ZingTruyen.Info

(ĐM HOÀN)(EIDIt) KHÔNG THỂ CHẠM TỚI - Tiểu Trúc Tử Quân

CHƯƠNG 47

hinh_hu_khong

Tầm mắt lâm vào tăm tối, đầu óc cũng tối tăm. Giống như toàn bộ ánh sáng lẫn ấm áp của cuộc đời này đều bị cướp đi mất, chỉ chừa lại buốt giá vô tận. Hắn thấy mình như đang vùi trong bờ cát ẩm ướt, mặc nước biển xô đến gột rửa hết lần này đến lần khác.

Chân tay lạnh lẽo, trái tim cũng lạnh theo. Tần Sở vẫn còn chìm đắm trong ký ức mơ hồ, nhưng những hồi ức kia lại tựa tiếng thở dài vô tình phân tán muôn hướng, không cách nào nắm bắt được. Gương mặt của Cố An Trạch một giây trước còn hiện hữu trước mắt hắn, vẫn nụ cười đó, nhưng một giây sau lại dần hóa bi thương mà trôi xa.

Suy nghĩ của hắn đình trệ lại, lồng ngực tê liệt. Trái tim hãy còn mang theo nỗi nhớ thương dường như chạy đi theo bóng dáng xa xăm ấy, chỉ còn lại lớp vỏ ngoài trống rỗng, một mình lang thang trong thế giới cô độc tăm tối.

Hắn... sắp chết rồi ư?

Không... là An Trạch đã cứu sống hắn.

Tần Sở chậm chập nghĩ ngợi, có lẽ do đau đớn đến tột cùng, đến nỗi không cảm nhận được đau nữa. Mới vừa rồi còn như đang trôi dạt trong lòng biển sâu băng giá. Hắn ngỡ mình thoáng thấy được bóng hình An Trạch, nhưng ngay khi muốn vươn tay, mọi thứ lại như tro tàn theo gió bay đi.

An Trạch... An Trạch...

Em không cần anh nữa sao...

Thế giới u tối quanh đây chỉ còn một mình hắn, cơn lạnh thấu bao lấy cơ thể, thấm vào trong xương cốt. Những ký ức ấm áp vui sướng lúc trước giờ đây như cánh hoa tàn bay theo làn gió, không để lại chút dấu vết để hoài niệm nào.

An Trạch... Anh rất rất nhớ em.

Thật sự rất nhớ.

Lồng ngực giống như bị từng nhánh băng đam xuyên qua, hắn hoảng hốt lơ lửng trong lòng nước biển, không ngừng khe khẽ nỉ non. Nhưng lơ lửng mãi rồi cũng đến hồi kết thúc, bóng tối trước mắt bỗng nhiên hắt lên tia sáng mờ nhạt, tựa như chiếc phao mỏng mảnh dạt trôi trên Thái Bình Dương, giây tiếp sẽ bị sóng biển đánh nát.

Thật quen thuộc...

Hắn lại phải quay trở lại quá khứ không thể cứu vãn lần nữa sao?

Vệt sáng ngày càng gần, Tần Sở chầm chậm mỉm cười, vươn tay về hướng ấy. Hắn muốn gặp An Trạch lần nữa, cho dù ký ức không thể thay đổi cũng được, chỉ cần gặp lại một lần nữa...

Nhưng hắn vẫn không thể gặp được.

Linh hồn quay trở về thân xác nặng nề lần nữa, mí mắt như bị ngàn cân đè ép khó mà mở ra. Cảm giác có gì đó lành lạnh dán lên má, dù tim hắn đã đau đến chết lặng vẫn vì hơi lạnh này mà run rẩy.

Đây là... nước mắt của An Trạch.

Hắn muốn đánh thức 'mình' dậy, muốn chạm vào dấu vết cuối cùng Cố An Trạch lưu lại, nhưng cơ thể hắn như bị đóng đinh tại chỗ, thậm chí đến ngón tay cũng nhúc nhích không nổi. Cơn nhức nhối từ sâu trong bụng khiến hắn run lên, hắn cố hết sức vẫy vùng trong màn đêm, nhưng chẳng thể mở mắt ra nổi.

An Trạch... An Trạch...

Thâm tâm hắn không ngừng thét gào, nhưng chút ít hơi lạnh còn đọng trên mặt vẫn dần dần tan đi, cho đến khi không còn cảm nhận được tý ươn ướt nào nữa, nhịp thở của Tần Sở bỗng trở nên dồn dập.

Thứ kia chỉ vỏn vẹn một giọt nước mắt mà thôi, dù có chạm đầu ngón tay vào cũng không thể nào giữ lại được, chỉ đành nhìn nó biến mất không còn sót lại dấu vết nào như cơn gió thoảng qua đi.

Mắt hắn vẫn không tài nào mở ra được, nhưng tiếng hít thở dồn dập khiến cha mẹ đang ngồi cạnh hoảng hồn. Bác sĩ lẫn y tá vừa mới sơ cứu xong lại phải lập tức vây quanh hắn, bên tai ồn ào đủ thứ tiếng, dường như hắn được gắn máy thở vào, cánh tay cũng bị treo lên. Nhìn người đang hôn mê đã yên ổn, tất cả y bác sĩ đều thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Tần Sở không kiềm được nước mắt.

Mặc dù đã thắt dây an toàn đầy đủ, cũng có túi khí dự phòng trong xe bảo vệ, nhưng hắn lại bị hủ cốt đang ôm lúc ấy ép vào bụng. Gần như trong tức khắc, lá lách mỏng manh bị đâm nứt ra, máu tràn vào. Hắn được đưa đi cấp cứu ngay lập tức, sau khi cắt bỏ một phần lá lách mới miễn cưỡng xem như là qua cơn nguy kịch.

Tần Sở nằm trên giường bệnh đã bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt trông tái nhợt đến đáng sợ. Là cha là mẹ, ai mà chịu được khi thấy con mình phải chịu đau đớn như vậy ? Bà nhẹ nhàng cầm bàn tay đang truyền nước lạnh ngắt của Tần Sở, cố nén nghẹn ngào cầu trời khấn Phật cho Tần Sở mau chóng bình phục.

Hủ tro cốt của Cố An Trạch được đặt trên bàn phòng bệnh, nhìn thủ phạm khiến lá lách Tần Sở bị vỡ thì nước mắt mẹ Tần càng chảy nhiều hơn.

"Tại sao mà... lại thành ra thế này?"

Bà che mặt khóc nức nở, cha của Tần Sở cũng chỉ có thể nặng nề thở dài.

"Nhà chúng ta nợ họ..."

Mẹ Tần khóc nấc lên, nằm vật ở mép giường không kiềm được run rẩy, "Cha nó vì nhà chúng ta nên mới ra đi sớm, mẹ nó thì thế kia... Tiều Cố là đứa nhỏ tốt như vậy... đứa nhỏ ngoan như vậy mà..."

"Em cứ ngỡ nó ở bên Tần Sở sẽ hạnh phúc, tại sao mà lại mắc bệnh trầm cảm? Tại sao mà mắc phải cái thứ bệnh đó chứ..."

"Bây giờ cả tiểu Cố cũng không còn nữa, chúng ta làm sao nhìn mặt họ được đây..."

Tuy Tần Sở không thể cử động, nhưng hắn vẫn nghe không sót một chữ nào. Trái tim hãy còn có chút hoảng hốt xen lẫn hoang mang bỗng chốc biến căng thẳng, như thể bị một bàn tay bóp chặt lấy, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.

Thế... là ý gì...

Hắn đúng là nợ Cố An Trạch... Chẳng lẽ cha mẹ của An Trạch cũng vì nhà hắn nên mới...

Khung cảnh hắn cố tình hỏi Cố An Trạch tại sao không có cha mẹ đột nhiên hiện ra trước mặt, những vết thương tưởng chừng như vô hại giờ thành chứng cứ phạm tội đẫm máu của hắn. Cổ như bị bóp chặt lại, bàn tay đang ghim kim không tự chủ run lên từng cơn.Mẹ Tần đang dựa vào người chồng mình khóc thút thít, nhưng lúc vừa phát hiện ra sự bất thường của con trai, bà lập tức bổ nhào đến mép giường liên tục cầu cứu bác sĩ.

Tần Sở như đang chịu ngàn vạn đau đớn, gân xanh trên cánh tay vì gồng sức mà nổi lên từng dải xanh xám. Hắn gần như không thể thở được, sắc mặt đỏ bừng cả lên, đầu ấn chặt về phía sau, khuôn mặt méo mó vặn vẹo. Cơ thể hắn lên cơn co giật liên hồi, mũi kim trên mu bàn tay đâm sâu vào da thịt. Chỉ khi y tá vọt vào tiêm cho hắn một mũi thuốc an thần, hắn mới thả lỏng người hệt như quả bóng xì hơi.

Lồng ngực hắn phập phồng liên tục, không ngừng hít sâu vào, mồ hôi lạnh đọng lại trên vầng trán. Mí mắt nặng nề cuối cũng cũng có thể mở ra, Tần Sở ngẩn ra nhìn ánh sáng chói mắt rọi vào con ngươi, đoạn hắn nhanh chóng xoay đầu lại, vừa thở dốc vừa run giọng hỏi : "Cha... cha mẹ An Trạch... là chuyện thế nào vậy..."

"Chuyện là như thế nào!"

Bụng vẫn quặn đau khủng khiếp, như có lửa đốt, nhất là mũi khâu nơi thương đang đà khép vảy. Nhưng hắn không còn hơi đâu để quan tâm, mở to mắt nhìn cha mình, môi run run. Y tá tiêm cho hắn thuốc an thần nên Tần Sở tức thì cảm thấy đầu óc mình trùng xuống. Dù vậy hắn vẫn cố sức chống chọi, nằm vật trên giường thở dốc không ngớt.

Cha Tần chỉ đưa tay xoa trán mà không trả lời, đoạn lại thấp giọng thở dài. Tần Sở nhìn xung quanh, vừa trông thấy hũ cốt trên bàn, nước mắt lập tức rớt xuống.

Không một tiếng động, nhưng nước mắt cứ như vòi nước bị hư, liên tục trào ra từ khóe mắt. Có lẽ là chưa bào giờ thấy con trai mình khóc thảm thương thế này, mẹ Tần cũng không đành lòng mà quẹt nước mắt chảy xuôi lần nữa. Cha Tần im lặng một hồi, ông có vẻ như không muốn nhắc đến chuyện này, những chờ đến khi tất cả y bác sĩ rời đi hết, cuối cùng cũng đành nói ra sự thật bị cố tình che giấu hơn hai mươi năm qua với con trai.

Cha của Cố An Trạch, Cố Văn Hoa, từng là quân nhân dưới trướng Tần Vũ Đông -  ông nội Tần Sở. Vì chấp hành nhiệm vụ đặc thù nên ông không được tiết lộ thân phận với vợ con. Trong suốt những năm đó, cả nước đang phát dịch truy bắt ma túy cực kỳ mạnh mẽ, cha của Cố An Trạch được điều đến Vân Nam để chấp hành nhiệm vụ bắt giữ bắt giữ đội buôn ma túy với vai trò là thành viên của lực lượng đặc biệt. Có chính phụ làm hậu thuẫn, sau mấy năm chiến đấu gian khổ, cuối cùng những tên sâu bọ của đất nước cũng bị quét sạch, Tần Vũ Đông với tư cách là thủ trưởng, vào lúc sắp giành được thắng lợi, ông muốn khơi dậy tinh thần quyết chiến của quân mình, nên xung phong tự thân ra tiền tuyến tham gia chống ma túy.

Ông trùm buôn ma túy bị đánh đến tan tác quyết liều mạng đến cùng, ngày mà Tần Vũ Đông chuẩn bị thị sát, bọn chúng mang theo súng lậu từ Myanma xông vào căn cứ tấn công liều chết. Cố Văn Hoa vốn là tài năng trẻ trong quân đội, chưa kể cha ông và Tần Vũ Đông còn là đồng đội nhiều năm. Khi ông nội Tần Sở đi thị sát, ông cũng đi theo. Lúc ấy, điều kiện chiến đấu với bọn ma túy không tốt như bây giờ, sau khi các trinh sát xác định không có người nào khả nghi, Cố Văn Hoa và toàn bộ lãnh đạo các đơn vị khác phụ trách dẫn Tần Vũ Đông đi thăm các chiến hào sử dụng cho các hoạt động sinh hoạt thường ngày. Đây cũng chính là nơi ông trùm ma túy phát động tấn công vào khu quân sự.

Tuy đã luôn chuẩn bị kỹ càng, có điều ai trong tình thế đó cũng bị mất cảnh giác bởi đạn ồ ạt xả vào chiến hào như mưa. Tình hình chiến đấu cụ thể không rõ, nhưng trong cuộc tấn công này, lực lượng phòng chống ma túy bị tổn thất nặng nề, theo đó Cố Văn Hoa cũng bị ăn một viên đạn dẫn đến hi sinh trong quá trình bảo vệ thủ trưởng. Cũng ngay cuộc tiến công này, đoàn buôn ma túy đã bị quét sạch sẽ, Tần Vũ Đông được phong làm thiếu tướng.

Để bảo vệ gia đình của các chiến sĩ hi sinh, quốc gia không tiết lộ nguyên nhân cái chết của họ mà chỉ bồi thường theo cá nhân. Ông nội của Cố An Trạch biết được con trai mình chết do đâu, cho dù biết không phải trách nhiệm của chiến hữu thân cũ nhưng quan hệ hai bên vẫn dần trở nên xa cách.

Mặc dù lúc đầu khoản bồi thường của quốc gia trông khá khủng, nhưng do lạm phát tăng, bấy nhiêu ấy giờ chẳng thấm vào đâu. Ông nội Cố An Trạch đã lớn tuổi, dù cho có cố làm việc đến đâu thì cũng không có cách nào đảm bảo cuộc sống an toàn vô lo của cháu trai sau khi ông qua đời. Hơn nữa, mẹ Cố An Trạch cũng đi theo chồng, nếu ngày nào đó ông cũng ra đi, để lại một mình thằng bé trên cõi đời này thì làm sao ông yên lòng nhắm mặt cho được?

Thế nên cuối cùng sau nhiều lần năn nỉ của Tần Vũ Đông, ông dẫn Cố An Trạch đến thành phố F định cư.

Chuyện này như một điều cấm kỵ trong nhà, 20 năm qua chưa bao giờ dám nhắc đến. Vết thương đã đóng vảy từ lâu, nhưng bây giờ lại bị tàn nhẫn xé toạc ra, để lộ bên trong là máu tươi lẫn thịt đỏ.

Tần Sở run rẩy tựa vào thành giường, trong mắt hiện lên vẻ không tin được, ngay cả hô hấp cũng gấp gáp. Mọi kêu ngạo trước giờ của hắn cứ như một trò hề vậy, hắn có tư cách gì mà khoe mẽ trước mặt Cố An Trạch? Có tư cách gì để cười nhạo cậu là đứa không cha không mẹ?

Tần gia mà hắn luôn lấy làm tự hào kia, được sinh ra trên máu thịt của cha Cố An Trạch.

Cha Tần gọi Tần Sở mấy lần, nhưng hắn không nghe thấy gì... Âm thanh truyền vào tai cứ như kim loại ma sát trên mặt đất, hai mắt thất thần nhìn vào cái hũ trên bàn, lồng ngực phập phồng liên tục vì thở dốc. Thời điểm cha mẹ hắn cho là con trai mình cần thời gian để bình tĩnh lại thì Tần Sở lại tháo máy thở ra, rút luôn kim truyền nước trên tay, vội vàng ngồi dậy hỏi giường. Hắn muốn ôm hũ tro cốt kia, nhưng cơ thể vừa mới phẫu thuật sao có thể chịu nổi gắng sức mạnh bạo? Vừa nhích được một chút, hắn đã loạng choạng lăn xuống đất.

Mẹ Tần khóc thảm thiết muốn đến đỡ hắn, nhưng Tần Sở lại đẩy mẹ hắn ra, lảo đảo tiến về phía trước. Cơn đau từ bụng lan ra khiến hắn không thể đứng thẳng dậy, chân cũng đau vì vùng mô mềm bị tím bầm hết cả. Hắn ôm hủ tro cốt vào lòng, cơ thể như không còn sức để chống đỡ, trực tiếp ngã xuống đất.

"A Sở!"

Tiếng khóc của bà vang lên trong phòng, nhưng hắn thật sự chẳng còn để ý gì nữa. Hủ cốt trong tay hắn lạnh ngắt, hắn cố gắng sưởi ấm nó bằng nhiệt độ cơ thể, bỗng trong cổ họng dâng lên một dòng tanh ngọt.

Máu nhiễu đầy đất.

-

- Hết chương 47 –

-

Tác giả có điều muốn nói : Về cha của Cố An Trạch, đây hoàn toàn là bịa đặt, tôi cũng không biết tý gì về chuyện xảy ra trong quân đội, nếu có gì sai sót xin cứ nói để tôi sửa nhé.

(Mình xin phép lược 1 đoạn nha)

Tiếp theo là thời gian phổ cập khoa học :

Trước đây sau nhà ông bà tôi có một nhà máy giấy, đã từng có rất nhiều công nhân làm việc ở đó, nhưng khoảng bảy tám năm trước, chủ nhà máy đã lái ô tô đâm vào một chiếc xe máy trên đường. Lúc ấy anh ta không thắt dây an toàn nên dù đã bung túi khí nhưng bụng vẫn bị đập vào vô lăng.

Sau khi xảy ra tai nạn, anh ta không thấy khó chịu nên đã lập tức xuống xe giải quyết vụ tai nạn, còn gọi đến 110 và 120. Tuy nhiên, vài phút sau anh ta ngã ngay xuống đất không gượng dậy nổi nữa.

Lá lách anh ấy bị vỡ ra.

Lá lách là một cơ quan rất mỏng manh và vô cùng dễ vỡ, nhất là vỡ do va đập mạnh. Bởi vì lá lách là cơ quan miễn dịch lớn nhất trong cơ thể, tất cả máu đều phải được lọc qua đây để loại bỏ vi khuẩn và kháng nguyên gây bệnh. Một khi lá lách bị vỡ, máu sẽ chảy cực kỳ nhiếu.

Và còn vì lá lách rất mỏng manh, không co cứng được như các cơ quan khác, đi đến đâu cũng gần như bị vỡ. vì vậy nếu lá lách bị vỡ thì cần phải cắt bỏ càng sớm càng tốt sau đó nên thắt động mạch lách và buộc ga-rô. Cho dù cơ quan miễn dịch này bị thiếu đi thì cũng không ảnh hưởng lớn đến cơ thể nếu được duy trì tốt.

 Thầy của tôi đã từng nói với tôi rằng có một chủ nhiệm khoa ở bệnh viện Nam Kinh đã nhìn thấy một cậu bé khi ông chuẩn bị tan làm. Đáng ra ông định tan tầm mặc kệ cho người khác xử lý, nhưng ông nhận ra cậu bé bị vỡ lá lách nên ngay lập tức tiến hành phẫu thuật cắt bỏ lá lách cho cậu trước khi trở về nhà.

Đây thực sự là một người rất tận tâm và đầy y đức, nhưng chủ nhiệm lại gặp một số vấn đề khi nối mạch máu, chưa kể động mạch lách cũng là động mạch chủ, huyết áp cũng rất cao, tương đương với sử dụng vòi rửa xe xịt . Nửa tiếng sau ca mổ gấp rút, buộc ga-rô bị mở ra, không thể tìm động mạch và buộc ga-rô lại trong tình trạng như thế này. Có máu trong dạ dày cậu bé thế nên ông không thể tìm thấy động mạch đó.

Vụ việc này được đánh giá là sự cố chữa bệnh, vị chủ nhiệm này bị giáng chức xuống bác sĩ bình thường. Sau đó, ông không tiếp tục ở lại bệnh viện nữa, bây giờ cũng không biết ông đi đâu.  

Đã nói rất nhiều, tôi chỉ xin nhắc lại một điều thôi.

Nhớ thắt dây an toàn khi lên xe.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info