ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh (Phần 1)

Chương 196: Leo lên làm Boss thời mạt thế (3)

tradaocamsa01

Editor: Uyên

"Anh Hàn"

Trần Khoáng Viễn cau mày đi đến bên cạnh Hàn Lâm Hạ, giọng điệu cũng trở nên trịnh trọng, "Cái tên Vương thành này chắc chắn không có ý tốt, e rằng đã có âm mưu."

Hàn Lâm Hạ không ngốc, tất nhiên cũng nhìn ra được tính kế trong mắt Vương Thành, hắn âm thầm liếc nhìn hai người đi theo dẫn đường cho bọn họ, ra hiệu với Trần Khoáng Viễn cùng Bạch Kính Triết rồi không trả lời lại.

"Đây là địa bàn của mấy người, buổi tối chúng tôi sẽ đưa hàng tới, nhưng ba bữa cơm của mấy người chúng tôi không quan tâm."

Nơi này là nơi chưa được khai hoang, lúc trước còn là một khu dân cư, chẳng qua đã sớm bị tang thi phá huỷ, phòng hộ xung qua cũng không đáng tin, bốn phía đều vây quanh bởi bầu không khí âm trầm.

Mấy người dẫn đường cảm thấy rợn tóc gáy, nhìn nhau một cái, người dẫn đầu đi lên trước ngoài mạnh trong yếu nói, "Mấy người phải nhớ rõ nộp phí bảo hộ, không thì trái cây cũng không có mà ăn, đi thôi!"

Nói xong, một giây bọn họ cũng không dám ở lại, vội vàng rời đi.

Đợi đến khi đám người này đi xa, Hàn Lâm Hạ ngoắc tay với Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết, "Để các anh em kiểm tra tình hình xung quanh đi, nhìn thái độ của bọn họ xem ra chỗ này cũng không được bình thường."

"Được, anh Hàn yên tâm."

Bọn họ đều là người có kinh nghiệm, để lại vài người canh giữ, còn lại thì đi nơi khác kiểm tra.

Lê Tử Ngôn đứng trong đám người nhìn Hàn Lâm Hạ, lặng lẽ nuốt nước miếng, người này mang lại cho cậu một cảm giác rất quen thuộc, nhưng khí thế quanh người là kiểu người sống đừng đến gần khiến cậu hơi sợ.

Dù sao cậu cũng chỉ là một người bình thường, tuy đã trải qua chuyện xuyên không thế này nhưng cũng sẽ sợ hãi với người đã dính máu.

Hàn Lâm Hạ là ai? Hai mươi tuổi gia nhập bộ đội đặc chủng, năm nay hai mươi bảy càng giống như mới bò ra từ cõi chết, cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt của người khác, từ lúc Lê Tử Ngôn nhìn hắn trong lòng đã có tính toán.

Trong lòng hừ lạnh một tiếng còn có tự giễu, vừa rồi còn dũng cảm lại gần cầu cứu mình, bây giờ mới biết sợ.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, nhóm Trần Khoáng Viễn trở về, trên tay còn dính máu.

"Anh Hàn, chúng ta nghĩ không sai, mảnh đất này là một vùng đất hoang, phòng hộ xung quanh gần như là không có, tụi em có đi xem thì còn thấy có dấu vết thú dữ và tang thi ra vào."

"Boss, trước tiên chúng ta xử lý đơn giản chút đi, chứ không sợ đêm nay lại ngủ không yên."

"Ừm, mọi người cầm theo vũ khí kéo lưới phòng hộ xung quanh lên, có thú dữ thì lập tức giết, đừng để lại phiền phức."

Hàn Lâm Hạ gật đầu, cầm súng trong tay nhìn Lê Tử Ngôn và mấy người còn lại, "Còn mấy người đừng lộn xộn, ở lại canh đồ."

Ánh mắt Lê Tử Ngôn lóe lên, đứng lên đi tới bên cạnh Hàn Lâm Hạ, "Em cũng đi theo hỗ trợ."

"Cậu? Hừ."

Hàn Lâm Hạ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cũng khinh thường, hắn thật sự không muốn xem thường Lê Tử Ngôn nhưng mà dáng người Lê Tử Ngôn quá mảnh mai, so với bộ đội đặc chủng như bọn họ thì lại càng giống một bạn nhỏ, cánh tay nhỏ chân nhỏ, bóp một cái có khi cũng gãy.

"Giữ sức đi, chúng tôi cũng không ác đến mức lợi dụng sức lao động trẻ em."

Lê Tử Ngôn đỏ mặt nhưng không nói gì, chỉ yên lặng đi theo Bạch Kính Triết hỗ trợ chuyển gạch đưa dây thừng.

Vừa rồi bởi vì giãy dụa nên trên người cậu còn có vết thương, sắc mặt cũng tái mét, muốn bao nhiêu đáng thương là có bao nhiêu, nhưng lại không tỏ ra yếu đuối bán thảm mà còn rất nhiệt tình.

Ngay cả Hàn Lâm Hạ chướng mắt cậu cũng không thể nói gì. Nhóm họ có kỷ luật có tổ chức, không lâu đã xử lý xong căn cứ tạm thời, nơi này có hai tòa dân cư, bọn họ chuyển vào một cái tương đối sạch sẽ hoàn chỉnh.

"Tôi ở lầu hai, Kính Triết và Khoáng Viễn ở đối diện, còn lại ở phía trên."

"Boss, em thấy một phòng rất lớn, chúng ta có thể ở chung."

Bạch Kính Triết đi theo lên lầu rồi dạo một vòng trong phòng, "Ở đây rất tốt, đừng ở quá cao, chúng ta ở tầng hai ba bốn đi."

"Ừm, mọi người đi nghỉ trước đi, mấy người vừa rồi lại đây."

Hàn Lâm Hạ vào phòng, ném đồ đạc sang một bên rồi ngồi trên sô pha, mấy người kia tự đi lên tìm phòng nghỉ ngơi, Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết ở lại nhìn về phía mấy người đứng ở giữa phòng.

Lấy nửa điếu thuốc trong túi ra, Hàn Lâm Hạ châm lên ngậm vào miệng, vết sẹo trên mặt khiến hắn có thêm một chút âm trầm cũng có một chút gợi cảm, "Mấy người có dị năng gì, cấp mấy?"

Nhất thời không ai lên tiếng, Lê Tử Ngôn liếc nhìn người bên cạnh rồi đi lên phía trước một bước, "Dị năng cấp hai..."

"Loại nào?"

Lê Tử Ngôn hơi chần chờ nhìn những người xung quanh, Hàn Lâm Hạ nhíu mày nhìn ra được sự khẩn trương của cậu, phất tay, "Cậu đi theo tôi, còn hai người ghi chép cho bọn họ."

"Boss cứ để tụi em."

Lê Tử Ngôn đi theo phía sau Hàn Lâm Hạ vào một căn phòng, cắn môi dựa vào cửa, "Boss..."

"Dị năng của cậu là gì? Vừa rồi lúc chúng tôi cứu cậu, cậu nói cậu không có vô dụng vậy thì phải nói chúng tôi biết dị năng của cậu là gì chứ?"

Nửa điếu thuốc đã hút xong, Hàn Lâm Hạ đè tàn thuốc vào tường dập tắt, vẻ mặt đã sắp hết kiên nhẫn.

"Em...dị năng của em là không gian..." Lê Tử Ngôn nhẹ giọng nói, người trước mặt nhíu mày giống như là khó hiểu.

"Dị năng không gian?"

Mạt thế đã hơn ba tháng, Hàn Lâm Hạ biết mình có dị năng cũng mới hơn hai tháng, bây giờ thế giới vẫn chưa hiểu rõ với chuyện dị năng, đây cũng là một trong những nguyên nhân Vương Thành có thể dễ dàng bỏ bọn họ vào chỗ này.

Bây giờ Hàn Lâm Hạ đã là song dị năng gió và lửa, hắn luôn cảm giác trong cơ thể mình còn có một loại sức mạnh nhưng vẫn chưa bộc phát, cũng không có cách nào xác nhận.

Trong đội của hắn, Trần Khoáng Viễn là dị năng hệ nước, Bạch Kính Triết là song dị năng cường hoá và lửa, còn có mấy người dị năng gió và đất, nhưng dị năng không gian này thì chưa từng nghe thấy.

"Là thật....em có một không gian để lưu trữ vật tư."

Lê Tử Ngôn hơi sợ nhưng giọng nói lại kiên định, "Em cho ngài xem."

Nói xong, trong tay Lê Tử Ngôn liền xuất hiện một hộp thuốc lá, nhét vào trong tay Hàn Lâm Hạ, sau đó lại xuất hiện một bó rau tươi, tất cả đều đặt ở trên giường.

"Mấy thứ này là lúc trước em cất đi, em còn có một ít thuốc với lương thực, tất cả đều cho ngài."

"Tất cả đều cho tôi?"

Ánh mắt Hàn Lâm Hạ thâm sâu, không phải vì tham lam mà chỉ là cảm thấy người trước mặt này hình như quá ngốc.

Ở mạt thế, vật tư là thứ rất quan trọng, có được dị năng không gian thì quả thực chính là chơi gian lận, và cũng có thể gây ra thảm hoạ.

Hắn không biết còn có ai có loại dị năng này nữa hay không, nhưng nếu để người ta biết dị năng lực này của Lê Tử Ngôn thì e là Lê Tử Ngôn sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info