ZingTruyen.Info

[ĐM - HOÀN] - ĐÍNH HÔN CÙNG BẠN HỌC

Chương 21

NiMii02


Chương 21

Edit & Beta: NiMi

Thành Nham ôm hoa lên xe, nhất thời làm bốn phía quanh xe đều ngập hương hoa, Giang Mộ Bình nhìn đủ loại sắc màu trong ngực anh, hỏi: "Sao mua nhiều hoa thế?"

"Cắm trong nhà." Thành Nham tự nhiên nhìn Giang Mộ Bình, "Cậu có dị ứng phấn hoa không?"

"Không dị ứng."

Hoa tươi ôm đầy trong ngực, Thành Nham không với tay ra thắt dây an toàn được, vụng về sờ soạng nửa ngày trời. Giang Mộ Bình dựa lại gần, mang theo một mùi hương nhàn nhạt lôi cuốn.

Thành Nham theo bản năng ôm hoa rụt lại, Giang Mộ Bình kéo dây lại giúp anh thắt đai an toàn.

"Cảm ơn."

Giang Mộ Bình khởi động xe, nghe thấy Thành Nham hỏi: "Cậu dùng nước hoa gì thế? Thơm quá."

"Tôi không dùng nước hoa," Giang Mộ Bình cúi đầu ngửi ngửi cần cổ, "Có thể là mùi nước giặt quần áo."

Nói đến nước giặt quần áo, Thành Nham đột nhiên nhớ ra tối qua mình theo thói quen thay đồ dơ xong ném vào sọt, hình như là chưa giặt......

Vì thế vừa đến nhà, Thành Nham phải chạy đi xem sọt quần áo trước.

Trống không.

Anh nhìn ra ban công, phát hiện quần áo đã được giặt sạch, còn được phơi lên, cái làm anh muốn chết nhất chính là quần lót cũng treo trên giá áo, đã được phơi khô tung bay theo gió.

Không nói đến việc Giang Mộ Bình giúp anh bỏ quần lót bẩn vào máy giặt, chỉ bằng việc Giang Mộ Bình phơi quần lót đã làm anh xấu hổ đến mức chui xuống ba thước đất rồi.

Thành Nham trước giờ luôn sống một mình, tự mình làm mọi việc, cơm cũng không ăn cơm người khác nấu, càng không mặc đồ người khác giặt.

Trước nay chưa có ai giặt đồ cho anh, càng không nói quần lót.

Thành Nham thu hồi ánh mắt, đi vào phòng vệ sinh tìm một thùng nước lấy nước rồi bỏ hoa vào thùng. Hàng hoá trong siêu thị đã được chuyển đến, Giang Mộ Bình cầm vào nhà: "Mua nhiều đồ thế à?"

"Tủ lạnh không có cái gì cả, mua đồ bỏ vào cho đầy." Thành Nham do dự một hồi, mở miệng hỏi: "Giáo sư Giang, cậu giặt đồ cho tôi à?"

"Ừ, sao thế?"

"Quần lót gì đó, lần sau để tôi tự giặt đi...... bẩn."

Thành Nham hình như luôn không có thói quen thân mật với người khác, tựa như anh và Giang Mộ Bình đã quen nhau lâu như thế, kết hôn cũng kết rồi, nhưng chỉ cần Giang Mộ Bình giúp anh thắt đai an toàn anh cũng phải nói câu "Cảm ơn".

Thực ra quần lót của Thành Nham là Giang Mộ Bình giặt tay, Giang Mộ Bình không thích giặt đồ bằng máy lắm.

Giang Mộ Bình nghĩ nghĩ, vẫn quyết định không nói chuyện này cho Thành Nham. Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng Thành Nham sau khi biết sẽ có biểu cảm cứng đờ như thế nào.

"A Nham," Giang Mộ Bình nhìn anh, "Tôi không có bắt bẻ như cậu nghĩ đâu."

Thành Nham ngập ngừng nói: "Tôi không nghĩ là cậu bắt bẻ."

Tiếng chuông cửa cắt ngang cuộc trò chuyện, Thành Nham đi ra mở cửa, ngoài cửa là nhân viên giao hàng của cửa hàng đồ trang trí.

"Thành Nham tiên sinh sao? Đây là hàng anh mua ở cửa hàng "Thập Diêm", phiền anh ký nhận cho tôi."

Bình hoa tới rồi, Thành Nham đem thùng nước đựng hoa ra lấy từng loại hoa cắm vào bình hoa khác nhau rồi để ở phòng khách, nhà ăn, cửa ra vào.

Nhà mới của họ đột nhiên trở nên khác biệt, tràn ngập sức sống.

Thành Nham mua rất nhiều đồ trang trí xinh đẹp, bề ngoài cực kỳ đáng yêu, nhìn thôi cũng thấy vui mắt. Anh vừa hát vừa rửa sạch đồ dùng, sau đó cẩn thận bỏ vào tủ bát.

Bữa tối vẫn là Thành Nham làm, từ lúc Giang Mộ Bình cắt một củ khoai tây to đùng thành một quả trứng gà nhỏ, Thành Nham quyết định không giao nhiệm vụ nấu cơm gian khổ này cho Giang Mộ Bình.

Thành Nham nhịn không được cười: "Giáo sư Giang, mấy năm nay anh ăn cái gì mà lớn vậy."

"Ăn cơm tôi tự nấu." Giang Mộ Bình vừa nghiêm trang vừa hài hước nói.

Thành Nham cười run cả vai, không nói gì nhưng có vẻ đang rất vui vẻ.

Giang Mộ Bình cũng cười theo.

Trước khi ăn cơm tối, Thành Nham giao cho Giang Mộ Bình một tấm thẻ.

Giang Mộ Bình lộ vẻ nghi hoặc.

Thành Nham giải thích nói: "Đây là tiền tiết kiệm của tôi, bình thường xăm mình cho người ta, tiền khách hàng trả cũng chuyển về đây. Tôi cảm thấy trong nhà cần có người quản lý tiền bạc, chuyện này giao cho cậu đi."

Tài khoản này ít cũng phải có trăm vạn, Giang Mộ Bình bật cười: "Cậu không sợ tôi ôm tiền chạy à?"

Thành Nham cười: "Chạy thì tôi đòi nợ ba mẹ cậu."

Giang Mộ Bình trả lại thẻ: "Không cần, đều là người trưởng thành rồi, kinh tế độc lập là chuyện bình thường, cậu cũng không phải phụ thuộc vào tôi, đây là tiền của cậu cậu nên tự giữ thì tốt hơn."

Tuy Giang Mộ Bình nói đúng, nhưng Thành Nham là người tiêu tiền như nước, may mà anh kiếm được nhiều, hồi trước độc thân thì còn có thể tiêu dùng đơn giản, nhưng giờ đã là người có gia đình, cần phải tiết chế lại.

"Đôi khi tôi tiêu tiền không kiềm chế được," Thành Nham nói, "Thẻ này cậu cứ cầm đi."

"Vậy bình thường cậu tiêu bằng gì?"

"Tôi có một thẻ khác."

Giang Mộ Bình vẫn làm bộ không muốn cầm.

Thành Nham nhịn không được nói: "Phòng ở, nhẫn đều là cậu mua, tôi không thể ngồi mát ăn bát vàng mãi được."

"Tài sản vợ chồng cùng sở hữu," Giang Mộ Bình nói, "Của tôi đều là của cậu."

Thành Nham thoáng giật mình.

Giang Mộ Bình không hổ là giảng viên, am hiểu việc dẫn dắt câu chuyện, nói chuyện cũng có nghệ thuật, lời khuyên cũng nói dễ nghe như thế, chỉ bằng dăm ba câu đã khiến cho Thành Nham ngoan ngoãn cất thẻ đi.

Thành Nham không biết mình lại là người nghe lời như thế, không biết là khuất phục uy nghiêm của giáo sư Giang Mộ Bình, hay đơn giản là khuất phục với người tên Giang Mộ Bình này.

Hôm nay vẫn chia phòng ngủ như mọi ngày, Giang Mộ Bình tắm xong liền đến phòng cho khách, còn cùng Thành Nham nói "Ngủ ngon".

Hình thức bọn họ ở chung thực vi diệu, chính là điển hình của câu thành ngữ "tương kính như tân."

Nếu nói xa cách cũng không phải, đôi khi bọn họ sẽ thân thiết, nhiều khi Giang Mộ Bình còn trêu chọc anh, trong số những người theo đuổi Thành Nham trước đây không có ai giỏi trêu chọc người khác như thế.

Vân đạm phong khinh (mây nhạt gió nhẹ) mà lực sát thương lại cực kỳ lớn.

Giang Mộ Bình luôn biết chừng mực, điều này làm Thành Nham cảm thấy một vài hành động ái muội của anh chỉ là đương nhiên trong một cuộc hôn nhân.

Thành Nham ngồi ở phòng khách đẩy nhanh tốc độ thiết kế hình xăm của Thì Dẫn suốt đêm, từ lúc gặp Giang Mộ Bình tới nay, anh chưa từng thấy Giang Mộ Bình hút thuốc, anh đã nhịn lâu lắm rồi, mấy ngày không nếm mùi, nhịn không nổi nữa bèn cắn một điếu hút.

Ban đêm, Giang Mộ Bình đi vệ sinh, lúc mở cửa phòng thấy không khí tràn ngập mùi thuốc lá. Phòng khách sáng đèn, Thành Nham ghé vào bàn uống nước, miệng ngậm điếu thuốc cúi đầu vẽ vẽ trên giấy.

Thành Nham vẽ rất trầm tĩnh, biểu tình chuyên chú.

Thuốc lá châm được một nửa, một đoạn tàn lung lay sắp đổ treo phía trước đầu lọc thuốc.

Chắc là thấy tàn quá dài, Thành Nham kẹp thuốc lá gõ gõ vào gạt tàn. Sau đó, môi anh ngậm lại điếu thuốc hút một hơi, phun ra vài sợ khói trắng.

Thành Nham quá tập trung, Giang Mộ Bình đi tới trước mặt anh anh mới phát hiện có người. Thành Nham hơi ngước mắt, không kịp phòng bị đột nhiên sặc điếu thuốc ho khan.

Giang Mộ Bình giúp anh lấy một chén nước.

"Muộn thế vẫn còn làm việc à?" Giang Mộ Bình tùy ý hỏi.

"Có hình vẽ cần phải hoàn thành." Thành Nham dụi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, "Để tôi mở cửa cho thông gió."

Thành Nham mở cửa sổ, uống một miếng nước Giang Mộ Bình lấy cho.

Giang Mộ Bình ngồi trên sô pha nhìn Thành Nham vẽ tranh, sau đó ánh mắt chuyển lên thuốc lá của Thành Nham.

Thành Nham hút thuốc lá nữ thon dài, gạt tàn là hình một con cừu chibi, bên trong cắm bảy tám cái đầu lọc thuốc. Anh hút không ít, chứng nghiện thuốc này hẳn là rất nặng.

"Ngại quá, cậu không thích mùi khói thuốc," Thành Nham liếm môi, "Về sau tôi sẽ không hút trước mặt cậu."

"Hút trước mặt hay sau lưng tôi cũng không có gì khác nhau."

Thành Nham có chút khó xử: "Giáo sư Giang... tôi thực sự không cai được nên đành chịu."

Từ hồi cấp ba Thành Nham đã bắt đầu hút thuốc, thời gian hút thuốc rất dài, thời hút nhiều nhất còn hút cả loại thuốc lá viên, loại thuốc này mới dùng rất dễ nghiện, lúc tâm trạng không tốt sẽ hút thuốc. Lúc đó tinh thần không được tốt lắm, sau này mới dần khống chế tần suất hút thuốc.

Tuy bây giờ không hút nhiều như thế, nhưng bỏ thuốc hoàn toàn là không thể.

"Tôi khẳng định không hút trước mặt cậu có được không?" Thành Nham thương lượng.

Giang Mộ Bình không phải để ý đến vụ mùi thuốc, cái anh lo lắng là sức khoẻ của Thành Nham.

"Cậu cho tôi một điếu được không?" Giang Mộ Bình hỏi Thành Nham.

Thành Nham ngẩn người, lấy một điếu thuốc trong hộp cho Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình nhận thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, anh cầm bật lửa bên cạnh châm thuốc, dưới ánh mắt của Thành Nham bỏ vào miệng.

Thành Nham kinh ngạc nhìn anh.

Giang Mộ Bình nhẹ nhàng cắn điếu thuốc, môi mỏng hơi nhấp hút thuốc.

Tư thái hút thuốc của anh cũng ưu nhã, không nhanh không chậm, thong dong nhẹ nhàng.

Giang Mộ Bình thong thả phun ra một ngụm khói trắng, sau đó rút thuốc lá từ trong miệng ra, nhìn chằm chằm thuốc lá trong tay, thấp giọng nói: "Hoá ra là hương vị này."

"Lần đầu tiên hút thuốc sao?" Thành Nham hỏi.

"Ừm," Giang Mộ Bình gạt thuốc trong gạt tàn, "Ba tôi là bác sĩ, trong nhà không ai hút thuốc."

Cái Thành Nham khiếp sợ chính là Giang Mộ Bình lần đầu tiên hút thuốc mà lại có thể thành thạo thế, hút cũng không bị sặc.

"Vậy cậu rất có thiên phú trong chuyện này đấy," Thành Nham dùng ngón tay búng hộp thuốc, "Lần đầu tiên tôi hút thuốc sặc chảy cả nước mắt."

"Lần đầu tiên cậu hút thuốc là khi nào?"

"Cấp ba."

Giang Mộ Bình không chút để ý gật đầu: "Tôi nhớ không bắt được cậu lần nào."

Giang Mộ Bình là lớp trưởng, quản lý tác phong học sinh là công việc hằng ngày của anh.

"Tôi giấu giỏi lắm." Thành Nham cười cong cả mắt.

"Cậu hay trốn ở đâu?"

"Phòng học nhạc."

Thành Nham từng ở nơi đó nhìn thấy Giang Mộ Bình tập đàn dương cầm, từng nhìn thấy bóng dáng Giang Mộ Bình trong khi đang hít mây nhả khói.

Thuốc trong tay Giang Mộ Bình đã cháy được một nửa, Thành Nham hỏi anh: "Không hút sao?"

Giang Mộ Bình rũ mắt nhìn điếu thuốc, "Không hút, tôi không thích hương vị thứ này." Anh gõ rơi tàn thuốc, đưa thuốc đến bên miệng Thành Nham.

Thành Nham ngây ra, không tự chủ được mà hé miệng, cắn lấy điếu thuốc.

Đầu lọc thuốc mềm mại ướt át, là Giang Mộ Bình từng ngậm qua.

Giang Mộ Bình nhìn thẳng anh, nói: "Hôm nay chỉ được hút hết điếu này thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info