ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

22. Khoái cảm của việc bắt buộc

VanTinhCung

Dịch: Khoai tây khiêu vũ || Chỉnh sửa: Vân Nhi

"Trước khi phẫu thuật chúng tôi đã báo trước nguy cơ rồi, khí gây mê đúng thật là an toàn hơn nhưng cũng có tỉ lệ dị ứng rất nhỏ. Đồng thời, một khi đã dị ứng thì khả năng cứu được là rất thấp. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin anh hiểu cho..." Bác sĩ trung niên ngăn giữa Kỷ Thần Phong và người đàn ông là chủ thú cưng, tận tình khuyên nhủ và giải thích nguyên nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Người đàn ông là chủ thú cưng mặc nguyên bộ đồ đen, cắt đầu đinh, cơ bắp trên tay vô cùng phát triển. Không cần nghĩ cũng biết chính gã làm Kỷ Thần Phong bị thương.

"Lúc chúng tôi tới vẫn ổn, làm kiểm tra cũng ổn, ông nói dị ứng chết là dị ứng chết à? Tôi nói là bị bác sĩ các ông giết chết đây này!" Người đàn ông cường tráng chĩa ngón trỏ vào ông bác sĩ trung niên, dáng vẻ "các người đừng hòng lừa được tôi": "Nếu bệnh viện các ông không làm rõ cho tôi chuyện này, ngày mai tôi sẽ treo băng rôn ngay cổng các ông, nói với từng người đi ngang qua là các ông ham tiền làm chết thú cưng, không biết xấu hổ!"

Bác sĩ trung niên vội la lên: "Chuyện này làm sao do chúng tôi gây hại được? Chúng tôi biết rất khó để anh chị lập tức chấp nhận chuyện này nhưng dù là người làm phẫu thuật thì cũng không thể trăm phần trăm không có nguy hiểm. Chuyện này không liên quan đến bác sĩ, bác sĩ nào lại hi vọng phẫu thuật thất bại chứ, anh chị nói xem có đúng không?"

Người phụ nữ hoàn toàn không chấp nhận lý do thoái thác kiểu này, vừa gào vừa nói: "Vậy con chúng tôi chết vô ích à? Bây giờ ý ông là các ông không phải chịu chút trách nhiệm nào phải không? Làm bác sĩ cũng dễ làm quá nhỉ!"

Cô ta đưa thứ đang ôm ra trước, mở vải trắng phủ lên ra, làm lộ con mèo con màu trắng bạc đang im lặng nằm đó. Bên trên lông mèo màu trắng có vết máu đỏ thẫm, đầu lưỡi tím tái thò ra ngoài không rụt vào được, tứ chi ngắn ngủi đã hoàn toàn cứng ngắc.

Kỷ Thần Phong vô thức nhìn sang, khi lướt mắt qua cửa, hắn bất ngờ đối mắt với tôi vốn đang đứng ở trong đám người.

Hẳn là không ngờ tôi lại gặp phải một màn khó coi này, sắc mặt của hắn trong phút chốc trở nên tái nhợt. Sau vài giây sợ sệt thì hắn cuống quýt xoay mặt sang chỗ khác, dường như không biết phải đối mặt với tôi như thế nào.

"Vậy hai người cũng ra tay đánh bác sĩ của chúng tôi, chuyện này tính sao đây? Thế này đi, là viện trưởng, tôi xin hứa tại đây, nếu lần sau các người đưa thú cưng đến triệt sản thì chúng tôi sẽ mổ miễn phí, không thu tiền hai người được không?" Bác sĩ trung niên vẫy vẫy tay với Kỷ Thần Phong: "Mặt khác tôi sẽ bảo bác sĩ của chúng tôi xin lỗi hai người. Tiểu Kỷ, cậu qua đây."

Kỷ Thần Phong nhìn bác sĩ trung niên một lát trước, không hề động. Đối phương không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu, cuối cùng hắn mới chậm rãi đi đến.

"Mặc dù không liên quan gì đến cậu nhưng cậu cứ xin lỗi người ta đi, dù sao cũng là lên bàn mổ của cậu rồi không xuống được." Bác sĩ trung niên nói.

Ánh mắt Kỷ Thần Phong rơi vào thi thể của con mèo con ở bên dưới, mãi lâu sau hắn vẫn không có động tĩnh. Cuối cùng dưới sự thúc giục của bác sĩ trung niên, hắn mới trầm thấp phun ra ba chữ trước mặt chủ nhân thú cưng đang tràn ngập hận thù và mọi người.

"... Xin lỗi."

"Anh có vấn đề ở tai à?" Cô gái nhìn chằm chằm thiết bị trên tai Kỷ Thần Phong, đột nhiên đặt câu hỏi.

Kỷ Thần Phong sững sờ.

"Tại sao lại để một tên tàn phế mổ cho mèo nhà tôi?" Cô gái giống như cuối cùng cũng tìm được điểm để xả giận, điên cuồng hỏi vụ Kỷ Thần Phong có khuyết tật: "Bệnh viện các ông không thuê nổi một người bình thường à?"

Xem đến đây, tôi cũng phải ức thay cho Kỷ Thần Phong. Rõ ràng là một chuyện ngoài ý muốn không thể đoán trước được, tất cả mọi người lại đổ trách nhiệm lên người hắn. Hắn ăn đòn, bị mắng, còn bị làm nhục công khai.

Bởi vậy nên có thể thấy được suy nghĩ khi bé của hắn buồn cười đến mức nào. Ngay cả khi làm bác sĩ thú y thì hắn cũng phải thường xuyên nhận sự kì thị và chất vấn từ người khác. Muốn trở thành bác sĩ chữa cho người? Nằm mơ đi. Cũng chỉ có Kỷ Vi thương con, sốt ruột mới tán thành ảo tưởng không thực tế của hắn.

"Thính lực của tôi không có vấn đề, nó không ảnh hưởng đến tay nghề của tôi..." Kỷ Thần Phong nhíu mày giải thích cho mình.

"Anh nói không có vấn đề là không có vấn đề à?" Người đàn ông ỷ mạnh ngắt lời hắn: "Miễn phí triệt sản? Ai mà thèm thứ này? Muốn dùng thứ này đuổi chúng tôi đi, tôi nói cho ông biết, không có chuyện đó đâu!"

Cho nên tôi luôn rất ghét những người sống kiểu văn minh này. Tại sao phải nói đạo lý chứ? Nếu đối phương chịu nghe đạo lý thì sao lại còn hung hăng càn quấy đến tận bây giờ? Cứ lui rồi lui, chẳng qua chỉ làm tăng thêm sự kiêu căng phách lối của đối phương mà thôi.

Tôi nắm lấy cổ áo sau của tên đang hóng trước cửa văn phòng ra, đẩy sang bên rồi đi vào văn phòng. Tôi không nói gì mà đóng sầm cửa lại, sau đó dựa lên cửa. Dưới ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của bốn người trước cửa phòng, tôi móc thuốc lá điện tử ra hút.

"Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?" Hít vào một hơi, tôi hỏi tên to con.

Đối phương chợt nổi lòng cảnh giác, đánh giá tôi, nói: "Anh là ai?"

Tôi hơi nhếch miệng, chỉ về phía Kỷ Thần Phong: "Bạn của bác sĩ Kỷ này. Yên tâm, tôi giàu lắm, dù các người muốn bao nhiêu tôi cũng thanh toán cho hắn được."

Người đàn ông quay đầu liếc vợ mình, dường như bản thân anh ta không thể tự quyết định chắc chắn được.

"Năm vạn!" Người phụ nữ xòe năm ngón tay ra giơ về phía tôi: "Chúng tôi nuôi đến bây giờ cũng đã tốn rất nhiều, không có năm vạn chắc chắn chúng tôi sẽ không bỏ qua."

Chuyện này ở đâu mà không phải là quấy rối bác sĩ chứ? Tôi cười lạnh trong lòng. Năm vạn? Tiền lương nửa năm của Kỷ Thần Phong không biết có tới năm vạn không. Nhớ không lầm thì hình như hiện tại hắn còn đang thực tập.

Tôi lấy điện thoại di động từ trong túi ra đi đến trước mặt người đàn ông to con, bảo hắn ghi lại.

"Ghi cái gì?" Gã không hiểu hỏi.

"Số điện thoại của luật sư." Tôi ấn nút ngừng ghi âm trong điện thoại, rồi lại ấn phát. Một giây sau, trong văn phòng nhỏ hẹp liền quanh quẩn nguyên đoạn đối thoại khi nãy của tôi và hai vợ chồng.

Phát ghi âm xong, tôi hỏi người đàn ông chủ thú cưng: "Có ý định gây thương tích cho người ta cộng thêm dọa dẫm bắt chẹt người khác, bị báo cảnh sát thì có thể bị phán mấy năm anh biết không?"

Người đàn ông bỗng nhiên bị tôi hỏi khó, vòng vèo nói không ra lời. Vợ gã xoẹt cái từ trên ghế ngồi dậy, chỉ vào tôi giận dữ nói: "Tôi cảnh cáo anh đừng có nói lung tung, số tiền này là anh muốn đưa cho chúng tôi, chứ không phải chúng tôi chủ động nhắc đến."

"Tôi nói rồi các người định giở công phu sư tử ngoạm* thật à? Vậy bây giờ tôi có thể cho các người một trăm vạn, đưa số tài khoản đây, tôi chuyển tới ngay, các người dám lấy không?" Tôi nặng nề nhìn hai người họ chằm chằm: "Văn phòng Luật sư Kim Vực, luật sư giỏi nhất thành phố Hồng đều đến từ văn phòng đó. Các người có thể đi hỏi thăm thử xem, muốn trở thành khách hàng của bọn họ phải có vốn liếng như thế nào?"

(*)Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to =))). Đại khái là đòi món tiền lớn.


Đúng ra thì tôi cũng không phải là khách hàng của Kim Vực, Tang Chính Bạch mới đúng. Nhưng quan tâm làm gì, đối phương hung dữ, nhất định phải hung dữ hơn bọn chúng mới được. Thói đời này chẳng kẻ nào là không lấn át kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

Quả nhiên, hai vợ chồng như đã bị tôi dọa sợ, nhất thời đều không nói gì.

"Cùng với điều tra hình sự, tôi cũng sẽ mời luật sự Kim Vực tố tụng dân sự các người." Tôi nắm lấy cằm của Kỷ Thần Phong ở bên cạnh, xoay bên mặt bị sưng đỏ rách da cho hai người đối diện xem: "Lát nữa đi giám định thương tật, phí làm việc bị mất mấy ngày nay, phí tổn thất danh dự, phí tổn thất tinh thần đều sẽ bắt các người đền. Đương nhiên, các người cũng có thể mời luật sư, để luật sự nói chuyện với luật sư cũng được."

Bị nhẫn quẹt trầy à, lại còn chảy máu. Ăn nhiều như vậy, lớn to đùng như vậy, kết quả cả đánh nhau cũng không biết. Mặt cũng bị người ta đấm luôn rồi thì phải đáp lễ cơ bản, đánh gãy chân nó luôn đi chứ.

Không biết có để lại sẹo không, nếu để lại dấu vết thì cũng uổng khuôn mặt quá. Sau này tôi còn phải nhìn cái mặt này để lên đỉnh đấy.

"Tang Niệm..." Kỷ Thần Phong hơi khó chịu tránh ra khỏi sự kiềm chế, nhẹ giọng gọi tên tôi.

Dù chỉ là hai chữ nhưng tôi đã nghe ra rõ ràng ngụ ý trong giọng nói của hắn. Hắn đây là có ý muốn tôi chừng mực, không cần tiếp tục. Hắn cảm thấy tôi quá mức rồi.

Mấy ngày không liên lạc, nhắn tin cũng chỉ nhắc đến chuyện rùa đen. Tôi thấy hắn uất ức bèn ra mặt cho hắn, còn tưởng hắn sẽ biết ơn mình nhưng hình như kết quả cũng không phải là như vậy.

Sớm biết thế thế tôi đã không nhiều chuyện. Cứ để hắn bị bắt nạt đến bật khóc, quỳ xuống đất xin lỗi vì có lẽ mình có lỗi, bị giẫm đạp đến mức trên người đầy bụi đất... Đến khi đó tôi lại xuất hiện, sờ đầu an ủi hắn một phen, cho hắn cái hôn mà hắn thích nhất. Nếu thế có lẽ hắn sẽ bám vào tôi, cầu xin tôi giúp hắn một chút.

Tôi nhếch môi, cắn thuốc, lấy điện thoại lại, không công kích đôi vợ chồng trẻ kia nữa.

"Xin hãy lập tức rời khỏi đây, đừng ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của bệnh viện nữa. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này tôi cũng rất tiếc, nhưng nếu hai người lại tiếp tục cố tình gây sự thì tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát." Ngữ điệu Kỷ Thần Phong vẫn khách sáo như cũ nhưng trong khách sáo lại mang theo sự cứng rắn không thể lờ đi, xem ra là đã nhịn đến cực hạn.

Bác sĩ trung niên vội nói: "Mọi người hòa khí sinh tài* đúng không nào? Cảnh sát mà đến thật thì sẽ rất khó sắp xếp. Chỗ chúng tôi còn có mấy con mèo con đang chờ nhận nuôi, hai người có thể xem qua thử. Đều nhường nhau một bước, không nên ồn ào khó coi như vậy đúng không?"

(*)Hòa khí sinh tài (和气生财): là câu nói quen thuộc trong giới kinh doanh, đại khái là lấy sự tận tình, chu đáo để phục vụ thì sẽ thu hút được nhiều khách hàng hơn. Trong cuộc sống, câu này có thể hiểu là mọi người lạc quan, vui vẻ hơn thì dễ sống hơn.


Tên to con đuối lý vì ra tay trước quay đầu liếc vợ mình, hiển nhiên đã bắt đầu có ý định chùn bước.

Người phụ nữ đỏ mắt, không cam tâm ôm mèo con vào trong ngực lần nữa: "Tôi về sẽ đánh giá thấp các người ngay, để mọi người biết bệnh viện các ngươi ghê tởm đến mức nào!" Cô ta thô bạo mở ra cửa rồi bước nhanh ra ngoài.

Tên to con hung hăng nhìn chằm chằm những người ở đây một vòng, hừ lạnh một tiếng, đụng vào bả vai Kỷ Thần Phong rồi cũng đuổi theo người phụ nữ.

Ngoài cửa đã không còn người vây xem. Cửa gỗ màu trắng nhận thừa lực, sau khi mở ra đến cực hạn thì lắc qua lắc lại vài cái rồi ngừng lại giữa chừng, mang đến không khí mới mẻ cho căn phòng ngột ngạt.

"Cuối cùng cũng đã đi." Bác sĩ trung niên có tấm thẻ tên viết "Ngô Vinh" thở ra một hơi thật dài, đi đến bên cạnh Kỷ Thần Phong, vỗ vai hắn nói: "Đừng để trong lòng, chuyện này cũng không có cách nào tránh khỏi được. Cậu chịu thiệt rồi, hôm nay tan tầm sớm chút đi." Sau đó ông đổi hướng, nở nụ cười rạng rỡ cảm ơn tôi: "Cảm ơn, cảm ơn, hôm nay nếu không có cậu thì thật sự là không biết phải làm sao mới kết thúc được."

Sau khi cầm tay của tôi chân thành cảm ơn thật lâu rồi, bác sĩ Ngô bảo mình phải đi làm việc trước, để lại tôi và Kỷ Thần Phong ở văn phòng.

Cửa phòng làm việc lần nữa đóng lại, trong căn phòng sáng rực ánh đèn nhất thời chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ của tôi và Kỷ Thần Phong.

"Hòm thuốc lần trước dùng cho tôi ở đâu?" Tiện tay để thuốc điện tử lên bàn, tôi hỏi Kỷ Thần Phong.

Hắn mệt mỏi ngồi lên ghế làm việc: "Trong ngăn tủ."

Tôi lấy hòm thuốc từ trong tủ ra, đi đến trước mặt Kỷ Thần Phong. Lấy tăm bông sát trùng dùng một lần ra, tôi nâng cằm hắn lên, hơi cúi người rồi giúp hắn khử trùng vết thương trên mặt. Tôi không hỏi chuyện hai người vừa nãy, cũng không nói về chuyện say rượu đêm đó.

Hắn ngửa mặt lên. Dưới những đụng chạm không hề nhẹ nhàng của tôi, lông mi hắn nhè nhẹ rung, giống như là bị tôi làm cho rất đau vậy. Nhưng dù vậy hắn cũng chỉ yên lặng chịu đựng, không lên tiếng.

Tính cách y hệt những người hay bị người khác trút giận...

Một khi biết được Kỷ Thần Phong không cứng rắn lạnh lùng như vẻ bề ngoài, ác nhân như tôi sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước mà bắt nạt hắn. Hắn như thế này sớm muộn gì cũng bị ăn đến không còn sót lại mảnh xương vụn.

"Xin lỗi, làm cậu liên lụy vào... việc không liên quan gì đến cậu." Giữa chừng dừng lại là vì tôi lại làm cho hắn đau.

Tôi ném tăm bông đã dùng rồi vào trong sọt giấy lộn, lấy băng cá nhân trong hòm thuốc ra, hỏi: "Cậu chỉ muốn nói với tôi nhiêu đó thôi à?"

Hắn không kịp phản ứng, trực tiếp ngơ ra nhìn về phía tôi như thằng ngốc.

Khí thế ban nãy chạy đi đâu hết rồi? Tại sao lại biến về thành em bé rồi?

Tôi tốt bụng nhắc hắn: "Gửi tin tức cho tôi vì muốn tôi đến thăm rùa đen thật à?" Tôi ngồi dựa vào bàn công tác, ngón cái mơn trớn mép dưới xương gò má sưng đỏ của hắn, tôi nhẹ giọng bổ sung: "Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời tôi."

Kỷ Thần Phong không chớp mắt mà nhìn tôi chằm chằm. Một lát sau, hắn nâng tay lên đè cái tay đang làm loạn của tôi xuống nhưng cũng không kéo nó ra.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của hắn, không thúc giục.

"Không..." Thật lâu sau, hắn cầm cổ tay của tôi, nói giọng trầm thấp, khàn khàn: "Là vì tôi muốn gặp cậu. Tôi không biết... tại sao cậu lại không liên lạc với tôi."

Từ ngón tay tôi bắt đầu run lên, tất cả không vui bị quét sạch sành sanh. Cảm xúc của tôi dưới cái nhìn chằm chằm mê muội của hắn dâng lên cao không tưởng tượng nổi. Nó làm cho tinh thần người khác phấn chấn hơn cả cà phê, hơn bất kì món đồ uống tăng lực nào khác, cồn và nicotin càng không có cửa so sánh. Đây chính là niềm vui thú của việc thuần phục, là... khoái cảm của việc bắt được sao?

"Đêm đó tôi có nói câu nào làm cậu không vui à?"

Suýt chút nữa là bị cảm giác vui vẻ quá mức này làm mất hồn, tôi âm thầm hít một hơi, tránh khỏi tay Kỷ Thần Phong, dán băng cá nhân lên miệng vết thương hắn.

"Không có." Tôi nói: "Do mấy ngày nay tôi bận quá, cứ tưởng cậu sẽ chủ động liên hệ tôi, ai biết cậu chỉ bảo tôi đến thăm rùa đen."

Tôi khom lưng, ôm mặt hắn, cách băng cá nhân hôn lên chỗ đau của hắn.

"Đừng buồn, tôi dẫn cậu đến một nơi thú vị."

Phải dẫn hắn đi nhiều nơi hơn, trải qua nhiều thứ hơn, tạo ra phản xạ chỉ thuộc về tình cảm giữa tôi và hắn, làm hắn... mê muội đến mức độ không có tôi là không được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info