ZingTruyen.Com

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

21. Không có chuyện gì hơn chuyện này

VanTinhCung

Dịch: Khoai tây khiêu vũ || Chỉnh sửa: Vân Nhi

Dường như nụ hôn này đã làm hao hết pin của Kỷ Thần Phong trong tối nay, sau khi dán môi tôi, hắn cứ thế ngã oặt ra trên người tôi.

Tôi chỉ sững sờ trong chốc lát rồi quay đầu nhìn về phía Nghiêm Thiện Hoa đứng ở cửa, im lặng đối diện với bà thật lâu. Dưới ánh nhìn chằm chằm hoảng sợ của bà, tôi dìu Kỷ Thần Phong vào trong phòng.

Lúc tôi đỡ Kỷ Thần Phong đã hoàn toàn mất đi ý thức nằm lên giường, đằng sau cứ truyền đến tiếng nén ho. Khi nãy trông sắc mặt của Nghiêm Thiện Hoa không tốt lắm, hẳn là bị bệnh.

Tùy tiện kéo một góc chăn lên trên người Kỷ Thần Phong xong, tôi lấy thiết bị trên tai hắn để qua một bên. Làm xong tất cả những chuyện này, tôi duỗi gân cốt đau nhức rồi quay người đi ra ngoài cửa.

Tôi không có ý định e dè Nghiêm Thiện Hoa và cũng không muốn giải thích gì với bà, chỉ lạnh lùng đi qua trước mặt bà, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho.

Xoay người đeo giày vào, tôi đẩy cửa đi ra ngoài, hít không khí mới mẻ ở bên ngoài, bất giác ép phổi đến mức cực hạn, hít vào thật sâu. Tôi đi về phía trước một bước, hai bước, rồi ba bước, bỗng nghe thấy tiếng cửa sắt bị mở ra ở sau lưng, xen trong đó là tiếng bước chân lộn xộn.

"Tiểu Niệm..."

Đã sớm đoán trước nên tôi cũng không kinh ngạc lắm. Tôi dừng bước lại, xoay người lại trong lúc bà còn đang gọi.

Nghiêm Thiện Hoa lảo đảo đuổi theo tôi, không biết là vì đi quá nhanh hay là bị sốc quá nên sau khi cuống quít nắm lấy cánh tay tôi. Toàn thân bà bủn rủn ngã ngồi trên mặt đất, khớp xương bởi vì nắm mạnh quá mà nổi lên rất rõ. Bà run rẩy, gần như là muốn kéo áo khoác tôi từ trên người tôi xuống.

"Tiểu Niệm, đừng trả thù mẹ như thế, xin con đừng làm như vậy..." Bà ngẩng mặt lên, lộ ra khuôn mặt đẫm nước mắt: "Đều là lỗi của mẹ, do mẹ tạo nghiệt! Con đừng như vậy, mẹ xin con! Mẹ thật sự xin con!"

Tôi im lặng liếc nhìn bà, không hề làm gì: "Bà biết sau khi bà đi, tôi đã trải qua những gì trong khoảng thời gian ở nhà họ Tang không?"

"Xin lỗi con, xin lỗi con... Xin lỗi con..." Bà lặp đi lặp lại lời xin lỗi, dường như là đã trở nên quá sợ hãi, cơ bản không hề nghe thấy tôi đang nói gì.

"Sau khi bà đi, Tang Chính Bạch tìm một bảo mẫu khác nuôi tôi. Trước mặt người khác, bà ta đối xử với tôi rất tốt, như thể là con ruột bà vậy. Chỉ khi nào còn hai chúng tôi, bà ta sẽ đánh chửi tôi đủ kiểu."

Tiếng khóc của Nghiêm Thiện Hoa đột nhiên nghẹn lại, bà khẽ hé miệng, sững sờ nhìn tôi. Trừ nước mắt không kìm được mà vẫn trượt khỏi đuôi mắt ra thì cơ thể bà như bị người ta ấn nút tạm ngừng vậy, hoàn toàn dừng lại.

"Bà ta bắt tôi liếm sạch đồ ăn trên mặt đất, còn dùng tàn thuốc châm tôi, tát tôi, còn nhấn đầu tôi vào trong nước..." Dù có nhắc đến những chuyện này tôi cũng không đau khổ, dù lần trước vào lúc Thi Hạo nhắc đến những chuyện này ở trước mắt tôi, suýt nữa tôi đã đánh cho hắn phòi óc ra. Nhưng không biết tại sao, lần này tôi lại không hề đau khổ chút nào. Buộc phải nói thì có khi còn có chút sung sướng: trút cảm xúc ra, làm Nghiêm Thiện Hoa đau đớn mang lại cho tôi nỗi sung sướng mà trước nay tôi chưa từng cảm thấy.

"Tang Chính Bạch bận làm ăn, giống như đối với bà, ông ta rất yên tâm về bà bảo mẫu đó và cho rằng bà ta nuôi tôi rất tốt. Tôi cứ như vậy... Bị bà ta tra tấn đến năm năm tuổi. Bà biết buồn cười nhất là gì không? Tôi tưởng bà ta là mẹ tôi, tôi tưởng là... tất cả mẹ đều là như thế."

Không có ai nói cho tôi biết rốt cuộc "mẹ" là gì, nhưng khi tôi tôi vụng về bắt chước những đứa trẻ khác gọi người phụ nữ đó là "mẹ" thì lần nào trông bà ta cũng rất vui vẻ, sau đó cũng không đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy nữa.

Sau khi lớn lên tôi mới hiểu bà ta vui không phải vì được làm mẹ tôi, mà là vì... bà dùng một thân phận để tiện lừa gạt những người ở trên cao, đùa bỡn, xoay những người xem thường bà ta mòng mòng. Bà ta vui vì sự thông minh của mình, vui vì tính tình và sự dũng cảm của mình.

Bà ta vui vẻ trước từng lần tôi gọi bà ta là mẹ, sau đó cho tôi cơn đau đớn ghê gớm nhất vào lúc tôi đang buông lỏng cảnh giác. Giống như những con vật ở bên trong đoàn xiếc thú, rõ ràng chúng có khả năng lật tung người thuần dưỡng chúng, nhưng chúng vẫn ngoan ngoãn run lẩy bẩy nằm phục dưới chân chủ nhân, không dám chống lại một chút. Bà ta hưởng thụ niềm vui "thuần phục" như thế này và tôi chính là con chó nhỏ của bà ta.

Nếu không phải sau đó Hứa Tịch đến thăm, phát hiện vết thương trên người tôi rồi tiết lộ tội ác của bà bảo mẫu thì có lẽ tôi sẽ cứ thế bị ngược đãi đến lúc lớn lên, đồng thời coi đó là đau đớn mà tất cả mọi người trưởng thành đều phải trải qua.

"Không..." Nghiêm Thiện Hoa lộ ra vẻ mặt sợ hãi, yếu ớt lắc đầu. Yết hầu bà vẫn như bị cái gì chặn lại, chỉ khó khăn bật ra ngoài được một âm tiết.

"Khi tôi bị ngược đãi, Kỷ Thần Phong đang ở đâu? Nó được các người đùm bọc lớn lên, nâng ở trong lòng bàn tay." Tôi dần dần nâng tay lên, thoát khỏi sự dây dưa của bà: "Ngay cả ba năm trước đây bà đến tìm tôi cũng là vì chữa bệnh cho nó."

Nghiêm Thiện Hoa nắm chặt mảnh vải cuối cùng, nghẹn ngào không nói nổi thành công: "Tiểu Niệm... Mẹ không biết... Mẹ thật sự không biết có thể sẽ thành ra như vậy..."

Không hề thương tình mà vùng thoát khỏi bà hoàn toàn, tôi hạ mắt xuống nhìn người phụ nữ đang ngồi quỳ vừa chật vật vừa đau đớn trên mặt đất, không ngừng lại sự tra tấn của mình.

"Mấy năm nay tôi sống cũng không tốt, trong mắt Tang Chính Bạch chỉ có việc làm ăn của mình. Dù bố mẹ bà Tang nuôi tôi lớn nhưng cũng không thân thiết với tôi." Tôi chỉ vào cánh cửa sắt màu xanh: "Giấy khen của Kỷ Thần Phong có bà tỉ mỉ đóng khung, treo trên tường. Nhưng giấy khen của tôi thì từ xưa tới nay chưa từng có ai để ý."

Dù có cố gắng bao nhiêu cũng không được khen ngợi, dù có mong đợi được khích lệ bao nhiêu nhưng cuối cùng chẳng qua cũng chỉ đạt được một câu trách móc qua loa.

Mỗi năm trôi qua, trưởng thành trong sự thất vọng thành dáng vẻ hiện tại, kết quả đột nhiên một ngày nọ có một người phụ nữ kỳ lạ nói cho tôi biết hai mươi mấy năm qua tôi đều đang chiếm lấy cuộc sống của người khác.

A, tôi? Chiếm lấy?

Tình huống như thế này, chẳng lẽ tôi sẽ không hận sao? Hoàn toàn chấp nhận hiện thực, chắp tay nhường lại tất cả mọi thứ của mình cho thằng khốn đó, chuyện đó thật sự tồn tại trên thế giới này sao?

Tôi cúi người, dịu dàng lau nước mắt trên mặt Nghiêm Thiện Hoa thay bà: "Bà có thể đi nói cho nó biết tôi đang âm mưu gì, tính toán gì. Nhưng tôi cũng có thể nói rõ ràng cho bà biết nếu bà làm vậy, tôi sẽ hận bà, đồng thời chắc chắn cũng sẽ không để cho các người sống tốt hơn."

Cảm nhận cơn run nhẹ dưới lòng bàn tay, tôi cười cười, tiếp tục nói: "Như bây giờ không tốt à? Nó vui vẻ, tôi cũng vui vẻ. Chúng tôi vui vẻ, bà mới có thể vui theo đúng không? Yên tâm đi, chỉ cần bí mật vẫn là bí mật, tôi sẽ không tổn thương nó."

Nói xong, tôi ngồi dậy, đút tay vào trong túi, cũng không quay đầu lại mà quay người rời đi.

Cầu thang dài, bởi vì tia sáng lờ mờ nên tôi cũng không đi nhanh được. Cảm giác thoải mái sau khi phát tiết cảm xúc bị gió thổi vào, thậm chí còn không duy trì được trong lúc đi xuống cầu thang dài mà đã đột ngột biến mất.

Tôi đi được một nửa thì dứt khoát ngồi xuống bậc thang tối tăm, ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời với các chấm nhỏ điểm xuyết. Nhìn một chút, tôi cảm thán từ tận đáy lòng... Ở đây vào ban đêm cũng không đến mức xấu lắm.

Nâng bàn tay còn dính nước mắt ra tới trước mắt, bởi vì tôi đã siết chặt tay ở trong túi nên nước mắt ở đầu ngón tay cũng dính vào lòng bàn tay, ánh trăng ít ỏi chiếu vào làm nó phản quang nhè nhẹ.

Giọng nói nũng nịu của Kỷ Thần Phong vang lên bên tai, hắn nói tôi là thiên thần của hắn.

"Thiên thần cái gì chứ..." Tôi cười nhạo nắm chặt ngón tay, đêm thu khô ráo, vết nước nhỏ chỉ tốn một khoảng thời gian ngắn để hoàn toàn biến mất.

Tôi lại ngồi một lát, hút thuốc lá điện tử một lúc rồi mới đứng dậy đi xuống cầu thang.

Mấy ngày sau đó, tôi không gọi cho Kỷ Thần Phong, cũng không phải là sợ Nghiêm Thiện Hoa, mà là... không có sức.

Tôi cũng không lo lắm chuyện Nghiêm Thiện Hoa nói thẳng với Kỷ Thần Phong, dù không ở chung sớm chiều nhưng người đàn bà này là loại người chỉ cần nhìn một lát đã biết tính cách – bà không dám.

Vì chuyển đến khách sạn, không có màn hình chiếu lớn nên tạm thời tôi không xem phim kinh dị được. Không có chuyện gì khác để làm, tôi bèn đi Alicia.

Hứa Tịch đã biết chuyện Thời trang Hòa Tử từ phía Thái Thông Thông, dì khen ngợi tôi rất nhiều, còn mời tôi ăn một bữa cơm trưa.

"Mấy ngày nữa là giỗ chị, đến lúc đó con đừng quên."

Bàn tay cầm dao nĩa của tôi dừng lại rồi lại im lặng tiếp tục. Tôi nói tiếp với giọng tự nhiên: "Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà con đã hơn hai mươi."

Hứa Tịch cười nói: "Nếu chị còn sống, nhìn thấy con lớn như vậy thì chắc chắn sẽ rất vui mừng."

Nếu bà còn sống thì chắc người ngồi đây đã không phải là tôi.

Biết rõ mình là kẻ giả mạo nhưng ba năm nay tôi vẫn tế bái bà Tang như không có việc gì, năm nay... còn quyến rũ con bà.

Nếu có thiên đường và địa ngục, chắc chắn sau khi chết tôi và Nghiêm Thiện Hoa sẽ xuống địa ngục gặp Diêm Vương.

Ăn cơm với Hứa Tịch xong, tôi theo thói quen lấy điện thoại di động ra xem giờ, kết quả lại nhìn thấy tin nhắn Kỷ Thần Phong gửi cho tôi vào buổi sáng.

[Có thể đến thăm bé Cỏ một lát không?]

Mấy ngày không liên lạc, vậy mà tin nhắn đầu tiên chỉ là để bảo tôi thăm con rùa kia một lát à?

"Sao thế?" Hứa Tịch vừa mặc áo khoác vừa hỏi: "Mặt khó chịu thế."

Tôi nhét điện thoại di động vào trong túi, đút tay vào túi đi ra khỏi nhà hàng với cô: "Không có gì, tin nhắn rác thôi ạ."

"Buổi chiều đi chọn người với dì không?"

Tôi do dự một chút, nói: "Không được, con phải về ngủ."

Rõ ràng là muốn về khách sạn ngủ, không hiểu sao tôi lại lái xe đến bệnh viện thú cưng?

Tôi nhìn về cánh cổng màu xanh nước biển sáng quen thuộc ở cách đó không xa, cũng không thể hiểu nổi hành vi của mình.

Được rồi, đến cũng đến rồi, vào xem rùa con một chút vậy.

Tôi vừa xuống xe, đẩy cửa ra, tiếng cãi vã ồn ào bên trong đã rộ lên.

"Thằng lang băm này, mày đền con cho tao đi... Mày đã hại chết nó, tại mày nó mới chết! Mày vì tiền mà làm mất mạng con tao!"

"Anh bình tĩnh một chút, có gì từ từ nói. Chúng tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng đây không phải lý do để anh động tay động chân..."

"Đmm, mèo nhà tao bị bác sĩ bọn mày hại chết, mày bảo tao tỉnh táo thế nào? Bọn tao đến triệt sản, kết quả lại chết trên bàn phẫu thuật của bọn mày, mày bảo tao tỉnh táo thế nào?"

Tiếng cãi vã của nam nữ truyền ra từ trong văn phòng làm việc nhỏ nằm ở cuối hành lang của Kỷ Thần Phong.

Không ít chủ thú cưng khác chờ ở trong phòng đều thò đầu ra tò mò quan sát, cửa phòng làm việc cũng có mấy người vây quanh hóng hớt.

Tôi đến gần cánh cửa kia, nhờ ưu thế chiều cao nên liếc mắt tôi đã thấy Kỷ Thần Phong đang đứng dựa vào tường ở bên trong.

Má hắn sưng đỏ, áo khoác trắng cũng nhăn nhăn nhúm nhúm. Hắn cúi thấp đầu, thân hình cao lớn co rúm lại, dáng vẻ thê thảm như một con chó lang thang bị vứt bỏ.

Đối diện hắn là một đôi nam nữ trông như vợ chồng. Nữ chỉ ngồi trên ghế ôm một cục vải trắng khóc thút thít còn nam thì đang hung dữ tranh cãi với một bác sĩ trung niên mặc áo khoác trắng, tuổi hơi lớn một chút.

"Các người nhất định phải giải thích cho tôi!" Người phụ nữ gào thét, từ trong cái túi vải trắng thò ra một cái đuôi lông xù màu bạc đã mất đi sức sống.

Cơ thể Kỷ Thần Phong run lên, nhìn thoáng về phía người phụ nữ rồi lại nhanh chóng quay đầu lại, cúi đầu xuống thấp hơn.

Ồ. Tôi nghe ra chút đầu mối, bèn trở nên hứng thú.

Gặp sự cố lúc chữa bệnh hả? Không biết là ai nói mình rất giỏi chăm sóc động vật? Chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com