ZingTruyen.Info

[ĐM - HOÀN] - ĐÍNH HÔN CÙNG BẠN HỌC

Chương 49

NiMii02

Chương 49

Edit & Beta: NiMi

Ban đầu nghe Thành Nham nói Giang Mộ Bình cũng không đoán được, nhưng sau đó Thành Nham hỏi lại ý ám chỉ rõ ràng người đó là anh, Giang Mộ Bình vẫn chần chừ không trả lời.

Giang Mộ Bình và Thành Nham hồi cấp ba gần như là không liên quan đến nhau, năm đó anh là lớp trưởng nên việc nói chuyện với tất cả bạn học trong lớp là điều không thể tránh được, cho nên anh cũng có vài lần giao tiếp ít ỏi với Thành Nham, cơ bản thì đều là chuyện của lớp, hơn nữa lần nào Thành Nham cũng tỏ ra vô cùng lạnh lùng.

Thành tích học tập của Thành Nham năm đó được xem là nổi bật, đặc biệt là các môn khoa học tự nhiên, bài kiểm tra lớn nhỏ nào cũng có thể lọt vào top 3. Trí nhớ của của Giang Mộ Bình không phải là tốt, rất nhiều bạn học năm đó anh còn không nhớ tên nữa, việc anh có ấn tượng sâu với Thành Nham phần lớn là bởi thành tích của bạn học Thành khi đó quá xuất sắc.

Năm đó tuy Thành Nham tính tình quái gở, nhưng học hành rất tốt, anh không nói chuyện cùng người khác cho nên luôn mang đến cho người ta cảm giác kiệt ngạo khó thuần, bao gồm cả Giang Mộ Bình. Thành Nham đối xử với bạn học khác lạnh lùng như thế nào thì đối xử với Giang Mộ Bình cũng y như thế.

Cho nên bây giờ Thành Nham bỗng nhiên nói như vậy, Giang Mộ Bình hoàn toàn có lý do và cơ sở để nghi ngờ rằng Thành Nham chỉ nói cho mình vui mà thôi.

Nhưng Giang Mộ Bình biết Thành Nham là sẽ không dùng lời nói dối để dỗ cho anh vui.

"Anh." Giang Mộ Bình trả lời.

Thành Nham cười, nghĩ thầm giá mà Giang Mộ Bình cứ im lặng không nói hoặc thể hiện không biết thì anh sẽ có cơ hội ghẹo thêm một lát nữa.

"Thật sao?" Giang Mộ Bình đột nhiên hỏi.

Thành Nham sửng sốt, anh cho rằng Giang Mộ Bình sẽ không hoài nghi lời của anh.

"Năm 17 tuổi em mới chỉ là một học sinh năm hai trung học, ngoài anh ra thì em có thể sùng bái ai chứ..." Thành Nham buồn cười, "Anh nghĩ trong trường còn người nào có thể so với anh à."

Lời này thật xuôi tai, đặc biệt là từ trong miệng Thành Nham nói ra. Giang Mộ Bình sống hơn ba mươi năm trong những lời khen, sớm đã hình thành miễn dịch, thế nhưng khi nghe thấy Thành Nham nói thế trong lòng anh không khỏi toát vài phần đắc ý.

Lúc về đến nhà, Triệu Tĩnh và dì đang đứng ở cửa dán câu đối, dì nhìn thấy câu đối trong tay Thành Nham nói: "Hai con mua à, thừa mất rồi, không còn chỗ để dán nữa."

"Không phải mua," Thành Nham nói, "Là giáo sư viết đó."

Biểu cảm của dì lập tức thay đổi, bà chạy đến cầm câu đối trên tay anh, "Đây là Tiểu Giang tự viết sao, viết đẹp quá!" Bà vội vàng bảo Triệu Tĩnh dừng lại, "Triệu Tĩnh đừng dán nữa, dán cái của Tiểu Giang này, viết tay còn đẹp hơn cái mình mua nhiều!"

Triệu Tĩnh cười nói: "May mà con chưa phết keo lên đấy."

Thành Nham đưa câu đối cho anh, Triệu Tĩnh cầm lấy xem một lượt, không khỏi cảm thán: "Đúng là người làm nghề giáo có khác..."

Con gái lớp 6 của Triệu Tĩnh chạy từ trong phòng ra, "Ba, ba đã dán xong câu đối chưa ạ? Ba có muốn con giúp không?"

"Thấp một mẩu như con giúp thế nào được." Triệu Tĩnh giới thiệu với Giang Mộ Bình, "Đây là con gái anh."

Triệu Tĩnh chỉ chỉ Thành Nham, nói với cô bé: "Đây là chú Thành Nham, con gọi chú đi."

Cô nhóc đỏ mặt gọi "chú", rồi cứ nhìn chằm chằm Thành Nham chớp chớp mắt, "Chú đẹp trai quá."

Triệu Tĩnh cười xoa đầu cô bé, "Sao trước giờ con chưa từng nói thế với ba?"

"Ba, cô giáo dạy trẻ con không được nói dối." Cô nhóc làm vẻ mặt như bà cụ non.

"Năm nay cắt tiền mừng tuổi nhé."

"Không được!" Cô nhóc bắt đầu nóng nảy, "Ba đẹp trai nhất, đẹp trai siêu cấp vũ trụ."

Triệu Tĩnh cố ý không thèm nhìn cô bé, xụ mặt ho khan một tiếng, tiếp tục giới thiệu nói: "Đây là ——"

Anh nhìn Giang Mộ Bình xong không biết phải giới thiệu cậu em rể này như thế nào, chắc chắn không thể giới thiệu là "thím" được.

Triệu Tĩnh tạm dừng một lát mới nói: "Người này là người yêu của chú con, con cũng gọi chú ấy là chú nhé."

Vẻ mặt nhóc con mê mang: "Người yêu?" Cô bé bắt đầu bối rối, "Ba, ba có nhầm không ạ?"

Con gái Triệu Tĩnh tuổi còn nhỏ, không dùng điện thoại, bình thường cũng ít xem tin tức, con đường tiếp xúc xã hội còn rất ngắn, cho nên cô bé không hiểu cũng như không biết gì về hôn nhân đồng giới.

"Ba không nhầm," Triệu Tĩnh kiên nhẫn giải thích, "Bây giờ kết hôn đồng giới là hợp pháp, tức là con trai không chỉ kết hôn cùng con gái mà còn có thể kết hôn cùng với con trai nữa. Tương tự, con gái có thể kết hôn cùng con trai, cũng có thể kết hôn cùng con gái."

Cô bé tỏ vẻ hoảng sợ: "Con trai sao lại kết hôn cùng con trai?"

Triệu Tĩnh vuốt tóc cô bé: "Thích là có thể kết hôn được, giờ con còn nhỏ, sau này con sẽ hiểu. Không được vô lễ, mau gọi chú đi."

Bé con ngoan ngoãn nhìn Giang Mộ Bình, nhỏ giọng gọi "chú".

Giang Mộ Bình gật đầu: "Chào con."

Nhóc con nghe thế cúi đầu cười khúc khích.

Triệu Tĩnh tiếp tục dán câu đối, lúc dán phần trên với không tới, kiễng chân mãi đỏ cả mặt mày cũng không được.

Dì đứng ngay sau lưng vỗ cho anh một phát, "Để Tiểu Giang làm cho, thằng bé cao hơn."

"Đúng rồi, con quên mất nhà mình còn có người cao như cây cột điện nữa." Triệu Tĩnh đưa câu đối cho Giang Mộ Bình, "Em rể ăn gì mà cao thế, có phải ở chỗ em ai cũng cao thế không?"

"Em không biết," Giang Mộ Bình nói, "chỗ em cũng không khác Giang Châu nhiều lắm."

"Vậy sao em lại cao thế nhỉ? Chắc phải 1m9 ấy?"

Giang Mộ Bình lấy keo nhẹ nhàng dán câu đối lên phần cửa cao nhất, nói: "Chắc do di truyền đấy ạ, ba em cũng rất cao."

Dì lôi kéo Thành Nham cười nói: "Tiểu Nham nhà chúng ta cũng không thấp, thế mà đứng cạnh con thấp hơn cả một đoạn."

Ở nông thôn không cấm pháo hoa pháo trúc, đến chạng vạng đã nghe loáng thoáng tiếng pháo lúc chân trời.

Nhà dì tuy không đông người nhưng không khí vẫn vô cùng náo nhiệt. Mọi người đều cùng nhau chuẩn bị cơm tất niên, Thành Nham cùng Giang Mộ Bình muốn giúp nhưng lại bị đuổi ra ngoài.

"Hai người là khách, đâu ra đạo lý để khách làm cơm chứ." Vợ Triệu Tĩnh là người vô cùng dịu dàng, cô đẩy Thành Nham và Giang Mộ Bình ra khỏi phòng bếp, cười nói: "Đi ra phòng khách nghỉ ngơi đi, lát xong gọi hai người vào ăn cơm."

Bọn họ không ra phòng khách mà trở về phòng cho khách trên tầng ba.

Thành Nham gửi một bao lì lớn trong nhóm chat mọi người ở phòng làm việc, sau đó lập tức bị cướp sạch, trên màn hình nhảy ting ting tin nhắn "Cảm ơn ông chủ".

"Mấy người này......" Thành Nham nhìn điện thoại cười cười, "Bọn họ dán mắt trên điện thoại 24/24 hay sao."

Thành Nham click mở hình đại diện của Lâm Vi Kính, gửi cho cậu một cái lì xì lớn, Lâm Vi Kính nhận ngay sau một giây, sau đó gọi điện tới.

"Đại gia, cảm ơn anh." Lâm Vi Kính cười đùa nói, "Thế là có hai tháng sinh hoạt phí rồi."

"Không lễ phép, gọi anh."

"Cảm ơn anh đại gia." Lâm Vi Kính còn nói thêm hai câu "Moah moah", Thành Nham nghe mà buồn nôn muốn tắt máy.

"Đừng đừng, anh có vợ là bỏ em à?"

Thành Nham ngước mắt nhìn Giang Mộ Bình, nói với Lâm Vi Kính: "Ai dạy em gọi thế, không sợ giáo sư của em ghim em hả?"

"Giáo sư của em không phải người như thế." Lâm Vi Kính hất cằm, "Hơn nữa anh không nói em không nói thì thầy ấy biết sao được."

Giang Mộ Bình bên cạnh đột nhiên hỏi: "Thằng bé gọi anh là gì?"

Lâm Vi Kính ở đầu bên kia nghe thấy tiếng Giang Mộ Bình lập tức nói: "Đừng đừng đừng, anh, anh đừng nói, em nói thế chẳng phải là để anh vui sao, nghe ngầu thế còn gì, giáo sư Giang là vợ anh!"

Thành Nham cười mà không nói.

Giang Mộ Bình đưa tay về phía Thành Nham ý bảo anh đưa điện thoại cho mình.

Lâm Vi Kính bên kia thấp thỏm không yên, điện thoại truyền đến một giọng trầm thấp: "Lâm Vi Kính, em gọi thầy là gì?"

Lâm Vi Kính cười ha hả nói: "Giáo sư Giang ạ."

"Thầy muốn nghe sự thật."

Lâm Vi Kính do dự, căng da đầu nói: "...... Vợ anh trai em."

Giang Mộ Bình hừ cười một tiếng, không rõ là ý gì.

Lâm Vi Kính nắm chặt điện thoại, hơi khẩn trương: "Giáo sư, thầy sẽ không ghim em chứ?"

Giang Mộ Bình cố ý hù cậu: "Không đến mức ghim, chỉ là sau này cho điểm thấp hơn một chút."

"Cứu mạng... Thầy không thể như thế, thầy chính là giáo sư Giang công minh liêm chính."

"Thế thầy không phải vợ anh trai em à."

Lâm Vi Kính lập tức phủ định: "Chồng, chồng, là chồng anh trai em."

Giang Mộ Bình cười nhẹ, Thành Nham lộ vẻ nghi ngờ, anh lại quá hiểu cái nết của Lâm Vi Kính, không cần nghe cũng đoán được thằng nhóc này sẽ nói cái gì.

Giang Mộ Bình đưa điện thoại cho Thành Nham, Lâm Vi Kính lại nói chuyện cùng Thành Nham một lát, sau đó Thành Nham mới tắt điện thoại.

Thành Nham lấy một ít tiền mặt trong túi ra, nói với Giang Mộ Bình: "Em mang theo tiền mặt, lát định phát lì xì cho con gái Triệu Tĩnh và Triệu Thanh Ngữ, nhưng mà em không có lì xì, phải làm sao bây giờ? Cứ trực tiếp đưa tiền được không?"

"Anh có mang theo."

Thành Nham vui mừng: "Anh đúng là chu đáo."

Giang Mộ Bình lấy trong vali ra mấy bao lì xì, mỗi bao lì xì đã đựng một ngàn tiền mặt, anh đem bao lì xì đưa cho Thành Nham, "Lát em cầm đưa cho mấy đứa đi."

"Anh chi hết à?" Thành Nham cầm lấy, "Mỗi người một nửa đi."

"Không cần thiết."

Thành Nham nhìn anh một lát mới gật gật đầu.

"Vậy lát anh mừng tuổi đi." Thành Nham đem bao lì xì nhét lại tay anh.

Hai người đi xuống lầu, lúc đi đến chỗ ngoặt cầu thang, Thành Nham bỗng nhiên túm lấy tay áo Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình quay đầu lại: "Sao thế?"

"Vừa nãy ở chỗ Hạ Tuyên em đã nhịn không hút thuốc."

"Ừ?" Giang Mộ Bình chưa hiểu.

Thành Nham tới gần Giang Mộ Bình, ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh, "Thật vất vả lắm em mới nhịn không hút thuốc nguyên một ngày, cho nên anh có thể hôn em không?"

Giang Mộ Bình cười: "Nếu em hút thuốc thì không hôn à?"

"Vẫn muốn hôn, nhưng sợ anh không thích mùi thuốc lá."

Giang Mộ Bình tiến lên một bước, cúi đầu xuống nhẹ nhàng cắn một cái lên chóp mũi Thành Nham, anh thấp giọng nói: "Em không biết trên người em luôn có thoang thoảng mùi thuốc lá à?"

"Có phải anh không thích không?"

"Không có. Không thích anh sẽ nói với em."

"Vậy có hôn được không."

"Đợi tối hôn cũng được mà." Giang Mộ Bình cố ý nói.

Hai người bọn họ thường là buổi tối ở trong phòng mới hôn môi, Thành Nham muốn thay đổi địa điểm, đổi sang nơi nào đó có ánh sáng, thoải mái hào phóng hôn môi với Giang Mộ Bình.

"Em không chờ được." Thành Nham nói.

Thành Nham thật sự không còn là Thành Nham trong tưởng tượng ban đầu của Giang Mộ Bình, anh cùng với Thành Nham thời niên thiếu hoàn toàn không giống nhau. Cổ anh thường xuyên đỏ lên, nhưng cơ bản đều không phải vì thẹn thùng. Một Thành Nham thẳng thắn thể hiện tình yêu cũng như yêu cầu của mình bây giờ, cùng với Thành Nham thời niên thiếu ngây ngô lạnh lùng năm ấy, tất cả đều đáng quý như nhau.

Giang Mộ Bình ôm lấy gáy Thành Nham kéo lại gần mình hơn, sau đó cúi xuống hôn.

Thành Nham theo phản xạ nhắm mắt lại, tay đỡ lấy hông Giang Mộ Bình. Giang Mộ Bình nhắm hờ mắt, mơ hồ thoáng thấy có người đang đi lên.

"Anh Thành, giáo sư Giang, ăn ——"

Tiếng Triệu Thanh Ngữ từ dưới lầu truyền lên, tiếng gọi quá đột ngột làm Thành Nham giật mình, cả người đứng đờ.

Triệu Thanh Ngữ đã đi lên rồi, xong lại bị cảnh trước mặt doạ cho sợ, cứ đứng im trợn mắt nhìn hai người họ, mặt mày đỏ bừng.

Giang Mộ Bình đỡ gáy Thành Nham để anh dựa đầu lên vai mình, anh nhìn Triệu Thanh Ngữ rồi đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho cô, khẽ thở dài một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info