ZingTruyen.Com

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

320_321_322

TuyenTuyen202

Chương 320: Ra tay sắc bén

Edit: OnlyU

“Ngươi giết gã?”

Mấy tu sĩ Toàn Đan đứng bên cạnh Giang Thiếu Bạch thấy hắn giết người, lập tức nhao nhao né ra, sợ bị tai bay vạ gió. Trong thoáng chốc, phạm vi ba mét quanh người hắn không còn ai, cả hai lộ rõ giữa khoảng trống.

Giang Thiếu Bạch thấy ánh mắt mấy tu sĩ Toàn Đan một là hoảng sợ, hai là thương hại, hắn nhếch miệng thầm nghĩ cả đám hèn nhát.

Trên phi thuyền có một tu sĩ Bách Kiếp tên là Nhậm Bân, ông ta đánh giá Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rồi nhíu mày.

Nhậm Bân vốn nghĩ hai người bị chọc giận nên mới xúc động ra tay, nhưng khi nhìn lại nét mặt bình tĩnh của cả hai, ông ta lập tức biết sự tình không đơn giản như vậy.

Gã cầm đầu băng không tặc đang bay lơ lửng giữa không trung quan sát động tĩnh trên phi thuyền, lúc nhìn thấy thuộc hạ bị đánh chết, gã lập tức nổi giận.

“Ngươi muốn chết!” Gã cầm đầu gào một tiếng, lập tức phát động tấn công Giang Thiếu Bạch.

Hắn thấy thế cười lạnh, phất tay thả Tinh Không Diễm và con rối hoàng kim ra.

Hỏa diễm và con rối đồng thời ra chiêu, gã cầm đầu băng không tặc bị cả hai thình lình tấn công, không thể không nhượng bộ.

Con rối hoàng kim vừa xuất hiện, cả phi thuyền lập tức xôn xao.

Tinh Không Diễm vừa được thả ra lập tức hóa thành hỏa vân to lớn, không hề e dè phóng uy áp. Sau khi hấp thu hơn phân nửa tinh thể gốc ngôi sao, khí thế của nó vô cùng đáng sợ, hỏa vân cuồn cuộn khiến người ta nhìn mà sợ chết khiếp.

“Vô địch hỏa diễm toản!” Không Không nắm tay thành quả đấm nhỏ, như cái dùi xoay tròn vọt tới mấy tên không tặc.

Hỏa diễm xoay tròn xuyên thủng lồng ngực một tên, vì hỏa diễm biến thành hình dạng như trục quay nên ngũ tạng lục phủ đối phương bị thiêu cháy thành tro tàn, còn những bộ phận khác vẫn hoàn hảo không bị tổn thương.

Bị hỏa diễm đốt thủng bụng mà chết, chết kiểu này quá dọa người rồi, mấy gã đạo tặc vội né tránh, gã nào không tránh được lập tức bị hỏa diễm đốt thành tro tàn.

Tinh Không Diễm huênh hoang nhảy lên, công khai chứng tỏ sự tồn tại của nó.

Lửa cháy hừng hực, các tu sĩ đều cảm nhận được khí tức hỏa diễm dồi dào từ Tinh Không Diễm.

Khoảng thời gian này, Tinh Không Diễm đã hấp thu không ít năng lượng từ tinh thể gốc ngôi sao, thực lực tăng lên rất nhiều so với lúc chiến đấu với bầy bướm yêu trong hang động. Nếu gặp tu sĩ có tu vi từ Bách Kiếp trở xuống, nó sẽ gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật.

Diệp Đình Vân chú ý thấy các tu sĩ Toàn Đan trên phi thuyền vô cùng hoảng sợ.

Trước đó có vài tu sĩ ghen tỵ nói Giang Thiếu Bạch gặp vận may mới có được Tinh Không Diễm, chứ nếu bản thân họ gặp được Tinh Không Diễm thì không biết sẽ thế nào. Kết quả khi hỏa diễm xuất hiện, cả đám lại bị hù dọa đến mềm chân.

Uy lực của Tinh Không Diễm thật kinh người, tu sĩ Toàn Đan bình thường bị Tinh Không Diễm cuốn vào, không được bao lâu đã bị đốt thành tro.

Cuối cùng nó xông về phía phi thuyền của bọn đạo tặc, dưới mệnh lệnh của Giang Thiếu Bạch, Tinh Không Diễm đốt rụi người đang điều khiển phi thuyền và tên phát động Ma Tinh Pháo.

Gã cầm đầu thấy thuộc hạ bị giết thì giận dữ không thôi, nhưng gã đang bị con rối hoàng kim giữ chân, không rảnh để ra tay với Tinh Không Diễm.

Cổ thi và gã cầm đấu càng đánh càng kịch liệt, tạo ra một trận gió lốc nguyên khí, phi thuyền bị lắc lư chao đảo.

Dưới sự hướng dẫn của Nhậm Bân, hành khách trên thuyền vội trốn vào trong khoang thuyền. Các tu sĩ vừa mới bàn tán “Không biết Giang Thiếu Bạch chết ở xó nào rồi?”, không ngờ “người đã chết” Giang Thiếu Bạch lại ở ngay bên cạnh bọn họ.

Lúc này Diệp Đình Vân gọi Ma Huyết Đằng ra, Yêu Yêu hấp thu tinh huyết trong sào huyệt của bướm ngân hoàng khiến thực lực tăng cao, vừa được thả ra nó đã biến thành quái vật khổng lồ đáng sợ.

Có vẻ như Ma Huyết Đằng không muốn Tinh Không Diễm và con rối không có đầu óc đoạt hết vinh quang, thế nên vừa ra ngoài nó đã vội vã thể hiện bản thân.

Ma Huyết Đằng trói chặt lấy gã cầm đầu không tặc, dây leo nhọn sắc bén đâm loạn vào cơ thể gã, dường như muốn đục một cái lỗ trên người đối phương.

Cơ thể của tu sĩ Bách Kiếp cường tráng hơn tu sĩ Toàn Đan rất nhiều, mặc dù dây leo của Ma Huyết Đằng rất sắc bén nhưng muốn đâm vào người đối phương thì hơi khó khăn.

Gã cầm đầu bị Ma Huyết Đằng chọc giận bèn nắm lấy dây leo kéo một cái, muốn hất nó ra khỏi người. Nhưng Ma Huyết Đằng cực kỳ bền dẻo, rất khó bị hất ra.

Mấy gã không tặc Toàn Đan tránh qua một bên, dường như muốn đánh lén.

Yêu Yêu phát hiện tình hình không ổn vội chuyển mục tiêu, dễ dàng xuyên thủng lồng ngực một gã không tặc, còn hút hết tinh huyết biến gã thành thây khô.

Trong chớp mắt đã có ba tên không tặc Toàn Đan bỏ mạng dưới tay Yêu Yêu.

Ma Huyết Đằng tấn công quá quỷ dị, khiến tu sĩ trên thuyền nháo nhào xôn xao.

Chuyện Diệp Đình Vân có Ma Huyết Đằng không phải là bí mật, nó là một hung vật, nhưng con rối hoàng kim và Tinh Không Diễm quá nổi bật khiến Ma Huyết Đằng bị xem nhẹ.

Mấy ngày gần đây Yêu Yêu ở trong khoang thuyền, luôn nấp trong bóng tối nghe mọi người bàn tán rất nhiều về con rối hoàng kim và Tinh Không Diễm, lại ít nói về nó. Ngoài miệng nó không nói gì nhưng trong lòng vô cùng bất mãn.

Giang Thiếu Bạch nhìn Yêu Yêu mà cong khóe miệng, thầm nghĩ Ma Huyết Đằng không hổ là hung vật, lực sát thương rất đáng sợ.

Trên phi thuyền, các tu sĩ bị lực sát thương kinh người của Ma Huyết Đằng dọa sợ đến sững sờ. Dường như Yêu Yêu rất hưởng thụ ánh mắt hoảng sợ của mọi người, nó vô cùng hưng phấn quơ dây leo.

Máu của bọn không tặc Toàn Đan kích thích hung tính của Ma Huyết Đằng, nó quyết trói chặt gã cầm đầu không tặc.

Lúc này Giang Thiếu Bạch giơ hai tay kết ra một pháp ấn màu đen, khắc lên người gã cầm đầu.

Gã đang bị Ma Huyết Đằng kiềm chế hành động, thế nên Giang Thiếu Bạch dễ dàng thành công.

Hắc ấn rơi xuống người gã cầm đầu, gã lập tức phun ra một ngụm máu, nguyên khí lưu chuyển trong người đột nhiên không thuận.

Gã nhìn Giang Thiếu Bạch, trừng lớn hai mắt, tức giận nói: “Nguyền rủa Vu tộc, ngươi…”

Giang Thiếu Bạch phát hiện hắc ấn có hiệu quả, hắn hơi bất ngờ. Lúc hắn hóa giải nguyền rủa Vu Tổ Huyết Ấn có thuận tiện nghiên cứu kết cấu của ấn nguyền rủa. Sau khi nghiên cứu một thời gian, hắn có thể ngưng kết ra pháp ấn cùng loại.

Giang Thiếu Bạch có thể chất đặc biệt, có thể tùy ý ngưng tụ tử khí, là thiên tài trời sinh tu luyện nguyền rủa, chẳng quá hắn luôn thiếu đối tượng thử nghiệm nên không biết rõ uy lực của pháp ấn. Rõ ràng uy lực của pháp ấn mạnh hơn tưởng tượng của hắn một chút.

Nếu gã cầm đầu không tặc biết bản thân bị Giang Thiếu Bạch xem là vật thí nghiệm, không biết gã sẽ có cảm nghĩ gì.

“Hiệu quả tốt như vậy!” Giang Thiếu Bạch vô cùng kinh ngạc nói.

Diệp Đình Vân nhìn qua hắn, khóe miệng hơi cong lên cười khẽ. Đối với Giang Thiếu Bạch thì nguyền rủa không đáng để bận tâm, có lẽ vì thế nên hắn đã đánh giá thấp uy lực của nguyền rủa.

Con rối hoàng kim đánh từng quyền từng quyền về phía gã cầm đầu, mà gã đã bị trúng nguyền rủa nên dần dần rơi xuống thế yếu. Dưới sự tấn công liên tục của con rối, rốt cuộc trên người gã đã bị thương, Ma Huyết Đằng tìm được cơ hội tấn công vào.

Gã cầm đầu bị trúng nguyền rủa nên khí huyết suy yếu rất nhiều, lại bị Ma Huyết Đằng trói chặt, Giang Thiếu Bạch tìm được thời cơ, dùng lôi ấn giết chết gã.

Gã cầm đầu ngã xuống thuyền, cả phi thuyền lặng ngắt như tờ.

Mọi người nghe đồn Giang Thiếu Bạch từng chạy thoát khỏi tay tu sĩ Bách Kiếp mấy lần rồi, nhưng chưa từng nghe nói hắn có thể giết chết tu sĩ Bách Kiếp.

Trái lại Giang Thiếu Bạch rất bình thản đối với việc giết được tu sĩ trung kỳ Bách Kiếp, dù sao trước đó hắn từng giết chết bướm yêu hoàng cấp. Tuy lần đó bướm yêu hoàng đang vô cùng suy yếu, nhưng khi đó bọn họ cũng không dốc toàn lực. Mà thời gian đã trôi qua khá lâu rồi, tiêu hóa ao máu giúp thực lực của hắn tăng lên khá nhiều.

Giang Thiếu Bạch thu thi thể gã cầm đầu vào nhẫn không gian, tài sản của một tu sĩ Bách Kiếp không nhỏ đâu, hắn chờ không được muốn kiểm tra di vật của gã này. Có điều trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.

Mặc dù gã cầm đầu bọn không tặc đã bỏ mạng, nhưng gã vẫn còn một đám thuộc hạ, phải thanh lý hết bọn chúng mới được.

Gã cầm đầu vừa chết, các tu sĩ trên thuyền buôn lập tức ào lên giao đấu với bọn không tặc, người lợi hại nhất trong số bọn chúng đã bỏ mạng, thế nên các tu sĩ không hề e dè mà ra tay.

Nhậm Bân ra lệnh các tu sĩ thanh lý phi thuyền bọn không tặc.

Giang Thiếu Bạch cũng không có ý định ăn một mình, thế nên hễ ai giết được không tặc thì có thể tịch thu tài sản của gã đó.

Bọn không tặc thấy tình hình không ổn, nhao nhao dùng độn phù chạy trốn.

Bọn chúng vội vàng bỏ trốn, Giang Thiếu Bạch cũng không ngăn cản, không phải hắn không ngăn được, mà là không muốn tốn quá nhiều sức vì bọn chúng.

Trên phi thuyền thương đội vẫn còn một tu sĩ Bách Kiếp, Giang Thiếu Bạch không chắc đối phương có nổi máu tham khi thấy hắn kiệt sức hay không.

Hiện tại các tu sĩ trên thuyền vô cùng hồi hộp nhìn hắn, tất cả đều giữ khoảng cách an toàn với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.

Hắn nhận ra mọi người kiêng kị hắn, nhưng hắn không thèm để ý, thỉnh thoảng bị mọi người sợ hãi cũng không phải chuyện xấu, ít nhất có thể tránh được vài chuyện phiền phức.

Nhậm Bân tiến lên chào hỏi: “Không ngờ Giang đạo hữu có mặt trên phi thuyền. Bên ngoài có vô số lời đồn về Giang đạo hữu, không ngờ người lại ở ngay trên phi thuyền.”

Theo lý mà nói, Giang Thiếu Bạch chỉ có tu vi hậu kỳ Toàn Đan, hẳn là hậu bối của Nhậm Bân mới đúng, nhưng hắn vừa giết chết một tu sĩ trung kỳ Bách Kiếp, đương nhiên Nhậm Bân không thể xem hắn như hậu bối.

Giang Thiếu Bạch không để ý đến Nhậm Bân, cho rằng ông ta tham sống sợ chết, lấy tiền không làm việc.

Tinh Không Diễm hóa thành hỏa diễm tròn tròn, hiền lành vô hại, an ổn trên đầu Giang Thiếu Bạch. Hỏa diễm trắng trắng tròn tròn, thoạt nhìn khá đáng yêu, nhưng mọi người đã chứng kiến nó đại sát tứ phương, không ai bị dáng vẻ của nó lừa gạt.

Vài người nhìn lén lên đỉnh đầu Giang Thiếu Bạch, ánh mắt nóng rực. Nhậm Bân cũng nhìn Tinh Không Diễm, ánh mắt ước ao không thôi.

Giang Thiếu Bạch nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Ta có phi thuyền, không cùng đường với các vị.”

Hạch tâm điều khiển phi thuyền nằm trong tay gã cầm đầu băng không tặc, Giang Thiếu Bạch đã giết chết gã, đương nhiên hạch tâm điều khiển thuộc về hắn.

Ánh mắt Nhậm Bân hơi dao động, sau đó nói: “Vậy thì chúc Giang đạo hữu thuận buồm xuôi gió.”

Hết chương 320

Chương 321: Vang danh tứ hải

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lên phi thuyền của bọn không tặc bay ra khỏi khu vực đó.

Hắn ngồi trong phòng điều khiển phi thuyền, tâm trạng rất tốt: “Cuối cùng chúng ta đã có pháp khí phi hành riêng rồi.”

Phi thuyền của bọn không tặc có chất lượng không tồi, mà hình như đây là phi thuyền mà bọn chúng cướp được của người ta.

Lúc thăm dò Thiên Môn, các tu sĩ cao cấp từ các thế lực lớn gần như bị diệt hoàn toàn, bọn họ vừa tử vong thì các tu sĩ cấp thấp trở thành lục bình không rễ, tài sản của tông môn bị người khác tranh cướp, mà phi thuyền cỡ lớn có giá trị không thấp, đương nhiên sẽ bị tranh giành kịch liệt.

Gần đây có khá nhiều tông môn phất lên, cũng có không ít tông môn sụp đổ, đúng là thế sự biến ảo vô thường.

Chiếc phi thuyền của bọn không tặc là do Bảo Khí Các luyện chế, tên là Tấn Phong. Trên phi thuyền có khắc trận pháp co giãn, lúc không dùng đến thì có thể thu nhỏ phi thuyền lại rồi cho vào nhẫn không gian, vô cùng tiện lợi.

Vừa mới trải qua một trận kịch chiến nên phi thuyền bị hư hỏng phần nào, nhưng chỉ là chút vấn đề nhỏ thôi, không ảnh hưởng gì đến việc phi thuyền vận hành bình thường.

Giang Thiếu Bạch lục tìm ngọc giản luyện khí nói: “Đợi đến đại lục Phi Diễm, chúng ta có thể thử dung hợp cánh ngoài của bướm ngân hoàng với phi thuyền, lúc đó tốc độ phi hành sẽ tăng thêm một chút.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Nếu tốc độ phi thuyền tăng lên thì chạy trốn sẽ thuận lợi hơn. Đúng rồi, ngươi đã kiểm tra toàn bộ phi thuyền chưa?”

Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.

“Ta đã kiểm tra rồi, phát hiện có mấy pháp ấn truy tung, không biết là ai lưu lại, có thể là thế lực đối địch với bọn không tặc, cũng có thể là… mấy tên chết nhát trên thuyền buôn.”

Lúc đó hắn lo giải quyết gã cầm đầu băng không tặc, thuộc hạ của gã cũng sống mái với tu sĩ trên thuyền buôn. Khi đó người của Nhâm trưởng lão có tiếp cận, có lẽ chính lúc đó đã động tay động chân cũng không chừng.

Thế lực đứng sau thuyền buôn không nhỏ, dường như có vài tu sĩ Bách Kiếp, có lẽ Nhậm Bân để ý đồ vật trong tay hắn, chẳng qua ông ta nhát gan nên không dám ra tay trực diện. Nếu để ông ta khóa chặt vị trí phi thuyền rồi tập trung một số người đến đối phó với hắn thì phiền phức to.

Yêu Yêu quơ quơ dây leo nói: “Giang lão đại đang nói đến tu sĩ sơ kỳ Bách Kiếp trên thuyền sao? Hay là chúng ta quay lại xử lý ông ta luôn?”

Giang Thiếu Bạch: “…” Xử lý, Ma Huyết Đằng mạnh miệng ghê!

“Mặc dù ông ta không mạnh nhưng thế lực đằng sau ông ta lại mạnh, không nên gây phiền phức thì tốt hơn.” Hắn lên tiếng.

Ma Huyết Đằng lắc lư dây leo, hơi tiếc nuối nói: “Chậc, máu của gã cầm đầu đạo tặc không tệ.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đương nhiên máu của đại năng Bách Kiếp có dinh dưỡng rất phong phú rồi.

***

Sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi khỏi, tình hình trong phi thuyền của Đan Khí Các lập tức xôn xao.

“Giang Thiếu Bạch còn sống kìa, ta còn tưởng hắn bị nguyền rủa chết rồi, không ngờ còn sống khỏe luôn.”

“Tin đồn nói Giang Thiếu Bạch từng thoát khỏi tay tu sĩ Bách Kiếp mấy lần rồi. Không ngờ hiện tại hắn có thể giết được tu sĩ trung kỳ Bách Kiếp luôn.”

“Tinh Không Diễm, con rối hoàng kim, thực vật kỳ quái kia hình như là Ma Huyết Đằng. Hừ, tên Giang Thiếu Bạch có quá nhiều bảo vật.”

“Rốt cuộc hắn làm cách nào hóa giải nguyền rủa vậy?”

Trong đám đông có một tu sĩ mặc áo trắng, y nghiêm mặt nói: “Nếu ta không nhìn lầm thì khi Giang Thiếu Bạch giao chiến với gã cầm đầu không tặc, hắn đã dùng năng lực nguyền rủa. Có lẽ Giang Thiếu Bạch đã biến hóa nguyền rủa của tu sĩ Vu Tộc để bản thân sử dụng.”

“Biến hóa nguyền rủa để bản thân sử dụng?! Vậy thì thật đáng sợ, không có khả năng.”

“Nguyền rủa rất thần bí, từ trước đến nay có không biết bao nhiêu tu sĩ bị nguyền rủa hại, cuối cùng bỏ mạng oan uổng.”

“Chẳng lẽ lời đồn là thật, tên Giang Bạch có thể dễ dàng hóa giải lời nguyền cũng chính là Giang Thiếu Bạch, thế nên hắn mới cố ý chịu một chưởng của đại năng Vu tộc?”

“Cố ý chịu một chưởng của đại năng Vu tộc thì quá mức rồi.”

“Đúng vậy. Dù hắn có thể hóa giải lời nguyền cũng không cần thiết phải đỡ một chưởng kia.”

“Kẻ tài cao thì can đảm, phỏng chừng Giang Thiếu Bạch là người to gan lớn mật.”

Một nữ tu cười nói: “Ta thấy Giang tiền bối không chỉ can đảm mà có nắm chắc mới làm như vậy.”

“Giang Thiếu Bạch mà can đảm? Ta thấy không chắc đâu, hắn vốn không định ra mặt nhưng thuộc hạ gã cầm đầu quá tham lam, có ý với linh bảo của hắn, kết quả không những mất mạng mà mạng của gã cầm đầu cũng mất theo.” Một tu sĩ áo xám lên tiếng.

Y vừa nói xong, mấy tu sĩ xung quanh lập tức nhao nhao phụ họa.

Lúc đó Giang Thiếu Bạch xếp hàng cuối trong số các tu sĩ Toàn Đan, mọi người đều nhìn thấy hắn giao nộp nguyên thạch.

Bọn không tặc đối xử với các tu sĩ khác nhau, khi thấy nữ tu xinh đẹp sẽ làm khó dễ một chút, gặp ai ngứa mắt thì cố ý khiêu khích một phen.

Giang Thiếu Bạch giao nguyên thạch xong nhưng không được bỏ qua, lúc đó mọi người nghĩ hắn xui xẻo, không ngờ cuối cùng cục diện đảo ngược.

Dê béo đợi bị làm thịt lại biến thành mãnh hổ ăn thịt người không nhả xương.

“Mục tiêu của Giang Thiếu Bạch hẳn là đại lục Phi Diễm, không biết giờ hắn còn định đến đó hay không.”

“Hừ, hắn cướp được phi thuyền đạo tặc, hiện giờ hắn muốn đi đâu mà không được.”

“Chúng ra luôn bàn tán về hắn, có khi nào hắn nghe hết rồi không?”

“Dù hắn nghe được thì sao chứ, hắn đã bỏ đi rồi.”

“Tinh Không Diễm trông thật đáng yêu. Lần đầu tiên ta nhìn thấy thiên hỏa đó, không ngờ hỏa linh thiên hỏa là như vậy.”

“Đáng yêu?! Ngươi không nhìn thấy lúc nó giết người sao? Bị đốt thành tro còn tốt, sợ nhất là đốt gần chết, biến thành cái xác chết cháy.”

Nhậm Bân đang ngồi trong khoang thuyền, nét mặt không tốt lắm.

“Sư thúc, truy tung phù ấn trên phi thuyền đều bị hóa giải hết rồi, chắc là Giang Thiếu Bạch đã phát hiện ra.”

Nhậm Bân lắc lắc đầu, thở dài nói: “Quả nhiên bị hắn phát hiện.”

Vu Linh Tước hơi thất vọng nói: “Ta lưu mấy truy tung phù ấn địa giai trong khoang thuyền, sư phụ ta từng nói phù ấn đó vô cùng lợi hại, dù là tu sĩ trung kỳ Bách Kiếp cũng khó phát hiện được. Giang Thiếu Bạch chỉ mới là Toàn Đan, thế mà lại bị hắn phát hiện.”

Nhậm Bân lắc đầu nói: “Giang Thiếu Bạch không phải là tu sĩ Toàn Đan bình thường, ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, hắn giết được cả tu sĩ Bách Kiếp.”

Vu Linh Tước nhếch miệng nói: “Giang Thiếu Bạch giết được gã cầm đầu băng không tặc chỉ có thể chứng minh hắn có vũ lực cao, còn muốn tìm ra truy tung phù ấn thì phải cần linh hồn lực, không ngờ linh hồn lực của hắn cũng không yếu.”

Vu Linh Tước xuất thân luyện đan sư thế gia, sư phụ là một đan sư Bách Kiếp, Vu Linh Tước có linh hồn lực mạnh hơn người thường, thế nên từ nhỏ đã được sư phụ mang theo bên cạnh bồi dưỡng.

Nhậm Bân nhìn y nói: “Ngươi quên một việc, muốn điều khiển con rối, việc quan trọng nhất chính là linh hồn lực. Linh hồn lực càng mạnh thì càng có khả năng khống chế con rối cao cấp.”

Vu Linh Tước cau mày nói: “Sư thúc, vừa nãy sư thúc có thể cố giữ Giang Thiếu Bạch lại trên thuyền, Tinh Không Diễm của hắn là báu vật.”

Đan Khí Các có không ít luyện đan sư và luyện khí sư, hỏa diễm như Tinh Không Diễm chắc chắn là thứ mà các trưởng lão tha thiết ước mơ.

Y thầm nghĩ mặc dù sư phụ là đan sư địa giai, được vạn người ngưỡng mộ, nhưng hỏa diễm lại là Hải Tâm Diễm, kém hơn Tinh Không Diễm không chỉ một bậc. Không chỉ sư phụ y, trong Đan Khí Các ngoại trừ sư phụ còn có hai sư bá đan sư địa giai, hỏa diễm của bọn họ cũng kém xa Tinh Không Diễm của Giang Thiếu Bạch.

Nhậm Bân nhìn y nói: “Giang Thiếu Bạch giết được tu sĩ Bách Kiếp, ngươi muốn sư thúc cũng bị hắn giết chết sao?”

Vu Linh Tước cười cười: “Sư thúc, chính vì Giang Thiếu Bạch vừa giết chết một tu sĩ Bách Kiếp nên chúng ta mới thừa cơ hội được. Hắn điều khiển con rối vượt cấp, chắc chắn hao tổn không ít nguyên khí. Ta thấy hắn vội vã rời đi như vậy, có lẽ là vì kiêng kị sư thúc.”

Nhậm Bân lắc đầu nói: “Ta đã quan sát Giang Thiếu Bạch, nguyên khí trong người hắn không bị tiêu hao…”

Thực lực của Giang Thiếu Bạch chỉ kém một chút so với gã cầm đầu không tặc, mà hắn có thể dùng chiêu thức như vậy giết gã kia, vậy cũng có thể dùng cách thức tương tự giết chết ông ta.

Vu Linh Tước vô cùng khó hiểu hỏi lại: “Không bị tiêu hao? Tại sao lại vậy? Gã kia là tu sĩ trung kỳ Bách Kiếp đó!”

Tu sĩ Toàn Đan đối đầu với tu sĩ Bách Kiếp mà lại không tiêu hao nguyên khí sao? Vốn dĩ các tu sĩ cấp cao chiến đấu với nhau chính là đo đấu nguyên khí trong người, ai tiêu hao nguyên khí trước thì sẽ rơi xuống thế yêu.

“Ta cũng thấy khó tin, Giang Thiếu Bạch đúng là tu sĩ Toàn Đan, nhưng nguyên khí trong người hắn lại vô cùng vô tận, giống như tu sĩ Bách Kiếp đang che giấu tu vi vậy.”

Vu Linh Tước do dự nói: “Nguyên khí của tu sĩ Toàn Đan sao có thể so với tu sĩ Bách Kiếp được?”

Nhậm Bân đáp: “Dù khó tin nhưng đó là sự thật.”

Y vẫn cảm thấy tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, nếu có thể ngăn cản Giang Thiếu Bạch thì linh vật của hắn đã thuộc về Đan Khí Các chúng ta rồi.”

Nhậm Bân liếc nhìn y nói: “Giang Thiếu Bạch rất khó đối phó, Tước Nhi, ngươi đừng có ý đồ với hắn.”

“Giang Thiếu Bạch cướp được phi thuyền, không biết đã bay đi nơi nào rồi. Ta muốn có ý đồ với hắn cũng không biết hắn đang ở đâu.”

Nhậm Bân thở dài nói: “Đã không có tin tức thì thôi đi.”

Vu Linh Tước quay đầu lại nói: “Ta còn tưởng hắn đã chết rồi, không ngờ hắn còn sống phây phây, chẳng lẽ nguyền rủa của Vu tộc không đáng sợ?”

“Nguyền rủa của Vu tộc không yếu, sau khi bị trúng nguyền rủa thì nguyên khí không lưu thông thuận lợi, thời gian kéo dài sẽ khiến ngũ tạng lục phủ bị suy kiệt, cuối cùng bỏ mạng oan uổng. Từ xưa đến nay, những người thoát khỏi kiếp nạn chỉ có Giang Thiếu Bạch và những người được Giang Bạch điều trị.”

Gã cầm đầu băng không tặc cũng vì trúng nguyền rủa mà nguyên khí trong người không thông thuận, cuối cùng bị giết chết. Nếu không phải như vậy thì một tu sĩ trung kỳ Bách Kiếp muốn chạy thoát, Giang Thiếu Bạch sẽ không ngăn cản được.

Vu Linh Tước mờ mịt nói: “Nghe nói Giang Thiếu Bạch dùng tên giả là Giang Bạch làm đạo sư ở ấu học phủ, chẳng lẽ là cùng một người?”

***

Tin tức về Giang Thiếu Bạch đã truyền đến Tinh Nguyệt Thần Tông, Tinh Diệu nghe tin thì hơi bất ngờ, sau đó lại cảm thấy chuyện này nằm trong dự đoán.

Các trưởng lão Toàn Đan của Tinh Nguyệt Thần Tông nghe tin về hắn thì tò mò không thôi, bọn họ tập trung lại, bàn tán khí thế ngất trời.

Giang Thiếu Bạch dựa vào tu vi Toàn Đan điều khiển Tinh Không Diễm và con rối giết chết tu sĩ Bách Kiếp, có thể nói đó là hành động vĩ đại, mà hắn có cái danh khách khanh trưởng lão của Tinh Nguyệt Thần Tông, trong tông môn có một người như vậy cũng nở mày nở mặt, giương cao uy phong của tông môn. Đối với các tu sĩ thì đây là một chuyện vinh dự.

“Ta đã nói mà, Giang trưởng lão không dễ gặp chuyện như vậy đâu. Quả nhiên hắn còn sống.” Tang Trầm Thủy lên tiếng.

Tả Trầm gật gù: “Không ngờ Giang trưởng lão lại lợi hại như vậy, có thể giết được cả tu sĩ trung kỳ Bách Kiếp.”

Tang Trầm Thủy khẽ gật đầu: “So với Giang Thiếu Bạch thì những lão già chúng ta sống quá uổng phí rồi.”

“Giang Thiếu Bạch thật sự có nguyên thạch ngôi sao?” Tả Trầm do dự một chút rồi hỏi.

Tang Trầm Thủy lắc đầu đáp: “Không biết. Có điều hẳn là vậy. Nếu Giang Thiếu Bạch có được nguyên thạch ngôi sao thì không lấy làm lạ hắn đột phá hậu kỳ Toàn Đan trong thời gian ngắn như vậy.”

“Giang Thiếu Bạch tiến giai quá nhanh, nói không chừng không lâu nữa, chúng ra sẽ nghe được tin hắn tiến giai Bách Kiếp.”

Tang Trầm Thủy cười cười: “Làm gì dễ tiến giai Bách Kiếp như vậy. Có điều Giang trưởng lão có tư chất hơn người, dù khó tiến giai Bách Kiếp nhưng tiến giai đỉnh Toàn Đan thì không cần mất nhiều thời gian đâu.”

Tả Trầm xoa xoa trán nói: “Kỳ ngộ của Giang Thiếu Bạch thật khiến người ta ao ước.”

Có điều hiện tại Giang Thiếu Bạch có thể giải quyết được cả tu sĩ trung kỳ Bách Kiếp, nên mọi người chỉ ao ước một chút mà thôi.

Tả Lâm nhìn Tả Trầm nói: “Gia gia, Giang tiền bối thật sự còn sống.”

Ông cười cười đáp: “Ta đã nói mà, Giang đạo hữu không giống người đoản mệnh.”

“Trong Thiên Môn xảy ra nhiều chuyện, tu sĩ Bách Kiếp chết không ít, may là gia gia không đi vào đó.” Tả Lâm nói tiếp.

Ông nghe thế gật đầu: “Đúng vậy, Thiên Môn lần này quá nguy hiểm.”

Trong Thiên Môn, đoàn người của Tinh Nguyệt Thần Tông gặp phải trùng triều, mọi người phân tán, trùng triều tấn công mãnh liệt, có mấy trưởng lão không chạy thoát được. Sau đó bọn họ còn đại chiến với tu sĩ dị tộc ở lối ra Thiên Môn, lại chết thêm hai người, tổng cộng mất tám tu sĩ Toàn Đan.

Thiên Môn mở ra lần đầu, Tinh Nguyệt Thần Tông mất ba tu sĩ Toàn Đan, tổng cộng hai lần, bọn họ đã mất mười một trưởng lão Toàn Đan, đối với tông môn thì đây là tổn thất không nhỏ.

Lúc Thiên Môn mở ra lần thứ hai, các trưởng lão tông môn có mời Tả Trầm cùng đi vào, nói có thể tìm được dược thảo kéo dài tuổi thọ trong đó. Tả Trầm nghe mà động lòng, nhưng khó khăn lắm Tả Lâm mới thức tỉnh võ hồn, ông lo lỡ như bản thân xảy ra chuyện gì thì không ai chăm sóc cháu trai, cuối cùng quyết định không đi.

Tả Trầm thầm cảm thấy may mắn bản thân không đi cùng. Các đạo hữu tông môn vào đó đa số không thu hoạch được gì, không hề thấy bóng dáng của Duyên Thọ Thảo.

Đương nhiên Giang Thiếu Bạch là ngoại lệ, lần này không biết có bao nhiêu người ghen tỵ kỳ ngộ mà hắn gặp được, phỏng chừng đố kị đến nghiến răng nghiến lợi.

Hết chương 321

Chương 322: Cự Khuyết Thành

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch điều khiển Tấn Phong bay nhanh trên bầu trời, trong phi thuyền có sẵn bản đồ, có bản đồ rồi thì không cần lo lắng bị mất phương hướng trên không, vô cùng tiện lợi.

Diệp Đình Vân ôm Đa Đa nằm nghỉ trên ghế dài mềm mại.

Đa Đa phát hiện một loại hạt thông rất ngon trong nhẫn không gian của bọn không tặc, thế là nó ăn no đến bụng căng tròn.

Chuột ngố vỗ vỗ cái bụng tròn trịa: “No quá, no căng luôn.” Nó vừa nói vừa ôm vò rượu uống rượu.

Đa số tu sĩ không có ham muốn ăn uống, nhưng cũng có vài người thích ăn ngon. Trong số bọn không tặc hẳn là có một hai tên thích ăn uống nên thu thập không ít quả hạch làm đồ nhắm, khiến Đa Đa vớ bở.

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn chuột ngố, nó vừa la hét nói no căng, lại vừa tay năm tay mười ăn uống thả cửa, hôm nào ăn no bể bụng là thành trò cười cho coi.

Ma Huyết Đằng vung dây leo, không gian trên thuyền không nhỏ nên Yêu Yêu có thể tự do hoạt động, không cần phải co đầu rụt cổ trong một căn phòng nhỏ trên phi thuyền như trước đây.

Bên cạnh Ma Huyết Đằng có đặt mấy cái thùng ngọc chứa đầy máu thú, Yêu Yêu thò dây leo qua lại giữa các thùng, giống như đang thưởng thức các loại điểm tâm ngọt.

Đa số máu thú này là thu hoạch từ nhẫn không gian của bọn không tặc.

Sau khi được tắm ao máu trong hang ổ của bướm yêu, Giang Thiếu Bạch không còn hứng thú với máu thú bình thường nữa, nhưng Yêu Yêu không kén ăn, thế là hắn giao tất cả máu thú thu thập được cho nó.

Hiện tại tâm trạng của hắn rất tốt: “Bọn không tặc có cuộc sống không tồi nhỉ.”

Giang Thiếu Bạch thu hoạch tương đối khá, chỉ một thi thể của gã cầm đầu thôi mà hắn đã tìm được mười ba nhẫn không gian, cái nào cũng được nhét đầy vật tư. Trong nhẫn không gian của băng không tặc có không ít nguyên thạch, nhất là nhẫn của gã cầm đầu, vừa nhiều nguyên thạch vừa nhiều thứ tốt.

Tuy hắn có nhiều báu vật được người người mơ ước, nhưng thật sự thì lại không có nhiều nguyên thạch. Có điều cướp được tài sản để lại của gã cầm đầu, hắn lập tức dư dả nguyên thạch, trong nhẫn không gian của gã có chừng hơn ngàn vạn nguyên thạch trung phẩm.

Có được nhiều nguyên thạch như vậy, chỉ cần tiêu xài tiết kiệm thì thời gian dài sắp tới hắn không cần phải phiền não vấn đề nguyên thạch.

Giang Thiếu Bạch thảy thảy nhẫn không gian trên tay rồi nói: “Nhẫn không gian của gã cầm đầu có chất lượng cao thật.”

Nhẫn không gian có diện tích không gian bên trong càng rộng lớn thì càng có giá trị, các nhẫn không gian của hắn đa số chỉ mười mấy mét khối, mà một chiếc nhẫn của gã cầm đầu đã rộng đến năm sáu trăm mét khối.

Phát hiện nhẫn không gian rộng lớn như vậy khiến hắn vô cùng vui mừng, có cảm giác đang ở nhà nghèo được đổi sang biệt thự lớn.

“Sắp đến đại lục Phi Diễm rồi, không nên dùng phi thuyền Tấn Phong nữa.” Phi thuyền này quá nổi bật dễ nhận thấy.

Diệp Đình Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai thu nhỏ phi thuyền lại, chúng ta bay đến đó.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, khá mong chờ nói: “Nghe nói đại lục Phi Diễm là thánh địa của luyện đan sư và luyện khí sư, không biết nơi đó thế nào. Đến đó rồi phải nghĩ cách học kiến thức luyện khí mới được.”

Sau khi tiến giai hậu kỳ Toàn Đan, Giang Thiếu Bạch bất ngờ mở được truyền thừa mà hắn từng lấy được trong bí cảnh Thiên Tinh. Trong truyền thừa có một số kiến thức luyện khí nhưng chỉ linh tinh, nhiều thuật luyện khí đều là phương pháp luyện khí cổ xưa, dùng để luyện chế pháp khí. Tuy uy lực rất lớn nhưng vật liệu cần thiết để luyện khí thì vượt xa sức tưởng tượng.

Diệp Đình Vân cười cười nói: “E là không dễ học được thuật luyện đan và luyện khí đâu.”

Từ trước đến nay, luyện đan và luyện khí đều rất đốt tiền, thường thì luyện đan sư và luyện khí sư sẽ không nói bí quyết riêng của họ cho người khác biết.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Cứ đến đó xem sẽ biết.”

Thực lực của hắn tăng lên quá nhanh, hiện tại dành chút thời gian ổn định cũng là chuyện tốt.

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Ừ.”

***

Cuối cùng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cũng đến đại lục Phi Diễm, khắp nơi đều nồng nặc khí tức hỏa diễm, dù là ở bờ biển thì khí tức hỏa diễm vẫn rất dồi dào.

Đại lục Phi Diễm còn rộng lớn hơn đại lục Phi Hồng, đồng thời phồn hoa náo nhiệt hơn. Ở nơi này, các cửa hàng san sát nhau, linh thảo, linh tài cao cấp khó mua được ở nơi khác đều được bán ở các cửa hàng lớn. Quả thật đại lục Phi Diễm là thiên đường mua sắm ở dị giới.

Đại lục Phi Diễm có tổng cộng 24 thành trì, mỗi thành đều có rất nhiều hộ ngoại lai.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân dừng chân ở Cự Khuyết Thành, thành trì xếp hạng 17 ở đại lục Phi Diễm.

“Hai vị muốn thuê động phủ?” Một tu sĩ Toàn Đan hỏi hai người.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Đúng vậy.”

Tu sĩ nghe vậy lật sổ danh sách động phủ trên tay nói: “Chúng ta có 2 động phủ hạng nhất, 16 động phủ hạng hai, 56 động phủ hạng ba, 516 động phủ hạng tư.”

“Động phủ hạng nhất giá bao nhiêu?” Giang Thiếu Bạch thuận miệng hỏi.

“Hai mươi vạn nguyên thạch trung phẩm một tháng.” Quản sự Toàn Đan thản nhiên nói.

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Đắt quá.”

Hai mươi vạn nguyên thạch trung phẩm một tháng, một năm phải trả hơn hai trăm vạn, đây là ăn cướp hả?

Mặc dù với tài sản hiện tại của hắn thì không phải là không thuê nổi, nhưng dù có tiền cũng không nên phung phí.

Quản sự cười nói: “Ừm, đúng là hơi đắt. Động phủ như vậy chỉ cho lão tổ Bách Kiếp thuê, động phủ thích hợp với đồng đạo Toàn Đan thì rẻ hơn rất nhiều.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Người này có ý gì? Đang mỉa mai hắn chê đắt, kỳ thật không có tư cách thuê sao? Bách Kiếp thì làm sao? Hắn còn từng làm thịt tu sĩ Bách Kiếp đó!

Cuối cùng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thuê một động phủ hạng hai, trả sáu vạn nguyên thạch trung phẩm.

Sau khi hoàn tất một loạt thủ tục thuê động phủ, Giang Thiếu Bạch được giao một ấn tín. Hắn tìm đến vị trí động phủ, cầm lấy ấn tín ra, lập trận pháp phòng hộ rồi đi vào trong động phủ.

Hắn lướt mắt nhìn xung quanh, tạm thời khá hài lòng. Động phủ này nằm trên một đảo nhỏ, trên đảo có khắc không ít Tụ Linh Trận, linh khí không tồi.

Phạm vi hai mươi dặm xung quanh động phủ sẽ thuộc về phạm vi cho thuê, thế nên chỉ cần không gây ra động tĩnh lớn thì họ làm gì bên trong cũng sẽ không ai để ý.

Trong động phủ có mở phòng luyện đan và luyện khí, chất lượng không tồi, có thể nhìn ra giá thành không nhỏ. Không thể không nói, mặc dù tiền thuê hơi đắt nhưng rất đáng giá.

Ổn định tất cả xong xuôi, Giang Thiếu Bạch lại ra phố mua ngọc giản về luyện khí cơ bản.

Ở đại lục Phi Diễm, rất nhiều người muốn trở thành luyện khí sư, thế nên không mua được ngọc giản luyện khí cấp cao, còn ngọc giản nhập môn thì chỉ cần chi tiền là mua được.

Vì học luyện khí mà Giang Thiếu Bạch chi tiêu không ít, hắn quét sạch hết tất cả ngọc giản luyện khí các loại được bán trong thành. Có vài ngọc giản luyện khí không hoàn chỉnh nên không ai cần, hắn cũng thu luôn.

Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch chi tiêu hơn một trăm vạn nguyên thạch trung phẩm, đa số đều được dùng để đổi tài nguyên tu luyện thích hợp từng người.

Giang Thiếu Bạch nằm trên ghế dài trong động phủ nói: “Quả nhiên ở thành thị lớn thì chi tiêu nhiều.”

Hắn chợt nghĩ đánh cướp băng không tặc kia là quyết định sáng suốt. Thành thị lớn khó sống, nếu không có số nguyên thạch của băng không tặc thì không dễ sống ở đây rồi.

Diệp Đình Vân cười cười: “Sống ở đây chi tiêu nhiều, nhưng kiếm tiền cũng dễ hơn nơi khác.”

Cự Khuyết Thành có vô số thương hội, đan dược do cậu luyện chế được các thương hội lớn thu mua với giá cả không thấp, thế nên dạo này không kiếm được kha khá.

Giang Thiếu Bạch hơi chột dạ xoa xoa mũi, mặc dù Diệp Đình Vân chi nhiều nguyên thạch mua linh thảo, nhưng chỉ cần luyện chế thành linh dược là có thể bán ra, thu được nhiều hơn tiền vốn, hoàn toàn khác với hắn.

“Trình độ luyện khí của ngươi tăng lên một chút rồi.” Diệp Đình Vân khích lệ nói.

Hắn cười cười: “Ta cũng cảm thấy có tiến bộ.”

Đa Đa nghẹo đầu: “Có tiến bộ hả? Ta nhìn không ra.”

Giang Thiếu Bạch không vui trừng mắt nhìn chuột ngố: “Nhìn không ra là do mắt ngươi kém.”

Đa Đa: “…”

***

Giang Thiếu Bạch đi vào phòng luyện khí, bắt đầu tiến hành dung luyện vật liệu luyện khí đã thu thập được.

Hắn vơ vét các loại vật liệu luyện khí tại các thương hội, chất đầy một nhà kho, mỗi lần vào nhà kho là hắn lại có cảm giác bản thân giàu có.

Lúc còn ở Hổ Nha Trại, hắn từng tu sửa vũ khí cho bộ lạc, nhưng đó là kim loại dị hình bình thường, không giống luyện khí.

Đa Đa đang ngồi bên cạnh nhìn Giang Thiếu Bạch luyện chế ra lang nha bổng, nó chớp mắt nói: “Lão đại, pháp khí ngươi luyện chế ra xấu quá à!”

Giang Thiếu Bạch liếc nhìn chuột ngố: “Ngươi thì biết cái gì, vũ khí không cần đẹp, chỉ cần tiện dụng là được.”

Đa Đa nghiêng đầu nói: “Trên đời này nhiều người nông cạn không hiểu được lắm. Vũ khí xấu như vậy ai thèm dùng chứ?”

Giang Thiếu Bạch khinh bỉ nhìn nó, lời lẽ hùng hồn nói: “Trên thế gian này, thẩm mỹ quan của mọi người vô cùng kỳ quặc, độc dược của ta là đường mật của người khác, chắc chắn sẽ có người thưởng thức yêu thích vũ khí của ta.”

Đa Đa: “…” Sẽ có người yêu thích, chỉ sợ không dễ tìm được người như vậy. Nếu không ai biết thưởng thức thì pháp khí xấu như thế sẽ thành phế vật trong tay hắn.

Chuột ú thoáng nhìn về phía Diệp Đình Vân, hào hứng nói: “Ôi chao, Diệp lão đại lại mở lò.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đình Vân quả nhiên lợi hại.”

Đa Đa chớp mắt nhìn, sau đó sải bước chân ngắn chạy tới chỗ Diệp Đình Vân đòi ăn.

Đại lục Phi Diễm có rất nhiều luyện đan sư, Diệp Đình Vân là đan sư huyền cấp nên không quá nổi bật, cứ cách mười ngày nửa tháng, cậu lại luyện chế một số đan dược rồi chia ra bán, đổi lấy ngọc giản luyện đan. Nếu gặp được linh tài không tồi thì mang về cho Giang Thiếu Bạch.

Đa Đa chạy đến cạnh Diệp Đình Vân, vô cùng sùng bái nói: “Diệp lão đại thật lợi hại.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Có gì đâu.”

Đa Đa quay đầu lại, sau đó nhìn Diệp Đình Vân nói: “Diệp lão đại, Giang lão đại chỉ biết xài nguyên thạch, ngươi mặc kệ không quản hắn sao?”

Cậu không thèm để ý đáp: “Nguyên thạch ấy à, kiếm được là để tiêu mà. Yên tâm đi, chờ Thiếu Bạch học nghề xong, hắn sẽ kiếm được rất nhiều nguyên thạch.”

Đa Đa nhếch miệng: “Chờ học xong, không biết phải chờ bao lâu nữa.”

“Nhanh thôi.” Cậu cười cười đáp.

Nét mặt chuột ngố khá kỳ quái: “Diệp lão đại thật có lòng tin với Giang lão đại.”

Diệp Đình Vân bình thản nói: “Không chỉ ta có lòng tin với hắn à các tu sĩ khác cũng vậy. Không phải mọi người đều nói hắn là thiên tài tuyệt thế sao?”

Đa Đa quay mặt đi, thầm nghĩ mấy tên kia có mắt như mù, Giang Thiếu Bạch giống thiên tài chỗ nào?!

Diệp Đình Vân lắc lắc đầu, không để ý đến Đa Đa nữa. Cậu có lòng tin với Giang Thiếu Bạch không phải là mù quáng, muốn trở thành luyện khí sư xuất sắc cần phải có linh hồn lực cao hơn người thường và một hỏa diễm lợi hại. Giang Thiếu Bạch có được Tinh Không Diễm, đây chính là hỏa diễm cực kỳ hiếm có, tinh thần lực của hắn thì khỏi nói, vì có thể cắn nuốt võ hồn nên linh hồn lực của hắn còn cao hơn tu sĩ Bách Kiếp không chừng, huống chi hắn còn có kim võ hồn.

Có được kim võ hồn, Giang Thiếu Bạch đã có năng khiếu bẩm sinh ưu việt, chỉ cần hắn không ngu thì tương lai nhất định sẽ trở thành nhất đại luyện khí sư.

***

Cuộc sống của Diệp Đình Vân ở đại lục Phi Diễm trôi qua rất tốt, ngày ngày tu luyện và luyện chế, cuối cùng cậu tiến giai hậu kỳ Toàn Đan, đồng cấp với Giang Thiếu Bạch.

Ma Huyết Đằng lắc lư dây leo, vô cùng vui mừng.

Mỗi lần Giang Thiếu Bạch dư dả sẽ cho Ma Huyết Đằng chút huyết thực, Diệp Đình Vân có thể nhanh chóng tiến giai hậu kỳ Toàn Đan cũng nhờ Ma Huyết Đằng trưởng thành quá nhanh.

Ba tháng sau, thuật luyện khí của Giang Thiếu Bạch đã tiến bộ một bước dài.

Đa Đa nhìn hắn nói: “Hôm nay chúng ta có đi bày quầy hàng không?”

Giang Thiếu Bạch mất ba tháng, luyện chế được khá nhiều pháp khí, lúc đầu hắn không có kinh nghiệm nên chất lượng pháp khí rất kém, có điều dạo gần đây hắn bày sạp bán hàng, trái lại bán được một số pháp khí.

Dần dần Giang Thiếu Bạch có chút tiếng tăm.

“Đây này, ở đây, quầy luyện khí A Bạch, chỗ này nè…”

Giang Thiếu Bạch mang theo pháp khí đến nơi thì thấy đã có mấy tu sĩ đang chờ ở đó. Hắn thầm nghĩ bản thân thật lợi hại, nhanh vậy đã có nhiều khách quen, nhất định có ngày hắn trở thành nhất đại luyện khí sư.

“Pháp khí này luyện chế dở tệ!”

“Nói nhỏ thôi, dù luyện chế rất tệ nhưng trong pháp khí có dùng không ít Tử Tuyết Ngân, tách Tử Tuyết Ngân ra sẽ kiếm được chút tiền.”

“Tên luyện khí sư này bị gì vậy? Sao lại dùng Tử Tuyết Ngân như thế? Luyện khí kiểu này chắc chắn lỗ vốn.”

“Chắc chắn là lỗ rồi.”

“Lỗ vốn, tên này có mưu đồ gì khác không?”

“Là người mới xuất hiện phải không? Có lẽ là đại tu sĩ có thực lực mãnh mẽ nào đó. Nhiều tu sĩ Toàn Đan hay Bách Kiếp tu luyện có thành tựu nhất định sẽ có hứng thú với luyện khí nên mày mò thử, vị này chắc cũng thế.”

“Có thực lực cao cường thật tốt, khi luyện khí hoàn toàn không cần tính toán tỉ mỉ, vật liệu quý giá cũng có thể dùng tùy tiện như vậy. Nếu ta có nhiều vật liệu luyện khí thì tốt rồi.”

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Lão đại, hình như ngươi bị bọn họ xem thường.”

Giang Thiếu Bạch hơi khó chịu nhíu mày, lúc hắn vừa bắt đầu luyện khí có làm hỏng khá nhiều vật liệu, gây lãng phí rất lớn. Nhưng thuật luyện khí của hắn đang dần tiến bộ, gần đây chất lượng pháp khí hắn luyện chế càng lúc càng tốt, chỉ là những người này không có mắt mà thôi.

Giang Thiếu Bạch khó chịu nói: “Dọn quán, có thể về rồi.” Vốn tưởng thuật luyện khí bắt đầu được người ta công nhận, kết quả mấy người này lại có ý muốn nấu lại pháp khí, rút lấy nguyên vật liệu, đúng là vô lại.

Đa Đa khẽ gật đầu: “Diệp lão đại cũng về rồi, đan dược bán hết nhanh lắm.”

Giang Thiếu Bạch gãi gãi đầu: “Chắc là vậy.” Hắn thầm nghĩ nếu muốn kiếm tiền thì luyện đan là cách kiếm tiền nhanh nhất.

Hết chương 322

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com