ZingTruyen.Com

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

311_312_313

TuyenTuyen202

Chương 311: Vấn đề bồi thường

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch đang nói chuyện với Chu Tấn Ngôn thì chợt nghe "xoảng" một tiếng. Hắn nhìn theo tiếng động, phát hiện một lọ dược tề bị rơi xuống đất, còn mấy thiếu niên man tộc thì bị dọa sợ mặt mày trắng bệch.

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn lọ dược tề dưới đất, thật ra hắn cũng không để ý đến lọ dược tệ này cho lắm.

Vừa rồi Giang Thiếu Bạch và Chu Tấn Ngôn đang nói chuyện với nhau nhưng hắn luôn chú ý đến tình hình trong cửa tiệm, tiểu cô nương thân thiết với Dực Phi thích phục nhan thủy trên kệ bèn cẩn thận cầm trên tay ngắm nghía, dáng vẻ yêu thích không nỡ buông tay. Sau đó đám tu sĩ kia giở trò xấu, tiểu cô nương bị người ta va trúng, lọ dược tề trượt tay rơi xuống đất.

"Xin lỗi tiền bối." Tiểu cô nương mặt mày trắng bệnh, nét mặt đầy vẻ hoảng sợ.

"Tiền bối, nàng làm vỡ dược tề của ngươi rồi."

Giang Thiếu Bạch nhìn qua thiếu niên áo xám vừa lên tiếng: "Là ngươi đụng người ta." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Được rồi, lọ dược tề này giá hai trăm nguyên thạch, mỗi người các ngươi bồi thường một trăm nguyên thạch là được."

Thiếu niên áo xám mở to hai mắt, run rẩy nói: "Không phải ta..."

Giang Thiếu Bạch lập tức thả uy áp, lạnh lùng nói: "Ý của ngươi là ta nhìn lầm sao?"

Trong mấy thiên niên này, người mạnh nhất chỉ có tu vi Động Thiên mà thôi, tất cả bị uy áp từ Giang Thiếu Bạch làm hoảng sợ nói không nên lời. Thiếu niên áo xám run rẩy, không dám nói tiếng nào mà nhìn về phía bằng hữu, đám bạn thấy hắn đắc tội tiền bối nên theo bản năng tránh xa.

Thiếu niên áo xám vốn không ưa mấy đệ tử man hoang, muốn tính kế đối phương một phen, kết quả bản thân bị dính vào, hắn bối rối không biết phải làm sao.

Hữu Châu nhìn Giang Thiếu Bạch, ấp úng nói: "Tiền bối, ta không có nhiều nguyên thạch như vậy."

"Không có tiền thì người cũng được, các ngươi để một người lại đây."

Một nữ tu đứng cạnh thiếu niên áo xám nghe vậy, hai mắt sáng lên hỏi: "Tiền bối cần người hầu sao?"

Nữ tu vừa nói xong, mấy thiếu niên lập tức nhìn nhau, bầu không khí bỗng nhẹ nhõm hơn một chút.

Làm người hầu cho đại tu sĩ không phải là chuyện xấu, ở đại lục Vân Hoang, người hầu của đại tu sĩ có địa vị không thấp, các gia tộc lớn còn tình nguyện đưa con cháu đệ tử trong gia tộc đi theo đại tu sĩ, dù phải trả cái giá không nhỏ.

Giang Thiếu Bạch cười lạnh: "Dĩ nhiên không phải, đạo lữ nhà ta luyện đan, cần máu đồng tử. Các ngươi không có tiền thì trả bằng máu đi!"

Hắn vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương, mấy thiếu niên nhìn nét mặt của hắn thì càng hoảng sợ.

Giang Thiếu Bạch bình thản ngồi đó, trong lòng vui vẻ đùa dai.

Hữu Châu run rẩy nói: "Ta không phải đồng tử."

Giang Thiếu Bạch nhìn sang Dực Phi đứng cạnh Hữu Châu: "Ngươi không được thì để bạn ngươi lại."

Hữu Châu vội nắm cánh tay Dực Phi, khẩn trương nói: "Hắn cũng không phải đồng tử, ta và hắn đã..."

Giang Thiếu Bạch: "..." Tiểu cô nương từ man hoang quả nhiên phóng khoáng, nói láo kiểu này cũng không biết mắc cỡ.

Dực Phi kéo tay Hữu Châu ra rồi nói: "Ta ở lại, ta vẫn là đồng tử."

Giang Thiếu Bạch thấy Dực Phi đỏ cả mặt, thầm nghĩ quả nhiên thằng nhóc thối này còn chưa ăn mặn, nhưng vậy cũng đúng thôi, Dực Phi vẫn còn là vị thành niên mà.

Hữu Châu kích động giữ chặt Dực Phi: "Đừng đi!"

Cậu nhìn sang cô bạn nói: "Chúng ta không gom góp được một trăm nguyên thạch."

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ cậu này rất nghĩa khí, nhưng cũng có chút bảo thủ. Hắn nói tiếp: "Nếu ngươi đã đồng ý thì đi vào hậu viện đi."

Hữu Châu chợt quỳ xuống: "Tiền bối, ta..."

Giang Thiếu Bạch nhìn xem tiểu cô nương nói: "Ngươi muốn bồi thường sao?"

Hữu Châu cắn môi không nói gì, lát sau mới lí nhí: "Sau này chúng ta nhất định sẽ bồi thường cho ngài."

Giang Thiếu Bạch ác liệt nhìn cô: "Thời gian của ta rất quý giá, không rảnh đợi ngươi."

Hắn nói xong quay qua Dực Phi: "Ngươi đi vào hậu viện đi."

Cậu khẽ gật đầu, nói với cô bạn một câu "Đừng lo lắng." rồi đi vào trong.

Giang Thiếu Bạch quay sang thiếu niên áo xám: "Tiểu cô nương bên này đã đồng ý lấy máu bồi thường, còn ngươi?"

Thiếu niên khiếp sợ nói: "Ta... ta không có đủ nguyên thạch..."

"Không đủ thì cũng dùng máu bồi thường đi."

"Ta không phải đồng tử."

Giang Thiếu Bạch lạnh lùng nói: "Không có tiền còn vô dụng, vậy ngươi dứt khoát để cái mạng lại đi."

Thiếu niên áo xám nhìn qua đám bạn cầu xin giúp đỡ, trong số đó có hai người gom được chưa đến mười nguyên thạch cho hắn. Thiếu niên áo xám không biết phải làm sao, hắn nghe sư huynh khuyến khích, muốn dạy nữ tu man hoang kia một bài học, kết quả khi xảy ra chuyện thì mấy sư huynh lại khoanh tay đứng nhìn.

Giang Thiếu Bạch nhìn mấy thiếu niên, hắn ngoáy ngoáy tai, không kiên nhẫn nói: "Không đủ thì lấy tài sản mang trên người ra gán nợ."

Thiếu niên áo xám cầm túi trữ vật mà không nỡ buông tay, nhưng đã vào đường cùng, hắn đành phải giao túi trữ vật.

Chu Tấn Ngôn cảm thấy thú vị ngồi nhìn nhưng không nói tiếng nào.

Hai bên đã giao bồi thường, Giang Thiếu Bạch phất phất tay ra hiệu đám thiếu niên rời đi. Hữu Châu không yên tâm về Dực Phi, lúc rời đi cứ ba bước lại quay đầu nhìn, mấy đệ tử man hoang sợ cô chọc giận Giang Thiếu Bạch bèn kéo người đi cho nhanh.

"Giang đạo hữu có hứng thú với thiếu niên vừa rồi sao?" Chu Tấn Ngôn cười hỏi.

Hắn cười đáp: "Nào có, chỉ là thấy thú vị thôi."

Chu Tấn Ngôn cười cười không nói gì, lờ mờ cảm thấy thái độ của Giang Thiếu Bạch đối với Dực Phi hơi kỳ quái.

***

Dực Phi khẩn trương đi vào hậu viện nằm phía sau tiệm đan dược, cậu vừa bước vào thì thấy một con chuột béo tròn đang chơi đánh đu. Chuột ú đu lên cao, theo đu dây mà lúc ẩn lúc hiện.

"Đa Đa!" Dực Phi nhìn thấy chuột ngố bật thốt lên.

Chuột ú quay sang nhìn Dực Phi, sau đó khinh bỉ nói: "Tiểu tử, thời gian dài như vậy mà sao ngươi vẫn còn là Luyện Huyết Cảnh, không có chút tiến bộ gì cả."

Dực Phi lúng túng gãi đầu, rồi lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Ta... Ngươi ở đây, vậy người bên ngoài là Giang thiếu sao?"

Đa Đa gật đầu đáp: "Đúng vậy. Hắn đang dịch dung nên hiện tại xấu quắc à."

Kỳ thật lúc phát hiện trong tiệm đan dược có phục nhan thủy, Dực Phi đã thầm đoán được, chẳng qua cậu không dám xác định mà thôi.

Dực Phi đỏ mặt, nhớ lại lúc Giang Thiếu Bạch nói cần máu đồng tử để luyện đan, hẳn là đối phương chỉ nói đùa. Cậu không tự chủ xoa xoa mũi, cậu vốn cho rằng lần này sẽ bị rút khô máu, không phải cậu không sợ hãi, hiện tại biết là Giang Thiếu Bạch trêu chọc cậu, Dực Phi kích động xong lại cảm thấy vui sướng không thôi.

"Sao Giang thiếu phải dịch dung vậy?"

Đa Đa không suy nghĩ đã đáp: "Còn vì sao nữa, hắn rước thù hận quá mà, hiện tại có mấy tu sĩ Bách Kiếp đang muốn xử lý hắn."

Dực Phi run rẩy: "Tu sĩ Bách Kiếp..."

Dực Phi trợn mắt, nếu còn ở trong bộ lạc thì e là ngay cả tu sĩ Bách Kiếp là gì cậu cũng không biết, nhưng sau khi lăn lộn ở Lăng Thiên Tông hai năm, mặc dù cậu chỉ ở ngoại môn nhìn tầm mắt đã được mở mang khá nhiều.

Đa Đa nhìn Dực Phi nói: "Coi ngươi bị dọa như vậy kìa, không phải chỉ là tu sĩ Bách Kiếp thôi sao? Cũng không có gì ghê gớm."

Dực Phi thấy dáng vẻ tùy tiện của chuột ngố, tâm trạng hơi thả lỏng một chút: "Thật sao?"

"Ừ, đi vào đi, Diệp lão đại đang ở trong."

Cậu khẽ gật đầu, trong lòng vui mừng không thôi. Lần trước cha đến thăm có nói Diệp Đình Vân đã trở thành luyện đan sư xuất sắc.

Dực Bằng biết ít hơn Tư Tế, vì Bạch Miểu không kể hết mọi chuyện của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cho y biết, thế nên y chỉ biết Diệp Đình Vân trở thành luyện đan sư xuất sắc, mà trong mắt Dực Bằng, luyện đan sư linh cấp đã rất lợi hại rồi.

Diệp Đình Vân nhìn thấy Dực Phi bước vào, cậu cười nói: "Không tồi, ngươi đã là đỉnh Luyện Huyết Cảnh rồi, có thể chuẩn bị tiến giai Động Thiên."

Dực Phi lúng túng nói: "Còn kém nhiều lắm."

Tuy đỉnh Luyện Huyết Cảnh chỉ cách Động Thiên một bước không xa, nhưng Dực Phi cho rằng bản thân còn phải tích lũy một thời gian nữa mới có thể tiến giai Động Thiên.

Diệp Đình Vân cũng dịch dung, dù Dực Phi biết người trước mặt là ai nhưng vừa bị Giang Thiếu Bạch đùa giỡn, cậu vẫn chưa ổn định tâm trạng, vẫn còn hơi khẩn trương.

Diệp Đình Vân lắc đầu nói: "Với chút thực lực của ngươi hiện tại thì vẫn còn rất nguy hiểm."

Dực Phi cúi đầu, hơi đỏ mặt.

Diệp Đình Vân lấy một thùng gỗ ra, đổ máu hung thú và linh dược vào thùng rồi nói: "Ngươi chuẩn bị tắm máu đi."

Dực Phi hưng phấn nói: "Đây là chuẩn bị cho ta sao?"

"Phải. Ngươi tắm máu xong nghỉ ngơi một chút."

"Đa tạ Diệp thiếu."

Diệp Đình Vân cười cười: "Đừng khách sáo như vậy." Cậu có chút cảm thán, năm đó khi hai người rời khỏi Hổ Nha Trại, Dực Phi còn ôm đùi Giang Thiếu Bạch khóc lóc thảm thương. Mấy năm không gặp mà đối phương đã trưởng thành không ít.

***

Nhóm Hữu Châu rời khỏi tiệm đan dược, nét mặt có vẻ cô đơn.

"Hữu Châu, ngươi đừng quá lo lắng, có lẽ chỉ cần một bát máu là đủ rồi, có khi hai ngày nữa tiền bối sẽ thả Dực Phi ra." Tuy Lôi Sơn nói như vậy nhưng trong lòng rất nặng nề.

Lôi Sơn cho rằng Giang Thiếu Bạch nói phải bồi thường một trăm nguyên thạch, vậy e là Dực Phi phải bồi thường số lượng máu tương đương một trăm nguyên thạch. Sợ rằng Dực Phi bị rút cạn máu cũng không đủ, tinh huyết của Luyện Huyết Cảnh có đáng bao nhiêu tiền đâu chứ.

Mặt mày Hữu Châu buồn rười rượi: "Đều do ta không tốt."

Nhóm Lôi Sơn là người của Thập Vạn Đại Sơn tiến vào Lăng Thiên Tông, mà người Lăng Thiên Tông khá bài ngoại, do đó các thiếu niên từ Thập Vạn Đại Sơn lập thành nhóm riêng, quan hệ với nhau khá tốt.

Nghĩ đến tình cảnh của Dực Phi, mấy thiếu niên không nén được tiếng thở dài.

"Đều tại những tên kia, chỉ biết hại người còn hại mình." Đồ Sơn không nhịn được mắng.

Hữu Châu buồn bã không thôi, cô có thiện cảm với Dực Phi, chẳng qua Dực Phi không hồi đáp cô. Hữu Châu không ngờ cô chỉ không cầm chắc lọ dược tề mà đã hại Dực Phi như vậy.

"Mấy tên kia cũng không dễ chịu." Lôi Sơn nói.

***

Dực Phi đang ở trong phòng luyện đan trong hậu viện, vô cùng hưng phấn hấp thu máu trong thùng.

Đây là lần đầu tiên cậu được tắm máu có phẩm chất cao như vậy, dù tinh huyết hòa tan vào cơ thể rất đau đớn, nhưng Dực Phi vẫn cố gắng chịu đựng.

Cậu ngẩng đầu lên, trong thấy Đa Đa đang ngồi cạnh thùng gỗ sung sướng cười trên nỗi đau của người khác.

Qua một lúc lâu, Dực Phi phát hiện khí tức trong người dày lên không ít, tinh hoa trong máu tắm đã được hấp thu hết.

Đa Đa xì cười: "Tiểu quỷ, ngươi không mặc quần áo, xấu hổ xấu hổ."

Dực Phi: "..."

Chuột ngố đánh giá đối phương từ trên xuống dưới rồi nói: "Ta nghe Giang lão đại nói ngươi chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân phải không? Tiểu quỷ, lông còn chưa đủ dài đã muốn nữ nhân."

Dực Phi đỏ mặt: "Ta đã trưởng thành rồi." Mặc dù còn là đồng tử nhưng đúng là cậu đã trưởng thành rồi.

Đa Đa bật cười: "Ngươi mới cao lên có chút xíu."

Dực Phi: "..."

Chuột ngố cười xong ném một lọ đan dược cho đối phương: "Cho ngươi, là đan dược giúp tiến giai Động Thiên, ngày mai ngươi có thể thử tiến giai."

Dực Phi cầm lọ đan dược, tâm trạng hơi kích động, hốc mắt nóng lên.

Đa Đa nhìn cậu nói tiếp: "Hình như tiểu cô nương kia rất muốn có phục nhan thủy?"

Dực Phi gãi đầu nói: "Trán Hữu Châu sư tỷ từng bị thương."

Mặc dù cậu không có ý gì với Hữu Châu, nhưng trong lòng luôn cho rằng đối phương rất xinh đẹp, trán từng bị thương cũng không ảnh hưởng gì, nhưng Hữu Châu sư tỷ lại rất để ý vấn đề này.

Đa Đa lại ném ra một đống phục nhan thủy, tiểu định nhan đan, hoán nhan đan, mỹ bạch đan, tất cả đều đưa cho Dực Phi.

"Nhìn dáng vẻ của ngươi kìa, phỏng chừng không có nhân duyên với nữ nhân đúng không? Bản thử đại nhân thấy ngươi không dễ dàng gì nên giúp ngươi một chút. Những loại đan dược này có thể nâng cao mị lực nữ tu, nếu ngươi thích nữ nhân nào thì cứ lấy cho người ta, chắc chắn sẽ được nữ nhân nhào vào lòng."

Dực Phi gãi gãi đầu, thầm nghĩ cậu theo đuổi đại đạo, không có hứng thú nhiều với những loại đan dược này.

"Đa Đa, sao ngươi có nhiều lại dược tề và đan dược như vậy?"

Chuột ngố liếc nhìn cậu đáp: "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?" Nó gãi gãi mặt, không tiện nói những lọ đan dược này là phế phẩm của Diệp Đình Vân, nó tiếc nên giữ lại.

***

Dực Phi ở lại cửa tiệm đan dược của Diệp Đình Vân mấy ngày, thành công tiến giai Động Thiên.

Thấy tình hình ở Vân Hoang càng ngày càng phức tạp, Diệp Đình Vân bèn đưa Dực Phi đi. Cậu cũng hiểu rõ mặc dù Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có thực lực cao, nhưng có nhiều tu sĩ đại năng nhìn chằm chằm hai người, nếu có giao đấu thì hai người không thể để ý bảo vệ cậu được.

Dực Phi rời khỏi tiệm đan dược chưa đến mấy ngày thì gặp lại nhóm bạn.

"Dực Phi, ngươi còn sống!"

Nhóm Lôi Sơn nhìn thấy Dực Phi mà kinh hãi không thôi.

Cậu khẽ gật đầu: "Ta làm việc cho tiền bối mấy ngày thì được thả ra."

Mọi người nhìn nhau, tất cả đều kinh ngạc.

Hữu Châu thấy Dực Phi còn sống, cuối cùng thở phào một hơi: "Quá tốt, còn sống là tốt rồi."

"Dực Phi, ngươi tiến giai Động Thiên rồi! Tiền bối giúp ngươi tiến giai hả?"

"Có thể nói vậy. Tiền bối nghiên cứu một loại đan dược, bảo ta thử nghiệm thuốc, sau khi ta dùng đan dược thì may mắn tiến giai."

Mấy thiếu niên nhìn nhau, ánh mắt đầy ao ước.

"Thí nghiệm đan dược sao? Nếu như là ta thì tốt rồi."

"Thí nghiệm đan dược rất nguy hiểm, may là lần này nhân họa đắc phúc."

"Thật sự là quá tốt, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ bị rút khô máu." Lôi Sơn vừa nói xong lập tức bị mọi người trừng mắt.

Dực Phi cười nói: "Không có, tiền bối không hung dữ như mọi người nghĩ đâu."

Lôi Sơn cười cười: "Ta cũng nghĩ thế, tiền bối thấy rõ mọi chuyện, biết không phải trách nhiệm của chúng ta nên mới cho một đường sống."

"Dực Phi, bây giờ ngươi có tính toán gì không?" Hữu Châu lên tiếng hỏi.

Dực Phi thở dài: "Ta muốn về Thập Vạn Đại Sơn."

Dực Phi nhìn về hướng Thập Vạn Đại Sơn, tâm trạng hoang mang không rõ. Năm xưa khi chưa rời khỏi man hoang, nghe thương đội miêu tả thế gian phồn hoa tốt đẹp dường nào, nhưng sau khi đi ra ngoài mới phát hiện dù thế giới bên ngoài có tốt đẹp đến cỡ nào, thì chung quy cậu vẫn là người ngoài.

Hổ Nha Trại sắp bước vào giai đoạn phát triển thần tốc, cậu ở ngoài cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng quay về man hoang, đóng góp công sức cho bộ lạc.

Hết chương 311

Chương 312: Thiên Môn lại mở

Edit: OnlyU

Tiễn Dực Phi đi không lâu, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đóng cửa tiệm đan dược.

Tiệm đan dược làm ăn rất khá, Giang Thiếu Bạch còn có thể hóa giải nguyền rủa, tiếng tăm càng lúc càng vang xa, kết quả đã có người để mắt tới họ.

Nhiều tu sĩ có hứng thú với năng lực không sợ nguyền rủa của Giang Thiếu Bạch, nhưng năng lực này của hắn bắt nguồn từ võ hồn, muốn truyền thụ cho người khác cũng không được.

Ban đầu hai người dùng thân phận giả, hiện tại bị người ta chú ý, Giang Thiếu Bạch dứt khoát đóng cửa tiệm đan dược thoát thân.

Nếu là ngày thường thì có khả năng mọi người sẽ theo đuổi tới cùng, tìm hiểu thân phận của hai người, nhưng tình hình hiện tại vô cùng hỗn loạn, không biết có tổng cộng bao nhiêu tu sĩ lai lịch không rõ ràng từ các đại lục tập trung ở đây, thế nên sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân biến mất, mọi người lại dời sự chú ý vào Thiên Môn.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thì tìm một hoang đảo, tạm thời ngụ lại đây. Hoang đảo này vô cùng hoang vu, trên đảo chỉ có vài ngư dân đang làm việc.

Giang Thiếu Bạch mở một động phủ trên đảo, bất đắc dĩ nói: "Không ngờ chúng ta lại bị người ta chú ý, phiền phức quá."

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: "Ai bảo phương pháp hóa giải nguyền rủa của ngươi kỳ lạ như vậy."

Luyện đan đã kiếm được rất nhiều rồi, một vốn bốn lời, nhưng hóa giải nguyền rủa còn hơn thế, căn bản là không cần tiền vốn.

Vả lại dù số lượng luyện đan sư khá ít, nhưng chung quy vẫn có người này người kia, giữa còn đan sư còn cạnh tranh nhau. Còn Giang Thiếu Bạch thì khác, hắn làm độc quyền, người khác muốn cạnh tranh cũng không được.

Diệp Đình Vân lấy ra một số lượng lớn linh thảo, đa số đều do Giang Thiếu Bạch kiếm được.

Danh tiếng về khả năng loại trừ nguyền rủa của hắn vang xa, hai ngày trước thậm chí có một tu sĩ Bách Kiếp bị trúng nguyền rủa nghe danh mà đến. Tu sĩ Bách Kiếp ra tay hào phóng hơn tu sĩ Toàn Đan rất nhiều, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lập tức kiếm được mấy vạn nguyên thạch trung phẩm. Khi biết một trong hai người là luyện đan sư, đối phương còn giao thêm một đóa Tinh Hóa Hỏa.

Tinh Hóa Hỏa được Hỏa Tinh thai nghén mà thành, có thể nâng cao phẩm chất của hỏa diễm lên không ít.

Tinh Không Diễm, chính là Không Không nuốt lấy Tinh Hóa Hỏa, vì Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm của Diệp Đình Vân trưởng thành quá nhanh khiến Không Không bị áp lực.

Tinh Không Diễm nuốt Tinh Hóa Hỏa xong, trở nên mạnh hơn rất nhiều.

Diệp Đình Vân lắc đầu: "Làm ăn tốt như vậy, khó trách có người để mắt tới."

Mặc dù Giang Thiếu Bạch ra tay không nhiều, nhưng lần nào cũng thu được thù lao rất nhiều, so với việc thăm dò Thiên Môn còn nhiều hơn.

Hắn cười đáp: "Càng hot thì càng nhiều thị phi mà!"

Diệp Đình Vân cười khẽ mà không nói gì, sau đó cậu bày trận pháp phòng hộ, bắt đầu luyện đan.

Khoảng thời gian trước cậu thay người ta luyện đan, có vài người tự mang phương pháp luyện chế đến, thế nên cậu có thể tiếp xúc với mấy phương pháp mới, hiện tại vừa khéo rảnh rỗi, cậu nhanh chóng luyện chế một số đan dược.

Nếu muốn vào Thiên Môn lần nữa thì dù không tính đến các loại đan dược khác, nhưng đan dược khôi phục linh lực không thể ít được.

***

Chu Tấn Ngôn đang đứng trước cửa tiệm đan dược, nhìn cánh cửa đóng kín mà tiếc nuối nói: "Chắc là hai vị đạo hữu đi rồi."

Một tu sĩ đứng cạnh y lên tiếng: "Tiếc thật, vốn muốn mời họ cùng đi thăm dò Thiên Môn, có họ cùng đi thì ít nhất không phải sợ Vu tộc nữa."

Chu Tấn Ngôn lắc đầu nói: "Hẳn là họ nghe tiếng gió không đúng nên rời đi trước."

"Ta nghe nói Thiên Nguyên Tông đã chú ý đến hai người họ, chẳng lẽ là thật?"

Chu Tấn Ngôn lắc đầu: "Người đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi."

Chu Tấn Ngôn nhíu mày, cửu chuyển khử chướng đan của Thiên Nguyên Tông rất nổi tiếng, là chí bảo trấn tông. Đan dược này có tác dụng chữa trị nguyền rủa, nhưng số lượng rất ít ỏi, mà giá trị lại không nhỏ. Sau khi Chu Tấn Ngôn trúng nguyền rủa, y đã nghĩ đến việc đến đó cầu đan dược, nhưng xấu hổ ví tiền rỗng tuếch nên không có ôm hi vọng quá lớn.

Ngày đó tu sĩ áo trắng bị Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân giành mua mất Huyết Tinh Quả chính là người của Thiên Nguyên Tông. Mà gần đây Giang Thiếu Bạch còn hóa giải nguyền rủa cho nhiều người, thậm chí có cả một tu sĩ Bách Kiếp, có thể nói là giành mất tảng mỡ dày từ trong miệng của Thiên Nguyên Tông, khó trách bị người ta chú ý.

"Không điều tra được lai lịch của Giang đạo hữu, giống như hắn đột ngột xuất hiện từ hư không vậy."

Chu Tấn Ngôn đáp: "Có thể hắn là ẩn sĩ."

"Chu đại ca, ngươi nói xem hai người họ có hứng thú với Thiên Môn không?"

Y lắc đầu đáp: "Khó mà nói. Đa số những tu sĩ chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này là vì có hứng thú với Thiên Môn."

"Dị tộc đã không xuất hiện nhiều năm, thế mà lại xuất hiện trong Thiên Môn nhiều như vậy. Hiện tại Thiên Môn vô cùng nguy hiểm, mà hai vị đạo hữu kia lại không sợ không có nguyên thạch chi tiêu, nên ta nghĩ họ sẽ không mạo hiểm."

"Biết đâu người ta thích mạo hiểm thì sao?"

"Cũng đúng."

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở trên hoang đảo vài ngày, thỉnh thoảng có phi thuyền bay qua trên đầu họ.

Giang Thiếu Bạch nhìn thấy không ít phi thuyền cỡ lớn cùng loại với phi thuyền Tinh Vũ.

Hiện tại hắn đang ngồi trên một sườn núi với Đa Đa, vừa ngắm nghía phi thuyền trên trời vừa cầm đan dược đập như đường đậu.

Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch nói: "Lại một chiếc phi thuyền bay qua kìa."

Hắn gật đầu: "Xa hoa ghê nhỉ." Mấy kẻ có tiền thật sự là quá đông.

"Hiệu lệnh tập kết lại vang lên." Chuột ngố nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu, hiệu lệnh tập kết là phương thức truyền bá cùng loại với phát thanh, có thể dùng dao động tinh thần truyền tin tức đi khắp thiên hạ, tinh thần lực đạt tới trình độ nhất định là có thể bắt được dao động tin tức này, còn nếu tinh thần lực không đủ mạnh thì không bắt được.

Dao động tin tức truyền đến dạo gần đây, chỉ cần là tu sĩ Toàn Đan sẽ bắt được, nếu tu sĩ Động Thiên có tinh thần lực xuất sắc cũng có thể bắt được.

Diệp Đình Vân đi ra khỏi động phủ nói: "Các thế lực lớn liên minh với nhau, bọn họ sẽ nhanh chóng đến đây. Lần này còn đông người đến hơn lần trước."

"Trong Thiên Môn còn rất nhiều thứ tốt, nếu người từ các đại môn phái đến đông đủ thì chúng ta có thể đi theo vớt cá lần nữa."

Giang Thiếu Bạch híp mắt, lần này còn đông tu sĩ Bách Kiếp tiến vào Thiên Môn hơn lần trước, e là đến mười mấy người. Nếu bọn họ giao đấu với đại năng dị tộc, không chừng sẽ có tu sĩ Bách Kiếp tử vong.

Hiện tại tu vi của Giang Thiếu Bạch đã đạt tới trung kỳ Toàn Đan, nếu hấp thu được tử khí của tu sĩ Bách Kiếp, có lẽ hắn sẽ có hy vọng tiến giai hậu kỳ Toàn Đan.

Nếu là bình thường, muốn từ trung kỳ tiến giai hậu kỳ Toàn Đan thì cần tích lũy mấy chục hoặc trên trăm năm, nếu gặp cơ duyên thì có thể giảm bớt mấy chục năm khổ tu.

Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ, phỏng chừng đoán được dự định của Giang Thiếu Bạch, cậu cười nói: "Đây đúng là cơ hội khó bỏ qua."

Với thực lực của cậu và Giang Thiếu Bạch, chỉ cần hai người cẩn thận một chút, không quá tham công liều lĩnh thì sẽ không gặp vấn đề gì. Thiên Môn nguy hiểm chủ yếu vì các tu sĩ không nỡ từ bỏ bảo vật, cũng vì bảo vật mà tranh đấu sinh tử. Đương nhiên hai người cũng thích bảo vật, nhưng Giang Thiếu Bạch cần những thứ khác biệt với người ta nên không cần tranh đoạt với người khác, chỉ cần vào Thiên Môn là đã có thu hoạch rồi.

Giang Thiếu Bạch lấy một xấp bùa chú ra lật xem, hơi thất vọng nói: "Nếu biết sớm thì nên mua nhiều độn phù, ta vẫn còn thiếu kinh nghiệm."

Đa Đa lắc lắc đầu: "Ngươi còn quá non, còn non lắm."

Giang Thiếu Bạch: "..."

Trong Thiên Môn nguy hiểm trùng trùng, có thêm một lá độn phù thì có thể thêm một cái mạng. Hiện tại trên thị trường, giá cả độn phù tăng lên mấy lần mà vẫn bán đắt như tôm tươi, căn bản không có hàng nữa.

Giang Thiếu Bạch đột nhiên cảm thấy bản thân thiếu kinh nghiệm, nếu dự đoán được tình hình này từ trước thì lúc còn ở đại lục Phi Hồng, hắn sẽ chuẩn bị thêm bùa chú, mang đến đây đầu cơ trục lợi, có thể kiếm được kha khá nguyên thạch, vừa an toàn lại vừa kiếm được nhiều tiền.

Diệp Đình Vân lên tiếng: "Đừng tiếc nuối, nguyên thạch là thứ yếu, quan trọng là tăng thực lực."

Giang Thiếu Bạch gật đầu tán thành.

***

Ba ngày trôi qua, cuối cùng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã đến trước lối vào Thiên Môn.

Bên ngoài tập trung kha khá phi thuyền cùng loại như Tinh Vũ, xung quanh là khí tức các tu sĩ.

Trưởng lão Bách Kiếp của Thiên Tình Tông y phục thanh lương, cười nói nhẹ nhàng, mấy tu sĩ Toàn Đan xung quanh thì sắc mặt ửng hồng.

Trưởng lão Bách Kiếp của Vạn Phật Tông thì ngồi thẳng giữa không trung, giống một pho tượng Phật.

Trưởng lão Bách Kiếp của Kim Nguyên Phái thì mặt mũi hiền lành như ông lão hàng xóm, người này thoạt nhìn hiền lành nhưng thủ đoạn lại độc ác.

Tinh Diệu - Tinh cung chủ của Tinh Nguyệt Thần Tông cũng đến, có chừng hơn hai mươi tu sĩ Toàn Đan đi cùng Tinh cung chủ. Có lẽ vì biết tu sĩ Động Thiên có đến cũng chỉ tự dâng vào miệng người ta, nên lần này các trưởng lão Toàn Đan không dẫn hậu nhân dòng chính theo.

Không hiểu sao mấy ngày trước lối vào Thiên Môn bị đóng lại, tu sĩ bên trong không ra được, bên ngoài thì không vào được, người bên ngoài hoàn toàn không biết được tình hình bên trong.

Các tu sĩ có lưu lại hồn đăng, gần đây hồn đăng của các tu sĩ bị kẹt trong Thiên Môn đều tắt hết, có vài hồn đăng chưa tắt nhưng ánh sáng le lói ảm đạm. Lần này các thế lực đến vì tìm kiếm bảo vật, đồng thời nghĩ cách cứu viện.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đáp xuống phi thuyền của tông môn. Tang Trầm Thủy nhìn thấy hai người, lập tức vui vẻ nói: "Hai vị trưởng lão đến rồi."

Lần trước Tang Trầm Thủy coi như được hai người tương trợ nên có ấn tượng không tồi với họ.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: "Vâng."

Ông cười nói: "Không hiểu sao lối vào Thiên Môn bị đóng, các tu sĩ kẹt bên trong lành ít dữ nhiều, cũng may hai vị ra kịp."

Giang Thiếu Bạch cười gượng: "May mắn mà thôi, lần trước cũng là cửu tử nhất sinh."

Tang Trầm Thủy cười cười: "Nghe nói Giang thiếu lại đại chiến một trận với tu sĩ Bách Kiếp phải không?"

"Không gọi là đại chiến được, là ta chạy trốn mà thôi." Hắn xấu hổ nói.

"Có thể chạy thoát khỏi tay tu sĩ Bách Kiếp đã rất khó rồi."

Tinh Diệu nghe vậy có phần hứng thú nhìn Giang Thiếu Bạch: "Nghe nói Giang trưởng lão có một con rối, có thể đối đầu với tu sĩ Bách Kiếp?"

Giang Thiếu Bạch cười đáp: "Không thể nói là đối đầu, chỉ có thể kéo dài thời gian một chút."

Tinh Diệu nói tiếp: "Vậy cũng rất lợi hại rồi. Trong Thiên Môn rất nguy hiểm, lúc đó còn cần Giang trưởng lão hỗ trợ."

"Tinh chủ quá lời rồi, ta là người của tông môn, nếu Tinh chủ có việc cần thì đương nhiên ta phải xuất toàn lực."

Tinh Diệu nghe vậy gật đầu rồi dời tầm mắt.

Giang Thiếu Bạch thấy mấy tu sĩ Bách Kiếp trên phi thuyền đều nhìn hắn, một lúc sau bọn họ mới dời tầm mắt đi. Hắn thấy thế thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong mắt tu sĩ Bách Kiếp hàng thật giá thật thì người mượn ngoại lực tăng sức mạnh như hắn không tính là gì. Vừa rồi lời của Tinh chủ cũng chỉ khách sáo cho có mà thôi.

***

Mọi người tập trung đông đủ, cuối cùng tất cả tràn vào trong Thiên Môn. Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi theo dòng người tiến vào Thiên Môn lần nữa.

Lần này có các tu sĩ Bách Kiếp mở đường, thế nên các tu sĩ đi theo rất tự tin.

Trong bí cảnh đã thay đổi rất nhiều, có một lớp sương mù màu xám tro bay lơ lửng.

"Ma khí, nơi chết tiệt này đã biến thành Ma Vực rồi."

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, tu sĩ tu luyện cần nguyên khí, Ma tộc tu luyện cần ma khí, Ma tộc có phương pháp đặc biệt có thể chuyển hóa linh khí thành ma khí. Ở một nơi đầy ma khí thế này, thực lực của tu sĩ sẽ bị yếu đi một chút.

Khi các cao thủ giao tranh, chỉ cần hơn kém nhau một chút thôi cũng có khả năng quyết định thắng thua.

Giang Thiếu Bạch có thể chất Hoang Cổ Thánh Thể nên thích ứng rất tốt đối với ma khí. Vừa vào bí cảnh không lâu, hắn đã nghe thấy không ít tu sĩ phàn nàn, còn bản thân hắn lại vô cùng thích ứng với ma khí này.

"Xuất phát!" Có tu sĩ Bách Kiếp dẫn đầu, các tu sĩ Toàn Đan hăng hái đi theo sau.

Giang Thiếu Bạch nhìn thấy rất nhiều quả cầu đất bị phá vỡ dọc đường, trong bí cảnh vô cùng hỗn loạn. Mọi người tiến về phía trước, nhưng từ đầu đến cuối không hề gặp tu sĩ dị tộc, tình hình có vẻ quỷ dị.

Sau một thời gian, các tu sĩ lục tục tách ra, phân tán mỗi người mỗi hướng, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi theo tu sĩ Tinh Nguyệt Thần Tông.

Không biết có phải do có nhiều tu sĩ Bách Kiếp tiến vào Thiên Môn khiến tu sĩ dị tộc cảnh giác hay không, mà trong mấy ngày tiếp theo, không ai trông thấy bóng dáng tu sĩ dị tộc.

Giang Thiếu Bạch đi trong đội ngũ, có chút nhàm chán.

Diệp Đình Vân vừa đi vừa giao lưu với Ma Huyết Đằng, hy vọng moi được tin tức có ích từ nó, đáng tiếc không có hiệu quả bao nhiêu.

Các tu sĩ đi một lúc lâu thì chợt phát hiện một đầm lầy rộng lớn, ở giữa trung tâm đầm lầy có một mảng U Linh Hoa sinh trưởng.

Giang Thiếu Bạch nhìn thấy U Linh Hoa thì cau mày.

U Linh Hoa có rất nhiều tác dụng, có thể điều chế dược tề hỗn loạn, dùng để ám sát kẻ địch. Dùng U Linh Hoa ngàn năm điều chế dược tề hỗn loạn còn có thể khiến tu sĩ Bách Kiếp mê thất thần trí. Một mảng U Linh Hoa rộng lớn như vậy có giá trị không nhỏ.

Mặc dù dược tề hỗn loạn không phải là dược tề chính phái, nhưng điều đó không ngăn cản người ta muốn hái U Linh Hoa.

Mấy bóng người bay đến trung tâm đầm lầy hái hoa, các tu sĩ đến trước chỉ hái hoa thành hình, chừa rễ cây lại, mấy tu sĩ đến trễ thì trực tiếp nhổ cả cây lẫn rễ. Phần hoa của U Linh Hoa có giá trị lớn nhất, nhưng kỳ thật rễ cũng có tác dụng không tồi, dù sao cũng có thu hoạch còn hơn đi về tay không.

Rễ U Linh Hoa vừa được nhổ lên, trung tâm đầm lầy như bị phá vỡ một cái động lớn, sương mù đen ồ ào tràn lên.

"Hủ Cốt Huyết Độc!" Ai đó trong đám đông kinh hãi hô lớn.

Sương đen phun trúng một tu sĩ Toàn Đan, người kia lập tức hóa thành xương trắng.

Biến cố xảy ra quá đột ngột, vài tu sĩ Toàn Đan bỏ mạng, mọi người lập tức hỗn loạn.

Mấy tu sĩ đang định đi hái hoa giật mình, xoay người bỏ chạy.

Giang Thiếu Bạch không xen vào tranh giành U Linh Hoa, nhìn thấy tu sĩ thình lình tử vong, hắn không khỏi cau mày.

"Độc mạnh quá!" Giang Thiếu Bạch thì thầm.

Diệp Đình Vân gật đầu: "Ừ, quá mạnh."

Đối diện với loại độc này, tu sĩ Toàn Đan không hề có năng lực phản kháng. Tu sĩ tiến giai Toàn Đan thành công thì thể chất sẽ tự động mạnh lên, miễn dịch đa số độc tố, không ngờ uy lực của Hủ Cốt Huyết Độc lại mạnh như vậy.

Hết chương 312

Chương 313: Đầm lầy rắn độc

Edit: OnlyU

Một tu sĩ Bách Kiếp mặc áo bào màu đen thình lình xuất hiện giữa trung tâm đầm lầy, người áo đen lấy một cái lọ đặc biệt ra, sau đó thu sương độc vào trong lọ.

Toàn thân tu sĩ áo đen được pháp bào che kín nên không thấy rõ gương mặt, nhưng đôi mắt ông ta sắc bén đến kinh người, khiến người ta cảm thấy âm trầm, như rắn độc đang chuẩn bị đớp mồi.

Người áo đen thu đầy lọ sương độc, ánh mắt chợt thay đổi, giống như tìm được chí bảo.

Giang Thiếu Bạch thấy bộ dạng đối phương kích động như vậy, thầm đoán người này là độc tu, chất độc kia có tác dụng không nhỏ đối với ông ta. Hắn chợt rùng mình một cái, lúc nãy sương độc kia vừa phun ra đã giết chết mấy tu sĩ Toàn Đan trong chớp mắt, hiện tại trong lọ đầy tinh hoa sương độc, nói không chừng có thể giết được cả tu sĩ Bách Kiếp.

Tinh chủ nhíu mày, không cam lòng nói: "Lão già Vạn Độc Cốc..."

Giang Thiếu Bạch nhìn sang Tinh chủ, cảm thấy giọng điệu của ông chua lè. Tu vi lên đến Bách Kiếp thì tài nguyên tu luyện hữu ích đã sẽ càng thêm ít đi, hiện tại thấy đạo hữu cùng cấp có thu hoạch lớn, chắc là trong lòng ông không hề dễ chịu.

Giang Thiếu Bạch chợt nhớ hắn từng nghe nói về Vạn Độc Cốc, lúc hắn hóa giải nguyền rủa cho người ta đã gặp không ít tu sĩ, có vài người thích nói chuyện luyên thuyên nên đã tiết lộ cho hắn vài bí mật.

Độc tu của Vạn Độc Cốc có thanh danh không tốt lắm, trước kia từng có một chuyện, tu sĩ Vạn Độc Cốc vì muốn thí nghiệm độc dược mà hạ độc đến chết người ta.

Tình hình hiện tại rất căng thẳng, đã có vài tu sĩ Toàn Đan bỏ mạng nên mọi người trở nên cẩn thận hơn.

Giang Thiếu Bạch lẩn trong đám đông, hấp thu tử khi của những tu sĩ Toàn Đan vừa thiệt mạng.

Tu sĩ áo bào đen thu được một lọ Hủ Cốt Huyết Độc, đột nhiên ông ta biến sắc, cơ thể bay lên không trung.

Một con rắn đen to lớn từ dưới đất vọt lên, nó há to cái miệng rộng phun khí độc, áo bào của người kia thoáng chốc bị ăn mòn hơn phân nửa.

Y lập tức giao chiến với rắn đen, bỗng nhiên có vô số rắn đen từ trong đầm lầy bay lên.

"Đi nhanh lên, là U Cốt Minh Xà!" Tinh chủ thấy thế phất tay, dẫn các đệ tử cấp tốc rút lui.

Bầy rắn như phát hiện có đồ ăn, chúng lao nhanh đến đám đông.

Giang Thiếu Bạch ngạc nhiên thấy rắn đen biết bay, mà tốc độ còn nhanh như vậy.

Thấy bầy rắn xông đến như phát điên, Tinh chủ tựa hồ bị chọc giận.

Tinh Diệu hừ lạnh một tiếng, pháp trượng trong tay phát ra hào quang sáng chói, mấy trăm chòm sao nổ tung ra, rắn đen bị tinh lực công kích rơi xuống đất.

Giang Thiếu Bạch nhìn thấy vô số rắn đen bị nổ tung rơi như mưa xuống đất mà trong lòng dâng lên vài phần kính sợ, thầm nghĩ quả nhiên chuyên gia ra tay có khác, tu sĩ Bách Kiếp chính là tu sĩ Bách Kiếp.

Tinh chủ ra tay, các tu sĩ khác cũng tung các chiêu thức mà kẻ khác không ngờ được. Các trưởng lão Tinh Nguyệt Thần Tông có pháp khí khác nhau, Giang Thiếu Bạch trông thấy một người dùng pháp khí là một viên xúc xắc vuông vức, đừng thấy pháp khí này quái dị mà xem thường, uy lực của nó khá lớn, hắn đoán chủ nhân pháp khí này là một ma cờ bạc.

Giang Thiếu Bạch đoán không sai, chủ nhân pháp khí này tên là Chu Hữu Tài, vận đỏ đen rất kém, cược mười lần thì thua chín lần, thế nhưng y lại thích cờ bạc như mạng. Không biết y đã đổ biết bao nhiêu nguyên thạch vào sòng bạc rồi, vì thế mà chậm trễ tu hành, các trưởng lão trong tông môn đã khuyên bảo y không ít lần nhưng không khuyên nổi.

Kỳ thật Chu Hữu Tài rất sợ chết, tiến giai Toàn Đan hoàn toàn dựa vào vận may, bình thường y không thích các hoạt động mạo hiểm, có điều trước đó không lâu y thua sạch trong sòng bạc, còn thiếu sòng bạc khá nhiều nguyên thạch, bị ép vào đường cùng, Chu Hữu Tài đành phải tiến vào Thiên Môn muốn kiếm một chút bù lỗ thiếu hụt.

Giang Thiếu Bạch lấy lôi ấn ra, tia chớp lóe lên, vô số rắn độc bị tia sét đánh trúng rơi xuống đất.

Từ xưa đến nay, sấm sét là khắc tinh của vật hắc ám, dùng để đối phó đám rắn độc vô cùng hiệu quả.

Diệp Đình Vân lấy Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm ra, hỏa diễm vừa xuất hiện, sóng nhiệt lập tức lan ra cuồn cuộn, bầy rắn độc chạm phải nhanh chóng bị đốt cháy khét. Những nơi Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm lướt qua, bầy rắn tự động chạy tránh né.

"Diệp đạo hữu, hỏa diễm của ngươi thật lợi hại!" Tang Trầm Thủy khen ngợi.

Ông biết Thanh Mộc Diễm của Diệp Đình Vân là loại biến dị, nhưng ông cho rằng dù Thanh Mộc Diễm biến dị cũng sẽ không lợi hại như thế.

Cậu cười đáp: "Hỏa diễm này đã biến dị hai lần."

"Diệp đạo hữu thật may mắn." Ông không kiềm được nói.

Hỏa diễm biến dị chỉ có thể gặp không thể cầu, Thanh Mộc Diễm đã biến dị một lần, không ngờ còn biến dị thêm lần nữa.

Diệp Đình Vân cười cười: "Cũng tàm tạm thôi." Mặc dù Liệt Liệt là hỏa diễm khá mạnh, nhưng so với Tinh Không Diễm thì không chỉ kém một bậc thôi đâu.

Sau khi Tinh Không Diễm hấp thu Tinh Hóa Hỏa, nó thay đổi rất nhiều, Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm của cậu đã khiến người ta chấn kinh như vậy, nếu bọn họ mà thấy được Tinh Không Diễm của Giang Thiếu Bạch, không biết còn kinh ngạc đến cỡ nào.

Các tu sĩ lần lượt xuất chiêu, cuối cùng ép lui được "xà triều".

Khi thấy "xà triều" rút lui, không hiểu sao trong lòng Diệp Đình Vân lại dâng lên cảm giác có nguy hiểm đáng sợ. Cậu nhìn sang Giang Thiếu Bạch, thấy nét mặt hắn vô cùng nghiêm trọng.

Giang Thiếu Bạch nghe thấy tiếng rắn độc kêu "xì xì", dường như chúng đang trao đổi gì đó với nhau.

Lúc này trong đầm lầy lại có một con rắn cực to vọt lên.

"Hắc Bạch Hoàng Xà!"

Giang Thiếu Bạch thật muốn ngất đi cho xong, là một con yêu xà Bách Kiếp thứ hai.

Căn cứ theo tin tức có được trước đó rằng trong bí cảnh có không dưới tám dị tộc hoàng cấp, "chuyên gia" ngoại giới tính toán có nhiều nhất là hai mươi tu sĩ Bách Kiếp. Lần này các tông môn tập trung gần bốn mươi tu sĩ Bách Kiếp, gấp đôi số lượng Bách Kiếp trong bí cảnh, tuyệt đối có thể đè nát tu sĩ Bách Kiếp trong bí cảnh.

Giang Thiếu Bạch điên cuồng hò hét trong lòng, rốt cuộc là thằng ngu nào tính ra cái này, ai nói trong bí cảnh nhiều nhất chỉ có hai mươi Bách Kiếp! Vừa vào Thiên Môn đã đụng phải hai con hoàng thú, không biết bên trong còn ẩn nấp bao nhiêu nữa.

Quả nhiên "chuyên gia" đều là bọn lừa người.

Hắc Bạch Hoàng Xà vừa hiện thân, các tu sĩ Toàn Đan không còn tư thái nhẹ nhàng thoải mái như trước.

Dưới sự chỉ huy của Hắc Bạch Hoàng Xà, bầy rắn lập thành xà trận, lần nữa phát động tấn công các tu sĩ.

Hắc Bạch Hoàng Xà đã xuất hiện, ngay cả Tinh chủ cũng không thể coi thường. Nó truy đuổi gắt gao, các tu sĩ trầy trật ứng phó.

Một luồng tử khí nồng đậm chợt dung nhập vào người Giang Thiếu Bạch, đây là lần đầu tiên hắn hấp thu được tử khí tinh khiết như vậy. Giang Thiếu Bạch lập tức hiểu ra, tu sĩ áo bào đen vừa thu nọc độc đã bị U Cốt Minh Xà giết chết, tử khí này chính là từ người ông ta.

Lúc vừa vào Thiên Môn, Giang Thiếu Bạch còn nghĩ nếu có cơ hội hấp thu tử khí của tu sĩ Bách Kiếp thì chuyến này không sợ lỗ, không ngờ cơ hội đến nhanh như vậy.

Tu sĩ áo bào đen vừa tử vong, hai con hoàng xà lập tức liên thủ tấn công các tu sĩ Tinh Nguyệt Thần Tông. Tinh Diệu lấy một địch hai, nhanh chóng rơi xuống thế yếu.

Giang Thiếu Bạch không kịp tiêu hóa tử khí vừa hấp thu được, hắn lập tức thả cổ thi hoàng kim ra, chỉ huy cổ thi giao đấu với rắn khổng lồ

Tinh Diệu bị hai hoàng xà vây công, ứng phó vô cùng khó khăn, cổ thi xuất hiện đã giảm bớt áp lực cho ông.

Cự xà và cổ thi va chạm kịch liệt, Giang Thiếu Bạch nhanh chóng phát hiện một ưu điểm của cổ thi, chính là nó không sợ độc.

Cả hai hoàng xà đều kịch độc, nộc độc phun ra có độc tính cực mạnh, dù là độc tu cũng khó mà ứng phó. Có điều cổ thi là con rối nên không sợ chất độc.

Nọc độc phun dày đặc lên người cổ thi, mặc dù cơ thể cổ thi bị ăn mòn ít nhiều nhưng không bị ảnh hưởng gì lớn. Vô số rắn nhỏ bám lên người cổ thi, dường như muốn cắn thủng con rối.

Có điều cổ thi hoàng kim được tôi luyện nhiều lần, cơ thể cực kỳ rắn chắc, bầy rắn tấn công không có tác dụng gì. Chợt nó rùng mình một cái, đám rắn đang bám trên người nó ào ào rơi xuống như sủi cảo.

"Con rối này thật lợi hại! Tang huynh đã nói giảm nói tránh uy lực của con rối rồi." Một tu sĩ Toàn Đan nói với Tang Trầm Thủy.

Ông nghe vậy nhíu mày, lần trước ông được Giang Thiếu Bạch giúp đỡ, sau đó gặp lại đồng đội, ông có nhắc đến uy lực của con rối hoàng kim. Nhưng các tu sĩ đồng đạo lại không tin, cho rằng ông nói quá sự thật, bây giờ lại cho rằng ông cố ý giấu giếm uy lực của con rối, Tang Trầm Thủy nghe mà hơi tức giận.

Cả người cổ thi chợt lóe kim quang, bầy rắn đang bám trên người nó lập tức bị đánh bay ra, Hắc Bạch Hoàng Xà cũng bị cổ thi nện một quyền lệch cái đầu tam giác luôn.

Uy lực của cổ thi hoàng kim khiến các tu sĩ Toàn Đan kinh ngạc không thôi, Tang Trầm Thủy cảm thấy nó như mạnh hơn lần trước.

Thật ra ông không biết rằng không phải uy lực của cổ thi tăng cao, mà là thực lực của Giang Thiếu Bạch tăng lên. So với trước thì thực lực của hắn đã tăng lên không ít, vừa nãy còn hấp thu tử khí của tu sĩ Bách Kiếp, thực lực tăng mạnh nên năng lực điều khiển con rối nhờ đó nâng lên.

Tinh Diệu cũng chấn kinh không thôi, con rối địa giai hiếm thấy, đây là lần đầu tiên ông thấy con rối cổ thi lợi hại như vậy.

Đại lục Phi Hồng có môn phái chuyên môn nghiên cứu con rối, có được một con rối bằng với thực lực bản thân đương nhiên rất hữu ích, nhưng nghiên cứu con rối cũng có hại, con rối có phẩm chất càng cao thì luyện chế càng khó, muốn luyện chế được một con rối địa giai cần hao tốn tài nguyên không ít hơn bồi dưỡng một tu sĩ Bách Kiếp.

Đã từng có tu sĩ say mê thuật nghiên cứu con rối mà xao nhãng củng cố tu vi, cuối cùng hết tuổi thọ mà qua đời.

Giang Thiếu Bạch có thể nói là quá may mắn, có được con rối lợi hại như vậy.

"Không cần ham chiến, rút lui trước!" Tinh chủ ra lệnh.

Giang Thiếu Bạch điều khiển cổ thi rút lui, hai hoàng xà tựa hồ không có hứng thú với con người cho lắm, chúng đuổi theo một đoạn thì từ bỏ.

Một lúc sau, cuối cùng mọi người thoát khỏi chiến trường.

Lý Khai Nguyên cau mày nói: "Chúng ta quá xui xẻo, không ngờ đụng phải hai con hung thú hoàng cấp." Hơn nữa còn là hung thú hoàng cấp vô dụng, nhiều hung thú Hoàng cấp toàn thân đều là bảo, giết được nó sẽ nhanh chóng phát tài. Nhưng hai con hoàng xà vừa nãy là rắn độc, nội đan là độc đan, chỉ có thể luyện chế thành độc đan, máu độc không thể dính vào, giết được nó không có tác dụng gì.

Giang Thiếu Bạch nghe vậy, thầm nghĩ e là không phải xui xẻo mà đây là tình huống bình thường trong Thiên Môn. Có lẽ trong bí cảnh còn có rất nhiều thứ có tu vi Bách Kiếp, không gặp thứ này thì sẽ gặp thứ khác mà thôi.

Tinh Diệu nhìn Giang Thiếu Bạch, tán thưởng nói: "Quả nhiên con rối của Giang trưởng lão rất lợi hại. Vừa nãy nếu không có đạo hữu tương trợ thì rắc rối to rồi."

Giang Thiếu Bạch cung kính đáp: "Nào có, vẫn phải dựa vào tông chủ càn quét bọn chúng, nếu không chúng ta không dễ dàng thoát thân như vậy."

Nét mặt Tinh Diệu dịu lại: "Lần này nhiệm vụ thăm dò Thiên Môn khó khăn hơn chúng ta tưởng tượng."

Mấy trưởng lão Toàn Đan nghe vậy nhao nhao gật đầu phụ họa.

Kế đó mọi người thương lượng phương hướng tiếp theo, Giang Thiếu Bạch lặng lẽ lui ra sau, không tham dự vào. Vừa rồi hai phe giao chiến, hắn hấp thu được rất nhiều tử khí, còn tử khí vẫn chưa kịp tiêu hóa, vừa khéo hiện tại rảnh rỗi, có thể tiêu hóa cho hết.

Diệp Đình Vân che chắn trước mặt hắn, thầm vận chuyển mộc khí qua người hắn.

Nếu Giang Thiếu Bạch hấp thu quá nhiều tử khí thì thần trí sẽ hỗn loạn, cậu hơi lo lắng hắn sẽ thình lình nổi điên ở đây.

Mặc dù động tác của Diệp Đình Vân khá kín đáo nhưng không qua mắt được các tu sĩ đồng đội. Thật ra bọn họ không biết Diệp Đình Vân đang làm gì, chỉ cho rằng quan hệ giữa hai người qua tốt, lúc nào rồi mà còn nắm tay. Mặc dù các trưởng lão thấy hai người dính lấy nhau nhưng cũng không rảnh để ý đến chuyện người ta mà giả vờ như không phát hiện gì dời tầm mắt.

Có Diệp Đình Vân hỗ trợ vận chuyển mộc khí, cuối cùng Giang Thiếu Bạch hoàn tất luyện hóa tử khí. Hắn vừa xong việc, Tinh Diệu và các trưởng lão cũng bàn bạc xong.

Tinh Diệu thoáng nhìn về phía hắn, chợt kinh ngạc nói: "Giang trưởng lão lại gia tăng thực lực, sắp lên hậu kỳ Toàn Đan rồi!"

Tinh Diệu nhìn Giang Thiếu Bạch mà trong lòng vô cùng ngờ vực, trong vòng chưa đến một canh giờ mà thực lực đối phương lại nhảy vọt như vậy, giống như vừa dùng thiên tài địa bảo gì đó. Nhưng từ nãy đến giờ Giang Thiếu Bạch không dùng thứ gì cả.

"Vừa rồi khi chiến đấu, ta chợt cảm thấy giác ngộ, nhưng còn cách hậu kỳ Toàn Đan xa lắm." Giang Thiếu Bạch cười cười đáp lời.

Tinh Diệu vừa lên tiếng, Giang Thiếu Bạch lập tức căng thẳng trong lòng, sức quan sát của tu sĩ Bách Kiếp quá nhạy cảm, trước mắt đại tu sĩ như vậy mà muốn che giấu thực lực thì vô cùng khó khăn.

Hấp thu tử khí là chuyện quá tà dị, hắn không hy vọng bị mọi người nghi ngờ đến phương diện này.

Mấy tu sĩ Toàn Đan nhìn Giang Thiếu Bạch, ánh mắt hơi ngạc nhiên, bọn họ đều biết hắn tiến giai Toàn Đan không đến mười năm. Chưa đến mười năm mà từ sơ kỳ tiến đến hậu kỳ Toàn Đan, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Tang Trầm Thủy cười nói: "Đã nghe tiếng Giang trưởng lão có ngộ tính rất kinh người, từng giác ngộ mấy lần dưới mưa sao băng, không ngờ các hạ còn có thể giác ngộ trong lúc chiến đấu, thật khiến người ta hâm mộ."

"Tàm tạm thôi." Hắn cười cười đáp lời.

***

Mọi người chỉnh đốn một chút rồi tiếp tục lên đường.

Tinh Diệu đi một đoạn, bỗng nhiên cảm giác được gì đó, ông lập tức bay về phía đông. Mọi người vội vàng theo sau, cuối cùng tiến vào một vùng đầy cát vàng vắng vẻ.

Tiến vào vùng cát vàng không lâu, bỗng trời bỗng mờ tối, càng lúc càng tối, dần dần không còn thấy được đồng bạn nữa.

Diệp Đình Vân phát hiện từ sớm nên đã dùng Ma Huyết Đằng cột lấy Giang Thiếu Bạch, nhờ đó mới không lạc mất đối phương.

Hiện tại Giang Thiếu Bạch đang ngồi trên một tảng đá, kéo kéo dây leo trên tay nói: "Chúng ta tiến vào ảo cảnh."

Diệp Đình Vân gật đầu: "Ừ, chắc là vậy."

Trước đó không lâu, Giang Thiếu Bạch thấy một quặng nguyên thạch, hai người bèn đi qua nhưng không tìm được gì. Hắn cảm thấy quặng nguyên thạch như mặt trời vậy, nhìn thì gần nhưng thật ra xa tận chân trời.

Trước đó dường như Tinh chủ phát hiện cái gì nên mới bay về phía đông. Giang Thiếu Bạch và các trưởng lão đi theo, kết quả đến khu vực đặc biệt này.

Hết chương 313

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com