ZingTruyen.Com

[ĐM/HOÀN]Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn _ Diệp Ức Lạc

307_308_309_310

TuyenTuyen202

Chương 307: Trung kỳ Toàn Đan

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch không biết hắn đã bị tu sĩ Minh Thi Tông chú ý thấy, nhưng dù có biết thì hắn cũng không có biện pháp lẩn trách, cổ thi hoàng kim quá to lớn, vừa ra tay chiến đấu là đất rung núi chuyển, hắn muốn thật khiêm tốn không ồn ào nhưng đành bó tay.

"Ầm ầm, ầm ầm." Mấy tiếng nổ liên tục vang lên, hẳn là có người đang đập vỡ mấy quả cầu đất.

Đa Đa thình lình chạy tới, có vẻ như hốt hoảng chạy bừa. Thấy bóng dáng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, Đa Đa thở phào một hơi, nó nhảy phốc lên đầu hắn vò một trận, giống như đang trả thù, lại giống như đang trút hết khủng hoảng trong lòng.

"Lấy được chưa?" Giang Thiếu Bạch lên tiếng hỏi. Lúc cấm chế quanh chu quả bị phá vỡ, hắn đã lén đẩy Đa Đa vào, dặn chuột ngố hái mấy quả rồi dùng thuật độn thổ chạy trốn.

Chu quả là thứ tốt, Giang Thiếu Bạch không nỡ bỏ, lại không muốn xung đột với hơn mười tu sĩ Toàn Đan. Sau đó tu sĩ Ma tộc Bách Kiếp xuất hiện, hai người lập tức rút lui mà không để ý đến Đa Đa, khiến chuột ngố khó khăn lắm mới đuổi theo kịp.

Đa Đa hơi phẫn nộ quơ quơ móng vuốt, như đang chỉ trích Giang Thiếu Bạch chỉ biết đến chu quả mà không để ý đến an nguy của nó.

"Đa Đa, tiếng nổ vừa rồi là sao, ngươi có phát hiện được gì không?" Diệp Đình Vân hỏi.

Đa Đa nghĩ nghĩ rồi nói: "Có người đang phá vỡ mấy mấy quả cầu đất đó ra tìm bảo vật."

Giang Thiếu Bạch cau mày: "Nghe giống đánh bạc quá nhỉ."

Diệp Đình Vân trợn mắt: "Đánh bạc không có nguy hiểm đến tính mạng." Nhưng phá vỡ mấy quả cầu đất kia lại có khả năng triệu ra sát thần.

"Trong mấy quả cầu này có không ít dị tộc nguy hiểm."

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: "Bí cảnh sắp loạn rồi, mà e là các đại lục cũng sẽ loạn."

Hắn thầm nghĩ không biết bí cảnh rộng lớn đến cỡ nào, có bao nhiêu dị tộc? Cách tốt nhất trước mắt là trông coi mấy quả cầu đất này, đợi đến khi tập trung đông đủ lực lượng thì vây giết dị tộc bên trong.

Nhưng rất đáng tiếc, mọi người đều bị bảo vật làm mê muội, mặc dù biết có nguy hiểm nhưng vẫn muốn thừa dịp người khác chưa đến mà kiếm bảo vật.

Ai cũng biết Thiên Môn vô cùng nguy hiểm, nhưng tu luyện vốn đã là chuyện nguy hiểm rồi.

Giang Thiếu Bạch lấy lại tinh thần, liền thấy Đa Đa nhét một chu quả vào miệng, đúng là lãng phí của trời!

Đa Đa khinh bỉ nhìn hắn, tựa hồ muốn nói "còn rất nhiều, nhỏ mọn như vậy làm gì".

Sau đó chuột ngố lấy hai trái ra chia cho Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mỗi người một trái.

Diệp Đình Vân nhận lấy ăn vào, nguyên khí trong chu quả tản ra cả người, khiến cậu có cảm giác thoải mái như uống một ly nước đá mát lạnh giữa mùa hè nóng bức.

Nếu luyện chế chu quả thành đan dược thì hiệu quả còn tốt hơn nữa, nhưng nhìn tình hình này thì không có thời gian.

Hai người dùng chu quả xong, Giang Thiếu Bạch hỏi tiếp: "Còn gì nữa không?"

Đa Đa nhìn Diệp Đình Vân một cái, sau đó lấy ra một túi trữ vật nhỏ, bên trong có hai mươi chu quả.

"Nhiều như vậy?" Giang Thiếu Bạch bội phục nói.

Hắn vốn nghĩ Đa Đa có thể lấy được bảy tám chu quả đã là giỏi lắm rồi, không ngờ nó lại lấy được nhiều như thế ngay dưới mắt tu sĩ Toàn Đan, hắn lập tức thay đổi cách nhìn Đa Đa.

Chuột ngố hơi đắc ý nói: "Mấy tên ngớ ngẩn kia chỉ biết nhìn chằm chằm trên cây mà không nhìn thấy chu quả giấu dưới đất. Chu quả rơi xuống đất đã hoàn toàn chín muồi, dược tính được bảo tồn không tồi, so với mấy trái chưa chín trên cây còn hữu dụng hơn."

"Vẫn là Đa Đa tinh mắt." Diệp Đình Vân vừa thu túi chu quả, vừa khích lệ nói.

Đa Đa đắc ý nói tiếp: "Đó là đương nhiên, ta là chuột tầm bảo huyết mạch cao quý mà."

Diệp Đình Vân phát hiện sau khi cậu tiến giai Toàn Đan, số lần mộc khí bị bộc phát càng lúc càng ít đi, không lâu nữa e là sẽ hoàn toàn biến mất.

Cơ thể cậu bị mộc hóa là vì quá yếu, không chịu nổi mộc khí cọ rửa, nhưng hiện tại đã khác, thực lực của cậu tăng lên, cơ thể cậu có thể dung nạp càng lúc càng nhiều mộc khí.

Trước kia những lần mộc khí bộc phát thì Diệp Đình Vân rất đau đớn, nhưng giờ đã khác xưa, đối với cậu thì mộc khí bộc phát giống như tẩm bổ cơ thể, thế nên cậu rất mong chờ, hoàn toàn khác khi xưa sợ còn không kịp.

Tần suất mộc khí bộc phát giảm xuống khiến Diệp Đình Vân cần hấp thu rất nhiều mộc khí, dùng để tu luyện, mà cậu cũng cần nhiều loại đan dược hơn so với trước kia.

Diệp Đình Vân cười khổ, cuộc đời là vậy, lúc ngươi không hy vọng nó đến thì nó lại đến, lúc ngươi muốn nó đến thì nó lại không đến.

***

Giang Thiếu Bạch cảm nhận được tử khí rất nồng, hắn lần theo tử khí đi đến mục tiêu. Rất nhanh mấy thi thể xuất hiện trước mắt hai người, những người này đều là tu sĩ Toàn Đan, thi thể bị hút thành thây khô.

"Chắc chắn là do ma tu vừa nãy gây ra. Mấy tu sĩ Toàn Đan này có vẻ bị một cú mất mạng." Diệp Đình Vân cau mày nói.

Sức sống của Ma tộc rất mạnh, nhưng không ăn uống và bổ sung ma khí trong thời gian dài, cơ thể sẽ dần suy yếu. Ma tu vừa nãy có lẽ vẫn còn trong giai đoạn suy yếu.

Tử khí xung quanh dung nạp vào người Giang Thiếu Bạch, tử khí của mấy tu sĩ Toàn Đan rất dồi dào. Đã rất lâu rồi hắn chưa được ăn một bữa tử khí linh đình thế này, sơ ý một chút liền ăn quá no, cơ thể bị căng phình lên.

Hắn lập tức dẫn động khiếu huyệt quanh người, đồng thời tiến hành hấp thu tử khí, tử khí trong cơ thể nhanh chóng được chuyển hóa.

Đa Đa tìm tòi trên mấy thi thể, tìm được mấy đạo cụ trữ vật bèn đưa cho Diệp Đình Vân.

Cậu thu hết tất cả, tài nguyên tu luyện của tu sĩ cũng có sức hấp dẫn đối với tu sĩ ma tu. Cậu phỏng đoán pháp bảo trữ vật của các tu sĩ này đã bị tu sĩ ma tu tịch thu, còn vài món giấu sâu một chút thì không biết là đối phương không kịp thu, hay là chướng mắt mà vứt lại.

Diệp Đình Vân kiểm tra sơ mấy túi trữ vật, phát hiện trong túi đựng không ít thứ tốt.

Giang Thiếu Bạch nhanh chóng hấp thu tử khí xong rồi nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

"Ừ."

Đa Đa vỗ vỗ móng: "Đi mau, đi mau. Cứ đứng đây nhìn chằm chằm thi thể, người ta không biết còn tưởng chúng ta luyến thi."

Giang Thiếu Bạch nghe Đa Đa nói mà nổi da gà, hắn có hứng thú với tử khí, chứ không có hứng thú với thi thể đâu.

***

Trong bí cảnh vô cùng rối ren, đúng lúc này Giang Thiếu Bạch lại phát giác hắn đến cảnh giới tiến giai. Mặc dù hiện tại không phải thời cơ tốt để tiến giai, nhưng việc đã đến nước này, không thể tránh được.

Giang Thiếu Bạch tìm một nơi tiêu hóa tử khí vừa hấp thu được. Mấy năm nay hắn hấp thu không ít tinh thần nguyên khí và lôi nguyên khí, thế nên nguyên khí trong người rất dồi dào, bằng với hậu kỳ Toàn Đan. Nếu không có nhược điểm thôn phệ võ hồn thì hắn sẽ tiến giai từ lâu rồi.

Hiện tại được tử khí tẩm bổ, Giang Thiếu Bạch dùng thời gian ba ngày thuận lợi đột phá ràng buộc, tiến vào trung kỳ Toàn Đan.

Sau khi tiến giai lên trung kỳ Toàn Đan, hắn có cảm giác rất kỳ diệu, cả người nhẹ nhàng hơn không ít, nguyên khí trong người dồi dào hơn rất nhiều.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nếu hắn tiến giai trung kỳ Toàn Đan sớm một chút, có thể sẽ liên thủ với tu sĩ Bách Kiếp mập mạp kia cầm chân được tu sĩ Ma tộc cũng không chừng.

Diệp Đình Vân luôn canh giữ bên người Giang Thiếu Bạch, thấy đối phương tiến giai thành công, tinh thần cậu thả lỏng một chút.

Ba ngày nay cậu luôn dùng thảo mộc chi nhãn quan sát xung quanh, chứng kiến không ít trận đấu sinh tử. Khu vực của họ như bị phát hiện, có tu sĩ dị tộc lảng vãng bên ngoài. Diệp Đình Vân nhanh chóng giết chết tu sĩ dị tộc kia, nhưng vì không biết các tu sĩ dị tộc liên hệ với nhau bằng cách nào, không biết trước khi chết tu sĩ dị tộc kia có truyền tin tức đi không, nên mấy ngày nay cậu luôn lo lắng có tu sĩ dị tộc khác tìm đến, tinh thần luôn tập trung và căng thẳng.

Giang Thiếu Bạch tiến giai hoàn tất, Diệp Đình Vân thở phào một hơi.

Hắn đứng ở cửa động phủ nhìn xung quanh một lúc, sắc mặt từ từ nghiêm trọng.

Diệp Đình Vân thấy nét mặt hắn không tốt, nghi ngờ hỏi: "Ngươi sao vậy? Tiến giai mà tâm trạng không tốt sao?"

Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: "Tiến giai thành công đương nhiên là vui mừng rồi, có điều, tử khí thổi đến từ khắp bốn phía, tình hình không tốt."

Tử khí lan rộng, cách tử thi càng gần thì tử khí càng dày đặc, hắn có thể cảm nhận được tử khí thổi tới từ bốn phương tám hướng. Tử khí phân tán mà lại đạt trình độ dày đặc thế này, không biết rốt cuộc có bao nhiêu người đã bỏ mạng rồi.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: "Ngươi bế quan mấy ngày nên không biết tình hình bên ngoài, hiện tại có khá nhiều tu sĩ dị tộc từ trong quả cầu đất thoát ra ngoài."

Tu sĩ bản thổ muốn phá vỡ quả cầu đất tìm bảo vật, khiến tu sĩ bên trong quả cầu thoát ra, sau đó vì muốn được đồng tộc hỗ trợ nên chúng cũng phá vỡ các quả cầu còn lại. Cuối cùng tu sĩ dị tộc trong bí cảnh càng lúc càng đông, báu vật bên trong ngày càng nhiều, khắp nơi đều xảy ra chém giết.

Toàn bộ bí cảnh đã trở thành hiện trường xay thịt.

Tu sĩ bên ngoài Thiên Môn lại lục tục tiến vào, mặc dù dị tộc có năng lực quỷ dị, nhiều tu sĩ bản thổ muốn nhanh chóng rời khỏi Thiên Môn, nhưng cũng có vài tu sĩ tài cao lớn mật cảm thấy có hứng thú với dị tộc.

Ví dụ như Hồn tộc, chỉ cần đánh tan tu sĩ Hồn tộc chưa đoạt xá là có thể lấy được hồn ti, chính là thứ tốt có thể nâng cao linh hồn lực. Ma tộc cũng vậy, cả người toàn là bảo, nội đan của tu sĩ Ma tộc có thể luyện chế thành đan dược.

Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: "Chúng ta đi thôi."

Cậu khẽ gật đầu: "Ừ."

Mấy ngày nay, Diệp Đình Vân đưa hai tia Thạch Trung Hỏa vào trong thức hải, dung hợp với Thanh Mộc Diễm, nhờ đó thực lực có tiến bộ ít nhiều.

Hai tia Thạch Trung Hỏa mà cậu cướp được khá nhỏ nên Thanh Mộc Diễm hấp thu dễ dàng, chưa từng xảy ra hiện tượng bị lấn át đảo khách thành chủ. Dưới sự trợ giúp của Thạch Trung Hỏa, thần thức của Thanh Mộc Diễm hoàn chỉnh hơn rất nhiều, còn có vẻ háo hức chờ mong được nuốt Thạch Trung Hỏa.

Giang Thiếu Bạch phát giác tình trạng của Diệp Đình Vân bèn đưa ba tia hỏa diễm hắn giành được cho cậu hết. Không Không vốn tưởng sẽ được một bữa no nê, ai ngờ Giang Thiếu Bạch lại làm vậy, nó tức giận không thôi nhưng đành bó tay.

Trong mắt Giang Thiếu Bạch thì Tinh Không Diễm rất mạnh, mấy tia Thạch Trung Hỏa nhỏ bé có ảnh hưởng không lớn đối với nó, nhưng đối với Thanh Mộc Diễm thì khác. Mặc dù Thanh Mộc Diễm của Diệp Đình Vân là loại biến dị nhưng uy lực không thể so được với Tinh Không Diễm, tu vi của cậu lại không tăng lên nên cần dùng hơn hắn.

Hấp thu thêm ba tia Thạch Trung Hỏa, cuối cùng đẳng cấp của Thanh Mộc Diễm tăng lên một tầng, nhờ đó thực lực của Diệp Đình Vân cũng tăng một tầng.

Lúc này hỏa diễm trong thức hải của Diệp Đình Vân bay ra, vui sướng nhảy múa.

Ma Huyết Đằng tựa hồ không muốn cảnh tượng vẻ vang bị một đóa hỏa diễm nho nhỏ đoạt mất, nó từ cổ tay Diệp Đình Vân nhảy xuống, bắt đầu vung vẩy dây leo nhảy múa theo.

Giang Thiếu Bạch nhìn mấy ngàn dây leo không ngừng vung loạn mà... cạn lời.

Ma Huyết Đằng nhảy múa, khiến nguyên khí xung cuồn cuộn như gió lốc, phát hiện có người lần theo khí tức chạy tới đây, Diệp Đình Vân nhanh chóng thu hồi cả hai. Ma Huyết Đằng rất thích nhảy múa, bị cưỡng ép thu lại khiến nó không cam lòng mà làm ầm ĩ đòi khiêu vũ tiếp.

***

Trong Thiên Môn, nơi nơi đều là tu sĩ chém giết, đa số tu sĩ bản thổ vội vàng tìm kiếm của báu nên không ham chiến. Nhưng Ma tộc thì khác, đám Ma tộc thoát khỏi quả cầu đất đều vô cùng đói khát, cần máu bổ sung năng lượng.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi trong Thiên Môn, dọc đường phát hiện rất nhiều thi thể bị hút thành thây khô.

Trong bí cảnh có khá nhiều tu sĩ Toàn Đan, nhưng tu sĩ Động Thiên đi theo trưởng bối vào bí cảnh thì càng nhiều hơn.

Tu sĩ Ma tộc mới thoát ra được, vừa đói khát vừa suy yếu, bọn chúng không đối phó nổi tu sĩ lợi hại, thế nên tu sĩ Động Thiên xui xẻo trở thành cái bánh ngon.

Dọc đường đi, số lượng tu sĩ Động Thiên tử vong nhiều đến không đếm xuể.

Từng quả cầu đất được phá vỡ, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi dọc đường cũng thu được không ít bảo vật.

Diệp Đình Vân sai khiến Ma Huyết Đằng độn thổ, nếu trên đường đi gặp được tài nguyên tu luyện rơi rải rác thì thu gom sạch.

Ma Huyết Đằng rất rất rất lười, nó thích ôm cây đợi thỏ hơn, bị Diệp Đình Vân sai đi càn quét bốn phía khiến nó hết sức bất mãn, vừa chấp hành nhiệm vụ vừa luôn miệng phàn nàn, nói nó thích máu tươi, thích thu thập đủ loại xương cốt tuyệt đẹp, không thích cỏ khô, cũng không thích đất đá cứng ngắc.

Chuyện khiến Diệp Đình Vân vui mừng là dù Ma Huyết Đằng hay phàn nàn nhưng lại hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.

Có Đa Đa phụ trách thăm dò, Ma Huyết Đằng phụ trách thu thập, dọc đường đi, hai người thu hoạch được tương đối khá.

Dị tộc có vẻ không thèm để ý đến đạo cụ trữ vật của thế giới này, thế là Ma Huyết Đằng thu thập được rất nhiều túi trữ vật.

Vài ngày sau, Diệp Đình Vân thuận lợi tiến giai trung kỳ Toàn Đan.

Diệp Đình Vân không có thể chất đặc thù cần nhiều tài nguyên tu luyện như Giang Thiếu Bạch, thế nên độ khó tiến giai thấp hơn hắn rất nhiều.

Hắn nhìn cậu nói: "Tiến giai rồi?"

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: "Dù tiến giai thành công nhưng tu vi chưa vững chắc."

Giang Thiếu Bạch không coi là chuyện quan trọng: "Chuyện này không cần gấp." Trong Thiên Môn còn rất nhiều cơ duyên, chỉ cần có được hai cơ duyên thì tu vi sẽ nhanh chóng được củng cố.

Hết chương 307

Chương 308: Tu La Bách Kiếp

Edit: OnlyU

Trong bí cảnh, mọi người chém giết nhau khắp nơi, Giang Thiếu Bạch không cần nhọc lòng tìm kiếm người chết vẫn hấp thu được tử khí dày đặc.

Có tử khí tẩm bổ, hắn nhanh chóng củng cố tu vi trung kỳ Toàn Đan vững chắc. Nguyên khí trong người cũng tăng lên.

Mặc dù có đầy đủ tử khí để hấp thu đối với Giang Thiếu Bạch là chuyện tốt, nhưng thực tế thì nhiều người bỏ mạng như vậy khiến hắn không khỏi cám thán.

"Nhìn bên kia kìa, là tín hiệu cầu cứu của Tinh Nguyệt Thần Tông."

Giang Thiếu Bạch cau mày nói: "Đi qua xem sao." Tốt xấu gì hắn cũng có cái danh trưởng lão Tinh Nguyệt Thần Tông, thấy chết mà không cứu thì không hay lắm.

Lúc Giang Thiếu Bạch chạy đến nơi thì thấy ba tu sĩ Toàn Đan dẫn theo mười mấy tu sĩ Động Thiên lập trận pháp, đang đánh nhau với mấy tu sĩ Tu La tộc.

Giang Thiếu Bạch thấy quá đông tu sĩ Động Thiên mà cau mày.

Mười mấy tu sĩ Động Thiên tạm thời lập trận pháp phòng hộ, trận pháp có không ít lỗ hỏng, xem ra rất yếu.

Tu sĩ Toàn Đan của Tinh Nguyệt Thần Tông có thực lực tương đương tu sĩ Toàn Đan phía Tu La tộc, nhưng vì tu sĩ Tinh Nguyệt Thần Tông phải đề phòng bị đánh lén nên rơi vào thế yếu.

Tu Chân giới có quy định bất thành văn, khi trưởng bối hai bên đấu nhau sẽ không tổn thương đến tiểu bối. Nhưng rõ ràng quy định này không có tác dụng với Tu La tộc.

Mấy tu sĩ Tu La tộc liên tục đánh lén tu sĩ Động Thiên sau lưng tu sĩ Toàn Đan của Minh Nguyệt Thần Tông, Giang Thiếu Bạch thấy đã có vài thi thể tu sĩ Động Thiên nằm rải rác dưới đất.

Trong quả cầu đất có không ít tu sĩ dị tộc, những người có thực lực yếu kém ở trong quả cầu thời gian dài đã chết hết, những người sống sót là người có tu vi cao thâm.

"Hai vị đạo hữu, mau đến hỗ trợ!"

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vừa xuất hiện, các trưởng lão của Tinh Nguyệt Thần Tông lập tức kêu cứu.

Hai người không giả vờ giả vịt mà nhanh chóng gia nhập trận chiến.

Thế lực hai bên vốn ngang bằng, nay có Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân gia nhập, cục diện lập tức nghiêng về phía Tinh Nguyệt Thần Tông.

Giang Thiếu Bạch dùng lôi ấn đánh trúng một tu sĩ Tu La tộc có tu vi Toàn Đan, trực tiếp giết chết người kia, khiến các trưởng lão Tinh Nguyệt Thần Tông kinh ngạc không thôi.

Hắn tiến giai Toàn Đan nhưng thực lực không cao, các trưởng lão không thể ngờ hắn vừa ra tay đã lợi hại như vậy. Vả lại hắn vừa tiến giai trung kỳ Toàn Đan, mặc dù thực lực có tăng lên, nhưng không ngờ hắn lại dễ dàng hành động như vậy.

"Muốn chết!" Một luồng uy áp khiếp người ập đến.

Uy áp quen thuộc, Giang Thiếu Bạch không do dự lập tức thả cổ thi hoàng kim ra. hắn thuần thục điều khiển cổ thi đối chiến với đại tu sĩ vừa xuất hiện trên bầu trời.

"A!" Đại tu sĩ Tu La tộc trên bầu trời so mấy chiêu với cổ thi hoàng kim, đối phương lộ vẻ kinh ngạc.

Giang Thiếu Bạch nhìn đối phương mà cau mày, thầm nghĩ hắn quá xui xẻo, đầu tiên đụng phải tu sĩ Ma tộc Bách Kiếp, bây giờ lại đụng phải tu sĩ Tu La tộc Bách Kiếp, rốt cuộc trong bí cảnh có bao nhiêu tu sĩ Bách Kiếp vậy? Mấy tu sĩ dị tộc có tu vi Bách Kiếp này là ai thả ra, bộ muốn chết rồi hả?!

May là thực lực của hắn đã tăng thêm một chút, nếu không thì rắc rối to.

Giang Thiếu Bạch chỉ huy cổ thi hoàng kim, liên tục đối đầu với Tu La hoàng Bách Kiếp. Cơ thể của cổ thi vô cùng cứng rắn, hai bên giao đấu mà chưa từng rơi xuống thế yếu.

Tu La hoàng thấy Giang Thiếu Bạch khó giải quyết bèn dẫn theo mấy tu sĩ Toàn Đan phe y rút lui. Xem ra là từ bỏ bọn họ mà đi tìm máu ở nơi khác.

Giang Thiếu Bạch chú ý thấy trước khi bỏ đi, ánh mắt của tu sĩ Tu La tộc cầm đầu nhìn hắn vô cùng độc ác, tựa hồ đã nhớ kỹ hắn.

Các đệ tử Tinh Nguyệt Thần Tông thấy Tu La hoàng đã bỏ đi mà gương mặt vẫn còn sợ hãi, lúc nhìn sang Giang Thiếu Bạch thì ánh mắt đầy sợ hãi và thán phục. Vừa nãy Tu La hoàng xuất hiện, bọn họ cho rằng e là lần này không tránh khỏi kiếp nạn, không ngờ cuối cùng tình thế xoay chuyển.

"Giang đạo hữu thật lợi hại, ngay cả Tu La hoàng cũng phải rút lui." Tang Trầm Thủy cười gượng nói.

Giang Thiếu Bạch cười khổ đáp: "May mắn là Tu La hoàng rút lui, nếu không ta sẽ bị lộ tẩy là đã cạn kiệt sức lực."

Tang Trầm Thủy nghe hắn nói thế, thầm hiểu rõ khẽ gật đầu. Ông ngầm hiểu là với thực lực của Giang Thiếu Bạch, muốn điều khiển con rối hoàng kim thì phải tiêu hao rất nhiều nguyên khí, đã đến lúc nỏ mạnh hết đà, nếu Tu La hoàng không bỏ đi mà kéo dài thêm thì Giang Thiếu Bạch sẽ không cầm cự nổi nữa.

Các đệ tử Động Thiên của Tinh Nguyệt Thần Tông thì vô cùng tò mò nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân.

"Giang trưởng lão thật lợi hại, điều khiển được con rối Bách Kiếp luôn."

"Đúng vậy đúng vậy! Giang trưởng lão, nghe nói nhiều tu sĩ điều khiển con rối đồng cấp với bản thân sẽ bị mất sức rất nhiều phải không?"

"Giang trưởng lão, con rối của ngài là từ đâu mà có vậy?" Người vừa lên tiếng hỏi là một nữ tu có ngoại hình xinh đẹp, pháp y và linh khí trên người nhìn là biết không tầm thường, hẳn là được người nhà vô cùng nuông chiều.

Tang Trầm Thủy trừng mắt nhìn nữ tu, khẽ quát: "Hỗn láo, chuyện của trưởng lão mà ngươi dám dò hỏi."

Tang Trầm Thủy cau mày, các đệ tử Động Thiên trong tông môn không biết lai lịch của cổ thi hoàng kim, nhưng các trưởng lão thì biết rất rõ. Giang Thiếu Bạch từng đối đầu với đệ tử Minh Thi Tông trong bí cảnh Thiên Tinh, chiếm được con rối của đối phương, đây là con rối quý hiếm, có điều không biết Minh Thi Tông có được nó từ đâu.

Sau khi ra khỏi bí cảnh Thiên Tinh, Giang Thiếu Bạch dựa vào cổ thi này mà bức lui hai tu sĩ Toàn Đan, gây chấn động khắp đại lục Vân Hoang, tin tức truyền đến đại lục U Minh, vì chuyện này mà Minh Thi Tông mất hết mặt mũi.

Mặc dù Tinh Nguyệt Thần Tông thăm dò được gốc gác con rối của Giang Thiếu Bạch, nhưng bọn họ không ngờ nó lại là con rối địa giai.

Tang Trầm Thủy nghĩ sơ sơ liền đoán được, có lẽ trên cổ thi có phong ấn, sau khi Giang Thiếu Bạch tiến giai Toàn Đan thì đã giải phong ấn cho cổ thi.

Con rối địa giai, thứ này quý đến nỗi mấy tổ sư Bách Kiếp của Minh Thi Tông đều phải nóng mắt, chí bảo như vậy mà lại sơ ý rơi vào tay Giang Thiếu Bạch, thực tế Tang Trầm Thủy cũng có chút đố kỵ vận may của Giang Thiếu Bạch.

Diệp Đình Vân nhìn Tang Trầm Thủy hỏi: "Tang trưởng lão, ngài đang định dẫn các đệ tử rút lui sao?"

Ông cau mày đáp: "Hiện tại trong bí cảnh có nhiều tu sĩ dị tộc, nếu tiếp tục ở lại đây thì e là lành ít dữ nhiều, đành rút lui ra ngoài trước rồi tính toán sau."

Giang Thiếu Bạch cau mày, hắn không nỡ từ bỏ cơ hội này, trong bí cảnh có quá nhiều thứ tốt, nhưng đối với hắn thì tình hình hiện tại không quá an toàn.

Hắn là tu sĩ Toàn Đan, lần lượt bị hai đại tu sĩ dị tộc tấn công, mặc dù Ma tu trước đó để lộ tu vi chỉ là sơ kỳ Bách Kiếp, nhưng không chừng đối phương là hậu kỳ Bách Kiếp, chẳng qua không ăn uống trong thời gian dài nên thực lực mới giảm xuống như vậy.

Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một lúc, cuối cùng thở dài nói: "Vậy cũng tốt."

Hắn nhìn mấy tu sĩ Động Thiên sau lưng Tang Trầm Thủy, thầm nghĩ tu sĩ Động Thiên chính là cái bánh thơm trong bí cảnh, là món mà đám tu sĩ dị tộc thích nhất.

Tang Trầm Thủy khẽ gật đầu: "Địa vực này rộng lớn hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, không biết bên trong còn ẩn giấu bao nhiêu tu sĩ dị tộc, nếu xử lý không tốt thì e là các đại lục sẽ gặp đại loạn."

Giang Thiếu Bạch cau mày, trong lòng có vài phần bất đắc dĩ. Hiện tại trong Thiên Môn có đủ loại tu sĩ, sớm muộn gì chúng cũng sẽ ra ngoài, đến lúc đó đại lục Vân Hoang đứng mũi chịu sào, sẽ bị nghiền ra bã trước tiên, e là...

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, tình hình như thế, hắn không cách nào cứu vãn được.

Sau khi tạm biệt Tang Trầm Thủy, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân suy nghĩ một lúc, cho rằng không thể bỏ qua cơ hội lần này, thế là hai người thay quần áo khác rồi dùng ẩn tức đan, tiếp tục đi trong bí cảnh.

Tử khí bên trong vô cùng nồng đậm, chỉ cần hấp thu một phút là Giang Thiếu Bạch có thể cảm nhận được nguyên khí của hắn dày thêm một chút.

Mặc dù trong Thiên Môn rất nguy hiểm nhưng vẫn có không ít tu sĩ tới lui.

"Tông Dương sư huynh, ta vừa nhìn thấy Giang Thiếu Bạch lần nữa." Mai Lĩnh lên tiếng.

Nét mặt Tông Dương rất khó coi: "Tên này mạng thật lớn, tốt nhất đừng để ta gặp lại hắn."

Tông Dương chính là người mà Minh Thi Tông phái đến đại lục Vân Hoang tìm kiếm Giang Thiếu Bạch năm đó, hai bên giao đấu với nhau, sau đó Giang Thiếu Bạch chạy thoát, chuyện này lan truyền khắp nơi khiến Tông Dương mất mặt không thôi.

Diễm Nguyên Thần lắc đầu nói: "Tông Dương sư huynh, tên Giang Thiếu Bạch này không đơn giản. Hắn còn giao đấu được với ma tu Bách Kiếp, rất khó đối phó."

Nét mặt Tông Dương càng thêm khó coi, cự hoàng kim rất nổi bật, vừa xuất hiện là lan truyền khắp bí cảnh.

***

Giang Thiếu Bạch không biết trưởng lão Minh Thi Tông từng truy sát hắn cũng có mặt trong Thiên Môn, nếu hắn mà biết, có lẽ hắn sẽ hào hứng muốn so tài một trận.

Giang Thiếu Bạch chợt cảm nhận được một hư ảnh màu xám đang bay tới gần, hắn hưng phấn tóm lấy hư ảnh nuốt vào bụng. Một tiếng rít chói tai vang lên trong thức hải, hắn thờ ơ hấp thu hồn thể.

Diệp Đình Vân nhìn hắn, ngờ vực hỏi: "Ngươi vừa mới ăn cái gì phải không?"

"Ngươi cũng nhìn thấy sao?"

Cậu lắc đầu đầu: "Không thấy được, chỉ là trực giác mà thôi, vừa rồi có thứ gì đó tới đây."

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: "Có thể là Hồn tộc, nhưng ta ăn sạch rồi."

Diệp Đình Vân: "..."

Giang Thiếu Bạch híp mắt, bản thân Hồn tộc không có thực thể, thế nên chúng thường theo đuổi cơ thể khỏe mạnh rắn chắc. Hồn tộc vừa rồi đầu tiên là nhìn trúng hắn, nhưng có lẽ nhận ra hắn không dễ chọc bèn chuyển qua Diệp Đình Vân. Không sao cả, dù sao đã vào bụng hắn rồi.

Giang Thiếu Bạch vận chuyển linh hồn lực, phát hiện sau khi ăn Hồn tộc kia, dường như hắn lĩnh hội được một loại bí pháp tấn công hồn thuật. Hắn liếm liếm môi, có chút say mê.

Diệp Đình Vân cau này nói: "Ngày càng nhiều tu sĩ tự chém giết lẫn nhau trong bí cảnh."

Cậu có được thảo mộc chi nhãn, có thể xuyên qua cây cỏ thấy được nhiều sự việc trong bí cảnh ở những nơi khác nhau. Cậu còn nhìn thấy nhiều cặp tình nhân, sư đồ, sư huynh đệ trở mặt thành thù.

Lòng người phức tạp, Diệp Đình Vân cũng không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người đã bị Hồn tộc đoạt xá.

Giang Thiếu Bạch: "Xem ra Hồn tộc đã đoạt xá được không ít người."

"Đúng là một chủng tộc đáng sợ." Cậu tiếp lời.

"Cũng không đáng sợ lắm đâu, nếu tên nào mắt mù nhìn trúng ta thì coi như hắn không may."

Diệp Đình Vân cười cười: "Đi nhanh lên, thu thập nhiều một chút rồi chúng ta rời khỏi đây, nơi quỷ quái này càng lúc càng nguy hiểm."

Giang Thiếu Bạch gật đầu, nghe đồn có một lão tổ Bách Kiếp của Minh Thi Tông cũng đến đây, đối phương nghe nói về cổ thi hoàng kim nên đang tìm kiếm hắn. Cộng thêm hai tu sĩ dị tộc Bách Kiếp từng giao đấu với hắn lần trước, hiện tại trong bí cảnh đã có ba tu sĩ Bách Kiếp để mắt đến hắn.

Đa Đa nhảy lên người Giang Thiếu Bạch, luôn miệng nói: "Căng thẳng quá, khẩn trương quá."

Giang Thiếu Bạch hơi tức giận nhìn chuột ngố: "Ngươi căng thẳng cái gì?"

Nó đứng trên vai hắn, bất đắc dĩ nói: "Ngươi rước thù hận như thế, đương nhiên ta phải căng thẳng rồi."

Hắn ném chuột ngố xuống: "Mau làm việc đi, làm xong việc sớm thì rời khỏi đây sớm."

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ hắn mạo hiểm tính mạng lưu lại đây còn không phải vì phát tài sao, đã mạo hiểm như vậy thì phải có thu hoạch mới được.

Ma Huyết Đằng vui vẻ nhìn quanh bốn phía, nó hóa thành hàng ngàn dây leo, lén hấp thu huyết dịch của tu sĩ đã tử vong. Các tu sĩ ngã xuống, máu tươi chảy đầy đất, Ma Huyết Đằng tựa như công nhân quét đường, những nơi nó đi qua, huyết dịch được hấp thu không còn một giọt.

Cơn nóng giận của Ma Huyết Đằng đến nhanh mà đi cũng nhanh, vì bị bắt ép nhận chủ mà nó tức giận không thôi, nhưng hiện tại được lấp đầy bụng nên tâm trạng nó không tồi.

Ma Huyết Đằng có thể dựa vào hấp thu huyết dịch mà nhanh chóng trưởng thành, bí cảnh lại chém giết khắp nơi, đối với nó thì đây là mảnh đất có thể giúp nó nhanh chóng trưởng thành.

Đa Đa và Ma Huyết Đằng càn quét bốn phía, chợt chuột ngố khựng lại, nó chạy đến một quả cầu đất đã bị phá vỡ rồi chạy mấy vòng quanh mảnh vỡ.

Diệp Đình Vân vừa đến gần các mảnh vỡ, Thanh Mộc Diễm trong thức hải của cậu lập tức làm ầm ĩ.

Giang Thiếu Bạch nhìn Đa Đa hỏi: "Ngươi cảm thấy trong mảnh vỡ có thứ gì à?"

Khắp nơi trong bí cảnh đều có thể nhìn thấy các quả cầu đất đã bị phá vỡ, quả cầu đất trước mặt họ đã bị phá ra, rõ ràng bị bỏ lại. Chẳng lẽ họ nhặt được thứ tốt, càng lúc càng cảm thấy giống đánh bạc. Nếu người phá vỡ quả cầu đất không có mắt nhìn, không chừng sẽ cho rằng quả cầu cất giấu ngọc thạch là phế liệu.

Đa Đa nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy."

Giang Thiếu Bạch lấy lôi ấn ra đập xuống, đất đá bị nện nứt ra từng khe hở, hắn nhìn thấy một cái hộp bằng ngọc, dường như phong ấn thứ gì đó.

Lúc này Thanh Mộc Diễm trong thức hải của Diệp Đình Vân nhìn thấy hộp ngọc, nó lập tức vọt ra ôm lấy hộp ngọc thật chặt. Thanh Mộc Diễm dùng toàn bộ thân thể nằm sấp trên hộp ngọc, bộ dạng sống chết bảo vệ khẩu phần của nó.

Diệp Đình Vân thu hộp ngọc vào nhẫn không gian: "Là Thiên Hỏa Dung Kim Dịch."

Giang Thiếu Bạch cười cười: "Đúng là thứ tốt."

Thiên Hỏa Dung Kim Dịch có thể nâng cao phẩm chất hỏa diễm, có tác dụng cao hơn Thạch Trung Hỏa rất nhiều. Nếu có đủ Thiên Hỏa Dung Kim Dịch thì có thể giúp Thanh Mộc Diễm tiến lên cấp độ mới.

Diệp Đình Vân cũng cười: "Đúng là rất tốt."

Hắn nhíu mày nói: "Đi nhanh lên, đừng để người khác phát hiện động tĩnh."

"Được."

"Hai vị phát hiện thứ gì tốt vậy? Ai thấy có phần, ăn một mình không tốt đâu!" Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân vừa định rời đi thì có hai bóng người xuất hiện cách đó không xa lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch cau mày, dứt khoát lấy lôi ấn ra đánh tới. Không biết hai tu sĩ kia phát hiện cái gì, đột nhiên kinh hãi hô to: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi!" Sau đó cả hai lập tức rời đi.

Đối phương rút lui, Giang Thiếu Bạch cũng thu tay chứ không đuổi theo.

"Tên chết tiệt." Giang Thiếu Bạch trừng mắt mắng một câu.

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: "Người kia nhìn thấy ngươi lấy ra lôi ấn, có lẽ nhận ra thân phận của ngươi nên rút lui."

Hắn nghe thế bật cười: "Nói vậy thì ta khá nổi tiếng rồi!"

Cậu cũng cười nói: "Chắc là vậy đó."

Mỗi tu sĩ Bách Kiếp trong bí cảnh đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, Giang Thiếu Bạch có được con rối địa giai, cũng coi như là tu sĩ Bách Kiếp một nửa rồi.

Hết chương 308

Chương 309: Giải trừ nguyền rủa

Edit: OnlyU

Những tu sĩ dị tộc thoát khỏi quả cầu đất hiểu rất rõ địa vực này, vượt xa những tu sĩ đến tìm kiếm bảo vật, đối phương có địa lợi, thực lực bất phàm, cộng thêm thủ đoạn quỷ dị khó lường. Mà các tu sĩ vào bí cảnh tìm kiếm bảo vật còn thích nội chiến, thế nên số lượng tu sĩ càng lúc càng ít.

Xui xẻo nhất là những tu sĩ Động Thiên, không chạy kịp sẽ bị ăn sạch.

Có khá đông tu sĩ Động Thiên đi vào Thiên Môn, bọn họ đều có bối cảnh không tầm thưởng, đi theo trưởng bối đến mở mang tầm mắt, kết quả bất hạnh mất luôn mạng sống.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ở lại Thiên Môn mười ngày, sơ ý bị tu sĩ Bách Kiếp của Ma tộc từng giao đấu lần trước phát hiện, hai bên lại đại chiến một trận.

Mặc dù hai người có chút bản lĩnh, nhưng dần dần không phải là đối thủ của tu sĩ Bách Kiếp. Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân bất đắc dĩ, đành phải sử dụng độn phù, khó khăn rời khỏi bí cảnh.

Sau khi ra ngoài, Diệp Đình Vân phát hiện phi thuyền Tinh Vũ của Tinh Nguyệt Thần Tông đã rời đi một ngày trước, rơi vào đường cùng, hai người đành đi đến Thương Minh ở một thời gian.

Cả hai được coi là "nhân vật nổi tiếng" ở đại lục Vân Hoang, vì thế để tránh phiền phức, hai người quyết định che giấu thân phận.

Hiện tại Diệp Đình Vân đang ngồi trong một tiệm trà, nhìn những người bán hàng rong đi tới đi lui trên đường, cậu khá ngạc nhiên nói: "Không ngờ Thương Minh lại yên bình thế này."

"Đúng vậy, ta cũng khá bất ngờ."

Rất nhiều tu sĩ đến đây thăm dò Thiên Môn, đa số đều lưu lại đại lục Vân Hoang ần đó, nhiều người ngoại vực như vậy mà không ồn ào hỗn loạn, đúng là chuyện hiếm lạ.

"Nghe nói hai ngày trước, ở Thương Minh có một tên công tử bột nhìn thấy một cô bé chừng mười một mười hai tuổi xinh đẹp đáng yêu, thế là y nổi ý xấu, tiến lên đùa giỡn bé gái. Tiểu cô nương kia ra tay, đập đầu người kia như đập dưa hấu, hộ vệ của tên công tử bột hoảng sợ, nhưng vẫn tuyên bố sẽ dạy cho tiểu cô nương một bài học."

"Tiểu cô nương đi theo đám hộ vệ đang kêu gào đến nhà tên công tử bột, giết sạch cả nhà đối phương."

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu nói tiếp: "Đúng là có mắt như mù!"

Diệp Đình Vân xoa cằm: "Đúng vậy. Ta nghe nói tiểu cô nương kia chính là một tu sĩ Toàn Đan đã hơn ba trăm tuổi, có biệt hiệu là Huyết Tinh La Sát. Vì khi còn bé từng dùng một gốc linh dược kỳ lạ nên cơ thể không phát triển được nữa. Ta còn nghe nói tên công tử bột trêu ghẹo kia thích ấu nữ."

Giang Thiếu Bạch lắc đầu, thầm nghĩ tên công tử bột đó có mắt như mù, cũng có thể nói là "đi đêm nhiều có ngày gặp ma", vốn cho rằng đối phương là một bé gái, ai ngờ với tuổi tác của "tiểu cô nương" thì người ta làm bà của y được luôn.

"Hiện tại các thế lực lớn ở đại lục Vân Hoang đang nhìn chằm chằm con cháu không nên thân trong nhà." Diệp Đình Vân lắc đầu, sơ sẩy một chút là cả nhà sẽ mất mạng, thế nên đương nhiên các đại gia tộc phải để ý đến đệ tử con cháu trong nhà rồi.

Trong quán trà còn có mấy tu sĩ mặt mày ủ rũ đang ngồi uống trà.

"Ai cũng nói Thiên Môn vừa mở sẽ có rất nhiều bảo vật, không ngờ nguy hiểm như vậy, chúng ta mất sáu huynh đệ, thu hoạch lại ít ỏi không được bao nhiêu." Người vừa lên tiếng là một tu sĩ đỉnh Động Thiên.

"Có thể giữ được tính mạng đã là không tồi rồi, ngươi còn vọng tưởng thu hoạch?"

"Không ngờ trong Thiên Môn có nhiều tu sĩ dị tộc như vậy, dị tộc kỳ quái nào cũng có."

"Lần này thăm dò Thiên Môn, thế lực lớn ở các đại lục bị hao binh tổn tướng không ít."

"Dù có nhiều nguy hiểm, nhưng ta nghe nói nhiều tu sĩ tìm được đồ tốt, có người tìm được dị hỏa không tồi, có người thì phát hiện linh dược ngàn năm, có người tìm được pháp khí địa cấp..."

"Nhiều pháp khí lợi hại đều là pháp khí của dị tộc, dù có lấy được cũng không dùng được đâu."

"Không dùng được thì bán đi! Hoặc là giao cho luyện khí sư! Luyện khí sư dung luyện một lần nữa là có thể dùng được."

"Dù bí cảnh quá nhiều nguy hiểm, nhưng đúng là đồ tốt bên trong khiến người ta thèm muốn."

Giang Thiếu Bạch ngồi trong quán trà, nghe các tu sĩ xung quanh thảo luận.

Đa số bọn họ đều phàn nàn về mức độ nguy hiểm bên trong Thiên Môn, nhưng khi nhắc tới những người tìm được tài nguyên, họ lại thay đổi thái độ, trở nên kích động không thôi, như hận không thể thay thế người ta.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, thầm nghĩ dù Thiên Môn có nguy hiểm thế nào đi nữa, nhưng chỉ cần có lợi thì thế lực lớn từ các đại lục sẽ không nỡ từ bỏ.

Diệp Đình Vân lên tiếng: "Có lẽ các thế lực lớn đang chuẩn bị phản công."

Hắn cười đáp: "Lúc bọn họ thương lượng xong phải phân chia khu vực này thế nào, hy vọng lúc đó còn kịp."

Trong bí cảnh có rất đông tu sĩ dị tộc, vừa thoát khỏi quả cầu đất thì chúng khá suy yếu, nhưng sau khi thoát ra ngoài một thời gian thì thực lực của chúng sẽ tăng lên, càng kéo dài lâu thì chúng sẽ càng khôi phục thực lực mạnh mẽ.

"Mấy đại nhân vật biết cân nhắc sự tình, chúng ta không cần hao tâm tổn trí." Diệp Đình Vân lắc đầu nói.

"Cũng đúng." Đợi đến lúc hắn tiến giai Bách Kiếp thì lúc đó hắn mới có quyền lên tiếng.

Diệp Đình Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta đi ra ngoài phố xem một chút đi."

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: "Được thôi."

Phố phường ở Thương Minh đã bị các tu sĩ ngoại lai tiếp quản, nhiều tu sĩ lưu lại đây, lấy tài nguyên tìm được trong Thiên Môn ra bày bán. Trong Thiên Môn có nhiều bảo vật, nhưng cách dùng tương đối tà môn, dù trân quý nhưng bản thân các tu sĩ lại không dám dùng đến. Thế là những người có chút thu hoạch bèn bày quầy hàng, trao đổi tài nguyên hữu dụng.

Diệp Đình Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước tiên chúng ta nên chuẩn bị đan dược." Cậu quyết định dùng chu quả tìm được trong bí cảnh luyện chế thành chu linh đan.

Đan dược là ngoại tệ mạnh, chu linh đan lại là đan dược có tác dụng gia tăng thực lực của tu sĩ Toàn Đan lên rất nhanh, số lượng không nhiều nên rất quý hiếm.

Hiện tại hai người không có nhiều nguyên thạch, dù đi dạo phố phường, có nhìn trúng món đồ gì thì cũng không mua nổi.

Thế là Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thuê một phòng luyện đan, bắt đầu luyện chế đan dược.

Giang Thiếu Bạch đi vào phòng luyện đan, lập trận pháp ngăn cách rồi nói: "Bắt đầu đi."

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu, cậu lấy Thanh Mộc Diễm ra. Thanh Mộc Diễm đã hấp thu một nửa Thiên Hỏa Dung Kim Dịch, hiện tại nó có hình thái hoàn toàn khác biệt lúc trước.

Giang Thiếu Bạch nhìn hỏa diễm trên tay Diệp Đình Vân, cảm thấy nó đã trầm tính hơn so với trước kia, uy lực thì mạnh hơn gấp mấy lần.

"Đình Vân, hỏa diễm này không giống Thanh Mộc Diễm nữa."

Cậu gật đầu đáp: "Liệt Liệt nói hiện tại nó là Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm."

"Liệt Liệt?"

"Ta lấy tên cho nó đó."

Giang Thiếu Bạch cười cười: "Tên rất hay."

Hiện tại là Bích Ngọc Thiên Tâm Diễm sao? Chủng loại hỏa diễm vừa nghe đã thấy cao hơn Thanh Mộc Diễm rất nhiều.

Diệp Đình Vân cười cười, bắt đầu luyện đan.

Đi vào Thiên Môn một chuyến, thực lực và uy lực đan hỏa đều tăng lên không ít, giúp năng lực luyện chế đan dược của Diệp Đình Vân cũng tăng lên. Lúc Diệp Đình Vân còn đang ở sơ kỳ Toàn Đan, cậu chỉ có thể luyện chế ba lô đan dược chu linh đan, nhưng sau khi tiến giai trung kỳ, một lần có thể luyện chế được sáu lô.

Diệp Đình Vân luyện chế liên tục sáu lô chu linh đan, thu được tầm 36 viên đan dược. Cậu đưa cho Giang Thiếu Bạch sáu viên, cậu cũng giữ lại sáu viên, còn lại dự định bán hết.

"Đi thôi." Diệp Đình Vân lên tiếng.

"Được."

***

Hai người đi ra phố phường, bên ngoài vô cùng náo nhiệt. Hắn nhìn thấy khá nhiều quầy hàng đang bày bán đủ loại đồ vật.

"Hình như có vài thứ không phải từ Thiên Môn."

Giang Thiếu Bạch cười cười, thầm nghĩ Thiên Môn hấp dẫn tu sĩ các đại lục, khi họ đến đây sẽ mang theo đặc sản địa phương, bình thường thì họ không xuất hiện, hiện giờ đến đây giao dịch nên tình cảnh mới náo nhiệt như vậy.

Diệp Đình Vân dùng chu linh đan đổi linh dược, chu linh đan rất được yêu thích, chỉ trong chốc lát, hơn hai mươi viên chu linh đan đã bị giành mua sạch, còn Diệp Đình Vân thì thu được mấy chục gốc linh dược ngàn năm.

Mấy tu sĩ bán linh dược với họ còn trao đổi ngọc giản, nói là lần sau tìm được linh dược, hy vọng có thể tiếp tục trao đổi với họ, Diệp Đình Vân vui vẻ đồng ý.

Lúc này Ma Huyết Đằng quấn quanh cổ tay cậu bỗng kích động kêu lên.

Diệp Đình Vân nhìn theo chỉ dẫn của nó, trông thấy một quầy hàng đang bày bán một nhánh cây, mà trên nhánh cây là mấy quả đỏ rực.

Linh dược bình thường đều tỏa ra khí tức linh lực, khí tức càng dày đặc chứng tỏ giá trị linh dược càng cao. Nhưng mấy quả đỏ rực kia lại không hề tỏa ra dao động linh lực.

Thoạt nhìn thì mấy quả đỏ này giống như quả dại thông thường, nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra điểm bất phàm.

Nam tử bán quả có tướng mạo thô kệch, ăn mặc có vẻ giống nông dân, nhưng Diệp Đình Vân có thể cảm nhận được uy áp dồi dào từ người đối phương.

Cậu đi đến trước quầy, nhìn lướt sơ rồi hỏi: "Mấy quả này bán thế nào?"

Người kia nhìn cậu, thản nhiên nói: "Trao đổi đan dược thích hợp trị thương trên người ta."

Giang Thiếu Bạch nhếch miệng, thầm nghĩ không biết tên này thiếu thông minh hay là có chỗ dựa vững chắc mà có thể tùy tiện nói ra thương tích trong người.

Diệp Đình Vân nhìn nam tử cao to kia một lúc, cậu nhíu nhíu mày.

"Đồ nhà quê, ngay cả thương tích cũng không nhìn ra mà dám vọng tưởng Tinh Huyết Quả." Một nam tử áo trắng đi tới, khinh bỉ liếc mắt nhìn hai người, sau đó ném một lọ đan dược ra.

"Cho ngươi, đây là thất chuyển khử chướng đan, hẳn là có tác dụng đối với nội thương của ngươi."

Giang Thiếu Bạch nghe thế thầm nghĩ người vừa đến chỉ làm ra vẻ thôi, có câu muốn làm ra vẻ thì cứ mặc áo trắng, quả nhiên chí lý.

Nam tử cao to tùy tiện ném lọ đan dược về: "Phẩm chất không đủ, không đổi, nếu là cửu chuyển thì được."

Giang Thiếu Bạch cau mày, ôi chao, làm ra vẻ thất bại rồi kìa!

Nam tử áo trắng nhìn người kia, thẹn quá thành giận nói: "Ngươi có lầm hay không, cửu chuyển khử chướng đan trân quý đến cỡ nào chứ? Ai lại dùng để đối thứ phế phẩm trên quầy hàng của ngươi? Mà thương tích của ngươi e rằng không kéo dài nổi nữa."

"Chuyện này không cần ngươi hao tâm tổn trí, không có cửu chuyển thì không đổi."

Nam tử áo trắng tức giận nói: "Ngươi đừng hối hận."

Nam tử cao to bình tĩnh trông coi quầy hàng, nét mặt vô cùng bình thản.

Giang Thiếu Bạch nhìn đối phương, thấy được từng sợi màu đen quấn quanh người y, hắn có cảm giác đặc biệt với hắc tuyến này, giống như nhìn thấy đồ ăn.

Diệp Đình Vân cau mày nói: "Các hạ trúng nguyền rủa."

Đối phương liếc nhìn cậu một cái, dáng vẻ không thèm để ý.

Diệp Đình Vân thở dài, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nguyền rủa là thứ khá tà môn, mà cậu chỉ có một ít đan dược chữa thương thông thường, không có tác dụng đối với nguyền rủa. Dường như Ma Huyết Đằng phát hiện Diệp Đình Vân muốn bỏ cuộc, nó không ngừng thông qua khế ước kêu gào ầm ĩ, khiến cậu không khỏi đau đầu.

Giang Thiếu Bạch nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ của Diệp Đình Vân, hắn thử dẫn dắt một tia hắc khí từ người nam tử cao to, hắc khí bay ra khỏi người đối phương. Hai mắt y lập tức lóe sáng, vọt tới nắm lấy cánh tay hắn: "Ngươi có thể loại trừ nguyền rủa của Vu tộc?"

Y vừa lên tiếng, Giang Thiếu Bạch chú ý thấy mấy người xung quanh đều liếc mắt nhìn sang. Hắn trợn mắt, người này có thể đừng kích động quá mức như vậy được không? Trúng nguyền rủa mà còn dám lớn lối la to như vậy, không sợ có người nhằm vào nhược điểm này hạ độc thủ sao?

Dường như y cũng nhận ra bản thân phản ứng quá mức kích động, y vội thu dọn quầy hàng rồi nói: "Chỉ cần các ngươi giúp ta giải quyết vấn đề, tất cả đồ vật trên quầy thuộc về các ngươi."

Giang Thiếu Bạch nhìn xung quanh rồi nói: "Vậy chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện."

"Được."

Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch, dùng truyền âm hỏi hắn: "Không có vấn đề gì chứ?"

Hắn lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là đồ ăn mà thôi."

Diệp Đình Vân tựa hồ hiểu ra gì đó, trong lòng vui mừng nghĩ khả năng cắn nuốt võ hồn của Giang Thiếu Bạch quá lợi hại, thứ gì cũng ăn được.

Ba người tìm một nơi yên tĩnh, Giang Thiếu Bạch rút nguyền rủa trong người đối phương ra, hấp thu toàn bộ vào người hắn. Giang Thiếu Bạch cảm thấy nguyền rủa rất ngon, nguyền rủa của đối phương sánh bằng với tử khí của sáu tu sĩ Toàn Đan luôn.

Sau khi rời khỏi Thiên Môn, hắn không có tử khí để hấp thu nữa, không ngờ lại có thể ăn một bữa no nê từ nam tử cao to này.

Đối phương tên là Chu Tấn, lúc này y đang hưng phấn thử vận chuyển nguyên khí rồi nói: "Đạo hữu thật lợi hại, không ngờ ngươi có thể dễ dàng giải trừ nguyền rủa Vu tộc, nếu chuyện này truyền này, có lẽ ngươi sẽ danh chấn thiên hạ."

Giang Thiếu Bạch cười cười: "Đạo hữu quá khen, vừa khéo công pháp mà ta tu luyện có thể khắc chế vu thuật loại này mà thôi."

Chu Tấn nghiêm mặt nói: "Vu tộc có thủ đoạn nguyền rủa rất khó đề phòng, thật là đáng sợ."

"Cũng không đáng sợ lắm đâu, không phải cửu chuyển khử chướng đan có thể giải quyết sao?"

Chu Tấn chỉ cười cười mà không đáp lời, không nói đến việc cửu chuyển khử chướng đan khá tà môn, rất ít đan sư biết luyện chế, chỉ việc thu gom đủ nguyên liệu thôi đã cực kỳ khó khăn rồi. Tác dụng của thất chuyển khử chướng đan tương đương cửu chuyển khử chướng đan, nhưng hiệu quả chênh lệch nhau rất nhiều.

Vừa nãy nam tử áo trắng muốn dùng thất chuyển khử chướng đan đổi Huyết Tinh Quả, chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nguyền rủa trên người y là do Đại Vu Bách Kiếp của Vu tộc hạ, cho dù có cửu chuyển đan thì cùng lắm có có thể áp chế mà thôi, không ngờ Giang Thiếu Bạch có thể dễ dàng giải quyết vấn đề của y, thật sự là quá may mắn.

Chu Tấn giao thù lao xong thì rời đi.

Y vừa đi, Ma Huyết Đằng không kịp đợi vươn rễ ra, chiếm lấy Huyết Tinh Quả làm của riêng.

Giang Thiếu Bạch thử vận chuyển nguyên khí, sau đó thỏa mãn nói: "Hóa giải nguyền rủa xong, thực lực của ta lại tăng lên, nếu có thể gặp chuyện tốt như vậy thêm vài lần thì tốt quá."

Diệp Đình Vân cười đáp: "Có lẽ sau này sẽ gặp được nhiều lần nữa đó." Nếu như trong Thiên Môn có nhiều Vu tộc.

"Có lẽ vậy."

"Tu sĩ vừa rồi có tu vi đỉnh Toàn Đan phải không?"

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: "Thực lực của y không tệ, hình như sắp lên Bách Kiếp."

Người này rất may mắn, nếu bị nguyền rủa xâm nhập thời gian dài thì cho dù loại trừ nguyền rủa được cũng sẽ bị tổn thương căn cơ, muốn tiến giai Bách Kiếp là hi vọng xa vời.

Diệp Đình Vân híp mắt, nam tử áo trắng muốn giành Huyết Tinh Quả với họ có vẻ xuất thân từ thế lực lớn, nhưng Chu Tấn không kiêng dè gì mà trách mắng người kia, có lẽ y cũng xuất thân từ đại tông môn.

Hết chương 309

Chương 310: Gặp lại Dực Phi

Edit: OnlyU

Lăng Thiên Tông.

Liễu Ngọc nhìn Tô Dịch nói: "Ông ngoại, tông môn chúng ta toàn quân bị diệt, chưởng giáo cũng tử vong rồi."

"Ông đã nói rồi mà, Thiên Môn không phải nơi chúng ta có thể nhúng tay vào, đáng tiếc chưởng giáo và mọi người không tin."

Liễu Ngọc cau mày, thở dài một hơi.

Gần đây có nhiều thế lực từ ngoại vực đến đây, đỉnh Lăng Thiên Tông của bọn họ bị người khác coi trọng, tu hú chiếm tổ chim khách. Lăng Thiên Tông đành phải phải đưa đệ tử ra khỏi tông môn.

Tô Dịch vốn tính toán nếu tu sĩ ngoại vực rút lui thì họ có thể đoạt lại đỉnh núi, hiện tại xem ra không thể hy vọng gì.

Ông nhìn Liễu Ngọc nói: "Chưởng giáo chết rồi, các đệ tử cũng chết trong bí cảnh, e là Lăng Thiên Tông chỉ còn cái tên mà thôi."

Không chỉ Lăng Thiên Tông, ba tông môn còn lại cũng gặp tình trạng tương tự.

Một tu sĩ của Thất Sát Điện thấy tài mờ mắt trong Thiên Môn, ra tay giết một tu sĩ Động Thiên ngoại vực, chiếm được nhẫn không gian và pháp bảo của đối phương, kết quả nạn nhân là hậu nhận của một lão tổ Bách Kiếp, còn rất được cưng chiều.

Tu sĩ Thất Sát Điện cho rằng chỉ cần hủy thi diệt tích thì không cần phải lo lắng gì nữa, nhưng hắn không biết trên người tu sĩ Động Thiên kia có ấn ký của trưởng lão Bách Kiếp.

Hắn vừa giết người kia, ấn ký lập tức lưu lại trên người hắn.

Thất Sát Điện bị người ta tìm đến tận cửa, sơn môn bị đập vỡ, đệ tử môn hạ chạy tứ tán, tử thương vô số.

Thiên Diễn Tông cũng có nhiều đệ tử tiến vào Thiên Môn, tình hình tương tự Lăng Thiên Tông, có điều trưởng lão dẫn dắt Thiên Diễn Tông khá là cẩn thận, không có xâm nhập sâu nên còn lại ba đệ tử, những người khác thì bỏ mạng.

Tô Dịch nhíu mày, ông chỉ là khách khanh trưởng lão của Lăng Thiên Tông, nhưng hiện giờ Lăng Thiên Tông gặp tình cảnh này, trong lòng ông cũng không chịu nổi.

"Ông ngoại có dự định gì tiếp theo?"

Tô Dịch lắc đầu, cảm thán nói: "Chắc ông sẽ rời khỏi nơi này, đến địa phương khác tìm cơ duyên, trời đất bao la rộng lớn, cứ ở mãi một chỗ mà cho rằng Toàn Đan đã rất ghê gớm rồi, đến khi gặp những tu sĩ ngoại vực mới biết được bản thân là ếch ngồi đáy giếng."

Liễu Ngọc gật đầu nói: "Nghe nói đại lục của những tu sĩ ngoại vực kia có hoàn cảnh tu luyện rất tốt."

Thời gian gần đây, gia tộc y cũng đã nghĩ đến chuyện rời khỏi đại lục Vân Hoang, ngoại vực có thuyền chở khách cỡ lớn, không nói là không chở người, chẳng qua đối phương ra giá vé trên trời. Dạo này nhiều thế lực lớn ở Vân Hoang đang bán tài sản, hy vọng gom góp đủ để mua vé tàu, rời khỏi nơi này.

Quặng mỏ vốn có giá trị liên thành, nhưng gần đây đang rớt giá thê thảm, chuyện khiến người ta thất vọng nhất chính là dù đã rớt giá nhưng chỉ lác đác vài người có ý muốn mua.

Nếu chiến tranh nổ ra, quặng mỏ thất thủ, vậy thì chi nhiều tiền mua quặng mỏ như vậy, cuối cùng lại thành phế tích trong chiến tranh.

Mấy ngày gần đây, Tô Dịch quen được vài tu sĩ Toàn Đan từ ngoại vực, mặc dù đối phương xem thường đại lục Vân Hoang, nhưng lại khá khách sáo với đan sư huyền cấp là ông. Bọn họ mời Tô Dịch theo đội thuyền của bọn họ rời đi, ông nghe mà hơi động lòng.

Nếu ở lại đại lục Vân Hoang, ông muốn tiến giai rất khó khăn, trước kia ông từng có ý muốn rời khỏi đây, chẳng qua không có phi thuyền cỡ lớn thích hợp. Hiện tại Thiên Môn mở ra, có không ít phi thuyền từ các đại lục lui tới.

Tô Dịch có thân phận đan sư huyền cấp, muốn mượn gió đẩy thuyền không khó.

Liễu Ngọc gật đầu nói: "Nghe nói Giang thiếu và Diệp thiếu cũng vào Thiên Môn, không những thế, Giang thiếu còn giao đấu với tu sĩ Bách Kiếp."

Tô Dịch cau mày, lúc đầu là đệ tử Thiên Diễn Tông lan truyền tin đồn này, ông còn cho rằng bọn họ nhìn lầm, nhưng gần đây ông nói bóng nói gió hỏi thăm thì biết được đúng là có chuyện như vậy.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, thực lực của Giang Thiếu Bạch đã ngang tầm Bách Kiếp, không biết là do hắn có thiên phú cực cao hay do điều kiện tu luyện ở ngoại vực quá tốt.

Ông cảm thán nói: "Không biết bây giờ họ đang ở đâu?"

***

Hiện tại Giang Thiếu Bạch đang ngồi trong tiệm đan dược, xem bệnh cho người ta.

Diệp Đình Vân thuê một tiệm đan dược gần phố, luyện chế chút đan dược và luyện chế đan dược thay người ta rồi bán, làm ăn không tồi. Giang Thiếu Bạch thì tọa trấn trong tiệm, giúp người ta giải trừ nguyền rủa.

Chuyện hắn hóa giải nguyền rủa cho Chu Tấn đã được lan truyền, nhiều người nghe danh mà đến.

Vu tộc lợi dụng mọi sơ hở hạ nguyền rủa, nhiều người nghe tin đã sợ mất mật, những người bị trúng lời nguyền đành sống trong sợ hãi chờ đợi tử vong kéo đến. Ngay từ đầu, khi nghe nói có người hóa giải được nguyền rủa của Vu tộc, bọn họ còn mang thái độ hoài nghi. Nhưng dù có tin hay không thì họ vẫn thử một lần xem sao, mang thái độ thà rằng còn hơn là không mà chạy đến điều trị.

Thế là năng lực hóa giải nguyền rủa của Giang Thiếu Bạch nhanh chóng được chứng minh, người đến tìm hắn càng ngày càng đông, mà bọn họ còn trả thù lao không tồi.

"Giang Bạch đạo hữu, lại làm phiền ngươi." Chu Tấn dẫn một người đến, nói với Giang Thiếu Bạch.

Hắn nhìn y, thầm nghĩ tu sĩ đỉnh Toàn Đan này thật nóng vội. Sau khi Chu Tấn hóa giải được nguyền rủa, y liên tục giới thiệu khách hàng cho hắn. Giang Thiếu Bạch nghĩ chắc chắn y có ăn hoa hồng, nếu không thì đã không tích cực như vậy.

Hắn nhìn về phía tu sĩ mới tới, chỉ trong chốc lát hắn đã loại trừ sạch sẽ nguyền rủa trong người đối phương.

Tu sĩ kia phát hiện nguyền rủa trong người thật sự được loại trừ, cực kỳ mừng rỡ nói: "Đa tạ đạo hữu."

Giang Thiếu Bạch cười cười: "Nguyền rủa của các hạ không giống của những người khác nhỉ?"

Gần đây hắn tiếp mấy tu sĩ, bọn họ đều bị trúng nguyền rủa của Vu tộc, thời gian bị hạ nguyền rủa không lâu. Nhưng tu sĩ này thì khác, nguyền rủa đã xâm nhập rất sâu vào người này, e là bị trúng nguyền rủa đã hơn mười năm.

Mạnh Giang cười đáp: "Đạo hữu đúng là mắt sáng như đuốc." Hắn không bị trúng nguyền rủa của Vu tộc, mà là nguyền rủa của chú thuật sư ma đạo, đã bị chừng mười năm rồi.

Chu Tấn biết tình trạng của Mạnh Giang bèn giới thiệu hắn đến đây thử vận may, bản thân Mạnh Giang không ôm hy vọng gì nhiều, chỉ nghĩ dù sao không sống được mấy năm nữa, đến thử vận may cũng không sao, thế là hắn đi đến đây.

Chu Tấn cười nói: "Giang Bạch đạo hữu, năng lực loại trừ nguyền rủa của ngươi thật sự là xuất thần nhập hóa."

Chu Tấn nhìn sang Mạnh Giang, thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, y vốn nghĩ Giang Thiếu Bạch chỉ có cách hóa giải nguyền rủa của Vu tộc, bây giờ nhìn lại, xem ra Giang Thiếu Bạch còn có cách hóa giải những chú thuật khác nữa.

Giang Thiếu Bạch cười cười: "Nào có lợi hại như vậy." Tuy nói thế nhưng hắn thầm nghĩ hóa giải nguyền rủa quá có lợi cho hắn, vừa có thể gia tăng thực lực, vừa có thể kiếm tiền, còn được người ta cảm kích, đúng một công ba việc.

"Nghe nói lại có ba vị lão tổ Bách Kiếp đến đây phải không?"

Chu Tấn gật đầu: "Đúng vậy, hai ngày nữa họ sẽ phát động phản công."

Giang Thiếu Bạch xoa trán, trong Thiên Môn xuất hiện quá nhiều tu sĩ dị tộc, khiến các tu sĩ tiến vào tìm kiếm bảo vật chết rất nhiều, vài môn phái mất hơn phân nửa đệ tử tinh anh. Mấy ngày nay có rất nhiều tu sĩ Bách Kiếp lục tục đến đây, hẳn là sẽ phát động phản công nhanh thôi.

***

Đan dược trong cửa hàng của Diệp Đình Vân bán rất chạy, vì muốn kiếm thêm nhiều một chút mà Giang Thiếu Bạch tăng giá đan dược lên gấp đôi.

Đa số các tu sĩ đi vào Thiên Môn đều là người có tiền, mà dạo này giá cả thị trường tăng cao, không cần lo không bán được đan dược.

Gần đây Diệp Đình Vân còn nhận luyện đan thay cho người ta, thế nên cậu nhận được không ít dược liệu hình thù kỳ quái, cộng thêm đủ loại phương pháp luyện chế, xác suất luyện đan thành công cực cao.

Dần dần Diệp Đình Vân bắt đầu có danh tiếng, do đó càng có nhiều tu sĩ mang linh dược đến cho cậu luyện đan giùm, khiến cậu bận rộn tối tăm mặt mũi cả ngày.

Linh thảo là thứ trân quý, thế nên các tu sĩ chọn đan sư luyện đan giúp sẽ thường tìm đến những đan sư quen thuộc. Nhưng hiện tại là giai đoạn gấp rút, đan sư lại có thân phận cao quý, phần lớn là nhân vật tọa trấn phía sau. Mặc dù đại lục Vân Hoang đang tập trung rất đông tu sĩ, nhưng đan sư lại chỉ lác đác vài người.

Vả lại có vài loại dược liệu không thể để lâu, thế nên dù nhiều tu sĩ nán lại ở đây không quá tín nhiệm Diệp Đình Vân, nhưng họ không còn cách nào khác đành phải tìm đến cậu.

Tỷ lệ luyện đan thành công của Diệp Đình Vân khá cao, cứ tiếp tục như thế, danh tiếng của cậu càng ngày càng vang xa.

Hiện tại có mấy thiếu niên đang đứng trước cửa tiệm đan dược của Diệp Đình Vân.

"Nghe nói tiệm đan dược này nổi tiếng lắm." Người vừa lên tiếng tên là Lôi Sơn.

Hắc Thạch cau mày nói: "Ta nghe nói cửa tiệm này bán đan dược huyền cấp, người mở tiệm cũng là luyện đan sư huyền cấp, vào được không đó?"

Lôi Sơn không thèm để ý nói: "Không có việc gì, chúng ta vào xem một chút mở mang kiến thức mà thôi. Các ngươi không muốn biết phong thái của luyện đan sư ngoại vực sao?"

Mấy thiếu niên nghe vậy thì do dự. Cuối cùng bọn họ không cưỡng lại được sức hấp dẫn của đan hương mà tiến vào cửa tiệm.

Giang Thiếu Bạch nhìn thấy mấy thiếu niên bước vào mà hơi giật mình, nguyên nhân không có gì khác, vì hắn nhận ra Dực Phi trong đám người.

Ấn tượng của hắn về Dực Phi dừng lại ở mấy năm trước, đứa nhóc thích moi trứng chim, thế mà chớp mắt đã trưởng thành thành thiếu niên choai choai.

Mấy thiếu niên đảo qua kệ đựng đan dược, nhìn giá niêm yết mà gương mặt hơi đỏ. Giang Thiếu Bạch thầm đoán đối phương không mua nổi.

Dực Phi nhìn một lọ đan dược trên kệ, ánh mắt lóe lên tia ước ao, nhưng cuối cùng lại thở dài.

Hữu Châu đứng trước một kệ đan dược, hai mắt sáng rực nhìn lên lọ đan dược, cô kéo tay áo Dực Phi nói: "Là tiểu định nhan đan kìa!"

Dực Phi khẽ gật đầu: "Ta thấy rồi, có điều nó không có tác dụng gì."

Tiểu cô nương nghe cậu nói thế thì bĩu môi, dáng vẻ hơi không vui.

Tác dụng của định nhan đan như tên của đó, chính là giữ dung nhan không thay đổi. Tiểu định nhan đan có thể giữ dung nhan không đổi trong mười năm, kém xa định nhan đan chân chính - thứ có thể giữ dung nhan không thay đổi trong trăm năm. Tu sĩ có tu vi càng cao thì tốc độ lão hóa càng chậm, do đó tiểu định nhan đan không có tác dụng gì lớn là vậy.

Có điều đan dược này bán không tồi, chỉ có thể nói là nhiều nữ tu muốn có dung mạo xinh đẹp, theo đuổi dung mạo như bị tẩu hỏa nhập ma vậy, chỉ cần có thể trì hoãn tốc độ lão hóa, dù chỉ một chút thôi cũng khiến nhiều nữ tu trả bất cứ giá nào.

"Kia là phục nhan thủy, nghe nói dược thủy đó có thể khôi phục dung mạo." Hữu Châu giơ tay sờ lên vết sẹo dưới tóc mái, thầm thở dài một hơi.

Dực Phi không nói gì mà mở to mắt nhìn lọ phục nhan thủy, trong lòng có suy đoán. Cậu nhìn thoáng về phía Giang Thiếu Bạch, thấy ngoại hình đối phương xa lạ, cậu lại cúi đầu thấp xuống.

Hai năm trước, Dực Phi gia nhập Lăng Thiên Tông, đại tông môn có vô số tu sĩ xuất sắc, Dực Phi không tính là nổi bật, thường bị đệ tử tông môn ức hiếp.

Trước đây không lâu, cha cậu rời khỏi man hoang đến tìm cậu, Dực Phi ngạc nhiên phát hiện cha cậu đã tiến giai Động Thiên. Cha cậu kể lại hai vị tiền bối Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã về thăm Hổ Nha Trại, còn mang về rất nhiều tài nguyên phong phú, các chiến sĩ xuất sắc trong tộc đều được hai vị tiền bối tặng quà.

Hai vị tiền bối rất coi trọng Dực Phi, đặc biệt chuẩn bị tài nguyên tu luyện cho cậu.

Dực Phi sống ở Lăng Thiên Tông không tốt lắm, nhờ có tài nguyên tu luyện này mà tu vi của cậu tiến bộ cực nhanh, nhưng tiệc vui chóng tàn, chưởng giáo Lăng Thiên Tông dẫn đệ tử tinh anh của tông môn tiến vào Thiên Môn tìm bảo vật, kết quả bỏ mạng trong bí cảnh. Đỉnh núi Lăng Thiên Tông cũng bị tu sĩ ngoại vực chiếm mất, Lăng Thiên Tông rơi vào đường cùng phải giải tán.

Đệ tử Lăng Thiên Tông thừa dịp loạn lạc mà tranh cướp bảo vật tông môn, sau đó ai đi đường nấy.

Nhóm Dực Phi là đệ tử man hoang, gia nhập Lăng Thiên Tông muộn, là đệ tử ngoại môn của tông môn, thế nên không tiếp xúc được những cơ mật nòng cốt. Cuối cùng một đệ tử nội môn có ý tốt nói cho bọn họ biết không thể ở lại Lăng Thiên Tông, nên nhanh chóng chạy đi, không chạy sẽ không kịp.

Mấy đệ tử man hoang tính toán một chút, cuối cùng rời khỏi Lăng Thiên Tông, hiện tại khắp đại lục Vân Hoang đều hỗn loạn, bọn họ cứ chạy loạn, kết quả chạy đến được Thương Minh.

Dực Phi nhìn phục nhan thủy trên kệ, như có điều suy nghĩ, cha cậu vô cùng sùng bái hai vị tiền bối Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, còn nhắc đến phục nhan thủy, nói dược thủy này cực kỳ tốt, Thương Vân thúc thúc mới dùng một lần mà vết sẹo trên mặt đã nhạt đi rất nhiều.

Các tộc nhân khuyên Thương Vân thúc thúc dùng thêm mấy lần nữa để xóa sạch vết sẹo, nhưng Thương Vân thúc thúc không nỡ dùng.

Dực Phi nhìn lọ phục nhan thủy mà cảm xúc dâng trào, chẳng lẽ... tiệm đan dược này là do hai vị tiền bối mở? Cậu lắc lắc đầu, cho rằng bản thân suy nghĩ quá nhiều, có lẽ phục nhan thủy vốn không hiếm lạ đối với tu sĩ ngoại vực.

"Giang đạo hữu đang trông cửa hàng à?" Chu Tấn tiến vào hỏi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: "Ừ, tiếc là dạo này không có khách, buôn bán không tốt. Nếu đạo hữu giới thiệu thêm cho ta vài vị khách thì tốt rồi."

Chu Tấn bất đắc dĩ cười cười: "Gần đây có rất ít tu sĩ sống sót đi ra khỏi Thiên Môn, người bị trúng nguyền rủa thoát ra được càng ít hơn."

Giang Thiếu Bạch gật đầu: "Ừm." Không phải ai cũng chịu đựng được nguyền rủa xâm thực.

"Giang đạo hữu, mấy ngày nay kiếm được không ít nhỉ?"

Hắn cười đáp: "Nào có, chỉ kiếm được chút chút thôi."

"Các hạ quá khiêm tốn. Giang đạo hữu thật sự không cân nhắc gia nhập Thái Ất Môn của chúng ta sao?" Chu Tấn hỏi.

"Thật có lỗi, ta thích cuộc sống tiêu dao tự tại hơn."

Thái Ất Môn là đại thế lực, tông môn có năm tu sĩ Bách Kiếp, thực lực còn mạnh hơn Tinh Nguyệt Thần Tông.

Có một hôm Giang Thiếu Bạch thuận miệng nói hắn là tán tu, thế là Chu Tấn lập tức nhiệt tình mời hắn gia nhập Thái Ất Môn. Thực tế thì không chỉ Chu Tấn, còn có vài thế lực khác mời chào Giang Thiếu Bạch, nhưng hắn từ chối tất cả.

Chu Tấn cười cười không nói gì nữa. Y luôn cho rằng Giang Thiếu Bạch không phải hạng người vô danh, có lẽ chọc phải ai đó nên mới giấu thân phận.

Hết chương 310

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com