ZingTruyen.Asia

[ĐM Edited] [Beta-ing] Quý ngài sầu bi muốn sống bình yên

Chương 113

bloody221166

Chương 113

Trái tim của mỗi người giống như một bàn tay vô hình siết chặt, chỉ biết vùng vẫy khi bàn tay đó thoáng buông ra một chút.

Đáng sợ nhất chính là, cỗ sức mạnh đáng sợ mà người thường không thể hiểu nổi này vẫn đang tăng vọt, khó có thể tượng tưởng được cỗ sức mạnh này có điểm cuối hay không.

Cả thể chất và tinh thần của mọi người phảng phất như bị một ngọn núi đè lên, hô hấp khó khăn, tim đập yếu ớt, cả người run rẩy không kiểm soát được, lòng bàn tay lạnh như xác chết.

Chỉ là một uy áp sức mạnh đã khiến cho bọn họ mất hết năng lực hành động, nếu như đối mặt với sự tồn tại khủng khiếp này, cho dù tập hợp hết tất cả các sức mạnh của toàn bộ người thủ hộ trên khắp thế giới để khởi động "Kế hoạch căn nguyên", chỉ sợ cũng không bằng nguồn sức mạnh này.

Ngay khi sức chịu đựng của mọi người sắp đạt đến điểm tới hạn, thì áp lực trên người họ nhẹ đi, cỗ sức mạnh này dường như bay lên bầu trời, khiến cho gánh nặng trong lòng mọi người đều nhẹ bớt, máy truyền tin của cục trưởng Tiêu lập tức vang lên, ông ấn xuống phím trò chuyện, một giọng nói nôn nọng của người đưa tin vang lên từ máy: "Cục trưởng, toàn bộ Hoa Hạ ...... Không, trong phạm vi toàn bộ thế giới, tất cả dị năng giả đều đồng thời cảm thấy có hai nguồn năng lượng mà không thể đánh giá bằng trị số, một số tổ chức ở nước ngoài đang dùng dụng cụ khóa lại, trong đó một cỗ sức mạnh đến từ không gian, một nguồn sức mạnh khác là nằm trong khu Húc Dương!"

Cục trưởng Tiêu vừa đặt điện thoại xuống, bên ngoài vang lên tiếng báo cáo dồn dập của những chiến sĩ hỗ trợ: "Báo cáo cục trưởng, bên ngoài...... Bầu trời xuất hiện dị tượng!"

Chiến sĩ nhỏ không thể miêu tả dáng vẻ bên ngoài như thế nào, nhóm người cục trưởng Tiêu cũng mặc kệ thân thể không khỏe, lập tức lao ra ngoài căn cứ.

Khi đi ra ngoài, Nguyên Lạc Nhật gần như long ngóng mà đi về phía trước, hắn cùng con vẹt của mình giống như mù như nhau. Chân Lê đứng bên cạnh hắn cũng hai chân mềm nhũn ra không đứng vững, còn phải nhờ Sầm Tiêu hỗ trợ. Cũng may Lạc Hoài như ẩn hình vẫn luôn phát hiện tình trạng của Nguyên Lạc Nhật, tiến lên nâng hắn dậy và nhặt con vẹt lên.

Trong nháy mắt khi chạm vào Nguyên Lạc Nhật thì sắc mặt Lạc Hoài khẽ biến. Xuyên qua làn da, hắn cảm nhận được sâu trong nội tâm của Nguyên Lạc Nhật đang có một nỗi sợ hãi không thể diễn tả được.

"Đừng sợ," Lạc Hoài thấp giọng an ủi, "Tổ Chức Thủ Hộ không yếu như cậu tưởng tượng đâu."

Lạc Hoài chỉ có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi khắc sâu của Nguyên Lạc Nhật, cảm xúc không thể kiểm soát được của Nguyên Lạc Nhật đã truyền ra ngoài một cách vô thức. Lạc Hoài không dùng dị năng để điều tra ký ức của hắn, nên cũng không biết Nguyên Lạc Nhật sợ điều gì.

Trước mắt Nguyên Lạc Nhật một mảnh tối đen hoàn toàn dựa vào Lạc Hoài, giờ phút này, hắn hy vọng những gì mà đôi mắt mình nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Vị trí của căn cứ đã sớm bị bại lộ khi chiến đấu với kẻ phá hoại, một trận chiến lớn như vậy thì không có khả năng giấu giếm, cục trưởng Tiêu cũng không giấu với nhân viên của phòng làm việc nữa, sau cuộc chiến, đám người Chân Lê không còn bị chuốc thuốc mê khi đưa trước đây nữa, mà là đi tới đi lui một cách tỉnh táo.

Giờ phút này cũng không cần phải trói buộc mọi người ở trong căn cứ, cục trưởng Tiêu khẽ nhấc người lên, hồ nước phía trên căn cứ tách ra một con đường, bọn họ đi thang máy lên đỉnh căn cứ rồi đi vào một chiếc máy bay trực thăng.

Máy bay trực thăng bay lên trời, hồ nước tách ra trở về vị trí ban đầu, một lần nữa che giấu lại căn cứ.

Ngoại trừ Chân Lê, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy toàn cảnh căn cứ từ trên cao, Hoàn Tử Hư nhìn đập nước hai bên hồ cao hơn hồ rất nhiều, trong lòng hiểu rõ.

Con đập này không phải là để ngăn triều cường, mà là để giúp cục trưởng Tiêu dễ dàng phân tán hồ nước và biến căn cứ dưới nước thành pháo đài chiến đấu để có thể hỗ trợ hỏa lực cho những người thủ hộ bất cứ lúc nào.

Nếu một khu vực đều có một căn cứ hỏa lực hạng nặng như vậy được xây dựng với khả năng lãnh đạo cao nhất, cộng thêm một vị cao thủ như cục trưởng Tiêu có thể so sánh với cấp 200 trở lên, cùng với một "Kế hoạch căn nguyên" có thể tập hợp hết tất cả sức mạnh của người thủ hộ, thì cũng không có gì lạ khi thế giới này có kiên trì dưới sự tấn công của hệ thống lâu như vậy.

Thế giới này không dựa vào sức mạnh cá nhân để đánh bại người ngoài, mà là một đoàn thể. Các căn cứ quân sự phối hợp với người thủ hộ được xây dựng gần các thành phố dày đặc và được hỗ trợ bởi lực lượng vũ trang, vào những thời khắc mấu chốt, nhưng chiến sĩ bình thường cũng có thể vác súng lên vai, chi viện người thủ hộ.

Với hệ thống chiến đấu có hệ thống và tiêu chuẩn hóa như vậy, cho dù có cao thủ cập bậc quy tắc đi vào thế giới này, chỉ sợ cũng sẽ khoanh tay chịu trói.

Đây là một thế giới được sinh ra từ sự bảo vệ.

Mọi người ngồi trong máy bay trực thăng nhìn không trung bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy mây mù dày đặc, áp suất không khí cực thấp, thỉnh thoảng sẽ có chim bay lên cao một chút nhưng khi chạm vào một hàng rào vô hình thì lại rơi xuống, khi đụng vào mặt hồ thì nhanh chóng phấn chấn tinh thần lại bay lên, phảng phất như cái con mới vừa như bị điện giật không phải là nó.

Bây giờ là 6 giờ chiều, vốn dĩ mặt trời vẫn còn chưa lặn, giờ phút này ánh mặt trời đã bị mây đen bao phủ, thỉnh thoảng có ánh điện lóe lên trong đám mây mù bao trùm lên bầu trời, giống như một con rồng bạc lấp ló trong mây.

Tất cả những dị năng giả đều có thể cảm nhận được, trong đám mây đen đó ẩn giấu những tia sấm sét kinh hoàng cỡ nào.

"Đây không phải là một đám mây giông được hình thành tự nhiên," Thần sắc của cục trưởng Tiêu trông rất kém, nói với máy truyền tin, "Kiểm tra các chuyến bay ở những nơi khác, những chuyến sắp cất cánh thì đình lại, còn những chuyến đã cất cánh thì nhanh chóng tìm nơi an toàn để hạ cánh khẩn cấp."

"Cục trưởng Tiêu, vừa rồi có tin nhắn đến từ sân bay, số máy bay cách sân bay trong phạm vi 50km đã hạ cánh xuống. Nhân viên trên máy bay hạ cánh khẩn cấp nói rằng bọn họ hoàn toàn không điều khiển được máy bay, là một cỗ sức mạnh thần bí nào đó bao lấy, giúp bọn họ thoát ra khỏi vùng mây giông rồi hạ cánh an toàn xuống sân bay." Đối phương trả lời.

Ngay sau khi liên lạc này bị ngắt, thì lại có người gửi tin tức tới: "Cục trưởng Tiêu, một số thành phố ven biển Hoa Hạ vừa trải qua một đợt tập kích sóng thần, không có người thương vong, tàu du lịch đang đi trên biển đã được điều đến cảng gần đó để ứng phó với sóng thần, không có ai thiệt mạng. Phi hành đoàn đã tuyên bố rằng bọn họ được Hải Thần bảo hộ."

"Cục trưởng Tiêu, xx, xx...... Đang xảy ra động đất ở các thành phố, không hề có thiệt hại về người và của!"

"Cục trưởng Tiêu......"

Tin tức không ngừng truyền đến, thiên tai xảy ra ở nhiều nơi khác nhau, núi lở, lở đất, sóng thần, gió bão, mà những khu vực đó cứ như được rửa tội bằng thiên tai, lại không có người thương vong.

So với sự hoảng loạn của mọi người, những sinh vật lại không chút hoang mang, vừa rồi con chim ham chơi bị sấm sét đánh trúng cứu được một mạng, thế nhưng lại bay lên xuyên qua những tầng mây, bay ngược dòng điện với con rắn bạc, toàn thân được bao bọc trong ánh sáng bạc, giống như một con vật cưng đang đối mặt với cơn bão.

So sánh với con chim này, con vẹt do Lạc Hoài ôm trên tay đang cực kỳ choáng váng, nó nửa chết nửa sống nằm liệt, đôi cánh mềm nhũn không nhấc lên được, miệng thì lẩm bẩm: "Hắn tới, hắn tới......"

"Nó đang ám chỉ ai?" Cục trưởng Tiêu biết con vẹt này cực kỳ có linh tính, nhìn về phía Nguyên Lạc Nhật đang có sắc mặt trắng bệch giống như thế.

"Hệ thống." Nguyên Lạc Nhật nhìn về phía không trung, hai mắt rỗng tuếch, không ai biết trong mắt hắn đang nhìn thấy cái gì, chỉ nghe Nguyên Lạc Nhật nói, "Trước đây tôi không biết hệ thống mạnh bao nhiêu, hiện tại tôi thấy được, rất mạnh, vô cùng mạnh, còn mạnh hơn so với đại thần."

Không ai có thể tôn thờ người áo đen như Nguyên Lạc Nhật đạt đến trình độ "Không khí xung quanh người áo đen đều là thần thánh", có thể để hắn nói ra những này, đủ thấy cho hình ảnh trước mặt của hắn đáng sợ biết bao nhiêu.

"Đừng nhìn." Lạc Hoài đưa tay che lại đôi mắt của Nguyên Lạc Nhật.

"Có người bảo vệ chúng ta," Cục trưởng Tiêu nói, "Là ai làm? Là ai có một sức mạnh cường đại như thế, có thể chính xác bảo vệ mọi người trong phạm vi toàn thế giới, hắn ta làm thế nào để chiếu cố từng người một, thậm chí là một con chim?"

Những người có mặt đều không xa lạ gì với cảnh tượng trước mắt, lúc trước khi những kẻ phá hoại tổng tấn công vào khu Húc Dương, mọi người đều có cảm giác được bảo vệ này.

"Là quy tắc," Vẻ mặt của Vưu Chính Bình cực kỳ bình tĩnh, trong mắt hiện lên sáng tỏ hết mọi thứ, "'Một vị vua tốt sẽ biết quý trọng điều thiện và loại bỏ phiền não của dân chúng, yêu dân như con, che như trời và chứa như đất', chỉ là một quy tắc như vậy mà thôi."

"Quy tắc......" Liên Vũ Phàm và Hoàn Tử Hư liếc nhau, dường như nhớ lại điều gì đó, lại dường như không thể nhớ nổi.

"Kể từ sau trận chiến ở khu Húc Dương, những kẻ phá hoại khắp nơi trên thế giới đột nhiên bốc hơi, một tên cũng không tìm thấy." Cục trưởng Tiêu nói, "Sự bình yên đột ngột này khiến cho Tổ Chức Thủ Hộ thế giới sinh ra một cảm giác nguy cơ cao, cho rằng hệ thống đang tập hợp sức mạnh, lần tiếp theo sẽ là một cuộc tấn công dữ dội bao trùm toàn thế giới, điều này mới bắt đầu khởi động lại 'Kế hoạch căn nguyên'."

Cục trưởng Tiêu nói không sai, sức mạnh khiến cho mọi người vừa rồi cảm thấy không thể hít thở bình thường, đúng là hệ thống.

Hệ thống sẽ không chậm rì rì lẻn vào thế giới, che giấu danh tính quan sát môi trường thế giới này, tìm kiếm địa điểm của mục tiêu nhân vật, âm thầm điều tra các hoạt động của đám người Chân Lê, sau khi điều tra thì mới thận trọng tấn công giống như các sấm quan giả.

Hệ thống sẽ không dễ dàng ra tay, nhưng vừa ra tay chính là dùng sức mạnh để nghiền áp, không phải nhắm vào người nào đó, mà là dùng một nguồn năng lượng cực kỳ đáng sợ cắn nuốt toàn bộ thế giới.

Mới vừa rồi chỉ là uy áp của hệ thống khi tới gần thì đã khiến cho mọi người không thể chịu đựng nổi, nếu như không phải quy tắc sức mạnh kia kịp thời bảo vệ mọi người, bài xích sức mạnh của hệ thống ra bên ngoài thế giới, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ lặng lẽ mà chết dưới sự nghiền áp của năng lượng.

Tổ Chức Thủ Hộ Thế Giới đối với những tình huống như thế này không phải là không có chuẩn bị, nhưng cho dù chuẩn bị tốt đến đâu đi chăng nữa, cũng cũng không thể đỡ được nguồn sức mạnh mạnh hơn mọi người gấp trăm lần ngàn lần.

Nếu không phải là người áo đen kịp thời ra tay, bọn họ chỉ sợ......

"Rốt cuộc người áo đen là người nào?" Hoàn Tử Hư lẩm bẩm nói, "Hắn là làm như thế nào để trở thành thông quan giả, mạnh đến trình độ đủ để nghênh chiến với hệ thống?"

Hoàn Tử Hư nói ra tiếng lòng của mọi người, đám người cục trưởng Tiêu không khỏi nhìn về phía Vưu Chính Bình.

Vưu Chính Bình không nói gì, lúc này máy truyền tin trên trực thăng lại vang lên: "Cục trưởng Tiêu, chúng tôi đã xác định được nguồn gốc sức mạnh bảo vệ thế giới, là tiểu khu xx ở khu Húc Dương."

Tiểu khu xx chính là nhà của Vưu Chính Bình, cục trưởng Tiêu liếc mắt nhìn Vưu Chính Bình một cái, ra lệnh cho phi công lập tức bay đến ngọn nguồn sức mạnh ngay lập tức.

Phi công cũng là một chiến sĩ được huấn luyện bài bản, mặc dù giờ phút này trong lòng đang rất hoảng loạn, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của cục trưởng Tiêu. Máy bay trực thăng lấy tốc độ còn nhanh hơn lái xe, bọn họ chỉ dùng nửa tiếng để đến tiểu khu của Vưu Chính Bình, lúc này vừa vặn là 7 giờ tối.

Máy bay trực thăng đáp xuống nóc nhà của tiểu khu, cục trưởng Tiêu và những người khác cầm lấy máy dò năng lượng, dùng cáp treo để leo xuống từ mái nhà của tiểu khu, không ngừng xác định vị trí của năng lượng.

Cuối cùng, Liên Vũ Phàm là người đầu tiên phát hiện ra vị trí cụ thể của năng lượng, hắn vận hành năng lượng, dùng một đấm đánh nát cửa sổ một ngôi nhà, mang theo mọi người xông vào phòng khách của căn hộ đó.

Nhìn thấy hắn đập cửa sổ, Vưu Chính Bình, Chân Lê, Nguyên Lạc Nhật, giám đốc Hus đồng loạt co giật khuôn mặt, vẻ mặt đau lòng đi vào từ chiếc cửa sổ bị phá.

Bao gồm cả cục trưởng Tiêu, tổng cộng có 20 người 1 con chó và 1 con vẹt "Vèo vèo" xông vào nhà từ cửa sổ trong vòng ba giây, đứng ở giữa gian phòng khách, có quá nhiều người khiến cho căn nhà 180 mét vuông có vẻ hơi chen chúc.

Bây giờ là thời gian ăn cơm tối, trong gian phòng khách của căn hộ này có một chiếc bàn hình bầu dục có thẻ chứa được 20 người, Hoàn Tử Hư cảm thấy cái bàn này có chút giống cái bàn trong phòng họp của phòng làm việc, nhưng hắn không chắc chắn lắm.

Trên bàn bày rất nhiều món ăn, đồ ăn nóng hổi, vừa nhìn là biết mới vừa nấu xong.

Sầm Tiêu và những thành viên trong tiểu đội Vưu Chính Bình hít hít cái mũi, mơ hồ cảm thấy mùi hương của những món ăn này có chút quen thuộc. Không đúng, tọa độ của gia đình này cũng rất quen thuộc nha!

Thứ hiển thị trên máy dò năng lượng mà bọn họ sử dụng là định vị không gian, chỉ có tọa độ. Sầm Tiêu nhìn tọa độ, rồi nhập vào khu dân cư, số tòa nhà, số đơn vị và số nhà cụ thể của Vưu Chính Bình vào máy dò, và nhận được một tọa độ không gian giống nhau đến kinh ngạc.

TV internet trong phòng khách được mở lên, chương trình phát sóng trên TV chính là chương trình "Thần tượng ánh sáng" do một nền tảng video sản xuất vào 12 giờ trưa hôm nay, khi mọi người tiến vào phòng khách, vừa vặn là chính là luyện tập sinh Nguyên Lạc Nhật từ "phòng làm việc ZL" lên sân khấu biểu diễn.

Mây giông ngoài cửa sổ cuồng cuộn, mây cuộn lăn lộn như nước đang sôi, nhưng trong nhà lại tỏa ra mùi thơm bốn phía, những món ăn trên bàn không tính là cầu kỳ những đậm chất hương vị cơm nhà trông rất ngon miệng, kéo tâm trí mọi người từ căng thẳng trước chiến tranh trở về với tổ ấm.

Úc Hoa cầm cái chảo từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy mọi người cũng không kinh ngạc, lòng bàn tay anh đặt dưới đáy chảo, trong chảo là một con cá đã được chiên hai mặt vàng óng, hương thơm tỏa ra bốn phía, dầu trong chảo vẫn còn đang "Tách" "Tách" vang lên.

"Mọi người tới rồi?" Úc Hoa cười nhẹ, "Nếu tới rồi thì ở lại ngồi xuống ăn cơm thôi, tôi cũng vừa làm xong món ăn cuối cùng rồi."

"Anh, anh, anh......" Liên Vũ Phàm chỉ vào con cá trong tay Úc Hoa, vẻ mặt giống như chưa tỉnh lại khỏi giấc mơ.

"Cái này?" Úc Hoa nhàn nhạt nói, "Tôi chỉ là muốn tiết kiệm một ít tiền điện thôi mà, dù sao thì tôi vẫn luôn là một người keo kiệt."

-----------------------------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói: Dư Hoa: Nhìn cái gì? Bàn là từ văn phòng đưa tới, công tắc nguồn điện thì đóng rồi. Tôi đã làm bữa ăn này bằng chính năng lực của mình. Xét cho cùng, tôi vẫn là một nhân thê đức hạnh, đoan trang từ đầu đến cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia