ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

60. Nhốt em lại đi

VanTinhCung

Dịch: Mai thực vật┃Chỉnh sửa: June, Quần không chun

Chúng tôi lái xe Trịnh Giải Nguyên trở về thành phố Ruồi, trên đường không ai nói gì nữa.

Tôi có thể cảm giác được tinh thần của mình càng lúc càng căng thẳng, mỗi một giây đều gần với cực hạn hơn giây trước đó. Bả vai phập phồng theo hô hấp, lan đau đớn ra khắp các nơi trên cơ thể. Điều hòa không khí thổi vào quần áo ẩm làm cơ thể tôi ngày càng lạnh, vừa về tới nhà Kỷ Thần Phong tôi đã không đợi nổi mà vọt vào phòng tắm.

Cởi quần áo ra, trong gương liền hiện lên rõ ràng vết đóng dấu dữ tợn trên người tôi.

Có lẽ là do ngâm nước nên vết thương sưng đỏ hơn lúc vừa mới đóng dấu. Da bình thường đè lên da thịt bị tổn thương làm hình sáu cạnh không còn hiện lên rõ ràng nữa.

Xấu quá.

Bình thường tôi khó mà nhìn thấy được những vết sẹo sau lưng. Chỉ cần người khác không nhắc đến thì tôi cũng sẽ không nhớ mãi sự tồn tại của chúng. Nhưng vết đóng dấu này thì khác, nó thật sự quá nổi bật.

Có lẽ đây chính là mục đích của Thi Hạo. Khiến tôi mỗi lần nhìn thấy nó đều sẽ nghĩ đến chuyện bị sỉ nhục ngày hôm nay.

Móng tay tôi cắm vào da thịt, cào nát vết thương bị sưng đỏ. Tôi không tìm thấy công cụ tiện lợi hơn nên chỉ có thể dùng cách thức đơn giản mà thô bạo như vậy để phá hủy hình vẽ vừa bị đóng xuống.

Mãi đến khi hình vẽ đó đã trở thành máu me đầm đìa, tôi mới dừng lại, đầu đầy mồ hôi.

Ít nhất cũng không xấu như vậy nữa. Tôi nhìn chằm chằm vết thương thê thảm ở trong gương rồi nghĩ một cách tự an ủi.

Vì vết thương tiếp xúc với nước nóng sẽ đau nên tôi hầu như dùng nước lạnh để tắm. Chuyện này cũng dẫn đến sau khi tắm xong, cơ thể tôi chẳng những không nóng lên mà còn lạnh đi.

Vết thương nhanh chóng mất đi màu máu vì tắm rửa lâu. Tôi không lau khô, để người ướt sũng mặc quần áo vào. Rời khỏi phòng tắm, tôi mệt mỏi vô cùng bò vào trong chăn, quấn mình trong tấm chăn màu đen, ngay cả đầu cũng không lộ ra ngoài.

Từ trong phòng bếp truyền đến tiếng lò vi sóng hoạt động. Chỉ chốc lát sau, trong căn nhà nho nhỏ tràn ngập mùi thơm của thức ăn, mùi giống như mì tôm.

Kỷ Thần Phong không có thói quen ăn khuya nên đây cũng là bữa ăn đầu tiên trong đêm nay của anh.

Tên Trịnh Giải Nguyên này, tuy đối xử với bạn bè khá chân thành nhưng làm việc thì không cẩn thận chút nào. Buổi chiều hai người đó cùng ở bệnh viện thú cưng, cậu ta biết rõ nhất chuyện Kỷ Thần Phong ăn chưa mà trên đường lại không thể mua cho anh ít đồ lót dạ sao?

Dù là đau đớn trên người hay là chuyện tôi gặp phải tối nay thì đều đã được định là chuyện sẽ làm cho tôi đêm nay khó mà ngủ nổi. Tôi che đầu lại, nằm nghiêng, thoạt nhìn thì như đã ngủ thiếp đi nhưng thực ra là vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Kỷ Thần Phong ở đằng sau lưng.

Anh đi ra khỏi phòng bếp, đi vào trong phòng ngủ rồi lại từ phòng ngủ đi vào phòng tắm. Nửa tiếng sau, anh đi ra khỏi phòng tắm cùng với một luồng nhiệt, mang theo hương xà phòng,.

Tôi tưởng sau đó anh sẽ quay về phòng ngủ để ngủ, nhưng anh lại dừng lại ở sau lưng tôi.

Anh đang nhìn tôi.

"Tôi biết cậu không ngủ."

Tôi mở mắt ra. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua kẽ hở của chăn lông. Không gian bên trong như một cái kén, vừa âm u vừa ngột ngạt.

"Tang Niệm, tôi không muốn tiếp tục như vậy. Ngày mai cậu dọn đi đi."

Tôi kéo chăn xuống, trừng mắt nhìn vách tường trước mắt, thật lâu sau mới tìm lại được giọng mình.

"... Nhưng em vẫn chưa tìm được nhà."

"Cậu có thể đến khách sạn trước, hoặc đến chỗ của Trịnh Giải Nguyên."

Anh không muốn cho tôi cơ hội nữa.

Bắt đầu từ khi anh cho phép tôi vào nhà anh ở, tôi đã biết anh đang buông lỏng. Rõ ràng đã nói là chỉ ở một đêm, nhưng ngày thứ hai thấy tôi không đi cũng không đuổi tôi, còn nói có thể để cho tôi ở đến khi tôi tìm được nhà mới thôi.

Không cho tôi chìa khóa cũng không cho tôi đi ra ngoài, làm sao tôi tìm được nhà?

Vào lúc Mạnh Tuyết Yên nói sẽ giới thiệu nhà ở tiện nghi cho tôi, anh nghe mà không phản ứng chút nào, dường như đã hoàn toàn quên mất "người bạn" mà tôi ở nhờ đó chính là anh. Khi gặp Trịnh Giải Nguyên, thậm chí anh còn không nhớ rằng tôi đã từng nói dối là mình "không có bạn".

Anh cứ thế ngầm đồng ý cho tôi sinh hoạt chung một mái nhà với anh, vừa hận tôi, vừa không kìm được mà mềm lòng với tôi.

Những chuyện này tôi đều biết.

Nhưng bây giờ anh nói anh không muốn tiếp tục như vậy nữa.

Anh không muốn thuyết phục mình tha thứ cho tôi nữa, không muốn phân biệt xem có thể tin tôi hay không, cũng không muốn có bất kì quan hệ gì với tôi nữa.

Bởi vì tôi đã nổi giận với anh à?

Vì tôi đã làm anh giận chăng?

"... Được." Tôi bình tĩnh nói: "Ngày mai em sẽ dọn ra ngoài."

Đạt được câu trả lời chắc chắn rõ ràng của tôi rồi, Kỷ Thần Phong không nói gì nữa. Một lát sau, đèn phòng khách tối đi, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại.

Tôi nhìn bóng đen trước mắt, chỉ cảm thấy màu đen đó sâu không thấy đáy như một cái miệng rộng vô hình, một giây sau sẽ nuốt chửng tôi.

Tôi quấn mình trong chăn chặt hơn, co đầu gối lại. Rõ ràng là ngày tam phục nóng bức nhưng trên người tôi lại đột nhiên cảm thấy lạnh.

Tôi tưởng mình sẽ không ngủ được nhưng về sau cơ thể dần nóng lên, ý thức tôi cũng trở nên không tỉnh táo theo.

Không cẩn thận làm đổ đồ ăn ra đất.

"Hức." Một người phụ nữ không thấy mặt đi đến từ phía ngược sáng, dùng một tay kéo tôi từ trên ghế xuống.

Bà hung hăng đánh vào người tôi, ép tôi quỳ xuống trước chỗ đồ ăn tôi làm đổ.

"Ăn sạch hết chỗ làm rơi xuống đất cho tao, nếu không thì tao sẽ cho mày đẹp mặt!"

Tôi cắn môi, nhặt một miếng bí đỏ lên nhét vào miệng nhưng lại bị người phụ nữ tát vào gáy lần nữa, toàn bộ cơ thể tôi ngã xuống đất vì quán tính.

"Ai cho mày dùng tay! Dùng miệng liếm như chó ấy!"

Nước mắt tôi rưng rưng muốn tràn ra ngoài. Nhưng vì quá sợ hãi, sợ một hành động tùy tiện của mình sẽ dẫn đến nhiều đánh chửi hơn, cho nên ngay cả khi thút thít tôi cũng nơm nớp lo sợ, không dám lớn tiếng.

Tôi cúi người xuống, liếm ăn đồ trên mặt đất như chó con, không ăn nổi nữa cũng không dám dừng lại.

Người phụ nữ tạm đi ra ngoài, tôi nhẹ nhàng thở ra, nhưng chuyện còn lâu mới có thể kết thúc.

Có lẽ là do khả năng khống chế cơ thể của trẻ con hơi kém một chút, hoặc là quả thật là tôi đã ăn quá nhiều. Vừa khóc thút thít một cái, dạ dày tôi đã cuộn lên, nôn hết đồ vừa ăn ra ngoài.

Dạ dày còn đang nôn nao nhưng nỗi sợ hãi to lớn hơn đã lóe lên trong đầu tôi.

Tôi cuống quýt nhìn về phía người phụ nữ, phát hiện bà đang nổi giận đùng đùng đi về phía bên này.

"Con sai rồi..." Tôi khóc, cầu xin tha thứ, cố gắng cứu vãn nhặt đồ ăn trên đất nhét vào trong miệng: "Mẹ đừng giận... Mẹ đừng giận mà..."

"Ai là mẹ mày? Cái thằng chết tiệt này, ngày nào cũng thêm việc cho tao làm."

Bà hùng hổ kéo tay tôi, để tôi nằm lên trên ghế.

Dự cảm được sắp xảy ra chuyện gì, tôi bèn giãy dụa kịch liệt, miệng thì ra sức cầu xin tha thứ: "Con sai rồi... Tất cả là do con làm sai... Con xin lỗi... Con sẽ không như vậy nữa..."

Quần áo trên lưng bị nhấc lên, hơi nóng bén nhọn rơi xuống hông tôi. Tôi thét chói tai, nước mắt rơi từng giọt trên sàn nhà.

Trong nhà trừ bảo mẫu ra thì cũng có đầu bếp và người làm vườn, nhưng người phụ nữ nọ rất thông minh, xưa nay không bao giờ xuống tay với tôi khi có người.

Cầu xin vô dụng, cầu cứu cũng không có ai nghe.

Tôi biết đau, biết sợ, duy chỉ không biết đây là "ngược đãi". Dù sao từ lúc có ý thức tới nay, cuộc sống của tôi chính là như thế.

Lần đó bị Hứa Tịch phát hiện là vì vết bỏng quá nặng. Vết bỏng ở trên mông. Khi dì đến thăm tôi, phát hiện tư thế đi của tôi rất kì lạ, còn không chịu ngồi xuống. Người phụ nữ đó nói với dì là do tôi nghịch quá, nhảy từ trên cầu thang xuống, không cẩn thận bị thương ở chân. Lúc đó Hứa Tịch chẳng qua cũng chỉ là một cô thiếu nữ nên tin là thật, không hỏi sâu thêm nữa.

Lúc đó là mùa xuân, toàn bộ hoa trong vườn đều nở. Một mình Hứa Tịch dẫn tôi vào vườn hoa ngắm hoa, người phụ nữ không đi cùng.

Vào lúc đang thưởng thức một gốc hoa đào đang nở độ đẹp nhất, Hứa Tịch định ôm tôi lên để nhìn cho kĩ, nhưng vừa ôm tôi một cái thì đã bị tôi né tránh.

"Đau."

Hứa Tịch hơi lo lắng nhìn chân tôi, hỏi: "Con bị ngã đau chỗ nào, đã đi khám bác sĩ chưa?"

Tôi lắc đầu, chỉ mông mình: "Đau chỗ này."

Dù Hứa Tịch còn nhỏ nhưng đã có sự tự giác của trưởng bối, nghe vậy cũng không quan tâm đang ban ngày ban mặt mà đưa tay đến, cởi quần tôi ra.

Khi vết thương dữ tợn bại lộ ra trước mắt cô, tội ác kéo dài mấy năm không bị vạch trần của người phụ nữ cứ thế trở nên rõ ràng khắp thiên hạ.

Hứa Tịch nói tôi ngoan ngoãn, dũng cảm vì lúc tôi đối mặt với đau đớn vẫn không ầm ĩ, không gào khóc, cũng không tủi thân. Nhưng dì không biết tôi đã từng khóc, từng cãi lại, từng tủi thân, chỉ là... không có ai để ý tới.

Nước mắt là thứ vô dụng nhất. Từ nhỏ tôi đã hiểu rõ đạo lý này. Nó không thể trở thành vũ khí của tôi, cũng không thể trở thành tấm khiên cho tôi, càng không giúp tôi được bất kì ai quý trọng.

Đau quá, đau đến mức không ngủ được...

Khi nào trời sáng? Mai bố có về không? Có bố ở đây, "mẹ" sẽ không đánh tôi nữa.

"Tang Niệm... Tang Niệm..."

Trên người tôi không biết là nước chưa khô hay là mồ hôi mà vừa ẩm vừa nóng, ngay cả lông mi dường như cũng có nước bên trên.

Tôi cố mở mắt nhìn. Cảnh tượng trước mắt vừa mờ ảo vừa vỡ vụn, chỉ có thể nhìn thấy đó là một bóng người lờ mờ.

"Em đau quá..."

Dường như là đã từng gặp... Lần trước hình như cũng là như vậy, bị người này phát hiện ra, được người này ôm vào trong ngực.

Chỉ cần ôm anh thì tất cả đau khổ đều sẽ biến mất, mỗi một giọt nước mắt đều sẽ được đáp lại.

Đó là lần đầu tiên có người nghe thấy tiếng tôi cầu cứu.

"Đau chỗ nào?"

Bàn tay mơn trớn hai gò má và cần cổ ẩm ướt mồ hôi của tôi. Dường như anh muốn gỡ tấm chăn mà tôi đang quấn chặt ra để xem xét cẩn thận nhưng lại bị tôi bắt được tay, thế là lại quay lại bên gò má.

"Chỗ nào cũng đau..." Nửa môi tôi dán vào lòng bàn tay Kỷ Thần Phong, thở ra hơi nóng, trong mắt không ngừng có chất lỏng tràn ra: "Em đau sắp chết rồi."

Từng cảnh vật trước mắt như đang xoay tròn, đầu óc thì như một đống bột nhão. Tôi chỉ có thể nhắm mắt lại, đè tay anh mạnh hơn.

Bên tai tôi truyền đến một tiếng thở dài: "Cậu như thế này tôi không động đậy được, thả tôi ra trước đi." Có lẽ là vì thấy tôi không chịu phối hợp nên giọng anh càng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Ngoan, đừng khóc, tôi sẽ không đi đâu hết."

Dù ý thức mơ hồ nhưng sự tin tưởng của tôi với anh thì lại khắc sâu ở trong tim. Tôi hàm hồ "Ừ" một tiếng, thả lỏng tay ra, đặt lên cạnh gối, ngoan ngoãn không kháng cự nữa.

Tấm chăn trên người tôi bị nhẹ nhàng vén lên. Bỗng nhiên, động tác của đối phương hơi chậm lại, ngay cả tiếng anh hít thở cũng không nghe thấy được. Mấy giây sau, anh nhanh chóng mở nút áo tôi ra như đang nóng lòng tìm kiếm đáp án nào đó. Nhưng đến khi anh vén đồ trước ngực tôi lên thì động tác lại bắt đầu trở nên cẩn thận. Cẩn thận như thể trên vạt áo của tôi có một con ong vò vẽ nguy hiểm đang đậu.

Vết thương dính vào vải, đụng một cái là đau đớn vô cùng nên anh gỡ ra vô cùng vất vả. Vì gần như là anh vừa mới dùng sức thì tôi đã không nén được run rẩy, phát ra từng tiếng nghẹn ngào đè nén ở trong cổ họng.

"Tại sao bị thương mà không nói cho tôi biết?" Đến khi mãi cũng thấy được vết thương của tôi rồi, anh bèn dùng ngón cái lau nước mắt ở khóe mắt tôi, giọng nhẹ nhàng như một bông hoa tuyết rơi trên ngực. Cái lạnh buốt sảng khoái đến trong nháy mắt, nhưng đợi đến khi bạn muốn quay đầu lại quý trọng nó thì cũng đã không còn tìm thấy được dấu vết nó đã từng dịu dàng như thế.

Lần cuối cùng được nghe anh nói chuyện với tôi như thế này là khi nào?

Cảm giác được Kỷ Thần Phong đứng dậy rời khỏi mình, tôi lập tức mở mắt ra, muốn nắm lấy quần áo anh nhưng không với tới.

Anh đưa lưng về phía tôi, tìm kiếm một lát ở trong ngăn kéo trong cái tủ ở phòng khách, cuối cùng tìm ra một cái túi cứu thương khẩn cấp màu đỏ.

"Có thể sẽ hơi đau."

Anh lấy ra một cây tăm bông thấm i-ốt. Đợi đến khi một đầu cây tăm bông hút đầy chất lỏng màu nâu đỏ, anh bèn nhẹ nhàng ấn nó lên vết thương.

Quả thật là rất đau, đau đến mức tôi bắt đầu né tránh trong vô thức.

Kỷ Thần Phong vội vàng dùng một tay khác đè vai tôi lại, trấn an tôi: "Sắp xong rồi, kiên trì một chút nữa..."

Anh thổi nhẹ vết thương rồi giúp tôi xử lý vết thương một cách chuyên nghiệp và nhanh chóng.

Dán băng gạc vô khuẩn lên xong, anh sờ lên trán tôi rồi xoay người đi rót một chén nước. Anh để tôi ngồi dựa vào ngực anh, đưa cho tôi một viên con nhộng, bảo tôi uống: "Hạ sốt giảm nhiệt, cậu bị sốt hơi cao." Chờ tôi uống rồi, anh nhanh chóng cho tôi uống mấy ngụm nước.

Tất cả quần áo trên người tôi đều đã ướt đẫm, chăn cũng không đắp được. Anh bèn ôm ngang tôi lên, chuyển đến phòng ngủ của anh.

Ngủ trên sàn nhà quá lâu nên vừa mới đụng phải nệm mềm mại một cái, xương cốt bủn rủn của tôi như được an ủi, trở nên không còn khó chịu như trước nữa.

Anh cởi hết đồ tôi ra, nhét tôi vào trong chăn mỏng, đắp lại thật kín. Làm xong hết rồi, Kỷ Thần Phong xoay người định đi, lần này thì cuối cùng tôi cũng đã túm lại được.

"Đừng đuổi em đi..." Tôi nắm chặt tay anh, hoàn toàn ở thế yếu: "Em sẽ không cãi nhau với anh nữa... Nhốt em lại đi, dùng xiềng xích trói em lại, anh muốn đối xử với em sao cũng được... Em chỉ cần anh là đủ rồi... Chỉ cần một mình anh thôi."

Chưa từng được ai quý trọng thì sẽ không biết mình đã từng sống tồi tệ đến mức nào. Chưa từng được người khác đối xử ấm áp thì sẽ không lưu luyến nhiệt độ của đối phương.

Tôi cũng không muốn lại trở nên như vậy nữa, tôi không chịu nổi nữa rồi. Người này, sao có thể đối xử dịu dàng với tôi rồi sau đó lại vô tình chặt đứt đi mối quan hệ của chúng tôi như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info