ZingTruyen.Com

Dm Hoan Ghi Chep Xuong Nui Cua Than Con Diep Uc Lac

Chương 247: Bộ lạc Phi Hùng

Edit: OnlyU

Sau khi mùa đông kéo đến, các chiến sĩ của Hổ Nha Trại rảnh rỗi không có việc gì làm.

Diệp Đình Vân trồng cây bông vải trên một khoảnh đất rộng, sau vài ngày kích thích sinh trưởng, rốt cuộc quả bông chín muồi.

Rất nhiều chiến sĩ chưa từng thấy cây bông, họ kích động không thôi, sôi nổi xung phong nhận giúp đỡ thu hoạch bông gòn. Giang Thiếu Bạch vốn đang nghĩ xem phải làm cách nào lừa họ đến làm không công, ai ngờ mọi người tự động đến rất đông, còn không cần tiền công. Hắn cao hứng không thôi, không khỏi cảm thán người ở đây nhiệt tình làm việc thật khiến người ta xấu hổ.

“Không ngờ cây bông không bị đóng băng, còn sinh trưởng rất tốt.” Giang Thiếu Bạch lẩm bẩm.

Quả bông ngoài ruộng nứt ra, lộ ra bông gòn màu trắng bên trong, sờ vào rất mềm mại. Giang Thiếu Bạch nhận ra cây bông phát triển rất tốt, quả bông gòn to hơn quả ở trái đất một vòng, không biết có phải bị biến dị hay không.

Các chiến sĩ ở Hổ Nha Trại chưa từng thấy bông gòn, cả đám nhìn ngó rồi ngửi ngửi, tựa hồ đang xác định bông này có ăn được hay không. Có hai người còn thừa dịp Giang Thiếu Bạch không chú ý mà cho bông vào miệng nếm thử.

Giang Thiếu Bạch thấy tình hình đó, đành phải nói với những người đến giúp là bông gòn không thể ăn.

Sau khi mọi người nghe nói bông gòn không để ăn mà để làm quần áo, họ vẫn rất hào hứng. Tuy nhiều người cho rằng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân ăn mặc kỳ quái, nhưng đối với thứ gọi là “bông gòn” này, họ vẫn rất hiếu kỳ.

Nhìn một đám chiến sĩ cao to bận rộn trong ruộng, Giang Thiếu Bạch có cảm giác là lạ. Có mấy chục chiến sĩ hỗ trợ, rất nhanh đã thu hoạch xong ruộng bông gòn của Diệp Đình Vân. Sau khi hái hết quả bông, mọi người vẫn còn chưa thỏa mãn.

Giang Thiếu Bạch cảm thấy người ở thế giới này thật đơn thuần chất phác! Thế mà thích làm ruộng như vậy, làm xong rồi mà vẫn còn chưa thấy đã.

***

Lò sưởi trong sở cô nhi đang cháy hừng hực. Trên ngọn lửa có treo một cái nồi to đang nấu cháo thịt. Mấy đứa nhỏ không ngủ, tất cả trẻ em ở đây đều được Diệp Đình Vân thuê làm việc.

Mấy đứa nhỏ moi bông gòn trong quả gòn ra, bông trắng muốt được đặt qua một bên. Mấy đứa lớn lớn thì nghiêm túc làm việc, mấy đứa trẻ nhỏ tuổi hơn thì vừa làm vừa lén nhìn cái nồi to.

Trong nhà có không ít thịt khô, vả lại bộ lạc còn đưa bánh bông lan tới.

Năm ngoái cuộc sống ở Hổ Nha Trại không được tốt như vậy, chính bản thân họ sống không tốt, đương nhiên không có tinh lực để ý chăm sóc đến trẻ con trong bộ lạc. Năm nay Hổ Nha Trại không thiếu thịt ăn, thế nên nhà nào có lương thực dư dả sẽ thường xuyên đưa ít đồ đến cho các cô nhi.

“Rốt cuộc thứ này có ích gì?”

“Nghe nói có thể thay thế da thú dùng làm chăn.”

“Sờ vào rất mềm.”

“Còn có thể nhét vào trong quần áo da thú, nghe Giang tiên sinh nói, nhét vào trong quần áo bằng da thú thì quần áo sẽ dầy hơn.”

“Thật lợi hại.”

Vào mùa đông, sở cô nhi vốn rất yên tĩnh, nhưng lúc này lại náo nhiệt hơn rất nhiều, tất cả trẻ em vừa bận rộn lại vừa hưng phấn.

Thật ra Diệp Đình Vân không có hy vọng lớn đối với cây bông, chẳng qua cậu rảnh đến phát chán nên thử một lần xem sao.

Bông gòn không thể làm thành vải, trái lại được mọi người nhét vào trong quần áo bằng da thú. Diệp Đình Vân kích thích sinh trưởng nhóm cây bông đầu tiên, bị mọi người tranh mua không còn. Họ phát hiện nhét bông gòn vào trong quần áo sẽ ấm hơn rất nhiều, nhất thời họ yêu thích không thôi.

Diệp Đình Vân hết cách, bèn phải kích thích một nhóm cây bông khác phát triển, lúc này mới thỏa mãn nhu cầu của mọi người đối với cây bông.

Vào mùa đông, tất cả giảm bớt ra ngoài, Diệp Đình Vân nhàn rỗi đến chán, lại bắt đầu nghiên cứu các loại mỹ thực.

Vì nhà của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân có nhiều thức ăn ngon, thế nên đám trẻ con rất thích chạy đến nhà họ chơi, thỉnh thoảng người lớn cũng đến. Có điều mấy người lớn ngại ngùng nên thường lấy cớ là tìm đám trẻ con mà đến.

Chẳng những trẻ con trong Hổ Nha Trại mà ngay cả Tư Tế đại nhân cũng thích đến ăn cơm chùa.

Đến mùa đông, đa số nhà ở đây đều đóng chặt cửa, chỉ có nhà của Diệp Đình Vân là người đến người đi không dứt.

Đối với việc thường xuyên có người đến nhà, Diệp Đình Vân rất vui vẻ. Dù sao trong nhà chỉ có hai người là cậu và Giang Thiếu Bạch, chán muốn chết.

***

Một tháng sau khi mùa đông kéo đến, bầu không khí ở Hổ Nha Trại đột nhiên trở nên khẩn trương, tất cả thịt mãnh thú đang phơi nắng bên ngoài được mang vào trong hầm.

Thương Sơn đến nhà Giang Thiếu Bạch vài lần, nói chuyện ấp úng đại ý là mấy ngày nữa có người đến bộ lạc, hy vọng hai người bớt ra ngoài.

Giang Thiếu Bạch hiểu đại khái, Thương Sơn sợ hắn và Diệp Đình Vân bị bộ lạc khác lôi kéo đi nên hy vọng họ không xuất đầu lộ diện. Mấy tháng nay, cư dân Hổ Nha Trại đã nhận ra tầm quan trọng của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, địa vị của hai người trong bộ lạc càng lú càng cao, thái độ của cư dần từ đề phòng dần dần trở thành kính sợ.

Thương Sơn vừa nói thế, Giang Thiếu Bạch lập tức hiểu đại khái tại sao mọi người cất hết thịt hung thú đang phơi bên ngoài, không nên để lộ của cải, lộ ra sẽ bị để ý.

Giang Thiếu Bạch gãi đầu đồng ý với Thương Sơn, y nghe mà như trút được gánh nặng.

***

Giang Thiếu Bạch ngồi cạnh đống lửa, dùng bàn chải thoa dầu lên thịt nướng, thịt mãnh thú được nướng trên ngọn lửa phát ra tiếng xèo xèo.

“Người từ bộ lạc khác sắp đến đây.”

Diệp Đình Vân thoáng nhìn hắn hỏi: “Ngươi có hứng thú sao?”

“Một chút thôi, nghe nói đó là bộ lạc Phi Hùng.” Mà trình độ của bộ lạc Phi Hùng còn không bằng Hổ Nha Trại đâu.

Gần đây Tư Tế đại nhân thường xuyên đến nhà, thỉnh thoảng sẽ tiết lộ một ít tin tức, ví dụ như trong vài bộ lạc lớn, họ không mặc quần áo bằng da thú mà là bằng gấm vóc, có cả tơ lụa, nhưng đó là trong bộ lạc lớn. Nghe nói năm đó khi Tư Tế đại nhân vừa về lại Hổ Nha Trại có mang theo một ít đồ vật kỳ quái từ thế giới bên ngoài, nhưng thời gian qua lâu, mấy thứ kia đã hỏng rồi.

Con người sống ở vùng đất hoang dã này có sức lực rất lớn, vải bông lại không phải là thứ chắc chắn.

“Nghe nói đến mùa xuân, bộ lạc lớn sẽ tổ chức hội giao dịch. Đến lúc đó có thể đi xem.” Giang Thiếu Bạch lên tiếng.

Diệp Đình Vân híp mắt, theo lời Tư Tế đại nhân thì trong đại hội giao dịch có thể thấy được rất nhiều thứ hữu dụng.

Hổ Nha Trại không phải hàng năm đều đến hội giao dịch, thứ nhất là do đường xá xa xôi, trên đường đi có thể sẽ gặp phải mãnh thú. Thứ hai là bọn họ không có thứ gì có thể mang đi đổi, cần gì thì có thể trao đổi ở hội săn thú. Thứ ba là trên đường có rất nhiều cướp. Đồ vật khó khăn vất vả mới có được, sơ ý một chút là sẽ bị cướp mất.

Giang Thiếu Bạch rất có hứng thú với hội giao dịch này, hắn tính toán nếu có cơ hội sẽ đi xem một chút.

***

Lần này đoàn người của bộ lạc Phi Hùng đến Hổ Nha Trại gồm cả tộc trưởng và Tư Tế.

Giang Thiếu Bạch không ra khỏi nhà, nhưng có người kể sơ tình hình của bộ lạc Phi Hùng cho hắn biết.

“Có phải bộ lạc Phi Hùng có đã xảy ra chuyện gì hay không?” Giang Thiếu Bạch nghi ngờ nói.

“Có khả năng này, ngay cả Tư Tế cũng ra mặt.” Trong bộ lạc, địa vị của Tư Tế rất cao, không phải tình huống vô cùng bất đắc dĩ thì Tư Tế sẽ không đi ra. Có điều nếu bộ lạc Phi Hùng gặp chuyện thì cũng không liên quan đến Hổ Nha Trại bọn họ.

Sau khi Chiêu – Tư Tế của bộ lạc Phi Hùng đến đây, bọn họ được mời đến nhà đá của Tư Tế đại nhân, ông ta chào hỏi mọi người, còn tặng thịt thú.

Thật ra quan hệ giữa Hổ Nha Trại và bộ lạc Phi Hùng không tồi, nhưng lại là quan hệ cạnh tranh. Năm nay Hổ Nha Trại có thay đổi rất lớn, tuy Tư Tế căn dặn mọi người phải thật khiêm tốn.

Từng món ăn thơm phức tỏa mùi hương hấp dẫn người khác được mang lên đặt trên bàn.

“Mọi người đường xa mà đến, hẳn là chưa dùng bữa, mời dùng chút thịt nướng.”

Người của bộ lạc Phi Hùng có mang lương khô theo nhưng không nhiều, sao so sánh được với bàn ăn đầy đủ hương vị màu sắc của Hổ Nha Trại.

Mới đầu họ hơi ngượng ngùng, nhưng rất nhanh không chịu nổi hấp dẫn mà bắt đầu ăn.

Hổ Nha Trại thiết đãi hơn mười loại thịt mãnh thú, mà còn nêm gia vị khác nhau, có món là thịt nướng ướp mật ong, có món lại rắc tiêu đen… Hương vị hơn hẳn thịt nướng muối.

Ngoại trừ thịt còn có canh, bộ lạc Phi Hùng bị thức ăn mùi vị phong phú làm hết hồn. Họ vốn muốn giữ hình tượng, nhưng nhanh chóng không giữ nổi nữa.

Người bên Hổ Nha Trại nhìn tướng ăn của bộ lạc Phi Hùng mà hãnh diện thẳng lưng, hoàn toàn quên mất lúc mấy món ăn này vừa xuất hiện, bọn họ cũng ăn không còn chút hình tượng gì.

Tuy đồ gia vị không có linh khí nhưng dùng để cải thiện khẩu vị thì hiệu quả hạng nhất.

“Ngon quá! Chẳng lẽ các ngươi đổi gia vị với thương đội?” Một chiến sĩ bên bộ lạc Phi Hùng lên tiếng hỏi.

“Không có, là Hổ Nha Trại chúng ta tình cờ phát hiện vài loại gia vị.”

Thế giới bên ngoài vô cùng rộng lớn, còn tồn tại các loại đồ gia vị, Bạch Miểu Tư Tế cũng biết chuyện này. Gia vị ở thế giới bên ngoài có linh khí bình thường, giá cả lại xa xỉ, các bộ lạc ở vùng hoang dã này sẽ không tiêu tiền cho thứ đó.

Chiêu nhìn Bạch Miểu, rõ ràng không tin lời của ông ta nhưng không hỏi gì thêm.

Mấy chiến sĩ của bộ lạc Phi Hùng hai mặt nhìn nhau, trong mắt đầy hâm mộ. Chiến sĩ Hổ Nha Trại thấy vậy, cảm thấy hãnh diện không thôi.

Sau đó Bạch Miểu và Chiêu đi dạo trong bộ lạc, khi đến trước căn nhà đá của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, Chiêu chợt dừng bước. Nhà đá của hai người thoạt nhìn không tồi, nhưng không phải là kiểu bắt mắt lắm.

Trước khi người của bộ lạc Phi Hùng đến đây, mọi người đã đến giúp Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thu dọn bên ngoài, dù vậy vẫn khiến người ta chú ý đến căn nhà.

“Sao cây sữa lại cao thế này, các ngươi nhổ cây sữa dời đến đây à?” Chiêu ngờ vực hỏi.

Mấy chiến sĩ Hổ Nha Trại chớp mắt, chợt phát hiện cây sữa trong sân nhà của Diệp Đình Vân vô cùng bắt mắt. Lúc đầu khi Diệp Đình Vân kích thích cây sữa cao như vậy, kỳ thật họ cũng rất tò mò, trẻ con luôn chạy đến vây quanh xem, nhưng sau này Diệp Đình Vân càng đưa ra nhiều loại đồ vật cổ quái, dần dần mọi người cũng thành thói quen.

Có điều đồ vật thân quen của Hổ Nha Trại lại khiến Tư Tế của bộ lạc Phi Hùng khiếp sợ.

Bộ lạc Phi Hùng cũng có cây sữa, kết được chừng mười quả. Mặc dù năng lực săn thú không bằng Hổ Nha Trại nhưng năng lực bồi dưỡng linh dược của họ lại lợi hại hơn Hổ Nha Trại rất nhiều. Hổ Nha Trại từng trả giá cao để đổi quả sữa với đối phương.

“Không phải, tỷ lệ sống sót của cây sữa khi nhổ lên trồng chỗ  khác rất thấp. Cây này không phải là cây sữa, chỉ trông hơi giống mà thôi.” Bạch Miểu giải thích.

Mấy chiến sĩ sau lưng Bạch Miểu nhìn nhau, không ai lên tiếng. Nếu Tư Tế đại nhân nói đây không phải là cây sữa thì chính là không phải. Nói đi nói lại, cây sữa này đúng là không bình thường, lớn quá  nhanh, còn kết được quả to như vậy.

Chiêu nhìn cây sữa trước nhà Diệp Đình Vân mà lòng đầy hoài nghi, có điều ông cũng biết cây sữa rất khó trồng, nhổ cây còn non dễ bị gãy, nhổ cây trưởng thành di chuyển cũng rất khó sống. Hổ Nha Trại không giải thích được tại sao lại có cây sữa cao lớn như vậy, quả thật rất kỳ quái.

Mấy người của Hổ Nha Trại đi cùng Chiêu bày vẻ mặt kiêu ngạo nhìn người của bộ lạc Phi Hùng.

“Ai ở căn nhà này vậy?” Chiêu nhịn không được hỏi.

Bạch Miểu cười cười nói: “Là hai vị khách quý của tộc chúng ta. Chúng ta không nên quấy rầy bọn họ.”

Chiêu nghe vậy cau mày nhưng không hỏi nhiều.

Sau khi đến Hổ Nha Trại, Chiêu Tư Tế phát hiện Hổ Nha Trại thay đổi rất nhiều, ông có cảm giác sự thay đổi này liên quan đến người sống trong căn nhà đá kia, có điều rõ ràng Bạch Miểu không có ý dẫn bọn họ đến chào hỏi.

Quanh Hổ Nha Trại có mấy bộ lạc, thực lực hơn kém nhau không nhiều. Tuy thực lực tương đối đồng đều nhưng mỗi bộ lạc đều am hiểu một lĩnh vực riêng.

Ví dụ như Hổ Nha Trại, họ am hiểu săn bắn. Bộ lạc Phi Hùng thì giỏi nuôi trồng linh dược, họ còn nuôi ong mật, có thể thu hoạch mật ông theo định kỳ.

Nhưng từ khi có Diệp Đình Vân, Hổ Nha Trại đã bổ sung khuyết điểm về nuôi trồng linh dược.

Hết chương 247

Chương 248: Phương ấn

Edit: OnlyU

Năm nay vận thế của bộ lạc Phi Hùng không được tốt lắm, không bắt được nhiều thú vật trước khi mùa đông đến, linh dược mọc cũng bình thường.

Sau khi mùa đông đến, bộ lạc còn bị bầy thú bất ngờ tấn công, kho lương thực bị cướp sạch. Dưới sự bất đắc dĩ, bộ lạc Phi Hùng đành đến Hổ Nha Trại mượn lương thực.

Hổ Nha Trại không phải là bộ lạc đầu tiên mà bộ lạc Phi Hùng đến thăm, họ đã đi đến mấy bộ lạc xung quanh trước. Tình hình của hai bộ lạc kia không được khá lắm nên không mượn lương thực được.

Sau khi họ đến Hổ Nha Trại, lập tức phát hiện năm nay Hổ Nha Trại thu hoạch không tồi. Tuy rằng trước khi bộ lạc Phi Hùng đến, cư dân Hổ Nha Trại đã giấu thịt khô đi, nhưng vẫn không thể ngăn cản đối phương phát hiện ra Hổ Nha Trại trở nên giàu có. Chuyện này có thể dễ dàng đoán được thông qua nét mặt và tinh thần. Cư dân hai bộ lạc trước đó có nét mặt không tốt, ánh mắt toát lên vẻ buồn rầu. Còn cư dân ở Hổ Nha Trại thì mặt mày sáng sủa, ánh mắt sáng ngời, như là gặp được chuyện gì tốt.

Lúc họ nhắc đến chuyện trao đổi thịt thú, hai bộ lạc kia lộ vẻ khó xử, chắc chắn là họ gặp chuyện khó khăn thật. Còn Hổ Nha Trại lại giả vờ khó xử, mục đích là muốn đổi được nhiều đồ hơn.

Sau khi biết bộ lạc Phi Hùng đến đây để trao đổi hàng hóa, Diệp Đình Vân rất tò mò đối với đồ vật của họ. Nhưng dù hai người có nhiều thịt thú dự trữ nhưng đó là thức ăn của Giang Thiếu Bạch, cậu không muốn động đến.

Mọi người bên bộ lạc Phi Hùng thận trọng vận chuyển thịt thú đổi được từ Hổ Nha Trại.

Đến mùa đông, giá cả thịt thú sẽ tăng cao, không ít bộ lạc nhân cơ hội nâng giá. Giá cả của Hổ Nha Trại coi như vừa phải, thậm chí có thể nói là rẻ.

“Hổ Nha Trại thay đổi không ít.”

“Ta cũng thấy vậy, tên nào cũng mặt mày bóng loáng.”

Mùa đông đã đến một thời gian, thức ăn sẽ càng ngày càng ít, cư dân bộ lạc sẽ gầy đi, thế nhưng các chiến sĩ Hổ Nha Trại ai ai cũng tràn đầy sức sống, dường như thay đổi rất nhiều, khiến người ta nhìn mà ghen tỵ.

“Ta có gặp Thương Thạch, thằng nhãi kia bảo ta gầy như con gà, không giống gấu chút nào.” Người vừa lên tiếng cười khổ một cái, mặc dù hắn là cư dân bộ lạc Phi Hùng nhưng thức tỉnh võ hồn không liên quan gì đến gấu, võ hồn của hắn có thể khiến cơ thể dị hoá mọc ra cánh chim, không dễ nhìn cho lắm mà lại trông giống con gà.

“Tên Thương Thạch cũng thay đổi, càng kiêu ngạo hơn.”

“Hình như căn nhà kia có vấn đề.” Chiêu lên tiếng.

“Căn nhà đó vốn dùng để tiếp đãi khách quý của Hổ Nha Trại.”

“Có hỏi ai ở trong nhà đó không?”

“Có hỏi, nhưng bọn họ không nói. Họ giữ kín như bưng về người ở trong căn nhà đó.”

“Cây đó chắc chắn là cây sữa.”

“Cây sữa cao lớn như vậy, không có khả năng trưởng thành trong một đêm. Chẳng lẽ cướp từ bộ lạc khác?”

“Không nghe nói có bộ lạc nào bị mất cây sữa. Có lẽ là mọc hoang, nhưng không phải nhổ cây sữa trồng chỗ khác nó sẽ chết sao?”

“Hổ Nha Trại thay đổi rất nhiều, đợt trước có rất nhiều chim bay về hướng này, ta còn tưởng họ cũng bị cướp.”

“Hẳn là Hổ Nha Trại lật ngược tình thế giết lũ chim kia, ta nhìn thấy thịt chim phơi khô.”

“Tư Tế đại nhân, ngài nói xem Hổ Nha Trại thu mua vũ khí vứt đi là có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ có cách khiến chúng trở nên hữu dụng?”

Chiêu như có điều suy nghĩ: “Người có thể sữa chữa vũ khí chỉ có thể là luyện khí sư, người này vô cùng tôn quý, chỉ xuất hiện trong các bộ lạc lớn. Hổ Nha Trại sẽ không có luyện khí sư.”

Ông lắc lắc đầu, thầm nghĩ luyện khí sư sẽ không chịu thiệt thòi mà ở lại Hổ Nha Trại, sẽ không phải dựa vào Hổ Nha Trại, nhưng nếu luyện khí sư tình cờ đi ngang qua thì sao?

Chiêu càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao, trong lòng bỗng ước ao, nếu bộ lạc Phi Hùng gặp được luyện khí sư đi ngang qua thì tốt rồi.

“Trước mắt chuyện quan trọng nhất là sống qua mùa đông này, nếu không tất cả đều uổng công.”

Chiêu mơ hồ cảm giác Hổ Nha Trại đề xuất trao đổi vũ khí kim loại tuyệt đối không phải không có lý do, đưa đồ vật cho họ có thể khiến thực lực của họ tăng lên rất nhiều. Nhưng trước mắt thì bộ lạc Phi Hùng không có thứ gì khiến Hổ Nha Trại động lòng, có thể dùng vũ khí vứt đi để đổi lấy thịt thú cũng là một giao dịch không tồi.

***

Chạng vạng, Tư Tế Bạch Miểu đến tìm Diệp Đình Vân.

“Đây là nguyên thạch?” Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi.

Tư Tế gật gật đầu: “Đúng vậy, đây là nguyên thạch vỡ, bình thường thì bộ lạc Phi Hùng không nỡ lấy ra đâu.”

Giang Thiếu Bạch cầm một khối nguyên thạch vỡ lên, phát hiện tính chất khối đá này tương tự ngọc thạch, nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong dồi dào hơn ngọc thạch rất nhiều.

Đa Đa vô cùng thèm thuồng nhìn nguyên thạch trong tay Tư Tế, dáng vẻ như muốn nhào qua chiếm làm của riêng.

Giang Thiếu Bạch thấy dáng vẻ Đa Đa như vậy, hắn hơi động lòng. Sau khi Đa Đa hấp thu ngọc thạch, không gian trong người chuột ngố sẽ lớn hơn, vì thế trước khi rời khỏi Trung Quốc, Giang Thiếu Bạch đã bán rất nhiều tài sản trong tay để mua ngọc thạch. Nhưng dù có nhiều ngọc thạch bồi bổ thì không gian của Đa Đa vẫn chỉ lớn hơn một chút mà thôi. Nếu có khối nguyên thạch này, không gian của chuột ngố có thể lớn hơn nữa.

Sau khi biết được giá cả của đạo cụ không gian, Giang Thiếu Bạch nghĩ trong một thời gian rất dài hắn sẽ không mua nổi thứ này. Thế nên tương lai sau này phải dựa vào túi xách hình chuột này, do đó không gian của Đa Đa càng rộng càng tốt.

Theo lời Bạch Miểu, Giang Thiếu Bạch biết nguyên thạch là một loại tiền lưu thông bên ngoài, trong nguyên thạch có một loại năng lượng mà người tu cổ võ có thể hấp thu. Nhưng nguyên thạch rất quý giá, nguyên thạch dự trữ trong Hổ Nha Trại đã dùng hết khi tộc trưởng thăng cấp.

Nếu năm sau có thương đội đi ngang qua thì có thể đổi với họ một ít, nhưng thương đội không phải người thành thật, giá cả sẽ cao.

Diệp Đình Vân dùng một ít hạt Cửu Vĩ Hoa đổi nguyên thạch từ Tư Tế rồi ném cho Đa Đa, chuột ngố lấy được nguyên thạch vô cùng hưng phấn, cẩn thận cất vào không gian.

Giang Thiếu Bạch thử hấp thu năng lượng trong nguyên thạch, phát hiện năng lượng này vô cùng tinh khiết và rất dễ hấp thu, có tác dụng không nhỏ đối với hắn. Nếu có được nhiều nguyên thạch hơn thì thực lực của hắn sẽ tiến bộ rất nhanh.

Giang Thiếu Bạch xoa trán một cái, bắt đầu tính toán.

***

Bộ lạc Phi Hùng lại đến lần nữa.

Giang Thiếu Bạch nhìn người đang bay trên trời mà trợn to hai mắt, hắn quay qua nói với Diệp Đình Vân: “Gấu mọc cánh bay kìa!”

Lần trước bộ lạc Phi Hùng đến đã bàn bạc xong xuôi với Bạch Miểu, lần này đến là chính thức trao đổi hàng hóa.

Diệp Đình Vân cười nói: “Có lẽ là một loại võ hồn, thế nên họ mới được gọi là bộ lạc Phi Hùng.”

Giang Thiếu Bạch nhìn người gấu đang bay lượn trên bầu trời, có cảm giác như cánh cửa một thế giới mới đang mở ra, gấu mà cũng có thể bay! Nếu gấu có thể bay, không chừng heo cũng có thể bay. Hắn dựa vào cửa bắt đầu suy nghĩ miên man kỳ quái, lát sau lại cười ha ha.

Đa Đa nghe thấy tiếng cười của Giang Thiếu Bạch, chuột ngố sợ run người, chạy đến trước mặt Diệp Đình Vân hỏi có phải hắn phát điên rồi không, tự nhiên cười như điên.

Diệp Đình Vân thấy dáng vẻ sợ thiên hạ không loạn của Đa Đa bèn vỗ nó một phát.

***

Sau khi bộ lạc Phi Hùng đến Hổ Nha Trại, họ đi thẳng đến nhà của Bạch Miểu. Gần nửa ngày sau, họ mang theo thịt mãnh thú ra về.

Giang Thiếu Bạch phát hiện bộ lạc Phi Hùng rất chú ý đến căn nhà đá của hắn, đảo quanh bên ngoài căn nhà đá của hắn vài vòng, cuối cùng bị cư dân Hổ Nha Trại khuyên đi.

Sau khi bộ lạc Phi Hùng rời đi, Bạch Miểu đến nhà của Giang Thiếu Bạch.

Hắn nhìn mấy binh khí trong bọc nói: “Thanh kiếm này nối lại là có thể dùng. Thanh đại đao sửa chữa một chút sẽ dùng được…”

Giang Thiếu Bạch kiểm tra các mảnh vụn binh khí, lúc đến một cái ấn hình vuông, ánh mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc: “Đây là cái gì?”

Bạch Miểu vuốt ve cái ấn, thần bí cười nói: “Đây là pháp khí, nếu không phải tình hình ở bộ lạc Phi Hùng thật sự khó khăn thì họ không nỡ lấy ra đâu.”

Giang Thiếu Bạch vuốt ve pháp ấn, mơ hồ có cảm giác thân thiết.

“Giang tiên sinh cảm nhận được gì sao?” Tư Tế hỏi.

Hắn ngẩng đầu đáp: “Pháp ấn này có vẻ không giống kim loại bình thường.”

Bạch Miểu chậm rãi nói: “Thỉnh thoảng sẽ có người từ bên ngoài đến Thập Vạn Đại Sơn, rất nhiều người ngoại tộc tuổi còn trẻ mà thực lực vô cùng cao.”

“Ba trăm năm trước từng có mấy người trẻ tuổi tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, bọn họ gặp phải một con suất cấp yêu thú, hơi sơ suất một chút, kết quả không ai chạy thoát được, nhưng con suất cấp yêu thú kia cũng không xong.”

Giang Thiếu Bạch đảo mắt, hoài nghi chuyện này e là ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.

Mấy người ngoại tộc đều bị giết hết, các bộ lạc xung quanh hợp lực tiêu diệt con suất cấp yêu thú kia, còn tiện tay cướp di vật của những người ngoại tộc. Bọn họ chết trong tay yêu thú hay trong tay các bộ lạc, thật khó mà nói chính xác.

“Đây là pháp khí của một người năm đó, nghe nói có thể phóng ra sấm sét. Năm xưa món đồ này được chia cho bộ lạc Phi Hùng, có điều thời gian qua lâu, không ai có thể khởi động nó, khả năng này đây là pháp khí phóng sấm sét một lần rồi vô tác dụng, cũng có thể do không ai biết cách khởi động.”

Giang Thiếu Bạch nghe Bạch Miểu nói mà lông mày giật một cái, không có cách thích hợp khởi động, có lẽ vì người sử dụng không phải là lôi võ hồn.

“Thứ này trong tay chúng ta cũng vô dùng, chi bằng để cho Giang tiên sinh thưởng thức.”

“Đa tạ Tư Tế.”

Sau khi biết đây có thể là pháp khí phóng sấm sét, Giang Thiếu Bạch không từ chối. Hắn đã đến bộ lạc một thời gian dài như vậy, hiểu rõ giá trị của pháp khí. Pháp khí quý hơn kim loại bình thường rất nhiều, dù hiện tại pháp khí này vô dụng, nhưng hẳn là Hổ Nha Trại đã tốn cái giá không nhỏ mới đổi được.

Bạch Miểu cười cười: “Giang tiên sinh đừng khách sáo, thứ này ở trong tay người không thích hợp thì chỉ là một khối gạch mà thôi.”

“Làm phiền Tư Tế đại nhân phí tâm.”

Bạch Miểu nhìn cái ấn vuông trong tay Giang Thiếu Bạch, trong lòng hơi không nỡ. Nếu cái ấn vuông này là một loại pháp khí thuộc tu sĩ lôi võ hồn, vậy tặng cho một tu sĩ lôi võ hồn sẽ đổi được một số vật tư không nhỏ. Nhưng lôi võ hồn quá ít, toàn bộ  Thập Vạn Đại Sơn không có được mấy người. Hổ Nha Trại chưa từng gặp được, hiện tại đưa cho Giang Thiếu Bạch làm thuận thủy nhân tình cũng tốt.

Hết chương 248

Chương 249: Mở lôi ấn

Edit: OnlyU

Bạch Miểu vừa đi, Giang Thiếu Bạch lập tức cầm pháp ấn ngắm nghía. Hắn phát hiện bề ngoài pháp ấn là hỗn hợp nhiều kim loại kết thành. Còn vật bên trong, dường như có thứ gì đó ngăn cản hắn dò xét, Giang Thiếu Bạch thầm đoán đó là thú hạch.

Đa Đa mở to hai mắt nhìn cái ấn vuông.

Giang Thiếu Bạch nhìn chuột ngố hỏi: “Ngươi nghĩ đây là đồ tốt sao?”

Đa Đa vội gật đầu, sau một lúc do dự, nó quơ quơ móng vuốt, ý bảo Giang Thiếu Bạch có thể nạp điện cho thứ này.

Nạp điện? Giang Thiếu Bạch nửa tin nửa ngờ nhìn chuột ngố. Thấy Đa Đa đứng thẳng ưỡn ngực bày nét mặt nghiêm túc, hắn do dự suy tính xem khả năng này có khả thi hay không.

Giang Thiếu Bạch cân nhắc một lúc, cuối cùng thận trọng ngưng tụ một tia sét truyền vào trong pháp ấn. Hắn điểm nhẹ đầu ngón tay lên pháp ấn, nhưng sau khi pháp ấn hấp thu luồng điện, nó như dã thú đói bụng mà dính chặt lấy tay hắn, không ngừng hút lấy lôu lực trong người hắn. Giang Thiếu Bạch cảm giác được lôi lực trong cơ thể xói mòn nhanh chóng.

Lôi lực nhanh chóng bị hút cạn, hắn nhận ra kim lực và âm nguyên lực cũng chuyển hóa thành lôi lực, tất cả bị hấp thu hết. Linh lực bị rút ra quá nhiều khiến hắn có cảm giác cả người bị hút khô. Hắn nhìn xuống bàn tay đau đớn, có trực giác lần này bị lỗ nặng.

Diệp Đình Vân thấy tình hình không ổn vội nắm lấy tay Giang Thiếu Bạch, truyền nguyên khí trong người cậu sang cho hắn. Có linh lực của Diệp Đình Vân bổ sung, cuối cùng hắn cảm giác cơ thể thả lỏng một chút, nhưng vẫn không thoải mái bao nhiêu.

Giang Thiếu Bạch cắn chặt răng, trong lòng thầm mắng Đa Đa ngu ngốc một trận.

Trong lúc mơ hồ, hắn phảng phất nghe thấy một tiếng “cạch”, dường như cuối cùng pháp ấn đã ăn no.

Lôi quang của pháp ấn cực sáng, nó lóe lên từng tia sáng. Ánh sáng hội tụ lại, xuyên qua cơ thể Giang Thiếu Bạch.

Hắn có cảm giác cơ thể như bị sấm sét đánh trúng, cả người bị sấm sét điều khiển, một chân giơ cao lên đỉnh đầu, sau đó lại giạng chân đứng thẳng. Chẳng những hai chân mà hai tay cũng bị cưỡng chế làm các động tác có độ khó cao.

Giang Thiếu Bạch có cảm giác hắn như con búp bê vậy, bị người ta liên tục nắm kéo làm các động tác khác nhau. Đồ đạc trong nhà bị hắn vung tay vung chân phá hỏng. Cái bàn đá bị đập nát, Diệp Đình Vân thấy tình hình không ổn vội bảo vệ mấy cái hũ gốm. Đồ gốm trong Hổ Nha Trại không có nhiều, đa số đồ đạc làm bằng đá, cậu đành phải cố bảo vệ đồ gốm.

Đa Đa lại đứng một bên cười không ngừng, dường như rất cao hứng.

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn chuột ngố, thầm nghĩ con chuột khốn kiếp này cố ý hãm hại hắn sao?

Diệp Đình Vân cũng nhìn qua Đa Đa, chuột ngố chỉ vào Giang Thiếu Bạch la hét: “Nhìn đi, mau nhìn kìa, lôi vũ, lôi vũ đó!”

Giang Thiếu Bạch nghiến răng, con chuột khốn kiếp, trước kia hắn dẫn nó đến vườn bách thú, nó cũng kích động như vậy. Con chuột ngu ngốc đang coi hắn là khỉ sao?

Lông mày Diệp Đình Vân giật một cái, lôi vũ là cái gì hả? Nhìn bộ dạng của Giang Thiếu Bạch giống bị điện giật hơn.

Chợt một tia sáng tiến vào thức hải của hắn, truyền thừa khổng lồ chợt xuất hiện trong thức hải của Giang Thiếu Bạch. Thình lình tiếp nhận truyền thừa đồ sộ khiến hắn cảm giác đầu óc muốn nổ tung.

Truyền thừa nhanh chóng kết thúc, hạt giống truyền thừa đã cắm trong thức hải, chờ hắn hấp thu xong mới có thể dùng được. Giang Thiếu Bạch xem sơ một lượt truyền thừa, phát hiện hắn bị ép tiếp nhận là truyền thừa lôi vũ. Không ngờ Đa Đa lại nói đúng, đúng là khiến người ta ngạc nhiên.

Bộ động tác này tựa hồ có thể rèn luyện căn cốt, càng tốt trong việc tiếp nhận lôi lực, thật sự là bộ động tác quái đản. Giang Thiếu Bạch hoài nghi người sáng tạo ra bộ động tác này là một tên biến thái.

Ánh sáng từ lôi ấn càng ngày càng yếu, cuối cùng tắt ngúm lăn dưới đất. Giang Thiếu Bạch nhìn cái ấn nằm dưới đất không còn động tĩnh gì nữa, chẳng lẽ hết điện sao? Tốt rồi, cuối cùng cũng hết điện.

Đa Đa thử chạy đến cạnh lôi ấn, vươn móng vuốt khều cái ấn một cái.

Giang Thiếu Bạch nhìn dáng vẻ vui sướng của chuột ngố, rất muốn lấy vỉ đập ruồi đập bẹp con chuột ngốc nghếch này.

Ngoài cửa vang lên một tràng tiếng gõ cửa, hắn đoán có thể động tĩnh trong nhà quá lớn khiến mọi người chú ý.

Diệp Đình Vân đứng lên nói: “Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta đi ra xem sao.”

Giang Thiếu Bạch gật gật đầu: “Được.”

Hắn nằm giang tay giang chân thành hình chữ đại (大) dưới đất, Đa Đa thấy thú vị cũng giang bốn chân nằm cạnh hắn. Giang Thiếu Bạch thấy chuột ngố như vậy, lần thứ hai có xúc động muốn đập chết con chuột này.

Diệp Đình Vân giải quyết mấy người đến hỏi thăm xong, quay vào nhà liền thấy Đa Đa đang nhảy tới nhảy lui trên bụng Giang Thiếu Bạch.

“Tình cảm giữa ngươi và Đa Đa tốt quá nhỉ.” Cậu cảm thán.

Hắn nghe thế liếc mắt một cái, thầm nghĩ không biết Diệp Đình Vân nghĩ thế nào mà thấy quan hệ giữa hắn và con chuột chết tiệt này tốt đẹp. Mà thoạt nhìn Đa Đa chỉ là một cục tròn tròn nho nhỏ thế nhưng lại không nhẹ đâu. Con chuột nặng như vậy mà còn mặt dày nhảy nhót trên bụng hắn.

Diệp Đình Vân đút cho Giang Thiếu Bạch một viên đan dược, đan dược này là dùng hạt Cửu Vĩ Hoa phối hợp với vài loại linh dược luyện chế thành. Sau khi uống đan dược, thể lực của Giang Thiếu Bạch từ từ khôi phục.

“Ngươi khỏe chưa?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch gật gật đầu: “Rất tốt.” Hắn nhìn lôi ấn trên tay, có cảm giác nhặt được bảo rồi.

Lôi ấn có thể làm pháp khí, đồng thời trong lôi ấn còn niêm phong một bộ truyền thừa Thiên Lôi Quyết. Truyền thừa là thứ vô cùng quý báu, là căn nguyên lập thân của các bộ lạc lớn và tông môn, dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Giang Thiếu Bạch hoài nghi người xuất hiện ở đây mấy trăm năm trước là đệ tử tông môn, có khả năng thức tỉnh lôi võ hồn, kinh tài tuyệt diễm, đáng tiếc tráng niên mất sớm.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, ném mấy suy nghĩ miên man ra khỏi đầu. Đồ vật đã nằm trong tay hắn thì hiện tại thuộc về hắn, chẳng qua thiếu món nợ nhân tình hơi lớn.

Diệp Đình Vân xoa cằm nói: “Vậy là phải truyền lôi lực vào thứ này thì mới khởi động được?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu đáp: “Hình như là vậy.” Lôi ấn thiếu lôi lực nên không có động tĩnh gì, hiện tại hấp thu lôi lực của hắn nên mới thức tỉnh.

“Ngươi phải dưỡng nó sao?” Diệp Đình Vân hỏi tiếp.

Hắn lắc đầu đáp: “Cũng không cần ta phải liên tục truyền lôi lực cho nó, khi nào trời giáng sấm sét, cầm nó hút lôi lực là được.”

Trong truyền thừa có nhắc tới, lôi ấn có thể tự chủ hấp thu sấm sét trong cuộc sống, nếu gặp nơi nào thường có sấm sét, thậm chí lôi ấn có thể biến chất.

Diệp Đình Vân gật gù: “Nếu vậy thì khá dễ dưỡng nó.”

“Ừ.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ giông tố trên trời không nhiều, trước kia ở Trung Quốc, Lạc Kỳ phải dùng máy phát điện để nạp điện cho hắn, có lẽ hắn nên thử lắp một cái máy phát điện, xem có thể dùng để nạp điện cho lôi ấn hay không.

Vì không gian chứa đồ của Đa Đa có hạn, lần này hắn không mang theo máy phát điện đến đây nhưng có mang theo không ít sách hướng dẫn chế tạo máy phát điện, hẳn là có thể tự chế một cái máy. Nếu được như vậy thì hắn có thể liên tục nạp điện cho lôi ấn. Theo ghi chép trong truyền thừa, lôi lực trong lôi ấn càng nhiều thì càng có khả năng xảy ra tiến hóa biến chất.

Giang Thiếu Bạch nghỉ ngơi một lúc, dần dần hồi sức. Hắn nhìn đao kiếm trên bàn mà hít sâu một hơi, nên sửa chữa nhiều binh khí một chút, như vậy cũng coi như báo đáp được phần nào.

Hắn mất chút thời gian sửa chữa hết binh khí, có lẽ do quen tay quen việc, cũng có thể là do thực lực tăng lên, năng lực cũng tăng lên toàn diện, thế nên Giang Thiếu Bạch phát hiện dị năng kim loại của hắn càng lúc càng linh hoạt, tốc độ phục hồi nhanh gấp ba lần so với lúc đầu.

***

Sau khi vào đông, nhiều người trong Hổ Nha Trại không thể ra khỏi cửa. Giang Thiếu Bạch cũng tích trữ không ít thịt mãnh thú.

Có điều cả ngày chỉ ở trong nhà ăn thịt thì dù thịt tích trữ có nhiều đến cỡ nào cũng sẽ không đủ ăn. Giang Thiếu Bạch nhìn thịt tích trữ, lo lắng nói: “Thịt dự trữ báo nguy.”

Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Ngày mai đi ra ngoài một vòng đi.”

Chỉ dựa vào thịt dự trữ thì không cầm cự được mấy ngày. Cậu hơi bất đắc dĩ, Hổ Nha Trại phân phối vật tư theo lao động, cậu và Giang Thiếu Bạch săn được rất nhiều mãnh thú, tuy tộc trưởng và Tư Tế chia cho hai người không ít, nhưng họ còn phải chăm sóc cả bộ tộc, lại còn trao đổi một lượng lớn với bộ lạc Phi Hùng. Cứ như vậy, hai người họ phải là hộ giàu nhất Hổ Nha Trại mới đúng, phỏng chừng mọi người không ngờ hai người lại ăn nhanh như vậy, chưa gì đã hết thịt mãnh thú.

Giang Thiếu Bạch gật đầu tán thành: “Được.”

Mấy tháng qua, thực lực của hắn tăng lên không ít, không còn sợ giá rét. Hắn lấy một tấm bản đồ ra, đây là bản đồ phân bố hung thú mà hắn vừa mới có được, không chính xác lắm nhưng có thể dùng tham khảo không tồi.

Trước khi đi săn, hai người có báo với tộc trưởng một tiếng.

Thương Nhai vốn muốn muốn phái người đi theo Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, nhưng hắn từ chối. Hắn có vài đòn sát thủ không muốn để lộ trước mặt mọi người, còn có cả Đa Đa, trước mặt người ngoài, hắn sẽ không để Đa Đa bộc lộ năng lực.

Sau khi vào đông một thời gian, nhiều mãnh thú gầy đi rất nhiều. Mãnh thú vốn có tính đề phòng rất cao, nhưng lúc này chúng đã đói bụng ăn quàng, trong lòng chỉ nghĩ đến ăn, nhìn thấy con mồi là bất chấp tất cả xông thẳng lên.

Diệp Đình Vân dùng chiêu cũ, đưa hạt giống cây gai thép vào bụng con mồi, sau đó kích thích chúng sinh trưởng, giết một con sói đen một sừng dễ như trở bàn tay.

Sau khi giết mãnh thú, hai người tiến hành nướng thịt ngay ngoài trời. Vì phòng ngừa máu tươi khiến hung thú kéo đến, Diệp Đình Vân lười thu thập máu, trực tiếp biến ra dây mây hấp thu toàn bộ máu tươi. Trực tiếp hấp thu máu mãnh thú có hiệu quả kém hơn tắm máu, nhưng cũng có chút tác dụng.

Bình thường nhìn Diệp Đình Vân khiêm tốn quân tử, nhưng như biến ra hàng vạn dây mây hấp thu máu mãnh thú khiến Giang Thiếu Bạch có cảm giác như ma thần tái thế. Thỉnh thoảng hắn cũng cảm thấy năng lực hút âm khí của hắn quá tà khí, nhìn cậu như vậy, trái lại có cảm giác gặp người đồng đạo.

Thịt sói đen một sừng khá khó ăn, hơi chua, nhưng thịt tươi tràn đầy năng lượng. Từ khi mùa đông đến, đây là lần đầu tiên Giang Thiếu Bạch được ăn no căng.

Mấy ngày kế tiếp, hai người tiếp tục đi săn bên ngoài, Giang Thiếu Bạch ăn thịt, Diệp Đình Vân hút máu, cả hai phối hợp ăn ý, không hề lãng phí.

Diệp Đình Vân dựa vào dây gai thép giết liên tục năm sáu con mãnh thú, có điều cuối cùng đụng phải khắc tinh.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân gặp một con thiết giáp long da xanh, cậu cho nó ăn hạt giống cây gai như thường lệ, nhưng lần này cậu phát hiện hạt giống vào bụng nó lập tức mất đi hoạt tính. Sau đó dù Diệp Đình Vân tập trung linh lực kích thích thế nào vẫn không có tác dụng. Không khéo là con thú kia đã phát hiện ra bọn họ, thiết giáp long nhìn chằm chằm thức ăn tự đưa đến, sau đó lập tức xông về phía hai người.

Thiết giáp long da xanh trông hơi giống khủng long, da dày thịt béo, tuy thân mình đồ sộ nhưng tốc độ lại cực nhanh. Diệp Đình Vân dùng dây mây định trói nó lại, nhưng sức lực của nó rất lớn, dây mây bị kéo đứt ngay lập tức.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân thuận buồm xuôi gió một đường, gặp phải thiết giáp long là nguy hiểm lớn nhất của hai người. Giang Thiếu Bạch dùng sấm sét tấn công, đòn tấn công sấm sét rất sắc bén, nhưng da của thiết giáp long quá dày nên kết quả không khả quan. Thiết giáp long gặp phải sấm sét, nó gầm rú lên từng trận, khiến mấy con thiết giáp long nhỏ kéo đến, nhưng thiết giáp long trước mặt là to nhất.

Cuối cùng Giang Thiếu Bạch dùng bom trong không gian của Đa Đa kích nổ, lúc này mới tiêu diệt được thiết giáp long. Nó vừa chết, mấy con thiết giáp long còn lại giật mình hoảng sợ, ào ào chạy trốn.

Diệp Đình Vân hút khô máu của nó, sau khi cắt một ít thịt bèn cùng Giang Thiếu Bạch quay về Hổ Nha Trại.

Hết chương 249



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com