ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

18. Không được

VanTinhCung

Dịch: Khoai tây khiêu vũ 🍀 Chỉnh sửa: Vân Nhi

Đã hẹn thời gian chụp là mười giờ sáng, nhưng vì tôi chưa dậy nên chỉ có thể để Thái Thông Thông dẫn người ta qua trước, còn tôi tối nay mới đến.

Lúc tôi lái xe đến Thời trang Hòa Tử đã là một giờ chiều, vừa được lễ tân dẫn đến ngoài cửa phòng chụp ảnh, một người phụ nữ trung niên có mái tóc được nhuộm trắng dài ngang vai đã dẫn theo vài người trông như là cấp dưới từ xa đi về phía tôi.

"Dì Tân." Tôi khẽ gật đầu với đối phương.

"Tiểu Niệm, đã lâu không gặp. Lần cuối chúng ta gặp mặt là hai năm trước nhỉ? Thời gian trôi qua thật nhanh." Tân Hòa Tử cười, vỗ vỗ bờ vai tôi, đi cùng với tôi vào trong phòng chụp ảnh.

Bên trong còn đang tiến hành chụp, Thái Thông Thông khoanh tay đứng ở bên ngoài, nhìn chằm chằm người mẫu nam đang đứng trước tấm vải nền. Biểu cảm hắn xen giữa nghiêm túc và nhẹ nhõm, dường như thần kinh lúc nào cũng căng thẳng.

Phát hiện chúng tôi đi tới, hắn lập tức buông tay xuống đi về phía chúng tôi.

"Giám đốc Tang, tổng giám đốc Tân." Hắn báo cáo tiến độ với chúng tôi: "Chụp rất thuận lợi, hẳn hôm nay có thể chụp xong trước sáu giờ."

"Thuận lợi là tốt rồi. Người mẫu của Alicia các cậu thật chuyên nghiệp, đã nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng khiến tôi thất vọng lần nào, hi vọng sau này có thể tiếp tục hợp tác." Tân Hòa Tử quay ra sau vẫy tay, một người phụ nữ trẻ khoảng hơn ba mươi lề mề đi tới từ phía sau bà. Cô ta búi tóc, mặc một bộ áo váy màu đen, vẻ mặt không tình nguyện.

"Đây là nhà thiết kế trang phục nam của chúng tôi, Hàn Nhữ, rất trẻ, cũng rất ưu tú." Tân Hòa Tử cười, giới thiệu với chúng tôi.

"Chào mọi người." Hàn Nhữ cong môi lên ra vẻ một chút rồi lại nhanh chóng xìu xuống.

Chào một tiếng đơn giản rồi, cô ta lại buồn bực không nói gì đi ra xa, khoanh tay nhìn chằm chằm người mẫu nam đang thành thạo bày ra các tư thế trước máy ảnh.

"Đừng để ý tới cô ấy, cô ấy là như vậy đấy. Cô ấy rất thích người mẫu trước đây, sau khi biết là thay người thì cứ như vậy." Tân Hòa Tử than thở giải thích: "Đang giận tôi, không liên quan gì đến các cậu."

Sau khi chờ khoảng năm sáu phút, bà lấy lý do phải họp một cuộc họp quan trọng rồi dẫn Hàn Nhữ đi. Trước khi đi, bà bảo chúng tôi chụp xong thì không được đi vì muốn mời chúng tôi ăn tối.

"Không cần đâu..."

"Vậy cứ quyết định như thế nhé. Không cần khách sáo với dì." Không đợi tôi từ chối, bà đã xoay người rời đi với dáng vẻ chuyện đã định, cơ bản là không cho tôi lựa chọn nào khác.

Nếu như là người khác thì tôi còn có thể nói đi là đi, không nể mặt đối phương. Nhưng đây lại là mẹ Trịnh Giải Nguyên, dù sao cũng là người lớn, không tiện làm, quá khó coi.

Đm, sao Kỷ Thần Phong cứ phải nghỉ vào hôm nay? Bỏ qua ngày hôm nay thì ngày nào cũng không phải phiền phức như vậy. Tôi chầm chậm thở ra một hơi, cố gắng đè xuống phiền não trong lòng.

Tôi chẳng qua chỉ là linh vật trấn trận, tiến độ chụp thì đã có Thái Thông Thông nhìn chằm chằm, tôi chỉ cần ngồi ở một góc trong phòng nghỉ của studio xem tạp chí, uống cà phê là xong.

Phòng nghỉ cũng là phòng trang điểm, toàn bộ đều được làm bằng thủy tinh, tọa lạc ở bên trong studio rộng lớn, có máy pha cà phê cao cấp và giá điểm tâm ba tầng.

Tôi lật xem tạp chí, đúng lúc nhìn thấy một trang phỏng vấn Lư Tuế.

Debut năm 18 tuổi, 20 tuổi catwalk ở Paris, bây giờ mới 22 tuổi đã xuất hiện trên một trong bốn trang bìa lớn ở Mỹ. Xếp hạng của cậu ta luôn vững vàng tiến dần lên, qua mấy năm nữa có khi sẽ trở thành tân sủng mới của giới thời trang.

Hình như trước đó tôi đã từng nghe Hứa Tịch nói rằng tên khốn này là một kẻ hai mặt. Vui vẻ cởi mở toàn là giả vờ, đối với nhân viên công tác và "người hạ đẳng" mà cậu ta ghét thì đừng nói là vui vẻ, ngay cả một ánh mắt lễ phép cũng đừng hòng nhận được từ cậu ta. Hơn nữa, nghe nói cậu ta đã tìm xong công ty tiếp theo, đang tính đến chuyện kết thúc hợp đồng nên gần đây ngay cả Hứa Tịch cậu ta cũng không để vào mắt, rất khó sai khiến.

[Công việc vẫn thuận lợi chứ?]

Nhìn chằm chằm ba chữ "Kỷ Thần Phong" nhảy ra trên màn hình, tôi không ấn mở app mà bỏ thẳng điện thoại di động sang một bên.

Lúc đầu định bảo hắn tới, hai người gặp nhau rồi cùng đi ăn cơm, nhưng bây giờ chẳng lẽ dẫn hắn đi tham gia tiệc công việc à? Hắn là ai chứ? Thế này cũng kì quá. Huống chi bọn Thái Thông Thông cũng ở đó, lỡ đâu về sau họ lắm mồm với Hứa Tịch thì phải làm sao?

Mà dù cho Thái Thông Thông có không lắm miệng thì để Kỷ Thần Phong xâm nhập quá sâu vào mạng lưới quan hệ của tôi cũng không phải là chuyện hay. Hắn không cần biết người nhà của tôi, bạn bè của tôi, người tôi quen gồm có những ai, giống như chó cưng không bao giờ cần biết mỗi ngày chủ nhân đi ra ngoài làm gì ấy.

Tôi định muộn chút rồi hẵng nói với Kỷ Thần Phong chuyện hủy bữa tối nên không nhìn điện thoại nữa, đọc xong từng quyển trên kệ tạp chí, cũng vì uống quá nhiều cà phê mà đi vệ sinh rất nhiều lần.

"Tôi đã nói đây không phải là số đo của tôi!"

Vừa quay về phòng trang điểm, tôi đã nghe thấy Lư Tuế đang phát cáu. Nhân viên công tác phụ trách thay quần áo là một trợ lý thiết kế trẻ tuổi, đang cầm một cái áo sơ mi trong tay không biết làm sao. Thái Thông Thông ở bên cạnh thì sắc mặt tối đen, dáng vẻ hận không thể trùm áo sơ mi lên đầu Lư Tuế rồi mang hắn đi treo cổ.

"Đúng là không phải size của cậu, trước đó là số đo của Archie, đổi gấp quá nên chắc đã sót cái này. Thợ chụp cũng không chụp sau lưng, cậu mặc vào, cài nút đằng trước còn đằng sau thì bảo bọn họ tháo chỉ một chút, nhìn không ra đâu." Thái Thông Thông tận tình khuyên bảo.

"Vậy tại sao nhất định phải chụp cái này? Bảo bọn họ đổi cái khác đi." Lư Tuế ghét bỏ liếc nhìn quần áo trong tay trợ lý nhỏ, không nhúc nhích: "Dù sao tôi cũng không chụp."

Giây sau đó, tôi chậm rãi tiến vào phòng nghỉ.

"Xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt Thái Thông Thông như nhìn thấy cứu tinh giá lâm, hắn bước nhanh đến trước mặt tôi, nhỏ giọng giải thích tình hình bế tắc lúc này cho tôi.

Nhãn hiệu luôn tiến hành chụp poster quảng cáo trước hai quý, đương nhiên bây giờ quần áo còn chưa được tiến hành sản xuất hàng loạt, cho nên đa số quần áo người mẫu mặc lên người là may thủ công. Người mẫu Thời trang Hoa Tử chọn trước đó là Archie, không cao bằng Lư Tuế, cũng không có số đo giống Lư Tuế. Sau khi đổi người mẫu, thợ may tăng ca đổi kích thước thành của Lư Tuế nhưng trong lúc đó cũng có thể đã xảy ra sai lầm, dẫn đến bên trong có một món đồ bị sót chưa kịp sửa lại. Lư Tuế phát hiện mình không mặc vừa quần áo thì kiên quyết yêu cầu đổi tạo hình, làm sao cũng không chịu chụp tiếp.

"Mọi người ra ngoài trước đi." Khẽ đưa khăn tay ướt cho Thái Thông Thông, tôi lấy cái áo sơ mi từ trong tay trợ lý, thay hắn đứng trước mặt Lư Tuế.

Hai người một trước một sau rời khỏi phòng nghỉ, không đứng ngoài xem mà đi về phía thợ chụp ở cách đó không xa, hẳn là đang thương lượng trấn an.

"Tổng giám đốc Tang..." Thái độ Lư Tuế đối với tôi vẫn còn ngoan ngoãn, không quá mức ương ngạnh: "Tôi thật sự không cố tình gây sự, chụp ảnh trước đó tôi đều hoàn thành đàng hoàng, anh ở đây cũng thấy. Tôi chỉ là không muốn mặc quần áo không vừa, bảo bọn họ đổi cái áo khác đi, số đo của tôi là tiêu chuẩn, áo khác hẳn tôi có thể mặc vừa."

"Sản phẩm chính không phải cậu muốn đổi là đổi, cậu không mặc thì sẽ làm rất nhiều người bối rối." Tôi cầm quần áo đưa tới trước mặt hắn, dịu dàng khuyên bảo: "Ngoan, mặc quần áo vào."

Lư Tuế nhíu nhíu mày lại, không nhận quần áo trong tay tôi, vẫn chưa chịu hợp tác: "Rõ ràng là vấn đề do bọn họ tạo ra, tại sao tôi phải chịu? Tôi cũng không thiếu công việc như của họ."

Vậy tại sao Alicia lại phải chịu trách nhiệm cho sự tùy hứng của cậu? Người mẫu yêu cầu bên A đổi quần áo là đúng à?

Kiên nhẫn ít ỏi đã dùng hết trong hai câu nói, tôi tăng thêm ngữ điệu ra lệnh cho hắn: "Tôi lặp lại lần nữa, mặc quần áo vào."

Đôi khi tranh chấp xảy ra là do cả bạn và người kia đều mạnh, thái độ của tôi kém đi, tính bướng bỉnh của Lư Tuế cũng nổi lên. Hắn nắm lấy cái áo sơ mi đó ném xuống đất, mặt không biểu cảm phun một từ đơn về phía tôi.

"No!"

Trước đây đều là tôi ném đồ về phía người ta, hoặc tôi bị phụ nữ ném đồ vào. Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay có một người đàn ông dám ném đồ với tôi.

Nếu không phải vì cái quảng cáo đáng chết này, hiện tại hẳn tôi đã đang hẹn hò với Kỷ Thần Phong, chứ không phải đứng đây tranh luận một vấn đề ngu ngốc có mặc quần áo hay không với một con chó tạp chủng. Một hai lần bị đảo lộn kế hoạch mà còn phải như giáo viên nhà trẻ lặp đi lặp lại một mệnh lệnh không hề khó hiểu.

Chỉ trong ba giây, tôi đã quyết định không nói đạo lý nữa. Hiệu quả của việc nói đạo lý quá chậm.

Tôi bỗng bóp lấy hai gò má Lư Tuế, cúi người tiến đến trước mặt hắn, dùng một giọng nói hiền hòa khác hoàn toàn với động tác nói: "Cậu có biết bây giờ tôi có ấn đầu cậu vào trong gương cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì không? Ở đây không có camera, cũng không có nhân chứng, tôi sẽ nói với mọi người là cậu bất cẩn trượt chân. Ngoại trừ cậu ra, sẽ không có ai lên án tôi."

Lư Tuế không dám tin mà trừng lớn mắt, hai gò má biến dạng vì lực ngón tay của tôi, trở nên ngu xuẩn hơn.

Tôi hơi bật cười vì vẻ ngu ngốc của hắn, bóp hai má hắn lay lay, nói: "Cái mặt quan trọng nhất cũng bị hủy hoại, cậu còn có thể làm gì được nữa? Tôi không phải Hứa Tịch, dì ấy có thể dễ dàng tha thứ việc cậu nói "no", nhưng tôi không thể." Tôi buông mặt hắn ra, dùng ngón trỏ hất vạt áo cậu ta: "Bây giờ, đm nhặt quần áo dưới đất lên cho tôi, sau đó bảo trợ lý thay quần áo cho. Đừng làm gì hay nói gì ngu ngốc, ngoan ngoãn hoàn thành công việc. Từ nay về sau thích đi đâu thì đi."

Khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy có bóng người ở bên ngoài phòng nghỉ thủy tinh, tôi không khỏi ngừng nói nhìn sang. Lễ tân hơi lúng túng nhìn tôi ở trong phòng nghỉ, mà Kỷ Thần Phong bên người cô ta thì chỉ nhìn tôi, trên mặt không có biểu cảm gì. Hai người song song đứng trước cửa, không biết đã đến đây từ lúc nào, cũng không biết đã nhìn được bao lâu.

Đm, quên gửi tin nhắn. Nhưng bây giờ còn chưa tới 5 giờ, rõ ràng không phải giờ hẹn, sao hắn lại đến đây?

Tôi như bị giật điện mà buông Lư Tuế ra, ngồi dậy đuổi theo đi ra ngoài đuổi theo, đồng thời Kỷ Thần Phong cũng đã xoay người đi.

Thật sự là không may, sao lại trùng hợp bị hắn nhìn thấy như vậy? Đã nói mấy giờ thì tuân thủ đi, không nên tùy tiện đến sớm như vậy.

Kỷ Thần Phong bước bước lớn, đi cũng nhanh, tôi vất vả lắm mới đuổi kịp, vừa tóm lấy tay hắn đã bị hắn rút về một cách thật mạnh.

"Thật có lỗi, tôi tới không đúng lúc." Hắn đưa cái tay bị tôi nắm đến trước ngực, dùng tay khác xoa mạnh, như thể muốn mau chóng làm biến mất cảm xúc mà tôi để lại ở bên trên.

Chẳng lẽ... tên khốn này chê tôi bẩn à?

"Không phải như cậu thấy đâu." Tôi bước nhanh mấy bước chặn ở trước mặt hắn.

Kỷ Thần Phong dừng lại, sắc mặt vô cùng bình thản, không phẫn nộ cũng không có vẻ không cam tâm vì bị đùa giỡn.

"Tôi chưa thấy gì cả." Hắn thậm chí còn rất lễ phép: "Cậu đang bận, ta hủy bữa ăn tối nay đi, chúng ta hẹn lại sau."

Đồ ngu cũng biết không thể để hắn đi như vậy được, cái gì mà "lần sau", chắc chắn sẽ cho tôi vào blacklist. Trước kia tôi cũng rất giỏi dùng chiêu này dỗ người khác.

Bên cạnh vừa lúc là nhà vệ sinh nam. Lầu một vốn là không có những nghề khác, chỉ set up sân khấu và studio, tần suất sử dụng nhà vệ sinh cũng không cao. Tôi đẩy luôn Kỷ Thần Phong vào nhà vệ sinh, sau đó khóa trái ở cửa.

"Thấy rồi thì thấy rồi, tại sao lại giả vờ không nhìn thấy? Cậu không tin tôi, cảm thấy tôi là công tử đào hoa tùy tiện à." Tôi đè hắn lên cửa, hai tay chống hai bên người hắn.

Hắn tựa trên cửa, bình tĩnh hỏi lại: "Cậu không phải à?"

Tôi quả là như vậy. Nhưng làm sao tôi có thể cứ thế thừa nhận ở trước mặt hắn được?

"Trước kia đúng là tôi đã từng có mấy người bạn gái, nhưng với người đàn ông khác, tôi..." Hai chữ đó nặng như ngàn cân, tôi hít sâu một hơi, đọc nhấn rõ từng chữ qua kẽ răng: "Không. Hẳn cậu có thể cảm giác được, tôi chưa bao giờ có hành vi thân mật với nam giới."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info