đến cổ vũ.”

Y cười cười: “Hiện tại vé vào buổi đấu giá bị tranh giành kịch liệt, rất khó có được.”

Diệp Đình Vân hơi bất ngờ: “Khoa trương đến vậy sao?”

Lâu Cẩn thấy nét mặt cậu như vậy bèn hỏi: “Diệp tiền bối không biết gì sao?”

Cậu lắc đầu: “Không biết. Những đan dược ta bán ra thì Đan Đỉnh Các cũng có mà.” Dù sao thì đa số đan dược trong tay cậu là từ phương pháp luyện đan mà tiểu trưởng lão đưa cho.

Lúc ở trong Vạn Phương Cốc, ông lão Mộc tộc có cho cậu vài phương pháp luyện đan, nhưng những phương pháp này phải dùng dược liệu không tầm thường, thậm chí ngay cả dược viên của ông lão cũng không có.

Diệp Đình Vân suy nghĩ một chút, hoài nghi phòng đấu giá đang tiến hành hunger marketing.

*Hunger marketing: Marketing bỏ đói là một chiến lược marketing đặc biệt tập trung vào cảm xúc của con người. Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua. Bằng cách kích thích tâm lý, chiến lược này đưa mọi người rơi vào bẫy cảm xúc thay vì đưa ra quyết định hợp lý, nhờ vào thúc đẩy sự khan hiếm của sản phẩm. Chiến lược marketing này thúc đẩy sự quan tâm của mọi người, và thông qua truyền miệng giúp doanh nghiệp có nhiều khách hàng tiềm năng hơn.

Lâu Cẩn lúng túng nói: “Sao có thể? Có lẽ nhiều đan sư từng luyện chế các loại đan dược này, nhưng vừa luyện xong là bị tranh mua không còn. Đan dược là thứ luôn hút hàng, dù có nhiều đến đâu vẫn không đủ. Phòng đấu giá vừa đưa danh sách các món sẽ đấu giá, lập tức khiến cả Đan Đỉnh Các nhốn nháo. Theo ta được biết thì đã có gần bảy mươi Tiên Vương cường giả tham dự buổi đấu giá.”

Giang Thiếu Bạch  hơi ngờ vực: “Đông vậy sao?”

Lâu Cẩn khẽ gật đầu: “Thế lực khắp nơi nghe tin đã lập tức hành động, còn những tu sĩ ở xa thì vô cùng tiếc nuối, vì thời gian gấp gáp, chỉ sợ không tới kịp.”

Diệp Đình Vân cười cười, chỉ mới nửa tháng trôi qua trong kỳ hạn ba tháng mà đã có rất đông Tiên Vương xác định sẽ có mặt, đến ba tháng sau chắc hẳn còn đông hơn. Đối với cậu thì càng nhiều đại nhân vật có mặt càng tốt.

Diệp Đình Vân chống cằm, kỳ thật cậu chỉ đưa một phần nhỏ cho bên đấu giá, cậu không ngờ một số lượng nhỏ đan dược đã tạo ra phản ứng lớn như vậy.

“Diệp đan sư, đan dược trong buổi đấu giá đều do ngươi luyện chế sao? Diệp đan sư thật lợi hại.”

Cậu cười cười: “Lúc rảnh rỗi trong Vạn Phương Cốc có luyện chế một số đan dược.”

Lâu Cẩn nói tiếp: “Thuật luyện đan của Diệp đan sư có thể xếp trong ba người đứng đầu Đan Đỉnh Các rồi.”

“Nói khoa trương quá rồi, trong số các đan sư ở Đan Đỉnh Các thì ta chỉ là người mới mà thôi.”

Lâu Cẩn cười cười: “Diệp đan sư khiêm tốn rồi.”

Luyện đan ấy mà, người có thiên phú thì sẽ tiến bộ cực nhanh, người không có thiên phú thì dù say mê nghiên cứu mấy ngàn năm cũng chỉ lãng phí linh thảo luyện chế mà thôi.

Tiểu trưởng lão từng nói thiên phú của Diệp Đình Vân không thua gì y, bây giờ nhìn lại, không chừng thiên phú của cậu còn cao hơn cả tiểu trưởng lão.

Diệp Đình Vân suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhận ra đúng là mấy năm nay thuật luyện đan của cậu tiến bộ rất nhanh. Đan Đỉnh Các có nhiều đan sư, nhưng không nhiều người giống cậu, được một dược viên đầy linh dược trong Vạn Phương Cốc làm hậu thuẫn, có thể tự do tùy ý thử luyện chế các loại đan dược.

Có lẽ cậu đã đánh giá thấp trình độ luyện đan của bản thân, trong lúc bất tri bất giác, trình độ luyện đan của cậu đã rất cao, chỉ là cậu không nhận ra mà thôi.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Phòng đấu giá có cho ta mấy thư mời, mọi người có hứng thú thì cứ lấy một lá đi.”

Lâu Cẩn vội nói: “Đa tạ.”

Nhóm Lâu Cẩn ngồi chơi một lúc ở biệt viện của Giang Thiếu Bạch rồi rời đi.

“Giang tiền bối thật tài giỏi, nhanh vậy đã tiến giai Tiên Vương.” Trương Thuận nói.

“Theo ta thấy thì Diệp tiền bối lợi hại hơn. Quả nhiên Diệp đan sư khiêm tốn lâu nay.” Vương Anh tiếp lời.

Vương Anh từng đi làm nhiệm vụ cùng với Giang Thiếu Bạch, hắn ta vô cùng khâm phục lực chiến của đối phương. Lúc trước hắn ta còn cho rằng Diệp Đình Vân không làm việc đàng hoàng, trong lòng thầm trách Giang Thiếu Bạch anh hùng cả đời lại thấy sắc mờ mắt. Hiện tại xem ra đạo lữ của Giang Thiếu Bạch còn xuất sắc hơn hắn.

“Đúng vậy. Rốt cuộc Diệp đan sư đã tu luyện thế nào nhỉ, rõ ràng lúc trước tu vi của Diệp đan sư thấp hơn Giang tiền bối, kết quả bây giờ còn vượt qua Giang tiền bối.”

Tốc độ tu luyện của Giang Thiếu Bạch đã đủ khoa trương rồi, vậy mà Diệp Đình Vân còn ghê gớm hơn. Càng khó hơn chính là đối phương có thể tăng cường thuật luyện đan cùng lúc với tu vi.

Nghe nói thuật luyện đan còn khó tăng hơn cả tu vi, vậy mà đan thuật của Diệp Đình Vân lại tăng vọt trong thời gian ngắn.

“Ta nghe đồn Diệp Đình Vân gặp được cơ duyên nghịch thiên trong Vạn Phương Cốc.”

“Vạn Phương Cốc là nơi lý tưởng hiếm có, mấy người ra khỏi bí cảnh đều thu thập được rất nhiều linh thảo.”

Vì thế mà dạo gần đây số lượng linh thảo lưu thông trên thị trường tăng lên nhiều, giá cả linh thảo bị giảm xuống một chút.

Lâu Cẩn khẽ gật đầu: “Tiến giai Tiên Vương rất khó, không biết là cơ duyên gì giúp Diệp đan sư bay thẳng lên trung kỳ Tiên Vương.”

Lâu Cẩn vẫn cảm thấy việc bản thân trở thành tu sĩ Tiên Vương là chuyện rất xa với, kết quả Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch thuận lợi cùng tiến giai. Nghe nói gần đây tiểu trưởng lão cũng bế quan, không lâu nữa sẽ là cao thủ Tiên Vương. Nhìn tới nhìn lui, xem ra tiến giai Tiên Vương không phải là chuyện gì quá ghê gớm.

Lâu Cẩn ngẫm nghĩ một lúc, lại cảm thấy đối với người khác thì tiến giai Tiên Vương là chuyện đơn giản chứ đối với y thì vẫn muôn vàn khó khăn.

Dạo gần đây có rất nhiều lời đồn đoán về Diệp Đình Vân, nhưng tất cả đều là suy đoán vô căn cứ.

“Lần này trong danh sách các loại đan dược có cả Bích Huyết Ngưng Thần Đan. Đan sư muốn luyện chế đan dược này cần có linh hồn lực xuất chúng. Trong Đan Đỉnh Các, tựa hồ chỉ có đại trưởng lão mới luyện chế được, giờ có thêm Diệp đan sư.”

“Chắc chắn họ đã phát hiện được dược viên quy mô lớn trong Vạn Phương Cốc, nếu không sẽ không luyện chế được nhiều đan dược như vậy.”

“Phát hiện dược viên trong Vạn Phương Cốc hẳn là không khó, cái khó ở đây là tìm được rồi mà không bị người khác phát hiện.”

“Đúng vậy. Ta nghe nói Vạn Phương Cốc không rộng lớn cho lắm, các Tiên Vương tranh giành linh thảo còn hỗn chiến với nhau, vậy mà không hề nghe tin tức gì về hai vị tiền bối Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.”

“Ta nghe người ta kể lại, trong Vạn Phương Cốc đúng là có một dược viên, tám phần mười linh thảo quý hiếm trong bí cảnh đều tập trung trong dược viên này. Có khi nào Diệp tiền bối tìm được chính nó?”

“Nếu tám phần mười linh thảo tập trung ở đó, vậy sao không ai phát hiện ra?”

“Không phải không ai phát hiện, mà những người đó đã bị giết chết.”

“Vậy tại sao Diệp Đình Vân còn sống?”

“Không biết. Nghe nói dược viên có một người bảo vệ, hay là lúc đó người bảo vệ ngủ rồi.”

“Dược viên tập trung tám phần mười linh thảo trong Vạn Phương Cốc, quá khoa trương rồi.”

Nhưng Diệp Đình Vân có thể lấy ra một lúc nhiều linh thảo như vậy, đúng là giống tìm được dược viên cỡ lớn.

Lâu Cẩn lắc đầu nói: “Đừng đoán mò nữa. Chuyện của Tiên Vương cường giả, chúng ta há có thể tùy tiện nghị luận.”

“Lâu huynh có tham gia buổi đấu giá không? Ta nghĩ buổi đấu giá sẽ có không ít đan dược kỳ diệu.”

Lâu Cẩn thở dài nói: “Vé vào buổi đấu giá đã quý hiếm như vậy, có thể tượng tưởng lúc đó đấu giá sẽ cạnh tranh cỡ nào, gay gắt ra sao. Tuy có vé vào rồi nhưng đến lúc đó e rằng ta chỉ là quần chúng vây xem thôi.”

“Lâu huynh đừng quá chán nản, có lẽ Tiên Vương cường giả đều nhắm tới các tiên đan cấp bốn quý hiếm, không tranh giành tiên đan cấp ba đâu.”

Lâu Cẩn cười khổ: “Hy vọng là vậy.”

“Nếu tất cả đan dược đều do Diệp đan sư luyện chế, vậy hắn lấy đâu ra thời gian tu luyện trong khi phải luyện chế nhiều đan dược như vậy?”

Lâu Cẩn lắc đầu đáp: “Ai mà biết. Nhiều người đoán Diệp đan sư đã ăn thiên tài địa bảo gì đó trong Vạn Phương Cốc mới tiến giai.”

“Có thiên tài địa bảo lợi hại như vậy sao?”

Lâu Cẩn gật đầu: “Đương nhiên là có. Nghe nói ở tinh vực cấp bảy có không ít đâu, chẳng qua tinh vực cấp sáu của chúng ta có hoàn cảnh khá ác liệt nên thiên tài địa bảo như vậy ít xuất hiện. Hoàn cảnh trong Vạn Phương Cốc đặc biệt, có thiên tài địa bảo đặc biệt trân quý tồn tại cũng không kỳ quái.”

Mấy tu sĩ nhao nhao thảo luận kỳ ngộ của Diệp Đình Vân, ai cũng vô cùng ước ao.

***

“Lão đại, xem ai đến nè.” Đa Đa hí ha hí hửng nói.

Giang Thiếu Bạch tò mò nhìn ra cửa, bất ngờ trông thấy Hùng Minh: “Sao ngươi đến đây?”

Hùng Minh gãi gãi đầu nói: “Trưởng lão trong tộc dẫn ta tới.”

Giang Thiếu Bạch xoa cằm nói: “Thì ra là vậy.”

Tộc Cổ Hùng cách tổng bộ Đan Đỉnh Các không gần đâu, muốn đến được đây phải tốn công sức không nhỏ.

Hùng Minh vui vẻ nói: “Lúc đầu ta không có tư cách đến đây đâu, nhờ phúc của ngươi và Diệp đan sư, trưởng lão trong tộc phá lệ dẫn ta theo cùng.”

Giang Thiếu Bạch nhìn y nói: “Tộc Cổ Hùng tới tham dự buổi đấu giá hả?”

Y khẽ gật đầu: “Không sai. Lần này phòng đấu giá có sáu viên Tiên Vương Đan, trưởng lão đang nghĩ xem có thể giành được hay không. Tiên Vương Đan thường xuất hiện từng viên từng viên, vậy mà lần này phòng đấu giá có tất cả sáu viên, có lẽ sẽ không bị cạnh tranh quá gay gắt.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Ra vậy.”

Muốn từ đỉnh Hư Tiên tiến giai Tiên Vương vẫn là chuyện rất khó khăn, muốn giảm bớt độ khó thì không thể thiếu đan dược phụ trợ. Một viên Tiên Vương Đan có thể tăng tỷ lệ tiến giai thành công lên gần một phần, thêm một phần đã rất tốt rồi.

Giang Thiếu Bạch nhìn đối phương nói tiếp: “Cuối cùng ngươi đã tiến giai Hư Tiên.”

Hùng Minh xấu hổ cười cười: “Hơi chậm một chút.” Y gãi gãi đầu, y tốn sức chín trâu hai hổ mới tiến giai Hư Tiên, vậy mà Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã là tu sĩ Tiên Vương rồi.

Y nhìn hắn nói tiếp: “Giang tiền bối, gần đây ta nghe nhiều người nói các ngươi phát hiện đại bảo tàng trong Vạn Phương Cốc.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Cũng gần như vậy.”

Hắn nghĩ tu vi của Diệp Đình Vân tiến bộ nhanh như vậy, muốn nói không phát hiện được gì cũng không ai tin.

Hùng Minh ao ước nói: “Thật may mắn. Tiền bối, hai người đã phát hiện được gì vậy?”

Y vừa hỏi xong lập tức nhận ra bản thân lỡ miệng vượt quá giới hạn, vội nói: “Thật có lỗi, là ta lỗ mãng.”

“Không có gì, chỉ là một dược viên.” Hắn cười đáp.

Hùng Minh gãi đầu: “Là dược viên à. Ta vừa đến đây chưa được mấy ngày đã nghe người ta đồn nhau, rằng trong Vạn Phương Cốc có một dược viên thần bí đầy linh thảo, là phong thuỷ bảo địa chân chính trong Vạn Phương Cốc. Có điều những người tiến vào đều bị giết chết, chưa từng có ngoại lệ.”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Có chuyện này sao?”

Nếu lời đồn là sự thật, vậy là chủ nhân những chiếc nhẫn không gian đã bị lão thụ yêu giết chết sao?

Hắn hít sâu một hơi, nếu thật bọn họ bị lão thụ yêu giết chết cũng không quá kỳ quái. Tựa như Nhân tộc sẽ không để ý đến sống chết của thực vật, Mộc tộc cũng không cần thiết quan tâm đến sống chết của Nhân tộc. Lão thụ yêu một lòng khôi phục vinh quang Mộc tộc, đương nhiên không ưa gì Nhân tộc.

“Ngươi không biết sao?” Hùng Minh hoang mang hỏi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đúng là ta không biết.”

Hắn biết nhiều người đang suy đoán lý do tu vi Diệp Đình Vân tăng nhanh như vậy, nhưng đa phần bàn tán sau lưng hắn chứ không nói trước mặt.

Có lời đồn như vậy truyền đi, chẳng lẽ ngoại trừ hắn và Diệp Đình Vân, còn có người xâm nhập vào dược viên sau đó chạy thoát được?

Hết chương 392

Chương 393: Đấu giá đan dược

Edit: OnlyU

Hùng Minh uống trà, nét mặt hơi khẩn trương, dường như đang muốn nói gì đó.

Giang Thiếu Bạch nhìn y, cười cười nói: “Trưởng lão cho phép ngươi đến đây, có phải giao cho ngươi nhiệm vụ gì không?”

Y xấu hổ nói: “Trưởng lão muốn ta hỏi ngươi còn Tiên Vương Đan không, bọn họ có thể mua với giá gấp hai lần giá thị trường.”

“Gấp đôi giá thị trường à, với giá này có thể mua được trong buổi đấu giá mà.”

Từ trước đến nay, Tiên Vương Đan là đan dược luôn được các tu sĩ đỉnh Hư Tiên tranh giành, muốn mua với giá thị trường gần như không thể, ra giá gấp đôi lại có vẻ hơi cao, dù sao giá thị trường của Tiên Vương Đan đã không rẻ rồi.

Hùng Minh gãi đầu nói: “Đan dược được đưa ra đấu giá khó mà nói chính xác giá cả, vả lại dù tộc Cổ Hùng chúng ta sẵn lòng mua nhưng chưa chắc có dũng khí ra giá.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, đồ vật được đưa ra đấu giá rất dễ bị đẩy giá lên mấy lần, nếu có tu sĩ cấp cao tham gia đấu giá, người khác sẽ bị hù sợ, không dám tiếp tục ra giá. Ở Tiên giới, thực lực mới là tất cả, không có thực lực tương đương không có nhân quyền.

Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy ngươi về nói với trưởng lão một câu, có thể giao dịch.”

Năm xưa khi hắn vừa mới đến Tiên giới, may mà có tộc Cổ Hùng chăm nom, hiện tại người ta ngàn dặm xa xôi cầu tới cửa, hắn không thể không nể mặt.

Hùng Minh thở phào  một hơi: “Vậy thì tốt quá.”

Y gãi gãi đầu, trưởng lão trong tộc dẫn y đi cùng chính là vì chuyện này, nếu y làm hỏng chuyện thì không biết phải ăn nói thế nào.

Hùng Minh không ngờ sự tình lại thuận lợi như thế. Tộc Cổ Hùng luôn muốn bồi dưỡng ra một Tiên Vương, nhưng từ xưa đến nay vẫn không thành công. Tộc Cổ Hùng không có ai tiến giai Tiên Vương, vậy mà hai người từng sống nhờ ở tộc là Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lại thành công tiến giai Tiên Vương.

Hùng Minh không nói ra một việc, đó là trưởng lão không muốn mua đan dược trong buổi đấu giá còn có một nguyên nhân, nếu mua ở buổi đấu giá sẽ bị lộ tin tức, e là có người nảy ra ý đánh cướp giữa đường.

Thực lực tộc Cổ Hùng không cao, nếu bị người ta để mắt tới thì e là đường về sẽ không yên ổn.

Năm xưa Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân được tiền bối Long tộc ném tới tộc Cổ Hùng nhờ chăm nom, vì khi đó tu vi của hai người quá thấp, thế nên dù trưởng lão tộc Cổ Hùng nể mặt tiền bối Long tộc mà chăm nom hai ngươi, nhưng sau đó thấy Long tộc không đếm xỉa đến cả hai, bên này cũng không tiếp xúc nhiều với hai người luôn.

Ngắn ngủi chưa đến một trăm năm, thời thế thay đổi, hai người đã tiến giai Tiên Vương rồi. Mấy vị trưởng lão trong tộc muốn nịnh bợ cũng đã quá muộn.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Trả gấp đôi giá thị trường là quá khách sáo rồi, cứ dựa theo giá thị trường đi.”

Hùng Minh sửng sốt: “Có thể chứ?”

Hắn cười cười: “Đương nhiên.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ hiện tại hắn đã là tiền bối Tiên Vương, nên có phong độ một chút. Đan dược Diệp Đình Vân giao cho phòng đấu giá sắp bắt đầu được bán đấu giá rồi, không thiếu chút tiền của tộc Cổ Hùng.

Hùng Minh gật đầu: “Vậy đa tạ.”

“Đừng khách sáo.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, dạo này có rất nhiều người muốn đi cửa sau mua đan dược, có vài người không từ chối được, cũng có người không cần phải để ý tới.

Diệp Đình Vân đi ra từ hậu viện, trông thấy Hùng Minh bèn cười nói: “Hùng Minh đến chơi đấy à.”

Hùng Minh cung cung kính kính hành lễ với Diệp Đình Vân: “Bái kiến Diệp đan sư.”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn hắn: “Sao lại khách sáo như vậy?”

Hắn thầm nghĩ lúc Hùng Minh gặp hắn, tuy có khách sáo nhưng vẫn có mấy phần tùy tiện, vậy mà khi gặp Diệp Đình Vân lại cung cung kính kính phát ra từ trong nội tâm.

“Diệp tiền bối là đan sư!” Hùng Minh nghĩ Giang Thiếu Bạch có thực lực cao cường, nhưng đó là chuyện riêng của hắn, đan sư thì khác. Nếu tộc Cổ Hùng có một tiên đan sư cấp bốn thì họ không cần phải vì đan dược mà cầu người khắp nơi nữa.

Giang Thiếu Bạch: “…” Vì Đình Vân là đan sư nên đối đãi khác biệt như vậy sao?

Diệp Đình Vân nhìn y rồi lấy một lọ đan dược ra: “Ngươi mới tiến cấp Hư Tiên, thực lực chưa ổn định, cho ngươi lọ Cố Nguyên Đan này.”

Hùng Minh cười cười, cảm kích nói: “Đa tạ Diệp tiền bối.”

Diệp Đình Vân cười đáp lời: “Chúng ta là bạn bè cũ, đừng quá khách sáo như vậy.”

Đối với Diệp Đình Vân đã ở cảnh giới Tiên Vương, một lọ Cố Nguyên Đan chỉ là chuyện nhỏ. Cậu nhận ra từ sau khi tiến giai Tiên Vương, tầm mắt cậu đã thay đổi rất lớn, nhiều tài nguyên mà cậu vốn phải hao tâm tổn trí có được, hiện giờ có cũng được mà không có cũng không sao. Đồng thời thái độ của Đan Đỉnh Các đối với cậu cũng khác xưa, cậu cần tài nguyên gì là sẽ có người tự động nghĩ cách thu thập rồi đưa cho cậu.

Hùng Minh có được câu trả lời chắc chắn của Giang Thiếu Bạch, y ngồi chơi thêm một lúc rồi ra về.

Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Mấy ngày nữa buổi đấu giá sẽ bắt đầu.”

Cậu gật đầu: “Ừ, quản sự phòng đấu giá đã chuyển lời, báo rằng công việc chuẩn bị gần xong hết rồi, mời ta đến xem.”

“Vậy chúng ta đi qua đó xem sao.”

Lần này Diệp Đình Vân giao ra kha khá đan dược, không biết sẽ bán được bao nhiêu tiền.

Cậu gật đầu: “Được thôi.”

***

Ba tháng sau, buổi đấu giá mà Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chờ mong được tổ chức đúng hạn.

Buổi đấu giá tạo cơn sốt vượt xa sức tưởng tượng của Diệp Đình Vân, mà cậu cũng không biết rốt cuộc sẽ bán đan dược được bao nhiêu nguyên thạch, thế nên trong lòng khá chờ mong.

Rất nhanh đã đến ngày tổ chức đấu giá, Giang Thiếu Bạch cầm danh sách các món đấu giá lên xem.

“Trong danh sách này có rất nhiều đan dược.”

Diệp Đình Vân đáp: “Phỏng chừng phân nửa đan dược không phải do ta cung cấp.”

Buổi đấu giá vốn đặc biệt tổ chức vì Diệp Đình Vân, nhưng các tu sĩ ra khỏi Vạn Phương Cốc đều mang theo không ít linh thảo, đa số đã được luyện đan sư của Đan Đỉnh Các luyện chế thành đan dược, nhiều người nương theo Diệp Đình Vân mang đan dược ra đấu giá cùng một lúc.

Vật phẩm đấu giá càng nhiều thì buổi đấu giá càng được chú ý, các đan sư khác hy vọng gia nhập liên minh, Diệp Đình Vân cũng vui lòng tiếp nhận.

Giang Thiếu Bạch nhìn danh sách nói: “Ta thấy đa số tập trung chú ý vào đan dược ngươi cung cấp.”

Đan dược mà Diệp Đình Vân đưa ra đấu giá có nhiều loại dùng dược liệu cực kỳ hiếm. Lúc cậu giao đan dược cho phòng đấu giá, cậu không suy nghĩ gì nhiều, sau này cậu mới biết được linh thảo mọc lan tràn như cỏ dại trong dược viên của tiền bối Mộc tộc đa số là linh dược cực kỳ quý hiếm bên ngoài. Diệp Đình Vân ở trong Vạn Phương Cốc thời gian dài, nhìn nhiều thành quen, thế nên đã xem nhẹ chúng.

“Đan dược của các đan sư khác cũng tốt lắm.” Cậu nói.

Buổi đấu giá nhanh chóng bắt đầu, đan dược mở màn chính là Tiên Vương Đan. Tuy Tiên Vương Đan là đan dược thích hợp với tu sĩ đỉnh Hư Tiên, nhưng đa số những người tham gia cạnh tranh lại là Tiên Vương cường giả. Các Tiên Vương ai mà không có vài hậu bối, nhiều đại thế lực tranh đấu chính là so đấu số lượng tu sĩ Tiên Vương. Đối với bọn họ, nếu Tiên Vương Đan rơi vào tay thế lực cạnh tranh sẽ là chuyện không hay.

Tiên Vương Đan bị cạnh tranh kịch liệt, một viên Tiên Vương Đan của Diệp Đình Vân được bán với giá ba trăm năm mươi vạn nguyên thạch.

Giang Thiếu Bạch cong khóe miệng cười nhẹ: “Khởi đầu này coi như không tồi.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Đúng vậy.”

Giang Thiếu Bạch chống cằm, một viên Tiên Vương Đan bán ba trăm năm mươi vạn, mà bọn họ còn năm viên, nếu cứ bán với giá này thì bọn họ sẽ có gần hai ngàn vạn nguyên thạch vào tài sản. Đúng là đan sư kiếm tiền rất nhanh, thảo nào nhiều người muốn trở thành đan sư như vậy.

Hùng Minh và các trưởng lão tộc Cổ Hùng cũng tham gia buổi đấu giá này, thư mời của bọn họ là Giang Thiếu Bạch tặng.

Lúc đầu bọn họ dự định giao dịch Tiên Vương Đan xong sẽ rời đi, chẳng qua Giang Thiếu Bạch chỉ lấy một trăm vạn nguyên thạch, thế nên bọn họ còn dư không ít nguyên thạch bèn đến buổi đấu giá thử vận may, xem có mua được đan dược hữu dụng khác không.

Hùng Minh thấy đan dược được bán với giá hơn ba trăm năm mươi vạn mà hít một hơi lạnh, may là bọn họ tìm đến Giang Thiếu Bạch trước, bằng không các trưởng lão chỉ chuẩn bị hơn hai trăm vạn nguyên thạch, muốn mua Tiên Vương Đan không dễ.

Đủ loại đan dược thay nhau lên sân khấu, rất nhanh đã đến Càn Khôn Nguyên Đan.

Càn Khôn Nguyên Đan được tranh giành rất khốc liệt, lên đến 770 vạn nguyên thạch.

Giang Thiếu Bạch khá ngạc nhiên: “Không ngờ đan dược này có giá như vậy.” Lúc hắn bán cho tiểu trưởng lão chỉ lấy 400 vạn nguyên thạch, xem ra hơi bị lỗ.

Diệp Đình Vân chống cằm nói: “Càn Khôn Nguyên Đan có hiệu quả nhất định trong việc giúp tu sĩ Tiên Vương chống đỡ lôi kiếp.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Thì ra là vậy.”

Đối với các tu sĩ thì lôi kiếp là tai họa ngập đầu, mà Càn Khôn Nguyên Đan có thể tăng tỷ lệ vượt qua lôi kiếp ở mức độ nào đó, thảo nào các tu sĩ Tiên Vương động lòng.

Từng loại đan dược được bán ra, sau Càn Khôn Nguyên Đan lại có một viên Hồn Nguyên Đan khiến các tu sĩ tranh giành gay gắt.

Hồn Nguyên Đan có thể trị tổn thương thần hồn, cho dù là Tiên Vương cường giả cũng gặp vấn đề thần hồn tổn thương, thế nên đối với các Tiên Vương cường giả thì đây là thứ rất tốt.

Các loại đan dược lần lượt được bán ra, Giang Thiếu Bạch nghe đám đông kích động báo giá mà cảm xúc lên xuống không yên.

Buổi đấu giá sôi nổi ngoài dự đoán của hắn, nhiều loại đan dược được bán với giá vượt xa giá thị trường, đan dược quý hiếm bị nâng giá đến đáng sợ.

Giang Thiếu Bạch ngồi trong ghế lô khoan thai uống trà, cảm giác lâng lâng.

Trước kia khi hắn tham dự các buổi đấu giá, nghe mọi người điên cuồng báo giá mà trong lòng hắn thầm mắng đám người này quá điên rồ. Nhưng bây giờ hắn lại mong đám người kia càng điên cuồng càng tốt.

“Sắp đấu giá Băng Diễm Tuyết Nghiên Đan.” Giang Thiếu Bạch nhìn danh sách nói.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừm.”

Băng Diễm Tuyết Nghiên Đan là đan dược có hiệu quả dừng dung nhan. Tu sĩ Tiên giới có tu vi cao, đương nhiên dung nhan bất lão, nhưng nếu sống quá lâu sẽ dần dần xuất hiện vẻ già nua. Đối với các nữ tu thì việc bảo dưỡng dung nhan cực kỳ quan trọng.

Băng Diễm Tuyết Nghiên Đan vừa xuất hiện lập tức được các nữ Tiên Vương tranh nhau. Giang Thiếu Bạch phát hiện các nam tu cũng có hứng thú với đan dược này, chẳng qua sợ mất mặt nên không tham gia đấu giá.

Băng Diễm Tuyết Nghiên Đan có giá thị trường khoảng 100 vạn, cuối cùng được bán với giá 500 vạn.

“Chà, quả nhiên các nữ tu truy cầu dung mạo rất dữ dội, thế giới nào cũng giống nhau.” Giang Thiếu Bạch vỗ vỗ ngực nói.

“Đây chỉ là trùng hợp thôi.”

Lúc bắt đầu đấu giá, Toàn Cơ tiên tử và Phi Nhạn tiên tử cạnh tranh kịch liệt nhất. Nghe nói hai tiên tử từng là bạn bè thân thiết, vì một nam nhân mà trở mặt thành thù, sau đó cứ gặp một lần là đánh một lần. Vừa nãy nếu không có hai tiên tử dẫn lửa thì đan dược không bán được với giá này.

Giang Thiếu Bạch nhớ lại, nghe đâu gã khiến hai tiên tử bất hòa tên là Lạc Thanh, gã này “cua” hai tiên tử xong là lặn mất tăm, nhìn là biết không phải người có trách nhiệm. Không biết tại sao hai tiên tử lại vì một người như vậy mà trở mặt thành thù.

Có điều hai tiên tử thù ghét nhau mới khiến Băng Diễm Tuyết Nghiên Đan bán được giá tốt, vậy thì cứ bất hòa đi, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.

Diệp Đình Vân giao ra đủ loại đan dược, đa số được bán với giá rất lý tưởng, cũng có vài loại không bán được giá tốt nhưng không có trường hợp bán không được.

Buổi đấu giá kéo dài một ngày, sau khi kết thúc, dường như còn có vài người không cam lòng rời khỏi phòng đấu giá.

***

Lâu Cẩn bước ra khỏi phòng đấu giá, trán đổ đầy mồ hôi.

“Đan dược bị tranh giành dữ dội quá.” Trương Thuận không kiềm được nói.

Lâu Cẩn gật đầu: “Ừ.” Y vốn vừa ý vài loại đan dược, kết quả bầu không khí trong phòng đấu giá sôi sùng sục, giá cả đan dược tăng lên gấp mấy lần, y đành phải từ bỏ.

Lâu Vũ nhìn y nói: “Đại ca, đan dược trong buổi đấu giá đều do Diệp đan sư luyện chế thật sao?”

“Khoảng chừng một nửa.”

Lâu Cẩn nhìn muội muội, trong lòng hơi bất đắc dĩ. Trước đó y sợ Lâu Vũ làm loạn nên đã nhờ trưởng lão gia tộc gọi cô về, gần đây mới cho ra ngoài.

Lâu Vũ chớp mắt nói: “Thuật luyện đan của Diệp đan sư tiến bộ thật nhanh.”

Lâu Cẩn cười cười: “Tiểu Vũ, Giang trưởng lão và Diệp trưởng lão không phải người cùng một thế giới với chúng ta.”

Y thầm lắc đầu, cả hai lần lượt tiến giai Tiên Vương khiến y cảm nhận sâu sắc bản thân thua kém hai người đến cỡ nào.

Lâu Vũ khẽ gật đầu: “Muội biết.”

Lâu Cẩn nhìn dáng vẻ muội muội, khẽ thở dài một hơi mà không nói gì thêm.

Trương Thuận hít sâu một hơi nói: “Lần này Diệp đan sư phát tài rồi.”

“Đúng vậy. Hôm nay đấu giá tranh giành gay gắt, mà đa số đan dược ở đây đều do Diệp đan sư cung cấp, ít nhất kiếm được mấy trăm triệu.” Mấy trăm triệu nguyên thạch đó! Nếu hắn có nhiều nguyên thạch như vậy thì tốt rồi, đáng tiếc…

Lâu Cẩn đứng lên nói: “Được rồi, đừng đoán mò nữa, chúng ta đi thôi.”

Mấy trăm triệu nguyên thạch!

Mấy năm trước Giang Thiếu Bạch còn làm nhiệm vụ cùng với bọn họ, hiện tại đạo lữ nhà người ta tùy tiện mở một buổi đấu giá đã kiếm được mấy trăm triệu, chuyện trước kia cứ như một giấc mộng ảo vậy.

Hết chương 393

Chương 394: Diệp Đình Vân ra tay

Edit: OnlyU

Đấu giá kết thúc, Giang Thiếu Bạch ngồi yên trong phòng đấu giá, lát sau quản sự đẩy cửa đi đến.

“Diệp đan sư, Giang đạo hữu, đây là 360 triệu nguyên thạch đấu giá được.”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Đa tạ.”

Giang Thiếu Bạch nghe chủ quản báo con số mà trong lòng hơi kích động, hắn sống từ đó đến giờ, đây là lần đầu tiên tiếp xúc số tiền lớn như thế.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ một lúc lại cảm thấy bình thường, không nói đến những yếu tố khác, chỉ những đan dược mà Diệp Đình Vân luyện chế đã tốn bao nhiêu tâm huyết, dù là dược liệu đã có giá trị không nhỏ, thế nên bán được nhiều nguyên thạch như vậy không kỳ quái.

“Diệp đan sư, sau này ngài muốn bán đan dược chất lượng cao như vậy, nhất định phải chọn phòng đấu giá của chúng ta đó nha.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Đương nhiên rồi.”

Không có phòng đấu giá tuyên truyền thì đan dược đã không bán được giá này, có điều tổ chức buổi đấu giá chất lượng cao thì phòng đấu giá cũng có lợi rất lớn trong việc tăng danh tiếng.

Diệp Đình Vân sờ sờ nhẫn không gian trên tay, cậu chỉ giao cho phòng đấu giá một phần nhỏ đan dược mà cậu luyện chế trong Vạn Phương Cốc mà thôi. Chỉ một số lượng nhỏ đã gây ra tiếng vang lớn như vậy, nếu cậu mang tất cả đan dược ra, có lẽ sẽ đấu giá được một số tiền khổng lồ.

Có điều nhiêu đây đan dược đã gây ra sóng to gió lớn như vậy, nếu mang hết tất cả ra sợ là sẽ có người không kiềm chế được mà đến cướp của họ.

Chủ quản giao nguyên thạch xong rồi thức thời lui ra ngoài.

Diệp Đình Vân kiểm ra một lượt nguyên thạch vừa nhận, sau đó cậu chia ra, đưa 300 triệu nguyên thạch cho Giang Thiếu Bạch, cậu chỉ giữ lại 60 triệu nguyên thạch.

Hắn nhíu mày hỏi: “Đây là sao?”

Cậu cười cười: “Ta tu luyện không cần nhiều nguyên thạch như ngươi, ngươi giữ mà dùng đi. Ngươi muốn tiến giai trung kỳ Tiên Vương cần có nguyên thạch.”

Giang Thiếu Bạch thở dài: “Trung kỳ Tiên Vương sợ là vẫn còn xa vời lắm.”

Diệp Đình Vân cau mày: “Là hoàn cảnh tu luyện không tốt sao?”

Hắn gật đầu: “Ừ.”

Cậu bất đắc dĩ thở dài: “Nếu vậy chúng ta phải cân nhắc đi đến tinh vực cấp bảy. Bây giờ tu vi của hai chúng ta đã tăng lên, có thể thử đi đến đó.”

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu này: “Việc này không gấp, trước tiên cứ ở lại đây một thời gian. Nếu muốn đến tinh vực cấp bảy thì tốt nhất nên chuẩn bị đầy đủ.”

Lỗ mãng xông đến tinh vực cấp bảy, nếu gặp phiền phức là gay go.

Diệp Đình Vân cười cười: “Ta cũng nghĩ vậy.”

Cậu hít sâu một hơi, cao thủ ở tinh vực cấp bảy nhiều hơn tinh vực cấp sáu, nghe nói Tiên Tôn cũng rất nhiều. Với tu vi của cậu và Thiếu Bạch, muốn vùng vẫy ở tinh vực cấp sáu không thành vấn đề, nhưng muốn hoành hành bá đạo ở tinh vực cấp bảy thì khá khó khăn.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Hình như Đan Đỉnh Các có phi thuyền có thể đi đến tinh vực cấp bảy, có điều không thể dừng lại đó lâu.”

“Chuyện này không gấp, nghe ngóng tin tức rồi tính sau.”

“Ừ.”

Buổi đấu giá đan dược đã kết thúc, nhưng sau đó vẫn có nhiều người đến thăm, đa số là vì đan dược. Bọn họ không cạnh tranh được trong buổi đấu giá bèn đi cửa sau thửxem có thành công hay không.

Diệp Đình Vân từ chối đa số lời đề nghị, có vài người không từ chối được thì đưa ra giá cao.

Sau buổi đấu giá, danh tiếng của cậu vang xa, địa vị trong Đan Đỉnh Các cũng tăng lên rất nhiều.

***

“Diệp đan sư!”

Diệp Đình Vân nhìn người vừa chạy vào hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì mà hấp tấp như vậy?”

“Lôi Nghị Tiên Vương đến, nói rõ muốn gặp Giang tiền bối.”

Diệp Đình Vân khép quyển sách trên tay lại: “Thiếu Bạch bế quan rồi, sợ là không ra được.”

“Thái độ của Lôi Nghị Tiên Vương rất kiên quyết, có vẻ không có ý tốt.”

Cậu híp mắt hỏi: “Thật sao?” Thân là tiên đan sư cấp bốn, bình thường những người tới cửa phần lớn là cung cung kính kính, nếu đối phương không có ý tốt, chẳng lẽ chuyện Giang Thiếu Bạch giết Lôi Kiêu đã bị bại lộ.

Diệp Đình Vân hít sâu một hơi, sau khi giết chết Lôi Kiêu, Giang Thiếu Bạch xử lý khá qua loa, có khả năng Lôi Nghị Tiên Vương phát hiện được manh mối gì rồi.

“Diệp đan sư, bây giờ nên làm gì?”

Cậu bình thản nói: “Ta đi ra xem sao.”

Diệp Đình Vân đi ra khỏi biệt viện, trông thấy Lôi Nghị Tiên Vương đang hùng hùng hổ hổ.

“Lôi Nghị Tiên Vương, nghe danh đã lâu.” Cậu khách sáo nói.

“Quả nhiên Diệp đan sư là nhân tài hiếm có, trong thời gian ngắn đã tiến giai trung kỳ Tiên Vương.” Lôi Nghị Tiên Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Đình Vân, thái độ không tính là tốt đẹp.

Diệp Đình Vân cười cười: “Lôi Nghị Tiên Vương quá khen, so với các Tiên Vương thì ta chỉ là người mới mà thôi, còn rất nhiều điều phải học hỏi: “

Lôi Nghị Tiên Vương nhìn chằm chằm Diệp Đình Vân một lúc rồi hỏi: “Diệp đạo hữu có từng gặp nhi tử vô dụng của ta trong Vạn Phương Cốc không?”

Cậu cưới đáp: “Tại hạ kiến thức nông cạn, không biết công tử nhà các hạ là ai nên không biết có từng gặp qua chưa.”

Ông ta híp mắt nói: “Giang đạo hữu đâu, sao không thấy hắn?”

“Thiếu Bạch đang bế quan, Lôi Nghị Tiên Vương có chuyện gì có thể nói với ta.”

“Ta nghe nói Giang đạo hữu có tinh võ hồn và lôi võ hồn, lần này cố ý đến để thỉnh giáo.”

Diệp Đình Vân híp mắt, quả nhiên Lôi Nghị Tiên Vương đã phát hiện được manh mối. Ông ta từng giao chiến lung tung trong bí cảnh vì không có manh mối, hiện giờ đã phát hiện được gì đó, mặc dù hơi chậm chạp nhưng vẫn tìm ra.

Lôi Nghị Tiên Vương nhìn cậu nói tiếp: “Không thấy bóng dáng Giang đạo hữu đâu, hay là chột dạ?”

Diệp Đình Vân thản nhiên nói: “Thiếu Bạch đang ở trong phòng tu luyện, nếu Tiên Vương muốn tìm người luyện một chút thì ta đây vui lòng phụng bồi.”

Lôi Nghị Tiên Vương cười lạnh: “Diệp đan sư thật mạnh miệng.”

Cậu chỉ cười mà không nói gì, khi còn ở trong Vạn Phương Cốc, lão thụ yêu đã dạy cho cậu không ít sát chiêu, cậu còn chưa có cơ hội thử nghiệm.

Diệp Đình Vân cười nhạt: “Mong Lôi Nghị Tiên Vương hạ thủ lưu tình.”

***

“Tiểu trưởng lão, Diệp đan sư và Lôi Nghị Tiên Vương đang giao chiến.”

Mục Đông đang chuẩn bị tu luyện thì nghe thuộc hạ chạy đến bẩm báo.

“Lôi Nghị Tiên Vương? Tại sao?”

“Không phải Tiểu Tiên Vương đã chết rồi sao? Hình như Lôi Nghị Tiên Vương nghi ngờ Tiểu Tiên Vương là do hai tiền bối Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân giết chết.”

Mí mắt Mục Đông giật một cái, y có nghe nói chuyện của Tiểu Tiên Vương.

Mục Đông biết rất rõ về Tiểu Tiên Vương. Có vài người ngồi lê đôi mách đã liệt kê ra một bảng danh sách các tu sĩ Hư Tiên, trong đó có gần một trăm nhân vật Hư Tiên nổi tiếng, những người đứng đầu bảng đều là nhân vật nổi tiếng trong số các Hư Tiên. Người có tên trong bảng này có tỷ lệ tiến giai Tiên Vương cao hơn người khác một chút.

Giang Thiếu Bạch từng được xếp vào bảng này, nhưng vì hắn không có hậu trường nên thứ tự xếp hạng không cao. Diệp Đình Vân còn chưa kịp có tên trong bảng đã trở thành tu sĩ Tiên Vương.

Mục Đông và Tiểu Tiên Vương là nhân vật nổi danh trong bảng danh sách, thế nên y hiểu khá rõ về địch thủ ngang tài ngang sức này.

Thiên phú của Tiểu Tiên Vương cũng khá, từng giao chiến với tu sĩ Tiên Vương mà không rơi xuống thế yếu nên được gọi là Tiểu Tiên Vương.

Mục Đông không quá bất ngờ việc Giang Thiếu Bạch có thể giết chết Tiểu Tiên Vương. Đối phương chỉ ngang sức với tu sĩ Tiên Vương, còn Giang Thiếu Bạch từng giết chết tu sĩ Tiên Vương khi còn ở tu vi Hư Tiên.

So sánh với Tiểu Tiên Vương thích làm lớn thích công to thì rõ ràng thực lực của Giang Thiếu Bạch mạnh hơn, lại khiêm tốn hơn rất nhiều.

“Diệp đan sư giao chiến với Lôi Nghị Tiên Vương, vậy còn Giang trưởng lão đâu?” Mục Đông hỏi

“Giang trưởng lão đang bế quan.”

Y ngờ vực hỏi: “Lúc này rồi mà Giang Thiếu Bạch còn rảnh rỗi bế quan?”

Mục Đông thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch không phải người tham sống sợ chết, huống chi quan hệ giữa hắn và Diệp Đình Vân cực kỳ thắm thiết, Giang Thiếu Bạch không giống loại người sẽ nấp sau lưng đạo lữ.

“Đã có người đi thông báo cho Giang trưởng lão rồi, là Diệp trưởng lão chủ động đề nghị so tài với Lôi Nghị Tiên Vương.”

Mục Đông không kiềm được đen mặt, sau buổi đấu giá kia, y vô cùng coi trọng năng lực luyện đan của Diệp Đình Vân,  nhưng lại không có lòng tin nhiều vào lực chiến của cậu. Lực chiến của các đan sư thường thấp hơn tu sĩ bình thường một chút, vả lại cấp bậc của Diệp Đình Vân không cao bằng Lôi Nghị Tiên Vương.

“Nhanh đi thông báo cho tổ gia gia.”

Mục Đông nhíu mày, sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tiến giai Tiên Vương thì lực thực phe cánh y tăng mạnh, khiến các phe phái khác nhìn mà ngứa mắt, một khi Diệp Đình Vân đại chiến với Lôi Nghị Tiên Vương, rất có thể các tu sĩ Tiên Vương khác của Đan Đỉnh Các sẽ sống chết mặc bây.

Mục Đông hít một hơi lạnh, nếu Diệp Đình Vân chết dưới tay Lôi Nghị Tiên Vương, chắc chắn Giang Thiếu Bạch sẽ không để yên.

“Tiểu trưởng lão, hình như đã đánh nhau rồi.”

Y nhìn thấy nguyên khí ngút trời từ xa, ánh chớp và tia kiếm màu xanh đan vào nhau.

“Thật sự đánh nhau rồi.”

Mục Đông rõ biết tính tình của Lôi Nghị Tiên Vương, ông ta là một người vô cùng ngang ngược càn rỡ, nhưng Diệp Đình Vân cũng nóng nảy như vậy thì đúng là ngoài dự đoán của y.

Mục Đông hít sâu một hơi: “Ta đi qua xem sao.”

“Tiểu trưởng lão, cẩn thận một chút.”

Mục Đông lờ đi: “”Không sao, dù sao đang trong địa bàn Đan Đỉnh Các của ta.”

Y thầm nghĩ Lôi Nghị Tiên Vương không thèm nể mặt Đan Đỉnh Các bọn họ mà đến cửa gây chuyện, không biết là do bi thương quá độ, đau đớn mất con, hay là nội bộ Đan Đỉnh Các cố ý dung túng.

Lúc Mục Đông chạy đến nơi thì Diệp Đình Vân và Lôi Nghị Tiên Vương đã đánh nhau long trời lở đất, chỉ thấy ánh chớp đầy trời, sấm sét ầm ầm nổ vang, cảnh tượng rất đáng sợ…

Mộc Kiếm Thiên Võng của Diệp Đình Vân vững vàng ngăn cản đòn tấn công của Lôi Nghị Tiên Vương, xem ra ngang tài ngang sức với lôi điện sát chiêu của ông ta.

Không ít ngươi tụ tập xem trận chiến, ai cũng chậc chậc lấy làm lạ.

“Tiểu trưởng lão, lực chiến của Diệp trưởng lão rất cao!”

Mục Đông khẽ gật đầu, tu vi của Diệp Đình Vân tiến bộ quá nhanh, y vốn suy đoán vì tu vi tiến bộ nhanh mà nguyên khí của cậu phập phồng không ổn định. Bây giờ xem tình hình này thì có lẽ y không cần phải lo lắng.

Mộc ảnh bay đầy trời, Lôi Nghị Tiên Vương phóng sấm sét tấn công, lại bị linh mộc thiên võng của cậu hấp thu.

Mục Đông trông thấy Diệp Đình Vân điều khiển chín thanh kiếm gỗ linh hoạt xuyên qua, uy lực linh kiếm rất đáng sợ dễ dàng xuyên thấu qua vòng bảo hộ lôi điện của Lôi Nghị Tiên Vương.

“Tiểu trưởng lão, Diệp trưởng lão dùng pháp khí gì vậy?”

Mục Đông lắc đầu: “Không biết.”

Diệp Đình Vân dùng pháp khí là một bộ linh mộc kiếm, đây là lão thụ yêu tặng cậu. Kiếm gỗ thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, là lão thụ yêu dùng bản thể của ông rèn thành, uy lực kinh người.

Mục Đông hít sâu một hơi, trong lòng hơi ngờ vực. Nhiều Tiên Vương cường giả tiến giai xong sẽ mất thời gian rèn pháp khí cho mình, nhưng Diệp Đình Vân vừa tiến giai, chưa kịp rèn pháp khí mới đúng, vậy mà cậu có một bộ kiếm pháp vô cùng phù hợp với bản thân, uy lực còn vượt xa phỏng đoán của người khác.

Lâu Cẩn nhìn trận chiến, không thể tin nổi nói: “Diệp đan sư thế mà chịu nổi đòn tấn công của Lôi Nghị Tiên Vương.”

“Quả nhiên đạo lữ của Giang đạo hữu không đơn giản.”

Lâu Cẩn gật đầu: “Không phải người một nhà, không tiến vào một cửa.”

Giang Thiếu Bạch có năng lực khiên chiến vượt cấp, Diệp Đình Vân thì thoạt nhìn ôn hòa nhã nhặn, không ngờ vừa ra tay đã dữ dội như vậy, quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

Diệp Đình Vân phất tay, Ma Huyết Đằng hóa ra ngàn vạn dây mây, phóng về phía Lôi Nghị Tiên Vương.

Ma Huyết Đằng cũng thuộc về Mộc tộc, lão thụ yếu hết sức hài lòng cả người đầy sát khí của nó. Lúc còn ở trong Vạn Phương Cốc, Ma Huyết Đằng cũng được ông lão dạy bảo, thực lực tiến bộ rất nhanh.

Lôi Nghị Tiên Vương kích động phóng sấm sét tấn công, tất cả rơi xuống người Ma Huyết Đằng, lại bị Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm quấn quanh nó hấp thu. Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm của Diệp Đình Vân được sinh ra trong sấm sét, có năng lực miễn dịch sấm sét cực cao.

Hai người giao chiến hừng hực khí thế, cậu học được rất nhiều sát chiêu từ lão thụ yêu, chẳng qua không có cơ hội thực chiến, hiện giờ đối đầu với Lôi Nghị Tiên Vương, Diệp Đình Vân áp dụng toàn bộ sát chiêu đã học được.

Lôi Nghị Tiên Vương thì càng đánh càng phẫn nộ. Trước khi đến đây, ông ta đã nghe được chuyện của hai người, biết Diệp Đình Vân tiến giai trung kỳ Tiên Vương trong thời gian mấy năm ngắn ngủi. Ông ta vốn không thèm để ý đến Diệp Đình Vân, cho rằng cậu là tu sĩ vừa tấn cấp, còn là đan sư, dù tu vi trung kỳ Tiên Vương nhưng thực lực sẽ không cao cường.

Ông ta chú ý đến Giang Thiếu Bạch hơn, vì hắn có lôi võ hồn, bản thân từng giết tu sĩ Tiên Vương khi còn là Hư Tiên, vô cùng ăn khớp với đặc điểm của hung thủ giết chết con trai ông ta.

Thế nhưng Lôi Nghị Tiên Vương không ngờ lực chiến của Diệp Đình Vân lại cao như vậy, căn bản không giống tu sĩ Tiên Vương vừa tiến giai.

Thấy tu sĩ xung quanh càng lúc càng đông, ông ta kích động sử dụng đại chiêu.

Diệp Đình Vân trông thấy ánh chớp đủ mọi màu sắc đan vào nhau, xông thẳng đến trước mặt cậu, sát chiêu sấm sét có lực công phá vô cùng khủng bố.

Hết chương 394

Chương 395: Cốc chủ Vạn Phương Cốc

Edit: OnlyU

Một tia sét từ trên trời thình lình giáng xuống, xé rách sát chiêu của Lôi Nghị Tiên Vương.

Giang Thiếu Bạch đáp xuống chiến đài, che trước mặt Diệp Đình Vân.

Hắn vừa mới đáp xuống chiến đài lập tức tung ra mấy sát chiêu cỡ lớn, thương ảnh bay tán loạn đầy trời khiến người ta hoa mắt.

Mục Đông cau mày: “Giang Thiếu Bạch xuất quan rồi.”

“Tiểu trưởng lão, cứ tiếp tục như vậy sợ là sẽ xảy ra đại sự.”

Y cau mày đáp: “Không ngăn cản được.”

Mục Đông híp mắt, Giang Thiếu Bạch vừa ra tay đã sử dụng đại sát chiêu, rõ ràng không nương tay. Nhưng chuyện này không kỳ quái, tình cảm giữa Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rất tốt, vừa rồi mặc dù cậu đỡ được đòn tấn công của Lôi Nghị Tiên Vương nhưng lại rơi xuống thế yếu, Giang Thiếu Bạch lại không phải người lương thiện, đạo lữ bị người ta đánh, sao hắn có thể thờ ơ.

“Tiểu trưởng lão, Giang trưởng lão và Diệp trưởng lão liên thủ rồi kìa.”

Mục Đông liếc mắt nhìn người bên cạnh: “Sao hả? Ngươi cho rằng hai đánh một có gì không đúng sao?”

“Không phải.”

Mục Đông híp mắt, đây là tổng bộ Đan Đỉnh Các, Lôi Nghị Tiên Vương lại là Tiên Vương có tiếng tăm đã lâu, muốn nói ai không đúng thì chính là Lôi Nghị Tiên Vương khiêu khích trước.

Lúc này y chợt thấy sương mù đen thình lình xuất hiện, màn sương đen như độc trong xương quấn chặt lấy Lôi Nghị Tiên Vương.

Ông ta bị sương đen quấn lấy, hành động bị hạn chế rất nhiều.

Ngay lúc này, Diệp Đình Vân điều khiển Ma Huyết Đằng trói chặt ông ta, Giang Thiếu Bạch thì nhân cơ hội đâm một thương xuyên qua lồng ngực đối phương.

Lôi Nghị Tiên Vương ngã nhào trên đài luận võ, Mục Đông lập tức trợn to hai mắt.

Giang Thiếu Bạch vừa xuất hiện chưa lâu, Lôi Nghị Tiên Vương ngang ngược càn rỡ, tung hoành tứ phương cứ thế bị giết một cách nhanh chóng, thật sự quá quỷ dị.

“Tiểu trưởng lão!”

Mục Đông hít một hơi: “Phương thức tấn công của Giang trưởng lão quá quỷ dị.”

Y mơ hồ nhìn thấy Giang Thiếu Bạch phóng ra sương đen, giống như lưới tơ quấn lấy Lôi Nghị Tiên Vương, ông ta bị hạn chế hành động rồi bị Giang Thiếu Bạch gọn gàng linh hoạt giết chết, chết kiểu này có vẻ hơi uất ức.

“Tiểu trưởng lão, Lôi Nghị Tiên Vương chết rồi?”

Mục Đông híp mắt, Lôi Nghị Tiên Vương bị giết cũng không kỳ quái, bản thân Giang Thiếu Bạch có năng lực khiêu chiến vượt cấp, khi còn tu vi Hư Tiên đã giết được Tiên Vương. Hiện giờ hắn đã tiến giai Tiên Vương, giữ lại năng lực khiêu chiến vượt cấp cũng bình thường thôi, huống chi còn có Diệp Đình Vân ở đây.

Lôi Nghị Tiên Vương vừa đánh một trận với Diệp Đình Vân, hẳn đã bị tiêu hao không ít nguyên khí. Từ khi Giang Thiếu Bạch lên đài giao đấu đến lúc ông ta bị giết, thời gian vô cùng ngắn ngủi, lực chiến của hắn thật đáng sợ.

Giang Thiếu Bạch thu nhẫn không gian của Lôi Nghị Tiên Vương, sau đó dẫn Diệp Đình Vân rời đi, mấy tu sĩ đang hóng chuyện sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại.

Người của Đan Đỉnh Các từ bên trong đi ra, thu dọn thi thể của Lôi Nghị Tiên Vương.

Ông ta là người sáng lập Thiên Lôi Các, trong Thiên Lôi Các chỉ có một mình ông ta là Tiên Vương, Lôi Nghị Tiên Vương tử vong, Thiên Lôi Các chắc chắn không bảo vệ được. Có mấy người nhanh trí đã bắt đầu nhao nhao truyền tin ra ngoài.

Lôi Nghị Tiên Vương chết rồi, địa bàn của Thiên Lôi Các sẽ bị chia cắt, lúc này thế lực nào giành cơ hội trước không chừng sẽ được chia thêm một chén canh.

Thiên Lôi Các hùng cứ một phương, chiếm địa bàn không nhỏ, không hề nghi ngờ đây chính là một tảng mỡ dày.

***

Giang Thiếu Bạch ôm Diệp Đình Vân rời khỏi chiến đài, sau khi hai người đi rồi, đám người hóng chuyện ngớ ra một lúc mới phản ứng lại rồi từ từ tản đi.

Hai người quay về biệt viện, Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Sao ngươi không bảo người báo cho ta biết Lôi Nghị Tiên Vương đến?”

Cậu nhìn hắn nói: “Tiền bối Mộc tộc luôn nói với ta về quá khứ huy hoàng của tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ, nên ta muốn xem thực lực của bản thân đến trình độ nào.”

Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ nói: “Dù ngươi muốn thử thân thủ cũng không cần tìm một đối thủ như vậy.”

Diệp Đình Vân nghiêng đầu: “Không tìm ông ta, ta có thể tìm ai đây?” Tu sĩ Tiên Vương không phải người có thể tùy tiện khiêu chiến, cậu nói tiếp: “Hiếm khi có người tự đến trước cửa.”

Hắn trợn mắt nói: “Đối thủ thì có gì khó tìm? Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.”

Cậu lắc đầu: “Ngươi không được, lúc đối đầu với ta, ngươi vốn không xuất toàn lực.”

Nhiều sát chiêu phải là thời khắc sinh tử mới có thể hiểu rõ.

Giang Thiếu Bạch thở dài: “Tiền bối Vạn Phương Cốc đúng là có thực lực mạnh mẽ, người cũng hào phóng, nhưng không biết ông ta đã sống bao nhiêu năm rồi, lâu đến nỗi quên luôn bản thân bao nhiêu tuổi. Lão tiền bối tuổi tác đã cao, tư tưởng hơi lỗi thời, ngươi không thể chuyện gì cũng nghe theo ông ta, dù sao làm người phải nhìn về phía trước.”

Diệp Đình Vân lắc đầu, hơi oán trách nói: “Tiền bối đối với ta ân trọng như núi, sao ngươi lại nói ông như vậy. Nếu để tiền bối nghe câu này của ngươi, chắc chắn sẽ đánh ngươi đó.”

“Ta chỉ tùy tiện nói thôi.” Còn việc để lão thụ yêu nghe được ấy hả, hắn không có ngốc, đương nhiên không dám nói thế trước mặt ông.

Ông ta là lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm, thực lâu không sao đo đếm được, hiện tại hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của ông.

Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán nói: “Không biết vì sao Lôi Nghị Tiên Vương lại nghi ngờ ta.”

Diệp Đình Vân híp mắt: “Trên đời có đủ loại võ hồn muôn hình vạn trạng, cũng có rất nhiều người tinh thông tính toán. Mà thôi, người đã chết rồi, không cần để ý nhiều như vậy.”

Hắn gật đầu: “Cũng đúng.” Năm đó khi hắn giết Lôi Kiêu cũng không mong có thể che giấu được lâu.

Diệp Đình Vân lấy thanh kiếm gỗ ra: “Pháp khí tiền bối tặng ta tựa hồ rất lợi hại. Đáng tiếc…”

“Ngươi đã làm rất tốt rồi, ngươi không biết lực chiến của ngươi đã hù dọa bao nhiêu người đâu.”

Nhiều người trong Đan Đỉnh Các suy đoán Diệp Đình Vân có đan dược chất thành đống nhưng lực chiến chẳng ra làm sao, lần này cậu ra tay, xem ra đã vả mặt rất nhiều người.

Cậu chống cằm hỏi lại: “Vậy sao?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đương nhiên.”

Cậu nhìn hắn hỏi: “Ngươi bế quan thế nào rồi?”

Hắn lắc lắc đầu: “Mới bế quan đã có kẻ đến gây chuyện.”

Thế nhưng Lôi Nghị Tiên Vương đến kiếm chuyện ngược lại cung cấp cho hắn không ít tử khí, ông ta có lôi võ hồn, tử khí mang theo khí tức lôi điện, vô cùng bổ dưỡng đối với hắn.

Diệp Đình Vân chống cằm nói: “Hiện tại đã giải quyết xong, ngươi đi bế quan tiếp đi.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không cần, phòng tu luyện có chút tác dụng với tu vi Hư Tiên, nhưng giờ ta đã tiến giai Tiên Vương, ấy thế mà hiệu quả của phòng tu luyện vẫn vậy, có bế quan hay không cũng không khác biệt gì nhiều.”

Hắn nghĩ muốn đề cao tu vi thì vẫn nên đến nơi có nhiều người chết, thể chất của hắn đã định không thể hưởng thụ cuộc sống quá bình yên.

“Vậy là phải đi đến chiến trường sao?”

Ở tinh vực cấp sáu, tu vi Tiên Vương là cao nhất, Giang Thiếu Bạch muốn tiến giai thì biện pháp tốt nhất chính là hấp thu tử khí của Tiên Vương cường giả. Có điều Tiên Vương cường giả không dễ tử vong, với lực chiến của hắn, tu sĩ Tiên Vương bình thường không phải là đối thủ, nhưng không thể vô duyên vô cớ giết chết người ta.

Giang Thiếu Bạch thở dài nói: “Chỉ sợ chiến trường ở tinh vực cấp sáu cũng không có tác dụng gì.”

Diệp Đình Vân: “Vậy đến tinh vực cấp bảy?”

Hắn nhìn cậu cười nói: “Không vội, chúng ta đã thảo luận vấn đề này rồi, trước tiên cứ ở lại đây tu luyện một thời gian rồi tính sau.”

“Cũng được.” Tu vi của cậu tiến giai hơi nhanh, trước mắt cậu không thiếu nguyên thạch, nên dành thời gian củng cố tu vi.

***

Giang Thiếu Bạch giết chết Lôi Nghị Tiên Vương, hắn không để ý lắm nhưng chuyện này gây ra phản ứng không nhỏ trong Đan Đỉnh Các.

Lôi Nghị Tiên Vương là Tiên Vương có tiếng tăm đã lâu, đối nhân xử thế ngông cuồng, gây thù chuốc oán không ít, hiện tại ông ta chết rồi, không mấy người thương cảm. Chẳng qua Lôi Nghị Tiên Vương vừa chết, mấy phe phái khác trong Đan Đỉnh Các càng thêm đề phòng Giang Thiếu Bạch.

“Tổ gia gia.”

Mục Tăng nhìn Mục Đông hỏi: “Cháu biết bao nhiêu về Giang Thiếu Bạch?”

Mục Đông lắc đầu đáp: “Cháu không biết quá rõ.” Năm đó y tình cờ phát hiện tinh võ hồn của Giang Thiếu Bạch lợi hại bèn chiêu mộ vào Đan Đỉnh Các, y cũng không ngờ Giang Thiếu Bạch có thể tiến bộ nhanh như vậy.

“Cháu rất tinh mắt.” Mục Tăng cười nói với cháu trai.

“Tổ gia gia quá khen.”

Ông hỏi tiếp: “Cháu biết Giang Thiếu Bạch có võ hồn gì không?”

“Cháu không rõ lắm, hình như hắn có tinh võ hồn, lôi võ hồn, hỏa diễm võ hồn, nhưng có lẽ không chỉ như vậy.”

Mục Tăng cau mày: “Không chỉ bấy nhiêu, lúc hắn giết Lôi Nghị Tiên Vương dường như đã sử dụng một loại võ hồn quỷ dị nào đó, võ hồn này khiến người ta rùng mình.”

Mục Đông hiếu kỳ hỏi: “Tổ gia gia biết đó là võ hồn gì sao?”

Mục Tăng lắc đầu: “Không biết, trên đời này có vô số võ hồn, có điều đại thể chỉ có mấy loại như vậy. Giang Thiếu Bạch đã dùng võ hồn gì, căn bản không có manh mối thăm dò.”

Mục Đông nói tiếp: “Diệp đan sư đã đánh tiếng với cháu về tinh vực cấp bảy, có lẽ bọn họ sẽ không ở lại đây lâu.”

Ông cười nói: “Cũng tốt, nếu một trong hai người thật sự có thể tiến giai Tiên Tôn thì đó là một chuyện rất tốt.”

Mục Đông hít sâu một hơi: “Tổ gia gia cảm thấy một trong hai người bọn họ có thể tiến giai Tiên Tôn sao?”

Mục Tăng lắc đầu: “Ai dám cam đoan có thể tiến giai Tiên Tôn chứ. Nhưng nếu một trong hai người họ có thể trở thành tu sĩ Tiên Tôn thì chúng ta sẽ có thêm chỗ dựa nhờ vào quan hệ trước đây.”

Mục Tăng từng đi đến tinh vực cấp bảy, môi trường tu luyện ở đó rất tốt, có điều tu sĩ Tiên Vương sống ở đó không dễ dàng gì. Năm đó ông lăn lộn một thời gian, cuối cùng không yên lòng công việc ở Đan Đỉnh Các bèn quay về.

“Không ngờ lực chiến của Diệp Đình Vân không yếu chút nào.” Mục Đông cảm thán nói.

Ông gật đầu: “Đúng là ngoài dự kiến.”

Lôi Nghị Tiên Vương có tu vi hậu kỳ Tiên Vương, lại tu luyện lôi võ hồn, lực chiến cực cao, Diệp Đình Vân chỉ có tu vi trung kỳ Tiên Vương, thế mà vẫn chống đỡ được.

“Pháp khí của Diệp Đình Vân có vẻ không đơn giản.”

Kiếm gỗ của Diệp Đình Vân thoạt nhìn bình thường không có gì khác lạ, kỳ thật uy lực lại rất lớn.

Mục Đông mơ hồ có cảm giác nếu Giang Thiếu Bạch không ra tay thì nhờ vào pháp kiếm kia, Diệp Đình Vân không dễ dàng thất bại.

“E là mộc linh kiếm kia phong ấn sức mạnh kỳ quái nào đó.”

Mục Tăng lên tiếng hỏi: “Cháu phát hiện được gì sao?”

Mục Đông lắc đầu: “Chỉ là trực giác của cháu mà thôi.”

Kiếm gỗ của Diệp Đình Vân rất không bình thường, y hoài nghi cậu được tiền bối cao nhân nào đó tặng cho, một khi Diệp Đình Vân gặp nguy hiểm, sức mạnh bị phong ấn trong thanh kiếm sẽ bộc phát, ngăn cản đòn tấn công thay cho cậu, nhưng vì vậy mà kiếm gỗ sẽ bị hư hỏng.

Trước kia chưa từng thấy thanh kiếm gỗ này, có lẽ Diệp Đình Vân lấy được trong Vạn Phương Cốc, đó là vật phi phàm, khó có được ở nơi tầm thường.

Mục Tăng nghĩ nghĩ rồi nói: “Xem ra Diệp Đình Vân thật sự gặp được cơ duyên nghịch thiên trong Vạn Phương Cốc. Có lẽ hắn được cốc chủ Vạn Phương Cốc tán thưởng.”

“Cốc chủ Vạn Phương Cốc?” Mục Đông thắc mắc hỏi: “Trong Vạn Phương Cốc có sinh linh sao?”

“Không sai.” Mục Tăng gật đầu đáp.

Mục Đông vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: “Trong Vạn Phương Cốc có người sống sao? Không phải nói ai cưỡng ép ở lại Vạn Phương Cốc đều sẽ chết sao?”

Mục Tăng lắc đầu nói: “Chưa chắc là người, có thể là những thứ khác.”

Y không hiểu ra sao: “Thứ gì cơ?”

“Không biết. Nghe nói từng có một đội Tiên Vương tình cờ xâm nhập vào một dược viên bí ẩn trong Vạn Phương Cốc, bất cứ gốc linh thảo nào trong đó cũng có giá trị liên thành. Lúc ấy các tu sĩ mừng như điên, chẳng qua ai cũng muốn nuốt riêng dược viên, thế là bọn họ đánh nhau. Có một Tiên Vương thực lực khá thấp, bị đồng đội ám toán, bất đắc dĩ trốn thoát, kết quả mấy Tiên Vương còn lại không ai sống sót, tất cả đều bị người canh giữ dược viên giết chết. Tu sĩ bị đồng đội hãm hại vì rời đi sớm, ngược lại giữ được tính mạng.”

“Theo lời tu sĩ kia, sinh linh trong giữ dược viên vừa đối mặt lập tức ra tay giết chết các tu sĩ xâm nhập vào đó.”

Mục Đông mở to hai mắt: “Tổ gia gia, chuyện này xảy ra khi nào?”

Ông hít sâu một hơi: “Đã là chuyện mấy vạn năm trước rồi, vả lại chỉ là lời đồn truyền lại.”

Y ngẫm nghĩ rồi nói: “Người thủ vườn lợi hại như vậy, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân không phải là đối thủ của ông ta mới đúng.”

Mục Tăng gật đầu: “Đương nhiên rồi, có lẽ Diệp Đình Vân lọt vào mắt xanh của người kia.”

Mục Đông kinh ngạc nói: “Nếu đúng là có người thủ vườn, vậy đã mấy vạn năm trôi qua, tại sao chỉ có mình Diệp Đình Vân lọt vào mắt người kia?”

Y ngẫm nghĩ một chút, cho rằng tu vi của Diệp Đình Vân tiến bộ nhanh chóng như vậy rất có khả năng là do được sinh linh trong Vạn Phương Cốc giúp đỡ. Lúc chưa vào nội cốc, Bằng Dực Tiên Vương từng gặp Diệp Đình Vân, theo lời ông ta thì khi đó cậu còn chưa tiến giai Tiên Vương.

Nói cách khác, trong thời gian năm năm ngắn ngủi, Diệp Đình Vân tiến giai Tiên Vương, sau đó lại thăng lên trung kỳ Tiên Vương. Tình huống bình thường thì chuyện này không thể nào xảy ra, nhưng có tiền bối cao nhân hỗ trợ thì dễ nói thông rồi.

Mục Tăng lắc đầu đầu: “Chuyện này thì không biết được, Vạn Phương Cốc là nơi rất thần bí.”

Mục Đông lắc đầu, dù biết được đi nữa thì đó vẫn là cơ duyên của người khác, có biết hay không cũng không có gì khác biệt.

Với lực chiến hiện giờ của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, không mấy người ở tinh vực cấp sáu là đối thủ của hai người. Tiên Vương nào hồ đồ sẽ bước vào vết xe đổ của Lôi Nghị Tiên Vương.

Hết chương 395

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia