ZingTruyen.Com

(ĐM-EDIT-Phần 1) BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC NĂNG LƯỢNG CAO!!!

Chương 119: Vô đề

ThitThanTien

Hạ Nhạc Thiên nhìn về phía mọi người, giải thích: "Đường sống trong trò chơi lần này là tìm được con quỷ chân chính, nhưng mọi người đừng quên, nam du khách xuống xe kia cũng là quỷ, điểm này không thể nghi ngờ."

Bùi Anh lập tức hiểu ra: "Nói cách khác, gã du khách kia là quỷ, nhưng khi chúng ta chỉ ra và xác nhận cô gái áo đỏ là quỷ thì cửa vẫn mở ra, chuyện này chứng tỏ Trần Khả Mạn nói đúng."

Nhậm Minh Lượng cùng Trần Đỉnh trầm tư.

Chỉ có Vương Thu Lệ vẫn còn nghi hoặc, nhịn không được nói: "Nhưng đường sống không phải là tìm được quỷ thật sự sao? Nếu như tất cả du khách đều là quỷ, vậy đường sống này sai rồi."

Hạ Nhạc Thiên hỏi lại Vương Thu Lệ, "Bốn chữ "con quỷ chân chính" cũng đâu ám chỉ rằng thân phận con quỷ này là du khách?"

Vương Thu Lệ sửng sốt.

Hạ Nhạc Thiên tiếp tục nói: "Nếu trên xe đồng thời xuất hiện hai con quỷ, thậm chí tất cả du khách đều là quỷ, như vậy "con quỷ chân chính" này nhất định là có ẩn ý khác."

Vương Thu Lệ càng nghe càng mơ hồ, lắp bắp hỏi: "Vậy, vậy rốt cuộc là có ý gì?"

Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, nhìn về phía Trần Khả Mạn: "Tôi nghĩ, chỉ sợ chuyện này chỉ có Trần Khả Mạn mới biết nguyên nhân."

Mọi người lập tức nhìn về phía Trần Khả Mạn bằng ánh mắt phức tạp, vẻ mặt từng người không giống nhau, Trần Khả Mạn khẩn trương rụt cổ lại, biểu tình tràn ngập bàng hoàng cùng sợ hãi.

Bùi Anh thấy Trần Khả Mạn sợ hãi, đúng lúc mở miệng: "Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, thuận tiện ăn cơm bổ sung thể lực."

Các người chơi rất có hảo cảm với Bùi Anh, hơn nữa liên tục chơi hai hạng mục kinh dị, mọi người đã sớm đói khát cùng mệt mỏi, quả thật cần nghỉ ngơi một chút.

Dù sao hiện tại thời gian vẫn đủ.

Các người chơi không còn nhìn chằm chằm Trần Khả Mạn nữa, mà là bắt đầu tìm kiếm chỗ có thể nghỉ ngơi xung quanh.

Tài xế quỷ cũng theo xuống xe, trong ánh mắt đề phòng của mọi người in dấu hoàn thành trò chơi lên tấm vé.

Toàn bộ quá trình, Bùi Anh vẫn luôn tri kỷ đỡ lấy Trần Khả Mạn, ôn nhu trấn an cảm xúc thấp thỏm lo âu của cô.

Trần Khả Mạn cũng dần dần bình tĩnh lại, trong lòng vô cùng cảm kích.

Về phần Hứa Xuyên suýt chút nữa đã chết trong tay lệ quỷ, lúc này cuối cùng cũng thành thật yên phận, không còn tự tin mù quáng giống lúc trước, ngược lại trở nên vừa mẫn cảm vừa sợ hãi.

Giống như chỉ cần một tiếng động nhỏ, là có thể kích thích Hứa Xuyên kinh hãi thét chói tai.

Không có người chơi lâu năm nào đi an ủi Hứa Xuyên, thậm chí thấy phản ứng này của Hứa Xuyên còn tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí là có thể nói là thờ ơ.

Nhậm Minh Lượng cũng không thừa lúc này trào phúng đả kích Hứa Xuyên, ngược lại còn cảm thấy Hứa Xuyên biểu hiện như vậy mới hợp lý.

Tân nhân có tự cao tự đại như thế nào, cũng đều bị sự khủng bố của trò chơi đánh không còn manh giáp.

Trong lòng Hứa Xuyên vô cùng sợ hãi, thấy Nhậm Minh Lượng không thừa cơ hội này cố ý trào phúng mình thì có hơi cảm kích.

Sau khi tìm được địa phương tương đối hẻo lánh có thể nghỉ ngơi, các người chơi từng người chia nhau ngồi xuống, mà Trần Đỉnh còn lấy từ Không Gian Bao Vây ra rất nhiều thức ăn nước uống.

Người chơi lâu năm đối với việc này tập mãi thành quen.

Nhưng người chưa bao giờ thấy qua cảnh này như Hứa Xuyên và Vương Thu Lệ thì trợn mắt há mồm, ngạc nhiên không thôi.

Còn Trần Khả Mạn, tuy đã sớm biết về Không Gian Bao Vây, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫm ngạc nhiên vô cùng.

"Năng lực này, sau này chúng ta cũng có thể có sao?" Vương Thu Lệ cảm thấy rất mới lạ, không khỏi động tâm.

Không có ai có thể cự tuyệt năng lực thần kỳ như vậy.

Bùi Anh giải thích: "Phải, đây là đạo cụ do người chơi lâu năm dùng điểm đổi lấy, các người có thể chờ sau khi trò chơi kết thúc thì xem cửa hàng đạo cụ có những gì."

Cửa hàng đạo cụ?

Vương Thu Lệ lại hỏi: "Cửa hàng đạo cụ này phải xem ở --"

"Đủ rồi, đừng cứ hỏi mãi vấn đề không có dinh dưỡng này, thời gian của chúng ta không còn nhiều."

Nhậm Minh Lượng không kiên nhẫn ngắt lời Vương Thu Lệ, sau đó nhìn về phía Trần Khả Mạn đang co rúm lại, hận không thể biến mất trong tầm mắt người chơi: "Trần Khả Mạn, cô mau nói rõ ràng chuyện này rốt cuộc như thế nào!"

Sắc mặt Vương Thu Lệ trắng nhợt, ngậm miệng không nói một lời, trong lòng cũng không dễ chịu chút nào, cũng may lúc này Bùi Anh lặng lẽ lắc đầu với Vương Thu Lệ, sau đó lại dùng ánh mắt trấn an cô.

Cảm xúc khổ sở của Vương Thu Lệ hòa hoãn không ít, lập tức nhìn Bùi Anh bằng ánh mắt biết ơn.

Cùng lúc đó, Vương Thu Lệ vì lúc trước mình có ấn tượng không tốt với Bùi Anh mà cảm thấy áy náy.

Kỳ thật Bùi Anh cũng khá tốt.

Hứa Xuyên tuy đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn chưa thoát khỏi cảnh tượng tận mắt nhìn thấy lệ quỷ giết người, hắn chỉ có thể đem hy vọng sống sót ký thác trên những người chơi lâu năm.

Lúc này hắn mới hiểu rõ, lúc trước mình ngu đến cỡ nào, tự cao tự đại đến buồn cười.

Những người chơi lâu năm nhân trải qua rất nhiều trò chơi, cho nên bọn họ biết rõ lệ quỷ đáng sợ đến mức nào.

Buồn cười là khi đó hắn còn tự tin nghĩ rằng mình mạnh mẽ hơn bọn họ rất nhiều, kết quả suýt chút nữa hắn đã chết trong tay lệ quỷ, thậm chí trước đó đã có người chơi lâu năm mờ mịt nhắc nhở rằng không cần xuống xe.

Vương Phương có thể không hiểu, nhưng hắn thì hiểu, chẳng qua hắn không muốn tin tưởng đề nghị của người chơi lâu năm, lựa chọn nghe theo trực giác của mình.

Trải qua chuyện này, hắn quyết định mặc kệ trải qua chuyện gì, cho dù thoạt nhìn có nguy hiểm chết người đi nữa, cũng sẽ kiên định đi theo những người chơi lâu năm.

Tuyệt đối không tự tiện chủ động hành động.

*

Tất cả người chơi đều đang nhìn Trần Khả Mạn, chờ cô mở miệng nói chuyện.

Trần Khả Mạn lạnh run, khẩn trương đến đầu óc trống rỗng, lại nhịn không được bắt đầu run rẩy không ngừng.

Bùi Anh thấy thế, lập tức nói: "Được rồi, mọi người cứ nhìn chằm chằm cô ấy như vậy, cô ấy nhất định không nói nên lời."

Nhậm Minh Lượng mất kiên nhẫn nói: "Được thôi, vậy cô nói phải làm sao bây giờ."

Bùi Anh cười cười, quay đầu nói với Trần Khả Mạn: "Khả Mạn, không cần sợ hãi, có chị ở đây với em, em chỉ việc nói ra những gì em biết, được không?"

Những lời này, lúc trước Bùi Anh đã từng nói qua.

Trần Khả Mạn biết rõ trò chơi khủng bố đến mức nào, nếu cô muốn sống sót, nhất định phải ép mình bình tĩnh lại, sau đó đem những chuyện mình biết nói hết ra.

Cô hít sâu, lúc này mới ngẩng đầu gom đủ dũng khí nói: "Chuyện này, phải nói từ hai tháng trước."

Mọi người lập tức im lặng, cẩn thận nghe Trần Khả Mạn tiếp tục kể lại, ngay cả cơm cũng không rảnh ăn.

Trần Khả Mạn thở dài một hơi, tiếp tục: "Hai tháng trước, tôi phát hiện một bộ tiểu thuyết rất hay, nhưng là tác giả rất lâu mới đăng chương mới, tôi chỉ có thể tìm đồng nhân văn để đọc."

Nói tới đây, Trần Khả Mạn bất an ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt của tất cả người chơi, lo lắng người chơi lâu năm sẽ ghét bỏ mình nói những chuyện thoạt nhìn không liên quan gì đến manh mối trò chơi.

Nhưng ngoài dự kiến là, mỗi người chơi đều không ngắt lời Trần Khả Mạn, mà là nghiêm túc lắng nghe.

Trần Khả Mạn lại nhanh chóng bổ sung: "Nhưng không biết vì sao, mọi tác giả viết thể loại vô hạn lưu này, đều càng lúc càng ít, hơn nữa luôn ngừng giữa chừng."

Các người chơi nghe đến đó, trong lòng đột nhiên hiện lên một suy đoán, đôi bên đều trầm mặc nhìn đối phương.

Hạ Nhạc Thiên cũng đại khái đoán được thân phận Trần Khả Mạn.

Chỉ là, chuyện này thật quá mức ngạc nhiên và quỷ dị.

Trần Khả Mạn tiếp tục nói: "Độc giả đọc loại tiểu thuyết vô hạn lưu như chúng tôi quá ít, tôi liền nảy sinh ý định tự mình sáng tác, sau đó tôi viết liền năm chương bản thảo, đắp nặn ra một vai chính cùng tên với tôi, tên Trần Khả Mạn."

Các người chơi lập tức khẩn trương lên.

Chẳng lẽ mỗi người chơi bọn họ, đều là nhân vật tiểu thuyết dưới ngòi bút của Trần Khả Mạn sao?

Trần Khả Mạn nỗ lực thanh lọc suy nghĩ, tiếp tục nói: "Sau đó vai chính này tiến vào game kinh dị, cùng chín người chơi tiến hành một trò chơi có tên là Công Viên Tử Vong."

Nói tới đây, sắc mặt mọi người đồng loạt trở nên khó coi.

Bọn họ đoán đúng rồi...

Ngay sau đó, các người chơi lại nghĩ tới càng một chuyện càng quan trọng, chính là cốt truyện do Trần Khả Mạn phát triển, cùng những chuyện bọn họ vừa trải qua có giống nhau không?

Tỷ như mỗi câu nói, mỗi biểu tình cùng trạng thái tâm lý, đều giống như trong tiểu thuyết của Trần Khả Mạn sao?

Nếu là cái dạng này, vậy chẳng phải các người chơi trở thành nhân vật bị Trần Khả Mạn điều khiển?

"Các người chơi khác trong tiểu thuyết của em, hoàn toàn giống tên của chúng tôi sao?" Bùi Anh sắc mặt tái nhợt hỏi Trần Khả Mạn.

Nếu là thật, vậy có phải trong tiểu thuyết viết người nào chết, thì người đó nhất định sẽ chết trong hạng mục kế tiếp không?

Trần Khả Mạn lập tức lắc đầu, "Không giống nhau, cho nên ban đầu tôi mới không ý thức được trò chơi này chính là tiểu thuyết do tôi viết, bởi vì mỗi nhân vật và đoạn đối thoại của nhân vật đều không giống."

Các người chơi lập tức hòa hoãn sắc mặt, cảm thấy hình như mình đã quan trọng hoá vấn đề rồi.

"Nói cách khác, giữa tiểu thuyết và Công viên Tử Vong này, chỉ có quy tắc và đường sống mới giống nhau đúng không?" Trần Đỉnh vội vàng hỏi.

Trần Khả Mạn co rúm gật đầu, "Đúng, đúng vậy, cho nên ban đầu tôi không biết cũng không dám chắc đường sống trong ngựa gỗ xoay tròn có còn giống như trong tiểu thuyết hay không."

Không biết vì cái gì, so với Nhậm Minh Lượng luôn mắng mình, cô càng sợ Trần Đỉnh có vẻ ngoài ôn hoà này, đại khái là vì Trần Đỉnh thoạt nhìn rất dễ nói chuyện, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt hơn bất cứ người chơi nào.

Không đúng.

Vẫn còn một người nữa, chính là cái người tên Thích Lệ Phi, nhìn qua càng đáng sợ hơn.

Hạ Nhạc Thiên cẩn thận suy ngẫm qua một lượt những lời nói của Trần Khả Mạn, sau đó chợt hỏi: "Đường sống của ngựa gỗ xoay tròn là gì?"

Hạ Nhạc Thiên vừa hỏi ra vấn đề này, lập tức làm Trần Đỉnh cảm thấy nghi hoặc, đồng thời có chút không vui. Lúc trước hắn đã đem quy tắc và đường sống giải thích rất rõ ràng.

Mà hành động này của Hạ Nhạc Thiên, không thể nghi ngờ là đang công khai thể hiện không tin tưởng phân tích của Trần Đỉnh, chẳng khác nào cho hắn một bạt tai trước mặt mọi người.

Nhưng Trần Đỉnh biết, lúc này hắn không thể ngăn cản Trần Khả Mạn trả lời.

Trần Khả Mạn dè dặt nhìn Trần Đỉnh, không biết có nên nói hay không.

Bởi vì đường sống trò chơi mà cô thiết lập, hoàn toàn không giống những gì Trần Đỉnh đã phân tích.

Nói cách khác...... suy đoán của Trần Đỉnh sai rồi.

Hạ Nhạc Thiên thấy Trần Khả Mạn do dự, liền nói: "Có liên quan đến thứ tự con số, đúng không?"

Trần Khả Mạn lập tức giật mình, theo bản năng hỏi: "Sao anh biết?"

Nói xong câu đó, cô mới chợt sợ hãi ngậm miệng, cẩn thận đánh giá sắc mặt Trần Đỉnh, sợ Trần Đỉnh sẽ thẹn quá hóa giận mà giận chó đánh mèo mình.

Bởi vì cô biết rõ, ưu thế của mình đã mất rồi.

Nếu cô muốn sống sót, nhất định phải dựa những người chơi lâu năm có kinh nghiệm, cho nên cô tuyệt đối không thể chọc bọn họ không vui.

Thông qua phản ứng của Trần Khả Mạn, Trần Đỉnh cũng đã hiểu ra, sắc mặt hắn nhìn không ra cảm xúc gì, nói với Trần Khả Mạn: "Nói đi, đường sống của ngựa gỗ xoay tròn là gì?"

Trần Khả Mạn vẫn còn do dự.

Bùi Anh thấy thế, nói: "Nói đi, ít nhất chúng tôi cần biết rõ rốt cuộc đã sai ở đâu."

Trần Khả Mạn lúc này mới góp đủ dũng khí nói: "Lúc tôi viết quy tắc trò chơi ngựa gỗ xoay tròn thì cảm thấy... Nếu chỉ liên quan đến bảng số thôi thì dễ dàng quá, nên cố ý thêm điều kiện giết người là đồng dao ốc tù và."

Các người chơi: "......"

Hứa Xuyên rốt cuộc mở miệng nói: "Cô viết thì viết đi, sao lại muốn thiết kế đường sống khó như vậy..."

Trần Khả Mạn nghe đến đó, hối hận đến xanh ruột, "Nếu tôi biết mình sẽ tiến vào Trò Chơi Tử Vong, đánh chết tôi cũng không viết tiểu thuyết."

Tâm tình người chơi trở nên phức tạp, lại có chút muốn bóp chết Trần Khả Mạn.

***

Tác giả có lời muốn nói:

-Trần Khả Mạn: Tôi muốn viết tiểu thuyết vô hạn lưu! Tôi phải làm vai chính!!

Sau khi tiến vào trò chơi.

-Trần Khả Mạn: Tôi hối hận, tôi muốn khóc, vì sao tôi lại rảnh rỗi sinh nông nổi viết tiểu thuyết cơ chứ!!!

Trên thực tế, tôi cũng nghĩ như vậy, từ khi viết khủng bố văn, đèn trong phòng khách của tôi vẫn luôn tự sáng lên lúc nửa đêm, ngay cả đi WC buổi tối cũng sợ muốn chết!!

****

Editor: Tác giả mãi mê viết quên việc phải lấy dấu hoàn thành, editor xin mạn phép bổ sung chỗ thiếu bằng đoạn in nghiêng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com