ZingTruyen.Info

[ĐM - HOÀN] - ĐÍNH HÔN CÙNG BẠN HỌC

Chương 55

NiMii02

Chương 55

Edit & Beta: NiMi

Thành Nham nằm trong bồn tắm thẫn thờ thật lâu, ban đầu anh chỉ muốn nghe Giang Mộ Bình thừa nhận mình ghen với Hạ Tuyên mà thôi, lại không nghĩ mình sẽ nghe được câu đó.

Anh im lặng thật lâu không nói gì rồi bỗng nhiên chìm xuống chôn nửa khuôn mặt trong nước.

Giang Mộ Bình ngẩng lên nhìn Thành Nham, anh thấy ánh mắt Thành Nham như đang ngơ ngác, lại như ngốc si. Giang Mộ Bình cúi người xuống, bàn tay luồn vào trong nước đặt lên gáy anh.

Thành Nham giật mình một cái, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần đối mặt với Giang Mộ Bình.

Thành Nham ngoi lên khỏi mặt nước, tóc và thái dương đều ướt đẫm nước.

"Gáy lại đỏ lên à." Giang Mộ Bình vuốt gáy anh hỏi.

Chóp mũi Thành Nham còn đọng nước, lúc nói chuyện làm chúng nhẹ nhàng rung động: "Chất dị ứng ở ngay đây thì không đỏ sao được."

Giang Mộ Bình cười một cái thu tay về. Thành Nham vì câu "thích" kia của anh mà choáng váng, lúc bị anh phát hiện còn giật mình. Anh bỗng nhiên ngồi dậy, vừa rồi thẳng thắn đối mặt với Giang Mộ Bình, quan hệ của hai người dường như đã tiến thêm một bước thật lớn, thế nên Thành Nham càng tự nhiên hơn trước mặt Giang Mộ Bình.

Thành Nham bước ra khỏi bồn tắm, nước trên người còn đang chảy, Giang Mộ Bình sửng sốt, vội vàng đứng lên đỡ lấy anh: "Em làm gì thế?"

Tuy phòng tắm còn hơi ấm từ nước, độ ấm cao hơn bên ngoài, nhưng không mặc quần áo thì chắc chắn sẽ nhiễm lạnh, hơn nữa trên người Thành Nham vẫn còn vương đầy nước.

"Em hơi choáng." Thành Nham đáng thương nhìn Giang Mộ Bình, muốn dựa vào trong lòng anh.

Một đêm tuyệt vời thế này, Thành Nham nghĩ cả đời này mình cũng sẽ không thể quên được.

Giang Mộ Bình chỉ mặc một lớp áo mỏng, quần cũng là quần ở nhà, quần áo trên dưới đều bẩn, thân thể Thành Nham trắng nõn sạch sẽ, Giang Mộ Bình lo anh dựa vào sẽ bị quần áo của mình làm bẩn, nhưng lại càng sợ anh sẽ bị cảm lạnh, thế nên cuối cùng vẫn kéo anh vào ngực mình.

"Biết người anh bẩn thế nào không." Giang Mộ Bình nhỏ giọng hỏi.

Cằm Thành Nham cọ cọ vai Giang Mộ Bình nói: "Lát lại tắm."

Quần áo của Giang Mộ Bình cuối cùng bị cọ ướt hết từ trên xuống dưới, Thành Nham cứ như trẻ con mà ăn vạ anh. Hiếm khi Thành Nham làm nũng, Giang Mộ Bình cũng hết cách.

Giang Mộ Bình nói: "Lát là sáng rồi."

"Thế để tiết kiệm thời gian thì anh tắm cùng em đi."

Giang Mộ Bình nhịn không được cười khẽ: "Sao em uống chút rượu xong lại không biết xấu hổ thế, lúc mới gặp em hướng nội lắm mà."

Thành Nham cãi lại: "Lúc mới gặp anh cũng không có không đứng đắn như thế này."

Giang Mộ Bình sờ soạng bắp đùi Thành Nham một chút làm thân thể Thành Nham không khỏi run lên.

Vừa rồi lúc Thành Nham bước ra khỏi bồn tắm, Giang Mộ Bình đã thấy được hình xăm trên đùi anh, thực ra lúc làm trong phòng anh đã nhìn thấy rồi, chỉ là lúc đó đang tình nồng ý mật nên Giang Mộ Bình không rảnh quan tâm cái hình xăm ấy.

Hình xăm trên đùi Thành Nham là hình một con mắt bị thiếu phần đuôi mắt, kỹ thuật có hơi trúc trắc, đường nét cũng không được mượt mà lắm.

"Em tự xăm hình con mắt ấy à?"

"Anh thấy sao?"

Giang Mộ Bình ừ một tiếng, hỏi: "Vì sao lại xăm ở đó."

"Bởi vì chỉ có em mới có thể nhìn thấy." Thành Nham không thích xăm ở những nơi dễ nhìn thấy, hồi đó tính cách có phần trẻ trâu nên tự phác hoạ đôi mắt của mình rồi tự xăm hình xăm đầu tiên trong đời.

Giang Mộ Bình nhìn qua không giống người uống say chút nào, mà cứ cho là say thật thì đến giờ tác dụng của cồn cũng tan hết rồi, nhưng hiện tại anh lại cảm thấy mình đã uống quá chén mà chợt nói lời thô tục với Thành Nham: "Rất dâm đãng".

Thành Nham còn nghĩ mình nghe nhầm, anh giật mình nhìn Giang Mộ Bình.

Nghe người văn nhã nói tục thực sự rất thú vị, đặc biệt là từ trong miệng Giang Mộ Bình nói ra.

"Xin lỗi." Giang Mộ Bình ra vẻ lễ phép xin lỗi.

Thành Nham vẫn cứ làm bộ rất hứng thú, không chỉ không cảm thấy bị xúc phạm mà còn trong lòng còn có một cảm thích thú. Anh không biết Giang Mộ Bình nói cái "dâm đãng" này là chỉ hình xăm kia, hay là chính bản thân Thành Nham.

"Anh nói em hay là hình xăm của em?"

Giang Mộ Bình không muốn nói dối: "...... Cả em và hình xăm."

Thành Nham bám lên mặt anh cắn một cái, trên mặt Giang Mộ Bình chẳng có mấy thịt nên anh đổi sang dùng lưỡi liếm liếm, "Chẳng phải em xăm là chỉ để em nhìn thôi sao, dâm đãng thế nào được."

Giang Mộ Bình ôm eo anh, nghiêng đầu hôn môi anh, "Xăm ở đây mà nói không dâm đãng sao, hơn nữa giờ anh cũng thấy rồi."

Giang Mộ Bình ôm eo Thành Nham đặt anh vào bồn tắm, "Em tắm lại rồi mặc đồ đi kẻo cảm lạnh, anh đi ra ngoài đây."

Giang Mộ Bình đẩy cửa đi ra ngoài, để lại mình Thành Nham lẻ loi trong nhà tắm.

Mùng hai, Giang Mộ Bình và Thành Nham đi trước một ngày, bọn họ lên thị trấn mua một chút đặc sản địa phương, thực ra Giang Châu không có đặc sản gì đặc biệt, cho nên bọn họ đi dạo nửa ngày mới mua được một chút đồ kỷ niệm. Hơn nữa dì đã làm rất nhiều đồ ăn vặt, còn có thể bảo quản nhiều ngày, trước khi đi bà đã đóng gói cho họ rất nhiều để họ mang về cho ông bà thông gia.

Trước khi đi, Triệu Thanh Ngữ còn tặng cho hai người một con thú móc len nhỏ, một cái là hình cừu con, một cái là hình sư tử con, được làm thủ công rất tinh xảo, trông đáng yêu cực kỳ.

Kỳ sau Triệu Thanh Ngữ đã phải thi đại học, Thành Nham cũng không biết lần sau mình đến đây là khi nào, trước khi đi anh nói với Triệu Thanh Ngữ: "Chúc em thi đại học thành công, đạt kết quả như em mong muốn."

Triệu Thanh Ngữ cười cười: "Dạ, em tính thi đại học Bắc Thành, sau này không chừng có thể gặp lại anh ở Bắc Thành."

Thành Nham ừ một tiếng: "Vậy cố lên, tới đó anh bao em ăn ở luôn."

Hôm nay vẫn là Triệu Tĩnh đưa bọn họ tới sân bay, ngày bọn họ tới ánh nắng rực rỡ, ngày bọn họ đi trời cũng trong xanh ấm áp. Thành Nham còn nhớ một ngày của nhiều năm trước mình rời khỏi Giang Châu, là một ngày trời đổ mưa phùn bay bay, đó là đặc điểm của những ngày đông phương nam.

Trước khi lên máy bay Thành Nham nhắn tin cho Hạ Tuyên.

– Em đi rồi, anh Tuyên.

– Ừ, đi đường bình an.

Thành Nham cất điện thoại vào túi, quay sang nhìn Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình nghiêng đầu dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hai ngày này anh không thể ngủ ngon, vành mắt cũng xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt.

Thành Nham thò lại gần, thấp giọng hỏi: "Anh muốn đeo bịt mắt không?"

Giang Mộ Bình mở hé mắt, khàn giọng ừ một tiếng. Giang Mộ Bình không giống Thành Nham, anh làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, mỗi ngày đều sẽ bảo đảm ngủ đủ giấc, chỉ cần mất ngủ một chút thì tinh thần sẽ bị ảnh hưởng.

Thành Nham vòng dây bịt mắt trên tai Giang Mộ Bình, dán lên tai anh nhỏ giọng nói: "Anh nhìn quầng thâm của anh đi, người không biết còn tưởng hai ngày nay anh và em có chuyện gì đó, đúng là tuổi già không bỏ qua ai, giáo sư Giang à."

Giang Mộ Bình mở mắt ra trước khi Thành Nham đeo bịt mắt lên mắt anh: "Sau khi về nhà em có thể thử xem anh già thế nào."

Nói xong Giang Mộ Bình liền nhắm mắt lại, bày ra vẻ mặt "Ai tôi cũng không yêu".

Lời này đúng là tràn ngập mị lực đàn ông, Thành Nham rất thích. Anh đeo bịt mắt lên cho Giang Mộ Bình, lại làm giống như Giang Mộ Bình lần trước, thò lại gần hôn anh một cái.

Giữa trưa đã về đến Bắc Thành, hai người gọi taxi về nhà.

Dưới sảnh chung cư lại để chồng chất rất nhiều đồ chuyển phát nhanh, lúc đi vào toà nhà bảo vệ toà nhà còn cố ý nhắc nhở Thành Nham, làm anh phải vội vàng đi lấy đồ của mình về.

Thành Nham về Giang Châu ăn tết nhưng vẫn không quên mua sắm online, lúc ở Giang Châu anh đã đem một vạn tiền mừng tuổi Giang Mộ Bình cho anh vào thẻ ngân hàng, Giang Mộ Bình thấy thế bật cười: "Tiền lì xì cho em em tiêu hết rồi à?"

"Em nào có phá của thế." Thành Nham lập tức phủ nhận, "Vẫn giữ nguyên vẹn nhé."

Giang Mộ Bình ấn thang máy, "Tết nhất mà nhân viên chuyển phát nhanh vẫn còn đi làm a."

"Để lát em xem là công ty chuyển phát nào." Thành Nham đẩy rương hành lý đi vào thang máy.

Giang Mộ Bình rất ít khi mua hàng online, quầy để đồ dưới chung cư trước đó hầu như không bao giờ đụng đến, từ sau khi kết hôn với Thành Nham thì tỷ lệ sử dụng nó bỗng tăng vọt.

Mấy ngày không về nhà, trong nhà không có hơi người nên có mùi lạ, Thành Nham rất mẫn cảm với mùi lạ, vừa vào phòng đã ngửi thấy nên vội ra mở cửa sổ thông gió.

"Em xuống sảnh lấy đồ." Thành Nham đi ra ngoài.

Giang Mộ Bình kéo tay anh lại, nói: "Để anh đi cho."

Giang Mộ Bình đi rồi, Thành Nham bắt đầu dọn dẹp lại nhà, bỏ đi bình hoa đã héo, mở vali lấy quần áo bẩn cho vào máy giặt.

Sau một lúc lâu, chuông cửa vang lên. Thành Nham đi tới cửa nhìn qua mắt mèo, ngoài cửa là ba Giang Mộ Bình, trong tay còn cầm một bó hoa nhỏ.

Thành Nham mở cửa ra gọi: "Ba."

Ba Giang ừ một tiếng, đổi dép lê vào nhà, đưa bó hoa cho Thành Nham.

Thành Nham nhận hoa, có hơi nghi ngờ: "Sao ba lại đột nhiên mua hoa ạ?"

"Quà gặp mặt, hái trong vườn nhà mình, nghe mẹ con nói con thích nên ba hái một chút mang đến cho con cắm."

"Cảm ơn ba."

"Sao hôm nay ba lại tới đây ạ?"

Nếu Thành Nham nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên ba Giang Mộ Bình tới nhà bọn họ.

"Mẹ con nói hôm nay hai đứa về, vừa đúng lúc hôm nay là cuối tuần, bệnh viện không có việc gì nên ba tới đây xem." Ba Giang đi vào phòng khách hỏi Thành Nham: "Mộ Bình đâu?"

"Anh ấy xuống sảnh lấy đồ chuyển phát nhanh."

Thành Nham cầm hoa đi vào phòng bếp, đang định tìm kéo tỉa lại một chút. Đúng lúc này, tiếng ba Giang từ phòng khách truyền đến: "Thành Nham."

Thành Nham "Dạ" một tiếng, đặt hoa sang một bên chạy đến phòng khách. Anh thấy ba Giang đứng trong phòng khách nghiêm túc nhìn ảnh chụp treo phía trên ti vi.

Thành Nham bây giờ mới nghĩ đến chuyện này, thấy vẻ mặt không vui của ba Giang lập tức chột dạ.

"Đây là ảnh cưới của hai đứa à?" ba Giang hỏi.

Thành Nham dạ một tiếng.

"Chụp ảnh cưới mà Giang Mộ Bình còn học được hút thuốc sao?" ba Giang quay lại nhìn Thành Nham.

Thành Nham vội vàng giải thích: "Không phải, ba ơi, cái này chỉ là đạo cụ chụp hình thôi ạ."

Cơ mà thực ra Giang Mộ Bình căn bản không cần học hút thuốc, anh là người có thiên phú, lần đầu tiên hút thuốc mà trông thành thạo như vậy. Nhưng mấy lời này chắc chắn không thể nói với ba Giang được.

"Anh ấy sao có thể hút thuốc được ạ." Thành Nham cười gượng.

Ba Giang cau mày: "Sao hai đứa lại chụp kiểu ảnh cưới này?"

"Là con chọn, ừm... con thấy cũng khá đẹp ạ."

"Bây giờ mấy người trẻ các con đều thích kiểu này à?"

Thành Nham cười: "Bọn con cũng không được tính là người trẻ tuổi."

"Mới ba mươi mấy tuổi, đang lúc tráng niên, đang tuổi trẻ."

Thành Nham cười cười: "Dạ, tâm hồn còn trẻ nên thích loại này ạ."

Ba Giang trầm ngâm gật đầu, phản ứng của ông bình thản hơn so với Thành Nham dự đoán nhiều, Thành Nham hỏi: "Ba không giận ạ?"

Ba Giang buồn bực: "Ba giận cái gì?"

"Ba không tức giận là được ạ." Thành Nham nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ba chắc chưa ăn cơm ạ, ba ở lại ăn cơm nha, con đi nấu."

Ba Giang xua tay: "Không cần đâu, lát ba về nhà ăn, mẹ con nấu rồi, ba cũng không quen ăn cơm người khác nấu."

"Dạ."

Thành Nham đi vào phòng bếp cầm hoa tiếp tục tỉa lá, ba Giang đi khắp nơi quanh nhà, sau lại đi đến phòng bếp hỏi Thành Nham: "Bình thường ở nhà đều là con nấu cơm à?"

"Giáo sư cũng sẽ làm ạ."

Ba Giang nhíu mày: "Hai đứa kết hôn bao lâu rồi mà con còn gọi nó thế."

Thành Nham không thể trả lời "Con thích" được, vì thế chỉ đành nói: "Con quen rồi ạ."

"Bình thường nó cũng nấu cơm à?" Ba Giang cười cười, "Trình độ cơm nước của nó ba còn lạ gì, con đừng có thếp vàng lên mặt nó nữa."

Thành Nham ăn ngay nói thật: "Anh ấy rửa bát khá nhiều ạ."

Ba Giang hiếm khi cười ra tiếng, thuận miệng hỏi: "Tình cảm con và Mộ Bình dạo gần đây thế nào?"

Tình cảm gần đây?

Thành Nham sửng sốt một chút, gật gật đầu: "Khá tốt ạ......"

Ba Giang nghe câu trả lời có lệ này mà nhíu mày.

Ngoài cửa nghe tiếng nhập mã cửa, hình như Giang Mộ Bình đã quay về, một lát sau, cửa mở ra, Giang Mộ Bình đẩy một cái xe đựng hàng vào, trong xe chất đầy hộp đồ chuyển phát nhanh.

Giang Mộ Bình thay dép lê, ngẩng đầu nói, "Ba? Sao ba lại tới đây."

Thành Nham kinh ngạc nhìn cái xe hỏi: "Xe đẩy này ở đâu ra thế?"

"Bảo vệ dưới tầng cho mượn, lát mang trả người ta."

"Bảo vệ còn có cả xe này á?"

"Đây là đồ chuyên dùng cho những người yêu mua sắm." Ánh mắt Giang Mộ Bình ghim trên người Thành Nham.

Ba Giang dù bận vẫn ung dung đứng trong phòng khách, một khuôn mặt giống Giang Mộ Bình 70% nhíu mày cau có: "Sao con mua nhiều đồ thế?"

Thành Nham còn chưa kịp nói, ba Giang đã chỉ ảnh cưới trên tường trách: "Chụp ảnh cưới còn hút thuốc." Xong lại chỉ xe chở đồ: "Phô trương lãng phí. Rõ ràng là một giáo sư đứng lớp giảng dạy..."

"Ba," Thành Nham ngắt lời ông, đưa tay lên, "Chỗ này đều là đồ con mua."

Ba Giang nghẹn lời, đổi giọng: "Con mua nhiều thế làm gì?"

Thành Nham cười gượng: "Không phô trương không lãng phí, toàn là đồ cần cho sinh hoạt thôi ạ."

"Ý ba không phải thế, ba cũng không nói con ——"

Ba Giang nhìn thoáng qua Giang Mộ Bình, khí thế giảm đi hơn nửa, thực ra trước đây quan hệ của ông và Giang Mộ Bình không giống thế này, từ sau khi Giang Mộ Bình đi du học come out làm ông giận suýt nữa nhập viện đến nay, quan hệ của ông và Giang Mộ Bình mới biến thành thế này.

Năm đó thực sự là ông thể chấp nhận được, giờ khó khăn lắm mới tiếp thu được, thậm chí Giang Mộ Bình còn kết hôn rồi, nhưng mà quan hệ của ông và Giang Mộ Bình cũng không thể trở lại như trước.

Nhiều năm như vậy, ông cũng đã quen kiểu nói chuyện thế này với Giang Mộ Bình, rất khó để thay đổi.

"Giờ con hút thuốc?" ba Giang hỏi Giang Mộ Bình.

"Không ạ."

Ba Giang gật đầu, nhìn Thành Nham: "Con sau này cũng bớt hút thuốc đi."

Thành Nham mấp máy môi không dám hé răng.

"Nếu con không kết hôn với Mộ Bình thì không có quan hệ gì với nhà họ Giang, ba cũng không tư cách quản lý con, nhưng giờ con đã kết hôn với Mộ Bình, con gọi ba một tiếng ba thì chính là con trai ba, ba yêu cầu Mộ Bình thế nào thì sẽ yêu cầu con như thế."

Thành Nham liên tục gật đầu: "Nghe theo ba ạ."

Ba Giang nghiêm túc: "Lúc nào đó ba sẽ cho con xem mấy hình ảnh phổi của người hút thuốc."

Khi còn nhỏ Giang Mộ Bình từng gặp qua mấy hình ảnh đó, anh cười nói: "Ba đừng doạ em ấy làm gì."

Giang Mộ Bình đẩy xe đồ vào phòng khách, Thành Nham lấy đồ bên trong xếp ra ngoài.

Ba Giang cũng không phải người thích mua sắm online, ông cũng biết Giang Mộ Bình không có thói quen này cho nên lúc nãy thấy anh đẩy một xe đồ đến mới ngạc nhiên thế.

"Ba đi gì đến đây thế?" Giang Mộ Bình hỏi ba Giang, "Ba ở đây ăn không ạ?"

"Đi tàu điện ngầm, giờ ba về đây." Ba Giang nói, "Tối tới nhà ăn cơm đi, Tết vẫn chưa ăn bữa cơm nào."

"Vâng ạ. Để con đưa ba về."

"Không cần, nhà mình cách chỗ này cũng không xa, đi xe còn không nhanh bằng đi tàu điện ngầm."

"Thế ba đi đường cẩn thận ạ."

Ba Giang đi rồi, Thành Nham cắm hoa ông mang đến vào bình hoa, Giang Mộ Bình nhìn hỏi: "Ba mang đến à?"

"Ừm, ba còn rất lãng mạn."

Giang Mộ Bình cười: "Chắc là hái trong vườn nhà à?"

Thành Nham cũng cười: "Trước đây ba cũng hay hái à?"

"Đã từng, lúc anh và Lý Tư Tri tốt nghiệp." Giang Mộ Bình nhớ lại từng dịp, "Còn có lúc kết hôn với mẹ."

"Hoa này đều là ba anh tự tay chọn, ba rất quý chúng."

"Thế thì em đúng là vinh dự quá." Thành Nham cười nói.

"Ba với anh vẫn luôn như vậy à?" Thành Nham chọn một kiện lớn nhất từ đống hàng, "Cảm giác vừa thấy mặt sẽ khó chịu."

"Thói quen." Giang Mộ Bình nói, "Thói quen của ông ấy, anh dưỡng cho ông thói quen đó."

Thành Nham ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Mộ Bình cũng nhìn Thành Nham, "Mười năm trước anh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với đàn ông."

"Càng không nghĩ tới sẽ kết hôn với em."

Thành Nham hỏi: "Có phải khi đó ba không thể chấp nhận chuyện anh thích con trai đúng không?"

Giang Mộ Bình ừ một tiếng: "Phản ứng rất kịch liệt, anh come out làm ông phát bệnh, sau anh lại đi du học, suốt một năm liền ba cũng không liên lạc với anh."

"Nhiều năm như vậy, chắc hẳn ba cũng đã thử thay đổi." Thành Nham nói, "Không phải bây giờ anh đã kết hôn với em rồi sao."

"Anh biết, cho nên có những lúc anh rất hối hận, hối hận khi đó không chọn cách nói chuyện nhẹ nhàng hơn."

Ba Giang Mộ Bình sau này có giải hoà bình thường với tất cả mọi người, chỉ trừ anh.

Thành Nham kéo tay Giang Mộ Bình, im lặng gãi gãi lòng bàn tay anh.

Thành Nham tìm cái dao nhỏ mở kiện hàng ra nói: "Em mua một cái máy mát xa cho ba mẹ, tối đến ăn cơm mang theo luôn. Còn mấy đồ ăn dì làm cho cũng mang qua đó luôn."

"A Nham —"

"Ơi?"

"Máy mát xa bao nhiêu tiền?"

Thành Nham cúi đầu đùa nghịch máy mát xa, lại cầm bảng hướng dẫn sử dụng đọc qua: "Em không nhớ, hình như là hơn hai mươi ngàn tệ?"

Giang Mộ Bình gãi cằm anh, nghiêm túc hỏi: "Sao em phá của thế?"

Thành Nham cười: "Anh không nuôi nổi em sao."

"Ừ, ai bảo anh là quỷ nghèo chứ."

"Không sao, em nuôi anh."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info