ZingTruyen.Com

(ĐM-EDIT-Phần 1) BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC NĂNG LƯỢNG CAO!!!

Chương 190: Hội họp

ThitThanTien

Sao lại nhanh vậy chứ?

Ông mới ngây người trong chốc lát, đã đi tong nửa tiếng đồng hồ.

Tôn Đông Khang hoảng đến xoay trái xoay phải, không biết nên hỏi Quan Tài nào, cũng không biết nên hỏi câu gì để xác nhận thân phận hai Quan Tài.

Nếu thật sự không được, ông chỉ có thể đánh cược một phen.

Tôn Đông Khang nhắm mắt chắp tay trước ngực, lẩm bẩm: "Xin ông trời phù hộ, hy vọng con có thể sống sót, sau này con nhất định cung phụng ngài."

Lẩm bẩm một hồi lâu, Tôn Đông Khang lại nhịn không được thầm thì: " Nhưng ông trời nhất định bắt mình phải chọn Quan Tài."

Sau khi nói xong, ông cắn răng trực tiếp gõ vào ván Quan Tài bên phải: "Có, có người không?"

Qua một hồi lâu, đối diện vẫn không có động tĩnh.

Tôn Đông Khang mở mắt, có chút hoảng loạn nói: "Sao lại không trả lời?"

Ông lại mở trò chơi nhìn kỹ quy tắc một lần nữa, mới bừng tỉnh nói: "Thì ra phải gõ ba lần mới được."

Mặt Tôn Đông Khang đỏ bừng, lại nuốt nước miếng gõ ba lần lên ván Quan Tài, cẩn thận hỏi: "Có người không?"

"Không có người."

Âm thanh quỷ dị vang lên, giống như tiếng thì thầm bên tai.

Tôn Đông Khang sợ tới mức hô nhỏ một tiếng.

Nếu không có người, vậy chẳng lẽ "thứ" trả lời mình là quỷ?

Nghĩ đến đây, ông sợ hãi mở to mắt, thân thể vội vàng lùi ra sau, lưng tiếp xúc với ván Quan Tài lạnh băng, lập tức bị kích thích đến nổi da gà, mồ hôi lạnh cũng túa ra.

Tim đập như trống.

Không lẽ ông đã chọn sai Quan Tài?

Vậy phải làm sao bây giờ?

Tôn Đông Khang nhớ quy tắc chỉ cho phép người chơi hỏi một vấn đề, nếu hỏi nhiều hơn sẽ bị trò chơi xóa bỏ.

Nhưng lúc này ông muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi.

Đáng sợ nhất là, vòng thứ nhất này còn hạn chế thời gian, trong vòng 30 phút, ông phải chọn một trong hai Quan Tài để xin giúp đỡ, nếu không vẫn sẽ bị quy tắc xóa sổ.

Ông đã chạy vào ngõ cụt, trên đe dưới búa, hai phía đều phải chết.

Thời gian dần dần trôi đi, chỉ còn lại hai phút đếm ngược, Tôn Đông Khang suy sụp khóc lên, "Sao mình lại vô dụng như vậy, xong rồi, mình sắp chết rồi."

Thời gian còn đang đếm ngược.

Còn mười giây.

Hai chân Tôn Đông Khang run lẩy bẩy, bị những con số không ngừng nhỏ đi kích thích đầu óc, ông phải xin con quỷ kia giúp đỡ.

Nếu không, ông nhất định sẽ bị trò chơi giết chết.

Tôn Đông Khang biết rõ, người chơi có lẽ còn cơ hội chạy thoát khỏi tay lệ quỷ, nhưng tuyệt đối không thể thoát được quy tắc trò chơi, một phần nghìn phần trăm cũng không có.

Tôn Đông Khang càng thêm hoảng loạn, nhưng vài giây trước khi tử vong sắp phủ xuống, ông nảy sinh một suy nghĩ to gan.

Vì sao ông không xin con quỷ kia giúp đỡ?

Có lẽ ông vẫn còn một phần tỷ lệ có thể chạy thoát con quỷ kia, tuy rằng khả năng này vô cùng nhỏ, nhưng vẫn còn hơn bị quy tắc trò chơi xóa bỏ sự tồn tại.

Thời gian chỉ còn lại ba giây.

Tôn Đông Khang không thể chờ nữa, vội vàng gõ ba lần lên ván Quan Tài, sợ hãi nói: "Xin hãy cứu tôi!"

Đối diện lập tức đáp lại.

"Được thôi......"

Nghe được thanh âm này, Tôn Đông Khang co rúm lại, nhưng vẫn là ép mình bình tĩnh lại, hơn nữa điều chỉnh tư thế, chuẩn bị chạy đi bất kỳ lúc nào.

Ngay sau đó, nắp Quan Tài chậm rãi mở ra, một gương mặt tràn đầy ý cười hỏi ông: "Ông có khỏe không?"

Tôn Đông Khang ngây cả người.

Người này thoạt nhìn không giống quỷ mà?

Nắp Quan Tài hoàn toàn bị đẩy ra, thanh niên bên ngoài lập tức vươn tay, "Tôi kéo ông ra ngoài."

Tôn Đông Khang không dám vươn tay, mà lúc này điện thoại lại truyền đến âm thanh nhắc nhở, làm ông không khỏi sửng sốt, tay chân luống cuống mở điện thoại lên.

[Xin hãy đi theo hắn họp mặt với các người chơi khác.]

Nhìn đến tin tức này, Tôn Đông Khang mới tin tưởng người đối diện thật sự không phải quỷ, mà là người.

Cả người Tôn Đông Khang mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi lại trong Quan Tài, may mà được đối diện đỡ lấy, quan tâm hỏi: "Không có việc gì chứ?"

Tôn Đông Khang miễn cưỡng cười cười, "Không, không có việc gì."

Chỉ là do cảm xúc thay đổi thất thường nên cơ thể suy yếu, nghỉ ngơi một lát là được.

Thanh niên nghe vậy thì cười cười, sau đó lại nói với Tôn Đông Khang: "Nhưng nơi này rất nguy hiểm, tôi khuyên ông vẫn nên nhanh chóng đi cùng tôi."

Nói, cậu ta mịt mờ nhìn qua Quan Tài đang đóng kín kế bên, muốn nói lại thôi.

Tôn Đông Khang lập tức giật mình, hốt hoảng đứng lên, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, "Chúng ta đi mau!"

Lỡ như quỷ trong Quan Tài kìa bò ra ngoài thì làm sao bây giờ...

Hai người một trước một sau đi về phía trước, xung quanh thoạt nhìn rất âm trầm, Tôn Đông Khang nhát gan không dám xem nhiều, lủi thủi cúi đầu theo sát thanh niên.

*

Trong hai phút cuối cùng, Bạch Tử Thu cũng nghĩ ra đáp án, hóa ra đề này không khó như cô nghĩ, chỉ cần cẩn thận phân tích từng chi tiết, là có thể dần dần nghĩ ra đường sống.

Cô chậm rãi gõ ván Quan Tài bên phải, xin đối phương giúp đỡ, "Cứu tôi."

"Được..."

Quan Tài bị mở ra, bên ngoài là một người thanh niên có gương mặt hàm hậu, cậu ta nhìn gương mặt xinh đẹp của Bạch Tử Thu, có chút xấu hổ gãi đầu, "Ấy chà, là một cô gái sao."

Bạch Tử Thu chậm rãi ngồi dậy, hai mắt tĩnh mịch nhìn người thanh niên, "Anh là ai?"

Người kia nghe vậy lập tức trả lời: "Hả? À à, tôi là người trong trấn nhỏ này, cô đi theo tôi đi."

Bạch Tử Thu bình tĩnh nói: "Xin lỗi, chúng ta không thích hợp."

Người kia ngẩn ra, "Không thích hợp? Chuyện này liên quan gì đến không thích hợp?"

Bạch Tử Thu đứng lên, lại hỏi: "Anh là ai, vì sao cũng bị nhốt trong Quan Tài."

Cô không tin trò chơi sẽ vô duyên vô cớ bắt một người không liên quan vào Quan Tài.

Người kia vẫn là rất kiên nhẫn trả lời: "Tôi vừa mới nói qua, tôi là dân địa phương ở đây."

Bạch Tử Thu chậm rãi nhíu mày, nghĩ thầm NPC trước mắt này có chỉ số thông minh không cao lắm, chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều sao?

Đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên truyền đến âm thanh nhắc nhở của trò chơi.

Yêu cầu cô đi theo cư dân này cùng gặp mặt các người chơi khác.

Bạch Tử Thu lại ngẩng đầu nhìn thanh niên mày rậm mắt to hàm hậu này.

Hóa ra chỉ là NPC dẫn đường.

Bạch Tử Thu lập tức thả điện thoại vào túi, bình tĩnh gật đầu: "Vậy làm phiền anh, tôi đi theo anh."

Đối phương cười rộ lên.

Hai người đi về phía trấn nhỏ, dọc đường đi không nhìn thấy cư dân nào khác, Bạch Tử Thu không có chút sợ hãi nào, chỉ đưa mắt không ngừng đánh giá xung quanh.

Thanh niên hàm hậu đi trước, biểu tình cảnh giác bất an quay đầu lại nhìn Bạch Tử Thu, "Không cần nhìn loạn, nơi này rất nguy hiểm, khắp nơi đều là quỷ."

Bạch Tử Thu à một tiếng, vẫn không ngừng quan sát, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phía sau khe cửa...

Thanh niên hàm hậu sắp nhảy dựng lên tới nơi, vội vàng thúc giục: "Đi nhanh đi nhanh, không nên nhìn."

Lúc này Bạch Tử Thu mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

*

Bên kia, Hạ Nhạc Thiên cũng xác nhận xong thân phận hai Quan Tài, lập tức gõ ba lần, "Có thể giúp tôi mở Quan Tài ra không?"

"Được thôi..."

Đối diện truyền đến âm thanh lạnh băng.

Hạ Nhạc Thiên hoảng hốt một giây, quay đầu nhìn chằm chằm nắp Quan Tài, như muốn nhìn xuyên qua nó để thấy cảnh bên ngoài.

Nắp Quan Tài chợt bị đẩy ra, bên ngoài có một khuôn mặt đang nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên.

Cậu trấn định nhìn lại đối phương.

Qua vài giây, đối phương mới chậm rì rì nhấc nắp Quan Tài qua một bên, mà Hạ Nhạc Thiên cũng lập tức nhảy khỏi Quan Tài không dấu vết đánh giá người trước mặt.

Đây là một thanh niên rất bình thường, khí chất ôn hòa, cho người ta cảm giác tính tình người này mềm như bông.

Hạ Nhạc Thiên lại đem ánh mắt chuyển về ba cái Quan Tài phía sau.

Cái ở giữa và bên phải đều bị mở nắp, chỉ có Quan Tài bên trái còn gắt gao đóng chặt.

Hạ Nhạc Thiên khẽ động, lập tức đi qua dán tai lên Quan Tài cẩn thận nghe ngóng một phen, bên trong không có bất kỳ tiếng động gì, vô cùng yên tĩnh.

Thanh niên kia nhìn Hạ Nhạc Thiên làm trò con bò, chậm rì rì nói: "Đừng nhìn nữa, cậu nên cùng tôi."

Hạ Nhạc Thiên quay đầu nhìn thanh niên, cùng lúc đó cũng nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hạ Nhạc Thiên mở trò chơi, thấy được nhắc nhở như ba người chơi khác, cậu gật gật đầu, nói: "Được, vậy anh đi trước dẫn đường đi."

Hai người một trước một sau rời đi.

Tuy thanh niên nói chuyện chậm rì rì, nhưng tốc độ đi đường lại rất nhanh, Hạ Nhạc Thiên cũng không theo sát đối phương, mà không ngừng ngó nghiêng xung quanh, mày càng lúc càng cau chặt.

Kỳ quái.

Vì sao trấn nhỏ này không có người nào?

Trò chơi cố ý thiết kế bối cảnh như vậy là có mục đích gì?

Ngay sau đó, ánh mắt Hạ Nhạc Thiên rơi lên người thanh niên đang đi phía trước, cậu ta có nhiệm vụ dẫn đường, nhưng vì sao lại nằm trong Quan Tài?

Rất kỳ quái, cũng rất đột ngột.

Quỷ nằm trong Quan Tài là lẽ bình thường, nhưng thanh niên này rõ ràng là người, sao lại nằm trong Quan Tài?

Chợt, ánh mắt Hạ Nhạc Thiên ngừng lại.

Qua một khe cửa đang nửa mở, cậu mơ hồ nhìn thấy ba cái Quan Tài đang đóng kín.

Chẳng lẽ là người chơi khác?

Thanh niên đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên: "Không nên nhìn loạn, trấn nhỏ này rất nguy hiểm, cậu cẩn thận theo sát tôi, đừng dòm ngó lung tung.l."

Nghe như lời cảnh cáo mịt mờ, Hạ Nhạc Thiên cụp mắt suy nghĩ một chút, lập tức bước nhanh hơn, thái độ thân thiết nói: "Đúng rồi, cảm ơn anh đã cứu tôi, còn chưa biết tên anh là gì?"

Thanh niên nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, không nói chuyện.

Hạ Nhạc Thiên thấy thế lại hỏi: "Anh là người ở trấn nhỏ này sao, sao tôi không thấy được những người khác?"

Thanh niên chậm rì rì nói: "Phải, tôi là người địa phương, còn những người khác, sớm đã chết rồi."

Hạ Nhạc Thiên thở dài, vỗ vỗ vai thanh niên, "Nén bi thương."

Thanh niên liếc cậu một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Hạ Nhạc Thiên bám theo sau, ánh mắt càng thêm tối đen, trong lòng đang tự hỏi một chuyện quan trọng khác.

Đi chừng vài phút, Hạ Nhạc Thiên lại phát hiện phía sau một cánh cửa đang nửa mở cũng có Quan Tài, số lượng vừa lúc là ba cái.

Cậu không có tùy tiện đi qua, mà tiếp tục đi theo thanh niên, thẳng đến khi thanh niên bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào nơi xa, chậm rì rì nói với Hạ Nhạc Thiên: "Cậu có thể đi vào nhà nghỉ ngơi một chút."

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Cảm ơn."

Thanh niên xoay người chậm rãi trở về.

Hạ Nhạc Thiên đứng tại chỗ nhìn đối phương càng đi càng xa, đến khi không nhìn thấy nữa mới thu hồi ánh mắt, cậu không vội vàng đi về phía căn nhà được chỉ, mà đứng tại chỗ nhớ kỹ vị trí nhà cửa xung quanh, lúc này mới xoay người đi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com