ZingTruyen.Com

Dm Hoan Ghi Chep Xuong Nui Cua Than Con Diep Uc Lac

Chương 386: Tiến giai Tiên Vương

Edit: OnlyU

Mấy tu sĩ đang đứng bàn tán thì bỗng nhiên một luồng uy áp cực mạnh đánh tới, bọn họ không thể cử động được nữa.

“Lôi Nghị Tiên Vương!” Bọn họ trông thấy rõ người tới, ai cũng nơm nớp lo sợ.

Lôi Nghị Tiên Vương lướt mắt nhìn một lượt, nét mặt âm trầm nói: “Các ngươi có nhìn thấy con ta không?”

Các tu sĩ vội nói: “Không nhìn thấy.”

Bọn họ nhìn nhau, thấy nét mặt Lôi Nghị Tiên Vương khó coi như vậy, tất cả đều hiểu sợ là sự tình không đơn giản.

Tiểu Tiên Vương chết thật rồi sao? Không ai dám nói gì nhưng trong lòng đều tự hỏi câu này.

Lôi Nghị Tiên Vương dò hỏi tình hình, các tu sĩ cũng vừa mới đến nên không biết nhiều hơn ông ta là bao. Lôi Nghị Tiên Vương không hỏi được tin tức hữu dụng, dưới cơn nóng giận đã ra tay giết sạch các tu sĩ có mặt ở đây.

“Sư phụ, có phải cảm giác sai rồi không? Hay là sư đệ tiến vào động phủ nào đó nên sư phụ mới không cảm nhận được khí tức của sư đệ.”

Lôi Nghị Tiên Vương nhắm mắt lại, ông ta cũng hy vọng bản thân cảm nhận sai, nhưng vừa rồi ông cảm nhận được dấu ấn tinh thần trên người Lôi Kiêu bị kích phát, con trai ông ta chắc chắn đã bị giết chết, mà hung thủ còn hủy dấu ấn tinh thần của ông ta.

Có thể tìm được dấu ấn tinh thần đồng thời hủy nó, chỉ sợ là một tu sĩ cấp Tiên Vương.

Lôi Nghị Tiên Vương phát động cảm ứng huyết mạch, huyết dịch thấm dưới đất nhanh chóng ngưng tụ. Giang Thiếu Bạch vội vội vàng vàng xử lý thi thể của Lôi Kiêu, lại không xử lý hoàn toàn triệt để, có không ít máu thấm xuống đất.

“Sư phụ, đây là máu của sư đệ?”

Lôi Nghị Tiên Vương nghiến răng nghiến lợi: “Tốt! Rất tốt!”

Lôi Hỏa tiếp lời: “Kẻ ra tay quá độc ác!” Giết chết sư đệ thì thôi đi, còn không lưu lại thi thể.

Hắn thầm nghĩ trong Vạn Phương Cốc có rất đông tu sĩ, nhất thời khó xác định được ai là hung thủ, mà ngày thường sư đệ gây thù chuốc oán rất nhiều, ai cũng có khả năng là hung thủ.

Lôi Nghị Tiên Vương siết chặt nắm tay, đến nỗi đốt xương ngón tay kêu lên răng rắc.

Lôi Hỏa thấy phản ứng của ông ta như vậy, trong lòng căng thẳng không thôi. Lôi Kiêu là con ruột của Lôi Nghị Tiên Vương, từ nhỏ đã được gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, hiện tại Lôi Kiêu bỏ mạng tại đây, e là sư phụ sẽ gây ra một màn gió tanh mưa máu trong Vạn Phương Cốc.

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bỏ đi sớm, hoàn toàn không biết Lôi Nghị Tiên Vương đang có mặt trong Vạn Phương Cốc, ngoài ra còn có mấy tu sĩ chạy đến hóng chuyện bị tai bay vạ gió mà bỏ mạng.

Diệp Đình Vân khá cẩn thận, tuy Giang Thiếu Bạch ôm tâm lý may mắn nhưng vẫn nghe theo đề nghị của cậu, hai người phi độn mấy canh giờ, rời xa hiện trường án mạng mới ngừng lại.

Lôi Nghị Tiên Vương rất tin tưởng vào bản lĩnh của Lôi Kiêu, thế nên ông ta chắc chắn rằng tu sĩ Hư Tiên không có khả năng giết chết con trai ông, vì thế ông ta tập trung nhắm vào các Tiên Vương.

Lôi Nghị Tiên Vương lần lượt ra tay tấn công vài Tiên Vương gặp được trong Vạn Phương Cốc, ông ta có tu vi hậu kỳ Tiên Vương, thực lực cao hơn hẳn những người cùng cấp, Tiên Vương bình thường không phải là đối thủ của ông ta, nhưng bọn họ đánh không lại, không có nghĩa là không chạy trốn được.

Lôi Nghị Tiên Vương liên tục khiêu chiến các Tiên Vương, khiến bọn họ bất mãn không thôi.

***

Giang Thiếu Bạch thu được tổng cộng sáu gốc Thất Thải Dung Diễm Hoa, Tinh Không Diễm dung hợp năm gốc, còn lại một gốc cho Diệp Đình Vân.

Mặc dù Liệt Liệt chỉ có một gốc Thất Thải Dung Diễm Hoa nhưng phẩm chất hỏa diễm của nó tương đối thuần khiết, chỉ một gốc cây hoa đã đủ rồi, dùng nhiều chỉ tổ lãng phí.

Giang Thiếu Bạch kiểm tra nhẫn không gian của Lôi Kiêu, không khỏi giật nảy mình.

“Wow!”

Diệp Đình Vân liếc mắt hỏi: “Sao đó?”

Hắn hít sâu một hơi: “Thật không hổ là Tiểu Tiên Vương! Tài sản phong phú lắm!”

Cậu thử thăm dò chiếc nhẫn không gian vừa thu được, phát hiện bên trong có hai ngàn vạn nguyên thạch, còn có các loại linh đan và linh dược thích hợp với tu sĩ lôi võ hồn.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Phát tài rồi.”

Hắn còn đang nghĩ cách tìm tài nguyên tiến giai Tiên Vương đây, kết quả có người tự đưa tới cửa.

Dường như tu vi của Lôi Kiêu là đỉnh Hư Tiên, hẳn là chuẩn bị tiến giai Tiên Vương nên trong nhẫn không gian có hai viên Tiên Vương Đan có tác dụng hỗ trợ tiến giai Tiên Vương. Luyện chế Tiên Vương Đan rất phức tạp, cần các loại linh thảo vô cùng quý giá, không dễ có được, kết quả hiện tại đều thuộc về hắn.

Giang Thiếu Bạch dừng chân kiểm tra chiến lợi phẩm thu được, vậy mà có nguyên khí hệ hỏa đậm đặc liên tục truyền vào người hắn, hắn biết Tinh Không Diễm đang trưởng thành nhanh chóng, vì thế kéo nguyên lực của hắn tăng theo.

Không Không đã nuốt hỏa diễm màu xanh bay ra từ người Lôi Kiêu, đó hẳn là Lôi Tâm Diễm. Hỏa diễm này không tồi, cũng là một loại hỏa diễm lợi hại, không kém Không Không bao nhiêu. Dưới tình huống bình thường, Không Không muốn tiêu hóa hết hỏa diễm này phải cần mấy tháng trời, còn có thể bị Lôi Tâm Diễm phản công, nhưng trùng hợp là Không Không vừa hấp thu Thất Thải Dung Diễm Hoa, có linh hoa hỗ trợ, hiệu suất thôn phệ Lôi Tâm Diễm của nó tăng lên rất nhiều.

Tinh Không Diễm bay lơ lửng đến trước mặt Giang Thiếu Bạch, hắn phát hiện khí tức của nó đã hòa hợp và cường thịnh hơn, Không Không vốn có thuộc tính sao trời, lúc này có thêm thuộc tính lôi điện.

Diệp Đình Vân nhìn Tinh Không Diễm cười nói: “Không Không lợi hại hơn rất nhiều rồi đó.”

Không Không đắc ý phun ra mấy đốm lửa nho nhỏ, chúng nhảy múa giữa không trung, liên tục thay đổi hình thái, thoạt nhìn rất đáng yêu. Tuy mấy đốm lửa chỉ to bằng cái móng tay nhưng lại ẩn chứa chích viêm chi lực có tính hủy diệt cao. Diệp Đình Vân cảm giác được rõ ràng thực lực của Không Không tăng mạnh đến cỡ nào.

Lát sau Giang Thiếu Bạch thu Tinh Không Diễm vào trong thức hải, hắn cảm giác bình chướng Tiên Vương lại mỏng đi một chút.

Hắn lấy một cái đỉnh trong nhẫn không gian ra ngắm nghía, vô cùng phấn khích nói: “Cái đỉnh này không tồi, nếu vừa nãy gã Tiểu Tiên Vương kia lấy cái đỉnh này ra sớm một chút thì muốn giết được ã  phải tốn không ít công sức, có điều…”

Giang Thiếu Bạch thử điều động nguyên khí, muốn khống chế cái đỉnh này, lại phát hiện rất khó điều khiển.

“Cái đỉnh có chút vấn đề, muốn điều khiển nó cần tốn rất nhiều nguyên khí.”

Diệp Đình Vân nhìn cái đỉnh này: “Đây là bán thành phẩm.”

“A!” Giang Thiếu Bạch cau chặt lông mày, phát hiện mấy dấu ấn tinh thần trên đỉnh, vì tinh thần lực của hắn không cùng đồng nguyên với dấu ấn tinh thần nên chúng rất kháng cự hắn. Giang Thiếu Bạch vận chuyển tinh thần lực, luyện hóa mấy dấu ấn tinh thần trên cái đỉnh.

“Chúng ta đi chỗ khác đi.”

Diệp Đình Vân không hiểu hỏi lại: “Sao vậy?”

“Dấu ấn tinh thần trên đỉnh có đồng nguyên với dấu ấn tinh thần trên người gã Tiểu Tiên Vương, trước đó dấu ấn còn muốn chui vào thức hải ta, hẳn là cùng một người lưu lại.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Vậy chúng ta đi nhanh lên.”

Giang Thiếu Bạch xóa dấu ấn tinh thần trên cái đỉnh, nếu người kia đang ở trong Vạn Phương Cốc, chắc chắn sẽ cảm nhận được.

Hắn vừa phi độn vừa nói: “Ta cảm giác sắp đột phá bình chướng, hiện giờ cần tìm một nơi yên tĩnh bế quan.”

Vạn Phương Cốc đầy linh thảo, hiện tại ngồi một chỗ tu luyện thì quá lãng phí thời gian, nhưng nếu hắn thành công tiến giai Tiên Vương thì tốc độ thu thập linh thảo sẽ nhanh hơn rất nhiều. Mà mục đích hắn tiến vào bí cảnh cũng vì tiến giai Tiên Vương.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Cũng được.”

Trong Vạn Phương Cốc, khí tức thảo mộc rất đậm đặc, cậu lại có thể chất linh mộc, sau khi vào bí cảnh, khí tức thảo mộc dày đặc cứ từ bốn phương tám hướng truyền vào người cậu. Hiện tại tu luyện ở đây có hiệu quả còn cao hơn phòng tu luyện ở Đan Đỉnh Các.

***

Lúc Giang Thiếu Bạch xóa dấu ấn tinh thần trên Vạn Lôi Đỉnh, Lôi Nghị Tiên Vương lập tức cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra.

“Sư phụ, có chuyện gì sao?”

Lôi Nghị Tiên Vương đen mặt nói: “Tên kia vừa xóa dấu ấn linh hồn trên Vạn Lôi Đỉnh.”

Lôi Hỏa cau mày: “Chuyện này…”

Lúc luyện chế Vạn Lôi Đỉnh đã tốn rất nhiều linh tài, vốn muốn luyện chế linh bảo cấp bốn nhưng trong quá trình luyện chế xảy ra vài vấn đề, cuối cùng Vạn Lôi Đỉnh thành bán thành phẩm. Tuy uy lực kém xa mong đợi nhưng dù vậy nó vẫn có giá trị rất cao.

Vì Lôi Kiêu có thể chất ngũ lôi, Lôi Nghị Tiên Vương bèn giao Vạn Lôi Đỉnh cho Lôi Kiêu ôn dưỡng, chỉ cần thành công luyện chế Vạn Lôi Đỉnh thì uy lực của nó sẽ tăng vọt.

Vạn Lôi Đỉnh có là bán thành phẩm vẫn không thể xem nhẹ giá trị của nó, vậy mà giờ bị người ta cướp đi.

“Sư phụ có cảm nhận được phương hướng không?”

Lôi Nghị Tiên Vương đen mặt: “Cách khá xa, e là tới nơi thì hung thủ đã chạy từ lâu rồi.”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng ông ta vẫn chạy đến địa điểm cảm ứng được, tiếc là đúng như dự đoán của ông ta, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã bỏ đi từ lâu.

“Tên này thật trơn trợt.” Lôi Nghị Tiên Vương bực tức nói.

Lôi Hỏa cẩn thận từng li từng tí nói: “Sư phụ đừng nóng nảy, tên này rất cẩn thận, có thể thấy thực lực không mạnh, sẽ không trốn thoát khỏi bàn tay của sư phụ đâu.”

Lôi Nghị Tiên Vương lắc đầu: “Kỳ quái, khí tức lưu lại giống của hai tu sĩ Hư Tiên.”

Lôi Hỏa nhíu mày, chẳng lẽ sư phụ nhầm lẫn, sư đệ bị tu sĩ Hư Tiên giết chết sao? Mặc dù nghĩ vậy nhưng hắn không nói ra, sư phụ rất coi trọng Lôi Kiêu, cho rằng sư đệ là vô địch so với những người cùng cấp, nếu bị tu sĩ Tiên Vương lấy mạnh hiếp yếu giết chết còn đỡ, thật sự bị tu sĩ cùng cấp giết chết thì không khỏi mất mặt.

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân tìm một sơn cốc kín đáo trong Vạn Phương Cốc, hai người mở một động phủ rồi bắt đầu tu luyện.

Giang Thiếu Bạch lấy số lượng lớn nguyên thạch ra, chất đầy toàn bộ động phủ.

Mới đầu hắn còn lo không đủ nguyên thạch để tiến giai, nhưng may là có số nguyên thạch kiếm được nhờ bán Vạn Phương Lệnh, cộng thêm nguyên thạch của tên Tiểu Tiên Vương kia, tổng cộng hắn đã có gần ba ngàn vạn nguyên thạch, thêm hai viên Tiên Vương Đan, Giang Thiếu Bạch nghĩ có lẽ đã đủ để tiến giai.

Điều kiện tu luyện trong Vạn Phương Cốc không tệ, vô số nguyên khí bị hút vào người Giang Thiếu Bạch, bình cảnh Tiên Vương bắt đầu vỡ vụn thành từng mảnh, theo nguyên khí vận chuyển, hắn cảm nhận được tử khí từ khắp nơi lượn lờ bay tới.

Mặc dù Vạn Phương Cốc không nhỏ nhưng tu sĩ tràn vào rất đông, vì tranh đoạt linh thảo, khó tránh khỏi xảy ra giao chiến. Mà một khi giao chiến là sẽ có máu chảy.

Giang Thiếu Bạch nhắm mắt lại, dồn sức hấp thu nguyên lực từ nguyên thạch và tử khí xung quanh.

Một năm sau, Giang Thiếu Bạch dùng đến viên Tiên Vương Đan thứ hai, cuối cùng nghênh đón lôi kiếp Tiên Vương.

Hắn vốn định để dành một viên Tiên Vương Đan cho Diệp Đình Vân, bất đắc dĩ hắn cần tài nguyên tiến giai quá nhiều, một viên Tiên Vương Đan không đủ. Mà Diệp Đình Vân cho rằng nếu Giang Thiếu Bạch tiến giai thành công thì sau này muốn có Tiên Vương Đan là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hắn ngẫm nghĩ, thấy lời cậu nói có lý, thế là hắn dùng hết hai viên Tiên Vương Đan.

Giang Thiếu Bạch nghênh đón lôi kiếp long trời lở đất, sấm sét cuồn cuộn ầm ầm giáng xuống, cả sơn cốc vang dội tiếng sấm sét và tia chớp.

Diệp Đình Vân cảm nhận được rất đông tu sĩ đang tới gần xung quanh, có lẽ là họ bị khí tức lôi kiếp dẫn đến.

Giang Thiếu Bạch liên tục vận chuyển nguyên lực, hấp thu lôi lực trong lôi kiếp. Diệp Đình Vân nhìn lên bầu trời cuồn cuộn sấm sét giáng xuống mà thầm lắc đầu, vì để hấp thu được nhiều lôi lực từ lôi kiếp mà hắn không phòng hộ, trực tiếp hấp thu lôi lực.

Tinh Không Diễm xoay quanh trên đỉnh đầu Giang Thiếu Bạch, nghênh đón lôi kiếp tẩy lễ.

Thời gian một năm trôi qua, Tinh Không Diễm đã hoàn toàn dung hợp Lôi Tâm Diễm, trong quá trình dung hợp, nó có thêm thuộc tính lôi điện.

Trong lôi kiếp có chứa lôi lực, đối với Tinh Không Diễm là vật đại bổ.

Đa Đa ngồi trên vai Diệp Đình Vân, nhìn Không Không và Giang Thiếu Bạch, thì thầm nói: “Lão đại và Không Không như đang giành ăn vậy.”

Diệp Đình Vân lắc lắc đầu, Đa Đa nói không sai. Không Không và Giang Thiếu Bạch tựa hồ không đặt tâm tư vào việc chống chọi lôi kiếp mà đang tranh nhau hấp thu lôi lực trong lôi kiếp.

Sấm sét vẫn ầm ầm giáng xuống, cả sơn cốc đầy tiếng sét đinh tai nhức óc.

Lôi kiếp kéo dài vài ngày mới kết thúc, sau khi xong xuôi, Giang Thiếu Bạch đã hấp thu gần hết ba ngàn vạn nguyên thạch chuẩn bị trước đó, chỉ còn lại chừng hai trăm vạn.

“Cuối cùng kết thúc rồi.” Đa Đa nhìn lên bầu trời nói.

Lôi kiếp đã kết thúc, khí tức của Giang Thiếu Bạch tăng vọt, Diệp Đình Vân thở phào một hơi, tâm trạng rất tốt.

Hắn thu khí tức trên người lại, hưng phấn nói: “Cuối cùng ta đã tiến giai Tiên Vương.”

Cậu cười nói: “Tốt quá rồi.”

Giang Thiếu Bạch lúng túng nói: “Nhưng dùng gần cạn nguyên thạch luôn rồi.”

“Chuyện này không quan trọng, cùng lắm bán linh thảo là được.”

Hắn gật đầu rồi hỏi sang chuyện khác: “Chúng ta vào Vạn Phương Cốc được bao lâu rồi?”

Diệp Đình Vân: “Ba năm rồi.”

“Lâu vậy rồi sao.”

“Đúng vậy. Bầy ong hoàng kim có bay tới nhiều lần, mấy năm nay chúng không rảnh rỗi, Vạn Phương Cốc mọc vô số linh thảo, dưới hoàn cảnh như vậy, bầy ong phát triển rất nhanh.”

Khoảng thời gian này cậu thu được không ít mật ong hoàng kim có chất lượng vượt trội.

Giang Thiếu Bạch thấy cậu lấy mật ong ra, hắn nếm thử rồi nói: “Hương vị ngon hơn nhiều.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Không sai, ăn ngon hơn trước kia rất nhiều.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ mật ong hoàng kim được Long tộc ở Tu Chân giới ưa chuộng, nếu Long tộc ở Tiên giới cũng thích mật ong, hắn sẽ đến lãnh thổ của bọn họ bán đặc sản mật ong, chắc chắn kinh doanh sẽ không tồi.

Sau đó hắn lại lắc lắc đầu, bây giờ nghĩ đến chuyện này còn hơi sớm, dù sao từ tinh vực cấp sáu muốn đến tinh vực cấp bảy không dễ.

Hết chương 386

Chương 387: Ong hoàng hoàng kim

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch tiến giai Tiên Vương thành công, tâm trạng hắn rất tốt, nhàn nhã trò chuyện với Diệp Đình Vân, bỗng hắn cau chặt lông mày.

Diệp Đình Vân thấy thế bèn hỏi: “Sao vậy?”

“Hình như Nha Nha bị nhốt rồi.”

Nha Nha là nhũ danh của ong hoàng hoàng kim, mấy năm nay tu vi của nó đã tiến bộ rất nhiều, lên đến Hư Tiên rồi, nhưng hình thể của nó vẫn lớn chừng ngón tay cái mà thôi, thế nên Giang Thiếu Bạch lấy cái tên này cho nó.

Diệp Đình Vân nhíu mày nói: “Chẳng lẽ bị người ta chú ý tới?”

“Phải nhanh chóng đến đó, khí tức của Nha Nha hơi yếu.”

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chạy tới gần một sơn động, nơi này có mấy tổ ong, đại khái là tổ ong vốn có sẵn trong Vạn Phương Cốc.

Ong mật trong mấy tổ ong không phải là ong hoàng kim, nhưng hình như bị Nha Nha điều khiển.

“Không ngờ có thể gặp được ong hoàng kim ở đây.”

“Nó chỉ có tu vi Hư Tiên, không khó bắt.”

“Dùng lửa đi, hun ong hoàng kim ra ngoài.”

Bầy ong và mấy tu sĩ đang giằng co, đám ong rõ ràng rơi xuống thế yếu, nhưng mấy tu sĩ vẫn còn kiêng kỵ chúng nên hai bên cứ giằng co như vậy.

Bầy ong kêu to lên, tiếng vo ve lan khắp nơi, dường như chúng đang bất an.

Giang Thiếu Bạch càng tới gần sơn động càng cảm nhận được rõ ràng tâm trạng thấp thỏm của Nha Nha.

“Các ngươi đang làm cái quái gì?” Giang Thiếu Bạch quát to một tiếng.

Mấy tu sĩ thấy Giang Thiếu Bạch là tu sĩ Tiên Vương thì hơi sợ hãi.

“Vãn bối xin ra mắt tiền bối.”

Bọn họ nhìn nhau, nét mặt không được tốt lắm.

Giang Thiếu Bạch xanh mặt, thầm oán có lẽ mấy người này nghĩ hắn đến để giết người.

Nha Nha cảm nhận được khí tức của Giang Thiếu Bạch, nó lập tức bay ra khỏi sơn động, đậu lên đầu hắn. Nha Nha tóm lấy tóc hắn, giơ “tay” chỉ vào mấy tu sĩ Hư Tiên, miệng thì vo vo ve ve nói gì đó.

Mấy tu sĩ Hư Tiên sắc mặt đại biến: “Thật có lỗi, Tiên Vương đại nhân, chúng ta không biết ong hoàng kim là linh sủng của tiền bối.”

Nha Nha quơ “ngón tay”, chỉ huy bầy ong bao vây mấy tu sĩ lại.

Tuy tu vi của nó còn yếu, đồng thời tu vi bầy ong mật kia cũng không cao, các tu sĩ muốn thoát khỏi vòng vây của bầy ong là chuyện dễ như trở bàn tay. Có điều bọn họ e ngại Giang Thiếu Bạch có mặt ở đây nên không dám manh động.

Nha Nha chỉ huy bầy ong phóng kim chích mấy người kia một trận rồi mới chịu bỏ qua.

Giang Thiếu Bạch thấy ong nhỏ đã nguôi giận cũng thả bọn họ đi.

Mấy tu sĩ thấy hắn bỏ qua, lập tức vội vã rời đi.

“Ong hoàng kim thế mà là linh sủng của Tiên Vương cường giả, thật là bất ngờ.”

“May quá, tính tình Tiên Vương kia khá tốt, không có đuổi tận giết tuyệt.” Vừa nãy bọn họ còn định dùng hỏa công, nếu tính tình Tiên Vương kém một chút thì e là bọn họ mất mạng luôn rồi.

Kỳ thật lúc động thủ, không phải bọn họ không nghĩ tới giả thuyết bầy ong hoàng kim có chủ, nhưng ong hoàng kim có giá trị quá lớn, tất cả mọi người đều hy vọng chúng vô chủ, cũng là ngầm thừa nhận chúng vô chủ, kết quả khiến Tiên Vương chạy đến, còn phải chịu ong chích.

“Vị Tiên Vương kia là ai? Hình như chưa từng gặp.”

“Giống Giang Thiếu Bạch của Đan Đỉnh Các.”

“Đan Đỉnh Các có Tiên Vương tên Giang Thiếu Bạch sao? Sao ta chưa từng nghe nói?”

“Giang Thiếu Bạch vốn là tu sĩ Hư Tiên, có tinh võ hồn, mấy chục năm trước từng cứu tiểu trưởng lão, sau đó được chiêu mộ vào Đan Đỉnh Các.”

“Năm đó khi tiểu trưởng lão chiêu mộ hai người, tu vi của họ rất yếu phải không?”

“Nhiều năm trôi qua rồi, tu vi đã tiến bộ.”

“Vậy cũng quá nhanh rồi đó.”

“Con ong nhỏ kia thật hung ác! Một trận kim châm.” Không ít kim có độc, bọn họ bị đâm một trận, giày vò muốn chết luôn.

“Được rồi, có thể bảo toàn tính mạng từ tay Tiên Vương đã là tốt lắm rồi, may là chúng ta không gặp phải Lôi Nghị Tiên Vương.”

“Nghe nói Tiểu Tiên Vương chết rồi, Lôi Nghị Tiên Vương đại khai sát giới ngay trong bí cảnh, rất nhiều người bị vạ lây, thật là tạo nghiệp.”

***

Nha Nha vô cùng hưng phấn bay một vòng quanh Giang Thiếu Bạch, hắn thoáng nhìn ong nhỏ, hoa văn trên cánh của Nha Nha trở nên phức tạp hơn rất nhiều, đôi cánh tỏa ra ánh sáng lung linh, trông rất đẹp mắt.

Giang Thiếu Bạch luôn bế quan, thế nên đã lâu rồi Nha Nha không gặp được hắn, hiện giờ thấy được chủ khiến nó hưng phấn không thôi.

Giang Thiếu Bạch khích lệ Nha Nha vài câu, ong hoàng kim phe phẩy cánh nhỏ, mặt mày hớn hở, giống như đứa trẻ được người lớn khen ngợi mà vui sướng nhảy cẫng lên vậy.

Kế đó Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân càn quét bốn phía, nhiều loại linh thảo quý giá có cấm chế bảo vệ, tu sĩ Hư Tiên muốn bài trừ cấm chế không dễ. Nhưng Giang Thiếu Bạch đã tiến giai Tiên Vương, thực lực tăng vọt, phá giải cấm chế dễ như trở bàn tay.

Tu vi của Diệp Đình Vân cũng tiến bộ rất nhanh, đối với cậu thì Vạn Phương Cốc chính là phúc địa. Cậu có thể chất mộc linh, ở trong bí cảnh này, từng giây từng phút đều thu nạp mộc khí, mấy năm trôi qua, tu vi của cậu dần lên đến đỉnh Hư Tiên.

Giang Thiếu Bạch nói: “Thời gian năm năm sắp hết rồi đúng không?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Đúng vậy, sắp hết thời gian ở trong bí cảnh rồi.”

Hắn lấy Vạn Phương Lệnh màu đỏ ra ngắm nghía: “Sắp hết năm năm rồi mà vẫn chưa dùng đến lệnh bài này. Hay là nó vô dụng?”

Cậu lắc đầu: “Không thể nào vô dụng được.” Bên ngoài ra giá thu mua lệnh bài đỏ với giá sáu trăm vạn nguyên thạch mà.

Thời hạn năm năm trôi qua rất nhanh, thế mà hai người vẫn chưa tìm được cách sử dụng lệnh bài màu đỏ, nếu mấy ngày nữa bị truyền tống ra ngoài thì sẽ lãng phí lệnh bài, rất đáng tiếc.

Giang Thiếu Bạch chợt nhìn ra xa xa: “Hình như có hai Tiên Vương đang giao chiến.”

Diệp Đình Vân hỏi: “Ngươi có quen không?”

Hắn gật đầu: “Biết một người, người còn lại thì không biết là ai.”

“Vị Tiên Vương nào vậy?”

“Bằng Dực Tiên Vương.”

Diệp Đình Vân nghiêng đầu, ra là ông ta! Năm xưa sau khi Giang Thiếu Bạch cứu Mục Đông, chính Bằng Dực Tiên Vương là người đến tiếp ứng. Ông ta có địa vị cao, lúc trước không vừa mắt cậu và Thiếu Bạch.

Giang Thiếu Bạch nghe được Bằng Dực Tiên Vương thì thầm với Mục Đông vài lần, ông ta cho rằng tiểu trưởng lão lên phá vân thoa của hắn là hành động lỗ mãng. Từ trước đến giờ, Giang Thiếu Bạch không phải người thích mặt nóng dán mông lạnh, thấy đối phương không ưa hắn, hắn cũng không đến gần làm thân.

Năm đó tuy cùng lên một phi thuyền, cách rất gần vị Tiên Vương đại nhân này nhưng hai bên tiếp xúc không nhiều.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Chúng ta qua đó xem sao.”

Nếu Giang Thiếu Bạch vẫn còn là tu sĩ Hư Tiên thì cậu sẽ không đề nghị như vậy, nhưng giờ hắn đã tiến giai Tiên Vương, thực lực tăng lên rất nhiều, không sợ các Tiên Vương khác.

Hắn quay qua cậu hỏi: “Ngươi nghĩ ông ta biết rõ tác dụng của lệnh bài màu đỏ?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Ừ.” Bí cảnh đã mở một thời gian dài mà lệnh bài đỏ vẫn không có phản ứng, nếu tiếp tục như vậy sẽ uổng phí một cái lệnh bài.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Cũng được, chúng ta đi thôi.”

Hắn nắm tay cậu, thi triển thuật Tinh Thần Lưu Quang, chạy đến nơi đang xảy ra giao chiến.

“Thiên Ti Đằng!”

Diệp Đình Vân vừa nhìn thấy linh dược trong sơn cốc, lập tức hiểu ra lý do hai Tiên Vương đánh nhau.

Thiên Ti Đằng là linh dược có thể giúp tu sĩ Tiên Vương tiến giai Tiên Tôn, giá trị không thể coi thường.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân xuất hiện, hai Tiên Vương thấy thế họ bèn dừng tay.

“Giang hiền chất.” Bằng Dực Tiên Vương vừa nhìn Giang Thiếu Bạch, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó ông nói tiếp: “Giang hiền chất có thiên phú xuất chúng, nhanh vậy đã tiến giai Tiên Vương.”

Hắn nhận ra thái độ đối phương có vẻ thân thiện hơn rất nhiều, hoàn toàn khác với lúc trước. Trong lòng hắn hiểu rõ, Bằng Dực Tiên Vương muốn mượn hắn tăng thêm áp lực cho đối thủ. Tuy trong lòng hơi khinh thường cách làm của ông ta, nhưng Giang Thiếu Bạch vẫn chừa mặt mũi cho đối phương.

Người vừa giao chiến với Bằng Dực Tiên Vương là Mộ Dạ Tiên Vương, hiện tại ông ta đen mặt, không cam lòng nhìn hai người.

“Bằng Dực Tiên Vương, ta phát hiện linh dược này trước, ngươi muốn ăn một mình, không khỏi quá khó coi, bụng dạ nham hiểm.”

“Mộ Dạ Tiên Vương nói câu này không đúng rồi, rõ ràng ta nhìn thấy linh dược trước, chẳng qua ta cách xa hơn nên chạy đến cùng lúc với ngươi, vậy mà ngươi còn có mặt mũi ác nhân cáo trạng trước.”

Hai Tiên Vương tranh luận một lúc, cuối cùng quyết định Thiên Ti Đằng thuộc về Bằng Dực Tiên Vương, có điều ông ta phải bù cho đối phương một số nguyên thạch.

Bằng Dực Tiên Vương thu Thiên Ti Đằng, ánh mắt liếc nhìn Giang Thiếu Bạch.

“Không ngờ Giang đạo hữu tiến giai Tiên Vương nhanh đến vậy, thật đáng mừng!”

Diệp Đình Vân quan sát Bằng Dực Tiên Vương, nhận thấy dù nét mặt ông ta đầy ý cười nhưng tâm tình lại chẳng vui vẻ gì. Một người từng là tiểu bối mà ông ta coi thường nay trở thành Tiên Vương ngang hàng với ông ta, Bằng Dực Tiên Vương vui được mới là lạ.

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “May mắn mà thôi. Bằng Dực Tiên Vương từng thấy cái này chưa?” Hắn đưa lệnh bài màu đỏ ra hỏi.

Ông ta cau mày, ánh mắt lóe lên vẻ kinh hãi: “Giang đạo hữu thật bất phàm, thế mà có được Vạn Phương Lệnh nội cốc.”

Giang Thiếu Bạch không hiểu hỏi lại: “Vạn Phương Lệnh nội cốc?”

Bằng Dực Tiên Vương gật đầu: “Không sai, sau thời hạn năm năm, các tu sĩ trong bí cảnh sẽ được truyền tống ra ngoài, nhưng người nắm giữ Vạn Phương Lệnh nội cốc sẽ được truyền tống vào sâu bên trong. Nội cốc mới thật sự là động thiên phúc địa, linh thảo trong đó quý hiếm hơn bên ngoài rất nhiều.”

“Thì ra là thế.”

Bằng Dực Tiên Vương nhìn Diệp Đình Vân nói: “Tu vi của Diệp sư điệt cũng tăng rất nhanh. Một Vạn Phương Lệnh nội cốc chỉ truyền tống một người vào trong, hai vị luôn như hình với bóng, e là phải tạm tách xa một thời gian.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Không biết có thể ở trong nội cốc trong thời gian bao lâu?”

“Cũng là năm năm, sau năm năm sẽ tự động được truyền tống ra ngoài.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ra là vậy.”

Hắn thầm thở phào một hơi, hắn từng nghĩ lệnh bài màu đỏ là chìa khóa mở ra vùng đất kỳ dị nào đó, còn sợ lãng phí năm năm, nay biết đây là lệnh bài vào nội cốc, hắn như trút được gánh nặng.

“Đa tạ Bằng Dực đạo hữu chỉ bảo, chúng ta đi trước đây.” Giang Thiếu Bạch nói.

“Khoan đã.”

Hắn quay đầu nhìn ông ta: “Bằng Dực đạo hữu còn gì chỉ giáo?”

“Giang đạo hữu có muốn bán lệnh bài nội cốc này không?”

Hắn cười cười: “Đạo hữu nói đùa.” Nếu không biết tác dụng của lệnh bài thì thôi, chứ đã biết rồi thì sao có thể dễ dàng từ bỏ.

Vạn Phương Cốc đã mọc đầy linh thảo như thế, vậy mà nội cốc còn nhiều hơn, có thể tưởng tượng cảnh tượng trong đó tuyệt diệu đến cỡ nào.

Bằng Dực Tiên Vương nhìn theo Giang Thiếu Bạch, tựa hồ hơi tiếc nuối.

“Tiên Vương đại nhân.” Sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời đi, vài tu sĩ Hư Tiên chạy tới.

Bằng Dực Tiên Vương thở dài: “Đi thôi.”

Vừa nãy khi Giang Thiếu Bạch lấy lệnh bài ra, Bằng Dực Tiên Vương thật sự có hơi động lòng, nhưng cân nhắc trước sau, cuối cùng ông ta từ bỏ. Tuy Giang Thiếu Bạch chỉ vừa tiến giai Tiên Vương, nhưng khí tức trên người hắn rất khủng bố, nguyên lực dồi dào, trình độ không dưới trung kỳ Tiên Vương.

Mặc dù lệnh bài nội cốc rất hấp dẫn, nhưng vì một cái lệnh bài mà làm to chuyện thì không đáng.

Bằng Dực Tiên Vương thở dài, thầm nghĩ *ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Năm đó khi hai người cứu Mục Đông, ông ta thấy cả hai người có thực lực thấp nên không để tâm cho lắm, vậy mà mới mấy chục năm trôi qua, hiện giờ Giang Thiếu Bạch đã là Tiên Vương giống ông rồi.

*30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây: đây là ngạn ngữ Trung Quốc, nói về con sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông. Ý nói sự đời thay đổi, chưa biết trước được điều gì. Câu này tương tự như câu “Sông có khúc, người có lúc”https://chandat.net/giai-tri/hai/uh-thi-anh-ngheo-dung-lan-tiep-theo-chung-ta-gap-nhau-ai-se-cuoi-ai/

Bằng Dực Tiên Vương thầm tự giễu, bản thân đã sống nhiều năm như vậy mà mắt nhìn người còn không bằng Mục Đông.

Ông ta khó chịu trong lòng, lát sau lại thầm lắc đầu, cảm thấy tình cảm của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rất tốt, Giang Thiếu Bạch sẽ nhường lệnh bài cho người khác, cùng tiến cùng lùi với Diệp Đình Vân mà không phải một mình đi vào nội cốc, để Diệp Đình Vân ở ngoài.

Nhưng ông ta không ngờ rằng Giang Thiếu Bạch không chỉ có một lệnh bài màu đỏ.

***

Giang Thiếu Bạch dẫn Diệp Đình Vân đi thu thập vài linh dược, hai người vừa thu linh dược vừa chờ bí cảnh mở ra.

Sắp đến thời hạn năm năm, Giang Thiếu Bạch triệu hồi bầy ong hoàng kim về. Bầy ong vui chơi trong Vạn Phương Cốc năm năm, con nào cũng lớn thêm không ít, đồng thời đẳng cấp cũng tăng lên.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Sắp đến lúc rồi.”

Nếu như Bằng Dực Tiên Vương không nói dối thì đã đến lúc được truyền tống vào trong nội cốc.

Mấy năm nay Giang Thiếu Bạch thu hoạch được rất nhiều linh thảo, nghĩ đến hoàn cảnh trong nội cốc còn vượt xa bên ngoài, hắn không khỏi chờ mong được nhìn thấy vùng đất trong truyền thuyết kia.

Đã đến giờ, những tu sĩ may mắn sống sót trong bí cảnh lần lượt bị truyền tống ra ngoài.

Lúc này lệnh bài màu đỏ phát ra tia sáng, truyền tống Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vào trong.

“Wow!” Vừa vào trong nội cốc, Giang Thiếu Bạch không kiềm được kinh hô một tiếng.

Diệp Đình Vân vừa vào lập tức cảm nhận được mộc nguyên khí tuôn ào ào vào cơ thể từng giây từng phút, cậu đồng thời cảm nhận được thực lực tăng vọt.

Giang Thiếu Bạch lướt mắt nhìn bốn phía: “Nguyên khí ở đây vô cùng đậm đặc.”

Địa phương có nguyên khí càng nồng đậm thì mới dễ sinh trưởng linh dược có chất lượng cao.

Hắn phóng linh hồn ra xung quanh, sau khi tiến giai Tiên Vương, linh hồn lực của hắn tăng mạnh, phạm vi thăm dò mở rộng ra rất nhiều. Rất nhanh có vài cọng linh dược đặc biệt xuất hiện trong phạm vi cảm ứng của hắn.

“A!”

Diệp Đình Vân quay qua hỏi: “Ngươi phát hiện được gì hả?”

“Thiên Ti Đằng.”

Cậu sửng sốt không thôi: “Thật chứ?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, chắc chắn là nó.”

“Thật là khéo.”

Lúc trước còn chứng kiến hai Tiên Vương cường giả đánh nhau vì Thiên Ti Đằng, thế mà lại gặp được trong nội cốc. Đồ vật khiến hai Tiên Vương phải ra tay đánh nhau đương nhiên không tầm thường.

“Ở đâu? Chúng ta mau tới đó.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Được rồi, ta đưa ngươi tới đó.”

Hắn nắm lấy tay cậu, bóng dáng hóa thành một tia sáng, nhanh chóng chạy đến chỗ có Thiên Ti Đằng.

Hết chương 387

Chương 388: Ông lão Mộc tộc

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi loanh quanh trong nội cốc hơn hai tháng, thu hoạch được không ít linh dược.

Hắn chợt quay qua nhìn cậu hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Diệp Đình Vân đang ngây người ra, nghe giọng nói của hắn, cậu ngơ ngác một lúc mới lắc đầu nói: “Không có gì. Chẳng qua ta có cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn ta.”

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra tìm kiếm bốn phía rồi nói: “Ta không phát hiện có gì dị thường.”

“Ngươi không phát hiện gì sao?” Cậu hỏi lại.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không có.”

“Có thể là do ta nghĩ nhiều.”

Diệp Đình Vân lắc đầu, cậu cảm giác ở nơi sâu kín nào đó có một đôi mắt đang chăm chú nhìn cậu, đối phương như có mặt khắp mọi nơi, lại không hề để lại dấu vết để tìm kiếm.

Có điều Giang Thiếu Bạch đã tiến giai Tiên Vương, linh hồn lực vượt xa các tu sĩ cùng cấp, không có lý nào hắn không phát hiện được đồ vật lạ.

“Chúng ta đi tìm linh thảo đi.” Giang Thiếu Bạch nói.

Diệp Đình Vân gật đầu đáp một tiếng. Không dễ gì vào được nội cốc, không nên vì vài nguyên nhân không rõ mà bỏ lỡ cơ hội. Ở đây thời gian chính là linh dược, mà linh dược chính là nguyên thạch!

Không nhiều tu sĩ vào được nội cốc, nhưng cạnh tranh vẫn vô cùng kịch liệt như cũ. Khu vực bên ngoài thì đông đảo tu sĩ Hư Tiên, còn trong nội khu thì ai cũng là Tiên Vương.

Trong quá trình tìm kiếm linh dược, Giang Thiếu Bạch còn hấp thu được hai luồng tử khí, hắn nghi ngờ tu sĩ Tiên Vương xảy ra tử chiến khi tranh giành linh dược.

“Đình Vân, làm sao vậy?” Giang Thiếu Bạch nhìn cậu, ngờ vực hỏi.

Sau khi tiến vào nội cốc, Giang Thiếu Bạch cảm thấy Diệp Đình Vân có vẻ không yên lòng, thỉnh thoảng còn rơi vào trạng thái mê mang.

Cậu hít sâu một hơi: “Ta cảm thấy nơi này có đồ vật đang triệu hoán ta.”

Hắn cau chặt lông mày: “Triệu hoán ngươi?”

“Ừ.”

“Không có nguy hiểm chứ?”

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Hẳn là không, ta cảm nhận được đối phương không có ác ý, chỉ là hiếu kỳ về ta.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Hiếu kỳ về Đình Vân là cái quỷ gì? Đình Vân lại bị thứ gì để mắt tới rồi sao?

“Ta muốn đi qua đó xem một chút.” Diệp Đình Vân do dự nói.

“Ngươi chắc chứ?”

Cậu khẽ gật đầu: “Ừ, ta nghĩ đối phương không có ác ý.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”

“Ngươi không phản đối sao?”

Hắn hít sâu một hơi: “Không phải ngươi nói luôn có người nhìn chằm chằm ngươi sao? Luôn bị người khác thị gian không phải chuyện hay ho gì, dứt khoát đến xem là chuyện gì đang xảy ra đi.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu, lúc đầu hắn không cảm giác được có gì dị thường, nhưng số lần Diệp Đình Vân ngơ ngác càng lúc càng nhiều, mặc dù hắn không phát hiện được gì cũng cảm thấy lông tơ dựng đứng.

Cậu cau mày, có vẻ như Giang Thiếu Bạch đã bị người âm thầm nhìn lén kia làm bực mình rồi, mà linh khí thảo mộc xung quanh cũng hỗn loạn một chút.

Hắn khoanh tay, chà chà hai cánh tay: “Kỳ quái, vừa nãy đột nhiên thấy lạnh cả người.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Đừng nói lung tung nữa.”

Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Được rồi được rồi, nghe theo ngươi.”

Hai người đi thẳng về phía đông, tiến vào một khu vực khá đặc biệt. Giang Thiếu Bạch cau mày, hít sâu một hơi.

Cậu quay qua nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Hắn lắc lắc đầu: “Không có gì. Nơi này phải có cấm chế mới đúng chứ.” Nhưng bọn họ đi thẳng một đường đến đây mà không gặp khó khăn gì.

Giang Thiếu Bạch nghĩ có thể là chủ nhân khu vực này đang mở rộng cửa nên họ mới thuận lợi đi thẳng vào đây. Hắn trông thấy không ít loại linh hoa hiếm gặp dọc đường, vài linh hoa có năm sáu vạn năm, thậm chí mười mấy vạn năm tuổi.

Nội cốc rất rộng lớn, nếu cứ mở rộng thoải mái như vậy hẳn đã bị người ta phát hiện từ lâu rồi. Chắc chắn ngày thường nơi này bị phong bế nên linh hoa mới có thể sinh trưởng tươi tốt như vậy được.

Giang Thiếu Bạch thầm đoán khu vực này có chủ, thế nên dù nhìn linh hoa đến đỏ mắt nhưng hắn không dám ra tay thu thập.

Càng đi đến gần mục tiêu, hắn càng cảm nhận rõ uy áp mạnh mẽ.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, rõ ràng không biết phương hướng nhưng hắn lại biết rõ phải đi thế nào, dường như ở nơi sâu kín có người đang chỉ hướng cho hắn, vậy mà hắn lại không có chút manh mối về đối phương.

Từ khi tiến giai Tiên Vương, sự tự tin của hắn tăng lên rất nhiều, nhưng khi đối mặt với một đối thủ không biết rõ, hắn chợt sinh ra cảm giác vô lực.

Diệp Đình Vân quay qua Giang Thiếu Bạch, cười nói: “Đừng khẩn trương, có lẽ chúng ta sẽ gặp được tiền bối Mộc tộc.”

Cậu vừa dứt lời, hắn lập tức cảm nhận được một cơn gió mát phả vào mặt, trong làn gió có mộc nguyên khí đậm đặc.

Diệp Đình Vân nhắm mắt lại, đắm chìm trong làn gió mát mơn trớn trên mặt. Cơn gió đi qua, cậu cảm thấy tất cả mệt mỏi trong người được quét sạch, cả người phấn chấn khó diễn tả được.

Cậu cười nói: “Đi thôi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu, thầm nghĩ tiền bối Mộc tộc trong lời cậu có lẽ chỉ muốn gặp một mình Diệp Đình Vân, hắn chỉ là hàng đính kèm thôi.

Cơn gió mát vừa nãy có thể chính là thuật Linh Khí Quán Thể của Mộc tộc, phần lớn linh khí truyền vào người Diệp Đình Vân, còn hắn chỉ được chia chút dư thừa.

Tuy chỉ là được tiện tay chiếu cố nhưng hắn vẫn nhận được kha khá lợi ích.

Giang Thiếu Bạch đi theo Diệp Đình Vân ba ngày, cuối cùng trông thấy một cây cổ thụ che khuất cả bầu trời, lần đầu tiên hắn thấy một cái cây to lớn như vậy, đâm thẳng lên trời cao, hoàn toàn không nhìn ra nó cao bao nhiêu.

Trên cành cây có bóng một ông lão lơ lửng.

Thoạt nhìn ông lão có phong độ bất phàm, lộ vẻ từng trải rời xa thế sự.

Diệp Đình Vân nhìn ông lão, cung kính nói: “Vãn bối Diệp Đình Vân, xin ra mắt tiền bối.”

Ông ta nặng nề nhìn cậu, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi: “Không ngờ hiện tại thế gian vẫn còn huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ.”

Diệp Đình Vân không hiểu hỏi lại: “Sinh Mệnh Cổ Thụ?”

“Ngươi không biết sao?”

Cậu lắc đầu: “Vãn bối không hiểu rõ lắm.”

Tuy đã tu luyện nhiều năm nhưng đối với thể chất của bản thân, Diệp Đình Vân vẫn không hiểu rõ cho lắm. Tổ tiên Diệp gia chỉ ghi chép lác đác không nhiều, cậu suy đoán có thể tổ tiên là thụ yêu thành tinh.

Ông lão lắc đầu nói: “Trong thiên hạ, Sinh Mệnh Cổ Thụ là huyết mạch cao cấp nhất, đã từng hùng bá một phương, đến mức được ngàn vạn sinh linh thần phục, không ai dám chống đối.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ khí phách bá đạo đến thế sao?

Diệp Đình Vân hơi nghi ngờ: “Huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ lợi hại như vậy, vãn bối thật sự có huyết mạch này sao?”

“Mặc dù huyết mạch của ngươi rất loãng, nhưng dù thế nào vẫn là Sinh Mệnh Cổ Thụ, tất nhiên khác với người ta.”

Diệp Đình Vân nghe vậy cười cười, không quá để tâm lời của ông ta.

Giang Thiếu Bạch là Hoang Cổ Thánh Thể, có một người như vậy ngay bên cạnh, so sánh với hắn, cậu cho rằng huyết mạch của bản thân không quá lợi hại.

Ông lão nhìn phản ứng của Diệp Đình Vân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Thế nào, ngươi không tin?”

“Tiền bối nói, đương nhiên ta tin.” Cậu cười cười đổi đề tài: “Tiền bối, sao ngài lại ở đây? Dược viên này là của ngài sao?”

Ông lão bất mãn nhìn Diệp Đình Vân, dường như đang trách móc cậu không biết quý trọng huyết mạch của bản thân mà lại để tâm đến linh dược trong dược viên, bỏ chính lấy phụ.

Cậu thấy nét mặt ông ta không tốt, lúng túng nói: “Là vãn bối vượt quá.”

Ông lão nhìn cậu, lắc lắc đầu nói: “Tu vi của ngươi thấp quá, huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ cao quý như vậy mà vẫn là Hư Tiên.”

“Khiến tiền bối chê cười.”

Giang Thiếu Bạch nhìn ông lão mà nhíu mày, đối phương hẳn là thụ yêu, chẳng qua hắn hoàn toàn không nhìn ra đẳng cấp của ông ta. Theo lý mà nói, hắn đã là Tiên Vương, nếu ông ta cũng là Tiên Vương thì hắn phải nhìn ra mới đúng. Nhưng khí tức trên người ông ta mênh mông dào dạt, có thể là một vị Tiên Tôn, thậm chí cao hơn, sẽ không phải là Tiên Hoàng đó chứ?

Ông lão nói tiếp với Diệp Đình Vân: “Sinh Mệnh Cổ Thụ đa phần là người có thiên tư cực cao, tốc độ tu luyện của ngươi hẳn là rất nhanh đúng không?”

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Thật xấu hổ, không nhanh lắm.” Thực tế thì tốc độ tu luyện của cậu không tính là chậm, nhưng so với Giang Thiếu Bạch thì cậu cho rằng bản thân tu luyện không nhanh.

Ông lão suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể là do thiên phú huyết mạch chưa được mở ra.”

Cậu khẽ gật đầu: “Có lẽ vậy.”

“Đi theo ta.”

Diệp Đình Vân ngờ vực: “Đi đâu cơ?”

Ông lão không nói gì mà dẫn cậu đến một linh dược trì gần đó.

“Đây là?”

“Đây là Vạn Dược Trì, dưới hồ dung hợp hơn vạn chủng loại linh hoa linh thảo, có thể đề cao huyết mạch thiên phú của ngươi.”

Diệp Đình Vân nhìn ông ta nói: “Tiền bối muốn vãn bối xuống hồ ngâm mình sao? không có công không nhận lộc.”

Ông lão gật đầu: “Ngươi là đồng tộc Mộc tộc đầu tiên mà ta gặp hơn vạn năm nay, thay mặt Mộc tộc chiếu cố ngươi là việc nên làm.”

Cậu nghe thế vô cùng ngạc nhiên: “Tiền bối cũng là tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ?”

Ông ta lắc đầu: “Ta là tộc Đạo Nguyên Cổ Thụ, có cùng nguồn gốc với Sinh Mệnh Cổ Thụ.”

Diệp Đình Vân hiểu ra, gật đầu “À” một tiếng.

“Tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ từng xưng bá toàn bộ tinh vực, lấy ngàn vạn sinh linh làm chất dinh dưỡng. Thiên phú của ngươi xuất chúng, tuyệt đối không được phụ huyết mạch của ngươi.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ xưng bá toàn bộ tinh vực, có phải hơi khoa trương rồi không? Không phải cư dân Mộc tộc toàn là người ôn hòa sao? Lão tiền bối này thoạt nhìn cũng rất ôn hòa, vậy mà khi nói chuyện lại toàn chuyện đẫm máu.

Diệp Đình Vân nghi ngờ hỏi: “Tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ thật sự lợi hại như vậy sao?”

Ông lão gật đầu: “Đương nhiên rồi. Vào thời kỳ đại thịnh, có một tiền bối tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ từng lấy rồng, phượng, bạch hổ, huyền quy làm thức ăn. Hấp thu huyết mạch càng cao hơn thì càng sinh trưởng tốt.”

Cậu ngờ vực hỏi: “Vậy vị tiền bối xưng bá thiên hạ đâu rồi?”

Ông lão không nói gì, lát sau thở dài lên tiếng: “Nhanh xuống linh dược trì đi.”

Giang Thiếu Bạch đảo mắt, có lẽ Mộc tộc từng xuất hiện nhân vật làm mưa làm gió như vậy, nhưng thế sự xoay vần, thời thế thay đổi, e là vị tiền bối kia đã ngã xuống từ lâu.

Diệp Đình Vân quay qua nhìn Giang Thiếu Bạch: “Tiền bối có thể…”

“Không thể.” Ông lão như biết cậu đang nghĩ gì mà dứt khoát từ chối.

“Linh dược trong Vạn Dược Trì vừa đủ để ngươi tiến giai Tiên Vương, hắn đã là Tiên Vương rồi, nếu hắn xuống hồ với ngươi thì ngươi sẽ hấp thu linh dược ít đi. Huống chi hắn không phải người Mộc tộc chúng ta.”

Giang Thiếu Bạch khẽ đẩy Diệp Đình Vân: “Mau đi đi, đừng để ý đến ta.”

Hắn vốn đang nghĩ cách hỗ trợ cậu tiến giai Tiên Vương, bây giờ gặp được cơ duyên này, hắn không phải nhọc lòng nữa.

Diệp Đình Vân gật đầu.

Ông lão nhìn Giang Thiếu Bạch, lại nhìn Diệp Đình Vân nói: “Sao ngươi lại tìm một đạo lữ như vậy? Sinh Mệnh Cổ Thụ có huyết mạch cao quý, dù ngươi không tìm được người có huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ giống  ngươi thì phải tìm một người thuộc Mộc tộc chứ.”

Giang Thiếu Bạch thở dài nói: “Tiền bối có điều không biết, hoàn cảnh hiện tại của Mộc tộc không tốt. Ở bên ngoài không có nhiều Mộc tộc khai linh trí.”

Ông lão thở dài, oán giận nói: “Nếu không phải Mộc tộc chúng ta không dễ khai linh trí thì nào đến lượt những chủng tộc thượng vàng hạ cám kia càn rỡ.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Ông lão thật mạnh miệng! Đáng tiếc ở bên ngoài, phần lớn Mộc tộc bị xem là linh dược cho vào nồi, rất ít ai ngang ngược càn rỡ, đa số đều che che giấu giấu.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng hắn không dám nói ra, sợ sơ ý một chút sẽ khiến ông lão thụ yêu này nổi cáu rồi bị tai bay vạ gió.

Diệp Đình Vân xuống hồ, linh dược trong hồ có dược lực cực mạnh. Cậu vừa xuống nước, lập tức có linh lực từ thảo mộc truyền vào người, khiến cậu có cảm giác như đang ở trên mây.

Dược lực bắt đầu di chuyển khắp người cậu, Diệp Đình Vân cảm nhận được nguyên khí đang tăng lên nhanh chóng, đồng thời thể chất cũng tăng cao. Cậu thầm đoán trong dược trì có linh dược giúp đề cao thể chất.

Cơ thể được dược lực cọ rửa từng lớp từng lớp, tạp chất lắng đọng trong người được tẩy trừ, nguyên khí di chuyển dễ dàng hơn rất nhiều.

Diệp Đình Vân nhắm chặt hai mắt, đắm chìm trong tu luyện, trong lúc mơ mơ màng màng, cậu cảm giác có một hạt giống đang nhanh chóng mọc rễ rồi nảy mầm trong cơ thể.

Ông lão nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Khu vực trong Vạn Phương Cốc sẽ mở ra trong vòng năm năm. Diệp Đình Vân cứ ở lại đây tu luyện trong năm năm, ta sẽ trông chừng, ngươi cứ tự nhiên đi.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Cứ tự nhiên đi là cái quỷ gì?

Hắn hít sâu một hơi, ông lão này thật bất công. Có điều chuyện này không kỳ quái, ông lão không phải là đồng tộc của hắn, không cần thiết phải quan tâm chăm sóc hắn.

“Từ trước đến giờ tiền bối luôn ở trong Vạn Phương Cốc sao?”

Ông hờ hững đáp: “Đúng vậy, luôn ở trong này.”

“Tiền bối đã ở đây bao lâu rồi?”

“Không nhớ rõ mấy năm, lâu quá rồi, rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ.”

“Tiền bối không muốn ra ngoài sao?” Hắn hỏi tiếp.

Ông lão hơi tức giận đáp: “Nơi này không phải muốn ra là có thể đi ra.”

Giang Thiếu Bạch không hiểu ra sao: “Vì sao?”

Ông lắc lắc đầu: “Bản thể của ta và toàn bộ Vạn Phương Cốc dây dưa cực sâu, mà trong Vạn Phương Cốc tồn tại cấm chế, ta đành canh giữ ở đây.”

“Một mình tiền bối canh giữ ở đây chắc là nhàm chán lắm.”

“Tàm tạm, phần lớn thời gian ta ngủ say.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nhất định là chán muốn chết, thế nên dù chướng mắt hắn, ông lão vẫn tán gẫu với hắn, phỏng chừng vì ngày thường quá nhàm chán đây mà.

Hắn nghe đối phương nói không có cách nào ra ngoài mà thầm tiếc nuối. Tuy ông ta không vừa mắt hắn nhưng lại rất quan tâm chăm sóc Diệp Đình Vân, nếu ông ta có thể ra ngoài thì bọn họ sẽ có thêm một chỗ dựa rồi.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ một lúc, lại cảm thấy cầu người không bằng cầu mình, dựa dẫm quá nhiều vào người ngoài không phải chuyện gì hay.

Hết chương 388

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com