ZingTruyen.Info

[ĐM - HOÀN] - ĐÍNH HÔN CÙNG BẠN HỌC

Chương 46

NiMii02

Chương 46

Edit & Beta: NiMi

Mới 6 rưỡi sáng, trời còn đang nhá nhem tối mà Thành Nham và Giang Mộ Bình đã bị kêu dậy.

Người già thường ngủ sớm dậy sớm, hơn nữa lại còn ở quê, 5 giờ sáng dì đã dậy nấu cơm sáng, đúng 6 giờ gọi cả nhà xuống ăn cơm. Thành Nham và Giang Mộ Bình đã được ưu ái lắm rồi, 6 giờ rưỡi mới bị gọi dậy.

Tuy Giang Mộ Bình là giáo viên nhưng bình thường cũng không dậy sớm như thế, Thành Nham thì càng không phải nói, bản thân mình chính là ông chủ, thời gian co dãn hơn cao su, muốn đi làm lúc nào thì đi làm lúc đó, cho nên cứ ngủ đến khi nào tự tỉnh mới thôi.

Hai người đang ngủ ngon lành thì bị mấy tiếng gọi của dì đánh thức.

Giang Mộ Bình mở to mắt, mơ hồ nghe thấy tiếng dì gọi xuống ăn cơm sáng. Cánh tay anh hơi tê, nghiêng đầu sang nhìn thì thấy Thành Nham đang gối đầu lên tay anh ngủ, mày hơi nhíu lại.

Dì lớn giọng gọi thêm mấy lần nữa, đầu Thành Nham giật giật, lông mày nhăn tít lại, dụi dụi vào trong ngực Giang Mộ Bình, mặt vùi vào cổ anh, miệng còn phát ra mấy tiếng hừ không kiên nhẫn.

Lúc Thành Nham lạnh thì cực kỳ dính người, bình thường hai người đều ngủ rất nghiêm túc, không đụng chạm cơ thể gì với nhau, thế mà hôm qua anh dán lên người Giang Mộ Bình ngủ, nửa đêm còn thò tay vào trong áo Giang Mộ Bình sưởi ấm, cọ qua cọ lại, suýt nữa thì cọ cho Giang Mộ Bình có phản ứng.

Tay Giang Mộ Bình đặt trên eo Thành Nham, ngón tay vuốt dọc theo sống lưng anh lên đến vai rồi vỗ vỗ mấy cái. Thành Nham ngủ say nên vẫn cứ nhắm nghiền mắt không chịu dậy.

Ngoài cửa dồn dập tiếng bước chân, cửa phòng bị gõ "tùng tùng".

"Tiểu Nham à, xuống ăn cơm sáng, nhanh lên con! Mau mau không cơm nguội mất!"

Thành Nham cũng coi như là một người gắt ngủ, anh ra sức đem mặt chôn vào cổ Giang Mộ Bình, mặc kệ dì kêu to cỡ nào cũng không nghe.

"Tùng tùng" ——

Giang Mộ Bình khàn giọng nói: "Con biết rồi dì ơi."

"Đừng ngủ nữa, ăn sáng trước đi, dì làm cơm xong rồi, không ăn là nguội hết đó! Ăn xong rồi ngủ tiếp, mau xuống đi!"

Giang Mộ Bình nhéo nhéo gáy Thành Nham, "Dậy ăn cơm sáng nào."

Thành Nham giống như đang giận dỗi: "Không ăn."

Hơi thở của anh phả lên cổ Giang Mộ Bình, môi cũng cọ lên da Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình cảm thấy cổ mình hơi tê tê.

"Lát dì lại lên đó." Giang Mộ Bình nói.

Thành Nham dường như nhận mệnh mà thở dài thườn thượt, chậm rãi mở mắt.

"Hôm qua ngủ ngon không?" Giọng Thành Nham hơi khàn.

"Không tốt lắm." Giang Mộ Bình nói thật.

"Giường hơi nhỏ." Tay Thành Nham cách một lớp áo ngủ đặt lên cơ bụng Giang Mộ Bình, chân anh co lại một chút rồi đột nhiên cứng lại.

Giang Mộ Bình hắng giọng, im lặng dịch người ra, bỏ tay khỏi eo Thành Nham rồi nằm thẳng trên giường.

Thành Nham cảm giác gáy mình lại đỏ lên rồi, chung chăn gối với Giang Mộ Bình lâu như thế đây là lần đầu tiên anh gặp tình huống này. Có lẽ là trước đây cũng có, chỉ là anh không để ý mà thôi, dù sao đây cũng phản ứng sinh lý rất bình thường.

"Em đi rửa mặt," Thành Nham ngồi dậy, quay lại nhìn Giang Mộ Bình, "Anh ——"

"Nằm một lát nữa." Giang Mộ Bình nói tiếp.

Thành Nham gật gật đầu, xốc chăn lên xong lại quay lại hỏi: "Hôm qua không ngủ được có phải vì em đè lên người anh không? Với cả giường này hơi nhỏ, tối nay nhờ dì dọn thêm một phòng nữa đi, em với anh mỗi người ngủ một phòng."

"Không cần." Tiếng Giang Mộ Bình khàn khàn, có lẽ có một phần bởi trạng thái hiện tại của anh cho nên giọng anh càng thêm trầm thấp từ tính, "Giường không nhỏ, anh không ngủ ngon cũng không phải vì em đè nặng anh."

Thành Nham phát hiện một chân của Giang Mộ Bình bên trong chăn hơi cong lên làm ra ám chỉ gì đó, sau anh lại nghe Giang Mộ Bình nói: "Tối hôm qua không ngủ được là bởi cái này."

Thành Nham chỉ cần một giây đã hiểu vấn đề, là do đêm qua anh ngủ say không biết trời trăng gì, căn bản không hề biết mình còn thò tay vào quần áo người ta cọ qua cọ lại, cho nên cũng không biết đêm khuya Giang Mộ Bình xuất hiện loại tình huống kia.

Thành Nham bắt lấy góc chăn, quỳ một gối ở trên mép giường, thử hỏi một câu: "Nửa đêm em sàm sỡ anh à?"

Giang Mộ Bình nghiêng đầu liếc anh một cái. Giang Mộ Bình không đeo kính, có lẽ do sinh hoạt thường ngày rất có quy luật nên mắt không giống một người thường xuyên đeo kính, không những không có cảm giác nhỏ hơn mà ngược lại còn rất rõ ràng, toàn bộ khuôn mặt anh tuấn đều lộ ra mang theo một chút anh khí.

"Tiếp xúc thân mật trong hôn nhân không tính là lưu manh." Giang Mộ Bình nói.

Cho nên vẫn là sàm sỡ đúng không?

Thành Nham không muốn hỏi lại, bởi một khi mà biết chi tiết thì có lẽ người phải nằm chờ dịu đi chính là anh.

Thành Nham xuống giường, còn tỏ ra mập mờ cười cười: "Lần sau em sẽ cẩn thận hơn."

Bọn họ dây dưa một hồi, 7 giờ mới xuống nhà ăn, bị dì càm ràm mãi không thôi.

"Hai đứa không biết trời lạnh đồ ăn mau nguội lắm sao, ăn xong rồi ngủ tiếp không được à?"

Thành Nham đập đập quả trứng gà xuống bàn, nói: "Dậy là sẽ không ngủ được nữa đâu ạ. Tiểu Ngữ đâu dì?"

"Con bé ăn rồi lên phòng ngủ nướng rồi."

Thành Nham lột xong vỏ trứng thì bỏ vào bát Giang Mộ Bình, dì nói: "Lát dì đi chợ mua đồ ăn, hai đứa đi cùng dì nha?"

"Vâng." Thành Nham ăn miếng chao, "Trong nhà có xe không ạ? Con lái xe đưa dì đi."

"Triệu Tĩnh để xe minibus ở đây đó."

Thành Nham dạ một tiếng: "Tiểu Ngữ có đi không ạ?"

"Không đưa nó đi đâu, 9 giờ nó phải đi học phụ đạo rồi."

"Giao thừa còn phải học bổ túc ạ?"

"Năm cuối rồi, không học không thi được. Nửa năm nữa thi đại học rồi," Dì nhìn về phía Giang Mộ Bình, "Nếu nó được một phần của Tiểu Giang thì tốt rồi, đời này của dì coi như không có gì tiếc nuối. Tiểu Giang là tiến sĩ nhỉ?"

Giang Mộ Bình mới vừa cắn một miếng trứng gà, nghe dì hỏi vậy thì dạ một tiếng.

"Con dạy gì thế?"

"Luật hình sự ạ."

"Giáo sư luật sao? Sao lúc trước không đi làm luật sư?"

Giang Mộ Bình nuốt xong miếng trứng mới trả lời: "Không hợp ạ."

Thành Nham cũng cảm thấy không thích hợp, thầy giáo thì có thể dung hoà giữa tình với luật, nhưng luật sư thì không thể. Giang Mộ Bình là người cao ngạo lại thương người, so với luật thì anh hợp làm giáo sư hơn.

Ăn xong cơm sáng, bọn họ đi lên thị trấn mua đồ ăn.

Trong chợ tiếng người nói ồn ào, dì quen đường xuyên quay các quầy hàng. Người tới chợ mua đồ đa số mà các cô các dì lớn tuổi, mấy người trẻ tuổi quần áo gọn gàng như Thành Nham rất hiếm thấy, cho nên hai người thu hút không ít sự chú ý.

Vóc dáng Giang Mộ Bình cao ráo, đứng giữa những người ở đây lại như hạc trong bầy gà, một người dì dắt theo hai anh đẹp trai xách giỏ đi chợ, mặt mày hớn hở, hơn nữa xung quanh đều quen mặt nhau, đi qua đều chào hỏi với mấy cô mấy bác bán hàng.

Dì đi đến một quầy hàng mua hai cân xương sườn, chủ quán vừa cầm dao chặt sườn vừa hỏi bà: "Thải Phượng, hai anh đẹp trai sau bà là ai thế? Tôi nhớ con bà không có cao như thế."

Thành Nham và Giang Mộ Bình đang nói chuyện, quanh bọn họ là dòng người náo nhiệt, chỉ thấy hai người bọn họ đang nói gì đó, đáy mắt tràn ra ý cười.

Dì quay lại nhìn hai người rồi nói: "Người mặc áo trắng là cháu ngoại tôi."

"Từ thành phố về à, ăn mặc thời thượng quá." Bác gái cười cười, "Người cao cao kia thì sao? Cũng là cháu ngoại bà à?"

"Không phải, thằng bé là ——" dì dừng một chút, chọn một xưng hô tương đối lịch sự, "Thằng bé là tiên sinh nhà cháu ngoại tôi."

"Tiên sinh?" Bác gái nghe vẻ hoang mang.

"Chồng hợp pháp, đã kết hôn lãnh chứng."

Thành Nham và Giang Mộ Bình nói xong thì đi tới, lại phát hiện bà chủ bán hàng nhìn bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái, dao đang chặt xương cũng ngừng lại.

Dì cao giọng nhắc nhở: "Bà mau chặt nhanh đi tôi còn phải đi mua thứ khác."

Chủ quán cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ngẩng lên nhìn hai người Thành Nham, lại nhìn sang dì, hỏi bà: "Bà nói hai người họ là vợ chồng?"

Giang Mộ Bình nghe không hiểu, nhưng Thành Nham nghe hiểu, anh liếc mắt nhìn bà chủ quán một cái, đúng lúc bà cũng đang nhìn anh.

"Đàn ông thực sự có thể kết hôn với đàn ông sao?" Bà chủ bỏ xương vào túi đưa cho dì, "Tôi còn chưa từng gặp qua hai người đàn ông kết hôn đâu, thật lạ quá."

"Đó là do cô không hiểu biết." Dì không hề khách khí nói, "Nhà nước đã hợp pháp hoá hôn nhân đồng giới từ hai năm trước rồi, người đồng tính có thể kết hôn, trong thành phố khối cặp nam nam kết hôn kìa."

Bà chủ quán liên tục gật đầu, cười nói: "Tôi sao mà hiểu biết bằng bà, cầm đi, lần sau lại tới nhé."

Dì nhận túi xương, thanh toán tiền xong thì ngẩng đầu ưỡn ngực đi tiếp.

Giang Mộ Bình hỏi Thành Nham: "Bọn họ vừa nói gì đó?"

"Nói anh đẹp trai đó." Thành Nham nói bừa.

Giang Mộ Bình bấm nhẹ lên eo Thành Nham một cái, Thành Nham giật mình che eo lại: "Anh làm gì thế."

Dì xoay người nói: "Hai đứa làm gì đó, đừng có đi lạc đấy, lát còn phải cầm đồ cho dì."

Hai người sải bước theo sau, Thành Nham nói: "Bọn họ nói về hai chúng ta, nói là chưa từng thấy hai người đàn ông kết hôn."

"Hôm nay gặp rồi đó." Giang Mộ Bình nói.

Thành Nham cười: "Ừ."

"Giáo sư, lát đến chỗ này với em nhé?"

Giang Mộ Bình không cần nghĩ đã nói: "Được."

"Anh không hỏi đi đâu à."

"Đi với em thì đi đâu cũng được."

"Em muốn đi gặp một người, không biết người đó còn ở đây không."

"Ai?"

Thành Nham nghĩ nghĩ, nói: "Xem như là sư phụ của em đi, anh ấy cũng là thợ xăm."

Thành Nham đưa dì về nhà xong lấy xe của Triệu Tĩnh cùng Giang Mộ Bình lên thành phố. Mười mấy năm không trở về, đường xá tại thành phố Giang Châu đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, Thành Nham không chắc mình có tìm được đến đó không, anh dựa vào trí nhớ đi theo chỉ dẫn đến một con phố quen thuộc.

Chỗ này cạnh trường đại học, kiến trúc xung quanh cơ bản không thay đổi nhiều, vẫn mang dáng dấp của mười năm trước.

Thành Nham đỗ xe xong thì đi cùng Giang Mộ Bình đến mấy cửa hàng xăm gần đó, anh không nhìn thấy mặt tiền cửa hàng quen thuộc năm ấy, cuối cùng ôm hy vọng hỏi thăm một người trẻ tuổi trên đường.

"Xin chào, cho tôi hỏi thăm một chút, quanh đây có cửa hàng xăm nào không?"

Người nọ nói: "Có vài tiệm đó."

"Có một thợ xăm nào tên Hạ Tuyên không?"

"Hạ Tuyên à, có." Người nọ chỉ đường đối diện, "Anh nhìn thấy quán cà phê phía đông kia không, cửa hàng tầng hai chính là cửa hàng của Hạ Tuyên."

Thành Nham nhìn theo hướng người nọ nói "Cảm ơn".

"Không có gì."

Đèn xanh sáng, bọn họ đi theo đường cho người đi bộ sang đường đối diện.

Quán cà phê có rất nhiều khách, Thành Nham tìm người phục vụ hỏi thăm: "Người trên tầng là thợ xăm mình sao?"

"Đúng vậy," người phục vụ chỉ hướng cầu thang, "Đi lối này."

Tầng hai được cách âm tốt đến bất ngờ, mặc dưới tầng ồn ào náo động thế nào thì trên lầu vẫn im ắng, chỉ có thể nghe được tiếng ù ù vang vọng, đó là tiếng của máy xăm hình.

Cửa không mở, Thành Nham gõ gõ vài tiếng, người trong phòng đi ra, là một người trẻ tuổi đang ngậm điếu thuốc nhướn mày hỏi: "Xăm mình?"

"Tôi tìm người," Thành Nham nói, "Hạ Tuyên có ở đây không?"

Người nọ cầm tờ tranh vẽ, cúi đầu nói: "Anh không xăm mình? Không xăm mình tìm Hạ Tuyên làm gì?"

"Tìm anh ấy nói chuyện, tôi là bạn của Hạ Tuyên."

Người nọ lại ngẩng đầu, rút điếu thuốc trong miệng ra gõ gõ lên gạt tàn, hất cằm về phía phòng xăm nói: "Anh ấy đang làm việc."

Đang nói chuyện thì tiếng ù ù dừng lại, người nọ lè lưỡi nói: "Xong rồi."

"Sư phụ!" Người nọ rống lên, "Có người tìm."

Nửa phút sau, một người đàn ông thân hình cao lớn đi từ trong phòng ra, người này chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng màu đen, tay áo xắn đến khuỷu tay để lộ ra cánh tay xăm hình vô cùng loá mắt.

Hạ Tuyên không hề thay đổi, vẫn là ngũ quan sắc bén cùng đôi mắt nhạt màu.

Hạ Tuyên hẳn là đã nhận ra Thành Nham, anh tháo bao tay xuống nhìn chằm chằm Thành Nham một lát, xong lại chuyển sang nhìn Giang Mộ Bình bên cạnh Thành Nham.

"Thành Nham?" Hạ Tuyên ném bao tay vào thùng rác.

Thành Nham cười cười: "Đã lâu không gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info