ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

76. Ngoại truyện 2: Kỷ Thần Phong x Tang Niệm - ABO thế giới song song

VanTinhCung

Dịch: Mai thực vật

Chỉnh sửa: Chun┃Đọc kiểm: Zừaaa

Tang Niệm lợi dụng bóng đêm để chạy đến dinh thự của chủ nhân. Cậu rất quen thuộc với nơi này, biết vị trí của từng chốt theo dõi, cũng biết cách làm thế nào để lẻn vào trong tòa nhà mà không kích hoạt hệ thống an ninh.

Cậu đạp lên ống dẫn nước, leo lên tầng hai, ngón tay nắm chặt vào chỗ lồi ra của đồ trang trí trên bức tường, dựa vào độ rung theo quán tính của cơ thể, mũi chân giẫm lên thành ban công. Lúc này nên nghỉ ngơi một chút, lấy lại sức, nếu không sẽ rất dễ thất bại. Mấy năm trước cậu đã từng thất bại một lần, bị gãy chân, khiến cậu chủ nhỏ rơi mấy giọt lệ, sau lần đó cậu cũng cẩn thận hơn nhiều.

Dù sao thì bị thương chỉ là chuyện nhỏ, khiến cậu chủ đau lòng mới là chuyện lớn.

Tang Niệm dựa vào một chút chống đỡ để thả lỏng cơ bắp. Sau khi cảm giác ổn rồi, cơ tay và cơ chân của cậu đồng thời bật lên, vươn tới lan can ban công trong tư thế vô cùng nguy hiểm.

Nhìn bãi cỏ tối đen như mực dưới tầm mắt, Tang Niệm thở phào, lưu loát xoay người vào ban công.

Thành phố Hồng vào tháng bảy cực kỳ nóng bức, cho dù là ban đêm cũng nóng hầm hập, hơi cử động một chút cũng ra đầy mồ hôi trên người. Tang Niệm nắm lấy vạt áo phông lau mồ hôi trên mặt và cổ, vừa định đưa tay đẩy cửa đã lại lo lắng hạ tay xuống, phủi mạnh quần áo trên người, cố gắng vuốt phẳng những nếp nhăn lôi thôi luộm thuộm ấy.

Vớt vát chỉnh trang xong áo quần, Tang Niệm lại giơ tay đẩy cửa một lần nữa.

Cánh cửa kính của ban công đáng lẽ phải khóa kín lại được cậu đẩy nhẹ ra hết sức thuận lợi. Căn phòng yên lặng, gió nhẹ thổi làm lay động tấm chăn lụa trắng trên giường, khiến cho bóng người được chiếu rọi dưới ánh trăng sau lớp chăn mỏng như ẩn như hiện.

Đã nói là hôm nay sẽ đến rồi, thế mà lại ngủ quên như thế này. Đã mấy tháng rồi không gặp, chẳng lẽ mình còn không bằng giấc ngủ của anh ấy sao?

Tang Niệm cau mày, đầy vẻ hờn giận tiến đến gần chiếc giường bốn cột kiểu châu âu.

"Cậu chủ, nếu muốn ngủ thì ít nhất cũng phải chờ ngủ... cùng em chứ." Tang Niệm đi đến bên giường, vừa nói vừa nhấc tấm chăn lụa trắng lên. Khi nhìn thấy dáng người trên giường, vài từ cuối cùng đã gần như thành tiếng líu ríu không được chú ý.

Trên chiếc giường lớn, người thanh niên tóc đen ướt đẫm mồ hôi cuộn mình trong lớp chăn mỏng. Khuôn mặt anh đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, cơ thể run lên từng hồi, dáng vẻ như đau đớn không chịu nổi.

"Chậc!" Cũng là một Alpha, tất nhiên Tang Niệm biết chuyện gì đã xảy ra với đối phương.

Kỳ mẫn cảm của Kỷ Thần Phong đã đến.

Tang Niệm bị một căn bệnh khi mới ba tuổi, khiến cho việc phân bố pheromone gặp vấn đề, cho dù là pheromone của chính mình hay là của người khác, cậu đều cảm nhận rất trì trệ. Loại khiếm khuyết này khiến cậu không thể thu phóng pheromone của mình một cách tự do, cũng không thể nhận tín hiệu từ A hoặc O khác gửi đến bằng pheromone một cách kịp thời. Rất nhiều lúc điều này khiến cậu thêm vẻ cực kỳ có tính công kích, cũng cực kỳ hung hăng và độc đoán.

Người nào lần đầu tiên gặp hai người họ, nếu như không biết trước về ngoại hình của cả hai, chỉ dựa vào khí chất và pheromone để phân biệt thì sẽ rất dễ nhận nhầm Tang Niệm mới là cậu chủ, dù sao thì cũng rất ít nhà nào mà hạ nhân còn kiêu ngạo hung hăng hơn cả chủ nhân.

"Cậu chủ, tỉnh tỉnh... Thuốc ức chế của anh để đâu?" Tang Niệm quỳ trên giường lớn, luồn ngón tay vào mái tóc ướt đẫm của Kỷ Thần Phong, không ngừng nhẹ giọng gọi bên tai anh.

Điều mà Tang Niệm không biết là thực ra pheromone của cậu đã nhanh chóng tràn ngập khắp căn phòng, trộn lẫn với pheromone đang xao động của Kỷ Thần Phong, thậm chí còn có xu hướng áp đảo anh. Đối với Omega, điều này chắc chắn là đại diện cho "độc chiếm" và "mệnh lệnh", nhưng đối với Alpha, đây chỉ có thể là một sự khiêu khích.

Kỷ Thần Phong, người đang bị tra tấn đến mê man bởi cơn sốt cao trong thời kỳ mẫn cảm, mở mắt theo bản năng. Cơ thể của anh đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu, trong mắt hiện lên sát ý lạnh buốt, nhưng ngay trong khoảnh khắc ánh mắt chạm đến Tang Niệm thì sức mạnh được tích tụ đã tan ra ngay lập tức.

"Tiểu Niệm..." Tất cả băng giá trong mắt Kỷ Thần Phong đều tan thành nước, anh xoa mặt Tang Niệm với sự quyến luyến không gì sánh được, ngón tay siết chặt quần áo của người kia, vùi đầu vào giữa eo và bụng của Tang Niệm.

"Này!" Tang Niệm vừa định cử động thì đã bị ôm chặt hơn: "Còn thuốc ức chế thì sao, thuốc ức chế đâu? Ôm em thế này chẳng phải càng khó chịu hơn hay sao?"

Alpha trong thời kỳ mẫn cảm cần sự vỗ về của Omega hoặc thuốc ức chế, chứ không phải sự ôm ấp của một Alpha khác.

"Không liên quan đến lời của em..." Kỷ Thần Phong rầu rĩ nói: "Anh thích mùi vị của em. Anh thích em nhất..."

Tang Niệm nghe vậy hai mắt hơi mở to, giây tiếp theo, cả khuôn mặt cậu trở nên nóng bừng.

"Đừng đột ngột nói những điều như vậy." Cậu nghiến răng, năm ngón tay siết chặt, cưỡng ép kéo Kỷ Thần Phong ra khỏi mình.

Lật người xuống giường, bật đèn ngủ, lục tung tủ tìm thuốc ức chế.

"Trong tủ phòng tắm." Giọng nói ẩm ướt của Kỷ Thần Phong truyền ra từ trên giường.

Tang Niệm nhìn bóng dáng phồng lên qua lớp chăn trắng mỏng ở trên giường, bước nhanh vào phòng tắm, tìm được ống tiêm thuốc ức chế ở trong tủ.

"Bé ngoan, cho em xem cổ của anh nào." Khi trở lại giường một lần nữa, Tang Niệm ngồi bên cạnh Kỷ Thần Phong, một tay giữ đầu đối phương để lộ phần cổ nhiều nhất có thể. Sau đó, cậu xé mở nắp đậy thuốc ức chế ra, tay còn lại chuẩn xác tiêm thuốc ức chế vào cơ thể Kỷ Thần Phong.

Cảm giác đau đớn do ống tiêm đem lại thực ra rất nhẹ, nhưng vì Kỷ Thần Phong đang trong thời kỳ mẫn cảm nên các giác quan của anh bị phóng đại một cách vô hạn, cơ thể vô cùng mẫn cảm, một chút đau đớn cũng khiến anh cứng đờ rất lâu.

Vứt bỏ ống tiêm rỗng, Tang Niệm cúi xuống liếm một chút máu còn vương trên cổ đối phương. Vốn chỉ là muốn an ủi anh một chút, kết quả cậu liếm rồi liếm, động tác dần trở nên gấp gáp, răng nanh gặm cắn nghiến cọ trên cổ Kỷ Thần Phong, bắt đầu rục rịch ra tay với con mồi dưới thân.

"Tiểu Niệm..." Tay Kỷ Thần Phong từ trên đùi xoa nắn lên đến lưng cậu, cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng thiêu đốt trong lòng bàn tay còn lưu lại.

Muốn cắn xuống... tiêm pheromone để biến anh ấy thành của mình... cắn xuống... cắn mạnh xuống...

Cuối cùng, thứ Tang Niệm cắn mạnh xuống lại là môi dưới của chính mình, lợi dụng đau đớn để gọi thần trí quay về, cậu đứng thẳng người, oán giận: "Đều là lỗi của anh, nói cái gì mà thích hay không thích chứ..." Khiến cho cậu không phải kỳ mẫn cảm mà cũng muốn làm cho đến chết.

Vì mẹ của Tang Niệm là vú nuôi của Kỷ Thần Phong, hai người lớn lên bên nhau từ khi còn nhỏ. Đều là Alpha, mãi cho đến hai năm trước, cũng là lúc hai người 18 tuổi, từ đầu đến cuối Tang Niệm luôn cho rằng mình đối với Kỷ Thần Phong có ba phần tình cảm chủ tớ, bảy phần tình nghĩa anh em.

Kết quả là, khi Kỷ Thần Phong tỏ ra quan tâm đến một Omega khác, cậu đã hoàn toàn phát điên.

Chu Cập Vũ ngoại trừ là Omega ra thì có điểm nào so được với cậu chứ? Loại điếm ai cũng có thể làm chồng đó chẳng qua chỉ nhắm vào tiền của Kỷ Thần Phong mà thôi, sao có thể thật lòng với anh được? Tên ngốc Kỷ Thần Phong đó, dăm ba câu đã bị lừa cho vào tròng rồi. Trên thế giới này, chỉ có cậu - Tang Niệm, mới coi anh còn quan trọng hơn cả tính mạng của chính mình, sao anh có thể, sao lại có thể yêu người khác được?

Ôm tâm tình như vậy, Tang Niệm hoàn toàn không quan tâm chuyện Alpha yêu Alpha sẽ gây kinh hãi thế tục đến mức nào. Lợi dụng sự hiểu biết của mình về Kỷ Thần Phong từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, cậu đã phá hỏng tình yêu còn chưa kịp chớm nở giữa anh và Omega, quay đầu lại lừa được người về tay mình.

Bởi vì trường học không ở cùng một chỗ, ngoại trừ một số dịp lễ tết họ sẽ đến các thành phố của nhau để đón lễ ra thì cả hai phải đợi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè quay về thành phố Hồng mới có thể ở bên nhau một thời gian dài. Mà bởi vì kỳ học trước bài vở của mỗi người đều vô cùng nặng nề, cả hai đã không gặp nhau trong suốt thời gian đó, cho nên tính ra thì bọn họ đã không gặp nhau hơn ba tháng rồi.

"Vì anh thích em lắm..." Kỷ Thần Phong nhanh chóng trở lại bình thường dưới tác dụng của thuốc ức chế, anh nằm trên giường cười với Tang Niệm: "Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài của Tiểu Niệm, anh đều thích hết."

Tang Niệm nhìn xuống anh, mỗi ngóc ngách trong cơ thể đều bị tình cảm mãnh liệt cuồn cuộn sục sôi chiếm trọn. Trái tim cậu như muốn nổ tung, da thịt cũng như muốn bùng nổ. Thân thể cậu đau nhức, run rẩy, kêu gào, để cậu thỏa mãn dục vọng Alpha trong người.

Cậu chậm rãi thở ra một hơi, xoay người sang một bên, quỳ trên giường, nửa thân trên nằm sấp xuống một cách tự nhiên, để lộ ra... Tư thế đi ngược lại bản chất của Alpha, thậm chí còn khá nhục nhã đối với Alpha.

Đôi khi cũng không biết được là ai lừa ai tới tay. Bấy lâu nay Tang Niệm vẫn thắc mắc không biết năm đó có phải Kỷ Thần Phong cố tình dùng Omega để kích thích mình, chơi trò rút củi dưới đáy nồi với mình hay không, nhưng vẫn luôn không có bằng chứng.

"Được rồi, nhanh lên, trước bình minh em phải rời đi rồi, nếu không mùi không bay hết sẽ bị bọn họ nghi ngờ."

Kỷ Thần Phong ngồi dậy, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Tang Niệm đang nằm trên giường với dáng vẻ ôn thuần, bàn tay đặt lên hông của cậu, không nhẹ không mạnh mà vuốt ve, nhưng vẫn mãi không chịu tiến thêm một bước nữa.

"Đừng đi. Cứ nói sáng sớm em đến tìm anh, phát hiện anh đến kỳ mẫn cảm nên cố ý ở lại để chăm sóc anh. Hồi trước anh đến kỳ mẫn cảm cũng là em chăm sóc mà, bọn họ sẽ không nghi ngờ đâu."

Tang Niệm áp trán vào chiếc giường êm ái, chịu đựng cơ thể run lên từng trận, nghiến răng nói: "Sao cũng được, anh nhanh lên đi!"

Mẹ kiếp, nếu Kỷ Thần Phong là một Omega thì sẽ không phiền phức thế này rồi. Nếu đối phương là Omega thì cậu có thể hung hăng cắn cổ anh, để lại dấu hiệu trên người anh, tiêm pheromone của mình vào người anh, chứ không phải giống như thế này... Sợ bản thân mất khống chế, để lại dấu vết không nên để, chỉ đành tự mình thuần phục, nằm sấp cúi mình như giống cái.

Làm thế quái nào mà Kỷ Thần Phong lại có thể khống chế được mà không cắn cậu nhỉ?

"Mấy tháng nay không gặp, em không nhớ anh chút nào sao?" Kỷ Thần Phong dùng đầu ngón tay kẹp lấy vạt áo phông của Tang Niệm, vén lên một chút.

Sao có thể không nhớ được? Chẳng lẽ anh nghĩ cậu bày ra tư thế này là bởi vì cậu thích như thế sao? Nếu có một Alpha nào khác dám chạm vào mông của cậu thì cậu đã tiễn tên đó đi Tây Thiên gặp Phật từ lâu rồi.

Tang Niệm chống người dậy, làm bộ muốn xuống giường: "Cậu chủ, nếu anh định cứ cọ cọ xoa xoa thế này mãi thì em sẽ đi đấy..."

Kỷ Thần Phong ôm chầm lấy cậu từ phía sau, ghìm thắt lưng cậu kéo cậu quay lại.

"Tang Niệm, có phải em không thích anh nữa không?" Đầu răng cắn nhẹ vào tai Tang Niệm, Kỷ Thần Phong có chút hờn dỗi hỏi.

Có lẽ liên quan đến kỳ mẫn cảm, anh có vẻ đặc biệt đa sầu đa cảm.

Tang Niệm đối với người ngoài thì mưa nắng thất thường, mềm cứng không ăn, nhưng đối với với Kỷ Thần Phong thì lại biến thành cứng cũng chịu mà mềm thì càng theo. Chỉ cần giọng điệu của Kỷ Thần Phong dịu đi, cậu sẽ đầu hàng hoàn toàn. Cho dù đối phương muốn sao trên trời, cậu cũng sẽ hái xuống cho anh.

Tang Niệm quay người lại, vuốt ve sườn mặt của Kỷ Thần Phong, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Trên đời này cái gì cũng có thể là giả, chỉ có tình cảm của em dành cho anh là không thể giả được. Cho dù chúng ta không còn trên đời này nữa, trong kiếp sau, kiếp sau nữa, chỉ cần em vẫn là em, em sẽ thích... Không, em sẽ yêu anh." Vừa nói cậu vừa khẽ chạm môi lên môi Kỷ Thần Phong: "Em sẽ vĩnh viễn yêu anh, cậu chủ."

Kỷ Thần Phong nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt mình, không nói gì thêm, chỉ sáp đến phía trước, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

Hai người ngã xuống giường, tấm chăn trắng bị ánh đèn đầu giường nhuộm thành màu vàng ấm áp lay động khi nhẹ khi nặng cho đến khi màu trắng bạc từ đường chân trời hiện lên mới tạm ngừng.

Tang Niệm mở mắt ra, Kỷ Thần Phong đã không còn ở trên giường. Cậu vươn vai biếng nhác ngồi dậy, tỉnh táo một lúc rồi mới xuống giường.

Sau hơn ba tháng sửa chữa, cuối cùng họ đã chuyển về Thành phố Ruồi vào ba ngày trước. Vốn tưởng rằng nó chỉ được sơn lại thôi, nhưng điều khiến Tang Niệm ngạc nhiên là mặc dù ngôi nhà vẫn là ngôi nhà đó nhưng Kỷ Thần Phong đã làm thông phòng ngủ và phòng khách, tăng cường ánh sáng và hệ thống thông gió, còn thay đường dây điện cũ và lắp thêm điều hòa. Hơn nữa, mấy ngày nay cậu đã thử rồi, khả năng cách âm dường như cũng đã được cải thiện.

Có tiếng nước trong phòng tắm, Tang Niệm đẩy cửa vào, nhìn thấy Kỷ Thần Phong đang đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, vô cùng tự nhiên mà ôm chầm lấy anh từ phía sau.

"Cậu chủ, hôm nay ăn gì vậy?"

Lời vừa nói ra, cậu và Kỷ Thần Phong trong gương đều sững sờ.

"A, nằm mơ đến hồ đồ luôn..." Cậu lại nói lại một lần nữa: "Bác sĩ Kỷ, hôm nay ăn gì vậy?"

Kỷ Thần Phong nhổ bọt trong miệng ra, súc miệng bằng nước, nhìn Tang Niệm trong gương, nói: "Em mơ thấy gì?"

Tang Niệm suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta không bị tráo đổi, anh là cậu chủ, em là người hầu, nhưng chúng ta vẫn yêu nhau. Em trong mộng không bị ngược đãi, thính giác của anh cũng không sao, chúng ta không còn là chúng ta, nhưng dường như... vẫn là chúng ta."

"Rất tốt." Kỷ Thần Phong lấy khăn lau miệng rồi nói.

"Ừ, tốt lắm. Hơn nữa anh trong mộng thích em gọi anh là cậu chủ, muốn thử không, đêm nay gọi anh là "cậu chủ", thấy thế nào?" Tang Niệm gợi ý.

Kỷ Thần Phong nhìn cậu một lúc, nhưng không trả lời, quay người tránh đi, nói: "Anh đi chuẩn bị bữa sáng." Vừa nói anh vừa rời khỏi phòng tắm.

Tang Niệm khẽ hừ một tiếng, từ trong cửa lộ ra nửa người trên, đuổi theo bóng lưng của Kỷ Thần Phong đang đi vào bếp, nói: "Trong mơ anh không giống như thế này."

Trả lời cậu là tiếng ồn lớn từ máy hút mùi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info