ZingTruyen.Com

Dm Hoan Ghi Chep Xuong Nui Cua Than Con Diep Uc Lac

Chương 338: Thập Phương Minh Chú Trận

Edit: OnlyU

Phượng Vũ nhàm chán ngồi trong văn phòng của Lạc Kỳ, Lạc Già rót một tách trà cho cô.

“Lúc nào Ngao Thiên mới đến?”

Lạc Già lúng túng đáp: “Không biết nữa.” Đại hoàng tử không phải là người đúng giờ, mỗi khi tâm huyết dâng trào, muốn ngủ một buổi trưa là có khi ngủ cả ngày luôn. Đối với Long tộc có cuộc đời dài đằng đẵng thì vài ngày chỉ là cái chớp mắt thoáng qua mà thôi.

Phượng Vũ khẽ hừ một tiếng: “Ngao Thiên không chuyên nghiệp chút nào. Sao Long tộc lại chọn hắn đến thay?”

Lạc Già: “…”

Đại khái vì không có người phù hợp nên chỉ có thể chọn người tốt nhất trong số bọn họ.

Long tộc đã chọn được người đại diện mới cho thương hội, là Đại hoàng tử Ngao Thiên. Đại hoàng tử có vũ lực rất cao, nhưng năng lực quản lý thương hội thì lại…

Sau khi Ngao Thiên đến thương hội, suốt ngày xem mê mệt thành viên các nhóm của Thiên Kỳ tập ca vũ kịch, rất ít khi lộ diện.

Mà uy áp từ Đại hoàng tử quá mạnh, lúc hắn vừa đến đã hù người của Thố tộc và Thử tộc sợ mất mật. Một thời gian sau các tiểu yêu mới nhận ra Đại hoàng tử không có ý ăn thịt tiểu yêu bọn họ, lúc này mới dần bình tĩnh lại.

Sau khi Lạc tổng rời đi, có một số việc rất lộn xộn, nhưng tập đoàn có trình tự hoạt động cố định, trước mắt không tính là quá hỗn loạn, nhưng chỉ là trước mắt mà thôi.

“Lạc Già, Lạc Kỳ có từng nhắc với ngươi về người tên là Diệp Đình Vân không?” Phượng Vũ quay đầu hỏi.

Lạc Già lắc đầu: “Không có. Sao Lạc tổng lại nói mấy chuyện như vậy với ta chứ?”

“Đừng tự coi nhẹ mình như vậy, ngươi là thư ký của Lạc Kỳ mà.”

Lạc Già thở dài trong lòng, mặc dù bọn họ là thư ký của Lạc Kỳ không sai, nhưng đối phương không hề nói về việc riêng tư. Có điều nhắc mới nhớ, khi Lạc Kỳ nghe đến cái tên “Lạc Văn Phong” thì anh khá là kích động.

Sau đó Lạc tổng chiêu mộ “Lạc Văn Phong” thất bại, anh khá thất vọng. Lẽ nào họ đã biết nhau từ trước?

“Phượng Vũ công chúa, Lạc tổng không sao chứ?” Lạc Già hỏi.

Tin tức trong Ân Khư lục tục truyền đến, nhưng chỉ lan truyền trong vài Yêu tộc cao cấp, Lạc Già không thể biết được.

Phượng Vũ chua lè nói: “Lạc Kỳ? Hắn rất tốt. Nghe nói ở trong bí cảnh rất dễ chịu.” Cả ngày ăn uống ngon lành, ăn uống kiểu đó có khi còn mập lên.

***

Tộc Huyền Vũ.

Huyền Thập Thất đứng trước một tế đàn tu luyện tĩnh mịch, một con huyền quy bạch ngọc bơi lên từ mặt nước dưới tế đàn.

“Xảy ra chuyện gì?” Lạc Phao Phao hỏi.

“Là tin tức của Lạc Kỳ.”

Lạc Phao Phao hơi kích động: “Lạc Kỳ xảy ra chuyện gì sao?”

Mặc dù tộc Huyền Vũ có ý giấu Lạc Phao Phao, nhưng cuối cùng quyết không giấu giếm. Trước đó không lâu cậu đã biết khi Lạc Kỳ đi vào Ân Khư, vì một tên tu sĩ bí ẩn giở trò mà Lạc Kỳ và những người hộ vệ bị phân tán.

Huyền Thập Thất vội vàng lắc đầu: “Không có, chẳng qua Lạc Kỳ đã đi cùng một người tên là Diệp Đình Vân. Người bên Long tộc muốn biết Diệp Đình Vân có ác ý với Lạc Kỳ hay không?”

Lạc Phao Phao ngờ vực: “Diệp Đình Vân? Hắn cũng ở trong Ân Khư sao?”

Ông khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Cậu ta hơi kinh ngạc: “Nói vậy Đình Vân đã là tu sĩ Toàn Đan.”

“Thánh Tử biết Diệp Đình Vân?”

Lạc Phao Phao tiếc nuối nói: “Biết một chút. Diệp Đình Vân là người yêu của Giang Thiếu Bạch, đệ đệ của Lạc Kỳ. Diệp Đình Vân có tướng mạo không tồi, lại thông minh hơn người, đáng tiếc ánh mắt không tốt, đi thích một tên khốn kiếp ngu xuẩn.”

“Thì ra là vậy.”

Thì ra là đạo lữ nên Diệp Đình Vân gọi Lạc Kỳ là đại ca như Giang Thiếu Bạch. Trong giới tu luyện dùng thực lực luận trưởng bối, mà thực lực của Diệp Đình Vân vượt xa Lạc Kỳ rất nhiều, theo lý mà nói thì Lạc Kỳ phải gọi Diệp Đình Vân là đại ca mới đúng.

Huyền Thập Thất nghi ngờ, tên khốn kiếp ngu xuẩn theo lời Thánh Tử chính là Giang Thiếu Bạch sao? Người này có vẻ không ngu đâu. Nếu ngu xuẩn thì đã không tu luyện nhanh được như vậy, cũng không thể dựa vào tu vi Toàn Đan mà giết được tu sĩ Bách Kiếp.

“Sao trước giờ Thánh Tử chưa từng nhắc đến Giang Thiếu Bạch?”

Lạc Phao Phao khó chịu nói: “Nhắc đến hắn làm cái gì? Hắn đến đây thông qua vết nứt không gian sớm hơn ta mấy năm, ta còn tưởng hắn đã chết từ lâu rồi. Chẳng lẽ hắn chưa chết? Cũng đúng, tai họa ngàn năm, mạng hắn dai lắm. Hiện tại hắn thế nào rồi?”

“Không tồi. Có thể xếp trong mười người có thực lực cao nhất Ân Khư.”

Nếu lời Thánh Tử nói là thật thì tuổi tác của Giang Thiếu Bạch không lớn, mà thời gian xuyên đến thế giới này cũng không lâu. Trong thời gian mấy chục năm mà từ Luyện Huyết Cảnh tiến giai đỉnh Toàn Đan, tư chất không tầm thường!

Lạc Phao Phao vô cùng buồn bực nói: “Hừ, hắn tu luyện cũng khá nhanh!”

“Thánh Tử biết Lạc Văn Phong không? Hắn cũng là nhân vật lợi hại sao?” Huyền Thập Thất vô cùng hiếu kỳ hỏi.

Hai mắt Lạc Phao Phao chợt lóe: “Lạc Văn Phong? Ông ấy chỉ là người thường, chính là cha của Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch.”

Ông kinh ngạc không thôi: “Ra là vậy.”

Thì ra là cha của Lạc Kỳ, thảo nào khi Lạc Kỳ nghe đến cái tên này đã mừng rỡ như vậy.

Một người có thể nuôi dạy hai người con trai như Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch thì dù Lạc Văn Phong chỉ là một phàm nhân, hẳn không phải là phàm nhân bình thường.

Vậy là Diệp Đình Vân lấy tên cha của đạo lữ hắn làm tên giả sao? Thật không tôn trọng trưởng bối, quả nhiên Nhân tộc không kiêng kị gì cả, tên của trưởng bối mà dùng tùy tiện như vậy.

Lạc Phao Phao nhìn ông hỏi: “Giang Thiếu Bạch đã gặp Lạc Kỳ chưa?”

Ông ngượng ngùng nói: “Cũng nhanh thôi.”

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có thông tin thạch, hẳn là sẽ nhanh tìm được nhau, có lẽ là vậy.

Lạc Phao Phao khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt. Mặc dù Giang Thiếu Bạch là tên khốn kiếp nhưng hắn vẫn có năng lực nhất định. Lạc Kỳ đi theo Giang Thiếu Bạch vẫn tốt hơn mấy tên vô tích sự mà Long tộc sắp xếp bảo vệ hắn.”

Huyền Thập Thất cười cười xấu hổ, trong số những bảo tiêu của Lạc Kỳ còn có cả người của tộc Huyền Quy. Lạc Phao Phao nói như vậy giống như mắng luôn người của tộc Huyền Quy bọn họ là vô tích sự. Có điều đúng là Giang Thiếu Bạch rất lợi hại.

***

Trong Ân Khư, Diệp Đình Vân lay tỉnh Lạc Kỳ đang tu luyện.

“Sao vậy?” Anh mở mắt ra hỏi.

“Vùng phụ cận có người giao chiến. Dù không lan đến chúng ta, nhưng chúng ta nên rút lui trước.” Diệp Đình Vân nói.

Lạc Kỳ gật đầu, ra khỏi sơn động chuẩn bị rời đi.

Dao động linh lực từ xa vô cùng kịch liệt, từ rất xa mà Lạc Kỳ có thể nhìn thấy minh nguyệt như đao cắt đứt hư không.

“Đây là Nguyệt Ảnh Trảm.”

Diệp Đình Vân nhìn nét mặt Lạc Kỳ, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy ca, có vấn đề gì sao?”

Lạc Kỳ lắc đầu: “Không có gì, chẳng qua… đó là Nguyệt tộc, có lẽ là…” Vân Vọng Thư.

Lạc Kỳ nhìn ánh trăng trên bầu trời, tâm trạng hơi phức tạp.

Vân Vọng Thư là người mà Ngao Dạ thật lòng thích, nếu như không phải hắn từ chối Ngao Dạ thì có lẽ Lạc Kỳ đã chết rồi. Theo lý mà nói, anh cũng thiếu đối phương một phần ân tình, nhưng sâu trong lòng anh lại có phần không thích Vân Vọng Thư cho lắm.

Lạc Kỳ ngẫm nghĩ, có lẽ đối phương cũng không thích anh.

“Hay là chúng ta qua đó nhìn thử xem?” Diệp Đình Vân hiểu đại khái tâm trạng của Lạc Kỳ, thiếu ân tình luôn thấp hơn người ta, dù là ân tình tình cờ mắc nợ nhưng vẫn là thiếu. Chừng nào trả hết ân tình thì trong lòng mới thả lòng một chút.

Lạc Kỳ hơi do dự: “Cũng được. Nếu tình hình quá gay go thì chúng ta nhanh nấp đi.”

Nếu Vân Vọng Thư gặp chuyện thì Ngao Dạ cũng không dễ chịu.

“Đại ca yên tâm, đối thủ không khó giải quyết, không có vấn đề gì đâu.” Diệp Đình Vân rất tự tin vào thực lực của bản thân. Vả lại dù thực lực của Lạc Kỳ còn kém, nhưng nếu dùng võ hồn thời gian thích hợp thì dù đối thủ lợi hại cũng sẽ bị đánh bại.

Khi Diệp Đình Vân chạy đến nơi thì thấy Vân Vọng Thư đang giao chiến kịch liệt với một tu sĩ áo đen. Hai người đánh bất phân cao thấp, Vân Vọng Thư thoáng rơi xuống thế yếu.

Lạc Kỳ cảm thấy kỳ quái: “Trong Ân Khư có nhiều tu sĩ áo đen quá.”

“Không chỉ giống nhau ở y phục màu đen mà khí tức của bọn chúng cũng tương tự nhau.”

Diệp Đình Vân phát hiện tình huống không khó giải quyết, cậu thở phào nói: “Đệ lên hỗ trợ.”

Cậu thả Ma Huyết Đằng ra gia nhập cuộc chiến.

“Ma Huyết Đằng, lại là ngươi!” Tu sĩ áo đen thấy Diệp Đình Vân xuất chiêu, không cam lòng nhìn Vân Vọng Thư, mắng một câu “Xen vào việc của người khác!” rồi đào thoát.

Cậu nhìn theo bóng lưng đối phương, hoài nghi gã là cùng một bọn với đám tu sĩ áo đen tìm kiếm Lạc Kỳ, trước khi bọn chúng bị cậu giết chết đã kịp truyền tin cho nhau.

Vân Vọng Thư nhìn Diệp Đình Vân, cảm kích nói: “Đa tạ đạo hữu viện trợ.”

Cậu thản nhiên nói: “Đừng khách sáo, ta chỉ nhận người ta ủy thác.”

Lúc này Lạc Kỳ bước ra, Diệp Đình Vân bước lùi ra sau lưng anh, giống như hộ vệ.

“Là Lạc Kỳ à.” Vân Vọng Thư nhìn thấy Lạc Kỳ, nét mặt trở nên phức tạp.

Anh bình thản gật đầu nói: “Vân đạo hữu, đã lâu không gặp.”

Vân Vọng Thư nhìn vị trí đứng của Diệp Đình Vân, chợt hiểu ra: “Vị đạo hữu này là hộ vệ Long tộc an bài cho Lạc thiếu sao?”

Lạc Kỳ không giải thích nhiều mà chỉ nói: “Có thể xem là vậy.” Diệp Đình Vân đúng là bảo hộ anh, nhưng không phải do Long tộc an bài.

“Vân đạo hữu thất lạc người của Nguyệt tộc sao?”

“Phải. Lúc tiến vào Ân Khư, có một luồng sóng xung kích từ đâu đánh tới, mọi người bị tách ra. Lạc đạo hữu có tin tức của Ngao Dạ không?”

Lạc Kỳ lắc đầu: “Không có, Vân đạo hữu thì sao, có từng gặp Cửu hoàng tử không?”

Vân Vọng Thư lắc đầu, hơi tiếc nuối: “Không có. Không chỉ Ngao Dạ, ta cũng không gặp được người quen khác.”

Lạc Kỳ thầm nghĩ đúng là hai người kia chưa gặp nhau, chứ nếu Ngao Dạ mà gặp được Vân Vọng Thư thì sẽ ở lại bên cạnh hắn rồi.

Lạc Kỳ trò chuyện với Vân Vọng Thư vài câu rồi đường ai nấy đi.

Bên ngoài bí cảnh, các tu sĩ chứng kiến một màn Diệp Đình Vân cứu Vân Vọng Thư, ai cũng nổi tính nhiều chuyện.

Ngao Dạ, Vân Vọng Thư, Lạc Kỳ, tam giác quan hệ phức tạp đã lan truyền khắp nơi từ lâu, thế mà hai người này gặp mặt lại không đánh nhau, trái lại Lạc Kỳ còn giúp Vân Vọng Thư một tay, khiến các tu sĩ tặc lưỡi lấy làm lạ.

Ngao Lập và Ngao Thanh cũng thấy Lạc Kỳ gặp Vân Vọng Thư, hai người kích động không thôi, kết quả cuộc gặp gỡ này cứ vậy mà kết thúc đầu voi đuôi chuột, khiến hai vị hoàng tử chờ hóng chuyện đành phải thất vọng.

Mặc dù hai đương sự không xảy ra chuyện gì kinh dị, nhưng nhiều người hiểu chuyện lại liên tưởng xa xôi. Bọn họ thầm cảm thán thủ đoạn của Cửu hoàng tử Ngao Dạ, có thể khiến tân hoan đi cứu cựu ái, khiến không ít tu sĩ có mâu thuẫn nội bộ theo không kịp, hận không thể bái sư học nghệ.

***

Ngao Dạ đang đi trong bí cảnh, chợt ngửi được một mùi hương mê người.

Sau khi phá vỡ cấm chế không gian, y trông thấy một hồ nước cực lớn, trong hồ có một cây Long Nguyên Quả.

Ngao Dạ nhìn hồ nước, ẩn ẩn hoài nghi giữa hồ từng có một con rồng thuộc tính thủy rơi xuống.

Long Nguyên Quả rất có sức hấp dẫn đối với Long tộc, đây cũng là một trong những thứ mà y mong đợi có được khi tiến vào bí cảnh.

Ngao Dạ nhìn cây linh quả giữa hồ nước, mơ hồ có linh cảm xấu, tựa như giữa hồ có cạm bẫy gì đó.

Trên cây Long Nguyên Quả đang có chín quả màu lam, thoạt nhìn giống như ngọc bích, bên trong như có con rồng đang bay lượn.

Ngao Dạ do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi xuống hồ.

Ngay khoảnh khắc khi y đi xuống hồ, gần hai mươi tu sĩ thình lình xuất hiện quanh hồ, bóng dáng bọn chúng lơ lưng trên không, giống như u linh vậy.

Bọn chúng vừa xuất hiện, giữa trung tâm hồ nước chợt sáng lên một trận pháp phong ấn cực to.

Ngao Dạ vô cùng tức giận, lập tức tấn công các tu sĩ trên bờ hồ, lại bị trận pháp phong ấn hành động. Vô số xiềng xích màu đen xuất hiện từ trận pháp, chúng giống như độc trong xương, gắt gao chế ngự Ngao Dạ.

Bóng dáng hai mươi tu sĩ chia ra canh giữ các hướng, bọn chúng cầm pháp khí cổ quái, dưới tác dụng của pháp khí, xiềng xích quấn trên người Ngao Dạ càng lúc càng nhiều.

Bên ngoài bí cảnh, Ngao Thanh hiếm khi quan tâm đến tình cảnh của Ngao Dạ, lại phát hiện em trai đang bị kẹt trong trận pháp phong ấn.

“Nó đang làm cái quái gì vậy?” Ngao Thanh hơi kích động nói.

Từ trước đến nay hắn luôn lo lắng Lạc Kỳ gặp chuyện không may sẽ ảnh hưởng đến Ngao Dạ, kết quả ngược lại, Lạc Kỳ khỏe mạnh không gặp vấn đề gì mà Ngao Dạ lại gặp bất trắc.

Ngao Lập nhìn màn ảnh, nét mặt rất khó coi: “Thập Phương Minh Chú Trận.”

“Tứ ca biết trận pháp này?”

Ngao Lập mặt lạnh nói: “Đây là cấm trận, ta còn tưởng rằng đã bị thất truyền rồi.”

Muốn bố trí Thập Phương Minh Chú Trận cần mười hồn phách của tu sĩ Bách Kiếp, một tu sĩ Bách Kiếp đã có thể tọa trấn một thế lực tầm trung, hồn phách của cao thủ như vậy không dễ có được, mà còn phải là mười người.

Dùng mười hồn phách tu sĩ Bách Kiếp đối phó một tu sĩ Toàn Đan thì quá khoa trương rồi. Quả nhiên các chủng tộc khác luôn điên cuồng khao khát huyết mạch của Long tộc.

Trong màn ảnh, Ngao Dạ vốn đã suy yếu, đột nhiên cả người y phát ra kim quang chói mắt, thoát khỏi phong ấn trói buộc mà lao tới.

Một tu sĩ áo đen muốn ngăn cản Ngao Dạ, kết quả bị y đang giận điên lên dùng Không Trảm chém làm hai.

Cửu hoàng tủ không còn bị trận pháp kiềm chế, những người này căn bản không địch lại Ngao Dạ.

Hết chương 338

Chương 339: Cây Long Nguyên Quả

Edit: OnlyU

Lạc Kỳ đang đi trên đường chợt ôm ngực ngã khuỵu xuống.

Diệp Đình Vân sợ hãi tột độ, vội vươn tay đỡ lấy anh: “Sao lại thế này?”

Cậu nhìn kỹ Lạc Kỳ, phát hiện từng luồng khí tức màu đen tuôn ra từ người anh, khí tức hơi giống tử khí, lại khá giống nguyền rủa.

“Không có khả năng! Bị trúng nguyền rủa lúc nào chứ?” Diệp Đình Vân kinh ngạc nói.

Thực thế cậu không rõ Lạc Kỳ bị ám hại lúc nào, rõ ràng từ lúc gặp nhau đến giờ, cậu luôn đi bên cạnh anh, chẳng lẽ là do cậu chủ quan không canh phòng tốt.

Lạc Kỳ nhìn Diệp Đình Vân, nét mặt tái nhợt giải thích: “Thông qua khế ước truyền tới.”

Diệp Đình Vân kinh ngạc mở to hai mắt, khế ước không cảm ứng được vị trí của Ngao Dạ, lại truyền thương tích của y qua Lạc Kỳ sao?

Cậu thấy hắc khí tỏa ra từ người Lạc Kỳ càng lúc càng nhiều, nét mặt rất khó coi, lòng cậu nóng như lửa đốt. Diệp Đình Vân chưa bao giờ tha thiết mong Giang Thiếu Bạch xuất hiện như lúc này, nếu có hắn ở đây thì nguyền rủa dễ giải quyết rồi.

Sớm biết vậy cậu đã cố hết sức liên lạc cho bằng được Giang Thiếu Bạch, ngàn tính vạn tính, không ngờ Ngao Dạ lại gặp nguy hiểm.

Lạc Kỳ ôm ngực, đau đớn thở hổn hển, cảm giác như huyết dịch trong ngũ tạng lục phủ muốn trào ra từ thất khiếu.

Diệp Đình Vân nhìn tình trạng của anh mà lòng nóng như lửa đốt, cậu chợt nhớ ra một thứ, nhanh chóng lấy một ống tinh huyết trong nhẫn không gian ra.

Tinh huyết của Giang Thiếu Bạch có thuộc tính hết sức đặc biệt, ống tinh huyết này là hắn lấy ra đưa cho cậu nghiên cứu.

Diệp Đình Vân nhanh chóng trích một giọt tinh huyết cho Lạc Kỳ dùng, năng lượng trong huyết dịch của Giang Thiếu Bạch rất dồi dào, vừa vào cơ thể Lạc Kỳ là nhanh chóng tan ra. Anh lập tức cảm thấy đau đớn giảm bớt rất nhiều.

“Đại ca đỡ hơn chút nào chưa?” Diệp Đình Vân vội hỏi.

Lạc Kỳ khẽ gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Anh thầm cảm thấy thần kỳ, dường như huyết dịch này có khả năng cắn nuốt nguyền rủa, vừa vào người anh đã thanh trừ nguyền rủa.

Không đợi Lạc Kỳ thở phào một hơi, càng nhiều nguyền rủa hơn tiếp tục tràn vào người anh. Diệp Đình Vân đành từ từ rót hết ống tinh huyết cho anh dùng.

Năng lực trong tinh huyết của Giang Thiếu Bạch rất dồi dào, mới đầu cậu sợ Lạc Kỳ bị nổ tung nên không dám cho anh dùng quá nhiều, nhưng nguyền rủa cứ liên tục truyền đến, cậu không còn lựa chọn nào khác.

Cũng may dần dần trạng thái của Lạc Kỳ tốt lên, sau khi dùng hết ống tinh huyết, dường như thực lực của anh còn tăng lên một chút.

Diệp Đình Vân phỏng đoán có lẽ vì Lạc Kỳ và Giang Thiếu Bạch là anh em ruột, đồng căn đồng nguyên, thế nên anh hấp thu tinh huyết của Giang Thiếu Bạch dễ hơn người thường một chút.

Dùng hết giọt tinh huyết cuối cùng, cơ thể Lạc Kỳ ổn định lại. Nhưng nguyền rủa vẫn thông qua khế ước liên tục truyền đến, may là tốc độ tương đối chậm.

Lạc Kỳ điều tức xong, thấy gương mặt đầy lo lắng của Diệp Đình Vân, anh cười gượng an ủi: “Đệ yên tâm đi, chắc là không sao đâu.”

Phỏng chừng vừa rồi Ngao Dạ gặp phiền phức gì đó, hiện tại đã giải quyết được.

Diệp Đình Vân lấy thông tin thạch ra thử liên lạc với Giang Thiếu Bạch: “Phải nhanh chóng tìm được Thiếu Bạch.”

Mặc dù cơ thể Lạc Kỳ tạm thời ổn định, nhưng nếu cậu không nhìn lầm thì nguyền rủa có dấu hiệu tiếp tục lan tràn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Lạc Kỳ sẽ không chống đỡ nổi.

Lạc Kỳ thở dài, đã tìm kiếm lâu như vậy rồi, không phải muốn tìm là tìm được ngay.

“Huyết dịch kia thật thần kỳ.”

Anh cong môi cười khẽ, khế ước đồng tâm cũng rất thần kỳ, thậm chí nhờ khế ước, anh còn từng hấp thu huyết dịch màu vàng óng. Lạc Kỳ hoài nghi đó là tinh huyết của Long tộc, chỉ cần một giọt thôi đã cải thiện thể chất của anh lên rất nhiều.

Lạc Kỳ không kể việc này cho người khác biết mà chỉ thầm cảm thán trong lòng. Quả nhiên Long tộc là chủng tộc được trời ưu ái, một giọt máu thôi đã chứa năng lượng mênh mông như vậy.

Anh chợt phát hiện trên đời này có rất nhiều loại huyết dịch thần kỳ, thế mà lại có loại huyết dịch dồi dào nguyên khí như tinh huyết Long tộc, còn có thể cắn nuốt nguyền rủa.

Lạc Kỳ có cảm giác loại huyết dịch mà anh vừa dùng đã hòa tan với tinh huyết của Long tộc, hình thành một loại tinh huyết mới.

***

Thông qua huyễn ảnh, Ngao Lập thấy Ngao Dạ đại sát tứ phương trong bí cảnh, hắn thở dài nói: “Lão Cửu ngu ngốc.”

Ngao Thanh không vui nói: “Tứ ca nói gì vậy?”

Ngao Lập trầm mặt nói: “Cửu đệ bị trúng nguyền rủa, chưa hoàn toàn giải quyết, càng động võ thì phác tác càng nhanh.”

Vì có Lạc Kỳ chia sẻ nguyền rủa nên Ngao Dạ mới có cơ hội chạy thoát. Huyết dịch mà Lạc Kỳ vừa dùng hẳn có thể giải trừ nguyền rủa, thật sự không thể tượng tưởng nổi trên đời lại có loại huyết dịch này.

Lạc Kỳ hóa giải nguyền rủa chỉ có hạn, Ngao Dạ cứ tiếp tục hành động như vậy sẽ càng tăng gánh nặng cho Lạc Kỳ.

Có điều không xử lý bọn áo đen buồn nôn này thì thật chướng mắt.

Chúng buồn nôn y hệt bọn truyện full và bọn audio chuyên ăn cắp truyện, nên một chiêu giết hết bọn chúng cho rồi.

***

Giang Thiếu Bạch đứng bên bờ hồ, nhìn mấy thi thể nằm dưới đất. Hắn lại nhìn lên cây Long Nguyên Quả giữa hồ, cảm thấy kỳ quái nói: “Tử linh khí nồng nặc.”

Xung quanh cây Long Nguyên Quả sao lại có nguyền rủa nồng nặc như vậy.

Cây Long Nguyên Quả chỉ sinh trưởng trong môi trường chọn lọc, xung quanh nó phải đầy linh khí mới đúng.

Đa Đa hít hít mũi rồi nói: “Ngao Dạ vừa mới đi qua đây, chắc là y hái hết quả rồi, chúng ta đi thôi.”

Giang Thiếu Bạch xem thường: “Không còn quả, chẳng phải không còn cái cây  sao?”

Cây Long Nguyên Quả không dễ trồng, nhưng hắn không cam tâm tay không ra về, không bằng hốt hết sạch.

Giang Thiếu Bạch đi ra giữa hồ, nhổ toàn bộ cây Long Nguyên Quả lên. Hắn vừa ra tay, Thập Phương Minh Chú Trận được bố trí trước đó lập tức khởi động, từng đợt âm phong thổi tới.

Âm phong như đao, còn mang theo khí lạnh thấu xương. Dưới luồng khí lạnh này, Giang Thiếu Bạch lập tức có cảm giác như đang bị kẹt dưới địa vực Diêm La.

Lực nguyền rủa dày đặc điên cuồng xâm lấn cơ thể hắn, Thập Phương Minh Chú Trận đã vận hành một lần, nhưng bị khởi động lần nữa thì uy lực vẫn y như cũ.

Giang Thiếu Bạch nhìn thấy vô số xiềng xích màu đen vươn về phía hắn, sau đó quấn chặt lấy hắn.

Giang Thiếu Bạch nhắm mắt lại, có vẻ như say mê chìm đắm trong đại dương âm khí.

Sau khi tiến giai Toàn Đan, đây là lần đầu tiên hắn nhận được gột rửa âm khí sảng khoái thỏa thuê như vậy. Hắn có thể cảm nhận được âm khí cuồn cuộn tràn vào cơ thể, sau đó nhanh chóng bị phân hóa.

Giang Thiếu Bạch nhắm mắt lại, vận chuyển cắn nuốt võ hồn, xiềng xích màu đen lập tức vỡ vụn thành từng mảnh.

Năng lượng của các tu sĩ Bách Kiếp đã tử vong chảy vào người hắn, cộng thêm lực nguyền rủa dồi dào, tất cả đã đánh sâu vào giúp bình cảnh Toàn Đan vỡ ra không ít.

Hắn thầm nghĩ nên tìm một nơi thích hợp thử tiến giai Bách Kiếp. Mặc dù Ân Khư không cho phép tu sĩ Bách Kiếp tiến vào, nhưng nếu tiến giai trong bí cảnh thì lại không bị ảnh hưởng gì. Đáng tiếc hiện giờ hắn không có thời gian.

***

Bên ngoài Ân Khư, Ngao Thanh và Ngao Lập chứng kiến một màn này mà hoang mang không thôi.

“Hình như hắn vừa tiến vào Thập Phương Minh Chú Trận.”

Ngao Thanh khẽ gật đầu: “Tự chui đầu vào lưới.”

Ngao Dạ đã tiến vào Thập Phương Minh Chú Trận một lần, lúc đó Ngao Dạ ngu ngốc đã phát hiện không ổn nhưng vẫn không chùn bước mà tiến vào, không ngờ bây giờ còn có một tên ngốc giống Ngao Dạ.

“Tên này bị ngốc hả, hắn không cử động luôn rồi.”

“Xong đời, chết chắc rồi, hắn bị trận pháp cắn nuốt.”

Thập Phương Minh Chú Trận vừa khởi động, khói đen cuồn cuộn, cảnh tượng hơi mơ hồ.

Sương mù màu đen bay lên cuồn cuộn, bỗng nhiên biến mất không còn. Sau khi sương đen tan hết, mọi người có thể nhìn thấy Giang Thiếu Bạch đang đứng giữa trung tâm trận pháp bị cấm. Nét mặt hắn vô cùng bình tĩnh, giống như không có chuyện gì xảy ra.

***

Giang Thiếu Bạch bước ra khỏi Thập Phương Minh Chú Trận, nét mặt khá nghiêm trọng.

“Trong trận pháp có khí tức của Ngao Dạ.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Đa Đa lo lắng nói: “Ngao Dạ không bị trúng nguyền rủa đó chứ?”

Giang Thiếu Bạch cau mày, xét quy mô trận pháp, người bày trận đã tốn không ít tâm huyết, Ngao Dạ là mục tiêu của đối phương, sợ là lành ít dữ nhiều. Nguyền rủa rất đáng sợ, mặc dù đối với hắn thì không có tác dụng gì.

Ngao Dạ có trúng nguyền rủa hay không thì hắn cũng không quan tâm, nhưng nếu y thật sự đã trúng nguyền rủa rồi liên lụy đến Lạc Kỳ thì hắn không thể không quản.

Giang Thiếu Bạch lấy thông tin thạch ra kiểm tra lần nữa: “Vẫn không có phản ứng.”

Đáng chết! Hay là hắn bị lừa, mua lầm hàng giả rồi? Hàng giả thật hại người mà! Nếu đúng là hàng giả, chờ hắn ra ngoài rồi sẽ đi phá sập cửa tiệm kia.

Giang Thiếu Bạch do dự một lúc, cuối cùng quyết định đi tìm Ngao Dạ trước. Nếu y đã bị trúng nguyền rủa thì có lẽ tình trạng y đang không tốt. Mà nếu y chết rồi thì càng phiền phức hơn.

Lạc Kỳ không có ở đây, Giang Thiếu Bạch không thể tùy tiện tiếp cận Ngao Dạ, lỡ như bị xem là kẻ địch thì phiền. Nhưng tình hình trước mắt thì không thể đắn đo nhiều được.

Giang Thiếu Bạch vừa rời khỏi hồ nước không lâu thì có mấy tu sĩ áo đen chạy đến.

“Trận pháp bị người ta động vào!”

Đạo cụ dùng để bố trí Thập Phương Minh Chú Trận đều là pháp khí thượng phẩm. Lúc nãy Ngao Dạ xông ra khỏi trận pháp, như phát điên chém chết mấy người, những tu sĩ tham gia bố trí trận pháp bị hù dọa nhao nhao chạy trốn, đợi Ngao Dạ đi rồi mới quay lại đây.

“Đạo cụ bố trí trận pháp như bị mất linh tính, giống như bị hấp thu hết tinh hoa. Sao có thể như vậy?”

“Chẳng lẽ là Ngao Dạ làm?”

“Không thể! Ngao Dạ không có bản lĩnh này.”

“Hay là sau khi Ngao Dạ rời khỏi lại có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”

Mấy tu sĩ áo đen lập tức cảm thấy bí cảnh khó lường, chỉ sợ hành động của bọn chúng đã bị người khác để mắt tới, có người đang có ý định ở sau lưng bọn chúng làm chim sẻ núp đằng sau bọ ngựa bắt ve.

Nếu Giang Thiếu Bạch biết chúng nghĩ như vậy, hắn sẽ cảm thấy oan muốn chết. Hắn tới được đây hoàn toàn là trùng hợp, vốn không hề tính toán tỉ mỉ.

***

“Tứ ca có thấy hắn giống bị trúng nguyền rủa không?” Ngao Thanh hỏi.

Ngao Lập lắc đầu: “Không biết. Bên phía Nhân tộc có lời đồn người này có thể chất miễn dịch với nguyền rủa, sẽ không bị trúng nguyền rủa.”

Ngao Thanh trợn mắt, thể chất miễn dịch với nguyền rủa? Đó là cái quỷ gì vậy? Từ xưa đến nay hắn chưa từng nghe đến loại thể chất này. Dù có từng nghe qua thì thể chất của Long tộc bọn họ phải càng đặc biệt hơn chứ.

Tinh Diệu nhìn bóng dáng Giang Thiếu Bạch, hiểu rõ nói: “Quả nhiên năm đó Giang trưởng lão cố ý nhận một chưởng của đại năng Vu tộc.”

Mặc dù ông đã hoài nghi như vậy từ lâu, nhưng rốt cuộc đến giờ phút này mới có thể chứng thực. Đứng giữa cấm trận cực lớn mà vẫn có thể bình yên vô sự, như vậy nhận một chưởng của đại năng Vu tộc chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể.

“Đúng là khó tin. Nếu có thể biết được cách giải trừ nguyền rủa, vậy thì…”

Tinh Diệu lắc đầu: “Vô ích thôi. Diệp Đình Vân là đạo lữ của Giang Thiếu Bạch mà vẫn không biết cách giải trừ nguyền rủa, đành phải mượn ngoại lực cứu Lạc Kỳ.” Nếu biện pháp này người người đều có thể sử dụng thì Diệp Đình Vân không cần phải làm vậy.

Hết chương 339

Chương 340: Ra tay tương trợ

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch lần theo khí tức của nguyền rủa mà tìm kiếm. Hắn rất mẫn cảm với khí tức này, lần theo dấu vết nhanh chóng phát hiện ra Ngao Dạ.

Trên đường đi, khí tức nguyền rủa lên xuống phập phồng, rất không ổn định.

Giang Thiếu Bạch nghĩ không ra, rốt cuộc tại sao khí tức nguyền rủa trên người Ngao Dạ lại lúc thì giảm xuống, lúc thì bộc phát như vậy. Hắn không biết tình trạng của Lạc Kỳ, cũng không thể nào ngờ máu của hắn lại có tác dụng ngoài mong đợi như vậy.

Lúc Giang Thiếu Bạch đuổi kịp Ngao Dạ thì y đang giao chiến kịch liệt với mấy tu sĩ áo đen. Khí tức của bọn áo đen vô cùng kỳ quái, không giống Nhân tộc mà cũng không giống Yêu tộc.

Bọn áo đen rất linh hoạt, liên tục di chuyển trong phạm vi an toàn, nhưng khi Ngao Dạ muốn rút lui thì bọn chúng sẽ gia tăng cường độ tấn công.

Giang Thiếu Bạch cảm thấy bọn chúng giống con ruồi, mặc dù không thể gây tổn thương gì lớn nhưng lại vô cùng buồn nôn.

Ngao Dạ tựa hồ bị bọn chúng chọc giận, y nóng nảy liên tục tung chiêu.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ Ngao Dạ giống như một con chó lông vàng to đùng bị chọc giận xù lông. Hắn dò xét y một lúc, lát sau đã hiểu rõ mục đích của bọn áo đen. Ngao Dạ đã bị trúng nguyền rủa, thời gian càng kéo dài thì lực chiến của y sẽ càng suy giảm, lúc này giải quyết y sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Ngao Dạ đại khái cũng hiểu mục đích của kẻ địch, y muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng có lẽ vì bị nguyền rủa làm ảnh hưởng nên khi y dùng Không Trảm đã xuất hiện sai lầm hết lần này đến lần khác.

Sau khi thất thủ mấy lần, Ngao Dạ càng nóng nảy, mà y càng kích động thì nguyền rủa bộc phát càng nhanh, đây chính là chủ ý thật sự của kẻ địch.

Giang Thiếu Bạch thấy Ngao Dạ tấn công lung tung không có bài bản, hắn nhìn không nổi nữa bèn gọi Tinh Không Diễm ra gia nhập cuộc chiến.

Tu sĩ áo đen cầm đầu thấy sắp đạt mục tiêu lại có biến cố, gã lập tức giận dữ.

Giang Thiếu Bạch không nhiều lời mà xuất chiêu, ngay khi bắt đầu đã tung sát chiêu lợi hại nhất.

“Tinh Không Diễm, là Giang Thiếu Bạch! Không ngờ ngươi cũng có mặt trong Ân Khư!” Gã áo đen nhìn Giang Thiếu Bạch, tức giận nói.

Hắn nghi ngờ hỏi lại: “Ngươi biết ta?”

Gã lạnh lùng nói: “Giang đạo hữu dựa vào tu vi Toàn Đan giết chết tu sĩ Bách Kiếp, đại danh như sấm bên tai. Chẳng qua Long tộc không có giao tình với các hạ đúng không, tốt nhất ngươi bớt lo chuyện bao đồng.”

Lần này có không ít tu sĩ của Minh tộc tiến vào Ân Khư, kế hoạch của chúng là cướp đoạt huyết mạch của các chủng tộc ưu tú nhất. Tộc Huyền Vũ và Long tộc đều là mục tiêu của chúng.

Để bảo đảm kế hoạch thành công, Minh Tộc thu thập tin tức khắp nơi. Lần này Ngao Dạ là một trong những người mà chúng phải lấy được máu, không ngờ vừa bắt đầu ra tay đã phiền phức như vậy.

Chỉ cần tìm được Lạc Kỳ, giết chết hắn, thế là Ngao Dạ xong đời. Nhưng tu sĩ nhận nhiệm vụ tìm kiếm Lạc Kỳ không thể hoàn thành nhiệm vụ, sau đó các tu sĩ được phái đi tìm kiếm cũng không có thu hoạch.

Minh Tộc không thể chờ đợi được nữa bèn tiến hành kế hoạch thứ hai.

Giang Thiếu Bạch nhìn gã áo đen cầm đầu, chợt cảm thấy đối phương rất có tác phong riêng. Nếu Ngao Dạ chỉ là một người qua đường không quen không biết thì chắc chắn hắn sẽ quay đầu bỏ đi, không dính vào vũng nước đục này.

Giang Thiếu Bạch cười khổ nói: “Đúng là Long tộc không có giao tình với ta, nhưng Cửu hoàng tử thì khác, y tuyệt đối không thể chết, vì vậy ta không thể mặc kệ.”

Ngao Dạ chết rồi thì đại ca thân yêu của hắn phải làm sao?

Nửa câu đầu Giang Thiếu Bạch nói như hết cách đành chịu, nửa câu sau lại vô cùng kiên định.

Nhìn thái độ của hắn như vậy, gã áo đen cầm đầu trầm mặt: “Muốn chết!”

Hắn thấy bọn chúng xông tới, lập tức tung mấy viên Bạo Lôi Châu ra.

Giang Thiếu Bạch phát hiện tác dụng của Bạo Lôi Châu rất tốt, có lẽ bởi vì lôi điện là khắc tinh của bọn áo đen. Mặc dù uy lực của Bạo Lôi Châu không nhỏ, nhưng tốc độ của bọn áo đen rất nhanh, tất cả đều tránh được.

Khởi động nóng người xong, Giang Thiếu Bạch lấy lôi ấn ra, lôi ấn đã được luyện hóa có uy lực kinh người, gần như một phát là chuẩn.

Uy lực của Tinh Không Diễm cũng không nhỏ, nó vọt về phía bọn áo đen, bọn chúng bị dọa sợ chạy trối chết, nhưng hỏa diễm đã nuốt lấy ba tên trong chớp mắt.

Giang Thiếu Bạch bên này gọn gàng xử lý năm gã áo đen, bọn còn lại sợ vỡ mật đành phải tháo chạy trước.

Bọn chúng vừa đi, trên đồng vắng chỉ còn lại Ngao Dạ và Giang Thiếu Bạch.

Ngao Dạ nhìn Giang Thiếu Bạch đầy đề phòng: “Ngươi là ai? Tại sao lại giúp ta? Lúc nãy ngươi còn nhìn trộm ta.” Y thấy cái tên Giang Thiếu Bạch này hơi quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra.

Nhìn trộm? Con rồng ngu ngốc này nói hắn thật là bỉ ổi! Hắn chỉ điều tra tình hình một chút mà thôi. Tính tình tên này không tốt chút nào, hắn vừa ra tay giúp đỡ đối phương mà y lại nghĩ hắn có tâm địa bất lương.

Nếu như không phải… Thật muốn chém tên này một đao.

“Ta là vì Lạc Kỳ, ngươi chết thì Lạc Kỳ cũng gặp bất trắc, ngươi không cần cảm tạ ta.”

Ngao Dạ nghi ngờ hỏi lại: “Vì Lạc Kỳ, tại sao?”

“Bởi vì Lạc Kỳ là đại ca của ta.”, Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nếu hắn nói như vậy, phỏng chừng Ngao Dạ cũng không tin. Thế là hắn bèn thuận miệng nói bậy: “Ta rất thích phim huyền ảo của Lạc Kỳ, hy vọng hắn đo ni đóng giày làm một bộ phim cho ta, tốt nhất để ta làm anh hùng cái thế.”

Ngao Dạ bật cười: “Kiểu như ngươi thì có quay kiểu nào cũng không thể thành anh hùng cái thế được.”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt, với bộ dạng như quỷ của đối phương mà còn có mặt mũi trào phúng hắn.

“Cửu hoàng tử, ngươi vẫn ổn chứ, nơi này không an toàn, bọn tu sĩ áo đen có thể quay lại bất cứ lúc nào…”

Ngao Dạ khó chịu trừng mắt nhìn hắn: “Ai cần ngươi lo.”

Giang Thiếu Bạch vươn tay ra, nguyền rủa từ người y lập tức bị rút ra. Hắn vừa ra tay, Ngao Dạ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Y khiếp sợ nhìn Giang Thiếu Bạch: “Ngươi biết giải trừ nguyền rủa?”

“Đúng vậy.”

“Ta nghe nói Nhân tộc có một người là khắc tinh của nguyền rủa, vốn tưởng chỉ là khoác lác, không ngờ ngươi cũng biết.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Ngại quá, hắn chính là khắc tinh của nguyền rủa đây.

Hắn rút nguyền rủa trong người Ngao Dạ ra, mà nguyền rủa quấn chặt lấy long nguyên khí trong người y, so với nguyền rủa bình thường thì phức tạp hơn, khiến hắn tốn khá nhiều công sức mới thanh lý hết nguyền rủa này.

Sau khi loại trừ hết nguyền rủa, Ngao Dạ cảm thấy như cả người sống lại, tràn đầy sức lực.

“Đa tạ. Ngươi muốn thù lao gì?” Đối với Cửu hoàng tử, được một Nhân tộc cứu có chút mất mặt, nhưng y không phải là người không biết điều.

Giang Thiếu Bạch thản nhiên nói: “Không cần. Vì khế ước đồng tâm, coi như Cửu hoàng tử từng cứu Lạc Kỳ một mạng, ta thay Lạc Kỳ trả cho ngươi.”

Ngao Dạ nghe vậy lập tức kích động: “Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì đó? Lạc Kỳ thiếu nợ ta, khi nào đến lượt ngươi trả thay cho hắn! Ngươi đổi điều kiện đi.”

Tên Cửu hoàng tử này đúng là muốn ăn đòn!

“Vậy thì ngươi tùy tiện cho ta mấy đường linh mạch là được.”

Ngao Dạ hơi do dự: “Được thôi. Nhưng hiện giờ ta không có, đợi ta ra khỏi bí cảnh sẽ đưa cho ngươi.”

Giang Thiếu Bạch khoanh tay, hàm ý sâu xa: “Phải ký nợ!”

Y lập tức kích động: “Cái quái gì? Ngươi sợ ta lật lọng?”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Sao có thể? Chẳng qua ta luôn bị người ta vay tiền không trả nên ta không thích cho ai nợ ta, đương nhiên uy tín của Long tộc thì ta tin.”

Ngao Dạ hơi tức giận: “Đương nhiên, Long tộc chúng ta coi trọng nhất là chữ tín, không giống Nhân tộc gian xảo các ngươi.”

***

Ở lối vào Ân Khư, Ngao Thanh và Ngao Lập vô cùng tức giận nhìn Ngao Dạ qua màn ảnh.

“Thằng ngu này, đến mấy đường linh mạch đó.”

“Người ta đã nói không cần, tên ngu ngốc còn làm ra vẻ hảo hán, đồ phá của.”

“Thân là Long tộc mà lại được một Nhân tộc cứu, đúng là ngu si hết thuốc chữa.”

“Người ta bảo trả mấy đường linh mạch là chịu luôn hả? Má nó ngu, không biết trả giá hả thằng kia? Bị hố rồi.”

Ngao Thanh và Ngao Lập mỗi người một câu mắng chửi Ngao Dạ máu chó đầy đầu, nhưng vì có Giang Thiếu Bạch hỗ trợ mà bọn họ không phải lo lắng cho an nguy của Cửu đệ nữa.

***

Vết thương của Ngao Dạ rất nặng, Giang Thiếu Bạch canh chừng bên cạnh y một lúc. Mặc dù y vẫn còn đề phòng hắn, nhưng rốt cuộc không đuổi hắn đi.

Giang Thiếu Bạch cũng nhận ra nghi ngờ của đối phương, nhưng hắn không thèm để ý. Hắn phải bảo đảm Ngao Dạ được an toàn, hiện tại y nửa sống nửa chết, nếu y bị giết thì phiền phức lắm.

Long tộc có thể phách mạnh mẽ, Ngao Dạ nghỉ ngơi một lúc, dùng thêm vài linh quả, cuối cùng nhanh chóng khôi phục.

“Cửu hoàng tử thật lợi hại, vết thương nặng như vậy mà phục hồi rất nhanh.”

Y khẽ hừ một tiếng: “Chuyện này còn cần ngươi nói sao? Nếu bọn kia không dùng thủ đoạn âm hiểm thì không thể làm gì ta được.”

Giang Thiếu Bạch do dự một lúc rồi hỏi: “Thật sự không thể giải trừ khế ước đồng tâm sao?”

Ngao Dạ trầm mặt, nghiêm giọng nói: “Ngươi có ý gì?”

Hắn thấy dáng vẻ y như vậy đành khoát tay nói: “Tùy tiện hỏi thôi mà.” Câu hỏi này vượt quá ranh giới của y sao? Vừa hỏi đã nóng giận như vậy.

Đa Đa bỗng nhiên đứng thẳng người, kêu lên chít chít. Giang Thiếu Bạch thấy nó phản ứng như vậy lập tức mừng rỡ. Hắn lấy thông tin thạch ra kiểm tra, quả nhiên có phản ứng.

Giang Thiếu Bạch vui mừng không thôi, cuối cùng đã có phản ứng. Nếu cứ tiếp tục không có phản ứng thì hắn đập vỡ thông tin thạch luôn cho rồi.

Hắn lập tức vọt về phía thông tin thạch chỉ dẫn, hắn phi thân không lâu thì phát hiện Ngao Dạ cũng đi theo.

Giang Thiếu Bạch vừa sơ ý một chút, Ngao Dạ đã vọt qua trước mặt hắn.

Tốc độ của Giang Thiếu Bạch không nhanh bằng Ngao Dạ, đành phi thân ở phía sau, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện y đi cùng hướng với hắn.

Giang Thiếu Bạch chợt nghĩ đến một khả năng, lúc này Ngao Dạ quay đầu nhìn hắn: “Này, ngươi đi theo ta làm gì?”

Hắn không kiềm chế được mà đen mặt, tên Ngao Dạ này đúng là ác nhân cáo trạng trước, rõ ràng là hắn đi trước rồi mới bị tên này vượt mặt.

Tốc độ của Ngao Dạ rất nhanh, mấy lần Giang Thiếu Bạch muốn đuổi kịp đều không thành công, hắn không khỏi hối hận đã điều trị quá dứt điểm cho y.

Đa Đa nằm trên đầu Giang Thiếu Bạch nói: “Sắp đến rồi.”

Ngao Dạ và Giang Thiếu Bạch một trươc một sau phóng tới mục tiêu, y bất mãn nhìn hắn: “Này, mặc dù ngươi đã giúp ta nhưng không có nghĩa là ngươi có thể bám theo ta.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Bám theo? Ai thèm bám theo tên này? Nếu không phải do y bay nhanh thì chưa biết là ai bám theo ai đâu.

Hết chương 340

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com