ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

Chương 2: Rõ ràng là một tên biến thái

VanTinhCung

Biên tập: Nguyệt Mẫn

Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Vân Nhi

***

"Em đang xem gì thế?"

Monica thò đầu từ phía sau tới, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của tôi.

Tôi bình tĩnh thoát mail rồi nhét điện thoại vào trong túi, rồi mới quay đầu nhìn sang cô ấy.

"Chị như vậy là không lịch sự đâu đấy."

Monica hoàn toàn không để bụng: "Chị thấy rồi nha, là một anh ngầu hết sức luôn, em đổi xu hướng tính dục rồi à?"

Monica năm nay hai mươi tư tuổi, có được chiều cao đáng tự hào là 1m78, nếu mang thêm một đôi giày cao gót 7cm thì cũng ngang ngửa tôi. Cô ấy là một trong những người mẫu hot nhất trong công ty của dì út tôi, con lai Ý và Đan Mạch. Màu tóc đỏ hiếm thấy và những đốm tàn nhang rải rác trên khuôn mặt khiến cô ấy rất được các nhãn hàng thể thao chào đón, gần như cứ có lịch là sẽ được book ngay.

Dù rằng cô ấy lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ nhưng tiếng Trung lại cực kỳ tốt, còn tự chọn cho mình tên tiếng Trung là 'Dương Ngọc Hoàn'. Nếu không phải về sau cô ấy biết được vị mỹ nhân này đã hơn ba mươi tuổi, hương đã tan, ngọc cũng đã nát, rồi sợ xui xẻo thì bây giờ đi đâu cô ấy cũng bắt người ta gọi mình là Ngọc Hoàn rồi.

"Chị thích đàn ông chứ em thì không đâu." Tôi lạnh lùng nói.

Monica vừa thoáng thấy là bản tóm tắt về tình hình gần đây của Kỷ Thần Phong do thám tử tư gửi đến, bên trong kèm theo một bức ảnh đời thường của đối phương, chụp giống kiểu áp phích người mẫu. Chắc vì thế nên mới khiến cô ấy hiểu lầm.

Mặc dù tôi và Nghiêm Thiện Hoa là mẹ con cùng huyết thống, nhưng có thể nói chúng tôi là những người xa lạ. Hai mươi lăm năm trôi qua, bà ta chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của tôi, tại sao tôi có thể dễ dàng tin rồi đặt hết cả tương lai quan trọng của bản thân vào miệng bà ta?

Kể từ ba năm trước, tôi đã mời thám tử chuyên nghiệp theo dõi bà ta và Kỷ Thần Phong. Cứ mỗi tuần, thám tử sẽ thu thập hành tung dấu vết, mối quan hệ bạn bè... thành một danh sách rồi gửi qua mail cho tôi.

Nghiêm Thiện Hoa cho rằng tôi không biết chuyện thực tập tốt nghiệp của Kỷ Thần Phong, nhưng thật ra ngay cả thứ nhỏ nhặt như ngày Kỷ Thần Phong nhận được tiền lương thực tập rồi mua một chiếc bánh kem bé tẹo về ăn mừng, tôi cũng biết hết.

"Cũng chưa chắc." Monica vòng qua bên người tôi rồi đặt mông ngồi xuống: "Em và mấy cô trước kia cũng đâu có bền, nói không chừng là do em chưa tìm được 'kích cỡ' thích hợp đấy."

Không chấp nhận được chuyện suốt ngày tôi rảnh rỗi nên dì út Hứa Tịch của tôi đã sắp xếp cho tôi vị trí giám đốc trong công ty người mẫu "Alicia" của mình, để tôi trông ra dáng trước mặt Tang Chính Bạch một chút, cũng bớt bị mắng một chút.

Tôi không cần phải đi làm mỗi ngày, cũng không cần phải tham gia bất kỳ một quyết định quản lý nào của công ty. Có khi Hứa Tịch sẽ bảo tôi ngồi trước máy tính xem giúp compcard chọn người mẫu để ký hợp đồng. Dì ấy vẫn hay bảo rằng dù con người tôi chẳng ra gì nhưng lại có đôi mắt tinh tường độc đáo để chọn ra người đẹp.

"Làm với một cơ thể giống mình, không thấy tởm sao?" Tôi có hơi ghét bỏ, nói.

Tuy rằng là công việc nhàn hạ nhưng vì ngại thân phận của tôi nên từ trên xuống dưới ở Alicia không tỏ vẻ kính nể thì cũng nịnh bợ tôi, chỉ có Monica dám pha trò với tôi mà còn làm mấy trò rất mặn. Một phần lý do cũng là bởi tính cách cô ấy như vậy, nhưng chủ yếu là vì —— cô ấy là người tình đồng tính của Hứa Tịch. Thật sự là kiểu người tình sẽ hôn hít trên giường ấy.

Nếu tôi có hiếu một chút thì có thể gọi cô ấy một tiếng 'dượng út'.

"Sao mà giống được.'' Đôi tay Monica vươn ra chộp lấy không khí trước ngực, dùng giọng điệu rất đỗi tự hào để miêu tả thứ mà tôi không tài nào hiểu được: "Ngực Lisa to hơn chị cơ, mềm cực kỳ!"

Chỉ một thoáng đó thôi mà tôi đã cảm thấy cô ấy thực sự là một con gián Châu Mỹ khó chịu - không loài vật nào chỉ dựa vào tiếng đập cánh thôi lại có thể khiếp cho người ta khiếp vía đến thế.

Tôi còn chưa nghĩ xong nên đánh giá thế nào về phát ngôn vừa rồi thì một tập tài liệu dày cộp đập 'bốp' lên đầu cô ấy một cái, làm đầu cô ấy lệch sang một bên.

Không biết Hứa Tịch đã đứng phía sau chúng tôi từ bao giờ, mím đôi môi đỏ hồng còn mặt thì hết sức giận dữ .

"Nhiếp ảnh gia đợi em cả buổi trời còn em thì ở đây nói chuyện rất vui vẻ ha. Tôi giao ít việc cho em quá rồi nhỉ?"

Monica nhăn mặt ôm đầu, lập tức đứng lên: "Ây da, em tưởng chưa đến giờ chứ bộ. Em đi ngay đây, đi ngay nè, chị đừng giận!" Cô ấy vừa dứt lời là chạy chậm đi như thể là đang chạy trốn.

Hứa Tịch lắc đầu, bất lực nhìn cô gái ấy biến mất sau khúc ngoặt, rồi dời mắt nhìn sang tôi.

Tôi tưởng dì ấy định tính sổ chuyện ban nãy, vừa định nhắc dì ấy là tình nhân bé nhỏ của dì nhắc chuyện 18+ trước thì lại nghe đối phương bảo: "Nghe nói con lại đuổi việc bác sĩ tâm lý à?"

Khuôn mặt Hứa Tịch cực kỳ đẹp, trên người dì toát ra sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, là phong cách này trái ngược hoàn toàn với một cô gái rạng ngời như Monica.

Tuy là 'dì út' nhưng thật ra dì ấy chỉ lớn hơn tôi mười tuổi, là em út của bà Tang, người mẹ trên danh nghĩa của tôi. Vì vấn đề xu hướng tính dục nên ngoài tôi và Tang Chính Bạch ra thì gần như dì đã cắt đứt quan hệ với người trong nhà.

"Con không bệnh thì sao phải gặp bác sĩ tâm lý." Tôi liếc dì rồi bấm mở đoạn phim đã xem được một nửa trên điện thoại.

"Con với dì có nghĩ vậy cũng vô dụng, bố con cũng phải nghĩ như thế thì mới được. Nếu con sửa được cái tật hở chút là giận dỗi, đừng gây thêm rắc rối cho ông ấy thì chắc ông ấy sẽ không ép con đi khám tâm lý đâu."

"Thứ ông ta muốn có phải là đứa con trai đâu." Tôi bật cười, nói trúng tim đen: "Thứ ông ta cần là một bản sao hoàn mỹ giống ông ta như đúc. Bản sao này không thể có chút dao động cảm xúc nào, phải luôn bình tĩnh và sáng suốt, cùng với nụ cười giả tạo chẳng khác nào một người máy."

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ tôi khiến ông ta hài lòng. Khi đó tôi còn cho rằng ông ta quá hà khắc, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy là vấn đề của chính bản thân mình. Tôi không phải con của ông ta cho nên không làm cách nào để có thể đạt được kỳ vọng của ông ta cả. Nếu là Kỷ Thần Phong thì có lẽ kết quả đã khác.

"Được rồi, đừng nhắc đến ông ấy nữa. Hiếm khi con mới đến công ty, trưa nay đi ăn chung với bọn dì nhé?" Hứa Tịch đổi chủ đề.

"Không được rồi, chiều nay con có hẹn."

"Lại đổi bạn gái nữa hả?"

Trong mắt dì ấy, chắc tôi chỉ bận rộn khi có bạn gái bên cạnh. Thật ra tôi cũng muốn đi thỏa mãn nhu cầu của mấy người phụ nữ lắm, nhưng tiếc là không phải lần này.

"Không có, con định mang con rùa đen nhà con đi khám bệnh."

Bước chân đang đi về phía bàn làm việc của dì chợt khựng lại như thể bị dính keo, trên mặt dì đầy vẻ lạ lùng khó tả.

"Rùa đen... nhà con hả?"

Đúng vậy, rùa đen nhà tôi.

Tôi đóng gói con rùa đá Trung Quốc to bằng lòng bàn tay vào hộp carton, đưa nó đến bệnh viện thú cưng nơi Kỷ Thần Phong đang làm.

Trong khu vực chờ có cả nam và nữ mang theo vật nuôi của họ giống tôi, chắc do thời gian chờ đợi dài dằng dặc quá nhàm chán nên hai cô gái trẻ trước giờ chưa từng quen biết bắt đầu nói chuyện hợp cạ nhau.

"Cậu cũng lướt thấy trên mạng hả? Tớ cũng vậy nè. Nghe nói bác sĩ ở đây giỏi lắm, thú cưng lạ cỡ nào cũng khám được nên là tớ mang bé hồ ly đến đây để khám luôn đó." Cô gái mặc đồ trắng vỗ nhẹ hộp mây trên đầu gối.

"Tớ theo dõi tài khoản chính thức của bệnh viện lâu nay mà. Họ hay phổ cập kiến thức khoa học chuyên nghiệp lắm, bác sĩ nói chuyện có đầu có đuôi, rất logic. Đặc biệt là bác sĩ Kỷ mới tới gần đây, a, cậu đã gặp tận mặt anh ấy chưa, siêu đẹp trai luôn, vừa đẹp trai vừa chuyên nghiệp." Cô gái váy hồng phấn khích nói, đề-xi-ben cũng cao hơn một tí.

Cái bệnh viện thú cưng bé tẹo này mà còn có tài khoản chính thức à? Đúng là thời đại công nghệ số, cái gì cũng phải số hóa.

Mấy hôm trước, Hứa Tịch còn lẩm bẩm rằng có cần phải mở một tài khoản chính thức để up video hàng ngày về ngành người mẫu không. Thứ nhất là kiếm được chút tiếng tăm, thứ hai là cũng phổ cập thêm kiến thức, tránh cho có quần chúng cổ hủ không biết rõ chân tướng, cho rằng vào giới người mẫu là giống như vào động Bàn Tơ, khắp nơi đều là yêu tinh.

Trong chốc lát hai cô gái đã được gọi đến số, một trước một sau rời đi. Tôi lấy di động ra rồi lần lượt tìm kiếm một vài từ khóa, rất nhanh sau đó tìm ra được tài khoản chính thức của "Bệnh viện thú cưng Hạt Sồi Trắng'' trên nhiều nền tảng khác nhau.

Tôi đeo tai nghe không dây lên và nhấp vào video có nhiều lượt xem nhất ----- Nhân vật chính là Kỷ Thần Phong và một con mèo trắng có đôi mắt hải tặc.

Chú mèo trắng có thân hình cân đối, toàn thân không có chút lông nào khác, một bên mắt nguyên vẹn có màu xanh lam thuần khiết, bên mắt kia thì hơi trũng xuống và có một vết sẹo dữ tợn. Chắc hẳn là vì trong mắt nó bị thương nên đã phải tiến hành phẫu thuật cắt bỏ.

Trong video, Kỷ Thần Phong nằm ngửa trên ghế gấp, đầu nghiêng sang một hướng khác, ngực phập phồng chậm rãi như là đang ngủ.

Con mèo lông dài màu trắng có vẻ như thuộc giống Ba Tư bước đến gần hắn một cách duyên dáng, nó ngẩng đầu lên quan sát rồi nhún một phát, nhẹ nhàng nhảy lên lồng ngực người đàn ông kia.

Kỷ Thần Phong bị sức nặng của nó đánh thức, cứ như vậy, cả khuôn mặt không đeo khẩu trang không hề báo trước mà hiện ra trong video. Cặp lông mày khiến người ta ấn tượng sâu sắc, môi mỏng mang đến cảm giác lành lạnh, cùng với đường hàm sắc nét được cạo sạch sẽ tạo nên gương mặt nam tính đánh vào thị giác một cách hoàn hảo.

Hắn chau mày lại, mơ màng buồn ngủ. Tôi còn cho rằng hắn sẽ tức giận, gặp tôi thì tôi cũng sẽ tức giận. Tuy nhiên hắn lại chẳng có lấy một chút phàn nàn mà chỉ rũ mắt xuống, ôm lấy chú mèo trắng lên đầu gối giống như đã rất quen. Đôi môi hắn chạm nhẹ vào đầu nó rồi dụi cằm vào tai nó, làm chuyện hoàn toàn khác với vẻ ngoài của hắn.

Chiếc đuôi dài của chú mèo trắng quét nhẹ lên cánh tay hắn, dụi đầu vào cổ đối phương, nhìn cái tư thế của mèo như hận không thể dán lên người hắn là biết nó sướng đến mức nào rồi.

Kỷ Thần Phong hôn mèo trắng một lát, có lẽ vì buồn ngủ quá nên hắn ôm nó đặt về chỗ cũ. Mèo trắng ngoan ngoãn cuộn trong lòng ngực hắn, không cọ quậy nữa mà thích chí nhắm mắt. Cả hai giống như một đôi tình nhân quấn quýt, dựa sát vào nhau ngủ.

"Má ơi, tui yêu rồi!"

"Tui dính chưởng rồi, cứu mạng với!"

"Con người đừng, ít nhất là không thể..."

"Nhan sắc bác sỹ Kỷ quá tuyệt vời, em nguyện dùng mười ký thịt trên người để đổi lấy một nụ hôn trên trán trong vòng tay ảnh.''

"Tui gáy như gà luôn! Bà cụ sát bên tưởng trời sáng luôn rồi ấy chứ!"

"Được anh trai ngầu lòi như vậy yêu thương thì ai mà từ chối được hả? Ai từ chối được?! Đến cả thuyền trưởng lạnh lùng của tui cũng gục ngã! Con mèo này thật đúng là thứ háo sắc mà!"

Thậm chí đây còn không phải là một video phổ cập kiến thức, Kỷ Thần Phong ôm mèo ngủ thôi thì có gì đẹp đâu?

Tôi không hiểu nên phải xem lại lần nữa, lần này tắt phần bình luận chạy ngang màn hình đi. Sau khi những dòng bình luận biến mất thì độ cong trên khóe môi của Kỷ Thần Phong cũng trở nên rõ ràng hơn cả.

Vốn dĩ tôi cho rằng khuôn mặt lạnh lùng đó chẳng hợp để cười, nào ngờ hắn vừa cười lại mang theo cảm giác "nắng ấm mùa đông". Nếu mà Kỷ Thần Phong gửi sơ yếu lý lịch cho Hứa Tịch thì rất có thể tôi sẽ để dì ấy ký hợp đồng với hắn, sau đó để hắn đi quay quảng cáo áo khoác nam thu đông.

Tại sao thứ được bảo mẫu nuôi nấng, lớn lên trong khu ổ chuột, từ nhỏ đã chịu hết mọi bắt nạt, bị mắng chửi bằng những biệt danh khó nghe mà lại có được nụ cười như thế cơ chứ?

Tại sao không tiền, không quyền, thậm chí không có lấy nổi ba trăm nghìn để làm phí phẫu thuật thì có gì mà vui vẻ chứ?

Tôi tạm dừng video lại, dừng ngay cảnh Kỷ Thần Phong bế chú mèo lên, cảnh mà hắn để lộ nụ cười nhạt nhòa kia..

Nói không chừng cũng vì số liệu nên mới diễn như thế...

"Xin hỏi có phải ngài Tang không ạ?"

Có bàn tay quơ quơ trước mắt, tôi tháo tai nghe xuống.

"Vâng, đã gọi đến tôi rồi sao?" Tôi cất di động, ôm thùng giấy đứng dậy.

"Vâng ạ, mời anh đi theo tôi." Cô y tá dẫn tôi đến phía bên kia hành lang: "Anh hẹn với bác sĩ Kỷ nhỉ? Khám cho bé rùa Trung Quốc phải không ạ?"

"Đúng rồi."

"Bác sĩ Kỷ là bác sĩ nổi tiếng trên mạng của chúng tôi đấy, dạo gần đây rất nhiều người đặt lịch hẹn với anh ấy lắm." Y tá mỉm cười nói.

Tôi đi theo hướng dẫn của y tá vào phòng khám đánh số '3'

"Bác sĩ Kỷ, rùa đá Trung Quốc, khoảng tầm tám tuổi, giống đực, tình trạng bệnh là biếng ăn, không có sức." Cô y tá đưa tờ thông tin tôi đã đăng ký trước đó cho người đàn ông trong phòng rồi rời khỏi phòng khám.

Người đó nhìn thoáng qua bảng kiểm, khuôn mặt đeo khẩu trang ló ra từ sau máy tính, nhẹ giọng đọc tên của tôi: "Tang... Niệm?"

Giọng nói trầm thấp êm tai rất xứng với gương mặt của hắn, nhưng cao độ rất lại có phần giống như Monica, không hoàn toàn lạc điệu, chỉ là không quá chuẩn.

"Là tôi."

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc rồi gật đầu, đặt bảng kiểm xuống và quay người về phía máy tính: "Thú cưng tên gì?"

Tôi để chiếc hộp lên bài rồi đáp: "Bé Cỏ."

Mấy năm qua, đây mới là lần đầu tiên con rùa này có cái tên chính thức như vậy. Thường ngày chỉ có Đường Tất An trìu mến gọi nó là "Bé rùa", đôi khi tâm trạng tôi vui cũng sẽ gọi nó là 'Rùa con'.

Sau khi xác nhận họ tên xong, Kỷ Thần Phong đứng dậy thò tay vào hộp.

Hắn tiến đến gần khiến tôi có thể dễ dàng ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên người hắn, không phải mùi nước hoa thậm chí không phải là mùi sữa tắm, mà nó giống như là... mùi xà phòng giặt đồ có thể gặp khắp nơi trong bệnh viện.

Giá đã rẻ lại còn không được mềm mịn. Là thứ mùi tôi ghét.

Động tác của Kỷ Thần Phong nhẹ nhàng và chậm rãi mà nhấc rùa đen ra khỏi hộp, bắt đầu kiểm tra một cách cẩn thận trước mặt tôi. Ngón tay hắn thon dài vuốt ve từng mảnh mai và thân của con rùa, không bỏ sót bất kỳ ổ bệnh đáng ngờ nào.

Phản ứng của hắn không giống như giả vờ, có vẻ như Nghiêm Thiện Hoa không nói thân phận của tôi cho hắn. Chắc là hắn chỉ biết có người cho hai mẹ con hắn mượn ba trăm nghìn, nhưng cũng không rõ đó là ai.

Chắc hẳn đến tận bây giờ, hắn vẫn còn biết ơn "người tốt" đã giúp đỡ mình, trăn trở làm sao để trả lại tiền cho người đó thật mau. Hắn nào biết được "người tốt" lại chẳng thiếu gì ba trăm nghìn đó mà chỉ mong hắn mau chết đi mà thôi.

Lại nói, trả lại ba trăm nghìn đó trong ba năm, thế mà Kỷ Thần Phong lại dự định hai năm nữa sẽ trả hết. Dường như công việc của bác sĩ thú y không kiếm được bao nhiêu tiền. Còn không bằng đi làm người mẫu đóng hai lần quảng cáo, nói không chừng một tháng thôi là đã trả hết được rồi.

Thẳng tay cho Nghiêm Thiện Hoa một số tiền để bà đem Kỷ Thần Phong ra nước ngoài học tiếp, chứ hắn ở trong nước cứ khiến tôi lo lắng không thôi...

"Cậu có thể... đừng nhìn tôi chằm chằm vậy được không?" Kỷ Thần Phong đặt rùa đen lên bàn, tiếp tục kiểm tra mai rùa, lúc nói chuyện chỉ liếc tôi một cái rồi nhẹ nhàng nhìn về chỗ cũ.

Tôi sửng sốt, sau đó nhận ra rằng hắn đang nói chuyện với tôi.

"Xin lỗi, tại lần đầu tôi thấy người thật nên có hơi quá một chút." Tôi cười cười rồi lùi lại một chút, cách xa nhau để đỡ cảm thấy áp bức.

Hắn không trả lời, không biết là không để ý hay lười đáp lời.

Thấy đối phương dồn tất cả sự chú ý lên rùa đen, khóe môi tôi lại rủ xuống.

Chẳng vui gì cả. Chắc là hắn không quen bị người ta nhìn chằm chằm, nhưng từ giây phút này dù hắn nói cái gì cũng chỉ khiến tôi thấy chói tai.

Huống chi... rõ ràng hắn là một tên biến thái thích đàn ông, giả vờ thần thánh bất khả xâm phạm cái gì chứ?

☁️ VTCislove ☁️

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com