ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

29. Tuyệt đối đừng gạt tôi

VanTinhCung

Dịch: Mai thực vật┃Chỉnh sửa: June, Quần không chun

Vô cùng trùng hợp là tiệc sinh nhật của Trịnh Giải Nguyên được tổ chức tại tầng cao nhất của khách sạn tôi đang ở, mời không ít nam nữ – có KOL cậu ta thích, người mẫu minh tinh, còn có đám bạn xấu của cậu ta nữa.

Trong phòng có thuê DJ để thêm hưng phấn, dù bên ngoài đang rét lạnh nhưng vì Trịnh Giải Nguyên muốn mọi người chơi vui vẻ nên đặc biệt gọi nhân viên công tác chỉnh nhiệt độ nước bên trong cái bể bơi mênh mông thành mức nhiệt độ gần mới nhiệt độ cơ thể người, bởi vậy mà bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.

Trịnh Giải Nguyên là nhân vật chính của ngày hôm nay nên cũng nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm, đi đến đâu cũng có người bắt chuyện nói chuyện phiếm, đến mức chỉ mỗi lần nói được mấy câu với câu liền sẽ bị người khác gọi đi. Số lần càng nhiều, tôi cũng dần trở nên hơi chán, bèn bưng rượu đi ra ngoài một mình. Tôi tìm một góc yên tĩnh có tỏa nhiệt mà ngẩn người.

Đã một tuần lễ rồi, Kỷ Thần Phong vẫn không liên lạc với tôi.

Chu Cập Vũ nói đây là một ván cờ, ai không kiên trì nổi trước thì sẽ thua. Điểm mấu chốt là bảy ngày, không phải vào hôm nay thì sẽ vào bảy ngày tiếp theo, chỉ cần tôi không chủ động thì đối phương nhất định sẽ liên lạc với tôi.

Anh ta không cần làm bác sĩ tâm lý nữa mà nên đi làm nhà chiêm tinh thì hơn, rất giỏi nói chuyện.

(*)


"Tổng giám đốc Tang, đã lâu không gặp..." Cùng với giọng nói, một bóng dáng cao gầy ngồi xuống cái bên cạnh.

Tôi khẽ ngước mắt lên, phát hiện ra là Lư Tuế.

Nếu không phải là vì tâm trạng tôi đang không tốt thì thật sự muốn vỗ tay cho hắn. Đây là năng lực mở rộng quan hệ kiểu gì? Lần trước lên xe của Tân Hòa Tử, lần này tới tiệc sinh nhật của Trịnh Giải Nguyên, lần sau hắn sẽ không qua cửa trở thành cô dâu của nhà họ Trịnh đấy chứ?

"Trịnh Giải Nguyên mời cậu tới à?" Tôi cười như không cười hỏi.

"Đúng vậy, lần trước, lúc đi ăn chị Tân đặc biệt gọi tôi qua giới thiệu cho cậu Trịnh. Cậu Trịnh không hề kiêu ngạo chút nào, đối xử với mọi người rất nhiệt tình, ăn xong một bữa cơm bèn bảo tôi đi chơi với cậu ấy. Sau đó cậu ấy rất bảo vệ tôi, còn mời tôi đến tham gia tiệc sinh nhật của cậu ấy." Dáng vẻ của Lư Tuế như là gặp may thật, dáng vẻ quá sáng sủa ngây thơ, chỉ tùy tiện cười một tiếng cũng mang theo vài phần xấu hổ của thiếu niên. Cho dù là ai nhìn cũng sẽ không cảm thấy hắn là một con người nhiều mưu mô.

Đáng tiếc tôi sớm đã nhìn thấu lớp mặt nạ của hắn nên sẽ không mắc mưu.

"Đó không gọi là nhiệt tình mà là ngớ ngẩn." Tôi cười nhạo: "Chó mèo gì cũng ôm đến bên cạnh người, không biết chọn lọc gì cả."

Khuôn mặt trắng nõn của Lư Tuế liền thay đổi, khá là xấu hổ.

Tôi uống một ngụm rượu rồi nhìn về phía cảnh đêm của thành phố ở đằng xa, không quan tâm đối phương nữa.

"Tổng giám đốc Tang, lần trước do tôi không tốt, anh đại nhân đại lượng*, xin đừng tính toán với tôi." Lư Tuế vẫn giữ vẻ bình thản, tôi đã thế rồi mà vẫn không đi. Nói xong, cậu ta đứng dậy lấy một ly Whisky từ trong khay của một nhân viên phục vụ đi ngang qua, kính trọng nâng về phía tôi: "Tôi tự phạt một chén, còn anh cứ tùy ý."

(*)


Phiền dễ sợ, sao trời lạnh thế này mà vẫn có muỗi bay khắp nơi thế nhỉ? Nếu mấy con muỗi này mà học được cách yên lặng hút máu thì có khi sẽ không làm phiền người ta đến thế. Hút máu thì hút đi, còn liên tục bay vo ve vo ve khắp nơi trước mặt tôi, đụng vào mặt người tôi, làm cho sát tính của tôi nổi lên, phải ép nó thành bùn mới bỏ qua được.

Có hèn hạ không cơ chứ?

"Tổng giám đốc Tang, nếu anh vẫn chưa chịu tha thứ thì tôi lại tự phạt một chén. Tại tôi không hiểu chuyện nên đã làm anh phí sức."

Diễn một mình cuối cùng cũng cô đơn, Lư Tuế thấy tôi thậm chí còn không thèm nhìn thì lại nhanh chóng mang một ly rượu Whisky tới. Lần này, hắn đứng luôn trước mặt tôi, khom người uống cạn rượu trong ly.

Hôm nay là sinh nhật của Trịnh Giải Nguyên, nếu tôi gây ra chuyện như là quăng ly đạp người thì cậu ấy sẽ không giữ được mặt mũi, tôi cũng không giữ được tình cảm. Cho nên cũng chỉ có thể có còn hơn không mà đuổi bằng miệng.

"Cút, đừng làm phiền tôi."

"Tổng giám đốc Tang..." Lư Tuế đặt cái ly vướng víu lên bàn trà rồi nhào tới nắm chặt lấy cánh tay tôi. Biểu cảm của hắn vô cùng chân thành tha thiết, đuôi mắt còn hơi đỏ do say, ngữ điệu nói chuyện như có thể bật khóc vào bất cứ lúc nào: "Tôi biết sai thật rồi, anh đừng ghét tôi. Anh chỉ cần nói một câu thôi, bảo tôi làm gì cũng được."

Tôi bật cười: "Để tôi đoán xem... Trước kia cậu chỉ cho rằng tôi là một thằng cháu trai bỏ đi của Hứa Tịch, vậy nên chướng mắt cả dì ấy lẫn tôi. Nhưng từ khi cậu đeo bám Tân Hòa Tử thì bà đã phổ cập cho cậu biết rất nhiều chuyện mà trước kia cậu chưa biết. Ví dụ như thì ra tôi cùng một tầng lớp với bọn họ, hoảng hốt lắm hả?" Tránh tay khỏi sự lôi kéo của Lư Tuế, tôi bóp cằm hắn, vô cùng khinh thường: "Cậu thì làm được gì cho tôi đây?"

Tôi có chuyện gì cần một thằng hề làm giùm mình chứ? Chọc cho tôi cười hả?

Đối mặt với vẻ hùng hổ đáng sợ của tôi, Lư Tuế không sợ chút nào, vẫn nắm chặt lấy tay tôi không buông: "Chuyện mà anh đẹp trai tàn tật kia có thể làm cho anh tôi cũng làm được. Hơn nữa, tôi còn có thể làm tốt hơn anh ta." Cậu ta chớp chớp cặp lông mi dài, nói câu sau cùng nũng nịu đến mức vô cùng mập mờ.

Kể cả tên ngốc Trịnh Giải Nguyên mà nghe thấy lời hắn nói lúc này hẳn cũng sẽ hiểu ý. Hắn đã biết rồi. Biết tôi và Kỷ Thần Phong, biết chúng tôi có một loại quan hệ không thể lộ ra ánh sáng như thế nào.

Tôi không quan tâm Nghiêm Thiện Hoa có phát hiện quan hệ của tôi và Kỷ Thần Phong hay không, dù sao bà cũng không thể chạy đến vòng quan hệ của tôi nói lung tung. Nhưng Lư Tuế thì khác, nếu hắn biết tôi hôn nhau với một người đàn ông thì nghĩa là sớm muộn gì cũng có một ngày Trịnh Giải Nguyên cũng phát hiện ra bí mật này. Cậu ấy cũng sẽ biết thì ra tôi có thể dễ dàng tha thứ chuyện đàn ông đối xử với tôi một cách biến thái như đối xử với đàn bà.

Đến lúc đó chẳng lẽ tôi phải nắm cổ áo cậu ta, bảo cậu ta hãy tin tôi, tôi vẫn còn giữ một tầng "ranh giới cuối cùng", chưa để cho Kỷ Thần Phong hoàn toàn sử dụng tôi à?

Cái dm.

Lư Tuế rúm lại trước ánh mắt lạnh lùng của tôi, nói: "Tôi sẽ không nói lung tung."

Tôi buông hắn ra, ngửa đầu uống cạn ly Whisky của mình ở trên bàn. Rượu cay độc chảy từ họng xuống dạ dày, một đường thiêu đốt, kèm theo gió lạnh ùa vào, thực sự là băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Đôi môi khẽ run, phả khí trắng ra ngoài. Tôi đặt mạnh cái ly lên bàn, quay đầu về phía bể bơi, nhếch miệng nói: "Cởi sạch quần áo, nhảy xuống. Chỉ cần cậu làm được, tôi sẽ tha thứ cho cậu, sau này... sẽ nhận cậu làm chó con bên người giống như Trịnh Giải Nguyên, thế nào?"

Lư Tuế nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi. Dù sao cậu ta cũng là một người mẫu nổi tiếng, đây cũng không phải là bữa tiệc riêng tư gì mà có nhiều người phức tạp, chỉ cần có người quay một video đăng ra ngoài là cậu ta sẽ gặp chuyện lớn.

Tôi cười một tiếng khinh bỉ, tôi nghĩ cậu ta không dám, bèn đứng dậy định đi ngay.

"Chờ chút..." Lư Tuế vội vã giữ chặt cổ tay của tôi, giãy dụa nói: "Để lại quần lót được không?" Không chờ tôi gật đầu hay lắc đầu, hắn tức tốc cởi áo khoác và áo hoodie của mình xuống: "Anh không trả lời thì tôi xem như là anh đã đồng ý."

Dù gì cũng là làm người mẫu, cởi quần áo rất nhanh. Cởi đến khi chỉ còn một cái quần lót rồi, cậu ta chạy lấy đà trong gió rét rồi "ùm" một tiếng nhảy vào bể bơi. Lập tức mặt nước liền bị cậu ta làm cho nổi lên một mảng bọt nước lớn, làm cho xung quanh liên tục reo hò. Không ít người học theo Lư Tuế, cởi đồ ra ngay tại chỗ rồi thả người nhảy xuống. Tiếng huýt sáo chói tai không ngừng vang lên, không khí ở bên ngoài nhất thời bị hâm nóng đến mức nhiệt độ chưa từng có.

Tôi lấy thêm một ly Whisky, vừa uống rượu vừa bật cười ha hả theo đám quần chúng quây xem không biết gì, thật sự không ngờ rằng tên khốn Lư Tuế này có thể làm được đến mức này.

Nếu Kỷ Thần Phong cũng có thể ngoan như vậy thì tốt rồi...

Chỉ cần xin lỗi tôi thôi, không cần nhảy cầu, tôi cũng sẽ tha thứ cho hắn.

Mãi đến khi Trịnh Giải Nguyên thổi nến sinh nhật, tôi cũng không nhìn thấy Lư Tuế nữa. Lúc thổi nến còn xuất hiện một việc nhỏ xen vào, nhân viên phục vụ ở bên ngoài đưa tới một hộp quà buộc ruy băng xanh đóng gói tinh tế, nói là có người dành niềm vui bất ngờ cho Trịnh Giải Nguyên. Kết quả khi cậu ta tràn đầy phấn khởi mở ra thì bên trong lại là một con lừa đồ chơi treo bảng tên "Trịnh Giải Nguyên" trên cổ.

Trịnh Giải Nguyên cầm lấy miếng gỗ khắc tên mình kia, suy tư thật lâu rồi đột nhiên biến sắc, giống như là chợt nhận ra đây rốt cuộc là kiệt tác của ai.

Ngay cả cầm thêm một khắc cũng cảm thấy phỏng tay, cậu ta đen mặt cầm con lừa ném mạnh xuống đất rồi đạp bay ra ngoài. Ai ngờ rằng không biết con lừa bị chạm vào cơ quan nào mà đột nhiên toàn thân nó động đậy như là nổi điên.

"Tôi tên là Trịnh Giải Nguyên, hôm nay là sinh nhật tôi, ha ha. Tôi tên là Trịnh Giải Nguyên, hôm nay là sinh nhật tôi, ha ha..."

Trịnh Giải Nguyên giận điên lên, cầm con lừa nhanh chân đi ra ngoài, ném nó vào trong bể bơi.

Đúng lúc này Lư Tuế trở về. Tóc đã được làm lại lần nữa, quần áo cũng đã thay sang bộ sạch sẽ, giờ đang thong dong đi lại giữa các vị khách đông đảo. Thật giống như người chật vật bị tôi ép xuống bể bơi khi nãy không phải là cậu ta mà chỉ là phiên bản giả mạo của cậu ta vậy.

Lúc kết thúc bữa tiệc, vì tôi uống rượu mạnh nên men say bắt đầu dâng lên, tôi không chỉ choáng đầu mà còn đi đường xiêu vẹo.

Lúc này, tình trạng của Trịnh Giải Nguyên còn không bằng tôi, đã say bất tỉnh nhân sự từ lâu. Các nhân viên phục vụ viên không vội sắp xếp lái xe hộ* thì cũng vội gọi xe cho khách, không quan tâm đến tôi được. Tôi chỉ có thể tự đỡ tường, chịu đựng cơn mơ màng đi về phía cửa thang máy.

*Dịch vụ thường có ở các nhà hàng khi khách say rượu không tự lái được.

Dưới chân hẫng một cái, suýt nữa thì ngã sấp xuống, may mà được người bên cạnh nhanh tay đỡ lấy.

"Tổng giám đốc Tang, sao anh lại không cẩn thận như vậy?" Lư Tuế đỡ một cánh tay tôi, lúc nói chuyện, toàn bộ hơi thở của hắn đều phả vào tai tôi: "Anh nhờ lái hộ hay gọi xe? Tôi đưa anh xuống dưới nhé?"

Tôi khó chịu tránh đi, nhìn hắn một cái rồi móc thẻ phòng ra lắc trước mặt hắn, nói: "Tôi ở ngay đây."

Nụ cười của cậu ta càng tươi hơn: "Vậy thì tốt quá, để tôi đưa anh đi, mất công anh lại bị ngã."

Đưa tôi đi? Có lẽ đến cổng vẫn chưa yên tâm, tốt nhất là đưa tôi đến tận giường luôn đúng không?

Dã tâm viết lên mặt, không hề che giấu âm mưu chút nào. Hẳn cũng đã dùng cách tương tự với Tân Hòa Tử, làm sao mà tôi lại không biết mấy âm mưu nhỏ này của hắn? Tôi hơi say thật nhưng tôi không ngu ngốc.

Nhưng mà... hắn đã nghe lời của tôi nhảy xuống bể bơi, chuyện lúc trước coi như xí xóa. Chúng tôi không cừu không oán, hiện tại tôi cũng không có lý do từ chối hắn.

Nếu chỉ là đổi từ phụ nữ sang đàn ông thì tôi không nên thể hiện mình chỉ chung thủy với một người đàn ông duy nhất. Kỷ Thần Phong không phải là trường hợp đặc biệt. Tôi không thể để cho người khác cảm thấy Kỷ Thần Phong là đặc biệt. Đương nhiên, hắn thật sự cũng không phải là trường hợp đặc biệt.

Nếu Lư Tuế cảm thấy bản thân có thể, vậy thì tại sao tôi không thể để cho hắn thử một chút? Đổi một cái miệng để phát tiết mà thôi, có gì khác đâu?

Nghĩ như vậy, tôi chấp nhận chuyện Lư Tuế đưa tôi về phòng.

Cậu ta quẹt thẻ của tôi, dìu tôi ra khỏi thang máy, cả đường vừa nói liên miên lải nhải vừa đỡ tôi rẽ trái ngoặt phải trên cái hành lang như mê cung, cuối cùng rẽ một cái, đi vào trong hành lang của phòng tôi.

"Cơ thể anh nóng quá, anh nóng lắm à? Có muốn lát nữa tôi tắm cho anh không?"

Cồn làm tăng tốc độ máu chảy, làm cho cơ thể nóng lên, tim thì đập loạn. Bên tai toàn là tiếng hít thở nặng nề, rõ ràng không vận động dữ dội nhưng nghe thật giống như sắp hết hơi tới nơi.

Khi nhìn thấy Kỷ Thần Phong đang lẳng lặng dựa vào cửa phòng mình, đầu óc của tôi trở nên trống rỗng, quên mất việc trả lời Lư Tuế, quên mất phải dừng lại, thậm chí quên việc phải hít thở.

Tôi thật sự không nên nghi ngờ Chu Cập Vũ, đm anh ta là thánh tán tỉnh* à?

(*)


Kỷ Thần Phong ngồi dậy, vào lúc tôi phát hiện ra hắn, đương nhiên là hắn cũng nhìn thấy tôi và Lư Tuế.

Vạt áo của tôi mở ba cúc, gần như là sắp đến vị trí lồng ngực. Lư Tuế vừa nói cơ thể của tôi thật nóng thì cũng dán bàn tay mình lên.

Uống say đến mức không còn biết gì, ngã trái ngã phải kề vai sát cánh với một người đàn ông khác xuất hiện trước cửa phòng khách sạn, người đàn ông đó còn đang để tay lên ngực tôi... Trên thế giới này chắc chỉ còn Trịnh Giải Nguyên sẽ cảm thấy tôi và Lư Tuế là bạn bè thuần khiết thôi.

Tôi đè hô hấp đang gấp gáp và hỗn loạn xuống, lặng lẽ né khỏi Lư Tuế đang đỡ mình.

Lư Tuế cũng coi như là có mắt, thấy là Kỷ Thần Phong thì không dây dưa thêm với tôi, thoải mái buông tay ra.

"Anh Tang uống say, tôi thấy anh ấy đi đường thôi cũng không xong nên tốt bụng dìu anh ấy về." Lư Tuế cười với Kỷ Thần Phong, dùng ngữ điệu tiểu nhân đắc chí vô cùng không phù hợp với nội dung câu nói của mình mà nói: "Anh tuyệt đối đừng hiểu nhầm nha."

Tôi nhíu mày lại, vừa định bảo cút đi thì hắn đã đi trước, trước khi đi còn không quên cho tôi một cái hôn gió.

"Tôi đi đây anh Tang, lần sau có rảnh thì hẹn tôi nhé."

Sau khi Lư Tuế đi rồi, đoạn hành lang ngắn ngủi mười mấy thước trở nên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Đại não tôi nhanh chóng vận động, còn chưa nghĩ ra phải thanh minh cho mình như thế nào thì Kỷ Thần Phong đã mở miệng.

"Bởi vì tôi từ chối ý tốt của cậu nên cậu... không cần tôi nữa à?" Đôi mắt hắn tối tăm, so với nổi giận thì trông giống thất vọng hơn.

Suy nghĩ chậm chạp không thể theo kịp câu hỏi mà hắn ném ra. Để "suy nghĩ", tôi không thể không dùng nhiều tế bào não đã bị cồn làm tê dại hơn.

Thân thể dùng hết sức đối phó Kỷ Thần Phong, đến mức tiêu quá nhiều sức, trái tim cũng bắt đầu nhói đau.

Rõ ràng là hắn bỏ đi trước, tại sao lại chỉ trích tôi không cần hắn?

Đây là chiến thuật đánh phủ đầu gì đó à?

"Chúng ta có quan hệ như thế nào?" Tôi lướt qua hắn đi quẹt cửa phòng, định cất trái tim đang quặn đau đi để tiến lên một bước chiếm thế thượng phong trước: "Tôi từng có được cậu à?"

Nắm chặt tay nắm cửa, tôi quay đầu lại hỏi hắn: "Động một chút lại không liên lạc với tôi là ai? Tại sao muốn mượn tiền cũng không nói với tôi là ai? Xem toàn bộ lòng tốt của tôi thành lòng lang dạ thú là ai?"

Nếu như lại cãi nhau thì không phải là đã uổng phí bảy ngày này rồi sao? Phải nghĩ cách trấn an Kỷ Thần Phong mới được... Thưởng bằng hôn đối với hắn mà nói đã không còn đủ kích thích nữa, cho mượn tay rồi, cho mượn chân rồi, chẳng lẽ lần này phải cho mượn miệng?

Nghĩ đến hình ảnh đó một chút, tôi lạnh cả người. Không được, tuyệt đối không được.

Tôi đi vào trong phòng, chống cửa, ra hiệu cho Kỷ Thần Phong cũng tiến vào.

Hắn hơi mệt mỏi nhìn tôi chằm chằm, không định vào phòng: "Quan hệ của chúng ta... Tôi mãi vẫn không hiểu, hoặc có thể nói là luôn giả vờ hồ đồ."

"Tang Niệm, chỉ có một cơ hội thôi, trước đây quan hệ của chúng ta như thế nào đã là chuyện quá khứ không cần truy cứu nữa. Nhưng quan hệ sau này của chúng ta sẽ do cậu định nghĩa. Cậu nói cho tôi biết, quan hệ của chúng ta là như thế nào?"

Tôi cảm thấy không biết phải làm sao. Thân thể rất nóng, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, nhưng nhất thời tôi không biết là bởi vì căng thẳng hay là vì say rượu. Trả lời không tốt, Kỷ Thần Phong tuyệt đối sẽ không đến gần tôi nữa. Hắn sẽ ở lại ngoài cửa, nhốt một mình tôi ở trong căn phòng nhỏ hẹp.

Làm sao bây giờ?

Chu Cập Vũ không dạy chuyện này, tôi nên làm gì đây?

Rõ ràng là tôi thắng. Kỷ Thần Phong không nhịn được, sau bảy ngày vẫn đến tìm tôi, là thắng lợi của tôi nhưng tại sao người chật vật vẫn luôn là tôi?

Thể hiện mạnh mẽ hơn chút thì có thể đạt lại một chút quyền nói chuyện không?

Thử một chút đi, giống như mấy ngày qua vậy, tiếp tục áp chế nhuệ khí của hắn.

Tôi giữ vẻ mặt bình tĩnh, không trả lời câu hỏi của hắn mà dùng giọng điệu cưỡng chế ra lệnh hắn đi vào trong lần nữa.

Kỷ Thần Phong ngoảnh mặt làm ngơ: "Tôi giống với người đó, đúng không? Chuyện cậu làm với tôi, cậu cũng sẽ làm với cậu ta. Nơi cậu dẫn tôi đi, cậu cũng sẽ dẫn cậu ta tới..." Hắn nói bằng giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng: "Trước tôi, đúng là cậu chưa từng thử với đàn ông, nhưng không có nghĩa là không thể thử với người khác sau tôi."

Tôi còn đang chờ tích lũy đủ khí thế để tiếp tục áp chế nhuệ khí của hắn, kết quả hắn không nói gì thêm mà đã xoay người rời đi làm tôi trở tay không kịp.

Đại não bị quá tải còn chưa kịp phản ứng nhưng cơ thể đã hành động trước, tiến lên kéo cánh tay Kỷ Thần Phong.

Tôi gần như là dùng một lực rất mạnh kéo hắn lại, xô hắn lên cửa làm vang lên một tiếng "ầm".

"Chỉ có cậu thôi..." Tôi yếu ớt ôm lấy hắn, vây hắn lại, không cho hắn đi: "Tôi không dám nữa, chỉ có cậu thôi, về sau chỉ có cậu thôi. Cậu không giống với Lư Tuế, cậu không hề giống bất kì ai cả... Tôi muốn cậu, tôi muốn cậu."

Hắn đơ ra một lát rồi cuối cùng cũng đáp lại tôi trong bầu không khí yên lặng làm cho người ta sợ hãi.

"Chỉ có tôi thôi?"

"Ừm."

"Người yêu?"

Ít nhiều cũng có chút mâu thuẫn, nhưng tôi vẫn đưa ra đáp án khẳng định trong sự chần chừ mà hắn không thể nhận ra.

"Đúng vậy!"

Hắn ôm tôi, hơi dùng sức một chút, kề sát bên tai tôi mà nỉ non nhả chữ.

"... Tuyệt đối đừng gạt tôi."

Trong lòng tôi run lên, nảy ra cảm giác chột dạ vì bị người ta vạch trần lời nói dối ở ngay trước mặt.

Để làm tan cơn đi cơn chột dạ này, tôi chủ động ôm mặt Kỷ Thần Phong, ịn lên môi của mình.

Vốn đã có chút say nóng, cộng thêm khi nãy kích thích như vậy, adrenalin bèn tăng vọt, lại trải qua nụ hôn quấn quýt môi lưỡi như thế này hồi lâu, tôi bắt đầu có chút ham muốn.

Đàn ông ấy mà, "lên" rồi thì đương nhiên phải giải quyết.

Lảo đảo đi thẳng vào trong phòng ngủ với Kỷ Thần Phong, hắn đẩy tôi lên trên giường. Tôi tưởng giống như trước kia, ngay cả tư thế thuận tiện cho hắn cũng đã bày xong rồi nhưng kết quả ngón tay của hắn lại tránh khỏi chỗ đó, mò xuống chỗ dưới hơn.

"Dm cậu..." Tôi muốn hỏi hắn đang đụng vào chỗ nào vậy? Kết quả vừa nâng nửa người trên lên, chạm vào ánh mắt hắn đang nhìn sang đây, tôi bèn dùng một tay che kín miệng mình lại.

Hơi thở run rẩy, hơi nước nóng ướt vào lòng bàn tay, giống như bị truyền nhiễm, đầu ngón tay tôi cũng bắt đầu vô thức run rẩy.

"Được không?" Kỷ Thần Phong đè chân tôi lại, khàn giọng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com