ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

85. Ngoại truyện 11: Thi Hạo x Trịnh Giải Nguyên - Kẻ thù xưa nay (9)

VanTinhCung

Dịch: Mai thực vật

Chỉnh sửa: Chun┃Đọc kiểm: Zừaaa

«Thi Hạo x Trịnh Giải Nguyên»

«Kẻ thù xưa nay (9)»

Đầu như bị máy ủi đất cỡ lớn ủi qua, Trịnh Giải Nguyên không nhịn nổi mà đau đớn rên rỉ thành tiếng. Cậu đứng dậy khỏi chiếc giường lớn mềm mại, vào lúc chăn mền trượt xuống, có thể cảm nhận được không khí lướt qua phần da trần trụi.

Cậu đỡ đầu, khó hiểu nhìn bốn phía. Vì không kéo màn che nắng nên phòng ngủ vừa sáng sủa vừa rộng rãi, là phong cách trang trí mà cậu quen thuộc. Nơi này là biệt thự của Thi Hạo.

Nửa sau của trò chơi "Bom nổ dưới biển sâu", sau chén thứ bảy kí ức của cậu đã trở nên mơ hồ, xem ra dù với tửu lượng của cậu thì muốn vượt qua trò chơi này thuận lợi vẫn không dễ dàng.

Hẳn khi đi Tang Niệm đã lái xe của cậu đi luôn, dùng chân nghĩ cũng biết con chó Thi Hạo sẽ không cho cậu mượn xe, cậu phải nghĩ cách tự quay về thành phố thôi...

Đầu còn hơi mơ màng, Trịnh Giải Nguyên chậm chạp định xuống giường, bỗng nhiên cậu nhìn thấy cuối giường có một đôi chân, to như của đàn ông.

Cơ thể cậu cứng đờ, sau khi sửng sốt hai giây thì suy nghĩ hỗn loạn của cậu dần tỉnh táo lại. Trong sợ hãi và khiếp đảm, cậu nhìn theo cặp chân nọ lên, nhìn thấy Thi Hạo nằm trên giường, mặt mũi đầy vẻ mệt mỏi và tiều tụy.

Kí ức vỡ vụn cuồn cuộn dâng lên trong đầu cậu, đêm qua, hình như cậu có hôn ai thật, còn... làm?

Cậu nhìn chằm chằm dấu răng và những vết xanh tím trên lưng Thi Hạo như gặp phải quỷ, sợ muốn vỡ mật, vội kéo chăn ra nhìn hạ thân của mình rồi lại vội kéo lên.

Hay lắm, không thấy quần lót đâu.

Cậu ôm đầu, sắp sụp đổ đến nơi. Tình huống gì đây, cậu sẽ không ngủ với Thi Hạo chứ? Thi Hạo? Thi Hạo á???

Cậu uống say không biết gì, chẳng lẽ tối qua Thi Hạo cũng uống say?

Trên người cậu không có cơn đau không rõ nguyên nhân nào, sâu trong kí ức thậm chí còn có ấn tượng đã từng sung sướng ôm ai đó. Cái đầu ngổn ngang của Trịnh Giải Nguyên nhanh chóng sắp xếp lại toàn bộ câu chuyện trong khoảng thời gian ngắn, rồi đưa ra kết luận: Tối qua cậu và Thi Hạo đều uống say, nảy ra một vài chuyện do say rượu mất đi lý trí, rất có thể là... cậu đã làm Thi Hạo.

Ông trời ơi, Trịnh Giải Nguyên hoảng sợ nhìn Thi Hạo đang ngủ mê man, thật sự rất khó tưởng tượng mình đã "ép buộc" đối phương như thế nào.

Không thể nào, không đúng, Thi Hạo phải uống say đến mức nào mới có thể bị cậu cưỡng ép? Cậu cũng không có thói quen uống say rồi ngủ loạn với người ta.

Trịnh Giải Nguyên tinh thần hoảng loạn hoàn toàn không có ý định lay Thi Hạo tỉnh lại rồi hỏi thăm rõ ràng, mà cẩn thận xuống giường, bắt đầu tìm đồ của mình khắp phòng.

Cậu tìm hết ở dưới giường và trên thảm phòng ngủ mà không có, cuối cùng tìm ra được quần áo của mình trong sọt quần áo bẩn ở phòng tắm. Lẫn với đồ của Thi Hạo, ẩm ướt, nhăn nhúm, quấn vào nhau khó mà tách ra.

Vừa nghĩ tới tối hôm qua có thể mình và Thi Hạo cũng đã dây dưa, không thể rời nhau trên giường như thế, Trịnh Giải Nguyên lấy tay che mặt, từ sâu trong họng phát ra một tiếng than nhẹ đau khổ.

Trịnh Giải Nguyên mau chóng tống cảnh nọ ra khỏi đầu mình, rồi đứng dậy bắt đầu tìm quần áo mặc được khác. May mà trời không tuyệt đường người sống, cậu tìm được một cái áo choàng tắm màu trắng ở trên kệ, rồi lại phát hiện ra điện thoại của mình ở trên bồn rửa mặt.

Cậu mặc áo choàng tắm, đặt xe trên điện thoại rồi bắt đầu chạy trốn, rón rén đi ra khỏi toilet. Khi đi qua giường lớn, cậu thậm chí còn nhịn thở.

Chật vật trốn khỏi biệt thự của Thi Hạo, mãi đến khi ngồi lên chiếc xe taxi đến đón, cậu mới muộn màng nhận ra trên cổ mình còn đang đeo cái vòng cổ nọ.

Bực bội cởi vòng cổ xuống, định ném ra ngoài cửa sổ. Nhưng khi cửa sổ hạ xuống rồi, Trịnh Giải Nguyên lại tiếc số tiền mình đã tiêu, cuối cùng không ném nữa.

Lần này Thi Hạo sẽ không giúp cậu, món quà này giữ lại cũng vô dụng, khi nào rảnh thì nung cái thẻ tên chó ra làm thành cái gì khác. Món đồ tốn tận mấy vạn, không thể lãng phí được, dù sao bây giờ cậu đã không còn như xưa, không còn gì để mà tiêu xài nữa.

Về nhà rồi, cậu gọi điện thoại cho Tang Niệm hỏi thăm tình huống trước, nhưng người nghe lại là Kỷ Thần Phong. Không chờ cậu mở miệng, đối phương đã hỏi thăm tình huống tối hôm qua trước.

Hôm qua Tang Niệm đồng ý để cho Thi Hạo hạ nhục, một phần lý do đương nhiên là vì muốn giải quyết ân oán, nhưng Trịnh Giải Nguyên cho rằng phần lý do lớn hơn là vì Kỷ Thần Phong. Nếu không phải bây giờ trong lòng Tang Niệm đang có thứ trói buộc, có uy hiếp lớn như thế thì chưa chắc anh đã quan tâm đến Thi Hạo mà đi tham gia tiệc sinh nhật chó má gì đó. Nói ngắn gọn là tất cả đều vì yêu.

Trịnh Giải Nguyên kể ra rõ ràng tiền căn hậu quả của câu chuyện, cảm thấy vẫn chưa đủ, bèn đặc biệt bổ sung một câu: "Cậu ấy thật sự rất yêu cậu."

Kỷ Thần Phong im lặng một lúc lâu rồi nói giọng khàn khàn: "Tôi biết rồi. Cậu ấy... hôm qua hơi nhiễm lạnh một chút, sốt nhẹ, những cái khác không có vấn đề gì lớn."

Trịnh Giải Nguyên nghe xong thì khá yên tâm: "Vậy là tốt rồi."

Sợ đối phương hỏi cậu tối qua thế nào, Trịnh Giải Nguyên chỉ nói sẽ để lại chìa khóa xe chỗ ấy, khi nào rảnh cậu sẽ qua lấy rồi không nói gì thêm mà vội vàng cúp điện thoại.

Mấy ngày sau đó, Trịnh Giải Nguyên cứ ngơ ngơ ngác ngác, thậm chí còn hoảng loạn cả ngày vì sợ Thi Hạo sẽ gọi điện thoại đến đòi mạng cậu để rửa sạch nhục nhã.

Lúc nhận được tin nhắn do Tang Niệm gửi đến hỏi tình hình cậu gần đây, Trịnh Giải Nguyên đang nằm trên giường nghĩ về cuộc đời, đang nghĩ nếu cậu bị Thi Hạo mưu sát trả thù thì di sản của cậu nên phân chia như thế nào.

Cầm bút lên viết di thư xong, đến xế chiều cậu mới có sức lực gọi cho Tang Niệm.

"Mày sao rồi?" Tang Niệm hỏi.

"Vẫn ổn, mày thì sao?" Trịnh Giải Nguyên do dự không biết có nên kể ra chuyện làm mình phiền não không.

"Tao vẫn ổn."

"Ừm..."

"Cúp đây."

"Khoan, khoan, khoan, khoan!"

Trịnh Giải Nguyên vội vã gọi Tang Niệm lại, ấp a ấp úng cả buổi, đến khi đối phương không kiên nhẫn nổi nữa mới lấy cớ "tò mò" hỏi về lo lắng trong lòng mình.

"Nếu... Chỉ là nếu thôi, hai người đàn ông say rượu rồi làm chuyện đó thì bên được lợi có cần chịu trách nhiệm với bên còn lại không?"

Trịnh Giải Nguyên đúng là một công tử phong lưu ăn chơi đàng điếm, nhưng cậu không phải loại người cặn bã chơi xong là lặn mất. Nếu Thi Hạo là con gái, cậu tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm, nghĩ cách bù đắp cho người ta ngay. Nhưng chết người là Thi Hạo là đàn ông, cậu chưa từng gặp chuyện như vậy, càng chưa từng nghe người khác kể có gặp chuyện như vậy nên hoàn toàn không biết giải quyết như thế nào.

Là bạn tốt nhất của cậu, cũng là người đàn ông yêu đàn ông nghiêm túc nhất mà cậu có thể tìm thấy ở bên cạnh cậu, không thể nghi ngờ rằng Tang Niệm chính là đối tượng phù hợp để hỏi nhất.

Tang Niệm nghe cậu miêu tả xong thì nhạy bén nhận ra chuyện cũng không đơn giản.

"Mày ngủ với Thi Hạo rồi à?" Sau khi im lặng thật lâu, anh hỏi thẳng.

Trịnh Giải Nguyên nghe cậu hỏi thế thì trong đầu "Đùng" một tiếng, bất giác phản bác: "Gì... gì thế! Sao có thể là tao chứ? Tao rất thẳng, mày cũng không phải không biết, từ nhỏ tao chỉ thích con gái. Đàn ông thì thôi đi, đây lại còn là Thi Hạo. Tao chết cũng không thể thích đàn ông, huống chi còn là Thi Hạo."

Nghĩ lại tim cũng đập thình thịch, da đầu cũng tê dại, đây là Thi Hạo đó, dù có uống say hay không thì sao cậu có thể xuống tay với Thi Hạo chứ? Trịnh Giải Nguyên nhắm mắt lại, lần đầu tiên nảy sinh nghi ngờ với khả năng uống rượu của mình.

Tang Niệm nghe vậy thì không ép hỏi nữa, mà đổ chuyện này lên đầu người khác theo Trịnh Giải Nguyên. Còn người khác là ai, không quan trọng.

"Biết rồi, không phải mày, là người khác. Vậy mày nói cho tao biết tại sao trai thẳng lại cho rằng mình đã được lợi? Có... bằng chứng gì không?"

Hai người phân tích một hồi, cuối cùng cũng không phân tích ra nguyên do. Trịnh Giải Nguyên nói một hồi thì buột miệng, nói mình đã lén bỏ trốn, bởi vậy không biết phản ứng của đối phương sau khi tỉnh lại.

"Bây giờ mày nghĩ nên làm gì hả Tang Niệm?" Trịnh Giải Nguyên hít mũi, đáng thương hỏi.

Tang Niệm im lặng một lát rồi cho cậu hai con đường. Một là ra khỏi thành phố Hồng, ra nước ngoài tìm Trịnh Tứ Hải.

Trịnh Giải Nguyên nghe xong, đây không phải là bảo cậu trốn đi à? Bố cậu chạy trốn ra nước ngoài, cậu còn có thể tự lừa mình là ông đang nghĩ cách, kiểu gì cũng sẽ trở về. Nếu cậu cũng chạy trốn thì sẽ là hành vi hèn nhát thật sự. Cậu không làm được, cũng không muốn làm như vậy.

"Không còn cách nào khác à?" Cậu hỏi.

Thế là, Tang Niệm cho cậu một con đường khác - phó mặc cho trời, cầu nguyện ông trời cho cậu một con đường sống.

Trịnh Giải Nguyên than khổ tâm, thầm nhủ sao cậu lại xui xẻo như vậy, lại đè phải Thi Hạo? Dù nhân vật chính khác trong câu chuyện này có là Lư Tuế, cậu cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy...

Ai, không được, đúng rồi, không thể là Lư Tuế, tuyệt đối không thể là Lư Tuế. Nếu ngày hôm sau cậu phát hiện mình đang nằm trên cùng giường với Lư Tuế, cậu có thể sẽ bóp chết Lư Tuế.

Trò chuyện với Tang Niệm xong không làm cho Trịnh Giải Nguyên tươi sáng hơn mà lại còn làm cho cậu lo nghĩ hơn. Nghĩ ngợi đến khi tiếng chuông chó sủa mà cậu cài riêng cho Thi Hạo vang lên, cậu liền phản ứng kịch liệt như bị điện giật, nhảy dựng lên từ trên giường, mãi không dám nhận điện thoại.

Trịnh Giải Nguyên chắp tay trước ngực, lạy trời lạy đất, cầu nguyện ông trời hãy cho cậu con đường sống, sau đó dùng đầu ngón tay run rẩy ấn bật âm thanh.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng: "A lô?"

Đối diện truyền đến tiếng nhạc mơ hồ, còn có tiếng snooker chạm vào nhau quen thuộc.

"Cho cậu mười phút, đến tìm tôi." Thi Hạo dùng giọng nói không quá khách sáo hệt như trước đây: "Đừng quên đeo vòng cổ của cậu theo."

Không chờ Trịnh Giải Nguyên trả lời, gã báo tên quán bar xong liền cúp điện thoại.

Trịnh Giải Nguyên trừng mắt nhìn chiếc điện thoại đã yên lặng ở trên giường, bối rối một phen. Dưới tình huống không thể xác định được đây có phải là "hồng môn yến" hay không, cậu vẫn quyết định đi gặp một mình, lấy dáng vẻ của một người đàn ông đích thực.

Quán bar chính là quán bar mà cậu gặp Thi Hạo và bạn gã cùng nhau đánh snooker lần trước. Trịnh Giải Nguyên điều chỉnh vòng cổ trên cổ một lát, đi lên cầu thang kim loại dẫn lên tầng hai trong tiếng nhạc, vẻ mặt thấy chết không sờn.

Lần này Thi Hạo không ngồi trên ghế dài mà đang cùng bạn gã đánh snooker.

Người bạn này của gã mặt áo thun đầu hổ, trông thường thường không có gì lạ mà lại là cao thủ, sau khi hắn ta liên tiếp đánh cầu rơi xuống lỗ thì trên mặt bàn chỉ còn lại hai quả bóng màu và một quả bóng màu đen mang số 8. Thi Hạo thì ngược lại, bảy quả cầu màu sắc nằm ngoan ngoãn trên bàn, không thiếu quả nào.

Vào lúc đánh đến quả cầu thứ ba, tên đầu hổ sai sót, không cẩn thận đánh cầu trắng vào lỗ, tạo cơ hội cho Thi Hạo đánh liên tục.

Thi Hạo lần nữa thả quả cầu trắng vào chỗ mở đầu, cúi người, gậy thứ nhất đánh trúng quả cầu số 2 gần lỗ nhất, tiếc là đi chưa đến.

Trận bóng này xấu phết.

Bình thường Trịnh Giải Nguyên vẫn rất yêu quý phong trào thể dục thể thao, ngoài trời thích nhất là lái xe, trong phòng thích nhất là snooker. Đánh thì chắc chắn là không tốt bằng dân chuyên nhưng so với Thi Hạo thì giỏi hơn nhiều, miễn cưỡng có thể phân cao thấp với đầu hổ.

Thi Hạo đánh cầu không tới thì hơi chán nản, chống gậy đánh đứng dậy, nhìn thấy Trịnh Giải Nguyên đứng ở bên cạnh.

"Tới rồi sao không nói gì?" Gã nhíu mày.

Trịnh Giải Nguyên thấp thỏm đến mức tim gan tỳ phổi thận cũng muốn co rúm lại thành một cục, bất giác nhếch môi, lộ ra một nụ cười không thể gượng gạo hơn nữa với Thi Hạo.

"Tôi vừa mới tới."

Thi Hạo vẫy tay, bảo cậu tới.

Khóe miệng Trịnh Giải Nguyên giật giật hai cái dưới ánh đèn không sáng lắm. Thi Hạo... trông không giống như là đã giận đến mất trí, hẳn là đi qua sẽ không bị đâm nhỉ? Cậu còn đang do dự, Thi Hạo bên kia đã không nhịn được.

"Nhanh lên."

Trịnh Giải Nguyên không còn cách nào khác, chỉ có thể cứng ngắc đi tới.

"Tôi nhớ hình như cậu đánh snooker rất giỏi." Nhét gậy đánh vào trong ngực Trịnh Giải Nguyên, Thi Hạo nắm vai cậu, bảo cậu nhìn quả cầu số 8 ở trên bàn: "Chỉ cần cuối cùng cậu có thể đánh nó vào, cậu muốn thưởng gì cũng được."

Tay cầm cây cơ của Trịnh Giải Nguyên siết chặt, không phải vì phần thưởng tràn ngập tính tưởng tượng mà đối phương đã hứa hẹn, mà là vì cánh tay Thi Hạo đang nắm lấy bờ vai cậu.

Trước kia Thi Hạo ra vẻ thân mật nắm vai cậu như thế, dù bên ngoài không nói nhưng bên trong cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Bây giờ, dù vẫn không thoải mái nhưng không phải là không thoải mái do chán ghét, mà là một loại tương tự với khó chịu vì phải giả vờ điềm nhiên không có việc gì với bất kì đối tượng nào và cả trước mắt người ngoài.

"Thưởng gì cũng được à?" Cậu quay đầu hỏi Thi Hạo.

Thưởng gì cũng được, vậy có lẽ cậu có thể sẽ có con đường thứ ba - xin một tấm bùa giữ mạng cho mình.

Thi Hạo thu tầm mắt lại nhìn về phía cậu, một hồi lâu không nói chuyện, thấy cậu luống cuống rồi mới bỗng nhiên tiến sát đến bên tai cậu, dùng giọng chỉ có hai người nghe được nói: "Chỉ cần tôi có thể làm được thì cậu đều có thể nhắc tới." Nói rồi bàn tay nắm vai cậu thả lỏng ra, hạ xuống lưng, vỗ nhẹ.

Trong nháy mắt nửa người Trịnh Giải Nguyên tê rần như bị dòng điện nhỏ chảy qua, tê từ lỗ tai đến eo, rồi lại tê từ eo đến tận chân.

Đm, cậu ảo giác sao? Sao lại cảm thấy sau khi Thi Hạo ngủ với cậu xong thì không như trước nữa? Không phải là gã yêu cậu rồi đấy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com