ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

83. Ngoại truyện 9: Thi Hạo x Trịnh Giải Nguyên - Kẻ thù xưa nay (7)

VanTinhCung

Dịch: Mai thực vật

Chỉnh sửa: Chun┃Đọc kiểm: Zừaaa

«Thi Hạo x Trịnh Giải Nguyên»

«Kẻ thù xưa nay (7)»

Vòng cổ bằng da màu đen nạm những chiếc đinh tán nhỏ nhọn màu vàng, ở giữa treo một tấm thẻ màu bạc, trông thoáng qua còn tưởng là một cái choker phong cách punk.

Trịnh Giải Nguyên lau tay xong thì ném khăn tay vào trong sọt rác ở bên cạnh, nhìn vào gương giật giật vòng cổ, sắc mặt khó coi nhỏ giọng mắng một tiếng.

Món quà này chưa đủ có tâm hay là chưa đủ cao cấp? Thẻ cho chó làm từ bạch kim, khảm mấy viên kim cương, chi phí nguyên liệu cũng hơn một vạn. Chỉ thiếu cậu tự khắc chữ thôi, cuối cùng thì có gì mà Thi Hạo phải ghét?

Không biết Tang Niệm sao rồi, bị thương có nặng không. May có Kỷ Thần Phong đi cùng, nếu không chỉ có một mình Tang Niệm thì cậu hơi không yên tâm. Nhưng thế này thì sau này hẳn Thi Hạo sẽ không tìm Tang Niệm làm phiền nữa nhỉ?

Kéo cửa nhà vệ sinh ra, tiếng thét ồn ào đập vào mặt. Trịnh Giải Nguyên không được rời đi, chỉ có thể ở lại biệt thự run rẩy.

Trước kia cậu thích nhất là tiệc tùng như thế này. Uống từng ngụm rượu lớn, nhảy múa cuồng nhiệt với mỹ nữ, xung quanh là bạn bè qua lại, nào như bây giờ... Bây giờ, cậu chỉ cảm thấy ồn ào.

Bỗng nhiên, một cơ thể tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc tiến đến đụng vào ngực Trịnh Giải Nguyên.

"Xin lỗi anh trai..." Đối phương hai mắt lộ vẻ say lờ đờ, mông lung ngẩng đầu lên, là một cô gái sexy da ngăm đen, tóc nhuộm vàng.

Mỹ nhân thơm mềm* ở trong ngực, tâm trạng của Trịnh Giải Nguyên tốt hơn một chút. Cậu đỡ lấy cô, rồi buông tay nói: "Không sao, cô cẩn thận một chút."

(*) Ôn hương nhuyễn ngọc

Hình xăm sau lưng chưa giải quyết xong, cậu cũng không có tâm trạng săn gái, thấy đối phương đã đứng vững lại thì định đi. Kết quả em gái sexy híp mắt tiến lại gần chỗ xương quai xanh của cậu, thấp giọng đọc: "Đưa về sẽ cảm tạ, Thi Hạo: 139..."

Trịnh Giải Nguyên che thẻ đeo, vội lui ra phía sau một bước, nảy ra cả ý định đập đầu chết cho rồi. Cậu há hốc mồm muốn giải thích, nhưng còn đang do dự thì em gái sexy đã nghiêng đầu, lộ ra biểu cảm đã hiểu.

Ngón tay thon dài, đính đầy kim cương giả chỉ vào Trịnh Giải Nguyên, đối phương cười nói: "Nghe nói gần đây Thi Hạo mới nuôi một con chó, chưa ai thấy cả, hóa ra là cậu à?"

Trịnh Giải Nguyên khẽ giật mình, sắc mặt lập tức tối sầm xuống. Cậu mím môi, cuối cùng không nói gì, im lặng xoay người chen vào trong đám người.

Gần quầy bar có rất nhiều người tụ tập, đang khiêu chiến trò "Bom nổ dưới biển sâu". Hôm nay là sinh nhật Thi Hạo nên tổ chức rất nhiều trò chơi nhỏ làm sinh động bầu không khí, mỗi lần hoàn thành đều có phần thưởng phong phú như nhau, vì vậy nên có không ít người khiêu chiến.

Có hai mươi cái ly nhỏ ở hai hàng, bên dưới là mười ly bia, bên trên là mười ly rượu mạnh và khi uống phải cho ly ở trên vào ly ở dưới, trộn cả hai lại cùng uống. Vì vậy nên được người ta gọi là "bom nổ dưới biển sâu".

Khi Trịnh Giải Nguyên chen được ra đằng trước, vừa hay nhìn thấy một người khiêu chiến uống đến một nửa ly thứ năm thì khom người nôn đến tê tâm liệt phế. Người xung quanh vội né ra, tất cả đều buồn nôn vô cùng.

Người khiêu chiến thất bại được bạn bè đỡ xuống, người phục vụ rượu chủ trì trò chơi liếc nhìn nhóm người, mỉm cười nói: "Còn ai muốn khiêu chiến không?"

Đêm nay đã có mấy người uống đến mức nôn ra, cũng không phải là không có người uống hết, nhưng so với số người khiêu chiến khổng lồ thì chỉ có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay.

Đám người trở nên yên tĩnh, không còn ai dám tiến lên.

"Không có ai à?"

Trịnh Giải Nguyên giật giật cái vòng trên cổ, cố gắng kéo nó xuống dưới, dùng áo thun che khuất thẻ tên.

"Tôi chơi!"

Trong khi mọi người còn đang im hơi lặng tiếng, cậu giơ tay lên nói.

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cậu. Cậu cứ thế nghênh ngang đi đến cái ghế trong quầy bar dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người.

"Rót đầy cho tôi." Cậu tự tin hất cằm về phía nhân viên phục vụ rượu, nói.

Trong bể bơi rộng, sau khi bơi đi bơi về ba bốn lần, Thi Hạo trồi đầu lên khỏi mặt nước. Da thịt tái nhợt vì ngâm nước lâu cộng thêm vết sẹo trên mặt gã làm gã trông dữ tợn như một con quỷ nước đang chất chứa trong mình những oán hận khó tan.

Chống hai tay lên bờ, cơ bắp mạnh mẽ hiện lên, Thi Hạo vừa lên bờ đã có vệ sĩ phủ khăn tắm mềm mại khô ráo lên cho gã.

Người trên lầu đã bị gã phái đi hết nên tương đối yên tĩnh hơn dưới lầu rất nhiều. Gã nâng ly Whisky trên bàn trà lên uống một hớp, đúng lúc này, dưới lầu bỗng nhiên rộ lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Thi Hạo nhíu mày lại, cầm chén rượu đi đến bên sân thượng nhìn xuống, liền thấy Trịnh Giải Nguyên nổi bật giữa đám người.

Mười ly bom nổ dưới biển sâu, cậu đã uống đến ly thứ bảy. Đặt mạnh ly rượu không lên bàn, dù sắc mặt đỏ hồng và ánh mắt cũng bắt đầu mơ màng, nhưng cậu vẫn cười cầm ly thứ tám lên.

Bom nổ dưới biển sâu được gọi là rượu phân mảnh, bên trong cốc rượu nhỏ là rượu mạnh cao đến 75 độ. Dù Trịnh Giải Nguyên có tửu lượng tốt thì uống hết cũng sẽ quá sức.

Tốc độ uống ly thứ tám rõ ràng chậm lại, Trịnh Giải Nguyên muốn ói mấy lần nhưng lại nhịn hết. Hữu kinh vô hiểm* uống xong ly thứ tám, cậu nghỉ ngơi một lúc lâu, cuối cùng cầm ly thứ chín lên trong tiếng ồn ào xôn xao của mọi người.

(*) Gặp chuyện hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.


Đốt một điếu thuốc, Thi Hạo chống khuỷu tay lên trên bức tường thấp, xoay người, như có điều suy nghĩ mà thưởng thức màn khiêu chiến đặc sắc này. Ánh mắt gã bất giác chuyển từ trên mặt Trịnh Giải Nguyên xuống cổ của cậu.

Rượu trượt xuống theo cổ, dính ướt vạt áo Trịnh Giải Nguyên. Cậu phóng khoáng dùng mu bàn tay lau cằm, giơ cao ly rượu rỗng trong tay, không biết đã nói gì mà nhóm người lập tức ồn ào hoan hô.

Thật ra vẫn khá đẹp. Nhìn tấm thẻ tên chó ẩn hiện nọ, Thi Hạo nghĩ thầm.

"Cậu ta nói gì vậy?" Gã hỏi vệ sĩ bên cạnh.

Đối phương cực kì có mắt nhìn, chỉ dựa vào một câu nói không đầu không đuôi như vậy đã biết gã ám chỉ ai, liền liên lạc với đồng nghiệp thông qua thiết bị truyền tin, nhanh chóng đạt được đáp án.

"Cậu ta nói muốn chia tiền thưởng cho tất cả mọi người." Vệ sĩ nói.

Thi Hạo cười nhạo: "Cậu ta hào sảng đấy."

Cuối cùng Thi Hạo liếc nhìn Trịnh Giải Nguyên đã nắm chắc thắng lợi trong tay một cái, dụi tàn thuốc lên trên tường thấp, choàng khăn tắm lên xoay người đi về phòng ngủ.

Bữa tiệc kết thúc lúc hai giờ sáng, người chạy xe thì chạy xe, chở giùm thì chở giùm, gọi xe thì gọi xe, nhất thời tạo thành hỗn loạn không nhỏ ở cổng biệt thự. Lúc mọi người tản đi gần hết thì cũng đã sắp ba giờ.

Biệt thự lộn xộn, khắp nơi toàn là rác rưởi và bãi nôn. Thi Hạo nhìn xuống từ phòng ngủ chính tầng hai, thậm chí còn nhìn thấy một cái áo ngực ren màu đen treo trên một cái cây không biết tên ở ngoài cửa sổ.

Gã bảo người làm mai hãy quét dọn, vệ sĩ cũng không cần phải ở lại nữa. Đưa mắt nhìn đám người bọn họ quay lại ký túc xá dành cho người làm ở bên cạnh biệt thự chính. Thi Hạo kéo màn cửa lên, quay lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi say đến bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất.

Thi Hạo đi đến bên cạnh Trịnh Giải Nguyên, ngồi xuống, ngón trỏ móc vào vòng cổ màu đen, kéo đối phương dậy.

"Cậu vẫn chưa học được một bài học." Tầm mắt gã trượt xuống, đến bên eo Trịnh Giải Nguyên, nói khẽ: "Bài học khi trước còn chưa thê thảm à?"

Trong miệng Trịnh Giải Nguyên phát ra tiếng rên không có ý nghĩa, con ngươi chuyển động dưới mí mắt nhưng vẫn không tỉnh lại.

Toàn thân toàn là mùi rượu, thối muốn chết.

Thi Hạo thả lỏng tay, đối phương lại ngã lên cái thảm dày.

"Ưm..." Trịnh Giải Nguyên nhíu mày, dường như cậu cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Thi Hạo nắm lấy chân Trịnh Giải Nguyên, thoải mái kéo cậu vào trong phòng tắm. Sau đó gã mở vòi hoa sen, không hề dịu dàng mà dùng nước lạnh xối lên khắp người cậu.

Vốn cũng không phải là muốn nghiêm túc tắm rửa cho cậu, cho nên dòng nước không cẩn thận chui vào trong mũi cậu cũng là rất bình thường. Dù quá say nhưng cơ thể Trịnh Giải Nguyên vẫn ho khan theo bản năng, chỉ chốc lát sau cậu mở mắt ra.

"Thi Hạo..." Ngồi tựa lên gạch men sứ, Trịnh Giải Nguyên hạ mắt xuống, nói chuyện hơi mệt mỏi.

Tay cầm vòi hoa sen của Thi Hạo ngừng lại, không ngờ đối phương say như thế này rồi vẫn còn nhận ra gã.

Ai ngờ một giây sau, Trịnh Giải Nguyên đã nhìn mặt gã mắng: "Đm mày đúng là thằng khốn..."

Sắc mặt Thi Hạo thay đổi, vòi hoa sen phun thẳng vào miệng Trịnh Giải Nguyên, phun đến mức đối phương không tránh được, phải đưa tay ra cản.

"Cho cậu cơ hội nói lại lần nữa..."

Quần áo mùa hè vốn mỏng manh, áo thun Trịnh Giải Nguyên ngâm nước, một lát đã dán sát lên cơ thể, làm lộ ra màu da, quần cũng dán lên đùi cậu như một cái màng mỏng.

Thi Hạo dời vòi hoa sen đi, ánh mắt hung ác nhìn cậu chằm chằm: "Tôi là gì?"

Trịnh Giải Nguyên mơ màng ngẩng đầu lên, trừng mắt với Thi Hạo đang nhìn mình chằm chằm.

"Thằng khốn." Cậu nhỏ giọng lặp lại, nói rất nhẹ, rất nhẹ.

Thi Hạo vứt vòi hoa sen xuống, cầm vạt áo cậu xách lên, kéo cậu đi ra ngoài phòng tắm.

"Tôi là thằng khốn, thế cậu đi tìm người khác giúp cậu đi."

Nước từ trên người Trịnh Giải Nguyên chạy xuống, cậu lảo đảo bị gã kéo ra ngoài, chân trái vấp vào chân phải mấy lần, may mà không ngã. Kết quả bị thanh cửa ở cửa phòng tắm làm vướng chân, cậu ngã quỳ lên trên mặt thảm.

Thi Hạo quay đầu lại, chỉ thấy Trịnh Giải Nguyên nắm cổ tay gã, khuôn mặt trông đỏ hơn, thậm chí đỏ đến tận đuôi mắt.

Trịnh Giải Nguyên đau đớn nhìn gã chằm chằm, dùng giọng nói vô cùng hàm hồ do say rượu hỏi ngược lại: "Tôi còn có thể tìm ai đây?"

Thi Hạo nhìn cậu, mang theo vài phần cố ý nói: "Tang Niệm, các cậu có quan hệ tốt như vậy, cậu ta không thể giúp cậu à?"

"Không được..." Bàn tay nắm tay Thi Hạo run nhè nhẹ, không biết là do uống say hay là vì mới ngâm nước mà ánh mắt cậu ngập nước, nhìn rất đáng thương: "Cậu ấy cũng có cuộc đời của cậu ấy mà."

Giống Basa khi còn bé. Thi Hạo chậm rãi thả lỏng ngón tay ra, không quá chân thành nghe Trịnh Giải Nguyên nói.

Nhưng Trịnh Giải Nguyên cũng không biết chuyện đó.

Tính cách cậu vốn đơn giản, sau khi uống say thì các cảm xúc càng thể hiện hết ra mặt, không che lấp nửa phần. Tưởng Thi Hạo muốn bỏ cậu, cậu càng nắm lấy đối phương chặt hơn, trên mặt lộ vẻ cầu khẩn.

"Thi Hạo, đi mà..."

Cả cơ thể lẫn cánh tay đều cứng đờ, trong tim Thi Hạo như bị một loại thực vật tên "Trịnh Giải Nguyên" đốt phải. Loài thực vật này có vẻ bề ngoài vô hại nhưng lại làm gã dị ứng. Sau khi bị nó đốt thì vết thương sẽ vừa đau vừa ngứa, chỉ có khoét thịt đi mới làm giảm bớt được sự lợi hại của nó. Nhưng một khi khoét quá nhiều thịt ở tim như vậy thì gã cũng sẽ chết theo.

Tích tụ dần dần, bất tri bất giác, trong tim của gã đã đâm đầy những chiếc gai của Trịnh Giải Nguyên. Dù không chí tử nhưng lại khiến gã phải quan tâm nhất cử nhất động của đối phương. Hoặc đau, hoặc ngứa.

Rốt cuộc phải làm sao mới có thể nhổ mấy cái gai kia ra?

Gã đột nhiên siết chặt năm ngón tay, kéo Trịnh Giải Nguyên qua, dưới ánh mắt mơ màng của cậu, gã cắn lên môi cậu, mang theo một chút hận ý.

Có lẽ đã muộn, vì quá lâu rồi. Gai độc và thịt đã sớm sống cùng với nhau, chặt chẽ không thể tách rời. Đau khổ vì Trịnh Giải Nguyên đã định là một bộ phận trong sinh mệnh của gã, khó mà tách rời được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com