ZingTruyen.Info

Dm Edit Trong Show Tong Nghe Kinh Di Debut Vi Tri Center

Chương 37:Pua

Người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời giáng xuống.

Lời này dùng để hình dung tình huống hiện tại của phù thủy cũng không tốt hơn là bao.

Phù thủy vốn đang an an bình bình ở trong hầm pha chế ma dược. Trong đó là hỗn hợp của bàn tay cô gái, phấn hoa của bướm, đuôi của thằn lằn và một thìa tuyệt vọng. Một khi hoàn thành, tính lan truyền của nó cũng chẳng thua kém gì với Cái Chết Đen.

Nhưng ngay khi cô ả sắp hoàn thành, thì chỉ trong cái chớp mắt ngắn ngủi, cô ả lại xuất hiện ở nơi vừa tối tăm lại vừa u ám.

Cô ả đang nằm trên một chỗ có vẻ khá cao.

Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, các tiêu bản kì dị được treo hết lên tường.

Đây là đâu?

Phủ thủy buồn ngủ muốn đứng dậy, nhưng tay chân lại không chịu khống chế.

Có lẽ là... bị bắt cóc rồi.

Phủ thủy cảm thấy có chút buồn cười.

Bắt cóc một phù thủy, chẳng lẽ không sợ virus và lời nguyền của phù thủy sao?

Cô quơ quơ đầu, còn chưa kịp niệm chú, liền nghe phía trên "cạch" một tiếng, công tắc nào đó đã được bật lên.

Tiếp theo chính là ánh sáng chói lòa mù cả mắt.

Phù thủy sống ở chỗ tối đen, vẫn luôn sợ ánh nắng mặt trời, lúc này bị ánh sáng chiếu thẳng vào khiến cô không thể mở mắt, dù có mở thì tầm nhìn cũng rất mơ hồ.

Khi tầm nhìn bị tổn thương, tất cả bên tai liền càng thêm rõ ràng hơn.

Cô ả nghe thấy tiếng bước chân đi vào, sau đó là một đoạn hội thoại.

Một là ưu nhã trầm thấp, một là nhẹ nhàng tươi sáng.

"Đây là phù thủy sao?" Giọng nói của cậu bé ngọt ngào như mật ong, "Trông chẳng khác gì người thường."

Một người khác trả lời: "Cấu trúc cơ thể và linh hồn mang đến cho cô ta những năng lực khác với người thường."

Cậu bé háo hức muốn thử: "Tôi muốn nhìn thử."

Phù thủy càng nghe càng kinh động lại càng cảm thấy có gì đó không ổn, mở mắt lần nữa thì thấy một bóng người mảnh khảnh đang dần tiến lại trong ánh sáng trắng mờ ảo.

Đúng là một cậu bé.

Cậu trai trông có hơi ốm yếu, khuôn mặt tái nhợt, gần như trong suốt, môi lại giống như đóa hồng lập lòe màu đỏ tươi. Toàn thân được bao phủ bởi một áo choàng đen tuyền, vì áo choàng quá lớn mà không vừa người, góc áo gần như rủ xuống đất. Trong quá trình chuyển động, còn có thể thấy những hoa văn phức tạp được thêu bằng chỉ vàng trên đường viền cổ áo và cả cổ tay áo.

[Aaa, Chu Chu mặc áo của bạn trai!]

[Tôi thích cái này! ]

[Mặc dù biết chiều cao của Chu Chu và bác sĩ không bằng nhau, nhưng thật không ngờ bác sĩ lại cao đến như vậy!]

[Này, khi nào thì bác sĩ mới tháo mặt nạ ra vậy, tôi thực sự rất muốn nhìn thấy Chu Chu và bác sĩ hun nhau]

Phù thủy nhìn cậu.

Cái áo choàng này trông quen quen, nhưng cậu bé này lại còn quen hơn.

"Là ngươi....." Phù thủy trong mắt dần dần hiện lên tia si mê, cô ả nhận ra người này, "Là ngươi, Tiểu hoa hồng."

Lúc trước ở chỗ bá tước tổ chức yến tiệc, phù thủy vô cùng thèm thuồng tiểu hoa hồng này, nhưng cô ả lại không thể bắt được cậu trai dễ thương này trong "Trò chơi", trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Không nghĩ tới là, cậu trai này, vậy mà lại tự mình dâng tới cửa.

Phù thủy: Vậy mà còn có chuyện tốt như vậy.jpg.

Phù thủy lúc đầu vốn còn cảnh giác giờ lại đột nhiên bỏ hết phòng bị.

Cô ả cho rằng cậu trai này đã trở thành vật nuôi được vị đại nhân nào đó nuôi dưỡng rồi, dĩ nhiên cũng không để cậu vào mắt, ngay cả trong tình huống này, cô ả vẫn có tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt: "Mau đến đây, Tiểu hoa hồng—"

Tạ Tiểu Chu vậy mà vẫn đi qua.

Khi đi, vạt áo choàng cọ xát trên mặt đất phát ra tiếng sột soạt. Cuối cùng, cậu lại đứng trước mặt của nữ phù thủy.

Hai tròng mắt Phù thủy chuyển động, miệng thì phát ra cười tiếng khàn khàn: "Tiểu hoa hồng, lại đây, thả ta ra, ta sẽ yêu thương ngươi thật tốt."

Tạ Tiểu Chu đứng ở trước mặt phù thủy một lúc.

Kỳ lạ chính là, âm thanh của tổ tiết mục vẫn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ... chỉ nhìn thôi cũng vô dụng? Nhất thiết phải động chạm đến nhau?

Tạ Tiểu Chu im lặng nhìn chằm chằm vào phù thủy.

Cậu không phát hiện đồng tử phù thủy đột nhiên co rút lại, đến lúc ý thức được, thì phù thủy đã mở môi, thở ra làn hơi màu tím.

Tạ Tiểu Chu không tránh cũng không né, đôi mắt đen trắng hứng thú nhìn làn sương tím đang lao thẳng về phía mình.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc.

Phía trên căn phòng, một bóng đen nhẹ nhàng đi tới. Một con quạ đen kịt đáp xuống bàn mổ, kêu "quạc quạc" một tiếng rồi đập cánh, thổi bay khí tím kia.

Cộc.

Gót giày da nện xuống sàn phát ra âm thanh lanh lảnh.

Bác sĩ Bird Beak vươn tay kéo Tạ Tiểu Chu sang một bên, cách xa phù thủy trên bàn mổ, nhắc nhở: "Cậu cẩn thận hơn một chút."

Tạ Tiểu Chu sau khi xém đi gặp tử thần, cậu vẫn không hề sợ hãi, chỉ nghiêng đầu giải thích: "Tôi chỉ là tò mò về phép thuật của cô ấy thôi."

Bác sĩ tiến lên một bước, vươn tay, cẩn thận điều chỉnh lại góc áo hỗn loạn của Tạ Tiểu Chu, ôn nhu mà săn sóc khẽ nói: "Tôi biết. Nhưng cậu xứng đáng với cái chết hoàn hảo nhất." Giọng hắn như đàn cello mà lại khẽ than nhẹ, "Mà không phải...... Ở đây lại có tên ngu xuẩn không biết trân quý sinh mệnh của chính mình."

Phù thủy ngu xuẩn: "......"

"Ấy, bác sĩ......" Phù thủy thật không nghĩ tới, bắt cóc cô vậy mà lại là vị bác sĩ Bird Beak này, năng lực của bác sĩ ở đây không ai không biết. Dưới sự sợ hãi, phản kháng hay gì gì đó cô đều làm không được, chỉ có thể lấy lòng mà cười nói, "Bác sĩ, có phải có hiểu lầm gì đó rồi hay không ha?"

Bác sĩ không để ý đến phù thủy, duỗi tay từ một bên cầm lấy một con dao phẫu thuật, bỏ vào trong tay Tạ Tiểu Chu: "Nếu tò mò, không bằng tự mình đi thăm dò tất cả đi."

Tạ Tiểu Chu lòng bàn tay trầm xuống, dao phẫu thuật lạnh lẽo rơi vào trong tay, hơi hơi chuyển động chuôi dao, phần lưỡi dao bóng loáng phản chiếu ảnh ngược khuôn mặt của bản thân cùng với...... thân ảnh của bác sĩ.

Này xem như là đang thử sao?

Bác sĩ tâm tư kín đáo bình tĩnh lại tàn khốc, tuy trong lúc nhất thời bị cậu che mắt, nhưng chờ đến khi quay đầu lại suy ngẫm, cũng sẽ phát hiện một ít tỳ vết.

Cho nên, đề này, cậu buộc phải trả lời một cách hoàn hảo nhất.

Lưỡi dao phẫu thuật mỏng như cánh ve đặt ở đầu ngón tay Tạ Tiểu Chu chuyển động một chút: "Một nữ phù thủy, tách nàng từ vùng trung tâm ra cũng không khó khăn. Nhưng ——" cậu cười như không cười mà nhìn bác sĩ, "Nhưng đây là do tôi đề ra cho anh, bác sĩ."

"Chẳng lẽ, ngày qua ngày làm đồ tể, làm anh đã quên đi như thế nào là tiến hành giải phẫu tinh vi sao?"

"Vẫn là nói, anh không có năng lực tự đi thực nghiệm chúng sao?"

Cậu ánh mắt xẹt qua bác sĩ, miệng lại nhị giọng mà cười nhạo: "Tôi vậy là đã biết, bác sĩ. Không, phải là...... đồ tể."

Sau khi nói xong, Tạ Tiểu Chu cũng không giải thích là đã biết cái gì, liền trực tiếp đến gần giường giải phẫu.

Phù thùy mất đi ma pháp cùng đạo cụ, thì giờ cũng chỉ là người bình thường, cô cảm nhận được nguy hiểm từ trên người Tạ Tiểu Chu, hai chân ở trên giường phẫu thuật không ngừng giãy giụa, muốn tránh xa vị thiếu niên này chút.

Cô ả có lẽ cũng đã quên rồi, rõ ràng lúc nãy, cô còn đem vị thiếu niên này coi là con mồi tiểu xảo lại đáng yêu.

"Bác sĩ, cậu ta vậy mà giám chửi bới ngài, lại vu tội ngài, nhưng ngài thế mà còn có thể nhịn được sao?" Nhìn dao phẫu thuật đang dần dần tới gần, phù thủy liều mình mà giãy giụa, "Bác sĩ ——"

Nghe được tiếng phù thủy khàn cả giọng mà kêu to, bác sĩ cuối cùng động. Hắn đến gần rồi đi qua, nâng tay lên, vững vàng mà cầm lấy tay Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cậu rốt cuộc cũng không phải từ trường y chui ra, bảo động thủ đánh nhau còn đỡ, nếu thật muốn cậu nâng tay đi giải phẫu một người còn đang sống sờ sờ thế kia, thì chính là làm không được.

Cái này không nằm ở chỗ gan lớn hay gan nhỏ, bởi chỉ cần vừa động thủ, là có thể nhìn ra năng lực thật của cậu.

Nhưng may là việc này đã qua.

Phù thủy cũng chẳng khác gì, cảm giác gánh nặng trong lòng được giải khai: "Bác sĩ, sủng vật cuồng vọng không nghe lời như vậy, hay là giao cho tôi đi, tôi giúp ngài làm thành búp bê thế nào? Hoặc là, đem da cậu ta lột xuống rồi chế tác thành thảm......"

Bởi vì mang theo mặt nạ mỏ chim, biểu tình của bác sĩ thoáng hiện thế nào cũng chẳng ai biết, hắn nói: "Tôi tự làm."

Phù thủy vội vàng nói: "Ngài nguyện ý tự mình động thủ thế thì càng tốt, ở đây chẳng ai không biết về tay nghề cao siêu của ngài cả, đủ để có thể tạo ra tác phẩm đến cả thượng đế cũng phải kinh ngạc cảm thán!"

Vừa dứt câu.

Phù thủy lúc này mới chậm chạp phản ứng lại, bác sĩ nói không phải hắn tới giáo huấn sủng vật, mà là...... Hắn tới thực hiện lần giải phẫu này.

Bác sĩ tiếp nhận dao phẫu thuật từ trong tay Tạ Tiểu Chu, lại điều chỉnh bóng đèn một chút.

Ánh sáng từ đèn chiếu cứ như vậy mà rọi xuống, phù thủy lại cảm thấy cả người lạnh băng, xin tha nói: "Không, không cần, bác sĩ! Xin ngài ——"

Tay Bác sĩ đều mang theo bao tay, ấn lấy cơ thể của phù thủy, dao phẫu thuật rất nhanh mà chuẩn xác đặt xuống, ngữ điệu lại là thân sĩ ôn nhu: "Không sao, nhanh thôi...... Tử vong rất công bằng, đều sẽ chiếu cố mọi người."

Phù thủy từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rĩ cuối cùng: "A,a,a......"

Đã từng mưu hại vô số người, phù thủy đem mạng người đùa bỡn ở trong tay, thì lúc này đây cũng chỉ có thể trở thành con cá trên thớt của người khác, mặc người làm thịt.

Cô ả hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm trần nhà, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên, ngâm nga giai điệu không tên.

Nhạc khúc nhẹ nhàng lại vui tươi.

Cùng khung cảnh đẫm máu này lại cực không hợp nhau.

Một lát sau.

Bác sĩ dừng động tác, trên bàn giải phẫu là máu tươi lênh láng một mảnh, tràn đầy hơi thở của huyết tương. Từ khe hở bóng dáng bác sĩ nhìn lại, có thể nhìn một cánh tay cứng đờ vươn ra.

Keng ——

Dao phẫu thuật dính đầy máu được đặt sang một bên.

Bác sĩ kết thúc lần giải phẫu này, quay đầu lại, ánh mắt đầu tiên chính là đặt trên cậu hoa hồng ngồi một bên trên bàn.

Cái bàn rất cao, mũi chân Tạ Tiểu Chu cũng chỉ khẽ chạm trên mặt đất, nương theo động tác, vạt áo áo choàng ở giữa không trung nhẹ nhàng lay động.

Một bên, cửa sổ hẹp hơi nghiêng nghiêng chiếu xuống một đoạn ánh sáng, chiếu lên trên mặt cậu, ánh sáng mờ ảo đem khuôn mặt tinh xảo phân cách thành hai phần, một nửa tựa thiên chân một nửa lại tựa tàn nhẫn. Hai loại cảm xúc hoàn toàn bất đồng cứ vậy xuất hiện trên cùng một khuôn mặt, mang đầy sự mâu thuẫn buộc người phải mê muội.

Bác sĩ ánh mắt đình trệ một lát, thẳng đến khi máu trên bao tay từng giọt tí tách rơi xuống, mới hồi thần.

Hắn nghĩ nghĩ, tháo bao tay xuống, lộ ra bàn tay khớp xương rõ ràng, ngón tay lại thon dài. Các đốt ngón tay duỗi ra, bởi vì lâu ngày không thấy ánh sáng, mu bàn tay cũng vì thế mà tái nhợt, còn có thể thấy được mạch máu như ẩn như hiện bên dưới lớp da.

Bác sĩ đi tới trước mặt Tạ Tiểu Chu, lại cong hạ eo, đem đồ vật trong tay dâng lên.

Tạ Tiểu Chu rũ mắt nhìn qua.

Ngón tay Bác sĩ cầm một cái bình thủy tinh cỡ ngón cái, bên trong chứa sương mù tím. Sương mù thường sẽ là là vô ảnh vô hình, nhưng hiện tại lại bị cất chứa trong đó.

Tạ Tiểu Chu nhận lấy nó, đặt ở trong lòng bàn tay chuyển động một chút, sương mù liền giống như ngân hà, chứa đựng cả dải ngân hà rực rỡ.

Bác sĩ nói: "Đây là...... Năng lực của phù thủy."

Lại vừa dứt câu.

Tạ Tiểu Chu lại nghe thấy bên tai vang lên một thanh âm.

【 Tiến độ đánh giấy: Phù thủy ( 1/1 ) 】

Tạ Tiểu Chu: Như này cũng được sao?

Nhưng ngẫm kỹ lại, này cũng coi như là tiếp xúc thân mật vậy.

Chỉ là khác khách quý là bị này đó phi nhân loại tai họa hãm hại, mà hắn là chủ động đi hãm hại này đó phi nhân loại.

Nhưng trăm sông đổ về một biển, đều có thể hoàn thành đánh dấu.

Tạ Tiểu Chu nhướng mày, nếu đã hoàn thành xong nhiệm vụ đánh dấu, vậy cậu liền mất đi hứng thú: " Hình như không có tác dụng. "

Bác sĩ hoãn thanh nói: "Từ trên người phù thủy tróc xuống dưới sau liền mất đi hiệu lực, chỉ có thể coi như đồ dùng một lần."

Tạ Tiểu Chu bắt bẻ mà nói: "Là do anh thủ pháp quá vụng về. Xem ra, là do lâu ngày làm đồ tể cứ vậy mà khiến anh mất đi sự nhạy bén cùng chuẩn xác, bác sĩ ạ."

Đây rõ ràng là nhục mạ.

Nhưng bác sĩ lại không thấy tức giận, ngược lại càng hưng phấn.

Phải.

Nên như thế.

Hạ thấp tác phẩm của hắn, giẫm đạp lên thực nghiệm của hắn ...... Làm hắn từ trong ảo giác hoàn mỹ như bừng tỉnh lại, lúc này mới có thể lần nữa truy tìm sự cực hạn không rảnh.

Này không phải nhục nhã, mà là thúc giục.

Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc cằm xinh đẹp cùng cần cổ tựa như thiên nga của Tạ Tiểu Chu, thanh âm có chút khàn khàn: "Còn phải cần thực thể để nghiệm chứng, mới có thể đạt được thành quả giải phẫu hoàn mỹ nhất."

Tạ Tiểu Chu từ trên bàn nhảy xuống.

Áo choàng ở giữa không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, lại khinh phiêu mà hạ xuống.

"Bác sĩ, tôi không chờ được thời gian dài như thế." Tạ Tiểu Chu từ trên cao nhìn xuống mà xem kỹ, mặt mày khinh miệt, "Thỉnh anh mau chóng bày ra năng lực."

Bác sĩ vẫn duy trì động tác kia, cúi đầu đáp: "Đúng vậy."

【...... Tại sao tôi lại có cảm giác, bác sĩ bị PUA rồi. 】

【 Chu Chu là lão PUA người, chèn ép bác sĩ, làm bác sĩ đối chính mình sinh ra hoài nghi, cho rằng nghiên cứu chính mình không đúng tí nào 】

【 Tại sao lại hư như thế chứ! Nhưng là...... Tôi thích hì hì 】

【 Lại nói, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không lật xe sao? Có thể tham khảo thử một tiết mục Thần Sông/ Tà Thần 】

【 Lật xe không phải càng tốt sao? Hỗn loạn tà ác.jpg】

***

Sau khi nói xong, cũng không màng đến phản ứng bác sĩ, liền trực tiếp đi ra phòng giải phẫu.

Xuyên qua hành lang thật dài bên ngoài, tiến thẳng đến chỗ không người, cậu mới dừng lại, quay đầu nhìn lại chỗ đã đi qua.

Nơi đó, có một cái cửa kính, mặt trên phủ kín bụi.

Tạ Tiểu Chu từ trong tay áo to rộng thùng thình vươn ngón tay, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bên trên.

Mặt kính pha lê dần dần hiện ra một bóng hình.

Đó là Tạ Tiểu Chu.

Mặt mày ngũ quan đều rất quen thuộc, mà lại giống như đã biến thành một người khác, sắc mặt mang vẻ bệnh trạng tái nhợt, mặt mày lại thiên chân tàn nhẫn. Thật giống như đứa trẻ đang trêu đùa con kiến nhỏ bé, đối sinh mệnh phàm tục đều ngập vẻ khinh thường—— bao gồm cả chính mình.

Tạ Tiểu Chu duỗi tay, cùng ảnh ngược trong pha lê tự đụng chạm một chút.

Không được......

Người này làm cậu nhập vai quá sâu, trong lúc nhất thời đều không thể thoát khỏi thiết lập nhân vật. Có đôi khi lời nói, cùng hành động, đều là theo bản năng mà làm, căn bản không phải là thứ mà cậu muốn nói, muốn làm.

Quá nguy hiểm.

Nếu mặc kệ trầm mê mà tiếp tục tiến tới, thứ nghênh đón cậu chính là cái chết.

Tạ Tiểu Chu nhẹ nhàng thở ra một hơi, cửa kính liền hiện lên lớp sương mù mờ mịt.

Vẫn là phải nghĩ biện pháp rời khỏi bên người bác sĩ, nếu còn như vậy đi xuống, nói không chừng sẽ lại xuất hiện phiên ngoại cá nhân gì gì đó.

Rõ ràng chỉ là nhiệm vụ đánh dấu đơn giản, lại không thể tưởng được tự chính mình đang làm cho độ khó gia tăng. Huống chi, vị bác sĩ này, cũng không Thần Sông dễ dàng lừa gạt như vậy.

Tạ thuyền nhỏ thủ đoạn vừa động, ngón tay ở trên cửa sổ hoa giật mình, đem mặt trên hơi nước hủy diệt, khiến cho ảnh ngược ra tới bóng dáng cũng mơ hồ không rõ.

Hắn tạm dừng một lát, liền lại rời đi.

Cách đó không xa.

Một con quạ đen hai mắt đỏ đậm dừng lại trên cửa sổ, quay đầu lại mổ cánh chim, lại ngẩng đầu nhìn bóng dáng Tạ Tiểu Chu.

Hoa hồng của hắn......

Rốt cuộc đang nghĩ cái gì nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info