ZingTruyen.Com

[ĐM - HOÀN] - ĐÍNH HÔN CÙNG BẠN HỌC

Chương 52

NiMii02

Chương 52

Edit & Beta: NiMi

Hạ Tuyên là thợ xăm có tiếng tại vùng này cho nên mùng một đầu năm có rất nhiều bạn bè trong nghề tới chúc Tết. Lúc Thành Nham và Giang Mộ Bình tới đây, trong phòng vẫn còn rất náo nhiệt.

Quán cà phê ở tầng 1 đã không còn kinh doanh nữa nhưng cửa vẫn mở, trên cửa còn cố ý treo một tấm biển nhỏ, phía trên nhắc nhở "Phòng làm việc của Hạ Tuyên ở tầng 2".

Thành Nham và Giang Mộ Bình cùng lên tầng hai, Thành Nham hơi buồn bực: "Chủ quán cà phê này có quan hệ gì với Hạ Tuyên thế không biết, em nghi Hạ Tuyên có góp vốn quán cà phê này ấy chứ."

Hạ Tuyên đang nói chuyện với khách trong phòng, anh giương mắt nhìn thấy Thành Nham phía cửa liền gật đầu chào. Thấy vậy mấy người khác trong phòng cũng đồng loạt nhìn ra cửa.

"Chỗ anh đông vui thế." Thành Nham đi đến.

"Tới chúc Tết anh à?" Hạ Tuyên nhìn anh, "Chưa chuẩn bị tiền mừng tuổi cho cậu rồi."

"Không cần."

"Cũng phải, cậu kết hôn rồi, cũng không cần phải mừng tuổi nữa." Hạ Tuyên giới thiệu, "Người này chính là Thành Nham, đồng nghiệp chúng ta, giờ đang ở Bắc Thành."

"Bắc Thành à," có người mở miệng nói, "Năm sau Bắc Thành có một cuộc giao lưu nhỏ, không biết người anh em này có thể tham dự không, không chừng lúc đó chúng ta có thể gặp lại nhau đó."

"Giao lưu ở biệt thự Ngân Tước vào tháng 3 phải không?" Thành Nham hỏi.

"Đúng vậy."

"Nhất định sẽ đi."

"Tốt quá, lúc đó thầy Hạ cũng đi."

Hạ Tuyên kẹp điếu thuốc trong tay, chỉ chỉ Giang Mộ Bình nói: "Vị này chính là tiên sinh nhà cậu ấy."

"Tiên sinh?" Một người tóc bạc nhìn bọn họ cười cười, "Hai vị là vợ chồng à."

Một người khác cười sửa lại: "Phải là chồng chồng."

"Cặp chồng chồng giá trị nhan sắc đỉnh cao nha." Người tóc bạc kia tương đối thẳng tính, anh ta nhìn Thành Nham nói: "Làm cái nghề này bao nhiêu năm, trừ thầy Hạ ra tôi chưa thấy ai đẹp trai bao giờ, cậu là một trong số đó."

Anh ta vừa nói xong câu này thì đụng chạm toàn bộ người trong phòng, mọi người đều nhao nhao lên án anh.

"Này này anh nói câu đó mà nghe được à, ít nhiều gì tôi cũng giữ được vóc dáng tiêu chuẩn đấy nhé."

"Đúng vậy, làm nghề này ai mà có thời gian chăm chút bản thân chứ, ngày nào cũng xăm đỏ cả mắt, làm việc xong thì ai nấy đều mệt mỏi không ra hình người nữa."

Nghe bọn họ cãi cọ qua lại, Thành Nham thấy cả thể xác và tinh thần của mình đều được thả lỏng.

Có người nhìn Giang Mộ Bình, hỏi: "Vị này cũng là đồng nghiệp chúng ta à?"

Hạ Tuyên lắc đầu: "Không phải, cậu ta là giáo viên."

"Phần tử trí thức à." Anh trai tóc bạc có vẻ đã quen thuộc hơn, cười tít mắt nói, "Một giáo viên sao lại cưới một thợ xăm hình? Này cũng không hợp lý lắm nhỉ."

"Thích." Giang Mộ Bình nói.

"Ôi chao," anh trai tóc bạc kia làm bộ che mặt, "Show ân ái quá, làm tôi đỏ cả mặt rồi nè."

Hạ Tuyên nâng chân đá cho anh ta một phát.

Phòng làm việc lượn lờ khói thuốc, ngoại trừ anh trai tóc bạc và Giang Mộ Bình ra thì ở đây toàn là kẻ nghiện thuốc. Trong phòng sặc sụa mùi thuốc lá, Hạ Tuyên đi đầu dập điếu thuốc đi nói: "Thầy giáo nhà Thành Nham không hút thuốc, mọi người hút xong điếu trong tay thôi, đừng để người ta phải hít quá nhiều khói thuốc."

Anh trai tóc bạc nghe thế cười như không cười: "Thầy Hạ à, tôi cũng không hút thuốc nhé, sao tôi không thấy anh quan tâm chuyện tôi có phải hít khói thuốc không thế?"

Có người nghe thế dè bỉu: "Cậu hút bao nhiêu năm rồi, thuốc nào mà chả miễn dịch hết cả."

Mọi người nghe thế cười lớn, hút thêm vài hơi thì đều dập thuốc đi.

"Đúng là đãi ngộ cho người trí thức cũng phải khác." Anh trai tóc bạc hùng hổ chỉ vào những người khác, đùa nói: "Một đám không nể tình anh em, thấy dân trí thức cái là bắt đầu thiên vị ngay."

"Cái đờ mờ ông nói gì thế, chẳng lẽ anh Hạ đây không phải dân trí thức à? Người giỏi nhất học viện Mỹ thuật không phải trí thức thì là gì?"

Một đám người mồm năm miệng mười thật náo nhiệt, sau Hạ Tuyên ngại phiền nên đuổi hết đi, chỉ giữ lại Thành Nham cùng Giang Mộ Bình.

"Em trai kia đâu rồi?" Thành Nham hỏi Hạ Tuyên.

"Bị người lớn trong nhà lôi về ăn tết rồi." Hạ Tuyên nói, "Tính tình không tốt cũng có nguyên nhân cả, nhà có tiền nên chiều hư, cho nên mới gửi đến đây để anh dạy dỗ nó."

"Hoá ra là một phú nhị đại." Thành Nham nói.

Hạ Tuyên nói: "Tết nhất không tìm cái khách sạn tình thú nào mà chơi với nhau, chạy tới đây làm gì."

"...... Tết nhất ai lại đi khách sạn chứ."

Hạ Tuyên hừ cười một tiếng: "Chẳng lẽ cậu định ở nhà với ba cô sáu bà nhà cậu à? Nếu cậu bằng lòng ở đó với họ thì đã không chạy đến đây." Hạ Tuyên càng ngày càng khác với tưởng tượng của Giang Mộ Bình, điều này làm Giang Mộ Bình không khỏi suy nghĩ, rằng khi Thành Nham còn trẻ ở chung với Hạ Tuyên thì cũng nói chuyện thoải mái không kiêng kỵ thế này không.

Hạ Tuyên đúng là đẹp trai thật, lại còn có tài, ở bên cạnh anh ta Thành Nham cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Không thể không nói, Hạ Tuyên là một sự tồn tại cực kỳ đặc biệt và độc nhất, mặc kệ thế nào thì Giang Mộ Bình cũng không thể lảng tránh được chuyện hiển nhiên này cũng như nỗi lo được lo mất trong lòng anh hiện tại.

"Chẳng phải anh nói muốn mời bọn em uống rượu sao?" Thành Nham nói.

"Ban ngày quán bar không mở cửa. Buổi tối anh đến tìm hai đứa."

Thành Nham nhìn Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình nói: "Thế giờ em muốn tìm khách sạn tình thú sao?"

Thành Nham sửng sốt, hai tai nháy mắt nóng lên, lời này từ miệng Giang Mộ Bình nói ra không hề giống với Hạ Tuyên, hai chữ "tình thú" của Giang Mộ Bình vừa ra khỏi miệng, trong đầu Thành Nham đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh không phù hợp với trẻ em.

"Giáo sư Giang, anh nghiêm túc đấy à?" Thành Nham nhỏ giọng hỏi Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình nửa đùa nửa thật, cố ý chọc Thành Nham: "Tết nhất phóng túng quá hình như không được tốt lắm."

Thành Nham cười: "Trước khi kết hôn em vẫn luôn cho rằng anh là người đứng đắn đấy."

Thực ra đôi khi Giang Mộ Bình rất dí dỏm, có thể dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc chọc cười Thành Nham, Thành Nham quay ra đối mặt Giang Mộ Bình một lát, bỗng nhiên thấy khuôn mặt đẹp trai của Giang Mộ Bình đang tiến lại gần.

Giang Mộ Bình cúi đầu hôn một cái, Thành Nham ngẩn ra, cả người đứng ngồi im như tượng.

Một cái hôn thật nhẹ, môi Giang Mộ Bình vừa chạm đã lập tức rời đi.

"Em hẳn đã sớm nhận ra anh là người không đứng đắn." Giang Mộ Bình nhìn Thành Nham nói, "Người đứng đắn sẽ không làm thế này."

Gáy Thành Nham nháy mắt đỏ ửng lên, lần đầu tiên Giang Mộ Bình chủ động hôn anh trước mặt người ngoài, hơn nữa còn là một nụ hôn bất ngờ không hề báo trước, còn ở ngay trước mặt Hạ Tuyên.

Thành Nham lần đầu trải qua cảm giác e lệ như thế này, nó mang lại kích thích cực kỳ mãnh liệt, giống như vừa chạm phải chốt mở điện vậy, vừa mở chốt ra làm cả người tê dại.

Đầu ngón tay Thành Nham cũng đỏ lên, anh vô thức túm lấy áo Giang Mộ Bình, "Anh làm gì......"

Giọng Thành Nham rất khàn, anh nhỏ giọng: "Giáo sư Giang, anh vừa phạm quy nghiêm trọng."

Thành Nham không muốn nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Tuyên, anh và Hạ Tuyên quen nhau lâu lắm rồi, hồi trẻ anh như thế nào Hạ Tuyên là người rõ nhất, bởi vì quá quen với nhau rồi nên anh mới càng không muốn đối phương phát hiện ra một mặt khác của mình.

Hạ Tuyên quả thực chưa từng thấy một Thành Nham mặt mày đỏ bừng như thế này, anh im lặng hút thuốc, hứng thú ngồi nhìn đôi bạn trẻ.

Ban đầu anh cho rằng người tên Giang Mộ Bình này rất lạnh nhạt, vui buồn đều không thể hiện ra mặt, nhìn qua thì có vẻ không yêu thích Thành Nham lắm, thậm chí có lúc Hạ Tuyên còn cho rằng hai người này giống như là kết hôn giả.

Bây giờ xem ra người này chỉ là người có thói quen che dấu cảm xúc mà thôi, bên ngoài thì thong dong bình tĩnh nhưng thực ra tính chiếm hữu cực kỳ mạnh.

Giang Mộ Bình đặt tay lên eo Thành Nham, liếc nhìn về phía Hạ Tuyên một cái. Một tay khác của anh đặt lên gáy Thành Nham, rồi nhìn Hạ Tuyên vờ như không có gì nói: "Làm thế này với tiên sinh nhà mình có được tính là phạm quy không?"

Hạ Tuyên cười: "Không tính."

Bọn họ không ở lại lâu, không đi bar uống rượu giữa ban ngày ban mặt được, với cả họ ra đây cũng chỉ là để trốn mấy cô mấy bà trong nhà mà thôi. Đến giữa trưa dì đã gọi điện kêu bọn họ về ăn cơm.

Hạ Tuyên nói được làm được, trời vừa tối đã lái xe đến nhà đón hai người họ. Anh mặc áo da ngồi trên chiếc xe việt dã màu đen, vừa nhìn đã thấy cực kỳ ngầu, thu hút không ít người dân đến xem.

Giang Mộ Bình đeo kính mới, trên người được bọc một vầng khí chất thư sinh nho nhã, Hạ Tuyên ngồi trên xe gác tay lên cửa sổ nói với Giang Mộ Bình: "Thầy Giang có kính áp tròng không? Nếu được thì thay sang nó đi, quán bar có nhiều người qua loại, nhìn bộ dáng này của cậu dễ bị người ta ăn đậu hủ lắm, đến lúc đó e là mắt kính cũng không giữ được đâu."

Thành Nham mở cửa xe ngồi vào, nhíu mày nói: "Anh định mang bọn em đến quán bar nào thế? Không đứng đắn bọn em không đi đâu."

Hạ Tuyên cười cười: "Có quán bar nào là đứng đắn? Chẳng phải nó vốn là nơi săn tình à?"

Giang Mộ Bình cũng ngồi cùng với Thành Nham ở ghế sau, anh nói: "Không có kính áp tròng, đi uống bar uống rượu đúng không? Tôi sẽ không uống rượu."

"Không sao, cứ để bọn họ nhìn cậu đi." Hạ Tuyên nhìn kính chiếu hậu, "Không có kính áp tròng thì cứ vậy đi."

"Chúng ta đến mấy quán ăn uống rượu đi." Thành Nham thực sự lo lắng Giang Mộ Bình sẽ bị ăn đậu hũ nên nói với Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên khởi động xe, nói: "Không phải lo, cứ đến quán bar uống đi."

"Xem ra ngày nào anh cũng tới chỗ đó nhỉ, không biết bạn học Hướng có biết không?"

Hạ Tuyên nhìn kính chiếu hậu không nói gì, đạp ga chạy như bay trên đường làng.

Tới quán bar, Thành Nham mới biết Hạ Tuyên chỉ doạ anh mà thôi, nơi này trông khá là nghiêm túc, tuy có nhiều người thật nhưng so với quán bar bình thường thì yên tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng đúng như lời Hạ Tuyên nói, quán bar là nơi săn tình, kể cả quán bar yên tĩnh cũng không ngoại lệ. Khác nhau ở chỗ nơi săn tình này không ồn ào náo nhiệt như những nơi khác mà thôi.

Chủ quán bar là bạn Hạ Tuyên, vừa thấy Hạ Tuyên đã nhiệt tình đi đến đón tiếp.

"Đưa bạn mới tới à?" Chủ quán nhìn Thành Nham và Giang Mộ Bình, "Lâu lắm rồi không thấy anh tới, tôi còn tưởng anh cai rượu chứ."

Hạ Tuyên nói: "Chọn cho anh bạn đeo kính này loại nồng độ thấp thôi." Anh nhìn Thành Nham, "Còn cậu muốn uống gì thì tự chọn."

Thành Nham bảo ông chủ chờ một lát, anh lấy menu giới thiệu cho Giang Mộ Bình một số loại Cocktail nồng độ thấp, Giang Mộ Bình chọn loại có cái tên hay nhất.

Ông chủ nhìn Thành Nham cười cười: "Người trong nghề nha."

Thành Nham chọn cho mình một loại tương đối mạnh.

Mùng một đầu năm quán bar vẫn rất đông đúc, trên sân khấu có người đàn ghi ta hát một bài nhạc dân ca, Thành Nham dựa vào người Giang Mộ Bình nhỏ giọng nói: "Giáo sư, anh có biết đàn ghi ta không?"

Giang Mộ Bình nghiêng mắt nhìn anh, cười nhẹ một tiếng: "Anh nhìn giống người tinh thông mười tám loại nhạc cụ không."

Thành Nham làm như thật gật gật đầu: "Giống."

"Anh không biết đàn ghi-ta." Giang Mộ Bình cầm chén rượu nhấp một ngụm, "Nhạc cụ dây thì chỉ biết đàn cello."

Thế thì càng gợi cảm, toàn thân toả một sự trí thức gợi cảm biết bao.

"Anh còn biết kéo cello..." Thành Nham lúc uống rượu thì luôn tỏ ra lười biếng, nửa người dựa trên tay Giang Mộ Bình, cả người mềm nhũn, còn hơi nóng lên nữa. Trong quán bar độ ấm cao, bọn họ đều cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo đơn, nhiệt độ cơ thể của Thành Nham xuyên qua vải chạm lên người Giang Mộ Bình làm cả người Giang Mộ Bình cũng dần nóng lên.

Một Giang Mộ Bình văn nhã cấm dục xuất hiện ở quán bar đúng là làm cho đông đảo con mắt trong quán bar chiếu đến, có không ít người muốn tới gần làm quen, xong lại thấy một anh đẹp trai môi hồng răng trắng đang vịn lên người người đó thì lại yên lặng lui xuống.

Thành Nham cũng sớm phát hiện những ánh mắt như hổ rình mồi xung quanh mình, anh đỏ mặt quay sang nhìn Giang Mộ Bình thật cẩn thận gỡ mắt kính xuống.

Giang Mộ Bình nhắm mắt lại, lại chậm rãi mở ra, khẽ cười nói: "Làm gì."

"Đừng đeo kính," Thành Nham lấy kính của Giang Mộ Bình đeo lên mặt mình, "Đeo kính dễ gây hoạ lắm."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com