ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

87. Ngoại truyện 13: Thi Hạo x Trịnh Giải Nguyên - Kẻ thù xưa nay (11)

VanTinhCung

Dịch: Mai thực vật

Chỉnh sửa: Chun┃Đọc kiểm: Zừaaa

«Thi Hạo x Trịnh Giải Nguyên»

«Kẻ thù xưa nay (11)»

Thường nói: Nghé con mới sinh không sợ cọp. Càng nhỏ thế giới càng nguy hiểm, không biết đúng sai, cũng không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Tất cả tri thức đều đến từ bố mẹ, bố mẹ truyền thụ như thế nào thì con tiếp thu như thế ấy.

Bởi vậy, khi bố mẹ dùng giọng điệu khinh miệt thảo luận về hành vi cặn bã năm đó của cậu hai Thi, mỗi lần họ mở miệng gọi người thứ ba trở nên cao quý nhờ con là tiện nhân, Trịnh Giải Nguyên còn nhỏ rất tự nhiên liền chia nhà họ Thi thành phe "người xấu". Mà con của người xấu đương nhiên cũng là người xấu.

"Mày chính là con trai của tiện nhân kia à?"

Nhìn thấy biểu cảm tràn ngập mong đợi của Thi Hạo trong nháy mắt trở thành khó xử và tổn thương, Trịnh Giải Nguyên năm đó còn cảm thấy rất vui sướng, nảy sinh loại cảm giác ngốc nghếch như là... dũng sĩ đấu với con rồng ác độc. Cậu là dũng sĩ do trời chọn, Thi Hạo đã định sẽ bị cậu hạ gục.

Nhưng sau khi lớn lên, tam quan được tạo thành một cách chính xác, Trịnh Giải Nguyên cũng dần dần nhận ra vấn đề của mình – cậu không phải dũng sĩ, Thi Hạo cũng không phải là con rồng ác độc. Cậu mở miệng ra là nói lời ác độc trước, đánh người chuyên đánh mặt, có chút quá đáng.

Hồi cấp 3 cậu đã muốn giảng hòa với Thi Hạo, không thể làm bạn rồi nhưng buông tha lẫn nhau, không cần nhắm vào nhau mãi nữa cũng được mà? Ai ngờ cậu càng rộng lượng không so đo thì Thi Hạo lại càng đuổi theo không tha cậu như một con chó điên.

Rốt cuộc Thi Hạo bị bệnh gì, gã không có chuyện gì khác để làm à? Mỗi lần Trịnh Giải Nguyên bị Thi Hạo gây chuyện, trong lòng cậu luôn nghĩ như vậy.

Trước khi Tang Niệm làm Thi Hạo bị thương nặng, thật ra cậu đã rất trốn tránh Thi Hạo, nhưng trốn tới trốn lui vẫn không trốn được.

Cũng có những lúc trời đêm yên tĩnh, cậu cũng sẽ hối hận, hối hận khi trước mình không nhận được mà khiêu khích, nảy sinh xung đột với Thi Hạo. Nếu cậu ứng đối chững chạc hơn, hẳn đã có thể tránh được trận xung đột đẫm máu đó.

Mối thù này hẳn sẽ kéo dài cả đời. Từ đó trở đi, Trịnh Giải Nguyên liền chuẩn bị kĩ càng, chuẩn bị sẽ bị Thi Hạo trùm bao bố điên cuồng trả thù khi về nước. Ai ngờ đóa hoa Thi Hạo kì cục này vùi hạt giống thù hận vào trong đất, vậy mà lại nở ra một nụ hoa tình yêu.

"Ưm..."

Trịnh Giải Nguyên quỳ một chân trên ghế sô pha da trâu, chân khác hơi không đứng vững, hai tay chống vào chỗ tựa lưng trên ghế sô pha sau lưng Thi Hạo. Cậu bị gã kéo vòng cổ trên cổ, cưỡng hôn.

Dục vọng chiến thắng trời sinh của giống đực làm cho hai người ai cũng không muốn rơi vào thế yếu, kĩ năng dùng lưỡi được thể hiện rõ, vô cùng đa dạng.

Hậu quả của việc ai cũng muốn bộc lộ tài năng là hôn suốt năm sáu phút, môi lưỡi hai người vẫn giằng co, còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Thi Hạo nén hơi thở nặng nề xuống, mắt mở ra một khe hở, lộ ra chút vẻ tham lam, cái tay đỡ tại eo Trịnh Giải Nguyên chuyển qua sau lưng, mập mờ vuốt ve phần da thịt lộ ra ở eo vì xoay người.

Nơi này còn có dấu ấn thuộc về gã.

Trên lưng như ẩn như hiện những chữ tiếng Anh đỏ thẫm, vì gã vuốt ve nên nhanh chóng nổi lên một lớp da gà.

"Này!" Trịnh Giải Nguyên tựa như một con mèo vừa bị dẫm lên đuôi, trong nháy mắt từ bỏ ý định phân cao thấp. Cậu ngồi dậy, đồng thời đè lại bàn tay sau lưng, thần sắc từ xấu hổ, thấp thỏm lộ ra chút đề phòng.

Thi Hạo không nổi giận, ngửa đầu nhìn cậu, biết mà còn hỏi: "Không được sờ à?" Dứt lời còn cố ý cong ngón tay, cách lớp da thịt gãi đuôi xương cụt của Trịnh Giải Nguyên.

Nửa người dưới của Trịnh Giải Nguyên tê tê như bị điện giật. Hai con ngươi cậu khiếp sợ trợn to, cậu vội hất tay Thi Hạo ra, vừa xoa chỗ nóng lên kia vừa cách xa ghế sô pha.

Đm, kì cục quá!

"Tôi..." Chạm phải ánh mắt lạnh như băng của đối phương, Trịnh Giải Nguyên nhanh chóng nuốt phát biểu mang tính trai thẳng vốn đã đến ngay miệng xuống, nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng, xoa gáy rồi tự giác dựa gần lại: "Cho tôi chút thời gian chấp nhận được không?"

Thi Hạo không chạm vào cậu nữa, lạnh lùng hỏi: "Bao lâu?"

Xưa nay chỉ nghe thấy bức gái lành làm kĩ nữ, vậy mà cậu lại gặp được "bức thẳng làm cong", đúng là gặp ma.

Trịnh Giải Nguyên thở dài, nội tâm hơi giãy giụa một lát rồi cầm tay gã lần nữa đặt lại sau lưng, nói: "Bây giờ được rồi."

Chỉ là bốn chữ đơn giản, nhưng sự lạnh lùng trong đôi mắt sâu và lạnh của Thi Hạo đã tan đi không ít.

Dù biểu cảm còn hơi không tình nguyện, nhưng cái gã muốn chẳng qua cũng chỉ là thái độ của cậu. Thi Hạo biết mọi thứ không thể quá ép buộc, nhẹ nhàng cách quần áo vỗ eo Trịnh Giải Nguyên, không có ý định tiếp tục.

"Basa chờ lâu lắm rồi, cho nó ăn trước đi." Ánh mắt rơi xuống sau lưng Trịnh Giải Nguyên, khóe môi gã hơi cong, nói.

Trịnh Giải Nguyên sững sờ, eo vừa khom xuống lại lần nữa thẳng lên, quay ra sau nhìn. Doberman màu đen đang im lặng ngồi xổm như một bức tượng trên thảm cách đó không xa, đôi mắt đen có thần đang tò mò nhìn hai người.

Bố mẹ thân mật bị con cái vô tình nhìn thấy có tâm trạng như thế nào thì Trịnh Giải Nguyên có tâm trạng như thế ấy, cậu thật sự sắp không nhìn thẳng được vào đôi mắt nhỏ ngây thơ của Basa nữa rồi.

Sau này nó sẽ thấy cậu như thế nào đây? Nó biết bọn họ đang làm gì không? Nhất định là nó cảm thấy rất kì lạ, tại sao hai người cùng giới lại làm chuyện chỉ có khác giới mới làm được.

Ai, cậu còn cách nào khác đâu, cậu cũng không muốn mà, ai bảo bố cậu không có hi vọng, đàn em cũng cũng không có hi vọng gì. Basa mới ba tuổi, nó vẫn chưa biết rằng người trưởng thành có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ.

Basa không ăn đồ ăn cho chó, đồ ăn của nó do chuyên gia dinh dưỡng thú cưng chuyên nghiệp làm, mỗi bữa đều khác nhau, có thịt, rau, hoa quả. Những món ăn sẽ được cất giữ ở trong tủ lạnh chân không lớn trước để đảm bảo tươi ngon, sau khi Trịnh Giải Nguyên nhận làm bảo mẫu cho chó thì công việc chủ yếu là lấy chúng từ trong tủ lạnh ra, mở từng cái túi được bịt kín ra đổ vào trong đĩa ăn cho chó.

Doberman đen có hình thể to lớn há to miệng ăn, chỉ chốc lát sau đã giải quyết nhanh gọn cả đĩa đồ ăn lớn. Trịnh Giải Nguyên ngồi xổm trước người nó, một tay chống cằm, nhìn cảnh tượng ăn đến gió cuốn mây tan này, đến lúc này mới nhận thấy nhiệt độ trên mặt đã giảm bớt một chút.

"Ăn bữa sáng của cậu đi, công ty tôi phải họp, không chờ cậu nữa."

Ngẩng đầu lên, Thi Hạo đã thay đồ đàng hoàng. Lúc nói chuyện với cậu, gã đang thắt chặt nút thắt cà vạt, điều chỉnh đến vị trí thích hợp. Tóc gã đã được làm tỉ mỉ, lộ rõ khuôn mặt, khiến cho vết sẹo ở thái dương hoàn toàn lộ ra với người khác. Tăng thêm độ nguy hiểm, cũng làm cho lòng người nảy sinh sự kiêng kị.

"Ờm." Trịnh Giải Nguyên gật đầu, không đứng dậy: "Đi đường cẩn thận."

Thi Hạo thả tay xuống, não bộ nói với gã nên xoay người đi ra ngoài, nhưng cơ thể gã lại không tự chủ được mà đi mấy bước đến bên Trịnh Giải Nguyên.

Trịnh Giải Nguyên cũng hơi ngẩng đầu lên khi gã dần tiến lại gần, còn chưa lấy lại tinh thần đã bị một bàn tay đặt trên đỉnh đầu, vò rối mái tóc đen mềm mại.

Năm ngoái cậu nhuộm tóc đỏ, sau đó dần dần phai thành màu hồng, đỉnh đầu nhanh chóng mọc ra tóc mới, bị bố cậu chê dáng vẻ không đàng hoàng nên vào đêm trước khi Tang Niệm đính hôn cậu đã nhuộm lại màu đen.

Vừa nhuộm màu đen thì nếu không cắt sạch chân tóc sẽ rất khó nhuộm thành màu khác, cho nên hiện tại tóc cậu đen hơn bao giờ hết, đen nhánh, đen còn hơn cả cọng lông.

Từ nhỏ Trịnh Giải Nguyên đã thích giày vò tóc của mình, không uốn thì nhuộm, nhưng Thi Hạo vẫn thích dáng vẻ tóc đen của cậu nhất, sẽ làm cậu trông rất... ngoan.

"Trước đó tôi đang bận chuyện phân chia di sản của ông cụ, trong nhà loạn cả lên. Nhưng hẳn hai tháng nay sẽ xong hết, đến lúc đó tôi sẽ thực hiện lời hứa với cậu, giúp nhà cậu vượt quá khó khăn."

Trịnh Giải Nguyên hơi khó chịu gã sờ rối đầu cậu, nhưng nhiều hơn là kinh ngạc gã vậy là lại chủ động giải thích với cậu.

Cậu tưởng là Thi Hạo làm gì cũng không cần phải thông báo cho cậu.

Thấy được vẻ nghi ngờ và đề phòng trong mắt Trịnh Giải Nguyên, Thi Hạo ngừng lại và thu năm ngón tay lại, sắc mặt trở nên khó đoán. Trịnh Giải Nguyên tưởng gã sắp nổi giận, kết quả gã chỉ dùng sức mím môi, không nói gì rồi xoay người đi.

Sững sờ nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của đối phương, mãi đến khi cơ thể to lớn bị Doberman ủi lảo đảo, Trịnh Giải Nguyên mới hoàn hồn.

Chờ chút, ông cụ Thi đã qua đời hơn nửa năm rồi mà di sản còn chưa chia xong à? Thi Hạo đi rồi, Trịnh Giải Nguyên mới muộn màng nghĩ lại, bắt lấy trọng điểm trong lời nói trước khi rời đi của gã.

Chắc chủ yếu vẫn là cậu hai và mấy anh em của ông ta đánh cờ. Mấy tháng nay Trịnh Giải Nguyên đều đang xử lý hậu quả cho bố cậu, bởi vậy không hề biết gì về chuyện của nhà họ Thi, còn tưởng Thi Hạo tham gia cho đủ sĩ số chứ không liên quan gì.

Trịnh Giải Nguyên dành thời gian tìm Tang Niệm lấy chìa khóa xe, lái xe của mình về. Để đối phương không hỏi chuyện của cậu và Thi Hạo, cậu thậm chí còn không dám vào phòng, chỉ đứng ở cổng nói chuyện hai câu.

"Cơ thể đã khỏe chưa?" Cậu hỏi.

"Đã khỏe lại từ lâu rồi." Sắc mặt Tang Niệm không tệ, tinh thần trông cũng rất tốt.

Trịnh Giải Nguyên gật gật đầu: "Tao đi đây."

Cậu bước xuống cầu thang nhanh như chớp như chạy trốn, chỉ để lại cho Tang Niệm một bóng lưng hốt hoảng.

Trốn lên xe rồi, cậu không lập tức khởi động xe mà cúi xuống dựa trán lên tay lái, thở một hơi thật dài.

Ngay vào lúc này tin nhắn của Tang Niệm đến, cậu liếc nhìn, suýt nữa bật khóc.

Đối phương bảo cậu có chỗ cần giúp thì cứ nói, đã quen nhau như vậy rồi, không cần khách sáo.

Trên đời phần lớn đều là bỏ đá xuống giếng, rất ít người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Mấy ngày nay trong nhà gặp chuyện cậu bị lạnh nhạt không ít, bởi vậy nên mới cảm thấy tin nhắn này của Tang Niệm thật đáng ngưỡng mộ. Đời này có được người bạn như vậy cũng coi như là đáng giá.

Mà chính vì đáng ngưỡng mộ nên Trịnh Giải Nguyên mới không muốn quấy rầy đối phương nữa.

Đôi khi cậu chỉ suy nghĩ chậm chứ không phải là không biết suy nghĩ. Cậu nhận ra Tang Niệm rất để ý Kỷ Thần Phong và Thi Hạo, hoặc có thể nói là bất cứ mối quan hệ nào có dính líu tới phần tử nguy hiểm.

Hiện tại cậu và Thi Hạo rất không hề rõ ràng. Thi Hạo giống như một chất lỏng hóa học không ổn định dễ cháy dễ nổ, bất kì một hành động vô tâm nào cũng có thể tạo thành hậu quả đáng sợ mang tính hủy diệt. Cậu không muốn, cũng không muốn đưa phần tử nguy hiểm này vào trong cuộc sống của Tang Niệm, cậu ấy đã đủ khó khăn rồi.

Cứ như vậy, bốn người, hai đôi sống với nhau yên ổn, mà khi Trịnh Giải Nguyên liên hệ lại với Tang Niệm đã là một tháng sau. Nói chính xác thì, cậu không liên lạc với Tang Niệm mà là Kỷ Thần Phong.

Basa đột nhiên bị bệnh, không có hứng ăn, cũng không thích chơi đồ chơi.

Thi Hạo đi công tác hai ngày nữa mới về thành phố Hồng, mấy ngày nay Trịnh Giải Nguyên chịu trách nhiệm chăm sóc Doberman hoàn toàn. Cậu cũng không dám nghĩ rằng nếu Basa xảy ra chuyện không ổn gì thì sẽ nhìn mặt Thi Hạo như thế nào khi gã trở về.

Trong số những người quen biết Trịnh Giải Nguyên chỉ quen một bác sĩ thú y là Kỷ Thần Phong, sau khi tỉnh táo lại cậu liền liên hệ hắn.

Giống như người, động vật khi chữa bệnh cũng cần phải trải qua các hạng mục kiểm tra mới chẩn đoán chính xác được. Sau khi nghe Trịnh Giải Nguyên miêu tả triệu chứng của Basa, Kỷ Thần Phong bảo cậu hãy lập tức mang Basa đến bệnh viện của thú cưng tiến hành kiểm tra, tránh để bệnh kéo dài.

Nửa ôm nửa dỗ mang Doberman lên xe, Trịnh Giải Nguyên vô cùng lo lắng chạy đến bệnh viện của Kỷ Thần Phong.

Làm các hạng kiểm tra xong, lúc đang chờ báo cáo, Tang Niệm hạ mắt mơ màng đi từ trên lầu xuống, dường như là ngủ trưa mới dậy.

Anh dừng trước mặt Trịnh Giải Nguyên, hạ mắt nhìn chằm chằm bên chân cậu rồi kéo dài giọng hỏi: "Sao mày lại nuôi chó rồi?"

Dobermann nặng gần 50kg ghé vào bên chân Trịnh Giải Nguyên, trông hệt như một con ngựa nhỏ, dù ai vào trong bệnh viện thú cưng cũng sẽ chú ý đến nó đầu tiên, muốn xem nhẹ cũng khó.

"Sao mày lại ở đây..." Trịnh Giải Nguyên không ngờ rằng Tang Niệm cũng ở bệnh viện thú cưng, hơi kinh ngạc.

"Tao hỏi trước, mày trả lời trước..." Tang Niệm nói.

Im lặng một lát, Trịnh Giải Nguyên cúi đầu gảy dây thừng dắt chó trong tay, không dám nhìn biểu cảm của anh.

"Thi Hạo."

Từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài nhẹ, giống như đang nói "Quả là như vậy".

"Chúng mày đang quen nhau?"

Trịnh Giải Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bất giác phản bác: "Không! Tao với nó làm sao có thể? Bọn tao... bọn tao..."

Dưới ánh mắt như có thể nhìn thấu tất cả của Tang Niệm, cậu lắp bắp khẳng định quan hệ của mình với Thi Hạo: "Chỉ lên giường thôi chứ không yêu!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info