ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

Chương 1: Phượng Hoàng lọt vào ổ gà vẫn là phượng hoàng

VanTinhCung

Dịch: Khoai tây khiêu vũ

Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Vân Nhi

***

Tôi chưa từng nghĩ rằng trò hề* như vậy sẽ xảy ra với mình.

*烂梗: chỉ một trò pha cười nhưng thất bại, tẻ nhạt, không thể làm cho mọi người cười.

Ly miêu hoán thái tử, tôi lại là ly miêu.

Tuy nhiên, giống như người không thuận buồm xuôi gió thì không thể trở thành nhân vật chính, không có nốt nhạc thăng trầm thì không thể tạo thành kim khúc truyền đời. Nếu ông trời cảm thấy như vậy đã đủ làm tôi sụp đổ, vậy thì cũng... coi thường tôi quá.

"Đây là... tiền mấy tháng nay." Nghiêm Thiện Hoa cẩn thận đặt một phong bì làm từ da trâu có các nếp gấp rõ ràng lên trên bàn trà rồi lùi ra sau hai bước. Bàn tay ngăm đen thô ráp bối rối vuốt ve mép quần, một bên tay đang cầm không ít đồ, dáng vẻ đến đứng cũng không biết nên đứng sao.

Sáng sớm đã phải đối mặt với cơn nôn nao do uống nhiều rượu, đói khát và tâm tình không muốn gặp người khác nên tâm trạng tôi rất kém. Liếc mắt nhìn phong thư ở trên bàn trà, tôi khó chịu nhăn mày.

"Bà có thể đi."

Bà ta nhìn tôi, muốn nói lại thôi, trù trừ, do dự, trong mắt tràn đầy sự yêu mến và lưu luyến làm tôi phát ngán, bước chân không hề xê dịch.

"Gần đây... con vẫn khỏe chứ?"

Giả mù sa mưa như vậy, biết rõ còn cố hỏi như vậy. Kể từ khi biết bà ta mới là mẹ ruột của tôi, đời tôi còn có thể có chỗ nào tốt? Mà thật ra bà ta hỏi tôi có khỏe không cũng không phải vì muốn biết tôi sống thế nào, chẳng qua chỉ là muốn mượn cớ để kéo gần quan hệ với tôi, tới lúc cần dùng đến tôi thì dễ nói thành lời hơn, chỉ thế thôi.

"Thần Phong đã bắt đầu thực tập rồi... Nó nói không tới hai năm nữa là đã có thể trả lại hết tiền cho con."

Tôi khoanh hai tay ngồi trên ghế sô pha, hơi ngẩng cằm lên nhìn bà chằm chằm, lúc nghe thấy tên Kỷ Thần Phong thì không khỏi trừng mắt.

"Bà đang giả vờ mẹ hiền con hiếu đấy à?" Tôi không nhịn được mà thốt ra.

Nghiêm Thiện Hoa ngừng nói, sắc mặt trở nên tái nhợt.

"Mẹ..." Bà ta mấp máy đôi môi khô nhưng không phản bác được gì.

Nghèo kiết hủ lậu, tiều tụy, nhát gan, chỉ nhìn thôi cũng làm cho người ta phải nổi giận. Nhưng trớ trêu thay người như vậy lại sinh ra tôi, là người cung cấp một nửa bộ gen bên trong tôi về mặt sinh học.

Người như vậy... là loại phụ nữ thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở nhưng lại làm cho cuộc đời của tôi và Kỷ Thần Phong hoàn toàn thay đổi. Làm cho một đứa con của bảo mẫu như tôi sống một cuộc đời ăn sung mặc sướng, làm một cậu chủ nhỏ vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng như Kỷ Thần Phong lại lưu lạc khu ổ chuột từ đó.

Thật ra tôi nên cảm ơn bà ta, không có bà ta thì sẽ không có tôi hiện tại. Nhưng bà ta không thể ôm bí mật này trong bụng cả đời sao? Như thế thì có lẽ tôi sẽ càng biết ơn bà ta hơn.

Năm đó, rõ ràng tự tay bà ta tráo đổi tôi và Kỷ Thần Phong, bây giờ còn ra vẻ mẹ hiền tốt bụng cái gì? Kỷ Thần Phong thì có lẽ sẽ bị bà ta lừa nhưng người biết tất cả như tôi sẽ chỉ cảm thấy bà ta vừa ra vẻ vừa đạo đức giả.

Chẳng qua kích thích bà ta quá cũng không có ích gì đối với tôi. Mặc dù bà ta liên tục cam đoan với tôi sẽ không tiết lộ bí mật cho người thứ ba nhưng khó mà đảm bảo rằng sẽ không có một ngày bà ta nổi cơn điên chạy tới thẳng thắn mọi chuyện với Tang Chính Bạch để cầu xin tha thứ.

Với tính cách của Tang Chính Bạch, tôi là con ruột ông ta còn chẳng quan tâm, chẳng yêu thương mấy. Một khi biết tôi không có chút quan hệ máu mủ nào với ông ta mà chỉ là con ly miêu được tráo với con ruột của ông ta, e là Tang Chính Bạch sẽ đuổi tận giết tuyệt tôi, không cho tôi tiếp tục sống ở thành phố Hồng nữa.

Nghĩ tới đây, tôi kiềm chế tâm trạng, nói giọng hòa nhã: "Tôi nói rồi, không cần trả ba mươi vạn cho tôi cũng được. Chút tiền ấy không là gì đối với tôi."

Trên mặt Nghiêm Thiện Hoa còn lưu lại một chút khó xử vì bị tôi đâm thủng, cúi đầu không nói gì thêm.

Bà ta chưa tới năm mươi nhưng tóc đã bạc trắng, khóe mắt có nếp nhăn thật dài, da vừa khô vừa xỉn. So với người đẹp mà tôi từng cho là "mẹ" ở trên di ảnh thì bà ta vừa già nua vừa xấu xí, làm tôi không thể cảm thấy thân thiết được chút nào.

"Còn việc gì không?" Tôi lần nữa hạ lệnh đuổi khách.

Bà ta rụt cổ lại lắc đầu, xoay người đi từng bước tới cửa.

Tôi không có ý định đứng dậy, cứ như thế ngồi ở trên ghế sô pha đưa mắt nhìn bà ta rời đi.

Khi đã đi đến cạnh cửa, bỗng nhiên bà ta quay đầu nói khẽ: "Trông sắc mặt con không tốt lắm, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều nhé."

A, chẳng lẽ không phải vì lũ người như các người nên tôi mới sống mệt mỏi như vậy à?

Tôi lạnh lùng, mặt không thay đổi nhìn bà ta chằm chằm, mãi đến khi bà ta không chịu nổi nữa mà dời mắt đi trước, hậm hực mở cửa ra rồi biến mất trước mặt tôi.

Trong phòng trở lại yên tĩnh như cũ, tôi thở ra một hơi nặng nhọc từ bên trong phế phủ. Ngồi thêm một lát trên ghế sô pha, tôi đứng dậy đi tới phòng tắm. Giữa đường đi, tôi cởi luôn chiếc áo ngủ dày, không mảnh vải che thân tiến vào phòng tắm.

Trong phòng tắm không hề có tí nhiệt độ nào, dòng nước lạnh lẽo rơi lên trên da thịt tôi, tạo nên cơn đau khó mà xem nhẹ được. Tuy nhiên rất nhanh sau đó, khi cơ thể đã quen được với nhiệt độ như vậy rồi thì tất cả đều bắt đầu trở nên chết lặng.

Nếu tôi cũng có thể trở nên chết lặng như vậy trong chuyện của Nghiêm Thiện Hoa thì tốt quá.

Móng tay bấu lấy bả vai để lại từng vết máu thấy mà giật mình, trán thì tựa lên lớp gạch men sứ lạnh lẽo nhưng vẫn không thể dập tắt được nỗi không cam tâm trong lòng.

Trong thân thể của tôi vậy mà lại chảy một dòng máu hèn mọn, nghèo nàn như thế. Thật là buồn nôn.

Sao tôi có thể là con của loại người như vậy được, nhất định là đã sai ở đâu đó...

Nghĩ như vậy nhưng sâu trong lòng tôi lại hết sức rõ ràng, không sai, tôi chính là con trai của người đàn bà đó.

Ba năm trước, sau khi bà ta tìm thấy tôi, tôi đã lén cầm tóc của bà ta đi làm giám định ADN, tôi và bà ta thật sự có quan hệ mẹ con là điều không thể chối cãi được. Tôi cũng ôm tia hi vọng yếu ớt làm giám định ADN với Tang Chính Bạch, tờ kết quả đó sau khi mở ra được mấy phút liền bị tôi xé thành từng mảnh, xả xuống cống thoát nước.

Tắm rửa xong, thân thể tôi vì lạnh mà trở nên xanh xao hơn. Tôi đứng ở trước tấm gương lớn, trên trán còn đang chảy nước, u ám nhìn chằm chằm bản thân với sắc mặt khó coi trong kính, nhìn thế nào mà lại cảm thấy giữa lông mày tôi giống người phụ nữ ban nãy vài phần.

"Rầm rầm!"

Tôi hung hăng hất đổ tất cả chai lọ ở trên bồn rửa tay, đập máy sấy thật mạnh lên tấm gương đang chiếu rọi tất cả kia. Miếng thủy tinh rải rác khắp nơi, có một miếng không cẩn thận văng ra quẹt mắt cá chân của tôi bị thương. Tôi thở hổn hển, không rảnh bận tâm.

Từ cửa truyền đến tiếng khóa điện tử mở ra, giờ này thì không cần nghĩ cũng biết là ai tới.

Tôi dùng chân hất văng mớ bừa bộn trên đất đi ra ngoài, chỉ thấy Đường Tất An cầm túi lớn túi nhỏ đồ ăn ngoài trong tay, khó khăn dùng chân đỡ cửa.

"A!" Cậu ta ngẩng đầu, thấy tôi không mặc gì đứng ở trước mặt cậu ta thì sợ đến mức suýt nữa thì làm rơi đồ trên tay.

"Em lau cho anh ngay đây." Cậu ta đặt thức ăn ngoài lên trên bàn ăn rồi vội xông vào phòng tắm.

Đường Tất An nhỏ hơn tôi hai tuổi, là con trai thư ký của bố tôi... của Tang Chính Bạch. Bởi vì cậu ta quá đần, không học hành nổi, cũng không giỏi đối nhân xử thế nên chỉ có thể đưa đến chỗ tôi làm tay sai. Mẹ hầu hạ Tang Chính Bạch, con thì hầu hạ tôi.

Có lẽ là bị cảnh tượng như bị gió lốc quét qua ở trong phòng tắm làm cho kinh hãi nên một hồi lâu sau cậu ta mới đi ra, cầm trong tay một cái khăn tắm lớn quấn lên đầu tôi.

"Tôi bị chảy máu." Tôi kéo khăn tắm, vẫn đứng tại chỗ, không xê dịch dù chỉ một chút.

Cậu ta sửng sốt một chút, nhìn tôi từ đầu đến đuôi, cuối cùng phát hiện một cái lỗ nhỏ ở mắt cá chân tôi.

Máu tươi chảy ra một vệt mỏng manh thuận theo giọt nước chưa khô, tiến vào trong dép lê bông trắng như tuyết. Cậu ta lấy hòm thuốc ra, cứ thế quỳ trước mặt tôi, dùng tăm bông xử lý vết thương giúp tôi.

Tôi hạ mắt nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu ta, dáng vẻ tuyệt đối trung thành của Đường Tất An ít nhiều gì cũng lấy lòng tôi. Tôi chờ cậu ta dán băng cá nhân xong thì vứt dép lê, chân trần giẫm lên sàn nhà, dặn dò cậu ta dọn dẹp sạch sẽ phòng tắm và đôi dép.

Hộp thức ăn ngoài phủ kín cả bàn lớn, đều là món tôi thích. Tiểu Đường không quá thông minh nhưng cũng khá nỗ lực, là một chú chó ngoan.

Tôi ăn cơm rất chậm, cứ ăn được một miếng thì lại chơi điện thoại một lúc. Trong lúc đó, Đường Tất An đã dọn dẹp phòng tắm và chà dép xong, bắt đầu cho rùa đen ăn thay tôi.

Trong phòng khách có một cái bể sinh thái rừng nhiệt đới chiếm một nửa bức tường, size 3mx1mx2m. Trong đó có núi giả, nước chảy, rêu xanh đầy đủ, cách một khoảng thời gian còn có hơi nước ở trên đỉnh phun ra* do tôi bỏ nhiều tiền tạo ra vào năm năm trước. Tôi tạo ra cảnh quan nhân tạo này cũng không phải để làm đẹp cho căn nhà mà là để nuôi rùa đen.

Đúng ra mà nói con rùa đen đó không phải của tôi mà là của cô bạn gái cũ nào đó trước đây để lại. Cô ta là người mẫu nước ngoài trong công ty của dì tôi, xong việc thì phải về nước nên để con rùa đen lại. Ở lại với nó còn có một bức thư với ngôn từ vô cùng nhục mạ.

Dù có như thế nào thì mấy năm nay tôi vẫn chăm sóc nó rất tốt, hoặc là nói Đường Tất An chăm sóc nó rất tốt, đã lớn hơn một vòng so với khi trước rồi.

"Cậu chủ, hình như vài ngày rồi rùa nhỏ không ăn gì." Đường Tất An mở cửa bể sinh thái ra, nhòm vào quan sát một lúc rồi hơi lo lắng mà nói.

"Cuối cùng nó cũng sắp chết rồi à?" Tôi vừa lướt điện thoại di động, vừa ngẩng đầu nhìn sang đó, nói với vẻ không quan tâm lắm.

"Có cần đưa nó đi khám bác sĩ không?" Đường Tất An đi đến bên cạnh ghế sô pha, bắt đầu chỉnh lại gối ôm bị lộn xộn: "Mà cũng không biết mấy người khám chó mèo đó có khám rùa được không, hay em đi đến chỗ bán thủy sản hỏi ông chủ chữa thế nào nhé?"

Sao cậu không hỏi ông chủ hầm thế nào luôn đi.

Tôi vứt đũa xuống, rút khăn tay ra lau miệng, không hề có ý định đáp lại cậu ta mà đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Lúc đi ngang qua bàn trà, bước chân tôi hơi dừng lại, xoay người cầm lấy phong bì da trâu.

Tôi thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng ngủ thì Đường Tất An cũng đã xử lý xong đồ ăn thừa trên bàn. Cậu ta lái xe đưa tôi đến phòng khám tư của bác sĩ Trần, bởi vì đã hẹn trước từ lâu nên lễ tân dẫn tôi đến thẳng một căn phòng yên lặng.

Trong lúc chờ đợi, tôi móc một điếu thuốc lá tròn dẹp màu đen từ trong túi đồ vest ra, rảnh rỗi thưởng thức.

Cách giờ hẹn còn khoảng hai phút, bác sĩ tâm lý mặc áo khoác trắng tiến từ bên ngoài vào, ngồi xuống vị trí của bà ta ở sau bàn làm việc.

Chuẩn bị sơ qua một lát, tới khi đến giờ, bà ta liền bắt đầu nhập tâm.

"Phương án trị liệu mà chúng tôi nhắc tới lần trước, cậu đã thử lúc về chưa?"

Tôi nhìn chằm chằm một vết bẩn nhỏ trên thảm, tưởng tượng ra nguyên nhân tạo ra nó, ngón tay đảo điếu thuốc điện tử qua lại một cách có quy luật.

"Thử đọc truyện ký hoặc tiểu thuyết của một số nhân vật sẽ giúp cho cậu bình phục cảm xúc và tăng cao năng lực nhận biết. Bảng Excel chúng tôi nhắc đến lần trước cậu có ghi chép lại không?"

"Tôi thấy cậu đã đổi sang thuốc lá điện tử, theo như trị liệu thì cậu nên ngừng dùng nó từ tuần trước rồi."

Tôi ngừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Người phụ nữ trung niên đeo kính hiền lành nhìn tôi chăm chú, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn một cách tự nhiên.

Tại vì tôi đã trải qua vô số lần trị liệu tâm lý thất bại, vị bác sĩ Trần này là một chuyên gia tâm lý "uy tín" mà Tang Chính Bạch tìm đến cho tôi.

Cai thuốc là điều đầu tiên mà vị chuyên gia này chọn để khoe mẽ kỹ năng của mình.

Tôi nhìn bà ta chằm chằm, chậm rãi nói: "Trước giờ tôi làm trị liệu lúc nào cũng phải uốn nắn, khắc phục. Thật ra tôi vẫn nghĩ mãi, tại sao không thể đơn giản hơn một chút?"

"Đơn giản hơn?"

Từ nãy tôi đã suy nghĩ phải làm thế nào để cải thiện tình trạng hiện tại của mình.

Ba năm trước đây, để chữa bệnh cho Kỷ Thần Phong, Nghiêm Thiện Hoa chạy tới hỏi mượn tôi ba mươi vạn. Dù tôi đã nói là không cần dùng đến nhưng cách hai ba tháng bà ta vẫn khăng khăng chạy tới trả tiền, mỗi lần là mấy ngàn, không giống nhau.

Tôi quyết định cất tất cả phong bì vào trong hòm sắt trong phòng ngủ một cách thật chắc chắn, như thể khóa lại bí mật mãi mãi không thể lộ ra ngoài ánh sáng giữa tôi và bọn họ. Tuy vậy nhưng dù sao nó cũng chỉ là cái tủ sắt, kiểu gì chuyện bất ngờ cũng sẽ xảy ra, tôi không biết liệu có một ngày nào đấy mà ai đó khác ngoài tôi ra sẽ mở nó ra không.

Không thể tiếp tục như vậy nữa, không thể để cho Nghiêm Thiện Hoa và Kỷ Thần Phong kiềm chế tôi cả đời như vậy được. Nghiêm Thiện Hoa sẽ dừng ở ba mươi vạn ư? Kỷ Thần Phong sẽ mãi mãi không cảm thấy gì giống như bây giờ sao?

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Tôi phải nghĩ cách gì đó, tôi phải đổi bị động thành chủ động.

"Thanh lý, diệt trừ hết tất cả những thứ làm tôi ghét không phải sẽ tốt hơn à?"

Bác sĩ Trần hơi ngẩn ra, hỏi lại: "Đồ vật thì đúng là cậu có thể hủy được, nhưng nếu như là cái gì có sinh mạng thì sao? Nếu như là người thì sao?"

Tôi đang dựa lên lưng ghế sô pha không hề mềm mại, miệng cắn thuốc điện tử, nghe thấy vậy thì phun ra một làn khói trắng có mùi bạc hà rất nồng. Mờ mờ ảo ảo ngăn cách giữa bà ta và tôi làm biểu cảm đôi bên cũng không được rõ ràng.

Nếu như là người thì sao?

Tôi cong môi cười, không trả lời câu hỏi ngu xuẩn của bà ta.

Kết thúc buổi trị liệu tràn ngập tính hình thức xong, tôi đi ra khỏi phòng và bảo Đường Tất An vẫn luôn chờ ở bên ngoài lấy chìa khóa xe ra, kêu cậu ta tự đánh xe đi.

"Tôi ghét bà ta, đuổi việc bà ta đi." Tôi nói với Đường Tất An.

Tại sao tôi nhất định phải khắc phục vấn đề nào đó, tôi chỉ cần giải quyết hết những người tạo ra vấn đề là được rồi, không đúng à? Đây là phương pháp xử lý hiệu quả và đơn giản nhất.

Nửa tiếng sau, tôi dừng xe trước cửa một bệnh viện thú cưng có ba tầng. Cổng bệnh viện màu xanh dương rất sáng và chói, có thể là vì hôm nay là thứ bảy nên có rất nhiều người ra vào.

Trên xe của Đường Tất An có thuốc lá, thuốc lá thật. Tôi dùng bật lửa đốt lên, dừng lại một lát ở cổng nhưng cuối cùng vẫn hút.

Tôi ghét quá trình khắc phục, ghét những vấn đề nhất định phải cố gắng mới có thể giải quyết được. Tuy nhiên nếu việc xử lý "vấn đề" này đã làm hao phí phần lớn sức lực của tôi thì tôi càng ghét bỏ dở nửa chừng hơn.

Tôi vươn tay trái ra khỏi cửa sổ xe, điếu thuốc rủ xuống giữa hai ngón tay tỏa khói mù mịt. Tôi nhìn chằm chằm bệnh viện thú cưng đang bận rộn cách đó không xa, ánh mắt dõi theo bóng dáng cao lớn đang đi đi về về sau cánh cửa thủy tinh.

Không nói đến những cái khác, mắt của Kỷ Thần Phong rất đẹp. Mắt hai mí có chiều ngang vừa đủ, khóe mắt không quá tròn hay quá nhọn, lông mày cao và sống mũi cũng rất cao làm cho hốc mắt hắn nhìn rất sâu. Dù hắn có mang khẩu trang thì vẫn không làm cho người ta nhận lầm vẻ đẹp trai ấy.

Phượng Hoàng lọt vào trong ổ gà vẫn là Phượng Hoàng. Đại thiếu gia dù có lớn lên trong khu ổ chuột thì vẫn là quý công tử gặp rủi ro.

Tiếc là lại bị Nghiêm Thiện Hoa nuôi thành một kẻ tàn phế.

Ánh mắt tôi rơi xuống tai trái của đối phương. Tóc Kỷ Thần Phong rất ngắn, kiểu ngắn mà người bình thường không tài nào dám thử. Cũng không biết vì muốn đeo chắc hơn, hay là cố ý muốn để lộ ra dụng cụ trên tai nên hắn mới cạo kiểu tóc như thế này. Thiết bị cấy ghép ốc tai điện tử màu đen với một sợi dây được gắn vào da đầu ở vành tai trái hiện ra để cho người ta nhìn thấy không sót gì, phối hợp với cái áo khoác trắng của hắn thì tự dưng lại mang đến cảm giác khoa học kĩ thuật vừa chói mắt vừa ngầu.

Không có cái này thì có phải hắn sẽ trở thành kẻ điếc không nghe thấy bất kì cái gì không?

Năm đó Nghiêm Thiện Hoa tìm đến tôi nói ra tất cả chân tướng, cũng hỏi mượn tôi ba mươi vạn. Ba mươi vạn đối với tôi chẳng qua chỉ là chuyện dễ như bỡn, tiền mua mấy hộp xì gà mà thôi, đối với bà ta thì lại là một khoản khổng lồ*. Mà bà ta muốn khoản tiền đó gấp như vậy chính là để Kỷ Thần Phong đeo ốc tai nhân tạo.

*天文数字.

Tôi còn nhớ rõ ngày đó bà ta mặc một bộ quần áo giặt đến bạc phếch đứng trước mặt tôi, vẻ mặt thấp thỏm, run rẩy kêu tên tôi.

"Tang Niệm..."

Tôi đã uống đến mức ngà ngà say ở quán ăn đêm, trong nháy mắt thấy bà ta còn tưởng là nhân viên quét dọn nào đó trong nhà trọ.

"Ừm?" Tôi chỉnh lại quần áo, dừng lại nghe xem bà ta định nói gì.

"Chào, chào con... Cô họ Nghiêm, tên là Nghiêm Thiện Hoa (严善华), Thiện trong thiện lương (善良), Hoa trong hoa lệ (华贵). Chắc con không còn nhớ cô nữa, cô là... Cô là bảo mẫu chăm sóc con, lúc con vừa ra đời còn uống sữa của cô nữa. Trên mông con có một nốt ruồi, rất thích được người khác ôm, không ôm thì con sẽ không ngủ..."

Cách nói chuyện đặc khẩu âm, không có trọng điểm của bà ta nhanh chóng làm tôi cảm thấy chán ngán. Tôi không thể không ngắt lời bà ta, hỏi bà ta tìm tôi là vì chuyện gì.

Bà ta cẩn thận quan sát bốn phía như đám người chào hàng đồ vi phạm quy định pháp luật trong hẻm nhỏ, sợ một cảnh sát ngầm nào đó đột nhiên xuất hiện bắt giữ bà ta.

Bà ta yêu cầu tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện, nói có chuyện rất quan trọng phải nói với tôi.

Tôi không để ý đến bà ta, dùng vân tay mở cửa lớn dưới lầu chung cư, không muốn nghe bà ta nói nhảm nữa. Người kiểu này tôi gặp nhiều rồi: "chuyện quan trọng" gì đó chẳng qua là muốn tôi đầu tư mấy hạng mục rác rưởi không thiết thực của bọn họ, hoặc là muốn níu kéo chút quan hệ xa vời* với tôi thôi.

*八竿子打不到.

Tôi từng uống sữa của bà ta? Thật thì làm sao? Chỉ tưởng tượng ra cảnh tượng đó thôi đã đủ để làm người ta ngán ngẩm.

"Chờ chút, cô thật sự có chuyện rất quan trọng!" Bà ta chụp được cánh tay tôi, định cản tôi bước vào cửa.

Tôi bị kéo đến mức lảo đảo bước lùi về sau mấy bước, chắc là vì uống rượu nên dưới chân tôi hơi loạng choạng, suýt nữa thì không thăng bằng nổi cơ thể ngã sấp xuống.

"Buông ra!" Tôi đứng vững lại, quay đầu lại gằn từng chữ, ra lệnh cho bà ta với vẻ cảnh cáo.

Bà ta liên tục xin lỗi tôi, nhưng cũng không buông tôi ra.

"Tang Niệm, Tiểu Niệm..." Bà ta kêu cái tên thân mật mà bà ta không có tư cách kêu của tôi, nắm chặt cánh tay tôi, miệng phun ra một câu nói vô cùng hoang đường: "Mẹ biết con khó tin, nhưng con là con mẹ, con do mẹ sinh ra, mẹ mới là mẹ của con..."

Một trận gió nhẹ thổi bay tàn thuốc, thổi tan tàn thuốc tích trong một khoảng thời gian dài. Tàn thuốc vẫn còn nóng rơi xuống mu bàn tay, nóng đến mức làm tôi ngay lập tức nhíu mày, tỉnh lại từ trong hồi ức.

Tiếng động cơ quen thuộc truyền đến từ phía sau. Tôi mắng thầm một tiếng trong lòng, chỉ mất mấy giây để cảnh sát giao thông dừng xe lại ở trước xe tôi, xuống xe đi về phía tôi.

"Nơi này không cho phép dừng xe."

Tôi xoay người lại lấy giấy phép lái xe từ trong hộp tỳ tay ra, thành thạo đưa cho đối phương.

"Tôi biết."

Cảnh sát giao thông nhìn tôi, tức giận cầm lấy giấy phép từ tay tôi.

Mở đơn ra để cho tôi ký xong, cậu ta trả lại giấy phép lái xe, cảnh cáo bằng giọng điệu không tốt: "Lập tức lái xe đi, nếu không tôi sẽ gọi xe kéo."

Khóe miệng giật giật, tôi tùy tiện ném giấy phép lái xe vào trong ngăn, cuối cùng khẽ liếc về phía bệnh viện thú cưng một lát.

Kỷ Thần Phong không hề nhận ra sự thăm dò từ xa, nhận lấy bản ghi chép từ tay y tá. Hình như không nghe rõ lời đối phương nói nên hắn hơi cúi người, kề mặt lại gần đối phương hơn.

Y tá nhỏ đỏ mặt, chợt nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng vòng sang phía hắn đeo ốc tai nhân tạo.

Tôi rút tay ở ngoài cửa sổ vào, bóp tắt tàn thuốc, cố ý tạo ra một tiếng gầm thật to rồi đạp chân ga và nhanh chóng phóng đi dưới cái nhìn chằm chằm của cảnh sát.

☁️ VTCislove ☁️

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info