ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

59. Không tin cũng được

VanTinhCung

Dịch: Mai thực vật┃Chỉnh sửa: June, Quần không chun

Tôi biết quan hệ giữa người với người từ đầu đến cuối sẽ không thoát khỏi định luật sáu người, cũng biết thật ra thành phố Hồng rất nhỏ, giới thượng lưu lật qua lật lại cũng chỉ có từng này người, nhưng tôi vẫn rất bội phục nghị lực dùng hết sức quyến rũ để bò lên cao của Lư Tuế.

Thấy Trịnh Giải Nguyên sắp ra tay, Thi Hạo liếc sang gọi vệ sĩ chặn đường của Trịnh Giải Nguyên, tôi cũng lấy lại tinh thần đuổi theo sau kéo cổ tay cậu ta lại.

"Có phải mày quên đây là đâu rồi không?" Thi Hạo nhận áo choàng tắm bằng lụa vào, nhỏ giọng sai bảo gì đó.

Nhân viên tạp vụ xoay người đi đến bên bể bơi, chỉ chốc lát sau, mấy người đang chơi bóng chuyền trên nước dừng lại, lần lượt lên bờ, trên người nước nhỏ từng giọt. Bọn họ còn thấp giọng thầm thì với nhau, thi thoảng lại tò mò nhìn sang bên tôi rồi lần lượt đi về phía bên kia.

"Mày cố ý à? Giả vờ giả vịt mời tao tới tham dự tiệc tùng nhưng thật ra mày muốn tìm một thằng ngu ra làm tao buồn nôn." Trịnh Giải Nguyên tránh khỏi tay tôi, đẩy vệ sĩ ở trước người ra, đi thẳng về phía Thi Hạo: "Uổng công tao còn nghiêm túc chọn quà cho mày, mày vốn không hề thật lòng muốn giúp tao!"

"Cố ý thì sao? Trừ tao ra mày còn có lựa chọn khác à?" Thi Hạo cao lớn hơn Trịnh Giải Nguyên một chút, khi hạ mắt xuống nhìn người khác, nụ cười ở khóe môi cộng với vết sẹo trên thái dương làm hắn trông vô cùng tà khí.

Hắn nhấc mắt nhìn tôi đang ở đằng sau Trịnh Giải Nguyên: "Nếu Tang Niệm có thể che chở mày thì mày đã không đến tìm tao rồi."

Trịnh Giải Nguyên không phản bác được, tức giận đến mức nắm chặt vạt áo: "Địt cụ mày!"

Ánh mắt Thi Hạo lạnh lẽo, bắt lấy tay Trịnh Giải Nguyên chậm rãi kéo ra.

"Địt thử xem."

Trịnh Giải Nguyên bị đau, hất tay hắn ra rồi xoa cổ tay mình, năm ngón tay siết chặt lại, dáng vẻ sẽ xông lên đánh một trận ầm ĩ với đối phương vào bất cứ lúc nào. Gì mà nhẫn nhục phụ trọng*, gì mà ủy khúc cầu toàn, cậu ta đều không hề để ý đến.

*nhẫn nhục phụ trọng: nhượng bộ vì lợi ích của tình hình chung.

*ủy khúc cầu toàn: chịu đựng xấu hổ, sỉ nhục vì việc quan trọng.

"Trịnh Giải Nguyên..." Tôi vừa định đi đến khuyên can thì vệ sĩ lại chặn trước mặt tôi một lần nữa.

"Mày mà dám động đậy thì nhà họ Trịnh mày đừng hòng xoay người nữa." Giọng nói của Thi Hạo rất bình tĩnh, không hề mang theo ý cảnh cáo nhưng chỉ như thế thôi đã đủ để làm Trịnh Giải Nguyên khiếp sợ.

Trịnh Giải Nguyên mím chặt môi, hung dữ trừng Thi Hạo, sau một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cậu ta đành buông lỏng nắm đấm.

Thi Hạo thỏa mãn nhếch môi, ánh mắt hắn chuyển hướng, rơi xuống hộp quà mới bị Trịnh Giải Nguyên vứt xuống đất.

"Mày mang quà gì cho tao?"

Xong đời.

Tôi định cản không cho vệ sĩ đi lấy cái hộp đó, nhưng xui thay chậm một bước.

Thi Hạo nhận cái hộp từ tay vệ sĩ, lắc lắc, vẻ mặt phấn khởi mở lớp giấy gói ra.

Lúc hắn lấy cái vòng cổ gắn đinh tán từ trong cái hộp ra, tôi không dám nhìn, nhắm hai mắt lại.

"Đây là món quà mà mày nghiêm túc chuẩn bị cho tao đấy hả?" Thi Hạo bỏ hộp giấy sang bên, vừa đi vừa xoay cái vòng cổ trong tay thưởng thức.

"Đúng, không phải mày có một con chó à? Tao làm riêng thẻ tên cho nó, còn khảm kim cương nữa đó." Trịnh Giải Nguyên không hề thấy kì lạ chỗ nào.

Thi Hạo nhìn cậu ta, đưa vòng cổ tới, Trịnh Giải Nguyên hơi sửng sốt, không hiểu gì nhận lấy.

"Đeo lên." Thi Hạo nói.

Trịnh Giải Nguyên nhìn hắn một lát rồi lại nhìn vòng cổ cho chó trong tay mình một lát, sắc mặt ngay lập tức thay đổi: "Tao địt..."

"Ừm?" Vào lúc cậu ta không nhịn được mà ném vòng cổ về phía Thi Hạo, lúc cậu ta chửi tục tiếp, Thi Hạo chỉ khẽ nhíu mày, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Trịnh Giải Nguyên như bị điểm huyệt, cả người cứng lại, rất nhiều cảm xúc hiện lên trong đáy mắt cậu, cuối cùng dừng lại ở "nhục nhã".

Tôi không nhìn nổi nữa, nói: "Thi Hạo, mày đừng quá đáng."

Trên mặt Thi Hạo hiện vẻ không vui do bị người khác quấy rầy. Hắn nhẹ nhàng phất tay, vệ sĩ hai bên bèn tụ lại, một kẻ chụp lấy một cánh tay, khống chế tôi lại, còn nhét vải vào trong miệng tôi.

Trịnh Giải Nguyên hơi hoảng: "Này! Tao đeo là được, mày đừng động vào Tang Niệm." Nói rồi cậu ta không chần chừ nữa, cài cái vòng cổ kia lên cổ mình: "Được rồi, tao mang lên rồi!"

Sắc mặt của Thi Hạo cũng không vì thế mà trở nên tốt hơn, ngược lại trông còn lạnh lẽo hơn mấy phần.

"Tình cảm của hai người tốt quá nhỉ."

"Bọn tao là anh em, đương nhiên tình cảm sẽ tốt." Trịnh Giải Nguyên nói: "Chuyện này chủ yếu phải trách tao, nếu không phải tại tao thì năm đó hai bọn mày cũng sẽ không kết thù. Có gì mày cứ trút lên tao đi, thả Tang Niệm ra, sau này đừng tìm nó gây sự nữa."

"Trút hết lên mày à?"

"Đúng, mày thích sai khiến sao cũng được, tao tuyệt đối sẽ không phản kháng."

Thằng ngốc Trịnh Giải Nguyên này, ai cho nó tự quyết định?

"Ưm ưm!" Tôi giằng co, bị vệ sĩ đè lại không chút lưu tình, từ cánh tay truyền đến cơn đau như bị bẻ gãy, lưng lập tức rịn ra một lớp mồ hôi.

"Mặt tao biến thành như thế này, mắt xuýt thì mù, mạng xuýt nữa cũng không còn, mày bảo tao không truy cứu là không truy cứu à?" Thi Hạo nhìn tôi một lát: "Dù không thể lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt nhưng người ta thấy nó nghênh ngang đi ra ngoài như thế, chẳng phải tao sẽ rất mất mặt à?"

Hắn hỏi Lư Tuế đang ở sau lưng hắn, từ lúc mới bắt đầu gã đã rụt cổ lại, cố gắng làm giảm bớt độ tồn tại của mình: "Cậu nói phải làm sao đây?"

Lư Tuế đột nhiên bị gọi tên thì giật nảy mình, gượng cười nói: "Chuyện này... Em, em không biết, đương nhiên là để anh quyết định rồi."

Thi Hạo giận tái mặt: "Nói."

Lư Tuế nhắm mắt lại thốt ra: "Cởi hết đồ nhảy xuống nước!"

Tôi trừng mắt nhìn Lư Tuế, trong lòng chợt hiện ra một loại cảm giác như là số mệnh hoang đường. Cái này có lẽ là ác kẻ ác khắc có kẻ ác trị, nhất báo hoàn nhất báo*.

*Ý nói sau khi làm một việc xấu thì chắc chắn sẽ bị trả thù.

Trước đó gã đắc tội tôi, muốn được tôi tha thứ, tôi bảo gã cởi hết nhảy xuống nước vào giữa mùa đông. Bây giờ tôi đắc tội Thi Hạo, muốn cầu hòa, Lư Tuế cũng bảo tôi cởi hết đồ ra nhảy xuống nước tương tự. Nhân quả tuần hoàn, vô cùng hợp lý.

Thi Hạo phất tay, tên vệ sĩ kèm tôi lập tức buông lỏng tay ra.

Tôi ném miếng vải trong miệng xuống đất, hừ một tiếng rồi nói: "Cởi hết rồi nhảy xuống là được đúng không?"

Tôi cởi từng cái nút áo ra, đi về phía bể bơi.

Bây giờ là mùa hè, nhiệt độ nước có thế nào cũng là hơn hai mươi độ. Hơn nữa tôi cũng không phải là nhân vật công chúng gì, dù Thi Hạo có chụp lại dáng vẻ bơi khỏa thân của tôi thì tôi cũng không quá nhục nhã.

Vào lúc tôi vứt áo, muốn cởi quần tiếp thì Thi Hạo đột nhiên kêu dừng.

"Không cần cởi quần." Hắn đi đến quầy nướng, tháo một chiếc nhẫn ở trên tay xuống ném vào trong than nóng, chờ một hồi lâu rồi dùng kẹp gắp than kẹp lại lấy ra, đi đến bên cạnh Lư Tuế.

Tôi giật giật đuôi lông mày, cảm giác hơi không ổn.

"Mày muốn làm gì?" Trịnh Giải Nguyên hiển nhiên cũng có cảm giác giống tôi, nhưng vừa định động đậy thì bị hai vệ sĩ trước đó kiềm chế tôi, mỗi bên một người đè lại hệt như lúc đè tôi.

"Mày để lại cho tao một vết sẹo, tao cũng để lại cho mày một vết. Như vậy coi như là hòa nhau." Thi Hạo giao kẹp gắp than vào tay Lư Tuế, ra hiệu cho gã tiến lên: "Dù sao trên mày cũng nhiều sẹo thuốc lá như vậy, hẳn là rất quen với việc bị bỏng nhỉ."

Tay Lư Tuế run run, vẻ mặt khó xử.

"Em, em không làm được đâu anh Thi. Anh... anh đừng bắt em làm chuyện này..."

Đúng rồi, thế này mới đúng, khi nãy tôi đã quá ngây thơ. Làm sao Thi Hạo có thể đơn giản bỏ qua cho tôi như vậy được? Tôi để lại một vết sẹo khó mà phai mờ trên mặt hắn ở ngay trước mặt mọi người, hắn nhất định cũng phải lấy đạo người trả lại cho người.

"Lư Tuế, mày dám! Mày dám làm cậu ấy bỏng tao sẽ giết mày!" Nửa người trên của Trịnh Giải Nguyên bị khống chế, nửa người dưới vẫn cố gắng với tới Lư Tuế, hai chân phí công đạp loạn xạ vào không trung.

"Nhanh lên." Thi Hạo giục.

Trong mấy người ở đây, không thể đắc tội nhất là ai, trong lòng Lư Tuế rất rõ ràng.

"Cậu Tang, cậu đừng trách tôi." Gã nơm nớp lo sợ đi về phía tôi.

Tôi vô thức lùi về sau một bước.

Tuy mục đích tôi tới đây đúng là để chấm dứt ân oán giữa mình và Thi Hạo nhưng cứ vậy bảo tôi từ bỏ việc chống lại, giơ tay chịu trói thì tôi lại không qua được ngưỡng cửa trong lòng mình.

Dù Tang Niệm tôi có ngã vào bùn, không bò dậy nổi thì cũng không tới phiên loại tôm tép nhãi nhép như Lư Tuế làm nhục.

"Mày không chịu thì để bác sĩ thú cưng thay mày nhé?"

Dường như Thi Hạo đang thăm dò xem cái gì là uy hiếp của tôi. Chỉ một câu nói đơn giản đã làm tôi đứng thẳng bất động tại chỗ, không tài nào lui lại được nữa.

Muốn Kỷ Thần Phong thay tôi sao?

"Nể mặt Trịnh Giải Nguyên, tao cho mày một cơ hội lựa chọn. Mày hoặc bạn trai mày, mày tự chọn đi."

Đỉnh cái kẹp gắp than dần hết màu đỏ, tiếng hít thở trở nên lớn hơn, còn tiếng hét của Trịnh Giải Nguyên lại ngày càng xa.

Mặc dù kí ức thuở bé đã trộn lẫn vào nhau không còn rõ nữa, nhưng nỗi sợ thì dường như đã xâm nhập thật sâu vào trong nội tâm. Chỉ tưởng tượng da thịt bị nhiệt độ cao làm bỏng thôi, cơ thể tôi đã không nén được run rẩy.

Không muốn. Bên tai toàn là tiếng khóc thét nức nở của trẻ em. Tôi không muốn...

"Tao..."

Kẹp gắp than đã đến trước người, đã có thể cảm nhận được đại khái nhiệt độ cao ở bên trên. Từng tế bào, từng lỗ chân lông của tôi đều đang từ chối.

"Tao nói... Không được chạm vào anh ấy."

Tôi cắn răng, đưa tay cầm nửa trên của cái kẹp gắp than. Trong tiếng kêu kinh ngạc của Lư Tuế, tôi ấn mặt nhẫn hình tròn nóng hổi lên trên vai mình.

Cơn đau đớn kinh khủng trong nháy mắt đánh vào đại não, mũi như có thể ngửi thấy được mùi cháy sém của da thịt bị bỏng nặng.

Quả thực là rất đau. Nhưng so với đau đớn xác thịt thì tôi càng không thể chịu đựng được vết thương xấu xí như vậy xuất hiện trên người Kỷ Thần Phong. Để Kỷ Thần Phong thay cho tôi ư? Sao có thể.

"Cạch" một tiếng, cả kẹp gắp than và nhẫn lần lượt rơi xuống đất. Vì dùng sức quá mạnh nên trên vai tôi trừ một vết hình tròn sáu cạnh ra thì còn để lại hai vết bỏng thẳng dài đỏ tươi.

"Không phải, không phải tôi làm bỏng cậu đâu nhé." Lư Tuế sợ hãi xua tay.

"Được chưa?" Mồ hôi lạnh phủ đầy thái dương, tôi hỏi Thi Hạo đang xem kịch ở cách đó không xa.

Hắn liếc bể bơi: "Không nhảy hả?"

Thằng chó chết này... Nếu không vì Kỷ Thần Phong, nếu không có Kỷ Thần Phong thì hôm nay hắn đã được nếm trải cảm giác bị kẹp gắp than đâm vào cổ họng rồi đấy.

Tôi xoay người lại, hít sâu rồi nhảy xuống bể bơi. Hơi lạnh của hồ nước nhanh chóng làm lạnh vết phỏng. Nhưng đến khi tôi vừa trồi lên mặt nước, cơn đau đớn gấp bội liền cuốn tới, thậm chí đến lần thứ hai tôi mới thuận lợi lên được bờ.

"Được chưa?" Tứ chi vừa chạm đất tôi đã ho khan, ngẩng đầu lên xác nhận với Thi Hạo lần nữa.

Thấy tôi chật vật như thế, dường như hắn cuối cùng cũng hài lòng, chỉ về phía thang máy nói: "Chuyện giữa chúng ta xóa bỏ, bây giờ mày có thể đi."

Tôi lảo đảo đứng dậy, run rẩy nhặt áo sơ mi dưới đất lên. Vì động đến vết thương nên lại dẫn đến một cơn đau tê tâm liệt phế.

Đến việc hô hấp cũng trở nên cẩn thận, tôi mặc quần áo. Vải ngấm nước, nhớp nháp dính rịt vào người, tôi cài cúc vào, mắt nhìn Trịnh Giải Nguyên đã sắp tức điên lên: "Trịnh Giải Nguyên thì sao?"

Trước đó trong mắt Thi Hạo còn mang theo ý cười, sau một giây đó thì ý cười dần hóa thành sự hung ác nham hiểm: "Bọn mày là song sinh dính liền hả, nó đi hay không liên quan gì đến mày?"

"Bọn tao cùng đến, đương nhiên phải cùng đi."

Thi Hạo dùng vẻ mặt không có biểu cảm gì đối mặt với tôi một lát rồi khoát tay, hai tên vệ sĩ nghe theo buông lỏng Trịnh Giải Nguyên ra.

Không chỉ tôi, ngay chính Trịnh Giải Nguyên cũng ngẩn người.

Thi Hạo có lòng tốt như vậy sao?

Thi Hạo nói với Trịnh Giải Nguyên: "Nếu mày đi thì sau này cũng đừng tới tìm tao nữa."

Không, hắn không hề có lòng tốt.

Trịnh Giải Nguyên vừa mới bước một bước, chân đã ngoan ngoãn lùi lại.

Sau một hồi đắn đo, cậu ta quay lại bên cạnh Thi Hạo, cúi đầu ủ rũ nói với tôi: "Tang Niệm, mày đi trước đi."

Cậu ta đã là người trưởng thành rồi, có quyền tự do lựa chọn. Cậu ấy không muốn đi tôi cũng không thể trói cậu ấy đi.

"Mày nghĩ kĩ rồi à?" Tôi hỏi.

Trịnh Giải Nguyên mím môi, gật một cái.

Tôi không khuyên nữa, sửa sang quần áo, sửa lại tóc mái ướt đẫm rồi đứng thẳng lưng, nhanh chân đi về phía thang máy như không có việc gì.

Ngón tay run rẩy ấn vào nút đóng cửa.

"Chờ đã!" Vào lúc cửa thang máy sắp đóng, Lư Tuế lại chen vào.

Tôi dựa vào vách thang máy, mặc kệ gã.

"Cậu Tang, chuyện khi nãy thật sự không thể trách tôi..." Gã liên tục lải nhải giải thích với tôi chuyện bất đắc dĩ khi nãy, mãi đến khi cửa thang máy mở ra cũng không có dấu hiệu dừng lại.

Tôi im lặng đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối gã đều đi bên cạnh tôi, dáng vẻ kiểu nếu không được tôi thông cảm thì sẽ quấn tôi đến chết.

Xuyên qua đám người đang nhảy múa cuồng nhiệt, tôi không cẩn thận bị tứ chi quơ loạn đụng trúng vai, lập tức đau đến mức mắt tối sầm. Thân thể tôi không kìm được mà lảo đảo.

"Cậu Tang!" Lư Tuế đỡ lấy tôi, để tôi dựa vào người gã: "Cậu sao thế? Có cần tôi đưa cậu đi bệnh viện không? Trong bể bơi kia không biết có bao nhiêu vi khuẩn, bị nhiễm khuẩn thì phiền lắm."

Cơn đau của tôi dịu bớt. Trong lúc vô tình, ánh mắt tôi lướt qua rìa sàn nhảy, nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Thần Phong trong cơn hoảng hốt. Tôi tưởng mình bị ảo giác bèn lắc lắc đầu, phát hiện bóng dáng nọ không những không biến mất mà còn trở nên rõ ràng hơn.

Kỷ Thần Phong lướt mắt nhìn về phía sàn nhảy, lúc này cũng đã nhìn thấy tôi, mới lộ ra biểu cảm hơi thả lỏng. Anh định đi tới, rồi lại đột nhiên sửng sốt.

"Được rồi... Không cần lo cho tôi." Tôi đẩy Lư Tuế ra, đe dọa: "Cậu thử lại gần nữa xem."

Tôi xuyên qua đám người chen chúc, không ngừng tiến lại gần Kỷ Thần Phong. Đợi đến khi đi đến trước mặt hắn, rõ ràng nhìn thấy hắn không bị sao thì rất vui nhưng khi mở miệng ra thì lại thành trách cứ: "Không phải bảo anh đợi trong xe à? Anh vào bằng cách nào?"

Anh nhìn ra sau tôi một lát rồi thản nhiên nói: "Trèo tường."

Trèo tường? Anh tưởng đây là đâu? Thành phố Ruồi à? Vệ sĩ của Thi Hạo đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, được phát dùi cui điện. Nếu bị người ta phát hiện là lẻn vào thì anh thậm chí sẽ không biết mình chết như thế nào.

Sao tôi lại cảm thấy anh ấy ngoan ngoãn nhỉ? Anh ấy đơn giản là làm cho người ta lo lắng muốn chết.

Tôi kéo tay anh ra ngoài, giọng điệu còn tệ hơn: "Đã bảo anh khóa cửa xe lại đừng chạy loạn, anh vào làm gì?"

Cả đoạn đường Kỷ Thần Phong chỉ im lặng mặc tôi lôi kéo. Mãi đến khi rời khỏi biệt thự của Thi Hạo, đi ra cửa lớn rồi, anh mới đưa tay thoát khỏi gông cùm của tôi.

Tay bắt hụt, tôi quay đầu lại. Chỉ thấy anh lấy điện thoại di động ra, không biết là gọi điện thoại cho ai.

"Không sao." Nói ngắn gọn xong, anh cúp điện thoại, thấy tôi đang nhìn chằm chằm anh thì giải thích: "Trước khi đi vào, tôi bảo Giản Hành mười phút gọi điện cho tôi một lần. Nếu tôi không nhận thì báo cảnh sát ngay."

Ban đầu trong lòng tôi đã thấy phiền, nghe xong tên của Giản Hành thì càng phiền hơn.

"Vậy, có phải anh thấy mình thông minh lắm không? Anh vốn không cần đi vào."

"Vì sao?" Kỷ Thần Phong không hề nghĩ lại chút nào. Đôi mắt đen và sâu nhìn tôi chằm chằm, lại còn hỏi tại sao nữa.

"Không tại sao gì hết!"

Như thế này không đúng, tôi quá kích động, tôi không nên cãi nhau với anh. Anh chỉ lo lắng cho bọn tôi, anh không sai.

Tôi im lặng xoay người đi về phía chiếc xe mui trần màu đen của Trịnh Giải Nguyên, thử lần nữa tỉnh táo lại nữa.

"Khi nãy như vậy cũng không có lý do à?"

Tôi hơi ngừng chân lại, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Kỷ Thần Phong. Anh đứng tại chỗ, không đi theo.

Sau đó nghĩ lại tôi mới nhớ ra hình như mình chưa giải thích chuyện Lư Tuế. Khi nãy, lúc mới gặp Kỷ Thần Phong, tư thế của tôi và Lư Tuế quả thật hơi mập mờ.

Đây đã là lần thứ mấy tôi bị anh bắt gặp cảnh có cử chỉ thân mật với Lư Tuế rồi? Đáng chết, cảm giác nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Tôi mở to miệng nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào. Làm sao mở miệng đây? Tôi yếu đuối ở trong ngực người khác như thế là vì bị Thi Hạo đóng dấu ở trên người như súc vật à?

Kiểu mất hết danh dự như vậy, có đánh chết tôi cũng không nói ra ngoài.

"Em không có gì với Lư Tuế cả. Anh tin thì tin, không tin cũng được." Tôi không muốn cho anh biết về chuyện mà tôi đã gặp phải, cho nên càng giống như là tôi đang ngụy biện hơn.

Tôi vừa nói xong, biểu cảm của Kỷ Thần Phong cũng như bị băng tuyết làm cho đông cứng lại.

Rõ ràng là anh không tin tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com