ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

93. Ngoại truyện 19: Thi Hạo x Trịnh Giải Nguyên - Kẻ thù xưa nay (17)

VanTinhCung

Dịch: Mai thực vật

Chỉnh sửa: Chun┃Đọc kiểm: Zừaaa

«Thi Hạo x Trịnh Giải Nguyên»

«Kẻ thù xưa nay (17)»

"Yêu" là gì?

Trước đây, Trịnh Giải Nguyên đã có khá nhiều bạn gái, người nào cậu cũng rất thích. Thích chơi đùa ầm ĩ với, thích ăn cùng họ, thích họ ngọt ngào làm nũng với cậu, nhưng nếu nói là yêu... Không có quyết tâm bên nhau trọn đời thì hẳn không thể gọi là "yêu"... Cậu tin rằng mặc dù những cô gái đó có thích cậu, họ vẫn không yêu cậu.

Thi Hạo nói rằng nếu có một ngày mà cậu yêu ai đó nhưng người đó không phải là gã thì gã sẽ giết cậu. Thi Hạo có yêu cậu không? Kiểu yêu có chết cũng không thay đổi, cả một đời chỉ yêu một người?

Thi Hạo không chỉ thích cậu mà còn yêu cậu... Trịnh Giải Nguyên chỉ nghĩ mấy chữ này trong đầu thôi cũng đã hơi rùng mình. Thi Hạo? Yêu cậu? Nếu đặt vào một năm trước, chuyện này không chỉ là một chuyện kì lạ mà còn là chuyện xúc phạm đến danh dự người khác nữa.

Ngay cả là vào bây giờ, cậu cũng chưa thật sự quen với sự thay đổi trong mối quan hệ này. Khoảng thời gian bọn họ đối đầu, thù hận nhau vẫn còn như ngày hôm qua, đôi khi thậm chí cậu còn hoài nghi rằng đây có phải lại là một trò chơi khăm của Thi Hạo không. Nhưng rồi cậu lại cảm thấy không đến mức đó, không cần phải hi sinh nhiều như vậy.

Bây giờ khủng hoảng của công ty đã được giải quyết, Trịnh Tứ Hải cùng không còn phải trốn gì nữa, rất nhanh sẽ từ nước ngoài quay về. Sợ thu hút sự chú ý của quá nhiều người, ông ta còn đặc biệt mua chuyến bay mắt đỏ, bốn giờ sáng mới tới nơi.

Trịnh Giải Nguyên không cho rằng sẽ có phóng viên rảnh rỗi đi chờ bọn họ, nhưng để phòng vạn nhất, cậu vẫn đeo một cặp kính râm đợi bố ở lối ra.

Chỉ trong nửa năm, tóc của Trịnh Tứ Hải đã bạc, râu mọc nhiều, dáng người cùng gầy hơn trước rất nhiều.

Hai bố con ở lối ra cho hành khách nhìn nhau chằm chằm một lát, hai mắt dần dần đỏ lên. Trịnh Giải Nguyên bước tới, lẳng lặng xách va li của bố, đi phía trước không nói một lời.

Không ôm đầu khóc rống tê tâm liệt phế, cũng không hỏi thăm lẫn nhau, hai người cứ thế một trước một sau đi đến bãi đỗ xe.

Một đường sau đó đều rất yên tĩnh, trong xe chỉ có tiếng hát khàn khàn, dường như cả hai cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

"Con... đã dùng cách gì để thuyết phục Thi Hạo giúp đỡ?" Cuối cùng, Trịnh Tứ Hải không nhịn nổi nữa, bèn hỏi chuyện ông ta không hiểu nổi nhất.

Quan hệ từ nhỏ của con trai và đối phương như thế nào, ông ta cũng biết được. Thi Hạo không nhân lúc này bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi, lại còn giúp nhà họ Đông Sơn tái khởi? Ông ta thực sự không thể hình dung ra được.

"Dùng sự chân thành." Trịnh Giải Nguyên nói: "Con người cậu ta thật ra vẫn rất tốt."

Trịnh Tứ Hải không như cậu, tung hoành trên thương trường bao nhiêu năm rồi, không dễ lừa.

"Nó không bắt nạt con chứ? Có phải con đã đồng ý yêu cầu quá đáng nào của nó không?"

Trịnh Giải Nguyên không ngờ bố mình lại đoán chính xác như vậy, lập tức hơi ủ rũ: "Không có..."

"Con trả lời bố đàng hoàng, rốt cuộc có không?"

"..."

"Trịnh Giải Nguyên!"

Dưới sự ép hỏi, Trịnh Giải Nguyên cũng có chút vò mẻ không sợ nứt: "Có có có!"

Trịnh Tứ Hải nghe vậy liền trở nên căng thẳng: "Nó bắt con làm gì?"

Bắt con dùng xác thịt, bán mình cứu cha.

"Bảo con làm người hầu cho cậu ta, dắt chó cậu ta đi dạo, cho chó ăn, chơi với chó."

"Chỉ thế thôi à?"

"Thỉnh thoảng... chó muốn được sờ thì sờ nó." Cơ bắp của Thi Hạo sờ rất đã, đặc biệt là phần bụng, khi gã kích động sẽ trở nên cứng ngắc.

"Hôn nó khi nó muốn được hôn." Mặc dù vừa hôn là không dừng được, còn thích cắn người ta.

"Ngủ với nó khi nó không ngủ được." Thi thoảng lại làm gì đó, sung sướng như tiên.

Trịnh Tứ Hải nghe thấy thế thì trở nên im lặng.

"Hiện tại con có quan hệ rất tốt với Thi Hạo, bố đừng buồn cho con, con không thấy bị ăn hiếp đâu." Trịnh Giải Nguyên an ủi.

Một lúc lâu sau, Trịnh Tứ Hải thở dài một hơi.

"Là do bố bất tài, liên lụy tới con."

Trịnh Giải Nguyên mím môi nói: "Đừng nói như vậy."

Cả hai chưa bao giờ đề cập đến khoản nợ hàng tỷ đô la sẽ được xử lý như thế nào nếu không có sự giúp đỡ của Thi Hạo. Trịnh Giải Nguyên không đề cập đến chuyện đó vì việc đã qua rồi, cậu không muốn để tâm chuyện vụn vặt, làm cho chính mình không thoải mái. Mà Trịnh Tứ Hải đã không đề cập đến hoàn toàn là vì lương tâm cắn rứt.

Cùng với sự trở lại của Trịnh Tứ Hải, khoảng thời gian khó khăn nhất đối với Trịnh Giải Nguyên đã trôi qua. "Bạn bè" của cậu bắt đầu lần lượt liên lạc lại, hẹn ăn cơm, cũng có hẹn đi bar. Đều không ngoại lệ, người nào xuất hiện cậu chặn người đó, hai người xuất hiện cậu chặn cả đôi, không cho những người này bất kỳ cơ hội nào để lại gần cậu nữa.

Tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng được dỡ xuống. Trịnh Giải Nguyên chỉ đơn giản là tinh thần sảng khoái, lập tức chọn một ngày trời trong gió nhẹ thời tiết tốt, mang theo cái xe đạp Thi Hạo tặng cậu lên núi chạy.

Con đường mà cậu chạy là con đường dùng để đạp xe nổi tiếng ở thành phố Hồng, trước đó cậu đã chạy rất nhiều lần, sớm đã vô cùng quen thuộc.

Sau khi đạp xe được một tiếng rưỡi, cảm thấy bị đổ mồ hôi hơi nhiều, cậu bèn dừng lại trước một đình ngắm cảnh ở lưng chừng núi.

Sau khi bổ sung lượng nước bị mất khỏi cơ thể, Trịnh Giải Nguyên hít thở làn gió nhẹ trên núi rồi thực hiện một số động tác kéo chân. Lúc này, từ xa có hai chiếc xe chạy tới, xem ra là người có cùng sở thích.

"A, phong cảnh đẹp quá!" Cô gái chạy đằng trước dựng xe xong thì đi thẳng vào trong đình.

Mặc dù Trịnh Giải Nguyên nhiều lần gặp khó khăn trong việc kết bạn nhưng tật thích bắt chuyện với người lạ của cậu vẫn không thay đổi.

"Ở trên còn có một cái đình, phong cảnh đẹp hơn." Cậu nói.

"Thật à?" Cô gái nhìn cậu một cái, nghĩ ngợi rồi lại nhìn cậu lần nữa, kinh ngạc nói: "Trịnh Giải Nguyên?"

Trịnh Giải Nguyên cẩn thận xác định khuôn mặt của cô gái, nhưng không có ấn tượng gì.

"... Cậu là?"

"Là tớ đây! Người đã khiêu vũ với cậu trong buổi dạ hội hồi trung học!" Cô gái kích động khua tay múa chân, còn nâng quai hàm lên giúp cậu nhớ lại.

Vẻ mặt bối rối hơi dịu lại một chút, Trịnh Giải Nguyên nhớ ra, hoặc có thể nói là, dựa vào một chút tương đồng. Cậu chồng cô gái khỏe đẹp cân đối và sáng sủa trước mặt này lên cô gái ngồi trên bậc thang khóc nhè trong trí nhớ.

"Em gái mập?"

Khi Thi Hạo về đến nhà, trong sân có một chiếc xe đạp leo núi trông rất ngầu đang dựng, gã liền biết Trịnh Giải Nguyên vẫn còn ở bên trong, chưa quay về.

Cách đây không lâu, gã đã cho một số công nhân trong biệt thự nghỉ việc, những người còn lại cùng đã được sắp xếp thời gian làm việc chính xác. Khi nào có thể xuất hiện và khi nào không nên xuất hiện đều có hướng dẫn rõ ràng, không thể phạm chút sai lầm.

Đầu tiên, gã tìm kiếm xung quanh tầng một nhưng không tìm thấy ai, sau đó lên tầng hai nhưng vẫn không tìm thấy. Cuối cùng, nghĩ đến một nơi có thể có Trịnh Giải Nguyên, Thi Hạo đi thang máy xuống tầng hầm.

Dưới tầng hầm của biệt thự có một hầm rượu lớn, phân loại dựa theo độ ẩm và nhiệt độ khác nhau, chứa đến hàng ngàn loại rượu.

Trước đây Trịnh Giải Nguyên đã rất ghen tị với bộ sưu tập rượu của gã, chỉ là còn kiêng kị gã, không dám tùy ý yêu cầu. Nhưng từ khi nhận được câu trả lời "Được" một cách chắc chắn của gã, cậu càng ngày càng trở nên kiêu ngạo, cũng càng ngày càng không xem mình là người ngoài, thường xuyên lấy rượu từ hầm rượu không nói, còn luôn một khi uống là không dừng được.

"Cạch!"

Đèn dưới tầng hầm đột nhiên bật sáng, Basa vốn đang nằm bên cạnh Trịnh Giải Nguyên chổng mông lên duỗi lưng một cái, chậm rãi đi về phía Thi Hạo.

Thi Hạo sờ sờ đầu của nó: "Bé ngoan."

Trên bàn cà phê có hai chai rượu vang đỏ rỗng, cả hai đều là rượu vang đỏ khô loại một đã được khá lâu năm. Trịnh Giải Nguyên ôm một cái gối ôm, cuộn mình như con tôm trên thảm, khẽ ngáy.

Thi Hạo bước tới, cúi người nhặt ly rượu và decanter trên mặt đất. Trong decanter vẫn còn một chút rượu, Thi Hạo không lãng phí, thẳng tay cầm lấy cái ly đựng mà Trịnh Giải Nguyên đã dùng uống hết.

"Này, đừng ngủ ở đây." Tính theo tiết khí thì bây giờ đã là mùa thu, là mùa không cần điều hòa nữa, bật lò sưởi sàn thì lại quá sớm.

Thi Hạo lay nhẹ Trịnh Giải Nguyên, cố gắng kéo cậu dậy. Tuy nhiên Trịnh Giải Nguyên ngủ rất sâu, chỉ có mắt hơi hé ra, phát ra hai tiếng bất mãn rồi lại vùi đầu vào gối ôm ngủ tiếp.

Thấy vậy, trong mắt Thi Hạo hiện lên ý cười.

Mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của đối phương, nhưng Thi Hạo không cố đánh thức cậu lần nữa.

Vào lúc Trịnh Giải Nguyên cảm thấy máu trong não hình như hơi không lưu thông, mở mắt ra xem thì phát hiện đầu mình đang chúc xuống, tầm mắt liên tục lắc lư. Vậy mà cả người cậu đang bị Thi Hạo vác trên vai.

"... Cậu mạnh thế." Máu chảy ngược lên não cộng thêm việc chưa tỉnh rượu làm cho cậu hơi mơ hồ.

"Sau này đi ngủ phải lên giường ngủ, đừng ngủ dưới tầng hầm."

Với sự trợ giúp của thang máy, Thi Hạo nhanh chóng đi đến phòng ngủ chính trên tầng hai. Ném Trịnh Giải Nguyên xuống giường, gã cử động khớp vai hơi tê một chút.

Trịnh Giải Nguyên buồn ngủ mơ màng duỗi tay ra giơ ngón cái lên với gã, sau đó kéo chăn bông bên cạnh đắp lên người mình, quấn mình lại.

Xét thấy tướng ngủ của Trịnh Giải Nguyên quá kém, Thi Hạo thực sự không muốn bị giày vò cả đêm rồi hôm sau lại thức dậy ở dưới giường nên sau khi tắt đèn cho đối phương, gã đi đến phòng ngủ cho khách sát bên cạnh.

Khi đang tắm, gã lấy ra một cái điện thoại ở trong túi, là khi nãy đi xem Trịnh Giải Nguyên thì thấy nó rớt dưới tầng hầm, tiện tay nhặt lên nhét vào túi quần.

Không biết do ấn nhầm phím nào mà màn hình sáng lên, một vài thông báo hiện lên.

[YOYO: Cuối tuần thời gian cũ địa điểm cũ nhé, A Nguyên ~]

[YOYO: Lần này thi xem ai lên đỉnh nhanh hơn nhé ~]

[YOYO: Hóng quá~]

Thi Hạo nhìn chằm chằm vào khung tin nhắn trên màn hình, không do dự nhấn vào.

Hiện ra thông báo nhắc nhở điền mật khẩu.

Gã thử mấy cái nhưng không thành công.

Ném điện thoại lên trên bồn rửa tay, Thi Hạo chống hai tay lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, trên mặt không hề có một nụ cười.

Tên, là tên của phụ nữ.

Đây là... Giải quyết xong nguy cơ của công ty rồi, đại thiếu gia lại muốn quay lại khoảng thời gian xa hoa trụy lạc, sống mơ mơ màng màng trước đây thật à?

Trong nháy mắt, những gì gã nói với Kỷ Thần Phong cách đây không lâu hiện lên trong đầu gã một cách nguyên vẹn.

Cuối cùng, vẫn sẽ cảm thấy phụ nữ mới tốt. Sẽ mãi mãi ở bên anh gì đó, chỉ là xã giao thôi, tất cả chỉ là giả dối.

Nhìn gương mặt càng lúc càng xấu xí vì ghen tuông phản chiếu trong gương, Thi Hạo đột nhiên quơ lấy chiếc cốc đựng bàn chải đánh răng ở bên cạnh ném đi.

Ầm một tiếng, chiếc gương nứt ra như mạng nhện, cốc đựng bàn chải đánh răng bằng thủy tinh cường lực ngay lập tức vỡ tan thành từng hạt hình tròn khi gặp áp lực.

Các mảnh thủy tinh rơi khắp bồn rửa mặt, một ít thậm chí còn văng lên trên tay chân gã tạo ra vết máu nhỏ xíu. Gã không quan tâm, chỉ nhìn bản thân méo mó trong mạng nhện.

Trịnh Giải Nguyên đang ngủ say thì cảm giác được chăn bông trên người đột nhiên bị giật ra. Cậu khó khăn mở mắt ra, chỉ thấy trong bóng tối có một bóng người mờ ảo, hình như là Thi Hạo.

Cậu tưởng đối phương bất mãn vì bị cậu cướp chăn bông, còn đặc biệt nhấc người lên. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn, Thi Hạo không những không dừng lại sau khi kéo chăn bông mà còn bắt đầu tiếp tục kéo quần áo cậu.

Khác với những lần giúp đỡ nhau trước đây, đối phương dường như đang giận, muốn kéo hỏng đồ của cậu. Sức mạnh khi chạm vào người cậu cũng rất không biết nặng nhẹ, thậm chí còn làm cậu cảm thấy hơi thô bạo.

"Cậu... đang làm gì vậy?" Trịnh Giải Nguyên vô cùng hoang mang.

Bóng đen đang nắm vạt áo thun của cậu dừng lại, trong căn phòng tối im lặng, tiếng thở dốc của đối phương đặc biệt rõ ràng. Một lúc sau, giọng nói của Thi Hạo vang lên bên tai Trịnh Giải Nguyên, khàn khàn, nhẫn nhịn.

"Những người để dành phần họ thích nhất trên bánh kem đến cuối cùng mới ăn là những người ngu không có thuốc chữa."

Những lời này khi Trịnh Giải Nguyên hoàn toàn tỉnh táo cũng không thể hiểu được ngay lập tức, huống chi bây giờ cậu còn đang mơ màng, đầu choáng não choáng.

Ai ngu? Thích nhất cái gì?

Còn không kịp phát ra một tiếng "A" ngạc nhiên, đến lúc nhận ra thì cả cơ thể cậu đã bị ép lật lại, nằm trên giường.

"Thi Hạo?"

Lần này, Thi Hạo không tiếp tục trả lời lại cậu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info