ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

52. Sau này cũng không được động vào tôi nữa

VanTinhCung

Dịch: Mai thực vật┃Chỉnh sửa: June, Quần không chun

Vì là buổi học đầu tiên nên không dạy nội dung quá cao siêu mà chỉ dạy một số thủ ngữ cơ bản kiểu số lượng, cách xưng hô như bạn, tôi, anh ấy, vân vân. Trong lúc đó, Kỷ Thần Phong có đặt một vài câu hỏi tương tác qua lại, ra đề để mọi người làm. Cả lớp tổng cộng có bảy người, từ đầu đến cuối anh đều coi thường tôi, tựa như tôi đột nhiên tàng hình ở trước mặt anh vậy.

Tôi chống cằm lạnh nhạt nhìn anh tương tác với người khác, hơi khó chịu việc anh chỉ nhìn người khác, nhưng nghĩ đến việc mỗi cuối tuần mấy tháng tiếp theo có thể được gặp anh hai lần là lại cảm thấy chuyện đó không quan trọng nữa.

Không có chuyện lần nào anh cũng coi thường tôi được, chỉ cần anh nhìn tôi, chỉ cần anh liếc sơ thôi thì sẽ có cái nhìn thứ hai thứ ba. Từ từ đến, tôi nhất định sẽ có thể cảm hóa anh một lần nữa.

Sau khi lớp học kết thúc và tạm biệt mọi người xong, ba người gồm tôi, Kỷ Thần Phong và Mạnh Tuyết Yên vì chung đường nên cùng nhau đi đến trạm xe lửa.

Cản trở ghê...

Tôi liếc sang Mạnh Tuyết ở bên cạnh rồi lại liếc Kỷ Thần Phong ở bên cạnh cô, nếu không có người phụ nữ này thì sẽ là hai người tôi và Kỷ Thần Phong cùng đi. Sau này mỗi lần tan học sẽ không bị cô làm bóng đèn đấy chứ?

Chậc, cản trở quá.

"Nơi thầy Kỷ ở cách đây xa không?"

"Không xa lắm, đi tàu điện ngầm nửa tiếng thôi."

"A, nhà tôi cách chỗ này xa lắm, đi mất một tiếng lận. Nhưng công ty tôi lại cách chỗ này khá gần, khoảng chừng hai mươi phút..."

Tuy nhiên cũng có chỗ tốt.

"Chỗ tôi ở cách nơi này năm trạm, cũng rất gần." Tôi nói.

Chính là trong quá trình mà cô và Kỷ Thần Phong nói chuyện phiếm câu được câu không thì tôi có thể làm như không có việc gì mà xen vào, gián tiếp nói chuyện với Kỷ Thần Phong, mà anh thì không tài nào né tránh tôi được.

Hiển thị còn hai phút nữa là tàu điện ngầm vào trạm, vì cũng tương đối trễ rồi nên người đứng ở sân ga không nhiều lắm, tốp năm tốp ba tản khắp bốn phía, chúng tôi cũng không xếp hàng thẳng thớm lắm. Mạnh Tuyết Yên một mình đứng đằng trước, tôi và Kỷ Thần Phong sóng vai đứng ở phía sau.

"Công việc chính của thầy Kỷ là gì vậy? Trông rất kiên nhẫn, là thầy giáo à?"

Mạnh Tuyết Yên nhìn khá nhã nhặn và hướng nội nhưng không ngờ cô vẫn rất biết nói chuyện. Có cảm giác cô đang cố gắng "dù không biết nên nói gì nhưng còn sợ sự tẻ nhạt hơn là nói chuyện một cách gượng gạo".

"Bác sĩ thú y." Kỷ Thần Phong đáp.

"Oa, thảo nào." Mạch Tuyết Yên không muốn nặng bên này nhẹ bên kia, bèn chuyển sang hỏi tôi: "Vậy Tang Niệm thì sao, cậu làm nghề gì?"

"Tôi à, bây giờ tôi không có công việc, đang ở nhà chờ sắp xếp việc làm."

Tôi thoải mái thừa nhận chuyện thất nghiệp. Bản thân thì không thấy gì nhưng Mạch Tuyết Yên nghe thế lại có vẻ hơi bất an, giống như là đã vô tình nhắc đến chuyện buồn của tôi.

Cô lúng ta lúng túng gật đầu: "Vậy à, ra là vậy à... Vậy cũng tốt, cho mình một kì nghỉ dài hạn."

Tàu điện ngầm chậm rãi đi vào trạm, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Dù người trong xe không thể so được với giờ cao điểm nhưng chỗ ngồi vẫn là có hạn, tôi và Kỷ Thần Phong nhường cái ghế trống duy nhất lại cho Mạch Tuyết Yên rồi chọn mỗi người đứng dựa vào mỗi bên cửa xe.

Tôi làm bộ chơi điện thoại nhưng thật ra là luôn lén nhìn Kỷ Thần Phong ở đối diện, nhìn cặp chân thẳng tắp, ngón tay thon dài và hàng lông mi trông như lông quạ khi hạ mắt xuống của anh. Không giống với tôi, đối phương vừa lên xe đã móc quyển sách về thủ ngữ ở trong ba lô ra nghiêm túc lật xem. Dường như anh đã bắt đầu chuẩn bị chương trình học lần tiếp theo, hoàn toàn không có ý định để ý đến tôi.

Cứ thế đi qua hai trạm, đến lúc đi qua trạm ở sân vận động thì bỗng nhiên có một làn sóng lớn các fan bóng đá vừa xem hết trận xong ùa lên. Mỗi người đều bôi thuốc màu trên mặt, mặc trang phục giống nhau. Bọn họ trò chuyện với nhau về trận đấu vừa mới kết thúc cách đó không lâu với thần sắc hưng phấn, hoàn toàn không khống chế âm lượng của mình, cả toa xe trở nên vừa chen chúc vừa ầm ĩ.

Tôi bị đẩy đến trước mặt Kỷ Thần Phong, hoặc có thể nói tôi tình nguyện được đẩy ra trước mặt anh.

Phía sau là mồ hôi nóng của fan bóng đá, trước mặt là mùi hương xà phòng nhẹ nhàng khoan khoái của Kỷ Thần Phong. Tôi ngang nhiên dựa lại gần anh thêm mấy phần, gần như là tham lam hít lấy hương vị trên người anh.

Ngực đột nhiên bị vật gì đó cưng cứng chặn lại. Tôi cúi đầu xem, lại là quyển sách về thủ ngữ là lúc nãy Kỷ Thần Phong đọc.

Kỷ Thần Phong chặn tôi bằng quyển sách dày cộp, nhíu mày thấp giọng nói: "Cậu dựa vào gần quá."

Sao đây? Dùng tay động vào tôi một cách trực tiếp thì thấy dơ quá à, nhất định phải dùng sách ngăn cách mới được?

"Nhưng mà chật lắm." Mặt tôi tràn đầy vẻ vô tội, lại chen về phía anh trong tình huống sau lưng không hề có lực đẩy.

Cơ bắp Kỷ Thần Phong căng cứng, dùng hết sức ngăn cản nhưng vẫn bị tôi tìm được cơ hội bắt lấy cánh tay, kề sát vào da thịt.

"Xin lỗi thầy Kỷ." Tôi cười xin lỗi nhưng không hề có thành ý. Đầu ngón tay vuốt ve cơ bắp rắn chắc ở cánh tay đối phương, để lại từng đợt xúc cảm mờ ám.

Trong xe bật đủ điều hòa nhưng không biết là vì bị chen hay bản thân tôi vốn nóng mà trên người tôi cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Tôi nhìn chằm chằm Kỷ Thần Phong bằng ánh mắt sáng rực, trái tim đánh trống reo hò không ngừng vì lần đầu tiên được tiếp cận anh như thế này sau ba tháng.

Nỗi nhớ lại lần nữa xuất hiện. Nhưng rõ ràng tôi đã gần trong gang tấc với anh mà.

Rất nhớ anh, rất nhớ anh, rất muốn hôn anh. . .

Tôi tiến tới, không nhịn được, muốn hôn anh ở nơi công cộng.

Anh kinh ngạc, ngay lập tức đẩy tôi ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai bên, thần sắc trở nên tức giận: "Tang Niệm!"

Tôi lấy lại tinh thần, phát hiện xung quanh đã có không ít người nhìn về phía chúng tôi.

Tôi buông lỏng cơ thể, mặc cho Kỷ Thần Phong đẩy mình ra. Tôi không tiếp tục nuôi ý định tới gần, mà Kỷ Thần Phong cũng xoay mặt sang một bên, không muốn nói chuyện với tôi nữa.

Đến trạm tàu cần xuống, tôi không xuống mà vẫn tựa vào cửa tàu như cũ. Chưa được mấy phút sau thì đã đến lúc Kỷ Thần Phong đi xuống, tôi bèn đi theo anh ra khỏi toa tàu.

Đi ra khỏi sân ga, qua cổng soát vé, đi thẳng đến Thành phố Ruồi trong đêm khuya. Tôi đi xa xa ở sau lưng Kỷ Thần Phong, tại một nơi không quá gần mà cũng không quá xa. Tôi không mạo muội lại gần anh, từ đầu đến cuối luôn duy trì một khoảng cách thích hợp.

Một trước một sau đi đến bậc thang, cả hai đều im lặng. Đêm nay ánh trăng vô cùng sáng tỏ, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên thì sẽ có thể nhìn thấy mặt trăng tròn rất to treo cao ở ngay trên bầu trời đêm phía trước.

Tại sao phải xuống tàu với anh, về nhà với anh? Thật ra chính bản thân tôi cũng không rõ.

Chính là... Muốn ở với anh lâu thêm một lát, không muốn đêm nay cứ thế kết thúc.

Tiễn anh đi, sau khi thấy anh vào cửa rồi thì tôi đi.

"Cậu muốn đi theo tôi tới lúc nào?" Kỷ Thần Phong ở đằng trước dừng bước lại, giọng nói lạnh lùng mang theo chút khàn khàn quanh quẩn trên bậc thang dài.

Tôi không khỏi ngừng bước theo, ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng anh.

"Anh đã xem những tấm thiệp chúc kia chưa?"

Kỷ Thần Phong xoay người, ánh mắt tỏ vẻ không hiểu tôi đang làm gì, nói: "Xem rồi thì sao, chưa xem thì sao?"

Hình như là cũng không sao cả.

Ánh mắt tôi rơi xuống cánh tay của Kỷ Thần Phong: "Tay của anh thì sao, khỏi hẳn chưa?"

Tôi không nhịn được muốn động vào, nhưng ngón tay chỉ vừa mới động vào mu bàn tay thôi đã bị Kỷ Thần Phong phản ứng kịch liệt tránh đi.

"Không được đụng vào tôi." Anh hạ mắt xuống, những cảm xúc dâng trào, oán hận bên trong như lộ rõ ở trên mặt: "Sau này, cũng không được động vào tôi nữa."

Tôi chậm chạp thu tay lại, cảm giác đắng chát lan tràn khắp lưỡi. Tôi gật nhẹ đầu, nói: "Được, không chạm vào anh nữa."

Anh nhìn tôi chằm chằm một lát rồi xoay người tiếp tục đi lên.

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng của Kỷ Thần Phong, hít sâu một hơi, không hề báo trước mà lớn tiếng kêu lên với anh: "Xin lỗi!"

Lớn đến chừng này tuổi rồi, nói tôi ương ngạnh cũng được, ngạo mạn cũng được nhưng trừ một số ít lần không thể không cúi đầu trước Tang Chính Bạch ra thì những lúc khác tôi luôn là bên nhận được lời xin lỗi, được người khác nịnh nọt.

Mà dù tôi có chịu thua Tang Chính Bạch, ngoài miệng nói xin lỗi thật nhưng trong lòng lại không cảm thấy mình có lỗi. Đây là lần đầu tiên tôi thật sự cảm thấy có lỗi từ tận đáy lòng đối với những câu nói mình đã nói, những chuyện mình đã làm mà cầu xin sự tha thứ.

Bước chân của Kỷ Thần Phong không hề ngừng lại, đồng thời tựa như đã tìm được cách ứng phó với sự dụ dỗ không ngừng của tôi, anh lại lần nữa sử dụng đại pháp "có tai như không" là tháo ốc tai nhân tạo của mình xuống.

Tôi đứng ngơ ngác trên bậc thang, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.

Người đã từng nói bất kì âm thanh nào mình cũng thích giờ lại chỉ ghét mỗi giọng nói của tôi.

Không biết nên tiến lên như thế nào nhưng cũng không cam tâm cứ thế lùi lại, cuối cùng tôi chỉ có thể đứng đờ ra tại chỗ như một tên ngốc, hi vọng kì tích từ trên trời rơi xuống lại lần nữa xảy ra.

Song lần này ông trời đã không giúp tôi. Kỷ Thần Phong bước lên từng bước, nhanh chóng đã rẽ vào đoạn hành lang trước cửa nhà mình. Anh móc chìa khóa ra, mở cửa, vào nhà, từ đầu tới đuôi không hề quay đầu lại nhìn tôi một chút nào.

Tôi thầm thở dài. Chuyến đi này gánh nặng mà đường lại xa, lúc này mới đến được chỗ nào đâu. Rome không phải được xây nên trong một ngày, theo đuổi lại Kỷ Thần Phong cũng không phải là chuyện có thể làm được ngày một ngày hai. Dù có thất vọng nhưng cũng coi như là nằm trong dự đoán. Tôi xoay người lại định rời đi, chợt nghe thấy cánh cửa sắt cũ nát ở đằng sau lưng "kẹt" một tiếng lại mở ra. Tôi vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái thùng giấy không lớn không nhỏ khá quen thuộc bỗng bị ném ra từ trong cánh cửa phòng đang mở, bị ném lên trên đất như là rác rưởi.

Sau đó, cánh cửa phòng nọ lại lần nữa đóng lại, giống như nó chưa từng mở ra.

Tôi ngẩn người, bước lên hai bậc thang rồi dần dần tăng tốc bước chân, chạy nhanh đến bên trên hành lang. Vừa thở gấp, tôi vừa nhìn thiệp chúc mừng rải rác khắp nơi ở trên mặt đất, hơi buồn cười và không dám tin.

Anh vậy mà lại đơn giản dùng một cách thức thô bạo như vậy để từ chối tôi xin làm hòa. Người ta thường nói người hiền lành khi nổi giận là chết người nhất, hôm nay xem như tôi đã được trải nghiệm.

Tôi ngồi xuống, đặt thùng giấy lại ngay ngắn rồi nhặt từng tờ thiệp chúc mừng rơi bên ngoài cất vào trong.

Biết trước thì đã dùng hồ dán miệng phong bì lại, bây giờ cũng không biết rốt cuộc anh có mở ra xem không, xem mấy tấm rồi...

Trên mặt đất lâu ngày có một lớp bẩn màu đen, có mấy cái phong bì không cẩn thận bị dính bẩn, làm sao cũng không chùi đi được.

Dọn dẹp sạch sẽ rồi, tôi đứng dậy, kẹp thùng giấy bên hông giơ tay lên trước cánh cửa sắt. Tuy nhiên vào một giây trước khi đốt ngón tay đụng vào tấm cửa thì tôi ngừng lại, do dự, do dự, rồi cuối cùng vẫn bỏ cuộc.

Được rồi, người ta không muốn, cưỡng cầu làm gì. Hôm nay dù có cho nhét vào thì có khi ngày mai cũng sẽ xuất hiện ở trong thùng rác.

"Đồ tôi sẽ cầm đi... Ngủ ngon." Không biết anh có nghe được không, tôi nói với cánh cửa lớn không có động tĩnh gì xong thì xoay người rời đi.

Về đến nhà thì đêm cũng đã khuya, tôi tùy tiện đặt thùng giấy ở chỗ cửa rồi ngã xuống ghế sô pha, rõ ràng không phải làm gì nhưng lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Nghĩ theo hướng tốt thì vào lúc biết tôi gửi thiệp chúc mừng cho anh, nếu ghét thật thì thật ra anh đã có thể vứt cái thùng giấy ngay vào lúc đó rồi. Để lại đến tận bây giờ, chẳng phải đã chứng minh... anh còn hơi lưu luyến tôi sao?

Tôi nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ, mở tủ sắt, lấy từ trong ra một cái hộp nhẫn màu đỏ.

Nhẹ nhàng mở cái hộp nhỏ làm từ nhung tơ ra, bên trong là hai cái nhẫn bạc tròn đặt song song. Đó vốn là hai cái nhẫn một lớn một nhỏ, bây giờ đã được sửa thành kích thước không khác nhau lắm.

Sờ hai chiếc nhẫn, lòng tôi buồn bã vô cùng.

Phải đến lúc nào mới có thể đưa nó đi đây? Nếu là tang vật của phu nhân Tang thì Kỷ Thần Phong cũng sẽ không đến mức vứt đi, nhưng hẳn anh sẽ rất ghét tôi dùng cách này để ép anh nhận quà của tôi.

Chờ đã. Đột nhiên tôi nghĩ ra, tặng, quà, sinh nhật... Kỷ Thần Phong còn nợ tôi một điều ước sinh nhật đúng không?

Năm ngoái vào ngày sinh nhật anh đã nói cai thuốc là lời anh hứa với tôi, trừ cái đó ra, tôi còn có thể muốn một món quà sinh nhật khác tương tự.

Tôi cười ngây ngô với chiếc nhẫn. Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*, thật là... trời không tuyệt đường người ta mà.

(*)Ý chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng
Quảng cáo

Đôi khi, khách ghé thăm trang của bạn sẽ thấy quảng cáo ở đây,
cũng như một thông báo về ở cuối trang.
Bạn có thể ẩn mọi quảng cáo bằng cách nâng cấp tài khoản.

Bình chọn5 Votes


Chia sẻ:


Có liên quan04.04.2022

Trong "Nhất niệm chi tư"

04.04.2022

Trong "Nhất niệm chi tư"

04.04.2022

Trong "Nhất niệm chi tư"

Thẻ , , , , , , , , , Đăng bởi I am Rét

Chao xìn! Mình là editor nhà Vân Tình Cung rất dui được làm quen với mọi người!

Điều hướng bài viếtComment nhé, nếu không sẽ đau lòng lắm đó ~~❁'◡'❁)* (─‿‿─) ∩(︶▽︶)∩ (︶ω︶) (∩▂∩) (¬‿¬) (n˘v˘•)¬ ಥ‿ಥ ≖‿≖ ʘ‿ʘ ☆ミ(o*・ω・)ノ (ノ'ヮ')ノ⊙ω⊙ ⊙△⊙ ⊙▽⊙ o (◡‿◡✿) (◕‿◕✿) (∩_∩) 。◕‿◕。Chuyên mụcChuyên mụcChọn chuyên mụcTruyện chữ (645) Bản tính hạ đẳng (83) Chuyện thường ngày tranh nhau làm công của Hướng Nam và Hướng Bắc (24) Con chó của Pavlov (10) Khi nhân thê thụ bị ép nhận kịch bản cường thụ (46) Nguyệt hạ an đồ (33) Nhất niệm chi tư (74) Tình Khuynh Thiên Long (Đồng Nhân TLBB) (4) Tình sinh ý động (135) Thời gian may mắn (41) Thượng phân bách khoa (4) Tin đồn (4) Trà xanh phân hóa thành Alpha (9) Trạch mộc nhi tê (18) Đảo Thanh Mai (2) Để tâm (16) Độc chiếm em, để em trạch (85) Điện giật (51)Truyện tranh (42)VTC thông báo (4)Tháng Tư 2022HBTNSBC 12357812131415161718192021222324252627282930 Số người online


Bài viết mới Bóng mây ghé ngang7 876 707 Tình yêuTìm kiếm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info