ZingTruyen.Com

Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 15:《Vườn Trường Bảy Đêm Đàm Luận》(11)

chiecthuyenthoigian

Chương 15: Tiêu Chuẩn Kép

Phú nhị đại không nghĩ tới đối phương sẽ đưa ra như vậy một cái yêu cầu, sửng sốt một chút: "Anh...anh muốn cái gì?"

Tạ Tiểu Chu?

Cậu ta có gì đặc biệt à?

Hà Liên rũ mi, cũng không trả lời vấn đề của phú nhị đại, mà là nói: "Chẳng lẽ yêu cầu của tôi làm cậu khó xử sao?" Anh ta bày ra vẻ cực kỳ chân thành, "Nếu làm không được cũng không sao...."

Không biết vì sao, hai người rõ ràng chỉ mới gặp lần đầu, nhưng phú nhị đại lại cảm thấy mình và Hà Liên lại như đã rất thân thiết, khiến người không tự chủ được mà muốn xích lại gần hơn.

Phú nhị đại đột nhiên nghĩ —— mặc kệ Hà Liên yêu cầu gì, hắn đều sẽ đáp ứng! Dù sao, hắn cũng không muốn làm Hà Liên thất vọng.

"Không, không phải." Phú nhị đại mặt đỏ, vội vàng giải thích, "Tôi chỉ là không biết nên làm thế nào để Tạ Tiểu Chu lại đây."

Nghe vậy, Hà Liên lại mỉm cười: "Tôi biết đó! Cậu có thể đồng ý cũng đã giúp tôi một việc rất lớn rồi, sao còn có thể để cậu nhọc lòng chứ?"

"Những thứ khác đều giao cho tôi, chỉ cần cậu làm theo lời tôi nói là được!"

Phú nhị đại nghe giọng Hà Liên vui vẻ như vậy, sương mù vốn còn đang bao trùm trong lòng dần dần biến mất, trong vô thức, cũng toét miệng cười: "Vậy được. Tôi đều nghe anh."

Hà Liên nói, anh ta còn có những đồng bạn khác cùng nhau tiến vào chương trình này, đầu tiên muốn tập hợp với những đồng bạn kia trước đã.

Phú nhị đại gấp không chờ nổi mà liền đồng ý.

Hai người đi trên hành lang u ám, đám quái vật đáng sợ kia lại không xuất hiện nữa, phú nhị đại tự cho là đã tìm được chỗ dựa, mặt mày cũng nhẹ bâng không ít.

Hà Liên chậm một bước, ở chỗ phú nhị đại không thấy, nụ cười xinh đẹp nhanh chóng nhạt dần, ý cười không chạm đáy mắt.

Sao cứ nhất quyết phải gập Tạ Tiểu Chu?

Cần biết rằng có một thuật ngữ được gọi là "Hiệu ứng chim non".

Người đầu tiên bị chim non nhìn thấy, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với chim nom, hơn nữa có được ấn tượng rất đặc biệt. Đây là thứ mà người khác không thay thế được.

Như vậy, đối với Tần Nguyên mà nói, Tạ Tiểu Chu tiến vào thế giới của hắn đầu tiên chính là tồn tại rất đặc biệt.

Hà Liên nếu muốn dựa theo kế hoạch công lược Tần Nguyên, hoặc là phá vỡ hiệu ứng chim non này, nếu không được liền trực tiếp giải quyết Tạ Tiểu Chu.

Còn phải giải quyết thế nào......

Trong《Tạp Kỹ Kinh Dị 》có quy định, khách mời không được tàn sát lẫn nhau, một khi có hành động này, liền trực tiếp cướp đi thân phận khách mời.

Người bị tước đoạt thân phận khách mời cũng không phải đã được giải thoát rồi, thứ bọn họ sẽ gặp phải chính là địa ngục càng khủng bố hơn.

Nhưng, ngoài những hành động nói trên, khách mời lão làng còn có một cách khác khiến một vị khách biến mất không một tiếng động.

Trong mắt Hà Liên lạnh lẽo đến mờ đục.

Phú nhị đại lại không hề phát hiện, hỏi: "Bạn của anh cũng lợi hại giống anh sao?"

Hà Liên thu lại cảm xúc, khôi phục bề ngoài hoàn mỹ không tì vết, thanh âm mềm mại: "Cũng không thể nói rất lợi hại......"

***

Bên kia.

Tình hình của Hoa khôi cũng không khá hơn là bao.

Khả năng của Hoa khôi là không bị tấn công bởi đám quỷ đực, nhưng vì khả năng này, cô ta lại càng bị các quủ nữ truy đuổi gắt gao hơn.

Nhưng may là, cô đột nhiên nghĩ, liền trốn vào một văn phòng.

Mỗi con quỷ đều có khu vực của chính mình, mà trong văn phòng này là một cơ thể người cháy đen. Không có con ma nào khác dám vào.

May ghê.

Người bị đốt trụi lụi này hình như là nam.

Hoa khôi rúc ở trong góc, run bần bật, chuẩn bị chịu đựng một đêm như vậy.

Chính là vừa nhấc đầu, lại thấy người bị đốt trụi lụi ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt tối om nhìn chăm chú vào cô.

Lại run một chút, người bị đốt trụi lụi đi về phía cô.

Người bị đốt trụi lụi có lẽ là ngại với năng lực hạn chế của cô, chỉ có thể tới gần hoa khôi mà không thể thương tổn cô.

Hoa khôi động đậy nhỏ cũng không dám, trơ mắt mà nhìn người bị đốt trụi lụi tiến lên. Khoảng cách gần như vậy, cô còn có thể thấy da thịt đen xì kia không ngừng bốc hơi, sóng nhiệt ập vào mặt, không biết có phải ảo giác hay không, tóc cô cũng bắt đầu cuộn tròn lên, tản ra mùi tanh tửi do protein bị cháy.

Sẽ bị thiêu chết.

Là thật sự sẽ chết......

Hoa khôi không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chính mình bị xém lửa. Đúng lúc này, cửa truyền đến "rầm" một tiếng, cửa lớn bị người một chân đá văng, tiếp theo một hoàng phù bay tới, dán ở trên trán người bị đốt trụi lụi.

"A ——"

Người bị đốt trụi lụi nứt ra.

Chính là nghĩa trên mặt chữ.

Ciền da của hắn nứt ra từng khe hở, cuối cùng hóa thành bột phấn rơi đầy đất.

Hoa khôi bưng kín miệng, che lại tiếng thét chói tai của mình.

Một bên, một người phụ nữ quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ?"

Hoa khôi chậm rãi ngẩng đầu.

Hai người một nam một nữ đứng ở trước mặt cô.

Hoa khôi: "Hai, hai người là?"

Tên đàn ông nói: "Chúng tôi là khách phi hành. Tôi là Thẩm Bạch Khê."

Người phụ nữ cũng tự giới thiệu: "Khâu Nguyệt."

Hoa khôi chậm rãi đứng lên: "Cảm ơn các người đã cứu tôi......" Có lẽ là do ngồi xổm đã lâu, thân thể của cô lắc lư một chút, thiếu chút nữa lại ngã xuống.

Khâu Nguyệt một bên đỡ hoa khôi lên, trấn an nói: "Hiện tại không có việc gì hết, đừng sợ."

Hoa khôi theo bản năng mà càng gần gũi với đồng giới, chặt chẽ mà ôm lấy cánh tay Khâu Nguyệt, nhớ tới mọi chuyện hai ngày này, nhịn không được mà rơi lệ.

Khâu Nguyệt sờ đầu hoa khôi: "Đừng khóc đừng khóc, có tôi ở đây."

Chờ cảm xúc hoa khôi bình tĩnh lại, Khâu Nguyệt hỏi: "Cô chính là 'hoa khôi' đúng không? Không bị sinh vật giống đực tấn công quả thật rất hữu dụng, nhưng càng về sau, hiệu quả năng lực liền càng yếu, cho nên vừa rồi cái kia mới tấn công cô."

Hoa khôi hoang mang lo sợ: "Vậy, tôi bây giờ nên làm gì?"

Khâu Nguyệt: "Tôi có một biện pháp, có thể giúp cô bình an hoàn thành cảnh quay."

Hoa khôi như tìm được vị cứu tinh, nhìn về phía Khâu Nguyệt.

Khâu Nguyệt nói: "Chỉ là, cô phải giúp chúng tôi một chuyển nhỏ đã." Cô ta thấy biểu tình hoa khôi hơi đổi, bổ sung một câu, "Yên tâm, không có nguy hiểm, thật sự chỉ là một việc nhỏ nhưng lại rất gấp."

Hoa khôi: "Gấp cái gì?"

Khâu Nguyệt: "Cô biết Tần Nguyên không?"

Hoa khôi ngẩn ra một chút.

Tần Nguyên?

Cậu ta không phải là cái người vẫn luôn đi theo Tạ Tiểu Chu sao?

Hoa khôi gật đầu: "Biết."

Khâu Nguyệt: "Tôi hy vọng cô có thể tới gần hắn, sau đó ——" cô lấy ra một thứ, "Đem cái này đặt ở trên người hắn."

Trong tay cô có một bình pha lê nhỏ, bên trong đựng đầy chất lỏng mày đỏ, cho dù trong không gian tối tăm, vẫn tản ra ánh sáng mê người.

Hoa khôi: "Đây là cái gì?"

Khâu Nguyệt hơi mỉm cười: "Cô không cần biết, cô chỉ cần giúp chúng tôi chuyện vội nho nhỏ này là được."

Đạo cụ cấp SR —— Máu của Medusa.

Tác dụng, đổi trắng thay đen, mê hoặc lòng người.

Giọng nói Khâu Nguyệt như có mang theo vẻ dụ hoặc trí mạng: "Lấy năng lực của cô, làm chuyện này không hề nguy hiểm, làm xong, chúng tôi liền sẽ mang theo cô hoàn thành cảnh quay......"

Hoa khôi như là bị mê hoặc: "Được rồi."

***

[ Khách phi hành đều đã lên sân khấu! Tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ nha!]

[Bọn họ cứu hai người mới này làm cái gì?Người mới chỉ biết kéo chân sau, dứt khoát để chết đi cũng được mà, không thú vị ]

[Chủ nhà đại lão là người mỹ thiện tâm, không phục liền nghẹn]

[ha ha, tôi xem hai tên người mới này bị lợi dụng, thật cho rằng những người này là đồ ngốc tốt bụng sao?]

[Như vậy hiện tại chỉ có Chu Chu không biết có khách phi hành hả? Bọn họ muốn làm cái gì, chắc sẽ không hố Chu Chu đâu nhỉ?]

***

Ba vị khách phi hành mang theo hai tên người mới gia nhập, cũng trình bày kế hoạch.

Hà Liên nói: "Các người không cần khẩn trương, chỉ cần làm theo lời chúng tôi nói là được."

Hoa khôi cùng phú nhị đại liếc mắt nhìn nhau một cái, vẫn có chút do dự.

Hà Liên thấy thế,liền ném thêm mồi câu: "Cũng không phải hỗ trợ miễn phí, chỉ cần các người đem Tạ Tiểu Chu lại đây, tôi sẽ cho các người một đạo cụ."

Hắn lấy ra một hoàng phù, trên lá bùa, dùng chất lỏng màu đỏ tươi vẽ lên bùa chú phức tạp.

Phú nhị đại không biết hoàng phù có ích lợi gì, nhưng hoa khôi lại từng thấy qua uy lực của lá bùa, chút do dự cũng không có, gật đầu đồng ý.

Phú nhị đại thấy thế, hiểu được đạo cụ này chắc chắn rất hữu dụng, cũng nhanh chóng đồng ý rồi.

Hà Liên hỏi: "Vừa rồi nói với các người, đã nhớ kỹ chưa?"

Phú nhị đại cùng hoa khôi trăm miệng một lời: "Nhớ rồi!"

Hà Liên hơi mỉm cười, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng: "Vậy thì tốt rồi, nếu không thể đem người đến đây cũng không sao, không cần cố làm nha."

Nói như vậy, phú nhị đại cùng hoa khôi lại càng hạ quyết tâm, muốn đem Tạ Tiểu Chu lại đây, nếu không sẽ khiến vị ân nhân này thất vọng.

Chờ hai vị người mới bị lừa dối rời đi, chỗ này cũng chỉ còn lại ba vị khách phi hành.

Khâu Nguyệt nhìn thoáng qua hoàng phù Hà Liên cầm trong tay, cười nói: "Anh thật sự bỏ được sao? Một tờ này cũng tốn hết 500 tệ thù lao đóng phim đó."

Phải biết rằng, nếu không có phần thưởng gì, khách mời có cấp bậc như bọn họ mỗi lần tham diễn một chương trình cũng chỉ có 5000 tệ thù lao đống phim thôi.

Hoàng phù là đồ dùng dùng một lần, thông thường trong một tiết mục sẽ cần đến bảy tám cái, so sánh với với thù lao đóng phim, hoàn toàn là thu không đủ chi.

Hà Liên trở tay đem hoàng phù cất đi, nói chuyện như cũ ôn nhu: "Muốn tôi thưởng,còn phải xem bọn họ có bản lĩnh hay không."

Khâu Nguyệt cười nhạo một tiếng: "Quả nhiên, anh vẫn giữ mãi cái nết ấy, toàn đi lừa người mới."

Thẩm Bạch Khê vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng: "Hà Liên, hội trưởng bảo chúng tôi phối hợp cùng anh hành động, anh kế tiếp có kế hoạch gì?"

Hà Liên nói: "Tôi nghĩ trước cùng nói chuyện với Tạ Tiểu Chu đã."

Nhưng nhìn dáng vẻ này, không chắc là chỉ ngừng lại ở việc đơn giản nói chuyện với nhai.

Thẩm Bạch Khê không tỏ ý kiến, chỉ nhắc nhở một câu: "Hội trưởng ý bảo là, mượn sức là chủ, mượn sức không thành, lại......"

Những người ở đây đều rất rõ phần sau kia.

Khâu Nguyệt không hiểu: "Chỉ là một người mới, có cái gì mà đáng sợ? Chúng ta có đạo cụ SR, còn sợ công lược không được Tần Uyên sao?"

Hà Liên ý vị thâm trường mà nói: "Đúng vậy, một người mới, khi nào chết cũng không biết đâu."

Thẩm Bạch Khê không quá tán đồng lời hai người này nói.

Theo như lời hội trưởng nói, Tạ Tiểu Chu rõ ràng là một người mới rất đặc biệt, nếu cần thiết, có thể cho phép gia nhập hiệp hội. Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ lần này do Hà Liên làm chủ đạo, cũng không nói cái gì, chỉ là trầm mặc mà đứng ở một bên.

***

Tạ Tiểu Chu chút nào cũng không biết, có một cái âm mưu nhằm vào cậu đang im lặng phát triển.

Cậu vừa mới tỉnh ngủ.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng kia mở to, phản chiếu ánh nước, ánh mắt đầu tiên liền thấy được một gương mặt bị phóng đại trước mặt.

Tạ Tiểu Chu: "Ui ——"

Gần gũi với Tần Nguyên như vậy, thật là lực đánh vào mười phần.

Làn da trắng muốt, chút tỳ vết cũng không có, so với ciệc chỉnh sửa qua ảnh chụp còn tinh xảo hơn nhiều, hơn nữa khí chất hơi tăm tối, tuyệt!

Tần Nguyên: "Cậu......"

Tạ Tiểu Chu buột miệng thốt ra: "Cậu lớn lên rất là đẹp trai nha."

Tần Nguyên: "Tôi, sao?"

Đây là lần thứ hai nghe được lời này, ngoại trừ Tạ Tiểu Chu, không có ại sẽ nói hắn như vậy.

Những người gặp qua hắn, đều như nhìn thấy quái vật vậy, hoảng sợ mà trốn tránh.

Hắn không thích những người đó, thường thì, sẽ khiến bọn họ bị bóng tối bao phủ.

Nhưng Tạ Tiểu Chu lại không giống.

Cũng chỉ có Tạ Tiểu Chu, sẽ dùng đôi con ngươi sáng ngời kia nhìn chăm chú vào hắn, tràn đầy vẻ thưởng thức cùng kinh ngạc mà cảm thán.

Tạ Tiểu Chu nghe được lời Tần Nguyên nói, có chút mờ mịt: "A, không thì sao?"

Tần Nguyên có vẻ muốn xác nhận cái gì đó, hỏi: "Kia, như vậy, cũng đẹp sao?"

Hắn cúi đầu, một tầng sương đen quanh quẩn trên má, sương trắng như ẩn như hiện, bao trùm hết nửa gương mặt.

Nếu là người khác nhìn đến hình ảnh, sợ là đã sớm thét chói tai ra tiếng.

Xinh đẹp mỹ lệ cùng cực kỳ tà ác hợp làm một thể, không có thứ gì có lực gãi vào chỗ ngứa như cái này.

Còn may là Tạ Tiểu Chu đã sớm thành quen, cậu chẳng chút do dự, ngược lại cong môi cười cầm lấy tay phải đã hóa sương trắng của Tần Nguyên, đặt trên má mình. Cậu bày ra tư thái không chút cảnh giác: "Cho dù là dạng gì cũng đều đẹp."

Lòng bàn tay Tần Nguyên truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mại.

Rất xa lạ.

Đất là thứ hắn khát vọng.

Tần Nguyên theo bản năng mà đem khung xương sắc bén kia thu lại, sợ làm bị thương Tạ Tiểu Chu, lúc này sương trắng dữ tợn đã bao trùm phần má trắng nõn của hắn, bày biện ra cái loại hài hòa cực kỳ quỷ dị.

Hắn rũ mắt, lẳng lặng mà nhìn.

Nếu......

Vẫn luôn có thể như vậy thì tốt rồi.

Hắn thích cảm giác như vậy.

Rất thích.

Không muốn thay đổi.

Nhưng lại hài hòa này rất nhanh đã bị người khác chen ngang.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo, phú nhị đại thở hồng hộc chạy vào.

Trước mặt người ngoài, Tạ Tiểu Chu cũng không nên tiếp tục loại tư thế kỳ quái này, vội vàng đứng dậy, ngồi nghiêm chỉnh lên.

Ấm áp trong ngực giây lát lướt qua, chỉ còn lại tái nhợt lạnh lẽo.

Tần Nguyên sinh ra cảm xúc không vui, nhìn về phía người mới tới.

Phú nhị đại ngừng lại, không nhịn được cảm thấy sau cổ lành lạnh, hắn rụt cổ, nói: "Tạ ca, tôi tìm được manh mối."

Tạ Tiểu Chu giờ mới không tự nguyện nhớ đến việc bọn họ còn có nhiệm vụ chủ tuyến —— tiêu trừ oán hận của Bút Tiên rồi siêu độ nàng.

Thế là hỏi: "Cái manh mối gì."

Phú nhị đại do dự một chút: "Không tiện nói, cậu đi cùng tôi rồi sẽ biết."

Tạ Tiểu Chu đứng lên.

Tần Nguyên cũng tự nhiên mà đứng lên.

Phú nhị đại thấy thế, nói: "Cái kia đồ vật hình như rất sợ hắn......" Hắn thật cẩn thận mà chỉ về phía Tần Nguyên, "Nếu hắn cũng đi, rất có thể nó sẽ chạy đó."

Tạ Tiểu Chu quay đầu nhìn lại, đối diện với cặp mắt xám xịt kia của Tần Nguyên.

Tạ Tiểu Chu: "......"

Đúng thật.

Đám quỷ đều rất sợ Tần Nguyên, cũng chính là bởi vì tên này, cậu cũng không nhìn thấy một con quỷ nào.

Trải qua đêm qua, Tạ Tiểu Chu cảm thấy lời phú nhị đại nói rất hợp lý, cho nên cậu cũng không hoài nghi: "Tôi cùng anh qua đó nhìn xem." Cậu lại nói với Tần Nguyên, "Cậu ở chỗ này đợi tôi, được chứ?"

Tần Nguyên không trả lời.

Tạ Tiểu Chu kéo tay Tần Nguyên, nhẹ nhàng mà quơ quơ, âm cuối có hơi dài: "Được không?"

Tần Nguyên: "...... Được."

Thật ra đi cùng hay không đi cùng cũng không sao.

Trên người Tạ Tiểu Chu có ấn ký của hắn, đó sẽ là thứ tuyên bố với tất cả mọi sinh vật rằng, đây là người của hắn.

Không có quỷ quái dám không có mắt mà chọc vào.

Nhưng, hắn cảm thấy chỉ cần không đồng ý, Tạ Tiểu Chu liền sẽ giống như bây giờ, sẽ làm nũng với hắn.

Quả nhiên.

Bị làm nũng.

Trên mặt Tần Nguyên không có biểu tình, tinh xảo như điêu khắc, nhưng khóe môi lại hơi cong, đại diện trong lòng đang nhảy nhót.

Tạ Tiểu Chu: "Tôi lập tức liền trở về mà."

Tần Nguyên: "Ừm."

Phú nhị đại đứng ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy răng có chút đau.

***

Tạ Tiểu Chu cùng phú nhị đại đi trên hành lang thật dài.

Tạ Tiểu Chu đột nhiên cảm thấy, thiếu một tên yên lặng theo bên người, còn có chút không thích ứng kịp. Cậu ngẩng đầu, thấy phú nhị đại còn muốn đi tiếp, mở miệng hỏi: "Còn bao lâu nữa?"

Phú nhị đại giơ tay lau đi mồ hôi trên trán: "Ừm, sắp tới rồi."

Tạ Tiểu Chu: "À......"

Cuối cùng, hai người đi tới trước một cánh cửa.

Phú nhị đại nói: "Ở bên trong đó."

Tạ Tiểu Chu thật cẩn thận mà mở cửa, còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một ít hình ảnh khủng bố, kết quả quỷ đâu không thấy, chỉ có một người xa lạ đứng ở chỗ đó.

Người kia mặc sơ mi trắng, trên mặt trắng nõn sạch sẽ, tươi cười ôn hòa: "Tạ Tiểu Chu......"

Tạ Tiểu Chu phản xạ có điều kiện mà nói: "Anh cười đến gớm như vậy làm gì?"

Hà Liên: "............"

Đây là ôn nhu.

Là ôn nhu!

Tạ Tiểu Chu hỏi phú nhị đại: "Chuyện gì đây?"

Phú nhị đại làm chuyện xấu bị vạch trần, lúc nói chuyện cũng không quá nhanh: "Tui tui tui cũng không biết, anh ta muốn gặp cậu đó."

Đã tới tình trạng này rồi, còn có cái gì không rõ?

Tạ Tiểu Chu cho dù không đầu óc, cũng sẽ không cảm thấy người này chỉ là muốn trông thấy cậu đơn giản như vậy. Cậu cảnh giác mà lui về sau một bước: "Được, thấy cũng thấy rồi, tôi đi trước."

Cậu đang muốn xoay người rời đi, lại không biết khi nào, phía sau là lòi ra thêm hai người, một người lại một người che kín đường lui.

Khâu Nguyệt nói: "Đi vào tâm sự đi?"

Thẩm Bạch Khê không nói, nhưng từ cánh tay đang khởi động kia, đây có lẽ là người biết võ, có lẽ một quyền đấm xuống người cũng sẽ rất đau.

Tạ Tiểu Chu luôn biết thời biết thế, hơn nữa cậu biết 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 có điều lệ khách mời không được tàn sát lẫn nhau, suy xét một chút, liền đi vào.

Hà Liên kéo qua một cái ghế: "Cậu ngồi trước đi."

Tạ Tiểu Chu không dao động, nói thẳng nói: "Có chuyện gì thì nói đi, đừng quanh co lòng vòng."

Hà Liên cười cười: "Ai nha, cậu đừng có cảnh giác như vậy nha, chúng tôi không có ác ý, chỉ có chuyện muốn cùng nói thôi."

Tạ Tiểu Chu: "Thật ra, tôi muốn nói......"

Hà Liên: "Cậu nói đi."

Tạ Tiểu Chu vốn dĩ muốn nhịn xuống không nói, nhưng xem bộ dáng Hà Liên, thật sự nhịn không được: "Có người từng nói với anh chưa, thiên phú của anh thật ra rất thấp?"

Hà Liên: "?"

Tạ Tiểu Chu chân thành mà nói: "Bộ dáng trà xanh này của anh, lúc tôi ở đoàn phim, một ngày có thể thấy đến bảy tám tên. Anh cái này, quá phèn."

[ha ha ha ha ha ha tôi nói Hà Liên sao lại quen mắt như vậy, thì ra chính là trà xanh nha]

[ cho tới nay tôi vẫn cảm thấy cậu ta rất biao, không thể thật tốt mà nói chuyện sao?]

[Tôi thấy chính là các người ghen ghét Hà Liên mị lực cao! Các người đều là ở nói hươu nói vượn]

[Hà Liên các người chính là trà xanh trà xanh trà xanh trà xanh...... Làm sao, nói không chuẩn liền không cho người ta nói? Tôi cứ nói đó! ]

Nụ cười trên mặt Hà Liên có chút không nhịn được: "Cậu hình như hiểu lầm cái gì rồi nha?"

Tạ Tiểu Chu cũng không giải thích, buông tay: "Anh nói hiểu lầm chính là hiểu lầm thôi."

Hà Liên chỉ cảm thấy dùng sức không đúng chỗ, một quyền đánh vào bông, khuôn mặt giảo hảo cũng vặn vẹo hết lên.

Tạ Tiểu Chu một tay đỡ lại lưng ghế: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Thẩm Bạch Khê cho Hà Liên một ánh mắt.

Hà Liên miễn cưỡng áp xuống lửa giận, trên gương mặt lại xuất hiện nụ cười: "Thật ra, tôi biết cậu rất sợ hãi, ở bên cạnh loại như quái vật Tần Uyên kia, lúc nào cũng đều phải lo lắng sinh tử tồn vong, chắc chắn rất không dễ chịu nhỉ?"

Anh ra nhìn Tạ Tiểu Chu, hy vọng được trả lời khẳng định.

Quả nhiên, Tạ Tiểu Chu mặt mày xuất hiện do dự biểu tình.

Hà Liên trong lòng vui vẻ.

Kỳ thật, kế hoạch đầu tiên của bọn họ chính là loại bỏ hiệu ứng chim non này, chỉ cần khiến Tần Nguyên biết Tạ Tiểu Chu chán ghét hắn, sợ hãi, là có thể đủ tự nhiên mà đem yêu thích đổi thành căm hận. Đến lúc đó, Hà Liên lại thừa cơ tiến lên, không phải đã có thể công lược được Tần Nguyên rồi sao?

Hiện tại xem ra, có lẽ nắm chắc tám chín phần mười rồi.

Sao có thể sẽ có người không sợ loại quái vật như Tần Nguyên chứ?

Hà Liên cổ vũ nói: "Không sao, cậu nói đi, ở chỗ này, Tần Nguyên cũng sẽ không biết đâu."

Mới là lạ.

Cho dù Tần Nguyên không biết, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách làm Tần Nguyên biết.

Tạ Tiểu Chu: "Tôi nói này......"

Hà Liên: "Nói đi."

"Thật ra......" Tạ Tiểu Chu nói, "Lúc tôi nhìn mặt anh tôi rất khó chịu."

Hà Liên: "???"

Tạ Tiểu Chu nói trắng ra: "Này, anh lớn lên cũng không phải rất đẹp, cười lên như vậy, chính anh cũng không cảm thấy rất khó coi à?" Cậu cực kỳ nghiêm túc mà góp ý, "Nếu ra ngoài được, hay là tôi báo danh dùng anh vào một lớp huấn luyện trà xanh đi nha?"

Hà Liên: "............"

Mị lực cực cao, vẫn luôn không hướng không thắng Hà Liên lập tức cảm thấy có chút thất bại.

Khâu Nguyệt nhịn không được mà lắc đầu, nói với Thẩm Bạch Khê: "Cậu lại đây đi."

Thẩm Bạch Khê vẫn luôn trầm mặc đứng dậy, đối diện Tạ Tiểu Chu nói: "Tôi biết, cậu cùng Tần Nguyên ở bên nhau chỉ là kế sách tạm thời, chỉ là vì quay chụp chương trình, chỉ cần chúng ta hợp tác, chúng tôi có thể mang cậu đi thông quan."

Tạ Tiểu Chu suy tư một chút, có chút do dự.

Khâu Nguyệt khuyên: "Chúng ta là Hiệp Hội Diễn Viên, hội trưởng chúng tôi rất thưởng thức cậu, sau khi quay chụp kết thúc, chỉ cần cậu gia nhập hiệp hội chúng tôi, đến lúc đó nhất định sẽ chú trọng việc bồi dưỡng cậu."

Củ cải thêm gậy gộc.

Tạ Tiểu Chu phẩm nhất phẩm, ngẩng đầu chỉ chỉ phú nhị đại ở cửa: "Các người cũng nói vậy với cậu ta sao? Một lời kịch lại dùng đến hai lần, tôi liền không quá tin. Còn có......" Cậu chém đinh chặt sắt mà nói, "Tôi đối Tần Nguyên chính là toàn tâm toàn ý, cực kỳ thật lòng, các người đừng nghĩ ly gián được chúng tôi!"

***

Cũng ngay lúc này.

Hoa khôi chậm rãi đến gần phòng học chỗ Tần Nguyên, tay phải cô chặt chẽ nắm chặt, bên trong nắm một cái bình pha lê nho nhỏ. Trong đó, chất lỏng màu đỏ tươi nhộn nhạo qua lại, tràn ngập mị lực khiến người mê muội.

Chỉ cần cô đem thứ này, đổ lên người Tần Nguyên là được.

Rất đơn giản.

Lấy năng lực của cô mà nói, không có bất cứ nguy hiểm gì hết.

Hoa khôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Từ khi Tạ Tiểu Chu đi rồi, Tần Nguyên vẫn duy trì động tác kia chưa từng động đậy một chút, giống như không biết mệt mỏi vậy.

Ngay cả khi cửa đã mở, cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Hoa khôi nuốt nuốt nước miếng, hơi cứng đờ mà mở miệng: "Tần Nguyên, Tạ Tiểu Chu bảo tôi tới tìm cậu......"

Lúc ba chữ kia vang lên, Tần Nguyên rốt cuộc cũng ngẩng đầu.

Lúc bị đôi mắt xám xịt kia nhìn qua, giọng hoa khôi như bị chặn lại, kế tiếp phải nói cái gì hình như cũng quên luôn.

Qua một hồi lâu, cô mới tìm lại được chút thanh âm của mình: "Cậu nói cậu ấy có chuyện, đi trước, bảo cậu theo chúng tôi cùng ra ngoài."

Hoa khôi khẩn trương mà nắm chặt đồ vật trong tay, không dám nhìn thẳng đôi mắt vào Tần Nguyên.

Cũng không biết qua bao lâu, cô nghe được tiếng bước chân hướng tới bên này.

Cơ hội tới!

Hoa khôi nắm bắt thời cơ, nhắm mắt lại, cắn răng đụng phải Tần Nguyên.

------------DFY--------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com