ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

99. Ngoại truyện 25: CP chính phụ tương tác - Du lịch đảo (1)

VanTinhCung

Dịch: Mai thực vật, Choucolate

Chỉnh sửa: June

Khi Trịnh Giải Nguyên bắt đầu nói cậu muốn đi biển, Tang Niệm chỉ cho rằng cậu ta đang đùa, dù sao thì lúc ấy cậu ta cũng nói thế này: "Tao muốn đi lướt sóng, Tang Niệm, bọn mình đi biển đi?"

Tang Niệm không hiểu tại sao cậu ta lại muốn dẫn cả mình đi, bởi vì cậu chưa bao giờ bày tỏ muốn đi biển với đối phương. Đừng nói là biển, thậm chí cậu còn không có ý định đi du lịch.

Vì vậy cậu nghĩ cũng không thèm nghĩ đã từ chối luôn, đưa ra một lý do vô cùng chính đáng – Kỷ Thần Phong không đi, cậu cũng sẽ không đi.

Sau khi Trịnh Giải Nguyên rời đi, cậu cũng không để chuyện này trong lòng, ai ngờ vậy mà buổi tối Kỷ Thần Phong tan làm về nhà lại hỏi cậu có muốn đi du lịch không.

"Trịnh Giải Nguyên tìm anh à?"

Hai người ngồi đối diện nhau, ăn cơm ở bàn thấp, Tang Niệm vừa nói chuyện vừa gắp một miếng gà quay đặt vào bát của Kỳ Thần Phong.

"Nhắc qua trên điện thoại." Kỳ Thần Phong nói: "Cậu ta định đi vào dịp Tết. Nếu như em muốn đi, anh có thể xin nghỉ trước với Giản Hành."

Bệnh viện thú y đã đóng cửa trước Tết Nguyên Đán ba ngày, lại thêm cả phép năm nữa, anh có thể xin nghỉ đến tám ngày.

"Thực ra em cũng không phải muốn đi lắm..." Nhưng sau khi nghĩ lại, Kỷ Thần Phong năm nay rất bận rộn và vất vả, có thể đi ra đảo nghỉ ngơi thư giãn cũng là một lựa chọn tốt. Tang Niệm có hơi dao động.

Đang nói chuyện, đúng lúc Trịnh Giải Nguyên gọi điện tới, gấp không chờ được mà hỏi suy nghĩ của Tang Niệm.

"Đi đi mà, đi đi mà, đi biển mừng năm mới đi? Thành phố Hồng lạnh muốn chết, nhất định là bác sĩ Kỷ cũng muốn đến một nơi ấm áp đón năm mới. Chúng ta có thể đốt pháo hoa bên bờ biển, tao có thể dạy bác sĩ Kỷ lướt sóng. Tang Niệm ơi, Tang Niệm..."

Kỳ Thần Phong lớn bằng ngừng này rồi mà có khi còn chưa ra khỏi thành phố Hồng bao giờ chứ đừng nói đến việc đi du lịch đảo. Tang Niệm giương mắt ngắm nhìn Kỷ Thần Phong đang tập trung ăn ở phía đối diện, càng thêm dao động.

"Tang Niệm, Tang Niệmmm~"

Trịnh Giải Nguyên không ngừng lặp đi lặp lại tên của cậu như Đường Tăng đang tụng kinh bên tai, cậu bị tụng đến hết cách, trong lòng vừa xao động đã đồng ý mất rồi.

"Biết rồi, mày sắp xếp hành trình đi, thu xếp xong thì gửi qua điện thoại cho tao."

Trịnh Giải Nguyên hoan hô ở đầu dây bên kia , thành thục khen ngợi Tang Niệm đúng là một người bạn tốt đáng tin cậy vài câu rồi cúp điện thoại.

Chuyện du lịch cứ thế được quyết định. Nhà họ Trịnh kinh doanh khách sạn, nơi có rất nhiều khách sạn như ở bãi biển đương nhiên cũng có sản nghiệp nhà cậu ta. Trịnh Giải Nguyên đặt một biệt thự cho tám người ở, có bể bơi riêng, cách bãi biển tư chưa đến trăm mét, còn có quản gia chuyên nghiệp phục vụ.

Thật ra Tang Niệm không muốn một điểm đến "xa hoa lãng phí" như thế, bây giờ cậu đã là người bình thường, người bình thường sẽ không ở khách sạn giá một đêm đến năm chữ số, chủ yếu nhất là cậu sợ Kỷ Thần Phong không thích.

Nhưng không đợi cậu mở miệng, Trịnh Giải Nguyên đã chủ động nói phí ăn ở lần này do cậu ta trả, bảo Tang Niệm đừng khách sáo với cậu ta.

Người bình thường cũng đôi khi nhận quà từ bạn. Tang Niệm không khách sáo với cậu ta nữa, thoải mái đồng ý.

Cứ thế, Kỷ Thần Phong xin nghỉ với Giản Hành, Tang Niệm mua vé máy bay đi đến đảo, còn lại chỉ chờ đến Tết là xuất hành. Kết quả, trước khi đi, bên phía Trịnh Giải Nguyên lại xảy ra vấn đề.

"Tao không cẩn thận lỡ miệng..." Không biết cậu ta đang ở đâu gọi điện thoại, giọng cực kỳ thấp và rón rén: "Anh ấy biết tao đi với mày, sắc mặt lập tức siêu xấu, nói gì cũng không dỗ được. Tao liền thử mời anh ấy đi cùng, không ngờ rằng anh ấy đồng ý. Tang Niệm, lần này chúng ta phải đi bốn người rồi. "

Tang Niệm: "..."

Tang Niệm muốn hủy chuyến đi ngay lập tức, nhưng Trịnh Giải Nguyên liên tục trấn an cậu rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, dáng vẻ vừa thận trọng vừa đáng thương của cậu ta làm cho Tang Niệm thật sự không đành lòng mở miệng.

Ai mà ngờ, ai mà ngờ được rằng cuối cùng hai tên oan gia Trịnh Giải Nguyên và Thi Hạo sẽ kết ở bên nhau chứ. Nhưng thật ra cậu cũng không đủ tư cách để nói người ta, cậu và Kỷ Thần Phong... cũng là một sự phát triển mà cậu nằm mơ cũng không nghĩ đến.

"Được rồi, chỉ cần cậu ta dễ nói chuyện, không cắn người lung tung là được, bốn người thì bốn người." Tang Niệm thở dài nói.

Nếu Thi Hạo đã trở thành người yêu của Trịnh Giải Nguyên thì sau này họ cũng sẽ phải họ gặp mặt, tiếp xúc, trừ khi... cậu không cần người bạn Trịnh Giải Nguyên này nữa. Vì Thi Hạo mà mất đi một người bạn, thật sự không đáng, huống hồ theo lý thuyết thì cậu và Thi Hạo đã ở trong trạng thái đã thanh toán ân oán và hòa giải xong.

Sau khi cúp máy, Tang Niệm kể chuyện Thi Hạo cũng sẽ tham gia chuyến du lịch đảo với Kỷ Thần Phong.

Lúc đó Kỷ Thần Phong đang tắm rửa trong phòng tắm, nghe vậy cũng không có phản ứng gì, sau khi đánh răng lau miệng xong, lúc đi ngang qua Tang Niệm, anh nghiêng người để lại một nụ hôn vị bạc hà trên khóe môi Tang Niệm.

"Lần này anh cũng sẽ chào hỏi đàng hoàng."

Tang Niệm dựa vào khung cửa, cười nói: "Đừng làm khó Trịnh Giải Nguyên."

"Ừm."

Năm nay giao thừa diễn ra rất sớm, vào cuối tháng Giêng, là mùa lạnh nhất ở thành phố Hồng. hồi đầu tháng, Hứa Tịch đã hỏi Tang Niệm về kế hoạch đón giao thừa của cậu, nói giao thừa muốn đến nhà cậu ăn cơm tất niên

Tang Niệm biết đối phương sợ mình và Kỷ Thần Phong cô đơn nên mời như thế, dù gì cũng khó lắm mới được nghỉ ngơi sau một năm bận bù đầu, vào lúc này mấy năm trước Hứa Tịch đã sớm dẫn Monica ra nước ngoài ung dung nghỉ phép.

"Năm nay con sẽ đi biển chơi với bạn..."

Cậu kể lại kế hoạch ăn tết cho Hứa Tịch, chọn một ngày trước Tết, ăn cơm đoàn viên với các cô trước.

Trong bữa tiệc, Hứa Tịch có nhắc đến Tang Chính Bạch, nói rằng đôi khi cô có bất cẩn nhắc đến tên hai người trước mặt đối phương. Tang Chính Bạch không nói gì nhưng cũng sẽ không tỏ vẻ rất ghét, chỉ làm như không nghe thấy, mặc cô tự quyết định. Hứa Tịch cảm thấy đây là dấu hiệu ông đang dịu đi, cho thấy ông cũng không ghét nghe thấy tin tức của bọn Tang Niệm.

Nhưng Tang Niệm lại cảm thấy rằng ông chỉ đang thu thập tin tức về cậu và Kỷ Thần Phong từ Hứa Tịch, suy nghĩ sau này phải chia rẽ bọn họ như thế nào thôi, dù sao ông cũng không thể mặc kệ con trai ruột của mình lưu lạc ở khu ổ chuột được.

Phải tranh thủ kiếm tiền, Tang Niệm nghĩ thầm, tuyệt đối không để cho Tang Chính Bạch có cơ hội cướp đi Kỷ Thần Phong.

Vào buổi sáng hôm giao thừa, Kỷ Thần Phong lôi Tang Niệm đang nằm ỳ không dậy nổi ra khỏi giường, giúp cậu mặc quần áo, đeo thắt lưng, bóp kem đánh răng cho cậu, vắt khăn mặt, đối xử với cậu như trẻ con.

Tang Niệm đã rất quen với kiểu chăm sóc này, cả hành trình chỉ ngủ gật để Kỷ Thần Phong đẩy đi làm hết mọi chuyện, mãi đến khi ra ngoài cậu vẫn đang ngáp.

Chậm rãi bước xuống bậc thang, cậu nhìn bóng lưng của Kỷ Thần Phong đang dễ dàng xách chiếc vali lớn đựng hành lý của hai người họ ở bên dưới, trong lòng không khỏi bật ra một dòng chữ – thật đáng tin.

Sau khi Kỷ Thần Phong xách va li lên taxi, anh quay lại nhìn Tang Niệm, người vẫn đang bước đi chậm rãi. Anh cũng không giục cậu, dáng vẻ kiên nhẫn "đi từ từ, đừng vội". Ngược lại, chính Tang Niệm cảm thấy xấu hổ nên bước nhanh hơn .

Khi đến sân bay, Thi Hạo và Trịnh Giải Nguyên cũng đã đến, bốn người họ gặp nhau trong phòng VIP, khách sáo chào hỏi nhau, sau đó không ai lên tiếng.

"A, mọi người muốn uống cà phê không? Tôi đi mua nhé?" Thực ra trong phòng VIP có một cái máy pha cà phê, không cần phải ra ngoài mua, nhưng Trịnh Giải Nguyên không nghĩ ra được cách nào tốt hơn để giải quyết sự lúng túng.

"Mày đi với bác sĩ Kỷ đi." Tang Niệm hất cằm về phía Kỷ Thần Phong.

"Hả?" Trịnh Giải Nguyên sững sờ.

Cậu đi với Kỷ Thần Phong, chẳng phải Thi Hạo và Tang Niệm sẽ ở lại à?

Chàng trai ơi, cuộc hành trình không kết thúc trước khi nó bắt đầu, phải không?

"Đi đi, em làm gì vậy?" Thi Hạo liếc mắt nhìn Kỷ Thần Phong đã đứng lên, thúc giục Trịnh Giải Nguyên: "Mọi người đang đợi em đấy."

Trịnh Giải Nguyên không được, chỉ có thể quay đầu lại ba lần, lo lắng rời khỏi phòng VIP.

Không thấy bóng dáng hai người nữa rồi, Tang Niệm bèn giấu đi nụ cười bên môi, quay lại biểu cảm lạnh lùng như trước. Thi Hạo cũng không kém bao nhiêu, nở nụ cười đặc trưng giống như là lúc nào cũng đang chê cười cái gì đó.

"Trong lúc du lịch đình chiến, không cãi nhau, không động tay chân, không làm tổn hại đến bầu không khí." Tang Niệm nói.

"Đồng ý." Thi Hạo hiếm khi có chung suy nghĩ với Tang Niệm.

"Du lịch vui vẻ." Tang Niệm mặt không biểu cảm vươn tay ra.

"Du lịch vui vẻ." Thi Hạo không chần chừ bắt lấy.

Cả hai tựa như đang nói chuyện làm ăn, đạt được sự đồng thuận một cách suôn sẻ và nhanh chóng.

"Tôi lo quá." Đi được nửa đường, Trịnh Giải Nguyên bày tỏ sự lo lắng của mình: "Bác sĩ Kỷ ơi, họ sẽ không đánh nhau đâu nhỉ?

"Tại sao lại đánh nhau?" Đừng nói là lo lắng, Kỷ Thần Phong còn không hề nhíu mày, có phản ứng hoàn toàn khác với Trịnh Giải Nguyên.

"Trước kia bọn họ từng có khúc mắc mà, không phải là anh không biết."

"Cậu và Thi Hạo trước đây cũng có khúc mắc."

Trịnh Giải Nguyên sững sờ một lát, quả thực trước kia cậu và Thi Hạo còn là kẻ thù không đội trời chung, hiện tại không phải là thân mật không có chỗ hở, tốt đến mức dùng bao cao su luôn rồi?

"Họ sẽ không đến mức không hiểu chuyện như vậy đâu." Kỷ Thần Phong nói chắc nịch.

Với sự an ủi của Kỷ Thần Phong, Trịnh Giải Nguyên cảm thấy bớt lo lắng hơn một chút, nhưng vào lúc mang cà phê ở bên ngoài về, cậu vẫn không khỏi căng thẳng.

Trước khi bước vào phòng VIP, cậu hít một hơi thật sâu.

Làm ơn đi, đánh thì đánh nhưng đừng đổ máu, đây là lời cầu nguyện hèn mọn cuối cùng của cậu.

"... Thị trường này có tiềm năng, nhưng thời gian thu hồi vốn quá dài, người bình thường không bắt được."

"Kết hợp chính sách, tình hình quốc tế và xu hướng phát triển, năm nay... Không, tháng sau nó sẽ tăng, cậu cứ chờ xem."

"Nếu cậu còn giỏi hơn cố vấn quản lý tài chính của tôi, tôi sẽ thuê cậu làm cố vấn quản lý tài chính mới."

"Cảm ơn, nhưng tôi không thèm."

Dù vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng... hình như, hai người đang nói chuyện... rất hài hòa?

Đm, họ đang cười kìa.

Trịnh Giải Nguyên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi từ tận sâu trong lòng.

Thấy họ quay lại, Thi Hạo và Tang Niệm ăn ý dừng cuộc trò chuyện, mỗi người nhận lấy cái túi trong tay hai người.

"Nhiều người lắm à?" Tang Niệm hỏi: "Hai người đã đi lâu lắm rồi."

"Cũng bình thường." Kỷ Thần Phong lấy một ly cà phê từ trong túi ra, đưa cho cậu.

Lúc nhận, Tang Niệm hơi nhíu mày, nhìn kỹ nhãn hiệu trên ly: "Latte?" Lại còn nóng.

"Uống cold brew nhiều không tốt cho dạ dày." Kỷ Thần Phong nói.

Tang Niệm liếc nhìn ly cà phê của anh, phát hiện còn không phải là cà phê mà là trà Ô Long.

"Em gọi gì cho anh?" không biết tại sao, trong lòng Thi Hạo đột nhiên có một khát vọng muốn chiến thắng kỳ lạ.

"Em không biết anh muốn uống gì, vì vậy em gọi theo món này theo đề cử của nhân cửa hàng..." Trịnh Giải Nguyên bí ẩn lấy ra hai ly đồ uống một hồng một xanh lá, bên trên phủ đầy kem.

"Sản phẩm mới, hoa anh đào và matcha gì!" Trịnh Giải Nguyên cầm hai cái ly đến trước mặt Thi Hạo cho gã chọn: "Anh muốn ly nào?"

Thi Hạo không muốn chọn ly nào, gã chỉ muốn một ly latte bình thường.

"Đồ uống đôi đó, set tình nhân."

Lời nói và nụ cười của Trịnh Giải Nguyên giống như một mũi tên làm bằng mật ong, đâm thẳng vào trái tim của Thi Hạo mà không hề báo trước, giáng cho gã một đòn ngọt ngào.

"..."

Được rồi, cậu vui là được rồi.

Thi Hạo nhìn chằm chằm Trịnh Giải Nguyên, trong lòng thở dài, cuối cùng chọn matcha trông có vẻ bớt ngấy hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com