ZingTruyen.Info

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

362_363_364

TuyenTuyen202

Chương 362: Ly Hồn Khư

Edit: OnlyU

Mọi người thương lượng một chút, sau đó trực tiếp rời khỏi Lâm Lang Thành.

Ngao Dạ ngồi trên phi thuyền, cảm thán nói: “Không ngờ ngươi còn có phi thuyền.”

Giang Thiếu Bạch: “Lúc trước cướp được.”

Ngao Dạ: “Đoán được.”

Giang Thiếu Bạch cười cười, chiếc phi thuyền này là hắn cướp được, lúc đó hắn có cảm giác rất thành tựu, có điều cướp được rồi lại không dùng đến mấy lần, tốc độ phi hành không đủ nhanh.

Lạc Kỳ nhìn quanh bốn phía: “Trong phi thuyền không tồi, dung luyện thêm lần nữa có lẽ tốc độ sẽ tăng lên một chút. Ta mới có mấy loại lông vũ, hẳn là dùng được.”

Anh lấy một cái hộp ra, bên trong đầy lông vũ từ các loại yêu thú.

Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng qua: “Chà, nhiều loại lông vũ quá.”

Ngao Dạ lườm một cái, nói bóng nói gió: “Đúng vậy. Đại ca ngươi cất giữ rất nhiều, mấy nha đầu Điểu tộc còn tranh nhau tặng lông vũ cho hắn.”

Giang Thiếu Bạch quay qua Lạc Kỳ: “Đại ca, Điểu tộc tặng lông vũ có phải là có ý tìm bạn đời không?”

Lạc Kỳ cười cười: “Phải xem tình huống nữa.”

Đúng là Điểu tộc tặng lông vũ chính là có ý ngỏ lời làm bạn đời, nhưng anh nhận được rất nhiều lông vũ, có khi vì bọn họ biết anh thích lông vũ nên mới tặng. Nếu tất cả bọn họ đều ái mộ anh thì anh chịu không nổi đâu.

“Ngươi không nên nhận, theo lý mà nói nhận lông vũ chính là nhận tâm ý của đối phương.” Ngao Dạ bực bội nói.

Lạc Kỳ cười nói: “Làm gì khoa trương như vậy.”

“Đúng vậy. Được tặng quà mà không nhận thì uổng lắm.” Giang Thiếu Bạch hi hi ha ha: “Đại ca rất được yêu thích nha.”

“Tàm tạm thôi.” Lạc Kỳ cười khẽ.

Ngao Dạ nhìn hai anh em cười cười nói nói vui vẻ, trong lòng tức giận mà không có chỗ xả.

Ánh mắt Giang Thiếu Bạch chợt phát lạnh, Ngao Dạ nhìn hắn: “Có kẻ gây rối.”

“Rốt cuộc đến rồi. Ta vốn nghĩ phải sớm hơn một chút.”

Y cau mày: “Hình như có mười người.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Không ít.”

Hắn nhắm mắt lại: “Không gian bị phong tỏa, không ổn, hình như bị bao vây.”

“Thập Nhị Thiên Ma Trận.” Ngao Dạ cũng từ từ nhắm mắt, cảm nhận xung quanh.

“Tranh thủ thời gian ra tay đi, một khi Thập Nhị Thiên Ma Trận vây kín là có thể giam giữ được cả Ngự Không, mặc dù đây chỉ là lời đồn nhưng chúng ta không nên mạo hiểm.” Ngao Dạ nhìn Lạc Kỳ, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Cửu hoàng tử nói không sai, đúng là không cần thiết mạo hiểm.”

“Phía đông bắc tựa hồ phòng thủ yếu nhất, xông về hướng đó.” Hắn nói tiếp.

Diệp Đình Vân điều khiển phi thuyền vọt về hướng đông bắc, Giang Thiếu Bạch cảm nhận được mười hai luồng khí tức liên kết với nhau, cả vùng trời đã bị phong tỏa.

Hắn cau mày: “Bao vây nhanh thật.”

Hắn thử tấn công một phát, nhưng đòn tấn công như đá ném xuống biển, chớp mắt đã không thấy đâu.

Diệp Đình Vân hít một hơi: “Kẻ địch có chuẩn bị kỹ càng.”

Ngao Dạ quay qua Giang Thiếu Bạch nói: “Vẫn xông về hướng kia, ta sẽ thử xem pháp tắc không gian có thể phá vỡ phong tỏa hay không, còn ngươi tìm cách giết chết tu sĩ trấn thủ vị trí đó.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Được.”

Ngao Dạ nói xong hóa thành con rồng bay ra khỏi phi thuyền, Giang Thiếu Bạch lập tức cảm nhận được không gian dao động kịch liệt, nguyên khí bị quấy lên rối loạn như nồi cám heo, đáng tiếc phòng hộ của trận pháp phong tỏa kia quá mạnh mẽ, lực không gian của Ngao Dạ không thể phá vỡ.

Công kích không gian không có hiệu quả, Ngao Dạ tức giận thở phì phò.

Giang Thiếu Bạch chợt cảm nhận được một lực lượng kỳ quái, trận pháp phong tỏa thế mà vỡ ra.

“Pháp tắc thời gian, nghịch chuyển! Thiếu Bạch, mau ra tay, nghịch chuyển thời gian tiêu hao rất lớn, không chịu được bao lâu.” Lạc Kỳ vội vàng hô lên.

Giang Thiếu Bạch thả con rối hoàng kim ra, điều khiển con rối phát động tấn công. Con rối và tu sĩ Bách Kiếp trấn thủ phía đông bắc đối đầu nhau, một kích của con rối bán thiên cấp vô cùng mãnh mẽ, chấn động cả trời đất.

Gã tu sĩ kia chỉ mới sơ kỳ Bách Kiếp, mất đi Thiên Ma Trận che chở, căn bản không phải là đối thủ của con rối hoàng kim, thoáng cái đã bị nó đánh bay.

Giang Thiếu Bạch lấy lôi ấn ra bồi thêm một chiêu, trực tiếp nện đối thủ thành thịt nát.

Thập Nhị Thiên Ma Trận, thiếu một điểm cũng không được, một người đã chết, trận pháp không thể khép kín, đương nhiên uy lực giảm mạnh.

Ngao Dạ hóa thành một tia sáng bay vào trong phi thuyền, có lẽ vì vừa tung đại chiêu nên y có phần mệt mỏi.

Nghịch chuyển thời gian đúng là nghịch thiên, đương nhiên tiêu hao cũng lớn.

Diệp Đình Vân ném một viên phục nguyên đan cho Ngao Dạ, y không khách sáo nhanh chóng nuốt vào.

Giang Thiếu Bạch chỉ huy con rối mạnh mẽ xông tới, từ sau khi con rối thăng cấp, đây là lần đầu tiên hắn dùng nó thực chiến, uy lực bán thiên cấp rất đáng sợ, hắn điều khiển con rối liên tục giết chết ba gã Bách Kiếp.

Ngao Dạ dùng đan dược xong, nguyên khí nhanh chóng khôi phục, y lại sử dụng pháp tắc thời gian cố định đối thủ, khiến gã kia không thể cử động khi đối mặt.

Giang Thiếu Bạch giết kẻ địch càng lúc càng trôi chảy, chỉ chốc lát mà hắn đã giết liên tục ba tên, sáu gã Bách Kiếp còn lại bị dọa sợ chạy trối chết.

Thấy bọn chúng bỏ chạy, Giang Thiếu Bạch không đuổi theo mà thu con rối vào, tiếp tục điều khiển phi thuyền bay về hướng mục tiêu xuất phát.

Diệp Đình Vân lắc lắc đầu: “Không ngờ Vạn Ma Tông sẽ ra tay.”

Giang Thiếu Bạch cười nhạt: “Bọn chúng mất sáu tu sĩ Bách Kiếp, chắc sẽ yên tĩnh một thời gian.”

Không dễ bồi dưỡng một tu sĩ Bách Kiếp, lần này Vạn Ma Tông phái đến mười hai tu sĩ Bách Kiếp, chắc hẳn đã dốc hết toàn lực trong tông môn, tổn thất một nửa đủ khiến chúng đứt từng khúc ruột.

Diệp Đình Vân cau mày: “Phía sau Vạn Ma Tông tựa hồ có Ngự Không.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Là bọn chúng gây chuyện trước, không cần phải lo.”

Ngao Dạ gật đầu: “Đúng vậy. Ngự Không của Vạn Ma Tông dùng thủ đoạn không đứng đắn mà tiến giai Ngự Không, không cần quá lo lắng.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt: “Từ lúc vừa xuất phát đã có người theo dõi chúng ta, vừa mới đi một đợt.”

Ngao Dạ hơi đau đầu: “Chẳng lẽ bọn chúng muốn đi theo chúng ta vào tiểu bí cảnh, tới sông thời gian?”

“Có khả năng. Muốn theo thì cứ theo, dù sao đá thời gian vô dụng với bọn chúng, nếu chúng quấy rối thì cứ ném xuống sông thời gian.”

Ngao Dạ cười cười: “Ném xuống sông thời gian? Cách này không tồi.”

***

Sau khi nhóm Giang Thiếu Bạch rời khỏi Lâm Lang Thành, Nguyệt Tôn và mấy người còn lại cũng rời đi.

Minh Thần nhìn Nguyệt Tôn nói: “Không biết Giang đạo hữu chạy đi đâu rồi?”

“Hình như đi cùng Cửu hoàng tử Long tộc, đại khái có mục tiêu rồi.”

“Cơ duyên của Giang đạo hữu thật nghịch thiên.”

Nguyệt Tôn cười cười: “Đúng vậy.” Có điều, cơ duyên đôi khi là chuyện tốt, nhưng có khi chưa chắc là tốt.

Nếu cái gọi là bình Thôn Thiên mà rơi vào tay ông, chưa chắc ông dám giữ. Giữ thứ đồ phỏng tay như thế rất dễ gặp nạn.

Minh Thần và Nguyệt Tôn đang trò chuyện thì thông tấn lệnh của Minh Thần chợt vang lên, cùng lúc đó, thông tấn lệnh của Nguyệt Tôn cũng vang lên.

Hai người gần như đồng thời nhận được tin tức Giang Thiếu Bạch và Ngao Dạ đồ sát các tu sĩ Bách Kiếp của Vạn Ma Tông, giết hơn phân nửa tu sĩ Bách Kiếp mà Vạn Ma Tông vất vả bồi dưỡng.

Minh Thần nhìn Nguyệt Tôn nói: “Giang đạo hữu rất nghiêm túc.”

Nguyệt Tôn hít một hơi: “Hay là có người không nhịn được mà ra tay tấn công?”

Ông lắc lắc đầu, trước là Tiên Vân Chi Cư, giờ là bình Thôn Thiên, cái nào cũng khiến người ta thèm muốn, khả năng bị chặn cướp rất cao.

“Con rối của Giang đạo hữu lại mạnh thêm phải không, Tinh Nguyệt Thần Tông các ngươi giấu kín quá đấy.”

Nguyệt Tôn cười cười: “Nào có, là Giang đạo hữu cho rằng con rối chỉ là ngoại lực, không cần thiết phải tuyên truyền.”

Minh Thần: “Rốt cuộc năm đó Minh Thi Tông có được con rối bằng cách nào?”

Nguyệt Tôn: “…”

Mặc kệ làm sao Minh Thi Tông có được con rối, hiện giờ con rối hoàng kim nhất định không thuộc về Minh Thi Tông.

Minh Thần nói tiếp: “Ngao Dạ và Giang Thiếu Bạch cùng đi thăm dò bí cảnh, phỏng chừng bọn họ đã biến chiến tranh thành tơ lụa.”

“Minh đạo hữu nói đùa, Giang đạo hữu và Cửu điện hạ vốn không có mâu thuẫn gì.”

Minh Thần ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng đúng.”

***

Bốn người Giang Thiếu Bạch lái phi thuyền đi đến mục tiêu.

“Là chỗ này sao?” Hắn lên tiếng hỏi.

Ngao Dạ lấy bản đồ ra xem: “Hẳn là ở đây.”

“Sao lại là nơi này?”

Ngao Dạ không hiểu, nhìn Diệp Đình Vân hỏi lại: “Chỗ này thì sao?”

Diệp Đình Vân nhíu mày: “Nơi này rất gần Ly Hồn Khư.”

Ngao Dạ cau mày: “Ly Hồn Khư?”

Lạc Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như ta đã nghe qua, tu sĩ vào trong Ly Hồn Khư, thần hồn rất dễ ly thể, biến thành kẻ ngốc. Đây là một trong thập đại cấm khu.”

“Nếu sông thời gian ở gần đây, không biết có liên quan gì với Ly Hồn Khư không?”

Ngao Dạ: “Hẳn là không có quan hệ gì đâu, đại ca nói tu sĩ nhặt được đá thời gian chỉ bị rút hết tuổi thọ nhưng thần trí vẫn bình thường.”

“Dù thế nào đi nữa vẫn phải cẩn thận. Đình Vân, còn cố hồn đan không?”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Chỉ có một viên nhưng cũng đủ rồi, đại ca dùng đi.”

Lạc Kỳ không từ chối mà giơ tay nhận đan dược, trong bốn người ở đây thì chỉ có anh là tu vi Toàn Đan, anh phải cố hết sức không trở thành gánh nặng.

Ngao Dạ nhìn anh ăn đan dược xong mới nói: “Đi thôi.”

Y lần theo vết nức không gian mở rộng: “Bản đồ chỉ chỗ này, chúng ta đi thôi.”

“Không ổn!”

Vừa tiến vào vết nứt không gian, Giang Thiếu Bạch lập tức cảm thấy không ổn.

Ngao Dạ cũng phát hiện, kịp thời mang theo ba người còn lại tiến hành dịch chuyển không gian, rời khỏi phạm vi cạm bẫy.

Giang Thiếu Bạch nhìn Ngao Dạ hỏi: “Sao ở đây lại có người?”

Lạc Kỳ ngẫm nghĩ: “Có lẽ tin tức bị lộ từ trước, người khác biết được.”

Ngao Dạ cau mày: “Có khả năng này.”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt: “Có lẽ tên xui xẻo rơi xuống sông thời gian kia cho rằng một viên duyên thọ đan trăm năm là ít nên bán tin tức cho người khác.”

Diệp Đình Vân: “Cũng có thể đây vốn là cái bẫy.”

Giang Thiếu Bạch: “Không đến mức là bẫy ngay từ đầu, vì người lấy đá thời gian bị giảm tuổi thọ rất nhiều, nào có ai lấy tuổi thọ của mình ra đùa.” Có lẽ kẻ khác đã biết mục đích của bọn họ nên đến trước một bước đặt bẫy.

Ngao Dạ nghiếng răng: “Đừng để ta biết kẻ nào đối nghịch với ta.”

Diệp Đình Vân hỏi y: “Cửu điện hạ có biết đây là nơi nào không?”

Y lắc đầu: “Đại ca không nói, chỉ cho ta biết vị trí này, nói sông thời gian gần lối vào bí cảnh, vào đây tùy tiện tìm là được.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Sao đại ca của Ngao Dạ có vẻ không đáng tin vậy?

Lạc Kỳ cau mày: “Đã có người đến trước, không chừng khắp nơi đều là cạm bẫy.”

Ngao Dạ nhún vai: “Dù sao đã đến rồi, cẩn thận một chút là được.”

Giang Thiếu Bạch tán thành: “Ừ, vẫn nên đi tìm sông thời gian.”

Dù xảy ra chút biến cố nhưng không thể không đi tìm sông thời gian. Đối với tu sĩ có võ hồn thời gian thì đá thời gian rất có ích, nếu tích lũy đủ đá thời gian, Lạc Kỳ có hy vọng tiến giai Bách Kiếp trong thời gian ngắn.

Nếu Lạc Kỳ tấn cấp Bách Kiếp thì không cần phải bảo vệ anh nghiêm ngặt như trước nữa.

Ngao Dạ lên tiếng: “Lối vào có chôn cạm bẫy, lúc nãy ta vội dùng dịch chuyển không gian nên giờ không biết chúng ta đang ở đâu nữa.”

Diệp Đình Vân nhíu mày: “Hình như có âm thanh gì đó.”

Giang Thiếu Bạch nghe ngóng: “Hình như vậy.” Hắn thử phóng linh hồn lực ra, lập tức có cảm giác linh hồn lực bị tán loạn, hắn vội vàng rút linh hồn lực về.

Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Không thể thả linh hồn lực ở nơi này, bằng không sẽ bị hút đi, rất phù hợp với đặc điểm của Ly Hồn Khư. Cửu điện hạ, ngươi dịch chuyển mọi người đến Ly Hồn Khư?”

Ngao Dạ lắc đầu: “Không biết.”

Diệp Đình Vân suy nghĩ rồi nói: “Khu vực vết nứt thời gian kia vốn liên kết với Ly Hồn Khư.”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Ly Hồn Khư, là một trong thập đại cấm khu đó nha.” Hắn nhìn về phía Lạc Kỳ: “Đại ca không sao chứ?”

“Không sao.”

Ngao Dạ cũng nhìn qua Lạc Kỳ, kỳ quái hỏi: “Ngay cả cố hồn đan cũng vô dụng sao?”

Anh lúng túng nói: “Không sao, chỉ hơi bị hoảng hốt.”

Ngao Dạ cau chặt lông mày, y phất tay một cái, cả người Lạc Kỳ lập tức có thêm một tầng kim quang. Có kim quang Long tộc hộ thể, Lạc Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch nhíu mày nhìn Ngao Dạ: “Cửu điện hạ có biết gì về Ly Hồn Khư không? Long tộc sống rất lâu, hẳn là biết nhiều bí mật hơn người khác.”

“Chuyện này…” Long tộc có rất nhiều tàng thư, nhưng y không thích đọc.

Giang Thiếu Bạch nhìn y, thầm nghĩ đến lúc cần thiết mới thấy đọc sách quá ít, không thể trông cậy gì vào tên học dốt Ngao Dạ này rồi!

Lạc Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nhớ ra rồi, có lời đồn Ly Hồn Khư là nơi phong ấn Cửu U Phệ Hồn Thú.”

Giang Thiếu Bạch: “Cửu U Phệ Hồn Thú?”

Lạc Kỳ gật đầu: “Ta cũng không biết rõ đó là gì, đại khái là một loại yêu thú rất lợi hại, hình thù cổ quái. Năm xưa các tu sĩ không thể giết chết được nó, chỉ tạm thời phong ấn nó, đợi nó cạn hết sức mạnh.”

Hết chương 362

Chương 363: Cửu U Phệ Hồn Thú

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch hiếu kỳ hỏi: “Cửu U Phệ Hồn Thú? Sao đại ca biết được vậy?”

“Đọc trong sách, trong Tàng Thư Các của Long tộc có rất nhiều loại sách phong phú.”

Nhân tộc cực kỳ coi trọng truyền thừa, quản lý Tàng Thư Các rất nghiêm ngặt, muốn tiến vào Tàng Thư Các phải có điểm cống hiến, còn có thu phí đúng hạn. Long tộc thì khác, bọn họ được truyền thừa huyết mạch cao quý, thế nên không coi trọng các loại sách.

Long tộc có Tàng Thư Các, bên trong là các loại ngọc giản mà tu sĩ Long tộc không dùng đến, tốt xấu lẫn lộn chất thành đống, giống như vựa ve chai vậy. Những ngọc giản này là chiến lợi phẩm các tu sĩ Long tộc đạt được trong lúc đi rèn luyện.

Lạc Kỳ vào Tàng Thư Các, còn giúp xử lý một mớ, đổi được chút tài nguyên.

Sau khi trở thành tu sĩ, trí nhớ của anh tăng lên rất nhiều, cơ bản nhìn qua là có thể ghi nhớ nội dung.

“Cửu U Phệ Hồn Thú là yêu thú gì nhỉ?”

Lạc Kỳ cau mày nói: “Nghe đồn nó có thể thôn phệ thần hồn, nó còn có thể phân nhỏ, lúc gặp nguy hiểm sẽ phân thân thành mấy chục khối, thậm chí mấy ngàn khối để bỏ chạy, giống như gián đập không chết, cực kì khó chơi.”

“Nói như vậy, nguyên nhân tiến vào Ly Hồn Khư sẽ biến thành kẻ ngốc là do bị nuốt mất thần hồn?”

Lạc Kỳ lắc đầu: “Vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn.”

Anh chỉ tùy tiện đọc sơ ngọc giản đó, nếu sớm biết vậy thì anh đã đọc kỹ một chút, thu thập thêm tài liệu liên quan.

Giang Thiếu Bạch chợt nghĩ đến gì đó, hắn lấy bình Thôn Thiên ra.

Bình Thôn Thiên vừa được lấy ra, giống như nghe được triệu hoán gì đó, nó lập tức bay về hướng đông.

Giang Thiếu Bạch vội vàng đuổi theo, bình gốm bay đến bên ngoài một sơn động thì dừng lại.

“Thứ quỷ gì vậy?!” Ngao Dạ trông thấy một cục thịt nhúc nhích trong sơn động, y kinh ngạc đến đờ người.

Lạc Kỳ cau mày: “Có thể là một phân thân của Cửu U Phệ Hồn Thú.”

Cục thịt đang liên tục phình to ra, còn tỏa ra sương mù màu đen, thoạt nhìn rất buồn nôn. Càng đến gần sơn động, Lạc Kỳ càng cảm thấy thần hồn dao động.

Bình Thôn Thiên bay lên trên cục thịt rồi hút cục thịt vào trong bình, phù văn bắt đầu khởi động, cục thịt nhanh chóng bị luyện hóa, trong bình có thêm mấy hồn ti tinh khiết.

Cục thịt vừa bị luyện hóa, Lạc Kỳ thở phào một hơi.

Ngao Dạ nhìn cái bình, kỳ quái nói: “Không ngờ cái bình sứt mẻ này còn có tác dụng như vậy.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

“Xem ra nguyên nhân khiến người vào Ly Hồn Khư sẽ bị ly hồn chính là cục thịt này.” Lạc Kỳ nói tiếp.

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Một cục thịt không thể có uy lực mạnh như vậy này, chắc chắn ở đây không chỉ có một cục.”

Giang Thiếu Bạch mở nắp bình Thôn Thiên, dẫn một tia hồn ti ra nói: “Luyện hóa thứ này xong sẽ rất có lợi đó.”

Ngao Dạ nhìn hắn nói: “Nhân tộc các ngươi thật lạ, cái gì cũng thích lấy ra nghiên cứu.”

Hắn cười cười: “Không còn cách nào khác, thể chất bẩm sinh không tốt, đành phải bổ sung tư chất. Long tộc các ngươi có thể chất bẩm sinh quá tốt, không biết tiến thủ, thế nên mới bị ép phải an phận trong góc.”

Ngao Dạ khó chịu: “Ngươi nói cái gì đó? Ai bị ép phải an phận trong góc?”

Y bực bội lườm trắng mắt, trong lòng khó chịu không thôi. Tư chất bẩm sinh của Long tộc quá tốt, thế nên ấu long thường bị giữ trong lãnh thổ của Long tộc đến khi trưởng thành. Cũng có không ít thành viên Long tộc lưu lạc bên ngoài bị người ta giết chết.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Chỉ đùa một chút. Lãnh thổ của Long tộc rộng lớn, của cải dồi dào, tài nguyên phong phú, khiến người ta ước ao.”

Ngao Dạ: “…”

Hắn nói tiếp: “Ngươi có thể cảm nhận được vị trí của sông thời gian không?”

Y khẽ gật đầu: “Có chút cảm giác, nhưng mà…”

Y chỉ về phía bắc, Giang Thiếu Bạch cau mày: “Là hướng đó sao? Có vẻ như ở đó có khí tức của rất nhiều thần hồn hỗn loạn.”

Hắn thoáng nhìn Lạc Kỳ: “Đại ca…”

“Yên tâm đi, ta không sao, cố hồn đan có hiệu quả rất tốt.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Đã vậy thì chúng ta đi thôi.”

Mọi người bắt đầu xuất phát, một lát sau, Ngao Dạ thoáng nhìn ra sau lưng: “Hình như có người đi theo.”

Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Cứ để bọn chúng đi theo.” Nơi này là cấm khu, dù những người này tới sớm hơn cũng chẳng làm được gì.

Bình Thôn Thiên lại bay về một hướng, Giang Thiếu Bạch phát hiện thêm một cục thịt.

Cục thịt lúc trước chỉ là một cục thịt bình thường, còn cục thịt này thì lại mọc thêm con mắt.

Bình Thôn Thiên bay đến hút lấy cục thịt.

Giang Thiếu Bạch nhìn Lạc Kỳ: “Đại ca nhìn xem, đây có phải là phân thân của Cửu U Phệ Hồn Thú không?”

Lạc Kỳ khẽ gật đầu: “Rất có khả năng. Nghe nói Cửu U Phệ Hồn Thú có thể phân nhỏ, cũng có thể dung hợp. Cục thịt này dường như đã dung hợp. Cửu U Phệ Hồn Thú hoàn chỉnh có kích thước khổng lồ, còn có thể biến hóa khôn lường trở nên to lớn. Nếu gặp phải Cửu U Phệ Hồn Thú trưởng thành thì không khác gì gặp Tử thần.”

Ngao Dạ lắc đầu: “Tử thần? Nói khoa trương quá rồi.”

“Đi thôi.”

Mọi người lại tiếp tục đi về phía sông thời gian. Càng đi gần đến mục tiêu thì cảm giác thần hồn bị áp chế càng rõ ràng.

“Đến rồi!”

Thình lình có mười mấy cục thịt bay về phía bốn người, Giang Thiếu Bạch chợt có cảm giác linh hồn ly thể khó khống chế được. Hắn vội kích hoạt phù văn ẩn trên bình Thôn Thiên, bình gốm lóe lên ánh sáng chói mắt, mấy cục thịt đang chen chúc bay tới lập tức bị thu vào trong bình, chỉ trong chốc lát đã bị luyện hóa thành hồn ti.

Sau khi bình Thôn Thiên lộ rõ uy phong, mấy cục thịt còn lại như cảm nhận được nguy hiểm, chúng lập tức bỏ trốn, nhưng bị bình Thôn Thiên nuốt trọn từng cục.

“Hình như có người chết, ở hướng kia.” Giang Thiếu Bạch chỉ về một hướng.

Ngao Dạ khó hiểu: “Sao ngươi biết? Không thể phóng linh hồn lực ở đây mà?”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt: “Ta cảm nhận được.” Mặc dù không thể dùng linh hồn lực, nhưng hắn có thể hấp thu tử khí. Lúc nãy có luồng tử khí bay đến, là của tu sĩ Bách Kiếp.

Lạc Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói: “Chúng ta đến đó xem sao.”

Ngao Dạ: “Người chết có gì hay đâu mà nhìn?”

“Nếu biết người kia chết như thế nào thì khi gặp nguy hiểm tương tự, chúng ta sẽ cẩn thận hơn.”

“Nói có lý.”

Bốn người đi về hướng có tử khí, Giang Thiếu Bạch trông thấy mười mấy cục thịt đang bu lại một thi thể, năng lượng từ thi thể chậm rãi bị hấp thu.

“Người chết là một tu sĩ Bách Kiếp.” Lạc Kỳ nói.

Ngao Dạ cau mày: “Không ngờ tu sĩ Bách Kiếp lại chết dễ dàng như vậy.”

Giang Thiếu Bạch híp mắt: “Có lẽ tu sĩ này quá chủ quan mà thả linh hồn lực ra.”

Một khi linh hồn lực bị những cục thịt kia thấy được thì chúng sẽ điên cuồng hút lấy. Linh hồn lực xảy ra vấn đề, thể xác rất dễ thứ khác thừa cơ cướp lấy, mà một khi linh hồn lực không còn thì dù thể xác có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa cũng chỉ là một cái xác không.

Ngao Dạ cau mày: “Mấy cục thịt này chẳng những hấp thu linh hồn lực, còn hấp thu năng lượng huyết nhục?”

Giang Thiếu Bạch hít một hơi: “Có lẽ vậy.”

Mấy cục thịt đang hấp thu năng lượng từ thi thể như cảm ứng được gì đó, bọn chúng quay qua nhìn Giang Thiếu Bạch, hắn lập tức có cảm giác bị hàng trăm ánh mắt nhìn chằm chằm.

Lạc Kỳ khẽ rên một tiếng, lùi ra sau mấy bước.

Nhận ra anh có dấu hiệu thần hồn ly thể, Giang Thiếu Bạch lập tức lấy bình Thôn Thiên ra, thu mười mấy cục thịt vào bình luyện hóa.

Xong xuôi, Ngao Dạ tiến lên kiểm tra thi thể: “Linh hồn lực của hắn hoàn toàn tiêu tán, chắc là bị ăn hết rồi.”

“Nơi này có mấy dấu chân, trên đùi người này còn bị thương, không chừng bị người khác hãm hại, bị bỏ lại để cản đường mấy cục thịt.” Lạc Kỳ nhận xét.

Ngao Dạ trợn mắt: “Người này thật xui xẻo, mấy tên kia thì không có nghĩa khí gì cả.”

Anh cau mày nói tiếp: “Mấy cục thịt đó rất lợi hại, có thể giết được cả tu sĩ Bách Kiếp.”

“Mấy cục thịt chúng ta từng gặp chỉ là cục thịt bình thường, nhưng trong số mấy cục lúc này, có cái đã mọc ra tứ chi.”

Diệp Đình Vân khẽ vung tay, một chiếc nhẫn không gian rơi xuống tay cậu.

“Nhẫn không gian! Xem ra bọn chúng không thể tiêu hóa nhẫn không gian.”

Giang Thiếu Bạch cười tươi: “Không ngờ đi chuyến này lại thu hoạch được một chiếc nhẫn không gian.”

Hắn thả linh hồn lực vào nhẫn không gian kiểm tra, phát hiện đồ vật bên trong rất tầm thường.

“Không có thứ gì tốt, thảo nào bọn chúng có ý đồ với ta, nghèo đến phát điên rồi.”

Lạc Kỳ bất đắc dĩ: “Đệ không nên có tầm mắt quá cao.” Con rối hoàng kim, bình Thôn Thiên, Tiên Vân Chi Cư, dù sao không phải là cải trắng mà đâu đâu cũng có.

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Thôi kệ chuyện này đi, chúng ta nên đi tìm sông thời gian. Nơi này rất quỷ dị, tìm sớm còn về sớm.”

Ngao Dạ tán thành: “Đúng vậy, tranh thủ thời gian làm xong việc rồi rút lui.”

Y xoa xoa cánh tay, luôn cảm thấy nơi này âm u, khiến người nổi cả da gà.

***

Bốn người Giang Thiếu Bạch đi đường thuận lợi, còn các tu sĩ khác thì không may mắn như vậy.

“Rốt cuộc đây là nơi khỉ gió gì vậy?”

Bọn chúng vốn đợi ở vết nứt không gian, còn đặt bẫy chờ nhóm Giang Thiếu Bạch tự chui vào, kết quả Ngao Dạ ôm mọi người dùng dịch chuyển không gian thoát được. Bọn chúng đành lần theo dao động không gian mà tìm kiếm nhóm Giang Thiếu Bạch.

Có điều, khi chúng lần theo đến nơi thì phát hiện không thích hợp, nơi này rất quỷ dị, một khi phóng linh hồn lực ra là sẽ bị mất hồn, không thể thả linh hồn lực, không phát hiện được nguy hiểm từ trước thì rất phiền phức.

“Có lẽ đây là Ly Hồn Khư, bí cảnh chết tiệt kia chắc chắn liên thông với Ly Hồn Khư.”

“Không được vào Ly Hồn Khư, một khi tiến vào sẽ chết.”

“Các ngươi thật không có tiền đồ. Mặc dù Ly Hồn Khư là cấm khu, ai vào cũng chết, nhưng đó là vì trong Ly Hồn Khư không có thứ gì tốt, chỉ có tu sĩ cấp thấp mới vào, thực lực không đủ nên bỏ mạng.”

“Không thể nói như thế, Thiên Phi Chân Nhân vừa chết đó thôi.”

“Do hắn quá sơ suất, vội vã tìm đám Giang Thiếu Bạch nên mới phóng linh hồn lực đi thăm dò bốn phía, không ngờ khiến đám quái vật kia chú ý.”

“Rốt cuộc mấy cục thịt đó là thứ gì?”

“Chắc là ly hồn thú của Ly Hồn Khư.”

“Thứ này rất quỷ dị, nếu chạy ra ngoài sợ là sẽ gây ra đại họa.”

“Trong Ly Hồn Khư có cấm chế đặc biệt, dùng để phòng ngừa đám quái vật đó đi ra ngoài.”

“Được rồi, ly hồn thú có đi ra ngoài được hay không chẳng liên quan gì đến chúng ta, tranh thủ thời gian tìm kiếm Giang Thiếu Bạch quan trọng hơn.”

“Nhưng có tìm được hắn cũng chưa chắc làm được gì.”

Giang Thiếu Bạch bị Vạn Ma Tông bao vây, thế mà hắn giết chết sáu tu sĩ Bách Kiếp luôn, cạm bẫy của bọn họ cũng không hề có tác dụng, muốn giết Giang Thiếu Bạch không dễ dàng.

“Tới lúc này rồi mà ngươi còn nói câu đó sao?”

***

Có bình Thôn Thiên, Giang Thiếu Bạch dễ dàng thu những cục thịt gặp được dọc đường vào bình, luyện hóa thành hồn ti.

Lạc Kỳ hấp thu hồn ti, linh hồn lực tiến bộ cực nhanh, tình trạng nhức đầu được cải thiện.

Giang Thiếu Bạch vốn thấy mấy cục thịt này rất buồn nôn, nhưng vì có được hồn ti nên ấn tượng của hắn đối với cục thịt tốt hơn nhiều.

Ngao Dạ tìm kiếm rất lâu, cuối cùng tìm được sông thời gian.

Giang Thiếu Bạch nhìn con sông trước mặt, ngạc nhiên nói: “Là chỗ này sao?”

Ngao Dạ gật đầu: “Đúng vậy.”

Y vừa định đi xuống sông thì bị hắn ngăn cản.

Ngao Dạ khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

“Ta có thể thả con rối xuống tìm đá thời gian, vậy là không cần tốn tuổi thọ của ngươi.”

Y cau mày: “Không cần phiền phức như vậy.”

Lạc Kỳ giữ chặt Ngao Dạ lại: “Để Thiếu Bạch thử trước đi.”

Khó mà nói trước sông thời gian có nguy hiểm gì không, lỡ xảy ra chuyện gì thì đã quá muộn.

Ngao Dạ lắc đầu: “Điều khiển con rối cần phải thả linh hồn lực, mà thả linh hồn ở đây sẽ nguy hiểm.”

Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi nói có lý, vậy thì thế này, chúng ta đi xung quanh đây, luyện hóa hết mấy cục thịt, một khi không còn bọn chúng là có thể thả linh hồn lực ra được rồi.”

Ngao Dạ cau mày: “Luyện hóa tất cả cục thịt, có cần thiết không?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Dù sao chúng ta cũng rảnh rỗi, mà luyện hóa chúng còn thu hoạch được thứ tốt.”

Diệp Đình Vân là luyện đan sư, đối với cậu thì linh hồn lực vô cùng quan trọng, nếu cậu hấp thu hồn ti từ những cục thịt này thì linh hồn lực sẽ tăng vọt. Chỉ cần thực lực tăng lên, thuật luyện đan cũng sẽ tăng theo không ít.

Hắn thầm nhớ lại, gần đây dường như thuật luyện đan của cậu lâm vào bình cảnh, Cửu U Phệ Hồn Thú tới rất đúng lúc.

Lạc Kỳ khẽ gật đầu: “Ta thấy đề nghị của Thiếu Bạch không tồi. Nếu gặp được nhẫn không gian mà chúng không tiêu hóa được thì chúng ta còn có thu hoạch bất ngờ khác.”

Ngao Dạ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu mọi người đã nghĩ vậy thì cứ làm thôi. Mấy cục thịt đó quá quỷ dị, nếu không hoàn toàn xử lý chúng, ta cũng hơi bận tâm khi xuống sông thời gian.”

Thế là bốn người đi xung quanh tìm kiếm cục thịt, dường như chúng cảm nhận được nguy hiểm nên trốn biệt tăm biệt tích.

Hết chương 363

Chương 364: Đá thời gian

Edit: OnlyU

“Ở đây có hai thi thể, còn rất mới, thần hồn hoàn toàn tan biến, thức hải như bị đục rỗng.”

Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Xem ra hai tên này bám theo chúng ta.”

Không có bản lĩnh thì đừng có liều lĩnh làm chuyện vượt quá khả năng, nơi này quỷ dị như vậy, mấy tên này lại không có bình Thôn Thiên mà dám đi lung tung ở đây. Nói đi nói lại, may là bình Thôn Thiên rất hữu dụng, bằng không bọn họ cũng gặp rắc rối to ở nơi quỷ quái này, xem ra vận may của hắn thật sự không tồi.

“Hướng kia, có mùi máu tươi.” Ngao Dạ bỗng chỉ về phía đông.

Giang Thiếu Bạch híp mắt: “Nhanh lên, tới trễ sẽ không bắt được mấy cục thịt.”

Bốn người lần theo mùi máu tươi đi đến mục tiêu, càng tới gần, Lạc Kỳ càng bị đau đầu, nhưng sợ làm chậm hành trình của mọi người nên anh không nói ra.

Giang Thiếu Bạch chạy đến nơi thì bị một màn trước mắt làm hết hồn.

Có một con quái vật thoạt nhìn như bạch tuộc, toàn thân đều là con mắt đang quấn lấy mấy tu sĩ. Bọn họ bị xúc tu của quái vật quấn chặt, dường như đã mất hồn, không có phản kháng.

Hắn trợn mắt, mấy người này còn đánh không lại quái vật, thế mà dám lăm le tài sản của hắn.

“Có vẻ đây là Cửu U Phệ Hồn Thú đã thành hình.” Lạc Kỳ nói.

Yêu thú quỷ dị tựa hồ đã nhìn thấy bốn người, mấy con mắt khắp người nó lóe lên tia sáng âm u.

Cả người nó bỗng tỏa ra từng đợt sương dày đặc, sương mù kéo tới, Giang Thiếu Bạch lập tức có cảm giác thức hải bị hàng trăm ngàn kim thép găm trúng. Hắn lập tức lấy bình Thôn Thiên ra, cái bình bay lên không trung, vung ra rất nhiều xiềng xích đen tuyền trói lấy Cửu U Phệ Hồn Thú.

Quái vật bị trói chặt, nó điên cuồng giãy giụa, các sợi xích liên tục chấn động.

Bốn người đồng thời tấn công Cửu U Phệ Hồn Thú. Nó rít lên từng tiếng chói tai, tiếng kêu của nó khiến Giang Thiếu Bạch có cảm giác như thần hồn bị ép ly thể.

“Ồn ào muốn chết!” Ngao Dạ bị tiếng kêu của quái vật làm đau đầu, y rống lên một tiếng, pháp tắc không gian dồn dập tấn công.

Cửu U Phệ Hồn Thú bị xiềng xích trói chặt, mấy tu sĩ bị nó cuốn lấy từ từ khôi phục thần trí, bắt đầu giãy giụa muốn thoát ra.

Lúc này Giang Thiếu Bạch lấy lôi ấn ra đập về phía Cửu U Phệ Hồn Thú, công kích của lôi ấn không tồi, mấy tu sĩ bị kẹt chung với quái vật cũng nằm trong phạm vi đòn tấn công, nhưng Giang Thiếu Bạch đoán chừng mấy tên này không có ý gì tốt nên không hề nương tay.

Hắn lại kích hoạt bốn mươi tám phù văn trên bình Thôn Thiên, phù văn lập tức bay lên, ánh sáng từ xiềng xích càng chói lóa hơn.

Các sợi xích quấn vào nhau, siết chặt lấy Cửu U Phệ Hồn Thú.

Quái vật kêu lên một tiếng thê lương, cuối cùng bị hút vào bình. Giang Thiếu Bạch vội vàng đậy nắp bình lại.

Cửu U Phệ Hồn Thú vừa bị thu vào bình Thôn Thiên, mấy tu sĩ bị nó khống chế tỉnh táo lại. Nhưng không đợi bọn chúng hoàn toàn khôi phục thần trí, Ngao Dạ đã dùng Không Trảm chặt đẹp tất cả.

Giang Thiếu Bạch không phản đối cách làm của Ngao Dạ, bọn người này xuất hiện ở đây lúc này, tám chín phần là không có ý tốt, nếu cứ bỏ qua cho bọn chúng thì không chừng sẽ bị chúng lập mưu hãm hại. Mấy tu sĩ vừa chết, tử khí đậm đặc lập tức tiến vào người hắn, coi như hắn có thu hoạch không nhỏ.

“Thiếu Bạch, cái bình đang rung lắc.” Lạc Kỳ nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừm, quái vật không được an phận cho lắm.”

Cái nắp bình Thôn Thiên không ngừng rung rung vang lên tiếng động nho nhỏ, dường như cái nắp đang bị đẩy ra.

Hắn dán thêm mấy lá bùa phong ấn lên nắp, phòng ngừa bất trắc. Bình Thôn Thiên chấn động một lúc thì dần dần yên tĩnh, an phận hơn không ít.

“Quái vật bị thu vào bình, nơi này sạch sẽ hơn rồi.” Ngao Dạ nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

Quái vật giống bạch tuộc kia hẳn là bản thể của Cửu U Phệ Hồn Thú.

Giang Thiếu Bạch thử phóng linh hồn lực ra, hắn nhận ra linh hồn lực đã ít bị hạn chế hơn.

Tiếp theo bốn người tốn mấy tháng, càn quét sạch sẽ các cục thịt trong Ly Hồn Khư.

Lạc Kỳ nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Mấy thứ kỳ quái ở đây đã bị giải quyết, sau này Ly Hồn Khư sẽ không còn tình trạng ly hồn nữa. Thiếu Bạch, nói không chừng đệ đã làm được một việc tốt đó.”

Hắn cười đáp: “Đệ không có hứng thú làm việc tốt đâu.” Nhưng hồn ti thì rất hữu dụng, thu thập nhiều như vậy chắc là sẽ dùng được một thời gian khá lâu.

“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể đến sông thời gian rồi.” Hắn nói tiếp.

Giải quyết mấy cục thịt trong Ly Hồn Khư xong xuôi, bốn người quay lại sông thời gian.

“Kỳ quái.”

Giang Thiếu Bạch không hiểu hỏi Ngao Dạ: “Cái gì kỳ quái?”

Y cau mày đáp: “Người kia kể lại với ta rằng hắn tìm được đá thời gian trong một dòng suối nhỏ, nơi này lại là hồ nước.”

Giang Thiếu Bạch không để ý lắm: “Tìm thử là biết thôi.”

Hắn điều khiển con rối hoàng kim đi xuống hồ, ai ngờ con rối vừa xuống nước lập tức bị một sức mạnh nào đó hất lên bờ.

Biến cố thình lình lắm hắn bất ngờ: “Chuyện này…”

Ngao Dạ nhíu mày: “Quả nhiên.”

“Ngươi đã biết trước?”

Y lắc đầu: “Không hẳn, chẳng qua cổ tịch có ghi chép, muốn lấy đá thời gian phải dùng tuổi thọ của chính mình để đối, không thể dùng cách khác.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Ra là vậy.” Xem ra con rối không phải là vạn năng.

Ngao Dạ nhún vai: “Để ta đi thôi, dù sao tuổi thọ Long tộc rất dài, sống lâu chán quá chỉ đành đi ngủ.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Câu này thật khiến người ta đố kỵ!

Ngao Dạ biến thành rồng, gào thét lặn xuống sông thời gian, một lát sau, trên bờ có thêm một đống đá thời gian, hẳn là y dùng dịch chuyển không gian lấy được. Đống đá đầu tiên xuất hiện không lâu sau, lần lượt có thêm mấy đống đá được đưa lên bờ.

Lạc Kỳ nhìn từng đống đá thời gian được đưa lên chồng chất trên bờ, trái tim như co lại.

Đến khi chồng đá thứ tám được đưa lên, cuối cùng Ngao Dạ vọt lên khỏi mặt nước, không còn sức lực nằm dưới đất.

Giang Thiếu Bạch nhìn y đang nằm trên bờ, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao.”

Hắn nói tiếp: “Long thân trông không có vẻ già đi, không biết nhân thân có già đi không nhỉ?”

Ngao Dạ không vui lườm hắn.

Lạc Kỳ lo lắng hỏi y: “Ngươi không sao thật chứ? Lấy một chồng đá thời gian là được rồi, cần gì phải lấy nhiều như vậy?”

Y yếu ớt nói: “Một lần vất vả cả đời nhàn nhã, đi tới đi lui phiền phức lắm.” Y lấy được nhiều đá thời gian như vậy, hẳn là có thể tăng thêm mấy ngàn năm tuổi thọ, kế tiếp chỉ cần hấp thu đá thời gian là có thể khôi phục.

“Ngươi có biết đã bị rút ngắn bao nhiêu tuổi thọ không?”

Ngao Dạ hơi bất đắc dĩ nói: “Chỉ mất ba bốn trăm năm tuổi thọ, mà lấy được nhiều đá thời gian như vậy, dư sức bù lại tuổi thọ đã mất. Phiền phức chính là trong thời gian ngắn không thể sử dụng pháp tắc thời gian.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Ra là thế.”

Ba bốn trăm năm? Sông thời gian đúng là nơi con người không ở được. Ngao Dạ mới xuống nước một lúc mà đã bị rút ngắn tuổi thọ như vậy, nếu là hắn xuống dưới, có lẽ chút tuổi thọ của hắn không đủ để bị rút luôn. Mặc dù pháp tắc không gian rất lợi hại, nhưng nếu không có pháp tắc thời gian hỗ trợ thì sức chiến đấu của Ngao Dạ bị giảm mạnh.

Giang Thiếu Bạch nhìn y nói: “Chúng ta đã lấy được đá thời gian rồi, bây giờ quay về Long tộc thôi.”

“Ngươi cũng muốn đi đến Long tộc?”

“Đại ca sống ở Long tộc đã nhiều năm, ta muốn xem hoàn cảnh ở đó thế nào.”

Ngao Dạ ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được.”

Giang Thiếu Bạch khẽ cong khóe miệng, Ngao Dạ không thể sử dụng pháp tắc thời gian, nếu để y và Lạc Kỳ đơn độc quay về Long tộc thì hắn không yên lòng, không bằng để hắn hộ tống một chuyến. Nhưng nếu hắn nói thẳng là hộ tống thì e là Ngao Dạ sẽ xù lông.

Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Cửu điện hạ, có muốn biến thành ngươi xem thế nào không?”

Y trừng mắt: “Không muốn.”

Xem ra Ngao Dạ đang lo lắng bản thân bị già đi nên không muốn biến lại thành người.

Lạc Kỳ vẫn lo lắng: “Ngươi không sao thật đó chứ?”

Ngao Dạ vẫy đuôi, tức giận nói: “Không có việc gì, ta thì có việc gì chứ.”

***

Mọi người rời khỏi Ly Hồn Khư, khởi hành về lãnh thổ của Long tộc.

Trên đường đi, bốn người bị tấn công mấy đợt, nhưng tất cả đều bị Giang Thiếu Bạch ngăn chặn.

Có đá thời gian hỗ trợ, tu vi của Lạc Kỳ tiến bộ thần tốc, trực tiếp thăng lên đỉnh Toàn Đan, có thể cân nhắc tiến giai Bách Kiếp. Giang Thiếu Bạch thầm cảm thán đá thời gian quá thần kỳ.

Thực lực tăng lên khiến Lạc Kỳ vô cùng mừng rỡ. Mặc dù mấy năm nay anh không hề lười biếng tu luyện, nhưng việc tu luyện cần phải tiến bộ tuần tự. Hiện giờ đã có đá thời gian, mọi chuyện đã khác, thực lực của anh tiến bộ cực nhanh, tốc độ tu luyện một ngày bằng cả một năm trước kia.

Lúc đầu Ngao Dạ hơi suy yếu, nhưng sau khi hấp thu mấy chục khối đá thời gian, y khôi phục tinh thần như cũ.

Một thời gian ngắn sau khi ra khỏi sông thời gian, Ngao Dạ luôn không muốn hóa hình người, cho đến một tháng sau, y hấp thu rất nhiều đá thời gian, tiến giai trung kỳ Bách Kiếp, lúc này y mới chịu hóa thành người. Giang Thiếu Bạch cảm thấy hình người hiện giờ của y chững chạc hơn một chút, có lẽ do tổn thất tuổi thọ ở sông thời gian.

Ngao Dạ đi ra nói: “Sắp vào lãnh thổ Yêu tộc rồi.”

Giang Thiếu Bạch nhìn y, khó hiểu nói: “Xem ra ngươi rất cao hứng.”

Ngao Dạ: “…” Vì sắp về đến địa bàn của y rồi.

Phi thuyền tiến vào lãnh thổ Yêu tộc liền bị ngăn lại, phi thuyền này không phải là phi thuyền của Yêu tộc, muốn vào cần phải có văn điệp thông quan, nhưng chỉ cần Ngao Dạ ra ngoài lộ mặt là được cho qua.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến lãnh thổ Long tộc, gây chấn động không nhỏ.

***

Tinh Nguyệt Thần Tông.

“Ngươi về rồi.” Tinh Diệu thấy Nguyệt Tôn về đến lập tức chào đón.

Nguyệt Tôn khẽ gật đầu: “Ừ, tiếc là Giang trưởng lão và Diệp trưởng lão không cùng về.”

Tinh Diệu bất đắc dĩ cười cười: “Ta đã nghe nói rồi. Có vẻ như dạo này cuộc sống của hai vị đạo hữu vô cùng đặc sắc.”

Nguyệt Tôn cười khẽ, thầm nghĩ đúng là vô cùng đặc sắc, vừa ra khỏi thành là bị bao vây tấn công, giết mấy tu sĩ Bách Kiếp, sau đó tiến vào Ly Hồn Khư, lại giết thêm mấy tu sĩ Bách Kiếp trong đó.

“Nghe nói hai vị đạo hữu đã đến lãnh thổ Long tộc, không biết khi nào sẽ về.” Ông lo lắng nói.

Dù sao cả hai đều không phải tu sĩ được tông môn bồi dưỡng, có khả năng rất lớn sẽ rời đi không quay lại.

Mấy năm nay, nhờ có Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mà tông môn hùng mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng tài nguyên mà Tinh Nguyệt Thần Tông có thể cung cấp cho họ lại có hạn. Nếu cả hai rời khỏi tông môn thì bọn họ cũng không có gì để nói.

Tinh Diệu cười cười: “Có lẽ họ sẽ ở lại Long tộc một thời gian. Tình hình hiện tại khá hỗn loạn, đến Long tộc tránh đầu sóng ngọn gió cũng tốt.”

Nguyệt Tôn híp mắt: “Long tộc có không ít tài nguyên tu luyện, có thể khi Giang đạo hữu trở về, thực lực sẽ tiến bộ rất nhiều.”

Tinh Diệu gật đầu tán thành: “Đúng vậy. Chúng ta cũng phải tranh thủ thời gian tu luyện, nếu không khi Giang đạo hữu quay lại, tu vi sẽ vượt qua chúng ta đó.”

Nguyệt Tôn: “Không biết Giang đạo hữu tu luyện thế nào, lúc ở Lâm Lang Thành, tu vi của hắn cũng tiến bộ cực nhanh.”

Ở Tinh Nguyệt Thần Tông, Nguyệt Tôn ít tiếp xúc với Giang Thiếu Bạch, đến lúc  cùng đi đến Lâm Lang Thành mới tiếp xúc nhiều, gần như ngày nào cũng gặp nhau. Theo lý mà nói, tu vi của tu sĩ Bách Kiếp sẽ không dao động quá lớn trong thời gian ngắn, nhưng lúc ở Lâm Lang Thành, mỗi ngày ông đều cảm nhận được linh lực của hắn thay đổi, biến hóa như thế làm ông kinh ngạc không thôi, đồng thời cũng cảm thấy áp lực.

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến lãnh thổ Long tộc, ở lại phủ của Ngao Dạ. Cung điện ở Long tộc xây dựng rất rộng lớn tráng lệ, thêm hai người vào ở vẫn dư dả.

Diệp Đình Vân vừa đến nơi, lập tức có rất nhiều Yêu tộc muốn nhờ cậu luyện đan thông qua Lạc Kỳ. Các tu sĩ Yêu tộc có rất nhiều tài nguyên, linh thảo thì đủ loại muôn hình muôn vẻ. Cậu rất có hứng thú với linh thảo của bọn họ, bèn lựa chọn nhận vài đơn hàng.

Có đơn đầu tiên, đương nhiên có đơn tiếp theo. Yêu tộc khan hiếm luyện đan sư, thình lình xuất hiện một đan sư địa cấp là Diệp Đình Vân, đối với đa số tu sĩ Yêu tộc thì đây giống như nắng hạn gặp mưa rào vậy. Mà tiếng tăm của Lạc Kỳ ở Yêu tộc cũng rất tốt, thế nên bọn họ rất tin tưởng Diệp Đình Vân, trong lúc nhất thời, mọi người chen nhau đến nhờ cậu luyện đan.

Còn Diệp Đình Vân, nhờ hấp thu vô số hồn ti mà linh hồn lực của cậu tăng lên rất nhiều, do đó luyện đan cũng trôi chảy hơn.

Lạc Kỳ đi đến Tàng Thư Các của Long tộc, sao chép cho cậu ngọc giản về thuật luyện đan. Tàng Thư Các của Long tộc rất phong phú, có vài ngọc giản thậm chí ghi chép về thuật luyện đan thượng cổ. Có được các ngọc giản này, luyện đan thuật của cậu càng tiến bộ nhanh hơn.

Nhờ vào bản lĩnh luyện đan xuất sắc, danh tiếng của Diệp Đình Vân ở Yêu tộc từ từ tăng cao.

“Cửu đệ thật lợi hại, có thể lừa được một đan sư địa cấp đến đây. Diệp Đình Vân sẽ ở lại đây bao lâu vậy?” Ngao Thanh lên tiếng hỏi.

Luyện đan sư cấp cao là tài sản quý hiếm đối với tất cả các thế lực, Diệp Đình Vân vừa đến Long tộc đã bị các thế lực lớn ở Yêu tộc để mắt tới. Có điều cậu ở ngay trong địa bàn của Long tộc, nhất cự ly nhì tốc độ, Long tộc muốn nhờ vả gì cũng thuận tiện hơn.

Ngao Dạ buồn bực nói: “Ai mà biết được. Bọn họ không nói với đệ.”

“Vậy à. Long tộc chúng ta đang rất thiếu đan sư, nếu được thì nghĩ cách giữ người lại đi. Tài nguyên tu luyện của chúng ta không kém gì Tinh Nguyệt Thần Tông, bọn họ ở lại đây không sợ bị thiệt.”

“Bọn họ đến thăm người thân, qua một thời gian sẽ đi thôi.”

Y liếc mắt, thầm nghĩ nếu Giang Thiếu Bạch ở lại đây, chắc chắn Lạc Kỳ sẽ chơi với đệ đệ suốt, không để ý đến y.

Ngao Thanh nói tiếp: “Lạc Kỳ sắp tiến giai Bách Kiếp phải không?”

Nguyệt Tôn gật đầu: “Ừm. Nhờ có đá thời gian mà tu vi của Lạc Kỳ tiến bộ rất nhanh, có điều căn cơ bất ổn, cần phải củng cố thêm một chút. Dạo này Diệp Đình Vân đang luyện chế không ít đan dược củng cố căn cơ cho Lạc Kỳ.”

Ngao Thanh gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Đệ cũng đừng lười biếng.”

“Đương nhiên rồi.”

Giang Thiếu Bạch tu luyện nhanh như vậy, y phải tranh thủ thời gian, không thể lần nào cũng bị vượt mặt.

Hết chương 364

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info