ZingTruyen.Info

[ĐM/EDIT] NHẤT NIỆM CHI TƯ

17. Biết con chó của Pavlov không?

VanTinhCung

Dịch: Khoai tây khiêu vũ 🍀 Chỉnh sửa: Vân Nhi

Bởi vì vừa mới tắm xong nên mùi xà phòng rẻ tiền trên người Kỷ Thần Phong rất rõ rệt. Tóc hắn hơi ẩm, không biết là mồ hôi hay là hơi nước, nắm trong tay mà chỉ chốc lát sau lòng bàn tay cũng ướt theo.

Hai người đàn ông cao lớn một mét tám mấy ngồi trong một cái xe bình thường cũng đã không dễ chịu lắm, nói chi là hàng ghế sau của xe thể thao, đơn giản là như hai con cá mòi trong hộp đồ hộp.

Quỳ trên ghế ngồi bằng da, trong miệng thở ra hơi thở nóng rực. Đây là đường lớn, có thể sẽ có người đi đường đi ngang qua bất cứ lúc nào, thậm chí Nghiêm Thiện Hoa đợi lâu không thấy Kỷ Thần Phong quay về cũng có thể sẽ xuống xem sao bất kì lúc nào. Đêm còn chưa khuya, thậm chí còn chưa đến 9 giờ, cửa sổ xe tôi còn mới bị người tôi đập vỡ khi nãy, mảnh thủy tinh còn chưa kịp dọn. Địa điểm, hoàn cảnh, thời gian không hề thích hợp, dù não biết rõ là sai lầm nhưng thân thể lại không dừng được.

Ngón tay tôi co ro níu chặt lấy vai áo khoác của Kỷ Thần Phong. Trong cơ thể tôi như ẩn chứa một ngọn núi lửa, dung nham đang cuồn cuộn sôi trào, kêu gào, làm bỏng da và máu dịch cũng phải bốc hơi.

Có lẽ là vì thường xuyên tiếp xúc với nước khử trùng nên dù tay Kỷ Thần Phong xương xẩu thon dài nhưng xúc cảm cũng không nhẵn nhụi lắm, cạnh ngón tay vô cùng thô ráp, lòng bàn tay cũng không mịn màng được bao nhiêu. Nhưng chính là đôi tay này, chính là đôi tay này... đã mang đến cho giác quan tôi cơn kích thích to lớn như là sấm sét đánh trúng thắt lưng, làm cho người tôi không nén nổi mà dán chặt vào, run rẩy, mắt nổi đom đóm.

Từ đầu mời hắn lên xe ngồi đúng là có ý chiêu đãi hắn. Nhưng khi phát hiện ra chỉ có mình hắn thoải mái thì tôi lại có chút không vui, đặc biệt là... Người châu Á sao có thể có kích thước như vậy, trong thức ăn thấp kém mà thằng nhãi này ăn chắc chắn có bỏ thêm thuốc tăng kích thước đúng không? Phồng to lên như một quả bóng được thổi hơi vào, còn to hơn lần ngỏm dậy trong bóng tối lần trước nữa.

"Ngồi lên... được không?" Lòng tự trọng của đàn ông làm cho động tác của tôi rất chậm chạp, Kỷ Thần Phong cũng nhận ra, dù là lễ phép hỏi nhưng một giây sau hắn đã kéo tôi lên trên người hắn.

Đây hẳn là cái ghế khó chịu nhất mà tôi từng ngồi. Vì tư thế thay đổi nên hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra tình trạng không tiện nói của tôi – núi lửa hưng phấn tuyên bố mình đã tỉnh giấc, xem ra nếu không phun trào ra thì chắc chắn sẽ không cam lòng bình tĩnh lại.

"Cùng nhau đi." Hắn dùng giọng khàn hơn, mơ hồ hơn bình thường để nói, không chờ tôi đáp lại lần nữa đã đoạt lấy quyền chủ động từ tay tôi.

Quá kì lạ... Dù là thính giác, thị giác hay là xúc giác thì cả màn này đều quá kì lạ.

Con đường đằng sau xe không có một ai. Rõ ràng là tối như vậy, yên lặng như vậy nhưng hai bên tai tôi lại vang lên tiếng động kì lạ như nham thạch đang sôi trào, trong tầm mắt cũng có tia sáng trắng bùng lên.

Ban đầu cái tay còn lại của Kỷ Thần Phong chỉ đỡ eo tôi, nhưng theo mức độ hô hấp càng lúc càng gấp, hắn cũng không còn an phận đợi tại chỗ nữa mà bắt đầu thăm dò xuống dưới.

Mông bị một bàn tay phủ lên, tôi giật mình vì bất ngờ, cảm giác nguy hiểm lập tức dâng lên.

Đm ai cho mày đụng vào chỗ đó? Mẹ nó có bỏ tay mày ra không?

"Buông..."

Ngón tay không nuôi móng gãi nhẹ vào nơi chưa từng có ai chạm vào, trong nháy mắt, cơ thể tôi trở nên cứng ngắc từ phần hông trở xuống, cơn phẫn nộ vì bị đùa bỡn và sự khó thở vui vẻ đan vào nhau, đẩy cảm xúc lên cao trào hơn.

Thậm chí còn không biết tại sao lại xảy ra chuyện này. Tôi nắm chặt tóc hắn, hé miệng nhưng thứ phát ra lại không phải là tiếng mắng mỏ giận dữ.

Bờ môi rung động, cổ thì như thể ngay cả trọng lượng của đầu thôi cũng không chịu nổi, chỉ có thể vô lực tựa trán lên vai Kỷ Thần Phong, nhắm mắt lại thở dốc.

"Buông ra..." Kéo dài mười mấy giây, tôi mới nối tiếp mệnh lệnh bị ép cắt ngang khi nãy.

Từ trong cổ họng Kỷ Thần Phong phun ra một âm vừa giống "a" vừa giống "ừ" vừa nhẹ vừa chậm chạp, nghe vào giống qua loa không quan tâm hơn là đồng ý. Nhưng đúng là hắn có ngừng cái tay nào đó lại.

Hắn ôm chặt lấy tôi, trói buộc tôi như là muốn ấn tôi vào lồng ngực hắn, biến tôi thành xương, máu của hắn.

Hắn dùng cằm cọ vào hai gò má tôi, hơi thả lỏng cái ôm nhưng vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

Bị hắn làm cho hơi ngứa, tôi bất mãn ngẩng đầu, lại vừa vặn cọ vào cái môi hắn đang hướng về phía tôi.

Tôi giật mình, đến khi kịp phản ứng lại thì đã bị cái gì đó chui vào trong miệng. Hai mắt tôi hơi trợn to lên, còn tâm trạng thì có lẽ nên dùng từ "hoang đường" để hình dung thì sẽ càng chính xác hơn phẫn nộ một chút.

Cho phép một thằng đàn ông luồn lưỡi vào trong khoang miệng, quá hoang đường.

Tôi đẩy Kỷ Thần Phong ra một cách đột ngột, thậm chí còn chưa kịp ngụy trang biểu cảm trên mặt, thẳng thắn cho thấy tôi ghét hành vi này.

Kỷ Thần Phong thuận theo lực của tôi mà va vào thành ghế, sau khi hai mắt bị tình dục làm cho mông lung dần dần trở nên sáng tỏ thì lại chầm chậm bị sương lạnh yên lặng xâm chiếm. Chỉ trong giây phút, trong xe liền từ mùa hạ nóng nực biến thành mùa đông giá rét. Gió thổi vào qua cửa sổ xe vỡ vụn, thổi đến cái lưng ẩm ướt mồ hôi làm lông tơ suýt thì dựng đứng.

Vất vả lắm mới dỗ được, không thể phí công nhọc sức chỉ vì chuyện ở đây được.

Tôi chỉ có một suy nghĩ như vậy. Tôi ôm lấy mặt hắt, lại hôn lên trước khi hắn còn chưa bình tĩnh lại hoàn toàn, mổ nhẹ lên môi hắn, xương gò má, khóe mắt, cả cái trán. Trông thì lưu luyến đa tình, thực tế chỉ là vì trốn tránh chuyện thân mật hơn là răng môi giao nhau.

"Xin lỗi, tôi chỉ... giật mình." Tôi nói giọng khàn khàn, viện cớ cho mình.

Hắn lắc đầu, tránh khỏi sự quấn lấy của tôi, dường như không để ý.

Nghỉ ngơi một lát, chỉnh lại bề ngoài xong, lúc này chúng tôi mới một trước một sau chui ra khỏi hàng ghế sau của xe thể thao.

"Khi nào cậu nghỉ?" Để trông không giống một thằng cặn bã, tôi đưa tay vuốt ve hai má hắn, thiết kế một động tác nhỏ cho mình để không làm ảnh hưởng đến toàn cục.

Có thể là vì khi nãy mới làm chuyện thân mật nên hắn không hề vung tay tôi ra, trở nên nhẫn nại hơn nhiều với động chạm của tôi.

"Ngày kia."

"Muốn... ăn cơm chung không?"

Hắn hạ mắt xuống nhìn tôi, gật nhẹ đầu: "Lần này để tôi mời cậu."

Lúc đặt câu hỏi đang chưa ý thức được, đợi đến khi hắn đồng ý tôi mới phát hiện mình vậy mà lại nhẹ nhàng thở ra trong lòng. Nếu như đây là một thế giới trò chơi thì Kỷ Thần Phong hẳn được tính là đối tượng tấn công có độ khó Địa Ngục. Tôi vất vả lắm mới phát triển cốt truyện được đến mức này, sắp qua cửa rồi, không thể để xảy ra chuyện bất ngờ gì được.

Phải làm cho hắn hết lòng hết dạ tới mức sẽ không bao giờ phản bội tôi mới được...

Về đến nhà, tôi gửi tin nhắn cho Đường Tất An trước, bảo cậu ta báo cho thợ sửa xe rồi lại gọi thức ăn ngoài, sau đó liền bắt đầu vừa chờ thức ăn ngoài vừa xem khách sạn trên điện thoại di động.

Trước tiên, loại hết năm sao trở xuống, xa quá không được, cũ quá không được, giao thông không tiện cũng không được. Sàng lọc một vòng, chỉ còn lại hai ba cái là có thể chọn được.

Bắc Vọng Cảnh Xuân... Tôi nhớ đây là khách sạn nhà Trịnh Giải Nguyên, hay là ở đây đi.

Chọn xong, vì lười đóng gói hành lý nên tôi định bảo tiệm bán quần áo quen chuẩn bị cho mình, ngày thứ hai tay không đi qua luôn. Chọn phòng lớn nhất, trả trước một tháng tiền phòng.

Có thể là trước kia đã từng lưu dữ liệu nên không chỉ lễ tân mời tôi vào phòng VIP nhận phòng mà thậm chí cả quản lý khách sạn cũng nghe tiếng, đích thân ra đón tôi, nói rất nhiều câu khách sáo.

"Anh có nhu cầu gì chúng tôi đều sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng." Quản lý khách sạn ngồi cùng ghế sô pha xoay người sang nói chuyện với tôi, ngữ điệu có thể coi là cung kính.

"Vậy... Nệm, gối, ga giường vỏ chăn, tủ lạnh máy pha cà phê vân vân, người khác đã dùng qua rồi nên đổi mới hết cho tôi đi." Tôi không hề khách sáo đưa ra yêu cầu của mình.

"Vâng, vâng." Quản lý liên tục gật đầu, dáng vẻ không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Hẳn là trong cuộc đời làm việc của hắn không chỉ mới gặp một vị khách kì lạ là tôi.

Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ đến khi hẹn hò với Kỷ Thần Phong. Vậy nhưng đến tối, khi tôi đang nằm trên ghế sô pha xem phim kinh dị máu me thì điện thoại bỗng rung lên. Tôi cầm lên xem, là nhắc nhở hôm nay, bên trên viết mai tôi phải đi với Thái Thông Thông đến công ty của mẹ Trịnh Giải Nguyên để xem Lư Tuế chụp poster.

Đm, quên tiệt mất chuyện này! Tôi ngồi dậy, khó chịu vuốt mũi. Hình như từ khi không ngủ ngon thì trí nhớ tôi cũng càng ngày càng tệ.

Mấy năm nay, Hứa Tịch chưa từng nhờ tôi cái gì, huống chi kiểu nhờ "Chỉ một lần này thôi" như thế này. Nhưng cũng có hẹn quan trọng với Kỷ Thần Phong, nếu lỡ hẹn, làm không tốt lỡ tên kia lại có cảm giác là tôi đang đùa bỡn hắn...

Tôi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Kỷ Thần Phong.

"Cậu đang ở đâu?"

Tiếng động ở đầu bên kia điện thoại rất lớn, khiến cho âm thanh của Kỷ Thần Phong nghe vào cũng hơi mơ hồ.

"Bến tàu."

"Đang phụ bán hàng à?"

"Ừm."

"Mới tan tầm, cậu không mệt à?" Liếc nhìn thời gian, tôi hỏi.

"Không còn là mùa cao điểm nữa nên cũng không cần đến mỗi ngày. Tuần này tôi cũng chỉ đến một lần hôm nay thôi, để mai nghỉ."

Nghe hắn nhắc đến ngày mai, tôi lúng ta lúng túng mở miệng: "Ngày mai..."

"Ngày mai?"

Tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, tôi cũng có việc bận của mình, kế hoạch bị đảo loạn là chuyện không thể tránh khỏi mãi. Tôi cũng phải là phi tử ở trong hậu cung chờ hắn sủng hạnh, mắc gì toàn dựa vào quyết định của hắn?

Hủy đi, mai tôi bận việc, cậu tự đốt thời gian đi. Đã nghĩ xong lý do từ chối, tôi cũng đã từng có thể nói ra chúng mà không có chút trở ngại nào.

"Xế chiều ngày mai tôi bận chút việc đột xuất, có thể sẽ bận đến khuya, cậu..." Nhưng đến khi nói ra miệng thì lại trở nên do dự. Cuối cùng, tôi đưa ra cho hắn một lựa chọn khác, một cách khó hiểu: "Cậu có muốn đến tìm tôi không?"

"Anh đẹp trai, cho bên này hai chai bia!"

Gần như là chồng lên câu nói sau cùng của tôi, bên kia điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng gọi của khách ăn, không biết có phải Kỷ Thần Phong bị mất tập trung không mà không trả lời tôi ngay.

Không thấy đang gọi điện thoại à? Không được uống hai chai bia thì chết ngay tức thì hay gì?

Tôi không nhịn được mà muốn cách không gian chửi bậy với tên khách không biết nhìn bầu không khí nọ. Tôi vừa định hỏi lại lần nữa thì giọng của Kỷ Thần Phong lại truyền qua điện thoại, truyền đến cùng tiếng gió từ bến tàu Người Cá xa xôi.

"Biết rồi." Dường như hắn cũng không cảm thấy sự thay đổi ấy sẽ ảnh hưởng cái gì: "Lát nữa phiền cậu gửi địa chỉ sang cho tôi. Tôi đang hơi bận, cúp trước."

Nhìn chằm chằm điện thoại vừa bị cúp máy, tôi ngây ra một lát rồi thả lỏng bả vai.

Trong đầu tôi hiện lên những gì Chu Cập Vũ đã ân cần dạy tôi về mê đắm, về nghiện, về việc phải làm thế nào để hoàn toàn bắt được tù binh.

"Sau khi con mồi tiến vào bẫy thì bắt đầu thực hiện bước đầu tiên. Cậu cần phải tạo thành một điểm kí ức chỉ thuộc về hai người. Có biết con chó của Pavlov không? Mắt, mũi, tai, một cơ quan bất kì nào trên người đều có thể hình thành cơ chế phản xạ."

"Thuần dưỡng hắn, dạy dỗ hắn, cắm một điểm tựa vào trong lòng hắn, để hắn trở thành... một con thú cưng ngoan ngoãn của cậu."

Nghe đơn giản nhưng áp dụng lại không hề dễ dàng. Chắc tôi còn cần vài tiết học nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info