ZingTruyen.Asia

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

365_366_367

TuyenTuyen202

Chương 365: Lạc Kỳ đại hôn

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch đi một vòng trong phòng làm việc của Lạc Kỳ, hắn vừa lật xem mấy ngọc giản trên kệ vừa nói: “Đại ca, phòng làm việc của đại ca không tồi.”

Lạc Kỳ cười cười: “Tạm được thôi.”

Đa Đa cũng lật xem ngọc giản trên kệ, nó chợt kêu lên chít chít.

Giang Thiếu Bạch cầm ngọc giản lên kích mở, hình ảnh mười mấy mỹ nữ lập tức xuất hiện trên vách tường.

Một đợt mỹ nữ lướt qua, lại thêm một đợt khác xuất hiện.

“Đại ca, đây là gì vậy?”

Lạc Kỳ chống cằm nói: “Là video bình chọn trước kia.”

“Tuyển tú sao?” Hắn nhìn anh nói tiếp: “Quá trời mỹ nữ, quả nhiên *Hoàn phì Yến sấu gì cũng có.” Tùy tiện chọn một người ở đây đều là ảnh hậu ở Trái Đất đó nha. Giang Thiếu Bạch chợt có chút đồng tình với Ngao Dạ, nếu Diệp Đình Vân bị mỹ nữ vây quanh cả ngày như vậy thì hắn cũng sẽ lao tâm lao lực quá độ.

*Dân gian Trung Quốc lưu truyền câu “Hoàn phì, Yến sấu”, ý chỉ Dương quý phi béo, Triệu Phi Yến gầy để chỉ sự đối nghịch về hình thể của đại mỹ nhân.

“Đại ca nhìn các mỹ nữ này, có suy nghĩ gì không?”

Lạc Kỳ cười cười: “Thế giới này có quá nhiều mỹ nữ, nhìn quen rồi nên chẳng còn cảm giác gì.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đây là đại ca nhìn nhiều đến chán đó sao?

Hắn đảo mắt, chợt thấy Đa Đa đang lén cất ngọc giản vào nhẫn không gian của nó. Giang Thiếu Bạch trợn mắt, con chuột háo sắc này nhìn thấy mỹ nữ cũng mất hồn. Tuy người ta đẹp thật đó nhưng Đa Đa là một con chuột nhỏ, có thể làm được gì chứ?

“Đa Đa, ngươi làm gì vậy hả?”

Chuột ngố vội lách người né trách, Lạc Kỳ cười khẽ: “Được rồi, cứ để Đa Đa lấy đi, đã có bản sao chép rồi.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không thể nuông chiều nó như vậy được, lỡ mất văn kiện quan trọng thì phải làm sao?”

“Không đâu. À mà đệ không ở cùng Đình Vân sao?”

“Dạo này Đình Vân bận lắm, không phải luyện đan thì là xem ngọc giản mà đại ca đưa cho.”

Anh khẽ gật đầu: “Vậy à. Đệ nên khuyên nhủ Đình Vân, không cần khổ cực như vậy, đồng thời có thể bỏ qua vài đề nghị luyện đan.”

Ngay từ đầu tu sĩ Yêu tộc tìm Diệp Đình Vân luyện đan đều thông qua Lạc Kỳ trước, nhưng anh xét duyệt khá nghiêm ngặt, vài yêu cầu bị từ chối, thế là bọn họ trực tiếp đến thẳng Diệp Đình Vân luôn.

Cậu không lay chuyển được yêu cầu của bọn họ bèn đồng ý vài người, kết quả có lần một sẽ có lần hai, càng ngày càng nhiều người đến nhờ vả.

Giang Thiếu Bạch nhún vai nói tiếp: “Yêu tộc ra giá rất ổn.” Bọn họ thỉnh cầu luyện đan, trả thù lao không tồi, Đình Vân cũng nhìn thù lao mới ra sức như vậy.

“Nguyên thạch là kiếm mãi không hết.”

Hắn xoa cằm nói: “Đại ca nói thì nhẹ bẫng, chính bản thân lại nhìn không ra. Để đệ nói thì đại ca nên giao quyền quản lý thương hội mà tập trung tu luyện, chuẩn bị tiến lên Bách Kiếp.”

“Tiến giai Bách Kiếp nào có dễ dàng như vậy.”

Hắn bất đắc dĩ nói: “Đại ca không tu luyện, đương nhiên sẽ không dễ…”

Lạc Kỳ xấu hổ cười nói: “Ta biết rồi. À đúng rồi, phòng thí nghiệm đã nghiên cứu ra mấy phát điện mới nhất, đệ có thể đến đó xem sao.”

“Hay quá, cầu còn không được.”

Mặc dù anh đã đưa cho hắn bản vẽ máy phát điện từ lâu, nhưng muốn nghiên cứu sâu về thứ này thì phải nhờ vào Long tộc. Dù sao Long Đế là lôi long, Long tộc đã tốn rất nhiều công sức lấy lòng Long Đế.

***

Trong phòng khách.

Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch: “Ngươi về rồi à?”

Hắn khẽ gật đầu: “Ta đi xem môi trường làm việc của đại ca. Đại ca ở Long tộc làm ăn không tệ.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Đại ca thông minh tuyệt đỉnh, ngươi đừng quá lo lắng.”

Giang Thiếu Bạch hơi gật đầu: “Đúng là vậy, ta quan tâm quá sẽ bị loạn. À đúng, ngươi làm sao vậy, ta nghe nói ngươi mở mười mấy lò luyện đan một ngày, cứ tiếp tục như vậy, cơ thể sao chịu nổi chứ?”

Diệp Đình Vân cười cười: “Dạo này có mấy phương pháp luyện đan rất hay, ta quá chuyên tâm vào đó. Nhưng ngươi đừng lo lắng, ta đã hấp thu nhiều hồn ti như vậy, linh hồn lực tăng cao, lại có mật ong hoàng kim, dù tiêu hao nguyên khí cũng kịp thời bù lại.”

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu: “Dù là vậy đi nữa vẫn vừa vừa phải phải thôi, đừng quá sức.”

Cậu khẽ gật đầu: “Yên tâm đi, ta biết lượng sức mà.”

***

Giang Thiếu Bạch ở lại Long tộc một thời gian, lúc đầu hắn định xem hoàn cảnh tu luyện của Lạc Kỳ xong sẽ rời đi, nhưng điều kiện ở Long tộc không tồi, lại rất an toàn, Diệp Đình Vân rất được hoan nghênh, thế là hai người dứt khoát ở lại luôn.

Trong thời gian ở Long tộc, Diệp Đình Vân cơ bản toàn là luyện đan cho Yêu tộc, nhờ đó thu thập được không ít linh thảo, khiến chủng loại linh thảo trong Tiên Vân Chi Cư Tiên gia tăng lên rất nhiều.

Cuộc sống của Giang Thiếu Bạch ở Long tộc cũng yên ổn, công việc mỗi ngày chính là tu luyện.

Máy phát điện của Long tộc mang đến kinh hỉ không nhỏ cho hắn, cơ hồ mỗi này hắn đều sử dụng sấm sét.

Dựa vào tài nguyên tu luyện phong phú, thực lực của hắn vững bước tăng lên.

Giang Thiếu Bạch khá có hứng thú với công ty điện ảnh của Lạc Kỳ bèn đến công ty làm giám sát.

Công ty điện ảnh có kế hoạch đặc biệt, mấy năm nay đã phát hành vài bộ huyền ảo đặc sắc.

Đa Đa đưa mấy bộ phim máu chó mà nó sưu tầm trước kia cho bộ phận lên kế hoạch của thương hội Thiên Kỳ tham khảo, cung cấp khá nhiều gợi ý. Giang Thiếu Bạch chợt phát hiện đống phế liệu mà chuột ngố mang theo có chút tác dụng.

Giang Thiếu Bạch đi vào văn phòng của Lạc Kỳ, trông thấy một mỹ nữ mặc y phục đỏ cả người.

“Thiếu Bạch, đệ đến rồi à? Để ta giới thiệu với đệ, vị này là Phượng Vũ công chúa của Phượng tộc.” Lạc Kỳ giới thiệu.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Công chúa điện hạ.”

Mấy năm nay hắn sống ở Long tộc, nhờ đó dần dần thân với Ngao Dạ, theo lời y thì có rất nhiều người muốn đào góc tường của y, trong đó Phượng tộc là tích cực nhất.

“Nghe danh không bằng gặp mặt, quả nhiên Giang đạo hữu tuấn tú lịch sự, nhân trung long phượng.” Phượng Vũ không hề keo kiệt ca ngợi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Công chúa quá khen.”

Phượng Vũ quay qua Lạc Kỳ nói: “Lạc Kỳ, ngươi định cử hành kết đạo đại điển với Ngao Dạ thật sao?”

“Ừm. Đến lúc đó mong Phượng Vũ công chúa đến tham gia đại điển.”

Cô lại nhìn sang Giang Thiếu Bạch, hiếu kỳ nói: “Giang đạo hữu, ngươi cũng đồng ý sao?” Theo cô ta được biết thì Giang Thiếu Bạch và Ngao Dạ không hợp nhau.

Hắn cười cười: “Đương nhiên đồng ý.”

Giang Thiếu Bạch thầm trợn mắt, hắn có đồng ý hay không thì đại ca và Ngao Dạ đã ngủ với nhau rồi, tổ chức kết đạo đại điển rõ ràng có lợi cho đại ca. Vả lại Long tộc phụ trách tổ chức, nhưng lễ vật sẽ thuộc về đại ca.

Một trong những thủ đoạn vơ vét của cải mà các đại tu sĩ ở thế giới này hay dùng chính là tổ chức kết đạo đại điển, có vài đại tu sĩ thiếu tiền bèn cưới một tiểu thiếp.

Nghe đồn có một tu sĩ Ngự Không, cứ cách vài năm lại cưới một tiểu thiếp, khiến các tu sĩ Bách Kiếp oán thán không thôi.

Phượng Vũ cười nói với Lạc Kỳ: “Vậy chúc mừng Lạc đạo hữu.”

Lạc Kỳ mỉm cười: “Đa tạ.”

Phượng Vũ liếc mắt: “Quanh đi quẩn lại vẫn là đến bước này. Biết vậy cần gì phải phiền phức như thế.”

Năm đó Ngao Dạ ngoài ý muốn ký khế ước với Lạc Kỳ, tên kia ấm ức không thôi, kết quả vừa quay đầu đi, Ngao Dạ lại khóc lóc van nài theo đuổi lại người ta.

***

Kết đạo đại điển của Lạc Kỳ và Ngao Dạ cực kì náo nhiệt, tất cả Yêu tộc đều hào hứng tham dự.

Đa số Yêu tộc dẫn tiểu bối theo, thế là Giang Thiếu Bạch thường trông thấy chim bay thành đàn, hổ báo chạy băng băng cùng đàn, có cả các chủng tộc khó gọi tên, nói chung đa dạng gì cũng có.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Phao Phao cũng đến đại hôn của Ngao Dạ và đại ca.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Con rùa đen kia rất ghê gớm.”

Lạc Phao Phao đã là Thánh Tử của Yêu tộc, bây giờ người ta không gọi là Lạc Phao Phao mà đổi tên là Huyền Cực, từ trên xuống dưới Quy tộc đều vô cùng coi trọng cậu ta. Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nếu Quy tộc biết năm xưa hắn suýt nữa chưng cách thủy Thánh Tử của bọn họ, chắc là bọn họ muốn giết hắn luôn.

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Ta đã chuẩn bị một phần lễ vật giúp ngươi, đến lúc đó ngươi nhớ đưa cho Phao Phao.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ.” Lạc Kỳ có thể bình an sống sót, không thể bỏ qua công lao của Lạc Phao Phao, hắn phải cảm tạ đàng hoàng mới được.

***

Giang Thiếu Bạch đi vào phòng khách, trông thấy Ngao Dạ đang nói chuyện với một thiếu niên tầm hơn mười tuổi.

“Ngao Dạ, ngươi có biết suy nghĩ không vậy? Ngươi kết hôn sao không mời ta?”

“Nghe nói ngươi bế quan nên không mời.”

“Lạc Kỳ thành hôn là chuyện lớn, dù ta đang bế quan cũng phải xuất quan. Chuyện này ngươi còn phải cám ơn ta, nếu lúc trước ta không kéo Lạc Kỳ vào trong trận pháp của ngươi thì bây giờ ngươi vẫn còn cô đơn một mình.”

Ngao Dạ nhíu mày: “Quả nhiên năm đó ngươi cố ý.”

“Đương nhiên, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.”

Ngao Dạ phất tay áo, tựa hồ đang kiềm nén.

Lạc Phao Phao thấy dáng vẻ y như vậy bèn nói tiếp: “Lúc đó ta thấy ngươi bị người ta cho leo cây rất đáng thương nên mới đưa Lạc Kỳ cho ngươi. Điều kiện của Lạc Kỳ không thua kém ai.” Khi còn ở Trung Quốc, Lạc Kỳ được coi là đàn ông độc thân hoàng kim đó.

Ngao Dạ cau mày: “Rõ ràng sau này ngươi mới biết ta bị người khác cho leo cây.”

Lạc Phao Phao: “…”

Lúc này cậu ta thoáng nhìn về phía cửa, nhíu nhíu mày nói: “Giang đạo hữu cũng ở đây à?”

“Đã lâu không gặp.” Hắn cười khẽ đáp.

Hắn thầm liếc mắt, đã nhiều năm trôi qua mà Lạc Phao Phao không lớn hơn bao nhiêu.

“Chuyện của đại ca phải cám ơn ngươi.”

Giang Thiếu Bạch đưa một cái hộp cho Lạc Phao Phao, cậu ta nhận hộp ngọc mở ra nhìn, khóe miệng khẽ cong: “Tám viên đan dược địa cấp, không tồi, ra tay rộng rãi. Là Diệp thiếu luyện chế đúng không?”

Hắn gật đầu: “Phải.”

Lạc Phao Phao ước ao nói: “Ngươi ăn bám thoải mái quá nhỉ. Nếu ta có một đạo lữ lợi hại như vậy thì tốt rồi.”

Giang Thiếu Bạch chắp tay sau lưng: “Vậy ngươi cố mà tìm đi, không dễ tìm được một đạo lữ như vậy đâu.”

Ngao Dạ nghiêng đầu nhìn Giang Thiếu Bạch và Lạc Phao Phao, cảm thấy bầu không khí giữa hai người khá vi diệu, dường như cả hai không hợp nhau, quan hệ không tốt như Lạc Kỳ và Lạc Phao Phao.

***

Lạc Phao Phao nói chuyện với hai người một lúc rồi rời đi.

Ngao Dạ nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Hai ngươi có khúc mắc sao?”

Hắn cười cười: “Hắn được ta vớt lên, năm đó còn suýt bị ta chưng cách thủy.”

Ngao Dạ cười nhạo: “Thì ra là thế.”

“Sao ngươi không mời hắn?” Lạc Phao Phao có thể coi là “ông mai” cho Ngao Dạ và Lạc Kỳ, không mời hắn thì không phù hợp lắm.

Ngao Dạ buồn bực nói: “Không phải Quy tộc luôn để hắn bế quan sao?”

“Không chỉ vậy phải không?”

Y tức giận nói: “Quy tộc cũng muốn đào góc tường của ta.”

Ngao Dạ vừa giải trừ khế ước với Lạc Kỳ là Quy tộc tìm tới cửa, hỏi y rốt cuộc nghĩ thế nào, nếu y vô tình thì bọn họ hy vọng đưa Lạc Kỳ về Quy tộc bồi dưỡng, sau đó gả cho Huyền Cực, còn nói Huyền Cực và Lạc Kỳ vốn quen biết từ trước, coi như có duyên phận.

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Quy tộc muốn tác hợp đại ca và Phao Phao?”

Phao Phao mới bao lớn, không biết bao lâu nữa mới thành niên. Nếu Quy tộc muốn tác hợp cho đại ca và Lạc Phao Phao, vậy là coi đại ca hắn là con dâu nuôi từ bé sao?

“Phao Phao mới cao có chút xíu!”

Tựa hồ rốt cuộc đã tìm được tiếng nói chung với Giang Thiếu Bạch, Ngao Dạ lập tức nói: “Đúng vậy, hắn mới cao bao nhiêu đâu, không chừng sẽ không cao được nữa, cả đời là một tên lùn.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

***

Đại hôn của Ngao Dạ và Giang Thiếu Bạch do đích thân Long Đế chủ trì, các nhân vật máu mặt của Yêu tộc đều có mặt tham gia tiệc cưới.

Đây là lần đầu tiên Giang Thiếu Bạch nhìn thấy Long Đế thanh danh hiển hách của Long tộc trong yến hội. Mặc dù ông đã hơn vạn tuổi nhưng thoạt nhìn rất trẻ.

Long tộc vô cùng coi trọng tiệc cưới này, chuẩn bị rất nhiều đồ tốt làm sính lễ. Giang Thiếu Bạch cũng không keo kiệt, hắn lấy sữa ong hoàng cất giữ đã lâu làm của hồi môn.

Rất đông tu sĩ đến tham gia tiệc cưới, các minh tinh dưới trướng của Lạc Kỳ cũng có mặt đủ cả.

Mặc dù Giang Thiếu Bạch đã thấy hình ảnh các nữ minh tinh này, nhưng khi nhìn người thật vẫn có chút khác biệt.

Các mỹ nữ như đang tham gia thi đấu, ai cũng ăn mặc trang điểm vô cùng lộng lẫy.

Thoạt nhìn người nào cũng rất xinh đẹp, nhưng khi nhìn kỹ lại cảm thấy còn kém một chút. Giang Thiếu Bạch chợt hiểu ra đại ca nói nhìn nhiều rồi sẽ không còn cảm giác là có ý gì.

Diệp Đình Vân quay qua nhìn hắn: “Nhìn cái gì đấy? Đẹp không?”

“Không đẹp.”

Lạc Phao Phao nhìn hắn nói: “Nhìn mỹ nữ đến hoa mắt chứ gì. Diệp thiếu, hắn muốn ngoại tình đó.”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn Lạc Phao Phao, thật là nghiệp chướng, sao hắn phải ngồi chung với con rùa đen chết tiệt này chứ, bực mình muốn chết!

Đa Đa và Lạc Phao Phao thì ngược lại, cả hai ríu rít trò chuyện, tựa hồ nói chuyện rất vui.

Ngao Dạ đại hôn, Nguyệt tộc cũng nằm trong danh sách khách mời. Mặc dù Vân Vọng Thư hơi xấu hổ nhưng vẫn đến tham dự kết đạo đại điển.

Vân Thường chống cằm nói: “Long tộc rất coi trọng yến tiệc này. Nghe nói Long Đế còn lấy cả chân long tủy ra.”

“Chân long tủy?”

Long tủy của Long tộc phần lớn là Long tộc từ thượng cổ lưu lại, dùng một phần là mất một phần. Ngay cả hoàng tử Long tộc cũng hiếm khi được thấy long tủy, bây giờ lại lấy ra làm sính lễ cho Lạc Kỳ?

Vân Thường gật đầu nói: “Đúng vậy. Nghe nói Long tộc còn giữ ba phần long tủy, mấy năm trước đã dùng một phần, không ngờ lần này Long Đế cam lòng mang ra. Đương nhiên danh sách của hồi môn của Giang Thiếu Bạch cũng vô cùng khủng bố, sáu mươi viên đan dược địa cấp, mười thùng sữa ong chúa, một bình sữa ong hoàng, cũng là bỏ hết vốn liếng rồi.”

Giang Thiếu Bạch chuẩn bị của hồi môn hào phóng như vậy, nếu Long tộc không có thành ý thì không biết phải ăn nói sao.

Vân Vọng Thư nhìn tiệc cưới nói: “Tiệc cưới hôm nay thật náo nhiệt.”

Vân Thường cười cười: “Ừ.”

Năm xưa khi Lạc Kỳ vừa đến Long tộc đã gây ra chấn động rất lớn, mặc dù khi đó có khế ước đồng tâm nhưng không ai ngờ hai người sẽ có ngày hôm nay.

Hết chương 365

Chương 366: Tin tức về tiên lộ

Edit: OnlyU

Tám năm sau.

Lạc Kỳ hấp thu vô số đá thời gian, cuối cùng thành công tiến giai Bách Kiếp, trở thành một đại năng Bách Kiếp.

“Chúc mừng đại ca. Đại ca tiến giai Bách Kiếp ở tuổi này cũng coi như là thiên tài.” Giang Thiếu Bạch vui vẻ nói với Lạc Kỳ.

“Ta làm gì được coi là thiên tài.”

Chủ yếu là do anh may mắn, năm xưa khi vừa đến thế giới này đã ký khế ước với Ngao Dạ, nhờ đó lên như diều gặp gió. Mặc dù sau này giải trừ khế ước nhưng tu vi của anh không giảm xuống quá nhiều.

Từ trước đến nay anh không phải lo lắng tìm tài nguyên tu luyện, các tu sĩ khác phải hao tâm tổn trí tìm kiếm tài nguyên, còn anh thì chưa bao giờ thiếu. Cũng chính nhờ có hoàn cảnh tu luyện như vậy nên anh mới có thể tu luyện lên đến cảnh giới này.

Nếu anh giống các tu sĩ bình thường, gia nhập một tông môn, bắt đầu làm đệ tử ngoại môn từ từ tiến lên thì sợ là đến hết tuổi thọ cũng không lên đến tu vi Động Thiên.

“Đệ tu luyện thế nào rồi?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Vẫn còn thiếu một chút để lên hậu kỳ Bách Kiếp.” Với thể chất của hắn, muốn tiến cấp phải cần rất nhiều tài nguyên, mặc dù hắn không thiếu đan dược nhưng hắn không chỉ cần đan dược mà còn cần rất nhiều thứ khác.

Lạc Kỳ: “Tu luyện cảnh giới Bách Kiếp vốn rất chậm, đệ không nên nóng vội. Cũng may đệ không tiến giai hậu kỳ Bách Kiếp, nếu không Ngao Dạ sẽ sốt ruột chết luôn.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

“Đình Vân cũng tiến giai trung kỳ phải không?”

Hắn khẽ gật đầu: “Đình Vân giác ngộ đan đạo, tiến giai trung kỳ Bách Kiếp rồi.”

Lạc Kỳ cười cười: “Mấy năm nay thuật luyện đan của Đình Vân tiến bộ rất nhanh.”

“Chuyện này may là nhờ có đại ca. Nếu không phải đại ca lấy được ngọc giản trong kho của Long tộc thì thuật luyện đan của Đình Vân sẽ không tiến bộ thần tốc như vậy.”

Mặc dù Long tộc không quá xem trọng Tàng Thư Các, nhưng không phải ai cũng được phép bước vào Tàng Thư Các của bọn họ.

Lạc Kỳ có thể bước vào Tàng Thư Các cũng là nhờ có Ngao Dạ, do đó Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cũng được dính chút lợi lộc.

Lạc Kỳ im lặng một chút rồi nói: “Thiếu Bạch, đệ định rời đi phải không?”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Vâng.”

Long tộc tuy tốt nhưng ở lại đây lâu dài thì hơi bất tiện. Ngao Dạ có vẻ luôn không thích hắn làm bóng đèn. Vả lại mấy năm nay hắn ở Long tộc, tài nguyên gì nên thu thập cũng đã thu thập hết rồi.

“Tinh Nguyệt Thần Tông truyền tin, đại lục Phi Hồng bị dị tộc xâm chiếm, đệ phải trở về chủ trì đại cục.”

Tinh Nguyệt Thần Tông gửi thư cứu viện không phải lần đầu, chẳng qua lúc đó Lạc Kỳ đang ở giai đoạn quan trọng tiến giai, Giang Thiếu Bạch không thể đi được nên kéo dài đến giờ.

Trong thư mới nhất, Tinh Diệu kể Nguyệt Tôn đã bị thương trong trận chiến, trong thời gian ngắn không thể ra trận, hắn và Diệp Đình Vân tiếp tục chậm chập không quay về thì Tinh Nguyệt Thần Tông sẽ gặp nguy.

Mấy năm gần đây, tu vi của Giang Thiếu Bạch tiến bộ rất nhanh, nhưng hắn vẫn đang kẹt ở đỉnh trung kỳ Bách Kiếp. Hắn nghĩ muốn tiến giai hậu kỳ thì phải quay về Tinh Nguyệt Thần Tông, đi đến Toái Tinh Đái một chuyến tìm tinh hạch hoàn chỉnh. Linh hồn lực của hắn đã tăng lên rất nhiều, hiện giờ đến Toái Tinh Đái không chừng sẽ có đại thu hoạch.

Lạc Kỳ khẽ gật đầu: “Vậy được rồi, dù sao đệ cũng là trưởng lão của Tinh Nguyệt Thần Tông, nếu tông môn gặp chuyện lớn vẫn nên quay về hỗ trợ.”

Tuy quan hệ giữa Giang Thiếu Bạch và Tinh Nguyệt Thần Tông không đến mức quá thân thiết nhưng dù sao vẫn có giao tình, thấy chết không cứu thì quá mức lạnh lùng rồi.

Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Tình hình gần đây không được tốt lắm.”

Anh gật đầu tán thành: “Ừ, Long tộc cũng bị dị tộc xâm chiếm, mấy vị hoàng tử và công chúa đã ra ngoài chinh chiến tứ phương.”

“Đại ca đã tiến giai Bách Kiếp, cuối cùng đệ có thể yên tâm rồi.”

Lạc Kỳ cười khẽ: “Đệ yên tâm đi, ta luôn rất may mắn, không có việc gì đâu. Vả lại võ hồn thời gian rất hữu dụng, nếu không đánh lại kẻ địch thì có thể dùng võ hồn thời gian để chạy trốn.”

“Dù thế nào đi nữa vẫn phải cẩn thận.”

“Ta biết. Khi nào đệ đi? Ta tiễn đệ.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Được.”

***

Tinh Nguyệt Thần Tông.

Nguyệt Tôn hỏi Tinh Diệu: “Tình hình thế nào rồi?”

Tinh Diệu cười nói: “Lạc Kỳ đã thành công tiến giai Bách Kiếp. Hai vị trưởng lão Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”

Nguyệt Tôn thở phào một hơi: “Vậy thì tốt quá. Gần đây cục diện ở đại lục Phi Hồng rối loạn, nếu Giang đạo hữu có thể trở về thì chúng ta được giảm bớt áp lực.”

Tinh Diệu gật đầu: “Có lẽ Diệp Đình Vân đã là đan sư đỉnh địa cấp.”

“Mấy năm nay, Diệp đạo hữu luyện không ít đan dược cho Yêu tộc, rất có tiếng tăm trong Yêu tộc.”

Mà Yêu tộc còn rất tôn kính Diệp Đình Vân. Mặc dù bọn họ không chào đón Nhân tộc, nhưng luyện đan sư cao cấp đi đến đâu cũng được chào đón kính trọng.

Tinh Diệu cười cười: “Đan sư đỉnh địa cấp, có lẽ Diệp trưởng lão là người đầu tiên ở đại lục Phi Hồng.”

Nguyệt Tôn gật đầu: “Nói không sai! Nhân tài như vậy, không biết Long tộc có chịu thả người hay không.”

“Giang Thiếu Bạch đã đáp ứng sẽ trở về, Diệp Đình Vân hẳn sẽ đi theo.”

“Cũng đúng.” Tinh Diệu thầm nghĩ Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nổi tiếng ân ái, từ trước đến nay đi đâu cũng có nhau, như hình với bóng.

“Không ngờ Lạc Kỳ đã là tu sĩ Bách Kiếp, tốc độ tu luyện này cũng quá dọa người.” Nguyệt Tôn nói tiếp.

“Chuyện này không có gì kỳ quái.”

Có Long tộc và Giang Thiếu Bạch hậu thuẫn, Lạc Kỳ chưa bao giờ thiếu tài nguyên tu luyện, nhờ đó Lạc Kỳ tu luyện rất thuận buồm xuôi gió. Có điều dù tài nguyên sung túc nhưng muốn tiến giai Bách Kiếp vẫn cần phải có thực lực. Nếu thực lực không đủ thì dù tài nguyên có dồi dào cỡ nào cũng sẽ không chịu nổi lôi kiếp.

Nguyệt Tôn khẽ gật đầu: “Nghe nói Lạc Kỳ đã hấp thu chân long tủy.”

Chân long tủy là bảo vật quý hiếm dùng để tăng cường thể chất, truyền thuyết nói rằng khi tu sĩ Bách Kiếp đang tấn cấp lên Ngự Không sẽ dùng chân long tủy, có thể tăng xác suất thành công lên một phần. Nếu dùng chân long tủy để tăng tỷ lệ thành công tiến giai Bách Kiếp thì quá là phung phí của trời.

Xưa nay không nhiều người có được chân long tủy, cơ duyên của Lạc Kỳ thật khiến người ta ước ao.

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lái phi thuyền tiến vào khu vực đại lục Phi Hồng.

Pháp khí phi hành của hắn đã được dung luyện thêm lần nữa khi ở Long tộc, tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều. Bề ngoài của phi thuyền của thay đổi không nhỏ, trở nên tinh xảo hơn.

“Tử khí nồng nặc.” Giang Thiếu Bạch thì thầm.

Diệp Đình Vân ngờ vực hỏi: “Tử khí của tu sĩ Bách Kiếp sao?”

Hắn lắc đầu: “Không, là tử khí của toàn bộ đại lục. Đại lục Phi Hồng hẳn đã xảy ra đại chiến, đông đảo tu sĩ bị cuốn vào trận chiến.”

Giang Thiếu Bạch từ từ nhắm hai mắt, từ trên không trung “nhìn” xuống, hắn có thể thấy được cả ngàn tỷ sợi tử khí quấn lấy nhau, bay lơ lửng trên toàn bộ đại lục.

Mặc dù tử khí của tu sĩ cấp thấp rất yếu, nhưng số lượng bù chất lượng, dung hợp cả ngàn tỷ sợi tử khí lại với nhau sẽ là số lượng tử khí cực kỳ khổng lồ.

Giang Thiếu Bạch hấp thu tử khí vào người, tử khí vừa vào người hắn lập tức bị thôn phệ võ hồn hấp thu chuyển hóa.

Hắn cười bất đắc dĩ, Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Tâm trạng không tốt hả?”

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu: “Không có.” Thế giới này trăm họ đang lầm than, thế mà lại có lợi cho hắn, Giang Thiếu Bạch không kiềm được mà thổn thức.

Cậu cau mày nói tiếp: “Yêu tộc cũng đã xảy ra đại chiến, đại lục Phi Hồng còn nghiêm trọng hơn.”

Diệp Đình Vân thở dài, mấy năm nay cậu sống ở Long tộc quá thái bình, hoàn toàn không biết các đại lục đã loạn như thế này.

“Đi nhanh lên, đừng để Tinh Diệu tông chủ và Nguyệt Tôn tông chủ sốt ruột chờ.” Cậu hối thúc.

“Ừ.”

Hai người ngồi phi thuyền về đến Tinh Nguyệt Thần Tông.

“Giang trưởng lão đã về rồi.” Tinh Diệu đi ra nói.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Trên đường về đây, ta thấy các thế lực lớn liên tục xung đột, tình hình không tốt lắm.”

Tinh Diệu cười khổ nói: “Xảy ra vài biến cố, nếu tình hình không được cải thiện, chỉ sợ tình huống trước mắt cũng chỉ là trò trẻ con.”

Giang Thiếu Bạch không hiểu ra sao: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đã lâu rồi tông môn không phát hiện mỏ quặng mới, mà một khi mỏ quặng cạn kiệt, tu sĩ tu luyện sẽ khó khăn hơn. Không chỉ Tinh Nguyệt Thần Tông chúng ta mà các tông môn khác cũng vậy.”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Sao lại như thế?”

Ông lắc đầu đáp: “Theo lý mà nói, tu sĩ tu luyện tới cảnh giới Ngự Không sẽ rời khỏi thế giới này, nhưng vì tiên lộ đã đứt đoạn mà các tu sĩ Ngự Không bị kẹt lại ở đây. Mỗi tu sĩ Ngự Không cần rất nhiều tài nguyên tu luyện.”

Giang Thiếu Bạch xoa xoa trán, mỗi lần xuất hiện một đại tu sĩ là sẽ tiêu hao vô số tài nguyên, mà mỗi một đại tu sĩ ngã xuống lại có khả năng tạo phúc địa một phương.

Chiến tranh sẽ khiến sinh linh đồ thán, nhưng cũng có khả năng khiến vài tu sĩ trổ hết tài năng.

Tinh Diệu chắp tay sau lưng: “Nghe nói Minh tộc kết nối một con đường thông thiên, cần ngàn vạn sinh linh làm tế phẩm, vài đại năng ngầm thừa nhận cách làm của Minh tộc.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, kết nối tiên lộ, là muốn đi đến Tiên giới sao? Đại năng đồng ý cách làm này hẳn là những người không đơn giản. Hắn thầm thở dài, hiện tại các giới đều loạn, nếu đây là tác phẩm của tu sĩ Ngự Không thì tu sĩ Bách Kiếp như hắn cũng chỉ là quân cờ mà thôi.

***

Giang Thiếu Bạch đang ngồi cạnh bàn, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, như có điều suy nghĩ.

Diệp Đình Vân nhìn qua hắn: “Nghĩ gì thế?”

“Không có gì. Ta đang nghĩ đến tiên lộ. Một khi tiên lộ mở lại, hẳn là đại ca sẽ đi đến Tiên giới.”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Có lẽ vậy.”

Lúc còn ở Long tộc, Giang Thiếu Bạch đã nghe nói về Tiên giới. Long Đế không quá gấp gáp, dù sao tuổi thọ của ông ta rất dài, sau khi tiến giai Ngự Không lại có thêm mấy vạn năm tuổi thọ. Nhưng dù vậy Long Đế tựa hồ rất khát khao tiên lộ. Có lời đồn tu sĩ có võ hồn thời không thì sẽ an toàn hơn khi đi qua tiên lộ. Cũng vì vậy mà Cửu hoàng tử Ngao Dạ được Long Đế sủng ái nhất.

Lạc Kỳ có võ hồn thời không, nếu Long Đế muốn đến Tiên giới, nhất định sẽ đưa Ngao Dạ theo, mà Ngao Dạ và Lạc Kỳ đã cử hành kết đạo đại điển. Nếu Ngao Dạ phải đi lên tiên lộ, đại ca hắn chắc chắn sẽ đi theo.

Nghe nói tiên lộ cực kỳ nguy hiểm. Cũng may đại ca đã tiến giai Bách Kiếp.

Giang Thiếu Bạch híp mắt, năm đó đại ca ra khỏi Ân Khư, quay về Long tộc, được Long tộc tốn rất nhiều công sức bồi dưỡng. Hắn đột nhiên nghĩ, có phải Long Đế đã đoán được sẽ có ngày này từ trước nên mới làm như thế không?

“Long Đế chờ được, tu sĩ Ngự Không khác thì chờ không nổi.” Không phải tu sĩ Ngự Không nào cũng có mấy vạn năm tuổi thọ như Long Đế.

Theo lời của Tinh Diệu, nếu quặng nguyên thạch cạn kiệt, tiếp theo chính là nguyên khí trời đất cạn kiệt, tu vi các tu sĩ sẽ giảm xuống. Qua mấy ngàn năm, có lẽ việc tu luyện sẽ cực kỳ khó khăn, thực lực các tu sĩ cấp cao giảm xuống. Nếu tu vi của tu sĩ Bách Kiếp bị giảm thì tuổi thọ cũng theo đó bị rút ngắn lại.

Vì các suy đoán thế này nên vài thế lực lớn mới phát động chiến tranh, lấy huyết nhục tu sĩ trả lại thiên địa.

Nhưng cách làm này giống như uống rượu độc giải khát vậy.

Nghe nói Thiên Môn vốn là thánh địa tu luyện, nhưng sau khi mỏ quặng nguyên thạch khô kiệt, linh khí tiêu tan, tu sĩ ở đại lục đó không thể không di cư sang đại lục khác, tìm kiếm nơi tu luyện mới, mà nơi mà bọn chúng nhắm tới chính là thế giới này.

Có điều tình trạng ở thế giới này cũng không tốt hơn là bao.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Không biết tiên lộ như thế nào?”

Diệp Đình Vân: “Ai mà biết được. Nhưng có lẽ không lâu sau chúng ta sẽ được thấy nó.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, rơi vào trầm tư.

“Ngươi sao vậy?”

Hắn lấy một ngọc giản ra.

Diệp Đình Vân hỏi: “Đây là?”

Diệp Đình Vân nhìn cậu đáp: “Đây chính là tinh đồ, ta hoài nghi nó có liên quan đến tiên lộ.”

“Lấy từ trong con rối hoàng kim sao? Vậy thì rất có khả năng liên quan đến tiên lộ.” Có khả năng năm đó tộc cự nhân hoàng kim đã đi đến Tiên giới, chẳng qua không biết có thành công hay không.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu: “Thôi, tạm thời không nghĩ đến nữa. Ta đi đến Toái Tinh Đái một chuyến trước.”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Ừ, cẩn thận một chút.” Tinh hạch rất hữu dụng, mấy năm nay Giang Thiếu Bạch không dùng nữa vì bị kháng tính, hiện giờ có lẽ kháng tính đã giảm bớt.

Cậu hít sâu một hơi, thầm nghĩ nếu tình hình ở thế giới này bết bát như vậy thì một khi tiên lộ xuất hiện, bọn họ sẽ xông đến thử một phen. Không biết con đường phía trước sẽ thế nào, nhưng nếu hiện tại cố gắng nâng cao thực lực thì sẽ có thêm hy vọng sống sót.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ta biết rồi.”

Hắn ở Long tộc nhiều năm, dù chưa tiến giai hậu kỳ Bách Kiếp nhưng linh hồn lực và nguyên lực đều tăng lên rất nhiều. Bây giờ đi đến Toái Tinh Đái tìm kiếm tinh hạch dễ hơn lúc trước không ít. Trước kia tinh hạch bay rất nhanh, hắn không bắt được đành từ bỏ, hiện tại hắn đã dễ dàng bắt được chúng.

Hết chương 366

Chương 367: Đi lên tiên lộ

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch quay về Tinh Nguyệt Thần Tông, các đại lục vẫn tiếp tục phân tranh không ngừng, hắn lấy thân phận trưởng lão của Tinh Nguyệt Thần Tông mà chinh chiến tứ phương.

Sinh linh đồ thán khắp nơi, ngược lại khiến Giang Thiếu Bạch hấp thu được rất nhiều tử khí, tu vi tăng vọt rất nhanh.

Hắn không dùng tinh hạch, chỉ dựa vào việc hấp thu tử khí mà đã thăng lên hậu kỳ Bách Kiếp.

Mấy năm nay các đại lục liên tục tranh chấp, nhưng vấn đề mỏ quặng nguyên thạch khô kiệt vẫn không cải thiện, sản xuất linh dược giảm mạnh trong phạm vi lớn.

Giá trị nguyên thạch trên thị trường tăng mạnh, khiến các tu sĩ bàng hoàng không thôi.

Vì Giang Thiếu Bạch có Tiên Vân Chi Cư mà mấy lần hắn bị tập kích khi đi chinh chiến. Mấy kẻ tấn công tên thì chết, tên thì bỏ chạy thoát thân, thế là tiếng tăm hung ác của hắn ngày càng vang xa.

“Hôm nay lại có người tới kiếm chuyện sao?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ, gần đây mọi người nghèo đến phát điên rồi.”

Hai ngày trước Giang Thiếu Bạch bị thương nhẹ trong lúc chiến đấu với một tu sĩ quỷ dị, không biết chuyện này bị truyền đi thế nào mà sau đó có vài người cho rằng thời cơ đã đến, bọn chúng lập tức tấn công hắn tới tấp. Giang Thiếu Bạch liên tục giết mấy tu sĩ Bách Kiếp, khiến mấy kẻ muốn đục nước béo cò bị dọa lui.

Mấy năm nay Giang Thiếu Bạch luôn chiến đấu ở tiền tuyến, thực lực tiến bộ rất nhanh, căn bản không thèm để mắt đến tu sĩ Bách Kiếp bình thường.

Diệp Đình Vân siết chặt cái chén trong tay, cậu trầm ngâm nói: “Ta nhận được tin của đại ca, Long Đế đã quyết định rời đi rồi sao?”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Không phải một mình Long Đế, hình như mấy tu sĩ Ngự Không khác đang chuẩn bị rời đi cùng nhau.”

Hắn chiến đấu ở tiền tuyến thời gian dài, chặn được khá nhiều tin tình báo.

Hiện tại các đại nhân vật đang chuẩn bị hành trang để lên đường, nghe nói tiên lộ rất dài, trên đường đi chưa chắc có thể tìm được nơi cung cấp nguyên khí bổ sung, thế nên các tu sĩ bước lên tiên lộ phải chuẩn bị rất nhiều nguyên thạch. Các đại lục đang lâm vào tình trạng khan hiếm nguyên thạch, do đó bọn họ đang điên cuồng thu thập nguyên thạch.

Các đại lục đang sa vào cuộc tranh đoạt nguyên thạch. Mười mấy năm trước Ngao Dạ đưa cho Giang Thiếu Bạch sáu mỏ quặng nguyên thạch, hiện tại giá trị đã tăng lên gấp mấy lần.

Ngoại trừ nguyên thạch, mọi người cũng rất coi trọng những tài nguyên tu luyện khác của hắn.

Bọn họ không biết Tiên giới như thế nào, nhưng dù thế nào đi nữa thì không thể không có tiền. Chuẩn bị đồ vật nhiều một chút có thể tăng khả năng đổi được loại tiền tệ dùng ở Tiên giới.

Các thế lực lớn đều muốn nhân cơ hội đại chiến mà kiếm một vố, sau đó rời đi, vì thế các nơi càng tranh đấu hăng say.

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Tất cả rời đi cũng tốt. Ngự Không rời đi, các thế lực lớn có thể miễn cưỡng khôi phục cân bằng. Có ai không nỡ bỏ đi không?”

Giang Thiếu Bạch nhún vai: “Chắc là không đến mức đó. Dựa theo phỏng đoán của mọi người thì sau mấy ngàn năm nữa, linh khí ở đại lục này sẽ bị khô kiệt, đến lúc đó tu sĩ Ngự Không sẽ bị giảm tu vi.”

Mà một khi bị giảm tu vi thì tuổi thọ cũng đồng thời giảm đi phân nửa. Các tu sĩ Ngự Không hiện tại có tuổi thọ không nhỏ, khi tu vi bị giảm, có khả năng tuổi thọ sẽ hết luôn. So với việc ở lại chờ chết thì không bằng liều một phen đi lên tiên lộ.

Huống hồ hắn còn nghe nói tu sĩ Ngự Không bị thiên địa hạn chế, không thể tùy tiện ra tay, một khi ra tay sẽ bị giảm tuổi thọ, còn có khả năng bị thiên phạt.

“Tiên lộ nhiều nguyên hiểm, dường như Long Đế dự định chỉ dẫn Ngao Dạ và đại ca đi cùng.”

Lần này đông đảo tu sĩ Ngự Không rời đi, một là vì truy tìm đại đạo, hai là vì nghĩ cho thế giới này mà tìm một lối thoát.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Nhìn biểu hiện của ngươi như vậy, ngươi có ý định đi lên tiên lộ?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, khó khăn lắm tiên lộ mới mở lại, nếu bỏ lỡ lần này, tiên lộ đóng lại thì không biết phải chờ bao lâu nữa mới có cơ hội lần sau.”

“Không biết Tiên giới có tồn tại thật hay không?” Nếu Tiên giới có thật thì nơi nó như thế nào nhỉ.

Giang Thiếu Bạch khoanh tay nói: “Hiện tại có cơ hội, đương nhiên phải đến đó xem thử. Đình Vân, ngươi nghĩ sao?”

Diệp Đình Vân cười cười: “Nếu như ngươi có hứng thú, đương nhiên ta theo ngươi.”

Giang Thiếu Bạch nắm chặt tay cậu: “Đa tạ. Có điều, đi lên tiên lộ chưa chắc là lựa chọn tốt.” Vừa nghe đến tiên lộ đã khiến người ta mơ tưởng viễn vong, nhưng nào ai biết tiên lộ thật sự ra sao, có lẽ là đường chết cũng không chừng.

Diệp Đình Vân thản nhiên nói: “Không sao, dù kết quả thế nào ta cũng theo ngươi.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Có câu này của ngươi làm ta yên tâm thêm rồi.”

“Hai ta cần gì khách sáo như vậy?”

Hắn nắm tay Diệp Đình Vân không buông, từ từ nhắm hai mắt: “Mới chớp mắt mà chúng ta đã đến thế giới này nhiều năm như vậy.” Bây giờ lại phải rời khỏi đây, không biết con đường phía trước sẽ thế nào, tất cả là một ẩn số.

Diệp Đình Vân cười cười: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ thuận theo tự nhiên là được. Hiếm khi tiên lộ mở ra, nếu không đi lên tiên lộ, sợ là tương lai ngươi sẽ hối hận.”

Giang Thiếu Bạch thở dài: “Đúng là không gì có thể lừa gạt được ngươi.”

Diệp Đình Vân cong khóe môi cười nhẹ, từ sâu trong lòng, Giang Thiếu Bạch cũng là người tranh cường háo thắng, hiện tại có cơ duyên lớn ngay trước mắt, nếu cứ thế mà từ bỏ thì rất đáng tiếc.

***

Long tộc.

Lạc Kỳ nhìn Ngao Dạ hỏi: “Tiên lộ mở ra thật sao?”

Y gật đầu: “Ừ.”

Anh hít sâu một hơi: “Có lẽ Thiếu Bạch cũng sẽ đi.”

“Đệ đệ ngươi có năng lực rất quỷ dị, nếu hắn cùng đi sẽ an toàn hơn một chút.”

Ngao Dạ có võ hồn thời không, cũng là người tự cao tự đại, nhưng y vẫn kiêng kỵ võ hồn quỷ dị của Giang Thiếu Bạch. Hắn có quá nhiều thủ đoạn, y không rõ rốt cuộc trong tay đối phương có bao nhiêu con bài chưa lật.

Ngao Dạ nhìn Lạc Kỳ nói tiếp: “Trên tiên lộ có thể sẽ gặp nguy hiểm, ngươi có sợ không?”

Anh cười cười: “Không sợ lắm, ta luôn may mắn mà.”

Năm đó khi anh xuyên qua khe hở thời không đến đây, anh đã quyết tâm liều chết một phen, đúng là suýt phải bỏ mạng, nhưng thời cơ đến, cuối cùng anh vẫn sống sót. Đã nhiều năm trôi qua, có thể sống thêm nhiều năm như vậy cũng đã đủ vốn rồi.

Ngao Dạ thở dài nói: “Kỳ thật ta không thích thú gì tiên lộ, nhưng phụ thân mong ước đã lâu, cũng may ngươi đã tiến giai Bách Kiếp, bằng không ta sẽ không yên lòng.”

“Ừm. Mà như ngươi nói đó, ta đã tiến giai Bách Kiếp, ngươi còn gì mà không yên lòng.”

Ngao Dạ xoa xoa trán: “Đối với những tu sĩ muốn thăm dò tiên lộ thì tu vi Bách Kiếp không tính là cao.”

Lạc Kỳ bất đắc dĩ: “Việc đã đến nước này, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

“Khi nào đệ đệ ngươi đến?”

“Sắp rồi.”

Ngao Dạ khó hiểu nói: “Mấy năm nay Giang Thiếu Bạch chạy ngược chạy xuôi giữa các đại lục, nơi nào chiến tranh ác liệt nhất là hắn chạy tới nơi đó. Hắn đang làm cái gì vậy, không sợ chết hả?”

Lạc Kỳ nhíu mày: “Ta cũng không biết nữa.”

Anh lờ mờ suy đoán Giang Thiếu Bạch hấp thu tử khí tiến cấp, nhưng chuyện này quá quỷ dị, cho dù là với Ngao Dạ, anh vẫn không dám nói lung tung.

***

Vài ngày sau, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi phi thuyền đến Long tộc.

Ngao Dạ vừa nhìn thấy hắn lập tức kinh hãi: “Ngươi tiến giai đỉnh Bách Kiếp rồi, sao lại nhanh như vậy?”

Giang Thiếu Bạch cười đáp: “Ta gặp được một cơ duyên nên gần đây tu vi tăng rất nhanh.”

Hắn hơi cúi đầu, thực lực của hắn vốn không tăng nhanh như vậy, nhưng các thế lực lớn tranh đoạt tài nguyên khiến cả thế giới này bị cuốn vào chiến tranh, hắn chỉ cần có mặt ở nơi xảy ra chiến loạn, dù không cần làm gì thì tử khí vẫn tự động tràn vào người hắn, tu vi cứ thế mà tăng lên.

Mấy năm nay, nơi nào xảy ra chiến tranh là hắn có mặt ở đó, hấp thu được vô số tử khí, nhờ vậy mà tu vi tăng lên cực nhanh.

Ngao Dạ nói tiếp: “Tu sĩ Bách Kiếp muốn tiến giai, một cơ duyên là không đủ.”

“Cũng đúng.”

Nếu các đại lục không bị cuốn vào chiến tranh, đến mức khắp nơi đều là tử khí lượn lờ trên không trung thì thực lực của hắn sẽ không tăng nhanh như vậy. Có thể tiến giai đỉnh Bách Kiếp trước khi đi lên tiên lộ là quá may mắn. Tóm lại thực lực tăng thêm một phần thì tỷ lệ sống sót tăng thêm một phần.

“Rốt cuộc ngươi đã hấp thu bao nhiêu nguyên thạch? Hiện tại các đại tu sĩ đang tàng trữ nguyên thạch, số lượng nguyên thạch giao dịch ngoài thị trường không nhiều.” Ngao Dạ vô cùng khó hiểu hỏi.

“Không hấp thu bao nhiêu nguyên thạch…”

Y không hiểu nổi nói: “Không hấp thu nhiều nguyên thạch, chẳng lẽ ngươi ăn thiên tài địa bảo gì đó, còn có hiệu quả như vậy?”

“Ta hấp thu một số tinh hạch.”

Ngao Dạ ngạc nhiên không thôi: “Tinh hạch có tác dụng mạnh như vậy sao?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Ừ.”

Cửu hoàng tử tiếc nuối nói: “Đáng tiếc ta không có tinh võ hồn.”

Lạc Kỳ lên tiếng: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Chúng ta bàn bạc chuyện đi lên tiên lộ đi.”

Ngao Dạ gật đầu: “Ừm.”

“Khi nào xuất phát?” Giang Thiếu Bạch lên tiếng hỏi.

Ngao Dạ do dự một chút rồi nói: “Cũng nhanh thôi, tiên lộ sắp lát xong rồi.”

Giang Thiếu Bạch nghe vậy thở dài, lấy ngàn tỷ huyết nhục tu sĩ làm vật tế, rốt cuộc lát thành con đường đến Tiên giới rồi sao? Nhất tướng công thành vạn cốt khô, Tu Chân giới là như vậy.

***

Giang Thiếu Bạch ở lại Long tộc hai tháng, rốt cuộc đến lúc bước lên tiên lộ.

Khi tiên lộ mở ra, các tu sĩ Ngự Không tập trung lại cùng lên đường, có người đi một mình, có người thì dẫn theo không ít thuộc hạ.

Lúc Giang Thiếu Bạch đến nơi tập trung thì thấy một tế đàn khổng lồ: “Đó là Đăng Tiên Đài?”

Ngao Dạ gật đầu: “Ừ, nghe nói các tu sĩ trước kia đã đi đến Tiên giới thông qua Đăng Tiên Đài này. Nhưng mấy vạn năm nay Đăng Tiên Đài như đã chết, không vận hành, gần đây Đăng Tiên Đài như sống lại, chẳng qua không dễ kích hoạt.”

Các tu sĩ Ngự Không truyền linh lực vào Đăng Tiên Đài, một con đường đột nhiên xuất hiện.

Giang Thiếu Bạch nhìn các tu sĩ Ngự Không mà trong lòng hơi kinh sợ. Rất hiếm khi thấy được bọn họ, hắn không biết thì ra thế giới này có nhiều tu sĩ Ngự Không như vậy, đến mười mấy người. Bọn họ có ngoại hình khác nhau, như Long Đế khí độ bất phàm, cũng có ông lão khô quắt, có nữ tu thì tướng mạo diễm lệ, còn có cả tu sĩ thoạt nhìn như thư sinh bình thường…

Sau khi tiến giai đỉnh Bách Kiếp, Giang Thiếu Bạch rất tự tin vào bản thân, nhưng khi đối mặt với mười mấy tu sĩ Ngự Không ở đây, sự tự tin của hắn bị ảnh hưởng nhất định.

Long Đế Ngao Nhai nhìn bốn người nói: “Đi thôi.”

Ngạo Dạ hiếu kỳ hỏi: “Phụ thân, đây chính là tiên lộ đó hả?”

“Ừ.”

“Phụ thân, người lên tiên lộ rồi có trở về được không?”

Ngao Nhai lắc đầu nói: “Hình như không được. Nhưng vài thế lực sở hữu Thỉnh Thần Lệnh, có thể mời đại năng phân thân quay lại hạ giới. Có điều từ mấy vạn năm trước, Thỉnh Thần Lệnh đã không còn mời được thần linh xuất hiện.”

Ngao Dạ gật gù: “Ra là vậy.”

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân nhìn nhau, hai người chưa từng nghe nói đến bí mật này.

Hắn cau mày, thầm nghĩ Thỉnh Thần Lệnh không mời được thần linh hạ giới, một là liên thông hai giới xảy ra vấn đề, hai là tu sĩ Tiên giới đã chết. Đương nhiên cũng có khả năng là họ tu luyện ở Tiên giới lâu dài, thái thượng vong tình, không muốn quản chuyện hạ giới nữa.

Thang trời trắng tinh kéo dài vô tận về phương xa, không biết điểm cuối là đâu.

“Đi thôi!”

Mọi người bước lên bậc thang, rời khỏi thế giới này. Bọn họ cứ đi theo thang trời tiến về phía trước, thang trời như không có điểm cuối, đi ròng rã mấy tháng vẫn chưa hết.

“Hết đường rồi.” Diệp Đình Vân cau mày nói.

“Bị đứt đoạn rồi.” Giang Thiếu Bạch cũng nhíu chặt lông mày.

Thang đá trắng tinh đứt ngang giữa không trung, xung quanh là khoảng không mờ mịt. Mọi người đi suốt mấy tháng, hiện tại tiên lộ đứt đoạn khiến bọn họ không biết phải làm sao.

Diệp Đình Vân nhìn các ngôi sao trôi nổi xung quanh, thầm nghĩ tiên lộ bị đứt ở đây, không biết còn cách Tiên giới bao xa, nơi này nguyên khí mỏng manh, nếu còn cách Tiên giới quá xa, e là chưa đến nơi đã hao hết nguyên khí.

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Gay go rồi.” Hắn đã nói mà, muốn đến Tiên giới nào có dễ dàng như vậy.

Lạc Kỳ quay qua Ngao Dạ, bất an nói: “Làm sao bây giờ? Không có đường đi, quay về đường cũ sao?”

Ngao Dạ lắc đầu nói: “E là không được. Ngay từ lúc chúng ta bước lên con đường này đã không còn đường quay về. Thời gian duy trì tiên lộ có hạn, ta đoán con đường lúc trước đã biến mất. Con đường dưới chân chúng ta cũng sẽ nhanh chóng biến mất thôi.”

Lạc Kỳ khó khăn nói: “Nhưng không còn tiên lộ dẫn đường, tiếp theo chúng ta phải đi thế nào?”

Giữa bầu trời sao mênh mông rộng lớn, sợ là mất hàng ngàn vạn năm cũng chỉ thăm dò được một góc nơi này mà thôi.

Cửu hoàng tử gãi đầu: “Ta cũng không biết.”

Lạc Kỳ: “…”

Hết chương 367

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia