ZingTruyen.Info

[ĐM - HOÀN] - ĐÍNH HÔN CÙNG BẠN HỌC

Chương 31

NiMii02


Chương 31

Edit & Beta: NiMi

Nguyên Đán tới gần, độ ấm không ngừng giảm xuống, thời tiết ngày càng lạnh hơn, người tới xăm cũng không đông như những ngày trời ấm. Tuy mùa đông mới là mùa hợp để xăm mình, nhưng thực tế mùa đông lại là mùa một mùa ế hàng cho ngành xăm.

Lâm Vi Kính tới phòng làm việc, hiếm khi thấy Thành Nham đang không xăm mình. Thành Nham ngồi ở sô pha ngoài sảnh, trước mặt là một tập giấy vẽ dày phủ kín mặt bàn, Thành Nham cúi người cầm bút vẽ tranh.

Lâm Vi Kính im lặng sợ quấy rầy đến Thành Nham.

Lúc Thành Nham nghiêm túc làm việc luôn hơi nhíu mày lại.

Lâm Vi Kính cứ đứng im tại chỗ, Thành Nham bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn.

"Anh." Lâm Vi Kính toét miệng cười.

Thành Nham đặt bút lông xuống, lấy khăn lau tay.

"Anh cứ vẽ tiếp đi không cần để ý em đâu, em đứng xem là được rồi."

"Mệt rồi, lát lại vẽ." Thành Nham theo bản năng sờ thuốc trong túi, lúc bàn tay chạm vào túi thì dừng lại, rồi nhanh chóng rút ra.

"Sao lại vẽ bức tranh lớn thế ạ?"

"Bản thảo cho khách."

"Em nhớ lâu lắm rồi anh không vẽ bằng bút lông."

Thành Nham cười cười: "Trả nhiều tiền."

"Bao nhiêu ạ." Lâm Vi Kính ngồi bên cạnh anh.

Thành Nham là người mê tiền, cũng là người phá của, tiền kiếm được nhiều nhưng lúc tiêu cũng không tiếc tay.

Thành Nham nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ tan học.

"Em nghỉ học à?" Thành Nham hỏi Lâm Vi Kính.

"Đúng vậy, hôm nay em mới thi xong một môn."

"Thi xong rồi?"

Giang Mộ Bình chắc cũng đến giờ nghỉ rồi.

"Thế giáo sư Giang đâu? Cậu ấy còn chưa tan tầm sao?"

"Không đâu, chắc phải chấm bài, hôm qua lớp thầy ấy thi."

Chu Vũ đi từ phòng bên cạnh đi ra, trên mặt còn đeo khẩu trang, theo sau là một vị khách xăm. Chu Vũ tháo khẩu trang, trên mặt còn lằn dấu vì đeo lâu, cậu nhìn Lâm Vi Kính, xuất phát từ lễ phép khẽ cười một cái.

Lâm Vi Kính còn đang căng thẳng, vị khách sau lưng Chu Vũ thò đầu qua, vẻ mặt Lâm Vi Kính liền thay đổi.

"Học trưởng?" Vị khách kia lộ vẻ kinh ngạc, "Sao anh lại ở đây?"

Khách hàng của Chu Vũ là em khoá dưới của Lâm Vi Kính, chính là người nhận là bạn trai của Chu Vũ, mà Lâm Vi Kính cũng nhiều lần nhìn thấy Chu Vũ đi cùng cậu bạn này.

Lâm Vi Kính nhớ rõ trước đó còn bắt gặp Chu Vũ ấp ấp ôm ôm với người khác, nay lại thấy đàn em của mình ở đây, Lâm Vi Kính đứng đó không biết mình nên xấu hổ hay để bọn họ xấu hổ.

Chu Vũ hiển nhiên không biết mấy suy nghĩ sâu xa của Lâm Vi Kính, cậu hỏi: "Anh Lâm, hai người quen nhau à?"

Lâm Vi Kính gật đầu.

"Anh ấy là tiền bối của tôi." Bạn nam kia nói.

Chu Vũ à một tiếng, đối mặt với Lâm Vi Kính, Lâm Vi Kính quay đi, biểu tình hờ hững.

"Học trưởng cũng tới xăm mình à?" Đàn em hỏi Lâm Vi Kính.

"Không phải, anh tôi là thợ xăm ở đây."

"Thật sao?"

"Sao cậu lại tới xăm mình?"

"Muốn xăm thì xăm thôi ạ." Ánh mắt bạn học này luôn dính lấy Chu Vũ, còn Chu Vũ thì đứng rót nước ở máy lọc nước.

Chu Vũ đưa đàn em kia ra cửa, hai người đứng trước cửa nói chuyện một hồi.

Thành Nham cầm bút lông tiếp tục vẽ tranh, Lâm Vi Kính nhìn ra cửa một lát, mặt ỉu xìu nói: "Anh, sao anh lại thân với loại người này."

"Hả?" Thành Nham ngẩng đầu, "Cái gì?"

Lâm Vi Kính cũng không thèm nói nhỏ: "Em biết trong số những học trò của anh anh thích Chu Vũ nhất, nhưng anh không cảm thấy nhân phẩm người này có vấn đề sao?"

"Em..." Thành Nham ngơ ngác, "Sao lại có kết luận này?"

Lâm Vi Kính lòng đầy bức bối: "Cậu ta là người lươn lẹo, biết nhìn sắc mặt người khác, anh xem cậu ta vì lấy lòng anh mà còn không chịu nhận người thân kìa."

Thành Nham cười: "Không nhận người thân?"

Lâm Vi Kính chua lòm: "Anh và cậu ta còn thân hơn cả với em, đặc biệt là lúc chưa kết hôn với giáo sư."

"Là lỗi của anh." Thành Nham khiêm tốn nhận sai.

"Không tính chuyện này," Lâm Vi Kính tiếp tục đề tài vừa rồi, "Anh có biết người kia là bạn trai Chu Vũ không?"

Thành Nham sửng sốt, nhìn thoáng ra ngoài cửa rồi thu mắt lại, nói: "Em sai rồi, đó không phải bạn trai của Chu Vũ."

"Sao anh biết? Có bạn trai hay không cậu ta cũng nói với anh à?" Lỗ tai Lâm Vi Kính dần đỏ lên, "Hơn nữa anh biết không, lúc trước em còn thấy cậu ta ôm ấp người đàn ông khác không phải cậu bạn kia!"

"Người đàn ông nào?"

"Không biết, lúc em đến phòng làm việc thì thấy, mặc tây trang, thoạt nhìn cũng không phải người trẻ tuổi, anh nói người này có phải có vấn đề không? Vấn đề lớn ấy chứ."

"Đó là cậu của thằng bé."

Lâm Vi Kính ngây người: "...... Hả?"

"Chu Vũ chưa từng yêu đương, ai nói thằng bé có bạn trai."

"Cậu bạn kia nói Chu Vũ là bạn trai cậu ta mà."

"Anh thấy cậu bạn kia mới là có vấn đề." Thành Nham rũ mắt vẽ tranh, không ngẩng đầu lên nói.

Thành Nham nghĩ mà buồn cười.

Sao em trai mình lớn bằng này mà vẫn ngốc thế cơ chứ.

Khi nói chuyện Chu Vũ đã đi vào, cậu nhìn về phía Lâm Vi Kính, biết Lâm Vi Kính không thích mình nên biết điều mà thu hồi ánh mắt.

Chu Vũ xoay người về phòng, Lâm Vi Kính nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh kia, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

"Anh, làm sao bây giờ," Lâm Vi Kính bỗng nhiên suy sụp, làm một thanh niên quan hệ tốt với tất cả mọi người, đây là lần đầu tiên cậu ngã ngựa trước Chu Vũ, "Em phải làm sao mới có thể làm thân lại với Chu Vũ đây."

"Em cứ chủ động nói chuyện với thằng bé là được rồi, nó dễ dỗ lắm." Thành Nham nhìn Lâm Vi Kính, "Lát có về trường không?"

"Có ạ."

Sắc trời đã tối, Giang Mộ Bình chấm xong bài thi, đang thu dọn đồ đạc trên bàn thì nghe tiếng bước chân ngoài cửa, môn thi cuối cùng cũng kết thúc, các thầy cô khác cũng bắt đầu kỳ nghỉ đông rồi.

Hòm thư nhận được một email mới, Giang Mộ Bình click mở. Email này thông báo thứ hai tuần sau anh phải đi Nam Thành tham gia một hội nghị học thuật, đi bốn ngày, yêu cầu phải mang theo một nghiên cứu sinh đi cùng.

Đúng lúc này, điện thoại rung lên một cái, Giang Mộ Bình cúi đầu nhìn, là tin nhắn mà phó viện trưởng gửi đến thông qua phòng công tác.

[ Nhận được email chưa? Thứ hai tuần sau có hội nghị, nghiên cứu sinh đi cùng là Liêu Phàm Kha, điều kiện của em ấy đều phù hợp. ]

Giang Mộ Bình hơi nhíu mày.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Giang Mộ Bình tắt mail, nói: "Mời vào."

Lâm Vi Kính thò đầu vào dò hỏi: "Giáo sư?"

Giang Mộ Bình ngẩng đầu.

"Thầy chưa tan tầm ạ?" Lâm Vi Kính đi đến, trong tay xách theo một bình giữ nhiệt.

"Còn có chút việc."

Môn của Giang Mộ Bình thi hôm qua, Lâm Vi Kính cả ngày hôm nay không thấy người đâu, trong văn phòng có bật máy sưởi, Giang Mộ Bình cởi áo khoác, chỉ mặc độc một chiếc áo len thuần trắng cao cổ, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ thanh nhã.

"Có việc sao?" Giang Mộ Bình hỏi.

Lâm Vi Kính đặt bình giữ nhiệt lên bàn, vỗ vỗ bình, "Thầy đoán xem ai bảo em đến đây?"

Giang Mộ Bình nhìn bình giữ nhiệt, lại nhìn về phía Lâm Vi Kính, Lâm Vi Kính nhướng mày, ánh mắt đắc ý.

"Cậu ấy đang bận sao?"

"Bận chứ ạ." Lâm Vi Kính đỡ bình giữ nhiệt, khuếch đại sự thật: "Cố ý bớt thời gian làm bữa tối tình yêu cho thầy đó."

Giang Mộ Bình cười cười, không tin Lâm Vi Kính kể chuyện ma quỷ.

"Nhân lúc còn nóng ăn đi ạ." Lâm Vi Kính nhìn áo len của Giang Mộ Bình, cười nói: "Giáo sư, áo này anh trai em mua ạ?"

"Nhìn ra à?"

"Chắc chắn rồi ạ, không giống phong cách hằng ngày của thầy."

"Cậu ấy mua cho tôi."

"Giáo sư, anh em cũng được đúng không ạ."

Giang Mộ Bình ừ một tiếng.

"Em hy vọng thầy giữ một vị trí trong lòng cho anh ấy."

Giang Mộ Bình ngẩng đầu nhìn cậu,

Lâm Vi Kính sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng: "Em không biết vì sao hai người đột nhiên kết hôn, cũng không biết hai người có cảm tình với nhau không, chắc là không có rồi..."

Giang Mộ Bình và Thành Nham từ lúc gặp nhau đến khi kết hôn, tất cả đều diễn ra quá chóng vánh, thời gian để bồi dưỡng tình cảm cũng không có, càng không nói đến việc đi đến quyết định kết hôn.

Tuy Lâm Vi Kính mạnh dạn nói với Giang Mộ Bình "Thành Nham rất thích hợp để kết hôn", nhưng cậu vẫn hy vọng hai người ở bên nhau dựa trên cơ sở tình cảm chứ không phải vì thích hợp.

Giang Mộ Bình cảm thấy Lâm Vi Kính lo lắng quá nhiều, câu hỏi kia cũng là hỏi thừa.

"Thành Nham là chồng của tôi, tất cả vị trí trong lòng tôi đều là của cậu ấy, không cần phải giữ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info