ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

368_369_370

TuyenTuyen202

Chương 368: Tinh đồ

Edit: OnlyU

Các tu sĩ Ngự Không đứng lưỡng lự ngay đoạn tiên lộ bị đứt đoạn một lúc lâu, cuối cùng tất cả quyết định cất bước tiến về phía trước.

Đã đi đến bước này rồi, không còn đường quay về. Bọn họ không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, mặc dù thất vọng vì tiên lộ bị đứt đoạn nhưng họ nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Ngao Nhai do dự một lúc rồi cũng lên đường đi tiếp.

Lúc mới bắt đầu có các bậc thang, mọi người đi rất dễ dàng, hiện tại không còn đường nữa, bọn họ đang ở giữa các vì sao, khắp nơi là vết nứt không gian và gió lốc không gian. May là nhờ có Ngao Dạ, y có thể cảm nhận được lốc xoáy không gian từ trước nên né tránh được. Có điều con đường phía trước dài đằng đẵng, nếu không có tiếp tế trên đường thì rất phiền phức.

Giang Thiếu Bạch đi theo Long tộc được một đoạn, thấy mấy tu sĩ Ngự Không khác không đi cùng bèn lấy ngọc giản từ con rối hoàng kim ra kích mở.

Ngọc giản vừa bị kích mở, một tinh đồ xuất hiện trước mặt mọi người, Ngao Dạ lập tức chú ý, y vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Đây là gì?”

“Đây là tinh đồ. Ta phát hiện nó trong người con rối hoàng kim, có khả năng liên quan đến tiên lộ.”

“Thì ra ngươi có chuẩn bị trước.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không hẳn là vậy, ta chỉ tình cờ có được nó thôi, vả lại chưa biết rõ tinh đồ chỉ chính xác điều gì, dù nó chỉ dẫn đến tiên lộ nhưng đã mấy vạn năm trôi qua, không chừng mọi thứ đã thay đổi.”

“Có phương hướng vẫn tốt hơn cắm đầu đi bậy. Sao bây giờ ngươi mới lấy ra?” Ngao Dạ bất mãn nói.

Y cau mày, thầm nghĩ từ lúc bắt đầu bước lên tiên lộ, Giang Thiếu Bạch luôn trầm mặc, y vốn tưởng hắn thấy nhiều tu sĩ Ngự Không nên bị dọa sợ, không ngờ hắn còn giấu chiêu này.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Lúc nãy đông người phức tạp.”

Ngao Dạ gật đầu: “Nói cũng đúng.”

Có thể tu luyện lên đến Ngự Không không phải dễ dàng gì, mấy người này tâm nhãn người sau hơn người trước, nếu Giang Thiếu Bạch lấy tinh đồ ra trước mặt mọi người sẽ dễ bị người khác chú ý, trở thành đích nhắm.

“Để ta xem.” Ngao Nhai lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch đưa ngọc giản cho ông, Long Đế xem một lúc rồi kinh ngạc nói: “Có khả năng chính là tiên lộ, chẳng qua tinh đồ này cần tinh nguyên lực phụ trợ mới phân rõ phương hướng.”

Giang Thiếu Bạch bình thản nói: “Chuyện này không thành vấn đề, vừa khéo vãn bối có tinh võ hồn.”

Ông nhìn hắn nói: “Vậy làm phiền ngươi, chúng ta cứ đi theo hướng dẫn tinh đồ này.”

Hắn khẽ gật đầu rồi truyền tinh nguyên lực vào bản đồ, trước mặt mọi người bỗng xuất hiện từng đường nét đủ mọi màu sắc, trong đó có một đường vô cùng rõ ràng.

Giang Thiếu Bạch nương theo lộ tuyến đó mà dẫn đầu đi về phía trước. Có hắn dẫn đường, Ngao Dạ giảm được rất nhiều áp lực.

“Ngọc giản của đệ đệ ngươi rất có thể miêu tả tiên lộ thật sự.” Sau khi tiên lộ bị đứt đoạn, bọn họ đi mỗi bước đều là nơm nớp lo sợ, sơ ý một chút sẽ gặp gió lốc không gian, hiện giờ đi theo tinh đồ, tần suất phát sinh lốc xoáy không gian giảm xuống rất nhiều.

Lạc Kỳ gật đầu, có phương hướng tương đương có mục tiêu, bằng không hành trình dài đằng đẵng thật khiến người ta hoang mang.

Mọi người đi theo bản đồ hơn một tháng, bỗng nhiên có phát hiện mới.

“Phía trước hình như có một cái miếu.”

Giang Thiếu Bạch lấy làm lạ: “Trên đường lại có miếu.”

Long Đế suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có miếu sao? Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.” Có lẽ miếu này là điểm tiếp tế trên tiên lộ.

Giang Thiếu Bạch nhìn xuống bản đồ, phát hiện vị trí miếu thờ tựa hồ có đánh dấu đặc biệt, hiển thị điểm sáng màu xanh lam. Hắn thầm nghĩ điểm sáng xanh trên bản đồ rất nhiều, nếu điểm sáng xanh lam chính là điểm tiếp đế, vậy khả năng bọn họ có thể vượt qua được tiên lộ là rất lớn.

“Đến đó xem sao.”

Miếu thờ bay lơ lửng giữa không trung, ở một nơi thế này mà gặp được miếu thờ thì đúng là khá quỷ dị.

Mọi người đi vào trong miếu thờ, Ngao Dạ nhìn thoáng xung quanh rồi nói: “Miếu thờ này xây dựng không tồi.”

Lạc Kỳ bước vào miếu, cảm thán nói: “Trong miếu có nguyên khí rất đậm đặc.”

Trong số những người ở đây thì tu vi của Lạc Kỳ yếu nhất, trên tiên lộ thiếu rất nhiều nguyên khí, anh đành dựa vào nguyên thạch củng cố tu vi, nhưng sau khi bước vào miếu này, Lạc Kỳ lập tức thoải mái cả người.

Ngao Nhai híp mắt nói: “Đây hẳn là tiên nguyên khí.”

Giang Thiếu Bạch đảo mắt: “Tiên nguyên khí là nguyên khí có chất lượng cao hơn nguyên khí bình thường một bậc sao?”

“Đúng vậy.”

Nghe nói vài bí cảnh ở các đại lục từng có tiên nguyên khí, nhưng thời gian trôi qua, tiên nguyên khí đã tiêu tan hết.

Ngao Nhai phóng linh hồn lực ra bốn phía, thăm dò một vòng rồi nói: “Dưới miếu này có thứ gì đó nhưng đã bị trận pháp phong tỏa.”

Giang Thiếu Bạch thử cảm nhận, có lẽ dưới miếu có chôn tiên nguyên thạch, nhưng uy lực của trận pháp sâu không lường được, muốn phá vỡ trận pháp lấy tiên nguyên thạch không dễ. Hắn nghĩ nên yên tĩnh tu luyện ở đây thì tốt hơn, chỉ để ý lợi ích trước mắt không phải là chuyện tốt. Có lẽ trận pháp được thiết lập ở đây để tiếp thêm chút hy vọng sống cho những người bước lên tiên lộ như bọn họ.

“Chúng ta tiến vào nghỉ ngơi đi.” Ngao Dạ vội vã nói.

Giang Thiếu Bạch vất vả cả đoạn đường cũng đã hơi mệt mỏi, hắn rất tán thành đề nghị của Ngao Dạ.

Tiên nguyên khí trong miếu có chất lượng cực kỳ cao, Giang Thiếu Bạch tu luyện trong miếu một ngày, nhận ra nguyên khí trong người hắn tăng cao thấy rõ. Hắn thầm nghĩ nếu tiên nguyên thạch ở Tiên giới đều có đẳng cấp thế này thì những quặng mỏ nguyên thạch mà các đại tu sĩ tranh giành ngươi sống ta chết chẳng có ý nghĩa gì cả.

Mọi người vào miếu, vội tranh thủ thời gian tu luyện.

Giang Thiếu Bạch phát hiện khi tu luyện trong miếu, nguyên khí trong người sẽ được chuyển hóa thành một loại nguyên khí khác, mà chất lượng loại nguyên khí này cao hơn một chút. Nếu có thể chuyển hóa tất cả nguyên khí trong người thì thực lực của hắn sẽ tăng thêm ba phần.

Mọi người tu luyện trong miếu hơn một tháng mới tiếp tục lên đường. Hoàn cảnh trong miếu cực tốt, Lạc Kỳ tu luyện ở đây một tháng mà đã có dấu hiệu tiến giai trung kỳ Bách Kiếp.

Một tháng sau, năm người tiếp tục lên đường. Lần này có kinh nghiệm hơn lần trước, Giang Thiếu Bạch cố ý đi vòng, tiến về phía có điểm tiếp tế màu xanh.

“Cung điện phía trước hình như có người.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Ngao Dạ hiếu kỳ: “Ngươi thấy có người sao, chẳng lẽ là tiên nhân?”

Long Đế quay qua con trai nói: “Không phải, chính là Thải Phượng cùng xuất phát với chúng ta ban đầu.”

Ông quay qua Giang Thiếu Bạch nói: “Linh hồn lực của ngươi không tồi, xa như vậy mà vẫn phát hiện được có người.”

Hắn cười cười: “Long Đế quá khen.”

Ngao Dạ nhíu mày: “Thải Phượng tiên tử? Là bà lão bất tử của Phượng tộc.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Ngay trước mặt lão bất tử Long Đế mà nói bà lão bất tử Phượng tộc, hình như không hay lắm.

Ngao Dạ ngờ vực nói: “Chúng ta có tinh đồ, vậy mà bà ta còn đi trước chúng ta, chẳng lẽ cũng có tinh đồ?”

Long Đế lạnh nhạt nói: “Nếu có cũng không kỳ quái, nhưng có khả năng không phải là tinh đồ mà là những thứ khác.”

“Những thứ khác?” Lạc Kỳ tò mò hỏi lại.

Long Đế hít sâu một hơi: “Tu sĩ Phượng tộc dục hỏa trùng sinh, nguyên thần bất diệt, Thải Phượng tiên tử của Phượng tộc có khả năng là đại năng ở Tiên giới chuyển thế.”

Giang Thiếu Bạch trợn to hai mắt: “Đại năng Tiên giới chuyển thế? Nếu là như vậy thì bà ta phải mạnh đến cỡ nào!”

“Tu sĩ Ngự Không có rất ít át chủ bài. Dù bà ta là đại năng Tiên giới chuyển thế, nhưng khi chuyển thế đến hạ giới, ký ức không còn nhiều.”

Giang Thiếu Bạch lúng túng cười, không nhiều lời nữa.

Năm người đi đến gần cung điện, Thải Phượng tiên tử nhìn thấy bọn họ, hơi kinh ngạc nói: “Ngao đạo hữu, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp các hạ ở đây.”

Ngao Nhai cười cười: “Đúng vậy. Thải Phượng tiên tử đến lúc nào vậy?”

Thải Phượng tiên tử thản nhiên nói: “Ta cũng vừa mới đến.”

“Đạo hữu muốn tiến vào cung điện này sao?”

Thải Phượng tiên tử gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng cung điện bị lưu ly quỷ hỏa bao vây, không thể vào ngay được.” Một mình bà ta thì không sợ lưu ly quỷ hỏa, chẳng qua bà còn dẫn theo mấy tiểu phượng hoàng.

Theo lý mà nói, phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, sẽ không sợ hỏa diễm, nhưng mấy tu sĩ Phượng tộc chỉ có chút huyết mạch phượng hoàng chứ không phải là phượng hoàng thuần chủng.

Ngao Nhai cau mày: “Lưu ly quỷ hỏa có thể thiêu đốt thần hồn, đúng là không dễ đối phó.”

Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng qua, hỏa diễm đang cháy hừng hực, hắn bèn thả Tinh Không Diễm ra. Không Không vừa được thả ra lập tức lao thẳng tới lưu ly lưu ly quỷ hỏa, hai hỏa diễm cuốn lấy nhau một lúc, cuối cùng Tinh Không Diễm hoàn toàn hấp thu lưu ly quỷ hỏa.

Không Không hấp thu lưu ly quỷ hỏa xong, nó ợ một cái rồi bay về đậu trên vai Giang Thiếu Bạch.

Thải Phượng tiên tử nhìn Tinh Không Diễm trên vai hắn, tán thưởng nói: “Hỏa diễm của Giang sư điệt không tồi, ngay cả lưu ly quỷ hỏa cũng hấp thu đuợc.”

Hắn thu Tinh Không Diễm vào thức hải, bình thản nói: “Tiền bối quá khen, đây chỉ là tiểu đạo mà thôi.”

Những năm qua Giang Thiếu Bạch bắt được không ít mảnh vỡ ngôi sao thuộc tính hỏa, hắn đều đưa cho Tinh Không Diễm hấp thu. Không Không hấp thu số lượng lớn mảnh vỡ ngôi sao, nhờ đó uy lực tiến bộ vượt bậc.

Có lẽ liên quan đến khế ước giữa Giang Thiếu Bạch và Tinh Không Diễm, Không Không đi theo hắn thời gian dài, được lây một chút thuộc tính thôn phệ võ hồn, phát sinh biến hóa. Gặp được lưu ly quỷ hỏa ở đây đúng là quá may mắn, chỉ cần Không Không tiêu hóa toàn bộ quỷ hỏa, uy lực của nó lại tăng thêm một bậc.

Thải Phượng tiên tử hiếu kì nhìn Long Đế: “Ngao đạo hữu làm cách nào tìm được đến đây?”

Ông thản nhiên đáp: “Đi đại thôi, không ngờ đến được đây. Còn Thải Phượng tiên tử thì sao?”

“Ta cũng thế. Tiên lộ bị cắt đứt, đành đi xung quanh thử vận may.”

Giang Thiếu Bạch nghe thế thầm liếc mắt, toàn là lão hồ ly, ai cũng đầy lời gian trá, không câu nào là thật.

Mọi người đi vào cung điện, nơi này rộng hơn miếu thờ mà họ gặp trước đó rất nhiều, nhưng bên trong trống không. Giang Thiếu Bạch đoán trong cung điện hẳn có đồ đạc, có điều những người đi trước đã mang đồ đạc đi rồi.

Hắn thầm thở dài, tâm trạng hơi vi diệu, câu “chim dậy sớm bắt được sâu, chim dậy trễ chịu bụng đói” có lẽ chính là thế này đây.

Nhóm Giang Thiếu Bạch chọn một phòng tu luyện. Cung điện này tương tự miếu thờ trước đó, đều tràn ngập tiên nguyên khí, điểm khác biệt chính là tiên nguyên khí ở đây đậm đặc hơn một chút.

Lạc Kỳ chọn một gian phòng rồi vào tu luyện, tu vi của anh yếu nhất trong năm người, trên đường đi đều là Ngao Dạ dẫn ai theo. Lạc Kỳ không muốn tạo gánh nặng cho y, vội tranh thủ thời gian tu luyện.

Năm người ở lại cung điện điều dưỡng một thời gian. Mặc dù cung điện có mấy căn phòng, nhưng đề phòng trường hợp ngoài ý muốn, mọi người tập trung trong một phòng.

Lạc Kỳ mở mắt ra, lông mày cau cặt.

Giang Thiếu Bạch nhìn anh hỏi: “Đại ca không sao chứ?”

Lạc Kỳ cau mày nói: “Không sao. Đêm qua lúc ta tu luyện, có người luôn nói với ta rằng ta có căn cốt rất tốt, hỏi ta có bằng lòng kế tục y bát của hắn không.”

*Y bát: áo cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau)

Giang Thiếu Bạch nhíu mày: “Có chuyện này nữa sao? Đại ca có đồng ý không?”

Lạc Kỳ lắc đầu: “Không. Trong số những tu sĩ ở đây, ai cũng có căn cốt tốt hơn ta. Nếu muốn tìm truyền nhân thì không đến lượt ta mới đúng.” Lạc Kỳ làm ăn lâu như vậy, hiểu rõ đạo lý trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.

Hắn cười cười: “Đại ca không đồng ý là đúng. Tiên lộ rất quỷ dị, làm việc gì cũng phải cẩn thận.”

Anh khẽ gật đầu: “Ta biết.”

Lúc này Ngao Dạ đi đến: “Mọi người còn đang tu luyện à?”

Giang Thiếu Bạch nhìn y: “Cuối cùng ngươi về rồi, Long Đế tìm ngươi có chuyện gì vậy?”

Ngao Dạ cau mày: “Một tiểu cô nương Phượng tộc xảy ra chuyện, Thải Phượng tiên tử tìm phụ thân nói chuyện, ta đi qua hóng chuyện một chút.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

Y nhún vai: “Một tiểu phượng hoàng mất tích.”

“Sao lại đột nhiên mất tích? Không phải có Thải Phượng tiên tử trông chừng sao?”

“”Đúng vậy, thật kỳ quái. Thải Phượng tiên tử nghi ngờ phụ thân làm, hai người cãi nhau một trận. Có lẽ tiểu cô nương kia ham chơi nên chạy ra ngoài.”

Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Chưa chắc.” Tiên lộ vô cùng hoang vu, hiếm lắm mới tìm được nơi dừng chân, ai lại chạy ra ngoài chơi.

Hắn nhìn thoáng về phía Lạc Kỳ, nhớ lại chuyện anh vừa kể, hắn nói tiếp: “Ngao Dạ, có phải tu sĩ Phượng tộc mất tích có tu vi khá kém không?”

Y ngẫm nghĩ rồi nói: “Hình như là vậy, nữ tu kia là con lai, mặc dù chỉ có một nửa huyết mạch Phượng tộc nhưng vì thông minh lanh lợi nên rất được sủng ái.”

Giang Thiếu Bạch vừa nghe, trái tim thót một cái, Lạc Kỳ nói tối qua có người muốn anh kế thừa y bát, nếu anh đồng ý, có lẽ người mất tích hôm nay không chỉ một mình nữ tu kia.

Ngao Dạ nhìn lướt qua ba người: “Các ngươi có vẻ rất kỳ quái. Xảy ra chuyện gì sao?”

Giang Thiếu Bạch thuật lại chuyện Lạc Kỳ vừa kể, Ngao Dạ quay qua anh nói: “Có người nhìn trúng căn cốt của ngươi, còn muốn truyền thừa y bát cho ngươi, xảy ra chuyện như vậy sao không nói với ta?”

Lạc Kỳ: “Vì chuyện này giống như nằm mơ vậy. Ta đã nghĩ do ban ngày suy nghĩ nhiều nên ban đêm nằm mơ.”

Trong số những người ở đây thì anh là người có tu vi kém nhất, dù ngoài miệng anh không nói nhưng trong lòng rất nôn nóng muốn nâng cao thực lực.

Ngao Dạ thở phào một hơi: “Ngươi không đồng ý là đúng.”

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ, may là ta không đồng ý.”

Hết chương 368

Chương 369: Trải nghiệm tiên lộ

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch do dự nói: “Nơi này rất kỳ bí, hay là chúng ta đừng ở lại đây nữa.”

Lạc Kỳ bình thản đáp: “Tiếp tục ở lại cũng không sao đâu, dù sao kẻ kia chỉ ra tay với tu sĩ có thực lực yếu.” Có thể đoán dược kẻ này đang e dè điều gì đó, xem ra thực lực của đối phương không quá cao thâm.

Giang Thiếu Bạch nhìn Lạc Kỳ, thầm nghĩ anh nói thật thoải mái, ở đây đại ca là người có tu vi yếu nhất đó.

Dường như nhìn ra Giang Thiếu Bạch đang nghĩ gì, Lạc Kỳ nói với em trai: “Ta nghe nói trên tiên lộ có rất nhiều nguy hiểm. Nếu vì sợ nguy hiểm mà bỏ qua điểm tiếp tế này thì e là chúng ta sẽ không đến được Tiên giới.”

Giang Thiếu Bạch thở dài, khẽ gật đầu nói: “Đại ca nói có lý.”

Ngao Dạ xoa trán, phỏng chừng y cũng hiểu rõ anh nói có lý. Nếu bọn họ không đối phó được nguy hiểm trên đường thì khi đến Tiên giới càng không biết phải sống thế nào.

Giang Thiếu Bạch vẫn còn lo lắng: “Dù vậy đại ca nên cẩn thận một chút.”

Anh cười nói: “Yên tâm đi. Lần trước ta đã không đồng ý, bây giờ có đề phòng, càng không đáp ứng nó.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy được rồi.”

Ngao Dạ vẫn còn lo lắng nhìn Lạc Kỳ.

Phượng tộc bị mất một tiểu bối, Thải Phượng tiên tử tìm kiếm rất lâu vẫn không tìm được người, mặc dù bà hoài nghi nguyên nhân là do cung điện này, nhưng Phượng tộc cũng không rời đi.

Mọi người suy nghĩ không khác nhau là mấy, tất cả chuẩn bị thêm các biện pháp phòng vệ rồi tranh thủ thời gian tu luyện.

Đến nửa đêm, Giang Thiếu Bạch chợt mơ mơ màng màng nghe được một tràng tiếng Phạn, còn mơ hồ thấy được Phật quang phổ chiếu, hắn theo bản năng mở choàng mắt.

Giang Thiếu Bạch dùng tử khí tu luyện, công pháp Phật môn là khắc tinh bẩm sinh của hắn.

Vừa nãy trong lúc mơ màng, hắn bỗng có cảm giác như được độ hóa, hắn lập tức cảm thấy không ổn.

Giang Thiếu Bạch mở mắt ra, thấy một bóng mờ đang vây quanh trên người Lạc Kỳ, còn cái tên Ngao Dạ ăn nói ngông cuồng bảo sẽ chịu trách nhiệm gác đêm thì đang ngủ say như chết.

Hắn lập tức vận chuyển thôn phệ võ hồn, hút bóng mờ kia vào lòng bàn tay, đối phương muốn chạy trốn nhưng bị hắn dùng tử khí bao vây.

Bóng mờ bị hút vào lòng bàn tay Giang Thiếu Bạch, hắn nhận ra nó có bóng dáng của một con hồ ly. Hắn tăng thêm pháp quyết, tăng cường trói buộc trên cái bóng.

Sau khi hồ ly bị trói lại, Lạc Kỳ mở mắt ra, từ từ tỉnh táo, Ngao Dạ đang ngủ say như chết cũng thức dậy.

“Thiếu Bạch, ngươi bắt được thứ gì vậy?” Ngao Dạ lên tiếng hỏi.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không biết nữa. Mới nãy nó quấn lên người đại ca, ta thuận tay bắt lại.”

Ngao Dạ nhìn bóng hồ ly, cau mày ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như đây là họa tâm hồ.”

“Hồ ly à?”

Ngao Dạ lắc đầu: “Không phải hồ ly bình thường, họa tâm hồ mê hoặc thiên hạ, mị thuật kinh người. Mỗi lần họa tâm hồ xuất hiện sẽ khiến cả một vùng bị cuốn vào chiến tranh. Trong lịch sử từng xuất hiện một con họa tâm hồ có tu vi Ngự Không, vì sự xuất hiện của nó mà các đại tu sĩ Bách Kiếp đại chiến, thiên hạ đại loạn.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, vì một con hồ ly mà mười mấy tu sĩ Bách Kiếp quyết đấu sinh tử, mấy người này thật là không có định lực.

“Sau đó thì sao?” Hắn hỏi tiếp.

Ngao Dạ cau mày nói: “Năm đó có một hòa thượng Ngự Không trấn áp hồ ly.”

“Trấn áp, không giết chết sao?”

“Không.”

“Thì ra là vậy.” Hắn thầm nghĩ nếu họa tâm hồ lợi hại như vậy, sau khi hòa thượng Ngự Không bắt được nó, không biết là ai độ hóa ai.

“Hình như trên người nó có hương Phật.” Diệp Đình Vân nói.

Ngao Dạ liếc mắt: “Có thể là tịnh hồn hương. Nhiều tên trong Thích tộc am hiểu mê hoặc nhân tâm, bề ngoài thì khuyên nhủ người ta tứ đại giai không, kỳ thật khẩu vị còn mặn hơn người thường, sơ ý một chút sẽ bị lừa gạt.”

Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Có vẻ như năm xưa vị hòa thượng kia cũng đi lên tiên lộ.”

Bóng hồ ly đang nằm sấp, hai mắt khẽ đảo qua đảo lại.

Hắn thầm nghĩ vị hòa thượng đi lên Tiên giới vẫn không quên mang con hồ ly theo, quả nhiên là… văn nhã.

Ngao Dạ nắm lấy đuôi hồ ly: “Đã nhiều năm trôi qua, sao nó còn sống được nhỉ?”

Lạc Kỳ nhìn bóng mờ hồ ly, thầm nghĩ đây không tính là còn sống, nghe nói họa tâm hồ cũng là một loại cửu vĩ hồ, mà tộc cửu vĩ hồ có chín mạng, sống rất dai, có thể vì lý do này mà họa tâm hồ bảo vệ được hồn thể.

Giang Thiếu Bạch siết tay lại, nắm chặt lấy bóng hồ ly tiến hành sưu hồn. Đây chính là con hồ ly bị Thích tộc trấn áp mấy vạn năm trước, nó có bản lĩnh nhất định, dùng lời ngon tiếng ngọt thuyết phục vị cao tăng Ngự Không kia nhận nó làm khế ước thú. Lúc vị hòa thượng lên đường đi đến Tiên giới cũng mang nó theo.

Nhưng vận may của hòa thượng không tốt, bị lạc trên tiên lộ. Họa tâm hồ thoát được kiếp nạn, trốn trong cung điện này. Mặc dù năm đó nó trốn được vào cung điện, nhưng tuổi thọ có hạn, vì giữ lại thần trí, nó đành phải tách rời hồn thể, dung hợp vào cung điện này.

Họa tâm hồ đã đi theo vị hòa thượng Thích tộc nhiều năm, học được bảy tám phần bản lĩnh của Thích tộc, đạo pháp Thích tộc phối hợp với chiêu mê hoặc của nó vô cùng hợp nhau, càng tăng thêm sức mạnh.

Tiểu phượng hoàng của Phượng tộc chính là bị nó mê hoặc tâm thần trong lúc đang ngủ mơ mơ màng màng, cuối cùng bị nó ăn sạch thần hồn.

Khi còn sống, họa tâm hồ có tu vi đỉnh Bách Kiếp, có thể mê hoặc được tiểu phượng hoàng hoàn toàn là nhờ may mắn.

Chuyện này cũng không kỳ quái, sau khi bị Lạc Kỳ từ chối, nó luôn theo dõi anh không tha. Những người đi lên tiến lộ mà có tu vi yếu như Lạc Kỳ rất hiếm.

Ngao Dạ xách hồ ly lên nói: “Nên xử lý con hồ ly này thế nào?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không biết nữa. Hay là giao cho Phượng tộc?”

Y lắc đầu: “Không được.”

Vừa đưa con hồ ly này đến trước mặt Thải Phượng tiên tử, bà ta sẽ lập tức hiểu ra tiểu bối Phượng tộc chết trong tay con hồ ly này. Tu sĩ Phượng tộc vô cùng kiêu căng, mà tộc hồ ly chỉ là một chủng tộc nho nhỏ phụ thuộc Phượng tộc, chuyện mất mặt này bị lộ, đối phương không cảm kích còn có thể nổi giận. Mà con hồ ly này đã ở trên tiên lộ nhiều năm, có lẽ biết được bí mật gì đó, nếu cứ giao ra như vậy thì khá đáng tiếc.

“A!” Lạc Kỳ chợt hô một tiếng rồi lùi ra sau một bước, dường như bị hoảng thần.

Ngao Dạ nhíu vậy: “Ngươi sao vậy?”

Anh lắc đầu: “Không có gì.”

Lạc Kỳ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, anh quản lý thương hội Thiên Kỳ, dưới trướng có vô số mỹ nữ, có thể nói là duyệt qua vô số mỹ nữ muôn hình muôn vẻ, nhưng vừa rồi con hồ ly kia nhìn anh một cái, Lạc Kỳ lập tức có cảm giác nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế, không kiềm chế được.

Ngao Dạ đen mặt, hơi tức giận nói: “Cái gì mà không có hả? Thiếu Bạch, nhanh luyện hóa con hồ ly này đi, khỏi làm hại người ta nữa.”

Giang Thiếu Bạch cũng đoán được đại khái, hắn lườm trắng mắt. Họa tâm hồ cảm nhận được nguy hiểm, nó giãy giụa kịch liệt, thuật mê hoặc tuôn trào ra. Giang Thiếu Bạch lập tức thấy được tuyệt sắc giai nhân tài hoa phong nhã, hắn không thèm để ý mà vận chuyển thôn phệ võ hồn, luyện hóa con hồ ly.

Diệp Đình Vân quay qua nhìn hắn: “Ngươi không sao chứ?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Không có việc gì.”

Ngao Dạ nhìn Lạc Kỳ nói tiếp: “Chỉ là một con hồ ly, bị nó câu hồn e là sẽ mất mạng.”

Lạc Kỳ xấu hổ: “Ta biết.”

Y buồn bực nói: “Vừa rồi ngươi không động lòng đó chứ?”

Lạc Kỳ: “…”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt nói: “Cửu hoàng tử, vừa nãy là huyễn thuật, dù là ta không chừng cũng mất hồn.”

Ngao Dạ không vui: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Ta sẽ không bị một con hồ ly mê hoặc tâm trí.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “”Được rồi, không nói chuyện này nữa. Có vẻ như năm xưa vị hòa thượng đã bị con hồ ly ám sát mà mất mạng.”

Y khó hiểu: “Tại sao phải là vậy?”

Hắn lắc đầu: “Vị hòa thượng muốn độ hóa con hồ ly.” Kết quả bị con hồ ly hại ngược lại. Trên Tiên lộ rất hiếm có điểm tiếp tế, lúc ấy tinh nguyên trong người họa tâm hồ không thấp, là thể chất dễ thải bổ nhất.

“Ra là vậy.”

“Con đường chúng ta đang đi không sai đâu. Năm xưa vị hòa thượng cũng hiểu rõ tiên lộ dài đằng đẵng, trên đường có các điểm tiếp tế, chỉ cần nương theo con đường này tiến lên phía trước là có khả năng đến được Tiên giới.”

Có điều các điểm tiếp tế được phân bố ngẫu nhiên, muốn tìm được chúng không dễ gì. Vị hòa thượng không có tinh đồ chỉ dẫn nên mới bị lạc đường, cuối cùng bỏ mạng ở đây.

Sau khi giải quyết họa tâm hồ, cung điện yên ổn hơn rất nhiều.

Nhóm Giang Thiếu Bạch ở lại cung điện tu luyện hơn một tháng rồi rời đi.

Giang Thiếu Bạch phát hiện ở mỗi điểm tiếp tế đều có hạn chế đặc thù, chỉ được ở lại tu luyện trong thời gian ngắn, sau đó hiệu quả tu luyện sẽ giảm mạnh. Cứ ở lại điểm tiếp tế thời gian dài cũng vô dụng.

Giang Thiếu Bạch cho rằng tình huống này có liên quan đến trận pháp phong tỏa tiên nguyên thạch.

Năm người đi theo chỉ dẫn của tinh đồ, trên đường coi như thuận lợi.

“Bên này không có thứ gì.” Ngao Dạ nhìn giữa không trung nói.

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Hẳn là có mới đúng.” Dù không phải là cung điện hay miếu thờ thì vẫn phải có thứ gì đó, bản đồ đã chỉ dẫn như vậy mà.

Long Đế nhìn hắn nói: “Khỏi tìm nữa, bỏ qua đi thẳng đến điểm tiếp theo đi. Điểm tiếp tế này hẳn là xảy ra biến cố bị dập tắt rồi.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, xung quanh tiên lộ đầy gió lốc không gian, mấy vạn năm trôi qua, thế sự xoay vần, nếu xảy ra biến cố cũng là chuyện bình thường. Điểm tiếp tế này đã không còn, không biết điểm tiếp theo sẽ thế nào đây.

Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ thở dài, bọn họ tiếp tục lên đường, may mắn tìm được điểm nghỉ ngơi, nhưng tiếc là tiên nguyên khí ở đây không nồng đậm. Hắn nghĩ tiên nguyên thạch bên trong đã tiêu hao hết mà chưa kịp bổ sung.

Tiên nguyên khí không dồi dào, mọi người đành dựa vào nguyên thạch.

Ngao Dạ mất mát nói: “Lần này phiên phức rồi. Các điểm tiếp tế lần lượt có vấn đề. Thiếu Bạch, chúng ta còn phải đi qua bao nhiêu điểm tiếp tế nữa mới đến Tiên giới?”

Giang Thiếu Bạch mở tinh đồ ra xem một chút rồi nói: “Đại khái còn sáu mươi sáu điểm nữa.”

Ngao Dạ trợn mắt: “Còn nhiều như vậy?”

“Ừ.”

Hắn cũng thấy con đường này quá dài, nhưng không dài thì không phải là tiên lộ rồi, muốn thành tiên đâu phải chuyện đơn giản.

Cửu hoàng tử cau mày nói: “Giữa không trung mênh mông tối tăm, nếu không có tinh đồ thật là khiến người ta nổi điên.”

Giang Thiếu Bạch gật gù tán thành.

Mọi người nghỉ ngơi trong cung điện rồi lại tiếp tục lên đường, khi đang chạy băng băng, bọn họ chợt cảm nhận được nguyên khí dao động dữ dội.

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra, phát hiện một tu sĩ mặc áo bào đen đang chiến đấu với một yêu thú quái dị.

Ngao Dạ liếc mắt: “Tu sĩ áo đen hình như là Ma tôn, yêu thú kia thì ta chưa từng nhìn thấy.”

Long Đế nhíu mày: “Hẳn là Tinh Không Thú, lấy nguyên khí sao trời làm thức ăn, thỉnh thoảng nó muốn đổi khẩu vị.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, quả nhiên tu sĩ Ngự Không không dễ chọc, lúc trước gặp Thải Phượng tiên tử của Phượng tộc, bây giờ lại gặp Ma tôn, mấy người này đều nhanh hơn bọn họ một bước, rõ ràng bọn họ có tinh đồ, phải nhanh hơn đối phương mới đúng.

Tinh Không Thú giao chiến dữ dội với Ma tôn, một người một thú đánh nhau kịch liệt.

Tại tu chân giới, tu sĩ Ngự Không là người đứng đầu, thế mà ở đây lại bị Tinh Không Thú cầm chân, còn rơi xuống thế yếu. Giang Thiếu Bạch chứng kiến mà có thêm kiến thức với tiên lộ đầy nguy hiểm này.

Ngao Nhai nhìn một lúc rồi nói: “Chúng ta đi nhanh lên, việc cấp bách bây giờ là đến Tiên giới, không nên vô duyên vô cớ hao phí nguyên khí.”

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ cũng thấy có lý, bọn họ không để ý đến tu sĩ áo đen nữa mà tiếp tục đi về phía điểm tiếp tế kế tiếp.

Tinh Không Thú nhận ra khí tức của bọn họ, nó liếc mắt nhìn thoáng qua nhưng không để ý mà tiếp tục giao chiến với Ma tôn.

Con đường dài dằng dặc, mọi người đi giữa bầu trời sao đằng đẵng bảy tám năm, cuối cùng đến điểm cuối trong tinh đồ.

Ngao Dạ nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Chỉ còn vài điểm tiếp tế phải không?”

Hắn gật đầu: “Ừ, chỉ còn hai điểm, sắp đến nơi rồi.”

Y hít sâu một hơi: “Sắp đến rồi. Cuối cùng cũng đến.”

Giang Thiếu Bạch cũng hít một hơi, mười mấy năm qua, hắn dần dần quen thuộc với cuộc sống giữa mênh mông sao trời, đột nhiên đến điểm cuối, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác lo được lo mất. Điểm cuối cùng trong tinh đồ hiển thị là Tiên giới, nhưng không biết Tiên giới như thế nào.

Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng về phía Ngao Nhai, trên đường đi, Long Đế đại nhân biểu hiện vô cùng bình tĩnh, mấy lần gặp phải nguy hiểm đều nhờ ông mà vượt qua được. Hiện tại sắp đến mục tiêu, hắn lờ mờ cảm thấy tâm trạng ông hơi kích động.

Long Đế nhớ mong Tiên giới không phải chuyện một sớm một chiều, rốt cục đạt được ước muốn, khó tránh khỏi khó kích động.

Hết chương 369

Chương 370: Đến Tiên giới

Edit: OnlyU

Năm người đi theo hướng dẫn của tinh đồ tiến về phía trước, sau khi vượt qua điểm tiếp tế cuối cùng, bọn họ nhìn thấy một đại lục lơ lửng.

Giang Thiếu Bạch có thể cảm nhận được tiên nguyên khí dày đặc: “Chúng ta đến nơi rồi.”

Diệp Đình Vân hít sâu một hơi: “Cuối cùng cũng tới.”

Năm người đáp xuống một khu rừng xanh um tươi tốt.

“Đây chính là Tiên giới sao? Thoạt nhìn không có gì khác biệt.” Ngao Dạ lên tiếng.

Diệp Đình Vân quay qua nhìn hắn, không có gì khác biệt sao, câu này mà Ngao Dạ cũng dám nói. Nếu cậu không nhìn lầm thì bọn họ vừa đáp xuống một linh địa, cây cối ở đây đều là linh thảo. Mặc dù không biết linh thảo ở đây có tác dụng gì, nhưng dựa vào linh khí dồi dào của chúng, nếu mang về Tu Chân giới chắc chắn sẽ bán được không ít nguyên thạch.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, một luồng tiên nguyên khí đậm đặc tiến vào người. Hắn thầm nghĩ tiên nguyên khí ở lục địa này rất đậm đặc, điều kiện tu luyện ở đây tốt hơn những điểm dừng chân tạm thời trên tiên lộ rất nhiều.

So với nơi này, cái gọi là động thiên phúc địa của Tinh Nguyệt Thần Tông giống như chuyện tiếu lâm vậy.

Giang Thiếu Bạch phóng linh hồn lực ra xung quanh thăm dò, chợt hắn nhanh chóng thu lại.

Hắn lo lắng này: “Nơi này có rất nhiều cao thủ.”

Vừa rồi hắn thăm dò sơ qua, phát hiện mấy luồng uy áp rất mạnh, tựa hồ có người phát hiện dao động linh hồn lực của hắn nên thăm dò ngược lại. Sợ khiến các cao thủ chú ý, hắn lập tức thu hồi linh hồn lực.

Giang Thiếu Bạch vừa thu hồi linh hồn lực, mấy luồng linh hồn lực đuổi theo hắn cũng ngừng lại, dường như không thèm so đo với tiểu nhân vật như hắn.

Ngao Dạ cảm nhận được tiên nguyên khí đậm đặc chảy thẳng vào người, y thở phào một hơi thoải mái: “Mặc dù nơi này không có gì đặc biệt, nhưng lại rất dễ chịu.”

Ngao Dạ vừa đáp xuống đây, y chỉ cảm thấy nơi này vô cùng mới mẻ. Cuối cùng năm người bắt mấy con thỏ nướng lên ăn.

“Tiên giới đúng là khác biệt, thịt thỏ cũng ngon hơn ở thế giới chúng ta.” Ngao Dạ cảm thán.

Giang Thiếu Bạch gật đầu, hắn vừa định nói gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng thì một luồng uy áp cực mạnh đánh tới. Uy áp này khá giống của Long tộc, nhưng sao với Ngao Nhai thì mạnh hơn rất nhiều. Giang Thiếu Bạch hiểu ra, có lẽ đối phương đã hạ thấp uy áp, nhưng nó vẫn còn mạnh như vậy.

Một tu sĩ mặc pháp bào màu vàng thình lình xuất hiện trước mặt mọi người. Người này có tu vi cực cao, không sao đo đếm được.

Ánh mắt ông ta lướt qua Ngao Nhai và Ngao Dạ.

Long Đế vừa thấy người kia, lập tức cung kính nói: “Vãn bối Ngao Nhai xin ra mắt tiền bối.”

Tu sĩ mặc pháp bào vàng óng vừa đến, Long Đế và Ngao Dạ lập tức cảm nhận được huyết mạch cộng minh. Trong người Lạc Kỳ cũng có long huyết và long tủy, anh cũng cảm nhận được nhưng không rõ ràng bằng hai người kia.

Giang Thiếu Bạch tránh qua một bên, hiểu đại khái người này chính là tiền bối Long tộc.

“Ta vốn tưởng cảm nhận sai rồi, không ngờ thật sự là đồng tộc. Rất nhiều năm rồi chưa gặp tu sĩ phi thăng.” Ngao Cấm lên tiếng.

Ngao Nhai cung kính đáp: “Tiền bối đoán không sai, vãn bối xác thật vừa từ hạ giới phi thăng lên.”

Ngao Cấm mỉm cười: “Không ngờ lần này tình cờ đến đây thế mà lại gặp được hai tiểu bối các ngươi.”

Ông quay qua Ngao Dạ, khá bất ngờ nói: “Ngươi thức tỉnh võ hồn thời không?”

Ngao Dạ gật đầu: “Vâng.”

“Thiên phú không tồi.”

Giang Thiếu Bạch nghe mà bất ngờ không thôi, Ngao Cấm chỉ cần nhìn sơ qua đã biết võ hồn của Ngao Dạ là gì, trong số những người hắn từng gặp thì không ai có bản lĩnh này.

Ông nhìn qua Lạc Kỳ, sau đó hỏi Ngao Dạ: “Đây là đạo lữ của ngươi?”

Y khẽ gật đầu: “Vâng.”

Ngao Cấm nhíu mày, hơi bất mãn nói: “Sao lại chọn một Nhân tộc?”

“Nhân tộc không có gì không tốt.”

“Cũng thức tỉnh võ hồn thời không? Khá là hiếm thấy.”

Ngao Cấm nhíu mày nhìn chằm chằm Lạc Kỳ một lúc mới nói: “Khế ước giữa hai người hơi kỳ quái. Hình như là khế ước đồng tâm, lại có phần giống khế ước đạo lữ.”

Giang Thiếu Bạch: “..” Tu sĩ Tiên giới đúng là không đơn giản. Trước mặt những cao thủ này, không bí mật gì có thể che đậy được.

Ngao Dạ hơi xấu hổ đáp: “Trước kia ký khế ước đồng tâm, sau đó xảy ra chút chuyện nên khế ước bị giải trừ, một lần nữa ký khế ước đạo lữ.”

Ngao Cấm lắc đầu: “Mấy con rồng trẻ tuổi các ngươi cứ thích hành động theo cảm tính, khế ước mà thích thì ký, không thích lại giải trừ, không nghĩ đến hậu quả. Khế ước đồng tâm chưa giải trừ hoàn toàn, nhưng cũng không quan trọng, dù sao hai ngươi đã ký lại khế ước đạo lữ.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Ngao Cấm nhìn ba người Ngao Dạ nói tiếp: “Các ngươi vừa mới phi thăng, thực lực chưa mạnh, đi theo ta về lãnh thổ Long tộc trước.”

Ngao Dạ chỉ Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân hỏi: “Vãn bối có thể dẫn hai người họ theo không?”

Ngao Cấm lắc đầu: “Long tộc không thu nhận ngoại nhân, có thể dẫn đạo lữ ngươi theo đã là tốt lắm rồi.”

Ngao Dạ khó xử nói: “Nhưng mà…”

Ngao Cấm trầm ngâm một chút rồi nói tiếp: “Gần đây có một chủng tộc phụ thuộc Long tộc, có thể nhờ bọn họ chăm lo cho hai người này.”

“Chuyện này…” Ngao Dạ cau mày, hơi khó xử.

Giang Thiếu Bạch lập tức nói: “Cứ như vậy đi.”

Hắn nhìn ra vị tiền bối Long tộc này không thích Nhân tộc, vả lại hai bên vốn không quen biết gì nhau, ông ta nể mặt Ngao Dạ mà sắp xếp cho hắn và Diệp Đình Vân đã là khách sáo lắm rồi, không nên yêu cầu nhiều hơn.

Mà hắn cũng không muốn đến lãnh thổ của Long tộc, từ thái độ của Ngao Cấm có thể nhìn ra, Long tộc có vẻ khinh thường Nhân tộc, dù điều kiện tu luyện ở đó có tốt đến cỡ nào đi nữa, hắn vẫn không muốn đến đó ăn nhờ ở đậu.

Cuối cùng Ngao Cấm dẫn ba người Ngao Dạ rời đi, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thì được đưa đến lãnh thổ của tộc Cổ Hùng.

Vì Ngao Cấm đích thân đưa hai người đến, thế nên địa vị của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở tộc Cổ Hùng khá cao, bọn họ được chăm lo khá tốt.

Giang Thiếu Bạch ở lại tộc Cổ Hùng một thời gian, dần dần hiểu rõ tình hình ở Tiên giới.

Tu vi của các tu sĩ Tiên giới cũng phân chia Luyện Huyết, Động Thiên, Toàn Đan, Bách Kiếp, Ngự Không. Dù là Tiên giới, vẫn có rất nhiều tu sĩ phàm nhân và cấp thấp. Nhưng Tiên giới cũng có rất đông tu sĩ xuất chúng, có người vừa chào đời đã có tu vi Toàn Đan, thậm chí là Bách Kiếp.

Ở đây, Ngự Không còn được gọi là Hư Tiên, tiến vào Ngự Không là đã đạt tiêu chuẩn sơ bộ thành tiên.

Nếu tiên lộ không bị cắt đứt, tu sĩ hạ giới tu luyện lên đến Ngự Không sẽ tự động phi thăng.

Sinh mệnh tinh nơi bọn họ đáp xuống là sinh mệnh tinh cấp sáu. Tiên giới được tạo thành từ những sinh mệnh tinh khác nhau, các sinh mệnh tinh được chia từ cấp một đến cấp chín dựa theo chất lượng của chúng. Tu Chân giới mà nhóm Giang Thiếu Bạch đến tương đương sinh mệnh tinh cấp năm.

Ở Tiên giới, sinh mệnh tinh kém nhất là cấp sáu, chỉ cần chênh lệch một cấp độ thôi, tài nguyên tu luyện đã khác nhau một trời một vực.

Tiên giới có vô số sinh mệnh tinh, đẳng cấp cao nhất là cấp chín. Chỉ có tổng cộng bốn sinh mệnh cấp chín gồm Viêm Hoàng Tinh, Thiên Ma Tinh, Cổ Yêu Tinh, Thiên Huyền Tinh.

Tại Tiên giới, sinh mệnh tinh cấp sáu có thể coi là nơi có tài nguyên nghèo nàn nhất, mà sinh mệnh tinh kiểu này có rất nhiều.

Tộc Cổ Hùng có ba tu sĩ Ngự Không, còn được gọi là Hư Tiên, không có Tiên Vương.

Bình thường thì tu sĩ có tu vi cao nhất ở sinh mệnh tinh cấp sáu chính là Tiên Vương. Muốn tăng cấp bậc tu vi thì phải đến sinh mệnh tinh có cấp bậc cao hơn.

Ngao Cấm đến từ sinh mệnh tinh cấp bảy, ông ta chỉ đến đây du ngoạn, thế nên sau khi gặp mọi người, ông ta dẫn nhóm Ngao Dạ rời đi mà không lưu lại thêm.

Từ sinh mệnh tinh cấp cao đi đến sinh mệnh tinh cấp thấp rất dễ, nhưng ngược lại, đi từ nơi cấp thấp đến cấp cao thì không đơn giản như vậy.

Giang Thiếu Bạch hiểu rõ vì sao tiền bối Ngao Cấm không vui lòng dẫn hắn và Diệp Đình Vân theo, vì muốn dẫn người đi đến sinh mệnh tinh cao cấp cần phải đánh đổi khá nhiều. Ngao Cấm không thân cũng chẳng quen với hai người, đương nhiên không vui lòng rồi.

“Giang thiếu, thế nào rồi, ở đây đã quen chưa?” Hùng Minh đi đến hỏi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Rất tốt.”

Hùng Minh là một tiểu bối ở tộc Cổ Hùng, tư chất không tồi, thực lực chỉ mới là trung kỳ Bách Kiếp. Sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến đây, Hùng Minh lập tức thân với Giang Thiếu Bạch, hay nói cho đúng là y rất thân thiết với Đa Đa.

Có một hôm, Đa Đa lấy mấy bộ phim huyền ảo mà nó giấu kỹ ra thưởng thức, sơ ý bị Hùng Minh thấy được. Vừa thấy các mỹ nữ trong phim, y chấn kinh như gặp được thiên nhân, thế là y trở thành bạn thâm giao với Đa Đa.

Hùng Minh và chuột ngố ngưu tầm ngưu mã tầm mã, một gấu một chuột thường xuyên tụ tập với nhau xem phim, cực kỳ hòa hợp.

“Giang đạo hữu nghe nói đến vụ kia chưa?” Hùng Minh thần thần bí bí nói.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Chỗ ta chỉ có mình Minh đạo hữu tới chơi, ngươi không nói sao ta biết được?”

“Hai vị phu nhân của Hoằng Nghị Tiên Vương bỏ trốn cùng nhau rồi. Hoằng Nghị Tiên Vương đang tìm kiếm hai người khắp thế giới, treo thưởng rất cao.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ tin tức của Hùng Minh toàn là loại bát quái thế này đây.

Hắn nghi ngờ hỏi: “Hai vị phu nhân, đều là nữ sao?”

“Đúng vậy. Hoằng Nghị Tiên Vương háo sắc thành tính, không biết đã cưới bao nhiêu người rồi. Dù ông ta có lợi hại cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ có một mình, coi như một đêm ngủ chín người đi cũng quá bận bịu rồi. Chuyện này không phải là nội bộ mâu thuẫn, hai vị phu nhân bỏ trốn sao?”

Sao giọng điệu của Hùng Minh chua lè vậy nhỉ? Hình như con gấu này cũng rất háo sắc, tiếc là thực lực không cao, không thể nào giống vị Tiên Vương kia muốn cưới bao nhiêu người thì cưới.

Hắn nhìn đối phương nói: “Đã có treo thưởng rất cao, sao ngươi không đi tìm?”

Hùng Minh lắc đầu: “Chuyện thế này chỉ cần đứng ngoài xem kịch là được, dính vào lại không hay, nếu tìm được người cũng phiền phức lắm.”

Không ngờ Hùng Minh là người thương hương tiếc ngọc, nếu tìm được người chắc là cũng sẽ thả đi, uổng công một phen.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Hai vị phu nhân bỏ trốn không phải chuyện vẻ vang gì. Tiên Vương đại nhân thật là, chuyện mất mặt thế này này còn treo thưởng.”

Theo lời Hùng Minh thì người này thê thiếp thành đàn, hai người bỏ đi, chẳng phải vẫn còn rất nhiều người sao? Dù sao cũng không ngủ tới người ta, cứ để người ta đi đi.

Hùng Minh khẽ gật đầu: “Vốn là không nên treo thưởng, có điều lúc hai phu nhân kia bỏ trốn đã trộm theo pháp bảo của Hoằng Nghị Tiên Vương. Nghe đồn hai phu nhân còn bảo năng lực của Hoằng Nghị Tiên Vương “không được” còn dám tự xưng là “rất mạnh mẽ”, cưới nhiều người như vậy. Mà hai vị phu nhân cũng thật là, dù nói lời thật lòng cũng không nên nói thẳng ra như vậy.”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt, thoạt nhìn Hùng Minh có vẻ rất vui sướng.

Y nhìn hắn nói tiếp: “Ta thấy hình như tâm trạng ngươi không tốt lắm.”

Hắn cười cuời: “Không phải. Ta đang nghĩ cách kiếm chút tiên nguyên thạch mà thôi.”

Ở Tu Chân giới, Giang Thiếu Bạch nổi tiếng giàu có, nhưng khi đến Tiên giới, hắn lại nhận ra bản thân rất nghèo.

Nguyên thạch hắn chuẩn bị trước kia căn bản không có tác dụng gì ở đây, nguyên thạch hạ phẩm không khác gì viên đá ven đường, nguyên thạch thượng phẩm có chút tác dụng, nhưng giá trị không cao.

Hùng Minh nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Muốn kiếm tiên nguyên thạch thì có thể đi vào rừng ám vụ thử vận may. Có điều ngươi vừa mới tới, không cần thiết quá gấp gáp.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Nói có lý.”

Sinh mệnh tinh cấp sáu này có hoàn cảnh tu luyện ưu việt hơn Tu Chân giới rất nhiều, dù hắn không làm gì, chỉ cần ở đây tu luyện thôi thì tốc độ tu luyện đã nhanh hơn trước gấp mấy lần.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, đáng lẽ hắn có thể đợi từ từ, nhưng không hay là tu vi của hắn đã tới đỉnh Bách Kiếp, chỉ còn thiếu một bước là tiến giai Hư Tiên. Với thể chất của hắn, muốn tiến giai Hư Tiên phải cần tài nguyên không tầm thường.

Thời gian gần đây, Giang Thiếu Bạch đã hiểu giá cả thị trường ở Tiên giới, chất lượng linh tài và linh dược ở đây đều hơn hạ giới rất nhiều, thế nên những món đồ mà hắn mang theo từ Tu Chân giới không có tác dụng gì.

Mật ong hoàng kim có thể bán được giá không tồi, nhưng không phải vì tác dụng của nó mà là do hương vị của nó quá tuyệt vời. Rất ít cư dân tộc Cổ Hùng có thể chống lại mỹ vị này.

Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ, hắn vẫn chưa quen hoàn cảnh ở Tiên giới, hiện giờ yên ổn ở lại tộc Cổ Hùng, bình tĩnh tâm trạng mà tu luyện vài năm cũng tốt.

Tộc Cổ Hùng có lãnh thổ không nhỏ, nhờ có Ngao Cấm, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cũng được chia vài mẫu linh điền.

Linh điền ở Tiên giới có linh khí rất dồi dào, linh dược vừa được trồng xuống là nhanh chóng sinh trưởng.

Diệp Đình Vân lấy vài loại linh dược ngàn năm trong Tiên Vân Chi Cư ra, trồng vào linh điền.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Đình Vân, mấy loại linh thảo này e là không đáng tiền. Hay là chúng ta mua hạt giống linh thảo của Tiên giới rồi gieo thử.”

“Ta đã đi nhìn sơ thị trường linh thảo, hạt giống không rẻ đâu. Linh thảo trong Tiên Vân Chi Cư có gốc rễ không tồi, có lẽ nhổ trồng xuống linh điền Tiên giới sẽ sinh ra biến dị. Trồng mấy chục gốc, được một hai gốc biến dị thành tiên dược là đã không lỗ rồi.”

Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ, thấy Diệp Đình Vân nói vậy cũng có lý.

“Chuyện chủng điền thì ngươi rành hơn ta, ngươi suy xét quyết định là được.”

“Ừ.” Cậu gật đầu rồi nói tiếp: “Tạm thời thử một lần. Có điều linh thảo thay đổi môi trường sống nên không quen, đã chết vài gốc.”

Giang Thiếu Bạch bình thản nói: “Chết thì chết thôi.”

Hắn thở dài, linh thảo ngàn năm trong Tiên Vân Chi Cư chính là linh thảo chất lượng tuyệt hảo ở Tu Chân giới, nhưng ở Tiên giới thì nó chỉ là loại bình thường, chỉ cần mạo hiểm một chút là không khó có được.

Hết chương 370

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info